Nguyệt Hạ Triền Miên
|
|
Chương 55[EXTRACT]“Ai, thật sự là sợ ngươi , ta nói cho ngươi đi.” Thượng Quan Lưu Hiên đưa mặt qua, bộ dáng ra vẻ thần bí, đè thấp thanh âm mở miệng: “Kỳ thật, ta vừa rồi nói ~~~” cố ý dừng lại, thần bí nhìn y. Tư Không Vịnh Dạ ngồi tại chỗ, còn thật tình gật gật đầu, giống như một đệ tử thật sự nghe giảng bài: “Ân, ân, nói tiếp.” Thượng Quan Lưu Hiên trên mặt đột nhiên nhộn nhạo mở ra một nụ cười vô cùng sáng lạn: “Vừa rồi ta nói, là giả, ta lừa ngươi thôi!”
“Gạt ta thôi?” Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt khó có thể tin, ngơ ngác nhìn gã, mắt hoa đào thật to nháy mắt, làm như không lý giải được lời nói của gã.
Nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ bộ dáng ngây thơ, Thượng Quan Lưu Hiên rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp ngã vào giường mà cười, ôm bụng cười đến thở không nổi. Nhìn thấy gã bộ dáng sau khi đùa dai thành công thì đắc ý, Tư Không Vịnh Dạ sắc mặt nhất thời biến đổi vô cùng sống động, từ đầu là trắng bệch sau đó biến xanh đến đen rồi lại thành hồng, cuối cùng tất cả màu sắc hòa cùng một chỗ, như trăm hoa đua nở, rất phấn khích. Tư Không Vịnh Dạ đã mệt mỏi cùng gã dây dưa, xoay người sang chỗ khác, mặc kệ gã. “Uy, làm sao vậy? Không phải nổi giận đi?” Thượng Quan Lưu Hiên cười đủ, thấy bộ dáng y, nhất thời thu nụ cười trên mặt lại, đầu vươn đến trước mặt y: “Như vậy liền nổi giận?” Tư Không Vịnh Dạ hai chân ngồi xếp bằng, tay phải đỡ cằm, ngay cả mi mắt cũng lười nâng một chút, biểu tình ‘mặc kệ ngươi’. “Ai ai ai! Ta vừa rồi chính là nói giỡn, chính là đùa ngươi thôi.” Thượng Quan Lưu Hiên ngồi trước mặt y, dùng tư thế đồng dạng đối mặt y: ” Chuyện ngươi thầm mến phụ hoàng ngươi, không ai biết.” Tư Không Vịnh Dạ hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt hơi hơi phiêu liếc gã một cái, phát hiện thấy hắn đang nhìn, vội vàng dời tầm mắt đi. “Ai, đừng nổi giận thật a!” Thượng Quan Lưu Hiên lấy tay quơ quơ trước mặt y, cúi đầu, làm ra bộ dáng ngưỡng mộ y: “Ta còn chờ nhận ngươi làm con nuôi mà.” Tư Không Vịnh Dạ vừa nghe đến từ “Con nuôi” liền tức mà không phát ra được, khinh bỉ ném cho gã một cái nhìn xem thường, Tư Không Vịnh Dạ nắm chặt nắm tay: “Muốn làm cha nuôi ta? Còn xa lắm, cổn xa ra!” “Ai ~, cư nhiên đối ta như vậy.” Bị Tư Không Vịnh Dạ cự tuyệt, Thượng Quan Lưu Hiên vẻ mặt bị đả kích: “Ta sao không tốt ? Ít nhất ngươi muốn yêu ta, ta còn nhận a! Ít nhất so với phụ hoàng trì độn kia của ngươi còn tốt hơn.” Dứt lời, cư nhiên còn giả bộ chùi chùi nước mắt. Một đại nam nhân, cư nhiên còn giả vờ đáng thương, Tư Không Vịnh Dạ thiếu chút nữa chính mình nghẹt thở mà chết. Rõ ràng là một mỹ nam tử cử chỉ nhanh nhẹn vô cùng tuấn dật tiêu sái, cố tình luôn làm ra một hành động ngây thơ loạn thất bát tao. Tư Không Vịnh Dạ có điểm hoài nghi đầu gã có khi nào bị con lừa đá cho không, sao mà bốn năm không gặp, khí chất cả người hoàn toàn hạ thấp vài bậc? Hai người ‘ngươi cũng ai oán, ta cũng ai oán’ mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, Tư Không Vịnh Dạ mặt không chút thay đổi mở miệng nói: “Uy, ngươi không phải muốn tìm ta có việc sao? Nếu không nói, ta phụ hoàng sẽ trở lại.” “A, đúng vậy!” Thượng Quan Lưu Hiên ngẩng đầu, búng tay một cái: “Lo đùa giỡn ngươi, ta thiếu chút nữa đã quên.” Tư Không Vịnh Dạ khóe miệng phải một trận run rẩy. “Kỳ thật là như thế này, việc ban ngày ngươi cũng thấy rồi đi.” Tư Không Vịnh Dạ gật gật đầu. “Kỳ thật, từ bốn năm trước đầu tiên nhìn thấy A Phàm, ta liền đối hắn nhất kiến chung tình*.” Thượng Quan Lưu Hiên thở dài: “Chính là hắn lại phi thường ghét ta.” Loại tính cách cà lơ phất phơ như ngươi, hắn không ghét ngươi mới là lạ! Tư Không Vịnh Dạ âm thầm nghĩ, cũng không nói ra. “Ta theo đuổi hắn bốn năm, chính là hắn vẫn như cũ đối ta hờ hững.” Thượng Quan Lưu Hiên vẻ mặt thất bại lắc lắc đầu, bộ dáng ai oán bị phụ lòng: “Chính là, ta lại càng ngày càng thích hắn, ngay cả trong mộng cũng đến hắn, để ta vì hắn đi tìm chết ta cũng nguyện ý, chỉ cần hắn chịu mở miệng. Chính là hắn vẫn luôn mặc kệ ta, đây là chuyện làm cho ta thống khổ nhất.” Tư Không Vịnh Dạ mày hơi hơi nhăn lại, đột nhiên có loại cảm giác đồng bệnh tương lân: phụ hoàng mình cũng không phải không khác lắm sao, mình thương hắn yêu đến chết đi sống lại, hắn lại một bộ dáng vô lương rất cảm kích, người thấy đến răng cũng đau. Tư Không Vịnh