Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai
|
|
Chương 125[EXTRACT]"Cắt nối biên tập video a." Đôi mắt Phó Chân nhìn chằm chằm vào màn hình mày tính, căn bản không có nhìn Giang Hằng Thù đang ngồi bên người hắn, thế cho nên Giang Hằng Thù bắt đầu hoài nghi mị lực của mình có phải biến mất rồi hay không. Giang Hằng Thù hỏi Phó Chân: "Bộ điện ảnh của em còn chưa bắt đầu quay chụp, cắt nối biên tập cái gì?" Cuối cùng Phó Chân ngẩng đầu nhìn Giang Hằng Thù liếc mắt một cái, sau đó liền vươn tay đem hắn đẩy đến một bên: "Anh làm việc đi, chờ em cắt xong rồi anh sẽ biết." Giang Hằng Thù bất đắc dĩ mà lắc đầu, cảm giác địa vị của mình trong lòng Phó Chân đang chậm rãi lui về phía sau, hắn cần thiết nghĩ cái biện pháp, chặt chẽ chiếm cứ địa vị lúc trước của mình. Hắn nhìn chằm chằm Phó Chân trong chốc lát, hy vọng Phó Chân có thể cảm nhận được ánh mắt chính mình, nhưng là Phó Chan làm việc quá nhập tâm, Giang Hằng Thù do dự một chút, đứng dậy đi ra ngoài lấy một ly nước ấm, đưa đến trong tay Phó Chân. Lúc Đổng bí thư đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy chính là cảnh tổng tài củng phu nhân tổng tài ngồi song song trên ghế sô pha, hắn ngừng một chút, luôn cảm giác chính mình giống như quấy rầy cái gì. "Chuyện gì?" Giang Hằng Thù ngẩng đầu nhìn về phía Đổng bí thư, hỏi. Đổng bí thư sửa sang lại suy nghĩ: "Nơi này có một phần văn kiện yêu cầu ngài ký tên." Giang Hằng Thù duỗi tay tiếp nhận văn kiện mà Đổng bí thư đưa qua, từ đầu tới đuôi nhìn một lần sau cầm bút ký tên lên, sau đó đem văn kiện đưa về trên tay Đổng bí thư, Đổng bí thư cũng không có trực tiếp rời đi, hắn hướng Giang Hằng Thù nói: "Vào lúc 8 giờ tối có một buổi đấu giá tại khách sạn, ngài có muốn tham gia hay không?" Giang Hằng Thù nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phó Chân đang gỗ bàn phim lạch cạch bên cạnh mình, hắn từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chỉ sợ Đổng bí thư tiến vào cũng không biết, Giang Hằng Thù khẽ thở dài một hơi, đem cánh tay đặt ở trên vai Phó Chân, Phó Chân cuối cùng cũng rời ánh mắt khỏi màn hình máy tính yêu quý, quay đầu hướng Giang Hằng Thù chớp chớp mắt, hỏi hắn: "Làm sao vậy?" "Buổi tối có buổi đấu giá, muốn đi sao?" Giang Hằng Thù hỏi, thuận tiện giơ tay đem nếp gấp trên cổ áo hắn sửa sang lại. Phó Chân nghĩ nghĩ, hình như buổi tối hắn cũng không bận việc gì, liền gật gật đầu: "Đi thôi." Giang Hằng Thù liền trực tiếp hướng Đổng bí thư gật đầu, Đổng bí thư cảm giác mình hình như lại bị ép ăn một ngụm cẩu lương, hắn ghi nhớ việc này, mang theo văn kiện từ trong văn phòng đi ra ngoài. Trợ lý thư ký mới đang đứng đợi bên ngoài văn phòng, theo tiếng mở cửa nhìn lén vào bên trong, Đổng bí thư vừa đi ra thấy một màn như vậy liền trầm sắc mặt lại, rất không vui, nhưng mà vị trợ lý kia lại không có ý thức được cảm xúc biến hóa của Đổng bí thư, mãi đến khi Đổng bí thư kêu hắn, hắn mới lấy lại tinh thần, đi theo Đổng bí thư trở lại trong văn phòng. Bàn tính nhỏ trong lòng trợ lý bắt đầu rung động, tin tức trên mạng về Giang Hằng Thù cùng Phó Chân truyền đến ồn ào huyên náo, dù sao nhân vật có thể công khai tuyên bố chính mình là đồng tính luyến ái trước công chúng vẫn là quá ít, cho nên sẽ càng chú ý nhiều hơn, trong sinh hoạt của bọn họ chưa chắc sẽ tình cảm ngọt ngào như trên màn ảnh nhỏ. Đổng bí thư liếc mắt nhìn vị trợ lý này một cái, coi như xem thấu tiểu tâm tư của hắn, âm thanh lạnh lùng nói: "Lo làm việc cho tốt đi, đừng nghĩ đến những chuyện đường ngang ngõ tắt." Trợ lý cúi đầu bĩu môi, đối với lời nói của Đổng bí thư cũng không để ở trong lòng, Giang Hằng Thù nếu là cái đồng tính luyến ái, như vậy Phó Chân có thể, hắn liền cũng có thể. Đừng nhìn hiện tại trên mạng Giang Hằng Thù cùng Phó Chân biểu hiện đến rất ngọt, chờ thêm một đoạn thời gian Giang Hằng Thù trải qua mới mẻ, cũng sẽ lén ra ngoài trộm tanh hôi, giống như Tần Chiêu cùng Đường Loan Loan, không phải lúc trước cư dân mạng đều nói họ là tình yêu cổ tích sao, hiện tại Tần Chiêu còn không phải ngày ngày thông đồng cùng với cô em vợ. Giang Hằng Thù cũng sẽ không ngoại lệ, tâm tư trợ lý nhanh chóng lung lay lên, hắn làm không được em gái Tần Chiêu, nhưng có thể làm em trai Giang Hằng Thù. Lần này kỳ thật Phó Chân cũng không có làm cái gì, chỉ muốn thử trình độ cắt nối biên tập của mình, bận việc một buổi trưa, cuối cùng cắt ra một cái hình tượng lâu đài màu trắng, hắn lên xôn xao trạm đăng ký thêm một tài khoản nữa, đem video mà mình cắt nối biên tập tốt đăng lên. Hắn chủ yếu muốn dùng cái tài khoản này để kiểm tra độ hot của truyện cười mà hắn viết, tương lai trong quá trình cắt nối biên tập điện ảnh cũng sẽ càng thuận tay hơn một ít. Advertisement / Quảng cáo Giang Hằng Thù nhìn Phó Chân ở xôn xao trạm đăng tải video, tò mò hỏi hắn: "Em muốn làm blogger sao?" Phó Chân chạy nhanh lắc đầu: "Không có không có, em chỉ là chơi đùa một chút thôi." Giang Hằng Thù đánh giá Phó Chân nói: "Thật là một chút cũng không nhàn rỗi." Phó Chân cười cười, hắn cũng không phải không thư giãn, với hắn mà nói, cắt ghép video cũng là một hình thức thư giãn, sau khi video đăng tải còn phải trải qua xét duyệt mới có thể chính thức đăng lên, Phó Chân cũng không muốn đợi, đứng dậy mặc áo khoác vào, một bên hướng Giang Hằng Thù nói: "Đi thôi, đi buổi đấu giá đi." Trong buổi đấu giá chủ yếu để bán một số trang sức và đồ cổ, Phó Chân cũng không cảm thấy hứng thú với những thứ này, hôm nay tới chủ yếu là muốn nhìn xem có cái gì thú vị hay không, hiện tại hắn đang cần tư liệu sống để làm phong phú bộ điện ảnh tiếp theo. Người chủ trì buổi đấu giá đã đứng lên đài giới thiệu sản phẩm: "Sản phẩm kế tiếp là một đôi nhẫn kim cương do nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Ophelia chế tạo, lấy cảm hứng từ câu truyện cổ tích hoa hồng của Wilde, nhẫn nữ có một bông hồng nhỏ nằm giữa bụi gai, mà nhẫn nam là một chiếc áo ngủ gắn ba kim cương nhỏ ở trong lông đuôi, giá khởi điểm là 10 vạn, hiện tại bắt đầu đấu giá." "Thích sao?" Giang Hằng Thù nghiêng đầu ở bên tai Phó Chân thấp giọng hỏi. Phó Chân híp mắt nhìn hai chiếc nhẫn trên màn hình, hướng Giang Hằng Thù nói: "Em cảm thấy nhẫn nam càng đẹp mắt một chút." "anh mang nhẫn nữ." Giang Hằng Thù một bên nói, một bên giơ thẻ đấu giá trong tay. Phó Chân nhìn thoáng qua ngón tay Giang Hằng Thù, nhẫn nữ được làm mở miệng, cho nên lấy kích cỡ ngón tay Giang Hằng Thù mang lên hẳn không có vấn đề gì. Cuối cùng Giang Hằng Thù dùng hơn 50 vạn mới lấy được chiếc nhẫn này, chủ yếu là có người theo hắn thật lâu, người kia chính là Tần Chiêu. Phó Chân vừa nghe thấy thanh âm của hắn liền nhận ra, theo phương hướng thanh âm phát ra nhìn lại, liền thấy Tần Chiêu cùng một nữ nhân mặc váy màu đen ngồi ở cùng nhau, nhưng nữ nhân này lại không phải Đường Loan Loan, Phó Chân cũng nghe nói qua tin tức Tần Chiêu xuất quỹ, chỉ là hôm nay mới chính mắt thấy, cho hắn lực đánh vào vẫn như cũ không nhỏ. Phó Chân thu hồi tầm mắt, trong lúc nhất thời trong lòng cảm khái vạn phần, thật sự không nghĩ tới, có một ngày Tần Chiêu thế nhưng cũng sẽ xuất quỹ, mà đối tượng xuất quỹ lại là em gái Đường Loan Loan, không biết cảm tưởng của Đường Loan Loan lúc này thế nào. Đường Loan Loan