Anh Hùng Mạn Tẩu
|
|
Chương 55[EXTRACT]: quay về hiệp ước
Giang Tuyền Phi lại nhớ lại ngày nào đó, cảm giác nghĩ mà sợ, y là một hộ pháp, một tiểu hộ pháp cần cù và thật thà, là tiểu nhân vật ngày thường đều đi theo Giáo chủ cùng Giáo phụ, đi cả phía sau tả sử hữu sử. Tại ngày đó, khi Lâm đại ca dẫn y đi, trở thành người đi tận tận đằng trước ! Lâm đại ca quả nhiên có phong phạm của đại ca, nện bước vững vàng, không chút ảnh hương bởi ngoại giới. Giang Tuyền Phi lại không được , y cảm giác vô số ánh mắt hướng y đánh vào , hơn nữa tập trung ở bàn tay bọn họ giao triền . Kỳ thật y muốn thả ra, chính là Lâm đại ca không cho y chút cơ hội nào. Trở về phòng của khách ***, Lâm Thục Nhân tỏ vẻ muốn cùng với đại ca mình nói chuyện một mình , mọi người thức thời lảng tránh, không thấy được có người vẫn còn đứng kia không nhúc nhích, trong đó một là Sở Ngạo Thiên, một là Giang Tuyền Phi. Giang Tuyền Phi cũng rất muốn đi, chính là bị Lâm Hiền Nhân lôi lại, không có cách nào thoát thân, Sở Ngạo Thiên thì không có ý rời đi. “Các ngươi đi ra ngoài trước.” Lâm Thục Nhân mặt lạnh nghiêm nghị nói. “A?” Sở Ngạo Thiên nghe xong cảm giác giống như bị một quyền đánh vào ngực. Giang Tuyền Phi run rẩy, vội vàng bỏ Lâm Hiên Nhân ra, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, chạy đến cửa lại cảm thấy được thiếu thiếu cái gì, trở lại lôi Sở Ngạo Thiên vẻ mặt ủy khuất , biến sạch không còn bóng dáng. Lâm Hiền Nhân nghĩ thầm, rằng đại bài Anh hùng giáo lúc nãy ở đây , cũng không làm Giang Tuyền Phi chạy trốn như vậy, tự cái tìm ghế ngồi xuống, nói “Nói cái gì bí mật đây, còn sợ người nghe ?” Lâm Thục Nhân trong lòng sớm đã có chủ ý đàng hoàng, nói ” Các ngươi từ lúc nào thì tốt như vậy ?” “Mấy tháng trước đi.” Lâm Hiền Nhân trả lời, nhìn thấy lão Nhị nhà mình biểu tình lạnh như băng , nói “Ân. . . . . . Ngươi phản đối?” Lâm Thục Nhân khơi gợi tươi cười, nói “Làm huynh đệ, ta không phản đối, đại ca thích là tốt rồi, nhưng ——” Lâm Hiền Nhân chờ hắn nói hết câu , thấy hắn một bộ dáng âm hiểm , không khỏi hơi nhíu mày. ” Nhưng làm một phần tử của Anh hùng giáo, ta phản đối.” Lâm Thục Nhân nói, “Giang Tuyền Phi là Thủy hộ pháp của giáo, trách nhiệm trọng đại, không thể thiếu, mà hiện giờ không người kế nhiệm chức vị này, may mắn hôm nay đuổi kịp, nếu để đại cả đem người mang đi, coi như tiêu..” ” Được được, ngươi muốn như thế nào nói thẳng.” Lâm Hiền Nhân sớm biết lão Nhị nhà hắn vừa xuất hiện, sẽ không dễ dàng đi như vậy rồi. Lâm Thục Nhân lúc trước nghĩ ra rất nhiều biện pháp muốn mượn sức của đại ca , còn cùng Phạm tả sử nghiên cứu và thảo luận một phen, không nghĩ tới sự tình lại phát triển như thế, thật sự là —— thật quá tốt ! “Giang hộ pháp là trăm triệu lần đi không được , cho nên thôi, đại ca không bằng lưu lại đi?” “Lão Nhị, yêu cầu của ngươi ta sẽ hết sức thực hiện, nhưng ta tuyệt không nhập giáo.” Lâm Hiền Nhân kiên định nói, rồi sau đó ngữ khí vừa chuyển , bĩ khí mười phần nói “Ai, lão Nhị a, đàm luận điều kiện liên quan chuyện tình nghĩa, xem phân thượng của đại ca ta , ngươi liền đem Tuyền Phi giao cho ta đi.” Lâm Thục Nhân đương nhiên sẽ không gật đầu, binh đến tướng ngăn, nước đến đất cản, đại ca nếu muốn ra tay theo tình nghĩa huynh đệ, hắn tự nhiên cũng có cách ứng đối, nói “Ngươi không nhập giáo cũng được, muốn mang y đi cũng không phải không thể thương lượng, bất quá. . . . . .” Giang Tuyền Phi thực lo lắng, lo lắng tội mình giấu diếm Lâm đại ca sẽ chọc giận Giáo phụ, nếu như bị trả thù ? Sở Ngạo Thiên thì thực thương tâm, so với việc không cho y trên giường ngủ đã khổ sở, Thục Nhân như thế nào có thể đuổi y đi ra ngoài? Hai người mỗi người một tâm sự canh ngoài của, biểu tình biến hóa đều thực phấn khích. “Tuyền Phi ngươi cùng Lâm đại hiệp cùng một chỗ ?” Sở Ngạo Thiên buồn bực nửa ngày rốt cục nhớ tới hai người này tay trong tay đi về , trong lòng nổi lên một tia bất bình . Đối mặt chất vấn của Giáo chủ , Giang Tuyền Phi không dám giấu diếm, thẳng thắn nói, rằng mình cùng Lâm đại ca có gút mắt, bất quá vẫn là che giấu hai đêm mơ hồ kia, cuối cùng còn bổ sung hỏi “Giáo chủ ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?” Sở Ngạo Thiên nghe xong, cảm thấy thực phức tạp, cũng cảm thấy được hâm mộ, nói “Rất tốt a, ngươi còn muốn như thế nào nữa?” “Giáo phụ nếu trách tội. . . . . .” “Thục Nhân như thế nào có thể trách tội ngươi, ngươi hiện tại là người của đại ca hắn đại ca .” Một câu đánh thức người trong mộng, Giang Tuyền Phi nhất thời trước mắt sáng ngời, đúng vậy, ta hiện tại là người của Lâm đại ca , cũng chính là tẩu tử của Lâm Thục Nhân , không, ca phu ! Lâm