Trọng Sinh Chi Tự Do
|
|
Chương 55[EXTRACT]Xe dừng trước cổng trường, Hứa Kiệt đeo ba lô lên, thấy Hứa Quan Hạo rầu rĩ không vui thì ôm lấy anh.
“Được rồi, khi nào đến nơi thì em sẽ nhắn tin cho anh.”
Hứa Quan Hạo trầm mặc gật đầu, sau đó vuốt ve gương mặt cậu, cuối cùng hôn môi cậu một chút rồi mới buông Hứa Kiệt ra.
Xe đã chờ sẵn bên ngoài cổng trường, Hứa Kiệt từ trên xe bước xuống thì liền đi đến tìm xe mình ngồi, tìm thấy xong thì chào hỏi chủ nhiệm một chút rồi chuẩn bị lên xe.
“A Kiệt!” Vương Vọng thở hổn hển chạy đến, vừa vặn gọi Hứa Kiệt đang định bước lên xe.
Từ trên xe bước xuống, Hứa Kiệt nhìn Vương Vọng hỏi. “Sao ông lại tới đây?”
“Kia là, Trịnh Dương..” Vẫy vẫy tay, Vương Vọng kéo cậu bé đứng sau lưng mình qua, nói với Hứa Kiệt. “Em ấy là hàng xóm nhà tôi, là anh em tốt đó, lớp quân sự của thằng bé ở cạnh lớp ông, đến lúc ấy có chuyện gì thì cứ tìm thằng bé.”
Nhìn cậu nhóc đứng bên cạnh Vương Vọng, Hứa Kiệt gật đầu cười. “Được rồi, nếu sau này có việc thì tôi sẽ tới tìm em ấy, cảm ơn ông.”
“A Kiệt, ông đừng thấy Trịnh Dương nhỏ bé mà coi thường nha, em ấy học võ từ nhỏ đó. Rất lợi hại. Trịnh Dương, nếu như cậu ấy có chuyện gì thì nhớ giúp một chút, biết không?” Thấy Hứa Kiệt không để ý, Vượng Vọng đành phải dặn Trịnh Dương một câu.
“Vâng, em sẽ. Anh yên tâm đi.”
Cậu bé tên Trịnh Dương, không chỉ có vóc dáng nhỏ bé, mà thoạt nhìn cũng rất ngoan, nghe Vương Vọng nói xong thì chỉ gật đầu trả lời, cũng không nói thêm gì nữa.
Đợi Trịnh Dương đi, Vương Vọng mới nói với Hứa Kiệt. “Ông với tụi nó không cùng một khối, cho nên chắc không có bạn bè, có người quen thì sẽ tiện chiếu cố nhau hơn, không phải sao?”
Thần sắc trở nên ấm áp, Hứa Kiệt mỉm cười. “Cảm ơn ông, có việc gì thì tôi sẽ tìm em ấy.”
Vương Vọng lúc bấy giờ mới yên lòng, khoát tay chuẩn bị đi. “Tôi đi đây! Trần Sam giới thiệu cho tôi vào một đoàn phim, tôi định đi gặp đạo diễn.”
Sau bộ phim kia, quan hệ giữa Vương Vọng và Trần Sam khá lên nhiều, hai người hay đi ăn cùng nhau, Trần Sam giới thiệu cho cậu ấy với mấy người trong đoàn phim, trong đó có một đoàn phim vừa ý Vương Vọng, muốn cậu ấy diễn thử một vai nhỏ. Hai người lại tiếp tục ở cùng một đoàn, quan hệ càng ngày càng khăng khít, bắt đầu xưng huynh gọi đệ, cho nên cứ mỗi lần nhận phim mới, Trần Sam lại kéo Vương Vọng đi giới thiệu, để Vương Vọng casting một chút, nếu được thông qua thì sẽ được đóng một vai nhỏ.
Hứa Kiệt vừa đi, Hứa Quan Hạo liền rầu rĩ không có tinh thần, về đến nhà thấy không có gì để làm thì đành đi đến công ty, ở công ty cả ngày trời, tối về nhà mới nhận được tin nhắn của Hứa Kiệt, anh liền vội vàng mở ra xem, nhưng xem xong lại chỉ thêm buồn bã. Chuyện là, năm nay vẫn phải thu điện thoại, nửa tháng cậu chỉ được gọi về hai lần vào cuối tuần.
Thấy tin nhắn đến Hứa Quan Hạo vội vàng gọi điện thoại lại, muốn nhân lúc này nói chuyện với Hứa Kiệt thêm một chút, ai ngờ vừa gọi đã thấy cậu tắt máy.
Buồn bực ném điện thoại qua một bên, Hứa Quan Hạo nằm sấp trên giường, nghĩ Hứa Kiệt ở một nơi anh không thể nhìn thấy, buổi tối còn ngủ chung phòng với những người khác, tim như bị một con mèo cào qua, vừa đau vừa ngứa đến khó chịu.
Hứa Quan Hạo ở bên kia khó chịu không yên, Hứa Kiệt ở bên này lại không cảm nhận được, ngồi xe suốt năm giờ, chẳng biết bị lôi đến địa phương nào, vừa xuống xe đã tập trung vào nhà ăn, cơm nước xong thì đi nghe hiệu trưởng phổ biến, lúc nói xong trời cũng đã tối, lại còn bị thu điện thoại tại chỗ, chủ nhiệm cầm một chiếc hộp đi đến trước mặt từng học sinh thu điện thoại, Hứa Kiệt vội vàng gửi tin nhắn cho Hứa Quan Hạo, sau đó đành tắt máy nộp di động lên.
Từ thao trường trở về, mọi người bắt đầu phân chia phòng, sáu người ở chung một phòng, mỗi em được phân một giường và một cái chậu rửa mặt. Hứa Quan Hạo đã chuẩn bị sẵn vỏ chăn gối cho Hứa Kiệt, Hứa Kiệt vào phòng liền thay qua một lượt, đặt đồ dùng hàng ngày vào đúng vị trí, sau đó mới cầm chậu nước đi chuẩn bị tắm, bởi vì Hứa Kiệt phải thay vỏ chăn, nên lúc Hứa Kiệt đi đến thì các bạn khác đã thu dọn đi về, Hứa Kiệt vừa tắm xong trở về phòng thì ký túc xá đã tắt đèn.
“Chưa gì đã tắt đèn rồi, mới mười giờ chứ mấy.” Cả phòng rên rỉ, vì điện thoại bị thu nên không thể soi sáng được, Hứa Kiệt đành nương ánh trăng mò mẫm về giường mình.
Sáu người, ba cái giường tầng, Hứa Kiệt nằm giường tầng dưới, ở bên cạnh cửa sổ, cả phòng đều là mấy em khối dưới, căn bản chưa thân quen nhau, trong bóng tối chỉ có hai người nói qua nói lại vài câu, nói được một lúc thì yên lặng.
Hứa Kiệt nằm trên giường, thấy xung quanh an tĩnh thì thở phào một cái, lúc này cậu mới nhớ đến Hứa Quan Hạo, đêm nay chắc anh sẽ lại khó ngủ cho mà xem, nghĩ đến đây Hứa Kiệt liền cong môi cười.
Một đêm trôi qua rất nhanh, buổi sáng tỉnh lại, Hứa Kiệt theo bản năng dịch dịch vào bên cạnh, lúc chạm vào tường mới nhớ mình không ở nhà, mà Hứa Quan Hạo cũng không nằm bên cạnh.
Từ trên giường ngồi dậy, Hứa Kiệt không rõ thời gian, có lẽ vẫn còn sớm, cả phòng đều đang ngủ, buổi sáng tập trung lúc sáu giờ, mà đến giờ vẫn chưa có tiếng còi.
Lặng lẽ đứng dậy đi giày vào, Hứa Kiệt cầm chậu nước, lúc đi quay đầu lại nhìn giường mình, vẻ mặt có chút ý vị, sau đó đi lấy nước.
Không thể không thừa nhận, sáng nay tỉnh dậy không được thấy Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt có chút không quen, và trống trải.
Lau mặt xong thì cậu nghe thấy tiếng còi, còi vang lúc năm giờ năm mươi, mỗi người chỉ có mười phút để rời giường rửa mặt và đi tới thao trường.
Tiếng chuông vang lên, hai cậu nhóc cùng phòng ngồi bật dậy, cầm chậu rồi chạy vọt đi lấy nước, ba người còn lại vẫn đang tiếp tục ngủ, Hứa Kiệt do dự một chút rồi đi đến giường từng người gọi dậy.
Đợi ba người mở mắt ra, Hứa Kiệt mới đeo thắt lưng đi ra thao trường.
Cả thao trường vắng tanh, chỉ có một bóng người, Hứa Kiệt liếc mắt sang lớp bên cạnh, thấy đấy là Trịnh Dương thì hướng em ấy gật đầu chào.
Ngày đầu tiên dùng để gặp gỡ sĩ quan huấn luyện, đến sáu giờ, toàn bộ sĩ quan đều có mặt, vừa đến đã lập tức chỉnh đốn đội ngũ, phạt các em đến muộn, sau đó giới thiệu vắn tắt về khóa tập và bắt đầu huấn luyện.
Ngày đầu tiên, cả ngày dùng để xếp đội hình, lúc về phòng mọi người ai nấy đều thở ngắn than dài, Hứa Kiệt nằm trên giường không muốn động, buổi tối cắn răng tắm rồi đi ngủ, sáng hôm sau cũng không dậy sớm như ngày đầu, vừa mở mắt ra đã thấy tiếng còi reo, sau đó vội vàng gọi các bạn đi rửa mặt.
