Phiên ngoại 2 Đảo Burang là một hòn đảo nhỏ tư nhân, nó là một trong những tài sản đất đai của nhà họ Ngu trước kia, nó có một trang viên làm rượu rộng lớn và vườn nho, mà vì kiếm thật nhiều tiền để duy trì dã tâm chính trị của ông chủ nhà họ Ngu vào mấy năm trước nên nó đã được bán lại cho một phòng thương mại để khai phát du lịch, e là trang viên vốn có đã bỏ hoang từ lâu.
Một hòn đảo bé nhỏ không đáng kể như thế này đã phai nhạt trong trí nhớ của Hạ Ngung từ lâu, nếu như ngày hôm đó không nhìn thấy tọa độ quen thuộc trên bản đồ, có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không nhớ đến nó.
Lúc còn trẻ chưa trải đời vô tình đùa một câu.
Mà bây giờ, omega năm đó đầy cảnh giác với hắn trong phòng hút thuốc đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ sát đất cách hắn không đến ba mét, cầm một quyển sách đọc chăm chú, thỉnh thoảng khóe mắt sẽ nhìn sang hắn.
Hạ Ngung đứng trong bụi hoa hồng, hoa được chuyển tới vào tháng trước, để đền bù thiệt hại cho chuyện ngoài ý muốn lần đó, hắn tự tay dời những bông hoa mong manh này đến khu vườn sau biệt thự để trồng, quả thật tốn thời gian công sức, từ đó về sau, việc tưới nước và cắt tỉa cho vườn hoa cũng do hắn phụ trách, trên giá sách của Chu Mộ Thời thì có thêm một góc riêng hướng dẫn nuôi dưỡng hoa cỏ.
Hạ Ngung vừa cầm bình tưới nước vừa suy nghĩ, chờ sau này hắn nghỉ hưu ở Liên Bang, đi làm thợ tỉa hoa có lẽ cũng không tệ lắm.
Nhưng hắn chỉ biết nuôi hoa hồng.
Mùi hoa trong không khí rất nồng nặc, hắn đứng trong vườn hoa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mùi hương thuộc về Chu Mộ Thời ngồi bên cửa sổ xen lẫn trong đó.
Tin tức tố của omega lúc mang thai càng ngày càng trở nên nồng đậm, tương tự, omega cũng sẽ ỷ lại alpha hơn. Có lẽ ngay cả bản thân Chu Mộ Thời cũng không nhận ra tầm mắt anh chưa từng rời khỏi Hạ Ngung, hay nói cách khác anh căn bản không thể rời bỏ đối phương.
Nếu như lúc này cho anh một sợi dây thừng, anh sẽ trói alpha bên người cũng không chừng.
Mang thai khiến sự ương bướng trong tính cách của ánh trở nên rõ ràng hơn, mà nó cũng thể hiện trong các vấn đề liên quan tới Hạ Ngung, thỉnh thoảng Chu Mộ Thời sẽ phát hiện mình mất khống chế, anh đọc mấy quyển sách liên quan đến điều chỉnh cảm xúc, nhưng không thể nào cải thiện, mà thứ khiến anh không thể cải thiện chính là sự dung túng không giới hạn của alpha.
"Không cần thiết." Hạ Ngung nhấn tắt máy truyền tin của anh khi anh định liên lạc bác sĩ tâm lý hỏi ý kiến: "Em như thế này rất bình thường, không có gì xấu cả."
Chu Mộ Thời không cố thay đổi nữa, thời gian mang thai quả thật dễ dàng khiến tính tình thay đổi, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa sẽ ổn, dù sao khả năng tự kiềm chế của anh rất mạnh, nhưng mà một tháng trôi qua, anh vẫn quen chuyển chỗ đọc sách đến vị trí bên cửa sổ khi Hạ Ngung rời khỏi phòng, vừa đọc sách vừa quan sát hắn qua cả buổi chiều.
Maryanne bưng hồng trà tới, đặt trên cái bàn gỗ tròn bên cạnh anh, bà nhìn lọ hoa hồng đặt giữa bàn, cười nói: "Đã hơn một tháng mà nó vẫn còn tươi như vậy, là vì cho thêm dịch dinh dưỡng sao?"
Nụ hoa đỏ vô cùng tươi đẹp trong lọ sứ trắng, không hề khác gì những bông hoa mới nở ngoài cửa sổ. Chu Mộ Thời nhìn thoáng qua, hơi nâng giọng "Ừ" một tiếng.
