Ngục Quỷ
|
|
Chương 60[EXTRACT]Bằng một lòng dũng cảm ngu ngốc, bé con Ngô Thuỷ Căn bặm môi nhảy xuống vực sâu không đáy.
Ngoài việc bị cảm động trước thằng oắt Thác Bạt Thiệu ấy ra, thì nguyên nhân chủ yếu thúc đẩy hài tử nhảy xuống là vì cậu cảm thấy tên khốn nạn đó sẽ không chết đơn giản như thế.
Có câu là “thiên niên vương bát vạn niên quy”. Gì thì gì hắn cũng đã tu luyện dưới đất đến ngàn năm có lẻ rồi, sao lại dễ dàng ngỏm củ tỏi như thế được?
Vả lại, xem cái câu “chỉ cần ngươi chịu nghe lời ta” của Vạn Nhân kìa, nghe lời y làm cái gì? Thuỷ Căn có phải thằng ngốc đâu, cậu biết thừa đi ý chứ.
Đây là vấn đề muôn thưở ‘trước có lang, sau có quỷ’, sút lang xong vẫn còn phải sút quỷ.
Cho nên, nếu bảo Thuỷ Căn nhảy xuống là thấy chết không sờn, thì chi bằng bảo cậu tự tin chắc nụi rằng mình là một đế vương chuyển thế, thể nào cũng tìm được lối thoát nơi đường cùng thôi.
Có điều, bạn trẻ nhảy được một nửa mới bắt đầu nghĩ tới vấn đề rơi trúng đất thì làm sao bây giờ. Gió rít bên tai, lý trí của cậu cũng từ từ quay về.
Thủy Căn bấy giờ mới kêu lên thê thảm đinh tai nhức óc. Cậu còn đang hét dở, thì đột nhiên eo cậu bị thứ gì đó như móc câu tóm được, và rồi tốc độ rơi chậm lại, cả cơ thể treo tòng teng giữa không trung.
Thò tay rờ rẫm eo mình, Thủy Căn chạm vào thứ gì đó lạnh lẽo như một cái vuốt thép. Cậu ngẩng phắt đầu lên.
Trong bóng tối, ngoài tiếng gió rít gào ra, còn có một tia sáng trắng bạc giữa không trung.
Không, không chỉ có một, giữa không trung lơ lửng vô số ánh sáng bạc ảm đạm như thế, những tia sáng màu bạc ấy đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Thuỷ Căn.
Đó là khảm tháp! Con mắt của khảm tháp! Khi số lượng ánh bạc tăng dần lên, vực sâu đen kịt này cũng được chiếu sáng bừng lên.
Thuỷ Căn thấy rõ té ra cậu đang bị một con chim màu đen to lớn quắp ngang, lơ lửng giữa không trung, và xung quanh cậu, bầy chim khổng lồ kia đang chao liệng giữa không trung, thỉnh thoảng lại kêu lên the thé.
Từ từ bay xuống, Thuỷ Căn phát hiện hình dáng của những con chim này đang chậm rãi thay đổi. Dường như trong lòng đất có thứ gì đó đang hấp thụ chúng.
Những sợi lông của hắc điểu dần dần rụng ra, từng miếng thịt thối rữa và tróc xuống. Có vài miếng thịt còn đập cả vào mặt hài tử.
Cố chịu đựng cái mùi tanh tưởi ấy, Thủy Căn tự nhủ mình phải bình tĩnh. Nhưng nhìn một bầy chim biến thành bộ xương khô trắng hếu âm trầm vụt qua, và cả tiếng xương cốt lạch cạch bên dưới, Thuỷ Căn nuốt nước miếng, rồi gào tướng lên : “Thác Bạt Thiệu, mịa nó, ngươi đã chết chưa?”
Sau khi cậu run rẩy hét lên, dường như những con khảm tháp đã bị chọc giận, khớp xương của chúng kêu lên “rắc rắc”, và chúng rơi thẳng xuống.
Hãi hùng kêu toáng lên, Thủy Căn cuối cùng cũng đã thấy đáy của vực sâu.
Vương huynh vô cùng hối hận vì đã nhảy xuống, bởi vì lúc này cậu đã thấy rất rõ, hoá ra dưới đáy vực sâu này lại là một hồ nước rộng lớn.
Chẳng kịp nghĩ ngợi thêm điều gì nữa, cậu đã bị ném cái “tùm” xuống hồ.
Cảm giác sợ hãi nghẹt thở vì đuối nước lập tức ập tới. Cậu liều mạng vùng vẫy, những muốn nổi lên, nhưng thân thể cậu lại nặng như chì, và chìm thẳng xuống.
Thuỷ Căn huơ hai cánh tay, và phát hiện ra nước trong hồ vô cùng kỳ lạ, dưới vùng đất lạnh mà nước lại ấm, bao bọc lấy cơ thể cậu, dễ chịu như đang ở trong bụng mẹ vậy.
Hơn nữa Thuỷ Căn nhận ra cậu không hề cảm thấy nghẹt thở, như có thể hít thở trong nước ấy. Cúi đầu nhìn, cậu phát hiện ra có một cái ống dẫn nhỏ xíu chẳng biết từ đâu ra cắm vào rốn mình, có khi dưỡng khí nuôi sống cậu là từ cái thứ nom như cuống rốn này truyền tới cũng nên.
Đúng lúc này, cơ thể cậu bỗng được ai đó ôm chầm lấy. Thuỷ Căn xoay lại nhìn, là Thiệu đang nhìn cậu bằng vẻ mặt ngỡ ngàng.
Hắn còn sống! Niềm vui dâng trào, Thủy Căn kìm lòng không đặng ôm choàng lấy Thiệu.
Không thể nói chuyện trong nước, nhưng nhìn vẻ mặt Thuỷ Căn, Thiệu cũng đoán được tám chín phần. Lúc ngã xuống, rõ ràng hắn thấy Thuỷ Căn đã được kéo lên, nhưng giờ đây vương huynh lại cũng rơi xuống, lẽ nào là đi tìm hắn ư?
Nghĩ thế, Thiệu xúc động nhìn vương huynh với những lọn tóc xoăn xõa tung trong nước. Nâng cằm Thuỷ Căn lên, hắn đặt xuống một nụ hôn mãnh liệt.
Dòng nước cuốn quanh hai con người đang ôm siết lấy nhau, cho dù không cần mở miệng, môi lưỡi quấn quít kia cũng đủ để thể hiện ý tình của cái cảm giác được gặp lại nhau sau khó khăn thử thách.
Thành thật mà nói, hình như từ trước đến nay hai người chưa từng có một nụ hôn nào tinh khiết một lòng một dạ đến như vậy.
Sóng nước từng cơn vỗ vào da thịt, họ hôn đến khi cả thân thể cũng nóng bừng lên, khiến cho thứ gì đó như dâng lên từ tận đáy lòng, trào ra vành mắt, rồi lại hòa vào dòng nước, không một dấu vết.
Khi cơn kích động qua đi, Thuỷ Căn bị hôn đến nỗi ngượng chín cả người.
Theo lý thuyết mà nói, đừng nói đến hôn môi, ngay cả cái gì đó kia hai người cũng đã làm rồi, thế nhưng nụ hôn trong nước này lại khiến Thuỷ Căn có cảm giác ngượng ngùng như thể nụ hôn đầu đời ấy.
Nếu có thể nói, cậu nhất định sẽ giải thích rõ ràng cho Thiệu là mình không phải chết vì tình đâu, chẳng qua vì là bị dồn ép lắm cậu mới xuống xem có còn đường sống hay không, cũng tiện đường xem hắn đã chết chưa thôi ấy mà.
Cuối cùng khi hai người tách ra, theo thói quen Thiệu xoa xoa tóc Thuỷ Căn, sau đó dắt Thuỷ Căn bước lên phù sa dưới đáy hồ tiến về phía trước.
Lúc này Thủy Căn mới nhận thấy hoá ra không chỉ mình cậu, mà rốn Thiệu cũng gắn một cái ống lạ lùng. Còn hướng mà họ đang đi đến chính là nơi những cái ống dẫn tới.
