Bảo Bối
|
|
Chương 78[EXTRACT]Bên ngoài Phàm cốc, tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ cánh rừng. Trên mặt đất, độc xà đáng sợ đem nọc độc hung hăng đâm vào trong cơ thể những kẻ xấu ý đồ xâm nhập Phàm cốc; trên bầu trời, bạch phong mang độc thành quần kết đội bao ở trên người những người đó, trong khoảnh khắc liền làm cho bọn họ miệng sùi bọt mép chết ngất. Mắt thấy người tập kết đến thương vong thảm trọng, Võ Đang phái đại đệ tử phụ trách hành động lần này hạ lệnh tạm thời thối lui đến Kiến Trữ trấn nghỉ ngơi hồi phục, sau khi chờ Lâm Thịnh Chi, Phan Linh Tước cùng với các vị môn chủ đến đây lại thương lượng biện pháp vào cốc.
Lam Vô Nguyệt vẫn chặt chẽ chú ý những người đó giục ngựa quay về, nói: “Đại ca, những người đó rút lui.”
Nhiếp Chính hỏi: “Lâm Thịnh Chi có ở đó?”
Lam Vô Nguyệt nói: “Hình như không có, bất quá Thiếu Lâm tự, Võ Đang phái cùng Nga Mi phái đều phái người, ta thấy Lâm Thịnh Chi lúc này là muốn mượn lực toàn bộ võ lâm tới bắt chúng ta .”
Nhiếp Chính nhíu mi suy nghĩ sâu xa, Lam Vô Nguyệt chờ đại ca hạ lệnh. Diệp Địch đã ở trong dược phòng bế quan bốn ngày, Tiểu Bảo bị các ca ca giấu diếm chỉ tưởng Hảo ca ca vừa nghĩ tới cách phối phương hay gì đó giống như sư phó, cho nên mới mất ăn mất ngủ như thế. Trước mặt Tiểu Bảo, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao không có gì khác thường, nhưng ở thời điểm Tiểu Bảo không chú ý hoặc là đang ngủ, ba người liền tránh ở trong phòng sư phó thương lượng đối sách.
Lúc này, Tiểu Bảo lại ngủ, trên mặt ba người mới lộ ra ngưng trọng. Cẩn thận lo lắng một phen, Nhiếp Chính nói: “Trong cốc thực an toàn, nhưng chúng ta phải làm tốt vạn nhất chuẩn bị. Lâm Thịnh Chi người này chưa đạt mục đích, sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ta nhớ rõ Đường môn tựa hồ có hỏa long, một khi Lâm Thịnh Chi đả động Đường môn, dùng hỏa long đến đối phó chúng ta, chỉ dựa vào xà cùng bạch phong trong cốc căn bản không phải đối thủ bọn họ.”
Lam Vô Nguyệt sắc mặt trầm vài phần, A Mao giật nhẹ tay Nhiếp Chính, ở trên tay hắn rất nhanh viết xuống: các ngươi mang Tiểu Bảo cùng A Đột thừa dịp đêm tối theo một con đường khác rời đi. A Đột sẽ tìm được sư phó cùng sư thúc.
Nhiếp Chính nắm tay, nhìn về phía A Mao: “Muốn đi chúng ta liền cùng nhau đi. Chúng ta là hảo huynh đệ, ai cũng không thể bỏ xuống.”
Lam Vô Nguyệt cũng nói: “A Mao, chúng ta là cùng nhau , cô đơn lưu lại ngươi, Tiểu Bảo sẽ khóc .”
A Mao gấp đến độ lắc đầu, làm cho Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt không cần lo cho hắn, mang Tiểu Bảo đi.
Nhiếp Chính đè lại bả vai A Mao, trầm giọng nói: “A Mao, sẽ có biện pháp . Ông trời làm cho ta từ Diêm La điện trở về, sẽ không lại làm cho ta trở về. Ngươi không cần một mình ở lại. Bất quá lời ngươi vừa rồi nhưng thật ra nhắc nhở ta.” Hắn quay đầu: “Vô Nguyệt, ngươi cho A Đột chạy nhanh truyền tin cho sư phó cùng sư thúc, làm cho lúc bọn họ trở về cần phải cẩn thận.”
“Ta đi ngay.”
Lam Vô Nguyệt nhanh rời đi, Nhiếp Chính hướng A Mao giơ lên tay: “A Mao, huynh đệ bốn người chúng ta cộng đồng tiến thối.” A Mao hô hấp trở nên ồ ồ, nhìn gương mặt kiên định của Nhiếp Chính, hắn chậm rãi giơ lên tay, cùng Nhiếp Chính gắt gao nắm cùng một chỗ. Nhiếp Chính nở nụ cười, A Mao cũng hơi hơi giơ lên khóe miệng.
“A Mao, Vô Nguyệt nói dưới vách núi mà y lúc trước nhảy tràn đầy dây leo, ngã không chết người, ngươi dẫn ta đi nhìn một cái.”
A Mao mạnh điểm đầu, đem hai gậy của Nhiếp Chính đưa cho hắn.
…………………….
Mở to mắt, trong phòng đã tối , ổ chăn rõ ràng chỉ có một mình mình. Tiểu Bảo quay đầu nhìn nhìn, các ca ca cũng không ở đây. Bụng thầm thì thẳng kêu, cậu đói bụng. Các ca ca đâu? Cẩn thận nghe nghe, bên ngoài cũng là im ắng , trong lòng Tiểu Bảo một trận hốt hoảng, các ca ca đâu? Tiểu Bảo sau khi nhận hết đau khổ trở về nếu lúc tỉnh lại bên người không có ai, cậu sẽ sợ, sẽ hoảng.
Tiểu Bối… Vừa định kêu, Tiểu Bảo ngậm miệng, tiểu Bối nhất định cùng A Đột ở nơi nào ngoạn.
“Ca ca…”
Đợi đợi, không ai tiến vào.
“Ca ca…”
Lại chờ chờ, vẫn là không ai tiến vào, Tiểu Bảo mặt trắng, các ca ca đâu?
Tiểu Bảo vươn một bàn tay chống đỡ thân mình cố hết sức ngồi xuống, lại kêu: “Ca ca…” Đợi hơn nửa ngày, vẫn là không ai tiến vào, trong mắt Tiểu Bảo có lệ. Ca ca, ca ca…
Trong phòng càng đen, Tiểu Bảo xốc lên chăn, hai chân ở trên mặt đất sờ soạng nửa ngày cũng không tìm được hài. Mỗi ngày cậu đều được Diệp Địch ôm đến ôm đi, đã thật lâu không có mang hài . Đem mông na đến bên giường, Tiểu Bảo chậm rãi trượt xuống giường, thật lâu không có đứng , hai chân vừa chạm , Tiểu Bảo liền cảm thấy nơi xương đùi bị gãy đoạn ẩn ẩn tác hưởng.
Há miệng, Tiểu Bảo không dám gọi . Các ca ca cũng không ở đây, có phải người xấu đến đây hay không? Thân mình đều không khỏi nổi lêm run rẩy, sợ đem người xấu đưa tới, Tiểu Bảo bán ra chân trái, đau đớn ở trong phạm vi có thể chịu được, cậu lại bán ra đùi phải, cước bộ một cái tập tễnh suýt nữa té ngã. Mỗi ngày được các ca ca sủng, cậu đều đã quên mình là người què . Cắn môi, Tiểu Bảo đứng trong chốc lát, rất chậm rất chậm đi đến cạnh cửa, ghé vào trên cửa nghe nghe, bên ngoài một chút động tĩnh đều không có, lo lắng ca ca, sợ hãi người xấu, Tiểu Bảo mở ra một cái khe.
Hướng ra ngoài ngắm ngắm, không có người xấu, nhưng cũng không có ca ca. Lại mở ra một chút, trong dược phòng có ánh sáng, nghĩ rằng Hảo ca ca còn ở bên trong, Tâm bối rối của Tiểu Bảo thoáng buông. Đánh lá gan mở ra cửa, Tiểu Bảo ló ra ngoài, trong phòng sư phó cũng có ánh sáng. Cậu nháy mắt mấy cái, có phải sư phó đã trở lại hay không, cho nên các ca ca mới không có ở bên người cậu? Vừa nghĩ như thế, Tiểu Bảo nhẹ nhàng thở ra, nơi này là Phàm cốc, sư phó nói qua người xấu vào không được .
Yên tâm mà bước qua chân cửa, Tiểu Bảo hướng đến nhà gỗ sư phó, Hảo ca ca còn đang phối dược ni, cậu không quấy rầy Hảo ca ca. Đi hai bước, nghỉ một chút, đến khi đi tới cửa, Tiểu Bảo đã ra một thân mồ hôi. Cửa nhà gỗ không có đóng kín, Tiểu Bảo vừa muốn đẩy cửa, phòng trong truyền ra thanh âm của các ca ca, tay cậu ngừng ở giữa không trung.
“Bạch phong đã chích chết rất nhiều điểu, khẳng định là Tước trang , bất quá A Đột không có phát hiện thi thể con ưng kia, thật sự là rất giận. Đều do ta, con ưng kia theo ta đến Phàm cốc, Lâm Thịnh Chi mới biết chúng ta ở trong này.”
Tiểu Bảo trừng lớn mắt, hoảng sợ vạn phần, cậu che miệng lại, đại khí không dám ra. Diêm La vương đến đây? ! Diêm La vương đến đây!
“Không bắt đến ta, không hỏi ra tung tích Nhiếp gia đao, Lâm Thịnh Chi sẽ không từ bỏ ý đồ . Chiếu theo trước mắt đến xem, cho dù Lâm Thịnh Chi thỉnh ra Đường môn hỏa long, trước khi bọn họ đến Phàm cốc, chúng ta cũng có đủ thời gian chuẩn bị. Lâm Thịnh Chi dùng Túy sinh mộng tử hại chết cả nhà Nhiếp gia, chúng ta cũng sẽ dùng Túy sinh mộng tử kính lại hắn. Nơi này của sư phó dược thảo thực đầy đủ, nhị ca ngươi nhất định có thể đuổi kịp trước khi bọn họ nhập cốc mà phối ra.”
“Ba ba”, có người chụp cái bàn, tiếp theo chợt nghe một người nói: “A Mao, chúng ta trước đem hành lý thu thập xong, một khi không đúng, chúng ta liền lui vào nhai cốc. Nhai cốc nơi đó có rất nhiều sơn động, bọn họ nhất thời rất khó tìm đến chúng ta. Bọn họ trước mắt chỉ phát hiện con đường ở hậu sơn, chúng ta đem một đường khác phá hỏng , kiên trì đến khi sư phó cùng sư thúc trở về, sau đó mới nghĩ cách đi ra ngoài.”
“Đại ca, nơi này có rất nhiều sách và dược của sư phó, nếu không chúng ta trước đem mấy thứ này chuyển qua nhai cốc bên kia đi. Tuyệt đối không thể làm cho mấy thứ này rơi vào trong tay Lâm Thịnh Chi.”
“Hảo. Chờ đêm nay sau khi Tiểu Bảo ngủ chúng ta chuyển.”
“Nha, trời đã tối rồi! Tiểu Bảo nên tỉnh.”
Người ở cửa cuống quít lui về sau, muốn tách khỏi, nhưng cửa lại mở.
“Tiểu Bảo?” Người trong cửa cũng hoảng.
“Bảo?”
Người trong phòng trầm hô, trụ hai gậy rất nhanh đi ra, khi hắn nhìn thấy người sắc mặt trắng bệch, trong mắt có lệ, hắn vội vàng nói: “Bảo, ngươi sao lại xuống giường? Lại bị thương chân làm sao đây?”
Lam Vô Nguyệt nháy mắt hoàn hồn, tiến lên hai bước một tay ôm lấy Tiểu Bảo, nhíu mi nói: “Ngươi lại không ngoan , sao không gọi ca ca?”
“Mỹ nhân ca ca…”
Tiểu Bảo ôm chặt lấy Mỹ nhân ca ca, lời mang nức nở: “Ôm một cái…”
“Ca ca ôm ni.”
Lam Vô Nguyệt nhìn về phía đại ca, Tiểu Bảo nghe được. Y rất ảo não, nếu không công phu của y bị tán, y sao có khả năng nghe không được tiếng bước chân Tiểu Bảo?
A Mao lướt qua Nhiếp Chính, đi đến bên người Lam Vô Nguyệt, vươn tay sờ sờ đầu Tiểu Bảo. A Bảo, không sợ, không sợ. Tiểu Bảo càng ôm chặt lấy Mỹ nhân ca ca, trong lòng đang khóc , là cậu đưa tới Diêm La vương, cậu là sao chổi.
Nhiếp Chính mở miệng: “Vô Nguyệt, đem Bảo ôm vào đi.”
Lam Vô Nguyệt ôm Tiểu Bảo vào nhà, A Mao ở phía sau đóng cửa lại.
Ngồi ở trên đùi Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo lui ở trong lòng ca ca, thấp đầu không ra tiếng. Nhiếp Chính nghĩ rằng cậu sợ hãi, dỗ đến: “Bảo, không sợ, bọn họ vào không được .”
Lam Vô Nguyệt một tay vòng Tiểu Bảo, y dùng cái trán đỉnh đỉnh Tiểu Bảo: “Các ca ca chỉ là làm tính toán tệ nhất, sự tình cũng không có đến bước kia. Tiểu Bảo, tin tưởng các ca ca.”
Tiểu Bảo ngẩng đầu, chớp rơi nước mắt: “Tin tưởng, tin tưởng.”
“Này là được rồi.” Cọ cọ Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt nói: “Đói bụng đi, ca ca đi làm cơm.”
Đem Tiểu Bảo giao cho đại ca, Lam Vô Nguyệt đứng dậy đi phòng bếp nấu cơm, A Mao cũng đi ra ngoài. Hắn không biết nói, lưu Nhiếp Chính dỗ Tiểu Bảo là tốt nhất.
Niết niết cái mũi nhỏ của Tiểu Bảo, Nhiếp Chính nói: “Bảo, tin tưởng ca ca, ông trời có mắt, sẽ không làm cho người xấu thực hiện được.”
Tiểu Bảo nhào vào trong lòng Quỷ ca ca, đem nước mắt nuốt vào trong bụng, cậu không nên trở về , không nên trở về . Nhiếp Chính khẽ vuốt lưng Tiểu Bảo, lại vỗ vỗ cậu, dưới mặt ngoài bình tĩnh là bị chịu uất ức không cam lòng. Nếu không phải bọn họ không còn nội công, thì làm gì khiến Tiểu Bảo sợ hãi như thế? Đại lực hấp hương vị Quỷ ca ca, Tiểu Bảo càng không ngừng nói xin lỗi.
Buổi tối, Tiểu Bảo vẫn cố gắng ăn hai cái bánh bột ngô, uống lên một chén lớn canh. Lam Vô Nguyệt đem cơm đưa vào dược ốc cho nhị ca, chờ y cơm nước xong đi qua, cơm nhị ca lại một ngụm cũng chưa nhúc nhích. Lam Vô Nguyệt rõ ràng hiểu lúc nhị ca phối dược tuyệt đối không thể đánh nhiễu, y lại đem cơm lạnh bưng ra, phóng tới phòng bếp hâm nóng .
Tiểu Bảo bị các ca ca mạnh mẽ ôm về trên giường gắt gao dính Đại ca ca, nhắm mắt. Ngón tay mang vết chai ở trên mí mắt khẽ nhúc nhích của cậu nhẹ sờ, Tiểu Bảo thoáng xoay người, vươn tay ôm lấy Đại ca ca.