Bà biết giờ phút này tâm trạng anh rất tốt nên yên tâm đi vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối.
Advertisement / Quảng cáo
Hôm nay ánh nắng rất tốt, Hạ Ngung tưới nước cả vườn hoa, sau khi xong việc hắn ngẩng đầu, phát hiện Chu Mộ Thời đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Quyển sách mở ra còn đặt ở trước ngực, là một quyển tạp chí nuôi trẻ.
Hạ Ngung cười cười, cúi người cẩn thận chọn lựa một hồi rồi cắt một cành hồng từ trong bụi hoa và cắm vào trong túi, hắn đứng dậy mở cửa sổ sát đất ra, đứng bên ghế ngắm omega ngủ, sau đó hắn khẽ kêu Chu Mộ Thời một tiếng.
Người trên ghế nhắm mắt không tỉnh dậy, hắn nhìn sang lọ hoa trên bàn, lấy bông hoa đã được cắm hai ngày nay ra, thay bằng bông hoa khác.
Bà lão đi ngang qua phòng khách trông thấy cảnh này, bà đỡ kính mắt cười cười, Hạ Ngung mỉm cười lại và "Suỵt" một tiếng với bà.
Sau khi bà lão khẽ khàng quay lại nhà bếp, Hạ Ngung ngồi xổm xuống, hôn một cái lên chóp mũi của Chu Mộ Thời, ngắm nhìn gương mặt của omega vì phơi nắng nên hơi đo đỏ, ánh nắng nhảy múa trên hàng mi và phần bụng hơi nhô lên dưới lớp áo ngoài rộng thùng thình.
Nơi đang mang thai một sinh mệnh mới đang nhấp nhô theo từng nhịp thở, hắn đặt tay lên nó, mặc dù biết là ảo giác nhưng hắn vẫn không nhịn được mà mỉm cười vì cảm nhận được một chút nhịp đập mơ hồ từ bên trong.
Chu Mộ Thời ngủ rất ngon, chỉ có ngón tay đặt lên gáy sách là hơi giật giật, Hạ Ngung sợ quyển sách dày nặng kia đè anh khó chịu nên đưa tay lấy nó xuống, ai ngờ vừa lật hai trang, người trên ghế đã cau mày mở mắt.
"Tôi ngủ quên à?" Chu Mộ Thời xoa trán.
"Đúng vậy." Hạ Ngung có chút hối hận vì đã quấy rầy anh, hắn hỏi: "Em muốn về phòng nghỉ ngơi không?"
Chu Mộ Thời lắc đầu, ngồi thẳng người, lấy sách của mình về, uống một ngụm trà và nói: "Tôi hơi đói bụng."
Hạ Ngung đứng dậy: "Để tôi tới nhà bếp nhìn thử."
Đưa mắt nhìn alpha rời đi, sau đó Chu Mộ Thời rũ mắt, lật sách đến một trang nào đó, anh lấy ra một cánh hoa đỏ thẫm được kẹp ở trong đó, vuốt ve nó trên đầu ngón tay.
Tiếp theo anh mở cửa sổ sát đất ra, ném cánh hoa bị kẹp một tháng nên đã khô héo vào khoảng không tràn đầy ánh nắng và hương hoa.
***
Thời tiết trên đảo thay đổi thất thường, ban ngày vẫn là ánh nắng tươi sáng, nửa đêm trời lại mưa to.
Hạt mưa dày đặc đập vào nhánh cây và mái hiên, tiếng vang cũng không lớn nhưng Chu Mộ Thời vẫn bị đánh thức.
Anh ngủ không quá yên ổn và mơ một giấc mơ.
Dòng thời gian trong mơ quá rối, trong mười năm quá khứ, thời khắc Hạ Ngung có mặt trong cuộc sống của anh không nhiều, thậm chí là ít ỏi, nhưng chẳng biết tại sao trong giấc mơ của Chu Mộ Thời luôn có bóng dáng của alpha.
Có lẽ là do lần đầu tiên gặp mặt để lại ấn tượng quá sâu.
Trong phòng hút thuốc của nhà họ Ngu, lúc đó alpha còn tên là Ngu Uyên giúp anh một lần, Chu Mộ Thời không phải là người tốt có ơn tất trả, nhưng vì chuyện này anh cũng có thiện cảm với hắn, đêm hôm đó sau khi anh thành công thoát thân, anh vẫn còn suy nghĩ sau này mình sẽ trả ơn đối phương.
