Bảo Bối
|
|
Chương 9[EXTRACT]Khắc chế kích động trong lòng, Tiểu Bảo ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa thông gió một cái, cơ hồ không có ánh sáng xuyên thấu vào được. Từng ngụm từng ngụm thở, làm cho chính mình bình tĩnh, Tiểu Bảo trước đem thư phóng tới một bên, rồi mới nâng lên đầu Quỷ ca ca, rút ra cái chân vẫn như cũ bị gối lên tê rần, liên tục đi về phía cửa mật đạo. Cậu phải đến trù phòng lấy cơm, bằng không các thúc thúc bá bá thẩm thẩm sẽ đến đưa cơm cho cậu, còn có Quỷ ca ca cũng nên ăn cơm . Chỉ có Tiểu Bảo biết cậu có bao nhiêu muốn bò lại đem quyển sách kia xem xong, nhưng không được, đêm nay cậu không thể chiếu cố Quỷ ca ca, cậu phải nhịn xuống.
Bỏ qua một chân đã tê rần, nhưng Tiểu Bảo đi trở về phòng nhanh hơn rất nhiều so với bình thường. Vừa đi ra, còn chưa kịp đem mấy thứ đặt trên mặt đất đã lập tức truyền đến tiếng đập cửa.
“Tiểu Bảo, tỉnh sao?”
A! Là Nambá bá!
Tiểu Bảo rất nhanh chui ra gầm giường, đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên người, một bên kêu: “Tỉnh, đến ngay.” Kinh hoảng nhìn xem có nơi nào chưa che giấu kĩ hay không, Tiểu Bảo sờ sờ ngực, khập khiễng đi mở cửa.
“Nam bá bá.”
Trên tay Nam Nhữ Tín bưng một chén cơm, hương khí bay vào bụng Tiểu Bảo thầm thì kêu. Nam Nhữ Tín nhíu mi cao thấp đánh giá Tiểu Bảo, Tiểu Bảo rất khẩn trương, ánh mắt đều lớn hơn một chút so với ngày thường.
Nam Nhữ Tín đi vào phòng, nói: “Tiểu Bảo, xiêm y trên người ngươi bẩn quá , cởi ra bá bá mang về giặt cho ngươi. Còn có a, ngày mai ngươi đến chỗ bá bá đi, bá bá tẩy cho ngươi.”
Chính mình thực bẩn sao? Tiểu Bảo cúi đầu nhìn nhìn, a, chỗ quần đầu gối không có dính đất. Cậu cũng không biết trên mặt mình cũng có đất, trên búi tóc cũng dính. Mật đạo rất nhỏ hẹp, mỗi ngày cậu đi đi về về không biết phải cọ đến bao nhiêu lần, dù là phủi cũng phủi không sạch.
Nam Nhữ Tín đã cầm chén phóng tới trên bàn, nhìn Tiểu Bảo hỏi: “Cùng sư phó học y mệt lắm sao? Sao lại một thân đất bùn như vậy?”
Tim Tiểu Bảo đập bịch bịch, cậu chưa bao giờ nói dối với các bá bá, cậu chỉ là che giấu chuyện của Quỷ ca ca. Trong lúc nhất thời, cậu cũng không biết nên làm sao trả lời.
Nhìn ra cậu khẩn trương,Nam Nhữ Tín tiến lên sờ sờ đầu của cậu, thuận tiện phủi rơi một ít đất, hòa ái nói: “Nam bá bá không phải trách ngươi, chỉ là sợ ngươi ở nơi đó vất vả.”
Tiểu Bảo lập tức lắc đầu: “Không khổ, không khổ, sư phó sư nương, hảo, tốt lắm, đau ta.”
Nam Nhữ Tín cùng Cung sư phó quen biết nhiều năm, đương nhiên biết hai người kia làm người thế nào, bất quá vừa nghe Tiểu Bảo nói như thế, hắn lại yên tâm rất nhiều. Hắn xoa xoa cằm Tiểu Bảo, lại nhíu mi nói: “Sao lại gầy như vậy? Sắc mặt cũng không hảo, buổi tối có phải lại cùng tiểu Bối ngoạn đến nửa đêm mới ngủ hay không?”
Tiểu Bảo lắc đầu, ngọt ngào cười, ngửa đầu nói: “Sư phó có, thật nhiều thật nhiều, thư. Ta xem thư, đã quên thời gian.”
Nam Nhữ Tín vờ nghiêm mặt: “Điều này sao được?Nam bá bá phải cùng sư phó ngươi nói, đừng cho hắn để ngươi mang thư trở về.”
“Không muốn không muốn.” Tiểu Bảo nóng nảy, giữ chặt tay nam bá bá, “Ta ngủ, ngủ, muốn xem thư.”
Nam Nhữ Tín lập tức nở nụ cười, Tiểu Bảo thích đọc sách là chuyện tốt, hắn yêu thương nói: “Thư nên xem, nhưng cũng cần phải ngủ. Dược Nam bá bá đưa cho ngươi mỗi ngày đều phải ăn.”
“Ân!” Tiểu Bảo dùng sức gật đầu, trong lòng là áy náy đối với Nam bá bá, cậu đem dược cho Quỷ ca ca ăn, Quỷ ca ca so với cậu càng cần hơn.
Nhìn xem canh giờ không còn sớm ,Nam Nhữ Tín cũng không ở lâu, sau khi dặn dò Tiểu Bảo đem cơm ăn hắn liền rời đi .Nam Nhữ Tín vừa đi, Tiểu Bảo đã nhanh chóng đóng cửa lại. Một chén lớn mỳ sợi nấu với thịt, còn có hai lớp trứng, hơn mười phiến thịt bò, còn có rau xanh mượt. Trên chiếc đũa thả hai cái bánh bao lớn, là cho tiểu Bối. Tiểu Bảo đem bánh bao đưa cho tiểu Bối, lại gắp một mảnh trứng thổi nguội đưa cho nó. Tiểu Bảo ăn mấy ngụm mì sợi lót lót bụng, rồi mới đem toàn bộ mì bỏ vào trong nồi, dùng y phục bao lên, cậu lại lần nữa chui vào mật đạo.
“Tiểu Bối, ngươi ở trong phòng, có người đến, ngươi phải đi, gọi ta.” Sợ người khác sẽ đến gặp cậu, Tiểu Bảo dặn dò tiểu Bối làm cho nó thủ vệ. Tiểu Bối hiểu được gật gật đầu, oa ở trên ghế ăn cơm chiều.
Trời sắp tối rồi, Tiểu Bảo không có thời gian nấu cháo cho Quỷ ca ca, hơn nữa cháo cũng ăn không đủ no. Căn bản không cần chính mình có phải mỗi ngày đều sẽ đói bụng hay không, Tiểu Bảo ra sức hướng về mật đạo mà đi. Cậu muốn cứu Quỷ ca ca, muốn cứu Quỷ ca ca, Quỷ ca ca, ngươi chờ Tiểu Bảo. Đầy cõi lòng kiên định tín niệm, Tiểu Bảo đẩy ra tấm ván gỗ, cười thật sâu khi nhìn thấy đầu ngón tay Quỷ ca ca khẽ giật giật. Ngay lúc nảy, cậu, nghĩ đến một biện pháp .
Đi đến bên người Quỷ ca ca, Tiểu Bảo vẫn như dĩ vãng uy hắn ăn cơm. Canh vị trứng hương hương chậm rãi chảy vào miệng Quỷ ca ca, lúm đồng tiền của Tiểu Bảo lại càng sâu.
“Quỷ ca ca, dưỡng hảo thân mình, chúng ta, bước đi.”
Thân mình Nhiếp Chính mạnh mẽ chấn động, tiếp đó một cái tay nhỏ bé ấm áp mềm mại lau đi nước canh dính vào khóe miệng của hắn, sau đó hắn nghe được nhi âm nhuyễn nhuyễn lại một lần mang vui mừng vang lên: “Ca ca chờ một chút, nhất định sẽ mang, ca ca đi.” Sau cùng, trứng chiên mỹ vị tiến vào trong miệng của hắn.
“Cắn.”
Nhiếp Chính thất thần cắn lại, còn đang vì lời nói vừa mới nghe được mà chấn động.
Tiểu Bảo thật cao hứng, giống như ở trong một mảnh sương mù hắc ám thấy được ánh sáng, mà ánh sáng càng ngày càng rõ ràng, cậu thấy được con đường đi thông với ánh sáng. Hiện tại quan trọng nhất không phải thiết liên trên người Quỷ ca ca, mà là mật đạo. Mật đạo rất hẹp, căn bản chứa không được Quỷ ca ca, hơn nữa Quỷ ca ca không thể động, cậu còn phải nghĩ biện pháp đem Quỷ ca ca ra mật đạo. Có rất nhiều rất nhiều chuyện phải đi lo lắng. Đến nỗi thiết liên trên người Quỷ ca ca, trong ánh mắt Tiểu Bảo lại có nước mắt.
Ngày đầu tiên nhìn thấy Quỷ ca ca, cậu liền nhìn kỹ thiết liên trên người Quỷ ca ca. Xuyên qua xương quai xanh là hai sợi mang theo móc câu, đến lúc đó chỉ cần đem móc lôi ra là được. Trên mắt cá chân buộc hai sợi xích có gắn thiết cầu khóa ở mắt cá chân, cần mở khóa ra. Mà thiết liên trên tứ chi kỳ thật là hai sợi hợp cùng một chỗ . Xuyên qua tứ chi là một đầu nhọn, một đầu khác có thiết côn thô như đầu ngón tay là tú hoa châm thô hơn rất nhiều rất nhiều. Đầu “Châm” nhọn có một cái lỗ, một dợi thiết khác xuyên qua lỗ này, hai sợi hợp lại làm một. Liên tử rất thô rất cùn, không thể trực tiếp xuyên qua tứ chi, Diêm La vương chính là dùng biện pháp này đem tứ chi Quỷ ca ca khóa vào liên tử, tra tấn Quỷ ca ca.
Nước mắt Tiểu Bảo rớt xuống dưới, một tay nhẹ nhàng sờ lên thiết trụ trên đùi Quỷ ca ca. Thời gian đã quá lâu, đầu nhọn thiết trụ đại bộ phận đều bị huyết ô bao lên. Cậu lau nước mắt, ánh mắt thoáng cong lên, chính là vì cái lỗ ở một đầu nhọn khác cho nên mới có cái khóa, chỉ cần đem khóa mở ra là có thể kéo xuống thiết liên kia, rồi mới rút ra thiết trụ… Nghĩ đến lúc đó Quỷ ca ca sẽ chịu bao nhiêu thống khổ, nước mắt Tiểu Bảo lại ngăn không được .
“Tê…” Trong cổ họng Nhiếp Chính phát ra thanh âm, Tiểu Bảo nhanh chóng lau khô mắt nhìn qua. Chỉ thấy Quỷ ca ca mở miệng, Tiểu Bảo vội vàng hỏi: “Quỷ ca ca? Đi ngoài?”