A Bảo, không sợ, Đại ca ca lần trước không có bảo hộ ngươi, lúc này cho dù cùng bọn họ đồng quy vu tận, cũng nhất định hộ ngươi chu toàn. A Mao nằm xuống, đem Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, ở trong lòng thề.
Sau khi tiếng vỗ nhẹ trên lưng dừng lại hồi lâu, Tiểu Bảo nguyên bản đang ngủ liền mở mắt. Trong phòng ngọn đèn đã tắt, trong bóng đêm, cậu vẫn có thể tinh tường nhìn thấy mặt Đại ca ca. Đại ca ca cho dù đang ngủ mi tâm cũng nhăn chặt. Nhẹ nhàng ở mi tâm Đại ca ca hôn một cái, Tiểu Bảo rơi lệ, vì sao cậu luôn làm cho các ca ca lâm vào bên trong nguy hiểm?
Lại ở trên mặt Đại ca ca hôn một cái, xác định Đại ca ca sẽ không tỉnh lại, Tiểu Bảo nhẫn bả vai đau chậm rãi đứng dậy, xuống giường. Dịch kĩ chăn cho Đại ca ca, khóc ở trên mặt Đại ca ca lại hôn một cái, Tiểu Bảo khập khiễng mở cửa đi ra ngoài. Trong dược phòng ngọn đèn vẫn sáng, Tiểu Bảo không phát ra một chút thanh âm na đến bên cửa sổ, ngón tay dính nước bọt làm ẩm ướt cửa giấy, kiễng mũi chân hướng vào xem. Phòng trong, Diệp Địch sắc mặt tiều tụy, vẻ mặt đầy râu hai mắt đỏ bừng ngồi ở bên dược lô đảo dược.
Tiểu Bảo che miệng lại, ở trong lòng hô vài lần Hảo ca ca, rồi mới chậm rãi buông gót chân, xoay người rời đi. Lại đi đến trước nhà gỗ Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca trụ, Tiểu Bảo quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái. Lúc này đây, cậu không bao giờ muồn hại các ca ca nữa. Cho dù chết, cậu cũng không cần cùng các ca ca một chỗ . Cậu không sợ chết, cậu sợ nhất là liên lụy các ca ca.
Không tiếng động khóc rống, Tiểu Bảo chống đỡ đứng lên, lau nước mắt chậm rãi bước trên đường xuất cốc. Cậu là sao chổi, cậu là sao chổi. Ô ô… Sư phó… Ô… Ca ca…
“Hô hô…”
Một A Đột theo chỗ tối toát ra cái đầu, một gian nhà gỗ mở cửa. Khi người mở cửa nhìn thấy tiểu thân thể còn chưa đi xa kia, ánh mắt y nháy mắt tối sầm lại, chạy đi ra ngoài.
“Ô… Sư phó… Ca ca…”
Vừa đi vừa thấp giọng khóc, Tiểu Bảo hoàn toàn thấy không rõ đường, vài lần thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Khi cậu đụng tới một tảng đá, ngay khi mắt thấy phải ngã sấp xuống, một cánh tay hoàn trụ thắt lưng cậu, đem cậu ôm lên.
“Ô!”
Tiếng khóc đình chỉ, Tiểu Bảo kinh hoảng nhìn người ôm lấy mình, hai má khóc hồng nháy mắt tái nhợt.
“Muộn như thế không ngủ được, khóc muốn đi đâu?”
Người ôm lấy Tiểu Bảo vẻ mặt hàn sương, thanh âm lại chưa bao giờ từng có nghiêm khắc, Tiểu Bảo không khỏi co rúm lại.
“Nói, khóc như thế xong rồi muốn đi đâu?”
Tiểu Bảo rụt đầu, sợ tới mức đã quên khóc, càng không dám nói lời nào.
“Thật không biết cái đầu dưa nhỏ này của ngươi đều nghĩ cái gì. Ca ca lúc này tức giận.”
Tiểu Bảo thân mình run run, cúi đầu kêu một tiếng: “Mỹ nhân, ca ca…”
Lam Vô Nguyệt lãnh mặt, trực tiếp ở trên tảng đá bên đường ngồi xuống, đem Tiểu Bảo đặt trên đùi, tới tới mông nhóc ba ba ba ba bạt tay. Mông đau rát, Tiểu Bảo lần đầu tiên bị ca ca đánh đòn rốt cuộc nhịn không được khóc lên tiếng.
“Chỉ sợ ngươi loạn tưởng, làm cho A Đột nhìn ngươi, ngươi quả thực rời nhà trốn đi.”
“Ô… Mỹ nhân, ca ca…”
“Không được khóc. Ngươi có nghĩ tới không thấy ngươi các ca ca sẽ lo lắng hay không?”
“Ô…”
“Lần trước ngươi tự chủ trương chạy về, bị Lâm Thịnh Chi hỗn đản kia đả thương bả vai, ca ca liền nhịn xuống , lúc này ngươi còn dám rời nhà trốn đi!”
Lại là ba cái bàn tay dừng ở trên mông Tiểu Bảo, Tiểu Bảo chỉ khóc, không dám ra tiếng. Ca ca tức giận, cậu chọc ca ca tức giận.
Đánh xong , Lam Vô Nguyệt lãnh mặt ôm lấy Tiểu Bảo, đem hắn đưa sư phó trong phòng. Điểm ngọn đèn, không nhìn Tiểu Bảo kia trương khóc tràn đầy nước mắt khuôn mặt nhỏ nhắn, Lam Vô Nguyệt đứng ở bên giường, vẻ mặt vẻ giận dữ nhìn Tiểu Bảo. Tiểu Bảo ngồi ở trên giường thấp đầu, bả vai không được phát run.
“Còn có dám hay không ?”
“Ô…”
Lắc đầu lắc đầu, không dám, cũng không dám nữa .
“Còn có dám vừa có việc liền hướng trên người mình ôm hay không?”
“Ô ô…”
Lắc đầu lắc đầu, không dám, cũng không dám nữa , mông đau quá, ca ca tức giận, ca ca tức giận…
“Ngươi lắc đầu là ý gì? Ca ca xem không hiểu, nói ra.”
“Ô… Không, dám… Không, dám… …”
“Nếu tái phạm làm sao đây?”
“Ô…”
Làm sao đây? Ô ô… Tiểu Bảo không biết…
“Nếu tái phạm, tay trái Mỹ nhân ca ca cũng bị người xấu chém.”
Mạnh ngẩng đầu, Tiểu Bảo ngừng khóc, hai mắt tràn đầy hoảng sợ.
“A a a! !” Liều mạng lắc đầu, Tiểu Bảo chống đỡ thân mình muốn đứng lên, ngay sau đó, cậu bị ôm vào trong lòng ấm áp.
“A a! !” Ôm chặt lấy Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo càng không ngừng lắc đầu, không cần! Không cần!
Đè lại bả vai bị thương của Tiểu Bảo, không cho cậu dùng lực, Lam Vô Nguyệt ở bên tai Tiểu Bảo nói: “Các ca ca chưa bao giờ nghĩ tới bỏ lại ngươi, nhưng ngươi lại luôn muốn rời đi ca ca. Tiểu Bảo, mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, chúng ta cùng một chỗ liền không sợ; nhưng nếu thiếu một người, người xấu sẽ dễ dàng đánh chúng ta. Không cho ca ca lại cho ngươi lo lắng , tin tưởng ca ca có thể giải quyết.”
“Ô ô…”
Lên tiếng khóc lớn, Tiểu Bảo thực hối hận, thực hối hận.
“Không, đi… Không đi… Ca ca, đánh… Đánh…”
Nhu nhu mông Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt nói: “Nhớ kỹ ca ca lần này đánh ngươi, đừng cho ca ca lại đánh ngươi lần thứ hai.”
“Ô… Nhớ kỹ… Nhớ kỹ…”
Đánh Tiểu Bảo, trong lòng Lam Vô Nguyệt cũng không chịu nổi, nhưng vì ngăn chặn lần tiếp theo, y làm cho chính mình ngoan tâm. Thối lui, lau nước mắt Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt mỉm cười: “Tốt lắm, đừng khóc. Chuyện đêm nay ca ca giữ bí mật cho ngươi, bằng không Quỷ ca ca cùng Đại ca ca của ngươi biết được khẳng định sẽ gấp.”
Tiểu Bảo nắm chặt tay trái Lam Vô Nguyệt, bị câu nói vừa rồi của y dọa đến.
Nhìn bộ dáng Tiểu Bảo đáng thương hề hề, còn có lo lắng nơi đáy mắt, tâm Lam Vô Nguyệt như nhũn ra. Kìm lòng không đậu hôn lên khóe mắt Tiểu Bảo, giọng nói khàn khàn: “Ca ca ôm ngươi trở về.”
“Hôn, hôn…”
Cười nhẹ một tiếng, Lam Vô Nguyệt hôn hôn hai má Tiểu Bảo.
Giật nhẹ tay Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo ngửa đầu: “Ngủ, Mỹ nhân, ca ca, ngủ.”
Khóe miệng tươi cười của Lam Vô Nguyệt ngưng trệ, y nhanh chóng hoàn hồn, niết niết mũi Tiểu Bảo: “Sáng mai làm sao cùng Đại ca ngươi ca giải thích?”
Trên mặt Tiểu Bảo hiện lên khó xử, đúng vậy, cậu phải làm sao cùng Đại ca ca nói?
“Tốt lắm, lần khác lại cùng ca ca ngủ.” Ôm lấy Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt dẫn cậu về nhà gỗ A Mao. Tiểu Bảo giúp Mỹ nhân ca ca đẩy cửa ra, phòng trong, A Mao đã tỉnh, đang ngồi ở trên giường. Tiểu Bảo hoảng sợ, Lam Vô Nguyệt nói: “Tiểu Bảo vừa rồi muốn đi ngoài, ta vừa vặn cũng đi ra , liền dẫn nó đi.”
Phòng trong không có điểm đèn, A Mao không có nhìn thấy hai mắt khóc hồng của Tiểu Bảo. Trong lúc ngủ mơ đụng đến bên người không có ai, A Mao lúc này liền tỉnh. Vừa thấy Tiểu Bảo không ở đây, hắn sợ hãi, hoàn hảo Lam Vô Nguyệt lúc này ôm Tiểu Bảo bước vào, bằng không hắn nhất định sẽ điên .
Đem Tiểu Bảo thả lại trên giường, trong lời nói Lam Vô Nguyệt có chuyện: “Ngươi xem, Đại ca ca nhìn không tới ngươi có bao nhiêu lo lắng, mau ngủ đi.”
“Hôn, hôn…”
Lam Vô Nguyệt cười hôn hôn Tiểu Bảo, cho cậu cùng A Mao đắp kĩ hảo chăn, rồi mới rời đi . Cửa đóng lại, Tiểu Bảo tâm hoảng hoảng lui vào trong lòng Đại ca ca, sợ Đại ca ca nhìn ra chút khác thường. Mông đau quá, trong lòng Tiểu Bảo lại sinh ra một tia ngọt.
Tiểu Bảo đã trở lại, tâm A Mao thả lại bụng. Ôm chặt Tiểu Bảo, hắn một tay vỗ nhẹ. Tiểu Bảo làm chuyện sai lầm nhanh ngoan ngoãn ngủ, trong lòng toát ra một cái nghi vấn: nếu Quỷ ca ca cùng Đại ca ca biết đêm nay mình làm gì, có thể đánh mông cậu hay không?
Khinh thủ khinh cước quay về giường, liếc mắt nhìn đại ca không có bị đánh thức, Lam Vô Nguyệt phun ra một hơi, xốc lên chăn. Nghĩ tới cái gì, y phốc xuy cười lên tiếng, lại nhanh chóng nuốt xuống. Tâm như nhũn ra, Lam Vô Nguyệt xoay người mặt hướng phía tường, lại nhịn không được nở nụ cười. Y có thể là ca ca nghiêm khắc nhất của Tiểu Bảo, hy vọng Tiểu Bảo sau này sẽ không sợ y. Bất quá sẽ không đi, Tiểu Bảo nếu sợ sẽ không cho mình hôn. Không cho chính mình loạn tưởng, Lam Vô Nguyệt cuối cùng yên lòng nhắm mắt lại, nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải bận việc ni.
>>Hết
|
Chương 79[EXTRACT]Bên ngoài Phàm cốc, tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ cánh rừng. Trên mặt đất, độc xà đáng sợ đem nọc độc hung hăng đâm vào trong cơ thể những kẻ xấu ý đồ xâm nhập Phàm cốc; trên bầu trời, bạch phong mang độc thành quần kết đội bao ở trên người những người đó, trong khoảnh khắc liền làm cho bọn họ miệng sùi bọt mép chết ngất. Mắt thấy người tập kết đến thương vong thảm trọng, Võ Đang phái đại đệ tử phụ trách hành động lần này hạ lệnh tạm thời thối lui đến Kiến Trữ trấn nghỉ ngơi hồi phục, sau khi chờ Lâm Thịnh Chi, Phan Linh Tước cùng với các vị môn chủ đến đây lại thương lượng biện pháp vào cốc.
Lam Vô Nguyệt vẫn chặt chẽ chú ý những người đó giục ngựa quay về, nói: “Đại ca, những người đó rút lui.”
Nhiếp Chính hỏi: “Lâm Thịnh Chi có ở đó?”
Lam Vô Nguyệt nói: “Hình như không có, bất quá Thiếu Lâm tự, Võ Đang phái cùng Nga Mi phái đều phái người, ta thấy Lâm Thịnh Chi lúc này là muốn mượn lực toàn bộ võ lâm tới bắt chúng ta .”
Nhiếp Chính nhíu mi suy nghĩ sâu xa, Lam Vô Nguyệt chờ đại ca hạ lệnh. Diệp Địch đã ở trong dược phòng bế quan bốn ngày, Tiểu Bảo bị các ca ca giấu diếm chỉ tưởng Hảo ca ca vừa nghĩ tới cách phối phương hay gì đó giống như sư phó, cho nên mới mất ăn mất ngủ như thế. Trước mặt Tiểu Bảo, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao không có gì khác thường, nhưng ở thời điểm Tiểu Bảo không chú ý hoặc là đang ngủ, ba người liền tránh ở trong phòng sư phó thương lượng đối sách.
Lúc này, Tiểu Bảo lại ngủ, trên mặt ba người mới lộ ra ngưng trọng. Cẩn thận lo lắng một phen, Nhiếp Chính nói: “Trong cốc thực an toàn, nhưng chúng ta phải làm tốt vạn nhất chuẩn bị. Lâm Thịnh Chi người này chưa đạt mục đích, sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ta nhớ rõ Đường môn tựa hồ có hỏa long, một khi Lâm Thịnh Chi đả động Đường môn, dùng hỏa long đến đối phó chúng ta, chỉ dựa vào xà cùng bạch phong trong cốc căn bản không phải đối thủ bọn họ.”
Lam Vô Nguyệt sắc mặt trầm vài phần, A Mao giật nhẹ tay Nhiếp Chính, ở trên tay hắn rất nhanh viết xuống: các ngươi mang Tiểu Bảo cùng A Đột thừa dịp đêm tối theo một con đường khác rời đi. A Đột sẽ tìm được sư phó cùng sư thúc.
Nhiếp Chính nắm tay, nhìn về phía A Mao: “Muốn đi chúng ta liền cùng nhau đi. Chúng ta là hảo huynh đệ, ai cũng không thể bỏ xuống.”
Lam Vô Nguyệt cũng nói: “A Mao, chúng ta là cùng nhau , cô đơn lưu lại ngươi, Tiểu Bảo sẽ khóc .”
A Mao gấp đến độ lắc đầu, làm cho Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt không cần lo cho hắn, mang Tiểu Bảo đi.
