Chương 5 Edit: Tiểu Mei
Sức ăn của Cạc Cạc càng lúc càng lớn. Đinh Đinh phải thường xuyên đến trấn nhỏ tìm ăn.Ăn nhiều, vóc dáng cũng lớn nhanh. Hang động mà ba mẹ để lại đã được Đinh Đinh đào thêm rất nhiều lần, nhưng Cạc Cạc mỗi lần đi vào đều giống như chui vào một cái vỏ hạch đào. Vậy nên Cạc Cạc ban ngày sẽ đứng ở ngoài cửa động hóng mát, thuận tiện mổ sâu nhỏ, uống sương sớm, chờ Đinh Đinh mang đồ ăn hôm nay lại đây.
Hôm nay Cạc Cạc như cũ đứng ở cửa động phơi nắng, híp mắt nhìn những bóng dáng lớn nhỏ mờ ảo đang bay lượn trên bầu trời, nhìn một chút, đôi cánh lông vũ không đồng đều cũng muốn thử, phình phịch vỗ cánh đem bụi ngoài cửa động quát bay không ít.
Một cái, hai cái, ba cái…
Khi đập cánh xuống khí lưu tụ lại càng nhiều, móng vuốt dùng lực đạp mạnh xuống đất, mắt thấy lập tức liền phải bay lên trời, phía xa bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
Cạc Cạc nhanh chóng thu cánh, chạy vào hang động trốn.
Không phải vì nó sợ, mà là Đinh Đinh dạy nó, vừa nghe thấy tiếng động lập tức trở về ổ, nếu không Đinh Đinh sẽ lo lắng. Dù vậy, trong lòng nó vẫn rất tò mò. Vậy nên nó đem nửa cái đầu chui khỏi cửa hang nhìn về phía xa.
Bụi cỏ truyền đến tiếng sột soạt, Cạc Cạc hưng phiến giơ cánh lên, Đinh Đinh về rồi. Nhưng mà, cái thứ đang kêu to đuổi theo phía sau Đinh Đinh là ai?
Không đợi Cạc Cạc thấy rõ, Đinh Đinh liền thở hổn hển chạy vào trong hang, không giống ngày thường lập tức lấy thức ăn ngon cho Cạc Cạc ăn, mà là dùng sức đẩy một đống đất lớn che cửa hang lại, dựa lưng vào miếng đất xoa mồ hôi.
Cạc Cạc có chút mơ hồ, vừa muốn nói chuyện, đã bị Đinh Đinh “Xuỵt” một tiếng ngăn trở. Cạc Cạc nghe lời im lặng, mở to đôi mắt tròn tròn.
Cửa động truyền tới rất nhiều âm thanh va đập, hình như có người dùng đá ném tới. Kèm theo tiếng va chạm, có hai âm thanh lớn tiếng kêu.
“Đinh Đinh là tên trộm!”
“Còn giả bộ nói không cùng tụi này đi chung, sẽ không trộm đồ ăn, kỳ thực mỗi ngày đều đi ăn trộm!”
“Mỗi ngày đều đi nhà bếp, gặp mèo liền chạy trốn! Không biết xấu hổ! Xấu hổ xấu hổ!”
“Đồ lừa đảo! Ăn trộm! Lừa đảo! Ăn trộm!” …
Đinh Đinh cắn răng, không nói một tiếng dựa vào cửa động.
Cạc Cạc không hiểu gì hết nhìn Đinh Đinh, đây là đang chơi trò gì hả? Đang chơi trốn tìm hả?
Không biết bao lâu sau, hai thanh âm kia dần chậm lại, một cái nói.
“Phù, hôm nay mệt quá. Mai tụi mình lại tới.”
“Ừ, được! Xem nó còn dám cả ngày làm bộ dáng coi thường chuột hay không!”
Sau đó lại có tiếng đá va chạm, sau đó nữa cửa động rốt cuộc yên tĩnh lại.