Nhiếp Chính hơi hơi lắc lắc đầu, dùng sức phát ra âm thanh: “Ai…” Nhiều năm cũng không nói chuyện , Nhiếp Chính thở hổn hển mấy hơi, lại há mồm: “Ngươi… Là… Ai…”
Thanh âm thực mỏng manh còn lẫn với khàn khàn thô suyễn, nhưng Tiểu Bảo nghe được, lúm đồng tiền bên miệng không nhịn được hãm sâu.
“Tiểu Bảo. Ta gọi là, Tiểu Bảo.” Nước mắt phác phác rơi xuống, Tiểu Bảo lại có vẻ mặt cao hứng, Quỷ ca ca không phải câm điếc! Không phải câm điếc! Quỷ ca ca có thể nói! Có thể nói!
“Tiểu… Bảo…” Một tiếng này Nhiếp Chính không có phát ra, chỉ là giật giật miệng. Nhưng lần đầu tiên được Quỷ ca ca kêu tên bản thân Tiểu Bảo cũng là hỉ cực mà khóc.
“Quỷ ca ca, ta gọi là, Tiểu Bảo, Tiểu Bảo.”
Tay Nhiếp Chính lại cử động, Tiểu Bảo một tay cầm lấy tay hắn, gắt gao. Cậu không dám nói cho Quỷ ca ca biết mình là nhi tử của Diêm La vương, không dám cho Quỷ ca ca biết mình họ gì. Cuậ sợ Quỷ ca ca biết được sẽ hận cậu, sẽ không để ý tới cậu.
“Quỷ ca ca, ta gọi là, Tiểu Bảo… Tiểu Bảo… Nhất định mang, Quỷ ca ca, đi…” Tiểu Bảo dừng khóc không được, bởi vì kích động, bởi vì áy náy, bởi vì đau lòng đối với Quỷ ca ca.
Đầu ngón tay Nhiếp Chính hơi hơi dùng sức, cảm thụ bàn tay ấm áp của Tiểu Bảo, mí mắt giật giật, hắn há miệng nhưng không có phát ra thanh âm nào, cũng không có lời nói gì sau đó.
Thân mình thoáng chốc run run, Tiểu Bảo ngưng trào ra nước mắt. Cậu cắn cắn miệng, buông ra tay Quỷ ca ca, chạy nhanh cầm lấy chiếc đũa, một tay kia nâng dậy đầu Quỷ ca ca uy Quỷ ca ca ăn cơm. Cậu sao lại quên mình hôm nay sẽ bị đau?
“Ăn, Quỷ ca ca, ăn.” Tiểu Bảo đem mì cuốn ở trên chiếc đũa, tiếp theo uy đến miệng Quỷ ca ca.
Nhiếp Chính không có cự tuyệt, hé miệng một ngụm một ngụm ăn mì Tiểu Bảo uy vào. Lời nói mới vừa rồi của Tiểu Bảo làm cho hắn hy vọng, cứ thế hắn không có phát hiện Tiểu Bảo càng ngày càng cuộn gấp hai chân.
Về sau Tiểu Bảo không có nói nữa, mồ hôi thuận theo lông mày rơi giọt trên hàng mi dài của cậu, tiếp đó hạ xuống. Tiểu Bảo gắt gao cắn miệng không cho chính mình kêu ra. Trước mắt một mảnh mê mang, đau đến mức hô hấp cũng không ổn uy xong một ngụm mì cuối cùng. Cố gắng thu thập, đem nồi không đặt qua một bên, cậu theo bản năng vẫn nhớ rõ đem đầu Quỷ ca ca cẩn thận nâng lên, sau đó chậm rãi rút chân ra.
Thân mình càng ngày càng đau, Tiểu Bảo bắt đầu ngừng thở, thong thả mà thống khổ hướng đến mật đạo, không thể làm cho Quỷ ca ca biết chính mình có bệnh. Cậu là hi vọng duy nhất hiện tại của Quỷ ca ca, nếu Quỷ ca ca biết thân thể cậu không tốt, sẽ rất thất vọng đi. Hơn nữa, Quỷ ca ca cũng sẽ lo lắng.
Trong lòng loạn loạn, Tiểu Bảo nghẹn một hơi đi đến mật đạo, tiếp theo đóng lại tấm ván gỗ.
“Ngô…” Rốt cuộc nhịn không được than nhẹ ra tiếng, Tiểu Bảo đau đến nước mắt rớt xuống dưới. Nương… Nương… Quỷ ca ca… Ca ca… Tiểu Bảo gian nan từng chút đi về phía trước, nước mắt cùng mồ hôi tích ở mật đạo, cùng bùn đất hỗn động chung một chỗ, lại dính vào trên y phục của Tiểu Bảo.
“Ô… Nương… Ca ca…” Tiểu Bảo đau, Tiểu Bảo đau quá…
Hình phòng truyền ra thanh âm khẽ khàng của thiết liên, Tiểu Bảo đi không nổi oa ở mật đạo thấp giọng khóc. Mật đạo thực chật hẹp, Tiểu Bảo chỉ có thể cong chân cuộn mình, ô miệng cúi đầu khóc.
“Chi chi chi!” Tiểu Bối chạy vào mật đạo, vừa thấy Tiểu Bảo nằm ở nơi đó cả người run rẩy, nó kêu to chạy qua bổ nhào vào trên người Tiểu Bảo, ôm lấy cậu.
“Không… Kêu…” Đau đớn phát run nâng tay lên che miệng tiểu Bối, nước mắt Tiểu Bảo cùng tiểu Bối đồng thời trào ra.
“Kỷ kỷ kỷ kỷ…” Tiểu bối túm trụ tay Tiểu Bảo muốn đem cậu kéo ra ngoài, nhưng khí lực nó quá nhỏ , căn bản không thể xê dịch Tiểu Bảo. Tiểu Bảo càng ngày càng đau, rất nhanh toàn bộ mật đạo đều là tiếng khóc của Tiểu Bảo.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Bảo nghe được thanh âm thiết liên. Một khắc kia, Tiểu Bảo từ trong đau đớn thanh tỉnh, chẳng lẽ là Diêm La vương đến đây?! Rốt cuộc cố bỏ qua đau đớn của mình, răng Tiểu Bảo run run lui về phía sau, nước mắt lại một đường rơi giọt. Thật vất vả mới đem chân đụng tới tấm ván gỗ, Tiểu Bảo cắn miệng, khó khăn xoay người, mở lớn hai mắt bị lệ che mờ, Tiểu Bảo xuyên thấu qua khe hở tấm ván gỗ. Ngay sau đó, nước mắt cậu ào ào rơi xuống, cậu ra sức đẩy tấm ván gỗ, khóc kêu: “Ca ca… Ô…”
Động tác Nhiếp Chính ở trên mặt đất sờ tới sờ lui nháy mắt dừng lại, hắn đã không ở chỗ chân tường nguyên lai hắn nằm, mà là đi đến bên này của mật đạo. Nhưng hắn nhìn không thấy, hắn chỉ nghe được tiếng khóc của Tiểu Bảo, lại tìm không thấy cửa vào mật đạo. Nhiếp Chính chật vật lê trên mặt đất, miệng vết thương bị thiết liên xuyên qua tứ chi bởi vì hắn hoạt động mà trào ra huyết thủy. Tiểu Bảo theo cửa mật đạo ngã xuống dưới, khoảng cách với Nhiếp Chính có chỉ có năm bước xa, nhưng giờ khắc này, Tiểu Bảo lại cảm thấy cậu cách ca ca hảo xa, hảo xa.
“Ô… Ca ca…” Tiểu Bảo cả người đau đớn, Tiểu Bảo suy yếu, Tiểu Bảo bị ốm đau tra tấn hơn nữa chính là một đứa nhỏ cần người yêu thương. Cậu khóc hướng đến ca ca mà đi, Nhiếp Chính cũng cắn chặt răng hướng đến nới phát ra tiếng khóc của Tiểu Bảo. Máu loãng thuận theo xương quai xanh cùng tứ chi Nhiếp Chính không ngừng trào ra, hắn lại coi như không thấy. Đến khi tiếng khóc càng ngày càng gần, khi hắn đụng tới đầu ngón tay lạnh lẽo của Tiểu Bảo, hắn cố gắng hé miệng: “Tiểu… Bảo…”
“Ca ca…” Tiểu Bảo xê dịch về phía trước, cầm lấy tay ca ca, rốt cuộc nhịn không được khóc nói, “Đau… Ca ca… Ô… Tiểu Bảo… Đau…” Cuối cùng khí lực cũng dùng hết, Tiểu Bảo rốt cuộc đi không nổi . Bàn tay dính đầy bùn đất cùng bàn tay tràn đầy huyết ô lại gắt gao nắm cùng một chỗ.
“Rầm, rầm…” Mặt đụng phải đầu Tiểu Bảo, bả vai chạm đến bả vai Tiểu Bảo, Nhiếp Chính cắn chặt răng tiếp tục đi. Khi thân thể toàn bộ hắn đều đụng tới Tiểu Bảo, y phục sớm bị mồ hôi cùng huyết thủy thấm ướt hắn vẫn cố gắng làm cho chính mình dán lên Tiểu Bảo.
“Ô…” Tiểu Bảo xuất phát từ bản năng ôm lấy Nhiếp Chính, theo bản năng tránh đi vết thương trên cánh tay cùng xương quai xanh của hắn, cúi đầu kêu: “Ca ca… Đau…”
Mí mắt cùng hầu kết Nhiếp Chính càng không ngừng chớp, hắn dùng cái cằm đầy râu dài nhẹ cọ đầu Tiểu Bảo, trong cổ họng tê tê rung động. Khóe mắt có bọt nước hỗn độn huyết ô chảy xuống dưới, Nhiếp Chính hé miệng, dùng sức phát ra âm thanh: “Tiểu… Bảo… Bảo… Bảo…”
Hơi hơi cuộn mình đứng dậy, sợ đụng tới miệng vết thương ca ca, Tiểu Bảo ngẩng đầu lên làm cho chính mình có thể càng nhanh dán sát vào mặt ca ca. Nước mắt dừng ở trên người ca ca, từ sau khi nương rời đi, Tiểu Bảo lại một lần cảm nhận được yêu thương cùng ấm áp tương tự như nương.
“Bảo…”
“Ca ca…”
Hai người nhận hết tra tấn dính sát vào cùng một chỗ, giờ khắc này, Tiểu Bảo phát hiện cơn đau trên người tựa hồ đã không còn lợi hại như dĩ vãng; Giờ khắc này, Nhiếp Chính không chút do dự lựa chọn tin tưởng, tin tưởng hài tử hắn chỉ biết tên là Tiểu Bảo, tuổi không biết, bộ dáng không biết, đi đường cũng không thông thuận.