Nhiếp Chính đè lại bả vai A Mao, trầm giọng nói: “A Mao, sẽ có biện pháp . Ông trời làm cho ta từ Diêm La điện trở về, sẽ không lại làm cho ta trở về. Ngươi không cần một mình ở lại. Bất quá lời ngươi vừa rồi nhưng thật ra nhắc nhở ta.” Hắn quay đầu: “Vô Nguyệt, ngươi cho A Đột chạy nhanh truyền tin cho sư phó cùng sư thúc, làm cho lúc bọn họ trở về cần phải cẩn thận.”
“Ta đi ngay.”
Lam Vô Nguyệt nhanh rời đi, Nhiếp Chính hướng A Mao giơ lên tay: “A Mao, huynh đệ bốn người chúng ta cộng đồng tiến thối.” A Mao hô hấp trở nên ồ ồ, nhìn gương mặt kiên định của Nhiếp Chính, hắn chậm rãi giơ lên tay, cùng Nhiếp Chính gắt gao nắm cùng một chỗ. Nhiếp Chính nở nụ cười, A Mao cũng hơi hơi giơ lên khóe miệng.
“A Mao, Vô Nguyệt nói dưới vách núi mà y lúc trước nhảy tràn đầy dây leo, ngã không chết người, ngươi dẫn ta đi nhìn một cái.”
A Mao mạnh điểm đầu, đem hai gậy của Nhiếp Chính đưa cho hắn.
…………………….
Mở to mắt, trong phòng đã tối , ổ chăn rõ ràng chỉ có một mình mình. Tiểu Bảo quay đầu nhìn nhìn, các ca ca cũng không ở đây. Bụng thầm thì thẳng kêu, cậu đói bụng. Các ca ca đâu? Cẩn thận nghe nghe, bên ngoài cũng là im ắng , trong lòng Tiểu Bảo một trận hốt hoảng, các ca ca đâu? Tiểu Bảo sau khi nhận hết đau khổ trở về nếu lúc tỉnh lại bên người không có ai, cậu sẽ sợ, sẽ hoảng.
Tiểu Bối… Vừa định kêu, Tiểu Bảo ngậm miệng, tiểu Bối nhất định cùng A Đột ở nơi nào ngoạn.
“Ca ca…”
Đợi đợi, không ai tiến vào.
“Ca ca…”
Lại chờ chờ, vẫn là không ai tiến vào, Tiểu Bảo mặt trắng, các ca ca đâu?
Tiểu Bảo vươn một bàn tay chống đỡ thân mình cố hết sức ngồi xuống, lại kêu: “Ca ca…” Đợi hơn nửa ngày, vẫn là không ai tiến vào, trong mắt Tiểu Bảo có lệ. Ca ca, ca ca…
Trong phòng càng đen, Tiểu Bảo xốc lên chăn, hai chân ở trên mặt đất sờ soạng nửa ngày cũng không tìm được hài. Mỗi ngày cậu đều được Diệp Địch ôm đến ôm đi, đã thật lâu không có mang hài . Đem mông na đến bên giường, Tiểu Bảo chậm rãi trượt xuống giường, thật lâu không có đứng , hai chân vừa chạm , Tiểu Bảo liền cảm thấy nơi xương đùi bị gãy đoạn ẩn ẩn tác hưởng.
Há miệng, Tiểu Bảo không dám gọi . Các ca ca cũng không ở đây, có phải người xấu đến đây hay không? Thân mình đều không khỏi nổi lêm run rẩy, sợ đem người xấu đưa tới, Tiểu Bảo bán ra chân trái, đau đớn ở trong phạm vi có thể chịu được, cậu lại bán ra đùi phải, cước bộ một cái tập tễnh suýt nữa té ngã. Mỗi ngày được các ca ca sủng, cậu đều đã quên mình là người què . Cắn môi, Tiểu Bảo đứng trong chốc lát, rất chậm rất chậm đi đến cạnh cửa, ghé vào trên cửa nghe nghe, bên ngoài một chút động tĩnh đều không có, lo lắng ca ca, sợ hãi người xấu, Tiểu Bảo mở ra một cái khe.
Hướng ra ngoài ngắm ngắm, không có người xấu, nhưng cũng không có ca ca. Lại mở ra một chút, trong dược phòng có ánh sáng, nghĩ rằng Hảo ca ca còn ở bên trong, Tâm bối rối của Tiểu Bảo thoáng buông. Đánh lá gan mở ra cửa, Tiểu Bảo ló ra ngoài, trong phòng sư phó cũng có ánh sáng. Cậu nháy mắt mấy cái, có phải sư phó đã trở lại hay không, cho nên các ca ca mới không có ở bên người cậu? Vừa nghĩ như thế, Tiểu Bảo nhẹ nhàng thở ra, nơi này là Phàm cốc, sư phó nói qua người xấu vào không được .
Yên tâm mà bước qua chân cửa, Tiểu Bảo hướng đến nhà gỗ sư phó, Hảo ca ca còn đang phối dược ni, cậu không quấy rầy Hảo ca ca. Đi hai bước, nghỉ một chút, đến khi đi tới cửa, Tiểu Bảo đã ra một thân mồ hôi. Cửa nhà gỗ không có đóng kín, Tiểu Bảo vừa muốn đẩy cửa, phòng trong truyền ra thanh âm của các ca ca, tay cậu ngừng ở giữa không trung.
“Bạch phong đã chích chết rất nhiều điểu, khẳng định là Tước trang , bất quá A Đột không có phát hiện thi thể con ưng kia, thật sự là rất giận. Đều do ta, con ưng kia theo ta đến Phàm cốc, Lâm Thịnh Chi mới biết chúng ta ở trong này.”
Tiểu Bảo trừng lớn mắt, hoảng sợ vạn phần, cậu che miệng lại, đại khí không dám ra. Diêm La vương đến đây? ! Diêm La vương đến đây!
“Không bắt đến ta, không hỏi ra tung tích Nhiếp gia đao, Lâm Thịnh Chi sẽ không từ bỏ ý đồ . Chiếu theo trước mắt đến xem, cho dù Lâm Thịnh Chi thỉnh ra Đường môn hỏa long, trước khi bọn họ đến Phàm cốc, chúng ta cũng có đủ thời gian chuẩn bị. Lâm Thịnh Chi dùng Túy sinh mộng tử hại chết cả nhà Nhiếp gia, chúng ta cũng sẽ dùng Túy sinh mộng tử kính lại hắn. Nơi này của sư phó dược thảo thực đầy đủ, nhị ca ngươi nhất định có thể đuổi kịp trước khi bọn họ nhập cốc mà phối ra.”
“Ba ba”, có người chụp cái bàn, tiếp theo chợt nghe một người nói: “A Mao, chúng ta trước đem hành lý thu thập xong, một khi không đúng, chúng ta liền lui vào nhai cốc. Nhai cốc nơi đó có rất nhiều sơn động, bọn họ nhất thời rất khó tìm đến chúng ta. Bọn họ trước mắt chỉ phát hiện con đường ở hậu sơn, chúng ta đem một đường khác phá hỏng , kiên trì đến khi sư phó cùng sư thúc trở về, sau đó mới nghĩ cách đi ra ngoài.”
“Đại ca, nơi này có rất nhiều sách và dược của sư phó, nếu không chúng ta trước đem mấy thứ này chuyển qua nhai cốc bên kia đi. Tuyệt đối không thể làm cho mấy thứ này rơi vào trong tay Lâm Thịnh Chi.”
“Hảo. Chờ đêm nay sau khi Tiểu Bảo ngủ chúng ta chuyển.”
“Nha, trời đã tối rồi! Tiểu Bảo nên tỉnh.”
Người ở cửa cuống quít lui về sau, muốn tách khỏi, nhưng cửa lại mở.
“Tiểu Bảo?” Người trong cửa cũng hoảng.
“Bảo?”
Người trong phòng trầm hô, trụ hai gậy rất nhanh đi ra, khi hắn nhìn thấy người sắc mặt trắng bệch, trong mắt có lệ, hắn vội vàng nói: “Bảo, ngươi sao lại xuống giường? Lại bị thương chân làm sao đây?”
Lam Vô Nguyệt nháy mắt hoàn hồn, tiến lên hai bước một tay ôm lấy Tiểu Bảo, nhíu mi nói: “Ngươi lại không ngoan , sao không gọi ca ca?”
“Mỹ nhân ca ca…”
Tiểu Bảo ôm chặt lấy Mỹ nhân ca ca, lời mang nức nở: “Ôm một cái…”
“Ca ca ôm ni.”
Lam Vô Nguyệt nhìn về phía đại ca, Tiểu Bảo nghe được. Y rất ảo não, nếu không công phu của y bị tán, y sao có khả năng nghe không được tiếng bước chân Tiểu Bảo?
A Mao lướt qua Nhiếp Chính, đi đến bên người Lam Vô Nguyệt, vươn tay sờ sờ đầu Tiểu Bảo. A Bảo, không sợ, không sợ. Tiểu Bảo càng ôm chặt lấy Mỹ nhân ca ca, trong lòng đang khóc , là cậu đưa tới Diêm La vương, cậu là sao chổi.
Nhiếp Chính mở miệng: “Vô Nguyệt, đem Bảo ôm vào đi.”
Lam Vô Nguyệt ôm Tiểu Bảo vào nhà, A Mao ở phía sau đóng cửa lại.
Ngồi ở trên đùi Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo lui ở trong lòng ca ca, thấp đầu không ra tiếng. Nhiếp Chính nghĩ rằng cậu sợ hãi, dỗ đến: “Bảo, không sợ, bọn họ vào không được .”
Lam Vô Nguyệt một tay vòng Tiểu Bảo, y dùng cái trán đỉnh đỉnh Tiểu Bảo: “Các ca ca chỉ là làm tính toán tệ nhất, sự tình cũng không có đến bước kia. Tiểu Bảo, tin tưởng các ca ca.”
Tiểu Bảo ngẩng đầu, chớp rơi nước mắt: “Tin tưởng, tin tưởng.”
“Này là được rồi.” Cọ cọ Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt nói: “Đói bụng đi, ca ca đi làm cơm.”
Đem Tiểu Bảo giao cho đại ca, Lam Vô Nguyệt đứng dậy đi phòng bếp nấu cơm, A Mao cũng đi ra ngoài. Hắn không biết nói, lưu Nhiếp Chính dỗ Tiểu Bảo là tốt nhất.
Niết niết cái mũi nhỏ của Tiểu Bảo, Nhiếp Chính nói: “Bảo, tin tưởng ca ca, ông trời có mắt, sẽ không làm cho người xấu thực hiện được.”
Tiểu Bảo nhào vào trong lòng Quỷ ca ca, đem nước mắt nuốt vào trong bụng, cậu không nên trở về , không nên trở về . Nhiếp Chính khẽ vuốt lưng Tiểu Bảo, lại vỗ vỗ cậu, dưới mặt ngoài bình tĩnh là bị chịu uất ức không cam lòng. Nếu không phải bọn họ không còn nội công, thì làm gì khiến Tiểu Bảo sợ hãi như thế? Đại lực hấp hương vị Quỷ ca ca, Tiểu Bảo càng không ngừng nói xin lỗi.
Buổi tối, Tiểu Bảo vẫn cố gắng ăn hai cái bánh bột ngô, uống lên một chén lớn canh. Lam Vô Nguyệt đem cơm đưa vào dược ốc cho nhị ca, chờ y cơm nước xong đi qua, cơm nhị ca lại một ngụm cũng chưa nhúc nhích. Lam Vô Nguyệt rõ ràng hiểu lúc nhị ca phối dược tuyệt đối không thể đánh nhiễu, y lại đem cơm lạnh bưng ra, phóng tới phòng bếp hâm nóng .
Tiểu Bảo bị các ca ca mạnh mẽ ôm về trên giường gắt gao dính Đại ca ca, nhắm mắt. Ngón tay mang vết chai ở trên mí mắt khẽ nhúc nhích của cậu nhẹ sờ, Tiểu Bảo thoáng xoay người, vươn tay ôm lấy Đại ca ca.
A Bảo, không sợ, Đại ca ca lần trước không có bảo hộ ngươi, lúc này cho dù cùng bọn họ đồng quy vu tận, cũng nhất định hộ ngươi chu toàn. A Mao nằm xuống, đem Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, ở trong lòng thề.
Sau khi tiếng vỗ nhẹ trên lưng dừng lại hồi lâu, Tiểu Bảo nguyên bản đang ngủ liền mở mắt. Trong phòng ngọn đèn đã tắt, trong bóng đêm, cậu vẫn có thể tinh tường nhìn thấy mặt Đại ca ca. Đại ca ca cho dù đang ngủ mi tâm cũng nhăn chặt. Nhẹ nhàng ở mi tâm Đại ca ca hôn một cái, Tiểu Bảo rơi lệ, vì sao cậu luôn làm cho các ca ca lâm vào bên trong nguy hiểm?
Lại ở trên mặt Đại ca ca hôn một cái, xác định Đại ca ca sẽ không tỉnh lại, Tiểu Bảo nhẫn bả vai đau chậm rãi đứng dậy, xuống giường. Dịch kĩ chăn cho Đại ca ca, khóc ở trên mặt Đại ca ca lại hôn một cái, Tiểu Bảo khập khiễng mở cửa đi ra ngoài. Trong dược phòng ngọn đèn vẫn sáng, Tiểu Bảo không phát ra một chút thanh âm na đến bên cửa sổ, ngón tay dính nước bọt làm ẩm ướt cửa giấy, kiễng mũi chân hướng vào xem. Phòng trong, Diệp Địch sắc mặt tiều tụy, vẻ mặt đầy râu hai mắt đỏ bừng ngồi ở bên dược lô đảo dược.
Tiểu Bảo che miệng lại, ở trong lòng hô vài lần Hảo ca ca, rồi mới chậm rãi buông gót chân, xoay người rời đi. Lại đi đến trước nhà gỗ Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca trụ, Tiểu Bảo quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái. Lúc này đây, cậu không bao giờ muồn hại các ca ca nữa. Cho dù chết, cậu cũng không cần cùng các ca ca một chỗ . Cậu không sợ chết, cậu sợ nhất là liên lụy các ca ca.
Không tiếng động khóc rống, Tiểu Bảo chống đỡ đứng lên, lau nước mắt chậm rãi bước trên đường xuất cốc. Cậu là sao chổi, cậu là sao chổi. Ô ô… Sư phó… Ô… Ca ca…
“Hô hô…”
Một A Đột theo chỗ tối toát ra cái đầu, một gian nhà gỗ mở cửa. Khi người mở cửa nhìn thấy tiểu thân thể còn chưa đi xa kia, ánh mắt y nháy mắt tối sầm lại, chạy đi ra ngoài.
“Ô… Sư phó… Ca ca…”
Vừa đi vừa thấp giọng khóc, Tiểu Bảo hoàn toàn thấy không rõ đường, vài lần thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Khi cậu đụng tới một tảng đá, ngay khi mắt thấy phải ngã sấp xuống, một cánh tay hoàn trụ thắt lưng cậu, đem cậu ôm lên.
“Ô!”
Tiếng khóc đình chỉ, Tiểu Bảo kinh hoảng nhìn người ôm lấy mình, hai má khóc hồng nháy mắt tái nhợt.
“Muộn như thế không ngủ được, khóc muốn đi đâu?”
Người ôm lấy Tiểu Bảo vẻ mặt hàn sương, thanh âm lại chưa bao giờ từng có nghiêm khắc, Tiểu Bảo không khỏi co rúm lại.
“Nói, khóc như thế xong rồi muốn đi đâu?”
Tiểu Bảo rụt đầu, sợ tới mức đã quên khóc, càng không dám nói lời nào.
