Bằng Lan Giang Nguyệt
|
|
Chương 50: Hồng Loan[EXTRACT]Edit & Beta: DK Người lúc thường luôn ôn hòa khi nổi nóng thì cực kỳ thú vị, đặc biệt là Triệu vương gia đang thẹn quá hóa giận. Hôm nay y cứ nghĩ rằng nếu như Từ Phong Cận đã biết chân tướng, vậy mối quan hệ của hai người sẽ nhạt đi chút ân huệ và mặn thêm chút tình ý, liền thuận theo tình huống, còn đổi một bộ áo lót mới, chuẩn bị đêm nay chủ động hiến thân. Đợi đến lúc đó, giữa hai người nhu tình mật ý, nơi nào còn quan tâm ân tình hay không. Kế hoạch rất tốt, nhưng xem ra Từ Phong Cận vẫn chưa biết sự thật, vì vậy mới muốn giả say thăm dò, mà giả say lại cố tình lộ ra sơ sót, làm bộ mơ mơ hồ hồ nói ra kế hoạch của chính mình, khiến người nghe xem nhẹ. Đoán chừng Từ Phong Cận đã sớm xác nhận thân phận ân công của y, cũng vừa đúng dịp y nhìn thấy vật cũ năm đó nhất thời chột dạ, tay chân luống cuống, mới có thể lọt vào kế hoạch của Từ Phong Cận. Từ Phong Cận ở trên vai Triệu vương gia giãy dụa một chút, vào cửa thấy chiếc mặt nạ có khắc dòng chữ Lâm An mười lăm tháng năm, tiện tay cầm lên, cười cười nói: “Quả nhiên là ngài.” Lúc này Triệu Úc đã bình phục rất nhiều, đặt Từ Phong Cận lên giường nhìn thẳng hắn, Từ Phong Cận nửa quỳ ngồi dậy, cầm mặt nạ đeo lên mặt y, ngoẹo cổ cong mắt cười nói: “Ân công.” Sự tình đã đến nước này, Triệu Úc đành phải thừa nhận, lại hỏi: “Vương phi biết vì sao ta phải gạt ngươi không?” Advertisement / Quảng cáo Từ Phong Cận gật gật đầu nói: “Biết.” Triệu Úc nói: “Vậy ngươi…” Từ Phong Cận đặt mặt nạ sang một bên, chặn lại trán của y nói: “Úc lang cứu ta là thật, dạy ta làm người cũng là thật. Ân tình là ân tình, ta tuy không có học vấn, nhưng vẫn có thể phân rõ phải trái, nếu ân công là người khác ta nhất định sẽ hảo hảo báo đáp một phen, nhưng nếu ngài, ta nhất định sẽ không trộn lẫn tình ái và ân tình.” Triệu Úc nói: “Thật sự?” Từ Phong Cận nghiêm túc nói: “Đương nhiên là thật. Ta yêu thích ngài, chỉ vì ngài là Triệu Úc. Chứ không phải Triệu Úc có ân với ta.” Triệu Úc nhìn hắn một lúc lâu, rồi mới ôm hắn vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Lúc trước ta sợ ngươi sẽ vì chuyện này mà có rằng buộc trong lòng, hạ thấp chính mình.” Từ Phong Cận bất ngờ đè lên người y, cắn môi dưới y: “Ta sẽ không, ta muốn bầu bạn bên cạnh Úc lang, trở thành người xứng đang với ngài nhất.” Nói xong hào hứng cầm lọ thuốc mỡ giơ cao, ghé vào lỗ tai y sung sướng nói: “Chúng ta thử đi? Ta học rất giỏi.” Triệu Úc vốn cũng định như thế, không nói thêm nữa, thân thể xoay một cái, hai người liền thay đổi vị trí, tứ chi quấn quýt. Mặc dù đây đều là lần đầu của hai người, nhưng mọi thứ diễn ra rất trơn tru. Từ Phong Cận còn vì chuyện này tỉ mỉ học rất nhiều ngày, đôi môi đụng vào nhau liền quấn quýt không rời, màn gấm rủ xuống che dấu đêm xuân. Hai người vừa hôn nhau vừa cởi y phục đối phương, lồng ngực hô hấp phập phồng chạm vào nhau, hai hạt đậu phía trước đã cứng ngắc. Triệu Úc tách môi ra khỏi Từ Phong Cận, một đường hôn xuống dưới ngực, đem vật đã hưng phấn cứng lên cắn vào trong miệng, âm thanh “liếm mút” vang vọng khắp căn phòng. Từ Phong Cận nghe tiếng nước chỉ cảm thấy bụng dưới cương cứng, vật giữa hai chân run rẩy dựng thẳng lên, phun ra chất lỏng óng nước, Triệu Úc cũng không tốt hơn hắn là bao, nóng bỏng như sắt nung, kẹp ở giữa hai mông hắn, chỉ mới đỉnh thử, đã khiến toàn thân hắn run rẩy. Ánh mắt Từ Phong Cận mờ ảo, đuôi mắt đỏ ửng như trang điểm, khiến hắn càng trở nên câu dẫn. Triệu Úc đẩy thân lên, nhìn sóng mắt ẩn tình dưới ánh đèn mờ ảo, cầm thuốc mỡ đổ ra tay, còn chưa động thủ, Từ Phong Cận đã thoải mái mở rộng hai chân, mặc y muốn làm gì thì làm. Mùi vị thuốc mỡ kỳ dị, như muốn lôi kéo người chìm đắm vào cơn hoan lạc. Triệu Úc thuận theo ánh nến quan sát nơi tư mật của Từ Phong Cận, thừa dịp cả người hắn thả lỏng, chậm rãi lấy hai ngón tay thăm dò, lập tức bị sự ấm áp bên trong bao lấy, quấn lấy không ra. Không biết thuốc mỡ này có gì thần kỳ, chỉ lay động mấy lần, Từ Phong Cận đã rên rỉ không ngừng, giống như nằm giữa hồ nước xuân, khuấy động không thôi. Triệu Úc thấy hắn thoải mái rên rỉ, không chút nào nhăn nhó, không khỏi cười cười nói: “Vương phi không kịp đợi?” Từ Phong Cận mặt mày xuân sắc, thẳng thắn nói: “Đương nhiên không đợi kịp, chỉ muốn Vương gia lập tức làm ta, cùng thân thể ta giao hòa làm một.” Lời vừa nói ra, Triệu Úc liền nghiêng người xuống, đem vật cứng nổi gân xanh, chậm rãi đưa vào trong huyệt động đã được nới lỏng bằng thuốc mỡ, một trận cọ xát đỉnh lộng. Hôm sau trời vừa sáng cơm nước đặt trên bàn ăn, Trình Kiều ngồi trong phòng nhìn hồi lâu, thấy Triệu Úc vẫn chưa có động tĩnh ra ngoài, liền thần thần bí bí hỏi Sầm Linh: “Sao ta cảm thấy vương gia nhà ta cùng Từ Phong Cận, có chút vấn đề.” Sầm Linh thỉnh thoảng nhìn về trong viện, thu hồi ánh mắt nghi ngờ nói: “Vấn đề gì?” Advertisement / Quảng cáo Trình Kiều thần sắc phức tạp: “Chính là… Ta cảm thấy giữa hai người họ không giống diễn kịch. Trấn Bắc Sơn ngày đó vương gia nhờ chúng ta giúp đỡ tung cánh hóa, chuẩn bị bái đường, diễn trò không làm đến trình độ thế đâu?” Sầm Linh giật mình: “Vương gia cùng A Cận, đã sớm không phải diễn trò…” “A?” Trình Kiều vội vàng khoát tay nói: “Không thể không thể.” Sầm Linh nói: “Là sự thật.” Trình Kiều nói: “Làm sao có khả năng, đánh chết ta cũng không tin.” Sầm Linh đang định giải thích, lại đột nhiên nhìn thấy