Dạ biểu tình trên mặt dần dần trở nên nhu hòa, trên mặt cũng có mỉm cười thản nhiên, Thượng Quan Lưu Hiên thấy như mộc xuân phong. “Cho nên, ta mới nghĩ ra kế hoạch này, cường bạo hắn, làm cho gạo nấu thành cơm, hắn trở thành người của ta, hắn cũng sẽ không trốn tránh nữa.” Thượng Quan Lưu Hiên trong mắt tinh quang lòe lòe, một bộ dáng càng làm càng dũng cảm, chính là ánh sáng trong mắt rất nhanh liền ảm đạm xuống: “Chính là hắn chết sống cũng không chịu cùng ta một chỗ. Còn nói nếu muốn hắn gả cho ta, trừ phi Hoàng Thượng hạ lệnh, nếu không hắn chết cũng không theo.” Tư Không Vịnh Dạ nhất thời vẻ mặt hắc tuyến: “Này căn bản không có khả năng. Sự kiện bốn năm trước, phụ hoàng sớm đã hận thấu ngươi , nếu muốn hắn giúp ngươi, thật đúng là ~ ách ~ không có thể.” “Đúng vậy.” Thượng Quan Lưu Hiên ủ rũ, vẻ mặt “trời ghét người tài” : “Ai, ta một siêu cấp dễ nhìn người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở như vậy, như thế nào A Phàm cố tình không để ý không đáp lại mà?” Tư Không Vịnh Dạ tay phải chống đỡ không nổi, cằm trực tiếp trượt ra ngoài. Hết chương thứ năm mươi lăm Nhất kiến chung tình*: vừa gặp đã yêu
|
Chương 56[EXTRACT]Tư Không Vịnh Dạ đang ngồi vững thiếu chút nữa thân thể ngã sấp xuống, khóe miệng run rẩy: “Ngươi nên đứng đắn một chút đi, Mã Nhược Phàm người nọ ghét nhất kẻ nói năng ngọt xớt.” “Vậy sao?” Thượng Quan Lưu Hiên lập tức ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Ta đây về sau liền đứng đắn một chút, A Phàm sẽ yêu thương ta .” Thượng Quan Lưu Hiên khóe miệng lộ ra một tia cười âm hiểm, Tư Không Vịnh Dạ xem mà thiếu chút nữa hộc máu.
“Ai, ngươi vẫn là khôi phục nguyên lai bộ dáng kia đi.” Tư Không Vịnh Dạ bộ dáng bị ngươi đả bại , vô lực khoát tay áo: “Ngươi bộ dáng hiện tại càng làm cho người khác cảm thấy chán ghét.”
Thượng Quan Lưu Hiên bả vai ngay lập tức rũ xuống, vẻ mặt thất bại: “Ai, chẳng lẽ ta đây không đứng đắn như vậy sao?”
“Quên đi, quên đi, ta cũng không muốn cùng ngươi ba hoa . Ngươi nếu tới tìm ta, vậy cho thấy ngươi khẳng định đã nghĩ ra biện pháp.” Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt trở nên nghiêm túc một chút: “Ngươi nói nhanh lên đi, chờ một chút phụ hoàng sẽ trở lại, vậy sẽ phiền toái.”
Tựa hồ tới thời điểm này rồi, Thượng Quan Lưu Hiên cũng không cùng y nói giỡn nữa, nhìn chằm chằm Tư Không Vịnh Dạ mở miệng nói: “Kỳ thật, là như vậy ~~~” ~~~~~~ “Chính là như vậy, ta cam đoan ngươi sẽ không bị thương tổn gì.” Thượng Quan Lưu Hiên đem hết thảy nhắn nhủ xong, vẻ mặt chờ mong nhìn y: “Ngươi nguyện ý giúp ta không?” Tư Không Vịnh Dạ có chút đăm chiêu cúi đầu, trên mặt không gợn sóng sợ hãi, nội tâm lại loạn thành một đoàn, nếu thật sự giúp tên này, như vậy mình liền lừa gạt A Viêm, nếu bị hắn biết, hắn sẽ tha thứ cho mình không? Hắn có thể vì mình lừa gạt mà thất vọng với mình không? Chính là nếu không giúp, Thượng Quan Lưu Hiên lâm vào khổ luyến cũng quá đáng thương, mà mình cũng sẽ băn khoăn, dù sao lúc trước là mình hại hắn mất đi một cánh tay. Tư Không Vịnh Dạ ở thế khó xử, chậm chạp chủ ý bất định. Thượng Quan Lưu Hiên nhìn y vẻ mặt do dự, nhất thời bắt đầu lo lắng lên: “Uy, đừng do dự nữa, giúp ta đi, Tiểu Dạ.” Hắn vốn tính toán nếu Tư Không Vịnh Dạ không đáp ứng, gã sẽ cường bạo, nhưng là, gã hiện tại thật sự là rất thích Tiểu Vịnh Dạ , thật sự không đành lòng thương tổn y. Tư Không Vịnh Dạ do dự nửa ngày, cuối cùng mới cắn răng gật đầu: “Có thể, nhưng là ta có một điều kiện, muốn ngươi dạy ta võ công.” Thượng Quan Lưu Hiên vừa nghe y đáp ứng, nhất thời mừng rỡ, ôm cổ Tư Không Vịnh Dạ, Thượng Quan Lưu Hiên dùng sức ấn cái ót y, hướng trong lòng mình mà áp: “Chỉ là dạy võ công thôi sao? Này có gì ghê gớm đâu? Cha nuôi ngươi ta đây võ công ở trên giang hồ chính là nhất nhì, muốn ta giáo ngươi cái gì đều được a.” Tư Không Vịnh Dạ bị gã làm cho có chút không thở nổi, chính là lại sống chết tránh không ra, thiếu chút nữa bị ngạt chết. Sau một lát, Thượng Quan Lưu Hiên đùa giỡn xong bảo bối mới buông Tư Không Vịnh Dạ ra, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của y: “Chính là như vậy, cha nuôi ngươi ta đây sẽ chờ tin tức tốt của ngươi.” Tư Không Vịnh Dạ một phen chụp móng vuốt của gã, giận dữ nói: “Ngươi về sau đừng chạm vào ta, nếu không, ta lập tức làm cho Mã Nhược Phàm ly hôn với ngươi!” “Ly hôn? Đó là cái gì?” Thượng Quan Lưu Hiên nghiêng đầu, không rõ ý