Đinh Đinh thở phào một hơi, lập tức từ mặt đất đứng lên. Thở hổn hển, từ từ gặm cái túi ra, đem đồ ăn đưa tới trước mặt Cạc Cạc.
“Cạc cạc!” Rốt cuộc có thể lên tiếng, Cạc Cạc hưng phấn xông tới, mổ đầu tóc Đinh Đinh, sau đó bắt đầu ăn. Đinh Đinh ngồi ở tại chỗ ngẩn người.
Cạc Cạc ăn no, thấy Đinh Đinh không để ý tới nó, liền tự mình lấy cọng cỏ tới chơi, một bên đọc một bên lải nhải, “Ăn trộm, Đinh Đinh, là ăn trộm…”
Cạc Cạc mới học nói, nghe được gì liền học gì.
Đinh Đinh lập tức bùng nổ kêu to, “Tôi không phải ăn trộm!”
Cạc Cạc tựa hồ cảm thấy chơi như vậy với Đinh Đinh rất vui, cho rằng Đinh Đinh đang chơi cùng nó, kêu càng hăng càng lớn tiếng, “Ăn trộm! Ăn trộm!”
Đinh Đinh không thể kiên trì được nữa, vừa rồi Quang Quang, Đương Đương nói nó là ăn trộm, mặc dù nó tức giận, nhưng lại không hề cảm thấy khổ sở, nhưng Cạc Cạc lại nói như vậy, nó cảm thấy cực kỳ, cực kỳ thương tâm.
“Hu hu hu… Tôi không phải ăn trộm, tôi không phải ăn trộm…” Đinh Đinh quỳ rạp trên mặt đất khóc lớn, trong lòng cực kỳ uất ức. Mặc dù nó cũng tới nhà bếp trên trấn nhỏ lấy đồ ăn, nhưng tất cả đều cho Cạc Cạc ăn, chính nó liền một chút, dù chỉ một chút cũng không ăn. Nó như vậy, có tính là ăn trộm không.
“Không phải, không phải ăn trộm…” Đinh Đinh lắc đầu, nỗ lực tự thuyết phục chính mình, như vậy không tính là ăn trộm. Nhưng mà, lén lút chui vào nhà bếp lấy đồ, hơn nữa gần đây chính nó còn lấy ngày càng quen tay. Ba mẹ trước đây từng nói, chính mình lấy đồ của người khác chính là ăn trộm, thảo nguyên chuột đồng chân chính sẽ không làm như vậy.
Vậy, nó như vậy… Thực sự là ăn trộm sao? Dù thế nào đi nữa cũng không muốn thừa nhận. Nếu ba mẹ trở lại, nhìn thấy nó như thế này, nhất định sẽ rất tức giận, tức giận liền sẽ không yêu nó nữa, sẽ không muốn nhận nó nữa đi?
Đinh Đinh càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt chảy càng nhiều, ướt hết cả lông, làm bụi bẩn mấy ngày nay trôi hết, lộ ra màu vàng xinh đẹp lúc đầu.
Cạc Cạc thấy Đinh Đinh khổ sổ như vậy, rốt cuộc hiểu Đinh Đinh không phải đang chơi với nó. Nó nhanh chóng đi tới, dựa lên người Đinh Đinh, lấy lòng nói, “Đinh Đinh, là ăn trộm, Cạc Cạc, cũng là ăn trộm…”
“Tôi không phải ăn trộm!” Đinh Đinh tức giận cào đất.
Cạc Cạc suy nghĩ một chút, “Đinh Đinh, không phải ăn trộm, Cạc Cạc, cũng không phải ăn trộm.” Cạc Cạc vừa học xong nói ‘không phải’, dùng còn chưa thành thạo lắm.