một bóng người từ trong viện bước vào, chính là Triệu Tuyển. Hắn trộm nhìn mấy lần, lại không cẩn thận chạm phải ánh mắt Triệu Tuyển, nhất thời tay chân luống cuống, cúi đầu. Triệu Tuyển nghi hoặc không thôi, cảm thấy được vị huynh đệ này dị thường sợ hắn? Hắn cũng không phải hồng thủy mãnh thú, lớn lên coi như anh tuấn tiêu sái, sợ hắn làm chi? Vì vậy hai bước thành một đi vào phòng khách, hỏi Trình Kiều: “Đệ đệ đâu?” Trình Kiều vội hỏi: “Vương gia còn chưa dậy.” Triệu Tuyển cả kinh: “Còn chưa dậy? Mặt trời mọc đã lên ba sào.” Trình Kiều nói: “Lục gia nếu như có việc gấp, ta giúp ngài đi gọi một tiếng.” Triệu Tuyển nói: “Được rồi, cứ để cho nó ngủ, cũng không có chuyện gì to tát lắm, chỉ là ta muốn đi ra ngoài mua chút đồ, tìm người trợ giúp.” Trình Kiều nói: “Vậy ta đây liền an bài hạ nhân cho ngài.” Triệu Tuyển liếc mắt Sầm Linh nói: “Không cần tìm người khác, để Sầm Linh đi cũng được.” Sầm Linh không nghĩ tới Triệu Tuyển sẽ gọi tên mình, ngẩng đầu lên hỏi: “Ta… Ta?” Triệu Tuyển nói: “Nơi này trừ ngươi ra còn có ai tên Sầm Linh?” Sầm Linh vội đáp: “Không, không có.” Triệu Tuyển vỗ bả vai hắn, sảng khoái nói: “Vậy đó là ngươi rồi, đi thôi.” Advertisement / Quảng cáo Sầm Linh theo Triệu Tuyển đi rồi, Trình Kiều vẫn còn canh cánh trong lòng, mắt thấy đã sắp trưa, Triệu Úc cùng Từ Phong Cận còn chưa đứng dậy, Trình Kiều có chút không yên lòng, đi tới nội thất bồi hồi một phen, lại mơ hồ nghe thấy có chút động tĩnh, giống như là hai người đang trêu đùa nhau, nhưng cũng không chân thực lắm, bèn xuyên qua cửa sổ giấy nhìn bên trong, thử gõ cửa một cái nói: “Vương gia? Có muốn dùng điểm tâm không?” Nội thất thoáng yên tĩnh lại, mơ hồ nghe thấy Triệu Úc nói gì đó, qua nửa ngày mới có tiếng bước chân tới gần. Trình Kiều vội vàng đứng thẳng người, đợi cửa phòng mở ra mới thấy rõ người tới, cả kinh suýt nữa ngã lăn xuống, người đi ra không phải ai khác, chính là chủ nhân mà hắn đã hầu hạ hơn mười năm, chỉ có điều hắn chưa từng gặp Triệu Úc như vậy bao giờ. Tóc dài tùy ý buộc ở phía sau, không áo lót, trên người vẻn vẹn chỉ khoác lên một bộ y phục màu đen rộng thùng thình, vạt áo ngổn ngang, da thịt lộ ra ngoài đều toàn vết xanh tím, ở cổ còn có hai vết cào! Chuyện này… Chuyện này… Trình Kiều giật mình tại chỗ, lắp bắp nói: “Vương, vương gia làm sao…” Triệu Úc nói: “Không có chuyện gì, đi chuẩn bị chút cháo hoa bưng tới…..”? Y nói còn chưa dứt lời, trong phòng liền truyền đến tiếng la của Từ Phong Cận: “Phải bỏ nhiều đường!” Triệu Úc cự tuyệt nói: “Không cho, thanh đạm chút.”
|
Chương 51: Hỉ phục[EXTRACT]Edit & Beta: DK Thời gian bái đường được cử hành trước trung thu một ngày, Dư Tam Nương mang bát tự của hai người Triệu Từ tìm người xem giờ lành, hỉ phục sau hôm đó đã được người ngày đêm hoàn thành, đưa đến đúng lúc Từ Phong Cận rời giường. Hắn và Triệu Úc hoang đường hai ngày, cửa cũng không có ra, lúc mặc lên y phục hai chân còn run run, Dư Tam Nương một bộ ghét bỏ nói: “Nhìn cái bản lãnh này của ngươi đi, về sau ra ngoài cũng đừng nói là người của Thanh Nhạc Phường, để người ta nghe thấy thì sẽ làm trò cười cho họ mất.” Từ Phong Cận rót cho mình chén trà nhuận họng, liến thoắng nói: “Thanh Nhạc Phường đi ra ngoài thì làm rạng rỡ tổ tông được ai? Ta không giấu đi đã là quá lắm rồi, ngươi còn muốn ta rêu rao khắp nơi? Nghĩ hay quá ha.” Dư Tam Nương véo hắn một cái, đặt hỉ phục lên bàn hỏi: “Vậy mới nói ngươi là ngu ngốc.” Lại nói: “Đống đồ vật lúc trước ta đưa cho ngươi đâu?” Từ Phong Cận miễn cưỡng xoay tay lại, chỉ chỉ ngăn tủ sau lưng nói: “Tất cả đều để bên trong.” Dư Tam Nương không nói hai lời đi tới lật bao đồ, mang tới một thứ, đưa cho hắn nói: “Thứ này thường dùng.” Advertisement / Quảng cáo Từ Phong Cận nghển cổ nhìn nhìn, hỏi: “Dùng làm gì?” Dư Tam Nương lườm hắn một cái, giễu hắn cả ngày chỉ biết bày trò không có tý kiến thức nào, uổng công sống ở nam quán mười mấy năm, lại nói: “Đây là dùng để trị thương phía sau, ta thấy hai người các ngươi cả ngày không ra khỏi cửa, chẳng biết tiết chế chút nào…” Tam Nương còn chưa dứt lời, chỉ thấy Triệu Úc đi đến, nàng vội vàng hành lễ: “Tham kiến vương gia.” Triệu Úc có chút mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng giơ tay lên nói: “Bà chủ Dư không cần đa lễ.” Lại đi đến trước mặt Từ Phong Cận xoa đầu của hắn nói: “Đói bụng không?” “Đói!” Từ Phong Cận ngồi lên ghế bên bàn tròn ôm eo y nói: “Hai ngày này chỉ ăn mấy thứ thanh đạm không no, đã thế còn bị ngài lật qua lật lại giày vò.” Rồi ngửa đầu làm nũng: “Lúc nãy ta đã cảm thấy sau lưng dinh dính giống như là… Ưm!” Triệu Úc đưa tay che miệng Từ Phong Cận, ôn hòa cười với Dư Tam Nương: “Mấy ngày nay vất vả bà chủ Dư, hôm nay đầu bếp đã làm nhiều món mới rất đặc sắc, buổi trưa để Trình Kiều dẫn ngươi tới phòng bếp nếm thử.” Dư Tam Nương là người có nhãn lực, vội nói tạ ơn, rồi đem thứ trong tay đưa cho Triệu Úc nói: “Nào dám làm phiền Trình Kiều tiểu ca, ta tự mình đi là được rồi, vương gia có rảnh thì thử hỉ phục một chút, chỗ nào không thích hợp ta lập tức tìm người tới đổi.” Triệu Úc gật đầu nói tốt, đột nhiên cảm giác bàn tay ướt át nham nháp như bị mèo liếm, Triệu Úc cúi xuống nhìn, vừa vặn chạm mắt với đôi đồng tử lúc liếng của Từ Phong Cận, đợi Dư Tam Nương đi ra ngoài, Triệu Úc mới lấy tay ra hỏi: “Còn chưa có chơi chán?” Từ Phong Cận “Hắc hắc” gật đầu: “Đời này cũng không chơi đủ.” Triệu Úc cười nâng