Điên Phong Đối Quyết
|
|
Chương 40: Tứ cường, anh em[EXTRACT]Sau bát cường chính là trận đấu tứ cường, theo lên bậc, trình độ kỳ thủ cũng càng thêm chuyên nghiệp hóa, thời gian ván cờ kéo dài, cơ bản là giữa trưa đóng bàn chiều mở bàn, cũng có tình huống ngày thứ nhất đấu chưa xong, ngày hôm sau tiếp tục.
Đối thủ của Lý Dịch Chi là kỳ thủ Nhật Bản, đời trước Lý Dịch Chi cũng cùng người này đấu cờ qua, vì thế biết chút phong cách cơ bản, chẳng qua nhiều năm như thế không giao thủ qua, ký ức cũng mơ hồ.
Lý Dịch Chi nắm đen bắt đầu, đầu tiên đi tinh vị, thứ hai đi từ mục nhỏ ở cạnh góc, tiếp đó là 3 cửu, đây là tiêu chuẩn bắt đầu của Trung Quốc lưu.
Đặc điểm của Trung Quốc lưu là chú trọng bố cục, vững chắc thực địa cùng tình thế bên ngoài.
Bạch kỳ ở mép phải bay xa, sau đó hắc kỳ của Lý Dịch Chi bị vây công, cũng không áp dụng nhảy hoặc là bay, mà là kiên cố tiêm nhỏ, đi đường chéo, như vậy hắc kỳ có thể thoát ra cũng tránh khỏi bị bạch kỳ phá hư.
Lý Dịch Chi lựa chọn dùng cách thức tiêm nhỏ khiến cho đối thủ có chút xuất hồ ý liêu, bởi vì kỳ phong của Lý Dịch Chi vẫn luôn lấy sắc bén mạnh mẽ để nổi danh, mà tiêm nhỏ là một loại cách thức khá từ tốn, người bình thường cũng sẽ không chọn dùng.
Quân trắng lựa chọn chặn tiêm, chặn tiêm là một loại thủ pháp gián tiếp phong tỏa, tuy rằng không phải hết sức chặt chẽ, nhưng quân trắng cứ gián tiếp theo sát mà bám vào, phong tỏa quân đen của Lý Dịch Chi.
Chưa đến người chơi hai mươi hai bên trắng đen đã muốn bắt đầu tấn công kiểu quấn chân, hướng đi vững vàng của Lý Dịch Chi kỳ thật tuyệt không ôn nhu, mà trong công kích sắc bén của bạch kỳ lại mang theo phong độ thân sĩ.
Bạch kỳ tuy rằng thân sĩ, nhưng vô cùng hiếu chiến, chưa đến người chơi năm mươi liền từ góc phải dưới đánh vào, kết quả Lý Dịch Chi bắt lấy thời cờ, đúng lúc đem quân trắng từ giữa phân ra.
Quân trắng cố gắng làm sống lại phía dưới, bất quá được cái này mất cái khác, phía trên bạch kỳ bị Lý Dịch Chi phong tỏa lại, đến thời điểm giữa trưa đóng bàn, tình thế bạch kỳ phi thường bất lợi, Lý Dịch Chi ngược lại ổn trát ổn đả*.
*稳扎稳打: Làm gì chắc nấy.
Giữa trưa có thời gian nghỉ ngơi một giờ, bởi vì tám vị kỳ thủ là sẽ phân hai gian phòng thi đấu, vì thế Lý Dịch Chi không có nhìn thấy Diệp Nhiên, Trần Cảnh nắm trắng ở một tổ khác, đối tượng đấu cờ vừa vặn tại giải đấu đối kháng Trung Hàn thua cờ, lại đồng thời cầm thẻ dự bị tiến vào thi đấu Phác Hằng Huyền.
Thời điểm giữa trưa đóng bàn, từ biểu tình Trần Cảnh nhìn không ra tình hình chiến đấu rốt cục như thế nào, Phác Hằng Huyền cũng không để ý đến Lý Dịch Chi, thời gian giữa trưa vừa đến, lập tức ra hội trường, đi ăn cơm.
Trần Cảnh và Lý Dịch Chi cũng cùng nhau ra hội trường, trước đó lại đến một gian phòng khác mà vẫn cứ không thấy Diệp Nhiên, Lý Dịch Chi liền cho rằng Diệp Nhiên bị Mạt Sùng Viễn đón đi rồi, mấy ngày nay Diệp Nhiên hành động đơn độc rất nhiều, vì thế Lý Dịch Chi cũng không có lo lắng, liền cùng Trần Cảnh cùng đi ăn cơm trưa.
Vì buổi chiều tiếp tục trận đấu, hai người cũng không ăn nhiều, ăn nhiều ngược lại mệt chỉ muốn ngủ làm ảnh hưởng tính toán đường đi, ăn xong cơm thời gian còn có nửa tiếng, Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi đi vào phòng nghỉ, mở cửa liền nhìn thấy bên trong có Phác Hằng Huyền ngủ gật.
Trong phòng nghỉ vô cùng yên tĩnh, hai người đi qua đó, tìm vị hẻo lánh ngồi xuống, Lý Dịch Chi luôn có thói quen vào thời gian nghỉ ngơi của trận đấu ngủ một hồi nhỏ, Trần Cảnh cùng anh song song ngồi xuống, Lý Dịch Chi híp mắt nghỉ ngơi, mới vừa ngủ chợt nghe thấy di động Trần Cảnh rung ‘Rù rù’.
Trần Cảnh vội vàng đứng dậy, trấn an vỗ vỗ vai Lý Dịch Chi, sau đó chính mình đi ra ngoài nghe.
Điện thoại của Mạt Sùng Viễn gọi tới, Mạt Sùng Viễn đương nhiên biết hôm nay Trần Cảnh đi tham gia thi đấu, vì thế nếu gọi điện thoại đến, kia nhất định là có chuyện tình gấp gáp.
Trần Cảnh tiếp nhấc điện thoại lên, Mạt Sùng Viễn lại không nói lời nào.
Trần Cảnh a lô hai tiếng, cho rằng bên kia cúp máy, lúc này Mạt Sùng Viễn thở dài, âm thanh rất mệt mỏi, nói: “Cậu nhìn thấy Diệp Nhiên không?”
“Diệp Nhiên?” Trần Cảnh theo bản năng nhìn thoáng qua xung quanh phòng nghỉ, thả nhẹ âm thanh, đi đến lối thoát hiểm bên cạnh mới tiếp tục nói: “Không nhìn thấy anh ta, không phải bị anh đón đi rồi sao.”
Âm thanh Mạt Sùng Viễn có một phút ngưng trệ, “Không có…Tôi…Từ đêm qua đã không gặp qua anh ấy.”
Trần Cảnh trong lòng thót một cái, “Diệp Nhiên không có đến trận đấu?”
Mạt Sùng Viễn nói: “Tôi không biết, tôi lo lắng cho anh ấy.”
“Anh gọi điện cho anh ta hỏi một chút.”
“Điện thoại di động của em ấy còn ở chỗ của tôi, tôi liên lạc với anh ấy không được.”
Trần Cảnh lúc này đã muốn nghe ra có chuyện gì không thích hợp, nói: “Các anh cãi nhau? Anh ta hôm nay còn phải thi đấu, anh còn cùng anh ta cãi nhau?”
Mạt Sùng Viễn tựa hồ lại thở dài, “Không có, không có cãi nhau…”
“Mạt Sùng Viễn.”
Trần Cảnh gọi tên anh ta một tiếng, “Diệp Nhiên rốt cuộc làm sao vậy.”
“Một lời khó nói hết, tóm lại cậu nếu nhìn thấy anh ấy, gọi điện đến cho tôi, cũng để cho tôi an tâm.”
“Tôi thấy anh hiện tại rất an tâm.”
Trần Cảnh cười một tiếng, nói: “Thái tử Mạt gia nếu muốn tìm một người, cho dù trên người anh ta không có di động, cũng chưa chắc không tìm thấy, hiện tại đã hơn một buổi sáng, từ đêm qua đến hiện tại, anh thế nhưng tìm không thấy anh ta?”
Mạt Sùng Viễn không nói nữa, đột nhiên liền cắt di động, khiến cho Trần Cảnh cảm thấy sự tình ầm ĩ có chút lớn, bình thường Mạt Sùng Viễn luôn một bộ dạng thành thục, cái gì cũng không lo lắng, cái gì cũng thoải mái nắm trong tay, chưa bao giờ mệt mỏi qua như thế.
Trần Cảnh nhìn di động, qua hơn mười giây, mới đem di động ôm bỏ vào trong, sau đó đẩy cửa phòng nghỉ, Lý Dịch Chi đang ngủ, ngửa đầu tựa vào trên ghế sô pha.
Trần Cảnh đi qua lần thứ hai ngồi kề bên anh, Lý Dịch Chi tựa hồ cảm giác được động tĩnh, đầu nhẹ nhàng lung lay, một bên phải dựa vào trên đầu vai Lý Dịch Chi.
Trần Cảnh đưa tay mò ở trong, đầu ngón tay chạm tới di động, anh không biết hiện tại có nên cùng Lý Dịch Chi nói chuyện tình của Diệp Nhiên, Diệp Nhiên rõ ràng là không có tới thi đấu.
Anh tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể tưởng tượng được, Mạt Sùng Viễn cái loại bộ dáng này, tựa hồ biểu thị chuyện tan vỡ của anh ta cùng Diệp Nhiên.
Kỳ thật Trần Cảnh đã sớm biết, Mạt Sùng Viễn nhất định có một ngày sẽ cùng Diệp Nhiên đi đến bước cùng, bởi vì thời niên thiếu Mạt Sùng Viễn nhận quá nhiều đau khổ, anh ta quản lý trong coi gia tộc so với thứ gì cũng quan trọng hơn. Mạt Sùng Viễn là yêu thích Diệp Nhiên, vì Diệp Nhiên không tiếc dùng tiền nâng niu anh ta, chẳng qua anh càng để ý gia tộc của mình.
Trần Cảnh đã đoán đúng hơn một nửa, chỉ bất quá anh trăm triệu không nghĩ qua, kỳ thật Diệp Nhiên cũng họ Mạt, lại là anh trưởng cùng cha khác mẹ với Mạt Sùng Viễn…
Trần Cảnh suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng không dám nói cho Lý Dịch Chi, anh hiểu rõ sư phụ là một người cư xử theo cảm tính, nếu nói cho Lý Dịch Chi, như vậy trận đấu buổi chiều cũng không cần tham gia.
Lúc còn kém mười một phút, Trần Cảnh đem Lý Dịch Chi đánh thức, Lý Dịch Chi nhìn bộ dạng của anh, cười nói: “Em tại sao ngủ so với không ngủ còn mệt mỏi hơn vậy?”
Trần Cảnh ậm ờ lên tiếng, “Lát nữa trận đấu chấm dứt, thi đấu xong ra chỗ này chờ, cùng đi.”
“Được rồi, anh bên này vẫn rất khó giải quyết.”
Trần Cảnh gật đầu, Lý Dịch Chi đột nhiên dựa sát lại, ghé vào lỗ tai của anh nhẹ giọng nói, “Đồ đệ ngoan thay vi sư nhổ củ cải!”
Nói xong Lý Dịch Chi liền đứng dậy, hướng anh cười một lần nữa, chỉnh lý một chút âu phục, cất bước ra phòng nghỉ, hướng hội trường đi.
Trần Cảnh ngồi non nửa phút, đưa tay sờ sờ tai mình, tựa hồ còn nóng hầm hập, Lý Dịch Chi vừa rồi đang ngủ, trên người có chút nóng lên, lời nói ra khí tức đều là nóng hầm hập.
Sau khi trận đấu buổi chiều bắt đầu, một hội trường khác Diệp Nhiên vẫn là không tới, tại thời điểm mọi người còn chú tâm thi đấu, trọng tài cũng đã phán Diệp Nhiên bỏ quyền, một lần trước anh là bởi vì sai lầm không có lên bậc bát cường, hiện giờ vào bát cường, lại bởi vì vắng nghỉ bị đối thủ dễ dàng loại ra khỏi ngoài tứ cường.
Lý Dịch Chi đương nhiên không biết chuyện này, vẫn cứ hết sức chú tâm thi đấu.
Buổi chiều sau khi bắt đầu, bạch kỳ trái phải tấn công, vừa nhìn đối thủ chính là đã trải qua một buổi trưa cẩn thận cân nhắc, kỳ phong vô cùng sắc bén, hợp với vài cái gân tay, đem một mảnh bị quân đen vây quanh làm sống, nhưng cũng trả giá đại giới thê thảm, tổn thất vô số quân trắng.
Quân trắng sau khi tự cứu sống thành công, cục diện hai bên lại bắt đầu phức tạp, khi quân đen của Lý Dịch Chi muốn tiếp cận thì, quân trắng giành trước đoạn đường trung phục.
Lý Dịch Chi lướt qua trung phục, đem trọng điểm đặt ở trên, phía trên hắc kỳ cùng bạch kỳ đụng vào nhau, thật tự nhiên bùng phát tranh kiếp, hiển nhiên lúc này đây hai phe tranh kiếp cũng không muốn lui nhượng, nếu lui nhượng là đã bị đối phương nắm chắc tiên cơ, trong nhất thời lần thứ hai lâm vào trạng thái giằng co.
Bên kia Trần Cảnh hoàn toàn lại là một phen tình huống khác, Phác Hằng Huyền nắm đen, Trần Cảnh nắm trắng, Trần Cảnh kỳ phong cùng dĩ vãng như nhau, tứ lộ khai sát (bốn hướng chém giết), hai bên đều tranh góc trái phía trên định hình, bạch kỳ chiếm lĩnh thực địa, một đường cuồng phong kính vũ (gió lớn mưa dập) oanh tạc Phác Hằng Huyền.
Hắc kỳ của Phác Hằng Huyền một đường tiến vào loại kỳ trận này của bạch kỳ, ý đồ cứu sống, ngay tại lúc sắp sửa cứu sống thành công thì, Đại Long của hắc kỳ đột nhiên lọt vào một trận công kích sắc nhọn của Trần Cảnh.