Ngày tập luyện thứ hai, sau khi xuống tất cả mọi người đều đứng yên, sĩ quan huấn luyện của bọn họ rất nghiêm, chỉ cần động một chút sẽ bắt chạy ba vòng, nếu có ai tiếp tục động đậy sẽ cộng thêm ba vòng nữa, cứ như vậy cộng thêm ba vòng, mãi đến khi trời tối mới cho lớp nghỉ.
Buổi tối, Hứa Kiệt tắm xong mệt gần chết, nằm lên giường không muốn động đậy, phòng họ có hai người quyết định không tắm, mặc kệ mồ hôi mồ kê nhễ nhại mà nằm trên giường.
“Nghe nói năm ngoái bởi vì sĩ quan ở căn cứ chống khủng bố kia đặc biệt nghiêm, nên năm nay mới chuyển qua trường quân đội. Căn bản là nói xằng, tụi mình so với năm ngoái chắc chắn không thoải mái hơn.”
“Tui biết mà… cái lão sĩ quan lớp mình ấy, nhìn hiền lành có đến nỗi nào đâu, ai ngờ lại vô nhân tính như vầy.”
“Hiền lánh á? Đó giờ mấy người có thấy lão ấy cười lần nào chưa, cứ như một tảng đá ấy, thế mà ông vẫn nói lão ấy hiền với chả lành được.”
“Vẻ ngoài quyết định nội tâm, cả ngày mặt vô biểu tình như thế, sao có thể hiền lành?”
“Này! Ông nói thế là không đúng, cái gì mà vẻ ngoài quyết định nội tâm, ông xem Hứa Kiệt phòng mình ấy, cũng mặt vô biểu tình đấy thôi, nhưng lại tốt vô cùng.” Cậu bạn hay giỡn nhất phòng nói xong, cả phòng liền bật cười.
Trừ ngày đầu tiên mọi người trông Hứa Kiệt có vẻ khó gần ra, sang đến ngày thứ hai, bởi vì được Hứa Kiệt gọi dậy, ấn tượng của mọi người về Hứa Kiệt tăng lên rất nhiều.
“Hứa Kiệt, tui nói có đúng không?”
Hứa Kiệt cong môi, cười cười. “Đúng đấy.”
Hứa Kiệt trả lời khiến mọi người càng hưng phấn hơn, mọi người trò chuyện qua lại, từ chuyện lão sĩ quan kia cho đến chuyện vì sao trường chúng ta lại chọn cái trường quân đội này, lúc mọi người biết Hứa Kiệt năm nay lên lớp mười một thì lôi kéo Hứa Kiệt kể kinh nghiệm học một năm ở trường ra cho mọi người cùng nghe.
Bị hỏi dồn, Hứa Kiệt vốn ít lời cũng gia nhập đội buôn chuyện, mãi gần hai giờ sáng mới đi ngủ, kết quả ngày hôm sau, cả phòng đều đi muộn.
Đi muộn thì sẽ bị phạt, không cần phải giải thích, cứ tới trễ thì nam sinh chống đẩy hai mươi cái, chạy quanh bãi tập ba mươi vòng, sau đó đợi tan tiết còn phải đứng phạt.
Kết thúc ca sáng xong, mọi người đều rời đi rồi, mà Hứa Kiệt và mấy bạn cùng phòng vẫn phải đứng phạt đến một giờ.
Dưới ánh nắng chói chang, sáu người đội mũ, đứng thẳng, mồ hôi từ thái dương chảy dài xuống.
“Nóng quã.. lão nhị, còn bao lâu nữa.”
Tối hôm qua nói chuyện phấn khởi, mọi người lấy số giường làm biệt danh để gọi nhau.
“Haizz, chắc khoảng hai mươi phút rồi.” Cậu nhóc giường số hai thở dài nói.
“Xui xẻo quá đi mà, hôm qua vừa nói xấu lão ấy xong, hôm nay liền bị phạt.. Lão tứ, sao hôm nay ông không đánh thức tui.”
Hứa Kiệt nhíu mi, mồ hôi chảy ròng ròng. “Hôm qua nói chuyện lâu quá, sáng dậy muộn.”
“Haizz..” Năm người còn lại đều thở dài.
“Nè mấy ông nói xem, bây giờ tui mà giả vờ bị ngất, liệu có tránh được kiếp này không?”
“Hừ.. Cứ đứng đấy mà mơ, ông mà giả bộ ngất, chờ tỉnh xong thì quay lại đứng tiếp, nhé.”
—-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình.
Hóa ra nhiều người nghĩ thật không công bằng với Đại Hứa. Được rồi yên tâm, tui hứa, chờ Tiểu Hứa yêu Đại Hứa rồi sẽ bắt ẻm bù đắp cho anh ấy O(∩_∩)O••
Đại Hứa: ( ⊙ o ⊙)!
|
Chương 56[EXTRACT]Mọi người đứng dưới ánh nắng, rủ rỉ chuyện trò qua lại.
“Chắc phải được bốn mươi phút rồi ấy nhở, mọi người cố gắng đợi thêm một lúc.” Lão nhị đoán thời gian rồi động viên mọi người.
“Thật tốt quá, sắp được giải phóng rồi, lát nữa đi mua nước uống mới được, cái người kia cầm nước đứng đó là tui phát thèm.” Lão lục kích động nói.
“À tui cũng thấy anh ta, cầm hai chai nước liền! Thật khiến con ngườ ta thèm khát.” Lão ngũ thì bĩu môi.
“Ai cơ ai cơ, hay là bán nước nhỉ, mà sao chỉ bán có hai chai.”
“Đứng phía trước cây kia kìa, chắc không phải bán nước đâu, có lẽ là đợi người, đứng đó nãy giờ rồi.”
Mọi người vẫn đứng yên, chỉ đưa mắt nhìn sang người đứng dưới cây kia.
Hứa Kiệt cũng đưa mắt nhìn qua, trông thấy bóng người kia, tim đập có chút rộn, muốn nhìn rõ hơn một chút, buột miệng nói. “Hứa..”
“Nói gì thế! Tất cả đứng im cho tôi, nói nữa phạt thêm nửa giờ.”
Trong nháy mắt, mọi người liền im lặng, hai mắt hướng về phía trước, cả người đứng thẳng tắp.
Hứa Kiệt nhìn thẳng về phía trước, mồ hôi không ngừng rơi, muốn biết sao Hứa Quan Hạo lại chạy tới đây tìm cậu.
Đã qua một giờ trưa, đây là thời điểm nắng nhất trong ngày, cũng may là bọn họ thể lực không tồi, nếu không chắc ngất vì say nắng mất.
“Được rồi —— đã hết giờ, các cậu có thể tự do hoạt động.” Sĩ quan ác quỷ vẫn ngồi dưới bóng cây cách đó không xa theo dõi bọn cậu, nhìn đồng hồ thấy đã hết giờ, nói một câu rồi bỏ đi.
Mọi người nháy mắt trở nên vô lực, cả người mềm nhũn không có một điểm tựa.
Hứa Kiệt liền bỏ mũ xuống, ở một khắc kia, dưới ánh nắng cháy rực, cậu lại cảm thấy mát vô cùng.
Thấy Hứa Quan Hạo đi tới bên này, Hứa Kiệt liền chào mấy bạn cùng phòng rồi rời đi.
Hướng Hứa Quan Hạo chỉ một chỗ, Hứa Kiệt quay người đi, quanh đây có rất nhiều sĩ quan, nếu biết cậu có người nhà tới, nhất định cậu sẽ bị phạt.
Sau thao trường có một vườn hoa nhỏ, Hứa Kiệt ngồi trong chòi nghỉ mát, chỉ chốc lát sau Hứa Quan Hạo liền đi tới, anh cầm hai chai nước trong tay, vừa thấy Hứa Kiệt, điều đầu tiên anh làm là mở chai nước ra và đưa tới.
Lúc này Hứa Kiệt ngồi dưới bóng cây cảm thấy mặt mình nóng bừng, cậu nhận lấy chai nước Hứa Quan Hạo đưa, sau đó uống liền một ngụm, rồi rót lên mặt mình.
Phần còn lại cậu uống cạn một hơi, lúc bấy giờ Hứa Kiệt mới thấy bớt nóng.
“Sao anh lại tới đây?”
Ánh mắt tràn đầy yêu thương, Hứa Quan Hạo mở chai nước tiếp theo ra rồi đưa tới. “Tới thăm em… anh không đến thì làm sao biết em chịu khổ như này.”
Nhận lấy chai nước thứ hai, Hứa Kiệt ngẩng đầu lên thì thấy Hứa Quan Hạo đang cau mày, ánh mắt đầy yêu thương và phiền lo.
Uống chai nước tiếp theo, Hứa Kiệt nhịn không được nở nụ cười. “Bộ dạng anh giống như cha mẹ nhìn thấy con mình chịu khổ.”
Thấy trên mặt Hứa Kiệt đầy mồ hôi và nước cậu vừa tưới lên, Hứa Quan Hạo lấy khăn trong túi ra, giúp Hứa Kiệt lau mặt.
“Em còn cười..” Hứa Quan Hạo vẫn nhíu mày giúp Hứa Kiệt lau khô mặt, sau đó vuốt ve gương mặt cậu.
Da bị nắng chiếu có chút rát, Hứa Quan Hạo vừa chạm một cái, Hứa Kiệt đã thấy đau, vì vậy nghiêng đầu tránh đi.