>>Hết
|
Chương 11[EXTRACT]Đến khi đau đớn cuối cùng đi qua, Tiểu Bảo đầy mặt là lệ lẫn mồ hôi nhưng lúm đồng tiền nơi khóe miệng lại hãm sâu, dù cho chóp mũi tất cả đều là vị huyết ô khó ngửi trên người Quỷ ca ca, thế nhưng Tiểu Bảo lại nhịn không được hướng đến lồng ngực ấm áp của Quỷ ca ca mà cọ cọ. Hai mắt mơ hồ thấy được vết thương trên xương quai xanh hắn, còn có huyết thủy chưa khô, nước mắt Tiểu Bảo lại bừng lên.
“Quỷ ca ca…” Suy yếu nhẹ gọi, mang theo ỷ lại.
Thân thể Nhiếp Chính khẽ giật giật, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ đầu Tiểu Bảo.
“Không, đau …” Lau đi nước mắt, Tiểu Bảo nhìn về phía lỗ thông gió, ánh sáng mỏng manh đang tiến vào, trời hẳn là đã sáng. Tiểu Bảo ngửa đầu, ở trên cằm tràn đầy râu của Quỷ ca ca hôn một cái, nhuyễn nhuyễn kêu một tiếng: “Quỷ ca ca…”
Miệng Nhiếp Chính trương trương, một lát sau hắn cố gắng hô lên: “Bảo…”
Tiểu Bảo mang ánh mắt đầy lệ cười đến loan loan (cong lên), chậm rãi từ trong lòng Quỷ ca ca rời đi, lúc này mới càng thêm thấy rõ ràng miệng vết thương Quỷ ca ca tối hôm qua bởi vì tìm cậu mà ra huyết. Nước mắt không nghe sai bảo rơi xuống, Tiểu Bảo nức nở hôn lên mặt Quỷ ca ca: “Chờ.”
Nhiếp Chính khẽ gật gật đầu.
“Chi chi.” tiểu Bối ở bên người Tiểu Bảo thủ một đêm, cũng bị dọa một đêm nhảy đến trên người Tiểu Bảo cọ cọ. Tiểu Bảo sờ sờ đầu tiểu Bối, hôn lên đầu nó, tiểu Bối được trấn an từ trên người Tiểu Bảo nhảy xuống. Lê thân mình vẫn như cũ cả người đau nhức, Tiểu Bảo đi đến cửa mật đạo chui vào, tiểu Bối kêu một tiếng cũng đuổi theo.
So với bình thường dùng thời gian lâu hơn để bò lại phòng, Tiểu Bảo đi ra đã là một thân mồ hôi. Như vậy cũng không được, sao có thể chiếu cố Quỷ ca ca ni? Do dự mãi, Tiểu Bảo từ trong lòng lấy ra dược bình, cẩn thận đổ ra một viên dược bỏ vào trong miệng. Quỳ rạp trên mặt đất nghỉ ngơi hồi lâu, đến khi dược phát huy công hiệu, Tiểu Bảo mới có khí lực từ dưới giường đi ra.
Mở cửa, trời đã dần sáng, Tiểu Bảo tùy tiện rửa mặt, dùng cành liễu chải răng xong liền mang tiểu Bối chậm rãi hướng đến trù phòng. Lúc này các thúc thúc bá bá thẩm thẩm hẳn là đã đến, đi hai bước nghỉ một chút, Tiểu Bảo cuối cùng lê đến trù phòng. Khi bóng dáng của cậu xuất hiện, các thúc thúc bá bá thẩm thẩm đều chạy tới.
“Tiểu Bảo, ngươi sao lại tự mình đến đây?! Thẩm sẽ mang điểm tâm qua cho ngươi.”
“Tiểu Bảo, xem sắc mặt của ngươi, so với giấy còn trắng hơn, ngươi sao không ở trên giường nằm a!”
Mọi người đều nóng nảy, ngươi một lời ta một ngữ, vẻ mặt Tiểu Bảo toàn là mồ hôi suy yếu hướng các thúc thúc bá bá thẩm thẩm cười sâu: “Ta, đói bụng.”
“Ngươi chờ , lập tức sẽ có ngay.”
Các thẩm thẩm xoay người liền chạy về trù phòng, một vị thúc thúc tuổi trẻ lực tráng đem Tiểu Bảo ôm vào một góc sân, làm cho cậu ngồi ở trên ghế nghỉ tạm, còn có người ở trên người Tiểu Bảo phủ lên một kiện xiêm y, miễn cho cậu bị lạnh.
Nước đường được đưa đến, táo gọt sẵn được bưng tới, một bộ phận gia gia nãi nãi trong phủ đang ăn uống, một bộ phận người lại chiếu cố Tiểu Bảo. Rất nhanh điểm tâm liền bưng tới , có bánh bao, có trứng gà, có canh thịt còn có phần rau tinh xảo. Tiểu Bảo ở giữa quan tâm của mọi người ăn rất no, sau đó vị thúc thúc kia một tay xách thực lam cõng Tiểu Bảo trở về.
“Tiểu Bảo, tỉnh ngủ ngươi cho tiểu Bối đến phòng bếp đi, thúc thúc đem cơm lại đây cho ngươi, ngươi đừng đi qua a.” Cho Tiểu Bảo đắp kĩ chăn, thúc thúc nói.
“Cám ơn, thúc thúc.”
“Cùng thúc khách khí cái gì? Mau ngủ, ngủ thẳng đến lúc nào tỉnh thì tới lúc đó, thúc thúc thẩm thẩm sẽ không đến ầm ĩ ngươi.”
“Ân.”
Nhắm mắt lại, đau một đêm Tiểu Bảo đã mệt chết đi.
Cửa bị người đóng lại, Tiểu Bảo mở to mắt, xốc lên chăn xuống giường. Khóa trái cửa lại đóng cửa sổ, Tiểu Bảo làm cho tiểu Bối ôm ống trúc đựng đầy nước ấm, tiếp đó cầm thực lam đi đến dưới giường. Dù cho thân mình còn đang hơi hơi đau, nhưng Tiểu Bảo cũng vẫn ra sức đi đến phía trước. Quỷ ca ca, Quỷ ca ca… Lần đầu tiên khẩn cấp muốn gặp Quỷ ca ca như thế.
Đẩy ra tấm ván gỗ, nhìn thấy Quỷ ca ca động đậy, đôi mắt to của Tiểu Bảo lại có nước mắt, lúc này lại là hạnh phúc. Đi ra mật đạo, rất nhanh đi đến bên người Quỷ ca ca, Tiểu Bảo ở trên y phục lau sạch tay, rồi mới dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại vén qua tóc trên mặt Quỷ ca ca, cúi đầu gọi: “Quỷ ca ca.”
“Bảo…” mí mắt Nhiếp Chính giật giật.
Không dám di động Quỷ ca ca đang bị thương, Tiểu Bảo ở tại chỗ ngồi xuống, làm cho Quỷ ca ca gối lên trên đùi mình, tiểu Bối đem ống trúc trên tay qua, mi nhãn loan loan: “Ăn cơm a.”
Nhiếp Chính há mồm: “Bảo, ăn.”
“Ăn qua , ăn no ăn no , ca ca sờ sờ.” Kéo qua tay Quỷ ca ca sờ lên cái bụng phình của mình, mi nhãn Tiểu Bảo càng loan .
Không có nghe thấy tiếng kêu đói khát từ bụng Tiểu Bảo, Nhiếp Chính phối hợp mở ra miệng, nước ấm cam điềm chậm rãi chảy vào trong miệng, theo sau là nhục bao tử (bánh bao thịt) thơm ngào ngạt, quả táo thanh thúy ngon miệng còn có vị đắng của dược hoàn.
Nụ cười bên khóe miệng Tiểu Bảo vốn chưa từng ngừng qua, thẳng đến khi uy Quỷ ca ca ăn xong, cậu vẫn là đang cười . Rút chân ra, lấy qua bố khăn rửa sạch cho Quỷ ca ca, lại bị Quỷ ca ca tránh được.
“Ca ca?”
Nhiếp Chính ở trên mặt đất chậm rãi viết: Đi ngủ.
Khóe miệng lúm đồng tiền hãm sâu, Tiểu Bảo cầm lấy tay Quỷ ca ca, nhuyễn nhuyễn nói: “Không phiền. Có Quỷ ca ca, đau (yêu thương), ta đã, tốt lắm.” Hôn lên mặt Quỷ ca ca, Tiểu Bảo ở bên tai Quỷ ca ca ngọt ngào nói: “Có ca ca, ta không có, đau như vậy. Cám ơn, ca ca.”
Hầu kết Nhiếp Chính giật giật, bàn tay khẽ co lại, bao lấy bản tay mềm mềm ấm áp của Tiểu Bảo.
“Ca ca…” hốc mắt Tiểu Bảo đã ươn ướt, cậu lại có thêm một người đau cậu, là đau bất đồng với các thúc thúc bá bá thẩm thẩm.
Khinh nhu rửa sạch cho ca ca, Tiểu Bảo đem sa oa cùng bố khăn ô uế tối hôm qua đặt ở trong này mang đi ra ngoài giặt sạch. Lại lót bên dưới người ca ca một cái đệm, kéo đến chăn của mình, Tiểu Bảo dán ở bên người Quỷ ca ca cùng ca ca đắp một cái chăn, hạnh phúc nhắm hai mắt lại. Dưới mặt đất thực ấm áp, còn có ca ca ở đây, cậu một chút cũng không biết lạnh.
Trong lòng nghĩ đến Quỷ ca ca, trên đỉnh đầu là hô hấp của Quỷ ca ca, Tiểu Bảo rất nhanh liền ngủ say, cảm giác ngủ hạnh phúc nhất lại vừa ngọt ngào nhất kể từ sau khi nương rời đi.
Thanh âm thiết liên vang lên rất nhỏ, Nhiếp Chính ngửi thấy hương vị hài tử vốn có trên người Tiểu Bảo, một tay dán sát vào bàn tay nhỏ bé của cậu. Bàn tay nhỏ như thế, thân mình suy yếu như thế, như thế nào có thể đem hắn cứu ra? Hắn rốt cuộc có nên làm cho hài tử này lâm vào vũng bùn hay không, hay là đẩy ra hài tử này? Nhưng mà, này có lẽ là cơ hội duy nhất hắn thoát đi nơi đây. Hắn không thể cứ như thế mà chết, hơn một trăm mạng người Nhiếp gia, phụ mẫu thê tử không thể cứ chết oan ức như thế! Hắn phải tìm đến Diệp Địch cùng Vô Nguyệt, hắn muốn báo thù, hắn nhất định phải báo thù!
Đắn đo hồi lâu, Nhiếp Chính thật sâu hút mấy hơi, hắn phải bắt được một lần cơ hội duy nhất này, chẳng sợ, sẽ liên lụy hài tử ấy.
Thực xin lỗi, Tiểu Bảo.
