Khốn Tại Võng Trung Ương
|
|
Chương 35[EXTRACT]Trùng Tử không biết bản thân “rất” được nhớ thương, hai ngày nay y cứ cảm thấy thân thể không thoải mái cho lắm, dự là tiền trong túi lại muốn nhớ đến bác sĩ rồi.
Lý Tư Phàm không phải người biết chăm sóc người khác, cho nên Trùng Tử phải tự mình chiếu cố mình một chút.
Hiện tại Trùng Tử làm việc ở một công ty thương mại, bởi vì chạy nghiệp vụ, cho nên thời gian làm việc hơi thoải mái. Buổi sáng bớt chút rảnh rỗi, chạy đến bệnh viện kiểm tra thân thể một lượt, bác sĩ nói qua hai ngày nữa sẽ có kết quả.
Bởi vì là chỗ bệnh viện của Đình Đình, cho nên sau khi kiểm tra xong lại đến thăm cô. Ra khỏi bệnh viện, Trùng Tử đến bãi đỗ xe để lái xe về công ty.
Vừa đem cửa xe mở ra, phía sau liền có một cái khăn tay duỗi tới. Trùng Tử cư nhiên còn có thời gian trống để nghĩ: Khăn tay của ai a? Nặng mùi như vậy!
..
Theo lý thuyết, Trùng Tử đối với chuyện bị bắt cóc tống tiền hiểu khá rõ, tiểu lê dân bách tính bị người ta trói hai lần cũng không dễ dàng gì. Cho nên thời điểm Trùng Tử tỉnh lại, suy xét mình nếu có thể thoát ra ngoài lập tức mua xổ số.
Y hiện tại bị ném trong một căn phòng nhỏ, bằng kinh nghiệm vào lần trước, hẳn là sẽ có người tiến vào hù dọa với vơ vét tài sản gì gì đó.
Nhưng chờ đến khi con nhện đã sắp giăng tơ trên đỉnh đầu, cũng không thấy có người bước vào. Cơm nước không vào đã đúng một ngày, trong lòng Trùng Tử càng thêm hoảng sợ. Lúc này cửa phòng mở ra. Vào không phải ai khác, chính là Lý phu nhân.
Nhưng việc này ngược lại làm cho Trùng Tử hít một ngụm khí lạnh. Y biết hai mẹ con nhà này luôn cấu véo lẫn nhau, nhưng hiện tại Lý phu nhân là công khai phạm tội bắt cóc y, xuống tay đủ ác. Mục đích là gì? Chỉ số thông minh của Trùng Tử có chút không nghĩ ra.
Lý phu nhân trong tay cầm laptop kèm theo máy ảnh nhắm ngay vào kẻ đen đủi là y. Đi vào cùng Lý phu nhân là một kẻ cao to vạm vỡ che mặt.
“Lý…… A không, Duẫn phu nhân, có chuyện gì thì chúng ta hảo thương lượng. Đừng khiến cho mọi chuyện thành ra lớn như vậy a!”
Lý phu nhân mỉm cười: “Tôi với anh không có thù oán gì, nhưng với con tôi thì xác thực có chuyện quan trọng cần thương lượng……”
..
Ngày hôm nay Lý Tư Phàm trải qua vẫn bận rộn như mọi khi.
Mấy năm nay, của cải của hắn tích lũy nhanh chóng ngày càng mở rộng, gian khổ nỗ lực trong đó chỉ có mình mới có thể biết. Nhưng mà hắn không phải là kẻ tự bạc đãi bản thân, sau mỗi ngày bận rộn, hắn đều quay về nhà trọ hưởng thụ sự hầu hạ của lão nam nhân bên người. Buổi tối lúc có hưng trí, đè y dưới thân cảm thụ nhiệt độ cơ thể lẫn nhau.
Cuộc sống hiện tại của mình hẳn là phải dùng từ hoàn mỹ để hình dung.
Nhưng hôm nay về nhà đã hơn 8 giờ rồi, trong phòng lại là một mảnh tối đen, chỉ có tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên. Cầm lấy điện thoại, vừa nghe, là nhà trẻ của Tranh Tranh gọi tới, thằng bé đã ở đầu kia khóc không thành tiếng: “Ba ba! Mau tới đón con!”
Trong lòng Lý Tư Phàm trầm xuống, hắn vội vàng đi xuống lầu đến nhà trẻ đón đứa nhỏ. Đồng thời gọi điện thoại cho ông chủ công ty Trùng Tử. Cái tên thầy giáo ngốc kia vẫn vì tìm được công việc nhẹ nhàng mà đắc chí, không nghĩ tới ông chủ kia là chỗ quen biết với hắn.
Nhưng đối phương cũng kinh ngạc nói, y cả ngày không tới, còn cho rằng Trùng Tử trốn làm.
Dọc theo đường đi, trong đầu Lý Tư Phàm hiện ra vô số khả năng có thể xảy ra. Thứ nhất chính là Trùng Tử lén bỏ trốn, nhưng lại nghĩ, không thể, cho dù y có chạy cũng phải mang theo con a!
Tiếp theo lại nghĩ đến buổi sáng Trùng Tử lái xe đi, chẳng lẽ là…… Lập tức gọi điện thoại cho đội cảnh sát giao thông, sau khi xác định mấy người bị thương vì tai nạn xe cộ hôm nay cũng không có ai na ná Trùng Tử, trong lòng hắn càng thêm nôn nóng.
Sau khi đón Tranh Tranh đã khóc thành mắt thỏ về nhà, Lý Tư Phàm lập tức gọi điện thoại cho thuộc hạ của mình, ở mỗi góc thành phố tiến hành lùng tìm.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên. Lý Tư Phàm nhận điện thoại vừa mới nói câu “alo–” liền trầm mặc không lên tiếng nữa. Một lát sau, hắn mở máy tính lên. Sau khi kết nối, trên màn hình là Trùng Tử bị lột nửa thân trần, bên cạnh là một tên nam nhân *** ô che mặt.
Thanh âm của mẹ hắn từ trong máy tính truyền ra.
“Tiểu Phàm, mẹ nhớ con!”
“Bà muốn thế nào?”
“Chính là muốn mời con xem trò hay, nói cho cùng, quan hệ mẹ con mình trở nên nhạt nhòa, cái tên nam nhân giống như cỏ đầu tường (*) này không thoát được can hệ. Con đuổi tận giết tuyệt với mẹ mình, lại thủ hạ lưu tình với tên người ngoài phản bội con, thực làm mẹ thất vọng đau khổ a! Mẹ thật sự phải cẩn thận nghiên cứu một chút, xem hắn có nơi nào hấp dẫn người khác a!”
Nói xong, tên nam nhân che mặt kia “xoạt–” một tiếng kéo quần xuống……
(*) cỏ đầu tường : dùng để hình dung một người không có chủ kiến, không có cá tính, gió chiều nào theo chiều nấy (mỏng manh như ngọn cỏ mọc trên đầu tường, chỉ một cơn gió nhẹ cũng lung lay, gặp gió liền ngã).
|
Chương 36[EXTRACT]Lý Tư Phàm nheo mắt lại, móng tay bấm thật sâu vào trong da thịt.
Lý phu nhân phát ra tiếng cười tao nhã: “Ha ha, lo cho trinh tiết của lão nam nhân này sao? Yên tâm đi, sao mẹ có thể để cho hắn hưởng thụ chứ?”
Vừa dứt lời, cái gã che mặt liền rút ra một con dao sáng loáng từ bên hông, cắt vào cái mông đầy thịt của Trùng Tử một nhát, máu lập tức trào ra, từng giọt nhuộm đẫm màu đỏ tươi trên vách tường trắng.