tứ tân từ ngữ y mang từ hiện đại đến. “Chính là ý bỏ ngươi, ngươi cẩn thận một chút cho ta!” Tư Không Vịnh Dạ hai tay vây quanh trước ngực, bộ dáng ‘ngươi muốn ta hỗ trợ phải nghe ta nói’, làm Thượng Quan Lưu Hiên thiếu chút nữa lại nhịn không được mà nhéo mặt y. “Hảo hảo hảo!” Thượng Quan Lưu Hiên cố nén trụ xúc động muốn nhéo y, nhún nhún vai: “Không bính ngươi, ngươi là Lão Đại, được rồi đi.” “Ân, cũng không tệ lắm.” Tư Không Vịnh Dạ sờ sờ cằm không có râu, biểu tình trẻ nhỏ cũng dễ dạy*. “Cứ như vậy đi.” Tư Không Vịnh Dạ hướng gã khoát tay áo, ý bảo gã đi mau: “Ngươi mau rời đi đi, phụ hoàng ta có lẽ rất nhanh sẽ trở lại, hắn hiện tại võ công rất cao, nói không chừng sẽ phát hiện ngươi.” “Ân, đã biết.” Thượng Quan Lưu Hiên vận đủ nội lực, trước khi bay ra ngoài cửa sổ, đột nhiên dường như nhớ tới cái gì đó: “Thầm mến rất vất vả. Ta đã nghĩ biện pháp gợi ý một chút cho phụ hoàng ngươi, làm cho hắn hiểu được tâm ý của ngươi, coi như ta thêm một chút giúp ngươi.” “Uy! Ngươi chờ một chút!” Tư Không Vịnh Dạ nghe được lời nói của gã, nhất thời có điểm luống cuống, vội vàng nhảy xuống giường, Tư Không Vịnh Dạ hướng cửa sổ đuổi theo. Chính là, Thượng Quan Lưu Hiên đã nhẹ nhàng không thấy bóng người . Tư Không Vịnh Dạ rầu rĩ bò lại trên giường, nội tâm không yên bất an, lời gã nói vừa rồi là ý tứ gì? Gã rốt cuộc muốn làm cái gì? Sẽ không trực tiếp chạy đến trước mặt A Viêm đối hắn nói: uy! Ta nói cho ngươi biết, con của ngươi thầm mến ngươi nga. Nếu thật sự là như vậy, kia Tư Không Vịnh Dạ có thể trực tiếp đi thắt cổ . Y không thể rời khỏi người kia được. Chính là, hắn nếu vẫn không biết, sẽ thế nào đây? Chẳng lẽ mình cứ thầm mến như vậy? Kia cũng quá thống khổ đi. Tư Không Vịnh Dạ ôm chăn, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại: “A a a a! Phiền chết đi! A Viêm, ta hận ngươi!” Đúng lúc này, Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên nhớ tới một sự kiện: vừa rồi mình cùng Thượng Quan Lưu Hiên cãi nhau nửa ngày, như thế nào bên ngoài đều không có một chút phản ứng? Xuân Hà bọn họ hẳn là đều ở trong đại sảnh đợi hầu a! Theo lý, chỉ cách một tầng tường gỗ mỏng, bọn họ không có khả năng cái gì cũng không nghe a! Chẳng lẽ ~~? Tư Không Vịnh Dạ nội tâm nhất thời căng thẳng, vội vàng nhảy xuống giường, chạy đến trước cửa phòng, mở cửa ra. Quả nhiên ~~~ Tư Không Vịnh Dạ sắc mặt biến thành màu đen nhìn cảnh tượng trước mắt: trong đại sảnh một đám cung nữ cùng thái giám nằm ngổn ngang, phỏng chừng là bị tên vô lương Thượng Quan Lưu Hiên dùng mê dược cho mê đi. “Ngươi hỗn đản này, ta sớm hay muộn cũng diệt ngươi!” Hung hăng nắm nắm tay, Tư Không Vịnh Dạ biểu tình trên mặt có điểm dữ tợn. ~~~~~~ Tư Không Viêm Lưu đàm hoàn chiến sự, từ Ngự thư phòng trở lại tẩm cung, đã tới gần rạng sáng . Xuân Hà bọn họ đã sớm tỉnh lại, thấy Tư Không Vịnh Dạ không phát sinh chuyện gì, cũng không hoài nghi gì, chỉ tưởng vừa rồi nằm mơ thôi. Tư Không Vịnh Dạ sớm ngủ, cuộn tròn trong chăn thành một khối, cùng Chu Công gặp gỡ** đi. Tư Không Viêm Lưu sau khi được Xuân Hà hầu hạ thay quần áo tắm rửa, lúc đó mới nhẹ nhàng lên giường, động tác mềm nhẹ đem y ôm vào trong ngực. Ngủ thật đáng yêu. Tư Không Viêm Lưu nhìn Tư Không Vịnh Dạ ngủ như một con mèo con hiền lành, khóe miệng gợi lên một nụ cười mỉm, chính là nụ cười này rất nhanh tan thành mây khói. Vừa rồi hắn bởi vì quá mệt mỏi, cho nên không chú ý tới, bên trong phòng này tràn ngập hương vị người xa lạ, nhất là trên người Vịnh Dạ, cổ hương khí nhàn nhạt dị thường đặc hơn. Từ trên người Vịnh Dạ gỡ xuống một sợi tóc màu bạc, Tư Không Viêm Lưu khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Dưới ngọn đèn u ám, sợi tóc dài màu bạc lóe ánh sáng dị thường chói mắt. Tư Không Viêm Lưu sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm bé đang ngủ say, Tư Không Viêm Lưu nắm chặt nắm tay: “Vịnh Dạ, ngươi càng ngày càng không ngoan .” Dưới tác dụng của cường đại nội lực, sợi tóc trong tay Tư Không Viêm Lưu nháy mắt tan thành tro bụi. Hết chương thứ năm mươi sáu biểu tình trẻ nhỏ cũng dễ dạy*: ý nói là Tiểu Dạ hài lòng thấy anh Hiên như trẻ nhỏ dễ dạy. cùng Chu Công gặp gỡ**: ngủ say í mà.
|
Chương 57[EXTRACT]Mấy ngày lúc sau, Tứ Hoàng Tử hoàng đế Đại Hoa triều thương yêu nhất đột nhiên nhiễm bệnh cấp tính, thuốc và kim châm cứu đều không hữu hiệu, thái y dùng hết sở học suốt đời đều không khám ra bệnh gì.