cằm hắn hỏi: “Thì ra vương phi không chỉ vô lại, mà còn là một tên tiểu lưu manh.” Từ Phong Cận trừng mắt không phục nói: “Ban ngày ban mặt vương gia cầm trên tay món đồ kia, sao còn nói ta lưu manh?” Cầm cái gì? Triệu Úc nghi hoặc, món đồ Dư Tam Nương vừa mới đưa y không có quan sát kỹ, cúi xuống nhìn thì ra là một khối ngọc thạch hình trụ, cầm lên nhìn thêm lần nữa, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt không thể nói thành lời. Vật kia, chính là một cây nhuận vật tư dưỡng (aka s*x toy) sáng bóng , thứ này làm ra cũng quá chân thật đi, hai đầu tròn trịa, trên thân còn có những đường vân nổi lên. Triệu vương gia cầm ở trong tay giật mình, cố gắng điềm nhiên như không để sang một bên. Từ Phong Cận khéo hiểu lòng người đứng dậy ôm lấy cổ y giống như muốn hóa giải xấu hổ, ai nghĩ lại nói câu: “Thứ này quá nhỏ, không bằng chỗ kia to lớn của vương gia làm cho ta thần hồn…” Triệu Úc lập tức che miệng của hắn lại, Từ Phong Cận vẫn còn giương nanh múa vuốt cố gắng nói: “Sao còn không cho người ta nói xong!” Triệu vương gia: “Không cho phép.” Từ Phong Cận gỡ ra tay của y tức giận: “Có nói đạo lý hay không!” Triệu Úc chọt chọt trán hắn, tùy hứng nói một tiếng “Không có”, rồi ôm ngang người trở về nội thất, bên ngoài bình phong sớm đã chuẩn bị nước nóng, Triệu Úc giúp Từ Phong Cận tắm rửa sạch sẽ, rồi lấy ra hai bộ hỉ phục trên bàn, cùng nhau mặc thử. Úc vương phủ có tú nương chuyên môn may vá, hỉ phục được thêu bằng tay vô cùng tinh xảo, trường sam đỏ rực càng làm nổi bật màu vàng óng ánh thêu hỉ thước hoa chi, tường vân tiên hạc, ngụ ý cả đời vui vẻ hòa hợp, một đôi ngọc trâm hoa sen uyên ương, thể hiện cho sự có đôi có cặp tinh tế đồng tâm. Hỉ phục rườm rà phức tạp hơn nhiều so với bộ y phục dùng để tiếp khách, Từ Phong Cận lại cảm thấy vui mừng hớn hở khi mặc lên người, chỉ hận không thể mặc mãi. Triệu Úc giúp hắn thắt đai lưng, nhìn đáy mắt tràn đầy thích thú tò mò của hắn, nắm tay, mặc hắn trái xem phải ngó nói: “Thích không?” Advertisement / Quảng cáo Từ Phong Cận liên tục gật đầu, đeo lên ngọc quan cho Triệu Úc, cao hứng nói: “Chúng ta thật sự sắp thành hôn?” “Ừm.” Triệu Úc cúi đầu khẽ hôn trán lên hắn, rồi ôm người vào lòng: “Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, lần này không qua loa giống như ở Lâm An, nếu bái đường, cả đời này, đều là người của ta.” Từ Phong Cận liếc mắt cười nói: “Ta còn lo cả một đời quá ít đây, phải đời đời kiếp kiếp mới đủ.” Rồi tiếp tục cao hứng hỏi: “Thành thân sẽ làm gì nhỉ? Phải chú ý những chuyện gì?” Triệu vương gia nghĩ nghĩ, ánh mắt sâu xa nói: “Ta bình sinh cũng là lần đầu, tuy nhiên bà chủ Dư nói phải chia phòng một ngày, ta sẽ từ bên ngoài trạch đi đón ngươi.” “Chia phòng?!” Từ Phong Cận vội vàng ôm chặt lấy y: “Không chia không chia, chúng ta không giống với người ngoài, ta không muốn chia phòng với ngài.” Triệu Úc cười nói: “Vậy phải làm thế nào? Nghe nói là tập tục, đó là một trong những bước của quá trình.” Từ Phong Cận khổ não nói: “Chẳng lẽ đêm hôm trước ta còn phải leo tường tới tìm ngài yêu đương vụng trộm?” Triệu Úc cười cười: “Một đêm cũng nhịn không được?” Từ Phong Cận ngửa đầu hỏi y: “Vương gia có thể chịu?” Triệu Úc lắc đầu: “Không thể.” Từ Phong Cận chán nản: “Vậy làm sao bây giờ?” Triệu Úc nói: “Vậy thì không nghe lời họ nữa, đến lúc đó chúng ta cùng tiến cùng lùi, mặc kệ những cấp bậc lễ nghĩa rườm rà đó.” Từ Phong Cận cười khanh khách nói: “Vương gia cũng có lúc không tuân thủ lễ nghĩa?” Triệu Úc nói: “Còn không phải do vương phi làm hư bản vương rồi?” Từ Phong Cận vội vàng nịnh nọt: “Có thể nào trách ta, vương gia hiểu sâu rộng rãi, vốn không phải là người bảo thủ không chịu thay đổi.” Triệu Úc “Ừm?” một tiếng nói: “Không phải ngươi nói ta có thù tất báo, tính toán chi li sao.” Advertisement / Quảng cáo Từ Phong Cận giật mình, nháy mắt mấy cái hỏi: “Sao ngài biết?” Lại áp mặt lên ngực y lắng nghe tiếng tim đập: “Chẳng lẽ ngài thực sự biết thuật đọc tâm?” “Quả nhiên.” Triệu Úc hừ cười hai tiếng, ghé sát bên tai nói: “Trước kia không ít lần vụng trộm mắng ta.” Từ Phong Cận không nghĩ nói chuyện hai ba câu lại trúng chiêu, đành phải quay lại cắn y, mặt dày phủ nhận: “Ta chưa từng mắng qua.” Hai người bên này nói giỡn không ngừng, Trình Kiều đứng ở ngoài cửa bồi hồi nửa ngày. Hắn có nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng ra được vương gia nhà mình cùng Từ Phong Cận kịch giả tình thật, nhất thời còn có chút không thể nào tiếp thu được. Nếu hắn sớm phát giác ra thì tốt rồi, bây giờ người ta đã chuẩn bị bái đường thành thân mới hiểu được, cảm giác có chút trời đất quay cuồng, chuyện này, Từ Phong Cận sau này sẽ chân chính trở thành vương phi? Hắn không phải trình Kiều ca nữa rồi? Vậy về sau hắn đâu còn dám ra oai trước Từ Phong Cận nữa?! Chuyện này khiến hắn xoắn xuýt không chịu nổi, bỗng thấy ngoài cửa quản gia đưa người tới. Trình Kiều thấy vội vàng chạy vào trong viện nói: “Lâm cô cô sao lại tới đây?” Lâm cô là nhũ mẫu của mẫu phi Triệu Úc, từ khi quý phi còn nhỏ cho đến khi gả vào trong cung, một đường phục thị đến nay, rất được người tín nhiệm, nàng gật đầu với Trình Kiều hỏi: “Vương gia ở đây sao?” Trình Kiều nói ở, nàng bèn nói: “Hôm nay quý phi ra khỏi phật đường, nghe nói vương gia muốn cùng vị vương phi kia hợp lễ, quý phi nghĩ trước hết phải gặp mặt trước đã, không biết tiểu Trình có thể đi thông báo một tiếng?”