Phác Hằng Huyền tại cứu sống hoặc là bảo hộ Đại Long làm đấu tranh thời gian rất lâu, để không vì nhỏ mất lớn, hắc kỳ mạnh mẽ đem bạch kỳ bắt đầu tách ra từ chính giữa, Trần Cảnh trong lúc nhất thời gặp phải hai mặt phải tự cứu sống hiểm nghèo.
Hắc kỳ vào lúc này xem như là gõ bàn thành công, chẳng qua cái dũa nhọn Phác Hằng Huyền này không có lợi hại như Trần Cảnh, Trần Cảnh không đánh thì thôi, tấn công là lúc kéo gió dẫn mưa, hắc kỳ Phác Hằng Huyền tựa hồ cũng nghĩ muốn tạo thành loại trận thế này, chẳng qua đi tới thời điểm người chơi một trăm bốn mươi mấy, Đại Long bạch kỳ bình yên vô sự.
Thời gian kéo càng lâu, tự thân Đại Long của hắc kỳ ngược lại vô cùng nguy cấp, Trần Cảnh sau khi trở mình phiến này, quân trắng đột nhiên nhảy cấp tốc triển khai phản kích, lúc sau khi thành công cứu sống, một lần hành động đem Đại Long Phác Hằng Huyền giết chết.
Trải qua một cái chớp mắt rất kinh tâm động phách, ván cờ im bặt mà ngừng, thắng bại đã phân.
Trần Cảnh hạ cho tới khi xong thì Lý Dịch Chi bên kia còn đang ở bên trong giằng co.
Sau khi hắc kỳ của Lý Dịch Chi cùng đối phương giằng co, đều có chút mệt mỏi, tốc độ đi cờ rõ ràng chậm lại.
Đại Long hắc kỳ từ tốn cua điểm đầu, quân trắng đối thủ vẫn luôn chuyên tâm ngăn chặn, trong lúc nhất thời không có chú ý, sau khi Lý Dịch Chi gân tay, quân đen cùng quân đen phía dưới giao nhau, hai đường không có Đại Long cứu sống đón đầu, điều này làm cho cục diện có chút xoay chuyển.
Quân trắng tuy rằng không có gân tay, nhưng là cải biến sách lược, vẫn luôn vững vàng thủ chắc, đem bụng giữa bảo hộ đến kín kín chặt chặt, tựa hồ ý đồ là liên tục kéo dài tới trận đấu chấm dứt.
Tiến vào giai đoạn thu hoạch, hắc bạch hai chữ bắt đầu tấc đất tất tranh, hai bên đều bắt đầu cố gắng chiếm đất, Lý Dịch Chi bắt bọc tinh tế, điều này chiếm không ít ưu thế.
Một ván cờ kết thúc có trọng tài đếm quân, trái với bàn kinh tâm động phách kia của Trần Cảnh, bàn này có vẻ càng thêm chờ đợi lo lắng, sau khi đếm quân, Lý Dịch Chi thắng nửa mục.
Trần Cảnh ở trong phòng nghỉ đợi Lý Dịch Chi trong chốc lát, lúc Lý Dịch Chi tiến vào chợt nghe nói Trần Cảnh thắng, hơn nữa thắng được vô cùng đẹp.
Trong phòng nghỉ còn có phục bàn cùng kỳ thủ xem thi đấu, tuy rằng âm thanh thảo luận rất nhỏ, nhưng cũng có thể nghe được bọn họ đang thảo luận ván cờ Trần Cảnh hoặc là thảo luận Lý Dịch Chi.
Bản thân Trần Cảnh nhắm mắt lại, tựa hồ đang ngủ, lúc Lý Dịch Chi đẩy cửa tiến vào, Trần Cảnh liền mở mắt.
Lý Dịch Chi cười nói: “Giữa bàn liền nhổ củ cải, chúc mừng.”
“Cũng chúc mừng sư phụ tiến vào tứ cường.”
Lý Dịch Chi nói: “Mỗi lần đánh bại một cái đối thủ mạnh cũng rất hưng phấn, đợi Diệp Nhiên đi ra, chúng ta cùng đi ăn một chút gì đi.”
Trần Cảnh nghe anh nói vậy, dừng một chút, Lý Dịch Chi nói: “Em lát nữa có chuyện gì không?”
Trần Cảnh lắc đầu, dù sao ván cờ trận này xong xuôi cũng đã nói lên đi được một đoạn, không cần thiết gạt anh nữa, nói: “Diệp Nhiên hôm nay không có tới thi đấu, trọng tài đã tuyên bố anh ta bỏ quyền.”
“Cái gì?”
Lý Dịch Chi chợt vừa nghe hiển nhiên không thể tin tưởng, trước đó Diệp Nhiên vì giải đấu Tân vương lần này, hạ không ít công phu, mỗi ngày đến tìm mình chơi cờ hoặc là phục bàn, hai người thường xuyên thảo luận đến đêm khuya, sau đó mới mỗi người đi bổ sung giấc ngủ.
Trần Cảnh nhìn vẻ mặt của anh, biết Diệp Nhiên cùng anh quan hệ rất tốt, Lý Dịch Chi lo lắng cho anh ta, nói: “Tôi vừa rồi gọi điện thoại để cho người ta đi tìm Diệp Nhiên, chúng ta trước về khách sạn, Diệp Nhiên không chừng đã trở về rồi.”
Đêm qua Diệp Nhiên nhận điện thoại, bởi vì âm thanh Khổng Tịnh rất lớn, vì thế Mạt Sùng Viễn cũng nghe rất rõ ràng.
Mạt Sùng Viễn cho tới bây giờ chưa nghĩ qua, bản thân có người anh trưởng, hơn nữa còn là Diệp Nhiên.
Cha Mạt Sùng Viễn là cái loại ở rể, mẹ là thiên kim Trần thị, nếu như không có mẹ, cha ở Mạt gia còn bị vây ở bên trong nước sôi lửa bỏng.
Anh biết trong giới người giàu này không có quy củ bất thành văn, cha đối với mẹ rất tốt, chẳng qua hai bên đều chơi đùa đặc biệt, ở mặt ngoài ân ân ái ái cũng là đủ rồi.
Cha Mạt Sùng Viễn thời điểm năm mới liền ra kế thừa gia nghiệp, khi đó thời đại vẫn còn tương đối xưa cũ, ở trong nhà máy của mình nhận thức Khổng Tịnh, bộ dạng Khổng Tịnh xinh đẹp, hơn nữa tính cách dịu dàng, trừ bỏ gia cảnh khổ một chút, cái gì cũng tốt.
Khổng Tịnh chưa lập gia đình trước đã có thai, lúc mới bắt đầu rất sợ hãi, sau lại cảm thấy có đứa con cùng với người đàn ông kia cũng không tệ, hơn nữa là một bé trai, người đàn ông cũng rất cao hứng, chẳng qua không nghĩ tới chính là, khi tới thời điểm cô sinh hạ đứa con, cha của Mạt Sùng Viễn lại bị gia tộc tìm về, bởi vì gia tộc xuống dốc, thật vất vả trèo lên hào phú quý tộc, muốn cha Mạt Sùng Viễn đi liên hôn.
Thế là gia đình phú quý chung quy phải môn đăng hộ đối, Khổng Tịnh độc thân mang theo đứa con, không chỉ có đột nhiên cùng người đàn ông kia mất đi liên hệ, hơn nữa chuyện tình chưa lập gia đình đã mang thai trước cũng bị người ta phát hiện, kết quả đã làm mất công việc.
Bời vì cái thời đại kia thông tin cũng tương đối khó khăn, lúc Khổng Tịnh biết đối phương kết hôn, đã qua hơn nửa năm, Thiên kim đại tiểu thư Trần thị đã biến thành phu nhân Mạt gia.
Mạt Sùng Viễn còn chưa có lớn lên, cha mẹ liền qua đời, bởi vì Trần lão đau cháu ngoại, mới đem anh mang lại đó nuôi, Mạt Sùng Viễn ở trong đấu tranh giả dối cùng gian trá của thân thích, không có cái hồi ức thơ ấu gì đáng giá.
Anh chưa bao giờ đi nghiên cứu cha mẹ của mình rốt cuộc có hay không có tình cảm, cha của mình rốt cuộc bao dưỡng qua bao nhiêu cô gái, mẹ của mình rốt cuộc cùng bao nhiêu người đàn ông truyền ra scandal, anh không muốn đi thăm dò, cũng không sẵn lòng đi thăm dò.
Mạt Sùng Viễn tuy rằng một bộ vẻ ngoài thân sĩ, chỉ bất quá kỳ thật tính cách anh tương tối u ám, mới đầu là mắt cao hơn đầu, năm đó cùng Lý Dịch Chi đánh cờ bàn cờ kia là có thể nhìn ra được, niên thiếu Mạt Sùng Viễn không ngừng u ám, còn tự đại.
Sau đó đến tuổi trưởng thành, Mạt Sùng Viễn thành thục không ít, anh sẽ đem không vui cùng vui vẻ đều che giấu ở trong lòng, sau khi nhìn thấy Diệp Nhiên hết thảy liền thay đổi.
Ban đầu, là vì Diệp Nhiên tính cách cởi mở nên bị cuốn hút, đây là điều anh không có, sau lại Mạt Sùng Viễn mới phát hiện, gia cảnh Diệp Nhiên không tốt, kỳ thật nội tâm cũng rất yếu ớt, cùng mình như nhau, bọn họ có vết thương giống nhau.
Chẳng qua vết thương Mạt Sùng Viễn bị trầm ổn chững chạc che phủ, mà vết thương của Diệp Nhiên, được nhiệt tình sáng sủa che phủ lên.
Mạt Sùng Viễn khi đó đã nghĩ, có lẽ mình có thể dùng quyền lợi, địa vị, tiền tài của mình đến bảo hộ Diệp Nhiên.
Anh thường xuyên hồi tưởng, bản thân về sau sẽ vì sự tình gì mà thương tổn Diệp Nhiên, đây là không thể tránh khỏi, địa vị cùng thân phận của bọn họ căn bản không ngang nhau, Diệp Nhiên tựa hồ cũng hiểu được điều đó, nhìn rất thông suốt.
Chỉ là Mạt Sùng Viễn trăm triệu không nghĩ tới, anh cũng chưa có chủ động đi thương tổn Diệp Nhiên, thì phần tình cảm vất vả duy trì lại đột nhiên sụp đổ.
Diệp Nhiên lớn lên giống mẹ của anh, tinh xảo, thuần khiết, xinh đẹp, Mạt Sùng Viễn vì vậy mà không nhìn ra, anh là anh trai của mình.
|
Chương 41: Khuyên giải, tìm người[EXTRACT]Thật lâu trước kia, Diệp Nhiên chỉ cần bị đánh, sẽ ngồi xổm ở một nơi không có ai bên trong hẻm nhỏ tối tăm, một mình dựa sát cuộn mình ở góc tường, ở đó khóc rấm rứt, sau đó làm như không có việc gì gánh một đôi mắt sưng như quả đào đi về nhà.
Lý Dịch Chi ngẫu nhiên phát hiện qua anh ta một lần, sau đó Diệp Nhiên lại bị đánh đều không ngoại lệ chạy đi nơi nào khóc, Lý Dịch Chi khi đó cũng không nhìn thấy cái gì, đành phải ngồi ở một bên cùng anh ta, hơn nữa anh không biết làm sao an ủi người khác, bởi vì ở đời trước lúc anh bất lực nhất, cũng không có người đến an ủi anh, khiến anh không biết phải nói từ đâu.
Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh về tới khách sạn, Lý Trận thấy bọn họ trở về, không phát hiện Diệp Nhiên, còn hỏi nói: “Thế nào, thằng nhóc Diệp Nhiên đâu?”
Lý Trận thấy bọn họ không nói lời nào, ngạc nhiên nói: “Làm sao? Bị loại?”
Lý Dịch Chi nói: “Diệp Nhiên hôm nay đã không đi trường thi đấu.”
“Vậy cậu ta đi đâu?”
Lý Dịch Chi lắc đầu nói: “Không biết, hình như đêm qua đã không gặp người khác, cũng không mang di động.”
Lý Trận sửng sốt một chút, Diệp Nhiên tuy rằng thoạt nhìn nhìn cà lơ phất phơ, nhưng chưa bao giờ sẽ bỏ quyền thi đấu.
Lý Trận đành phải an ủi: “Yên tâm đi, Diệp Nhiên nhất định là có chuyện, tính cách của cậu ta em còn không rõ sao, sẽ không khiến người lo lắng.”
Trần Cảnh đem Lý Dịch Chi đưa về sau đó liền lái xe đi tìm Mạt Sùng Viễn.
Trước ở trong điện thoại, Trần Cảnh cảm thấy Mạt Sùng Viễn là biết điều gì đó, nhưng lại không nguyện ý nói ra, Mạt Sùng Viễn vẫn luôn rất cưng chiều Diệp Nhiên, sự tình gì cũng nâng niu anh ta, Trần Cảnh thật sự không rõ, tại sao trong một đêm đã biến thành như vậy, ngay cả Diệp Nhiên mất tích, không đi thi đấu, Mạt Sùng Viễn cũng không nguyện ý phái người đi tìm anh ta.
Trần Cảnh đến biệt thự Mạt Sùng Viễn, vừa mở cửa ra đã ngửi thấy một cỗ mùi khói sặc người, Trần Cảnh nhớ rõ trước kia Mạt Sùng Viễn rất cứng rắn cùng mình nói qua, Diệp Nhiên không thích anh ta hút thuốc, cho nên cai.
Mạt Sùng Viễn ngồi yên trên ghế sô pha ở phòng khách, ngửa đầu đặt trên lưng sô pha, một bàn tay kẹp điếu thuốc, khắp nơi đều là tàn thuốc, trên sàn nhà, trên ghế sô pha, thậm chí rơi trên quần.