>>Hết
|
Chương 11[EXTRACT]Giấc ngủ lần này thực sự rất say, Tiểu Bảo tỉnh lại cả người đều là sức sống. Lỗ thông gió có ánh sáng tiến vào, trời còn sáng, Tiểu Bảo cũng không biết là canh giờ nào, chỉ cảm thấy giấc ngủ này thật sự rất ngon. Nhất là lúc tỉnh lại có Quỷ ca ca ở bên người, ổ chăn ấm áp , Tiểu Bảo cúi đầu cười lên tiếng. Thiết liên khẽ nhúc nhích, Nhiếp Chính đã sớm tỉnh, chính là hài tử dính sát vào hắn ngủ thật sự say, hắn không đành lòng quấy rầy, cho dù hắn sắp nhịn không được . (=]]]])
Cái chăn ấm áp chứa hương vị dễ ngửi trên người hài tử, Nhiếp Chính nhẫn nại, vẫn là ra tiếng: “Bảo…”
Tiểu Bảo đang say sưa trong hạnh phúc lập tức ngẩng đầu, thấy ca ca nhíu chặt mày, cậu lập tức đi lên, thấp hỏi: “Ca ca, đi ngoài?”
“Ân.” Thẹn thùng ứng một tiếng, Nhiếp Chính muốn đi ngoài.
“Không động.” Nhẹ nhàng đè lại Quỷ ca ca, Tiểu Bảo rất nhanh đứng dậy lấy đến ống trúc cũ, xốc lên chăn, thuần thục giúp Quỷ ca ca giải quyết. Tiếp đó Tiểu Bảo lại đem đổ vào mộc dũng, khó khăn nâng dậy Quỷ ca ca, làm cho Quỷ ca ca ngồi lên.
“Không nhẫn.” Nói một câu hàm súc, Tiểu Bảo lấy ống trúc cũ na đến chỗ thủy câu tẩy trừ. Cố ý cọ xát hồi lâu, Tiểu Bảo mới quay về, tiếp đó dìu Quỷ ca ca nằm xuống, rửa sạch hạ thân đầy ô vật cho ca ca, lại đem mộc dũng tới chỗ thủy câu tẩy trừ. Nhiếp Chính không thể tự hoạt động nên lúc này chỉ có thể dựa vào hài tử này, bị tra tấn lâu như thế, mặc dù là thực mất mặt, thực buồn khổ, hắn cũng phải cắn răng cho qua, với hắn mà nói không có cái gì quan trọng hơn so với sống đi ra ngoài.
Thu thập xong, lại uy Quỷ ca ca uống nước, Tiểu Bảo đi trở về phòng. Mở ra cửa, trời đã tối, Tiểu Bảo đẩy đẩy tiểu Bối: “Tiểu Bối, đi phòng bếp, ngoan.”
“Chi chi chi.” Tiểu Bối nhanh như chớp chạy không còn bóng dáng .
Tiểu Bảo múc một dũng thủy, há to miệng uống thật nhiều, nước giếng thực lạnh, bất quá sau khi uống vào Tiểu Bảo tỉnh táo hơn nhiều. Lau miệng, xoa xoa cái bụng đói, nghĩ đến ngày hôm qua Nam bá bá muốn tẩy thân cho cậu, Tiểu Bảo khó xử . Nghĩ nghĩ, Tiểu Bảo quyết định trước chờ tiểu Bối trở về, rồi mới đi đến chỗ Nam bá bá một chuyến.
Ngồi ở trên bậc cửa, cả đầu Tiểu Bảo đều là chuyện cứu Quỷ ca ca, ngay tại lúc cậu suy nghĩ sâu xa, tiểu Bối chi chi chi chi kêu chạy tới. Tiểu Bảo hoàn hồn, lúc này mới nhìn thấy thúc thúc mang thức ăn nóng hầm hập lại đây .
“Thúc.” Lập tức đứng lên.
“Tiểu Bảo, khá hơn chút nào không?”
“Tốt lắm.”
Theo thúc thúc vào phòng, Tiểu Bảo kinh hỉ phát hiện đêm nay thức ăn hảo phong phú a, có cá ni.
Đem đồ ăn buông xuống, thúc thúc sờ sờ đầu Tiểu Bảo: “Vừa rồi Nambá bá của ngươi đi trù phòng nói cho ngươi biết sau khi ăn cơm xong thì đi đến chỗ hắn, hắn gột rửa cho ngươi. Tiểu Bảo, sao trên người ngươi đều là đất thế này? Buổi tối cùng tiểu Bối nháo cái gì ?”
Tiểu Bảo đỏ mặt, chột dạ.
Vừa thấy nó như vậy, thúc thúc nở nụ cười: “Nhất định là buổi tối cùng tiểu Bối chuồn êm đi chơi.”
Mặt Tiểu Bảo càng đỏ hơn, vẫn là cười không đáp.
Lau bùn đất trên chóp mũi Tiểu Bảo, thúc thúc nói: “Thân mình ngươi không tốt, ban ngày còn phải theo sư phó học y, không cần ham chơi, phải đi ngủ sớm một chút.”
“Hảo. Không ngoạn, không ngoạn.” Tiểu Bảo mãnh liệt gật đầu, túm túm tay áo thúc thúc, “Thúc, ta tự mình, tẩy. Có thể, nói cho, Nam bá bá, ta không, đi qua hay không?”
Thúc thúc nghĩ nghĩ, nói: “Được rồi, thúc thúc trở về vừa vặn thuận đường đi đến chỗ Nam bá bá của ngươi nói cho hắn biết.” Tiếp theo có chút đau lòng nói: “Tiểu Bảo a, ngươi phải học nhiều bản sự một chút, sau này đi ra ngoài mới không chịu khổ.”
“Biết, cám ơn, thúc.” Ôm thúc thúc một cái, mũi Tiểu Bảo chua xót, luyến tiếc các thúc thúc bá bá thẩm thẩm.
Sờ sờ đầu Tiểu Bảo, thúc thúc nhịn xuống đau xót: “Nhanh ăn cơm đi, ăn xong rồi phải đi ngủ, sáng mai hãy đem bát đưa qua.”
“Hảo.”
Buông ra thúc thúc, Tiểu Bảo tiễn thúc thúc rời đi, sau đó lau lau mắt trở lại trong phòng.
Đem nhục bao tử tiểu Bối thích ăn nhất cho nó, lại gắp cho nó một khối thịt bò lớn cùng một cái trứng chiên. Tiểu Bảo ăn một phần ba cơm trắng nấu đến nhuyễn hương, rồi mới đem toàn bộ thức ăn còn lại để vào trong nồi. Đêm nay các thúc thúc bá bá thẩm thẩm sẽ không đến nhìn cậu, Tiểu Bảo yên tâm mà khóa trái cửa, cầm sa oa tiến vào mật đạo.
Nhiếp Chính sớm đã không không nhớ rõ cá có hương vị gì. Khi Tiểu Bảo xốc lên nắp sa oa, hương khí xộc vào mũi làm Nhiếp Chính có chút choáng váng đầu. Sau đó hắn nghe được nhi âm quen thuộc: “Quỷ ca ca, ăn cơm.”
Thức ăn thơm ngào ngạt nóng hầm hập uy đến bên miệng, Nhiếp Chính không biết Tiểu Bảo có ăn hay không, ngay khi hắn do dự hắn đã nghe được Tiểu Bảo nói: “Các thúc thúc bá bá, thẩm thẩm, làm thật nhiều. Ta đã, ăn xong rồi, ca ca mau ăn.” Tiếp đó tay hắn bị người cầm, “Ca ca sờ sờ.”
Cái bụng không hõm hõm giống như hai ngày trước, Nhiếp Chính yên tâm mà mở ra miệng.
Khó có được có thể ăn đến cá, Tiểu Bảo lại cẩn thận tách ra xương, đem toàn bộ thịt cá đút cho ca ca. Sau khi đem thức ăn uy cho Quỷ ca ca sạch sẽ, lúm đồng tiền nơi khóe miệng Tiểu Bảo hãm sâu. Ăn cái đuôi cùng đầu cá còn lại, Tiểu Bảo lại uy Quỷ ca ca uống dược, rồi mới rút chân ra, cúi đầu nói: “Ca ca nghỉ.”
Nhiếp Chính gật gật đầu, không hiếu kỳ hài tử này muốn đi làm gì. Hắn hiện tại chính là một phế nhân, cái gì cũng đều làm không được.
Đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng sờ sờ mặt Quỷ ca ca, đắp hảo chăn cho hắn, Tiểu Bảo đi đến cửa mật đạo. Tìm được cái cuốc nhỏ đặt ở mật đạo, Tiểu Bảo bắt đầu khởi động. Nhiếp Chính nhìn không thấy chỉ nghe có thanh âm rất nhỏ truyền đến, lại nghe không ra đó là thanh âm gì. Nghĩ đến có thể là Tiểu Bảo phát ra, hắn thả lỏng thân thể làm cho chính mình lâm vào ngủ say, nắm chặt hết thảy thời gian khôi phục thể lực.
Tiếp theo trong hình phòng thấu vào ánh sáng mỏng manh của hỏa đuốc, Tiểu Bảo từ cửa mật đạo dưới giường bắt đầu đào. Mật đạo thực hẹp, Tiểu Bảo ngồi không được nên chỉ có thể nằm úp sấp, hơn nữa cái cuốc cũng không lớn, mỗi một lần hạ thổ cũng không nhiều, nhưng Tiểu Bảo không chút nào tức giận. Mặc kệ phải đào bao lâu, cậu đều sẽ không buông tay, cậu nhất định phải đem Quỷ ca ca cứu ra.
Trong Lâm trạch, tiếng kẻng giờ tý xao vang, Tiểu Bảo cũng không nghe được. Cậu hết sức chuyên chú đào đất, trên y phục tràn đầy mồ hôi cũng không biết. Mồ hôi từng giọt từng giọt theo cằm của cậu rơi xuống, một vòng một vòng mở rộng trên bùn đất biến thành thâm hồng sắc. Tiểu Bối cũng đang hỗ trợ, Tiểu Bảo cuốc đất, nó thì dùng móng vuốt cào đất, thấy móng vuốt tiểu Bối đều bị giảo phá, Tiểu Bảo cầm hai tiểu móng vuốt của nó đau lòng nói: “Tiểu Bối, ngươi đem đất, chuyển đi ra ngoài, được không?”
“Chi chi chi chi.” Tiểu Bối nâng lên một nắm đất nhỏ chui ra mật đạo, chỉ chốc lát sau nó lại quay về nâng lên một nắm đất chui ra.
Hướng tiểu Bối cười cười khen ngợi, Tiểu Bảo tiếp tục đào. Bùn đất mê mắt, miệng cũng vươn đầy đất. Tiểu Bảo phun ra bùn đất tiếp tục đào, sớm một ngày đào xong thì cậu có thể sớm một ngày mang Quỷ ca ca đi ra ngoài. Tay trái tê dại, đổi tay phải; hai tay đều nhức mỏi, Tiểu Bảo liền dừng lại suyễn mấy hơi, rồi lại tiếp tục đào.