Từ trong loa máy tính truyền đến một trận la hét thảm thiết đến cực điểm, sau đó liền im lặng.
Lý Tư Phàm nhìn thấy rất rõ ràng, nam nhân trong màn hình đã đau đến sắp ngất đi rồi.
Lão nam nhân là người rất sợ đau.
Ngày thường ở trên giường, có đôi khi hắn mạnh tay một chút, lão nam nhân đều không thể chịu được kích thích mạnh mẽ, cho nên bản thân mình dần dần biết khống chế lực, tuy rằng miệng thường nói những lời hung ác, nhưng chưa từng làm cho tên ngốc kia nếm quá nhiều đau khổ. Một dao này hạ xuống, lão nam nhân nhất định giống như bị khoét tim……
“Ngày xưa có xử tử bằng lăng trì, nghe nói phải cắt một ngàn nhát, mẹ vẫn muốn xem một chút. Hôm nay rốt cục cũng có cơ hội. Chậc chậc, nhìn xem kĩ thuật cắt này đẹp xuất thần như tranh vẽ. Da thịt mỏng bị cắt gọt giống như cánh ve, thật sự là rất phấn khích ……” Trong lời nói của người đàn bà này đã có chút điên cuồng.
Tay của gã đàn ông to lớn kia lại giơ lên, lập tức lại muốn hạ xuống.
“Bà muốn cái gì cứ nói ra đi!” Sau khi nói xong, Lý Tư Phàm mới phát hiện bản thân từ thời khắc ban đầu vẫn ngừng thở, không khí lúc này mạnh mẽ ép vào ***g ngực làm trái tim ẩn ẩn đau.
“Sao mới một dao đã chịu đựng không được rồi? Mày vẫn là con trai tao sao?” Trong lời nói Lý phu nhân cư nhiên lộ ra một tia tức giận, “Tốt! Nếu mày đau lòng nó, liền chuẩn bị cho tao hai trăm ngàn đôla Mỹ, chuyển vào tài khoản bên Thụy Sĩ của tao.”
“Được!”
“Mày hiện tại lập tức dùng ngân hàng online gửi tiền, đừng lấy cớ lúc này quá muộn hay tài chính không đủ! Bằng không tao liền đem nó làm thành một đĩa Sashimi!”
Lý Tư Phàm không có ý cò kè mặc cả, hắn nhìn thấy mông lão nam nhân chảy máu, tứ chi bị dây thừng buộc chặt đang co rút run rẩy. Miệng vết thương không sâu, nhưng diện tích rất lớn, nếu xử lý muộn, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Quan trọng nhất là là xuyên qua màn hình độ nét cao hắn nhìn thấy ở góc trên bên phải của bức tường màu trắng có một hình vẽ không rõ lắm, giống như một con rắn nhỏ uốn cong.
Nếu hắn nhớ không lầm khi mình năm tuổi từng đi qua một khu nhà cũ ở phía Tây thành phố, lúc ấy trừ bỏ mẹcòn có anh trai đã mất của hắn, khi đó nếu không có người lớn, Lý Tư Bình luôn bắt nạt hắn, mình thì nước mắt lưng tròng nhìn về phía mẹ, nhưng lại bị không kiên nhẫn đẩy sang một bên.
Vì thế tự mình xoa cái mũi hồng hồng dịch đến ghế dựa, ở trên tường khắc lại một hình vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn âm thầm thề trong lòng, chờ khi mình cao lớn được như vậy liền đem anh trai đánh thành than tổ ong. Lúc ấy sau khi vẽ xong, hắn còn rất đắc ý thưởng thức. Nhưng ở nơi đó cũng chỉ ngắn ngủn vài ngày, sau này mẹ không còn dẫn hắn đi nữa.
May mắn mình vẫn nhớ chuyện đó, trong căn phòng kia có thể nghe thấy tiếng xe lửa kêu to……
Khẩn cấp điều động khoản tiền từ công ty, để cho tài vụ và kế toán chuyển khoản. Và Lý Tư Phàm ngay lập tức điều tới bản ghi chép sự biến đổi của bất động sản Lý gia mấy năm nay ……
…
Trùng Tử cảm giác mình gặp phải ác mộng, mông bị áp trên miệng núi lửa, dung nham nóng bỏng liếm cái mông tròn của mình, gắng sức như thế nào cũng không thoát ra được.
Nhưng y cũng không muốn mở mắt, trong lòng mơ hồ cảm thấy có sự thật so với núi lửa càng đáng sợ hơn đang chờ mình.
Một đôi tay ôn nhu vuốt ve mặt mình.
“Tùng Thông, Trùng Trùng, thầy mau tỉnh lại đi! Tôi đói bụng, thầy mau thức dậy nấu cơm cho tôi…”
Quán tính thực con mẹ nó đáng sợ, Trùng Tử từ trong mông lung cố sức mở mắt.
Đập vào mắt là khuôn mặt kinh hỉ đan xen.
“Trong tủ lạnh….. có cơm cà-ri thịt bò làm rồi…… trò cho vào lò vi sóng hâm lại một chút……” (TT___TT vừa tỉnh lại là quan tâm người ta luôn~)
Biểu cảm của Lý Tư Phàm vặn vẹo hiếm thấy, khuôn mặt xinh đẹp cư nhiên biến hình kịch liệt.
“Thầy! Chính là đồ đại ngu ngốc!” (*)
(*) nguyên văn chỗ này thiếu gia dùng từ “傻 B = 傻屄 /Shǎbī/” đại loại là mắng người khác ngu ngốc, nhưng nó là một từ rất thô tục, một câu nói bậy, nên mình để là “đại ngu ngốc” thôi =.=
Trùng Tử vẫn chưa hoàn hồn, suy nghĩ còn dừng lại ở: Chẳng lẽ hắn không thích ăn món này?
Lý công tử đem mặt chôn ở bên cổ Trùng Tử, bả vai cư nhiên bắt đầu hơi hơi phập phồng,
Trùng Tử phát sốt cao, chỉ cảm thấy bên cổ thấm hơi nước, lạnh lẽo một mảnh. Trong phòng bệnh cao cấp vô cùng yên tĩnh, âm thanh nghẹn ngào kia rất nhỏ, cơ hồ làm cho người ta không thể phát giác.
Y ôm cổ Lý Tư Phàm mờ mịt hỗn độn chỉnh lý lại mạch suy nghĩ của mình……
Lý công tử chưa bao giờ nói thô tục, nhưng lần mắng này lại làm cho Trùng Tử tâm phục khẩu phục.
Trách ai a? Nhìn thấy lão ôn bà (*) trở về còn ngu ngốc bảo mật cho người ta. Kết quả mông để cho người ta làm khoai tây thái.
(*) lão ôn bà : từ “ôn” này nằm trong từ “ôn dịch, ôn thần” có thể dịch là “con mụ mắc dịch” =)))))
Chờ sốt cao đã hạ xuống, Trùng Tử liền co ở trên giường bệnh chờ Lý công tử mắng.
Mấy ngày nay, Lý Tư Phàm cũng không biết làm sao, cả ngày canh giữ ở trước giường bệnh cũng không đến công ty. Ngày thường điện thoại không ngừng kêu, mấy ngày này ở trước mặt Trùng Tử cư nhiên một tiếng chuông cũng không vang lên.
Theo lý thuyết, miệng vết thương ở mông tuy lớn, mới đầu còn có dấu hiệu nhiễm trùng, nhưng mà sốt cao lui xuống, chỉ cần đúng hạn thay thuốc là được. Trùng Tử muốn về nhà, nhưng Lý Tư Phàm không cho, nói còn phải nằm viện theo dõi một thời gian nữa.