Phía trước xuất hiện vài cái bóng nhạt nhòa. Đi tới gần hai người mới nhận ra, không ngờ đó lại là những nam nhân cường tráng đang lơ lửng trong nước, rốn họ cũng có một cái ống mảnh. Chỉ có điều, những người này dường như đã mất đi tri giác, ngoài việc đôi khi co giật một cái ra, thì họ không mở mắt cũng không nói, chỉ cuộn mình lại như bào thai ngâm trong dung dịch formaldehyde (HCHO).
Càng đi về phía trước, những người gần chết như vậy lại càng nhiều, rải đầy dưới đáy hồ tăm tối.
Trái tim Thuỷ Căn nặng trĩu. Những người bồng bềnh trong nước này ăn vận hoàn toàn khác nhau, có một số rõ ràng là từ trước giải phóng, thậm chí có cả trang phục thời nhà Thanh. Nhưng tuổi tác lại xấp xỉ nhau, họ đều là thanh niên trai tráng. Xem ra trong hồ nước này, thời gian của con người dường như bị dừng lại, trẻ mãi không già đã không còn là mộng tưởng.
Thế nhưng cái giá phải trả cho một thân xác trẻ mãi là gì đây?
Thuỷ Căn chợt nhớ tới lời thanh niên Ngạc Luân Xuân – Tô Bất Đạt từng nói, ” Mặc dù mãn cái an giấc nghìn thu nọ chưa từng lộ diện, thế nhưng cứ cách vài chục năm, nó lại phái khảm tháp – tôi tớ của nó, đi ra tuần sát để tìm kiếm tế phẩm thích hợp. Kẻ bị nó chọn trúng cuối cùng sẽ bị mặt đất nuốt chửng, không thể siêu sinh…”
Đúng vậy, đúng là sau khi nhìn thấy khảm tháp, cậu mới bị mặt đất nuốt chửng, sau đó bỗng chốc rơi xuống cái chỗ chết tiệt này. Chẳng lẽ cậu và những người này… chính là tế phẩm thờ cúng ma quỷ mãn cái hay sao?
Đáp án chẳng mấy chốc đã hiện ra ngay trước mắt.
Khi đi tới chỗ sâu nhất của hồ nước, Thuỷ Căn và Thiệu thấy một con “bạch tuộc” khổng lồ.
Gọi “nó” là bạch tuộc, bởi vì nửa người dưới của nó chi chít những vòi là vòi. Những cái vòi này chính là ống dẫn nối với rốn bọn Thuỷ Căn. Còn một số ống dẫn chưa tìm được vật chủ thích hợp, đang chầm chậm nhúc nhích uốn éo trong làn nước.
Thế nhưng nửa người trên của “bạch tuộc” này lại là một người đẹp – đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở.
Thuỷ Căn đã từng nhìn thấy diện mạo kiếp trước của Vạn Nhân, vốn tưởng rằng đó đã là cực hạn của quốc sắc thiên hương. Thế nhưng giờ đây, khi thấy gương mặt “người” trước mắt này, cậu mới hiểu được cái gì mới là đẹp đến hớp hồn.
Ánh nhìn của bạn sẽ không thể nào rời khỏi gương mặt “nó”, nhìn quá lâu sẽ khiến bạn chìm trong cảm giác nghẹt thở, khiến bạn buồn ngủ, và từ đó không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.
Thuỷ Căn từ từ khép mắt lại, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: thật là đẹp, được chết bên cạnh “nó” cũng đáng giá…
|
Chương 61[EXTRACT]Khi đôi mắt từ từ khép lại, cơ thể cậu bồng bềnh giữa dòng nước ấm áp, tất cả những lo lắng bất an trong lòng dường như đều trôi hết theo dòng nước…
Thế nhưng, cảm giác an lành hiếm có này cũng chẳng kéo dài được bao lâu đã bị ai đó phá hủy.
Thuỷ Căn cảm thấy có một bàn tay kỳ lạ đang cào vào bụng cậu, và lôi từng tấc từng tấc ruột ra ngoài, đau đớn khiến Thuỷ Căn co giật từng hồi.
Khi cậu há miệng muốn thét lên kêu cứu, nước lạnh đột nhiên ộc vào cổ họng, làm cậu sặc không thở nổi, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng. Cậu khó chịu muốn chết, nhưng người đó lại không cho cậu được ra đi thanh thản. Bên tai cậu không ngừng vang lên tiếng sủa điên cuồng, thanh âm khàn đặc khiến màng tai nhức nhối: “Tỉnh lại, mau mở mắt ra, ngươi mở mắt ra cho ta!”
Chịu không nổi tiếng vịt kêu đó, cuối cùng Thủy Căn nhọc nhằn mở mắt.
Cậu thấy Thiệu đang trợn mắt nhìn cậu với vẻ mặt ngập tràn lo lắng. Khi nhận thấy cậu đã mở mắt, hắn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, khàn giọng hỏi: “Thế nào, có cảm thấy chỗ nào khó ở không?”
Thuỷ Căn ngơ ngác nhìn quanh, và nhận ra không biết từ lúc nào hai người đã nổi lên, cậu đang nằm ngửa mặt trên mặt nước, còn bàn tay Thiệu đang đỡ gáy cậu, để mũi và miệng cậu không bị chìm vào nước. Vô số khảm tháp tứ chi sứt mẻ vẫn đang chao liệng giữa không trung, những đôi mắt ánh bạc ấy nhìn qua lại như sao sáng đầy trời, lập loè chớp tắt.
Cơn đau ở bụng vẫn chưa hề vợi bớt. Thuỷ Căn chạm tay vào và phát hiện ra cái ống nối vào rốn cậu đã bị xé đứt, chỉ còn lại một vết thương chảy máu đầm đìa, và Thiệu cũng giống thế. Tay kia của hắn đang nắm một con dao thép.
Coi bộ vừa nãy hắn đã dùng con dao găm này để tách cái ống đã hòa vào làm một với da thịt cậu kia ra.
Thiệu nói với cậu: “Con quái vật chúng ra vừa thấy rất kỳ quái, nó có thể nhiếp hồn người, khi đó nếu ngủ thiếp đi, chỉ sợ ngươi sẽ an nghỉ dưới đáy hồ này như những người vừa nãy mất thôi.”
Nghĩ đến việc cậu suýt chút nữa là rơi vào kết cục giống những tế phẩm dưới nước kia, Thuỷ Căn không nhịn được rùng mình một cái.
Còn chưa kịp vui mừng vì vừa qua được một kiếp, mặt nước yên ả bất chợt nổi lên một xoáy nước khổng lồ, vô số xúc tua dài ngoằng vươn lên từ dưới nước, lao tới hai người đang dập dềnh trên mặt nước.
Một tay Thiệu túm con vịt cạn, chỉ còn một tay để vung dao lên chống chọi lại những cái xúc tua kia. Nhưng những xúc tua ấy trong nước linh hoạt vô cùng, chỉ một lưỡi dao nhỏ bé có thể nào chống đỡ nổi đây.
Chẳng mấy chốc, chân Thuỷ Căn đã bị xúc tua quấn lấy, và lôi xuống. Thiệu siết chặt cổ tay Thuỷ Căn, nhanh tay lẹ mắt chặt đứt xúc tua đang cuốn lấy Thuỷ Căn.
Nhưng đúng lúc này, lại có vài cái xúc tua khác cuốn lấy tay cầm dao của Thiệu, chờ Thiệu không tài nào xuất chiêu được nữa, vô số sợi xúc tua thi nhau quấn chặt lấy hai người và kéo xuống.
Nước lại bắt đầu ộc vào mũi, vào miệng Thuỷ Căn, hài tử cảm thấy hai người đến phải giao mạng cho con bạch tuộc trong hồ mất thôi.
Thủy Căn cố gắng nắm bàn tay đang kéo tay cậu của Thiệu, hai người nhanh chóng bị kéo xuống đáy nước, chỉ có thể dựa vào đôi bàn tay đang siết chặt ấy để nhắn nhủ tuyệt vọng cuối cùng.