|
Chương 52: Tiến cung[EXTRACT]Edit & Beta: DK Triều đại sáu cung vô chủ, sau khi hoàng hậu hoăng thệ thì mọi việc đều do hai vị quý phi làm chủ sự, một vị là mẫu thân của thái tử, một vị chính là mẫu thân của Triệu Úc Triệu Tuyển, Thần quý phi. Thần quý phi vốn họ Liêu, không phải là nữ nhi của quan lại đại thần, lúc trước nghe nói Triệu Đoan không màng chuyện chính sự trong cung, chỉ muốn du sơn ngoạn thủy viết chữ vẽ vời. Năm ấy khi còn chưa đăng cơ có đi dạo Tây Sơn Tự họa cảnh thu, trùng hợp nhìn thấy dưới gốc cây phong đỏ bên cạnh dòng suối có tiểu thư Liêu gia đang giặt quần áo, vừa nhìn thấy đã thất thần, đợi đến khi dừng bút, trên giấy đã họa một thiếu nữ sóng tóc như mây, cài trâm ngọc bích. Triệu Đoan vừa thấy đã chung tình không quên, liền tìm kiếm khắp nơi, khi còn trẻ tướng mạo hắn đường đường tuấn dật, lại giỏi thi từ ca phú, theo đuổi một chút, đã khiến Liêu tiểu thư động tâm xuân, nhưng đợi đến khi nói chuyện cưới gả, Liêu tiểu thư lại phát hiện Triệu Đoan thân phận vương gia, trong phủ đã không ít thê thiếp. Mặc dù tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng vẫn khiến cho nàng chịu không ít đả kích, cũng do nàng ngây thơ hồn nhiên si tâm vọng tưởng. Tuy nhiên nàng cũng hiểu, vô luận ngày sau cùng ai, cũng sẽ không có một ai toàn tâm toàn ý, may mà Triệu Đoan đối với nàng rất tốt, nên đành chấp nhận gả. “Sau này phụ hoàng đăng cơ, mẫu phi càng ngày càng xa cách.” Triệu Úc cùng Từ Phong Cận thay đổi hỉ phục: “Tuy rằng phụ hoàng đối với mẫu phi khác biệt, nhưng không thể nào trở về như lúc ban đầu được nữa.” “Cho nên vương gia mới không muốn giẫm lên vết xe đổ? Chỉ muốn kết hôn với một thê tử làm bạn một đời?” Từ Phong Cận giúp y cởi mũ, cầm lấy cây lược đàn hương giúp y vấn tóc. “Đúng là như thế.” Triệu Úc nói: “Tuy nhiên trải qua chuyện lần đó, mẫu phi chịu kinh hách, cũng biết trong cung khắp nơi cạm bẫy, bước sai một bước có thể mất mạng, tuy là vì quý phi, nhưng mẫu phi không rành chuyện hậu cung, cả ngày thanh tu lễ Phật, khoảng cách với phụ hoàng vì thế ngày càng dãn cách.” Advertisement / Quảng cáo Từ Phong Cận cài trâm lên đầu y, thuận thế nằm nhoài lên bả vai y nhìn bóng hai người phải chiếu trong gương đồng: “Nếu sau này ta và vương gia cũng trở nên như vậy thì sao?” Triệu Úc nói: “Không có khả năng này.” Từ Phong Cận nói: “Nhỡ đâu?” Triệu Úc nói: “Nếu là có chuyện ‘nhỡ đâu’, ta sẽ nhốt ngươi vào phòng ngủ, ném lên giường cởi sạch sành sanh.” Từ Phong Cận hai mắt sáng ngời, hưng phấn nói: “Sau đó thì sao? Sau đó muốn làm gì ta?” Triệu Úc đắn đo suy nghĩ, như là nghĩ qua vô số chuyện, còn thỉnh thoảng gật đầu ra vẻ tâm đắc, Từ Phong Cận nằm úp sấp trên người y giục: “Nói mau nói mau!” Triệu Úc cười nói: “Sau đó, không chạm ngươi lấy một cái.” Từ Phong Cận trừng mắt nhìn, phản ứng lại liền muốn cắn tai y, Triệu Úc vội vàng đứng dậy né tránh, cười to. Buổi trưa qua đi, hai người Triệu Từ liền cùng nhau cưỡi xe ngựa xuyên qua phố lớn Huyền Vũ đến cổng Bắc hoàng cung. Lúc này đúng tiết thu phân, hoa kim quế nở tỏa hương thơm ngát, mạ vàng ngói ngọc, đi qua cánh cổng hoàng cung, tường đỏ trời xanh. Từ Phong Cận đi theo bên người Triệu Úc thán phục sự nguy nga tráng lệ. Hôm nay hắn mặc một bộ trường sam màu trà, mặc lên rất tôn dáng, cổ áo không được thêu tinh xảo như thường ngày, mà thay vào đó là một chiếc lưu tô hoa mai bạch ngọc mạ vàng rủ xuống, khuôn mặt thì há hốc, như tiểu công tử con nhà phú quý nhưng chưa thấy quá cảnh đời, thật là mâu thuẫn. Trong cung có trăm ngàn phòng ốc, mỗi nơi lại khác nhau, đình đài lầu các, bóng cây sum suê, Triệu Úc dẫn theo Từ Phong Cận vừa đi vừa ngắm cảnh không vội vã vào cung ngay. “Tính cách mẫu phi ôn hòa, ngươi không cần sốt sắng, mẫu phi hỏi gì, ngươi cứ theo đó mà đáp là tốt rồi.” Mặc dù trên mặt Từ Phong Cận không hiện ra, nhưng bàn tay nắm Triệu Úc lại đổ mồ hôi, Triệu Úc không khỏi cười hỏi: “Không phải vương phi không sợ trời không sợ đất? Làm sao bây giờ lại khẩn trương như vậy?” Từ Phong Cận nói: “Lúc không sợ trời không sợ đất là vì thứ gì đó, nếu giờ mẫu phi ngài không lọt mắt ta, nhất quyết muốn chia cách hai ta thì làm sao bây giờ?” Triệu Úc không chắc chắn Thần phi sẽ yêu thương hắn, chỉ động viên nói: “Không sao, dù sao ta sớm đã xuất cung, nếu như mẫu phi thích ngươi, sau này có thể thường xuyên ban thưởng, nếu như không thích, thì sau này sẽ không để ngươi tiếp tục gặp nữa.” Lúc này Từ Phong Cận mới an tâm một chút, ưỡn ngực thẳng lưng nói: “Đi thôi, đi gặp mẫu thân chúng ta.” Hai người xuyên qua hoa viên, đang muốn đi tới hậu cung, đã thấy một cung nữ lảo đảo chạy tới, hai má mang thương, khóe miệng chảy máu, nàng giương mắt nhìn thấy Triệu Úc, sợ đến vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Nô, nô tỳ tham kiến Thất vương gia.” Advertisement / Quảng cáo Triệu Úc gật gật đầu, vẫn chưa đi, mà nhìn nàng hỏi: “Ngươi là người hầu ở Đông cung?” Cung nữ run run đứng dậy, gật đầu nói: “Vâng.” Triệu Úc thần sắc bất biến quan sát nửa ngày, hỏi: “Mặt sao lại bị thương?” Cung nữ vội lau nước mắt đáp lời: “Là nô tài tay chân vụng về, chọc giận… Thái tử điện hạ.” Triệu Úc hiểu rõ, nói một tiếng: “Đi đi.” Cung nữ liền vội vàng đứng lên chạy xa, người đi rồi Triệu Úc vẫn đứng tại chỗ, Từ Phong Cận nghi hoặc hỏi: “Có gì không ổn?” Triệu Úc kéo