Thục Nhân chính là thấy ta cũng không dám động đi ! Ý thức được địa vị mình phi thăng, Giang Tuyền Phi cảm động ha ha cười, xoay người , y rốt cục trở nên nổi bật ! Trong phòng, hai huynh đệ nói chuyện cũng đến hồi kết thúc, Lâm Thục Nhân đối với kết quả có được thực vừa lòng, mặt cười khanh khách, Lâm Hiền Nhân có loại cảm giác đã đem mình đi bán rồi. Song phương cuối cùng đạt thành ý kiến nhất trí , Lâm Hiền Nhân không cần nhập giáo, Giang Tuyền Phi cũng có thể cùng hắn đi, nhưng mỗi tháng phải đưa tin về giáo một lần, hơn nữa cam đoan tùy truyền tùy đến, mà Lâm Hiền Nhân ở Anh hùng giáo lại gặp được nguy cơ lấy thân phận người nhà xuất lực bán mạng. Tình yêu không phải dù sao cũng phải có một phương hy sinh hay sao ? Cho nên Lâm Hiền Nhân hy sinh . ” Chúng ta hiện tại có thể đi rồi đi?” Lâm Hiền Nhân cảm giác tâm cơ hủ lạc , cùng thủ đoạn của mình đều không bì kịp lão Nhị. “Đại ca đừng vội, ” Lâm Thục Nhân cười nói, “Ta còn có nói mấy câu phải cùng Giang hộ pháp nói một mình.” “Ngươi cùng y có cái gì đâu, không được!” Lâm Hiền Nhân lập tức phản đối, dù sao mặc kệ lão Nhị muốn nói cái gì, cũng không chính là chuyện tốt. Lâm Thục Nhân nói , “Giang Tuyền Phi là cấp dưới của ta , ta có quyền lợi này .” Lâm Hiền Nhân không lay chuyển được hắn, căm giận nói “Đi, ngươi muốn tìm y đàm, ta tìm Sở Ngạo Thiên nói chuyện phiếm nha !” Lâm Thục Nhân tiếu dung cứng đờ, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không được.” “Hắn là muội đệ , ta có quyền lợi này .” Lâm Hiền Nhân ‘cáp’ một tiếng, hoàn toàn không thèm nhìn sắc mặt khó coi của Lâm Thục Nhân , ra khỏi cửa nhìn thấy Sở Giang hai cặp mặt gắt gao hướng bên này nhìn. “Sở Ngạo Thiên, đến đến đến, chúng ta đến bên phòng cách vách tán gẫu đi.” Lâm Hiền Nhân một phen khoá trụ tay Sở Ngạo Thiên , liền hướng phòng cách vách tha người đi, khiến cho Sở Ngạo Thiên không hiểu ra sao lại không dám cự tuyệt. Lâm Thục Nhân nhìn qua mặt không chút thay đổi, trong lòng lại đại sinh ghen tuông , quả muốn tìm kẻ nào đó phát tiết giận dữ, vì thế ——”Giang Tuyền Phi, ngươi vào đây cho ta!” Giang Tuyền Phi hai chân không tự giác run lên, trong lòng mặc niệm chú ngữ có thể làm y đỡ run: ta là đại tẩu hắn , không, ca phu! Ta có Lâm đại ca che chở, hắn tuyệt không dám động ta! Ta là ca phu hắn , hắn không dám đụng đến ta! Ta là ca phu hắn , hắn không dám đụng đến ta! Ta là ca phu hắn , hắn không dám đụng đến ta!
|
Chương 56[EXTRACT]: quay về viên mãn
Sở Ngạo Thiên đi theo Lâm Hiền Nhân vào phòng, tâm tình thập phần khẩn trương, bởi vì lúc trước từng bị Lâm đại ca ghét bỏ, cho nên y thật cẩn thận gọi “Lâm, Lâm đại hiệp. . . . . .” Lâm Hiền Nhân nhìn y bộ dáng lo lắng hãi hùng , nhất thời buồn bực nghĩ rằng mình hung ác như vậy sao ? “Ách, vẫn nên gọi ta là đại ca đi.” “Đại ca!” Sở Ngạo Thiên kích động đến nỗi hận không thể nhảy dựng lên, kiểu xưng hô này chứng minh Lâm đại ca tiếp nhận y làm em dâu rồi, hại y lo lắng thật lâu, còn gạt Thục Nhân lấy dự phòng một ngàn hai ngân phiếu từ Kim hộ pháp, chuẩn bị thời cơ thích hợp liền hối lộ Lâm đại ca. (Ách.. ha ha.. hối lộ ) Lâm Hiền Nhân thấy Sở Ngạo Thiên động niệm, một bộ dáng ân cần bày ra, phi thường giống một đại cẩu chiếm được thức ăn liền làm nũng. Hắn không khỏi cảm khái bổn sự của lão nhị nhà mình, bậc công phu dạy dỗ này phải học tập học tập. Sở Ngạo Thiên càng ngày xích càng gần, gần đến Lâm Hiền Nhân điều nổi lên chỗ không thích ứng, chỉ thấy y cho tay vào vạt áo đỏ au, kích động cùng run rẩy hé ra một xấp ngân phiếu, đưa ra nói “Đại ca, đây là chút lòng thành mong ngươi nhận lấy.” Mắt Lâm Hiền Nhân vừa thấy , cũng đến một ngàn hai ngân phiếu, năm quan tiền ăn được một chén, một lượng có thể gọi được một bàn đồ ăn, mười hai lượng có thể mua luôn cái quầy, số này cũng không phải là nhỏ a !!! Sở Ngạo Thiên là người hào phóng, như thế nào có thể hối lộ, liền sửa thành hiếu kính, làm em dâu hiếu kính đại ca cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. “Đại ca, ngươi xuất môn bên ngoài, trên người có một ít ngân lượng sẽ tiện hơn.” Kỳ thật chuyện đại ca cùng Giang hộ pháp nếu giao cho y xử lý , khẳng định là vỗ hai tay, kêu ‘hảo’ ngay một tiếng, sau đó liền tiễn cả hai đi tiêu dao thiên địa. Hiện tại lại giao cho Thục Nhân xử lý, nói vậy so với y sẽ càng hoàn mỹ, cho nên y mới lén tặng ngân lượng. Lâm Hiền Nhân không phải là kẻ tham tài, nhưng cũng không đạt tới cấp độ coi tiền tài là rác, hơn nữa chuyện trải qua mấy ngày nay , ngân lượng trắng tinh trước mắt.”Này, điều này… sao không biết xấu hổ?” Không phải cự tuyệt, là ngượng ngùng mà thôi! “Đại ca đừng nói lời khách khí , ngươi cứ việc cầm dùng, nếu như không đủ truyền tin về cho ta, ta lập tức phái người đưa tới.” Sở Ngạo Thiên tuyệt đối là kẻ coi tiền như rác , đó là vì y có tiền. Lâm Hiền Nhân lại ngại ngùng một chút, mới cầm ngân phiếu trên tay Sở Ngạo Thiên miễn cưỡng cất sâu vào trong áo. Hắn nhất thời đối với người em dâu này càng thêm vừa lòng, nghe lời, nhiều tiền, bộ dáng cũng không xấu, khó trách lão Nhị thích như vậy! Cách vách , Giang Tuyền Phi cố gắng thôi miên chính mình để thêm chút cam đảm, không ngờ vừa bước vào ốc, Lâm Thục Nhân liền nói “Giang tuyền phi, khá khen cho lá gan ngươi thực lớn!” Khiến cho y lập tức đem cái thân phận “Ca phu” đánh văng. “Giáo phụ, ngươi nghe ta giải thích. . . . . .” khi Lâm Thục Nhân tâm bình khí hòa thì làm ai ai cũng mến, Lâm Thục Nhân tức giận quả thực chính là Diêm La! Giang Tuyền Phi nhất thời nhuyễn chân , quỳ bùm xuống , trong lòng lại nghĩ ta là ca phu ngươi, ta quỳ trước ngươi là chiết thọ ngươi , chiết chết ngươi chiết chết ngươi! Lâm Thục Nhân trên cao nhìn xuống đánh giá y, thấy y lạnh run, nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt . “Ngươi nói đi.” Giang Tuyền Phi hấp hấp nước mũi, “Thuộc hạ cùng Lâm đại ca nhất kiến như cố, phát triển đến tận đây chỉ do ngoài ý muốn, cũng không không cố ý giấu diếm, đối Anh hùng giáo trung thành và tận tâm tuyệt không hai lòng, thỉnh giáo phụ suy xét.” ” Sao ngươi không trả lời là vì đó là đại ca ta, cho nên đem mình đi bồi ? ” Lâm Thục Nhân hừ lạnh một tiếng, nói “Sau đó khiến ta hảo hảo ca ngợi ngươi một phen.” Giang Puyền Phi lăng lăng nhìn Lâm Thục Nhân, y thật đúng là không nghĩ tới ! “Thuộc hạ không dám lừa bịp Giáo phụ. . . . . .” “Là không nghĩ tới đi?” Lâm Thục Nhân một câu vạch trần, không chút lưu tình . Giang Tuyền Phi dại ra một trận , hoàn toàn sờ không đến ý đồ đối phương , phát run quỳ trên mặt đất. Y thật sự sợ Lâm Thục Nhân, không chỉ là sợ, còn có điểm bội phục, Lâm Thục Nhân làm sao có thể động đến chỗ yếu hại của y, Mỗi lần đều làm y muốn sống cũng không được. Lâm Thục Nhân thật ra thực thưởng thức bộ dáng điềm đạm đáng yêu của Giang Tuyền Phi, mà muốn cho kẻ nào đó e ngai mình chỉ cần hung ác đủ là được .”Thôi, ngươi nếu thực nói như vậy , ta đã không buông tha ngươi.” Giang Tuyền Phi mới vừa nhẹ nhàng thở ra, Lâm thục nhân lại nói, “Ngươi đối đại ca của ta chính là thiệt tình sao?” Giang Tuyền Phi vừa muốn mở miệng, Lâm Thục Nhân bổ sung nói, “Ta muốn câu trả lời thật tốt ” Khẩu khí rõ ràng bao hàm uy hiếp kiểu “Đáp án nếu là không phải tâm ý của ngươi, ngươi chờ chết đi” .(chỗ này có chút chém) Giang Tuyền Phi nuốt nước miếng, nói ” Vâng, thuộc hạ nguyện đi theo Lâm đại ca cả một đời.” Lâm Thục Nhân cười lạnh nói, “Hắn là con cả của Lâm gia ta, ngươi nếu đi theo hắn, làm sao hắn có thể làm trọn trách nhiệm nối dõi tông đường của con cả ? Giang Tuyền Phi trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày mới nói “Thuộc hạ, thuộc hạ có thể không ngại. . . . . .” “Nga? Thật sao?” Lâm Thục Nhân tiếp tục ép sát. Giang Tuyền Phi chỉ cảm thấy trong lòng ủy khuất, y xem như thấy rõ, y làm sao làm ca phu cùng đại tẩu, Lâm Thục Nhân căn bản muốn y là tiểu thiếp Lâm đại ca! Kiên quyết nuốt lại nước mắt đã mau chóng tuôn ra, y cắn răng hồi đáp “Thật .” Lâm Thục Nhân cười một tiếng, không nghĩ tới Giang Tuyền Phi không hề đắng đo, đại ca thật có phúc, Lâm gia có truyền nhân hay không liên quan rắm gì đến hắn, thuận miệng nói một cái thôi. Hắn nói tiếp “Đi, ngươi cùng đại ca đi đi, nhưng ta muốn ngươi nhớ kỹ, ngươi thủy chung là người của Anh hùng giáo .” “Giang Tuyền Phi sinh là người Anh hùng giáo , chết là quỷ Anh hùng giáo !” Giang Tuyền Phi dõng dạc nói . “Hảo!” Lâm Thục Nhân nói, “ Giang hồ này các ngươi cứ việc đi, ai dám ngăn cản các ngươi, chính là không cho Anh hùng giáo ta mặt mũi, sẽ khiến hắn sống không bằng chết!” Giang Tuyền Phi lại sửng sốt, sau mới phản ứng chạy nhanh dập đầu nói “Tạ ơn giáo phụ thành toàn!” Lâm Thục Nhân lại thân thủ giữ chặt cánh tay y, không cho y hành lễ, nói “Ngươi theo đại ca của ta rồi, chớ nên chiết sát ta.” Giang Tuyền Phi bảo trì vẻ mặt chất phác bị Lâm Thục Nhân nâng dậy, lại nghe hắn nói “Về sau liền phiền toái ngươi chiếu cố đại ca của ta .” Thẳng đến khi Lâm Thục Nhân mở cửa phòng, Giang Tuyền Phi mới có phản ứng, y đây là được tiếp nhận rồi ? Thành công tiến lên chức vị ca phu ? Một cái tươi cười sáng lạng nở rộ trên mặt —— “Thất thần để làm chi? Còn không qua cách vách nói với đại ca ta đi!” Lâm Thục Nhân mặt lạnh nói. “Vâng!” Giang Tuyền Phi chạy nhanh tươi cười, ‘đặng, đặng, đặng’ hướng cách vách chạy tới.