Vì thế, đương kim Hoàng Thượng dán thông báo thông cáo thiên hạ, phàm có thể trị khỏi trọng tật trên người Tứ Hoàng Tử, tất có trọng thưởng.
Dán thông báo ngày đầu tiên, chuyện này liền ở dân gian huyên náo ồn ào, vô số người chen chúc ngoài cửa thành nghị luận về hoàng bảng này, nhưng không có một người dám lên tiến đến yết bảng.
Hoàng Thượng cưng chiều Tứ Hoàng Tử của hắn là thiên hạ hiện tại không người không biết, không người không hiểu chuyện thật.
Hiện tại bệnh của y không minh bạch, ai cũng không biết hắn rốt cuộc là bệnh gì, huống hồ ngay cả trong cung thái y cũng trị không hết, thầy thuốc dân gian càng thêm không tin tưởng .
Nếu đánh bậy đánh bạ làm y khỏi bệnh, thì là lên trời phù hộ, tổ tiên tích đức. Nếu chữa không tốt, hoặc là lỡ như y có gì đó xảy ra, kia chính là tội danh giết kẻ phạm tội tịch thu tài sản cả nhà.
Ai cũng không muốn đem thân gia tánh mạng mình ra nói giỡn, cho nên hoàng bảng đưa ra nguyên buổi sáng, cho đến giữa trưa cũng không có người đến yết bảng.
Rốt cục, khi gần hoàng hôn, có một nam nhân cách ăn mặc bộ dạng đều thập phần không giống người thường dừng lại, ở trước mắt bao người bóc lấy hoàng bảng.
Đương kia khối hoàng bảng đại biểu cho vinh hoa phú quý, nhưng cũng liên hệ thân gia tánh mạng bị kéo xuống, bên trong đám người bộc phát ra một trận thổn thức.
Mang theo tò mò, mọi người đều đánh giá nam nhân không sợ chết này.
Chỉ thấy nam nhân bạch y trắng hơn tuyết, dáng người thon dài cao gầy, một mái tóc màu bạc dài như thác nước rối tung trên vai, chính là ống tay áo bên trái trống rỗng phất phơ, thực rõ ràng là thiếu một cánh tay.
Nam nhân xoay người, dung mạo tuấn mỹ vô cùng lại kinh sát mọi người, chính là song đồng nam nhân này đúng là màu đỏ thẫm, thoạt nhìn thập phần yêu dị.
Ở một bên binh sĩ đợi chờ đã lâu vội vàng chạy tới, xác nhận hắn không phải lầm yết hoàng bảng, đưa hắn thỉnh vào trong xe ngựa, chạy vào hoàng cung.
~~~~~~
Trong Ngự thư phòng.
Thượng Quan Lưu Hiên quỳ một gối xuống đất: “Thảo dân Thượng Quan Lưu Hiên bái kiến Hoàng Thượng.”
Tư Không Viêm Lưu trên cao nhìn xuống nam nhân trước mặt vẻ mặt mỉm cười, ngữ khí lạnh như băng: “Mấy năm không thấy, ngươi lá gan càng lúc càng lớn a, cư nhiên còn dám tiến vào hoàng cung. Năm đó sự kiện Vịnh Dạ kia ta còn không tìm ngươi tính sổ, ngươi thật chính mình tìm tới cửa.”
Tư Không Viêm Lưu không làm cho gã bình thân, gã lại ảm đạm cười, tự chủ trương đứng lên, ngồi lên ghế ở bên cạnh.
Thượng Quan Lưu Hiên hành động có thể nói là mạo phạm phi thường nghiêm trọng, Tư Không Viêm Lưu song đồng co lại, vận đủ nội lực chém ra một chưởng đánh về phía gã.
Chưởng phong mạnh mẽ cùng sát ý lạnh thấu xương hướng về phía Thượng Quan Lưu Hiên đánh úp lại. Nội lực cứng mạnh, rất có thế làm gã tan xương nát thịt.
Thượng Quan Lưu Hiên mặt mang mỉm cười tiếp được một chưởng này, ngầm cắn răng chống đỡ .
Tư Không Viêm Lưu nội lực chút không thua gì gã, hơn nữa này một chưởng là vận đủ mười phần nội lực, không chút lưu đường lui cho gã, cho dù gã tránh đi, trong cái Ngự thư phòng nho nhỏ này, gã cũng né tránh không được bao lâu.
Thượng Quan Lưu Hiên trong lòng âm thầm kêu khổ, trên mặt cũng cố chống đỡ vẻ mặt mỉm cười, không vội không chậm mở miệng nói: “Ngươi không muốn cứu Tư Không Vịnh Dạ sao?”
Tư Không Viêm Lưu trên trán gân xanh nhảy dựng, thu hồi nội lực.
Thượng Quan Lưu Hiên thở phào một hơi, sớm là hãn thấu trọng y: “Nghe nói Tư Không Vịnh Dạ bị một loại quái bệnh, cả thái y trong hoàng cung cũng không thể trị liệu, đúng không?”
Tư Không Viêm Lưu nhìn gã, vẻ mặt cười lạnh: không phải là ngươi làm sao, cư nhiên còn bộ dáng mặt dày vô sỉ tỏ ra cảm kích.
Tư Không Viêm Lưu đương nhiên không đem những lời này nói ra miệng. Hắn muốn nhìn người này rốt cuộc muốn làm gì, cư nhiên lặp đi lặp lại nhiều lần đối Vịnh Dạ xuống tay, hơn nữa Vịnh Dạ còn giống như là cùng gã thông đồng một mạch.