Không biết qua bao lâu, thái dương nơi chân trời đều ló dạng, thanh âm đào đất trong mật đạo mới ngừng lại. Tiểu Bảo mệt chết cùng tiểu Bối cuộn mình ở trong mật đạo tràn đầy bùn đất ôm nhau ngủ. Trong mộng, Tiểu Bảo tựa hồ thấy được nương, nương đối với cậu nói: “Tiểu Bảo, không phải sợ, ngươi là bảo bối, sẽ có rất nhiều rất nhiều người thương ngươi.”
“Nương, Tiểu Bảo không sợ, Tiểu Bảo hiện tại có thêm ca ca đau. Nương, Tiểu Bảo nhớ ngươi, Tiểu Bảo, nhớ ngươi… Tiểu Bảo, không cần làm nhi tử của Diêm La vương, Tiểu Bảo, muốn cứu ca ca… Nương, Tiểu Bảo, nhớ ngươi…”
“Tiểu Bảo, ngươi là hài tử dũng cảm nhất kiên cường nhất, cho dù nương không ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng sẽ hạnh phúc . Tiểu Bảo, Tiểu Bảo của nương…”
“Nương…”
Thấp trầm hô một tiếng, khóe mắt Tiểu Bảo chảy xuống một giọt lệ.
Mở to mắt, phát hiện động khẩu rất sáng, Tiểu Bảo trong mơ hồ hoãn hơn nữa ngày mới phản ứng lại là trời đã sáng. Trong đầu bỗng chốc giật mình, nghĩ đến Quỷ ca ca chắc đã đói bụng, Tiểu Bảo chạy nhanh đi ra động khẩu. Mở ra cửa đến sân, vỗ vỗ đất trên người, Tiểu Bảo trước điểm lô tử (bếp lò) nấu nước, rửa tay lẫn mặt, lại thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, rồi mới đóng lại cửa, mang tiểu Bối đi trù phòng.
Đến trù phòng, ăn no một chút, lại cầm hai cái bánh bột ngô, hai quả trứng gà cùng một quả táo, Tiểu Bảo cao hứng mang tiểu Bối trở về ốc trụ. Nước đã nấu xong, Tiểu Bảo rót vào ống trúc. Tiếp đó vo gạo, cắt thịt khô, tẩy rau xanh. Các thúc thúc thẩm thẩm bá bá cho cậu trở về nghỉ ngơi, hôm nay sẽ không có người lại đây , cậu có thể yên tâm mà làm thức ăn cho ca ca. Hương khí của thịt khô dần dần phiêu tán, bỏ thêm rau xanh, đập vào trứng gà, cháo đã nấu xong.
Chờ đến khi cháo lạnh, Tiểu Bảo tìm một cái mộc dũng dã vỡ còn lại có một nửa, đem đất tối hôm qua đào một đêm từ mật đạo nâng ra. Vốn Tiểu Bảo là tính đem đất này đổ ra bên ngoài, vừa vặn cậu thấy được lá rau còn chưa kịp thu thập, nhất thời hai mắt sáng ngời. Đem đôi củi ở góc viện thu thập ra, đem toàn bộ đất đổ ở nơi đó, Tiểu Bảo dậm dậm. Có thể ở trong này làm thức ăn ni, như vậy không những tiết kiệm bạc, còn có thể thường thường làm thức ăn cho ca ca. Nơi này chỉ có các thúc thúc bá bá thẩm thẩm đến, bọn họ đều hy vọng cậu có thể học nhiều bản sự, sẽ không khả nghi .
Nghĩ như vậy , Tiểu Bảo cười ra tiếng, cho dù sau khi cậu mang ca ca chạy đi xài hết bạc, cậu cũng có thể dựa vào việc bán thức ăn nuôi sống chính mình cùng ca ca a.
Đợi đến khi đem tất cả đất trong động nâng ra, chân Tiểu Bảo cũng đã nhức đến lợi hại. Khuôn mặt nhỏ nhắn sau khi bận rộn một đêm lại tựa hồ càng gầy, nhưng trên mặt của cậu cũng là thần thái tươi sáng. Đem sa oa chẳng còn quá nóng bao lại, Tiểu Bảo đem xiêm y sạch sẽ trên người cởi ra, thay một thân y phục tràn đầy đất bẩn, rồi lại chui vào mật đạo.
Cũng không nói mình tối hôm qua làm cái gì, Tiểu Bảo hầu hạ Quỷ ca ca ăn uống, lại rửa sạch sẽ ô vật dưới thân cho Quỷ ca ca, lại liền chui vào mật đạo. Thanh âm đào đất lại vang lên, ánh mắt Tiểu Bảo lóe qua tinh lượng.
>>Hết
|
Chương 12[EXTRACT]“Tiểu Bảo tử, lại đây.”
Tiểu Bảo đang giúp sư phó thiết dược (sắp xếp) lập tức đứng lên, lau tay đi qua.
Cung sư nương nhíu mày nhìn mặt Tiểu Bảo, hỏi: “Gần đây mệt chết sao? Sư nương nhìn ngươi càng ngày càng gầy. Buổi tối trở về có phải không ăn cơm hay không?”
Tiểu Bảo thật sâu cười cười, trả lời: “Không sao. Sư nương, không lo lắng, có ăn cơm.”
Cung sư nương ngồi xổm xuống, Tiểu Bảo mười ba tuổi so với hài tử cùng tuổi thấp hơn rất nhiều. Sờ sờ mặt Tiểu Bảo, Cung sư nương vẫn là lo lắng hỏi: “Tiểu Bảo tử, không sợ, ngươi nói cho sư nương, có phải ở nhà có người khi dễ ngươi hay không? Lúc ngươi vừa tới trên mặt còn hồng hồng nhuận nhuận , nhưng ngươi nhìn ngươi hiện tại xem, trên mặt không huyết sắc không nói, cả người còn gầy một vòng lớn.”
Tiểu Bảo cười càng sâu , ôm ôm sư nương, nhu nhuyễn nói: “Không có, không có. Ta muốn, học bản sự nhiều hơn, đang học trồng rau.”
“Trồng rau?” Cung sư nương kinh ngạc, “Trên tóc ngươi mỗi ngày đều dính đất, là vì trồng rau?”
Tiểu Bảo gật gật đầu, trên mặt không có chút ủy khuất bị người khi dễ. Cung sư nương nhìn nó nửa ngày, do dự hỏi: “Tiểu Bảo tử, ngươi vì cái gì muốn học trồng rau? Có phải cha ngươi… đối với ngươi không tốt hay không?”
Tiểu Bảo ngẩn người, lại vẫn là cười khanh khách nói: “Hảo, hảo, là ta tự mình, muốn học. Sư nương, không lo lắng.” Ôm lấy sư nương, nhịn không được ở trong lòng sư nương cọ cọ, Tiểu Bảo ngửa đầu, “Thúc thúc bá bá, thẩm thẩm đều, đau ta. Ta hảo hảo, ăn cơm ngủ, sư nương không, lo lắng.”
Mũi Cung sư nương có điểm xót, nàng sao lại không nhìn thấy bất an hiện lên trong mắt Tiểu Bảo. Nàng xoa bóp cằm Tiểu Bảo nói: “Sư nương đã nói với sư phó của ngươi, từ hôm nay trở đi ngươi về nhà sớm một canh giờ. Nhớ rõ ngươi đáp ứng sư nương, hảo hảo ăn ngon ngủ ngon, không cần lại làm cho sư nương nhìn thấy bộ dáng ngươi mệt như thế.”
“Sẽ, sẽ.” Tiểu Bảo mãnh liệt gật đầu, chỉ sợ sư nương hỏi nữa cậu sẽ nói lộ miệng.
Cung sư nương đứng lên, nắm lấy tay Tiểu Bảo: “Đi, sư nương gội đầu cho ngươi.”
“Dược.” Tiểu Bảo không muốn đi, cậu còn chưa có thiết xong.
“Đi thôi, nhiều dược như vậy một ngày cũng thiết không xong. Sư nương ninh canh gà, ngươi mang về, buổi tối để thẩm ngươi hâm nóng mà uống.”
“Sư phó sư nương, uống.” Sư nương mỗi ngày đều luộc trứng gà cho cậu, cậu không thể lại muốn .
Cung sư nương vờ nghiêm mặt: “Nghe lời!”
Lúm đồng tiền của Tiểu Bảo hãm sâu, ôm chặt sư nương.
So với dĩ vãng về trước một canh giờ, Tiểu Bảo ở dược phô đã uống lên một chén canh gà nên theo thường lệ đem phần mang về toàn bộ cho Quỷ ca ca uống. Hôm nay là hai mươi lăm tháng tư, Ách Ba Đà từ sau ngày mang đến dũng cam thủy cùng một chén nước liền chưa từng xuất hiện qua. Tiểu Bảo ở trong an tâm cùng khẩn trương nhìn ngày, mắt thấy nửa tháng sắp đến, tâm Tiểu Bảo thu lên, Diêm La vương có phải muốn tới hay không. Ban ngày cậu đến không được, hơn nữa bản thân mình khí lực hữu hạn, mật đạo đào thật sự chậm. Hơn nữa cậu còn phải nghĩ biện pháp đem Quỷ ca ca từ mật đạo đi ra, Quỷ ca ca một thân bị thương, làm không tốt sẽ càng khiến vết thương thêm nghiêm trọng, Tiểu Bảo vì thế hao tổn tinh thần không thôi.
Rau đã được trồng lên, biết Tiểu Bảo muốn học trồng rau, các thẩm thẩm trù phòng còn riêng cho cậu một túi hạt giống rau, tự tay dạy cậu làm sao trồng. Các thúc thúc còn từ bên ngoài chọn đất cho cậu. Tiểu Bảo dụng tâm học trồng rau đối với yêu thương của các thúc thúc thẩm thẩm bá bá, còn có sư phó sư nương đều tràn đầy áy náy. Nhưng chuyện của Quỷ ca ca cậu một chữ đều không thể nói, không thể làm cho Diêm La vương phát hiện, không thể liên lụy người quan trọng nhất của cậu.
Phái tiểu Bối thủ ở trong phòng, Tiểu Bảo khóa nhanh cửa ở mật đạo ra sức đào. Mãi cho đến khi tiểu Bối ở cửa mật đạo kêu lên, Tiểu Bảo mới đi ra mật đạo rửa tay lẫn mặt, thay xiêm y sạch sẽ. Hôm nay sư nương vừa gội sạch đầu cho cậu, Tiểu Bảo lấy bố tử (vải) bao lấy đầu, miễn cho ngày mai sư nương nhìn thấy một đầu đất của cậu lại lo lắng, cũng không quá làm cho người ta khả nghi.