Về phần bà mẹ điên kia, Trùng Tử có lòng hỏi thăm tăm tích của bà, mỗi lần đều bị Lý Tư Phàm khéo léo chuyển hướng.
Trùng Tử không có biện pháp, đành phải trực tiếp nói với Lý Tư Phàm: “Mẹ trò xử sự tuy rằng có chút cực đoan, nhưng tôi hận bà thì được, trò không được hận bà. Dù sao bà ấy cũng là mẹ trò, đừng nói tháicái mông thịt của tôi, cho dù cắt thịt của trò, trò cũng phải tha thứ cho bà.
Cũng may lần này cũng không ai nguy hiểm tính mạng, tôi nể mặt trò nên cũng không truy cứu trách nhiệm pháp luật của bà. Trò nếu có thể giúp bà ấy liền giúp đi! Nghe bà nói, vài năm nay chịu không ít đau khổ, con gái nhỏ cũng chết yểu …… Khụ, trò là con trai duy nhất của bà, để quan hệ mẹ con dịu xuống đi!”
Lý Tư Phàm không trả lời,chuyên tâm gọt quả lê trong tay.
..
Qua vài ngày, Lý Tư Phàm rốt cục có thể rời phòng bệnh vài giờ, có khi thậm chí buổi tối mới trở về.
Ban ngày, có đôi khi bảo mẫu mang tiểu Tranh Tranh đến thăm y. Đa số thời gian, Trùng Tử đều là nằm ở trên giường bệnh truyền dịch.
Bệnh viện này là dành cho người nhà giàu. Một vết thương ngoài da, cả ngày truyền dịch, nghe nói là bác sĩ chủ nhiệm mỗi ngày đến kiểm tra phòng hai lần, còn phải uống thuốc bốn lần!
Tên trên chai thuốc đều là tiếng Anh, vừa thấy chính là thuốc quý được nhập khẩu. Trùng Tử sau khi học đại học cũng có văn bằng tiếng Anh, miễn cưỡng có thể nhìn hiểu được trên đó viết một ngày uống mấy lần.
Trùng Tử có chút đau lòng, có tiền cũng không được mang ra tiêu xài hoang phí như vậy a! Y vội vã xuất viện.
Nhưng lúc này, Lý Tư Phàm lại cười an ủi y nói, bệnh viện này hắn đã mua lại rồi, sản nghiệp nhà mình, cứ tùy tiện ở lại!
Trùng Tử lè lưỡi: Ai nha! Bệnh viện cao cấp như vậy, xài hết bao nhiêu tiền a?
Nếu là nhà mình, Trùng Tử liền an tâm ở lại. Bất tri bất giác, một tháng trôi qua. Miệng vết thương trên mông dần dần kết vảy. Nhưng Lý Tư Phàm vẫn không cho y xuất viện.
Trùng Tử bất động thanh sắc, vụng trộm cầm nhãn lọ thuốc đi xuống khu nghỉ ngơi xây thêm ở dưới lầu bệnh viện. Trêntrên máy tính tìm tòi một hồi, Trùng Tử cảm thấy có một cỗ lãnh khí chậm rãi lan tràn từ đầu ngón tay đến trái tim.
Dược phẩm trị bệnh kia rất đặc trị, chuyên trị nhiễm độc niệu (nhiễm trùng đường tiểu).
Trùng Tử biết căn bệnh này, nhất thời nửa khắc không chết người được, nhưng nghĩ muốn trị tận gốc cũng rất khó, nếu không điều trị kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi trở lại phòng bệnh, Trùng Tử ủ rũ. Trong đầu hiện lên đều là chút ý niệm loạn thất bát tao trong đầu, y thậm chí nghĩ tới, ngộ nhỡ mình chết đi, Lý Tư Phàm có nuôi nấng Tiểu Tranh Tranh không?
|
Chương 37[EXTRACT]Buổi tối Lý Tư Phàm đến, Trùng Tử chui ở trong ổ chăn không muốn ra.
Lý Tư Phàm vừa định túm y ra ăn cơm, lại liếc thấy nhãn của lọ thuốc đặt ở đầu giường.
Hắn dừng lại một chút, sau đó lôi lão nam nhân từ trong chăn ra.
Bởi vì lăn một vòng trong chăn, đầu tóc Trùng Tử giống như tổ chim, phối hợp với vẻ mặt buồn bã ỉu xìu cùng khóe miệng hơi hơi rủ xuống, diện mạo vốn bất lực của lão nam nhân lộ ra vô cùng rõ ràng. Nhưng người này không chớp mắt, làm cho Lý Tư Phàm rất ngứa ngáy.
“Thầy đã biết rồi?”
“Ừm…..”
“Nhìn thầy thật chẳng có chút tiền đồ, ủ rũ thành như vậy! Có bệnh thì trị, cũng không phải cái gì ghê gớm, có tôi thầy còn sợ không có tiền chữa bệnh sao?”
“…… Bệnh này có thể trị được không?”
Lý Tư Phàm ghìm Trùng Tử trong ngực mình, gắt gao ôm lấy: “Có tôi đây!”
Nam hài trắng trẻo này không biết từ khi nào đã có cánh tay vững chắc như vậy. Trùng Tử tựa vào trong đó, trong lòng có chút ổn định hơn.
..
Bởi vì Trùng Tử đã biết bệnh tình, cho nên việc trị liệu hết thảy đều được đề ra từng ngày. Bệnh này kỳ thật chính là đốt tiền, nếu là người nhà bình thường mắc phải, đó thật sự là số mệnh, cho dù táng gia bại sản cũng không nhất định có thể bảo toàn tính mạng.
Cũng may có Lý thiếu gia này là cây đại thụ. Trùng Tử có đôi khi cũng nghĩ: Nếu bản thân mình không gặp Lý Tư Phàm, tình cảnh hiện tại sẽ ra sao?
Trải qua một thời gian trị liệu dày đặc, bệnh tình của Trùng Tử cơ bản được ổn định, trong lòng cũng an tâm một chút.
Tiểu Tranh Tranh sáng sớm đến bệnh viện, ầm ĩ muốn ba ba dẫn bé đi ăn KFC. Đúng lúc Trùng Tử cũng buồn chán vì ở trong bệnh viện lâu ngày. Vì thế Lý Tư Phàm lái xe, mang theo hai người họ đi tới khu phố buôn bán.
Bé cưng vừa vào trong tiệm liền nhào đếnkhu vui chơi cho thiếu nhi. Trùng Tử ngồi trên ghế bên cạnh nhìn thằng nhỏ nghịch trong bể bóng.
Một lúc sau, Lý Tư Phàm bưng khay đồ ăn trở lại.
Trùng Tử xoay người gọi: ”Tranh Tranh, mau tới ăn đi!”
“Trẻ con ham chơi, thầy ăn trước đi!” Lý Tư Phàm nói xong liền cầm Humburger rau lên đưa tới bên miệng người ta. Vừa không cẩn thận, sốt trộn salad dính vào bên miệng Trùng Tử, Lý Tư Phàm vươn ngón tay nhẹ nhàng lau đi, lại đưa đầu ngón tay tới miệng mút vào, trong ánh mắt kia xoay chuyển đều ánh lên dục vọng.