Thế nhưng giữa những bọt nước quay cuồng, cậu mơ hồ nhìn thấy Thiệu mỉm cười gật đầu với mình. Hắn nắm tay cậu chặt thêm một chút, sau đó dường như vét cạn chút hơi sức cuối cùng buông tay Thủy Căn ra, rút dao găm trong túi quần ra, chặt đứt cái vòi đang quấn quanh eo Thuỷ Căn. Rồi hắn đẩy hài tử một cái thật mạnh, đủ để đẩy Thuỷ Căn lên mặt nước.
Một lần nữa, thân thể Thuỷ Căn lại có được tự do. Được sức nước nâng lên, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Thác Bạt Thiệu chủ động thuận theo những cái xúc tua kia, ra sức bơi xuống thật sâu dưới đáy hồ.
Lúc Thiệu biến mất giữa xoáy nước cũng là lúc đầu Thuỷ Căn cũng một lần nữa nổi lên khỏi mặt nước. Tuy không biết bơi, nhưng cậu vẫn giãy giụa vẫn hít thở được vài lần.
Cậu gắng sức nhớ lại cách bơi Thiệu đã từng dạy, hai chân ra sức đạp nước, dựa vào sức nổi tạm thời bồng bềnh trên mặt nước.
Đương nhiên Thủy Căn hiểu rõ vì sao Thiệu lại đi xuống. Nếu để cả hai người cùng bó tay chịu trói, thì chẳng thà để một người bị tóm thôi vậy. Nếu những xúc tua kia đã khó chơi đến thế, thì có lẽ Thiệu đã hạ quyết tâm xuống đáy hồ quyết đấu sống còn với bạch tuộc mỹ nhân. Nếu như làm thịt được mỹ nhân, đương nhiên sẽ không sợ bị xúc tua quấn nữa.
Thế nhưng, ở cái nơi đáng sợ ấy e rằng chẳng có gì tốt lành cả, Thiệu trong tình trạng hoàn toàn không còn linh lực có thể chế ngự được con bạch tuộc khổng lồ kia sao?
Trên mặt nước đã không còn những cái vòi lao lên tập kích nữa, nhưng dưới nước đang xảy ra chuyện gì thì chẳng ai biết được. Trong lòng Thuỷ Căn thấp thỏm lo lắng là tay chân lại cuống lên rồi nuốt phải mấy ngụm nước ngay tắp lự, và thế là cơ thể cậu lại bắt đầu chìm xuống.
Đúng lúc này, vùng trời phía trên hồ nước một lần nữa xuất hiện tiếng kêu thê thiết của khảm tháp. Ngẩng đầu lên nhìn, Thuỷ Căn thấy một con khảm tháp thịt thối đầy người đang giương những cái vuốt sắc bén quắp cậu lên như vớt trăng trong nước.
“Thế nào, ở dưới này chơi vui chứ? Tự nhi?” Vạn Nhân ngồi trên lưng con khảm tháp ấy, vẫn tiêu sái như thế hỏi thăm Thuỷ Căn đang chật vật không thể tả.
Thế mới biết, quan hệ tốt với động vật quan trọng đến thế nào!
Nếu không phải đang trong tình trạng nguy cấp, thì Thuỷ Căn nhất định phải xin tiến sĩ Vạn chỉ giáo cho, có phải vì lên đại học là được học tiếng chim (cũng có nghĩa là tiếng Anh) cấp bốn, không còn trở ngại ngôn ngữ nữa, hay có lẽ vì tiến sĩ Vạn có duyên với loài chim, nên y luôn hoà hợp với loài chim như thế?
Vạn Nhân chìa tay lôi Thuỷ Căn lên. Khi thấy vết thương ở rốn Thuỷ Căn, y quệt ít máu cho vào miệng tinh tế thưởng thức, chẳng biết nó có vị gì mà mặt y có vẻ sung sướng như điên.
“Khụ… khụ khụ… Thiệu còn đang… còn đang ở dưới nước đó!” Xì hết nước trong mũi ra rồi, Thủy Căn vội vàng cầu xin Vạn Nhân giúp đỡ.
Nhưng Vạn Nhân lại chẳng có vẻ gì là gấp gáp cả. Nhìn xoáy nước càng lúc càng lớn, càng sâu, y tỏ vẻ đắc ý, nghênh mặt hỏi: “Cứu hắn thì ta được lợi gì chứ?”
Bây giờ là lúc để mặc cả đấy hả? Thuỷ Căn tức nổ đom đóm mắt, buột miệng: “Chỉ cần ngươi cứu hắn, con mẹ nó, ta cho ngươi làm đến khi nào bị trĩ thì thôi!”
Vạn Nhân vui vẻ hôn chụt một cái lên mặt Thuỷ Căn, người ngợm thì không một mảnh vải che thân, ấy thế mà chả biết y lôi ở đâu ra một hạt châu trên chuỗi tràng hạt ở Huyền Không Tự, và ném xuống hồ nước.
Khi hạt châu bị ném vào, toàn bộ mặt nước bắt đầu sủi bọt. Những tế phẩm vốn đang yên giấc dưới đáy hồ kia không biết vì sao đua nhau nổi lên mặt nước. Tất cả đều mở mắt, mịt mờ nhìn quanh, rồi thét lên chói tai, thân thể co giật, làn da nhẵn nhụi thoáng chốc đã nhăn nheo hết cả lại. Họ lão hoá thành một cơ thể quắt queo, vẫn bất động bồng bềnh trên mặt nước, cơ thể trắng bệch và nước sâu đen ngòm tạo nên một sự tương phản mãnh liệt.
Thuỷ Căn mở to hai mắt, và nhìn thấy giữa những cơ thể lão hoá trong nháy mắt ấy có một người mặc quần áo, cũng không nhúc nhích mà bập bềnh trên mặt nước.
“Thiệu!” Vừa mừng vừa sợ, Thủy Căn hét lớn.
Lúc này, con khảm tháp mà họ đang cưỡi cũng nhanh chóng bay đến, quắp Thiệu lên. Sau đó, nó bay lên cao, hướng về phía trên khe nứt.
Cuối cùng, khi rơi xuống liệt tầng, họ có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Sau khi ba người rơi xuống đất, Vạn Nhân dấy lên lửa ma trơi để ổn định tâm mạch cho Thủy Căn, rồi lại đá đá Thiệu đang nằm sõng soài trên mặt đất: “Tỉnh lại cái coi, linh lực của ngươi phải khôi phục rồi chứ.”
Thiệu nhíu mày mở mắt, dữ dằn trừng Vạn Nhân.
Con khảm tháp vừa chở bọn họ đang ngoan ngoãn đứng một bên. Bấy giờ Thuỷ Căn mới nhìn rõ, trên trán con chim có dán một lá bùa lạ lùng, coi bộ vì có là bùa này nên mới hàng phục được loài linh điểu kỳ quái ấy.
“Bùa ở đâu ra vậy? Linh thiệt đó, vừa nãy sao không sớm lấy ra chứ?” Thuỷ Căn không khỏi oán giận hỏi.
Vạn Nhân mỉm cười: “Thật ra thì uy lực của bùa lớn hay nhỏ gắn bó chặt chẽ với chất liệu làm ra nó. Cho dù bùa của ta có pháp lực cao đến đâu đi chăng nữa, cũng phải gặp vật liệu hiếm có mới được.”
Thuỷ Căn săm soi lá bùa trên đầu chim… nom không giống như giấy lắm, mà như là…
Hài tử quét mắt nhìn quanh, và phát hiện ra mặt băng dưới chân cậu có một chỗ bị đập ra thành một cái lỗ to đùng, lộ ra thi thể một người phụ nữ, và da ngực của thi thể lại bị ai đó lột ra một mảng, còn hở ra cả thịt hồng bên dưới.
Hình dáng chỗ da bị mất đi giống y chang cái bùa.
Thuỷ Căn hiểu ra ngay vật liệu chế bùa của tiến sĩ cởi truồng là cái gì, từ đáy lòng dâng lên một cảm giác lạnh buốt.