Đến phòng bếp ăn cơm, bởi vì Tiểu Bảo thời gian này rất gầy, sắc mặt cũng không tốt, nên các thẩm thẩm mỗi ngày đều đựng đầy thức ăn cho cậu mang về. Đương nhiên, những thức ăn đó cũng đều vào bụng Quỷ ca ca. Quỷ ca ca có thể tinh tường gọi cậu “Bảo” , mỗi lần nghe được Quỷ ca ca gọi, tâm Tiểu Bảo đều ngọt ngào . Cậu thích Quỷ ca ca gọi cậu là “Bảo”, cảm giác so với “Tiểu Bảo” còn bảo bối hơn. (=__=||||)
Thấy Tiểu Bảo ăn xong rồi, một vị thẩm thẩm đem thực lam đưa cho cậu, nói: “Tiểu Bảo a, hai mươi tám tháng sau là sinh thần lão gia, lão gia năm nay muốn yến đại khách (lấy thân phận minh chủ mời võ lâm hào kiệt tiến đến hạ thọ), phu nhân nói lúc đó sẽ có hơn trăm người đến phủ. Hai ngày này sẽ có người nhập phủ , ngươi cần phải coi chừng một chút a, không có việc gì thì trăm ngàn lần đừng đến tiền viện.”
“Đã biết.” Tiểu Bảo ghi nhớ, thời gian này cậu sẽ trốn kĩ. Trước kia lúc cha yến đại khách cậu từng không cẩn thận bị người gặp được, bị cha ném vào sài phòng bỏ đói ba ngày. Cậu phải chiếu cố Quỷ ca ca, nhất định không thể bị nhốt.
“Các thúc thúc thẩm thẩm bá bá gần đây đều sẽ bề bộn nhiều việc, sẽ chiếu cố ngươi không được, chính ngươi phải chiếu cố chính mình, cũng không thể lại gầy hơn.” Thẩm thẩm bất mãn xoa nắn cái cằm thon nhỏ của Tiểu Bảo.
“Sẽ không, sẽ không.” Tiểu Bảo ôm thẩm thẩm, mang thực lam rời đi. Trong lòng suy nghĩ: Vậy thời gian này các thúc thúc bá bá thẩm thẩm sẽ không đi đến chỗ cậu, cậu có thể có nhiều thời gian đến mật đạo hơn. Vừa nghĩ như thế, Tiểu Bảo không khỏi nhảy nhót.
Quỷ ca ca nói Diêm La vương hai ngày này sẽ đến, Tiểu Bảo đem những thứ nên thu thập toàn bộ chuyển vào mật đạo. Từ sau khi phát hiện Quỷ ca ca, Tiểu Bảo vốn không có ngủ qua trên giường. Nếu quá mệt thì cậu liền oa ở bên người Quỷ ca ca ngủ một hồi, buổi sáng phần lớn là ở trong mật đạo tỉnh lại . Quỷ ca ca tuy rằng còn không thể nói, nhưng thời gian này ăn đầy đủ nên động tác ngón tay cũng linh hoạt chút. Quỷ ca ca nói với cậu hình phòng không thể quá sạch sẽ, bằng không Diêm La vương sẽ phát hiện. Tiểu Bảo cho tiểu Bối đi ngoài ở hình phòng, thối thì thối nhưng vừa nghĩ đến Quỷ ca ca phải bị Diêm La vương ngược đãi , Tiểu Bảo cũng vô tâm để ý chút xú khí này (mùi hôi).
Theo trù phòng trở về, Tiểu Bảo tiến vào mật đạo tiếp tục đào. Khuya rồi, sẽ không có người đến tìm cậu, Tiểu Bảo cho tiểu Bối thủ ở bên người Quỷ ca ca . Tiểu Bối thời gian này theo cậu cũng mệt mỏi , cậu sợ đem tiểu Bối làm cho mệt chết nên nói cái gì cũng không cho tiểu Bối hỗ trợ. Đang tích cực đào đất, Tiểu Bảo cảm giác được sánh sáng của mật đạo trở nên tối, vừa quay đầu lại, chỉ thấy tiểu Bối giống như chui vào, còn đem tấm ván gỗ đóng lại. Tâm thoáng động, Tiểu Bảo đã ném bỏ cuốc đi qua.
Tiểu Bối thực thông minh, sau khi Tiểu Bảo đi lại liền không kêu lên, mà là thực lo lắng chỉa chỉa bên ngoài. Sắc mặt Tiểu Bảo trắng bệch, chẳng lẽ là Diêm La vương đến đây?! Vừa đem ánh mắt tiến đến chỗ khe hở của tấm ván gỗ, Tiểu Bảo liền nghe được tiếng bước chân rõ ràng. Nhanh ở giây tiếp theo, một cái đầu khỏa quang hiện ở ngoài cửa sắt, Tiểu Bảo lập tức bưng kín miệng, đỏ mắt. Tiểu Bối trốn vào trong lòng Tiểu Bảo.
Cửa sắt vừa mở, người vào không có nhìn Nhiếp Chính nằm trên mặt đất, mà là đi đến một bên tường, cầm ròng rọc kéo lên. Đi theo thanh âm ‘hoa lạp’ của thiết liên, thân mình Nhiếp Chính co rúm, nửa thân thể của hắn bị treo lên. Nghĩ đến Tiểu Bảo hẳn là ở ngay phụ cận, Nhiếp Chính cắn chặt răng nhịn xuống, không cho chính mình kêu ra. Tiếp theo, Ách Ba Đà lại đi đến một bên khác, nắm lên ròng rọc, cả người Nhiếp Chính lăng không, bàn chông đặt ở dưới chân của hắn.
Sau khi làm xong, Ách Ba Đà đem bát gỗ quăng đến mộc dũng, rồi mới lấy qua chổi đem sàn quét tước sạch sẽ, tiếp theo liền đi ra ngoài. Ở tiếng bước chân đi xa, Tiểu Bảo khóc đẩy tấm ván gỗ, vừa muốn đi ra ngoài, cậu liền nghe được thanh âm Quỷ ca ca: “Không cần, đi ra…” Máu loãng thuận theo cơ thể Nhiếp Chính xuyên thấu chảy ra, Nhiếp Chính khàn khàn lại nói một câu: “Mau trở về.”
Tiểu Bảo cắn chặt môi, khóc đóng lại tấm ván gỗ, Diêm La vương muốn tới , Diêm La vương muốn tới . Làm sao đây, làm sao đây… Nước mắt vỡ đê, ở một khắc tàn nhẫn còn chưa đến, Tiểu Bảo đã là khóc không thành tiếng. Chỉ chốc lát sau, lại có tiếng bước chân truyền đến, Tiểu Bảo một tay đem đầu tiểu Bối áp vào trong ngực, không cho nó nhìn thấy chuyện sắp xảy ra bên ngoài; một tay kia ô chặt miệng mình.
“Rầm ”
“Rầm ”
“A! ! Ngô ── a! !”
“Nhiếp Chính! Đừng cho là ta sẽ không giết ngươi, Nhiếp gia đao ở đâu!”
“A a a ──! !”
“Hảo! Ngươi mạnh miệng! Lần sau ngươi nếu còn không chịu nói, ta liền đem ngươi làm thành nhân trệ (người trư?= =)!”
“Ngươi có biết cái gì là nhân trệ đi. Chính là đem tứ chi của ngươi bẻ gãy, đào ra mắt của hắn, rót đồng thủy (sắt nung chảy) vào tai hắn, miệng rót vào ách dược (dược câm), lại cắt đi đầu lưỡi của hắn, làm hắn trở thành trư vừa điếc vừa câm lại mù. Sau đó mới đem hắn ném đến mao khanh (nhà xí) thẳng đến khi hắn chết. Nhiếp Chính, ta có tâm lưu ngươi một mạng, ngươi đừng không biết tốt xấu. Chờ ngươi thành nhân trệ, dù là thần tiên cũng không thể nào cứu được ngươi!”
“Ngươi còn trông cậy vào Diệp Địch hoặc Lam Vô Nguyệt tới cứu ngươi sao? Ha ha ha, ngươi đừng si tâm vọng tưởng ! Nhiều năm như thế, Diệp Địch sớm không biết chết ở nơi nào, Lam Vô Nguyệt trốn thì đã sao? Năm năm hắn bặt vô âm tín, phỏng chừng đã sớm bị độc chết .”
“Nhiếp Chính, nói cho ta biết nơi chứa Nhiếp gia đao, ta lưu ngươi một cái mệnh!”
Nhiếp Chính suy yếu thở dốc, vẫn hờ hững như dĩ vãng. Lâm Thịnh Chi nộ cấp, Phan Linh Tước đã đoán được chuyện Nhiếp gia có liên quan tới hắn, người nọ tâm tư khó phân, khó bảo toàn ngày sau sẽ không cắn ngược lại hắn một ngụm, hắn phải mau chóng có được Nhiếp gia đao. Mục mâu hiện lên hung ác nham hiểm, Lâm Thịnh Chi từ lô hỏa xuất ra hỏa kiềm (kiềm gắp than).
“Thứ ── ”
“Ngô ngô… A a a! !”
Cùng với vị đạo da thịt bị đốt trọi, thân mình Nhiếp Chính lại một lần nữa càng không ngừng run rẩy, không ngừng một lần bị ấn xuống ngực để lại một chỗ lạc ngân cháy đen. Đến khi đau đớn đạt đến cực hạn, Nhiếp Chính một ngụm cắn môi. Tiểu Bảo, không nên nhìn, không nên nhìn.
Lúc này Lâm Thịnh Chi quyết tâm muốn từ trong miệng Nhiếp Chính ép hỏi ra nơi chứa Nhiếp gia đao, thời gian tra hình so với dĩ vãng lâu hơn rất nhiều. Mãi cho đến khi Nhiếp Chính gần chết, mắt thấy sắp không được, Lâm Thịnh Chi mới oán hận bỏ lại hình cụ, bài khai cái miệng tràn đầy huyết của Nhiếp Chính, nhét một viên dược vào.
Sửa sang lại xiêm y vấy đầy vết máu của hắn, Lâm Thịnh Chi mở ra cửa sắt, hô một tiếng: “Ách Ba.”
Tiếng bước chân nặng nề từ xa đến gần, Ách Ba Đà cúi thân mình xuất hiện.
Lâm Thịnh Chi sắc mặt âm trầm giao phó: “Đem hắn buông xuống.”
Ách Ba Đà cúi thấp đầu đi vào, đối với đầy đất máu loãng làm như không thấy, thậm chí không có liếc mắt nhìn Nhiếp Chính một cái, hắn buông thiết liên hai bên sườn, Nhiếp Chính nặng nề ngã ở trên sàn.
“Tháng sau người trong phủ rất nhiều, ta sẽ không tới, đừng làm cho hắn đói chết. Nửa tháng sau ngươi lại cho hắn một dũng cam thủy.”
Ách Ba Đà gật gật đầu.
Tiếp theo, Lâm Thịnh Chi từ trong lòng lấy ra một dược bình giao cho Ách Ba Đà: “Mỗi bốn ngày uy hắn ăn một viên.”