Đồng chí Trùng Tử cảm giác mặt mình “ầm—“ một cái đỏ bừng. Trong khoảng thời gian này, hai người đều rời xa chữ sắc (sắc dục). Trùng Tử bởi vì sinh bệnh, không có cảm giác gì, nhưng Lý Tư Phàm đang lúc tráng niên, trước kia đều là đêm đêm sênh ca (đêm nào cũng vui vẻ). Khoảng thời gian này cũng không biết hắn sống qua như thế nào. Vừa nghĩ như vậy, cư nhiên lại có loại cảm giác có lỗi với người ta.
“…… Chút nữa chúng ta về nhà đi!” Trùng Tử lí nhí nói thầm .
“Được!”
Cơm nước xong, ba người đứng dậy rời cửa hàng thức ăn nhanh. Lý Tư Phàm đi ra ngoài lấy xe trước. Trùng Tử dắt cục cưng đứng ở cửa chờ.
Một người còn trẻ ngồi ở trước cửa hàng, vừa nhìn liền thấy rất tân tiến, cầm tờ báo xem cũng không xong, chính là cầm ngược tờ báo.
Đầu năm nay, quái nhân gì cũng đều có, Trùng Tử làm bộ không phát hiện. Người nọ thấy Lý Tư Phàm đi ra, đem mặt giấu sau tờ báo, nhìn Trùng Tử từ trên xuống dưới, ánh mắt rất là quá đáng.
Đáng tiếc cho chàng trai trẻ rồi, bộ dạng rất đẹp trai, nhưng lại ngay cả lão già cũng nhìn chòng chọc.
Trùng Tử sợ gặp phải biến thái, liền vội vàng kéo theo con rời đi.
Sau khi về nhà, Lý Tư Phàm để bảo mẫu mang đứa nhỏ đi chơi công viên. Trong nhà liền còn lại hai thầy trò.
“Đi tắm rửa đi, cả người đều là mùi nước khử trùng.” Lý Tư Phàm cúi đầu nói.
Hai người cởi quần áo ngâm mình ở trong bồn tắm lớn, Trùng Tử theo thói quen định chà xát phía sau lưng cho thiếu gia, Lý Tư Phàm cầm khăn tắm nói: “Để tôi chà cho thầy.”
Ngón tay chuyển động lên xuống ở trên người thầy giáo, từ xương quai xanh gầy yếu liên tục kéo xuống.
Trùng Tử quay đầu lại, rất tự nhiên cùng hắn hôn môi. Đầu lưỡi Lý Tư Phàm nóng bỏng càn quấy, chỉ chốc lát thứ phía dưới mông của Trùng Tử liền cứng rắn.
Hô hấp của Lý Tư Phàm thô dần, mở nắp thoát nước của bồn tắm ra, sau đó cẩn thận đặt Trùng Tử dưới đáy bồn, nước một chút cũng không thấm đến. Mông Trùng Tử dần dần lộ ra, trên mông bên trái có cái vết sẹo lớn hình cái bát, so với bên kia rõ ràng thấp hơn một khối như vậy. (*)
(*) vì chương trước bị khoét mất miếng thịt, giờ thành sẹo lõm nên mông Trùng Tử mới “bên cao bên thấp” a~ =)))
Trùng Tử ở đó vểnh mông nửa ngày cũng không thấy có người tiến vào hạ hỏa, buồn bực quay đầu lại vừa nhìn, Lý Tư Phàm đang lặng người nhìn thẳng vào miệng vết thương cuả mình, ánh mắt như nghẹn nước, có chút hồng.
Trùng Tử thở dài, đứng dậy ôm lấy thiếu gia. Lý Tư Phàm giống như thời kì thiếu niên cứ như vậy dựa vào trong lòng thầy giáo.
“Nếu thầy có cơ hội, vẫn sẽ rời khỏi tôi sao?”
“Vì sao phải rời cậu đi?” Bản thân là một lão nam nhân, đã không có hùng tâm tráng chí gì, bệnh nặng qua đi tâm lý càng thêm ỷ lại.
Thằng nhỏ tính cách bất thường này đối với y mà nói hẳn là đã giống như người thân, hiện tại càng nhiều là ôn hòa mà sống nương tựa lẫn nhau.
Lý Tư Phàm nghe xong hiển nhiên thật vui vẻ, tinh tế cắn vành tai Trùng Tử.
Sau khi hai người rốt cục tiến vào chính đề, Trùng Tử phát hiện, gần đây thích kiểu làm từ sau lưng lần này của Lý Tư Phàm, trước đây vẫn để mình ngửa mặt nằm……
(ác quá, H ới ời ơi~~~ ╥﹏╥)
…
Bởi vì bệnh tình đã có xu hướng ổn định, Trùng Tử ngoại trừ điều trị định kỳ đến bệnh viện kiểm tra, cơ bản là về nhà ở.
Bệnh nhân nhiễm độc niệu không thể hấp thu lượng cao protein, cho nên Lý Tư Phàm dùng tiền lương cao đặc biệt tìm chuyên gia dinh dưỡng cao cấp để làm cơm cho Trùng Tử. Cũng thuê người làm công theo giờ thu dọn nhà cửa, lau lau rửa rửa.
Bỗng nhiên Trùng Tử vô cùng rảnh rỗi, trừ bỏ mỗi ngày đưa đón con đi học cũng chẳng còn việc gì khác.
Y thỉnh thoảng lại quay về nhà mẹ mình, giúp lão thái thái bóc vỏ hành chẳng hạn.
Lão thái thái nhìn thấy con liền than thở quả phụ Trương gia, cô nương Lý gia vân vân. Thằng con chưa tái hôn trước sau luôn là một khối tâm bệnh của bà.
Trùng Tử nghĩ thầm: Ta bây giờ mà đưa người “con dâu” kia về nhà? Mẹ của ta không hãi không được.
Cho nên mỗi lần đều là hàm hồ qua loa lấy lệ.
Hôm nay y lại bị than thở của lão thái thái khiến toàn thân run lên, chưa đến một giờ, liền tìm lấy cớ chạy đi.
Vừa đến cổng tiểu khu, có một nam nhân ngăn y lại.
“Anh là Tùng tiên sinh sao?”
Người đã từng có kinh nghiệm bị bắt cóc, đối người xa lạ đều là dị thường cảnh giác. Trùng Tử trước liếc nhìn bốn phía, phát hiện người đến người đi, liền thả lỏng tâm tình mà nói: “Là tôi, cậu là vị nào vậy?”
“Anh có thể không biết tôi, tôi họ Trang, tên Trang Nghiêm.”
Người trẻ tuổi tên Trang Nghiêm này thấy sao cũng rất quen mắt. Trùng Tử lễ độ hỏi: “Cậu có việc sao?”
Trang Nghiêm vừa nhấc cánh tay nhìn nhìn đồng hồ nói: “Giờ cũng đến giờ ăn cơm rồi, không bằng chúng ta tìm một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện đi!”
Trùng Tử buồn bực. Ai đây a?
“Nếu cậu không nói, tôi còn có việc gấp đi trước.” Nói xong Trùng Tử liền muốn xoay người.
“Chuyện người vợ trước Đình Đình của anh bị bắn cũng không muốn nghe?”
Trùng Tử dừng cước bộ lại, hơi giật mình nhìn Trang Nghiêm.
Trang Nghiêm này vừa thấy chính là xuất thân danh môn, trên người đều là quần áo số lượng có hạn. Nhưng mà vị công tử này cũng không quá lịch sự.
Đầu tiên là chỉ đích danh muốn đến một nhà hàng đắt tiền, chứ không vào quán ăn tầm thường ăn cơm. Trước khi vào cửa, còn đặc biệt hỏi Trùng Tử: “Trên người anh có đủ tiền không?”