“Thật không biết cái đầu dưa nhỏ này của ngươi đều nghĩ cái gì. Ca ca lúc này tức giận.”
Tiểu Bảo thân mình run run, cúi đầu kêu một tiếng: “Mỹ nhân, ca ca…”
Lam Vô Nguyệt lãnh mặt, trực tiếp ở trên tảng đá bên đường ngồi xuống, đem Tiểu Bảo đặt trên đùi, tới tới mông nhóc ba ba ba ba bạt tay. Mông đau rát, Tiểu Bảo lần đầu tiên bị ca ca đánh đòn rốt cuộc nhịn không được khóc lên tiếng.
“Chỉ sợ ngươi loạn tưởng, làm cho A Đột nhìn ngươi, ngươi quả thực rời nhà trốn đi.”
“Ô… Mỹ nhân, ca ca…”
“Không được khóc. Ngươi có nghĩ tới không thấy ngươi các ca ca sẽ lo lắng hay không?”
“Ô…”
“Lần trước ngươi tự chủ trương chạy về, bị Lâm Thịnh Chi hỗn đản kia đả thương bả vai, ca ca liền nhịn xuống , lúc này ngươi còn dám rời nhà trốn đi!”
Lại là ba cái bàn tay dừng ở trên mông Tiểu Bảo, Tiểu Bảo chỉ khóc, không dám ra tiếng. Ca ca tức giận, cậu chọc ca ca tức giận.
Đánh xong , Lam Vô Nguyệt lãnh mặt ôm lấy Tiểu Bảo, đem hắn đưa sư phó trong phòng. Điểm ngọn đèn, không nhìn Tiểu Bảo kia trương khóc tràn đầy nước mắt khuôn mặt nhỏ nhắn, Lam Vô Nguyệt đứng ở bên giường, vẻ mặt vẻ giận dữ nhìn Tiểu Bảo. Tiểu Bảo ngồi ở trên giường thấp đầu, bả vai không được phát run.
“Còn có dám hay không ?”
“Ô…”
Lắc đầu lắc đầu, không dám, cũng không dám nữa .
“Còn có dám vừa có việc liền hướng trên người mình ôm hay không?”
“Ô ô…”
Lắc đầu lắc đầu, không dám, cũng không dám nữa , mông đau quá, ca ca tức giận, ca ca tức giận…
“Ngươi lắc đầu là ý gì? Ca ca xem không hiểu, nói ra.”
“Ô… Không, dám… Không, dám… …”
“Nếu tái phạm làm sao đây?”
“Ô…”
Làm sao đây? Ô ô… Tiểu Bảo không biết…
“Nếu tái phạm, tay trái Mỹ nhân ca ca cũng bị người xấu chém.”
Mạnh ngẩng đầu, Tiểu Bảo ngừng khóc, hai mắt tràn đầy hoảng sợ.
“A a a! !” Liều mạng lắc đầu, Tiểu Bảo chống đỡ thân mình muốn đứng lên, ngay sau đó, cậu bị ôm vào trong lòng ấm áp.
“A a! !” Ôm chặt lấy Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo càng không ngừng lắc đầu, không cần! Không cần!
Đè lại bả vai bị thương của Tiểu Bảo, không cho cậu dùng lực, Lam Vô Nguyệt ở bên tai Tiểu Bảo nói: “Các ca ca chưa bao giờ nghĩ tới bỏ lại ngươi, nhưng ngươi lại luôn muốn rời đi ca ca. Tiểu Bảo, mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, chúng ta cùng một chỗ liền không sợ; nhưng nếu thiếu một người, người xấu sẽ dễ dàng đánh chúng ta. Không cho ca ca lại cho ngươi lo lắng , tin tưởng ca ca có thể giải quyết.”
“Ô ô…”
Lên tiếng khóc lớn, Tiểu Bảo thực hối hận, thực hối hận.
“Không, đi… Không đi… Ca ca, đánh… Đánh…”
Nhu nhu mông Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt nói: “Nhớ kỹ ca ca lần này đánh ngươi, đừng cho ca ca lại đánh ngươi lần thứ hai.”
“Ô… Nhớ kỹ… Nhớ kỹ…”
Đánh Tiểu Bảo, trong lòng Lam Vô Nguyệt cũng không chịu nổi, nhưng vì ngăn chặn lần tiếp theo, y làm cho chính mình ngoan tâm. Thối lui, lau nước mắt Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt mỉm cười: “Tốt lắm, đừng khóc. Chuyện đêm nay ca ca giữ bí mật cho ngươi, bằng không Quỷ ca ca cùng Đại ca ca của ngươi biết được khẳng định sẽ gấp.”
Tiểu Bảo nắm chặt tay trái Lam Vô Nguyệt, bị câu nói vừa rồi của y dọa đến.
Nhìn bộ dáng Tiểu Bảo đáng thương hề hề, còn có lo lắng nơi đáy mắt, tâm Lam Vô Nguyệt như nhũn ra. Kìm lòng không đậu hôn lên khóe mắt Tiểu Bảo, giọng nói khàn khàn: “Ca ca ôm ngươi trở về.”
“Hôn, hôn…”
Cười nhẹ một tiếng, Lam Vô Nguyệt hôn hôn hai má Tiểu Bảo.
Giật nhẹ tay Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo ngửa đầu: “Ngủ, Mỹ nhân, ca ca, ngủ.”
Khóe miệng tươi cười của Lam Vô Nguyệt ngưng trệ, y nhanh chóng hoàn hồn, niết niết mũi Tiểu Bảo: “Sáng mai làm sao cùng Đại ca ngươi ca giải thích?”
Trên mặt Tiểu Bảo hiện lên khó xử, đúng vậy, cậu phải làm sao cùng Đại ca ca nói?
“Tốt lắm, lần khác lại cùng ca ca ngủ.” Ôm lấy Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt dẫn cậu về nhà gỗ A Mao. Tiểu Bảo giúp Mỹ nhân ca ca đẩy cửa ra, phòng trong, A Mao đã tỉnh, đang ngồi ở trên giường. Tiểu Bảo hoảng sợ, Lam Vô Nguyệt nói: “Tiểu Bảo vừa rồi muốn đi ngoài, ta vừa vặn cũng đi ra , liền dẫn nó đi.”
Phòng trong không có điểm đèn, A Mao không có nhìn thấy hai mắt khóc hồng của Tiểu Bảo. Trong lúc ngủ mơ đụng đến bên người không có ai, A Mao lúc này liền tỉnh. Vừa thấy Tiểu Bảo không ở đây, hắn sợ hãi, hoàn hảo Lam Vô Nguyệt lúc này ôm Tiểu Bảo bước vào, bằng không hắn nhất định sẽ điên .
Đem Tiểu Bảo thả lại trên giường, trong lời nói Lam Vô Nguyệt có chuyện: “Ngươi xem, Đại ca ca nhìn không tới ngươi có bao nhiêu lo lắng, mau ngủ đi.”
“Hôn, hôn…”
Lam Vô Nguyệt cười hôn hôn Tiểu Bảo, cho cậu cùng A Mao đắp kĩ hảo chăn, rồi mới rời đi . Cửa đóng lại, Tiểu Bảo tâm hoảng hoảng lui vào trong lòng Đại ca ca, sợ Đại ca ca nhìn ra chút khác thường. Mông đau quá, trong lòng Tiểu Bảo lại sinh ra một tia ngọt.
Tiểu Bảo đã trở lại, tâm A Mao thả lại bụng. Ôm chặt Tiểu Bảo, hắn một tay vỗ nhẹ. Tiểu Bảo làm chuyện sai lầm nhanh ngoan ngoãn ngủ, trong lòng toát ra một cái nghi vấn: nếu Quỷ ca ca cùng Đại ca ca biết đêm nay mình làm gì, có thể đánh mông cậu hay không?
Khinh thủ khinh cước quay về giường, liếc mắt nhìn đại ca không có bị đánh thức, Lam Vô Nguyệt phun ra một hơi, xốc lên chăn. Nghĩ tới cái gì, y phốc xuy cười lên tiếng, lại nhanh chóng nuốt xuống. Tâm như nhũn ra, Lam Vô Nguyệt xoay người mặt hướng phía tường, lại nhịn không được nở nụ cười. Y có thể là ca ca nghiêm khắc nhất của Tiểu Bảo, hy vọng Tiểu Bảo sau này sẽ không sợ y. Bất quá sẽ không đi, Tiểu Bảo nếu sợ sẽ không cho mình hôn. Không cho chính mình loạn tưởng, Lam Vô Nguyệt cuối cùng yên lòng nhắm mắt lại, nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải bận việc ni.
>>Hết
|
Chương 79[EXTRACT]Tiểu Bảo đã biết, đám người Nhiếp Chính cũng sẽ không tất giấu . Ngồi ở cạnh cửa, Tiểu Bảo nhìn các ca ca đem dược lẫn thư của sư phó dùng xe ngựa từng rương từng rương lôi đi. Cậu không thể giúp cái gì, các ca ca cũng sẽ không làm cho cậu hỗ trợ, Tiểu Bảo liền tận lực không cho chính mình quấy rầy đến các ca ca. A Đột ở phía sau núi chặt chẽ giám thị hướng đi những người đó. A Mao cùng Nhiếp Chính cơ hồ đem xà trong động toàn bộ cho tới phía sau núi, xà đã chết không ít, bạch phong cũng bị thương rất nhiều, sau khi những người đó lui đi, Nhiếp Chính, A Mao cùng Lam Vô Nguyệt cũng phải hít một ngụm khẩu khí.
Sắp đến giữa trưa, cửa dược ốc vốn nhắm chặt bỗng mở, Tiểu Bảo nhất thời ngừng lại hô hấp. Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính đang vội chuyển dược thảo lên xe chợt ngừng lại. Chỉ thấy Diệp Địch hai gò má lõm xuống, hai mắt che kín tơ máu, râu ria xồm xàm liệt miệng, đứng ở nơi đó ngây ngô cười.
“Đại ca, Tam đệ, thành.”
“Thành?!”
Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt buông thảo dược, Lam Vô Nguyệt dẫn đầu chạy vội qua. Diệp Địch ở trước khi y tới gần liền về lui về phía sau một bước: “Trên người ta đều là dược, ngươi đừng chạm vào ta.”
“Nhị ca, dược đâu?! Dược đâu? !”
Lam Vô Nguyệt vui sướng ở bên người nhị ca nhìn nhìn, Diệp Địch cười nói: “Ở trong phòng ni, ta đi đổi thân xiêm y, giải dược cũng xứng tốt lắm.”
“Thật tốt quá!” Lam Vô Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, nói: “Nhị ca, ngươi đi trước ăn cơm, ăn cơm lại thay xiêm y.”
“Không được, ta muốn ôm cục cưng, muốn thay xiêm y trước.” Hướng cục cưng đang ngồi ở chỗ kia, đồng dạng vẻ mặt vui sướng cười cười, Diệp Địch chạy về ốc thay đồ.
Nhiếp Chính cũng thập phần cao hứng, dược xứng xong, bọn họ liền an toàn một phần.
“Vô Nguyệt, ngươi trước đem xe này kéo qua đi, thuận tiện nói cho A Mao tin tức tốt.”
“Hảo a.”
Lam Vô Nguyệt cước bộ nhẹ nhàng đi đến xe ngựa, bước lên.
Nhìn Lam Vô Nguyệt quất xe ngựa đi xa , Nhiếp Chính xoay người, hướng tới Bảo đang chớp mắt to nói: “Bảo, không phải sợ, các ca ca sẽ không thua.” Buổi sáng phát hiện ánh mắt Tiểu Bảo thũng thũng , rõ ràng là buổi tối đã khóc . Nghĩ đến cậu nhóc nửa đêm bởi vì sợ hãi mà khóc, Nhiếp Chính cùng A Mao đều đau lòng hỏng rồi. Tiểu Bảo chột dạ na na cái mông đã không còn đau, ngọt ngào cười: “Không sợ, không sợ. Ca ca, lợi hại, đánh người xấu.”
“Bảo tin tưởng các ca ca là được.”
Trụ chắc hai gậy, Nhiếp Chính đi thong thả vào nhà gỗ sư phó, tiếp tục thu thập.
Thở hắt ra, Tiểu Bảo xoa xoa ánh mắt còn có chút không thoải mái, Mỹ nhân ca ca thật tốt, không có nói cho Quỷ ca ca cùng Đại ca ca. Nghĩ đến tối hôm qua bị Mỹ nhân ca ca đánh đòn, Tiểu Bảo che miệng lại vụng trộm cười. Mỹ nhân ca ca thương cậu, đau lòng cậu ni. Trong lòng tràn đầy ngọt ngào, Tiểu Bảo gõ gõ đầu, sau này cậu phải nghe lời, không loạn chạy, không ly khai các ca ca.
“Cục cưng, cục cưng.”
Tiểu Bảo ngẩng đầu, ngay sau đó cậu đã bị người ôm lên, liên tiếp mấy cái hôn nặng nề dừng ở trên mặt. Diệp Địch rửa tay lẫn mặt, thay đổi xiêm y vội vã ôm Tiểu Bảo đã thật nhiều ngày đều không có nhìn thấy, ngay cả râu cũng chưa cạo. Gương mặt trái trắng nõn của Tiểu Bảo bị râu của Hảo ca ca đâm ra thật nhiều hồng ấn, cậu lại chỉ cười, hạnh phúc cười.
“Cục cưng, có nhớ Hảo ca ca? Hảo ca ca nhớ ngươi.”
“Nhớ, nhớ.”
Đưa lên cái hôn mềm của mình, Tiểu Bảo nâng lên một bàn tay sờ sờ má Hảo ca ca: “Ca ca, gầy.” trong bụng Diệp Địch lúc này phát ra tiếng kêu đói khát, hắn ôm Tiểu Bảo hướng đến phòng bếp: “Cục cưng bồi Hảo ca ca ăn cơm, Hảo ca ca nhớ cục cưng.”
“Hảo.”
Khi Nhiếp Chính từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy Diệp Địch ở phòng bếp đem Tiểu Bảo ôm ngồi ở trên đùi, vừa ăn cơm, vừa uy Tiểu Bảo ăn. Hắn cười cười, không có đi quấy rầy.
…………………
“Trước mắt tình huống là như thế này. Vì để ngừa Đường môn giúp Lâm Thịnh Chi dùng hỏa long đến đối phó chúng ta, chúng ta thương lượng qua đi, trước đem sách thuốc cùng dược của sư phó chuyển đến nhai cốc. Vạn nhất bọn họ vọt vào cốc, chúng ta cũng có nơi ẩn thân.”
Ăn xong cơm trưa, thừa dịp nghỉ ngơi không bận, Nhiếp Chính đem chuyện phát sinh mấy ngày nay nói cho Diệp Địch, cũng nói cho hắn kế hoạch ba người bọn họ thương lượng tối hôm qua.
Diệp Địch tĩnh mặt, trong lòng ôm chặt Tiểu Bảo im lặng. Ở trong lòng ca ca, Tiểu Bảo một chút cũng không sợ hãi. Cho dù có khả năng sẽ chết, cậu cũng không sợ.
“Đại ca, Thiếu Lâm Tự cùng Võ Đang phái chẳng lẽ liền tin tưởng Lâm Thịnh Chi như vậy? Chúng ta hẳn là đem chuyện Lâm Thịnh Chi đã làm nghĩ biện pháp nói cho bọn họ mới đúng.”
Lam Vô Nguyệt cười nhạo: “Nhị ca, ngươi cho là bọn họ sẽ giúp chúng ta sao? Chúng ta đã mất tiên cơ, hiện tại Lâm Thịnh Chi nói cái gì, bọn họ sẽ tin cái đó. Hơn nữa ai biết đưa tới có phải là Lâm Thịnh Chi thứ hai hay không. Giang hồ ai không muốn có được Nhiếp gia đao?”