“Ta đã nói rồi mà, những con khảm tháp này không phải động vật, mà là do ác linh biến thành. Năm ấy, ở vùng núi này đã xảy ra một tai hoạ thần bí nào đó, mọi người bị phong ấn trong tầng băng này đã chết oan uổng, đông người như vầy thì dĩ nhiên oán khí sẽ tụ lại, thi thể được ướp lạnh trong hàn băng, không mục không thối, nên lại càng dễ phát sinh dị biến, e rằng những quái điểu kia đều là do oán khí của những người chết dưới băng này hợp lại. Dùng da của bọn họ để chế bùa thì dĩ nhiên có thể trấn áp những ác điểu đó thôi! Chỉ có điều, bởi vì ta không có công cụ trong tay, chỉ đành dùng máu của mình để vẽ bùa, nên e rằng không thể trấn áp chúng được bao lâu.”
Quả nhiên, Vạn Nhân vừa nói dứt lời, bùa trên đầu con chim kia đã từ từ nhạt dần rồi rơi xuống. Con khảm tháp vung cánh lên, thét lên những tiếng thê lương chói tai.
Ba người chuyển sang tư thế đề phòng bị quái điểu đột kích.
Không ai ngờ được rằng cái miệng rộng sắc nhọn của con chim lại tự mổ chính nó. Ba người trợn tròn mắt nhìn con khảm tháp tự cắn. Cuối cùng thân chim tàn tạ hoá thành một làn khói xanh biến mất không một dấu vết.
“Cái đệch! Con chim này không phải luyện xx công đấy chứ? Tà ma hệt như tự thiêu á!” Nhìn mà choáng váng, Thủy Căn lẩm bẩm.
Vạn Nhân ngẫm nghĩ một chút, rồi nói: “Có lẽ lúc còn sống, những người này là sơn dân đã thề tận trung với Dát Tiên! Bị lời thề ràng buộc, linh hồn sau khi chết vẫn không được giải thoát. Vừa nãy, nó bị lá bùa thao túng nên đã cứu chúng ta, xem như là vi phạm lời thề, cho nên tự cắn mình tạ tội đó!”
“Dát Tiên?” Con mắt Thuỷ Căn triệt để biến thành một quả cầu pha lê, “Ngươi nói cái con bạch tuộc khổng lồ dương nanh múa vuốt kia là Dát Tiên? Mẹ nó, đùa cái gì vậy? Bảo nó là mãn cái còn nghe được!”
Tiến sĩ Vạn nói một câu đầy ý tứ hàm súc: “Là tiên là ma, đôi khi cũng chính là một. Ai nói Dát Tiên không thể là mãn cái, mãn cái không thể là Dát Tiên chứ?”
|
Chương 62[EXTRACT]Bị quay mòng mòng đến loạn hết cả lên, Thủy Căn vẫn còn đang bận gỡ rối câu nói đó.
Nhưng ánh sáng đã lóe lên trong mắt Thác Bạt Thiệu, hắn trầm giọng nói với Vạn Nhân: “Trong động băng này rốt cuộc cất giấu bí mật gì? Mọi việc đã đến nông nỗi này, ngươi cũng không nên giấu diếm nữa chứ nhỉ?”
Vạn Nhân ngoảnh lại nhìn vực sâu không đáy. Từ bên dưới thấp thoáng vọng đến tiếng kêu thét the thé, và muôn vàn khảm tháp còn đang chao liệng trong vực sâu, nôn nóng kêu lên những tiếng chói tai.
Y biết hiệu lực của hạt châu ấy không duy trì được bao lăm, đến lúc “nó” nổi giận, thì e rằng sự phản công sẽ rất khủng khiếp, chỉ dựa vào sức mạnh của mình y thì chẳng làm nên trò trống gì, có lẽ nên nói cho Thanh Hà vương thì hơn.
Nghĩ vậy, y chậm rãi mở miệng: “Đời này, từ bé ta đã thích lịch sử của Nam Bắc Triều, cho nên khi mới sáu tuổi, ta đã bắt đầu tiếp xúc với những tài liệu lịch sử có liên quan, hơn nữa cha ta là giáo sư khảo cổ, lại càng tạo điều kiện…”
Thuỷ Căn không khỏi cắt lời y: “Không phải chớ, ta cứ thắc mắc, lúc đó nguyên thần của ngươi chưa tụ lại cơ mà, cho dù có đầu thai cũng phải thành một tên ngớ ngẩn chứ nhỉ?”
“Năm mười ba tuổi, ta đã học xong cấp hai, cũng thi đỗ trường điểm cấp ba rồi, song từ nhỏ ta đã không thể tự lo cho cuộc sống của mình, đến quần áo cũng không biết mặc, ngoài tri thức trong sách ra, những cái khác ta đều là dốt đặc cán mai, có lẽ là do nguyên thần chưa tụ lại nhỉ? Mãi đến khi các ngươi xông vào cổ mộ, ta mới từ từ ‘tỉnh’ lại.” Vạn Nhân mỉm cười và nói.
Thuỷ Căn nghe mà líu hết cả lưỡi, uầy uầy, lúc còn ngớ ngẩn, người ta đã là thần đồng. Vậy thử nói xem, bây giờ trí lực bình thường rồi thì còn thành cái gì nữa đây? Đúng là thiên tài thối tha tuyệt thế hiếm thấy, vạn người mới có một!
Cậu sợ sệt nhìn Vạn Nhân: “Ngươi nói tiếp đi, cứ nói đi.”
Tiến sĩ Vạn không nhanh không chậm tiếp lời: “Dần dần, ta phát hiện ra rằng thực ra trong lịch sử Trung Hoa, có một tộc người rất kỳ lạ. Họ đến từ vùng núi cao bí ẩn; ngoại hình tóc vàng mắt xanh, khác xa các dân tộc vùng Trung Nguyên. Họ là dân tộc thiểu số đã tiếp nối dân tộc Hung Nô xưng bá ở thảo nguyên Mông Cổ rộng lớn; họ xây dựng chính quyền dân tộc thiểu số đứng đầu… nhưng không biết từ khi nào tộc người này đã biến mất giữa dòng lịch sử…”
Nghe đến đây, Thuỷ Căn đã đoán được y đang nói đến tộc người nào. Cậu lại nhịn không được chõ mồn vào: “Ngươi đang nói tới tộc Tiên Ti đúng không? Ta biết tộc Tiên Ti này còn có một chi gọi là Mộ Dung thị, cả ngày có mỗi một việc là khôi phục Yến quốc, cả ‘Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân’ (cái kiểu ‘gậy ông đập lưng ông’ dùng chiêu thức của đối phương để đánh bạn đối phương của bạn Mộ Dung ý) của bọn họ nữa! Lại còn Đại Lý Đoàn thị, ‘Nhất dương chỉ’ kia…” Tuy học hành chẳng lấy gì làm giỏi giang, nhưng Thủy Căn được cái đọc không ít tiểu thuyết võ hiệp. Cậu đang thao thao bất tuyệt khoe khoang kiến thức, thì chỉ một ánh mắt Thiệu đã làm cậu im thin thít.
Trừng Thuỷ Căn xong, Thiệu gật đầu với Vạn Nhân: “Ngươi nói tiếp đi.”
Vạn Nhân không thèm đáp lại Thiệu, mà lại nhìn Thuỷ Căn bằng ánh mắt đầy cưng chìu khen ngợi: “Ngươi nói không sai, tộc Tiên Ti quả là xuất hiện rất nhiều dị sĩ tài giỏi. Thế nhưng nhiều tác phẩm văn học lại miêu tả quý tộc Tiên Ti suy tàn như hoàng hôn chiều tà. Tộc Tiên Ti thực sự cứ lặng lẽ rút khỏi vũ đài lịch sử như thế sao? Sự thật không phải như thế, ngược lại, thậm chí họ đã để lại dấu ấn sâu sắc ở nền văn minh Thịnh Đường rực rỡ nhất trong lịch sử Trung Hoa .
Vào thời nhà Đường, dân tộc thiểu số phương bắc tôn Lý Thế Dân là ‘thiên khả hãn’, đây là danh hiệu dành cho thủ lĩnh tối cao của dị tộc phương bắc, các ngươi có bao giờ tưởng tượng được rằng họ lại gọi một vị hoàng đế người Hán như thế không?