“Hôm nay chỉ là tình huống đặc biệt thôi, tại buổi sáng em đến muộn, bình thường sẽ không khổ như vậy..”
Hứa Quan Hạo thở dài, xoa xoa mái tóc ngắn cũn của Hứa Kiệt, sau rồi cúi đầu hôn lên môi cậu.
Hứa Kiệt nghiêng đầu, đáp lại nụ hôn của anh
“Ầm” một tiếng, Hứa Quan Hạo và Hứa Kiệt giật nảy mình, hai người nhìn ra sau phía Hứa Kiệt, chỉ thấy Trịnh Dương đang cầm trong tay một bình nước, vẻ mặt khiếp sợ đến dại ra, trên mặt đất là một hộp cơm.
Hứa Quan Hạo nhíu mày, ánh mắt có chút lạnh lùng, trực tiếp đứng lên đi tới trước mặt Trịnh Dương hỏi. “Cậu tên gì?’
“Em ấy là Trịnh Dương, bọn em biết nhau.” Hứa Kiệt không nghĩ Hứa Quan Hạo lại xoay người che cho mình, biết Hứa Quan Hạo bảo vệ mình, Hứa Kiệt cảm thấy ấm áp.
Trịnh Dương không khỏi khiếp sợ, nhìn Hứa Kiệt một chút, rồi lại cẩn cẩn trọng trọng liếc nhìn Hứa Quan Hạo, cúi đầu nói lắp bắp. “Em nghe phòng anh bị đứng phạt, nên muốn tới đưa cơm cho anh, em không cố ý.. nhìn thấy.”
Khom lưng nhặt hộp cơm trên đất lên, Hứa Kiệt hướng Trịnh Dương gật đầu. “Cảm ơn em, anh sẽ rửa hộp đựng cơm.”
Vội vàng khoát tay áo, Trịnh Dương lui người về phía sau. “Không có gì!.. Em đi trước.” Xong rồi vội vàng xoay người đi.
Nhìn bóng lưng Trịnh Dương xa dần, Hứa Quan Hạo nhíu mày. “Thằng nhóc đó ra ngoài nói lung tung thì làm sao.”
“Không đâu, Trịnh Dương không phải người như vậy.”
Trong mắt đầy lo âu và tự trách, Hứa Quan Hạo mím môi. “Đều là tại anh, anh không nên đến thăm em, nếu các bạn em biết…”
Hứa Quan Hạo lo lắng khiến Hứa Kiệt không khỏi đau lòng, lúc nào cũng vậy, anh đều nghĩ đến cậu trước tiên.
Nhẹ nắm lấy tay anh, Hứa Kiệt nghiêng đầu hôn môi anh, thanh âm ôn nhu nói. “Không sao đâu, không cần phải lo lắng.”
Mím môi, Hứa Quan Hạo gật đầu, sau đó xoa xoa mặt Hứa Kiệt, từ trong túi lấy ra một lọ thuốc xịt.
“Cái này có thể trị rát da do ánh nắng, mấy hôm nay ngoài trời rất nắng, anh đoán em kiểu gì cũng bị rát da.” Nói rồi, Hứa Quan Hạo giữ lấy đầu Hứa Kiệt, xịt lên da mặt cậu một chút.
“Ai.. đau.”
“Đau là vì da em bị ánh nắng làm tổn thương, nhớ sau này mỗi tối đều xịt một ít, sáng thức dậy cũng vậy, anh hỏi bác sĩ, nghe nói cái này còn có thể chống nắng, làm giảm bớt tác hại của các tia tử ngoại.” Xoa xoa đầu Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo dặn dò, xong rồi đưa thêm ba cái lọ nữa cho Hứa Kiệt.
“Anh không ở đây nữa, tránh có thêm người nhìn thấy.” Vẻ mặt Hứa Quan Hạo có chút tiếc nuối.
Thấy ánh mắt Hứa Quan Hạo tràn đầy nhớ nhung, Hứa Kiệt biết, tuy chỉ mới ba ngày thôi, nhưng anh đã nhớ cậu rất nhiều! Mà cậu, trừ ngày đầu tiên nghĩ về anh một chút, mấy ngày còn lại đều không.
Trong lòng có chút áy náy, Hứa Kiệt tiến tới hôn Hứa Quan Hạo, lần đầu tiên chủ động đẩy lưỡi qua thăm dò.
Ngực cả kinh, Hứa Quan Hạo ôm lấy Hứa Kiệt mà đáp lại, nhưng vẫn sợ bị người khác nhìn thấy, nên chỉ hôn cậu một chút rồi quyến luyến rời đi.
“Ba ngày nữa là có thể gọi về nhà, đến lúc đấy em sẽ gọi cho anh.” Ánh mắt có chút ôn nhu, Hứa Kiệt nhẹ giọng nói.
Không khỏi kích động và hạnh phúc, Hứa Quan Hạo khắc chế ham muốn ôm cậu của mình, cuối cùng chỉ gật đầu. “Được rồi! Anh đi đây!”
Nhìn Hứa Quan Hạo từng bước rời đi, Hứa Kiệt mỉm cười vẫy chào anh, đợi Hứa Kiệt đi rồi mới quay đầu trở về ký túc xá.
Vận khí của Hứa Kiệt rất tốt, mọi người không thấy Hứa Kiệt đâu, vì vậy hảo tâm lấy một phần cơm mang về cho cậu, khiến Hứa Kiệt không phải lo đói bụng.
Ba ngày sau được nhận điện thoại, chủ nhiệm lớp vừa trả điện thoại, Hứa Kiệt liền gọi cho Hứa Quan Hạo ngay, từ lúc đó điện thoại hầu như không tắt máy, cho dù Hứa Kiệt nghỉ ngơi, Hứa Quan Hạo cũng bắt Hứa Kiệt phải để điện thoại ở bên cạnh, khiến Hứa Kiệt có chút dở khóc dở cười.
Bảy giờ tối phải nộp lại điện thoại cho chủ nhiệm, dọc đường trở về, Hứa Kiệt vừa hay gặp Trịnh Dương cũng mới nộp máy xong, mấy ngày này Trịnh Dương vẫn tránh mặt cậu, Hứa Kiệt biết là bởi vì chuyện kia.
“Trịnh Dương..” Lần đầu tiên, Hứa Kiệt chủ động gọi Trịnh Dương.
Thấy Hứa Kiệt đi qua, Trịnh Dương đang định trốn, không nghĩ Hứa Kiệt lại gọi mình, hai người họ chưa từng chủ động nói chuyện với nhau, quan hệ giữa hai người, chỉ là vì Vương Vọng nhờ cậu phải giúp Hứa Kiệt một tay, ngày đó đưa cơm cho anh ấy cũng bởi vì Vương Vọng từng căn dặn, không nghĩ lại thấy cảnh không nên nhìn.
“Hứa Kiệt.” Đến trước mặt Hứa Kiệt, Trịnh Dương nhỏ giọng gọi.
“Chúng ta nói chuyện đi!”
…
Dưới bóng cây, Hứa Kiệt nhìn Trịnh Dương trước mắt, suy nghĩ nửa buổi, vẫn không biết nên nói gì.
“Cái kia.. em chưa kể với ai đâu.” Thấy Hứa Kiệt cứ mãi yên lặng, Trịnh Dương có chút khẩn trương, nhìn Hứa Kiệt nhỏ giọng nói.
Khóe môi cong lên, Hứa Kiệt cười. “Anh biết, cảm ơn em.”
Nghe Hứa Kiệt cảm ơn, Trịnh Dương cũng bớt khẩn trương hơn chút ít, quay sang nhìn Hứa Kiệt, rốt cuộc nhịn không được hỏi. “Hai người là.. cái kia sao? Anh ấy là..”
Trịnh Dương lắp bắp miêu tả, Hứa Kiệt nghe liền hiểu, biết Trịnh Dương đang nghĩ mình là đồng tính luyến ái, tâm lý có chút khó chịu, nhưng khi cậu nghĩ tới quan hệ của mình và Hứa Quan Hạo, khó chịu trong lòng trở thành bất đắc dĩ.
“Ừ, anh ấy là ——” Hứa Kiệt nhíu mày, nói đến đây thì dừng lại.
“Bạn trai sao?” Ánh mắt có chút hiếu kỳ, Trịnh Dương bổ sung một câu.
Hứa Kiệt trầm mặc nhìn về phía Trịnh Dương, gật đầu. “Ừ.”
“Hai anh thoạt nhìn rất tốt.. Em không có ý gì, cái kia.. Bạn trai anh, khụ… rất đẹp trai.” Chưa bao giờ nhiều lời như vậy, Trịnh Dương cũng thấy mình hơi tò mò rồi, vì vậy ngượng ngùng giải thích.
“Cảm ơn em.” Với lời khen của Trịnh Dương, Hứa Kiệt mỉm cười đáp.
Nếu Hứa Quan Hạo mà nghe được mấy lời thừa nhận này của Hứa Kiệt, khẳng định anh sẽ sướng muốn chết!
Tuần tiếp theo, Hứa Quan Hạo cũng không tới thăm Hứa Kiệt, hơn nữa vì không có di động, hai người không liên lạc được với nhau.
Một tuần lễ rất nhanh qua đi, ngày cuối cùng, hiệu trưởng công bố khóa học quân sự chính thức kết thúc, chủ nhiệm cũng trả điện thoại cho mọi người.
Nhận lấy điện thoại, Hứa Kiệt định gọi cho Hứa Quan Hạo ngay, thế nhưng điện thoại hết pin.
Ngồi xe trở lại trường, Hứa Kiệt vừa xuống xe đã thấy xe nhà mình.