Ách Ba Đà lại gật gật đầu, tiếp nhận dược thu lên. Lạnh lùng quay đầu liếc nhìn Nhiếp Chính, Lâm Thịnh Chi lẩm bẩm: “Mạng của ngươi thật đúng là cứng rắn, như vậy cũng tốt, miễn cho ngươi không trụ được mà chết.”
Nói xong, Lâm Thịnh Chi liền rời đi .
Ách Ba Đà chưa rời đi, mà là lấy qua chổi đem sàn quét tước sạch sẽ, tiếp đó đóng cửa sắt liền đi ra ngoài. Một đôi mắt lăng lăng nhìn phía sau tấm ván gỗ, một người thấp đầu lui ở nơi đó, nước mắt đem bùn đất dưới thân hóa thành bùn lầy.
Không biết qua bao lâu, ngay khi người nọ chuẩn bị đi ra ngoài, tiếng bước chân lại truyền đến , cậu nhanh chóng rụt trở về. Xuyên thấu qua tấm ván gỗ, không dám nhìn đến Quỷ ca ca, sợ chính mình nhịn không được khóc thành tiếng, người nọ hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn thấy Ách Ba Đà mang theo một dũng cam thủy, lấy một cái bát gỗ múc ra.
Đem cam thủy đặt ở bên đầu Nhiếp Chính, lại từ thủy câu múc một bát ô thủy bẩn thỉu đặt ở bên mộc dũng, Ách Ba Đà khóa cửa rời đi. Tiểu Bảo khóc ở bên tai tiểu Bối nói mấy câu, tiếp đó đẩy ra tấm ván gỗ. Tiểu Bối bị dọa cho khiếp đảm vây quanh Nhiếp Chính hai vòng, rồi mới chạy đến cạnh cửa nhảy lên, chui ra song sắt.
Vẫn là không dám nhìn Quỷ ca ca, hai tay Tiểu Bảo gắt gao ô miệng, cúi đầu không tiếng động rơi lệ. Không biết qua bao lâu, tiểu Bối đã trở lại chạy đến trước mặt Tiểu Bảo chi chi chi chi kêu vài tiếng, còn lắc lắc đầu.
Tiểu Bảo buông tay, đi ra mật đạo, khóc kêu: “Ca… Ca… Ô ô…” Tiếng khóc áp lực mà đau thương, “Quỷ… Ca ca… Ô ô…”
Đi đến bên người Quỷ ca ca, Tiểu Bảo vươn bàn tay ra ngoài lại nháy mắt dừng lại, cậu không dám đụng vào, trên người Quỷ ca ca không có một chỗ hoàn hảo, huyết, đều là huyết.
“Ca ca…” Nhẹ nhàng mà nằm ở trên người Quỷ ca ca, Tiểu Bảo run đến lợi hại, “Không cần, bỏ lại… Tiểu Bảo… Ca ca… Ô… Ca ca…”
Ai tới cứu cứu Quỷ ca ca, ai tới cứu cứu Quỷ ca ca… Ai tới cứu cứu Quỷ ca ca của Tiểu Bảo…
────
Ni tử: Lúc viết một đoạn cuối cùng ta khóc.
>>Hết
|
Chương 13[EXTRACT]Một đêm này Tiểu Bảo không chợp mắt. Quỷ ca ca bị thương quá nặng , cậu không dám tùy tiện di chuyển Quỷ ca ca. Nghĩ đến Ách Ba Đà còn có thể đến, Tiểu Bảo đem cam thủy dũng nhấc qua một bên, tiếp theo nấu cháo uy dược cho Quỷ ca ca. Trong cháo chứa đựng rất nhiều nước mắt Tiểu Bảo, toàn bộ một buổi tối, tiếng khóc trong hình phòng vốn chưa từng đứt đoạn.
Sờ sờ cái trán Quỷ ca ca đã không còn nóng, Tiểu Bảo đem dược hoàn dùng nước dần thành hồ sát lên miệng vết thương Quỷ ca ca. Diêm La vương tháng này cũng sẽ không đến, cậu muốn mang Quỷ ca ca đi trước khi Diêm La vương đến. Cậu chịu không nổi, chịu không nổi Quỷ ca ca lại bị đối đãi như vậy, càng chịu không nổi Quỷ ca ca bị Diêm La vương làm thành nhân trệ gì đó.
Ở trên mặt Quỷ ca ca nhẹ nhàng hôn hai cái, Tiểu Bảo lau nước mắt đứng lên. Thân mình thoáng lung lay, trước mắt từng trận trắng bệch, Tiểu Bảo đặt mông ngồi xuống. Tiếp tục như vậy sao có thể cứu ra Quỷ ca ca a? Nước mắt Tiểu Bảo vẫn thẳng rơi ra ngoài. Xuất ra một viên dược ăn, Tiểu Bảo nghỉ ngơi chốc lát lại đứng lên.
Tiến vào mật đạo bò về phòng, Tiểu Bảo đem cửa ngầm xếp lại rồi mới đi ra gầm giường . Mở cửa ra, trời chỉ mới vừa sáng, bốn phía im ắng . Tiểu Bảo quay trở lại thay đổi xiêm y, tiếp theo khóa kỹ cửa mang tiểu Bối ly khai. Chạy tiểu mã xa đi vào dược quán, dược quán còn chưa có mở cửa, Tiểu Bảo tiến vào bên trong xe ôm tiểu Bối nằm xuống, như vậy sẽ không sợ ngủ muộn.
Trên ngã tư đường dần dần truyền đến tiếng người, ván cửa dược quán cũng được người từ bên trong lấy xuống. Sư huynh Tiểu Bảo sau khi hạ xuông hai khối ván cửa liền kinh hô một tiếng, vội vàng đem ván cửa phóng tới một bên, đi đến ngoài cửa xe ngựa xốc lên màn xe.
“Sư phó, sư nương!”
Đại đồ đệ hướng bên trong dược quán hô lớn.
“Đến đây, ra chuyện gì ?” Cung sư nương tay cầm chổi chạy ra, Cung sư phó lại còn để mớ tóc dài đi tới . Vừa thấy xe ngựa Tiểu Bảo đứng ở ngoài dược quán, Cung sư nương bỏ luôn cái chổi chạy tới: “Xảy ra chuyện gì? Là Tiểu Bảo tử?”
“Sư nương, người xem.” Đại đồ đệ xốc lên màn xe, Cung sư nương nhìn vào thăm dò, lập tức sắc mặt thay đổi, vội vàng quay đầu kêu: “Tướng công, là Tiểu Bảo tử!” Tiểu Bối đã tỉnh, tinh thần thật không tốt kêu hai tiếng.
Cung sư phó đi ra , hướng bên trong xe nhìn thoáng qua sau đó đem Cung sư nương đẩy lên một bên, nói: “Ta đem Tiểu Bảo ôm vào, ngươi nhanh đi làm cơm.”
“Ai!”
Cung sư phó đem Tiểu Bảo không hề có động tĩnh bế ra, Cung sư nương phân phó đại đồ đệ nhìn dược quán, nàng vội vàng chạy về nội viện đi làm cơm.
Đem Tiểu Bảo đặt ở trên giường mình, Cung sư phó lập tức vì Tiểu Bảo bắt mạch, tiểu Bối ngồi ở chân giường, cúi lỗ tai. Mày Cung sư phó càng nhíu càng chặt, tiếp theo nặng nề phun ra một hơi, thu hồi tay, thoát xiêm y cùng hài cho Tiểu Bảo, lại đắp hảo chăn.
“Tiểu Bối, theo ta đi ra ngoài, cho Tiểu Bảo hảo hảo ngủ một giấc.”
“Chi chi chi.” Tiểu Bối lắc đầu, không đi.
“Đi, đi ăn cơm, ăn no rồi ngươi trở về bồi Tiểu Bảo.”
“Chi chi.”
Tiểu Bối đứng lên nhìn nhìn Tiểu Bảo, một tay giữ chặt tay Cung sư phó theo hắn đi ra ngoài.
Cung sư phó vừa ra tới, Cung sư nương bận việc ở phòng bếp lau tay liền đi ra .
“Tiểu Bảo tử xảy ra chuyện gì?”
Cung sư phó đầy mắt nghi hoặc nói: “Tiểu Bảo là quá mức mệt mỏi, đau lòng quá độ, hơn nữa thân mình rất hư, hiện tại vẫn là mê man. Cho hảo hảo ngủ một giấc, lại ăn ngon chịu chút, ta lập tức đi khai dược cho nó. Chờ Tiểu Bảo tỉnh, ngươi đem dược ngao (sắc dược) cho nó uống.”
Cung sư nương gật gật đầu, vẫn là đầy mắt nghi hoặc: “Tiểu Bảo sau khi trở về rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có nên đi tìm Nhữ Tín hỏi một chút hay không? Cũng không biết Tiểu Bảo đến tột cùng là nhà ai.”
Cung sư phó nghĩ nghĩ, nói: “Đợi lát nữa ta tự mình đi tìm Nhữ Tín hỏi một chút, nếu thật sự không được, chúng ta nhìn xem có thể thuyết phục cha Tiểu Bảo hay không, để cho Tiểu Bảo theo chúng ta đi.”
Cung sư nương nở nụ cười: “Ta sớm đã muốn đem Tiểu Bảo lại đây . Dù sao cha Tiểu Bảo cũng không thương nó, không bằng cho chúng ta thương.”
“Ngươi đi nấu cơm trước, Tiểu Bảo trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại. Ngươi thủ dược quán, ta cơm nước xong đi tìm Nhữ Tín.”
“Hảo.”
Trong thiên viện Lâm phủ, Nam Nhữ Tín sau khi nghe thấy Cung sư phó nói xong, phá lệ kinh ngạc hỏi: “Tiểu Bảo mệt ngất?”
Cung sư phó nghiêm túc nói: “Nhữ tín, Tiểu Bảo là nhi tử nhà ai? Nó không chỉ là mệt , thân mình hư giống như đã lâu không có hảo hảo ăn cơm, đêm qua tựa hồ cũng là khóc một đêm.”
Nam Nhữ Tín nhíu chặt mi, sau một lúc lâu, hắn nói: ” Thân thế Tiểu Bảo ngươi đừng hỏi, này không chỉ là đối với ngươi tốt mà còn là đối với Tiểu Bảo tốt. Nhưng việc Tiểu Bảo không có hảo hảo ăn cơm thì thật kỳ quái . Nó ở nơi đó của ngươi không có khả năng ăn không đủ no, sau khi về nhà cũng không có khả năng đói . Cha nó đối với nó mặc dù không tốt, cũng chưa từng cắt xén qua cái ăn của nó. Chờ ta hỏi một chút, này rốt cuộc là sao vậy.”
Cung sư phó nói: “Nhữ Tín, ta muốn thu dưỡng Tiểu Bảo, ngươi giúp ta hỏi cha nó một chút, có thể đem Tiểu Bảo cho ta hay không.”