vẫn như cũ ở tại Tần gia, nhưng từ sau khi nàng mất đi đứa con, tất cả mọi người trong Tần gia đều không coi nàng là bà chủ nhỏ của Tần gia nữa. Nàng hận người em gái lấy hết tất cả của nàng, hận cái hệ thống đã từng cho nàng tất cả, càng hận Tần Chiêu, hận Tần Chiêu không thể chống lại sự khống chế của hệ thống. Có đôi khi Đường Loan Loan thậm chí hoài nghi hệ thống của nàng đã chuyển sang người Đường Tình, nhưng Đường Tình trừ bỏ có được tình yêu của Tần Chiêu thì cũng không có gì thay đổi, hơn nữa hệ thống ngẫu nhiên vẫn sẽ xuất hiện ở trong đầu nàng phát ra một hai đoạn điện lưu, nhưng là không thể trả lời nàng, hoặc là không muốn đáp lại nàng. Đường Loan Loan không biết những ngày như thế này đến bao giờ mới kết thúc. Sớm biết có một ngày sẽ như vậy, lúc trước nàng nói cái gì cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu của hệ thống. Sau khi buổi đấu giá kết thúc, nhan viên công tác đem hai chiếc nhẫn giao đến tận tay Giang Hằng Thù. Giang Hằng Thù bắt lấy tay Phó Chân, đem cái nhẫn nam đeo lên ngón trỏ, chiếc nhẫn màu nâu sẫm càng tôn lên ngón tay thon dài trắng nõn của Phó Chân, hắn cười hướng Phó Chân nói: "Không phụ sự kỳ vọng." 《 Chạy trốn 》 đã chiếu phim ra nước ngoài, nói chung thị hiếu trong nước và ngoài nước cũng khác nhau, doanh thu phòng bán vé ở nước ngoài cũng không lý tưởng, bất quá toàn thế giới đối với chờ mong phim kinh dị phần lớn là nhất trí, mặc kệ là máu me như Châu Âu, hay là đánh vào lòng người, chỉ cần dọa người, chính là một bộ điện ảnh tốt, cho nên 《 chạy trốn 》 vẫn là có hi vọng nhiều ôm một chút phòng bán vé. Mấy ngày nay Phó Chân vẫn luôn học cắt tiết tấu video, thực mau ở trên xôn xao trạm thu được không ít fans, hơn nữa số lượng fans tăng lên từng ngày, Phó Chân cắt ghép rất nhiều video, cũng sẽ nhìn xem những nội dung thú vị khác trên xôn xao trạm, học tập cùng tổng kết kinh nghiệm. Sau khi《 Chạy trốn 》 chiếu phim ở nước ngoài không lâu, Giang Hằng Thù nói cho Phó Chân: "Anh đã giúp em liên hệ Tề Đức Long lão sư, Tề Đức Long lão sư gần nhất tương đối rảnh, em có thể thử xem." Nói chung, người xem khi đang xem tiểu phẩm chỉ chú ý đến diễn viên trên đài, đối với người biên kịch cũng không chú ý, nếu ngươi ở trên mạng tìm cái tên Tề Đức Long này, liền sẽ phát hiện rất nhiều tiểu phẩm trên Xuân Vãn đều xuất phát từ tay vị lão sư này. Năm đó Phạm Hồng cùng Phùng Chính là một đôi cộng sự phi thường tốt, càng là khách quen của xuân vãn, tiết mục của hai người bọn họ luôn là áp trục lên sân khấu, rất nhiều lời kịch tiểu phẩm đến nay vẫn còn rất quen thuộc, bọn họ dùng kịch bản đúng là vị Tề Đức Long lão sư viết. Sau này thân thể của Phùng Chính lão sư không tốt liền xuất ngoại an dưỡng, rất nhiều năm đều không có lại xuất hiện ở trước mặt công chúng, Tề Đức Long lão sư liền không còn ra tác phẩm mới, rất nhiều người xem đều nói Xuân Vãn mất đi hương vị lúc trước. Cái này đối Phó Chân xem như một cái kinh hỉ không nhỏ, Phó Chân lập tức liên hệ Tề Đức Long lão sư, Tề Đức Long lão sư năm nay đã hơn 60, nhưng thanh âm trong điện thoại vẫn leng keng hữu lực như cũ, Phó Chân cùng vị Tề lão sư nói mãi đến hơn 9 giờ, hơn nữa càng nói càng đầu nhập, không hề có ý tứ kết thúc. Giang Hằng Thù tắm rồi từ phòng tắm đi ra, đi lại mấy vòng trước mặt Phó Chân, nhưng là Phó Chân không dao động, Giang Hằng Thù cảm giác chính mình như bị tá ma giết lừa. Tề Đức Long rất thống khoái đáp ứng thỉnh cầu của Phó Chân, nhưng là hy vọng có thể thêm một nhân vật ở bên trong, Phùng Chính lão sư năm nay có lẽ sẽ trở về, hắn muốn đem cái nhân vật kia để lại cho vị lão bằng hữu này. Phó Chân tự nhiên là cầu còn không được. Sau khi giải quyết xong sự tình kịch bản, kế tiếp nên lựa chọn diễn viên, cái này Phó Chân đã chuẩn bị kế hoạch tốt, sau quốc khánh, hắn ở một cái buổi sáng hỏi Giang Hằng Thù: "Hôm nay có thời gian sao?" Không có cũng sẽ làm cho có, tổng tài mà còn không được thì còn gọi là tổng tài sao? Kêu ra ngoài khảo sát là được, vì thế Giang Hằng Thù gật gật đầu: "Có a."
|
Chương 126[EXTRACT]Phó Chân trả lời nói: "Em tính toán đi đại học Bình Hải, chọn mấy cái diễn viên." Hắn cùng Tề Đức Long lão sư thương lượng một chút, kịch bản có thể viết trước một bộ phận nhỏ, còn lại có thể vừa chụp vừa viết, có lẽ diễn viên trẻ tuổi còn có thể kích phát linh cảm mới cho tề lão gia tử. "Chờ anh một chút," Giang Hằng Thù lấy di động ra gọi cho Đổng bí thư một cuộc điện thoại, chỉ đạo những công việc trong ngày hôm nay phải làm xong liền tắt điện thoại, hướng Phó Chân nói, "Được, đi thôi." Đại học Bình Hải là một trường đại học tổng hợp, cũng là trường mà Phó Chân từng học, hắn ở chỗ này học tập gần bốn năm, tuy rằng không thể thành công tốt nghiệp, nhưng cảm tình với trường đại học này vẫn còn đó. Giang Hằng Thù lái xe đi đến trước cổng đại học Bình Hải, mang khẩu trang mới xuống xe, nói thật hiện tại cũng không phải mùa nên mang khẩu trang, nhưng trong khuôn viên trường có không ít tiểu cô nương mang đủ loại khẩu trang đáng yêu, hai người bọn họ cũng không coi như quá khác biệt, cho nên đi ở trong vườn trường cũng không có vẻ đặc biệt đột ngột. Đại học Bình Hải chiếm gần 300 héc-ta, từ khu phía đông đi đến khu phía tây không sai biệt lắm yêu cầu nửa giờ, Giang Hằng Thù nghiêng đầu hỏi Phó Chân: "Muốn đi đâu tìm người?" Giang Hằng Thù học đại học ở nơi khác, đối với đại học Bình Hải cũng không phải rất quen thuộc, Phó Chân cũng không thể tham gia lớp học của người ta để chọn diễn viên đi. "Chúng ta đi câu lạc bộ kịch trước đi." Phó Chân lôi kéo tay Giang Hằng Thù, dọc theo con đường trước mắt đi thẳng về phía tây. Mấy năm gần đây đại học Bình Hải cũng không có nhiều thay đổi, chỉ có đèn trên mặt có được đổi thành đèn đường cao cao, thư viện vẫn là bộ dáng cũ, nằm trên thềm đất cao cao, đài phun nước trước mắt qua mùa khai giảng vẫn chưa được hoạt động, gió thu thổi quét hàng cây bên đường, lá cây phát ra tiếng vang sàn sạt, nơi xa trong sân thể dục truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của nhóm sinh viên, khung cảnh trường học hiện rõ ràng trước mặt Phó Chân. Giang Hằng Thù nhìn bốn phía, đã đi vào mùa thu, lá cây bên đường hơi hơi ố vàng, lại qua một thời gian chỉ sợ toàn bộ lá cây sẽ rụng xuống, nghe nói mỗi năm mùa thu đều sẽ có rất nhiều khách du lịch nước ngoài tới thăm quan đại học Bình Hải. Tất cả sinh viên đều cúi đầu vội vàng lui tới bên người bọn họ, cũng không có người nào phá lệ lưu tâm bọn họ hai cái nam nhân. "Chính là nơi này." Phó Chân nhìn sân vận động trước mắt, lúc trước câu lạc bộ kịch nằm ở sân vạn động, hiện tại không biết có đổi chỗ hay không. Bất quá không có thẻ sinh viên thì không có cách nào qua cổng chính, Phó Chân lẻn vào từ cửa phụ. Trong hội trường nhỏ, có một cô gái ngồi ở sau bàn, nghe được tiếng mở cửa cũng không ngẩng đầu, trực tiếp hỏi một câu: "Ám hiệu." Phó Chân dừng một chút, có chút không xác định mà mở miệng nói: "Loan Sáu Đạt vũ trụ vô địch siêu cấp soái?" "Qua đi." Tiểu cô nương còn đang vùi đầu học tập. Xuyên qua hội trường nhỏ, Phó Chân hướng Giang Hằng Thù nhỏ giọng giải thích nói: "Loan Sáu Đạt là xã trưởng của câu lạc bộ chúng em, nơi này cũng là do hắn phát hiện trước, vì phòng ngừa những người khác tới