Hứa Quan Hạo ngồi trong xe không xuống, đợi Hứa Kiệt lên xe thì vội vã ôm lấy cậu.
“Anh sợ anh mà xuống thì không nhịn được.” Ôm chặt Hứa Kiệt, thanh âm Hứa Quan Hạo đầy nhớ nhung, và yêu thương.
|
Chương 57[EXTRACT]Dọc đường về, Hứa Quan Hạo cứ một lúc là lại quay sang nhìn Hứa Kiệt, tay không ngừng chạm vào vuốt ve, ánh mắt tràn đầy yêu thương và xúc động.
“Rõ ràng mới nửa tháng thôi, sao anh có cảm giác lâu như vậy, cảm thấy em thay đổi thật nhiều.”
Hứa Kiệt cười cười, để mặc anh vuốt ve gương mặt mình. “Đúng là thay đổi, đen hơn, cũng cao hơn trước nữa.”
Bác Kim ở nhà chậm rãi chuẩn bị cơm nước, Hứa Kiệt sau khi trở về, việc đầu tiên là lên phòng tắm sạch một cái.
Vui vẻ tắm xong, Hứa Kiệt vừa ra khỏi phòng liền thấy Hứa Quan Hạo cầm khăn mặt đứng sẵn ngoài cửa, từ lúc cậu về đến giờ, quả thật anh luôn theo cậu, một tấc cũng không rời.
Hứa Kiệt vừa đi tới, Hứa Quan Hạo đã tiến lên phía trước. “Để anh giúp em lau tóc.”
Biết mấy ngày này Hứa Quan Hạo rất nhớ mình, Hứa Kiệt gật đầu ngồi xuống ghế để anh giúp cậu lau khô tóc.
“Đợi lát nữa ăn cơm xong thì nghỉ ngơi cho tốt.”
Ngẩng đầu nhìn Hứa Quan Hạo ở trước mặt, ánh mắt Hứa Kiệt tràn đầy ôn nhu và ý cười.
Ở trường quân đội, thức ăn ở đấy rất chán, chỉ là ngày nào cũng vận động nhiều nên không thể không ăn để lấy sức, Hứa Kiệt nửa tháng ăn ở đó, bây giờ trở về nhà, trong lòng không khỏi cảm thán, cậu ăn cơm nhiều hơn, ăn hẳn ba bát lớn.
Hứa Kiệt đột nhiên ăn nhiều khiến bác Kim ngạc nhiên. “Cậu Kiệt hôm nay ăn rất tốt, thanh niên là phải như vậy.”
Hứa Quan Hạo thì lại thấy đau lòng, nghĩ Hứa Kiệt của anh đến đấy phải chịu nhiều khổ sở, nhất định đã mệt lại không được ăn đủ no.
Ăn xong được nửa giờ, Hứa Kiệt liền đi nghỉ ngơi, ngày hôm nay lên xe trở về từ sớm, quả thật cũng rất mệt mỏi, lúc Hứa KIệt nghỉ ngơi, Hứa Quan Hạo cũng nằm xuống bên cạnh.
“Đừng… để cái mặt này nữa, anh cứ làm như em bị ngược đãi xong giờ mới thoát nạn ấy.” Hứa Kiệt quay đầu lại, thấy Hứa Quan Hạo vẫn đang chăm chú nhìn mình, có chút dở khóc dở cười.
Hứa Quan Hạo mím môi, buồn bực nói. “Không ngược đãi thì là cái gì, em xem mặt em này, da đen đi, còn có, người gầy như vậy, lúc nãy em ăn nhiều thế, chắc chắn là ở đấy không tốt.”
Hứa Quan Hạo nói khiến Hứa Kiệt không nhịn được cười. “Em không gầy, đấy là rèn luyện cơ thể, anh thử bóp cánh tay em xem có cứng hơn trước không, hơn nữa, gần đây em ăn nhiều hơn.”
Vươn tay nắm cánh tay Hứa Kiệt một chút, Hứa Quan Hạo thuận thế ôm cậu vào lòng, chăm chú nhìn gương mặt Hứa Kiệt, sau đó lại gần hôn cậu.
Nụ hôn qua đi, ánh mắt Hứa Quan Hạo trở nên ôn nhu, chạm môi Hứa Kiệt thêm vài cái. “Được rồi, anh không nói chuyện với em nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi đi!”
Hứa Kiệt gật đầu, nhắm mắt lại, ôm lấy Hứa Quan Hạo, tuy rằng suốt thời gian học quân sự, Hứa Kiệt không thấy nhớ Hứa Quan Hạo, thế nhưng sau khi trở về được ôm lấy anh, cậu lại cảm thấy an tâm và thoải mái.
Tập quân sự xong nghỉ ngơi vài ngày thì lớp mười một bắt đầu nhập học, Hứa Kiệt được nghỉ hai ngày xong phải chuẩn bị khai giảng.
Từ ngày tập quân sự trở về, cơ thể Hứa Kiệt càng ngày càng phát triển, không chỉ lượng cơm ăn nhiều hơn, mà người cậu cũng cao lên, khai giảng được một tháng, cậu đã cao bằng Hứa Quan Hạo.
Ngoài những chuyện đó, Hứa Kiệt cũng bắt đầu gặp vài tình huống xấu hổ vô cùng. Dục vọng của cậu có chút mất khống chế, trước đây vì nhu cầu sinh lý, cậu cũng từng có dục vọng, thế nhưng rất ít, cậu cũng có thể kiểm soát được, hoặc không thì sẽ đi vào phòng tắm giải quyết một cái, chứ không giống như bây giờ, ban đêm đột nhiên thấy cả người khô nóng, sáng hôm sau Hứa Kiệt tỉnh dậy thì xấu hổ không gì sánh bằng, phải len lén thay dra trải giường, số lần tắm và thay quần lót cũng nhiều hơn.
Tuy rằng Hứa Quan Hạo không nói gì, thế nhưng mỗi lần tỉnh dậy thấy dra giường đã được thay, mặt anh có chút đỏ, sau đó giả vờ không nhìn thấy. Có mấy lần Hứa Kiệt nói muốn chia phòng với anh, nhưng Hứa Quan Hạo không đồng ý, nói thế nào cũng nhất định không đồng ý.
Có một buổi sáng, Hứa Kiệt mơ màng tỉnh dậy, thần sắc có chút cứng ngắc, đầu tiên cậu nhìn sang Hứa Quan Hạo, thấy anh vẫn còn ngủ, sau đó lặng lẽ đi tới phòng tắm.
Mở vòi hoa sen, Hứa Kiệt cố gắng dập tắt ngọn lửa trong lòng mình, nhưng không có kết quả, đành phải lấy tay giải quyết.
Cửa phòng tắm đóng vào, Hứa Quan Hạo liền mở mắt ra, sau đó đứng dậy, đi chân trần tới phòng tắm.
Mặt hơi ửng đỏ, Hứa Quan Hạo nhìn chăm chằm cửa phòng tắm, anh ở bên ngoài, nghe được tiếng nước chảy ở bên trong, và tiếng rên rỉ mơ hồ của Hứa Kiệt, hai tay liền nắm chặt.
Hứa Kiệt đi ra khỏi phòng tắm, cậu thấy Hứa Quan Hạo vẫn ngủ, chôn đầu vào trong chăn.
Lúc này cậu cũng không muốn ngủ nữa, đành thay quần áo đi vào phòng tập thể thao.
Ở trường, Hứa Kiệt được phân vào lớp chọn ban tự nhiên, cậu không ngồi cùng bàn với Lý Đồng nữa, thậm chí hai người còn không học chung một lớp, có lúc trên đường đụng mặt nhau, hai người chỉ nhàn nhạt cất tiếng chào. Thế nhưng có lần Hứa Quan Hạo đưa cậu đi học, cậu thấy Lý Đồng đứng ở cổng trường nhìn sang bên này, trong lòng Hứa Kiệt có chút cảnh giác và khó chịu.
Lên lớp mười một, Vương Vọng học ban xã hội, hiện tại cậu ấy luôn nhận diễn mấy vai nhỏ, một tuần sẽ có phân nửa thời gian không đến trường, thế nhưng ban xã hội là sở trường của Vương Vọng, Vương Vọng dùng cách học kịch bản để học thuộc bài, đi đâu cũng cầm theo một quyển sách để mỗi khi rảnh rỗi sẽ nhẩm bài, cứ như vậy, thành tích học tập so với năm ngoái lại càng tốt hơn. Vương Vọng vẫn hay ăn trưa cùng Hứa Kiệt, nhưng khi nào Vương Vọng phải đi diễn, Hứa Kiệt sẽ ăn một mình, hoặc ngồi ăn với bạn cùng lớp.
Năm lớp mười một của Hứa Kiệt trôi qua bình thản và xấu hổ, ở trường an tĩnh mà phong phú, nhưng khi về nhà, tiếp xúc với Hứa Quan Hạo, bởi vì vấn đề sinh lý kia mà xấu hổ, bởi vậy một năm này, Hứa Kiệt và Hứa Quan Hạo ít tiếp xúc thân mật hơn, thậm chí cậu còn hơi tránh Hứa Quan Hạo, khiến anh không khỏi buồn bực.
Tròn một năm, tình trạng sinh lý của Hứa Kiệt từ từ được cải thiện, thân thể không mẫn cảm như trước nữa, đồng thời cậu cũng đã cao hơn Hứa Quan Hạo, cơ thể trở nên rắn chắc.