Nếu như sau đó anh không đối mặt với kỳ phát tình đáng sợ ấy.
Bình thường omega sẽ có kỳ phát tình đầu tiên trong độ tuổi từ mười bảy đến hai mươi, trước đó Chu Mộ Thời đã làm kiểm tra sức khoẻ, dự đoán thời gian phát tình là sau mười chín tuổi, cho nên anh không ngờ rằng vào đêm hôm đó khi chạy về đến nhà, bởi vì sốt cao nên anh ngất xỉu trước cửa đại sảnh.
Trong lúc đó là mẹ đã bảo vệ chăm sóc anh, ký ức của Chu Mộ Thời về khoảng thời gian ấy đã rất mờ nhạt, sau này anh có nghe mẹ kể lại những chuyện đã xảy ra trong một tuần đó, hai ngày đầu anh sống trong phòng cách ly trong nhà, nhưng bởi vì tình trạng phát tình vô cùng không ổn định nên anh được đưa đến trung tâm bảo vệ omega để chữa trị. Mấy trăm loại thuốc mô phỏng tin tức tố của alpha nhưng không có loại nào có thể làm dịu tình trạng của anh, bác sĩ bó tay hết cách, đành phải trói anh lại để anh chịu đựng qua kỳ phát tình.
"Rất có thể là gặp phải nhân tố dẫn dắt nào đó, ví dụ như tin tức tố của alpha có độ xứng đôi cao, trước đây cũng từng có trường hợp này, nhưng mà tình huống nghiêm trọng thế này vẫn rất là hiếm thấy... "
Bác sĩ giải thích như thế với mẹ ở ngoài phòng bệnh.
Lúc đó Chu Mộ Thời bị trói lại trên giường đau khổ chịu đựng sự tra tấn của kỳ phát tình, anh nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ trong lòng, chờ sau này tìm thấy tên alpha chết tiệt kia, anh nhất định phải giết cái tên đó.
Sau khi kỳ phát tình kết thúc, anh điều tra đứa cháu đích tôn nhà họ Ngu ngay đầu tiên, cũng chính là nhân vật chính trong buổi tiệc sinh nhật ngày hôm đó, quả nhiên anh nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong tài liệu.
Nhưng Chu Mộ Thời không làm gì cả, cũng không bao lâu sau anh cất tài liệu vào kho hồ sơ.
Anh không nhớ nổi lúc trước mình đã nghĩ gì, có lẽ là kiêng kị với địa vị cao của Ngu Uyên trong nhà họ Ngu, có lẽ là do dự với năng lực không lường được của người kia trong tài liệu, hoặc có lẽ chỉ bởi vì cái ơn ấy.
Sau đó, "Ngu Uyên" trở thành đối tượng kết hôn cha anh chỉ định.
Từ sau khi phân hóa, Chu Mộ Thời không muốn kết hợp thật sự với bất kỳ một alpha nào, nhưng anh không thể không thỏa hiệp vì mẹ mình, nếu như là một món công cụ kết hôn, vậy chẳng phải người đàn ông Ngu Uyên kia phù hợp nhất sao?
Dù chỉ gặp nhau một lần, nhưng trực giác nói cho Chu Mộ Thời biết đối phương không phải là một người dễ dàng khống chế.
Đáng lẽ anh nên tìm một con rối tốt hơn, vô dụng hơn mới đúng.
Nhưng biết đâu được đúng không? Có lẽ người này có thể cho anh thứ anh cần thì sao?
Mẹ nói với anh kết hôn là chuyện lớn, nhất định phải cân nhắc cẩn thận.
Thế là cuối cùng, Chu Mộ Thời ra một quyết định cẩn thận nhất nhưng thật ra là quyết định qua loa nhất trong đời anh.
Sau khi kết hôn, sự thật nói rằng quyết định này của anh cũng không sai.
Bởi vì người chồng tên "Ngu Uyên" của anh cũng không hề giống với trong tưởng tượng hay trí nhớ của anh.
Chu Mộ Thời cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ sai một chút, thời gian mấy năm đủ để thay đổi khí chất và tính cách của một người, cũng có thể ngay từ đầu, người tên Ngu Uyên trong đầu anh cũng không hề tồn tại.