câu lạc bộ quấy rầy chúng em luyện tập, liền tìm người ở cửa nhìn, cần thiết nói ám hiệu mới có thể thả người tiến vào." Phòng luyện tập của câu lạc bộ nằm ở phòng thứ nhất phía tây hội trường, người bên trong đang khẩn trương đổi quần áo, đợi chút đại khái muốn biểu diễn, Phó Chân cùng Giang Hằng Thù đứng ở cửa sau, nhìn những sinh viên này đang bận rộn, trong mắt Phó Chân toát ra thần sắc hồi ức. "Bọn họ muốn tới chỗ nào biểu diễn?" Giang Hằng Thù hỏi. Trí nhớ của Phó Chân còn tính rất tốt, hướng Giang Hằng Thù nói: "Từ cửa chính đi nói, vừa lúc là đối diện hội đường, hẳn là ở đàng kia biểu diễn đi." Hắn vừa nói xong, một giọng nữ cao hướng bọn họ gọi tới: "Hai người các cậu đứng ngốc đó làm gì? Nhanh lên nhanh lên, còn có hai cái gốc cây tử, chạy nhanh mặc vào." "A?" Phó Chân sửng sốt một chút, không nghĩ tới bọn họ vừa tới phải bắt đầu làm một phần công việc, hắn lập tức giải thích nói, "Chúng tôi không phải ——" "Biết các cậu không phải người câu lạc bộ kịch chúng tôi," vẻ mặt cô gái thấp phần nghiêm túc, "Đều đã tới, dù sao cũng không yêu cầu các cậu lộ mặt, nhanh chuẩn bị đi, thời gian sắp tới rồi." Phó Chân cùng Giang Hằng Thù nhìn nhau cười, đi theo mọi người đến chỗ gốc cây đặt dựa vào cửa, sau đó chui vào. Thanh âm của cô gái vừa rồi lại theo tiếng đẩy cửa tiến vào: "Các cậu mỗi người có hai câu lời kịch, nhớ kỹ đừng quên." Advertisement / Quảng cáo Giang Hằng Thù không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết có lời kịch gì, bất quá cũng may bộ hài kịch này năm đó Phó Chân cũng tham dự, bằng vào trí nhớ không tồi của mình nhớ lại hai câu lời kịch kia là cái gì. Biểu diễn còn tính thuận lợi, hai gốc cây bọn họ sóng vai cùng nhau, từ đầu biểu diễn mãi cho đến lúc hạ màn, còn đi theo những thành viên khác chụp ảnh, sau đó dọn gốc cây trở lại phía trước phòng tập luyện. Gian phòng này dân rất nhiều giải thưởng của câu lạc bộ, trong đó còn có Phó Chân, năm đó hắn vẫn là phó xã trưởng của câu lạc bộ, lại qua nửa học kỳ là có thể thăng lên làm xã trưởng, nhưng về sau lại bởi vì chụp 《 Xuân Hoa Sơn 》 bận quá, hắn liền xin nghỉ công tác trong câu lạc bộ. Giang Hằng Thù rất ít nhìn thấy ảnh của Phó Chân, chỉ có lúc ở Phó gia nhìn thấy một hai tấm lúc nhỏ của Phó Chân, hắn nhìn ảnh chụp Phó Chân, trên mặt lộ ra một nụ cười. Phó Chân đi tới vỗ vỗ bờ vai của hắn, hỏi: "Em hiện tại có phải hay không kém hơn thời niên thiếu thanh xuân năm đó?" Giang Hằng Thù lắc lắc đầu, diện mạo Phó Chân cũng không có thay đổi quá lớn, chỉ là khí chất thành thục rất nhiều. "Mở họp mở họp!" Một giọng nam có chút khàn khàn từ hành lang truyền đến, những sinh viên khác trong phòng sôi nổi tìm chỗ ngồi, Phó Chân cùng Giang Hằng Thù liền rất xấu hổ, cửa sau đã bị đóng lại, hiện tại chỉ có thể đi cửa trước, chính cái nam sinh kia đã muốn chạy tới trước cửa. Nam sinh mặc áo hoodie màu lam, đặt mông ngồi trước ghế ngồi máy tính, trong tay cầm một quyển 《 Diễn viên tự mình tu dưỡng 》, mở miệng trước thanh thanh giọng nói, tiếp theo nói: "Vừa rồi biểu diễn thực không tồi, nam nữ vai chính đều thực đúng chỗ, nhưng là, nhưng là a", nam sinh một bên nói, một bên dùng quyển sách trong vỗ lên đạo cụ ở bên cạnh. "Vừa rồi hai cái cây do ai diễn a? Không phải nói lời kịch đã sửa lại sao? A? Như thế nào lại không nhớ được đâu? Đây là lần thứ mấy?" Nữ sinh phụ trách tập luyện đứng ra: "Xã trưởng, hôm nay trong xã có hai vị bạn học xin nghỉ ra ngoài thực tập, là em kêu người tìm bạn học khác lên hỗ trợ." "Tôi mặc kệ là ai, trước đứng ra cho tôi xem." Không biện pháp, Phó Chân đành phải đứng dậy. Những học sinh khác dùng vẻ mặt đồng tình nhìn về phía hắn, xã trưởng mọt khi khởi phát tính tình chó điên, bắt được ai liền cắn người đó, ai cũng khuyên không được, hai vị bạn học này cũng là gặp tai bay vạ gió. Nhưng mà làm tất cả mọi người không thể tưởng được chính là, xã trưởng chó điên của bọn họ thế nhưng không cắn người, chỉ là ngơ ngác nhìn người trẻ tuổi đeo khẩu trang mặc áo trắng kia, sau một lúc lâu nói không ra lời, nhìn biểu tình khiếp sợ như thấy lão bà của mình cùng lão vương cách vách thông đồng ở trên giường. Làm cho nhóm sinh viên thập phần tò mò, vị huynh đệ mang khẩu trang rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì thế càng ngày càng nhiều ánh mắt tụ tập ở trên người Phó Chân. "Phó phó phó......" Xã trưởng nói phó thật lâu cũng nói không ra lời, chính là hai cánh môi như dính vào nhau, hình như là trúng gió. Cuối cùng hắn có thể là nhớ tới thân phận hiện tại của Phó Chân, cho nên nói không ra phó cái gì, mà là một cái xưng hô khác: "Học trưởng?" Phó Chân ừ một tiếng, xã trưởng lập tức từ ghế trên đứng lên, hướng các sinh viên khác nói: "Tan họp tan họp, các cậu đi về trước đi." Mắt thấy không thể nhìn bát quái, nhóm sinh viên chỉ có thể tiếc nuối rời đi. Chờ đến khi bọn họ rời đi, Phó Chân đem khẩu trang trên mặt lấy xuống, cười nhìn vị xã trưởng này, như là đang xem một vị vãn bối làm chính mình thực vừa lòng, hắn hỏi: "Cậu như thế nào còn không có tốt nghiệp a?" Vị xã trưởng này vuốt đầu hắc hắc cười một tiếng, một chút cũng không có bộ dáng nghiêm túc như vừa rồi, hắn hướng Phó Chân nói: "Em đang nghiên cứu, cho nên liền có thể ở tại trong trường học hai năm." Phó Chân a một tiếng, gật gật đầu, duỗi tay kéo Giang Hằng Thù qua, làm hắn ngồi xuống bên người mình, Giang Hằng Thù cũng đem khẩu trang lấy xuống, nhìn Phó Chân bên người, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình. Xã trưởng hít một hơi, nhìn Phó Chân, vẻ mặt ăn cẩu lương ăn đến hỏng mất biểu tình, hắn hỏi: "Học trưởng, hôm nay anh lại là có chuyện gì sao?" "Kế tiếp không phải muốn chụp cái điện ảnh sao, lại đây nhìn xem có người thích hợp hay không." Xã trưởng nhếch miệng nở nụ cười: "Học trưởng anh xem em được không?" Phó Chân ho khan một tiếng, thanh thanh giọng nói, cự tuyệt nói: "Anh cảm thấy không được." Xã trưởng minh học học được thập phần vững chắc, lập tức theo một câu: "Em không cần anh cảm thấy, em muốn em cảm thấy." Phó Chân không nhịn được phụt một tiếng bật cười. Xã trưởng hỏi: "Học trưởng chọn trúng sao?" "Vừa rồi trên đài nam chính liền không tồi, gần nhất có thời gian sao?" "Đại Tam, không có khóa, nếu biết học trưởng muốn chọn hắn đi diễn điện ảnh, khẳng định lập tức đáp ứng," nói xong xã trưởng tiếc nuối mà thở dài một hơi, "Sớm biết vậy em liền đi lên diễn nam chính." Phó Chân giơ tay ở trên vai hắn chụp hai cái: "Cậu vẫn nên học tập thật tốt đi." "Đúng rồi học trưởng, thầy Quan để lại cho anh một quyển bút ký để ở trong phòng đại học, anh có thời gian đi lấy một chút đi." Phó Chân không nghĩ tới thầy còn sẽ lưu lại cho mình một món quà, trong lòng hắn liền đau xót, tuy rằng nói mấy năm nay tết Thanh Minh nào hắn cũng đi trước mộ thầy tế bái, nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy mình không làm được gì nhiều cho thầy, hắn mím môi, hướng xã trưởng nói: "Anh đã biết, cảm ơn." Phó Chân cùng xã trưởng lại hàn huyên trong chốc lát, hành lang bỗng nhiên truyền đến thanh âm ầm ĩ, thực mau một đám người trẻ tuổi liền tới bên ngoài gian phòng, nhìn Phó Chân, hướng hắn chào hỏi: "Học trưởng đã lâu không thấy a." "Đã lâu không thấy." Phó Chân cười nói, hốc mắt đã hơi hơi ướt át.