hắn đi tiếp: “Trong cung quy củ nghiêm ngặt, thái tử ở đông cung, các phi tần sinh hoạt thường ngày ở tây cung, hai nơi cách nhau khoảng nửa canh giờ đi bộ, ngươi nhìn trên mặt nàng còn vết máu chưa khô, như là vết thương mới, nếu do thái tử đánh, thì chắc đang ở gần đây, nhưng thái tử đã bị cấm túc, sẽ không được ra khỏi cửa.” Từ Phong Cận nói: “Vừa rồi nàng gạt chúng ta?” Triệu Úc gật đầu: “Chỉ là không biết nàng đến đây tìm ai.” Từ Phong Cận nói: “Nếu là vậy, thì có lẽ đi tìm mẫu phi thái tử thôi.” Triệu Úc nói: “Không, mẫu phi thái tử đã mất vài năm trước.” “A?” Từ Phong Cận ngạc nhiên nói: “Vậy thì lạ thật, nàng nói với Úc lang như vậy, chẳng lẽ là muốn vu hại thái tử tàn bạo hay sao?” Triệu Úc nhìn dáng dấp nghiêm túc suy nghĩ của hắn, không khỏi bật cười: “Những năm nay quả thực thái tử tàn bạo hơn xưa, này cũng không tính là vu hại, thôi chúng ta đi trước, chuyện này nói sau.” Từ Phong Cận liền quay đầu liếc nhìn bóng lưng cung nữ, hỏi: “Sự tình trong cung đều mơ hồ thế này sao? Ngay cả một cung nữ cũng khiến người suy nghĩ không thấu?” Triệu Úc gật đầu, nghiêm túc nói: “Cho nên, phu nhân của ta nên bớt chút tò mò, chỉ ở Úc vương phủ làm mưa làm gió là tốt rồi.” Advertisement / Quảng cáo Từ Phong Cận không phục nói: “Ta cũng không có làm mưa làm gió, phải hiếm lắm mới có một người vừa tri thức hiểu lễ nghĩa, vừa huệ chất lan tâm(1) như ta.” (1)Huệ chất lan tâm: người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quýTriệu Úc tiếng cười ha ha, phụ họa hắn: “Quả thực hiếm thấy, huệ chất lan tâm như vậy thế gian chỉ có mình ngươi.” Hai người vừa đi vừa nói chuyện thoáng chốc đã bước vào trong sân của Thần quý phi, Lâm cô cô đã trở về từ lâu, đứng ở cửa vội vàng chào đón: “Tham kiến vương gia, tham kiến Từ công tử, mau vào đây, nương nương đợi đã lâu.” Từ Phong Cận mới vừa bình tĩnh tâm tình, lúc này lại có chút căng thẳng, hiếm thấy giương mắt cầu cứu nhìn Triệu Úc, liền thấy y cúi đầu nhẹ nói bên tai hắn: “Đừng lo lắng, mọi việc có ta ở bên cạnh ngươi.” Từ Phong Cận khà khà cười trộm, theo sau Lâm cô đi vào bên trong, nhìn thấy Thần quý phi ngồi bên giường gấm uống trà. Thần phi năm nay đã ba mươi có chín, thế nhưng vẫn xinh đẹp ôn nhu như tiên nữ, thấy hai người đến vội vàng thả chén trà xuống, cười nói: “Úc Nhi đến.” Triệu Úc cất tiếng gọi mẫu phi, đang muốn giới thiệu, đã cảm thấy trên tay căng thẳng, quay đầu xem sao, thì thấy Từ Phong Cận đã “phịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, mở miệng nói: “Cận Nhi tham kiến mẫu thân! Mẫu thân thiên tuế!”
|
Chương 53: Che giấu[EXTRACT]Edit & Beta: DK Thần quý phi bị hắn dọa cho sợ hết hồn, giật mình nói: “Nhanh, mau đứng lên.” Từ Phong Cận vội vã tạ ân, quỳ trên mặt đất dập đầu mấy cái, mới chậm rãi đứng lên, Triệu Úc thấy hắn có chút hoảng loạn, lo lắng nói: “Làm sao vậy?” Từ Phong Cận nắm chặt tay, ngượng ngùng lắc đầu: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, quỳ có chút mạnh.” Nhìn bộ dạng vội vàng có chút ngốc nghếch của hắn, Thần quý phi che mặt cười không ngừng, nói: “Sau này không cần hành đại lễ như vậy, mau ngồi đi.” Lại cẩn thận nhìn hắn nửa ngày, hài lòng gật gật đầu, nói với Triệu Úc: “Không trách Úc Nhi yêu thích, thật là đứa trẻ tốt.” Triệu Úc vẫn chưa nhiều lời, chỉ hỏi nàng: “Gần đây thân thể mẫu phi ra sao?” Advertisement / Quảng cáo Thần quý phi nói: “Vẫn như cũ, mấy ngày nay trời lạnh, có chút ho khan, không đáng lo ngại.” Triệu Úc tiếp lời: “Lát nữa con sẽ gọi thái y đến nhìn thử xem, lấy luôn chút thuốc nhuận phổi đến.” Thần quý phi ôn thanh nói: “Úc Nhi không cần quan tâm, bổn cung sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.” Rồi nhìn về phía Từ Phong Cận nói: “Cận… Cận Nhi đến kinh thành mấy tháng nay, đã quen thuộc với nơi đây chưa?” Từ Phong Cận “Vâng” một tiếng, gật đầu liên tục. Thần quý phi cười nói: “Vậy thì tốt, nếu chỗ nào không quen thì nói cho Úc Nhi biết, đừng ngại ngùng mà bạc đãi bản thân.” Lại nói tiếp vài câu căn dặn, ôn ôn nhuận nhuận khiến lòng người ấm áp dị thường. Nàng quả thực như lời Triệu Úc nói, ôn thuận hoà nhã, lời trong lời ngoài đều là quan tâm đến con dâu, vẫn chưa có bất kỳ ý tứ làm khó dễ nào. Từ Phong Cận thẳng lưng, quy củ ngồi, Thần quý phi hỏi cái gì, hắn liền đáp cái nấy, phần lớn là hỏi chuyện quá khứ, khi biết cha mẹ hắn chết sớm, không khỏi thổn thức thở dài: “Thực sự là khổ cho Cận Nhi.” Rồi quay sang nói với Lâm cô cô: “Nhanh, đem lễ vật ta chuẩn bị mang ra đây.” Lâm cô cô từ nãy đã bưng ra một hộp gấm ở bên cạnh chờ, lúc này mang đến trước mặt Từ Phong Cận, đập vào mắt chính là một miếng ngọc bội song ngư được chạm khắc tỉ mỉ đặt trên vải lụa vàng. Thần quý phi nói đây là vật tổ tiên truyền lại, vẫn luôn giữ lại để tặng cho con dâu. Từ Phong Cận có chút không tiện, nhìn sang phía Triệu Úc như là dò hỏi, Triệu Úc gật đầu nói: “Tâm ý của mẫu phi, ngươi cứ nhận lấy.” Được sự cho phép của y Từ Phong Cận mới vội vàng đứng lên định giơ hai tay nhận lấy, nhưng lại sợ tay dơ, vội vàng luồn tay vào trong ngực, móc ra một chiếc khăn lụa lau tay, rồi mới nhận lấy ngọc bội nói cảm ơn. Triệu Úc ngồi ở bên cạnh thổi bọt trà, ngoài miệng cùng Thần quý phi trò chuyện, ánh mắt lại dừng lại trên chiếc khăn tay không có bất cứ chỗ nào đặc biệt của Từ Phong Cận. “Xác định là trước mười lăm sẽ bái đường?” Thần quý phi hỏi. Triệu Úc thả chén xuống đáp: “Vâng, đó là ngày tốt.” Thần quý phi gật đầu: “Vậy còn có hai ngày nữa thôi, tiệc mừng hỉ phục đã chuẩn bị xong chưa? Có thấy vội vàng không?” Triệu Úc nói: “Đều chuẩn bị thỏa đáng, mẫu phi không cần lo lắng.” Thần quý phi “Tốt” một tiếng, liền thở dài nói: “Từ sau khi con phong tước xuất cung ta cũng để mặc con thê thiếp tùy ý, chúng ta không giống bách tính bình thường, Úc Nhi kết hôn, vi nương không thể xuất cung vì con làm vài việc.” Lại nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, trong kinh thành Cận Nhi không có người thân, thế hôm đại hỉ định đón ở đâu?” Triệu Úc: “Chắc ở trong phủ thôi.” Thần quý phi có chút kinh ngạc: “Chuyện này sao mà được, quá không hợp quy củ.” Triệu Úc: “Con và hắn đã có giấy hôn thú, nên không cần câu nệ những thứ này.” Advertisement / Quảng cáo Thần quý phi cau mày: “Hôn nhân đại sự sao có thể tùy tiện như vậy, đâu phải trò đùa?” Ngẫm lại tiếp tục nói: “Những năm trước đây ta ở trong kinh có mua một trạch viện, để cho Lâm cô ngày sau dưỡng lão, mặc dù vẫn luôn để trống, nhưng cũng thường phái người đến đó quét tước, cách chỗ ở của con không xa, con có thể dẫn Cận Nhi đến đó chờ một đêm, đến lúc đó con rước kiệu đi đón người ta xuất giá, không phải tốt hơn sao?” Triệu Úc nhấp ngụm trà, vẫn chưa trả lời, Thần quý phi biết rõ tính cách như tử, biết đây là y không muốn, liền quay sang hỏi Từ Phong Cận: “Ý Cận Nhi thế nào?” Từ Phong Cận nhất thời không thể nghĩ ra lý do thoái thác, đành phải nói: “Toàn bộ nghe theo mẫu thân, mẫu thân an bài như thế cũng tốt.” Lần gặp gỡ này trò chuyện vui vẻ, Từ Phong Cận một câu mẫu thân hai câu mẫu thân, khiến Thần quý phi vui vẻ không thôi, đợi khi Triệu Từ hai người hồi phủ đã gần tới chạng vạng. Hôm nay thời tiết có vẻ lạnh, đi ra tới cửa cung, cảm giác hơi lạnh len lỏi trong người, lên xe ngựa ngồi, Triệu Úc liền đột nhiên khom người nhấc chân phải của hắn đặt ở trên chân mình. Từ Phong Cận kinh hãi: “Ngài làm gì vậy?” Triệu Úc không nói hai lời, giầy cởi hắn, quấn ống quần lên, thấy đầu gối sưng tấy một mảng. Từ Phong Cận vội vàng rút chân lại, nhưng bị Triệu Úc nắm chặt mắt cá chân không thể động đậy, hắn đành phải làm như kông có vấn đề gì nói: “Chỉ quỳ mạnh chút thôi, không có gì đáng ngại.” Triệu Úc giơ tay giúp hắn khẽ xoa, hỏi: “Vì sao ngươi đột nhiên quỳ xuống?” Từ Phong Cận cười ha hả nói: “Đương nhiên là bởi vì nhìn thấy mẫu phi của ngài nên căng thẳng, lại nói nếu như ta quỳ xuống như vậy, nàng cũng không tiện làm khó dễ ta.” Ánh mắt Triệu Úc lấp lóe, hiển nhiên không tin, liền trực tiếp hỏi: “Lúc ngươi ở trước mặt mẫu phi, nhặt được thứ gì?” “A?” Từ Phong Cận ngốc lăng chốc lát, vô tội nói: “Không nhặt được gì cả.” Triệu Úc thấy hắn giả ngu, không nói thêm nữa, chỉ giúp hắn xoa xoa hai đầu gối sưng tấy, hồi phủ liền đi thư phòng, thẳng đến giờ cơm tối vẫn chưa thấy người trở lại. Từ Phong Cận biết rõ vì sao y lại như thế, chần chờ hồi lâu, mang cơm nước đi thư phòng, ai ngờ đến trước thư phòng thì cửa lại đóng chặt, bị khóa trái? Hắn trừng mắt nhìn, gõ cửa kêu lên: “Úc lang?” Trong phòng không người trả lời. Hắn lại gõ gõ cửa, như trước không người trả lời. Đúng lúc Trình Kiều đi tới, Từ Phong Cận vội túm người lại hỏi: “Vương gia ra khỏi cửa rồi?” Trình Kiều thấy hắn còn có chút không được tự nhiên, không biết là nên gọi vương phi, hay vẫn xem như tiểu đệ, đành phải cứng rắn nói: “Không ra.” Advertisement / Quảng cáo Từ Phong Cận lần thứ hai nhìn về phía thư phòng, linh quang lóe lên, giao cơm nước cho Trình Kiều cầm, tản bộ đến bàn đá trong viện. Đối diện bàn đá là cửa sổ thư phòng, lúc này hoa viên không tươi tốt được như ngày hè, nhưng vẫn có những khóm cúc nở, thanh nhã tú lệ. Từ Phong Cận dắt vạt áo trường bào lên thắt lưng, rồi cẩn thận bước vào trong vườn hoa, đợi tới gần cửa sổ thư phòng, liền muốn mở cửa sổ, nhưng vẫn không nhúc nhích. Từ Phong Cận trong lòng cười lạnh, gỡ xuống trâm cài trên đầu chọc vào cửa sổ giấy, hé mắt nhìn thì không thấy Triệu Úc ở bên án thư, liền đưa tay vào bên trong, lén lén lút lút mở chốt cửa sổ, chui vào. Trên bàn văn có vết mực chưa khô, trên giấy tuyên thành vẽ một con hồ ly đang giương nay múa vuốt, nhìn có vẻ như tâm tình của người vẽ nó không tốt. Rõ ràng không bằng con hồ ly linh động đáng yêu lúc trước, trong lòng Từ Phong Cận khẽ đánh giá một phen, rồi lại lén lút giấu bức tranh đi. Thư phòng cũng không hề lớn, hắn nhìn xung quanh một vòng, liền nhìn thấy sau tấm bình phong có một bóng người, đang nằm nhìn xung quanh, Từ Phong Cận nhíu mày, nhón chân đi tới. Hôm nay Triệu Úc xác thực có chút tức giận, Từ Phong Cận rõ ràng có việc giấu y, trăm ngàn chỗ hở còn muốn giấu giấu diếm diếm, thực sự nên phạt. Hắn lại còn coi bản vương thiện lương có thể lừa gạt, vì vậy liền đem bản thân nhốt ở trong thư phòng chờ Từ Phong Cận tới cửa để van cầu, người đã tới, hô ba tiếng rồi không có động tĩnh nữa, Triệu Úc buồn bực, chọc cửa sổ giấy nhìn ra bên ngoài, chẳng thấy bóng người nào nữa? Đang muốn gọi Trình Kiều mang chăn gối tới đây, hôm nay không trở về phòng ngủ, liền nghe bên tai có người cười dài mà nói: “Úc lang đang nhìn gì? Cho ta xem với?” Triệu vương gia đột nhiên cả kinh, lập tức xoay người lại, nghiêm nghị nói: “Ngươi tiến vào khi nào?”