Là người dựng nên nhà Đường, nguồn gốc của dòng họ Lý thị vẫn là đề tài nghiên cứu của nhiều nhà khảo cổ. Lý thị có gốc gác từ vùng Lũng Tây, tuy nhiên, để nâng giá trị bản thân, hoàng tộc Lý thị vẫn tự xưng là cùng một huyết thống với Lão tử Lý Nhĩ của Đạo gia. Song ngày nay đã có nhiều vị học giả trong giới sử học đã chỉ ra rằng: Lý thị – hoàng thất nhà Đường không phải có gốc gác từ Lão tử, cũng không phải Lý thị ở Lũng Tây, mà là từ người Thác Bạt Đạt Đồ tộc Tiên Ti sửa họ Hán, Lý gia là hậu duệ của Thác Bạt Đạt Đồ. Như vậy thì tổ tiên của Lý gia chính là người Tiên Ti.
Thêm vào đó, thê tử của Lý Bính, phụ thân của Lý Uyên (Đường Cao Tổ), tức Độc Cô thị, là con gái danh tướng Độc Cô Tín người Tiên Ti, mà Đậu Nghị, ông ngoại của Lý Thế Dân (Đường Thái Tông), chắc chắn cũng là người Tiên Ti. Có thể khẳng định trong ba vị hoàng đế đầu tiên của Lý Đường, huyết thống tộc Tiên Ti đã từng bước tăng dần. Thác Bạt thị là quốc tính của Bắc Nguỵ, vì lẽ đó, chúng ta có thể coi Đường triều là sự phục hưng của vương triều Bắc Nguỵ mà người Tiên Ti đã gây dựng nên.”
Thuỷ Căn nghe mà miệng không ngậm lại được, cậu lẩm bẩm: “Mấy người nghiên cứu lịch sử đều thật kỳ lạ, độp một phát đã nhân tổ quy tông rồi. Nói thế là dân tộc lớn nhất trên đất Trung Hoa này chẳng phải là người Hán, mà là người tộc Tiên Ti phát triển ra sao?”
Vạn Nhân cười: “Ngươi cảm thấy điều đó thật khó tin? Nhưng nghĩ kỹ lại mà xem, có điều gì là không thể? Huyết thống các dân tộc không ngừng hoà hợp, ngươi cho rằng trong huyết quản người Hán ngày nay chảy được bao nhiêu phần huyết thống thuần khiết của Viêm Hoàng? Thứ duy nhất của tộc Tiên Ti đã biến mất chỉ là cái tên mà thôi, huyết thống truyền tới ngày nay vẫn không hề phai nhạt. Bây giờ đi trên đường, có lẽ trong mười người thì có tới chín là con cháu tộc Tiên Ti.”
Nghe được những điều đáng tự hào như thế về huyết thống của mình, vương tử Tiên Ti, Thác Bạt Thiệu, rất lấy làm đắc ý. Nhưng hắn vẫn khó hiểu nhíu mày: “Mặc dù con cháu Tiên Ti chúng ta đúng là ‘con cưng của trời’, lẽ ra phải thống nhất Trung Nguyên, nhưng những điều ngươi vừa thì có liên quan gì tới quái vật dưới nước kia?”
Vạn Nhân cười mỉa mai: “Con cưng của trời? Bọn họ có thật là đứa con yêu của các vị thần không? Một dân tộc trên đỉnh cực thịnh như một đoá hoa rực rỡ tươi đẹp, nhưng phía sau hương thơm và vẻ đẹp ấy lại là mùi thối rữa mục nát không thể che đậy… Nếu nói họ là dân tộc được sủng ái, có lẽ nên nói họ là dân tộc bị nguyền rủa thì hơn. Cho dù thoát khỏi núi lớn, vượt qua thảo nguyên, dù chạy trốn tới đâu đi chăng nữa, họ cũng không thể thoát khỏi sự ràng buộc của huyết thống và vận mệnh khủng khiếp đã được định trước từ lâu. Ẩn giấu trong động băng này chính là bí mật bị nguyền rủa ấy, một câu đố vận mệnh mà mỗi một đời hoàng tộc Tiên Ti đều muốn giải đáp…”
Y còn đang nói, tầng băng dưới chân bọn họ bất ngờ rung chuyển dữ dội. Cùng với những tiếng vang “ầm ầm”, mặt băng bắt đầu nứt ra, và một cánh tay bị đóng băng trắng bệch cứng đờ vươn lên, chậm chạp nhúc nhích.
Lần này Thuỷ Căn phản ứng rất nhanh, la lên bài hãi: “Xác chết vùng dậy kìa! Mọi người mau chạy thôi!”
.
Lão tử (老子) là một nhân vật chính yếu trong Triết học Trung Quốc, sự tồn tại của ông trong lịch sử hiện vẫn đang còn được tranh cãi. Theo truyền thuyết Trung Quốc, ông sống ở thế kỉ 6 TCN. Nhiều học giả hiện đại cho rằng ông sống ở thế kỉ 4 TCN, thời Bách gia chư tử và thời Chiến Quốc. Lão Tử được coi là người viết Đạo Đức Kinh (道德經) – cuốn sách của Đạo giáo có ảnh hưởng lớn, và ông được công nhận là Khai tổ của Đạo giáo (Đạo tổ 道祖). Tham khảo thêm – wiki.
Đường Cao Tổ (chữ Hán: 高祖 Gāo Zǔ) là miếu hiệu của Lý Uyên (李淵 Lǐ Yuān) là vị hoàng đế khai quốc của nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc, cai trị từ năm 618 đến 626, với niên hiệu là Vũ Đức (武德).
Dưới thời nhà Tùy, ông là một vị quan cai trị khu vực ngày nay là tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc, đóng ở Thái Nguyên. Lý Uyên sau đó được phong làm Đại thừa tướng. Tham khảo thêm – wiki.
Nhà Đường (Tiếng Trung: 唐朝; bính âm: Táng Cháo; phát âm Tiếng Trung: [tʰɑ̌ŋ tʂʰɑ̌ʊ]; Tiếng Hoa Trung Đại: Dâng) (18 tháng 6, 618 – 1 tháng 6, 907) là một triều đại Trung Quốc tiếp nối sau nhà Tùy và sau đó là thời kì Ngũ Đại Thập Quốc. Nhà Đường được thành lập bởi gia tộc họ Lý (李). Gia tộc này thâu tóm lấy quyền hành khi nhà Tùy đi xuống và sụp đổ. Triều đại bị gián đoạn bởi Nhà Võ Chu (8 tháng 10, 690 – 3 tháng 3, 705) bởi Nữ hoàng Võ Tắc Thiên nắm lấy quyền hành. Bà là nữ hoàng duy nhất trong lịch sử Trung Quốc, và đặt ra bộ luật riêng của bà.
Nhà Đường, với thủ đô là Trường An (là thành phố đông dân nhất thời bấy giờ, ngày nay là Tây An), được các nhà sử học coi là đỉnh cao trong văn minh Trung Hoa—ngang bằng, hoặc vượt trội hơn so với thời kì đầu nhà Hán—một thời kì vàng của văn hóa thế giới. Tham khảo thêm –wiki.
Đường Thái Tông (唐太宗,; 23 tháng 1 năm 599 – 10 tháng 7 năm 649), tên thật là Lý Thế Dân (李世民), là vị hoàng đế thứ hai của triều đại nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc, trị vì từ năm 626 đến 649. Ông là một vị vua tài ba, người đã thiết lập sự cường thịnh của Đại Đường. Lý Thế Dân là con trai thứ hai của Đường Cao Tổ Lý Uyên – vị vua khai quốc Đại Đường. Mẹ ông là Thái Mục hoàng hậu. Lý Thế Dân là người động viên cha đứng lên khởi nghĩa chống lại nhà Tùy tại Thái Nguyên năm 617 và là người chỉ huy quân đội đi thu phục hầu hết các vùng đất quan trọng bị chia rẽ sau khi thành lập nhà Đường, từ các đối thủ bao gồm: Tần Vương Tiết Nhân Cảo, Định Dương Khả hãn Lưu Vũ Chu, Trịnh Vương Vương Thế Sung và Hạ Vương Đậu Kiến Đức. Với sự dẫn dắt của nhà Đường nói chung và tài mưu trí thao lược của Lý Thế Dân nói riêng nên Trung Quốc đã dần thống nhất sau khi nhà Tùy sụp đổ. Thời Nhà Đường, Trung Quốc thịnh trị cả về văn hóa, kinh tế và chính trị nên được gọi là “Thịnh Thế Thiên Triều”. Tham khảo thêm – wiki.
|
Chương 63[EXTRACT]Thế nhưng chạy đi đâu bây giờ?