|
Chương 57[EXTRACT]quay về khai đoan
Lâm Hiền Nhân kéo bàn tay nhỏ bé của Sở Ngạo Thiên thu lấy tiền lì xì kia vào áo, tán dương cao độ thành ý của Sở Ngạo Thiên. Giang Tuyền Phi lúc đó phá cửa mà vào, vừa lúc đem tư thế của hai người nhét vào mắt. “Lâm đại ca, chúng ta đi thôi!” Giang Tuyền Phi hưng phấn reo lên, đối với hành động thân mật của hai người một chút cũng không ngại. Y không ngại không có nghĩa là không ai để ý, kế tiếp sau lưng y bước vào phòng chính là người nào đó mang bộ mặt oán hận bắt gian tại gường, nếu không phải đối phương chính là đại ca nhà mình, sợ hiện giờ đã đem đi phanh thây vạn đoạn.”Đại ca, các ngươi tán gẫu xong rồi đi?” Cưỡng chế ghen tị trong lòng , Lâm Thục Nhân vẻ mặt hòa ái tươi cười nói. Lâm Hiền Nhân ỷ vào thân phận đại ca của mình, không để ý sống chết của người khác tiếp tục lôi kéo Sở Ngạo Thiên , nói ” Cũng không sai biệt lắm, lão Nhị a, em dâu thật sự là người tốt!” Lâm Thục Nhân thu liễm tươi cười, chỉ cảm thấy lời này phi thường chói tai, thật giống như đang nói ~ lão Nhị a, tay của thê tử ngươi ngươi thực là nhuyễn ~. ” Ngươi trước tiên có thể buông ra ?” Lâm Hiền Nhân lúc này mới phản ứng được chuyện xấu , lão Nhị nhà mình có bao nhiêu keo kiệt hắn rất rõ ràng ,nhanh chóng bỏ ra làm bộ ho khan. Giang Tuyền Phi vẫn là không phát hiện có gì không đúng, chất phác đứng ở bên cạnh. Sở Ngạo Thiên mơ hồ cảm giác được Lâm Thục Nhân tức giận, nhưng vẫn là không rõ nguyên nhân. Lâm Thục Nhân tiến lên từng bước, chặt chẽ nắm cánh tay Sở Ngạo Thiên lên, ném một câu “Đại ca đi thong thả không tiễn” , kéo người xoay người bước đi. “Nha nha, Thục Nhân, đau quá.” Sở Ngạo Tthiên bị lôi đến lảo đảo, giống như trên cánh tay có thêm một cái còng tay. Lâm Thục Nhân trừng y liếc mắt một cái, bộ dáng ngoan tuyệt : ngươi đêm nay đừng nghĩ lên giường , làm y sợ tới mức rùng mình một cái, ngoan ngoãn ngậm miệng. “Lão Nhị lão Nhị!” Lâm Hiền Nhân giật mình tỉnh ngộ, lập tức đuổi theo, ngăn đường hai người lại, nói “Ta có lời nói với ngươi.” Lâm Thục Nhân đem Sở Ngạo Thiên hộ ở sau người, nói “Ngươi nói.” Lâm Hiền Nhân lúc này thật đúng là có chuyện quan trọng hơn, nói “Ngươi còn nhớ rõ chuyện Vũ Di Sơn trang ?, lần trước Trừ ma đại hội bị bỏ dở, nhưng mấy kẻ đó chính xác sẽ không buông tha, ta phiêu bạc trên giang hồ mấy tháng, nghe đâu bọn họ lại tụ tập được mấy môn phái, chỉ sợ sẽ có điểm bất lợi với các ngươi “ Lâm Thục Nhân thấp giọng cười lạnh một tiếng, nói “Một đám ô hợp.” Việc này đã sớm có người báo cáo lại , lần này đến đây vừa là vì đại ca, còn lại chính là muốn thăm dò đám được gọi là chính đạo kia. “Còn có,… ” Lâm Hiền Nhân sắc mặt ngưng trọng, nói “Danh Kiếm môn cũng tham gia.” Lâm Thục Nhân sau khi nghe xong, lắc đầu cười cười nói, “Cũng tốt, dù sao sớm hay muộn cũng phải chống lại.” Sở Ngạo Thiên đứng sau lưng hắn ngược lại vẻ mặt khẩn trương, bắt đầu miên mang suy nghĩ. “Phụ thân. . . . . . Có lẽ cũng ra mặt.” Lâm Hiền Nhân nói, tuy rằng không đồng ý cách mà phụ thân đã làm, nhưng dù sao cũng là phụ thân sinh dưỡng hắn. Sở Ngạo Thiên trong lòng căng thẳng, lòng bàn tay đều vò ra mồ hôi. Lâm Thục Nhân lại không cố kỵ nhiều như vậy, nói “Ta không ngại tiếp tục gọi hắn một tiếng phụ thân, chỉ là không biết lão nhân gia sẽ nguyện ý nghe hay không “. Lâm Hiền Nhân chau nhanh mày, nói, “Lão Nhị, nếu có thể, ngươi hãy hạ thủ lưu tình.” “Đại ca nói quá lời, “ thái độ Lâm Thục Nhân nhuyễn xuống , khôi phục hòa ái tươi cười, có phải hay không tất cả mọi người cảm thấy rằng hắn sẽ giết phụ thân ? Kỳ thật hắn chỉ là có người phải bảo vệ, chứ không phải là kẻ thị huyết .”Phụ thân công phu hơn ta, ngươi nên lo lắng cho ta mới đúng.” “Ngươi không phải có Anh hùng giáo cường đại phía sau hậu thuẫn hay sao ? ” Lâm Hiền Nhân nhìn thấy em dâu khẩn trương đến đầu đổ đầy mồ hôi, không khỏi ha hả cười, vỗ vỗ bả vai lão Nhị , nói “Bảo trọng.” Lâm Thục Nhân cầm lấy tay Lâm Hiên Nhân, nói “Đại ca cũng bảo trọng.” Sau khi cáo biệt một cách ngắn ngủi, đoàn người Anh Hùng giáo vui vẻ tiễn Lâm Giang hai người, Hồng lão bản hào phóng đánh một bao lớn vật tốt treo lên lưng Giang Tuyền Phi , ngân phiếu, lương khô, quần áo cái gì cần có đều có. Lâm Hiền Nhân so sánh với lúc rời đi Danh Kiếm môn, nhất thời cảm khái, có một tổ chức tốt, thật sự là hạnh phúc. Sau khi cung tặng huynh trưởng rời đi, Lâm Thục Nhân gọi tả hữu hai Sử thương nghị đại kế. Miêu Nguyệt Hoa được phân phó ở bên ngoài, một thân khinh công lại là xuất thần nhập hóa, phái đi tìm hiểu tin tức chính đạo. Phạm Đình Chí túc trí đa mưu, giỏi về bày mưu nghĩ kế, có hắn tọa trấn, Anh