|
Chương 54: Mộc bài[EXTRACT]Edit & Beta: DK Từ Phong Cận “Khà khà” hai tiếng, chỉ vào cửa sổ nói: “Vừa nãy đến, ta gọi vương gia không trả lời, chỉ có thể nhảy qua cửa sổ lại đây dỗ ngài.” Triệu Úc nói: “Vì sao dỗ ta?” Từ Phong Cận nói: “Không phải vương gia tức giận sao?” Triệu Úc hừ một tiếng: “Ngươi cũng biết ta là tức giận? Hai người chúng ta bây giờ tâm ý tương thông, lại vẫn có điều che giấu ta?” Nói xong quay về án thư tiếp tục vẽ tranh, nhưng bức tranh hồ ly vừa mới họa xong không cánh mà bay, không cần nghĩ cũng biết do Từ Phong Cận dấu đi, đành phải cầm bút lên vẽ lại lần nữa. Từ Phong Cận mở cửa phòng cầm lấy cơm nướcgửi trong tay Trình Kiều nghênh ngang bưng vào đặt ở trước án thư, rồi chống cằm ngắm Triệu Úc vẽ vời. Hắn cũng không biết nên nói chuyện này thế nào, suy nghĩ một chút hỏi: “Địa vị mẫu thân chúng ta trong cung thế nào?” Triệu Úc nói: “Xem như là đứng đầu sáu cung.” Advertisement / Quảng cáo Từ Phong Cận hỏi: “Có nghĩa là không ai có thể bắt nạt được?” Triệu Úc mặt lạnh mày nhạt nói: “Địa vị của mẫu thân, cũng chỉ là danh xưng mà thôi.” Từ Phong Cận nhìn chăm chú y nửa ngày, muốn nói lại thôi, Triệu Úc cất lời: “Muốn hỏi gì liền hỏi, bản vương không giống vương phi, mọi việc đều phải giấu giấu diếm diếm.” Từ Phong Cận trừng mắt nhìn, lúc này kiểm điểm bản thân, đi tới bên người Triệu Úc nghiêng đầu cười cười, nhanh chóng hôn y một cái, chỉ trời phát thệ: “Lần này là ta sai, sau này chắc chắn sẽ không có nửa phần che giấu với Úc lang.” Tiếp đến chân chó kéo y ngồi xuống một bên, múc một thìa canh đưa tới bên miệng y, đuôi lông mày Triệu Úc hơi nhướn, nể tình nếm thử một miếng. Từ Phong Cận trầm ngâm nửa ngày mới hỏi: “Sao ta cứ có cảm giác… Vương gia không qua thân thiết với vương phi?” Triệu Úc cười nói: “Làm sao không thân?” Từ Phong Cận đáp: “Chính là cảm giác không thân cận bằng lúc ngài gặp Lục vương gia.” Triệu Úc nói: “Cũng thực khó thân cận, khi còn nhỏ mẫu phi thường ở trong phật đường, hiếm khi lộ diện.” Từ Phong Cận lại hỏi: “Mẫu thân dịu dàng như vậy, ở trong thâm cung không bị người bắt nạt sao?” Triệu Úc lắc đầu: “Chưa từng nghe nói mẫu thân phải chịu ủy khuất.” Từ Phong Cận “Ồ” một tiếng thả muôi xuống, đem vật hôm nay nhặt được trong cung Thần phi đưa cho Triệu Úc, hắn nói: “Ta không phải có ý định gạt vương gia, chỉ là chuyện này kỳ lạ, lại có liên quan tới mẫu thân chúng ta, ngài thân là con ruột, ta sợ có gì không ổn, nên trước cứ giấu đi đã, ai ngờ mắt ngài tinh như thế, đã thấy được hành động của ta.” Triệu Úc tiếp nhận vật kia, là một chiếc mộc bài mỏng không có gì đang chú ý, mặt trên có khắc chữ đông cung, chắc hẳn ai đó không cẩn thận đã làm rơi xuống. Từ Phong Cận thấy trên mặt y không có gì khác thường, nhân tiện nói: “Nếu chúng ta nửa đường không đụng phải cung nữ kia, ta cũng sẽ không chú ý đến nó, nhưng lại quá đúng lúc, không biết thái tử cùng mẫu thân chúng ta có quan hệ gì?” Triệu Úc còn chưa mở miệng, Trình Kiều liền vội vã đến báo, nói là Phùng Cánh tới cửa cầu kiến. Triệu Úc đem mộc bài đặt lên bàn nói: “Trở lại hẵng nói.” Liền cùng Từ Phong Cận đi tới phòng khách. Đại danh của Phùng thừa tướng Từ Phong Cận đã sớm nghe qua, bây giờ xem như rốt cục có cơ hội gặp mặt. Phùng Cánh quan phục chưa đổi, hai mắt đều vằn đỏ, uể oải, thấy Triệu Từ hai người vào cửa, khom mình hành lễ. Triệu Úc gật gật đầu, an bài Trình Kiều pha trà, sau khi ngồi xuống nói: “Muộn như vậy Phùng đại nhân còn tới đây, không biết là vì chuyện gì?” Phùng Cánh vẫn chưa nói lời nào, vén vạt áo quan phục lên rồi quỳ xuống đất. Triệu Úc thổi thổi bọt trà, nhấc mắt nhìn lão, Phùng Cánh chính là thừa tướng đương triều, mặc dù tuổi già nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, dù cho Triệu Úc là vương gia cũng không nên hành đại lễ như thế, Triệu Úc thả chén trà xuống hỏi: “Phùng đại nhân có ý gì?” Phùng Cánh quay sang Từ Phong Cận, đầu tiên là vì chuyện cổ họa xin lỗi. Từ Phong Cận không biết định đoạt làm sao, liền nhìn về phía Triệu Úc, hắn biết nặng nhẹ, việc nhỏ tuy tùy ý hồ đồ nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn, huống hồ việc này còn liên quan đến đại sự triều đình, hắn không hiểu, đương nhiên sẽ không loạn nói một câu. Advertisement / Quảng cáo Triệu Úc đưa mắt ra hiệu, chưa cho hắn đáp lại, mà hỏi: “Phùng đại nhân sao lại khách khí như vậy?” Phùng Cánh mở miệng, có chút khàn khàn: “Thái tử… Ngài ấy điên rồi.” Triệu Úc hỏi: “Lời này có ý gì?” Phùng Cánh nói: “Lão phu làm quan mấy chục năm, từng trải qua vô số cuộc phân tranh triều đình, nhìn đủ mây gió biến ảo, cũng biết thế sự như cờ, chốc chốc lại đổi mới. Lúc trước đối địch với vương gia, là do hai người chúng ta lập trường bất đồng, lão phu muốn che chở thái tử đăng cơ, nhất định phải vì hắn quét sạch hết thảy chướng ngại, chắc hẳn vương gia cũng thông tình đạt lý, biết chuyện này là thường tình.” Triệu Úc gật đầu: “Bỏ qua chuyện chúng ta đối lập, Phùng đại nhân vì bách tính mưu tính không ít.” Phùng Cánh lại nói: “Nhưng thái tử không hiểu, mấy ngày trước bị cấm