Nghỉ hè năm lớp mười một, hai người lại đi tới biệt thự ven biển, hai người ở đấy nhàn nhã tròn một tháng, một tháng sau Hứa Kiệt nhập học, chính thức bước vào giai đoạn kinh khủng nhất trong sự nghiệp học hành.
Tháng mười, trời dần chuyển lạnh, là trường nổi danh về vấn đề học và thi, từ lúc nhập học đến giờ, hầu như tuần nào cậu cũng phải làm một bài kiểm tra nhỏ, hơn nữa thỉnh thoảng trường còn tổ chức thi đột xuất, rèn luyện năng lực thi bất cứ lúc nào.
Mỗi ngày tan học trở về nhà, trường giao rất nhiều đề, Hứa Kiệt học mãi đến tối, thị lực có chút sụt giảm.
Tối đó, Hứa Kiệt vất vả lắm mới làm xong ba đề thi, bỏ kính xuống thở phào một cái, cậu xoa xoa sống mũi, thu dọn bàn học rồi ra khỏi thư phòng.
Hứa Kiệt đi ra hành lang, vừa hay trông thấy bác Kim bưng canh nóng lên, cậu đi tới nhận bát canh trong tay bác ấy.
“Để cháu mang vào cho! Cũng không còn sớm, bác đi ngủ đi.”
Bác Kim gật đầu, đưa bát canh cho Hứa Kiệt, trước khi đi vẫn không yên lòng. “Cậu nhớ kiểm tra nhiệt độ của cậu chủ, cẩn thận nhiệt độ của cậu ấy lại tăng lên.”
“Cháu biết rồi.” Hứa Kiệt lên tiếng, bưng bát canh vào phòng.
Mấy ngày nay nhiệt độ thay đổi, dẫn đến dịch sốt lại tràn lan, mà Hứa Quan Hạo bất hạnh trúng chiêu, bị cảm suốt một tuần mà chưa khỏi, ngày hôm qua cả người anh lại nóng ran, phải mời bác sĩ về nhà châm cứu, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.
Hứa Kiệt vào phòng thì thấy Hứa Quan Hạo vẫn còn đang rúc đầu trong chăn ngủ, vì vậy đi tới mép giường gọi anh dậy.
“Tiểu Kiệt.. em làm bài xong rồi à!” Mở mắt ra nhìn thấy Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo mỉm cười, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
“Xong rồi, anh thấy trong người thế nào? Có khó chịu không?” Lấy tay sờ trán anh, Hứa Kiệt khẽ hỏi.
Hứa Quan Hạo nghiêng người ôm ngang hông cậu. “Tạm được, ngay cả anh có bị mệt, thì cũng có thể tại trong đơn thuốc bác sĩ kê có thành phần thuốc ngủ.”
Vỗ vỗ lưng Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt bưng bát canh qua. “Bác Kim nấu canh cho anh, anh uống đi rồi ngủ tiếp.”
Được Hứa Kiệt đỡ dậy, Hứa Quan Hạo uống canh luôn, sau đó chui vào trong chăn chờ Hứa Kiệt.
Hứa Kiệt vào phòng tắm qua một chút rồi chui vào ổ chăn, thấy Hứa Quan Hạo nghiêng người dịch sát tới, Hứa Kiệt đè cánh tay anh lại, tự mình ôm Hứa Quan Hạo vào lòng.
“Để anh ôm em đi.” Nằm trong lòng Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo có chút bất mãn, lẩm bẩm muốn vươn tay.
Giữ lấy cánh tay Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt càng ôm chặt lấy anh. “Không được, em ôm anh, em đã cao hơn anh rồi.”
Bị Hứa Kiệt siết chặt, Hứa Quan Hạo giãy giụa không được, đành nói. “Tiểu tử thối, lớn rồi liền ra vẻ.”
Mắt đong đầy ý cười, Hứa Kiệt cúi đầu hôn trán anh. “Được rồi, ngủ đi.”
Được ôm cũng rất thoải mái ấm áp, Hứa Quan Hạo cảm nhận cái ôm của Hứa Kiệt, cong môi nhắm nghiền mắt.
Nửa đêm, Hứa Kiệt đột nhiên nghe thấy Hứa Quan Hạo gọi mình, vì vậy liền tỉnh dậy, lấy tay sờ sờ vào người anh, thấy nhiệt độ có hơi cao, vì vậy đứng dậy bật đèn.
“Sao vậy, có phải không thoải mái hay không.” Hứa Kiệt mở đèn vội vã hỏi, hỏi xong mới biết Hứa Quan Hạo còn chưa tỉnh, hai mắt vẫn nhắm nghiền, thế nhưng thần sắc có vẻ rất khó chịu, lông mày đều nhíu chặt lại.
Ngồi dậy lấy nhiệt kế bên tủ đầu giường, Hứa Kiệt giúp anh đo nhiệt độ một chút, 37,5 độ, thấy không cao lắm, vì vậy đi vào phòng tắm giặt khăn giúp anh đắp lên trán.
Không biết Hứa Quan Hạo nằm mơ thấy gì, chỉ luôn gọi tên Hứa Kiệt, Hứa Kiệt thấy vẻ mặt anh có chút đau khổ, vì vậy vội vàng lay người Hứa Quan Hạo muốn đánh thức anh, thế nhưng mãi mà Hứa Quan Hạo vẫn chưa tỉnh, mà vẻ mặt càng ngày càng bi thương.
Hứa Kiệt lo lắng, lại lấy nhiệt độ ra kiểm tra lại, vẫn là 37,5 độ, không cao lên, chỉ hơi sốt nhẹ.
“Hứa Quan Hạo, tỉnh đi…. em ở đây, anh mở mắt ra nhìn em đi.” Hứa Kiệt nghĩ Hứa Quan Hạo bị bóng đè, bên miệng anh không ngừng kêu tên cậu.
“Tiểu Kiệt, đừng như vậy, đừng ——” Thanh âm của Hứa Quan Hạo có chút lớn, giống như hô to, Hứa Kiệt nghe thấy thì ngẩn ra, cảm thấy có gì đó không đúng.
“Hứa Quan Hạo, anh đang nằm mơ, tỉnh lại đi!” Hứa Kiệt nhíu mày vỗ vỗ người Hứa Quan Hạo, nhưng anh không tỉnh lại, nét mặt càng thêm đau thương.
Tim run lên, Hứa Kiệt nhìn bên khóe mắt anh có giọt lệ lăn dài, miệng hé ra như muốn nói gì đó, Hứa Kiệt ghé sát vào, chỉ nghe thấy hai chữ. “Đừng chết...”
|
Chương 58[EXTRACT]Sắc mặt biến đổi, Hứa Kiệt liền đứng dậy gọi bác Kim, đồng thời gọi điện thoại cho bác sĩ, bác Kim vội vàng đi nấu canh nóng, Hứa Kiệt thì ngồi bên giường trông Hứa Quan Hạo.
Nắm lấy tay anh, vẻ mặt Hứa Kiệt mãi trầm tư, thi thoảng lại quay sang nhìn Hứa Quan Hạo.
Nửa giờ sau bác sĩ chạy tới, kiểm tra cho Hứa Quan Hạo xong thì chỉ nói là sốt nhẹ chứ không có gì nghiêm trọng, nhưng ông cũng thấy lạ vì Hứa Quan Hạo vẫn bất tỉnh.
Lần này bác sĩ cũng không châm cứu, chỉ lấy miếng dán hạ sốt dán lên trán Hứa Quan Hạo.
Tuy bác sĩ nói không có chuyện gì, nhưng Hứa Kiệt và bác Kim cũng không dám để bác sĩ đi, bác Kim đành thu dọn một phòng để bác sĩ ở lại.
“Bác đi nghỉ ngơi đi! Nói không chừng sáng mai là khỏi rồi.”
Bác Kim vẻ mặt lo lắng, đứng bên giường thận trọng quan sát nét mặt Hứa Quan Hạo, lúc ghé sát vào thấy anh vẫn luôn miệng kêu tên Hứa Kiệt, trong lòng vừa đau vừa cảm thấy bất đắc dĩ.
“Vậy tôi đi nghỉ ngơi, cậu Kiệt chăm sóc cậu chủ vậy. Hay là mai cậu xin nghỉ, ở nhà chăm sóc cậu ấy.”
Lấy tay xoa xoa mi tâm Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt gật đầu. “Vâng, mai cháu sẽ gọi điện xin nghỉ.”
Bác Kim đi rồi, Hứa Kiệt lên giường, thi thoảng lại ghé sát bên người anh, ôm thật chặt.
Hứa Quan Hạo bất tỉnh suốt cả đêm, anh liên tục nói mê, nhưng nhiều nhất vẫn là kêu tên Hứa Kiệt.
Ngày hôm sau, Hứa Kiệt gọi điện xin nghỉ từ sáng sớm, buổi sáng bác sĩ tới kiểm tra một lần nữa, Hứa Quan Hạo đã bớt nóng, dường như đã hạ sốt.
“Vậy sao anh ấy vẫn chưa tỉnh?” Hứa Kiệt ngồi bên giường, nghe bác sĩ nói xong thì cau mày hỏi.
“Cái này…” Bác sĩ cũng không rõ, kiểm tra đều thấy đã bình thường, nhưng vì sao người này vẫn chưa tỉnh dậy.
“Hứa tiên sinh.. cậu Kiệt, Hứa tiên sinh tỉnh rồi.” Đang cau mày suy nghĩ, bác sĩ liền thấy Hứa Quan Hạo mở mắt ra, ông kinh ngạc hô, trong lòng thở phào một tiếng.