Chỗ nào cũng có những cánh tay đang trồi lên các của xác chết đông lạnh, chạy đi đâu cũng vấp phải.
Tình tiết của mấy bộ “Resident Evil” cuồn cuộn ùa về trong đầu Thuỷ Căn. Cứ tưởng là đã rèn luyện tốt lắm rồi, ấy thế mà khi cậu nhìn thấy một rừng cương thi, bắp chân cậu vẫn cứng đờ cả ra.
Đúng lúc này, cùng với sự nứt vỡ của tầng băng, Thiệu phát hiện ra khe nứt ấy từ từ kéo dài ra hai bên vách động.
Khi tường băng bên trái nứt toác ra, một đống kim qua thiết mã xuất hiện trước mặt ba người. Nơi đây dường như là một kho vũ khí cổ, chồng chất đủ loại áo giáp, búa rìu và đao kiếm.
Thiệu ôm lấy Thuỷ Căn nhảy vào trong tường, Vạn Nhân cũng theo sát phía sau. Khi ba người nhảy vọt vào giữa đống binh khí, tất cả những bộ áo giáp ở đó rung lên như có sinh mạng, tiếng kim loại va đập như tiếng chiến mã hí ngay bên tai, khiến lòng người xao động.
Vạn Nhân đưa tay vuốt lên những tấm chiến giáp, gương mặt sáng bừng lên vui sướng: “Thật tuyệt vời, đây đều là những vũ khí mà năm đó Dát Tiên dẫn đầu sơn dân chống kẻ thù xâm lược đã để lại, qua bao nhiêu năm rồi mà linh lực vẫn còn nguyên trên đó, chúng ta có thể mượn chúng để chống lại những xác chết đông lạnh đầy âm khí kia thử xem. Mau! Mặc những chiến giáp này vào! Rồi tìm một món vũ khí thuận tay!”
Dứt lời, y lục ra một tấm áo giáp.
Nhìn về phía hàng loạt xác chết đông lạnh đang chậm chạp tiến về khe nứt giữa bức tường, Thiệu lập tức vung tay lên, tạo ra một kết giới ngoài khe nứt. Bởi vì linh lực của hắn chỉ mới vừa khôi phục, hơn nữa vết thương lúc nãy còn chưa khép miệng, cho nên kết giới yếu ớt này không thể chống đỡ được bao lâu.
Những xác chết đông lạnh bị chặn lại ngoài kết giới, những cái mặt trắng bệch dữ tợn chen chúc nhau ịn lên kết giới trong suốt, vô số bàn tay nện như điên lên mặt lá chắn, càng lúc càng nhiều.
Thấy Thiệu và Vạn Nhân đã mặc áo giáp, Thủy Căn cũng lấy ra một tấm. Đang định mặc nó lên, cậu đột nhiên liếc thấy bên dưới mấy cây trường thương có một bộ áo giáp loang lổ rỉ sét.
Mặc dù nó không toả ra hào quang rực rỡ như những bộ giáp khác, nhưng Thuỷ Căn vẫn không thể nào dời mắt khỏi bộ áo giáp kia được.
Như bị ma nhập, cậu vươn tay chạm lên bộ khôi giáp ấy. Khi đầu ngón tay chạm vào nó, cậu không hề cảm nhận được chút lạnh lẽo nào của kim loại cả, chỉ có sự ấm áp mà thôi.
Thuỷ Căn nhấc những binh khí đang đè bên trên bộ giáp lên và vứt sang một bên. Hơi do dự nhưng bởi vì sự rung động lạ lùng tự đáy lòng, cậu vẫn mặc nó vào, khi giáp sắt chạm vào da cậu, không ngờ cảm giác lại thoải mái hệt như mặc áo vải bông vậy, chẳng hề nặng nề cứng ngắc chút nào.
Cách mặc rườm rà của bộ giáp không hề làm cậu lúng túng; tấm hộ thân, lót chân, lót vai, nịt gối, từng thứ từng thứ đều được buộc chặt ở vị trí chính xác.
Sau khi thành thạo buộc xong xà cạp, cậu hài lòng ngẩng đầu lên, và nhận thấy Vạn Nhân và Thiệu đã ngừng tay, sửng sốt nhìn mình.
“Sao vậy? Ta mặc lộn à?” Thuỷ Căn thắc mắc, vừa nói vừa cúi đầu xem xét.
Vừa mới cúi xuống, Thuỷ Căn đã sợ hãi nhảy dựng lên.
Bộ giáp vốn loang lổ rỉ sét, vậy mà bao vết tích năm tháng để lại dường như đã được lau sạch, từ từ trút bỏ vẻ ngoài rỉ sét, toả ra vầng sáng rực rỡ như vàng mà không phải vàng. Trên bộ khôi giáp này chỉ trang trí một ngưu đầu trấn tà thú rất lớn, ở vị trí mắt ngưu có khảm hai khối đá quý không biết tên, màu sắc biến hoá một cách quỷ dị, như thể nó sẽ lao về phía trước bất cứ lúc nào, để xé kẻ thù trước mặt thành từng mảnh nhỏ.
“Đây… đây là ngự ma giáp của thần săn Dát Tiên mà! Sao hắn lại có thể mặc được?” Vạn Nhân không còn giữ được vẻ điềm tĩnh ung dung nữa, kinh ngạc lẩm bẩm.
Tuy nhiên, điều khiến Vạn Nhân và Thiệu thực sự kinh ngạc lại không phải là bộ áo giáp quỷ dị này, mà chính là…Thuỷ Căn!
Cả đời này, Ngô Thủy Căn chẳng qua cũng chỉ là một nông dân bình thường, tuy được cái tinh ranh khôn vặt, nhưng về phong độ mà nói thì chẳng thể nào sánh với vị đế vương kiếp trước được.
Mà nay, khi cậu mặc lên bộ khôi giáp này, một hơi thở uy nghiêm và đầy sát khí tỏa ra, như thể cậu sinh ra đã là một chiến thần bất bại, một tay cầm trường kiếm, chém giết giữa thiên quân vạn mã. Ngay cả Thanh Hà Vương và Vạn Nhân nhìn Thuỷ Căn mà trong lòng cũng thoáng dâng lên một nỗi sợ hãi không thể kìm nén.
Thuỷ Căn lại chẳng hề biết được ý nghĩ trong đầu hai người kia, chỉ sửng sốt vuốt bộ giáp. Khi cậu chạm vào mắt ngưu, vết máu từ vết thương lúc trước dính ở đầu ngón tay tự nhiên quệt qua mắt ngưu.
Cũng chính tại giây phút đó, ngưu đầu nọ bất ngờ mở miệng, rống lên một tiếng rung trời, cùng với tiếng gầm thét ấy, hai mắt ngưu sáng bừng như đuốc, còn những tấm áo giáp lả tả trên mặt đất phía sau Thuỷ Căn đột nhiên hừng hực khí thế, ào ào bay lên giữa không trung, sau đám khôi giáp trống không xuất hiện một bộ mặt xương khô.
Lúc tiếng rống ngưng hẳn cũng là lúc một quân đoàn xương khô khổng lồ xuất hiện trước mắt ba người.
Thậm chí còn có cả mấy bộ xương ngựa khoác chiến giáp, thong thả chạy tới trong tiếng vó ngựa lốc cốc.
Thuỷ Căn nên cảm thấy sợ hãi, nhưng khi con quỷ mã mặc giáp bạc đi tới trước mặt cậu, như ma xui quỷ khiến, cậu cầm lấy dây cương xoay người lên ngựa.
Không biết có phải vì nhiệt huyết nam nhi hay không, nhưng trong lòng cậu chỉ có khát vọng được chém giết trên chiến trường. Giờ khắc này, thân mặc chiến giáp, tay cầm trường kiếm, cưỡi trên lưng ngựa, nhìn đám xác chết đông lạnh nhan nhản ngoài kết giới kia, Thuỷ Căn chỉ cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể đều kích động như muốn nổ tung.