Trần Cảnh dùng tay phủi phủi, đi qua đó, Mạt Sùng Viễn chỉ dùng ánh mắt lướt anh một chút, nói: “Sao cậu lại tới đây.”
Âm thanh của anh có chút khàn khàn, nghe rất mệt mỏi.
Trần Cảnh ngồi đối diện anh ta ở trên ghế sô pha, nói: “Diệp Nhiên còn chưa có quay về.”
Mạt Sùng Viễn đem điếu thuốc ném trên sàn nhà, cực kỳ phiền muộn dẫm lên dập tắt đốm lửa nhỏ, nói: “Chắc trở về Bắc Kinh rồi, tối hôm qua…Mẹ của anh ấy gọi điện thoại cho anh ấy.”
“Chuyện của các anh bị phát hiện?”
Mạt Sùng Viễn cười một tiếng, nói: “Nếu như bị phát hiện còn chưa đến nỗi như thế.”
“Chuyện gì có thể làm cho Mạt giám đốc muốn gió được gió muốn mưa được mưa cũng khổ não như vậy?”
“Cậu không cần nói móc tôi.”
Mạt Sùng Viễn nói xong, từ bên cạnh lại lấy ra điếu thuốc, nắm ở trong tay bẻ gẫy, lại không châm, cào cào tóc, nói: “Cho dù tôi có tiền lại có quyền, chuyện này tôi còn không giải quyết được.”
Anh nói xong, không lên tiếng, chỉ là bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Cảnh, Trần Cảnh có thể thấy được tơ máu trong mắt anh.
Mạt Sùng Viễn dừng thật lâu, âm thanh mang theo khàn khàn, nói: “Ngày hôm qua…Mẹ của anh ấy gọi điện thoại cho anh ấy, nói ở trên báo chí thấy được tôi cùng anh ấy chụp ảnh chung, sau đó mắng chửi là đứa con bất hiếu. Bởi vì…bởi vì chính vì có mẹ tôi, cha tôi mới có thể bỏ rơi hai mẹ con họ.”
Trần Cảnh cũng nhìn chằm chằm Mạt Sùng Viễn, anh đột nhiên hiểu được tại sao Mạt Sùng Viễn luôn luôn bày mưu tính kế cũng sẽ bất lực như vậy, có một số việc là không thể chống lại, trước khi bọn họ còn chưa có sinh ra, cũng đã quyết định phương hướng phát triển sau này.
Mạt Sùng Viễn nói xong, lại dùng sức ngã về phía sau, chống lên lưng sô pha, hai tay một phen xoa mặt, “Diệp Nhiên nghe xong bỏ đi, tôi lúc ấy choáng váng, cũng không dám đuổi theo anh ấy, tôi hiện tại cũng không dám tìm anh ấy, tìm được anh ấy tôi nên nói cái gì, làm sao đối mặt với anh ấy?”
Trần Cảnh mới đầu nghe xong là khiếp sợ, tuy rằng Mạt Sùng Viễn nói không rõ ràng, nhưng có một điều rõ ràng, Diệp Nhiên vậy mà là con riêng của cha Mạt Sùng Viễn, hơn nữa bởi vì liên hôn, cha Mạt Sùng Viễn từ bỏ vợ cùng con trai, chạy về nhà đi làm đại thiếu gia của ông ta, mặc kệ có đúng hay không thanh thản, nhưng mà mẹ con hai người Diệp Nhiên không thấy người kia nữa.
Diệp Nhiên sinh ra đã là con hoang, Khổng Tịnh mang theo Diệp Nhiên ở Bắc Kinh kiếm sống, cái loại thời đại này, một phụ nữ chưa kết hôn, mang theo một đứa con chưa đến một tuổi, sống vô cùng gian nan.
Khổng Tịnh vốn phải cảm thấy bản thân đáng thương, đứa con đáng thương, ngược lại cảm thấy đứa con thật đáng giận, nuôi lớn Diệp Nhiên, Khổng Tịnh hao phí thanh xuân vốn có, không có khả năng lại có gia đình, cô tự nhiên lại cảm thấy cái người đàn ông kia thiếu cô, mà ngay cả đứa con cũng thiếu cô.
Mạt Sùng Viễn hai tay che mặt, âm thanh có chút khó chịu, “Tôi trước kia không biết tại sao mẹ Diệp Nhiên lại đối với con trai mình như vậy, có lẽ có người tính tình trời sinh nóng nảy, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, Diệp Nhiên bị đánh thành như vậy, tôi làm sao không đau lòng…Chẳng qua hiện tại ngẫm lại, hóa ra là bởi vì cha tôi, bởi vì mẹ tôi, còn có tôi.”
Trần Cảnh vẫn luôn không mở miệng, Mạt Sùng Viễn trong ngày thường thân sĩ ôn hòa, nhưng nói cũng không nhiều, anh rất ít tìm người thổ lộ điều gì, hơn nữa Trần gia cùng Mạt gia tuy rằng thoạt nhìn đều rất vượt trội, nhưng nói thật, là giống như quan hệ ông chủ cùng người làm, Mạt Sùng Viễn ở trong thương giới địa vị không thấp, nhưng ở trước mặt Trần gia, địa vị chẳng là gì, bọn họ mặc dù là thân thích, nhưng không có nói chuyện qua như thế này.
Trần Cảnh tại thời điểm này nhưng lại thật đáng tin, thả lỏng giống như như dựa vào trên lưng sô pha, cười nói: “Anh không cho rằng, cảm giác lo lắng của anh đặt sai vị trí trọng điểm à?”
Mạt Sùng Viễn thấy cậu ta nở nụ cười, không khỏi sửng sốt.
Trần Cảnh nói: “Tôi trước nghĩ anh không đi tìm Diệp Nhiên, là vì các anh là quan hệ anh em, bất quá nghe anh nói nhiều như vậy, cảm thấy anh cũng không phải lo lắng cái này.”
Anh dừng một chút, tiếp tục nói: “Bởi vì nguyên nhân là mẹ anh, Diệp Nhiên ăn rất nhiều đau khổ, anh cảm thất rất có lỗi với Diệp Nhiên, vì thế nên mới không dám đi tìm anh ta, mà Diệp Nhiên không nghĩ như vậy, cả một ngày một đêm anh cũng không đi, lại tối nay nữa, tôi chỉ sợ anh ta sẽ suy nghĩ miên man, quan hệ các anh liền xong rồi.”
Trần Cảnh nói rất tùy ý, tựa hồ đó không phải cái nan đề gì, trải qua anh vừa nói như thế, Mạt Sùng Viễn cũng kinh giác, trọng điểm của anh ta căn bản không ở trên quan hệ anh em, mà là Diệp Nhiên qua nhiều năm ăn đau khổ như vậy.
Trần Cảnh còn nói thêm: “Thẳng thắn mà nói, mẹ của anh là cô của tôi, cha của anh trước có vợ con còn tới cưới cô của tôi, không chỉ rất có lỗi với mẹ con Diệp Nhiên, cũng đã làm xấu hổ Trần gia…Bất qua tôi là một thương nhân, tôi cũng không muốn so đo những cái hạt vừng hạt thóc cũ kỹ này, Mạt Sùng Viễn, anh cũng là thương nhân, ở trong thương giới lăn lộn nhiều năm như vậy, anh nên biết, có chút kỳ ngộ lại bỏ lỡ, cả đời cũng liền không gặp gỡ được nữa.”
Mạt Sùng Viễn nghe anh nói đến đây, mạnh mẽ bật dậy, muốn đi ra ngoài ngay, Trần Cảnh đi theo sau anh ta, nói: “Tôi trở về khách sạn xem, nếu Diệp Nhiên trở về sẽ gọi điện cho anh.”
Mạt Sùng Viễn gật gật đầu, chỉ là chẳng qua anh còn chưa đi ra ngoài, di động Trần Cảnh liền vang lên.
Là Lý Dịch Chi gọi điện, Trần Cảnh tiếp máy, chợt nghe âm thanh Lý Dịch Chi rất kích động nói: “Trần Cảnh không cần tìm nữa, Diệp Nhiên tìm được rồi.”
Lúc Trần Cảnh cùng Mạt Sùng Viễn chạy tới, liền thấy chú nhỏ nhà mình ngồi ở trên ghế sô pha, bắt tréo chân rất nhàn nhã uống trà, ngồi đối diện là Lý Trận vẻ mặt thù hằn.
Trần Tùng Duệ thấy bọn họ tiến vào, cười nói: “U, đến rồi.”
Mạt Sùng Viễn khi còn bé vẫn luôn được nuôi ở bên người Trần lão, vì thế cùng Trần Tùng Duệ cũng rất quen thuộc, vẫn luôn gọi anh là chú, Mạt Sùng Viễn tiến vào gọi người đó một tiếng, Lý Trận đột nhiên giậm chân nói: “Tại sao lại là Trần gia mấy người?”
Trần Tùng Duệ nói: “Không có mà, cậu ta họ Mạt, không phải họ Trần.”
Mạt Sùng Viễn cũng không muốn quản Lý Trận cùng Trần Tùng Duệ là tại sao quen biết, nói: “Diệp Nhiên đâu?”
Trần Tùng Duệ dùng mắt nhìn nhìn trong phòng, ý bảo người ở bên trong.
Mạt Sùng Viễn liền bước nhanh hướng đi vào trong, cẩn thận đẩy cửa ra, buồng khách sạn là phòng kép, bên trong là phòng ngủ, Diệp Nhiên nằm ở trên giường, đắp chăn tựa hồ đang ngủ, Lý Dịch Chi ngồi ở bên cạnh.
Lý Dịch Chi nghe được âm thanh đứng lên, đứng ở cửa Trần Cảnh hướng anh vẫy vẫy tay, Lý Dịch Chi thấy Mạt Sùng Viễn đến, cũng không muốn quấy rầy bọn họ, liền đi ra ngoài.
Diệp Nhiên cũng không ngủ, lúc có người tiền vào anh cũng biết, âm thanh mở cửa tuy rằng rất nhẹ rất cẩn thận, nhưng cũng rất rõ ràng, trong lòng Diệp Nhiên mãnh liệt thắt lại, cảm thấy có thể là Mạt Sùng Viễn đến, nhưng lại lập tức cảm thấy không có khả năng, cả một ngày đêm anh ta cũng không tìm mình, anh vốn dĩ cho là mình nhất thời chạy đi, Mạt Sùng Viễn sẽ giống như trước đây tìm mình.
Tính cách Diệp Nhiên xem như tính tình nóng nảy, là người giấu không được thứ gì mà lại càng muốn giấu, nhưng ở trước mặt Mạt Sùng Viễn lại bại lộ cái tính tình nhỏ của mình, Mạt Sùng Viễn rất thích ý mà bao dung tùy hứng cùng khuyết điểm gì đó, bởi vì chính là Diệp Nhiên cũng không phải người tùy tiện một phía chỉ ra, mỗi lần bọn họ cãi nhau, Mạt Sùng Viễn cho dù nhất thời nổi nóng, cũng sẽ là đầu tiên tìm anh, mà lần này không giống. Diệp Nhiên nghĩ bọn họ thật sự là đi về điểm đầu, đã kết thúc.
Sau lại là âm thanh đóng cửa, Diệp Nhiên thủy chung không mở mắt, nghĩ thầm rằng có lẽ là chú Lý Trận tiến vào nhìn thoáng qua rồi đi, mình quả nhiên nghĩ nhiều quá.
Sau đó Mạt Sùng Viễn đứng ở bên giường thật lâu, mắt Diệp Nhiên sưng giống như hạch đào, đỏ mọng, vừa thấy chính là đã khóc thật lâu, Diệp Nhiên ngoại trừ chịu đựng bị đánh đến tàn nhẫn, chưa bao giờ sẽ vì chuyện khác mà khóc, nếu không phải gặp qua bộ dạng Diệp Nhiên bị đánh, Mạt Sùng Viễn cho rằng người này chỉ biết cười vô tư đến vô tâm.
Nghĩ như thế, ánh mắt Mạt Sùng Viễn đột nhiên nheo lại, anh cảm thấy hốc mắt rất xót, đi đến bên giường, vươn tay nhẹ nhàng phủ lên tráng em ấy.
Diệp Nhiên toàn thân một giật mình một cái, nhịn không được mở ro mắt nhìn.
Diệp Nhiên vừa mở mắt nhìn thấy chính là Mạt Sùng Viễn, điều này làm cho tâm anh thót một cái, há miệng thở dốc, thủy chung không nói ra lời được.
Mạt Sùng Viễn ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt ve trán của em ấy với tóc, nói: “Tỉnh ngủ? Mắt có đau không, đều sưng lên, còn thấy rõ cái gì không.”
Mạt Sùng Viễn không nói lời nào còn đỡ, vừa nói nước mắt Diệp Nhiên liền xoành xoạch rớt ra ngoài, theo khóe mắt nhiễm ướt tóc mai, còn chảy luôn vào tai.
Mạt Sùng Viễn vội vàng vươn tay lau khô cho anh, để tránh chảy vào lỗ tai, nhưng anh lại đã khóc lâu như vậy, mắt sưng lên, lau nữa khẳng định đau, vì thế tay chân luống cuống.
Đem đầu Diệp Nhiên nâng lên, đặt ở trên chân mình, Mạt Sùng Viễn cùng với chăn đồng thời ôm đối phương, dụ anh ngủ say, nói: “Đừng khóc, em hôm nay không đi trường thi đấu, đem tất cả đều dọa.”
Diệp Nhiên đem mình cuốn ở trong chăn, mép chăn đều ướt, nghe anh nói nói, miệng mếu mếu, thực ủy khuất nói: “Anh cũng không đến tìm em.”
Mạt Sùng Viễn trong lòng khó chịu, đem người ôm càng chặt hơn, nói: “Thực xin lỗi, là lỗi của anh.”
Lý Trận cùng Trần Tùng Duệ đối diện phòng ngoài, biểu tình Trần Tùng Duệ rất ung dung, mà lần này anh chính là lập công đầu.
Lý Trận nghe nói Diệp Nhiên không thấy, bọn họ những người này đối với Nam Kinh lại không quen thuộc, muốn tìm người tìm người không được, Lý Trận tuy rằng an tủi Lý Dịch Chi, nhưng mình cũng lo lắng, trong hẻm nhỏ thì mấy nhà có con nít, Diệp Nhiên lại khiến cho người thích, Diệp Nhiên xảy ra chuyện, Lý Trận tự nhiên cũng lo lắng.
Anh đã nghĩ đến Trần Tùng Duệ, Trần Tùng Duệ ở Nam Kinh xem như là cường hào ác bá, hơn nữa nhân mạch rộng như thế, khẳng định so với bọn họ muốn tìm người thuận lợi hơn, anh gọi điện cho Trần Tùng Duệ, đối phương tiếp vô cùng nhanh, hơn nữa cười tủm tỉm, không nghĩ tới Lý Trận sẽ chủ động gọi điện thoại cho mình.
Lý Trận mời anh hỗ trợ tìm người, Trần Tùng Duệ tự nhiên sẽ không từ chối, không đến một giờ liền cho kết quả, nói Diệp Nhiên ngồi xổm bên cạnh một tòa nhà bỏ hoang, đem mặt chôn khóc nức nở.
Lúc Mạt Sùng Viễn tới, Diệp Nhiên cũng là vừa mới được mang về.
Trần Tùng Duệ tìm được người rồi, Lý Trận đương nhiên không thể đuổi anh đi, không thể nghĩ sao làm vậy như là qua sông đoạn cầu.
Trần Tùng Duệ cũng không sợ Lý Trận trừng anh, cười tủm tỉm uống trà, vừa định nói chút gì đó, nhân cơ hội kéo chú ý thì Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh đã đi ra.
Trần Tùng Duệ thấy tình cảnh này, thời gian cũng không còn nhiều lắm, dường như mình không đi giống như mặt dày mày dạn, mặc dù là nói như vậy, nhưng vẫn cứ không muốn đi.
Vì thế nói: “Nôn nóng thời gian lâu như vậy, các cậu ăn cơm qua chưa?”
Lý Dịch Chi bản thân là muốn thi đấu xong gọi Trần Cảnh cùng Diệp Nhiên cùng đi ăn cơm chiều, chẳng qua đột nhiên đến việc ngoài ý muốn, đem cơm chiều cũng liền quên.
Trần Tùng Duệ nhìn biểu tình bọn họ liền biết, đề nghị nói: “Tất cả mọi người mệt như vậy, đi ra ngoài ăn rất phiền toái, không bằng gọi đồ ăn tới đi, tôi biết bên cạnh có nhà hàng, thức ăn mùi vị không tệ, lại còn có giao hàng.”
Trần Cảnh kỳ quái liếc nhìn một cái ông chú nhà mình, trong ngày thường tuy rằng Trần Tùng Duệ gian xảo nhưng xem như là hiền hòa, nhưng là chỉ có những người khác nịnh bợ vị trí của ông ấy thôi, Trần Tùng Duệ nào có ân cần qua như vậy.
Lý Trận bụng cũng đã đói, không có phản đối, Trần Tùng Duệ đắc ý vui vẻ gọi điện thoại kêu giao hàng.
|
Chương 42: Nhắc nhở, tự cứu[EXTRACT]Cơm tối đưa tới rất nhanh, Trần Tùng Duệ phát huy toàn bộ đặc tính quan tâm của mình, gọi cho Diệp Nhiên dễ tiêu hóa, cái khác đều là món Lý Trận thích.
Trần Cảnh cùng Lý Trận Lý Dịch Chi sinh hoạt thời gian không ngắn, tất nhiên biết Lý Trận thích ăn cái gì, Lý Trận tuy rằng không chê món nào, nhưng ăn vô cùng kén chọn, thủ nghệ tốt của Trần Cảnh cũng là bị Lý Trận cùng Lý Dịch Chi huấn luyện ra.
Vì thế Trần Cảnh liền càng kỳ quái, ông chú của mình cùng Lý Trận thế nhưng quen biết đã lâu sao?
Lý Dịch Chi đem cơm cho Mạt Sùng Viễn bưng vào ăn.
Mạt Sùng Viễn để Diệp Nhiên dựa vào mình, tự mình đút cơm cho anh, Diệp Nhiên khóc khàn giọng rồi thút thít, luôn đánh nấc, Mạt Sùng Viễn cũng không ngại phiền, vô cùng kiên nhẫn.
Diệp Nhiên ăn ăn lại rớt nước mắt, đem cháo đều khóc đến mặn, Mạt Sùng Viễn sợ anh nghẹn, một bên vỗ lưng cho anh, một bên nói: “Vừa rồi đã ngừng khóc, tại sao lại bắt đầu nữa?”
Diệp Nhiên nấc thật lâu mới nói: “Anh vẫn là thôi đi.”
Mạt Sùng Viễn không mở miệng, cũng qua thật lâu, nói: “Em yên tâm, anh sẽ xử lý chuyện này.”
“Anh muốn xử lý như thế nào?”
Mạt Sùng Viễn thản nhiên nói: “Anh sẽ đem em cùng mẹ em đón về nhà, mẹ em sở dĩ đối với em không tốt, đơn giản là vì chuyện năm đó, anh sẽ hết sức bù lại cho bà ấy.”
Diệp Nhiên cười một tiếng, “Đón về nhà? Làm anh em sao?”
Mạt Sùng Viễn hôn trán của anh, nói: “Nhiều thêm một huyết thống quan trọng, anh có thể đem em đón vào Mạt gia, chúng ta ở chung ngược lại danh chính ngôn thuận.”
“Diệp Nhiên.” Mạt Sùng Viễn bỗng nhiên thở dài, nói: “Không lâu trước đó anh còn suy nghĩ, nếu có một ngày anh cần cưới vợ sinh con, nếu em không để ý, chúng ta liền tiếp tục ở chung, nếu em để ý, thì được rồi hảo tụ hảo tán đi…Nhưng trải qua chuyện này, anh phát hiện anh không bỏ xuống được, em muốn từ bên cạnh anh trốn đi hoặc là em không vui, anh đều không muốn, như vậy chúng ta liền cứ thế này tiếp nữa đi, chỉ cần em gật đầu.”
Diệp Nhiên ngẩn ngơ được một hồi, rồi đột nhiên dốc sức ngẩng đầu lên.
Bên ngoài bốn người ăn cơm tối, thời gian cũng không sớm, Trần Cảnh nói phải đi về, Lý Dịch Chi nhìn đồng hồ, cũng không nghĩ đã thốt ra, “Đã trễ thế này, ở lại đây ngủ đi.”
Đợi anh nói xong, bản thân liền ngây ngốc, dưới đáy lòng anh tựa hồ theo bản năng cùng Trần Cảnh rất quen thuộc, dù sao bọn họ mười năm trước đã ở chung một đoạn thời gian dài, chỉ bất quá anh đã quên, mình thích Trần Cảnh.
Nếu Trần Cảnh thật sự lưu lại, như vậy liền phải ngủ ở trong phòng mình, kia mình chẳng phải là cả đêm cũng không ngủ được?
Trần Cảnh do dự một chút, anh cùng Lý Dịch Chi ôm ý tưởng đồng dạng, tuy rằng lần trước trên mạng, Trần Cảnh nói bóng nói gió cũng kém không nhiều lắm, đủ loại dấu hiệu cho thấy Lý Dịch Chi cũng thích mình, nhưng bởi vì Lý Dịch Chi không có chỉ ra họ tên, cho nên Trần Cảnh cũng không dám khẳng định đó là mình.
Ngay tại lúc Trần Trảnh do dự ở cửa, Trần Tùng Duệ cười nói: “Được a được a, muộn quá rồi, tôi cũng lưu lại đi.”
Lý Trận khóe mắt đều run một chút, lập tức nói: “Tôi đây cùng đồ đệ ngủ một phòng, hai người các anh ngủ một phòng khác.”
Trần Cảnh cùng Trần Tùng Duệ liếc nhau, muốn thật sự hai người bọn họ ngủ cùng nhau, còn không bằng lái xe trực tiếp về nhà cho rồi.
Trần Tùng Duệ nhanh chóng một bên bắt lấy cổ tay Lý Trận, một bên cười nói: “Đừng nha, bọn chúng người trẻ tuổi có chuyện nói, chúng ta cũng đã lâu như vậy không gặp, nói ôn chuyện đi.”
Nói xong liền đem Lý Trận kéo vào phòng trong, ‘Rầm’ đóng cửa lại.
Biến thành tình trạng Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh đều không rõ ràng.
Một ngày này vừa thi đấu vừa tìm người, có thể nói là lao tâm lao lực, sự tình qua đi Lý Dịch Chi đột nhiên cảm thấy đặc biệt mệt mỏi. Trong phòng ngủ đều có lắp thêm phòng tắm cùng toilet, Lý Dịch Chi đem điều khiển TV đưa cho Trần Cảnh, để cho bản thân cậu ta xem TV, mình thì cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa.
Trần Cảnh nắm điều khiển từ xa, đài truyền hình khách sạn cũng vài cái thế thôi, không tính nhiều lắm, không yên lòng mà bật qua bật lại.
Khách sạn rất sang trọng, là Trần Tùng Duệ lúc đó chọn cho, tất nhiên không thể đơn sơ, giường đều là tăng thêm hai người, hai người đàn ông trưởng thành ngủ cũng sẽ không ngại chật, nhưng Trần Cảnh nhìn ra giường tuyết trắng trải trên giường lớn, chung quy cảm thấy trong lòng rất phức tạp.
Lần trước ở nhà hàng anh liền nhịn không được đối với Lý Dịch Chi ra tay, khi đó Lý Dịch Chi say không thành hình dạng, sau lại cũng không nói đến chuyện này, chứng tỏ anh ấy cái gì cũng không nhớ rõ.
Chỉ là hiện tại không giống, Lý Dịch Chi không uống rượu, thanh tỉnh lợi hại, Trần Cảnh sợ mình sẽ làm cái chuyện gì quá phận sự.
Thời điểm Lý Dịch Chi từ phòng tắm ra ăn mặc rất chỉnh tề, một bên lau đầu một bên nói cho Trần Cảnh phòng tắm có thể dùng.
Trần Cảnh gật gật đầu, đi vào trong phòng tắm, trong phòng tắm có áo choàng cùng khăn mặt khách sạn chuẩn bị, Lý Dịch Chi dùng chính là của mình, cũng không có dùng này nọ, vừa lúc giữ lại cho Trần Cảnh dùng.
Thời gian Trần Cảnh tắm rửa rất lâu, chủ yếu là anh không biết lúc đi ra ngoài cùng với Lý Dịch Chi nói cái gì, hoặc là rõ ràng nói ra thừa nhận?
Đợi đến lúc Trần Cảnh tắm xong đi ra ngoài, bất giác nhẹ nhàng thở ra, bên ngoài đã tắt đèn chính, chỉ có một ngọn đèn đầu giường mở lên, rèm cửa sổ kéo lên, ánh sáng có chút tối mờ.
Lý Dịch Chi đã muốn tiến vào trong ổ chăn ngủ, trong tay còn nắm điều khiển từ xa, TV cũng mở, âm thanh còn rất lớn.
Trần Cảnh đi qua đem điều khiển từ xa nhẹ nhàng rút ra, trên tóc không lau khô giọt nước rớt ở trên mặt Lý Dịch Chi, Lý Dịch Chi không có tỉnh lại, chỉ là nhíu mày.
Trần Cảnh có chút mê muội nhìn, giọt nước phản xạ ngọn đèn mờ ảo đầu giường, có vẻ rất nhu hòa, bộ dạng bản thân Lý Dịch Chi đã nhu hòa, ở dưới ánh đèn càng thế hơn.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào giọt nước kia, cộng thêm cả hai má Lý Dịch Chi…
Trần Cảnh đột nhiên thu hồi tay, quay lại đem điều khiển từ xa đặt lên bàn, lau khô tóc, lúc này mới chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Gối có hai cái, chăn chỉ có một, may mắn thời tiết không lạnh, Trần Cảnh cũng không muốn đắp, liền đem áo khoác của mình khoát lên trên người, hai tay lót ở sau đầu, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt ngủ say của Lý Dịch Chi trong chốc lát mới chống người lên, đem ngọn đèn đầu giường ấn tắt.
Trần Cảnh tuy rằng tắt đèn, nhưng Lý Dịch Chi ngủ ở bên cạnh anh, anh tuyệt đối không muốn ngủ, mắt thích ứng với bóng tối, Trần Cảnh nghiêng người qua, dứt khoát nhìn Lý Dịch Chi ngủ say.
Cũng không biết qua bao lâu thời gian, Lý Dịch chi trở thân, từ nằm thẳng biến thành nằm nghiêng, hơn nữa là đối mặt với Trần Cảnh.
Trần Cảnh nhịn không được ngừng thở, mũi Lý Dịch Chi rất đẹp, từ cái góc độ kia của anh ấy nhìn càng nhu hòa hơn, Trần Cảnh vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mũi của anh ấy.
Trần Cảnh có thể cảm giác được hô hấp của Lý Dịch Chi phả vào trên tay mình, khe khẽ, ngưa ngứa.
Trần Cảnh nhìn lông mi rất nhỏ của anh ấy run run, một chút một chút tựa hồ có quy luật, động tác dừng một chút, lập tức chống thân lên, toàn bộ cơ thể vươn về phía trước, hai tay chống ở sườn tai của Lý Dịch Chi, xung quanh giường chỗ Lý Dịch Chi đều hơi lún xuống.
Chậm rãi cúi đầu xuống, Trần Cảnh hô hấp nóng rực phun trên mặt Lý Dịch Chi, lông mi Lý Dịch Chi trong nháy mắt run run càng nhanh, môi hai người đồng thời dán vào.