Nghe được lời bác sĩ, Hứa Kiệt vội vàng nhìn sang, vừa quay sang nhìn, thì thấy Hứa Quan Hạo đang nhìn cậu chăm chú.
“Anh sao rồi?”
Ánh mắt có chút kinh ngạc và hoảng hốt, thanh âm Hứa Quan Hạo có chút khàn khàn. “Tiểu Kiệt...”
“Ừ, em đây.”
Hứa Quan Hạo ngơ ngác nhìn Hứa Kiệt, vẻ mặt có chút quái dị, sau đó đột nhiên nắm lấy tay Hứa Kiệt. “Tiểu Kiệt.. Tiểu Kiệt..”
Hứa Quan Hạo từ trên giường ngồi dậy, vươn tay ôm chặt lấy Hứa Kiệt.
Đáp lại cái ôm của anh, Hứa Kiệt vỗ lưng anh nhè nhẹ.
Bác Kim thấy Hứa Quan Hạo tỉnh lại thì cũng yên tâm phần nào, quay sang nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của bác sĩ, ông ho nhẹ một tiếng rồi kéo bác sĩ ra khỏi phòng.
Hứa Quan Hạo ôm chặt cổ Hứa Kiệt, chặt đến mức Hứa Kiệt cảm thấy khó thở, vì vậy cậu vỗ cánh tay Hứa Quan Hạo, kéo anh ra.
“Sao vậy? Hôm qua anh bị sốt, bây giờ mới hạ nhiệt.” Thấy vẻ mặt Hứa Quan Hạo như muốn dại ra, Hứa Kiệt vuốt ve gương mặt rồi khẽ hỏi.
“Tối qua anh bị sốt..” Hứa Quan Hạo còn đang ngẩn ngơ, lặp lại câu nói của Hứa Kiệt, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, kéo cổ tay trái Hứa Kiệt ra nhìn.
Động tác của Hứa Quan Hạo khiến tim Hứa Kiệt run lên, cậu thấy Hứa Quan Hạo bắt lấy tay mình, sờ sờ lên cổ tay, mà chỗ đó, là chỗ kiếp trước bị cậu cắt.
Trong lòng ngổn ngang hàng trăm hàng ngàn suy nghĩ, Hứa Kiệt cố giữ bình tĩnh, sau đó vươn tay vuốt ve bên tai anh cười. “Anh sao vậy? Sao từ sáng đến giờ phản ứng chậm chạp vậy!”
Nắm chặt cổ tay Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo cúi đầu, qua thật lâu mới khàn giọng nói. “Tối qua anh mơ thấy ác mộng, anh mơ thấy..” Nói đến đây, thanh âm Hứa Quan Hạo có chút run rẩy. “Mơ thấy em chết, mơ thấy mình hại em chết.”
Ngón tay co rút, Hứa Kiệt vội ôm lấy Hứa Quan Hạo. “Nói linh tinh cái gì vậy.”
Hứa Quan Hạo chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hứa Kiệt, vẻ mặt đầy lo sợ và đau thương. “Thật đấy, giấc mơ kia rất thật, anh mơ thấy em chết, là anh hại em chết, anh.. khiến em phải tự sát.”
Viền mắt Hứa Quan Hạo đỏ lên, trong mắt hiện lên nỗi thống khổ, giống như ở kiếp trước, khi anh nhìn thấy thi thể cậu.
Tim nhói đau, Hứa Kiệt nhẹ nhàng vòng tay qua người anh. “Anh đã nói đấy là mơ mà còn gì, giấc mơ trái ngược với hiện thực, anh mơ thấy em chết, nói không chừng tuổi thọ em sẽ lại tăng.”
Hứa Quan Hạo do dự nhìn về phía Hứa Kiệt. “Nhưng mà giấc mơ kia rất chân thực.”
Hứa Kiệt bất đắc dĩ cười, sau đó đè Hứa Quan Hạo xuống rồi hôn môi anh.
“Vậy nụ hôn này chân thực hơn hay là giấc mơ kia của anh chân thực hơn?”
Sờ sờ đôi môi mình, Hứa Quan Hạo nhìn về phía Hứa Kiệt nói. “Nụ hôn này chân thực, nhưng mà… Tối hôm qua anh mơ thấy, rất thật, rất đáng sợ.”
Trên mặt hé ra một nụ cười bất đắc dĩ, Hứa Kiệt nhéo tai Hứa Quan Hạo. “Từ lúc tỉnh lại chỉ nói về giấc mơ của anh, anh còn chưa đánh răng nữa, hại em vừa hôn anh, đừng nói tới giấc mơ kia nữa.”
Biết tính Hứa Kiệt có bao nhiêu sạch sẽ, Hứa Quan Hạo mỉm cười, hai tay đè Hứa Kiệt lại. “Hôn một lần nữa đi.”
Tránh sang một bên, Hứa Kiệt tỏ vẻ chán ghét nói. “Không được! Chuyện này không có lần thứ hai.”
Hứa Quan Hạo nhíu mi, bất mãn nói. “Nhưng anh có bóng ma trong lòng, luôn nghĩ đến cơn ác mộng đêm qua.”
“Hứa Tráng Tráng, anh càng ngày càng vô sỉ.” Hứa Kiệt tức giận buông một câu, sau đó kéo tay Hứa Quan Hạo ra, trực tiếp chặn lại đôi môi anh.
Hứa Quan Hạo không khỏi ngạc nhiên, không nghĩ Hứa Kiệt sẽ thực sự thỏa hiệp, anh liền cảm thấy vui vẻ, ôm lấy Hứa Kiệt, để nụ hôn trở nên sâu sắc.
Nụ hôn triền miên cuối cùng vẫn phải kết thúc, Hứa Kiệt nhìn sang phía Hứa Quan Hạo. “Không nghĩ tới ác mộng kia chứ!”
Trong lòng cảm thấy ấm áp, Hứa Quan Hạo hôn lên mặt Hứa Kiệt. “Không, mộng gì đó đều trái ngược hiện thực, hôm qua ở trong mơ em rất ghét anh, nhưng thực tế thì ngược lại.” Nói đến câu cuối, Hứa Quan Hạo nhìn Hứa Kiệt đầy vui sướng, mặt cũng đỏ hồng.
Nghe Hứa Quan Hạo nói câu trong mơ rất ghét anh kia, trong lòng Hứa Kiệt có chút khổ sở, nghĩ đến Hứa Quan Hạo khi ấy, cậu không khỏi cảm thấy đau lòng, từ lúc sống lại, cậu vẫn nỗ lực đem hình ảnh Hứa Quan Hạo ở kiếp trước và kiếp này đặt cách xa nhau ra, đã từng không muốn nghĩ đến Hứa Quan Hạo ở kiếp trước, nhưng bây giờ, cậu lại cảm thấy đau lòng cho Hứa Quan Hạo khi ấy, nếu kiếp trước cậu cũng như bây giờ, có lẽ kết cục của Hứa Quan Hạo, hay thậm chí là cả cậu, sẽ không bi thảm như thế.
Trong lòng có chút khó chịu, Hứa Kiệt ôm chầm lấy Hứa Quan Hạo. “Anh nói đúng, giấc mơ trái ngược với thực tế, bây giờ em thích anh, rất thích anh.”
Hai mắt mở to, Hứa Quan Hạo nghĩ, từ lúc tỉnh lại đến giờ, Hứa Kiệt luôn nói những lời khiến anh cảm thấy hạnh phúc.
Lồng ngực căng tràn hạnh phúc, Hứa Quan Hạo cũng ôm lại cậu, nét mặt tươi cười, khác hẳn với vẻ mặt thương tâm lúc vừa mới tỉnh dậy.
“…” Nụ cười trên mỗi lúc một rạng rỡ, Hứa Quan Hạo không nhịn được muốn nhiều hơn. “Có yêu anh một chút nào không.”
Hỏi xong, Hứa Quan Hạo nín thở đợi Hứa Kiệt trả lời.
Cậu nhìn Hứa Quan Hạo thật lâu, lâu đến mức Hứa Quan Hạo cảm thấy khẩn trương, rồi sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu. “Có.”
“Tiểu Kiệt.” Giọng anh run lên, Hứa Quan Hạo không dám tin nhìn Hứa Kiệt.
Hai tai đỏ lên, Hứa Kiệt ho nhẹ một tiếng rồi buông Hứa Quan Hạo ra. “Em đi rửa mặt, bác Kim chắc cũng chuẩn bị bữa sáng xong rồi, đợi lát nữa em mang lên, anh cũng rửa mặt qua một chút.”
“Khoan đã.. Tiểu Kiệt, em nói lại câu kia một lần nữa đi.” Vội vàng định kéo Hứa Kiệt lại, đáng tiếc bị chậm một bước, Hứa Quan Hạo nhìn Hứa Kiệt đi vào phòng tắm, vì vậy anh vội xuống giường, chân trần mà chạy tới, ngăn Hứa Kiệt đóng cửa phòng tắm lại.
“Anh làm gì vậy! Sao lại đi chân trần.” Hứa Quan Hạo làm Hứa Kiệt bị giật mình, anh đi chân trần và mặc mỗi bộ đồ ngủ, lại từ trong chăn chạy ra, như vậy rất dễ bị cảm lạnh.
“Anh muốn nghe em nói lại một lần nữa.” Tay đẩy cửa, Hứa Quan Hạo một vẻ gấp gáp không đợi được.
Vội lấy dép mình ra rồi đi vào cho Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt kéo anh trở về giường.
