Chuyện phát sinh hôm qua, Hòa Đào không nhịn được nghĩ Hàn Kiệt có lẽ không chán ghét cậu?
Chẳng qua ý nghĩ thì chỉ là ý nghĩ, muốn cậu đi tìm Hàn Kiệt nói chuyện cậu lại không dám.
Nhiều nhất là lúc nhìn thấy Hàn Kiệt, lén lút nhìn nhiều vài lần, vậy là tốt rồi.
Cảm xúc Tô Khả không tốt, Hòa Đào cũng không biết làm sao khuyên bảo cậu ấy, dù sao chuyện khiến Tô Khả xoắn xuýt cũng không phải một ngày hai ngày là có thể hóa giải.
"Này, mau nhìn, bên kia lại có người tỏ tình với Hàn Kiệt, tớ thật bội phục dũng khí của bọn họ."
"Trừ bỏ tính khí của Hàn Kiệt không tốt, xét về tướng mạo mà nói, là cực kỳ đẹp trai, hơn nữa tớ nghe nói gia đình cậu ấy cũng rất giàu có."
"Thiệt hay giả?"
"Tớ làm sao biết được, đều là nghe nói mà thôi."
Hòa Đào cùng Tô Khả từ bên cạnh đi ngang qua đúng lúc nghe thấy những người này thảo luận.
Tô Khả theo bản năng mà nhìn về phía Hòa Đào đang trầm mặc không lên tiếng, có chút bận tâm nói: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, cũng không phải lần đầu tiên, lại chưa thành công qua."
Hòa Đào đè xuống phiền muộn trong lòng: "Đâu có quan hệ gì với tớ, tớ suy nghĩ nhiều làm gì, cậu mới không nên suy nghĩ nhiều."
"Được rồi, là tớ lo chuyện bao đồng."
Hòa Đào bị bộ dáng khó chịu của Tô Khả chọc cười.
Hàn Kiệt buồn bực nhìn Omega trước mặt anh.
Đôi mắt không đủ lớn, mũi không đủ cao, miệng vừa nhìn chính là loại hôn lên sẽ không thấy thoải mái, còn chiều cao lại thấp như thế, vậy mà không thấy xấu hổ chạy tới tỏ tình.
Trừ phi anh mù mới đồng ý.
Huống hồ khí vị của người này cũng không đủ ngọt!
"Xin lỗi, không cần phải nói nữa, tôi không thích cậu, đừng ở trên người tôi lãng phí thời gian, đi tìm người mà cậu nên thích đi."
Nói xong Hàn Kiệt rất tiêu sái mà đút hai tay vào túi vòng qua đối phương rời đi.
Còn người bị lưu lại với vẻ mặt trắng bệch, không đến lượt anh quản.
Hòa Đào tuy rằng ngoài miệng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng có cảm giác ra sao chính cậu rõ ràng nhất.
Cuối cùng cậu vẫn không nhịn được, tìm lý do nào đó chạy lên tầng trên, kết quả ở trên cầu thang đúng lúc đụng phải Hàn Kiệt.
Nhìn Omega trợn tròn mắt, Hàn Kiệt liền dâng lên lửa giận vô danh.
"Cậu cũng chạy tới tỏ tình sao?"
"A?" Hòa Đào hoàn toàn bị dáng vẻ bất ngờ của Hàn Kiệt hù doạ, trong chốc lát không kịp phản ứng.
Đợi sau khi lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Tôi không có, tôi không có!"
Khi nói chuyện, hai tay cùng lúc lay động.
Từ chối nhanh như vậy làm gì!
Mặt Hàn Kiệt càng đen hơn: "Không phải, cậu chạy tới làm gì, tránh ra!"
Hòa Đào theo bản năng lùi một bước, kết quả cậu đúng lúc đứng bên cạnh cầu thang, vừa lùi xuống, mắt thấy sắp ngã xuống.
Hàn Kiệt gần như theo bản năng nắm lấy tay Hòa Đào, hơi dùng sức kéo cậu vào trong lồng ngực.
Đón gió phả vào mặt, chính là hương mật đào nồng đậm.