Trần Cảnh nhẹ nhàng mài cánh môi của Lý Dịch Chi, cánh môi người nọ nhanh chóng nóng lên, chặt chẽ bao phủ.
Trần Cảnh cũng không sốt ruột, nhẹ nhàng tiếp xúc môi đối phương, qua thật lâu, mới vươn lưỡi ra, cẩn thận miêu tả viền môi Lý Dịch Chi.
Thân thể Lý Dịch Chi rõ ràng run lên một chút, trong lỗ mũi phát ra “Ưm” một tiếng.
Lý Dịch Chi cũng không có ngủ, kỳ thật anh cùng Trần Cảnh tâm tư giống nhau, không biết hai người nên làm sao ở chung đêm nay, vì thế dứt khoát tiến vào ổ chăn giả vờ ngủ.
Mới đầu còn rất ‘Hòa bình’, tuy rằng bọt nước Trần Cảnh rớt ở trên mặt của mình rồi dùng tay lau dọa anh nhảy dựng. Sau đó tắt đèn, cũng có vẻ bình an vô sự, chẳng qua khiến Lý Dịch Chi không nghĩ tới chính là, bản thân là giả vờ ngủ nằm đến mỏi, trở mình cái thân mà thôi, người nọ vậy mà lại hôn môi mình.
Nếu hôn chỉ là cái trán hoặc là hai má, Lý Dịch Chi còn có thể nói quan hệ sư phụ cùng đồ đệ tương đối thân thiết, nhưng đều không phải, là môi…
Lý Dịch Chi trái tim thình thịch đập nhảy lên, trong đầu anh trống rỗng, chỉ là đơn giản tiếp xúc hôn đã làm cho anh suy nghĩ bay mất, không biết làm sao.
Lý Dịch Chi không nghĩ tới chính là, người nọ cũng không tính cứ như thế là xong, thế nhưng còn vươn đầu lưỡi ra, cái thứ ấm nóng chạm vào môi mình, Lý Dịch Chi cảm thấy một cỗ tê dại từ sống lưng nhảy vọt lên, một tiếng hừ nhẹ này ngay cả mình cũng sợ hãi, thế nhưng lại phát ra âm thanh như vậy.
Trần Cảnh dùng đầu lưỡi đẩy mở khe môi của anh, Lý Dịch Chi hô hấp đột nhiên dồn dập lên, Trần Cảnh bắt đầu động tác là thong thả, cẩn thận, sau lại chậm rãi trở nên không che giấu, không thản nhiên nữa.
Lý Dịch Chi vô lực nằm ở trên giường, hai tay bắt lấy ra giường dưới thân, Trần Cảnh này hôn rất lâu, Lý Dịch Chi cảm thấy đại não của bản thân đều thiếu dưỡng khí, không phải anh cố ý giả vờ ngủ, anh thật sự là phản ứng không kịp, cũng không chống cự, cũng không mở to mắt, chỉ là vô lực thở hổn hển.
Trần Cảnh đem tay chống ở trên giường vòng lại ôm lấy Lý Dịch Chi, đầu đặt ở trên giường, môi nhẹ nhàng mơn trớn tai của Lý Dịch Chi, một lần lại một lần nhẹ giọng nói: “Sư phụ…Sư phụ…”
Lý Dịch Chi chưa bao giờ biết lỗ tai cũng có thể mẫn cảm như vậy, rõ ràng chỉ là cọ xát rất nhỏ, lại làm cho Lý Dịch Chi dưới thân dâng lên một cỗ nhiệt lưu.
Lý Dịch Chi càng không dám mở mắt, anh đời trước không cùng ai nói qua tình cảm, một ngày hai mươi bốn giờ trừ bỏ ngủ đều là cờ vây, càng thêm không hôi môi qua, loại phản ứng này khiến anh có chút hưng phấn, lại cảm thấy xấu hổ, sợ bị Trần Cảnh phát hiện.
Bất quá Trần Cảnh không có phát hiện, Lý Dịch Chi rất nhanh cũng cảm giác được sức nặng trên người nhẹ đi, Trần Cảnh xuống giường, vào toilet.
Lý Dịch Chi nhẹ nhàng thở ra, anh không biết Trần Cảnh kỳ thật phải đi giải quyết vấn đề của mỗ nào đó, Lý Dịch Chi biết rõ đối phương sẽ tùy thời đi ra, nhưng vẫn cứ khắc chế không được vươn tay nắm □ của mình, hồi tưởng hôn môi vừa rồi, cùng âm thanh trầm thấp khàn khàn của Trần Cảnh.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước vòi hoa sen, điều này làm cho Lý Dịch Chi một kích lóe lên, cũng thuận thế phóng thích ra, anh luống cuống tay chân chạy xuống giường lấy giấy lau khô sạch sẽ, sau đó ‘Hủy thi diệt tích’ ném vào trong thùng rác, lại cuống quít lên giường tiến vào trong chăn.
Trần Cảnh vọt vào tắm nước lạnh rồi mới ra, sau khi đi ra lại rót một ly nước lạnh.
Anh kỳ thật là phát hiện Lý Dịch Chi không ngủ, muốn cho Lý Dịch Chi một chút nhắc nhở, chẳng qua không nghĩ tới người nọ đã vậy còn lại còn thuận theo mặc anh hôn môi, Trần Cảnh đúng là đang ở tuổi hai mươi, tất nhiên dễ dàng bị kích thích, anh cũng không nghĩ lập tức tiến triển quá nhanh rồi dọa đến Lý Dịch Chi, nên vội vàng chạy vào trong phòng tắm tự mình giải quyết.
Trần Cảnh uống qua nước sau đó liền lên giường đi ngủ, lần này không giở trò nữa, cùng nhau yên ổn vô sự ngủ thẳng tới hừng đông.
Thời điểm bảy giờ đồng hồ chuông cửa vang lên, Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi bị đánh thức, vừa muốn đi ra ngoài mở cửa, kết quả có người trước một bước, đi mở cửa chính là Trần Tùng Duệ, nhân viên phục vụ khách sạn đưa tới bữa sáng ký đơn.
Trần Tùng Duệ ân cần mở cửa, nhận bữa sáng, sau đó đưa vào trong phòng, lại đóng cửa lại, tóm lại là một đường cười híp mắt.
Trần Cảnh xem như là hiểu rõ cá tính ông chú, thời điểm Trần Tùng Duệ cười giống như thế, nhất định không có chuyện gì tốt, nhất định là nghĩ tới phương pháp gì đó tương đối độc địa, muốn cướp cái hợp tác gì đó, hoặc là chuẩn bị cùng nhà ai cạnh tranh đấu thầu.
Kỳ thật Trần Cảnh oan uổng chú của anh, Trần Tùng Duệ chỉ là đơn thuần tâm tình tốt mà thôi…
Thẳng đến chín giờ đồng hồ, Lý Trận cùng Trần Tùng Duệ cũng chưa mở cửa, ngược lại là Diệp Nhiên đi ra, gánh đôi mắt sưng đỏ như hạch đào bắt đầu vui vẻ.
Nghe nói bởi vì Diệp Nhiên buổi tối hôm trước ở bên ngoài ngồi xổm cả đêm, cho nên bị cảm mạo, ban đêm hai giờ bắt đầu phát sốt, sáng ra mới khá, Lý Dịch Chi nghiêm trọng hoài nghi anh ta là nóng đến ngu người, vì thế mới lại bắt đầu vui vẻ.
Vòng bán kết giải đấu Tân vương đã bắt đầu, buổi diễn trận đấu cùng danh sách đã công bố, Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi lại lần nữa thất chi giao tí (không có gặp nhau), không có phân cùng một tổ, nếu may mắn lên bậc, như vậy chính là hai người bọn họ vào trận chung kết.
Diệp Nhiên tuy rằng đã bỏ quyền bị loại bỏ, nhưng muốn nhanh chân đến xem, anh có giấy xác nhận dự thi, cũng sẽ không bị nhân viên bảo an ngăn lại, đến hội trường, Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh chuẩn bị đi vào thi đấu, Diệp Nhiên bỏ chạy vào trong phòng nghỉ bên cạnh.
Phòng nghỉ có màn hình lớn trực tiếp trận đấu, có thể quan sát toàn bộ hành trình, không giống với phóng viên quay phim hoặc là chụp ảnh chỉ cho phép ở trong vòng thời gian nhất định, hoặc là phục bàn trong vòng thời gian nhất định, vì thế mỗi lần TV tiếp sóng ảnh chụp trên tạp chí, bàn cờ đều là trống không không có quân, bằng không chính là bày đầy quân người ngoài nghề nhìn đến hoa cả mắt.
Lẽ ra Trần Cảnh giữa bàn đại sát Phác Hằng Huyền, loại chuyện này sớm đã nên bị báo chí bốn phía tuyên truyền, tiêu đề là cái gì tiểu tướng kỳ đàn giữa bàn thắng cái đồ đệ Kỳ Vương, chẳng qua thế nhưng lại không có một nhà báo chí nào nói, nguyên nhân còn tại Trần gia.
Báo chí tạp chí một khi lên báo, như vậy tất nhiên sẽ liên hệ với tập đoàn Trần thị, Trần Cảnh là Thái tử gia tập đoàn Trần thị, lại là kỳ thủ chuyên nghiệp thế hệ mới có tiềm lực, đây chính là đề tài có thể dự đoán có thể khai thác làm rộn ràng lên.
Tuy rằng chơi cờ cùng thân phận và địa vị không quan hệ, nhưng truyền thông liền thích nắm lấy những văn vẻ này đó, tựa như Lý Dịch Chi, tất cả mọi người biết chơi cờ bằng vào chính là kỳ nghệ và đẳng cấp cờ vây, cùng tính hướng không quan hệ, nhưng đã có tuyệt đại bộ phận người cho rằng, tính hướng Lý Phái Thần là nước bẩn của kỳ đàn, đó là vụ tai tiếng dơ bẩn.
Trần Cảnh xin miễn tất cả báo đăng, chính chủ không nguyện ý, Thái tử gia Trần thị truyền thông lại không thể trêu vào, tất nhiên không giải quyết được gì.
Tuy rằng truyền thông không tuyên truyền cái gì, nhưng kỳ đàn đã lớn như vậy, một người kỳ thủ còn trẻ tuổi dễ dàng đem cái kỳ thủ hạt giống Phác Hằng Huyền này loại bỏ knock out, nên khiến cho rất nhiều người kinh ngạc, một bàn vòng bán kết này dẫn tới rất nhiều nhân sĩ chuyên nghiệp chú ý.
Kỳ phong Trần Cảnh ổn định, trong tàn nhẫn mang theo trầm ổn vững chắc, Lý Dịch Chi gần đây phát huy lại vô cùng tốt, bằng vào một thẻ dự bị, một đường giết vòng bán kết, tuy rằng lần này đối thủ đấu cờ của hai người cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, nhưng người xem trọng cũng không ít.
Lý Dịch Chi nghĩ đến Than Bánh cùng anh nói qua, muốn tới tham gia giải đấu Tân vương, lấy trình độ Than Bánh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiến vào vòng bán kết cũng không phải việc khó.
Lý Dịch Chi cố ý lưu ý một chút kỳ phong đối thủ, cũng không phải phong cách Than Bánh, kỳ phong Than Bánh hay thay đổi, nhưng không phải mềm yếu như vầy, mà ngoài mềm trong cứng.
Đối thủ giỏi về tự cứu, định luật về tự cứu ít, tính chất có thể thay đổi cũng rất lớn, tự cứu là chiến thuật tương đối cao cấp trong cờ vây.
Vào đời trước, Lý Dịch Chi đã từng thấy qua một vị cao thủ lấy tự cứu mà nổi danh, có người hỏi anh ta quy luật tự cứu là gì, đối phương chỉ là cười nói, “Thiên hạ to lớn, há lại không có chỗ nương thân? So với tự cứu chính là trí tuệ, vén mây nhìn thấy mặt trời mà thôi.”
|
Chương 43: Nói rõ, trận chung kết[EXTRACT]Đối thủ lần này của Lý Dịch Chi không thể nghi ngờ cũng am hiểu tự cứu, luôn có thể tài tình thoát khỏi tầm tay của Lý Dịch Chi.
Hai người một công một thủ, hạ đến giữa trưa đóng bàn nghỉ ngơi, vẫn cứ không thể khiến cho trọng tài nhìn ra được huyền cơ gì.
Giữa trưa Trần Cảnh như cũ tìm đến Lý Dịch Chi cùng nhau ăn cơm, lần này Diệp Nhiên ở phòng nghỉ chờ bọn họ, trận đấu cử hành ở khách sạn, vì thế không thiếu chỗ ăn cơm, ba người đi thang máy xuống lầu, giữa trưa nghỉ ngơi một giờ, vì thế ngay tại nhà hàng khách sạn giải quyết cơm trưa.
Bởi vì quy định trận đấu khi đóng bàn không được thảo luận trận đấu cùng đề tài liên quan, vì thế ba người cũng không đàm luận cái gì nội dung trận đấu, hơn nữa thời gian nghỉ ngơi nên thả lỏng, luôn làm cho thần kinh buộc chặt, buổi chiều sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Vào lúc ăn cơm Lý Dịch Chi chạm mặt kỳ thủ đấu cờ, anh ta một mình đi vào nhà ăn, rất hiền hòa cùng Lý Dịch Chi chào hỏi, cũng không giống đối thủ, bởi vì là tự lực, kỳ thủ kia cũng bưng chén dĩa cùng bọn họ ngồi cùng một chỗ.
Lý Dịch Chi lúc này mới phát hiện, đối phương vậy mà lại là người thuận tay trái, điều này làm cho Lý Dịch Chi đột nhiên nghĩ đến, người này chính là cái đại sư tự cứu đời trước giao qua một lần, bởi vì thời gian thật lâu, không có đi ôn lại cái gì chỉ là nhớ rõ đại khái, cũng không nhớ thập phần rõ ràng.