|
Chương 127[EXTRACT]Hắn kỳ thật có chút giật mình, trước mắt đều là những gương mặt quen thuộc, hắn đã từng mang theo bọn họ cùng nhau thức đêm luyện tập kịch bản mới, cùng nhau lên đài diễn xuất, hôm nay như thế nào đều lại đây. "Em vừa mới ở trong diễn đàn nói một tiếng." Xã trưởng giải thích nói, "Nhưng có một số người bận về nhà tìm công việc, tới không được." "Học trưởng em nhớ anh muốn chết!" Một cô gái tóc bảy màu hướng về phía Phó Chân xông tới, mở ra hai tay, tựa hồ muốn ôm Phó Chân một cái. Nhưng đi đến nửa đường bị xã trưởng chặn lại, hắn bắt lấy ba lô phía sau cô gái, nhìn thoáng qua Giang Hằng Thù ngồi ở bên người Phó Chân, hướng cô gái nói: "Rụt rè chút, rụt rè chút." Phó Chân đứng lên, hắn vốn dĩ nghĩ cùng xã trưởng nói hai câu nhìn xem có thể tìm được diễn viên thích hợp hay không, sau đó đến văn phòng trường lấy bút ký của thầy liền rời đi, nhìn tình huống hiện tại có vẻ không thích hợp cho lắm, huống hồ hắn cũng thực sự rất nhớ những thành viên trong câu lạc bộ. "Vạy được, đi thôi, anh mời các em một bữa cơm." Phó Chân trực tiếp mang các thành viên trong câu lạc bộ ra tiệm thịt nướng bên ngoài trường, trong khoảng thời gian đợi thức ăn, những người này bắt đầu trời nam đất bắc mà huyên thuyên, trong lúc nhất thời không khí trong phòng rất là náo nhiệt, Phó Chân cùng Giang Hằng Thù ngồi cùng nhau, hơi hơi nghiêng đầu lắng nghe những trải nghiệm mấy năm qua của các thành viên, ngẫu nhiên nghe được cái gì thú vị, sẽ ghi nhớ lại coi như tư liệu sống. Chờ đến khi rượu và thức ăn đi lên, mọi người nói chuyện đến càng thêm vui vẻ, chẳng qua trò chuyện trò chuyện, bỗng nhiên có người hướng Phó Chân giơ lên chén rượu, đối Phó Chân nói: "Học trưởng thực xin lỗi, năm đó không thể giúp đỡ anh cái gì." Trên bàn cơm lập tức liền trầm mặc xuống dưới, trong rất nhiều người bọn họ đều rất áy náy đối với chuyện năm đó, tuy rằng lúc trước chuyện này cũng không có bất luận quan hệ gì tới bọn họ, nhưng là làm bằng hữu, bọn họ hẳn là nên vươn tay viện thủ Phó Chân. Phó Chân lắc đầu, cười khẽ một tiếng, hướng bọn họ nói: "Không có việc gì, đều đi qua." Vốn dĩ những chuyện này cũng không liên quan tới bọn họ, mà có thể lúc ấy bọn họ cũng bị Đường Loan Loan ảnh hưởng, bất quá hiện tại nói cái cũng không có ý nghĩa gì. Mắt thấy mọi người bởi vì chuyện này mà trở nên không vui, Phó Chân cười nói: "Đừng nói này đó, mọi người đều vui vẻ lên." Xã trưởng cũng đi theo hỗ trợ ồn ào, cuối cùng đem bầu không khí cứu vớt trở lại. Cô gái tóc bảy màu có lẽ đã uống hơi nhiều, gương mặt nàng phiến hòng, trong tay còn giơ chén rượu, ánh mắt mê ly mà hướng Phó Chân nói: "Học trưởng em vốn muốn tỏ tình với anh, nhưng là chưa kịp, anh liền đi rồi." Không đợi Phó Chân mở miệng, một bên có cái nam thanh niên kêu lên: "Trời ơi, bà còn dám hướng học trưởng tỏ tình, bà không nhìn ra được học trưởng là gay sao?" "A? Học trưởng lúc ấy không biểu hiện ra ngoài anh ấy thích nam sinh vẫn là nữ sinh a?" Phó Chân cũng thực mơ màng, thời đại học hắn cũng chưa ý thức được chính mình là gay, nhóm người này làm thế nào mà thấy được. Nam thanh niên cắt một tiếng, tay phải gõ lên mặt bàn hai cái, nói: "Khi đó không phải đang lưu hành trò câu lạc bộ tình yêu Otome sao, còn gọi cái gì mà khu vườn tình yêu, còn rất hot, học trưởng cũng download, còn tiêu tiền mua một gói giọng nói." "Tui biết tui biết, khi đó anh ấy còn nạp thẻ, nói là tùy tiện nạp chơi thôi, chơi chán liền xóa bỏ, kết quả nạp xong liền bắt đầu mê luôn, miệng chê mà thân thể thành thật." "Tui cũng nhớ, anh ấy nói xem để biết bên trong vẽ thế nào, sẽ không công lược, kết quả chơi không đến hai ngày liền bắt đầu thấy hay, còn cầm chơi cả ngày không thấy rời tay, còn mua hoa hồng để thêm độ hảo cảm với tổng tài." ...... Phó Chân: "......" Này quả thực là công khai xử tội, hắn vì cái gì muốn mời nhóm người này đi ra ăn cơm? Vì phòng ngừa nhóm người này lại nói ra câu kinh người nào, Phó Chân chạy nhanh giơ chén rượu lên, "Không nói, đều uống rượu, đều uống rượu." Mọi người cười vang lên, sôi nổi giơ chén rượu lên, lúc Phó Chân cũng đang muốn đi theo cùng nhau uống một hơi cạn sạch, Giang Hằng Thù cầm tay trái hắn, ở lòng bàn hắn cào hai cái, Phó Chân cảm thấy hơi ngứa, chén rượu ngừng ở giữa không trung, quay đầu nhìn Giang Hằng Thù liếc mắt một cái, hắn vừa rồi uống lên một ly, trên mặt mang theo một ít đỏ ửng, không biết là xấu hổ vẫn là say. Advertisement / Quảng cáo Giang Hằng Thù véo lên má Phó Chân một phen, ở bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Em nếu là uống say trở về lại hướng anh đòi cái đuôi, anh liền ra siêu thị bên ngoài tiểu khu mua con cá sống, để em ôm nó ngủ cả đêm." "Lúc này nhất định không đòi cái đuôi," Phó Chân nghĩ nghĩ, hướng Giang Hằng Thù nói, "Nhiều nhất chính là muốn Trình Tắc Lạc." Thấy Giang Hằng Thù không rõ, Phó Chân hướng hắn giải thích nói: "Chính là vị tổng tài trong cái trò chơi kia." Giang Hằng Thù nhấp môi cười khẽ, hỏi Phó Chân: "Cái mũ trên đầu anh đẹp sao?" Phó Chân theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn đầu Giang Hằng Thù, nhưng cũng không có nhìn thấy cái mũ mà hắn nói. Giang Hằng Thù hỏi tiếp: "Màu lục khó coi sao?" Phó Chân nháy mắt minh bạch Giang Hằng Thù đang nói cái gì, hắn cười hì hì ở trên vai Giang Hằng Thù chụp một chút: "Đừng keo kiệt như vậy, em không thích Trình Tắc Lạc, em thích anh nhất a." Xã trưởng ở bên một nhìn thấy, tấm tắc hai tiếng, hướng hai người bọn họ nói: "Được rồi