Hùng giáo không chỗ nào có nguy hiểm. “Hồi bẩm Giáo chủ Giáo phụ, hiện tại chính đạo đã tụ tập mười ba môn phái , lấy Danh Kiếm môn cùng Thuần Dương phái cầm đầu.” Miêu Nguyệt Hoa mở ra cây quạt, cười hì hì nói “ Phùng Khang Hùng trang chủ Vũ Di sơn trang tuyên bố thoái ẩn cũng tái xuất giang hồ.” Sở Ngạo Thiên trộm ngắm sắc mặt Lâm Thục Nhân, không có gì biến hóa. Lâm Thục Nhân đối với việc này cũng không bình luận, nói “Phạm tả sử thấy thế nào?” Phạm Đình Chí đáp lời nói, “Vũ Di sơn trang giáp một phương, tất là cung cấp vật tư lương thực, bởi vậy là hậu viên của chính đạo .” Lâm Thục Nhân nghĩ nghĩ, nói ” Giao cho Hồng lão bản đi.” Phạm Đình Chí nháy mắt liền hiểu được ý đồ Lâm Thục Nhân, cảm thấy làm như vậy có điểm tổn hại, không quá phù hợp phong cách làm việc quang minh của Anh hùng giáo , khó xử nhìn về phía Sở Ngạo Thiên, nói “Giáo chủ cảm thấy như thế nào?” Tác dụng chính của Sở Ngạo Thiên là làm một cái đại bài thính giả, căn bản không biết trong hồ lô bọn họ bán là cái gì, trảo trảo đầu nói “Liền, liền chiếu theo ý tứ Thục Nhân đi.” ” Vâng ” Phạm Đình Chí tiếp mệnh lệnh, lại hiện ra một bộ tâm sự khó xử. Miêu Nguyệt Hoa cùng hắn quen biết nhiều năm, liếc mắt một cái liền nhìn ra điểm không thích hợp của hắn. Đợi nghị tán đi, nàng liền tìm tới Phạm Đình Chí, hỏi cho ra lẽ. Nhưng Phạm Đình Chí chỉ lắc đầu thở dài, hồi lâu mới nói “Giáo chủ hắn. . . . . .” Nói đến một nửa lại nuốt trở về. Tiếp theo lại là một trận thở dài, nói “Thôi, chờ dẹp xong đàn chính đạo này rồi nói sau.” Dứt lời liền vội vàng đi tìm Hồng lão bản. Miêu Nguyệt Hoa cảm thấy người này thật sự là nên mặc kệ , còn không bằng một nữ tử như nàng sảng khoái,đối với việc đó cũng không thèm để tâm , gấp quạt, tiêu sái mà đi. Anh hùng mạn tẩu – Tác giả : Địch Hoa – Biên : Dạ
|
Chương 58[EXTRACT]quay về mâu thuẫn ˇ
Chính đạo động tác nhanh chóng, vừa nghe ngóng đã thấy bọn họ tụ tập xong, trong vòng nửa tháng đã vây công đến chân Anh Hùng sơn. Anh Hùng giáo cũng tự nhiên không chậm trễ, đối phương thế công rào rạt, bọn họ chỉ thấy chiêu sách chiêu. Chính đạo đại quy mô thẳng tiến, Anh Hùng giáo liền làm những trận nhỏ bất ngờ, không đối diện ứng chiến, chuyên môn phá rối phía sau, nhiễu loạn tâm trí phía chính đạo.Trải qua một hồi, con đường trừ ma của chính đạo không hề tiến triển, còn bị ma nhân làm rối lòng đến tan rã, các bang phái trong lúc đó mâu thuẫn không ngừng. Lúc tin tức truyền lại Anh Hùng giáo là lúc Lâm Thục Nhân đang cùng Mộc hộ pháp Đỗ Lâm Lâm thương lượng chính sách bố binh . Sở Ngạo Thiên ở bên cạnh nhàm chán vô cùng, một hồi chọt chọt bồn hoa, một hồi gạt gạt bọt nước trà. Từ khi tiễn Lâm đại ca trở về sau, y so với trước kia càng nhàn, giáo vụ không cần y phải buồn rầu, Lâm Thục Nhân toàn quyền quản lý . Nguyên bản còn có thể hỏi một chút ý kiến của y, nhưng mà đầu gỗ y nói cũng không nói cái gì nên lời, cho nên về sau cũng chẳng trưng cầu ý kiến của y. Phạm Đình Chí dài mặt ngựa cả ngày , gặp ai đều nhìn với bộ dáng thù giết cha. Miệng tuy không nói, nhưng trong lòng lại đối với việc Sở Ngạo Thien nhàn nhã thực không hài lòng, tuy rằng hắn cũng chẳng trông cậy vào việc Sở Ngạo Thiên bày mưu tính kế, nhưng không phải là dạng mất quyền lực như vậy, đường đường là một cái giáo chủ lại có thể là một vai diễn, giáo chúng mà biết thì phải giải thích ra sao ? Toàn bộ giáo trừ bỏ hắn cảm thấy không được vui , thì cũng không ai phát hiện ra chỗ không ổn, vẫn vui vẻ để Lâm Thục Nhân dẫn dắt tìm kiếm tiền đồ tươi sáng. Sở Ngạo Thiên nhìn nhìn nửa ngày, thật sự mất mặt, chuẩn bị quay về ốc ngủ trưa. Y hiện tại bị Lâm Thục Nhân trông giữ , ăn uống ngủ đều phải chịu giám sát, lại không nửa điểm phiền não, dưỡng đến da thịt đều nộn nộn, phi thường thích hợp để hưởng dụng buổi tối .(=.=”) “Giáo chủ đi đâu ? !” Phạm Đình Chí lập tức liền đem người ngăn lại, lớn tiếng nói. Trong phòng nhất thời im lặng, tất cả mọi người đem ánh mắt khóa trụ Sở Ngạo Thiên, khiến cho y liền chột dạ.”Ta. . . . . . Ta đi ngủ trưa.” Phạm Đình Chí quả thực muốn nổi điên, đang thời khắc khẩn trương Anh Hùng giáo bị chính đạo vây công , đường đường Giáo chủ cư nhiên ngay cả màn ‘sân khấu’ cũng không đảm đương , muốn đi ngủ trưa! Nhưng hắn còn không kịp mở miệng, Lâm Thục Nhân bên kia khoát tay nói, “Đi ngủ đi, nhớ đắp chăn.” Sở Ngạo Thiên ứng thanh ‘nga’ một cái, ngoan ngoãn quay về ốc đi ngủ. Phạm Đình Chí ngăn không được cũng không dám cản trở, đành phải một mình sinh hờn dỗi, đợi cho tan họp, dạ dày đều nghẹn đau . Đau luôn đến thắt lưng làm thân mình không dậy nổi, trong lòng còn buồn bực đơn