Cậu giơ cao trường kiếm trong tay, hô to một tiếng: “Giết!”
Theo tiếng hô của cậu, rất nhiều âm hồn tướng sĩ phía sau cũng giơ cao vũ khí rực rỡ hào quang, hò hét xung phong: “Giết!!!”
Ngay trong khoảnh khắc ấy, kết giới đã không chống đỡ nổi nữa, và bị băng thi phá tan tành.
Thuỷ Căn dẫn đầu, vung trường kiếm chém ngang eo băng thi đang ngăn cản mình, trong khi đó, chiến mã mà cậu cưỡi cũng tung vó, dẫm nát băng thi vừa bị chặt làm đôi mà còn đang nhoi nhoi dưới chân.
Tại giây phút ấy, Thiệu đã ngẩn người. Dõi theo bóng lưng Thuỷ Căn vung trường kiếm, hắn bỗng cảm thấy như Vương huynh đang thực sự sống lại.
Nhác thấy một băng thi đang xông tới Thiệu đang ngây người, Thủy Căn nhanh tay lẹ mắt đánh ngã nó, rồi hét lên với Thiệu: “Làm sao vậy? Đừng có đờ ra đó nữa, mau lên ngựa đi!”
Trái tim Thiệu như siết chặt; biết rằng bây giờ không phải là lúc để chậm trễ, hắn vội vàng gạt bỏ tâm tình của mình, xoay người lên ngựa.
Vạn Nhân cũng đã cưỡi chiến mã. Ba oan gia kẻ thù truyền kiếp không hẹn mà cùng giương vũ khí, thúc chiến mã, không hề do dự xông vào đại quân băng thi đang ùn ùn kéo tới.
Trong khi đó, phía trước bọn họ, ở mép vực, muôn ngàn khảm tháp đang vỗ đôi cánh đen chao liệng giữa không trung, phát đi lời cảnh báo của cái chết, và những con sóng khổng lồ đã bắt đầu cuồn cuộn dâng lên, vô số xúc tua vươn lên giữa những bọt nước trắng xóa, bắn về phía ba người.
|
Chương 64[EXTRACT]Không biết có phải vì được giáp sắt bảo vệ không, mà lần này, dù đứng cách bờ vực rất gần, Thiệu và Vạn Nhân vẫn không hề cảm thấy linh lực biến mất. Điều này khiến hai người họ tự tin lên rất nhiều.
Thuỷ Căn lại càng khỏi phải nói, sau khi mặc bộ áo giáp huyền bí này vào, cậu đã biến thành kim cương hồ lô oa(1) bảy người hợp thể, lớn mạnh không gì sánh được! Nhất là trận xung phong vừa nãy, bản thân cậu cảm thấy mình cũng quá xá là trâu bò, giả dụ có thêm cái máy quay nữa thì khỏi cần hiệu ứng cũng có kém gì Hollywood đâu.
Trong khi đám thây băng đánh nhau với quân đoàn xương khô do Thuỷ Căn chỉ huy, thì người còn lại xông tới mép vực.
Cuối cùng cũng đã chém hết quái, đến lúc đấu với Boss rồi. Hồ lô oa đề cương thúc ngựa phi tới chỗ bạch tuộc khổng lồ.
Thấy một cái xúc tua đang vương tới, Thuỷ Căn lập tức vung kiếm chém. Khi thanh kiếm chém xuống, cái xúc tua to khỏe là thế bị chặt đứt thành hai đoạn ngay tắp lự, nhưng không hiểu vì sao, hồ lô oa cũng cũng khổ sở ngã vật xuống.
Trong khi đó, vũ khí của Vạn Nhân và Thiệu cũng cùng lúc chém xuống, chặt xúc tua quấn chân ra chia năm xẻ bảy. Mấy cái xúc tua này cũng thật đáng ghét, vừa chặt đứt một cái thì từ chỗ bị đứt lại mọc ra một cái khác, chỉ khựng lại trong phút chốc rồi lại quấn tới, không chịu buông tha.
Mấy nhát chém ấy rất mạnh, đau đớn khiến Thuỷ Căn suýt nữa rơi khỏi ngựa.
Nói mới thấy lạ lùng, kẻ trúng chiêu rõ ràng là quái vật, nhưng Thuỷ Căn lại cảm thấy trái tim cậu như bị đâm thủng. Khi Thiệu chém tiếp một đao nữa, Thuỷ Căn rốt cuộc không chịu nổi nữa thét lên.
Tới lúc này, bọn Thiệu mới nhận ra tình trạng của Thuỷ Căn.
“Ngươi làm sao vậy?” Thiệu đến bên cạnh Thuỷ Căn và hỏi. Thuỷ Căn đau đến không nói nên lời, cơn đau chỉ vừa dịu đi chút ít, thì một cái vòi lại vươn tới.
Ở đằng này, Vạn Nhân nhanh tay lẹ mắt chặt đứt nó chỉ bằng một đao, thì ở đằng kia, Thuỷ Căn lại hét thảm một tiếng, không giữ vững được cơ thể nữa và ngã nhào xuống ngựa.
Vô cùng nhạy bén, Vạn Nhân ngay lập tức đoán ra vấn đề mấu chốt bên trong, và tức thì quát to: “Mau lên! Cởi áo giáp trên người hắn xuống!”
Thiệu ôm Thuỷ Căn vào lòng, cố cởi khôi giáp ra, thế nhưng dù hắn có gắng sức đến thế nào, bộ giáp ấy vẫn dính chặt như thể tầng da thứ hai, không tài nào gỡ xuống nổi!
Đúng lúc này, hai mắt của ngưu đầu trấn tà thú trước ngực Thuỷ Căn bất chợt loé lên sáng lòa, Thiệu lập tức bị dội bắn ra xa tít tắp.
Mấy cái xúc tua lại kéo tới cuốn chặt lấy Thuỷ Căn, lần này Vạn Nhân ở ngay bên nhưng không dám chém nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thuỷ Căn bị cuốn vào trong bọt nước.
Kim cương hồ lô oa trợn tròn hai mắt, một lần nữa thân mật tiếp xúc với bạch tuộc mỹ nhân; mỹ nhân đã mở mắt, tỏa ra tia sáng xanh thẳm.
Ánh mắt ấy nhìn chằm chằm vào Thuỷ Căn. Nhớ lại bài học lần trước, Thủy Căn chỉ liếc một cái rồi cuống quít quay đầu dời tầm mắt đi.
Tiếc thay người đẹp không chiều lòng cậu, lại dùng xúc tua kéo mặt Thuỷ Căn lại. Thuỷ Căn không còn cách nào khác ngoài nhắm tịt hai mắt, cứ để cho hai ông Hanh ông Cáp(2) phía dưới muốn bẻ thì bẻ!
Xúc tua mềm mại khẽ khàng mơn trớn hai má Thuỷ Căn, một cái xúc tua ướt át chậm rãi trượt về đôi môi đang mím chặt của cậu, rồi chui vào trong không hề khách khí.
Cảm giác ấy, kích thước ấy, sự ướt át ấy, khiến Thuỷ Căn lập tức liên tưởng đến một số việc chết tiệt đã từng trải qua với thằng em khốn nạn, ghê tởm khỏi nói cũng biết.
Khi xúc tua chạm vào sâu trong cổ họng, Thuỷ Căn dùng hết sức bình sinh cắn một phát. Nhưng cái xúc tua quá nhanh nhạy, cậu chưa kịp cắn nó đã vội vàng rút ra. Ngược lại, Thủy Căn cắn phải chính lưỡi mình, kim cương hồ lô oa đau quá liền nhỏ vài giọt lệ anh hùng.
“Đừng…” Một tiếng rên rỉ thống khổ chợt bật ra từ miệng quái vật. Thuỷ Căn lén liếc mắt một cái, và thấy “nó” dường như đang đau đớn, thậm chí còn có máu chảy ra từ khoé miệng.
Thủy Căn lấy làm lạ, vừa nãy chém vào quái vật, thì mình lại đau đớn khôn xiết, mà bây giờ người bị cắn chính là mình, thì quái vật dường như lại phải chịu đựng gấp nghìn lần, đừng nói là mình với quái vật có tâm điện cảm ứng đấy chứ?