được rồi, hai người các anh cũng đừng tú ân ái cho chúng em xem nữa, cho đàn cẩu độc thân chúng em còn đường sống đi!" Bởi vì thân phận Giang Hằng Thù, cho nhóm sinh viên cũng không dám nói giỡn gì nhiều, nhưng hiện tại một đám đều có chút hơi say, nói chuyện liền tương đối buông thả. Trận cơm này đến hai giờ chiều mới kết thúc, sau khi kết thúc, Phó Chân đi văn phòng trường lấy bút ký mà thầy lưu lại, nơi này còn có rất nhiều gương mặt mà Phó Chân quen, Phó Chân nhất nhất cùng bọn họ chào hỏi, nhưng là người thầy mà hắn muốn gặp đã không còn nữa, trong lòng Phó Chân có chút khó chịu, khắc chế thật lâu, mới không có làm nước mắt trào ra. Hắn thực mau liền lấy được bút ký mà thầy lưu lại, nhiều năm kinh nghiệm của thầy đều được lưu lại trong quyển bút ký thật dày này, ở tờ cuối cùng thầy có viết một bài thơ, nếu cuộc sống lừa dối bạn. Tuy rằng không có ghi chú rõ, nhưng là Phó Chân cảm thấy bài thơ này là thầy lưu lại cho mình. Phó Chân xem như đệ tử cuối cùng của thầy, hắn đối vị học trò nhỏ này phá lệ cưng chiều, Phó Chân thực hối hận năm đó không có thể gặp mặt thầy lần cuối. Từ trường học về nhà, Phó Chân ôm quyển bút ký tự mình ngồi trong thư phòng hai giờ, Giang Hằng Thù nhìn lén qua kẹt cửa vài lần. Chờ Phó Chân từ trong thư phòng đi ra, cơm chiều đã bưng lên bàn, Phó Chân vốn muốn ăn, lại sợ Giang Hằng Thù lo lắng, trong tay cầm chiếc đũa, nhìn bàn đồ ăn phát ngốc. Giang Hằng Thù khẽ thở dài một hơi, ngồi xuống bên người Phó Chân, hướng hắn nói: "Không muốn ăn cũng đừng ăn, đợi chút uống ly sữa bò, ăn chút trái cây." Phó Chân gật gật đầu, đem đũa trong tay thả xuống, tiếp theo liền nghe được Giang Hằng Thù hỏi: "Chúng ta đây nói chuyện khu vườn tình yêu đi?" Phó Chân ôm lấy Giang Hằng Thù, cọ cọ trước ngực hắn, làm nũng nói: "Mật mã tài khoản đều đã quên, tới thơm một cái, không ăn giấm a, ngoan a", nói xong liền cắn lên cằm Giang Hằng Thù một cái. Giang Hằng Thù cũng không phải ghen thật, hắn không đến mức cùng cái người trong trò chơi phân cao thấp, chỉ là nhìn tâm tình Phó Chân không tốt lắm, muốn nói chút vui vẻ làm hắn cao hứng. ...... Ông Giang vốn dĩ nói muốn giữa tháng 10 mới trở về, kết quả lâm thời đổi ý, nói muốn mang theo bà Giang lại đi Ai Cập nhìn một cái, khả năng phải chờ tới tết mới có thể trở về, Giang Hằng Thù cảm thấy hắn cùng Phó Chân phân cách là điều chắc chắn. Phó Chân bớt thời giờ lại đi đại học Bình Hải một chuyến, qua lại giữa câu lạc bộ kịch cùng học viện Hý Kịch, cuối cùng đem hai nam chính xác định. Hai vị nam chính này một người tên Diệp Thiêm, là ngày đó Phó Chân nhìn trúng trong câu lạc bộ kịch, một cái khác kêu Vương Minh Trạch, lớn lên có khuôn mặt trẻ em, nghe nói là cỏ của học viện Hý Kịch. Kỹ thuật diễn diễn của hai người Phó Chân đều yên tâm, tuy rằng đều kém Chu Ôn Lương cùng Hà Minh, nhưng là cũng coi như là đạt tiêu chuẩn trở lên, chính là phương ngữ của hai người này cần phải học một chút, tiếng Đông Bắc tương đối dễ học, ở cùng với người Đông Bắc hai ba tháng đều có thể học được 6,7 phần, nhưng Phó Chân không có nhiều thời gian như vậy, cần thiết phải nhanh chóng huấn luyện, cũng may Diệp Thiêm giống Phó Chân năm đó, có hai vị bạn cùng phòng là người Đông Bắc, hiện tại lúc nói chuyện nếu không chú ý liền sẽ phát ra khẩu âm Đông Bắc. Tiếng Đài Loan cũng không tính khó học, Vương Minh Trạch muốn học cấp tốc hẳn cũng không có vấn đề. Đem diễn viên xác định xong, Phó Chân tiếp tục cùng Tề Đức Long lão sư thảo luận vấn đề kịch bản, hắn học được rất nhiều điều trong bút ký của thầy, trong bút ký mỗi một loại hình điện ảnh đều được ghi chú cẩn thận những điều cần chú ý, còn có phương diện lựa chọn diễn viên, viết đến thập phần tỉ mỉ, thầy đem mỗi một thứ đều nghĩ tới, Phó Chân được lợi không ít. Phùng Chính đã từ nước ngoài trở về, ba người bọn họ hẹn gặp mặt tại một nhà hàng, trong lúc Phùng Chính đi buồng vệ sinh, Tề Đức Long liền cùng Phó Chân oán giận Phùng Chính là trộm từ bệnh viện nước ngoài đi ra, vốn dĩ bác sĩ để hắn tháng sau mới được xuất viện. Phó Chân do dự một chút, mở miệng nói: "Phùng Chính lão sư thoạt nhìn rất tinh thần nha." "Cái bệnh kia của năm đều là lúc tốt lúc xấu, đừng nhìn hiện tại hắn rất tinh thần, nói không chừng khi nào liền phát bệnh, đến lúc đó ta còn phải điều cái trực thăng đưa hắn đến nước ngoài." Phó Chân mím môi, vừa định nói nếu mời mấy vị bác sĩ tới cho Phùng Chính lão sư, liền nghe thấy thanh âm Phùng Chính lão sư trung khí mười phần từ phía sau truyền tới: "Đừng nghe họ Tề kia nói, thân thể ta thật sự rất tốt!" Tề Đức Long khẽ hừ nhẹ một tiếng, nói: "Đó là ai vừa trộm chạy đến buồng vệ sinh uống thuốc đi?" Phùng Chính trừng đôi mắt đến càng lớn, không thể tin tưởng mà nhìn Tề Đức Long, kêu lên: "Họ Tề, ngươi vừa rồi nhìn lén ta?" Tề Đức Long mặt lộ vẻ khinh bỉ: "Còn cần nhìn lén? Đoán cũng đoán được." "Tề lão nhân, ta hoài nghi ngươi yêu thầm ta." Tề Đức Long bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Trẻ nhỏ còn ở chỗ này nhìn đâu, nói bừa cái gì." Phùng Chính mới nhớ tới còn có một cái vãn bối ở chỗ này nhìn đâu, hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ở đối diện Phó Chân, ngồi xuống nên người Tề Đức Long, gom lại quần áo, biểu tình trên mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm túc lại đứng đắn, hắn hướng Phó Chân nói: "Vừa lúc ta cũng muốn nhân cơ hội này nhìn một cái, mấy năm nay ở nước ngoài đợi đến quá nhàm chán, thân thể ta không có gì vấn đề, cháu yên tâm đi."