A Mao vỗ vỗ Diệp Địch, Diệp Địch nhìn qua, trên mặt đất viết: Nhiếp Chính tuyệt đối không thể lộ diện, Lâm Thịnh Chi sẽ giết hắn.
“Nhị ca, ngươi đừng quên Lâm Thịnh Chi là như thế nào đối phó Côn Sơn phái . Một khi đại ca lộ diện, hắn sẽ giết người diệt khẩu, sau đó sẽ đem đại ca nhốt lên.”
Tiểu Bảo rõ ràng đánh cái rùng mình, ngẩng đầu kinh hoảng nhìn về phía Quỷ ca ca. Vừa nghĩ đến Quỷ ca ca sẽ bị Diêm La vương bắt đi, cậu sợ đến tay chân nháy mắt lạnh lẽo.
“Cục cưng, không sợ, không sợ.”
Diệp Địch càng ôm chặt lấy Tiểu Bảo, hôn lên cái trán lạnh lẽo, sau đó nói: “Đại ca, ta lần này phối Túy sinh mộng tử chỉ có bảy viên giải dược. Giải dược sau khi ăn vào trong vòng một tháng bách độc bất xâm. Tối nay giờ tý, ta đem bỏ Túy sinh mộng tử thêm vào nước trên đường phía sau núi, sáng mai thái dương đi ra, nơi đó mỗi một cọng cỏ đều sẽ dẫn theo độc, chỉ cần người đụng tới cỏ này, sẽ hút vào Túy sinh mộng tử. Đại ca, ta không cần lại cùng ngươi và Tam đệ tách ra, không cần cùng cục cưng tách ra.”
Nhiếp Chính vươn tay, Diệp Địch vươn tay cầm; Lam Vô Nguyệt vươn ra tay trái cầm tay nhị ca; tiếp theo một bàn tay trên mu tràn đầy lông bao trụ tay ba người; cuối cùng, một bản tay nho nhỏ không có tí thịt đặt ở trên cùng. Bốn cánh tay buông ra, cùng nhau bao ở bàn tay nhỏ bé kia.
“Vô Nguyệt, theo ta đi lấy giải dược.”
“Ân.”
“Giải dược của Sư phó cùng sư thúc làm cho A Đột đưa qua, ta lại đi làm chút độc dược, chúng ta tùy thân mang theo.”
“Hảo!”
Các ca ca đều có chuyện làm, Tiểu Bảo rất muốn hỗ trợ. Nhưng xương cốt cậu còn chưa có dài hẳn chỉ có thể ngồi nhìn, nếu không thì nằm, dù sao là không thể lộn xộn . Nhìn các ca ca việc trước việc sau, nhìn Quỷ ca ca chống hai gậy không ngừng đi lại, trên trán đều có mồ hôi , Tiểu Bảo cắn miệng; nhìn Hảo ca ca lại một đầu chui vào dược ốc, răng Tiểu Bảo động động; nhìn Mỹ nhân ca ca một bàn tay không có phương tiện đem thứ trong phòng chuyển lên mã xa, răng Tiểu Bảo lại động động; nhìn Đại ca ca thở hổn hển qua lại ra vào dược ốc, răng Tiểu Bảo lại động động. Cậu, muốn giúp các ca ca…
Bận việc một ngày, trời vừa tối, đám người Nhiếp Chính sớm ăn cơm liền lên giường nghỉ tạm. Diệp Địch nửa đêm còn muốn đi sái dược, hắn lại mấy ngày không ngủ, đầu vừa lệch liền phát ra tiếng ngáy . Lam Vô Nguyệt lại đến hậu sơn đi một vòng, dặn dò A Đột cùng tiểu Bối chặt chẽ chú ý, y mới quay về nghỉ ngơi. Vài người đều là mặc đồ mà ngủ, để tránh phát sinh tình huống khẩn cấp. Chỉ có Tiểu Bảo bị các ca ca tẩy sạch, thư thư phục phục mặc áo ngắn nằm ở ổ chăn ấm áp của Đại ca ca mà ngủ.
Cằm chôn ở ổ chăn, Tiểu Bảo mở to mắt nhìn Đại ca ca đem ngựa gỗ cho cậu buổi tối đi ngoài dùng tiến vào, sau đó lại ở chậu than chỉnh lửa, tiếp theo lại đem nước uống buổi tối cậu muốn uống đặt ở bên chậu than ủ nóng . Hết thảy đều thu thập thỏa đáng mới đi tới chuẩn bị ngủ, ánh mắt cậu chớp lại chớp, tiểu tâm can đập bịch bịch.
Trên người A Mao lông nhiều, nhưng cũng không dài, dù sao Tiểu Bảo cảm thấy sắc mặt Đại ca ca thật không tốt, trước kia là phiếm hồng khỏe mạnh, hiện tại dưới bộ lông cũng là tái nhợt. Hơn nữa Đại ca ca gầy thật nhiều, trước kia hai tay cậu đều vòng không được thắt lưng Đại ca ca, hiện tại thực dễ dàng liền vòng trụ. Vậy… Đại ca ca còn có khí lực không? (hên xui =]]]])
A Mao đang muốn thổi tắt ngọn đèn nhìn lại Tiểu Bảo còn chưa ngủ, hắn vươn tay che mắt Tiểu Bảo, làm cho cậu nhanh ngủ. Tiểu Bảo nhắm mắt lại, bên lỗ tai tất cả đều là tiếng tim đập của mình. Nghe được Đại ca ca thổi tắt ngọn đèn, bàn tay trên mắt cũng lấy ra, Tiểu Bảo lại mở mắt. Xốc lên chăn, ở bên người Tiểu Bảo nằm xuống, A Mao vẫn như ngày thường trước dịch hảo chăn cho cậu, sau đó xoay người đem người ôm vào trong ngực, thế này mới an tâm ngủ.
Tiểu Bảo thoáng quay đầu, trong lòng càng do dự . Đại ca ca ngủ, Đại ca ca hôm nay nhất định mệt chết đi. Vậy… Thì phải là không có khí lực… Nhưng là… cậu muốn giúp các ca ca…
Nhận thấy được Tiểu Bảo hô hấp bất ổn, A Mao mở to mắt, trong mắt là nghi vấn: a Bảo, làm sao vậy?
“Đại ca ca…” Tiểu Bảo đem đầu gối lên hõm vai Đại ca ca, giọng điệu bất an.
A Mao vỗ nhẹ Tiểu Bảo, nghĩ rằng cậu đang sợ hãi, chần chờ nửa ngày sau, hắn ở trên trán Tiểu Bảo nhẹ nhàng hôn một cái, trấn an.
Bị hôn, dũng khí Tiểu Bảo thoáng hơn chút, cậu cọ cọ Đại ca ca, cúi đầu , nhỏ giọng , như mèo kêu mở miệng: “Đại ca ca… Song tu…”
Trong nháy mắt kia, cả người A Mao hoàn toàn cứng ngắc .
“Đại ca ca?”
Đợi nửa ngày đều không có đợi tới Đại ca ca trả lời, Tiểu Bảo lại cọ cọ, thanh âm càng nhỏ: “Đại ca ca… Song tu…”
A Mao bất động , trong óc ông ông tác hưởng, a Bbảo nói cái gì? Bên tai ẩn ẩn lại truyền đến một tiếng: “Song tu…” A Mao giống như bị người ném tới hầm băng, không đúng không đúng, ném tới đống lửa, cũng không phải, bị bị, bị lôi trực tiếp chém thành củi đốt. (vốn từ thật nghèo nàn =.=)
“Đại ca ca…”
Nhận thấy được Đại ca ca cứng ngắc, tất cả dũng khí của Tiểu Bảo đều không còn. Nghĩ đến Quỷ ca ca từng nói với cậu nguyên nhân Đại ca ca vì sao không cùng mình song tu, Tiểu Bảo bị hắc ám che khuất thẹn thùng ngẩng đầu, ở khóe miệng Đại ca ca hôn một cái. Người đang ôm cậu ngay cả hô hấp cơ hồ đều không có .
“Đại ca ca… Song tu…” Đại ca ca thích cùng cậu song tu sao? Tiểu Bảo không xác định. Cậu thoáng di động vài phần, lúc này, cái hôn dừng ở ngoài miệng Đại ca ca.
“Ngô!”
Môi còn chưa có rời đi, Tiểu Bảo đã bị người một phen đẩy ra. Còn chưa chờ cậu hoàn hồn, cánh tay dưới gối đầu rất nhanh rút ra, người bên cạnh nhân xốc lên chăn hốt hoảng xuống giường.
“Đại, ca ca… ?”
Tiểu Bảo bị hoảng sợ, ánh mắt không khỏi ẩm ướt .
Đi nhanh lui về phía sau vài bước, rời xa giường, trong ngực A Mao phập phồng như sắp nổ tung . Vô thố đứng trong chốc lát, A Mao bỏ chạy, tông cửa xông ra. Tiểu Bảo khóe miệng run rẩy, nước mắt liền như vậy chảy xuống dưới, Đại ca ca, giống như, không thích…
Chạy đến cửa Nhiếp Chính định gõ, tay A Mao ngừng ở khoảng cách chỉ có một ngón tay, một tia thanh tỉnh đâm vào trong đầu của hắn. Hắn như thế nào liền như vậy chạy ra?! Lần trước hắn khiến cho a Bảo hiểu lầm , lúc này a Bảo nhất định nghĩ đến hắn không thích ! Ở tại chỗ vòng vo vài vòng, A Mao chân trần lại vội vàng chạy về phòng, sau đó bối rối đóng cửa lại. A Bảo còn ở đây, a Bảo còn ở đây.
Hướng về bên giường, không cần điểm ngọn đèn, A Mao liền thấy được nước mắt trên mặt Tiểu Bảo, hắn lo lắng há mồm muốn nói, chỉ là phát không ra thanh âm. Trên giường, phủng trụ đầu Tiểu Bảo, A Mao liên tục lắc đầu, vừa nặng nề điểm đầu. Hắn thích, hắn thích. Chỉ là hắn rất giật mình , a Bảo nguyện ý cùng hắn song tu làm cho hắn rất giật mình . Giật mình hoàn toàn không có cách nào nhận, cả người cũng không còn là chính mình , choáng váng phiêu phiêu , thật kích động.
“Đại, ca ca…” Thanh âm dẫn theo nức nở.
A Mao càng nóng nảy, hắn ôm lấy Tiểu Bảo, càng không ngừng lắc đầu, miệng không tiếng động kêu: “A Bảo, a Bảo, a Bảo…” Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? A Bảo hiểu lầm ! Nắm lên một bàn tay Tiểu Bảo, dán ở trên mặt mình, A Mao hôn lên trán, hôn lên khuôn mặt cậu.
Ở trong lo lắng trấn an của Đại ca ca, Tiểu Bảo ngừng khóc, nhưng vẫn là không xác định hỏi: “Đại ca ca… Không, thích?”
Thích, thích . A Mao rất nhanh gật đầu, sợ gật chậm lại chọc Tiểu Bảo khóc.
Sợ hãi lộ ra một chút cười, Tiểu Bảo lại một lần nữa khẩn cầu: “Đại ca ca… Song tu…”
Song tu… Song tu… A Mao run tay, run thân thể.
“Đại ca ca…”
Bất an nâng người, miệng Tiểu Bảo dán lên miệng Đại ca ca, Đại ca ca, song tu.
“Oanh!”
A Mao lại một lần nữa cứng ngắc, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào .
>>Hết
|
Chương 81[EXTRACT]Thiếp trong chốc lát, Tiểu Bảo bất an lùi về cằm, Đại ca ca như thế nào không có giống như Quỷ ca ca hôn mình a? Đại ca ca là không phải khó xử? Đôi mắt to lộ ra rõ ràng khổ sở, dưới ám quang phản xạ từ chậu than, A Mao đang trong cứng ngắc cũng thấy được, nhưng lại không có cách nào phản ứng. Bên tai chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của mình, giống như ngay sau đó tâm sẽ theo miệng nhảy ra. A Bảo hôn miệng của hắn, a Bảo vừa mới hôn miệng của hắn!
“Đại, ca ca…” Là không phải bị làm khó a? Tiểu Bảo bị Đại ca ca khóa trong người ảm đạm hao tổn tinh thần, mỗi lần cậu hôn Quỷ ca ca, Quỷ ca ca sẽ liếm đầu lưỡi của mình, sẽ thoát xiêm y của cậu, nhưng Đại ca ca lại không có. (………..||||||)
Thân mình A Mao thoáng thấp thấp, hô hấp thô suyễn phun ở trên mặt Tiểu Bảo, nóng hầm hập. Phanh phanh phanh, phanh phanh phanh, tim muốn nhảy ra ngoài. Đầu từng trận choáng váng, lưng nhức mỏi còn chưa có thối lui.
“Đại, ca ca… Không, khó xử…” Trong lòng thật là khó chịu, thật là khó chịu, Đại ca ca, không thích.
A Bảo… A Bảo… Thân mình A Mao lại thấp một chút, cùng Tiểu Bảo cơ hồ dán cùng một chỗ . A Bảo… Đây là thật chăng? A Bảo nguyện ý cùng Đại ca ca song tu là thật chăng?
“Hô… Hô…” Giữa mũi tất cả đều là hương vị dễ ngửi trên người Tiểu Bảo, A Mao nhìn chằm chằm miệng Tiểu Bảo, không biết còn có thể hôn lại mình một ngụm hay không.
Tiểu Bảo đang khổ sở phát hiện Đại ca ca nhìn chằm chằm vào miệng mình, hơn nữa hô hấp Đại ca ca thực trầm trọng, thở ra khí nóng người. Nghĩ rằng Đại ca ca có thể sinh bệnh , Tiểu Bảo khổ sở lập tức biến thành lo lắng.
“Đại, ca…” Vừa há mồm, môi liền đụng phải một “thứ” ấm áp, mềm. Tiểu Bảo sửng sốt, A Mao lại kinh ngạc. Hắn chỉ là muốn ngửi nhiều hơn hương vị trên người a Bảo, như thế nào liền đụng tới miệng a Bảo?! Phanh phanh phanh… Phanh phanh phanh… A Mao cảm thấy tim của mình đã nhảy lên cổ họng . A Bảo lại hôn hắn! A Bảo lại hôn hắn!
Dán trên miệng Đại ca ca, Tiểu Bảo chờ Đại ca ca rời đi, bởi vì Đại ca ca đang khó xử. Nhưng đợi trong chốc lát, Đại ca ca đều không có thối lui, mà khí phun ở trên mặt mình lại càng nóng. Lúc này, Tiểu Bảo phát hiện một chút dị thường, lồng ngực cùng Đại ca ca dán cùng một chỗ đang thùng thùng thùng thẳng nhảy. Tiểu Bảo trừng mắt nhìn, mình không có đánh trống, thì phải là… Đại ca ca?
Phanh phanh phanh… Phanh phanh phanh… tim A Mao đập dần dần ảnh hưởng Tiểu Bảo, cùng Đại ca ca miệng dán miệng, thân mình dán thân mình, nhiệt khí phun ở trên mặt làm cho thân thể đều nóng lên. Không biết làm sao , Tiểu Bảo thẹn thùng , trong óc cũng choáng váng.
Đại… Theo bản năng há mồm muốn kêu, lại cọ miệng Đại ca ca, Tiểu Bảo chỉ cảm thấy tim của mình đập lợi hại hơn . Khẽ nhếch miệng hàm chứa môi dưới Đại ca ca, Tiểu Bảo nhắm cũng không phải, lui cũng không xong.