Kỳ thủ họ Triệu, gọi Triệu Dĩnh, cùng một dạng với Diệp Nhiên cũng là Ngũ đẳng chuyên nghiệp, tuổi cũng không lớn, nói cũng không nhiều, nhưng không có ra vẻ gì, rất hiền hòa.
Bốn người ăn cơm xong liền vào phòng nghỉ nhỏ nghỉ ngơi trong chốc lát, thời điểm không sai biệt lắm lại nhớ tới hội trường.
Ván cờ Lý Dịch Chi cùng Triệu Dĩnh vẫn cứ dây dưa tại công và thủ, tuy rằng hạ không nhanh, mỗi một bước đều yêu cầu thời gian tính toán hoàn mỹ rất lâu, nhưng người ở đây đều cảm giác một loại bầu không khí gay cấn khẩn trương.
Một lần giữ quân, hai người vẫn là chẳng phân biệt được cao thấp, cuối cùng bởi vì Triệu Dĩnh kiếp tài không đủ, tại giữ quân trong chiến lược đọ sức thiếu một bậc mà thất bại.
Lý Dịch Chi thắng được rất mạo hiểm, cả bàn cờ hạ đến cuối cùng, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.
Triệu Dĩnh thua cờ, trên mặt lại không có biểu tình tiếc nuối gì, lúc truyền thông đến phỏng vấn, Triệu Dĩnh chỉ nói, đối thủ rất lợi hại, tổng hợp lại tố chất so với anh mạnh hơn, giữ quân cũng rất tinh tế, anh chưa từng gặp qua người tính đường đi tinh chuẩn như vậy.
Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh hai người cơ hồ là cùng thời gian thu được ván cờ, Trần Cảnh tuy rằng mất không ít thời gian, bất quá thắng được rất vững chắc, đối thủ chỉ là khó chơi mà thôi.
Diệp Nhiên từ phòng nghỉ đi ra, nhìn vô cùng hưng phấn, trong lòng bàn tay đều ngứa, rất hận tại sao mình bỏ quyền bị loại, không thì chỉ sợ lúc này là bọn họ đấu cờ.
Lý Dịch Chi trở lại khách sạn, lúc login liền thấy được Than Bánh nhắn lại.
Than Bánh: Trận chung kết cố lên
Lý Dịch Chi lại đi chọt avatar của cậu ta, cũng là xám, hiển nhiên đã không còn trên tuyến.
Lý Dịch Chi lúc này cho rằng Than Bánh là bị loại, dù sao trận chung kết chọn người đã muốn định ra hết, là anh cùng Trần Cảnh.
Lý Dịch Chi cũng không biết mình giờ phút này là chờ mong trận chung kết, hay là giờ phút này sợ hãi trận chung kết, theo lý mà nói, anh cùng Trần Cảnh lần đầu tiên giao phong không phải ở trên trận đấu Tân vương, bất quá nếu anh cũng có thể thay đổi vận mệnh của bản thân, như vậy thì khi nào cùng Trần Cảnh giao thủ đều như nhau.
Chẳng qua Lý Dịch Chi vẫn có một chút sợ hãi, dù sao đời trước, Trần Cảnh thắng anh, thắng đến dư dả.
Lý Trận nhìn anh đi tới đi lui, tréo chân cười nói: “Đồ đệ em đừng đi, anh quáng mắt quá.”
Lý Dịch Chi dừng một chút, ngừng trong chốc lát lại bắt đầu đi, đơn giản dứt khoát ngồi xuống, lên trên mạng tìm xem kỳ phổ.
Anh rất nhanh xem bài post trên diễn đàn, giải đấu Tân vương tỉ suất quan tâm không thấp, vài cái bài post đều đang thảo luận, trong đó có cái bài post nói ‘Bóc trần hướng đi kỳ đàn của Thái tử Trần thị.’
Lý Dịch Chi trong lúc vô ý chọn mở nhìn thoáng qua, nhân vật bài post dĩ nhiên là Trần Cảnh.
Trần Cảnh ở loại trận đấu lớn này chen vào trong trận chung kết, cho dù có thấp tiếng cũng sẽ có người đào ra được thân phận địa vị của anh.
Nếu là người không ở thương giới hoặc là pha hỗn trong giới nhà giàu, có thể không biết Trần thị là cái gì gia tộc tài ba, nhưng người kỳ đàn không thể không biết Trần thị, cúp Trần thị là trận đấu cờ vây cấp thế giới có đủ quyền uy nhất, cúp Trần thị chính là có xí nghiệp Trần thị tổ chức.
Trong bài post bóc trần Trần Cảnh lần đầu tiên tham gia thi đấu, lần đầu tiên định đẳng, sau đó một đường ở kỳ đàn thăng tới Tam đẳng, lại bắt đầu treo lên tập đoàn Trần thị ở thương giới Hong Kong là cỡ nào hô phong hoán vũ, này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là, vị thanh niên xí nghiệp gia tộc cùng kỳ thủ đầy hứa hẹn này, chuẩn bị đính hôn.
Loại sự tình bát quái đính hôn này làm sao có thể bị người bỏ qua, mặc kệ có phải hay không sự tình không căn cứ.
Lý Dịch Chi mới đầu xem hứng thú nồng đậm, chẳng qua xem đến cuối cùng, trái tim ‘Bang’ một cái rồi trầm xuống, anh còn nhớ rõ đêm trước Trần Cảnh ở lại, chính mình giả vờ ngủ sau đó hai người hôn môi.
Đối tượng đính hôn Lý Dịch Chi cũng xem như quen biết, chính là Thương Hải Hoành Lưu trên diễn đàn cờ vây, trong hiện thực tên thật là Lâm Thư Hồng.
Trong thời tiết có chút nóng lên, Lý Dịch Chi thế nhưng cảm thấy tay chân có chút lạnh, anh cũng không biết mình lúc này trong lòng nghĩ như thế nào, chỉ có thể may mắn, hoàn hảo trận chung kết không phải ngày mai, không thì lại phải thua…
Diệp Dương Dương: A ha ha~ tớ biết cậu lại lên!
Diệp Dương Dương: Dưới lầu có thịt dê nướng xâu, chúng ta đi ăn khuya chút đi!
Lý Dịch Chi nhìn chằm chằm tin nhắn Diệp Nhiên gửi qua, qua thật lâu sau, thẳng đến Diệp Nhiên vẫn bắt bí hỏi mình lúc này có ở nhà hay không, Lý Dịch Chi mới bắt đầu gõ chữ.
Phái Thần: Diệp Nhiên
Diệp Dương Dương: Sao vậy? Đừng nói với tớ cậu buổi tối ăn no không đi!
Phái Thần: Nếu có một ngày Mạt Sùng Viễn muốn đính hôn, cậu nghĩ sẽ làm gì?
Diệp Dương Dương: ………
Diệp Dương Dương: Ặc tớ sát a, Mạt Sùng Viễn đính hôn tớ quản làm gì!
Diệp Dương Dương: Cậu cậu cậu cậu! Tiểu Chi Chi cậu đang nói cái gì ~~
Diệp Nhiên cũng không có đem chuyện mình cùng Mạt Sùng Viễn nói với người khác, vì thế anh đương nhiên cảm thấy Lý Dịch Chi không có phát hiện, nào biết đột nhiên phát ra một câu kinh người như vậy, lập tức luống cuống tay chân không biết làm sao cho đúng.
Lý Dịch Chi không trả lời anh ta, cũng biết mình đột nhiên hỏi như vậy có chút đường đột, bất quá anh không nghĩ tới Diệp Nhiên lại trả lại tin nhắn.
Diệp Dương Dương: Nếu anh ta đính hôn…Ông đây thiến hắn!
Phái Thần: …
Diệp Dương Dương: Tớ đang nói thật!
Diệp Dương Dương: Được rồi, ít nhất trong lòng thiến hắn!
Phái Thần: …
Phái Thần nhìn thấy tên Một vùng lông cừu sáng lên, thật muốn đi gõ Mạt Sùng Viễn, đem nội dung bọn họ nói chuyện vừa rồi gửi qua, khuyên anh ta ngàn vạn lần đừng không cẩn thận sờ nghịch lân của Diệp Nhiên, sau đó trên mặt sinh lý nhận được sự ‘Đãi ngộ hủy diệt’…
Sau khi Một vùng lông dê login, Diệp Dương Dương liền không đến gõ Lý Dịch Chi nữa, Lý Dịch Chi lại xem bài post, vừa định logout, liền nhìn thấy trong cột bạn tốt đột nhiên sáng lên cái tên —— Thương Hải Hoành Lưu.
Hơn nữa người này còn lập tức gõ mình.
Thương Hải Hoành Lưu: Lý lão sư, mười giờ còn chưa ngủ sao?
Lý Dịch Chi ngừng một chút, có lẽ là không biết đáp lại cái gì.
Phái Thần: Lâm tiểu thư
Thương Hải Hoành Lưu: Gọi xa lạ quá, không bằng Lý lão sư gọi em là Tiểu Lâm đi
Phái Thần: Tôi đang muốn login, Lâm tiểu thư không có chuyện gì nói, vậy ngủ ngon
Thương Hải Hoành Lưu: Phụt
Thương Hải Hoành Lưu: Lý lão sư bản thân là một người rất ôn nhu, nhưng hiện tại, anh không biết là anh đối với em nói chuyện rất chát không?
Lý Dịch Chi bị cô ta nhắc tới điểm này, mới cảm thấy là có một chút không thích hợp, tựa hồ là bởi vì đã biết Trần Cảnh cùng Lâm Thư Hồng đính hôn, cho nên đột nhiên đối với Lâm Thư Hồng một chút hảo cảm còn lại cũng biến mất.
Phái Thần: …
Thương Hải Hoành Lưu: Em cảm thấy nhất định nguyên nhân là bởi vì Trần đại ca
Thương Hải Hoành Lưu tựa hồ muốn cùng Lý Dịch Chi kéo chuyện thường ngày, bản thân Lý Dịch Chi không muốn nói, nhưng vừa nói đến Trần Cảnh, anh lại không muốn bỏ qua một chút qua lại của người kia.
Thương Hải Hoành Lưu: Em cùng Trần đại ca thật lâu trước kia đã nhận thức, không thì phải nói chính là bạn cùng lớn.
Thương Hải Hoành Lưu: Bất qua nhà kẻ có tiền không có cái gì bạn cùng lớn, chỉ có lợi ích hợp tác mà thôi, mặc dù là thế giao bất quá không thường gặp mặt, anh có biết cũng vì chân của em, trong nhà sợ đem em gửi sai người, mà Trần đại ca lại hiểu rõ nguồn gốc.
Lý Dịch Chi nhìn màn hình, một chữ cũng không bỏ sót, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một loại cảm giác vô lực, Trần Cảnh cùng Lâm Thư Hồng dòng dõi ngang xứng, Lâm tiểu thư bộ dáng xinh đẹp, cho dù đi đứng không linh hoạt, thì thế nào, chung quy so với mình một người đàn ông còn tốt hơn.
Huống hồ hiện tại đã biết, Trần Cảnh dĩ nhiên là người thừa kế hào môn quý tộc, vậy càng thêm không có khả năng cùng một người đàn ông làm gì, bất kể có thích hay không.
Thương Hải Hoành Lưu: Cha của em cùng cha của Trần đại ca đều cảm thấy chúng em rất xứng đôi, cho dù Trần đại ca đối với em không có tình cảm, nhưng Trần đại ca làm người rất ôn nhu, lại săn sóc, đừng thấy anh ấy ở mặt ngoài một bộ gương mặt lãnh đạm, kỳ thật nấu ăn lại rất ngon đó.
Lý Dịch Chi đóng nhắm mắt lại, anh làm sao có thể không biết Trần Cảnh nấu cơm ăn rất ngon.
Thương Hải Hoành Lưu: Cho dù chúng em trong lúc này không có tình cảm, ở chung lâu cũng sẽ có, tựa như dạng cha mẹ của Trần đại ca, nhiều năm qua như vậy, vẫn cứ tương kính như tân.
Thương Hải Hoành Lưu: Thế nhưng đó không phải điều em muốn
Thương Hải Hoành Lưu: Qua nhiều năm như vậy, em lần đầu tiên có cảm giác yêu thích một người, là anh, mà không phải Trần Cảnh
Lý Dịch Chi nhìn chằm chằm màn hình nửa ngày, mới kịp phản ứng, đây đã hai đời, lần đầu tiên có cô gái cùng mình chính thức nói qua.
Đời đầu tiên Lý Dịch Chi một lòng dốc sức vào cờ vây, người mê cờ rất nhiều, cũng không thiếu fan nữ, la hét Lý Cửu đẳng em yêu anh theo đuổi so với ngôi sao cũng không ít hơn, cũng có fan nữ muốn tự động hiến thân, chẳng qua đó cũng không phải chính thức.
Người trong nhà cũng hiểu được đàn ông lớn chút lập gia đình cũng không sao, muốn ở trên sự nghiệp nổi danh làm đầu, chỉ bất quá anh không thể lập gia đình, dù sao anh đối với phụ nữ một chút cảm giác cũng không có.
Đời thứ hai Lý Dịch Chi sinh hoạt rất đơn điệu, tứ hợp viện, hẻm nhỏ, kỳ xã, liền nhiều ngần ấy địa phương, giống như con quay di chuyển qua lại, cũng không có phụ nữ nào sẽ coi trọng người sắp xếp nhạt nhẽo như thế.
Lý Dịch Chi nhìn thổ lộ trên màn hình, trong đáy lòng đột nhiên kích động lên, đương nhiên không bởi vì Lâm Thư Hồng thích mình mà cao hứng, anh cao hứng chính là Lâm Thư Hồng không thích Trần Cảnh.
Đó chỉ là một hồi liên hôn mà thôi, cũng không có tình cảm, Lý Dịch Chi không hiểu sao liền nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Thư Hồng vẫn luôn không thấy Lý Dịch Chi trả lời mình, vì thế lại gõ chữ.