“Ngươi có thể trị hảo y?” Tư Không Viêm Lưu trên mặt tràn ngập hoài nghi, bộ dáng ‘ta nhất định không tin tưởng của ngươi’.
Thượng Quan Lưu Hiên nhún nhún vai, đối biểu tình trên mặt hắn làm như không thấy: “Ta nắm chắc có thể chữa khỏi y.”
“Phải không.” Tư Không Viêm Lưu bán tín bán nghi nhìn gã, từ trên ghế đứng lên: “Vậy ngươi theo ta đi một chuyến Cửu Hoa cung đi, nếu trị không hết, trẫm hội đem ngươi lăng trì xử tử.”
Thượng Quan Lưu Hiên cười vẻ mặt sáng lạn, vuốt cằm, bên trong song đồng màu đỏ nhìn Tư Không Viêm Lưu tràn ngập tính kế: “Có thể, nhưng là chữa khỏi Vịnh Dạ xong, ta hy vọng ngươi có thể ban cho ta một thứ này.”
Tư Không Viêm Lưu nhíu mày: “Cái gì vậy?
Thượng Quan Lưu Hiên nhướng mày: “Không cần lo lắng, ta sẽ không muốn ngôi vị hoàng đế của ngươi. Đối với ngươi mà nói, kia chỉ là một thứ bé nhỏ không đáng kể thôi, đến lúc đó, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Thượng Quan Lưu Hiên bộ dáng cà lơ phất phơ, chút không đem hoàng đế như hắn để trong mắt, không có một chút tôn kính bình dân đối Hoàng đế nên có.
Tư Không Viêm Lưu hai hàng lông mày nhanh túc, nâng chưởng dục huy, Thượng Quan Lưu Hiên vội vàng đè tay hắn lại: “Đình đình đình! Nói như thế nào đánh liền đánh, ngươi không muốn cứu đứa con bảo bối của ngươi sao?”
Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt ghét bỏ tay gã ra, lạnh lùng hừ một cái: “Bớt nói năng ngọt xớt cho ta, trẫm phiền nhất loại người vẻ mặt không đứng đắn như ngươi, lần sau còn dám tùy tiện bính cơ thể của ta, ta sẽ cho ngươi chết phi thường khó coi.”
Thượng Quan Lưu Hiên xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: “Dạ dạ dạ, Hoàng Thượng vạn tuế, Hoàng Thượng vạn phúc, Hoàng Thượng chính là vạn kim chi khu, làm sao để bàn tay dơ bẩn của thảo dân sờ soạng đến a, thảo dân cũng không dám nữa .”
Thượng Quan Lưu Hiên rung đùi đắc ý mà niệm, thanh âm đầy nhịp điệu, giống như ca hát.
Tư Không Viêm Lưu lạnh lùng liếc mắt nhìn gã, Thượng Quan Lưu Hiên cười gượng hai tiếng, biết điều ngậm miệng lại.
Gắt gao theo sát phía sau Tư Không Viêm Lưu, Thượng Quan Lưu Hiên nhìn bóng dáng thẳng thắn của hắn, đối bộ dáng đứng đắn lạnh lùng của hắn mà cười nhạt: thiết! Đứa con đáng yêu như vậy, lão tử lại lạnh như khối băng. Tiểu gia hỏa này thích ai không thích? Cố tình thích một nam nhân vẻ mặt mặt than nhàm chán như vậy, thật sự là không có khả năng quan sát. (-_-! , cái này gọi là tàn khốc ~~~)
Hết chương thứ năm mươi bảy
|
Chương 58[EXTRACT]Tư Không Viêm Lưu mang theo Thượng Quan Lưu Hiên đi tới tẩm cung.
Một bước vào cánh cửa, Thượng Quan Lưu Hiên liền thấy cung nữ cùng với thái giám tiến tiến xuất xuất.
Không chút do dự, Thượng Quan Lưu Hiên trực tiếp đi tới trước long sàng.
Cung nữ cùng các thái y vây quanh trước giường vừa nhìn thấy gã, đã biết người này khí thế bất phàm, vội vàng tránh ra.
Thượng Quan Lưu Hiên cũng không khách khí, chính là hơi chút đối bọn họ gật gật đầu, liền đi vào, ngồi trên giường, nhìn Tư Không Vịnh Dạ đang hôn mê.
Không có Hoàng Thượng cho phép, người bình thường là tuyệt đối không thể ngồi trên long sàng, Thượng Quan Lưu Hiên làm như vậy là phạm tội lớn sẽ mất đầu.
Cơ hồ tất cả mọi người tràn ngập nghi vấn nhìn về phía Tư Không Viêm Lưu, lại phát hiện trên mặt hắn không có một tia giận dữ nào, giống như hắn ngầm đồng ý.
Nam nhân nâng dậy Tư Không Vịnh Dạ, đem y ôm vào trong lòng, ngón tay dò xét cổ y, tỉ mỉ lắng nghe mạch đập động mạch cảnh của y.
Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy động tác đen tối của gã đối với Vịnh Dạ, trong ánh mắt nguyên bản lạnh như băng như thiết không thái độ làm người sợ hãi xuất hiện một vết rách.
“Hoàng Thượng, bệnh này, ta có biện pháp trị.” Thượng Quan Lưu Hiên buông ngón tay, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Tư Không Viêm Lưu: “Nhưng là, khi ta giúp y chữa bệnh, mọi người ở đây đều phải đi ra ngoài, nếu không, sẽ quấy rầy đến ta.”
Thượng Quan Lưu Hiên lời vừa nói ra, nhất thời đầy tiếng ồ lên.
Này thật sự là rất không hợp với lẽ thường , không có một người nào dám đối với Hoàng Thượng đưa ra yêu cầu như vậy.
Trước không nói gã chính là một giang hồ thuật y thân phận không rõ, trong bụng rốt cuộc có bao nhiêu học vấn còn không biết. Hơn nữa gã rốt cuộc là thân phận gì? Trà trộn vào trong cung có phải có ý đồ gây rối hay không? Không ai biết mục đích thật của gã, cho nên yêu cầu của gã cơ hồ là không có khả năng được đáp ứng.