Hòa Đào bị hoảng sợ, đã chuẩn bị tâm lý sẽ ngã xuống, không nghĩ tới lại được Hàn Kiệt cứu.
Mặt Hàn Kiệt tối sầm lại, lỗ tai lại nóng lên.
Ánh mắt nhìn Hòa Đào rất hung ác.
"Xin lỗi, cám ơn." Hòa Đào vội vàng đẩy anh ra, lại đứng thẳng người.
Cậu cũng không quên bây giờ là thời gian hết tiết, trên hành lang đều có người.
Mặc dù động tác đẩy Hàn Kiệt ra của cậu rất nhanh, nhưng vẫn là bị không ít người nhìn thấy.
Advertisement / Quảng cáo
Biết Hàn Kiệt không thích cùng chính mình dính líu quan hệ, Hòa Đào nhắm mắt lại liền chạy.
Hàn Kiệt: "...................."
Một đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, còn như một cục đá ném vào trong hồ nước, đưa tới một làn gợn sóng nho nhỏ.
Hòa Đào chạy một hơi về lớp, mặt đỏ hồng, Tô Khả nhìn bộ dáng này của cậu lúc trở về, liền sợ hết hồn.
"Làm sao vậy xảy ra chuyện gì?"
Hòa Đào liếc mắt nhìn Tô Khả: "Không có chuyện gì."
Mặt đỏ như vậy, ánh mắt lại né tránh bất định, đây rõ ràng chính là bộ dạng có tâm sự.
Tô Khả thấy Hoà Đào không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, mà đáp án cũng không khó đoán, kết hợp hướng đi mới vừa rồi của Hoà Đào, cùng dáng vẻ hiện tại của cậu.
Vừa nghĩ liền biết, chắc chắn đã xảy ra cái gì cùng người đó, Hoà Đào mới hồn vía lên mây như vậy.
Hòa Đào thấy Tô Khả không nhìn cậu chằm chằm nữa, mới len lén thở dài, sau đó ảo não nằm dài trên bàn, tại sao cậu mỗi khi ở trước mặt Hàn Kiệt, đại não liền choáng váng, năng lực suy tính gì đều bị thoái hóa thành con số không!
o0o
Hàn Kiệt cảm thấy được chính mình tức đến nổ phổi rồi.
Vốn dĩ ở đầu cầu thang nhìn thấy Hòa Đào vội vàng chạy đến, anh có chút xúc động nho nhỏ.
Có phải hay không Hòa Đào nghe thấy tin tức gì, mới cố ý chạy tới tìm anh!
Kết quả tiểu bạch nhãn lang này, cứu cậu nhiều lần như vậy lại không phải tới lấy thân báo đáp, anh hỏi cậu có phải đến tỏ tình không, lại từ chối nhanh như vậy!
Là muốn kế thừa tính xấu tức chết người của anh à!
Hàn Kiệt tức giận chuyện này mãi đến khi tan học.
Chẳng qua anh mỗi ngày thoạt nhìn đều là bộ dáng tức giận, cho nên hiện tại anh thật sự tức giận, thì cũng có rất ít người có thể nhận ra.
Hòa Đào hôm nay thay Tô Khả trực nhật, cho nên sẽ về muộn một chút.
Lúc đổ rác không chú ý, không cẩn thận đụng vào người khác.
"Xin lỗi, không đụng cậu bị thương đi." Hòa Đào thả thùng rác xuống vội vàng xin lỗi.
Lại không nghĩ đối phương sẽ trực tiếp tới đẩy cậu một cái: "Mày đi đường không có mắt à, mày đụng vào tao nói một câu xin lỗi thì xong rồi đúng không?"
Hòa Đào bị đẩy lảo đảo một chút: "Tôi......"
Chưa kịp giải thích, liền bị một người khác kéo lại cánh tay: "Mày đụng phải Manh Manh của chúng tao, thì tưởng một câu xin lỗi liền xong à!"
"Vậy cậu muốn như thế nào, quần áo bị dơ tôi có thể giặt."