giản liền cắn răng vọt đến trước mặt Lâm Thục Nhân. Tuy là giáo chúng kính sợ giáo phụ, còn hắn kính là kính, nhưng thật ra một chút cũng chẳng có. Lâm Thục Nhân đối với việc bị hắn chặn đường chút không ngạc nhiên, giống như sớm có chuẩn bị , thản nhiên nói “Phạm tả sử có chuyện gì?” “Thuộc hạ đến chúc mừng Giáo phụ.” Phạm Đình Chí chắp tay hành lễ. “Nga?” Lâm Thục Nhân vĩnh viễn là bộ mặt ôn hòa, hắn trời sinh gương mặt thực tốt, dù có nghiêm túc cũng làm cho người ta chỉ thấy cảnh đẹp ý vui, nếu đổi lại là hiền lành, cộng thêm tươi cười, nói mị hoặc chúng sinh chắc chắn không đủ. Phạm Đình Chí không có tâm tình thưởng thức khuôn mặt hắn, từng chữ từng chữ nói ” Chúc mừng giáo phụ tay đủ che trời”. Nhìn Lâm Thục Nhân không trả lời, hắn tiếp tục nói, ” Giáo phụ hiện tại có Anh hùng giáo, bước tiếp theo không phải chuẩn bị đoạt thiên hạ sao ?” . Giờ khắc này Phạm Đình Chí chính là một bộ chuẩn bị thấy chết không sờn, chờ Lâm Thục Nhân một chưởng đánh chết, cũng muốn hung hắn châm chọc khiêu khích đối phương một phen, bằng không cũng không cần đợi Lâm Thục Nhân ra tay, hắn đã nghẹn mà chết trước. Lâm Thục Nhân tiến lên từng bước, thẳng đến chỗ Phạm Đình Chí, khuôn mặt anh tuấn, thâm thể đơn bạc , làm cho người ta gặp phải lỗi giác “Phạm tả sử nói không sai, hiện tại Anh hùng giáo là của ta, ngươi có năng lực thay đổi sao?” Hắn thấp giọng nói, loại khoảng cách này muốn lấy tánh mạng đối phương vấn đề căn bản là chỉ cần hắn nghĩ muốn hoặc không. Phạm Đình Chí tức giận đến phát run, chính công phu mình được cho lớp trung giai, cũng không đủ giắc răng Lâm Thục Nhân. Lâm Thục Nhân hừ lạnh cười nói, “Phạm tả sử là trí giả của toàn giáo, dù gì ta cũng còn cần ngươi hiệp trợ, là — người thông minh thì phải thông minh đến cùng, đừng để gây ra họa sát thân mới phải “. Khen tặng, mượn sức, uy hiếp đầy đủ mọi thứ, Phạm Đình Chí hô hấp đều rối loạn, phân không rõ là tức giận hay là sợ hãi. Dẫn sói vào nhà, hắn trong đầu lòe ra câu này, chân chính cảm nhận được cái gì là thỉnh thần dễ tiễn thần khó ! “Còn có chính là, Phạm tả sử nghĩ sai một chút rồi , ” Lâm Thục Nhân thối lui, hai tay đặt ở sau người, nói “Ta quả thật đối Anh Hùng giáo cảm thấy hứng thú, cũng rất muốn, nhưng ta đối Sở Ngạo Thiên hứng thú lớn hơn.” Phạm Đình Chí oanh tạc trong đầu, muốn lắp răng nanh , liền đi lên cấp Lâm Thục Nhân cắn một phát, đường đường Anh Hùng giáo giáo chủ chứ không phải đồ chơi của tiểu tử ngươi ! Nhưng hắn đương nhiên không có răng nanh, cho nên chỉ có thể dùng mắt – nhìn chằm chằm theo hướng Lâm Thục Nhân rời đi, dùng mắt đem đối phương đâm ngàn đao vạn quả. Lâm Thục Nhân đối Phạm Đình Chí thật sự là không khởi lên một chút sát tâm nào, lúc Anh hùng giáo cấp bách cần nhân tài như vậy sao có thể, về phương diện khác như việc trung thành với Sở Ngạo Thiên thì quả thực là khối bảo bối, mình nếu có chút bất trắc, cũng có đối tượng phó thác . Sở Ngạo Thiên tỉnh ngủ song liền vẫn đứng ở trong phòng thiết ngân lượng, tức là đem khối bạc lớn cắt thành khối bạc bé , việc này vốn có chuyên gia phụ trách, nhưng mà y lại thực nhàn đến hoảng, liền bắt đầu đem một khối bạc về ngoạn, thuận tiện luyện lạc hồn chỉ. Khi Lâm Thục Nhân trở về, y đã cắt bạc thành một đống nhỏ chất trên bàn. …………………………………. …………………………………. ………………………………… Trong lòng Lâm Thục Nhân không nghĩ để Sở Ngạo Thiên quan tâm đên giáo vụ, thứ nhất Sở Ngạo Thiên của hắn không phải là nhân tài về phương diện này , thứ hai hắn luyến tiếc y xuất đầu lộ diện, cho nên nhìn đến y một bộ lười nhác thế kia cũng không cảm thấy áy náy, lại còn cảm thấy rất vừa lòng.”Sở huynh, hiện tại việc trong giáo đều được ta chuẩn bị, ngươi có muốn tự mình quản không?” Ngoại trừ thời điểm trên gường, hắn vẫn khách khí xưng hô Sở Ngạo Thiên là Sở huynh. Sở Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, buồn bực trảo trảo tóc, đáp “Không nghĩ muốn. . . . . .” Kỳ thật y trước kia vẫn như vậy, đều là cấp dưới đề lên, sau đó y chỉ việc hạ lệnh chấp hành , nếu là những đề nghị cấm, hắn sẽ xuống lệnh cấm. Hiện tại không cần y cứ tiếp tục truyền lệnh, không có gì không tốt. Lâm Thục Nhân bước lên, vuốt ve sau gáy y, nói “Cũng tốt, ngươi cái gì cũng đừng nghĩ muốn, nghĩ muốn ta là tốt rồi.” Sở Ngạo Thiên lập tức như trước giống đại khuyển, móng vuốt ở trên thân Lâm Thục Nhân sờ loạn một phen, nói “Thục nhân, nếu ngươi cũng cái gì cũng không quản thì tốt rồi.” yêu cầu của y không cao, có thể giống Lâm đại ca cùng Tuyền Phi như vậy là được rồi. Lâm Thục Nhân mặc y vuốt, hồi lâu mới hồi đáp “Nhanh.” Cứ thế tình sắc dâng cao, y phục từ từ rơi rớt.