A Bảo… A Bảo… A Bảo… Trên lưng A Mao tràn đầy mồ hôi, hắn chỉ cảm thấy nóng không ngừng, môi bị Tiểu Bảo hàm chứa cảm nhận được miệng Tiểu Bảo ướt át, tin của hắn lập tức theo cổ họng nhảy ra ngoài. Nhắm mắt lại, ngăn cản từng trận mê muội nảy lên trong óc, A Mao ở trong lòng giãy dụa, cuối cùng, khát vọng áp qua tự ti, hắn mở ra miệng, hắn muốn nếm thử, hương vị a Bảo.
Đại ca ca hé miệng ! Ánh mắt Tiểu Bảo nháy mắt sáng, Đại ca ca há miệng giống Quỷ ca ca! Đại ca ca không khó xử! Phản ứng của Đại ca ca cho Tiểu Bảo dũng khí rất lớn, cổ vũ cậu tiến thêm một bước động tác. Đại ca ca há miệng, vậy bước tiếp theo chính là thoát y phục. Vươn đầu lưỡi, làm cho Đại ca ca hấp, Tiểu Bảo nâng lên tay phải có thể động đụng đến nút thắt xiêm y Đại ca ca, mở.
A Mao hoàn toàn hôn mê, tất cả cảm quan đều mất đi ý thức, hoàn toàn ỷ lại bản năng, miệng a Bảo hảo nhuyễn , đầu lưỡi a Bảo hảo ngọt. Ngốc vụng về, bị động cùng a Bảo hôn môi, A Mao không dám mở to mắt, không dám từ trong mắt a Bảo nhìn thấy mình xấu xí. Hắn là quái vật, là quái vật trên người mọc đầy lông, hắn không xứng với a Bảo. Nhưng là, thích a… Thực thích, thực thích, thích a Bảo gọi hắn Đại ca ca, thích a Bảo oa ở trong lòng hắn, thích a Bảo cười với hắn, hết thảy của a Bảo hắn đều thích.
Ánh mắt Tiểu Bảo cũng dần dần nhắm lại, trong óc choáng váng, tay đều nhuyễn, toàn bộ thân mình đều bị hơi thở Đại ca ca vây quanh , nóng nóng , nóng nóng . Xiêm y Đại ca ca rộng mở , Tiểu Bảo choáng váng hồ hồ cởi áo mình, đai lưng vừa kéo là xong.
Đại ca ca, song tu. Đợi nửa ngày, Đại ca ca chỉ là hôn miệng mình, cũng không thoát khố, Tiểu Bảo đụng đến khố Đại ca ca, hướng bên cạnh lôi kéo. Ngô… Đại ca ca như thế nào còn không động? Tiểu Bảo lại cởi bỏ tiết khố của mình, hoạt động hoạt động cái mông nhỏ, duỗi chân, cởi ra quần. (*há mỏ*……|||||||||||||)
Trong phòng tràn đầy tiếng thở dốc ồ ồ của A Mao, một cái tay nhỏ bé sờ lên thân mình nóng bỏng của hắn, hắn bỗng giật mình tỉnh lại. Khi hắn phát hiện xiêm y của mình mở rộng, quần tuột thấp, người dưới thân cơ hồ trần trụi dán hắn, đầu của hắn lại một lần nữa nổ tung. Thứ giữa hai chân nhảy thật cao, thẳng tắp để ở trên đùi Tiểu Bảo.
Miệng tê tê thũng thũng , đùi phải theo bản năng cọ xát nơi cứng rắn của Đại ca ca, Tiểu Bảo ở trong lòng nở nụ cười. Đại ca ca thích, Đại ca ca thích cùng cậu song tu. Quỷ ca ca nói, nếu sẽ khó xử, nơi đó sẽ không cứng rắn. Tiểu chồi của Tiểu Bảo đã sớm vươn lên, cậu một tay dùng sức đẩy ra Đại ca ca, thở hổn hển, xấu hổ nói: “Đại ca ca, song tu.”
Ánh mắt A Mao tĩnh đến cực hạn, mồ hôi tích rơi ở trên bộ ngực bạch nộn của Tiểu Bảo, cậu nâng tay lau mồ hôi cho Đại ca ca, thẹn thùng xấu hổ nói: “Đại ca ca, song tu.” Cậu đã chuẩn bị tốt .
A Bảo… A Mao há mồm, tim đập không có khoảng cách.
“Đại ca ca, ngồi xuống, ngồi xuống.”
Ngồi xuống? Ngồi xuống. A Mao ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiểu Bảo, thẳng đứng dậy, thối lui đến đầu giường bên kia ngồi xuống.
“Bên này.”
Tiểu Bảo vỗ vỗ bên người. A Mao lại ngơ ngác đi đi qua, ánh mắt vẫn chăm chú vào trên người Tiểu Bảo, trong óc một đoàn tương hồ. Hắn thực nóng, thực nóng, nóng đến miệng khô lưỡi khô, nhưng lại không muốn uống nước. Sư phó, ta nên làm cái gì bây giờ? A Bảo muốn cùng ta song tu, ta, ta nên làm cái gì bây giờ.
Đại ca ca ngồi xong , Tiểu Bảo chống thân mình ngồi xuống, cởi áo, lấy tiết khố cởi đến mắt cá chân, sau đó ngồi chồm hỗm vào bên người Đại ca ca, nhấc chân khóa ngồi ở trên thắt lưng hắn. Cái mông nhỏ không có chút thịt lần lượt gắt gao giữ lấy tính khí A Mao, A Mao nuốt nuốt cổ họng, tay chân không biết nên đặt chỗ nào.
“Đại ca ca, ” Tiểu Bảo hôn lên miệng Đại ca ca, ngọt ngào cười, “Song tu.” Dứt lời, cậu nâng lên mông, hướng lên cái “thứ” kia của Đại ca ca cọ cọ, làm cho Đại ca ca tiến vào.
A! Mãnh liệt cảm giác nháy mắt thổi quét A Mao, chỉ là cọ đến cái động khẩu mềm nhuyễn kia, thân mình A Mao tựa như bị lôi điện đánh trúng thoáng chốc run rẩy. Hai tay hắn chế trụ thắt lưng Tiểu Bảo, đem cậu nâng cách chính mình. Nhưng thân mình mềm mại gầy yếu dưới bàn tay lại làm hắn bị lôi điện đánh trúng một trận, hai tay buông ra, Tiểu Bảo ngã trở về thắt lưng của hắn, vừa vặn lại cọ xát đến tính khí A Mao.
Ánh mắt A Mao đột ra, lưng xuyên qua từng trận lôi điện, bóng tối ở giờ khắc này rời xa, hắn rành mạch thấy được thân mình mềm mại của Tiểu Bảo, thấy được ánh mắt Tiểu Bảo hồn nhiên cùng cánh môi bị hắn hôn sưng đỏ, cuối cùng, ánh mắt định ở trên chồi giữa hai chân Tiểu Bảo.
“Đại ca ca?”
Nằm úp sấp đến trên người Đại ca ca, Tiểu Bảo thúc giục. Thấy Đại ca ca chỉ nhìn chằm chằm mình, cũng không có động tác, cậu nghĩ rằng Đại ca ca là lo lắng cho vết thương của mình. Cậu cười cười: “Không đau, không đau.” Xương cốt của cậu đã tốt lắm.
Tiếng nuốt rõ ràng vang lên, màng tai A Mao đều phải bị tiếng tim đập phá vỡ , đừng nói làm cho hắn cùng Tiểu Bảo song tu , hắn ngay cả hô hấp đều sắp không còn. Mi tâm Tiểu Bảo nhíu thật chặt, Đại ca ca làm sao vậy? Tiểu Bảo lại hôn hôn, thúc giục: “Đại ca ca, song tu.”
Song tu… tu cái gì? A Mao nâng lên cánh tay khẽ run đặt ở đầu vai Tiểu Bảo, chậm rãi , nhẹ nhàng , cẩn thận vuốt ve. Đầu vai nguyên bản nên bóng loáng đã có vài đạo vết sẹo rõ ràng. Bàn tay to thật chậm lướt về phía dưới, hõm vai cũng có sẹo, tâm A Mao đang hết sức khẩn trương lại càng không ngừng co rút đau đớn.
Đại ca ca đang sờ mình, Tiểu Bảo an tâm, Quỷ ca ca trước khi song tu cũng sẽ sờ cậu. Dán trên thân mình lông xù của Đại ca ca, Tiểu Bảo cũng nâng lên tay phải, sờ lên mặt hắn, sờ yết hầu mang theo vết sẹo, sờ miệng vết thương trên bụng Đại ca ca. Vuốt vuốt, thân mình A Mao càng ngày càng banh chặt, Tiểu Bảo cũng cúi đầu tràn ra rên rỉ.
“Ngô… Đại ca ca…”
Tiếng hừ nhẹ mèo kêu này càng thêm kích thích A Mao, bàn tay hắn đi tới giữa khe mông Tiểu Bảo, lòng ngón tay ở trên cúc nhụy nho nhỏ chạy vòng. Hắn biết, lúc Nhiếp Chính cùng Tiểu Bảo song tu chính là từ nơi này. Khi đó mỗi ngày tẩy rửa cho Tiểu Bảo hắn nhìn thân mình trần trụi của nhóc, trong lòng một chút tà niệm đều không có. Nhưng hôm nay, sau khi Tiểu Bảo nói muốn cùng hắn song tu, hắn lại nhịn không được muốn sờ sờ, muốn hôn hôn , muốn, nếm thử.
“Đại ca ca?”
Thân mình bị buông xuống, Tiểu Bảo khó hiểu phát ra tiếng, không phải nên song tu sao? Ngay sau đó, hai chân cậu bị tách ra, trong lòng Tiểu Bảo nghi hoặc càng sâu, như vậy cũng có thể song tu? Đang muốn hỏi, Tiểu Bảo a kêu một tiếng, tiểu chồi của cậu bị ăn!
“Ngô… Đại, ca ca…”
Lúc này choáng váng đầu đổi thành Tiểu Bảo, tiểu chồi cùng tiểu cầu cầu đều bị Đại ca ca hàm chứa, liếm , cậu chưa từng bị đối đãi qua như vậy căn bản áp lực không được rên rỉ lên. Thanh âm mèo kêu kia nghe vào lỗ tai A Mao lại khiến lý trí hắn toàn bộ không còn, nâng lên thắt lưng Tiểu Bảo, đem cái mông nhỏ đưa đến bên miệng mình, “Ăn” xong chồi, A Mao bắt đầu ăn hai cánh hoa trắng mịn. Trên hai cánh hoa kia cũng có sẹo, A Mao ăn thật sự cẩn thận, đầu lưỡi ở trên vết sẹo liếm tới liếm lui.
“Ngô… Đại… Ngô… Ha a… Ca…”
Nghĩ đến cách vách là Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo cắn tay, cậu không thể ầm ỹ đến ca ca ngủ. Nhưng là hảo khó a, luôn muốn kệu, nhịn cũng nhịn không được.
“A!” Quát to một tiếng, Tiểu Bảo lại nhanh chóng cắn tay, nơi phải song tu bị ăn.
Ăn ngon, a Bảo ăn ngon thật. A Mao giống như một khất cái đói bụng hồi lâu, ở nơi ăn ngon nhất của Tiểu Bảo lưu luyến không buông. Lúc này hắn thầm muốn hảo hảo mà “Ăn” Tiểu Bảo, cái gì tự ti, cái gì bất an, đều bị tiếng mèo kêu của Tiểu Bảo thổi đi rồi.
“Ngô…” Cắn không được , Tiểu Bảo che miệng lại, chân bị nâng lên luôn luôn ờ trên người Đại ca ca cọ xát. Khi đầu lưỡi Đại ca ca tiến vào thân mình cậu, hai chân chống trụ bả vai Đại ca ca, đá văng ra đối phương.
“Bẩn… Bẩn …”
Cầm cái chân dị dạng của Tiểu Bảo, A Mao trực tiếp ăn luôn đầu ngón chân còn chưa có dài hẳn. Tiểu Bảo hét lên một tiếng, lại nhanh chóng che miệng.
“Ngô… Ngô…”
Tiểu Bảo chỉ cảm thấy mình phải bị thiêu cháy, theo nơi Đại ca ca liếm qua. Cúc nhụy ẩm ướt, tiếng A Mao thở dốc cùng tiếng mèo kêu của Tiểu Bảo hỗn cùng một chỗ lại kích thích vạn phần. Giữa khố trướng sinh đau, A Mao thẳng đứng dậy, đỡ dục vọng dâng trào của mình để ở nơi khép mở của Tiểu Bảo. Ánh mắt phiêu đến bạch bố trên vai cậu nhóc, động tác A Mao mạnh dừng lại.
“Song tu… Đại, ca ca… Song, tu…”
Rốt cục có thể suyễn khẩu khí, Tiểu Bảo chưa quên chuyện này. Thân mình bị người ôm lên, Tiểu Bảo ngồi ở trên lưng đối phương. Cậu nở nụ cười, cậu còn tưởng rằng nằm cũng có thể song tu ni. Chủ động đem mông đưa lên, Tiểu Bảo một tay hoàn trụ cổ Đại ca ca: “Song tu…” Một thứ cứng rắn để ở giữa khe mông, Tiểu Bảo phối hợp ngồi xuống, thân mình bị xé mở, đau. Nhưng Tiểu Bảo lại nhẹ nhàng thở ra, Đại ca ca chịu cùng cậu song tu .
Khi thân mình Tiểu Bảo bởi vì mình tiến vào mà buộc chặt lên, A Mao bị dục vọng chi phối cố gắng tìm về lý trí, không được! Không được! A Bảo sẽ bị thương !
“Đại ca ca… Song tu…”
Thứ giữa khố không nghe sai bảo của hắn, kiên trì muốn tiếp tục hướng đến nơi ấm áp ướt át kia thẳng tiến. Dùng ngàn lần ý chí lực nâng mông Tiểu Bảo, không cho cậu ngồi xuống chút nữa, A Mao rút ra phân thân.
“Đại ca ca?”
Tiểu Bảo ngẩng đầu, trong mắt là kích động, Đại ca ca như thế nào đi ra ngoài?
A Bảo… sẽ đau… Đau lòng hôn miệng Tiểu Bảo, thẳng đến đối phương xụi lơ ở trong lòng hắn, A Mao nhanh đem cậu từ trên người ôm ra, phóng tới một bên, sau đó xuống giường.
“Đại ca ca…”
Quay đầu vội vàng hướng Tiểu Bảo lắc đầu, A Mao đem thân mình trần trụi mở cửa chạy ra ngoài.
“Đại ca ca…” Vẫn là, không được sao? Tiểu Bảo còn đang trong mê muội muốn khóc, Đại ca ca không muốn.
Cửa mở, người đi vào đóng cửa lại, còn khóa trái, sau đó hướng về trên giường, trong tay có thêm một lọ dược. Hai mắt đẫm lệ loan loan, nguyên lai Đại ca ca đi lấy dược. (…)
Taychân táy máy đổ ra hai viên dược, ngẫm lại tiểu huynh của mình, A Mao lại lấy ra hai viên. Đem cái chai đặt ở bên gối, A Mao nâng lên mông Tiểu Bảo, lại ăn lên, tiếng mèo kêu lại một lần nữa kích thích tâm A Mao. Gian nan cùng dục vọng của mình đấu tranh, A Mao đem dược đẩy mạnh trong cơ thể Tiểu Bảo.
Gian nan chịu đựng dược tính nổi lên, A Mao đem Tiểu Bảo ôm về trên người mình, giúp đỡ phân thân đau đến chết lặng nhất cổ tác khí (một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái) tách mở thân mình Tiểu Bảo, bản năng sớm ngăn chặn lý tính.