"Giặt?" Đối phương cười nhạo một tiếng: "Mày giặt có sạch không, nhưng mày yên tâm chúng tao cũng không làm khó mày, chỉ cần mày đáp ứng sau này cách xa Hàn Kiệt là được."
Từ trong miệng đối phương nghe đến tên Hàn Kiệt, trong lòng Hòa Đào chấn động: "Tôi không có mối quan hệ gì với anh ấy."
"Mày nên vui mừng vì hai người không có mối quan hệ, chúng tao cũng không sợ nói cho mày biết, Manh Manh của chúng tao yêu thích anh ấy, mày không có cơ hội đâu."
Cho dù ngu ngốc, Hòa Đào cũng biết đối phương cố ý đến bới móc, chính là vì muốn nhắc nhở cậu một chút.
Nghĩ tới sự tình phát sinh hôm nay ở đầu cầu thang, Hòa Đào liền nhịn không được nghĩ, nếu như bị Hàn Kiệt biết đến, đoán chừng lại tức giận.
o0o
Hàn Kiệt mới từ lớp học đi ra, liền thấy Hòa Đào kéo một cái thùng rác lớn trở về.
Lớp bọn họ lẽ nào không có ai sao?
Đổ rác lại không xấu hổ bắt một Omega đến đổ?
Hòa Đào cúi đầu, phát hiện có người đứng phía trước theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn.
Phút chốc nhìn thấy Hàn Kiệt, Hòa Đào liền dừng lại.
Hàn Kiệt mặt tối sầm nhìn cậu, Hòa Đào không hiểu như thế nào có chút chột dạ.
"Anh, anh còn chưa đi sao."
"Cậu không hy vọng nhìn thấy tôi sao?" Hàn Kiệt đi tới, anh so với Hòa Đào cao hơn nhiều, dựa vào gần như vậy, liền khiến Hòa Đào cảm thấy rất áp lực.
"Lớp các cậu không có ai sao, ngay cả đổ rác cũng là cậu làm, đừng nói là việc gì cậu cũng làm nhé?" Đến cùng có còn tự giác mình là Omega hay không nha!
Hòa Đào không biết Hàn Kiệt tại sao lại tức giận.
"Không phải, hôm nay là Tô Khả trực nhật, cậu ấy có việc nên tôi giúp cậu ấy, cũng không có người làm khó dễ tôi."
Hòa Đào không giải thích còn tốt, giải thích như vậy, sắc mặt Hàn Kiệt trực tiếp càng đen hơn.
"Tùy cậu." Hung ác mà bỏ lại câu nói này, Hàn Kiệt cũng không quay đầu lại liền đi mất.
Nhìn Hàn Kiệt rời đi, ánh mắt Hòa Đào liền ảm đạm, thật giống như cậu làm bất kỳ điều gì, Hàn Kiệt vẫn không vui.
Thật sự chán ghét cậu như vậy sao?
Hàn Kiệt nổi nóng ra khỏi trường, kết quả liền nhịn không được trở về, Hòa Đào nhìn anh đi rồi lại quay về, cướp đi thùng rác lớn trong tay cậu, quả thực không thể tin nổi vào mắt của chính mình.
Hàn Kiệt đem thùng rác ném đến vị trí của nó, quay đầu liền thấy tiểu Omega vẫn luôn đi theo phía sau anh một bộ dáng ngơ ngác.
"Sau này chuyện như vậy, không cần phải làm, lớp các cậu Alpha và Beta đều chết hết rồi sao!"
Hòa Đào muốn nói không có gì chỉ là đổ rác mà thôi không đến nỗi phải liên quan đến giới tính.
Nhưng cậu cảm thấy nếu như nói như vậy, Hàn Kiệt đoán chừng sẽ đánh người.
"Cảm ơn, tôi, tôi mời anh uống trà sữa?"
Hàn Kiệt tâm tình kém không hiểu sao lại được câu nói này an ủi.
"Vậy còn không mau đi!"
Rõ ràng đã quên mất là ai đã nói ghét uống trà sữa nhất.
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Tôi chính là cảm thấy cậu ấy đáng thương, tôi không phải thích cậu ấy!