Trùng Tử một hơi thiếu chút nữa không theo kịp, nga, cảm tình vẫn là tự mình trả tiền a!
Thời điểm gọi món ăn, Trùng Tử ám chỉ qua, mình bị bệnh không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ, tốt nhất nói chuyện suông. Trang đại thiếu gia vội vàng gật đầu, dặn dò nhân viên phục vụ lấy cho Trùng Tử một đĩa hạt điều xào cần tây. Sau đó gọi toàn bộ cho mình, sinh vật trên trời mặt đất dưới biển tất cả đều tới mở tiệc.
Trùng Tử hoài nghi chính mình gặp phải cái tên chuyên môn hết ăn lại uống. Trang Nghiêm kia không rên một tiếng cắm đầu xử lý đồ ăn! Rốt cục sau khi ăn xong, đánh chén no nê thỏa mãn: “Mẹ nó, mấy ngày nay đều ăn mì ăn liền, vị giác cũng sắp mất cân bằng rồi.”
Ngẩng đầu nhìn thấy Trùng Tử đang đỡ kính trừng mình, liền cười hắc hắc: “Anh khỏi mất hứng, tôi đến nông nỗi thành cái dạng phá hoại này cũng là cái tên vương bát đản họ Lý kia chèn ép , ăn một bữa của tên tiểu bạch kiểm anh đây vậy cũng là bổn phận phải làm!”
Nghe xong lời này, Trùng Tử chồm lên, miệng họ Trang này giống như hố phân, nói chuyện quá thối!
“Sao nào? Nói anh là tên ăn cơm mềm (*) rất không vui sao ? Chưa nói anh là sao chổi đã rất tốt rồi!”
(*) ăn cơm mềm : sống ăn bám, bị bao dưỡng
Kế tiếp, Trang Nghiêm cười lạnh một cái, đem Tùng Thông tạc đến thương tích đầy mình……
|
Chương 38[EXTRACT]“Cậu nói là Lý Tư Phàm hãm hại Tào Binh…… làm sao có thể chứ!” Trùng Tử nghe thấy mà ong ong lỗ tai.
Trang Nghiêm giương cằm lên: “Vì để bóc trần cái chuyện xấu xa này của họ Lý, lão tử liều mạng mất bao nhiêu tiền. Nghe thủ hạ của lão Ngũ nói, cái buổi tối hôm mà xảy ra chuyện đó, gã rõ ràng là theo họ Lý ra ngoài, làm sao chỉ trong chớp mắt lại chết ở trên giường một người phụ nữ? Hơn nữa nghe nói người đàn bà kia cũng từng là người họ Lý giới thiệu cho. Vợ trước của anh và lão Ngũ chết bên nhau, anh hiện tại lại đang kè kè bên cạnh họ Lý! Chút khôn lanh này, tên thiểu năng cũng có thể hiểu rõ được!”
Nếu không phải nhìn thấy Tiểu Lý thiếu gia đi bên cạnh vị này ở quán KFC, Trang Nghiêm thật ra cũng không tra ra nhiều chuyện bát quái đến vậy. Hắn vốn đã muốn tìm hiểu nguồn gốc, khơi chút chuyện gièm pha này nọ khiến người khác ghê tởm tên họ Lý , không nghĩ tới còn có một đoạn nội tình huyết tinh như vậy, thực khiến cho Trang thiếu gia mở cờ trong bụng.
Trùng Tử trừng mắt cố gắng hồi tưởng lại buổi tối ngày đó, Lý Tư Phàm là đêm khuya mới trở về nhà. Ngày hôm sau Đình Đình liền xảy ra chuyện, một chút trí nhớ vụn vặt dần xâu chuỗi lại với nhau.
“Nói…… Nói không chừng chỉ là trùng hợp……”
Trang Nghiêm từ đâu lấy ra một lọ thuốc nhỏ: “Nhìn xem, đây là loại thuốc mà vợ anh mỗi ngày đều tiêm vào. Biết tác dụng của nó là gì không? Tê liệt thần kinh não! Cho dù là người bình thường bị tiêm nó vào cũng có thể trở thành người thực vật!”
Trùng Tử hơi giật mình tiếp nhận lọ thuốc, trong đầu loạn rầm rầm.
“Cậu…… Nói cho tôi biết những chuyện này là có ý gì?”
Trang Nghiêm đẩy chén đĩa trống không sang bên cạnh, cổ vươn về phía Trùng Tử: “Con người của tôi đây không có tật xấu gì khác, chỉ là luôn muốn bênh vực kẻ yếu! Các người ức hiếp phụ nữ Trung Quốc như vậy, tôi không can dự là không được!”
“Cậu có biện pháp cứu Đình Đình sao?” Ánh mắtTrùng Tử sáng lên.
Trong lòng Trang Nghiêm cũng sáng ngời: Có hi vọng!
Kỳ thật Trang Nghiêm nói những lời này cũng là để thử, sờ sờ xem mạch môn (điểm yếu) Trùng Tử ở đâu.
“Thật ra cậu Tiểu Phàm này, tôi vẫn luôn nhìn hắn lớn lên, từ nhỏ vẫn thật là một đứa nhỏ tốt, nhặt được tiền biết giao cho chú cảnh sát, hàng năm ở trường học đều đạt được hoa hồng nhỏ (*) này nọ. Khụ, nói đến cùng cũng là một người giàu tình cảm, vì anh một lão nam nhân như vậy mà đi lên con đường táng tận lương tâm. Nghiệp chướng a!”
(*) này giống như bên mình bé ngoan sẽ nhận được phiếu bé ngoan hay cuối tuần sẽ được cắm cờ vậy đó =v=
Trong khi nói những lời chua xót này ánh mắt Trang thiếu gia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt đại thúc đối diện.
Trông thấy Trùng Tử lâm vào trạng thái tự trách sâu sắc, trong lòng Trang thiếu gia rất vui mừng. Thằng đần họ Lý, ai bảo mi đòi cùng ông nội mi giở trò sau lưng! Cho hậu viện (*) nhà các người tự cháy!
(*) đây là một cách nói ẩn dụ, hậu viện (sân sau, cửa sau) để chỉ nội bộ, “hậu viện tự cháy” = nội bộ lục đục, mâu thuẫn với nhau
Trùng Tử đứng dậy muốn đi, Trang Nghiêm vội vàng kéo y nói: “Đi làm gì a!”
“Tôi muốn quay về hỏi hắn một chút, nếu là sự thật, tôi sẽ ngăn cản hắn.”
“Thật đúng là coi bản thân thành đồ quý giá! Anh ngăn cản như thế nào a? Tôi nói với anh thế này đi! Bây giờ Lý Tư Phàm vì anh cái gì cũng dám làm, biết cái bệnh viện kia không? Vốn là của tôi, bị họ Lý nẫng mất, đều là vì bệnh tình của anh, nghe nói căn bệnh của anh phải thường xuyên thay thận gì gì đó. Bệnh viện này tốt lắm, nhiều tiện lợi a, gần đây bệnh viện nhận điều trị không ít lao động nhập cư a? Đều cùng nhóm máu gì đó a?”
Tùng Thông cảm giác dạ dày mình đang cuồn cuộn, bên trong có thứ gì đó muốn trào ra.
Đối với lời nói của người xa lạ này, y cũng không hoàn toàn tin tưởng, nhưng nói đến mức có cơ sở rành mạch, lại khiến người ta không thể không tin. Nếu như hết thảy những điều này đều là sự thật, y phải làm thế nào?