Đinh Đinh rất tức giận, phát cáu muốn đánh Cạc Cạc một trận, nhưng không biết vì sao, cuối cùng vẫn là cùng Cạc Cạc chen chúc bên nhau, bị nó như có như không mổ lông, khóc khóc liền ngủ mất rồi.
|
Chương 6 Edit: Tiểu Mei
Mặc kệ khổ sở như thế nào đi nữa cũng không thể làm Cạc Cạc đói bụng, vậy nên dù muốn hay không Đinh Đinh vẫn phải ra ngoài kiếm ăn mỗi ngày.Hiện tại lúc Đinh Đinh kiếm ăn, ngoại trừ đề phòng mèo, đề phòng chó, còn phải ẩn nấp Quang Quang cùng Đương Đương, vậy nên mệt mỏi liền phiên bội.
Nhưng Quang Quang cùng Đương Đương hình như tìm được thú vui trong việc ức hiếp Đinh Đinh, qua vài ngày lại chạy tới quấy rối. Hơn nữa hai người lần này học thông minh, không chờ Đinh Đinh chạy vào trong hang, mà là một trước một sau chặn Đinh Đinh ở cửa hang.
“Ăn trộm! Lần này xem cậu chạy thoát thế nào ha?” Quang Quang chống nạnh nói.
“Đem đồ ăn giao ra đây!” Đương Đương đi tới muốn đem đồ ăn trên lưng Đinh Đinh kéo xuống.
Đinh Đinh vừa tránh né vừa tức giận nói, “Mấy người lại không đói bụng, tại sao phải lấy đồ của tôi?”
“Miếng chân giò hun khói này là tụi tôi thấy trước!”
“Tại vì trong trấn càng ngày càng nhiều người nuôi mèo, cậu nói tụi tôi sau này làm sao lăn lộn đây!”
Quang Quang cùng Đương Đương hùng hổ, Đinh Đinh liền bị dồn đến góc tường.
“Kệ nó, tụi mình tới cướp!” Thấy Đinh Đinh đã không có đường lui, Quang Quang liền nói với Đương Đương.
Hai người cùng đi tới vươn tay ra, Đinh Đinh nắm chặt móng vuốt chuẩn bị phản kích.
“Cạc cạc!” Lúc ba con chuột đang giằng co với nhau, đột nhiên một tiếng kêu to từ phía sau truyền tới, Quang Quang Đương Đương nghe thấy liền run lên, quay đầu lại nhìn…
“Nó, nó là, là, là… Má ơi!” Quang Quang và Đương Đương run rẩy nói không nên lời, liếc nhau một cái, liền mặc kệ Đinh Đinh vừa la vừa chạy đi.
Đinh Đinh thở phào một hơi.
“Cạc Cạc, không phải nói cậu vừa nghe thấy tiếng động liền trốn đi sao? Cậu chạy ra tới làm gì?”
“Người xấu! Ăn hiếp Đinh Đinh!”
Thì ra Cạc Cạc đã biết bảo vệ anh trai. Đinh Đinh cảm thấy rất hài lòng, vươn móng sờ đầu Cạc Cạc, Cạc Cạc thì cúi đầu cho Đinh Đinh sờ. Hiện tại Cạc Cạc so với Đinh Đinh cao hơn rất nhiều, không cúi đầu Đinh Đinh liền sờ không tới. Đinh Đinh nghĩ, may mà dáng người của Cạc Cạc đủ lớn, không cần đánh nhau liền đem người xấu hù chạy.
“Chúng ta về nhà ăn cơm thôi!” Đinh Đinh lôi kéo Cạc Cạc đi về nhà.
Trên đường đi, đột nhiên Đinh Đinh cảm giác được có cục đá rớt trúng chân mình, đứng yên lại không có động tĩnh. Vừa đi tới trước lại có cục đá rơi xuống chân, Đinh Đinh nghi hoặc đứng lại nhìn, phát hiện Quang quang với Đương Đương trên đầu gắn mấy cái lá, đang trốn trong bụi cỏ ra hiệu.
“Xuỵt! Xuỵt! Lại đây!”