Hứa Kiệt đã sớm đoán được, với tính cách của Hứa Quan Hạo, nếu không đạt được cái gì mình muốn, còn lâu anh mới chịu buông tha, mà mỗi lần như vậy anh lại yêu cầu nhiều hơn, đòi hỏi nhiều hơn nữa, tuy biết vậy, nhưng hết lần này đến lần khác cậu đều thỏa hiệp, chịu thua một Hứa Quan Hạo cố chấp.
Đắp chăn lên cho Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt nhìn ánh mắt mong chờ của anh, đành phải thở dài ngồi xuống mép giường, chậm chạp nói. “Em… thích anh.”
Hứa Quan Hạo bĩu môi, chăm chú nhìn Hứa Kiệt. “Không phải cái thích này, anh muốn cái thích khác kia.”
“Thì cái thích mà em nói khác cái thích trước kia mà..” Hai tai đỏ bừng, Hứa Kiệt cắn răng giải thích.
Trong mắt ẩn ý cười, Hứa Quan Hạo kéo lấy Hứa Kiệt. “Vậy sao em không đổi từ ngữ để biểu đạt đi?”
Cậu mím môi, đối với việc Hứa Quan Hạo gây sự, Hứa Kiệt đã sớm quen, cậu buông mi mắt, ghé bên tai anh nhẹ giọng nói. “Em phát hiện mình đã yêu anh một chút.”
Hứa Quan Hạo cắn môi, vươn tay ôm Hứa Kiệt, “Anh chỉ muốn nghe ba chữ.”
Giọng Hứa Quan Hạo đầy xúc động, còn có chút nức nở, khiến Hứa Kiệt dở khóc dở cười, nghiêng đầu hôn tai anh một cái. “Cho … cho em thêm chút thời gian nữa? Em bây giờ vẫn chưa yêu anh được nhiều như anh yêu em.”
“Được, anh chờ em.” Buông Hứa Kiệt ra, viền mắt Hứa Quan Hạo đỏ hồng.
Vẻ mặt của anh khiến cậu cảm thấy xúc động, nương theo tình cảm trong lòng mà thừa nhận mình yêu anh, trong lòng quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều, mà Hứa Quan Hạo vui vẻ thì cậu cũng sẽ cảm thấy vui vẻ, vậy sao không tự mình vượt qua, gạt chướng ngại vật kia ra mà thật tình chấp nhận Hứa Quan Hạo, hóa ra cũng không đáng sợ như cậu cậu từng tưởng tượng, trái lại còn cảm thấy tốt hơn nhiều, giống như được nhìn thấy mây trắng trời trong xanh.
Lúc Hứa Kiệt đi rửa mặt, Hứa Quan Hạo ôm chăn ngồi trên giường, chăm chăm nhìn vào phòng tắm, nhẹ nhàng xoa xoa nơi trái tim, cơn ác mộng tối qua vẫn còn lưu lại trong tâm trí anh đến rõ ràng, nhưng vừa rồi Hứa Kiệt khiến anh cả thấy ấm áp và hạnh phúc biết bao nhiêu, anh không biết vì sao mình lại mơ thấy cơn ác mộng kia, không hiểu vì sao trong giấc mơ Hứa Kiệt lại tự sát, nhưng bây giờ anh có thể xác định, chuyện trong mơ nhất định sẽ không xảy ra, Hứa Kiệt hiện giờ đã yêu anh, mà Hứa Kiệt nhất định sẽ không tự sát, hai người bọn họ sẽ không có kết cục như trong giấc mộng.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình.
Bắt đầu thấy cạn ý, gần đây gõ chữ có chút chậm chạp, chương này cũng phải sửa qua sửa lại đến mấy lần, sợ bước chuyển trong tình cảm của Tiểu Hứa quá nhanh khiến mọi người cảm thấy đột ngột. Chắc sắp tới sẽ một hai ngày một chương, rảnh rỗi sẽ dốc lòng lấp đầy ý tưởng, cho nên hôm nào mà hông thấy tui ngoi lên thì mọi người cũng không cần phải lo lắng, tác giả đi lấp ý tưởng, tối đa hai ngày sẽ trở về ╭(╯3╰)╮╭(╯3╰)╮
|
Chương 59[EXTRACT]Rửa mặt xong, Hứa Kiệt đi ra khỏi phòng, trông thấy Hứa Quan Hạo vẫn đang ngẩn ngơ, cậu quơ quơ tay trước mặt anh nói. “Em đi lấy bữa sáng đây, anh đi rửa mặt đi, nhớ mặc quần áo tử tế.”
Hứa Quan Hạo phục hồi tinh thần, cong môi cười.
Bác Kim chuẩn bị một vài món thanh đạm, Hứa Kiệt và Hứa Quan Hạo ngồi trong phòng cùng nhau ăn.
“Hôm nay em không phải đi học sao.” Co người trong chăn, Hứa Quan Hạo hỏi.
Từ cặp sách lấy sách vở ra, Hứa Kiệt cởi giày lên giường, chui vào trong chăn rồi dựa vào thành giường.
“Em xin nghỉ, anh ăn xong thì uống thuốc rồi ngủ đi, đêm qua gặp ác mộng nên chắc không được ngủ ngon rồi.
“Ừ..” Hứa Quan Hạo gật đầu, sau đó ôm lấy Hứa Kiệt. “Bị bệnh kể cũng hay, em đối tốt với anh, lại còn dỗ ngon dỗ ngọt.”
Đang mở sách vở, động tác của Hứa Kiệt ngưng lại, cúi đầu nhìn Hứa Quan Hạo. “Bình thường em đối xử không tốt với anh sao?”
Hứa Quan Hạo mím môi, ý vị thâm trường nói. “Trước lúc anh bị ốm, em không chịu ôm anh ngủ, còn nằm cách xa anh nữa, giống như sợ bị anh chạm vào.
Vẻ mặt ngạc nhiên, hai tai Hứa Kiệt nhất thời đỏ lên, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Đột nhiên hiểu vì sao Hứa Kiệt không cho mình chạm vào, Hứa Quan Hạo cười trong lòng, vẫn như cũ hỏi Hứa Kiệt. “Sao không cho anh ôm em ngủ.”
Hứa Kiệt xem sách, không để ý đến Hứa Quan Hạo.
“Tiểu Kiệt, vì sao?” Không nghe được thì nhất quyết không buông tha, Hứa Quan Hạo tiếp tục hỏi.
Thấy Hứa Quan Hạo liên tiếp hỏi vì sao, Hứa Kiệt bắt đầu cả giận, trực tiếp kéo chăn trùm lên đầu Hứa Quan Hạo. “Mau đi ngủ đi, đừng nói nữa.”
Vất vả mãi mới chui được ra khỏi chăn, Hứa Quan Hạo nhìn hai tai Hứa Kiệt đỏ bừng, nhịn không được cười ha ha.
“Hứa Tráng Tráng, anh mà không ngủ thì em đi tới thư phòng.”
“Đừng đi, anh không cười nữa… lập tức ngủ đây.”
Bên tai cuối cùng cũng thanh tĩnh, Hứa Kiệt cúi đầu chăm chú đọc sách của mình, nửa giờ sau nghiêng đầu qua nhìn, Hứa Quan Hạo đã ôm cậu ngủ say.
Ngồi cạnh bên Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt đọc sách được hai giờ rồi chui vào trong chăn ôm anh ngủ, mãi đến khi bác Kim gọi hai người tỉnh dậy đi ăn trưa.
Tỉnh dậy xong, tinh thần Hứa Quan Hạo khá lên nhiều, cũng ăn nhiều hơn một chút.
Thấy Hứa Quan Hạo ăn một bát lớn, Hứa Kiệt mỉm cười. “Lát nữa chúng ta ra ngoài một chuyến.”
Uống hết bát canh bác Kim nấu, Hứa Quan Hạo nghe Hứa Kiệt nói vậy thì ngẩng đầu lên. “Ra ngoài làm gì?”
“Mua quần áo cho anh, anh không thấy là bởi vì quần áo anh mỏng nên mới bị cảm sao? Em nhìn quần áo của anh, cái nào cũng rất mỏng.”
“Vậy mua quần áo đi! Mua cho cả em nữa, đồ mùa đông mới mua năm ngoái của em đều đã chật rồi.”
Một năm nay Hứa Kiệt cao lên không ít, cậu đã cao hơn một mét tám, cao hơn nhiều so với kiếp trước.
Hai người quyết định buổi chiều đến trung tâm mua sắm mua quần áo.
Một năm này Hứa Kiệt thay rất nhiều quần áo, chủ yếu vẫn là Hứa Quan Hạo mua cho cậu, thế nên vừa đến trung tâm mua sắm, Hứa Quan Hạo đã lập tức đi tới một cửa hàng, anh vẫn hay mua quần áo cho Hứa Kiệt ở đây, mặc rất thoải mái lại còn đẹp mắt.
Vừa bước vào cửa hàng, Hứa Quan Hạo liền đi tìm trang phục, nhân viên trong cửa hàng đi theo sau anh, giúp Hứa Quan Hạo lấy quần áo, trong chốc lát trên tay đã cầm ba bộ.
Nếu là trước kia, Hứa Quan Hạo sẽ mua cả ba bộ rồi mang về nhà, sau đó xem Hứa Kiệt thích bộ nào nhất. Thế nhưng hôm nay có Hứa Kiệt đi theo, anh đưa trang phục cho Hứa Kiệt thử.
“Không phải là mua cho anh mặc sao?”
Nhét một bộ áo vào tay Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo chỉ chỉ vào phòng thử đồ. “Anh sẽ mua sau. Em vào trong thử một chút đi.”