túc, ngài ấy rối loạn tay chân, cả ngày sầu não uất ức, càng làm ra những hành vi phóng đãng. Lão phu biết vương gia không quan tâm tới ngôi vị hoàng đế, chuyện vương phi lúc trước ta đến tự mình nói xin lỗi, kính xin vương gia thu tay, để thái tử từ từ ổn định lại tâm trạng.” Triệu Úc cụp mắt, chuyện đến nước này cũng không muốn giả bộ nữa, ôn giọng cười nói: “Thái tử bây giờ như vậy, cũng xác thực không phải chuyện ta muốn thấy. Phùng đại nhân tuổi già, tự mình đến đây xin lỗi, bản vương nên để vương phi đáp ứng, nhưng vương phi của ta da mỏng thịt non, mười mấy trượng đánh xuống da tróc thịt bong, nằm úp sấp mấy ngày không thể đi chuyển, nếu hắn không muốn chấp nhận, bản vương cũng không tiện làm khó dễ hắn.” Từ Phong Cận ngồi ở một bên hồi tưởng lại cảnh ngày ấy chịu đòn, đau thì đau thật, nhưng cũng chưa tới mức da tróc thịt bong, Triệu Úc nói ngoa như vậy, chắc hẳn do vẫn chưa đạt được mục đích, liền thuận theo uốn éo trên ghế, nũng nịu nói: “Hiện tại còn không có thể ngồi lâu, vừa mới nhắc đến, lại có chút đau.” Nói xong bày ra một mặt sợ hãi: “Lần trước đánh ta máu thịt be bét, Úc lang, mông ta như vậy, có thể lưu lại sẹo không?” Tự mình hù dọa một trận rồi rớt nước mắt nói: “Nếu mông ta lưu lại sẹo thì phải làm sao bây giờ, sau này ta làm sao mà dám gặp người…” Triệu Úc mới nhấp ngụm trà, suýt nữa phun ra ngoài, y ho nhẹ một tiếng vội nói: “Vương phi yên tâm, bôi thuốc ít ngày sẽ không lưu lại sẹo.” Từ Phong Cận nói: “Thật sự? Úc lang sẽ không ghét bỏ mông ta có sẹo?” Triệu Úc động viên nói: “Không có không có.” Hai người một xướng một họa, Phùng Cánh cũng biết lời này chỉ nói cho lão nghe. Ý của Triệu Úc ra sao, lão rõ ràng trong lòng, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Vương gia muốn tìm người kia nên ở trong hậu cung, năm đó bệ hạ đối với vương gia sủng ái rất nhiều, khiến không ít người ghen ghét, chắc hẳn mấy năm nay vương gia đã sớm tra được rõ ràng. Người có hiềm nghi nhất là Mai quý phi, thế nhưng Mai phi đã qua đời, ân oán ít nhiều cũng nên phai nhạt, thái tử dù sao đi chăng nữa cũng là huynh trưởng của ngài…. Tất cả mọi chuyện đều do mẫu phi hắn gây nên, vương gia là người hiểu chuyện, không nên đem thù hận đặt trên người thái tử.” Triệu Úc đứng dậy, đi tới trước mặt Phùng Cánh, cụp mắt hỏi: “Phùng đại nhân cũng thấy việc này là do Mai quý phi gây nên?” Phùng Cánh nói: “Năm đó hết thảy chứng cứ đều chỉ về nàng, chẳng lẽ còn có người khác.” Nói rồi ngẩng đầu nhìn Triệu Úc ý vị thâm trường: “Vương gia, thứ cho lão phu nói nhiều, có một số việc nên để cho nó kết thúc, nếu như vương gia tiếp tục truy cứu cũng chỉ là phí công hao tổn tinh thần, không bằng sống hồ đồ một chút.” Triệu Úc đợi lão nói xong, gật đầu nói: “Xin Phùng đại nhân đứng lên đi, bên phía thái tử ta sẽ sai người mang nhân sâm sang tặng, ngày sau sẽ không dây dưa nữa, tuy nhiên mấy năm nay tiếng tăm của huynh ấy không được tốt, chắc cũng do hoàn cảnh xô đẩy, Phùng đại nhân tới tìm ta e rằng không có bao nhiêu tác dụng, vẫn là nghĩ biện pháp khác thôi.” Phùng Cánh cũng biết không phải mình Triệu Úc gây nên chuyện này, đành phải thở dài một tiếng, bái tạ rồi rời khỏi vương phủ. Tiễn Phùng Cánh xong, Triệu Từ hai người liền trở về thư phòng, Triệu Úc cầm chiếc mộc bài lên nhìn kỹ, cuối cùng nhắm mắt, ôm Từ Phong Cận đang đứng bên cạnh vào trong lòng, không lên tiếng. Từ Phong Cận rõ ràng nhận ra được tâm tình y bất an, xoa xoa sống lưng y hỏi: “Úc lang? Làm sao vậy?” Advertisement / Quảng cáo Triệu Úc trầm ngâm hồi lâu, mới nói: “Mai quý phi là đột nhiên ốm chết, tai nạn của ta, có rất nhiều chứng cứ đều chỉ về bà ta.” Từ Phong Cận nói: “Chẳng lẽ không phải?” Triệu Úc lắc đầu: “Không phải. Sau khi bà ta mất, không ít manh mối cũng đứt đoạn, nhưng vẫn bị ta phát hiện ra chút vấn đề.” Từ Phong Cận nói: “Vấn đề gì?” Triệu Úc ôm chặt Từ Phong Cận, không để lộ quá nhiều cảm xúc ra ngoài, nhàn nhạt nói: “Năm ấy ở trong cung mẫu phi, ta cũng từng thấy dấu hiện Đông cung như vậy, từ đó về sau, ta không dám tra xét nữa, nhưng ta vẫn muốn biết, nên chỉ có thể chờ đợi ngày nào đó có người đến nói cho ta. Phùng Cánh đề cập với ta hai lần, lại có ý nói ta nên từ bỏ, những năm này ta điều tra không ít người… Đều đi khác hướng so với manh mối ban đầu, có thể đó mới là chân tướng.” “Ý Úc lang là…” Từ Phong Cận phản ứng lại liền vội vàng lắc đầu: “Sẽ không sẽ không, nhất định là ngài nghĩ ngợi quá nhiều. Phùng lão tặc nói như vậy nhất định là muốn giúp mẫu thân của thái tử thoát tội, mẫu phi tuyệt đối không phải người như vậy.” Triệu Úc chôn đầu ở cổ hắn rầu rĩ nói: “Bà là mẫu phi ta, ta không muốn có bất kỳ nghi kỵ nào đối với bà.” Từ Phong Cận nghĩ cũng không dám nghĩ sẽ ra sao nếu bị mẹ ruột hạ thủ, có biết bao nhiên tuyệt vọng đây, vội vã lắc đầu liên tục nói: “Tuyệt đối sẽ không, mẫu thân chúng ta hiền hậu như vậy, huống hồ ngài lại là con ruột, khẳng định là do ngài đoán mò, nếu như ngài không còn chuyện gì thì hãy nghĩ nhiều về ta một chút? Suy nghĩ xem mông ta có thể lưu lại sẹo không?”
|