Đinh Đinh còn chưa kịp đáp lời, Cạc Cạc lại phát hiện, hai cái người xấu này như thế nào còn không đi? Xoay người tính đem họ đuổi đi, lại bị Đinh Đinh kêu lại.
Cạc Cạc chạy được một nửa, nghe Đinh Đinh gọi liền rất không tình nguyên đứng lại, nhưng vẫn không quên hung ác trừng Quang quang với Đương Đương. Hai đứa kia thấy Cạc Cạc xông tới liền sợ đến toàn thân phát run, mới đầu tính ném lá cây xuống chạy trốn, nhưng nhìn thấy Cạc Cạc đứng lại, vậy nên chúng nó cũng dừng bước.
Quang Quang cùng Đương Đương liếc mắt nhìn nhau một cái, thấp giọng nói với Đinh Đinh, “Cậu, sao cậu lại ở cùng với chim ưng? Nó, nó sẽ ăn cậu!” Vừa nói vừa lùi về sau, nếu thấy tình hình không ổn liền chạy trốn.
Đinh Đinh sửng sốt, nhìn nhìn Cạc Cạc liền phản bác, “Mấy người nói bậy! Cạc Cạc không phải chim ưng, sẽ không ăn tôi!” Tên này lông vũ còn không có mọc đủ, cả ngày chỉ biết quấn lấy mình đòi ăn sao có thể là chim ưng được? Đinh Đinh gặp qua chim ưng, bay lượn trên bầu trời chim ưng, sải cánh rất là lớn, cực kỳ ngầu luôn. Nhìn lại Cạc Cạc, lông bù xù rối nùi, lâu lâu còn ngây ngốc, sao có thể là chim ưng?
“Thật sự, nó thật sự là chim ưng! Cậu nhìn mỏ của nó coi, có móc câu kìa! Còn có móng vuốt nữa! Chim ưng sẽ ăn chuột đồng a!”
Đinh Đinh cẩn thận tỉ mỉ nhìn Cạc Cạc, đúng thật, móc câu trên mỏ Cạc Cạc ngày càng sắc bén, móng vuốt cũng rất mạnh mẽ, chẳng lẽ, nó thật sự là chim ưng chuyên ăn chuột đồng? Cạc Cạc, sẽ ăn mình sao?
Lúc nãy khi Đương Đương nói chuyện, Cạc Cạc một mực nhìn tụi nó, hiện tại, Cạc Cạc lại đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Đinh Đinh, mặt đầy cảnh giác.
Cạc Cạc ánh mắt sắc bén, làm cho Đinh Đinh không tự chủ được rùng mình. Chẳng lẽ…
Sẽ không! Cạc Cạc là người nhà của mình, cho dù nó là chim ưng, cũng sẽ không ăn mình!
“Chạy nhanh đi! Đinh Đinh! Chạy đi, chạy đi! Nó muốn bắt cậu đó!” Quang Quang, Đương Đương sợ tới mức lớn tiếng kêu, nhảy dựng lên kêu Đinh Đinh mau chạy trốn.
Đinh Đinh đứng yên tại chỗ bất động, có lẽ nó đã sợ ngây người.
Đúng lúc này, Cạc Cạc đột nhiên vỗ cánh, hai cái móng vuốt mạnh mẽ đạp lên mặt đất, dồn hết khí lực hướng về phía Đinh Đinh nhào tới.
“Xong, xong rồi…” Quang Quang cùng Đương Đương dùng móng vuốt che mặt, từ khe hở lén lút nhìn.
Cạc Cạc hung hãn vọt tới bên cạnh Đinh Đinh, vung cánh đẩy Đinh Đinh ra xa, sau đó dùng sức nhảy, nhảy, nhảy, hai cái móc vuốt đạp, đạp, đạp, trong bụi cỏ có thứ gì đó đang không ngừng lăn lộn, một cái đầu tam giác nhỏ ngẩng lên cao, ác độc phun ra phân nhánh đầu lưỡi, lại lập tức bị Cạc Cạc mổ cho phân không rõ phương hướng, choáng váng ngã xuống. Ba con chuột đồng xem ngây ngốc. Rắn! Đó là rắn chuyên ăn chuột đồng!