Nhận chiếc áo len màu vàng nhạt và chiếc áo khoác màu lam, Hứa Kiệt đi vào phòng thử đồ.
Đợi Hứa Kiệt thay quần áo xong đi ra, cô nhân viên đứng bên cạnh Hứa Quan Hạo không ngừng khen.
“Bộ quần áo này rất hợp với anh ấy, Hứa tiên sinh thật có mắt nhìn.”
Nghe nhân viên khen ngợi, Hứa Quan Hạo liền cong môi, từ lúc dậy thì, Hứa Kiệt cao lên không ít, hơn nữa em ấy lại rất đẹp trai, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
“Thưa anh, cổ áo anh cần chỉnh một chút.” Cô nhân viên đi tới trước mặt Hứa Kiệt, mỉm cười định giúp Hứa Kiệt lật cổ áo.
Cô nhân viên vừa chạm vào cổ áo Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo đang cười sắc mặt liền trầm xuống, trực tiếp đi tới ngăn tay cô ta lại, sau đó đứng trước mặt Hứa Kiệt rồi tự mình giúp cậu chỉnh cổ áo.
Cô nhân viên rất thức thời quan sát sắc mặt hai người, vội vàng lui về phía sau, Hứa Quan Hạo là một vị khách quý, cô không thể đắc tội.
Giúp Hứa Kiệt sửa sang xong, Hứa Quan Hạo dò hỏi. “Mua bộ này được không?”
“Được.” Cậu gật đầu, sau đó quay sang chỗ nhân viên. “Giúp tôi lấy cho anh ấy cái áo len bên trong màu lam và áo khoác ngoài màu vàng nhạt.”
Đương nhiên cậu thấy được vẻ mặt tối sầm của Hứa Quan Hạo ban nãy, thế nhưng cậu đã quen với ham muốn chiếm giữ của anh rồi, hơn nữa, Hứa Quan Hạo đã cố gắng thay đổi rất nhiều, chỉ còn dư lại khuyết điểm đấy thôi, cho nên cậu dễ dàng bỏ qua cho anh.
Hứa Kiệt vừa nói xong, hai mắt Hứa Quan Hạo liền sáng lên, nhìn về phía Hứa Kiệt, trong lòng đầy vui sướng.
Muốn làm Hứa Quan Hạo vui thực ra không hề khó, chỉ là Hứa Kiệt có nguyện ý làm hay không.
Mua quần áo trong tiệm xong, hai người lại đi mua giày, lần này Hứa Quan Hạo tiếp thu rất nhanh, liền mua hai đôi giày giống hệt nhau.
Mua được giày rồi, hai người cũng không ở lại trung tâm mua sắm nữa, trực tiếp đi tới bãi đỗ xe.
Đi đến bãi đỗ xe, Hứa Quan Hạo thấy bốn phía xung quanh đều vắng lặng, vì vậy vươn tay nắm lấy tay Hứa Kiệt.
Ngón tay khẽ động, Hứa Kiệt cũng nắm lại tay anh, Hứa Quan Hạo thấy vậy liền nở nụ cười rạng rỡ.
“Tiểu Vũ!”
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi, Hứa Kiệt nhất thời cứng người, người gọi cậu bằng tên này, ngoài Nhậm Lịch thì còn có ai?
Hứa Kiệt dừng bước, Nhậm Lịch vội chạy tới trước mặt hai người, thấy hai người đang nắm tay nhau, vẻ mặt trở nên phức tạp. “Tiểu …”
“Nhậm tiên sinh, ông nhận nhầm người rồi! Đây là Hứa Kiệt, không phải là Tiểu Vũ gì đó của ông, ông quên hai người không có quan hệ rồi sao.”
Nhậm Lịch vừa cất lời đã bị Hứa Quan Hạo cắt ngang. Sắc mặt anh thầm trầm, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
Nghĩ đến bản thỏa thuận kia, mặt Nhậm Lịch nóng lên. Ông thừa nhận ông vì lợi ích của mình mà bỏ qua quyền nuôi nấng Hứa Kiệt, thế nhưng tự đáy lòng ông vẫn còn rất áy náy, hơn nữa, việc ông làm đều là bị Hứa Quan Hạo gượng ép, tuy rằng trước đây ông muốn mang Hứa Kiệt đi là vì có mục đích, nhưng ông vẫn muốn đến Mĩ rồi thì sẽ đối xử thật tốt với cậu, thậm chí còn định để lại hết tài sản của mình cho cậu nữa, thế nhưng tất cả đều bị Hứa Quan Hạo phá hủy, khiến ông không còn cách nào mới phải cùng anh ta ký bản thỏa thuận kia.
“Hai người… ở cùng một chỗ?!” Sắc mặt trở nên khó coi, Nhậm Lịch nhìn hai người vẫn đang nắm tay nhau.
Hứa Quan Hạo nhìn Nhậm Lịch, khẽ híp mắt.
“Ừm… ở cùng một chỗ.” Hứa Kiệt đột nhiên cất tiếng, không chỉ khiến Nhậm Lịch kinh ngạc, mà Hứa Quan Hạo cũng ngạc nhiên, thế nhưng cùng một lúc, khi sắc mặt Nhậm Lịch trở nên khó coi thì Hứa Quan Hạo lại thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Nắm tay thành quyền, trong lòng Nhậm Lịch tràn đầy tức giận và áy náy, ông có cảm giác, chính bản thân ông đã đẩy con trai mình vào tay Hứa Quan Hạo.
“Hứa Quan Hạo! Nếu cậu thực sự thương thằng bé thì để nó đi đi! Đừng làm hại nó.”
Lời Nhậm Lịch nói mang theo lửa giận, Hứa Kiệt và Hứa Quan Hạo không khỏi sửng sốt, thế nhưng vừa nghe xong, Hứa Quan Hạo liền trầm mặt xuống, lạnh lùng buông một câu. “Cái rắm! Yêu em ấy thì để em ấy đi?”
“???” Hứa Kiệt nhất thời đơ người, quay sang nhìn Hứa Quan Hạo. “Anh vừa nói bậy sao?”
Hứa Kiệt hỏi vậy khiến Hứa Quan Hạo đỏ mặt, nếu không phải vì giận quá thì chắc chắn anh sẽ không nói tục.
“Khụ … Ông lấy tư cách gì để nói mấy lời này?” Hứa Quan Hạo ho nhẹ một tiếng, cố gắng không để ý đến chuyện Hứa Kiệt nhìn mình, lạnh lùng nói với Nhậm Lịch.
Hứa Quan Hạo nói tục cũng làm Nhậm Lịch ngạc nhiên, ông không ngờ một người như Hứa Quan Hạo lại cũng có lúc không chú ý đến hình tượng như vậy. “Nếu không phải cậu ép tôi, tôi sẽ không ký cái bản thỏa thuận kia.”
Đối với lời nói liều của Nhậm Lịch, Hứa Quan Hạo chỉ khẽ hừ lạnh, khóe miệng nhếch lên nói. “Ông nói tôi ép ông? Ồ… tốt lắm, vậy bây giờ ông trả lại Thịnh Thiên cho em trai ông, tôi sẽ trả lại ông bản thỏa thuận kia.”
Sắc mặt trở nên tái nhợt, Nhậm Lịch đứng đó có chút trầm mặc.
“Ông không muốn? Vậy thì dựa vào cái gì mà ông nói tôi ép ông, ông.. “
“Được rồi.” Mở miệng cắt ngang lời Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt nhéo tay anh.
Hứa Quan Hạo quay đầu nhìn Hứa Kiệt, mím môi không thèm nói tiếp.
“Nhậm tiên sinh, thật ngại quá, vừa rồi anh ấy chỉ muốn nói đùa một chút, ông không cần phải để ý. Còn có, cháu hiện tại đang rất ổn, hơn nữa chúng cháu là thật tâm thích nhau, không ai ép cháu được, bác không cần suy nghĩ nhiều.”
Ngực cả kinh, Nhậm Lịch nhìn sang phía Hứa Kiệt. “Tiểu Vũ…”
“Xin lỗi, cháu là Hứa Kiệt.” Cậu bình tĩnh nhìn Nhậm Lịch, nói xong thì quay đầu nhìn Hứa Quan Hạo. “Ta đi thôi.”
Ngồi trong xe, Hứa Quan cười cười nhìn Hứa Kiệt.
“Hứa Tráng Tráng, anh cư nhiên lại đi nói tục.”
Nụ cười trên môi cứng đờ, Hứa Quan Hạo cười ngượng một tiếng rồi quay đầu khởi động xe.
Về đến nhà, Hứa Kiệt trực tiếp đi vào thư phòng, cả ngày hôm nay không đến trường, cậu không thể để lỡ thời gian được nữa.
Thấy Hứa Kiệt vào thư phòng, Hứa Quan Hạo cũng đi vào theo, đầu tiên xử lý công việc ở công ty, sau đó thì nằm trên võng ngắm Hứa Kiệt.
Hôm nay không thể trách anh nói tục, chủ yếu là vì anh bị Nhậm Lịch làm cho tức giận, cái gì mà yêu Hứa Kiệt thì nên buông tha cho em ấy, anh còn lâu mới làm như vậy, thật khó nghe, Hứa Quan Hạo anh vĩnh viễn không bao giờ rời xa Hứa Kiệt, trừ khi anh phải chết trước em ấy.
Anh yêu Hứa Kiệt, anh có thể không gượng ép em ấy, nguyện ý chờ em ấy thích mình, nhưng bảo anh để em ấy đi ư, không đời nào!
|