Nhưng mà Tư Không Viêm Lưu lời nói kế tiếp cơ hồ làm cho mọi người ở đây lại một lần nữa trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy Tư Không Viêm Lưu không chút do dự mở miệng nói: “Hảo, trẫm đáp ứng ngươi.”
Sau đó, mọi người và Tư Không Viêm Lưu đều rời khỏi phòng, chỉ để lại Thượng Quan Lưu Hiên cùng Tư Không Vịnh Dạ ở bên trong.
Tư Không Viêm Lưu đứng trước cửa, tay trái để sau lưng, mặt không chút thay đổi nhìn cửa phòng trước mặt.
Chúng thái giám cung nữ đứng ở phía sau hắn đều là hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt nghi vấn nhìn Tư Không Viêm Lưu bóng dáng đĩnh trực, không hiểu hắn vì cái gì tín nhiệm giang hồ du y lai lịch không rõ như thế.
Chỉ có Tư Không Viêm Lưu biết, Vịnh Dạ chắc chắn không phải sinh bệnh gì, mà là bị Thượng Quan Lưu Hiên hạ dược.
Tư Không Viêm Lưu nắm tay giấu trong ống tay áo nắm chặt lại, ngón tay đều bị nắm đến ẩn ẩn phát đau. Tuy rằng mặt không chút thay đổi, chính là nội tâm đã sớm giận không thể nén được, từ phản ứng của Vịnh Dạ trước khi hôn mê, hắn đã biết, kỳ thật hai người bọn họ đã sớm thông đồng, sẽ chờ trận khôi hài này bắt đầu.
Mấy ngày nay hắn bởi vì quốc sự thật sự là quá mức bận rộn, cho nên không có thời gian chú ý hành động dị thường của Vịnh Dạ, cho đến khi y một mình ở Ngự hoa viên đột nhiên té xỉu, hắn mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình.
Đứa con thương yêu nhất liên hợp cùng người khác lừa gạt chính mình, Tư Không Viêm Lưu nội tâm đau như đao cắt. Nhưng là hắn biết, Vịnh Dạ làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân, về phần là vì cái gì, này phải xem thứ thích khách kia sau này muốn là cái gì .
Hừ! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Thượng Quan Lưu Hiên!
Tư Không Viêm Lưu bên miệng nhe răng lộ ra một nụ cười, trên người phát ra lệ khí làm cho một đám thái giám cung nữ phía sau hắn cả người ứa ra mồ hôi lạnh.
~~~~~~
Trong phòng, Thượng Quan Lưu Hiên liền nhẹ nhõm thở dài một hơi: cuối cùng là lừa dối trót lọt .
“Tiểu Dạ a Tiểu Dạ!” Ôm cổ Tư Không Vịnh Dạ đang không có ý thức, Thượng Quan Lưu Hiên hung hăng hôn một cái trên mặt y: “Ngươi thật sự là phúc tinh của ta a!”
Tư Không Vịnh Dạ mày hơi hơi cau, tuy rằng chưa tỉnh lại, nhưng là phản ứng thân thể lại rõ ràng biểu đạt y đang chống lại Thượng Quan Lưu Hiên vừa mới X quấy rầy.
“Thiết! Con nuôi đã biến thành như vậy, mà còn ghét bỏ ta*.” Thượng Quan Lưu Hiên đem y đặt trên giường, bắt đầu cởi áo y ra: “Ta không có hứng thú với loại tiểu thí hài như ngươi mà, ngươi cũng chậm chậm để dành cho phụ hoàng không thông minh kia của ngươi đến sờ đi.”
Thượng Quan Lưu Hiên bỏ quần áo của y đi, tỉ mĩ xem xét dấu vết loang lổ ở phía trên.
Tư Không Vịnh Dạ nhiệt độ cơ thể cao dọa người, cơ hồ đụng tới sẽ phỏng tay. Thân thể che kín vết bầm xanh đỏ, chỉ có làn da trên mặt coi như bình thường, cởi quần áo xong, thoạt nhìn thập phần khủng bố.
Tuy rằng y thoạt nhìn bệnh thập phần nghiêm trọng, nhưng là thực tế căn bản chính là Thượng Quan Lưu Hiên sử dụng thủ thuật che mắt. Hắn cấp Tư Không Vịnh Dạ uống dược không có độc tố gì, có chính là một ít dược vật kích thích gân mạch trên người, chỉ làm cho nhiệt độ cơ thể y trở nên rất cao, trên người xuất hiện một vài vết bầm loang lổ, nhưng tuyệt đối sẽ không làm hại tới thân thể y.
Hơn nữa trong quá trình chữa khỏi, Thượng Quan Lưu Hiên sẽ đả thông kinh mạch toàn thân y, sau này y có thể bắt đầu luyện công , này coi như là thả con tép, bắt con tôm đi.
Thượng Quan Lưu Hiên từ bên trong áo lấy ra một bố bao màu trắng, mở ra xong, bên trong dày đặc bày ra một đống ngân châm.
Từ bên trong rút ra mấy chi ngân châm, Thượng Quan Lưu Hiên một bên trên người y sờ soạng các vị trí huyệt đạo, sau đó chậm rãi đem ngân châm cắm vào.
Rất nhanh, các huyệt vị trọng yếu trên người Tư Không Vịnh Dạ đều bị cắm ngân châm, Thượng Quan Lưu Hiên lau mồ hôi trên trán, bắt đầu chậm rãi hướng thân thể Tư Không Vịnh Dạ truyền vào nội lực.
Tư Không Vịnh Dạ thân thể bắt đầu toát ra sương mù nhè nhẹ, ứ ngân loang lổ trên người chậm rãi tiêu tán.
Từ trong cơ thể Tư Không Vịnh Dạ nhiệt lượng mạnh tiến ra ngoài, không khí chung quanh hai người bắt đầu nóng lên, Thượng Quan Lưu Hiên mồ hôi ướt áo, cả người ướt sũng, giống như mới từ trong nước đi ra.
Thượng Quan Lưu Hiên bắt đầu tăng nhanh nội lực, Tư Không Vịnh Dạ mày nhanh túc, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, một ngụm chất lỏng đỏ tươi gần như trong suốt từ trong miệng y chảy ra, hòa vào máu tươi.