|
Chương 59[EXTRACT]quay về lưỡng nan
Chính đạo chiến mãi vẫn không thắng, sĩ khí đại hàng, các gia tộc cũng thập phần táo bạo, bất động liền quay sang vung tay với nhau. Đối với hành vi chó cắn chó đấu tranh nội bộ của bọn họ, Anh hùng giáo nhiệt liệt hoan nghênh, một bên châm ngòi thổi gió, một bên châm ngòi ly gián, thậm chí thả ra những tin tức Anh hùng giáo thu nạp hiền nhân. Nháo hơn nửa tháng, uy hiếp của chính đạo càng ngày càng … nhỏ, vài gia tộc đều có thế lui binh, chỉ còn mấy đại phái là kiên trì tới cùng, thà rằng tan xương nát thịt cũng không chịu toàn thân trở ra, chỉ tiếp tục nháo. Bất quá thật sự song phương đều hiểu được , cứ nháo như thế, chính đạo hoặc là dẹp đường hồi phủ hoặc là toàn bộ bị tiêu diệt. Trong Anh hùng giáo sớm không còn khẩn trương như vài ngày trước, nhưng hội nghị tác chiến tức thời vẫn họp mỗi ngày. Mới vừa bàn bạc xong việc nhiễu loạn hôm nay , một thị vệ vội vàng xông vào đại sảnh, cúi người nói bên tai Đỗ Lâm Lâm vài câu. Đỗ Lâm Lâm sắc mặt đột nhiên biến, ánh mắt hướng Lâm Thục Nhân, lại nhanh chóng tiến lại. Phạm Đình Chí lập tức liền phát giác y không thích hợp, mở miệng nói “Đỗ hộ pháp có việc bẩm báo?” Đỗ Lâm Lâm sắc mặt nan kham, lại liếc mắt nhìn Lâm Thục Nhân một cái , lúc này mới ấp a ấp úng nói, “Bẩm báo giáo chủ giáo phụ, chính đạo có người cầu kiến Giáo phụ, là người Danh kiếm môn.” Lời vừa nói ra, toàn trường yên tĩnh. Lâm Thục Nhân mặc dù đã nhập Anh hùng giáo, cũng có địa vị cao, nhưng dù sao cũng sinh ra và lớn lên ở Danh Kiếm môn , lúc này không lựa lời mà nói, ngày sau khó tránh khỏi gặp nghi ngờ. Không đợi Lâm Thục Nhân đáp lời, vẫn là Sở Ngạo Thiên nhàn rỗi giành nói, ” Người của Danh kiếm môn ? Mau mau mời vào !” “Giáo chủ, này. . . . . .” Đỗ Lâm Lâm muốn nói lại thôi, thật không phải không tin Lâm Thục Nhân, mà là chính đạo lấy cấu kết ma đạo là sỉ, ma giáo bọn họ đương nhiên lấy kết giao chính đạo làm nhục! “Đỗ hộ pháp đừng lo, chính đạo nếu cho đệ tử Danh Kiếm môn tiến đến, tức là không có chiến ý.” Sở Ngạo Thiên như đã định liệu trước nói, có thểđình chiến sớm một chút tự nhiên là chuyện tốt, hơn nữa nói như thế nào kia cũng là gia tộc của Thục Nhân , chậm trễ không tốt. Phạm Đình Chí lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, Danh kiếm môn Lâm lão đầu, khụ khụ, Lâm chưởng môn là kẻ dễ dàng chịu thua vậy sao ? Ngày xưa đại chiến đều là song phương người chết ta sống, lần này làm sao chịu yếu thế ? Đánh chết hắn cũng không tin Lâm lão đầu già rồi lẩm cẩm ! Đồng dạng ôm hoài nghi còn có Lâm Thục Nhân, cho dù nhận thua vị phụ thân kia của hắn cũng tuyệt sẽ không phái Danh kiếm môn đệ tử tiến đến, thật đúng là làm người ta hiếu kì muốn nhìn một chút là chuyện gì xảy ra.” Đưa hắn tiến vào.” Thị vệ tiếp lệnh, liền đem một người mang tới trong sảnh, người này vừa thấy Lâm Thục Nhân, lập tức gào khóc, bùm quỳ xuống ôm lấy chân đối phương. Cảnh này làm cả giáo chúng Anh hùng giáo không ai có từ nào chống đỡ, đều ngơ ngác nhìn phía Lâm Thục Nhân mặt không chút thay đổi. “Tiểu sư ca. . . . . . Ô ô ô. . . . . .” Người nọ ôm lấy chết không thả, ngửa lên vẻ mặt đầy nước mắt cùng nước mũi. Lâm Thục Nhân cũng không có vẻ chán ghét, lạnh lùng nói , “Tuyển Văn, ngươi đứng lên nói.” Người này đúng là tiểu sư đệ Ngũ Tuyển Văn của Lâm Thục Nhân , khóc như ruột gan đứt từng khúc, thượng khí không tiếp hạ khí. Lâm Thục Nhân đối với tiểu sư đệ này vẫn có hảo cảm, cảm thấy được y vô hại, cho nên cũng không giận y thất thố như vậy, chỉ đợi y khóc xong, mới hỏi y tình hình cụ thể và tỉ mỉ. “Tiểu sư ca. . . . . .” Ngũ Tuyển Văn nhu nhu hai mắt sưng đỏ , nức nở nói “Sư phụ. . . . . . Sư phụ đã xảy ra chuyện, ngươi mau cứu lão nhân gia đi!” Mới vừa nói xong, lại ôm lấy chân Lâm Thục Nhân khóc lớn lên. Lời vừa nói ra, Anh Hùng giáo hết thảy đều có biểu tình nghẹn họng nhìn trân trối, sắc mặt Lâm Thục Nhân hiển nhiên trầm xuống. Sở Ngạo Thiên biết không ổn, vung tay lên đối giáo chúng phân phó nói, “Các ngươi trước tiên lui đi.” Sau khi giáo chúng thối lui, Sở Ngạo Thiên nhìn Ngũ Tuyển Văn đang khóc than ôm đùi Lâm Thục Nhân , nói “Nam tử hán đại trượng phu khóc cái gì, ngươi trước đem sự tình nói rõ ràng!” Ngũ Tuyển Văn hấp hấp nước mũi, nói ” người Thuần Dương