Thương Hải Hoành Lưu: Em biết nói điều này, có thể khiến cho Lý lão sư cảm thấy đường đột, chẳng qua đây chính là lời trong lòng em, anh là người đầu tiên hiểu em, em thích anh
Lý Dịch Chi thở dài
Phái Thần: Em chỉ là hâm mộ tôi
Thương Hải Hoành Lưu: Không phải
Phái Thần: Tựa như em nói, bởi vì anh hiểu thấu em, em cảm thấy thích anh, chính là cũng không phải như vậy, anh cùng em là đồng loại, chúng ta đều có chỗ thiếu hụt, em hâm mộ anh mà thôi
Phái Thần: Lâm tiểu thư, nếu em có thể đem phần chấp nhất này của em dùng ở trên cờ vây, nói vậy hiện tại em liền không nhất định gọi anh lão sư, mà là anh hô em một câu lão sư
Lý Dịch Chi gõ xong chữ, cơ hồ cũng không cho Lâm Thư Hồng gõ chữ, trực tiếp lại đánh hai chữ
Phái Thần: Ngủ ngon
Anh nói xong lập tức logout, sau đó đóng máy tính, anh cảm thấy bản thân lần đầu làm dứt khoát gọn gàng như vậy.
Vừa lúc thời gian này Diệp Nhiên tìm anh đi xuống lầu ăn xâu thịt dê nướng, hai người cũng không mang di động đã đi xuống lầu đi ăn bữa khuya, thời điểm trở về không sai biệt lắm mười một giờ rưỡi.
Trên di động có mấy cuộc gọi nhỡ, biểu hiện là Trần Cảnh…
Lúc Trần Cảnh xem diễn đàn, đã cảm thấy có chút không ổn, bài post là ai post tự nhiên không cần phải nói, xem như mình bởi vì chuyện đánh tiến vào trận chung kết Tân vương, thân phận cũng bị đào ra, nhưng sẽ không nghĩ đến đào ra cái gì đính hôn.
Gần đây tin hồn đính hôn là vô căn cứ, không phải sự thật, thứ hai tin tức đính hôn đầu tiên xuất hiện trong chốc lát Trần Cảnh khiến cho người ta đem tin tức mua lại, mắt lớn đều nhìn ra được, Thái tử gia Trần thị không thích tin tức này, nào có người vội vàng đi sờ nghịch lân của Trần Cảnh.
Cho nên đây là có người cố ý tung ra tin tức, người này trừ bỏ Lâm Thư Hồng còn có thể là ai.
Trải qua đêm đó, Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi trong lúc này quan hệ thật vất vả gần gũi một chút, Trần Cảnh muốn tuần tự tiến hành đánh vỡ tường chắn giữa bọn họ, bởi vì Trần Cảnh biết rõ bản tính của Lý Dịch Chi, thói quen đối với Lý Dịch Chi mà nói thật là đáng sợ, trong bất tri bất giác có thể đắm chìm vào.
Chẳng qua cái bài post này rõ ràng quấy rầy bước đi của Trần Cảnh, anh gọi điện thoại qua, nhưng Lý Dịch Chi không nhận, liên tiếp gọi mười cuộc cũng không nhận.
Bình thường hơn mười giờ Lý Dịch Chi liền lên giường đi ngủ, lúc này cũng không thể có chuyện không mang theo di động, nếu không tắt máy nhưng lại không ai nhận máy, Trần Cảnh cảm thấy hiển nhiên là Lý Dịch Chi không muốn tiếp.
Như vậy Trần Cảnh có chút sốt ruột, người vẫn luôn trấn định nắm trong tay quản lý toàn bộ tập đoàn cũng tự nhiên gần như muốn ngồi không yên, anh gọi điện thoại cho Mạt Sùng Viễn, mới biết được nguyên nhân là Diệp Nhiên lôi kéo Lý Dịch Chi đi xuống lầu ăn bữa khuya.
Trần Cảnh nhất thời có loại cảm giác thoát lực, thật không biết nên khóc hay nên cười đây.
Trần Cảnh muốn cùng Lý Dịch Chi giải thích, nhưng cũng không cảm thấy thời gian này cùng Lý Dịch Chi bày tỏ là thời cơ chính xác, cách ngày sau đó chính là trận chung kết, không thể để cho Lý Dịch Chi có một chút ảnh hưởng
Lý Dịch Chi nhìn mười gọi nhỡ, nhất thời có chút muốn cười, lại nhìn đến có một tin nhắn, mở ra xem.
Trần Cảnh: Sư phụ, sớm nghỉ ngơi một chút, trận chung kết gặp
Cũng chưa tới mười chữ, sau đó Lý Dịch Chi nhìn chằm chằm thật lâu, lập tức cũng trả lại tin nhắn
Lý Dịch Chi: Xâu thịt dê nướng ăn ngon đến no, anh muốn đi ngủ, ngủ ngon, lần sau cùng đi đi
Trần Cảnh vẫn luôn đặt di động ở bên cạnh, lúc nhìn thấy tin nhắn, nhịn không được nắm chặt di động ở trong phòng làm việc đi ba vòng nhỏ, cô gái nhỏ trợ lý còn tưởng rằng giám đốc là uống quá nhiều cà phê nên hưng phấn.
Trận chung kết Tân vương ở sáng hôm sau chín giờ rưỡi bắt đầu, khi đến mười hai giờ trưa thì nghỉ ngơi một chút thời gian, mỗi bên dùng thời hạn cơ bản là ba tiếng rưỡi, giữ lại 5 lần 1 phút đọc giây.
Chưa đến chín giờ, bên ngoài khách sạn đã muốn chất rất nhiều phóng viên, đều muốn được trước tiên đăng báo trận thi đấu nóng hổi này.
Ở trong mánh khóe của đông đảo kỳ thủ chuyên nghiệp, Lý Dịch Chi chỉ là cái kỳ thủ cầm thẻ dự bị, mà Trần Cảnh cho dù lai lịch lớn, cũng bất quá là một tiểu tướng hai mươi trẻ tuổi thôi, trận thi đấu chung kết này tuy rằng kích động nhân tâm, nhưng không thể nghi ngờ là xuất hồ ý liêu bất ngờ hiếm thấy.
Đại biểu cho lớp sóng sau của kỳ đàn quyết đấu đỉnh cao, sẽ ở ngay đây tiến hành.
|
Chương 44: Thắng thua, thẳng thắn[EXTRACT]Thắng và thua ở trên bàn cờ chênh lệch rất nhỏ.
Có lẽ trong thế giới trắng đen thắng thua là điều bất đắc dĩ nhất, thường thường sai một ly, kết quả lại cách ngàn dặm.
Buổi sáng hơn chín giờ, Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi liền cùng lên tới hội trường, phóng viên làm sao bỏ qua cái mánh lớn này, trên báo chí tranh nhau đăng báo, hai vị đối thủ thoạt nhìn quan hệ không tồi.
Sau khi tiến vào hội trường hai bên ngồi xuống, Lý Dịch Chi nắm đen, Trần Cảnh nắm trắng, ván cờ vào đúng chín giờ rưỡi chính thức bắt đầu.
Lý Dịch Chi bắt đầu mục tiểu tinh khỏi bàn nữa, Trần Cảnh cùng anh kỳ phong tương tự, cũng vẫn lấy mục tiểu tinh, lúc người chơi thứ ba, Lý Dịch Chi liền dùng mười mấy phút đồng hồ suy tính thời gian, tựa hồ hạ vô cùng nghiêm cẩn.
Trước người chơi hai mươi, bàn mở đầu hai người đều giữ sức, nhìn qua tựa hồ muốn có một hồi chiến đấu kịch liệt.
Hắc kỳ của Lý Dịch Chi theo sát góc trái trên treo góc, quân trắng của Trần Cảnh cùng bạch kỳ góc trái trên bắt đầu giao phong, mãi cho đến người chơi hơn năm mươi, quân trắng của Trần Cảnh vẫn không làm sống được, ngoài ý muốn chính là Trần Cảnh không có tiếp tục tu bổ bạch kỳ tự tay làm cho bạch kỳ biến sống, mà là cải biến sách lược.
Hắc kỳ bên trái dưới bay nhỏ yếu tay, Lý Dịch Chi tính đường vẫn luôn rất chuẩn, chẳng qua tính chuẩn nữa cũng không thể chỉnh bàn cờ không ra một sai lầm nào, một chiêu yếu tay này cũng không tính quá thất bại, bất quá cũng vừa vặn tiện vá toàn bộ điểm yếu của Trần Cảnh.
Lý Dịch Chi lúc này mi tâm cau lại một chút, môi cũng mím lại, một tay nắm quân đen, một tay khép lại đặt trên mép bàn, nhìn ra được Lý Dịch Chi cũng phát hiện bước chiêu hồ đồ này của mình, vẻ mặt không nhịn được khẩn trương lên.
Bạch kỳ lừa giữ hắc kỳ, hắc kỳ chỉ có thể đánh ra bên ngoài, điều này dành cho bạch kỳ hai loại khả năng mượn dùng, lần này Lý Dịch Chi xuất đầu không suông sẻ.
Lý Dịch Chi một bước này lại cân nhắc không ít thời gian, bắt đầu dễ nhận thấy là bị vây ở bên bất lợi, trải qua thời gian dài suy tính, hắc kỳ của Lý Dịch Chi lựa chọn mạnh mẽ xuất đầu, một bước này mạnh tay đi tinh diệu, mặc kệ bạch kỳ bước tiếp theo có phải hay không bổ sung cắt chặn, cũng không sợ đánh một trận.
Trần Cảnh một bước này hạ không chậm, bình thường dưới tình huống này cảm giác đầu tiên là như thế, nhưng là sau khi hạ xong, quân đen đi tiêm nhỏ, tuy rằng thoạt nhìn hắc kỳ có vô số điểm chặn, nhưng bạch kỳ kế tiếp vô luận xung đột như thế nào, đều không thể nắm giữ mạch máu của hắc kỳ, ngược lại bị Lý Dịch Chi ở thời điểm người chơi hơn một trăm chặn ăn.
Đi tới người chơi một trăm hai mươi mấy, quân trắng đen đã muốn biến thành đối diện chém giết, đã muốn diễn biến thành giai đoạn gay cấn.
Từ lúc bắt đầu Lý Dịch Chi đã sai lầm, rớt lại phía sau một bước, giờ đổi thành Trần Cảnh rớt lại phía sau một bước, tựa hồ hai bên thực lực tương đương.
Thời gian Trần Cảnh suy tính cũng từ từ kéo dài, tại tình huống rớt ở phía sau, bỗng nhiên làm cho bạch kỳ bay nhỏ, hắc kỳ không thể không đi theo, tiếp theo Trần Cảnh dùng bốn tay đem quân đen cắt làm hai đoạn.
Lý Dịch Chi ở loại thời điểm này phải suy xét để cho hắc kỳ trốn ra, nếu không sẽ bị mất một mảnh quân đen phía trái dưới, Trần Cảnh sớm có chuẩn bị, phong bế mặt phải hắc kỳ, lưu lại cửa bên phải dẫn ra tranh kiếp.
Bạch kỳ ăn giữ hơn mười quân của hắc kỳ, lập tức tiêm tấn công, trên góc phải lại muốn khơi mào trận chiến hỏa thứ hai, Lý Dịch Chi vui vẻ ứng chiến, trong nhất thời góc trái dưới đã thành kết cục đã định, lại bắt đầu công chiếm đất trống phía trên bên phải.
Hắc kỳ không thể đem thế lực bành trướng, Trần Cảnh bảo vệ đất trống phía trên bên phải, đồng thời buông tha cho hơn mười quân đang cố thủ mặt phải, tại người chơi hai trăm cứng rắn xây dựng ở dưới, đem chuyển hóa quyền lợi giao cho hắc kỳ, hắc kỳ cũng không mắc câu, mà là củng cố phía dưới trái.
Tiến vào thời gian thu quan, Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh kỳ phong tuy rằng đều mạnh mẽ tàn nhẫn, bất quá quân quan cũng tương đối kỹ càng tinh tế, nhất là Lý Dịch Chi, Lý Dịch Chi tỉ mỉ tính toán chuẩn xác, hơn nữa kỳ cảm phi thường tốt, tại đây dưới loại tình huống cân sức ngang tài này, tựa hồ Lý Dịch Chi tại quân quân càng chiếm ưu thế.
Thời gian cơ bản ba tiếng rưỡi còn dư dả, vì thế thời gian cũng không khẩn trương, điều này làm cho hai người thả chậm tốc độ, lợi dụng sở hữu kiếp tài tấc đất tất tranh.
Lý Dịch Chi mỗi bước tiếp theo đều trải qua tính toán tỉ mỉ cẩn thận, nhìn chung một chút toàn cục, tuy rằng cục diện không tính quá lý tưởng, nhưng sau đó quân đen vẫn là dán mắt lưu tâm có thừa.
Khiến Lý Dịch Chi thật không ngờ chính là, Trần Cảnh lúc bắt đầu mở bàn, cùng mình góc trái trên giao phong, khi đó Trần Cảnh hạ một bước còn kém một quân là sống nửa cờ, ngay tại dưới tình huống Lý Dịch Chi xuất đầu, Trần Cảnh cứng rắn sinh tồn tu bổ làm sống mảnh quân cờ này, đem cục diện lật ngược lại.
Bởi vì cuối cùng lật bàn, Lý Dịch Chi tuy rằng muốn phản công, nhưng đã không có đường sống, một hồi chiến đấu kịch liệt liền như vậy thu bàn.
Sau đó trọng tài đếm quân, Trần Cảnh kham kham thắng nửa mục…
Chiêu thức ấy của Trần Cảnh đi cực kỳ đẹp, khiến cho Lý Dịch Chi cũng khiếp sợ không thôi, trong cờ vây có cái thuật ngữ chuyên nghiệp gọi ‘Cương thi lưu’, chính là chỉ nước cờ thua biến thành sống, trước bắt đầu chịu chết đi một mảnh, đi cờ đi cờ, nước cờ thua vẫn sống.
Lý Dịch Chi không có chú ý, nửa mục đánh mất quán quân.