Ngu Uyên thật sự cũng chỉ là người bình thường mà thôi, không khác gì những alpha khác.
Anh nhớ lại đêm hôm đó lần nữa, có lẽ tin tức tố dẫn dắt anh phát tình không phải của đối phương, dù sao bên trong buổi tiệc có nhiều người như vậy mà. Trong nhiều khả năng không thể nào loại trừ, Chu Mộ Thời vẫn chỉ cho rằng đó là hắn.
Điều này hiển nhiên là một phán đoán không chính xác lắm.
Sau đó mọi chuyện trở nên rất đơn giản, cuộc hôn nhân này mang cho anh lợi ích mà anh muốn và một công cụ chính trị đạt chuẩn, tất cả đều quay về tầm kiểm soát của anh, không còn chuyện ngoài ý muốn nào sẽ xảy ra nữa.
Nhưng sao anh lại cảm thấy thất vọng.
...
Chu Mộ Thời mở mắt ra, ngồi dậy từ trên giường.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rất lớn, căn phòng được bao phủ trong bóng tối im ắng, anh đưa tay sờ cái gối bên cạnh, trống vắng không có một ai.
Advertisement / Quảng cáo
Đệm chăn bên kia đã không còn nhiệt độ cơ thể của alpha, có lẽ hắn đã rời đi một khoảng thời gian.
Chu Mộ Thời thấy hơi hoảng hốt giống như còn trong mơ, đột nhiên một chút tức giận không vui vô cớ xuất hiện trong lòng anh, anh xuống giường, mò mẫm trên tường một hồi nhưng không tìm thấy công tắc đèn nên đành trực tiếp đi ra ngoài trong bóng đêm.
Trên hành lang có ánh đèn mờ tối, tiếng mưa rơi bị vách tường ngăn cách ở bên ngoài, căn biệt thự to lớn đột nhiên trở nên trống vắng trong đêm tối, giống như chỉ có một mình anh, cảm giác sàn nhà bằng gỗ lạnh buốt truyền tới lòng bàn chân, nhắc nhở Chu Mộ Thời đây không phải là trong mơ.
Lúc đi đến đầu cầu thang, tiếng mưa rơi dưới lầu một dần dần rõ ràng hơn, xen lẫn trong đó còn có tiếng đóng cửa sổ khe khẽ, nhưng Chu Mộ Thời vẫn nghe thấy.
Anh đi xuống mấy bậc thang rồi nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở cửa sổ sát đất trong phòng khách ở góc rẽ, thoáng chốc lòng anh trở nên nhẹ nhõm, tiếp theo trái tim anh giống như một sợi tơ vô hình, nó dần dần bị kéo căng từng chút một, đầu dây bên kia thắt trên người người đối diện.
Trông thấy Hạ Ngung vẫn còn ở đây, Chu Mộ Thời lẽ ra nên về phòng, nhưng trên thực tế anh vẫn đứng ở cầu thang lầu một, không cử động một lúc lâu, thẳng đến khi bóng người kia xoay người lại.
Tay Hạ Ngung còn kẹp lấy nửa điếu thuốc lá vừa tắt lửa, hắn ném nó vào thùng rác, lúc ngẩng đầu nhìn thấy anh, hắn sững sờ trong chốc lát sau đó lập tức bước nhanh về phía anh.
Lúc còn cách khá xa, Chu Mộ Thời không thấy rõ bộ dáng của hắn, đợi hắn đi tới gần, gương mặt bị nước mưa làm ướt nhẹp của đối phương mới hiện rõ dưới ánh đèn mờ.
"Sao đột nhiên em lại thức..."
"Anh đã đi đâu?" Chu Mộ Thời ngắt ngang lời hắn.
Không biết có phải là nét mặt của anh quá nghiêm túc hay không, Hạ Ngung ngơ ngác một chút mới trả lời: "Mưa quá lớn, tôi đến vườn hoa xem thử."
Chu Mộ Thời nhìn về phía cửa sổ sát đất, nhờ vào ánh trăng mờ nhạt anh nhìn thấy trên bụi hoa lắc lư có thứ gì đó ngăn cản mưa gió.
Hạ Ngung nhìn ra sau theo ánh mắt anh, hắn lau cái trán ướt đẫm, giải thích: "Tôi ra đặt cái kệ."