…………….
“Đại, ca… Ca… Song… Ô…”
“Đại, ca, ca…”
“Ngô a… A…”
“Đại… Ngô…”
Bên tai thỉnh thoảng truyền đến thanh âm làm người ta mặt đỏ tim đập, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt cơ hồ là cùng lúc tỉnh lại. Trong cơn buồn ngủ cẩn thận phân rõ hồi lâu, hai người bừng tỉnh, ‘đằng’ một tiếng ngồi dậy.
“Đại ca!”
“…”
Nghiêng tai hướng đến chỗ phát ra tiếng lắng nghe, ánh mắt Nhiếp Chính đổi lại đổi. Tâm Lam Vô Nguyệt bởi vì một tiếng kêu kia mà càng nhảy càng nhanh, đến cuối cùng, y trực tiếp xuống giường.
“Vô Nguyệt, đừng đi!” Gầm nhẹ một tiếng, Nhiếp Chính khàn giọng nói: “A Mao có thể, đang cùng Tiểu Bảo song tu, ngươi không cần đi ra ngoài.”
“Ta, ta chỉ là muốn đi uống nước.” Lam Vô Nguyệt tâm loạn ngồi trở lại trên giường.
“Ô… Muốn… Còn, muốn… Ô…”
“Ca, ca… Song, tu…”
“Ô… Trị, bệnh… Muốn…”
Càng không muốn nghe, lỗ tai càng không chịu khống chế, Lam Vô Nguyệt giật nhẹ vạt áo, Nhiếp Chính nghe xong một lát nằm trở về, kéo qua chăn phủ ở mặt. Nghe xong không biết bao nhiêu lâu, tiếng ngâm nga kích thích kia rốt cục ngừng. Lam Vô Nguyệt thở hắt ra, tê liệt ngã xuống giường. A Mao làm sao có thể cùng Tiểu Bảo song tu? Lam Vô Nguyệt không nghĩ ra. Lấy tính tình A Mao, nếu hắn muốn chạm vào Tiểu Bảo, nhất định sẽ nói trước khi chuyện xảy ra.
Có người gõ cửa, thanh âm rất nhẹ, Lam Vô Nguyệt nhanh hoàn hồn, xuống giường đi mở cửa. Ngoài cửa, là Diệp Địch sắc mặt tái nhợt.
“Vô Nguyệt… Ta nghe…”
Nói còn chưa xong, Diệp Địch đã bị Lam Vô Nguyệt kéo vào phòng.
“Thanh âm nhỏ chút.”
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Lam Vô Nguyệt che miệng nhị ca. Nghe nghe, cách vách không có động tĩnh gì, y mới buông tay.
“Vô Nguyệt, ta nghe thấy…”
“Ta biết, ta cùng đại ca cũng nghe được.” Không cho nhị ca nói xong, Lam Vô Nguyệt nói: “Nhị ca, ngươi coi như không có nghe thấy, cũng không cần đến hỏi A Mao.”
Diệp Địch cúi đầu, chậm rãi gật gật đầu, trong lòng khó chịu.
“Nhị đệ, ngươi có phải nên đến hậu sơn hay không?”
Nhiếp Chính ngay khi Diệp Địch vào cửa đã ngồi dậy, hắn cũng không có ngủ.Lúc này, mọi người nếu nghe được sẽ không thể nào ngủ nổi. Diệp Địch cúi đầu nói: “Ta đã đi qua . Ta cho một A Đột ăn giải dược, làm cho hắn ở phía hậu sơn nhìn, A Đột khác còn có tiểu Bối ta đã dặn dò bọn họ không cần đến hậu sơn.”
“Hảo.”
“Nhị ca, nghỉ đi, ngươi mấy ngày nay cũng mệt mỏi .”
Đem nhị ca kéo đến trên giường mình, Lam Vô Nguyệt nói: “Ta cùng đại ca ngủ, ngươi ở chỗ ta ngủ.”
Diệp Địch vẫn là gật gật đầu, ngồi xuống, không có ý muốn ngủ. Lam Vô Nguyệt trong lòng cũng là loạn loạn , cũng không biết nên khuyên nhị ca như thế nào. Phòng trong một trận lặng im, ai cũng không muốn nói chuyện.
…………….
Hoàn hồn, ngẩng đầu, nhìn thấy Đại ca ca nhắm mắt lại, tựa hồ ngủ. Lúm đồng tiền nơi khóe miệng Tiểu Bảo hãm sâu, cậu cùng Đại ca ca song tu . Hôn hôn, Tiểu Bảo chậm rãi nâng lên mông, ngô, có chút đau. Cẩn thận không ầm ỹ đến Đại ca ca ngủ, Tiểu Bảo từ trên người Đại ca ca đứng lên. Đại ca ca còn đang ngủ, không có dấu hiệu tỉnh lại, Tiểu Bảo nhẹ nhàng thở ra. Đắp chăn cho Đại ca ca, Tiểu Bảo lặng lẽ xuống giường. Giữa mông có cái gì chảy ra, cậu cúi đầu nhìn nhìn, trong phòng tối đen, cũng nhìn không thấy là cái gì, bất quá khẳng định là thứ của Đại ca ca. Sau khi cùng Quỷ ca ca song tu, thân mình cũng sẽ có thứ của Quỷ ca ca ni. Bất quá trước kia đều là Đại ca ca tẩy trừ cho cậu, hiện tại Đại ca ca ngủ, cậu cũng không đánh thức ca ca.
Na đến bên chậu rửa mặt, lấy qua bố khăn xoa xoa hạ thân, Tiểu Bảo đánh cái rùng mình. Lại trở lại bên giường lấy qua xiêm y của mình phủ thêm, Tiểu Bảo cười lại hôn hôn miệng Đại ca ca, mở cửa đi ra ngoài. Đi vào trước nhà gỗ Hảo ca ca, cửa mở ra, trong phòng không có người, Tiểu Bảo nghĩ nghĩ Hảo ca ca có thể còn ở phía sau núi ni. Cậu xoay người hướng đến nhà gỗ Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca. Đi vào trước cửa, cậu nghe nghe, trong phòng im ắng , các ca ca có phải đang ngủ hay không? Có cần đánh thức các ca ca hay không a? Nhưng không gọi tỉnh các ca ca sẽ không thể song tu, không song tu, sẽ không thể chữa bệnh cho ca ca.
Đứng ở cửa do dự đã lâu, Tiểu Bảo cắn cắn miệng, tay đặt trên cửa, thoáng dùng sức. Ánh mắt trợn to, cửa không có khóa! Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Tiểu Bảo ngừng thở, cậu đến cùng các ca ca song tu, các ca ca sẽ không đánh mông cậu đi. Phòng trong ba người có chút suy nghĩ nghe được thanh âm cửa mở đều ngồi dậy, sẽ là ai? !
Lam Vô Nguyệt một cái bước xa vọt tới bên giường mình cầm lấy kiếm đặt ở bên gối, Diệp Địch từ trong lòng lấy ra độc dược, Nhiếp Chính từ dưới gối đầu rút ra chủy thủ. Cửa càng mở càng lớn, Lam Vô Nguyệt nhẹ nhàng rút ra kiếm.
Cửa mở, người ngoài cửa nhìn thấy có người trong nhà, sửng sốt; người trong nhà nhìn thấy người ngoài cửa, cũng sửng sốt.
“Ca ca?”
“Tiểu Bảo?”
“Cục cưng!”
“Bảo? Ngươi mặc ít như vậy? Bị cảm lạnh làm sao bây giờ!”
Thu kiếm thu kiếm, ném chủy thủ ném chủy thủ. Đem dược bình bỏ vào trong lòng, Diệp Địch bỗng lăn lông lốc bò xuống giường, vọt tới cạnh cửa đem người ôm lên. Người trong lòng chỉ phủ một kiện áo đơn, trên người lạnh lạnh .
“Cục cưng, lạnh.”
Ở bên gáy Tiểu Bảo hô hô nhiệt khí, Diệp Địch nhanh đem cậu ôm vào phòng đóng cửa.
“Tiểu Bảo…” Lam Vô Nguyệt muốn hỏi, lại không muốn hỏi.
Các ca ca không có ngủ, Tiểu Bảo thả tâm, sau đó hướng các ca ca sợ sợ cười, ôm Hảo ca ca nói: “Ca ca, song tu.”
“…”
Hiện tại dù là một cọng tóc rơi trên mặt đất, đều có thể phát ra tiếng vang chấn thiên.
>>Hết
|
Chương 82[EXTRACT]Đợi chờ, không đợi được các ca ca đáp lại, nghĩ rằng các ca ca không có nghe rõ ràng, Tiểu Bảo hướng tới các ca ca đang không ra một tiếng, nói lại một lần: “Ca ca, song tu.”
Nhiếp Chính là người đầu tiên lấy lại tinh thần: “Nhị đệ, đem Bảo ôm lại đây, đừng đông lạnh nhóc.”
“A!”
Diệp Địch tâm hoảng hoảng đem Tiểu Bảo ôm đến trên giường, Nhiếp Chính kéo qua chăn trụ hai người.
“Cục cưng…” Diệp Địch muốn hỏi, lại sợ. Cục cưng nói song tu, là, là cùng đại ca, hay là, cùng “Bọn” hắn?
Nhiếp Chính nhìn Tiểu Bảo hỏi: “Bảo, ngươi vừa rồi…”
Tiểu Bảo thành thật trả lời: “Cùng, Đại ca ca, song tu.”
Một viên cự thạch đập vào trong lòng ba người, nhấc lên cuộn sóng.
Lam Vô Nguyệt đi đến bên cạnh bàn, châm ngọn đèn, trong phòng sáng ngời, ba người tinh tường thấy được ửng đó trên mặt Tiểu Bảo còn chưa thối lui. Phấn phấn nộn nộn , rất là khả ái. Lam Vô Nguyệt nhìn về phía nơi khác, tâm so với bình thường nhảy nhanh hơn rất nhiều. Diệp Địch quỳ gối bên giường, ánh mắt phức tạp.
Nhìn nhìn Mỹ nhân ca ca, Hảo ca ca cùng Quỷ ca ca, vui sướng trong lòng do được Đại ca ca chấp nhận nay biến thành khẩn trương, Tiểu Bảo bất an nói: “Ca ca… Song tu… Trị, bệnh…”
Nhiếp Chính sờ sờ mặt Tiểu Bảo, mặt ngoài bình tĩnh nói: “Bảo, vết thương trên người ngươi còn chưa có khỏi ni, không vội. Hiện tại cũng đã muộn, mau ngủ đi.”
Tâm đau đớn, Tiểu Bảo hướng vào ổ chăn rụt lui, cúi đầu nói: “Đã muốn, tốt lắm… Quỷ ca ca… Song tu…”
Diệp Địch nhìn đại ca, vội vàng nói: “Cục cưng mệt mỏi, ngủ ngủ. Chờ cục cưng tốt lắm, lại song tu.”
“Không mệt.” Tiểu Bảo lại càng bất an nhìn nhìn Mỹ nhân ca ca đang cúi đầu không nhìn cậu, nhìn nhìn lại Quỷ ca ca không có tiếu dung, lại nhìn nhìn Hảo ca ca đang thần sắc kích động, tâm tràn đầy chờ mong trước khi tiến vào lập tức ngã vào vết nứt. Các ca ca, không muốn.
Tâm một trận chua xót, Tiểu Bảo nhắm mắt lại, tựa hồ là muốn ngủ.
“Nhị đệ, Tam đệ, các ngươi cũng nhanh đi ngủ đi.”
“A, ai.”
Liếm liếm cái miệng phát khô, Diệp Địch luyến tiếc rời đi bên giường, màng tai bởi vì tim đập quá kịch liệt mà phồng lên. Cục cưng vừa mới nói song tu, là muốn cùng đại ca, hay là… Cũng nguyện ý cùng hắn a?
Diệp Địch không có về phòng mình, lúc này hắn không muốn rời đi Tiểu Bảo. Lên giường Lam Vô Nguyệt, hắn còn nhìn người đang đem cả đầu đều rụt ở ổ chăn đại ca. Lam Vô Nguyệt thổi tắt ngọn đèn, ở bên người nhị ca nằm xuống, trong lòng thực loạn. Tiểu Bảo cùng A Mao song tu , Tiểu Bảo vừa cầu cùng bọn họ song tu. Tiểu Bảo căn bản không rõ song tu ý nghĩa là gì, hài tử ngốc này, song tu cũng không chỉ là chữa bệnh a. Phải cự tuyệt sao? Nhưng như thế nào cự tuyệt? Tiểu Bảo sẽ loạn nghĩ đi, nhất định sẽ khóc; nhưng mà không cự tuyệt sao? Nói ra miệng như thế nào?
Trong lòng Nhiếp Chính đồng dạng thực loạn. Người mà Bảo muốn song tu là ba người bọn hắn, người nào đến trước? Tam đệ tựa hồ còn đang do dự, không thể miễn cưỡng; Nhị đệ khẳng định nguyện ý, nhưng Nhị đệ không mở miệng, hắn cũng khó mà nói, luôn có cảm giác là đang khi dễ Bảo. Bảo chỉ xem song tu là chữa bệnh, nhưng bọn hắn không thể nghĩ như vậy. Chính mình? Càng không được. Hắn là đại ca , phải nhường cho đệ đệ, nhưng Tiểu Bảo là người, là Bảo của bọn hắn, lời này khó có thể mở miệng nha. Bảo a Bảo, ngươi lại ra nan đề cho ca ca. Song tu… Không chỉ riêng là chữa bệnh a.
Cúi đầu , tiếng khóc áp lực đem ba người đang lâm vào trong trầm tư kéo lại, ai đang khóc ? Thân mình Nhiếp Chính mạnh chấn động, xốc lên chăn. Ổ chăn, người lui thành một đoàn đang che miệng khóc ni.
“Bảo!”
Nhiếp Chính vội vàng ngồi dậy, người đang khóc kích động lau nước mắt. Hai người khác trên một cái giường cũng đi lên, trong phòng lại sáng.
Nhiếp Chính lau nước mắt cho Tiểu Bảo, vừa là đau lòng, vừa là cười khổ: “Bảo, ngươi lại hiểu lầm các ca ca .”
“Cục cưng, không khóc không khóc.”
Tiểu Bảo vừa khóc, Diệp Địch liền hoảng, còn quản cái gì song tu hay không song tu. Lam Vô Nguyệt đứng ở phía sau nhị ca, cảm thấy ảo não. Tiểu Bảo chỉ mặc một kiện áo đơn, dưới y phục cái gì cũng chưa mặc, nút thắt cũng không cài, lúc đến cậu nhóc chỉ là lấy tay cầm lấy y phục. Lật người, Tiểu Bảo nhịn xuống nước mắt: “Không, không có.” Nghĩ đến các ca ca không muốn, nước mắt không có nhịn xuống.
Ba vị ca ca đồng thời nuốt nuốt cổ họng, không ai ra tiếng. Tiểu Bảo xoay người khiến xiêm y mở rộng, lộ ra thân thể nho nhỏ trắng mịn, lại mang theo rất nhiều vết sẹo. Trên thân mình kia có dấu vết tình dục vừa trải qua, mà bản thân cậu nhóc lại không biết bộ dáng này của mình mang đến cho ba vị ca ca trùng kích như thế nào.
Kéo lại xiêm y Tiểu Bảo, đắp chăn cho nhóc, Nhiếp Chính thanh thanh cổ họng, khàn khàn nói: “Bảo, các ca ca không phải không muốn cùng ngươi song tu, mà là ngươi vừa cùng Đại ca ca song tu , hiện tại hẳn là ngủ, hảo hảo nghỉ ngơi, bằng không thân mình của ngươi sẽ không thể chịu được.”