phái đem sư phụ nhốt “ Lâm Thục Nhân nghe xong, mặt không đổi sắc nói “Các ngươi không phải cùng một ruột sao ?” ” Vâng, vốn tất cả mọi người là bởi vì trừ Ma mà kết minh, Danh kiếm môn ta đức cao vọng trọng, được mọi người tôn sùng là đầu lĩnh, Thuần dương phái kia tiểu nhân liền đối với việc này ghi hận trong lòng, nhiều lần tác chiến không chịu phối hợp, làm cho kế tiếp bại lui, về sau lòng người đều tan, bọn họ lại quay lại hãm hại nói là do chúng ta lãnh đạo mới trở nên bất lợi ” Ngũ Tuyển Văn càng nói càng phẫn nộ, “Sư phụ vì đại cục, không muốn cùng bọn chúng khởi phân tranh, lời công lý tự tại lòng người, việc đúng việc sai mọi người xem đều thấy, không ngờ Thuần dương phái kia không chịu bỏ qua!” Sở Ngạo Thiên nghe được lập tức sửng sốt, hận không thể đem hạt dưa đến cắn, này quả thực so với Lữ lắm mồm thuyết thư còn phấn khích a! Ngũ Tuyển Văn lại lau một phen nước mắt bi phẫn, nói “Thuần dương phái chửi bới Danh kiếm môn ta cấu kết ma nhân, nói. . . . . . Nói tiểu sư ca đã nhập ma giáo, phái ta là cố ý phóng thủy.” y thử nhìn nhìn ánh mắt Lâm Thục Nhân, tiếp tục nói “Bọn họ thế nhưng. . . . . . Thế nhưng đòi chúng ta lấy tiểu sư đệ ra làm mục tiêu, nói ngươi nếu niệm tình huynh đệ , liền đem ngươi đưa tới tru sát, ngươi nếu không niệm, liền chứng minh chúng ta không cùng ma giáo cấu kết, còn nói cái gì việc này đối với phái ta cũng không tạo thành tổn thất gì, còn là sách lượt vạn toàn ! Sư phụ tự nhiên sẽ không đồng ý, tỏ vẻ thà rằng ly khai trừ ma hội, cũng không đáp ứng biện pháp này, song phương bởi vậy mà nháo cương” Nghe đến đó,Lâm Thục Nhân không khỏi hừ lạnh một tiếng, lão phụ thân hắn kia không phải luyến tiếc hắn, chính là đau lòng tiểu nhi tử kia đi ” “Mặc dù nháo cương, Thuần dương phái không phải đối thủ của Danh kiếm môn ?” “Nếu là minh đao minh thương, bọn họ tự nhiên đánh không lại chúng ta, chính là bọn họ dùng ám chiêu! ” Ngũ Tuyển Văn trong mắt đầy hận ý, nói “Bọn họ bỏ vào nước trà thất bộ thất hồn (chém) , độc này vô sắc vô vị , người trúng độc trong vòng bảy bước sẽ hôn mê, đệ tử Danh kiếm môn đương nhiên trúng chiêu, ngày thường chúng ta không thường ẩm trà , may mắn thoát nạn. Sư phụ nội lực thâm hậu hơn, trong lúc chưa hôn mê tiền bày mưu đặt kế khiến ta lập tức mang tiểu sư đệ đào tẩu. Ta mang theo tiểu sư đệ mê man thật vất vả bỏ chạy, lại lo lắng bị đuổi giết, không dám quay về Danh kiếm môn, đành phải đến nơi này tìm đến tiểu sư ca ngươi.” Lâm Thục Nhân vẫn đang một bộ dáng sự không liên quan mình , hỏi ” Mấy môn phái khác đâu? Liền như vậy mặc cho bọn chúng làm như vậy ?” “Vài lần đánh đều thua, tất cả mọi người đối chúng ta có oán khí, hiện nay Danh kiếm môn toàn bộ bị bắt, Thuần dương phái kiêu ngạo, phế đi võ công của mấy người bất mãn để thị uy, cho nên cũng không có người dám đứng ra .” Ngũ Tuyển Văn càng bất mãn, mắng to một tiếng”Vô sỉ” . Lâm Thục Nhân nhíu nhíu mày , lại hỏi “Cha cho ngươi tới tìm ta?” Ngũ Tuyển Văn lập tức ách đi, nửa ngày mới lắc đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nói, “Tiểu sư ca, sư phụ tuy rằng đuổi ngươi xuất môn, nhưng hắn dù sao đối với ngươi có dưỡng dục chi ân, ngươi không thể nhìn hắn bị gian nhân hãm hại a!” “Nên làm như thế nào, không cần ngươi dạy ta.” Lâm Thục Nhân cắt lời y nói, nói “Tiểu đệ hiện tại nơi nào?” “Ta sợ tới tìm ngươi sẽ bị ma nhân chặn giết, làm phiền hà tiểu sư đệ, liền đem y giấu ở sơn động trong núi.” Ngũ Tuyển Văn vội vàng nói, “Tiểu sư ca, ngươi nhất định phải cứu cứu sư phụ a!” Lâm Thục Nhân không để ý tới y, quay đầu đối Sở Ngạo Thiên nói, “Sở huynh, phiền toái ngươi phái người cùng Tuyển Văn đi tìm tiểu đệ ta lại đây ?” “Hảo.” Sở Ngạo Thiên liền dẫn Ngũ Tuyển Văn đi ra ngoài , khi đi tới cửa không khỏi quay đầu lại trông lại, phát hiện Lâm Thục Nhân vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích . Y biết rõ Lâm Thục Nhân hiện tại có thể nói tiến thối lưỡng nan, cứu cũng không được bỏ cũng không xong, cứu đi thực xin lỗi Anh hùng giáo, mặc kệ đi có vì hiếu đạo, dù làm như thế nào trái phải đều phạm phải nhân tình. Y đương nhiên sẽ không làm cho Thục Nhân của y buồn rầu, nếu Thục Nhân quyết định không được, vậy cứ để hắn đi.
Anh hùng mạn tẩu – Tác giả : Địch Hoa – Biên : Dạ
|