Chu Mộ Thời nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng phiền muộn trong lòng anh cũng không hề giảm bớt, trái lại chẳng hiểu sao nó còn tăng lên.
Hạ Ngung quay người lại, nhíu mày trước bộ quần áo mỏng manh của anh, hắn giơ tay lên giống như là muốn ôm anh, sau đó hắn cúi đầu nhìn áo khoác ướt sũng nước mưa của mình, động tác của hắn do dự một chút.
Trong lúc hắn còn chưa quyết định được là cởi áo khoác ra trước hay là đi tìm khăn trước, Chu Mộ Thời đã đưa tay ôm eo, vùi mặt vào ngực hắn.
"Chờ... tôi cởi quần áo ra trước đã."
Người trong ngực không nhúc nhích.
Hạ Ngung thở dài, nhưng không nỡ đẩy ra, hắn cúi đầu xuống nhẹ giọng thương lượng: "Vậy tôi ôm em về phòng trước nhé?"
Trước giờ Chu Mộ Thời không thích bị người khác ôm, nhưng anh không phản kháng, mặc hắn ôm ngang anh lên. Lúc này Hạ Ngung mới phát hiện anh không mang giày thì đã đi ra ngoài, hắn nhíu mày lại, lập tức bước nhanh hơn.
Người trong ngực rất nhẹ, không giống như là một omega mang thai sắp được năm tháng, nhưng so với lúc mới gặp, anh tròn hơn một chút, giống một cục bông mềm mại, hoặc là một con mèo đã cất móng vuốt, yên tĩnh ngoan ngoãn nằm trong khuỷu tay hắn.
Hơi thở của Chu Mộ Thời phả vào gáy hắn, đều đều giống như đã chìm vào giấc ngủ, khi Hạ Ngung đi đến bậc thang cuối cùng, anh đột nhiên mở miệng: "Lần sau đừng để ý."
"Gì?"
"Những bông hoa đó, chết thì chết, không cần để ý đến chúng."
Hạ Ngung vốn muốn hỏi chẳng phải em thích lắm sao, không cần mớ hoa bồi thường đầy cả khoang thuyền này nữa à, nhưng hắn nhìn Chu Mộ Thời đã nhắm mắt trong ngực mình, cuối cùng hắn không nói gì cả, chỉ im lặng cong môi trong bóng đêm, cúi đầu hôn trán đối phương, nói: "Ừ."
Omega mang thai thiếu thốn cảm giác an toàn vượt xa tưởng tượng của hắn, khi Hạ Ngung quay người trông thấy ánh mắt Chu Mộ Thời nhìn về phía hắn ở trên bậc thang, trong nháy mắt hắn cảm thấy nét mặt người trước mặt tối tăm giống như muốn trói hắn lên lầu.
Hắn biết lúc này nên làm gì, là ôm người yêu đang lo lắng của mình, đến nơi khiến anh cảm thấy an toàn.
Hạ Ngung buồn rầu vì Chu Mộ Thời nửa đêm mất ngủ, nhưng không thể phủ nhận niềm vui và sự thỏa mãn dâng lên từ dưới đáy lòng của hắn đối với chuyện này.
Nếu như có thể, hắn hi vọng sự ỷ lại quá mức này có thể kéo dài lâu hơn, lâu hơn một chút.
Trở lại phòng ngủ, hắn bật đèn, người trong ngực khó chịu nhíu mày lại, rụt vào cổ hắn, thế là Hạ Ngung lại tắt đèn, ôm người đến trên giường, đắp chăn lại cho anh và nói: "Ngủ đi."
Nhưng cái tay Chu Mộ Thời vòng quanh cổ hắn cũng không buông ra.
"Sao vậy?" Hắn hỏi.
Omega không trả lời, sau đó trong bóng tối hắn cảm giác mình bị kéo xuống, tiếp theo có một cảm giác ấm áp rơi trên khóe môi hắn.
Hạ Ngung cảm thấy nỗi xúc động mà hắn đã cố đè nén từ lúc trên cầu thang có xu hướng trầm trọng hơn, hắn dừng một chút, cởi áo khoác ẩm ướt trên người ra, do dự có nên vào phòng tắm tắm một lần nữa không.
Nhưng khi Chu Mộ Thời vươn đầu lưỡi khẽ chạm lên môi hắn, Hạ Ngung trực tiếp thuận thế cúi người, ôm omega của mình vào trong ngực.