Trang Nghiêm không phản ứng y nữa, xoay người nói với nhân viên phục vụ: “Lấy cho tôi đĩa móng giò kho tàu, thêm hai phần chân giò thạch anh đóng gói mang đi!” Vợ mình cũng đã vài ngày không thấy đồ mặn rồi, quay về thêm chút protein cho Tiểu Câu.
Trước khi đi, Trang Nghiêm vứt cho Trùng Tử một tờ giấy: “ Anh thăm dò rõ ràng rồi có thể gọi điện thoại cho tôi. Đương nhiên nếu tình yêu của anh cảm hóa được vị kia, thì đem thứ này ném đi.”
Nói xong Trang thiếu gia mang theo hai túi đồ ăn bỏ đi!
Trùng Tử phát ngốc một hồi, rời khỏi quán ăn đi đến bệnh viện.
..
Trên giường bệnh Đình Đình vẫn ngủ say như trước. Trên cổ tay tái nhợt gầy gò đang truyền vào chất lỏng trong suốt. Trùng Tử từ lấy trong túi ra một chiếc bơm tiêm mua ở quầy thuốc cắm vào ống truyền. Từ trong ống nhỏ giọt rút ra một ít chất lỏng.
Lúc ra khỏi phòng bệnh, đi ngang qua khu nội trú đúng lúc thấy Vương chủ nhiệm phòng hành chính. Vừa nhìn thấy Trùng Tử, kính mắt của vị này thiếu chút nữa rớt xuống. “Phu nhân” của ông chủ, có thể không hảo hảo nịnh bợ sao? Kéo Trùng Tử vào phòng làm việc của mình, mồm mép liến thoắng.
Tán gẫu được một lúc, Trùng Tử biết gần đây bệnh viện xác thực đối với một bộ phân lao động nhập cư áp dụng chính sách giảm bớt thậm chí miễn tiền viện phí. Trùng Tử còn thuận tiện liếc mắt đến ghi chép nhập viện trên bàn, những lao động nhập cư này không có ngoại lệ, đều là nhóm máu A, cùng nhóm máu với Trùng Tử.
“Đúng rồi, tôi có một người bạn nằm ở bệnh viện huyện, bệnh tình càng ngày càng nặng, hắn có chút không tin tưởng bác sĩ ở đó, nhờ tôi xem giúp hắn xem loại thuốc hiện tại được tiêm vào có đúng bệnh hay không.”
Vương chủ nhiệm làm việc hiệu suất rất cao, công sức một hồi liền xét nghiệm ra.
“Bạn của anh có bệnh về phương diện thần kinh sao? Đây là để tê liệt thần kinh não a……”
..
Thời điểm Trùng Tử đi ra khỏi bệnh viện lắc lắc lư lư. Mặt Lý Tư Phàm ở trong đầu mình không ngừng bị vặn vẹo biến hình.
Đi ở trên đường, y mua một chai nước khoáng lạnh, ngồi ở bên lề đường cái, cầm chai nước đá một phát đổ lên trên đầu mình.
Nước mang theo cục đá kích thích khiến y nhất thời run run. Vừa rồi lấy tiền, cầm theo tờ giấy nhỏ Trang Nghiêm đưa ra, lúc này chữ trên tờ giấy đã bị nhòe, có chút mơ hồ không rõ.
Trùng Tử máy móc nhập số di động……
|
Chương 39[EXTRACT]Hai cha con tránh ở nhà trọ cũ nát này đã một tuần rồi, mỗi ngày đều ăn loại bánh mì khô cứng hoặc mì ăn liền, y còn tạm được, nhưng đứa con đã có chút không ăn nổi nữa, nhìn thấy mì ăn liền là cái miệng nhỏ nhắn lại trề ra, hai mắt hàm chứa nước. Y chỉ có thể trong lòng cứng rắn làm bộ như không phát hiện.
Bây giờ vẫn chưa phải là lúc, không thể ra đi. Chờ thêm hai ngày nữa chính là ngày mồng một tháng mười của Tuần lễ vàng (* ) , đến lúc đó, bản thân cùng con tựa như hai giọt nước trong đại dương, thật tự nhiên trôi nổi theo đám đông mãnh liệt mà đi.
(*) mồng một tháng mười của Tuần lễ vàng (十一黄金周) : ngày nghỉ lễ Quốc Khánh (1/10) của đất nước Trung Quốc, dịp này mọi người sẽ thường được nghỉ 7 ngày từ 1-7/10
Chịu đựng, cái gì rồi cũng qua đi , hết thảy sẽ tốt hơn!
Nhưng khi tiếng bước chân tới gần, Trùng Tử biết mình đã trốn không thoát khỏi cái lưới được bện chặt chẽ kín kẽ kia rồi……
Thương hải chìm nổi nhiều năm như vậy, đã luyện cho Lý Tư Phàm một thân bản lĩnh hờ hững.
Nhưng khi hắn phát hiện Trùng Tử lại không thấy đâu, hơn nữa tìm như thế nào cũng không thấy, sự sợ hãi còn mãnh liệt hơn so với lần trước lại một lần nữa dâng trào trong lòng.
Nhưng mà thời điểm Trang Nghiêm gọi điện thoại tới, Lý Tư Phàm trừ bỏ cầm đầu nhọn của bút máy Golden, dứt khoát cắm ở trên mặt bàn gỗ cổ giá trị mấy chục vạn ra, thì mông cũng không thèm dịch, đủ trấn định!
“Anh bắt cóc y?”
“Đừng có đổ tội cho người khác a, anh cũng đâu làm chuyện trái pháp luật, anh chính là cùng y tán gẫu về quan điểm đối với chú, nói một chút về sự nhọc lòng của chú đối với y, sau đó y liền chủ động yêu cầu rời đi, vậy không trách anh được a!”
Lý Tư Phàm gắt gao đè lại cây bút đã bắt đầu biến dạng trong tay: “Anh cho rằng dựa vào y là có thể uy hiếp được tôi sao?”
“Tiểu Phàm a! Chú không thể hiểu lầm anh như vậy được. Chú thấy anh khi nào thì từng uy hiếp người khác? Những trò đùa mà khiến anh tức giận, bình thường đều trực tiếp nhận chỉnh chết. Anh chính là muốn hỏi chú một chút lần trước mua xuân dược ở đâu của Nhật Bản? Cũng quá chuyên nghiệp rồi, trực tiếp lập lợi ích ngoại hối. Anh hiện tại trôi nổi sắp không xong rồi, muốn theo chú học hỏi, phát triển ngành phục vụ, thu xếp cho vài lão nam nhân tiếp đãi bạn bè nước ngoài.”
Lúc này đầu óc Lý Tư Phàm xoay chuyển rất nhanh, từng ý niệm ác độc trong đầu đều chìm ở trong bể máu. Hắn muốn chỉnh chết họ Trang kia, càng muốn đem từng lời thề son sắt không rời khỏi mình của Trùng Tử một cước nghiền nát!
“Khụ! Nhưng mà hiện tại ngành này cũng không làm được, chú nói xem vạn nhất gặp phải bệnh nhân trước đây, hơn nữa còn bị nhiễm độc niệu gì gì đó, đang đùa đùa rỡn rỡn, vừa không cẩn thận là rất dễ tai nạn chết người a!”
Lý Tư Phàm hít sâu một hơi: “Để Trang công tử bị vùi dập, tôi đây rất không đành lòng! Cảm thấy anh đối với sở hữu đất đai rất có hứng thú, thế nào? Có hứng thú tiếp tục làm ông chủ nữa hay không……”
Chi ra một khoản tiền đáng kể, rốt cục cũng tìm thấy nhà trọ dơ bẩn này.