Trong đầu hãy còn đang suy tính thì tay cậu đã hành động trước rồi, Thuỷ Căn hét lên với Vạn Nhân phía dưới: “Nhanh! Nổ súng vào ta đi… Á, không phải, là bắn tên!”
Nghe thấy thế, Vạn Nhân chau mày, Thuỷ Căn cuống quít: “Nhanh lên nào, không là ông nội ngươi sẽ bị bạch tuộc ăn tươi đó! Tìm chỗ nào không chết người mà bắn ý!”
Tiến sĩ Vạn đã hiểu ý cậu. Y tiện tay gỡ một cây nỏ xuống từ trên mình ngựa, ngắm về phía Thuỷ Căn đang bị túm lơ lửng giữa không trung.
Đúng lúc ấy, một bàn tay giật lấy nỏ trong tay y.
“Để ta…” Thanh Hà vương lạnh lùng nói.
Vạn Nhân cũng không thèm tranh; mặc dù Thanh Hà vương kiếp trước là cái thằng vô công rồi nghề, cả ngày chỉ biết cướp bóc đập phá, nhưng luận về giương cung bắn tên, hắn cũng là thiện xạ. Ở phương diện này, y không bằng hắn thật, nếu bắn không chuẩn, khó mà đảm bảo là Thuỷ Căn sẽ không gặp nguy hiểm nào, việc này cứ để hắn làm thì hơn, phần thắng sẽ nhiều hơn một chút.
Thiệu cầm nỏ lên rồi kéo căng dây, vững vàng nhắm ngay cái mông Thuỷ Căn (anh BT mới ngắm chỗ đó =))), nhưng lại rề rà chưa chịu buông dây ngay.
Thuỷ Căn quýnh đít, gào lên: “Ngươi có bắn hay không hả!”
Ngay tại thời khắc gay cấn này, Thanh Hà vương đột nhiên nở nụ cười: “Lần đầu tiên thấy ngươi gấp gáp đến thế đó nha, những lời như vầy ấy mà, ta lại thà rằng ngươi chọn chỗ nào riêng tư chút, và nói cho một mình ta nghe thôi…”
“Thác Bạt Thiệu! Lúc mịa nào rồi mà ngươi còn muốn… Ai u!”
Hoá ra ngay khi Thuỷ Căn điên tiết chửi mắng, tên kia đã bắn tên xuyên qua khe hở của khôi giáp cắm phập vài cái mông tròn lẳn chắc mẩy của hồ lô oa.
Thuỷ Căn đau không chịu nổi, con quái vật lại càng đau hơn. Nó nới lỏng xúc tua, thét lên một tiếng bén nhọn, toan trở về đáy hồ cùng với những con sóng cuộn xuống.
Thiệu lập tức nhảy lên đón lấy Thuỷ Căn. Trong khi đó, Vạn Nhân cũng bay vọt lên, nhưng là để tấn công bạch tuộc mỹ nhân đang muốn trốn xuống nước.
Y vung một sợi dây thừng lên, nhìn kỹ mới nhận thấy rằng sợi dây thừng nọ dường như được bện thành từ tóc, khỏi cần hỏi cũng biết chắc nụi là lại lấy vật liệu tại chỗ rồi, chả không biết là cắt tóc băng thi nào để bện dây nữa.
Dây thừng trói chặt cơ thể bạch tuộc mỹ nhân, y siết chặt, quái vật ngã đánh “rầm” một tiếng xuống mặt băng.
Thừa kịp quái vật còn đang đau đớn co giật, Vạn Nhân giơ tay chém xuống, một con dao thép đâm thẳng vào trái tim của quái vật, sau đó y vội vã áp miệng vào vết thương đang tuôn máu của nó.
Cùng lúc đó, cơ thể Thuỷ Căn cũng kéo căng ra, bởi vì đau đớn cùng cực mà hai mắt cậu như muốn nứt toác tới nơi.
Ôm Thuỷ Căn trong lòng, Thiệu đương nhiên cảm nhận được sự khác thường từ cơ thể cậu. Hắn dồn hết linh lực vào hai tay, cố sức lột chiến bào trên người Thuỷ Căn ra, ngưu đầu thú kia một lần nữa lại lóe ra ánh sáng xanh thẳm.
Thiệu vẫn cố chịu đựng, ngay tại thời điểm dây buộc bằng kim loại của bộ giáp bị kéo đứt, hắn phun một ngụm máu tươi lên ngưu đầu trấn tà thú.
Đôi mắt ngưu quỷ dị cuối cùng cũng khép lại, và khôi giáp trên người Thuỷ Căn bỗng chốc cũng rơi xuống.
“Đừng…” Quái vật bị dao găm ghim chặt trên mặt băng đã không còn sức để động đậy, mặc cho Vạn Nhân hút máu mình, nhưng vào khoảnh khắc khôi giáp bị cởi ra, dường như cảm ứng được điều gì, “nó” gắng gượng ngẩng đầu lên, những cái xúc tua yếu ớt vươn tới chỗ bộ giáp tan tành trên mặt đất, đầy yêu thương vuốt ve chiến bào đã trở về với vẻ ngoài loang lổ rỉ sét, khoé mắt khép lại, rơi xuống một giọt lệ đỏ tươi màu máu…
Trong khoảnh khắc ấy, dù đã ngất xỉu đi vì đau đớn, không biết vì sao Thủy Căn lại dâng lên một nỗi niềm chua xót khổ sở.
Cho dù không biết rõ sự thật đằng sau mọi chuyện, nhưng cậu có thể cảm nhận được rằng chủ nhân của chiến bào này chắc hẳn phải có một mối quan hệ sâu sắc với quái vật.
Cái cảm giác tâm linh tương thông ấy giống như những người yêu nhau thề nguyền sinh tử, cho nên mới có thể cảm nhận sự đau đớn của đối phương gấp bội lần.
Một lần nữa, Thủy Căn lại cảm nhận được cái gì là thề nguyền sinh tử, nếu yêu thương là đau khổ, vì sao còn có nhiều người có vẻ thông minh mà cứ dấn thân vào, người trước ngã xuống người sau tiếp bước như thế?
“Thế nào… không sao chứ?” Thiệu cố sức ngồi dậy, vừa hộc máu vừa hỏi Thuỷ Căn. Vừa nãy, việc tháo bộ giáp đã hao tổn hơn nửa linh lực của hắn, lại còn chịu phản chấn từ sức mạnh của chiến bào, nên thật ra thương thế của Thiệu còn nghiêm trọng hơn của Thủy Căn.
Thuỷ Căn chậm rãi vươn tay vuốt lên khuôn mặt tái bợt của Thiệu, nghẹn ngào nửa ngày cũng chỉ buột ra được một câu: “Chết tiệt!” Cảm giác đau đớn đã vợi bớt, nhưng niềm chua xót khổ sở ấy lại không rời đi theo bộ áo giáp, mà dương như đã ở lại nơi đáy lòng, bắt rễ, đâm chồi…
.
(1) Kim Cương hồ lô oa: nhân vật hoạt hình rất được yêu thích ở Trung Quốc, có từ những năm 80 của thế kỷ 20
(2) Ông Hanh ông Cáp: hai vị thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người thì phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ mồm.
Hanh tướng, nguyên danh là Trịnh Luân, nguyên là đại tướng của Trụ vương nhà Thương, là đệ tử của Độ Ách chân nhân. Bởi vì Trịnh Luân thành kính bái sư, chăm chỉ học pháp nên rất được Độ Ách chân nhân yêu quý, vì vậy được Độ Ách chân nhân truyền thụ cho một loại pháp thuật, chính là “Khiếu trung nhị khí”, chỉ cần hừ mũi một cái, sẽ vang như chuông lớn, theo tiếng vang cũng phun ra hai đạo bạch quang, có thể hút hồn phách quân địch, cho nên bất kể địch nhân gì ở trước mặt ông đều thất bại. Cáp tướng, tên là Trần Kỳ, trong bụng ông có một đạo hoàng khí, nếu gặp kẻ địch, chỉ cần há mồm hà ra một ngụm hoàng khí, liền có thể hút hồn phách của kẻ địch, khiến kẻ địch ngây ra như phỗng, nhấc tay chịu trói.
|