Hai người hôn triền miên một hồi, Hạ Ngung nếm được mùi vị ngọt ngào của tin tức tố quen thuộc trong miệng đối phương, Chu Mộ Thời bị hắn ôm ngồi trên đùi, ngửa đầu mở to mắt.
Hạ Ngung không thấy rõ cảm xúc trong mắt anh, thế là sờ lên gáy anh và hỏi: "Muốn không?"
Sau tháng mang thai thứ ba, hai người liên tục thân mật mấy lần, nhưng vì lo lắng cho cơ thể nên cực kỳ kiềm chế không làm tới bước cuối cùng, sau mỗi lần kết thúc Hạ Ngung đều phải vào phòng tắm một quãng thời gian, không thể nói là không tra tấn được.
Dù cho phía dưới đã bắt đầu cứng đến phát đau, nhưng Hạ Ngung vẫn do dự hỏi ý kiến Chu Mộ Thời, đối phương vẫn không trả lời, chỉ cắn lên hầu kết của hắn một cái, sau đó liếm liếm xương quai xanh.
Hạ Ngung nhịn ý định muốn đè người trong lòng, hỏi: "Tình trạng cơ thể của em ổn không?"
Chu Mộ Thời cuối cùng cũng nói chuyện, nhưng giọng điệu không vui lắm: "Cần tôi đưa báo cáo kiểm tra sức khoẻ cho anh xem không?"
"Ừ." Hạ Ngung cởi nút áo của anh, phối hợp mà hỏi, "Ở đâu?"
"Anh... "
Chu Mộ Thời còn chưa dứt lời, đột nhiên cả người anh run nhẹ, chặn lại tiếng thở dốc nặng nề trong cổ họng.
Hạ Ngung ngậm lấy đầu v* hơi nhô lên trước ngực anh, dùng đầu lưỡi vân vê một hồi, một cái tay khác men theo tấm lưng gầy gò chạm đến hậu huyệt bắt đầu ướt át của anh.
Rất nhanh, bên trong thông đạo hẹp đã tiết ra dịch thể làm ướt vải áo, nơi nhếch lên phía trước Chu Mộ Thời cũng được hắn nắm trong tay, thứ cạ lên đùi anh càng ngày càng nóng, anh nặng nề thở hổn hển hai tiếng, cảm thấy môi Hạ Ngung chuyển từ ngực qua bên tai, ngậm lấy vành tai của anh và liếm mút, cảm giác ngứa ngáy giống như kích thích mãnh liệt đâm xuyên qua thần kinh, khiến anh không nhịn được mà đưa tay giật cổ áo đối phương, đưa tới gần chóp mũi.
Thẳng đến khi làm anh ướt đẫm, Hạ Ngung mới nâng mông Chu Mộ Thời lên, đặt ở cửa huyệt cẩn thận từng li từng tí đâm vào, dương v*t xông vào trong cơ thể nóng rực to lớn tương phản với động tác nhẹ nhàng, khiến vách trong mẫn cảm bị kích thích tới mức thít chặt, Chu Mộ Thời run rẩy một hồi lâu, tới khi Hạ Ngung vuốt lưng anh mới bình tĩnh lại.
Lần cuối cùng hai người kết hợp thân mật khắng khít như thế này dường như là lâu lắm rồi, tin tức tố tỏa ra hết cỡ, Chu Mộ Thời phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng dưới sự lắc lư nhẹ nhàng, mang thai làm omega cực kỳ nhạy cảm, một chút kích thích rất nhỏ cũng có thể dẫn đến sự co thắt liên tục. Tiếng nước ấp ủ trong căn phòng tối, giống như đang khuấy một vò rượu ngon được chôn trong đất thật lâu, mùi hương tỏa ra khiến người ta say mê tiến vào giấc mơ tình yêu và dục vọng, không muốn tỉnh lại.
Advertisement / Quảng cáo
Hạ Ngung chưa từng thấy một Chu Mộ Thời dễ bắt nạt như thế, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ này của anh trên giường, trong lòng hắn thích muốn chết, cũng không dám làm mạnh, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng hắn dùng ngón tay dài lấp kín anh khiến người trong ngực rên rỉ như mèo, một bên hắn cắn gáy anh, một bên hắn thò một cái tay khác vào vạt áo rộng mở, xoa cái bụng hơi nhô lên của omega.