Người đàn ông co lại trong chăn giống như nhìn thấy yêu ma, ôm con gắt gao trong lòng. Lý Tư Phàm vui cười với Trùng Tử, sau đó gọn gàng một phát đoạt Tranh Tranh qua.
“Tranh Tranh ngoan, đi ăn chút Humburger đi, anh và ba ba em có việc phải làm.”
Đứa nhỏ mấy ngày nay chưa được ăn cái gì ngon, vừa nghe thấy Humburger, cái bụng nhỏ nhất thời ùng ục kêu không ngừng.
Chờ người không liên can đã đi rồi, Lý Tư Phàm vươn tay sờ vào khuôn mặt có chút gầy yếu của Trùng Tử. Trùng Tử theo bản năng muốn tránh đi.
Động tác nhỏ này chọc giận Lý Tư Phàm, “ba–” một cái bạt tai vang dội đánh lên mặt Trùng tử.
Một cái tát này cũng làm cho Trùng Tử lấy lại tinh thần.
“Cậu thích đánh thì cứ đánh đi! Dù có chết tôi cũng sẽ không về cùng cậu!”
Lý Tư Phàm không nỡ đánh y, dứt khoát lột quần y!
Trùng Tử căng họng kêu gào giống như heo bị chọc tiết. Y càng kêu, Lý Tư Phàm xuống tay càng ngoan độc.
Khi Lý Tư Phàm vừa ưỡn thân dưới mạnh một cái, hai người đều đau đến kêu lên.
Hai ngày nay, Trùng Tử vẫn bị nóng trong người, đi WC phân đều khô cong (*). Đi ra cũng không dễ dàng, huống chi là đi vào?
(*) do ăn uống không đủ chất làm ảnh hưởng đến hệ bài tiết a =))))
Đã vậy rồi nhưng Lý Tư Phàm cũng không buông lỏng, nửa người dưới đau đến mềm xuống, hắn liền dùng răng cắn! Hắn muốn làm cho cái tên thiếu tâm nhãn này đau!
Một tia máu theo dấu răng thấm ra. Trùng Tử đã đau đến trợn trắng mắt. Nhưng chỉ có như vậy còn chưa đủ, một chút đau đớn từ da thịt đó làm sao có thể được?
Lão nam nhân này đối với ai cũng tốt chỉ đối với mình hắn là không tốt! Mỗi lần luôn ở thời điểm hắn không phòng bị nhất, đâm một dao vào tim mình. Nhu tình tràn ngập của mình đổi lấy đều là sự phản bội trắng trợn.
Lý Tư Phàm hắn muốn thật sự là một người thông minh, nên cứ như vậy làm y chết đi! Về sau liền thư thái vui sướng.
Hai người quay cuồng ở trong chiếc chăn dơ bẩn, cuối cùng Lý Tư Phàm cắn một ngụm vào yết hầu Trùng Tử, lại cũng không há miệngra nữa.
Hai tay Trùng Tử liều mạng giãy dụa, cào ra những vết máu ngang dọc ở sau tấm lưng tuyết trắng của Lý Tư Phàm.
Ngay tại thời điểm lão nam nhân sắp tắt thở, Lý Tư Phàm rốt cục nhẹ há miệng ra.
Không khí trong lành mạnh mẽ xông vào xoang mũi, Trùng Tử vô lực ho khan .
“Anh có theo tôi trở về không?” Ngữ khí của Lý Tư Phàm lại khôi phục sự tao nhã thường ngày.
“Tôi…… Khụ khụ…… Tôi có chết cũng không trở về! Cậu…… cậu như thế con mẹ nó còn là người không? Đình Đình đã làm gì cậu, cậu lại chỉnh chết cô ấy? Mỗi lần cùng tôi đến thăm cô ấy còn giả bộ như không có việc gì! Khụ khụ…… Cậu nhìn thấy cô ấy nằm không nhúc nhích nhiều năm như vậy, cậu sao lại không biết áy náy chứ!”
Lý Tư Phàm cười meo meo nói: “Tôi việc gì phải áy náy chứ? Tôi chỉ biết là muốn cái gì đều phải dựa vào sức lực của chính mình đi giành lấy. Bản thân hèn yếu không có bản lĩnh thì đừng dựa dẫm vào người khác!”
“Tôi sao lại không nhìn ra cậu ác độc như vậy? Cậu còn mỗi ngày đều tắm rửa, giả bộ vô cùng sạch sẽ, cậu tắm sạch được sao? Tâm của cậu đều là màu đen! Cậu chính là thứ rác rưởi dơ bẩn nhất, lúc chết cũng chỉ có thể xuống địa ngục!” (TT____TT)
Tươi cười của Lý Tư Phàm biến mất.
“Tôi dơ bẩn sao? Có thể đi! Nhưng Tùng Thông anh nghe đây, Lý Tư Phàm tôi có lỗi với ai, cũng tuyệt không có lỗi với anh!
Tôi thích anh, phải làm bộ như anh cũng thật sự thích tôi. Yêu cầu của tôi không nhiều lắm, tôi chỉ hy vọng anh có thể luôn ở bên cạnh tôi. Vì cuộc sống như vậy, tôi không từ một thủ đoạn nào! Xuống địa ngục? Đó là chuyện sau khi đã chết, tôi không tính lâu dài như vậy được. Người khác đều nói tôi hô phong hoán vũ, nhưng nào có ai biết được, tôi mẹ nó chính là một kẻ đáng thương đi cầu xin chút tình cảm bố thí của một lão nam nhân!” (trời ơiiiiii Y____Y)
Nói xong, khuôn mặt trắng nõn của Lý Tư Phàm dần dần nổi lên gân xanh: “Anh chán ghét tôi, cùng mẹ tôi đối phó tôi, làm hại tôi tan cửa nát nhà, tôi có thể chịu được; Lúc anh muốn chuộc tội liền mỗi ngày đều lắc lư ở trước mắt tôi, nhưng vừa hết cảm giác tội lỗi, liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tôi có thể hiểu được. Một người đàn ông nghèo túng như anh mang theo con cuộc sống không dễ dàng, lấy tôi làm tấm tránh gió, tôi không ý kiến; anh mẹ nó bị bệnh nan y, tùy thời đều có khả năng buông tay nhân gian, không sao, tôi liều cái mạng này cũng sẽ nghĩ biện pháp chữa trị cho anh!
Lý Tư Phàm tôi chính là một kẻ cặn bã! Nhưng tôi dám nói rằng tôi là người yêu anh nhất trên thế giới này! Nữ nhân gần chết kia ngay cả rắm cũng không phải! Sao nào? Bây giờ anh lại muốn làm thánh mẫu Maria? Tốt a! Tôi đối với anh luôn luôn là có cầu tất ứng!
Muốn rời khỏi tôi? Nói cho anh biết! Cửa cũng không có! Trừ phi tôi đã chết ……”
Nói xong, Lý Tư Phàm lấy một con dao từ trong túi quần ra.
Trực giác phản ứng đầu tiên của Trùng Tử chính là: Hắn muốn giết mình. Không biết vì sao, Trùng Tử cư nhiên có cảm giác thoải mái. Dùng sinh mạng đã không khỏe mạnh của mình, đổi lấy giải thoát khỏi sự trói buộc đến hít thở không thông này, hẳn là có lời rồi.
Nhưng con dao kia Lý Tư Phàm hướng đến lại là chính hắn.
Một dao cắm vào thật sâu, rồi lại nhanh chóng rút ra, chất lỏng đỏ thẫm phun lên mặt Trùng Tử.