Nội tâm vui vẻ, Thượng Quan Lưu Hiên ổn định nội lực, vẫn duy trì trạng thái trước mặt, không ngừng cuồn cuộn hướng trong cơ thể chuyển y vận nội lực.
Chất lỏng từ miệng Tư Không Vịnh Dạ chảy ra màu bắt đầu nhạt dần, lúc đầu đỏ tươi sau đó càng ngày càng nhạt dần, đến cuối cùng là hoàn toàn biến thành trong suốt.
Thượng Quan Lưu Hiên thu hồi nội lực, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt, rút ngân châm trên người y ra, để lại đến vào mặt trong bố bao.
Sau một lát, Tư Không Vịnh Dạ chậm rãi mở mắt.
“Tỉnh lại ?” Thượng Quan Lưu Hiên xoa bóp khuôn mặt mềm mại của y, ghé vào trước mặt y cười vẻ mặt sáng lạn.
Giống như có chút không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, Tư Không Vịnh Dạ ánh mắt thực mê mang.
Đưa tay che cái trán, Tư Không Vịnh Dạ hướng hai bên nhìn, sau đó ngơ ngác nhìn thấy gương mặt tuấn mĩ trước mặt y.
Tư Không Vịnh Dạ lúc này ánh mắt ngây thơ lại vô tội, mắt hoa đào thật to dị thường tươi ngon mọng nước, miệng hơi hơi mở ra, lộ ra hàm răng trắng muốt chỉnh tề, trên mặt biểu tình ngơ ngác, đáng yêu như một con cừu non hơi ngốc ngốc.
Thật sự là rất đáng yêu rồi! Thượng Quan Lưu Hiên nhất thời tính chơi đùa nổi lên, nắm gương mặt mềm mại của y lắc tới lắc lui.
Tư Không Vịnh Dạ bị đau, nhất thời phục hồi tinh thần lại.
Một phen chụp khai móng vuốt sói của gã, Tư Không Vịnh Dạ che hai má bị nhéo đau, trong ánh mắt bởi vì đau đớn mà trở nên ngập nước, trừng mắt với gã: “Ngươi làm gì?”
Hết chương thứ năm mươi tám
Con nuôi đã biến thành như vậy, mà còn ghét bỏ ta*: câu này vế trước thì ta không chắc lắm, nhưng mà ý là Tiểu Dạ đã hôn mê đến thế rồi còn chống cự anh Hiên.
|
Chương 59[EXTRACT]Tư Không Vịnh Dạ ngồi dậy, vài ngày liên tục mê man làm cho y có chút đầu váng mắt hoa.
Tay trái chống thân thể, tay phải che cái trán, Tư Không Vịnh Dạ nhắm mắt lại, tìm cách giảm bớt loại cảm giác thống khổ thiên toàn địa chuyển* này. “Đừng lo đi, tiểu tử kia?” Thượng Quan Lưu Hiên cúi đầu, tầm mắt cùng y nhìn thẳng, có chút lo lắng mở miệng nói: “Bình thường ngươi hôn mê thật lâu, vừa tỉnh đến sẽ có điểm không thoải mái, ngươi chỉ ngủ vài ngày, hẳn là đừng lo đi?”
Tư Không Vịnh Dạ miễn cưỡng mở ra hai mắt, hướng gã khoát tay áo: “Ổn rồi, ta không phải rất khó chịu, chỉ là hơi chóng mặt.”
Thượng Quan Lưu Hiên nội tâm nhất thời tràn ngập cảm động, tiểu gia hỏa này thật đúng là rất có nghĩa khí, vì giúp mình chiếu cố, cư nhiên thật sự nguyện ý ăn vào loại dược này. Tuy rằng loại dược này không có độc, nhưng là Thượng Quan Lưu Hiên đối y thập phần tán thưởng. Chính là một tiểu hài tử mười một tuổi, cư nhiên có được dũng khí cùng tâm trí hơn người như thế, thật sự làm cho người ta bội phục. Ôm cổ y, Thượng Quan Lưu Hiên ấn đầu của y không ngừng ma xát trong ngực mình: “Tiểu đông tây! Ngươi đối cha nuôi tốt như vậy! Ta thật sự là quá cảm động!” Tư Không Vịnh Dạ mặt bị chà đấn ẩn ẩn phát đau, vừa tỉnh đến đã bị nam nhân như kẻ dở hơi này tra tấn, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có loại xúc động bão nổi. Thượng Quan Lưu Hiên lực cánh tay mạnh muốn chết, Tư Không Vịnh Dạ bị gã xiết có chút sự khó thở, dùng sức trẻ ranh cũng không tránh ra được, giận dữ, Tư Không Vịnh Dạ liền hé miệng, hung hăng hướng cánh tay nam nhân táp tới. Nam nhân đau, vội vàng buông y ra. Rốt cục thoát đi “Ma trảo” của nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ vội vàng lui về sau, lui về đầu giường, vẻ mặt cảnh giác nhìn Thượng Quan Lưu Hiên. Nguyên bản y phục trắng thuần, mặt trên che kín ấn ký màu đỏ, chỉnh tề xếp thành dấu hàm răng. “Như thế nào vừa tỉnh đến đã loạn cắn người?” Thượng Quan Lưu Hiên đau nhe răng nhếch miệng, có chút không thể ngờ nhìn y: “Chẳng lẽ ngươi là chó con à ?” Tư Không Vịnh Dạ giận trừng gã: “Những lời này để ta nói thì đúng hơn! Ta vừa tỉnh dậy đã bị ngươi ôm đến cơ hồ tắt thở! Ngươi chẳng lẽ có ham mê ôm người khác lung tung sao? Ngươi như vậy một bộ dáng đăng đồ lãng tử, Mã Nhược Phàm thích ngươi mới là lạ!” Tư Không Vịnh Dạ một câu trực tiếp đâm vào của chỗ đau Thượng Quan Lưu Hiên. Dùng ngón trỏ gãi gãi hai má, Thượng Quan Lưu Hiên có chút xấu hổ cười cười: “Thực xin lỗi, thành thói quen , nhất thời rất khó sửa đổi.” Tư Không Vịnh Dạ khinh bỉ nhìn gã một cái, xếp bằng ngồi