Nam Nhữ Tín vừa nghe, vội la lên: “Ngươi cũng đừng động tâm tư này, vạn nhất làm cho cha Tiểu Bảo biết chuyện này, Tiểu Bảo sẽ có thể gặp phiền toái . Ngươi nếu muốn Tiểu Bảo sau này tốt thì không cần phải hỏi đến thân thế Tiểu Bảo.Hai năm này ngươi hảo hảo bồi nó, Tiểu Bảo rất thông minh, bản sự hai năm này theo chỗ ngươi học được đủ để nó đi ra ngoài tìm phần việc nuôi sống chính mình .”
“Lời này của ngươi có ý gì?” Cung sư phó cảm thấy kinh hãi, “Tiểu Bảo hai năm sau phải đi?”
Nam Nhữ Tín bất đắc dĩ nói: “Tiểu Bảo hai năm sau phải rời nhà đi, với thân thế của nó, nó không có khả năng ở tại chỗ này, phải đi đến nơi khác. Ta đem Tiểu Bảo giao cho ngươi cũng đã nói rõ ngươi không phải người ngoài. Nguyên bản ta là có thể dạy nó, nhưng thực không tiện.” Nghĩ đến việc này, tâm tình hắn trầm trọng nói: “Tiểu Bảo khẳng định là mỗi ngày đọc sách, không hảo hảo nghỉ ngơi, lúc này mới mệt ngất. Nó muốn hai năm này học nhiều bản sự một chút, ngày sau đi ra ngoài cũng hảo nuôi sống chính mình, không cho chúng ta lo lắng.”
Cung sư phó còn muốn nói ra suy nghĩ của mình, Nam Nhữ Tín cắt đứt lời hắn: “Ngươi cứ nghe ta một câu, đừng hỏi nhiều về chuyện Tiểu Bảo. Có một số việc chúng ta bất lực, Tiểu Bảo rời đi nơi này tốt hơn so với việc ở lại chỗ này. Tiểu Bảo là hài tử không muốn làm cho người ta vì nó bận tâm, có khổ cũng sẽ không nói với người khác. Sau khi nương nó đi rồi nó vẫn là một mình trôi qua, tối hôm qua nó khẳng định là lại mơ thấy nương nó, cho nên mới sẽ khóc. Tập Sơn, Tiểu Bảo ta tạm thời giao cho ngươi .”
“Đừng nói như thế, ta và tẩu tử ngươi đều là thật tâm thích Tiểu Bảo.” Thấy việc thu dưỡng Tiểu Bảo đã vô vọng, Nam Nhữ Tín cũng không ở lại lâu , nói: “Tiểu Bảo muốn học nhiều bản sự, ta đây liền cho nó thêm chút thời gian. Như vậy, nó cách một ngày đến dược quán học đồ đi, Tiểu Bảo thực thông minh, không đến hai năm nó có thể ở dược quán xem chẩn . Như vậy ngày khác đi ra ngoài cũng có thể đến dược quán tìm một phần việc, nếu còn học bản sự khác vậy lại càng không để chính mình đói.”
Nam Nhữ Tín gật gật đầu: “Làm phiền ngươi .”
Cáo biệt Nam Nhữ Tín, Cung sư phó về tới dược quán, nghe được đáp án của hắn, Cung sư nương tiến đến bên người Cung sư phó nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nói… Tiểu Bảo tử có thể là nhi tử của Lâm gia không?”
Cung sư phó lập tức nói: “Không cần hỏi nhiều! Chúng ta không sợ phiền toái, nhưng không thể hại Tiểu Bảo. Nhữ Tín đều đã nói như thế, chúng ta coi như cái gì cũng không biết. Ta tính từ hôm nay trở đi làm cho Tiểu Bảo cách ngày đến dược quán một lần, nó khẳng định là buổi tối trở về lại đọc sách đến khuya, ngày hôm sau còn phải sáng sớm đến dược quán, cho nên mới mệt nhọc như thế. Thân mình Tiểu Bảo từ lúc trong bụng mẹ đi ra đã không khỏe mạnh, như vậy nó có thể có thêm nhiều thời gian đọc sách hơn, lại không chậm trễ học đồ.”
“Cũng tốt.” Cung sư nương chua xót nói nhỏ: “Nếu Tiểu Bảo tử có thể lưu lại thì tốt rồi.”
Cung sư phó chỉ là thở dài.
Mãi cho đến chạng vạng, Tiểu Bảo mới u u tỉnh lại. Bụng thầm thì kêu, Tiểu Bảo mơ mơ màng màng được sư nương dìu lên, uống lên một bát lớn phong đường thủy, lại ăn một chén cháo đầy, Tiểu Bảo mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tựa vào trong lòng ấm áp của sư nương, Tiểu Bảo cúi đầu gọi một tiếng: “Sư nương…” Nước mắt lập tức trào ra.
Cung sư nương lau nước mắt của nó, hai tay từ phía sau ôm nó hỏi: “Tiểu Bảo tử, nói cho sư nương, xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Bảo xoay người, vùi vào trong lòng sư nương vừa khóc vừa kêu: “Sư nương… Ô ô… Sư nương…”
Cậu vừa khóc, nước mắt Cung sư nương cũng ngăn không được, sờ sờ đầu Tiểu Bảo nói: “Tiểu Bảo tử, nói cho sư nương, chịu ủy khuất gì? Sư nương làm chủ cho ngươi.”
Tiểu Bảo lắc đầu, không phải cậu chịu ủy khuất , là Quỷ ca ca. Trước mắt tất cả đều là Quỷ ca ca đầy người là huyết, tâm Tiểu Bảo vô cùng đau đớn.
Cung sư nương nghĩ rằng Tiểu Bảo là không muốn nói, cũng sẽ không truy vấn . Ôm chặt lấy Tiểu Bảo, làm cho cậu khóc thật thống khoái, Cung sư nương ở trong lòng đem cha Tiểu Bảo mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Tiếng khóc biến thành khẽ khàng nức nở, Tiểu Bảo lúc này mới từ trong lòng sư nương lui ra, ngẩng đầu, hai mắt sưng đỏ nói: “Sư nương, ta, không có việc gì, . Ta tối hôm qua, mơ thấy, nương .”
Quả nhiên là mộng thấy nương. Cung sư nương lau khóe mắt ướt át của Tiểu Bảo, từ ái nói: “Sư nương chính là nương của Tiểu Bảo. Tiểu Bảo sau này nhớ nương cứ tìm sư nương.”
“Sư nương…” khóe miệng Tiểu Bảo phiết phiết (cong cong), lại muốn khóc, nhưng là trong mắt cũng là hạnh phúc được yêu thương.
Ôm Tiểu Bảo ngồi hồi lâu, Cung sư nương đem chuyện hôm nay cùng Cung sư phó thương lượng nói cho Tiểu Bảo. Nghe xong, trong lòng Tiểu Bảo vừa áy náy lại vừa cao hứng. Áy náy là cậu giấu diếm sư phó sư nương, làm cho sư phó sư nương vì cậu lo lắng ; cao hứng là cậu có nhiều thời giờ có thể đào mật đạo.
“Tiểu Bảo tử, ngươi phải chiếu cố chính mình, không thể tiếp tục không để ý thân mình như vậy, biết không?”
“Ân.”
Cậu phải nghỉ ngơi dưỡng sức cứu Quỷ ca ca.
“Buổi tối phải đi ngủ sớm một chút, mỗi bữa đều phải ăn nhiều cơm.”
“Ân.”
Sẽ không lại làm cho sư phó sư nương lo lắng .
Nhìn xem sắc trời không còn sớm , Cung sư nương có tâm lưu Tiểu Bảo trụ lại, nhưng lại cố kỵ dặn dò của Nam Nhữ Tín. Uy Tiểu Bảo uống dược xong, lại cho cậu bao dược liệu cùng thức ăn , Cung sư phó cùng Cung sư nương đưa Tiểu Bảo ra dược quán.
“Tiểu Bảo, có gì khó khăn phải cùng sư phó nói, nơi này của sư phó không tiếc thêm một đôi đũa cho ngươi.”
“Cám ơn, sư phó.”
Tiểu Bảo nhẫn nước mắt trở về, ôm ôm sư phó cùng sư nương, lên xe ngựa.
Trở lại tiểu viện tử, Tiểu Bảo liền nhìn đến nam bá bá, hoàng bá bá còn có vài vị thẩm thẩm đều đang đợi cậu. Mọi người đều từ nơi của Nam Nhữ Tín biết được Tiểu Bảo hôm nay mệt ngất, người có thể rỗi thời gian trên cơ bản đều chạy đến đây. Trên tay mỗi người đều cầm một thứ, có khi là thức ăn , có khi là y phục, có khi là thức uống. Mắt Tiểu Bảo lúc này đã phiếm hồng bổ nhào vào trong lòng thẩm thẩm.
Nam Nhữ Tín lại vì Tiểu Bảo chẩn trị một phen, các thẩm thẩm ở một bên càng không ngừng dặn dò. Tóm lại, mọi người đều thực đau lòng Tiểu Bảo, nhất là sắc mặt Tiểu Bảo thật không tốt, ánh mắt cùng hai má đều hồng đến sưng thũng . Ngay trước khi Tiểu Bảo trở về, các thúc thúc thẩm thẩm trong trù phòng đều đã thương lượng tốt, sau này mỗi ngày đều phải thêm cơm cho Tiểu Bảo, cậu hiện tại đúng là thời điểm phát triển, nhất định là buổi tối đói bụng không ăn cho nên mới khiến thân mình hư.
Tiểu Bảo hướng các bá bá thẩm thẩm nói lời cảm tạ, trong lòng lại thập phần áy náy. Nhưng chuyện của Quỷ ca ca cậu không thể cũng không dám nói cho người khác, chỉ có thể ở trong lòng hướng các thúc thúc bá bá thẩm thẩm nói lời xin lỗi.
Hoàng Lương Ngọc mang đến một rương thư cho Tiểu Bảo, phương diện gì cũng đều có. Hoàng Lương Ngọc không giúp được gì, hắn hy vọng Tiểu Bảo có thể xem nhiều thư một chút, như vậy sau khi đi ra ngoài sẽ biết nên như thế nào một mình sinh hoạt. Đây là lễ vật Tiểu Bảo thích nhất, cười đến hai mắt sưng đỏ đều thành một cái đường may.
Muốn cho Tiểu Bảo sớm nghỉ ngơi một chút nên mọi người dặn dò xong liền ly khai. Các thẩm trong phủ làm cho cậu một bộ y phục mới, miệng hàm kẹo mạch nha thẩm thẩm cho, trong mắt Tiểu Bảo tràn đầy nước mắt. Xuống giường, đóng chặt cửa sổ, Tiểu Bảo thay xiêm y bẩn của mình, bao lấy đầu tóc, đi vào gầm giường.
>>Hết
|