Máu của hắn thật nóng, trong đầu óc thất thần của Trùng Tử cư nhiên chỉ có một ý niệm như vậy.
Mắt thấy dao thứ hai lập tức sẽ đến, Trùng Tử nhanh tay lẹ mắt, sống chết bắt lấy tay hắn, đồng thời khàn cả giọng la: “Có ai không mau tới, cứu mạng a!”
Mặt Lý Tư Phàm càng trắng, hắn lập tức ngã vào người Trùng Tử, ở bên tai thầy giáo đang hoảng hốt lo sợ nói nhỏ: “Tôi chết rồi, anh sẽ sống càng vui vẻ đi?”
Trùng Tử không có thời gian vô nghĩa, người bên ngoài vẫn không đến. Trùng Tử dứt khoát kéo hắn đi, máu tươi trên miệng vết thương của Lý Tư Phàm ồ ồ chảy ra, nửa thân trần, trộn với đầy bụi đất trở nên dơ bẩn không chịu nổi.
Y vừa kéo vừa khóc nức nở nói: “Cậu trái lại thật ra cũng rất khỏe a! Mông như quả tạ a! Đặt mông như vậy chết cái gì!”
Lý Tư Phàm nhắm chặt mắt, khóe mắt tựa hồ có nước mắt chớp động.
Một loạt người dưới lầu, thấy ông chủ mình biến thành đậu hũ máu, vội vàng chạy lại nâng Lý Tư Phàm lên xe chạy tới bệnh viện.
Tay Lý Tư Phàm vẫn gắt gao lôi kéo Trùng Tử.
“Tỉnh tỉnh, đừng nhắm mắt lại! Cậu không được chết! Cậu không được như vậy ! Làm chuyện xấu xong liền nghĩ muốn chết a! Mở mắt ra mau!”
Lúc này, chuyện xấu Lý Tư Phàm đã làm lại cũng nghĩ không ra nữa, y nhớ đến thằng nhóc xấu xa miệng ngậm núm vú cao su làm nũng, ở dưới tàng cây ngô đồng lẻ loi đọc sách, luôn ở trong lòng mình mở mắt to, dùng ánh mắt cao ngạo lại hơi hi vọng nhìn mình kia……
Rốt cục, Lý Tư Phàm cố sức mở mắt ra, nhìn Trùng Tử, Trùng Tử hiểu được, đó là chấp nhất mà đến chết cũng không dứt……
Trùng Tử run run cầm tay hắn dán trên mặt mình: “Cậu đừng chết! Tôi nơi nào cũng không đi nữa!”
***
Một bó hoa tươi – hoa cúc (*), kẹp theo một tấm thiệp được một cậu bé cửa hàng bán hoa đưa đến phòng bệnh cao cấp.
Khổ thân lúc thằng nhỏ tiến vào, đã làm tốt chuẩn bị bị tra hỏi. Không nghĩ rằng bệnh nhân nhận hoa vô cùng tốt bụng hiểu ý. Sau khi nhìn thấy cái tên kí trên tấm thiệp, liền phất tay để cho nó đi.
Nhìn chữ “Trang” rồng bay phượng múa, Lý Tư Phàm nhẹ nhàng cười.
(*) vì là anh Trang nên mới tặng hoa cúc, hoa cúc thường dành cho người chết, vẫn cứ ganh nhau =))))))
Xem ra, mình cần phải để cho vị Trang thiếu gia ương ngạnh này lĩnh ngộ một chút, lưỡi dao sắc bén đâm vào người là tư vị gì.
Tính ra, Lý Tư Phàm cũng đã nằm viện hơn một tuần rồi, lúc trước đưa đến bệnh viện có chút mất máu quá nhiều, thiếu chút nữa bị sốc. May mắn góc độ dao đâm vào trong bụng khá tốt, cũng không có tổn thương đến nội tạng.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, Lý Tư Phàm vẫn không chút do dự đâm một dao này. Trùng Tử dẫu sao vẫn lưu lại bên cạnh mình.
Người quá thông minh kỳ thật cũng không phải có phúc. Hắn biết Trùng Tử đồng ý ở lại bên người mình cũng không phải do tình yêu. Tình thân? Đồng cảm? Mặc kệ nó!
Tình yêu nực cười kia, có lẽ là cả đời mình vẫn không thể có được!
Nhìn bên ngoài cửa sổ, Lý công tử lộ ra vẻ thương cảm hiếm có……
…..
Trùng Tử hầm canh gà, đổ vào trong bình giữ nhiệt, vốn định lái xe đi, nghĩ nghĩ, vẫn là chậm rãi đi bộ đến bệnh viện còn hơn.
Chỉ có ý niệm trong đầu tuyệt vọng, không có cuộc sống tuyệt vọng.
Trùng Tử ở trong một mảnh phế tích tìm được một điểm mấu chốt còn sót lại. Đình Đình đã bắt đầu tiếp nhận việc điều trị chính quy, mời bác sĩ từ nước ngoài đến, trải qua kiểm tra kỹ càng, nói cô cũng không phải không có khả năng tỉnh lại.
Kế hoạch X tiến hành bí mật trong bệnh viện đã gián đoạn. Tư tưởng biến thái trong đầu Lý Tư Phàm, tất nhiên làm cho người ta đau đầu, nhưng cũng không phải không có khả năng sửa đổi.
Nghĩ như vậy, cuộc sống cư nhiên còn có thể cùng nhau hướng về phía trước.
Thời điểm đi ngang qua công viên, một ông lão râu tóc bạc phơ cản mình lại: “Người trẻ tuổi, tôi và cậu có duyên, để tôi tới tính cho cậu một quẻ.”
Trùng Tử cũng là nhàm chán, liền dứt khoát ngồi trước quán thầy tướng số. Ông lão sau khi hỏi xong sinh nhật Trùng Tử, trầm ngâm một lát nói: “Cậu nửa đời này chỉ có thể dùng câu ‘Thân bất do kỷ’ (*) để hình dung, muốn thoát lại không thoát khỏi được……”
(*) thân bất do kỷ : đầy đủ cả câu là “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ” : sống ở đời nhiểu việc không thể làm theo ý mình, không thể do mình định đoạt.
Trùng Tử biết đã gặp được cao nhân rồi. Sau khi cho ông lão 50 đồng, Trùng Tử rời khỏi quán thầy tướng số. Đi được nửa đường, bỗng nhiên phát hiện chìa khóa trên người không thấy, phỏng chừng là vừa nãy rơi khi rút tiền ra.
Thuận theo đường cũ quay lại, lại quay về cái công viên nhỏ kia.
Ông lão vẫn đang đoán mệnh, lúc này trước mặt lão là năm người phụ nữ trung niên.
“Cô nửa đời này chỉ có thể dùng câu ‘Thân bất do kỷ’ để hình dung, muốn thoát lại không thoát khỏi được……”
Nghe vậy vị bác gái kia liên tục gật đầu, luôn miệng khen ngợi cao nhân a!
Trùng Tử vỗ ót mình nở nụ cười, điểm giống nhau của đời người thật sự là bị một câu của thầy tướng số nói toạc ra. Người bị vây trong lưới, có mấy ai có thể thoát ra được đâu?
Canh nếu vẫn không đưa, cũng sắp nguội rồi. Ngày mai nhà trẻ của Tranh Tranh có nửa ngày mở cửa, muốn phụ huynh tham gia. Tuần sau, tựa hồ là sinh nhật mẹ mình, Lý Tư Phàm nói hắn cũng muốn đi……
Ánh nắng tươi đẹp, hôm nay lại là một ngày thời tiết đẹp!
Chính văn hoàn.
|