Mi mắt của Chu Mộ Thời run ẩy, anh không nhịn không được mà giãy giụa, nhưng bị Hạ Ngung cố định, alpha nhắc nhở bên tai anh: "Cẩn thận một chút."
dương v*t bên trong huyệt không lùi mà tiến tới, đi sâu vào trong phạm vi an toàn, bàn tay thì chậm rãi vuốt ve qua lại trên bụng anh, giống như thưởng thức một báu vật hắn yêu thích không muốn rời tay. Chu Mộ Thời bị kích thích một trước một sau tới mức chảy nước mắt, quay đầu cọ lên vạt áo Hạ Ngung và bị hắn phát hiện, đối phương cúi đầu hôn lên gương mặt ẩm ướt của anh, chế nhạo: "Sắp làm cha rồi, sao lại bắt đầu thích khóc nhè như thế?"
Chu Mộ Thời nâng mắt muốn trừng hắn, nhưng anh nhận ra không thể thấy rõ ánh mắt trong bóng tối nên anh cắn một cái lên xương quai xanh của Hạ Ngung, dùng giọng khàn khàn ra lệnh: "Đừng có sờ nữa."
Hạ Ngung không chọc anh nữa, hắn rút dương v*t ra, giữ eo Chu Mộ Thời và xoay người, để anh nằm trên người mình, sau đó hắn nghiêng người dựa vào đầu giường, cười nói: "Đừng nóng giận, ngài Chu, đổi lại cho em bắt nạt tôi nhé?"
Chu Mộ Thời vùi vào đầu vai hắn, đáy mắt bỗng nhiên trở nên tăm tối, anh dùng sức cắn lên dấu răng đã tồn tại rất lâu sau cổ Hạ Ngung.
...
Lúc kết thúc đã là rạng sáng, mưa đã ngừng từ lâu, Chu Mộ Thời nằm trong ngực Hạ Ngung bắn lần thứ ba, mơ màng được hắn ôm vào phòng tắm. Anh vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn mở to mắt không ngủ, khi được ôm vào trong bồn tắm, đột nhiên anh nhẹ giọng hỏi một câu: "Nặng không?"
Hạ Ngung sững sờ, cúi đầu nhìn ánh mắt anh, người trong ngực cũng đã nhắm mắt lại, chỉ có bờ môi hơi mím lại.
"Không nặng." Hắn không nhịn được lại sờ lên bụng dưới của Chu Mộ Thời, nói bổ sung, "Là quá nhẹ mới đúng, sao em lại thấy nặng?"
Chu Mộ Thời lắc đầu, không muốn trả lời hắn, Hạ Ngung lại tiếp tục nhìn anh, nói: "Tóm lại mặc kệ là nặng hay nhẹ, tôi đều ôm nổi, vì vậy nên phải đút em ăn nhiều cho nặng hơn mới được."
Chu Mộ Thời mở to mắt nhìn hắn, khóe miệng bỗng cong lên một độ cong nhỏ, có lẽ chỉ là một nụ cười mỉm, nhưng Hạ Ngung vẫn nhìn chăm chú thật lâu rồi mới dời mắt đi.
Bên tai là tiếng nước khẽ vang lên trong bồn tắm, Chu Mộ Thời ngửi thấy mùi mộc hương nồng nàn ướt át trong không khí, trong nháy mắt anh nhớ tới ký ức mơ hồ vụn vặt trong mơ.
Ngu Uyên mà anh từng có duyên gặp mặt một lần, từng chỉ sống trong trí tưởng tượng của anh, bây giờ trở thành thứ chân thực duy nhất.
Nếu như nói cuộc đời của Chu Mộ Thời là một con đường không bằng phẳng, mà mỗi một bụi gai và bẫy rập đều nằm trong khống chế và dự đoán của anh, như vậy sự tồn tại của Hạ Ngung là đầm lầy không thể nào đoán trước, từ đó mỗi một điều bất ngờ quý giá khắc sâu trong ký ức đều xảy ra ở đây, khiến Chu Mộ Thời say đắm tình nguyện dừng lại.
Hoặc nói cách khác, chính Hạ Ngung là điều bất ngờ của anh, cũng là mảnh ghép hoàn thiện cuộc đời anh.
- --
PN cuối sẽ ra vào chủ nhật nha, 7k chữ dài vl (ಠ‿ಠ)