|
Chương 128[EXTRACT]Phó Chân gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nhưng nên an bài bác sĩ nhất định phải an bài, hắn không kém một khoản tiền này, chỗ cần dùng tiền thì vẫn nên dùng không thể tiết kiệm. Phùng Chính cùng Tề Đức Long ở bên nhau, nói cái gì cũng như những mẩu truyện cười, ăn xong một bữa cơm, miệng Phó Chân miệng đều phải cười đến liệt. Cơm nước xong, Phó Chân đi theo hai vị lão nhân gia cùng đi quán trà, hàn huyên đề tài điện ảnh, tên bộ điện ảnh này đến bây giờ vẫn chưa xác định, bất quá có thể khẳng định đây là một bộ phim đường bộ. Mấy năm nay trong nước đã rất ít thấy hình ảnh của phim đường bộ, cũng có mấy bộ nhưng chụp không tốt, không được khán giả yêu thích. Bọn họ đang thảo luận chuyện thiết kế nhân vật phản diện, Phó Chân bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cảm thán nói: "Trong nhân vật phản diện đáng ghét nhất, cũng nên lộ ra một tia ôn nhu." Tề Đức Long sửng sốt một chút, hỏi Phó Chân: "Lời này cháu xem ở đâu nha?" Phó Chân cười cười, hướng Tề Đức Long nói: "Ở trong bút ký của thầy cháu, có vấn đề gì sao?" Tề Đức Long lắc lắc đầu, "Ta liền nói lời này thực quen tai a, ta cùng thầy của cháu quen biết nhau từ lâu, lúc trước hắn từng nói với ta muốn đem quyển bút ký bản quản tốt, sau này truyền cho con cháu đời sau, tạo ra dòng họ đạo diễn, không nghĩ tới cuối cùng lại đem quyển bút ký lưu lại cho cháu, trong đó đều là thứ tốt, cháu xem cho tốt, đừng cô phụ hắn." Phó Chân trong lòng vừa động, tuy nói con trai của thầy chuyển sang ngành sản xuất, hiện tại bắt đầu nghiên cứu kỹ thuật sinh vật, nhưng nếu trong tương lai con cháu có thiên phú về phương diện này, hoặc muốn làm việc ở phương diện này, hắn khẳng định là muốn to lớn tương trợ. Hắn muốn nhớ kỹ lời nói hôm nay của Tề Đức Long lão sư, vĩnh không quên. Phía dưới quán trà có hai vị lão tiên sinh đang hát khúc nhị, Phùng Chính lão sư đi theo hừ hai câu, Tề Đức Long không biết nghĩ tới cái gì, từ trong túi móc ra một quyển vở nhỏ, lấy ra một cây bút chì xoát xoát mà nhớ kỹ thứ gì, qua một hồi lâu mới dừng lại. Sau khi viết xong, lúc hắn ngẩng đầu liền thấy Phó Chân ngạc nhiên mà đánh giá hắn, cười chỉ vào Phùng Chính hướng hắn giải thích nói: "Ta vừa thấy hắn, truyện cười trong đầu liền cuồn cuồn không ngừng thoát ra, đây đều là linh cảm, trong giây lát liền lướt qua, cần thiết nắm chặt thời gian nhớ kỹ." Phùng Chính lão sư sợ là sớm đã quen Tề Đức Long tùy thời đều có linh cảm, cắt một tiếng, tiếp tục hừ đoạn nhạc. Phó Chân mỉm cười nhìn hai vị lão sư, hắn có thể nghĩ đến lúc hắn cùng Giang Hằng Thù về già, đại khái cũng sẽ trêu ghẹo nhau như vậy. Doanh thu phòng bán vé《 Chạy trốn 》 ở nước ngoài còn rất không tồi, Phó Chân lại lần nữa kiếm được bút lời nhỏ, số tiền này trực tiếp phóng tới chỗ Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù biết cách làm giàu, số tiền lúc trước hắn đặt chỗ Giang Hằng Thù đã tăng thêm vài lần. Chờ đến khi hai diễn viên đều quen thuộc phương ngữ, điện ảnh liền có thể khởi động máy, Phó Chân cùng Tề Đức Long lão sư thảo luận một chút, đem tên bộ điện ảnh này đặt là ba hoa chích choè, tên này chờ đến tương lai cắt nối biên tập khả năng còn sẽ sửa, tạm thời liền dùng trước. Phó Chân tận khả năng lưu tại thành phố Bình Hải đem có thể chụp đều chụp, hắn cũng không muốn một người ra ngoài quá dài thời gian, nhưng để làm một bộ phim đường bộ, khẳng định cần tới nhiều nơi khác nhau, hơn nữa rất nhiều điểm gây cười có quan hệ tới tây bộ, cho nên hành trình kế tiếp cần phải đi tây bộ một chuyến. Điện ảnh khởi động máy vào tháng 11, cảnh trong thành phố Bình Hải cũng không nhiều, qua hơn mười ngày nữa sẽ chụp xong, bởi vì truyện cười do Tề Đức Long lão sư viết quá buồn cười, trong đoàn phim mỗi ngày đều ha ha ha không ngừng, khiến cho đoàn phim cách vách bọn họ đều tò mò bọn họ đang quay chụp cái gì, không có việc gì liền lại đây xem náo nhiệt. Phim đường bộ chủ yếu chỉ có hai nhân vật chính là Diệp Thiêm cùng Vương Minh Trạch, Tề Đức Long tuy rằng muốn ở trong kịch bản thêm một cái nhân vật cho Phùng Chính, nhưng hắn vẫn là suy xét đến thân thể Phùng Chính, cho nên suất diễn của nhân vật này không phải rất nhiều, hắn kỳ thật chủ yếu muốn mang Phùng Chính đi theo đoàn phim ra ngoài chơi một chút, nhìn một cái, thả lỏng một chút. Bởi vì tháng 11 còn có một cái liên hoan phim Kim Hạc, 《 Lâu đài màu trắng 》 bị đề danh vài cái giải thưởng, Phó Chân khẳng định muốn mang theo diễn viên tham gia, cho nên bọn họ chỉ có thể xuất phát vào tháng 12, vừa lúc còn có một đoạn diễn Tết Âm Lịch, chỉ có thể chụp xong ở bên kia, nói cách khác, năm nay Phó Chân rất có khả năng không thể bồi Giang Hằng Thù cùng nhau qua Tết Âm Lịch. Advertisement / Quảng cáo Trong giải liên hoan phim Kim Hạc, Hà Minh được giải nm chính tốt nhất, mà Trần Manh cũng lấy được giải người mới tốt nhất, một bộ điện ảnh có thể có hai cái giải thưởng đã thực không tồi, tuy rằng Phó Chân hy vọng mình có thể lấy được giải đạo diễn tốt nhất, nhưng hắn biết một bộ điện ảnh không có khả năng lấy về nhà cả 3 giải thưởng. Kết quả cũng như sở liệu của Phó Chân, giải đạo diễn tốt nhất dành cho đạo diễn Khương Lê 《 Tái kiến, huynh đệ 》, Phó Chân đối chuyện này cũng là tâm phục khẩu phục, bộ điện ảnh kia của đạo diễn Khương Lê hắn cũng đã xem vài lần, mỗi lần xem xong trong lòng đều sẽ có rất nhiều cảm xúc, hiện tại nhớ tới kết cục của điện ảnh, trong lòng còn như là đổ một hơi, nửa ngày đều nuốt không xuống. Bất quá có thể thấy được, Khương Lê thực am hiểu quay các bộ phim truyền hình nghi lễ, hắn hẳn là tìm thời gian cùng Khương lão sư thảo luận một chút, trước mắt hắn vẫn nên đem những cuốn sách mua trên taobao xem qua. Cắt nối biên tập video của Phó Chân trên xôn xao trạm đã tích lũy hơn hai mươi cái, fans hiện tại tăng tới sáu vạn, thậm chí có người gửi tin nhắn tới tìm hắn yêu cầu đặt quảng cáo. Cái tài khoản này trên xôn xao trạm trừ bỏ các video hài ra, còn tính toán phối hợp với bộ điện ảnh kế tiếp. Tháng 12 thực mau liền tới, Phó Chân thu thập hành lý chuẩn bị xuất phát, Giang Hằng Thù liên hệ ông Giang rất nhiều lần, nhưng là ông Giang lúc này vui đến quên cả trời đất, hơn nữa có thể là biết vừa trở về liền phải đi công ty, hắn hoàn toàn không tính toán về nhà. Giang Hằng Thù cũng hoàn toàn hiểu rõ, hắn khẳng định là không có biện pháp đi theo Phó Chân cùng đi đóng phim, liền tính hiện tại ông Giang trở về, cũng không nhất định nguyện ý quản công ty, hơn nữa có một lần hắn tiền trảm hậu tấu, kế tiếp ông Giang khẳng định có đề phòng hắn, lại tưởng tượng muốn trộm ra ngoài như lúc trước cũng sẽ không dễ dàng. Giang Hằng Thù chỉ có thể trước khi Phó Chân rời đi mà dặn dò hắn nhiều hơn: "Hiện tại thời tiết lạnh, em nhớ mặc nhiều một chút, tuy rằng chân em đã khôi phục rất tốt, nhưng vẫn không thể vận động quá kịch liệt, ở bên ngoài anh không thể nhìn thấy em, chính em phải nắm chắc thời gian làm việc, không cần quá mệt mỏi." "Còn có cũng đừng tiếc tiền, tận lực ở thoải mái chút, có cái yêu cầu gì liền nói với anh, anh đem công việc trên tay làm xong sớm, tận khả năng tìm thời gian đi xem em." Phó Chân tuy còn chưa ra khỏi nhà, nhưng bầu không khí ly biệt đã đem hắn cùng Giang Hằng Thù gắt gao bao bọc lấy. "Biết rồi," Động tác gấp quần áo trên tay Phó Chân ngừng một chút, buông quần áo trong tay, quay đầu hướng Giang Hằng Thù đi qua, ôm lấy Giang Hằng Thù, đem đầu chôn ở