dậy, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói: “Mã Nhược Phàm người này đứng đắn làm kẻ khác giận sôi, bình thường tối thống hận nhất là loại người cà lơ phất phơ này, ngươi thật sự muốn làm cho hắn tử tâm tháp địa yêu ngươi, thì phải bỏ bộ dáng nói năng ngọt xớt hiện tại này, nếu không, ngươi tử triền lạn đả chỉ làm hắn càng ngày càng ghét ngươi.” Thượng Quan Lưu Hiên sờ sờ cằm, có chút đăm chiêu cúi đầu. Sau một lát, Thượng Quan Lưu Hiên đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt tươi cười sáng lạn làm cho người ta không dám nhìn thẳng: “Nguyên lai A Phàm là bởi vì ghen mới không để ý tới ta a!” Thượng Quan Lưu Hiên bộ dáng ‘chắc hẳn phải vậy’: “Ta đây về sau chỉ ôm hắn, không bao giờ ôm người khác nữa!” Tư Không Vịnh Dạ thân thể chênh một cái, vẫn duy trì tư thế trước mặt, trực tiếp hướng bên cạnh ngã xuống, cứng ngắc giống như một pho phật tượng đột nhiên ngã xuống. Khóe miệng một trận run rẩy, Tư Không Vịnh Dạ trực tiếp đến trước mặt gã, nắm áo gã, biểu tình trên mặt có chút dữ tợn: “Ngươi chẳng lẽ là ngu ngốc sao? Vì cái gì không thể lý giải ý tứ của ta? Ta là bảo ngươi chín chắn một chút! Thận trọng một chút! Như phụ hoàng ta vậy! Ngươi này siêu cấp vô địch ngu si!” “Giống như phụ hoàng ngươi vậy?” Thượng Quan Lưu Hiên ánh mắt tràn ngập nghi vấn nhìn Tư Không Vịnh Dạ, biểu tình ‘khó có thể lý giải’, sau đó vẻ mặt có vẻ hiểu rõ. Tư Không Vịnh Dạ còn thật sự gật gật đầu, vẻ mặt ‘ngươi rốt cục thông suốt’. Thượng Quan Lưu Hiên biểu tình trên mặt có chút rối rắm: “Giống phụ hoàng ngươi trì độn như vậy? Đứa con cũng nhanh muốn cởi y phục nằm trước mặt hắn rồi, hắn cũng còn không có phản ứng gì hết?” “Uy uy uy!” Tư Không Vịnh Dạ vội vàng che cái miệng của gã, mặt trực tiếp hồng đến lổ tai. Oán hận trừng mắt gã, Tư Không Vịnh Dạ hận không thể một hơi cắn chết nam nhân ngu ngốc không biết lựa lời mà nói này: “Ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì a? Ai muốn cởi y phục nằm trước mặt hắn!” Thượng Quan Lưu Hiên đầu hướng bên cạnh nghiêng một chút, tránh được tay y, cười vẻ mặt tà ác: “Nga, cũng đúng. Ngươi mới mười một tuổi, muốn cởi cũng phải đợi cho sau khi trưởng thành, đúng không.” ( Đại Hoa triều nam tử tuổi trưởng thành là mười bốn tuổi. ) Tư Không Vịnh Dạ nhất thời bị gã làm tức giận đến nói không ra lời. Hung hăng gõ đầu của gã, một chút Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt ‘ngươi người này ngu xuẩn đến bất trị’, lui về chỗ cũ, ngồi trở lại tư thế vốn có, lười để ý đến gã. “Cư nhiên ngay cả cha nuôi cũng đánh!” Thượng Quan Lưu Hiên vẻ mặt ủy khuất sờ sờ đầu, vô cùng ai oán nhìn Tư Không Vịnh Dạ liếc mắt một cái, ai thán một tiếng: “Dưỡng nhi bất hiếu a!” Đã muốn vô lực cùng tên ngu ngốc này so đo, Tư Không Vịnh Dạ hoàn toàn không nhìn vẻ mặt của gã, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói: “Ta cũng lười cùng ngươi nhiều lời, ngươi nhanh thu phục Mã Nhược Phàm đi, mạnh bạo hay nhẹ nhàng đều được, ta cũng không muốn lại vô duyên vô cớ bệnh thêm một lần.” Tư Không Vịnh Dạ thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nhìn gã: “Ta thấy phụ hoàng đã bắt đầu hoài nghi ta .” Thượng Quan Lưu Hiên mỉm cười: “Yên tâm đi, ta ngày mai liền cầu phụ hoàng ngươi đem A Phàm gả cho ta, này yêu cầu không phải thực quá đáng, cho nên, hắn chắc là sẽ không cự tuyệt.” Tư Không Vịnh Dạ gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, ta cũng không muốn bị phụ hoàng chán ghét.” Lúc này Tư Không Vịnh Dạ hai tay khoanh lại, ngồi xếp bằng, người thì nhỏ tuổi mà làm tư thế của người lớn như vệy, có vẻ chút chẳng ra gì, hơn nữa trên mặt y chính nhân bát kinh, thật sự là có điểm buồn cười, nhưng lại thập phần đáng yêu. Đối với y Thượng Quan Lưu Hiên luôn luôn không có sức chống cự nhất thời tâm lại nhộn nhạo lên, đưa tay đem y ôm vào trong lòng, cằm trên đỉnh đầu y cọ đến cọ đi, hoàn toàn đem lời khuyên Tư Không Vịnh Dạ vừa rồi đối gã ném lên chín tầng mây. ” Con nuôi của ta a! Ngươi như thế nào liền như vậy đáng yêu mà? Ta cũng luyến tiếc buông ngươi ra!” Tư Không Vịnh Dạ cái trán gân xanh nổi lên, huyệt Thái Dương thình thịch thẳng khiêu, trong lòng gã nghiến răng: ngươi này ngu ngốc! Ta về sau nhất định làm cho ngươi mất mặt! Hết chương thứ năm mươi chín thiên toàn địa chuyển*: chóng mặt đến trời đất xoay mòng mòng.
|