Con rắn đương nhiên không phải đối thủ của Cạc Cạc, chờ Cạc Cạc lại ngẩng đầu lên, rắn đầu tam giác đã không thấy, chỉ thấy khóe miệng Cạc Cạc còn treo một đoạn đuôi ngắn.
Đinh Đinh hoàn toàn ngây dại, thật là quá ghê tởm đi, thứ đó có thể ăn sao?
“A! A! A!” Đinh Đinh đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào Cạc Cạc kêu to. Cái đuôi trên khóe miệng vẫn còn đang động đậy!
Cạc Cạc hút ‘xuỵt’ một tiếng, cái đuôi biến mất không thấy. Nó nhìn biểu tình của Đinh Đinh, cảm thấy rất thú vị, cũng học theo bộ dáng của Đinh Đinh, vừa chỉ Đinh Đinh vừa nhảy lên kêu to, “A! A! A!” Sau đó ôm bụng ha ha cười.
Đinh Đinh cũng ha ha cười phá lên, hai người cười thành một đoàn.
Quang Quang cùng Đương Đương há to miệng không thể ngậm lại, nước miếng chảy ra, đem cỏ bên chân đều làm ướt.
Mùa xuân đi qua, mùa hè đi tới, mùa thu sắp đến.
Cạc Cạc từ một cục lông xám biến thành một con hùng ưng uy vũ. Đinh Đinh cũng trở thành chuột đồng thanh niên.
Chúng nó ở trên vách đá dựng đứng tìm một cái hang động làm nhà mới, cái hang lúc trước quá nhỏ, chỉ khi nào nhớ ba mẹ thì Đinh Đinh mới quay về nhìn xem.
Ba mẹ cũng chưa từng trở về quá.
Đinh Đinh từng đi tìm bọn họ, nó ngồi trên lưng Cạc Cạc quan sát toàn bộ thảo nguyên, bay qua đồi núi cùng sơn cốc, nhưng là khắp nơi đều không tìm thấy bóng dáng ba mẹ.
Đinh Đinh vẫn rất nhớ ba mẹ, nhưng khi nhớ tới họ, trong lòng cũng đã không còn khổ sở như trước nữa. Hiện tại cho dù nó đi tới chỗ nào, Cạc Cạc đều sẽ làm bạn bên cạnh nó. Thảo nguyên mênh mông, bầu trời cao xa, chỉ cần là nơi mặt trời chiếu tới, ánh sao lóe sáng, hai người đều có thể đến được.
Vậy nên, trên thảo nguyên cùng rừng cây, khi ngửa mặt lên trời liền thường xuyên nhìn thấy một con chuột đồng nhỏ ngồi trên lưng một con hùng ưng, ở trên trời tự do bay lượn. Gió thổi qua lưng hùng ưng, sẽ làm bộ lông nồng đậm của chuột đồng khuấy lên vòng xoáy màu vàng óng ánh.
Quang Quang cùng Đương Đương cũng đem một màn này xem ở trong mắt. Đầu thu, chúng nó ở trong bụi cỏ lượm được một quả trứng đem về nhà, mỗi ngày cả hai đều dùng kéo búa bao quyết định hôm nay tới phiên ai ấp trứng.
Chính là chúng nó không biết khi bản thân đang vui vẻ ấp trứng, phía xa xa rắn mẹ vừa đi kiếm ăn về, đang rất là lo lắng tìm con của mình.
Lá thu lập tức liền biến thành màu vàng, lá cây rơi rụng, lại là ngày đông giá rét.
Một năm mới sắp đến.
Trên thảo nguyên một câu chuyện mới lại bắt đầu.
Hết.
|