Điều này làm cho tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ, mắt thấy hắc kỳ dẫn đầu, lại vào cuối cùng một kích lật bàn, nhịn không được đồng thời thổn thức, cũng nhịn không được vì bạch kỳ hô một tiếng tuyệt.
Trải qua hơn mấy giờ chiến đấu kịch liệt, cửa chính hội trường rốt cục mở ra, phóng viên cùng camera ào ào tiến vào, Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi không có đứng dậy, mà là ở đó phục bàn, hai người hạ rất nhanh, trên mặt đều rất nghiêm túc, tựa hồ đang tự hỏi sai lầm của mỗi người trong trận đấu.
Lý Dịch Chi tại thời điểm phục bàn lòng bàn tay còn ra mồ hôi, một ván này hạ vô cùng mạo hiểm, đời này chưa từng có cùng Trần Cảnh thật thật chính chính đấu cờ qua như vậy, ván cờ trận này vô luận đọ sức như thế nào cũng là thực lực chân chính của bọn họ, mặc dù có yếu tay, nhưng cũng có gân tay.
Phục bàn rất nhanh đến gần phần cuối, Lý Dịch Chi đặt hạ một quân cuối cùng, tựa hồ là giọng điệu than thở, cười nói: “Anh thua.”
Phóng viên vây quanh lại đây, vây quanh Trần Cảnh muốn anh nói cảm nghĩ thắng cờ.
Trần Cảnh trên mặt cũng không thấy qua nhiều vui sướng, có thể nói đã có thói quen đối mặt với màn hình, chỉ là nói, chính là tay thành tựu kỳ nghệ của kỳ thủ.
Bởi vì buổi sáng dậy Lý Dịch Chi là ngồi xe Trần Cảnh đi vào hội trường, vì thế các phóng viên tự nhiên sẽ không bỏ qua tư liệu có thể khai thác này, hỏi nói: “Có thể tiết lộ một chút, Trần lão sư cùng Lý lão sư, là quan hệ bạn bè sao?”
Trần Cảnh nhìn Lý Dịch Chi một cái, lập tức trên mặt rốt cục nở nụ cười, nói: “Anh ấy là sư phụ của tôi.”
Một cái tin tức nặng cân này có thể nói khiến cho mọi người kinh ngạc không thôi, nguyên lai Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh lần này thân làm đối thủ, nhưng cũng không hẳn là đối thủ, mà là quan hệ bạn bè, càng là quan hệ sư đồ.
Chủ đề: Tôi sẽ cùng anh mãi chơi cờ, vô luận là bao nhiêu cái mười năm.
Giải đấu Tân vương cứ như vậy kết thúc, tuy rằng trận chung kết kết quả chỉ kém nhau có nửa mục, nhưng trận chung kết trình độ ưu việt cùng tận mắt thấy trình độ cũng không có suy giảm, rất nhiều người đều nói, đây là một hồi trận đấu gần mười năm qua làm rung động tâm can nhất.
Lý Dịch Chi lần thứ hai chính thức thua trong tay Trần Cảnh, bất quá vô luận thứ mấy, anh đều thua tâm phục khẩu phục, nếu lần đầu tiên còn có thể cho mình tìm cớ nói lí lẽ nguyên do, như vậy lúc này đây, chỉ có thể nói thua vô cùng vui vẻ.
Lúc Lý Dịch Chi trở lại khách sạn, liền thấy trên diễn đàn bay một cái bài post thế này, phía sau viết tin tức trận đấu Tân vương, nói rõ ràng trận này là trận chung kết.
Lý Dịch Chi chọn mở mới phát hiện, hóa ra bản thân sau khi đi rồi, còn có người quấn Trần Cảnh phỏng vấn, vẫn luôn muốn đào ra tư liệu mang tính oanh tạc.
Bất quá Trần Cảnh không có phụ kỳ vọng, đối với màn ảnh nói một câu nói.
“Vô luận là mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, tôi đều sẽ cùng anh ấy cùng nhau chơi cờ.”
Lý Dịch Chi lúc nhìn thấy những lời này, đã muốn trong lòng không biết nghĩ cái gì, ở trong mắt người ngoài, điều này tựa hồ là biểu hiện của kỳ hữu tốt, có thể ở trong kỳ đàn tìm được một kỳ hữu thực lực ngang nhau như vậy thật không dễ dàng, hơn nữa chí hướng hợp nhau.
Chẳng qua ở trong mắt Lý Dịch Chi, những lời này tựa hồ thay đổi hương vị, Trần Cảnh nói tuy rằng nói lời biểu thị ái muội, nhưng mà dường như ám chỉ cái gì, vô luận là bao nhiêu cái mười năm, điều này làm cho trong lòng Lý Dịch Chi đột nhiên khơi dậy gợn sóng, làm sao cũng không tan đi.
Lý Dịch Chi rất nhanh liếc mắt nhìn bài post một cái, vừa mới bắt đầu rất vui vẻ, nhưng sau lại lo lắng đó là truyền thông thổi phồng, truyền thông hướng tới tuyên truyền như vậy, cho dù đương sự nói một chữ, cũng có thể làm diễn ra một đống ý tứ.
Lúc anh còn rối rắm, trong bạn tốt có người login.
Than Bánh: Chỉ kém nửa mục
Phái Thần: …
Phái Thần: Cậu nhất định là cố ý login cùng tôi nói bốn chữ này
Than Bánh: Đúng vậy
Phái Thần:
Than Bánh: Kỳ thật tôi còn muốn cùng anh nói một sự kiện khác
Than Bánh: Rất quan trọng
Phái Thần: Cái gì?
Than Bánh: Anh còn nhớ hay không, tôi đã nói qua với anh, sau tại trận chung kết Tân vương, tôi sẽ nói cho anh biết tôi là ai
Than Bánh: Bất quá hiện tại tôi muốn thay đổi một chút sách lược
Than Bánh: Nếu anh có thể đoán được tôi là ai, như vậy tôi sẽ nói cho anh biết một vụ càng thêm quan trọng
Phái Thần: Đây cũng quá khó đoán rồi
Than Bánh: Cho anh chút gợi ý
Bên kia đánh xong những lời này qua một hai phút cũng chưa đánh chữ lại, Lý Dịch Chi còn tưởng rằng số lượng từ gợi ý rất nhiều, liền kiên nhẫn chờ đợi.
Than Bánh: Nghe nói bên cạnh khách sạn có một quán nướng xâu thịt dê ăn rất ngon, tối hôm nay cùng đi ăn đi.
Lý Dịch Chi quan sát một loạt chữ cậu ta đánh ra, mới đầu còn cảm thấy theo không kịp tư duy Than Bánh, làm sao thoáng cái đụng tới xâu thịt dê nướng? Chẳng qua lập tức cảm thấy lạ ở chỗ nào, những lời này hiển nhiên nhìn rất quen mắt, hơn nữa là mình không lâu trước đó gửi tin nhắn qua cho Trần Cảnh…
Phái Thần: Trần Cảnh?
Lý Dịch Chi đánh hai chữ gửi đi, sau khi gửi đi mới cảm thấy trái tim thình thịch đập mạnh mẽ, cơ hồ muốn nhảy ra cổ họng, trước Than Bánh nói ‘Nếu có may mắn có thể gặp mặt anh ở trên trận chung kết’, Lý Dịch Chi còn nghĩ trận chung kết là mình và Trần Cảnh đánh, không có cơ hội nhìn thấy Than Bánh, không nghĩ tới thế nhưng là như vậy.
Than Bánh: Sư phụ
Phái Thần: ……
Lý Dịch Chi đánh cho cậu ta rất nhiều chấm chấm chấm qua, nguyên lai Trần Cảnh vẫn luôn ở tại bên cạnh mình, diễn đàn vừa mới bắt đầu thành lập, Lý Dịch Chi cùng cái đại thần tên là Than Bánh này giao thủ, bọn họ cùng nhau hạ ba năm cờ, tuy rằng nói chuyện không nhiều lắm, chỉ là thật không ngờ, người này dĩ nhiên là Trần Cảnh.
Lý Dịch Chi nghĩ, lại cảm thấy mình sớm nên nghĩ đến, thử hỏi một cái người xa lạ, ai sẽ đối với người khác tốt như vậy, Than Bánh tuy rằng mỗi lần login đều nói không quá vài câu, nhưng có vẻ rất quan tâm, liền cùng Trần Cảnh năm đó ở trong tứ hợp viện một dạng.
Than Bánh: Sư phụ anh đoán đúng rồi
Than Bánh: Tôi muốn thẳng thắn hai sự kiện
Than Bánh: Chuyện thứ nhất, tôi còn có cái áo khoác gọi 0 Thiên Nguyên 0, không cho anh thu đồ đệ kỳ thật là có tâm tư, bởi vì đồ đệ của anh từ đầu tới cuối chỉ có tôi
Lý Dịch Chi đã muốn không biết làm sao gõ chữ mới tốt.
Than Bánh đánh chữ cũng rất nhanh, không có tạm dừng, lại bắt đầu gõ chữ.
Than Bánh: Chuyện thứ hai
Than Bánh: Cũng chính là chuyện quan trọng tôi muốn nói
Than Bánh: Sư phụ, anh xem bài post bay trên diễn đàn chưa
Than Bánh: Lời nói của tôi đều là lời thật tình, trải qua nhiều lần cân nhắc
Than Bánh: Sư phụ, tôi thích anh
Lý Dịch Chi nhìn tin nhắn mới tới, cả người đều sửng sốt, tuy rằng anh nhiều lần nghĩ qua những lời này, bất quá chân chính nhìn thấy lại là một loại cảm giác khác, tay anh run lên vì không thể thấy rõ, cũng không biết đáp lại sao mới tốt.
Lý Dịch Chi đời trước thêm cả đời này, số tuổi đã tương đối lớn, chẳng qua đây là anh lần đầu tiên nói tình cảm, khó tránh khỏi khẩn trương, không có một ván cờ thi đấu nào có thể làm anh khẩn trương như vậy, kích động như vậy.
Lý Dịch Chi còn chưa có nghĩ đáp lại như thế nào mới tốt, Diệp Nhiên liền gõ cửa vào, một bên đẩy cửa một bên cười nói: “Tiểu Chi Chi ~ Cậu sẽ không bởi vì thua nửa mục mà trong lòng luẩn quẩn phải nỗ lực phấn đấu đi?”
Anh đi tới liếc liếc mắt máy tính một cái, dùng khủy tay đẩy Lý Dịch Chi, “Cậu được nha, có người thổ lộ, hẹn hò online bắt đầu nóng nè!”
Anh nói đến đây mới nhìn rõ màn hình, đột nhiên hét lớn: “Than Bánh! Than Bánh hướng cậu thổ lộ? Than Bánh là thần tượng của tớ đó, người đó là nữ?!”
Diệp Nhiên rõ ràng là tới quấy rối, Lý Dịch Chi đem anh ‘Ầm đi ra ngoài!’, vừa vặn Mạt Sùng Viễn đến tìm Diệp Nhiên ăn cơm chiều.
Lúc này khoảng cách Trần Cảnh gởi tin nhắn đã qua thật lâu.
Phái Thần: Ngại quá, vừa rồi có việc…
Sau khi Lý Dịch Chi phát ra tin nhắn, đối phương cũng không có đáp lại, qua năm phút đồng hồ không sai biệt lắm, avatar Than Bánh liền tối xuống, biến thành màu xám.
Lý Dịch Chi trong lòng ‘Lộp bộp’ một tiếng.
Anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, chợt nghe di động vang lên, là Trần Cảnh gọi tới, Lý Dịch Chi lập tức liền tiếp lấy.
Âm thanh Trần Cảnh từ trong di động truyền đến, “Sư phụ, anh có thể xuống lầu không?”
“Em ở dưới lầu?”
“Tôi lập tức đến, anh xuống lầu đi.”
Trần Cảnh không nói thêm nữa, liền cúp điện thoại, Lý Dịch Chi nghe được có âm thanh ô tô, tựa hồ là đang lái xe, có thể ở trên đường.
Lý Dịch Chi đi xuống lầu, đợi có mười phút, Trần Cảnh mới đến, nhưng không lái xe, vẫn cứ là mặc trang phục âu phục tinh xảo lúc thi đấu, chẳng qua chạy có chút thở hổn hển đến rất lợi hại (hết hơi).
Trần Cảnh thấy Lý Dịch Chi, vội vàng lại đó, “Trên đường kẹt xe, tôi đem xe đỗ ở ven đường rồi chạy tới.”
Lý Dịch Chi không mở miệng, kỳ thật là không biết nói cái gì mới tỏ vẻ mình tự nhiên, Lý Dịch Chi cảm thấy trên mặt mình đều đang nóng cháy, phỏng chừng thoạt nhìn rất chật vật.
Kỳ thật Trần Cảnh thổ lộ cũng là lần đầu, tuy rằng lâu như thế mới nói ra, cảm thấy đối phương cũng tâm tư giống mình, nhưng trong lòng vẫn cứ không có nguyên căn, làm sao chú ý Lý Dịch Chi chật vật được.
Trần Cảnh dừng một chút, mới chuyển nhập chủ đề chính, “Sư phụ, anh nhìn thấy tin nhắn của tôi không?”
Lý Dịch Chi gật gật đầu, làm cho mình thoạt nhìn thực tự nhiên, cười nói: “Vừa rồi Diệp Nhiên lại đây một chuyến, vì thế chưa kịp đáp lại cho em.”
“Vậy sư phụ sao?”
Sắc trời tối đen, trải qua trận đấu gần bảy tiếng, sáng sớm liền thành đen, ngọn đèn ven đường rất mờ, chỉ có khách sạn không xa hiện ra đèn đuốc sáng trưng.
Cho dù sắc trời như vậy, Lý Dịch chi vẫn cứ có thể cảm giác được, đối phương đang nhìn chăm chú vào mình.
Trần Cảnh nói: “Sự tình quan trọng của tôi đã thẳng thắn xong, đáp án của sư phụ đâu?”
|