Tiểu Bảo vội vàng lắc đầu, vội vàng bắt lấy tay Quỷ ca ca: “Không mệt, không mệt.” Cậu chữa bệnh cho các ca ca.
“Bảo…” Nhiếp Chính không biết nên nói như thế nào .
“Quỷ ca ca… Mỹ nhân, ca ca… Hảo ca ca… Song tu…” Khóc khẩn cầu, đỏ ửng trên mặt Tiểu Bảo biến thành tái nhợt, “Chữa bệnh… Đánh, người xấu…”
“Cục cưng…” Diệp Địch đỏ mắt, đau lòng lau lệ cho Tiểu Bảo, chính hắn cũng muốn khóc, “Hảo ca ca, nguyện ý, nguyện ý. Cục cưng ngủ, tỉnh ngủ Hảo ca ca cùng cục cưng song tu, cục cưng không khóc.”
Lắc đầu. “Không mệt, không mệt, song tu… Ca ca, song tu…” Trừ bỏ song tu, cái gì cậu cũng không giúp được các ca ca, “Cùng nhau, cùng nhau …” Nhìn về phía Mỹ nhân ca ca, “Cùng nhau …”
Tâm Lam Vô Nguyệt bị hai mắt đẫm lệ của Tiểu Bảo thật mạnh va chạm. Tối hôm qua y nói với Tiểu Bảo là bọn họ cùng nhau , cùng nhau đối phó người xấu. Tiểu Bảo sẽ dùng chuyện chính mình có thể làm để đến chứng minh bọn họ là cùng nhau .
“Quỷ ca ca… Hảo ca ca… Mỹ nhân, ca ca… Cùng nhau, cùng nhau … Song tu…”
“Hảo.” Một cái hôn ôn nhu đến cực điểm dừng ở ngoài miệng Tiểu Bảo, hôn trong chốc lát, người nọ ở trong vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của hai người khác mà thối lui, nói: “Các ca ca và Bảo là cùng nhau , các ca ca nguyện ý cùng Bảo song tu. Bất quá Bảo, hiện tại ngươi nên ngủ. Dưỡng tinh thần, dưỡng công trong cơ thể ngươi cũng phải đầy đủ mới có thể càng dễ chữa bệnh cho các ca ca. Đêm mai các ca ca cùng ngươi song tu.” (…=______=|||||)
Hai mắt đẫm lệ tản mát ra hào quang, Tiểu Bảo chớp rơi nước mắt, nho nhỏ tiếng hỏi: “Ca ca, nguyện ý?”
“Nguyện ý.”
Khóe miệng lộ ra đồng tiền, Tiểu Bảo gần sát trong lòng Quỷ ca ca, cao hứng chợp mắt. Cậu phải nhanh ngủ, dưỡng hảo tinh thần chữa bệnh cho các ca ca.
Vỗ nhẹ Tiểu Bảo, mãi cho đến khi hô hấp của nhóc vững vàng , Nhiếp Chính mới thật dài hộc ra một hơi. Diệp Địch ngu si nhìn Tiểu Bảo, miệng trương lớn, trong lòng loạn nhảy. Lam Vô Nguyệt lại là thân thể cứng ngắc nhìn đại ca, đêm mai? “Bọn” hắn? Y?
Nhìn biểu tình hai vị đệ đệ, Nhiếp Chính nhịn không được cười nhẹ hai tiếng, nói: “Nhị đệ, Tam đệ, mau đi ngủ đi, sáng mai còn phải thức sớm ni.”
“Đại ca!”
Lam Vô Nguyệt đi đến bên giường ngồi xuống, hiện tại như thế nào ngủ được!
“Đại ca, cục cưng…” hai mắt Diệp Địch nhìn chằm chằm , làm sao ngủ được!
Nhiếp Chính cười khẽ hai tiếng, sau đó cảm khái thấp giọng nói: “Ta đời này, là không có khả năng buông ra Bảo . Đoạn ngày ở trong lao đã đem Bảo khắc vào trong lòng ta. Ta cũng phân không rõ đối với Bảo là ôm tâm tư như thế nào, nhưng các ngươi biết, cho dù cậu nhóc sau này sẽ hận ta, ta cũng buông không ra nhóc. Từ khi cậu nhóc khóc bảo ta Quỷ ca ca, ta cùng với Bảo, liền phân không ra .”
Lau đi giọt lệ bên khóe mắt Tiểu Bảo, Nhiếp Chính thở hắt ra: “Nếu ta là người bình thường, đương nhiên không thể chịu đựng được Bảo cùng người khác làm cái loại chuyện này. Nhưng giống như Bảo đã nói , chúng ta là cùng nhau . Ta bị Lâm Thịnh Chi chộp tới, dùng hết các loại khổ hình, sớm đã người không ra người, quỷ không phải quỷ. Tam đệ, ngươi không có một cánh tay, nếu không gặp được Bảo, tiến tới gặp được sư phó, ngươi chỉ sợ đã nội công nổ tan xác mà chết. Còn có Nhị đệ…”
Diệp Địch khóc: “Đại ca, ta không cần, không cần, không cần cục cưng cùng mấy người song tu, chỉ cần cục cưng còn muốn Hảo ca ca này, ta đều không cần. Đại ca, ta không cần cùng các ngươi tách ra, không cần cùng cục cưng tách ra. Chúng ta thật vất vả mới gặp nhau, thật vất vả…”
“Phải nha, thật vất vả.” Nhiếp Chính thương cảm nhẫn hạ không khoẻ dưới yết hầu, tiếp tục nói: “Tràng kiếp nạn kia, làm cho ba huynh đệ chúng ta chịu nhiều đau khổ, nhận hết bi kịch. Bảo là bảo bối của chúng ta, nếu không có nhóc, ta không có khả năng thoát đi Lâm Thịnh Chi; nếu không có nhóc, Tam đệ ngươi cũng không có khả năng gặp gỡ ta, càng không thể tìm được nhị ca ngươi. Hơn nữa A Mao, hắn cũng là người cơ khổ. Đối với Bảo lại toàn tâm toàn ý, che chở đầy đủ. Vì Bảo, hắn thiếu chút nữa đánh mất tánh mạng không nói, còn không tiếc đem một thân công lực đều cho người khác. Đổi lại người khác, khẳng định làm không được như hắn.”
Lam Vô Nguyệt mở miệng: “Đại ca, ta cùng nhị ca là cha nương nhặt được , vốn là là huynh đệ dị tính (không cùng dòng máu). Nay, chúng ta đều bái ở môn hạ sư phó, cùng A Mao cũng là huynh đệ.”
Nhiếp Chính gật gật đầu: “A Mao còn so với ta lớn hơn hai tuổi, coi như là đại ca chúng ta.”
Diệp Địch cũng thẳng gật đầu: “A Mao thương cục cưng, đối với chúng ta cũng tốt, chúng ta cùng A Mao là huynh đệ, là huynh đệ.”
“Đúng, là huynh đệ.” Nhiếp Chính chụp lên vai Nhị đệ, “Nếu là huynh đệ, vậy tuy hai mà một. Bảo rời không được chúng ta, chúng ta cũng muốn sủng nhóc, cần gì phải so đo nhiều như vậy. Hơn nữa tình huống hiện tại nếu không cùng Bảo song tu, cậu nhóc liền nghĩ rằng chúng ta không muốn, sẽ khóc.”
Một người thấp giọng lẩm bẩm: “Ta chỉ là, đem Tiểu Bảo trở thành đệ đệ, chưa bao giờ nghĩ tới…”
“Cục cưng là đệ đệ, cũng là cục cưng.” Diệp Địch không có gì khúc mắc.
Nhiếp Chính cười cười: “Loại sự tình này không miễn cưỡng, ngày mai ngươi tìm một cơ hội cùng Tiểu Bảo nói rõ ràng đi. Chỉ là đứa nhỏ này luôn nghĩ đến song tu chính là chữa bệnh, ngươi phải chú ý tìm từ, đừng tổn thương nhóc.”
Lam Vô Nguyệt nhẹ nhàng gật gật đầu, trên mặt tràn đầy do dự cùng mâu thuẫn.
“Đại ca, cục cưng nguyện ý cùng ta song tu a.” Tâm Diệp Địch ngọt ngào. Nhiếp Chính nhìn tươi cười của Nhị đệ, trong lòng chua sót, sau khi đã trải qua tràng đau khổ kia, cả người Nhị đệ đều thay đổi. Sau đó hắn vỗ nhẹ Tiểu Bảo đã ngủ say, may mắn Nhị đệ gặp Tiểu Bảo, bằng không Nhị đệ còn không biết phải điên bao lâu.
Chậm rãi mở to mắt, bên ngoài thấu vào ánh sáng, trời, sắp sáng đi. A Mao theo bản năng sờ sờ bên giường, trống rỗng. Hắn nháy mắt bừng tỉnh, a Bảo! Mạnh ngồi xuống, lại phát hiện mình tựa vào đầu giường ngủ một đêm, chăn trượt xuống, lộ ra bản thân trần trụi , thân mình tràn đầy lông, A Mao trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.
Trí nhớ trước đó kéo tới mãnh liệt, A Mao còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, đã nghĩ tới một sự kiện mà hắn đã làm. A Bảo! A Bảo đâu?! Hắn có phải làm thương a Bảo hay không?! A Bảo!
Thất kinh xuống giường, bắt qua xiêm y phủ ở trên người, A Mao chân trần lao ra nhà gỗ. Hắn không có thời gian đi suy nghĩ sâu xa vì sao sẽ ngất xỉu, vì sao sẽ không biết a Bảo rời đi như thế nào. Liền ngay cả cảm giác khác thường trong quá trình này, hắn cũng không kịp đi thể nghiệm.
Vọt vào dược ốc, trong phòng không có người; vọt vào phòng ở Diệp Địch đang mở cửa, trong phòng cũng không có người. A Mao không chút nghĩ ngợi thẳng hướng nhà gỗ Nhiếp Chính. Tiếng đập cửa bang bang bang làm bừng tỉnh người vừa ngủ không bao lâu, trước khi người nào đó ở trên giường tỉnh lại, một người rất nhanh mở cửa.
“A Mao?”
Lam Vô Nguyệt nhu nhu ánh mắt bởi vì cơ hồ một đêm không ngủ mà mỏi mệt, đối với vẻ hoảng hốt lo lắng của A Mao rất là khó hiểu.
A Mao vội vàng khoa tay múa chân, hỏi Lam Vô Nguyệt có thấy được a Bảo . Lam Vô Nguyệt không hiểu, bất quá y thông minh lập tức nghĩ đến A Mao đang khẩn trương cái gì, y nghiêng người tránh ra, nói: “Tiểu Bảo đang lười ở trên giường đại ca ni. Ngươi đừng vội, cậu nhóc tốt lắm.”
Vừa nghe Tiểu Bảo ở trong này, dưới chân A Mao mềm nhũn suýt nữa ngã ngồi dưới đất. Nhưng nghĩ lại, hắn càng sợ hãi . Có phải hắn làm bị thương a Bảo hay không, cho nên a Bảo mới có thể trốn tới chỗ này?
Đỡ lấy A Mao lung lay sắp đổ, Lam Vô Nguyệt đem hắn đưa đến bên giường. Nhiếp Chính đã tỉnh, hắn cười nói: “A Mao, đi phòng ngươi đi, có chuyện chúng ta muốn cùng ngươi thương lượng, làm cho Bảo ở trong này ngủ.”
“Đại ca, các ngươi đi thôi, ta bồi cục cưng. Chỉ cần có thể cùng cục cưng một chỗ, các ngươi nói như thế nào ta liền nghe như thế ấy, ta không ý kiến.” Diệp Địch không chịu đi, hắn muốn thủ cục cưng.
Nhiếp Chính cũng không miễn cưỡng, lấy qua y phục phủ lên, sau đó xuống giường. Vỗ vỗ A Mao còn chưa có hoàn hồn, đang nhìn chằm chằm Tiểu Bảo, hắn nói: “Đi thôi, sự tình liên quan Bảo, mấy huynh đệ chúng ta thương lượng.”
A Mao thất hồn lạc phách , còn chưa có từ bất an trong đáy lòng phục hồi tinh thần lại, Lam Vô Nguyệt trực tiếp đem hắn túm đi ra ngoài. Cửa đóng lại, Diệp Địch mỹ mãn ở bên người Tiểu Bảo nằm xuống, nhịn không được cười nhẹ. Cục cưng muốn cùng hắn song tu đâu, ha ha, ha ha a.
Vào phòng, A Mao hướng tới Nhiếp Chính sốt ruột mở miệng, nhưng hắn lại không thể nói chuyện. Hai tay bắt lấy tay Nhiếp Chính, trong mắt A Mao có lệ. Nhiếp Chính thấy tình trạng này nhanh chóng nói: “A Mao, ta đã biết, Bảo chính miệng nói . Ta không có trách ngươi, lúc trước chúng ta không phải đã nói tốt lắm sao? Chuyện ta muốn cùng ngươi thương lượng chính là cùng Bảo song tu. Đến, trước ngồi xuống.”
Đem A Mao ấn ngồi ở trên giường, Nhiếp Chính ở trên ghế ngồi xuống, nói: “A Mao, Bảo đến phòng ta là tới theo chúng ta song tu, cậu nhóc muốn chữa bệnh cho chúng ta.”
Thân mình A Mao nháy mắt cứng ngắc, trong mắt bối rối đi một ít, nguyên lai không phải hắn đem a Bảo làm đau , a Bảo mới rời đi hắn.
“A Mao, Diệp Địch cùng Vô Nguyệt là huynh đệ ta, ngươi cũng là huynh đệ của ta. Bảo rời không được chúng ta, cùng với chúng ta song tu, chữa bệnh cho chúng ta. Cự tuyệt của chúng ta sẽ làm cậu nhóc thương tâm, khiến nhóc cho rằng chúng ta không thích nó. Ta đã nghĩ qua, chúng ta cùng nhau sủng Bảo được không? Cùng nhau làm ca ca mà nhóc thích nhất, cùng nhau cho nhóc hạnh phúc.”
A Mao nhìn qua, khóe miệng run run.
“A Mao, đừng để ý người khác nói ngươi cái gì, ngươi ở trong mắt chúng ta chính là A Mao, là hảo huynh đệ đáng giá phó thác. Hiện tại sư phó không ở đây, bên ngoài lại có hỗn đản Lâm Thịnh Chi, mấy người chúng ta càng phải kết thành một sợi dây thừng. Bảo chính là người thắt dây, nhóc đem bốn người chúng ta kết cùng nhau.”
A Mao hô hấp trầm trọng, hắn xoa xoa ánh mắt.
“A Mao, ngươi nguyện ý sao? Nguyện ý làm cho chúng ta cùng ngươi có được Bảo?”
A Mao nặng nề gật đầu, nước mắt trào ra.
Đôi mắt Nhiếp Chính cũng đỏ: “A Mao, cám ơn ngươi.”
Đại lực lắc đầu, môi A Mao run rẩy lợi hại, hắn đi đến trước mặt Nhiếp Chính hai tay đè lại bờ vai của gã, không tiếng động nói câu: “Đa tạ.”
“Giữa huynh đệ, cần gì nói đa tạ?”
Ấn lên tay A Mao, Nhiếp Chính hướng hắn gật gật đầu.
Lam Vô Nguyệt càng không ngừng hít sâu, trong lòng các loại tư vị đều có. Y đi ra ngoài, nhìn về thái dương dâng lên phía xa xa, trước mắt cũng là vẻ tươi cười mang theo nước mắt ngọt ngào của Tiểu Bảo.
>>Hết
|