trong ngực Giang Hằng Thù, thật sâu mà hít một hơi, Giang Hằng Thù duỗi tay ôm lấy hắn, tiếng tim đập của hai người trong nháy mắt trùng nhau, Phó Chân ngẩng đầu, cắn một ngụm lên cằm Giang Hằng Thù, đồng dạng dặn dò hắn nói: "Anh cũng đừng quá mệt." Giang Hằng Thù lên tiếng, trong lòng lại bạch bạch đánh bàn tính nhỏ, như thế nào mới có thể đem công việc trên tay nhanh chóng giải quyết. Bởi vì thời gian thật sự quá gấp, sinh nhật năm nay của Phó Chân cũng không có cách nào tổ chức ở nhà, Giang Hằng Thù chỉ có thể trước tiên vì hắn chúc mừng nho nhỏ. Ngày Phó Chân rời đi, Giang Hằng Thù đem hắn đưa đến sân bay, đem hành lý đưa đi gửi vận chuyển, lại đem Phó Chân đưa đến khẩu đăng ký. Những người khác trong đoàn phim đều đã đăng ký, Phó Chân do dự một chút quay người lại cùng Giang Hằng Thù lại ôm một chút, ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: "Em sẽ nhớ anh." Giang Hằng Thù bắt lấy tay Phó Chân: "Anh cũng sẽ nhớ em a." Phó Chân miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, đối với Giang Hằng Thù phất phất tay, đi vào đội ngũ bắt đầu kiểm tra, thực mau thân ảnh hắn liền biến mất ở giữa đám người. Tuy rằng Giang Hằng Thù không đi được tây bộ, nhưng Phó Kiến Sâm có thể a, hắn không chút do dự bắt tay đem công tác ném cho Phó Đình, đi theo máy bay Phó Chân cùng nhau xuất phát. Giang Hằng Thù cùng Phó Đình hoàn toàn biến thành lớn tuổi ở nhà trông trẻ, hai người cùng là thiên nhai lưu lạc, lúc tham gia bữa tiệc hai người liền nói về chuyện này, thế nhưng thân cận không ít. Bọn họ xuống máy bay ngay lúc vừa sáng, mọi người tu chỉnh một ngày, ngày hôm sau liền khẩn trương bắt đầu công việc. Diệp Thiêm sắm vai người Đông Bắc cùng Vương Minh Trạch sắm vai người Đài Loan, hai người cùng đoàn du lịch Tây Tạng, nhưng đoàn du lịch sau khi xuất phát không lâu liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không cách nào mang bọn họ tiếp tục đi Tây Tạng, những người khác cầm tiền hay về nhà, nhưng là Diệp Thiêm bởi vì chuyện vợ cũ, mà Vương Minh Trạch bởi vì di nguyện của ông, đều lựa chọn tiếp tục đi, vì thế hai người bọn họ liền thành bạn đồng hành, bắt đầu đoạn lữ trình hoang đường lại khôi hài này. Sau đó hai người bọn họ liền không dễ dàng mới có được một chiếc minibus, chẳng qua chiếc Minibus vừa chạy được không lâu liền xảy ra vấn đề, Vương Minh Trạch từng làm qua việc sửa chữa ô tô, cho nên việc sửa xe này liền giao cho hắn, buổi hôm nay quay chụp bắt đầu từ màn ảnh này. "Anh em, cậu có thể sửa được không vậy?" Diệp Thiêm ở một bên ôm ngực nhìn một hồi lâu, vẻ mặt ghét bỏ mà nói, "Cậu đã sửa bao lâu rồi biết không? Có thể được hay không a, không được nói cho tôi biết nha." Vương Minh Trạch ngẩng đầu nhìn Diệp Thiêm liếc mắt một cái, "Cái xe này của cậu căn bản không có cách nào sửa!" "Ai mẹ tôi ơi, sao lại không thể sửa," Diệp Thiêm nhìn không nổi, đi qua vỗ lên vai Vương Minh Trạch, "Cậu tránh ra, nhường chỗ ngồi cho tôi." Vương Minh Trạch có chút sinh khí: "Cậu không cần phải thô lỗ như vậy chứ!" "Được được được, tôi không thô lỗ," Diệp Thiêm đem Vương Minh Trạch ôm lên, đưa đến một bên tảng đá, "Mời ngài ngồi." Bởi vì một cái ôm này, làm cho rất lâu sau Vương Minh Trạch đều hoài nghi Diệp Thiêm là cái đồng tính luyến ái, rất nhiều chuyện cười kế tiếp đều bởi vì chuyện này mà bắt đầu. Đêm qua một trận tuyết rơi, trên mặt đất bao phủ một tầng hơi mỏng tuyết, ô tô từ phía trên chạy qua, lưu lại hai vết dấu bánh xe. Hôm nau là tối ngày 6, Phó Chân vừa mới từ trước máy theo dõi đứng lên tuyên bố kết thúc công việc, một tiếng nhạc mừng sinh nhật từ phía sau hắn vang lên, hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện phó đạo diễn đẩy một xe con đi tới, trên xe con đặt một chiếc bánh kem trái cây, ánh lửa trên ngọn nến sung sướng mà nhảy lên.
|
Chương 129[EXTRACT]Tất cả nhân viên đều cùng nhau hát mừng sinh nhật cho Phó Chân, bọn họ đi tới vây quanh Phó Chân, cùng nhau vỗ tay hát bài sinh nhật. Sau khi hát mừng sinh nhật xong, bọn họ kêu lên câu chúc mừng Phó Chân: "Phó đạo, sinh nhật vui vẻ!" Phó Chân giơ lên khóe miệng, hướng mọi người hơi hơi khom lưng, nói một tiếng: "Cảm ơn." Kế tiếp chính là phân đoạn ước nguyện thường thấy, Phó Chân chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, hắn cũng không có nguyện vọng gì, vậy nên hy vọng tất cả mọi người mà hắn quan tâm đều khỏe mạnh. Bánh kem không phải rất lớn, sau khi cắt ra phân cho mười mấy người mỗi người một chút, cũng không còn thừa lại bao nhiêu, thực mau tiệc mừng sinh nhật liền kết thúc, mọi người thu thập tốt đạo cụ trong đoàn phin, chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi. Phó Chân sóng vai đi cùng Phó Kiến Sâm trên một con đường nhỏ hoang vắng, từ nơi này đi đến khách sạn đại khái yêu cầu mười phút, những nhân viên khác khiêng thiết bị đi phía trước, còn có một ít đạo cụ nặng như camera thì đặt trong xe Minibus để chở về. Đằng trước truyền đến thanh âm đùa giỡn của nhón nhân viên công tác, lá khô ở bốn phía bị gió thổi phát ra tiếng rào rạt, Phó Chân cùng Phó Kiến Sâm đều trầm mặc, không biết nên nói cái gì. Áng trăng xuyên qua cành lá sum sử chiếu lên mặt đất, đất trũng nơi xa đã khô cạn, chỉ có phần đáy còn chứa chút nước, nhưng đã kết băng, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng như trân châu. Mãi đến khi sắp tới khách sạn, Phó Kiến Sâm mới thấp giọng mở miệng, hắn hướng Phó Chân nói một câu: "Sinh nhật vui vẻ." Phó Chân ừ một tiếng, nghĩ nghĩ, trở về một câu: "Cảm ơn." "Năm nay có nguyện vọng gì sao?" Phó Kiến Sâm tận khả năng làm bộ tương đối bình tĩnh hỏi hắn, giống như đang nói việc nhà. Phó Chân lắc lắc đầu: "Nói ra liền không linh." Phó Kiến Sâm cười khẽ một tiếng, trong nhất thời lại cảm giác như trở về lúc trước, hắn nâng tay lên muốn sờ đầu Phó Chân, nhưng đưa đến giữa không trung lại thu tay trở về, dường như không có việc gì đem Phó Chân đưa đến trước cửa phòng hắn, tới cửa phòng Phó Kiến Sâm liền đứng đối diện Phó Chân. "Đi ngủ sớm một chút, không cần thức quá muộn." Hiện tại Giang Hằng Thù không ở bên người Phó Chân, liền biến thành Phó Kiến Sâm tới quản thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Phó Chân. Phó Chân gật gật đầu: "Ngài cũng vậy, ngủ ngon." Sau khi trở về phòng, Phó Chân tắm rửa một cái rồi nằm lăn lên giường, vừa nghĩ đến mình cùng Giang Hằng Thù phải phân cách hai ba tháng, liền cảm thấy thời gian đặc biệt dài, hắn nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình di động, hiện tại mới 8 giờ tối, Giang Hằng Thù hẳn là đã tan tầm về nhà, hắn mở WeChat gọi video call cho Giang Hằng Thù, thực mau đã được tiếp nhận. "Đang làm gì đâu?" Phó Chân hỏi. Giang Hằng Thù thập phần buồn nôn mà đáp lại: "Không làm gì, đang nhớ em" "Em cũng rất nhớ anh a." Phó Chân nhẹ nhàng thở dài một hơi, cũng may hiện tại có thể điện thoại video, nếu là thế kỷ trước, hắn cùng Giang Hằng Thù cũng chỉ có thể truyền bồ câu đưa thư. Giang Hằng Thù còn đang lọi vàng đem chuyện trong công ty giải quyết xong, qua mấy ngày có thời gian rảnh liền tới tìm Phó Chân, bất quá trước khi xong hết mọi việc, hắn cũng không có tính toán nói cho Phó Chân, sợ cuối cùng không thể hoàn thành hết công việc, hại Phó Chân mừng hụt một trận. Cùng Giang Hằng Thù ngọt ngào vài câu, Phó Chân hỏi: "Ca Cao đâu?" "Đang ngủ? Muốn nhìn con sao?" Giang Hằng Thù mang theo di động đi phòng Ca Cao cách vách, Ca Cao nằm ở trong giường nhỏ, ôm một chiếc gối đầu nhỏ, miệng hơi hơi mở ra, ngực theo hô hấp đều đều mà phập phồng. Ánh mắt Phó Chân nhu hòa rất nhiều, hắn cùng Giang Hằng Thù đều không có nói chuyện, cứ xuyên qua màn hình mà lẳng lặng nhìn Ca Cao một hồi. ...... Sau khi kết thúc gọi video với Giang Hằng Thù, Phó Chân từ ba lô đem máy tính lấy ra, bắt đầu làm video, hắn có cái ý tưởng rất tốt, tính toán thực thi một chút. Buổi quay chụp ngày hôm sau liền bắt đầu từ 6 giờ sáng, vẫn luôn bận việc đến 12 giờ trưa mới nghỉ ngơi, vì để mọi người nghỉ ngơi cho thật tốt, Phó Chân đem thời gian bắt đầu làm việc vào buổi chiều muộn một chút. Hai nhân vật chính là Vương Minh Trạch cùng Diệp Thiêm không hổ là người trẻ tuổi, hoàn toàn không cảm thấy mệt, thừa dịp mọi người nghỉ ngơi hai người bọn họ đi vào thị trấn một chuyến mua ít đồ ăn vặt cùng trà sữa đem về phân chia cho mọi người trong đoàn phim. Lúc Vương Minh Trạch đưa trà sữa cho Phó Chân, nhìn thấy Phó Chân còn ngồi trước máy tính, ngón tay Phó Chân không ngừng gõ bàn phím, hắn liền đem trà sữa đưa đến tầm tay Phó Chân, thuận miệng hỏi một câu: "Phó đạo, anh đang làm gì vậy?" Phó Chân lên tiếng: "Cắt nối biên tập video a." Vương Minh Trạch chớp chớp mắt, đây là lần đầu tiên hắn tham gia quá trình làm phim điện ảnh, không quá hiểu rõ lộ trình, hắn hướng Phó Chân hỏi: "Gấp như vậy sao? Không phải chụp xong mới cắt nối biên tập sao?" Advertisement / Quảng cáo Phó Chân cường điệu nói: "Không phải điện ảnh." Vương Minh Trạch tò mò mà đem đầu hướng trước màn hình, chỉ thấy tiêu đề trên video là: ngày x tháng xx năm xx, hai vị nam thanh niên biểu diễn ở đầu đường, hơn nữa còn mặc đồ gấu trúc bikini đỏ đứng trước tòa thị chính, đây đến tột cùng là đánh mất nhân tính hay là đạo đức chôn vùi. Nhan vật trong video đều do tự tay Phí Chân vẽ, thoạt nhìn phi thường khôi hài, hậu kỳ còn có phối âm, cũng là bản thảo do chính hắn viết, cộng với thay đổi giọng nói, khiến cho giống như một bản tin. Vương Minh Trạch sách một tiếng, nói: "Phó đạo anh đang làm tin tức hành tây sao, nói ra đi ai ——" Thanh âm hắn bỗng dưng dừng lại, hắn nhớ tiêu đề của đoạn video mà Phó Chân làm là cảnh diễn vào buổi chiều hôm nay. Trong lúc nhất thời Vương Minh Trạch thế nhưng không biết nên nói cái gì cho tốt, nếu cái hiện tại phát đoạn video này, chờ đến khi điện ảnh công chiếu, cư dân mạng khẳng định còn chơi vui nữa. Phó Chân quay đầu nhìn Vương Minh Trạch liếc mắt một cái, hỏi: "Thế nào?" Vương Minh Trạch vì sự cơ trí của Phó Chân mà ấn like, "Cao, thật sự là cao." Phó Chân nhấp môi cười cười, cũng không phải cái gì cao không cao, chính là cảm thấy chơi như vậy rất vui, muốn thử một lần. Buổi chiều sau khi đem cảnh diễn này quay xong, Phó Chân liền đem đoạn video đã chỉnh sửa tốt đăng lên trạm xôn xao, mấy ngày nay Phó Chân tích lũy không ít fans, lúc trước hắn đều cắt nối biên tập các tác phẩm, đây vẫn à lần đầu tiên phát video tự sáng tác. Video là mô phỏng hình thức làm Bản Tin Thời Sự, bất quá chỉ có một người dẫn chương trình, à một nhân vạt hoạt hình tựa như nàng tiên cá, hiện trường trong đoạn video đều là dùng các đường cong đen trắng, tương đối dễ vẽ, lấy tốc độ của Phó Chân, nửa giờ là có thể vẽ ra mười tấm. Trong điện ảnh quay cảnh Diệp Thiêm cùng Vương Minh Trạch mặc đồ gấu trúc mặc bikini và bỏ chạy, mà trong đoạn video này lại là đưa tin về phản ứng của người dân khi thấy cảnh này. Cư dân mạng nhận được thông báo có cập nhật mới, liền vào click mở video, mọi người còn cho rằng có thể nhìn thấy một video đặc biệt, kết quả vừa vào liền thấy một tin tức hài, đại bộ phận cư dân mạng đều tỏ vẻ ha ha ha thực thích, nhưng cũng có một bộ phận cư dân mạng tỏ vẻ up chủ sơ tâm không còn. "Ha ha ha ha ha ha ha ha up chủ mới kiến nghị trúng tuyển" "Tuy rằng có chút buồn cười, nhưng là up chủ muốn đổi nghề sao? Không quá thích phong cách này của ngươi, càng thích những video cắt ghép như lúc trước" "Loại tin tức hành tây này có rất nhiều, có cái ý nghĩa gì đâu, vốn dĩ rất thích video cắt ghép do up chủ đăng, thôi bay đây, không bao giờ gặp lại" "Có chút thất vọng, thật vất vả gặp được một up chủ chỉ cắt ghép video của Phó đạo, hiện tại cũng chuyển nguyên sang" ...... Tuy rằng những bình luận đứng đầu đều nói không thích up chủ thay đổi phong cách, hy vọng có thể trở lại ban đầu, nhưng số lượng fans lại không hề giảm, ngược lại tăng lên rất nhiều. Phó Chân lắc đầu cảm thán, cư dân mạng thời nay thật sự quá ngạo kiều. Vì phòng ngừa có người đi tìm tòi hoặc bắt chước, ở dưới mỗi video Phó Chân đều ghi những tin tức này là giả, xin đừng bắt chước. Phó Chân tận khả năng làm mỗi ngày trôi qua phong phú thêm, bởi vì hiện tại một khi hắn nhàn rỗi thì sẽ rất nhớ Giang Hằng Thù, nhưng ban ngày Giang Hằng Thù đều bận công tác, hắn cũng không dám gọi điện thoại, cũng chỉ có thể bận rộn công tác, cắt video, vẽ tranh, đọc sách, cùng Tề Đức Long lão sư thương lượng kịch bản. Vì xây dựng ra sự tương phản lớn, trong kịch bản tính cách của người Đông Bắc cùng người Đài Loan đều mang theo chút bướng bỉnh, thời điểm hai người bọn họ cãi nhau cả đoàn phim đều phải cười theo. Trong ty Diệp Thiêm cầm di động, đưa cho Vương Minh Trạch xem: "Cậu nhìn xem, dự báo thời tiết hôm nay nói trời nắng, nhanh đi đi thôi, nếu còn dong dài, chờ một hồi rau kim châm đều lạnh." Vương Minh Trạch kiên quyết không đồng ý: "Không cần đi, đại sư có nói hôm nay không nên đi ra ngoài." "Đại sư cái quỷ gì, cậu nhanh đem quần mặc vào, hôm nay chúng ta đi là ngày mai có thể tới rồi." "Cậu người này thật sự là nhà máy xe! Tôi đã nói với cậu là không nên ra ngoài, là không nên ra ngoài, cậu có nghe hiểu hay không nha?" "Mê tín cái gì nha?" Diệp Thiêm trực tiếp bắt cánh tay Vương Minh Trạch, đem hắn túm lên xe ba bánh, Vương Minh Trạch lên xe còn không thành thật, hắn kiên quyết cho rằng hôm nay không phải cái ngày lành, nghĩ mọi cách muốn ngăn trở Vương Minh Trạch. Hai người trực tiếp tranh chấp lên, Diệp Thiêm trực tiếp buông lỏng tay lái, xe ba bánh trực tiếp hướng về cây đại thụ bên đường vọt qua, loảng xoảng một tiếng. Vương Minh Trạch nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhìn xe ba bánh ngã vài bên đường, có điểm xấu hổ, "Cậu xem đi, tôi đã nói không nên đi ra ngoài." ...... Tiêu đề của video hôm nay Phó Chân đã nghĩ kỹ rồi, hai nam tử tranh chấp trên xe ba bánh, thiếu chút nữa gây thành thảm kịch, giao thông thánh phố xx nhắc nhở ngài: Con đường ngàn vạn điều, an toàn là thứ nhất, xe cẩu không quy phạm, người thân hai hàng nước mắt. Sau khi chụp xong màn ảnh này, Phó Chân từ phía trước máy theo dõi đứng lên, nói: "Buổi tối hôm nay còn có một cảnh ban đêm, mọi người ăn nhiều một chút." Phó Chân nói xong không lâu, liền nhận được điện thoại của Giang Hằng Thù, Phó Chân có điểm tò mò Giang Hằng Thù như thế nào sẽ gọi cho hắn lúc này, Giang Hằng Thù thập phần thành thật mà nói cho hắn: "Nhớ em." Phó Chân nhịn không được cười nhẹ một tiếng, đứng dậy nghiêng đầu dựa vào vách tường, hơi hơi cúi đầu, nhìn dưới chân, nhẹ giọng hỏi Giang Hằng Thù: "Tan tầm sao?" "Vừa mới tan tầm, em thì sao? Ăn cơm chưa?" "Lập tức liền ăn, hiện tại còn ở đoàn phim," Phó Chân ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhóm nhan viên đang bận rộn bên ngoài lều. "Bên cạnh rm có gương sao?" Phó Chân quay đầu tìm một vòng, phát hiện trên bàn có một cái gương hóa trang nho nhỏ, tiếp theo nghe thấy Giang Hằng Thù ở đầu bên kia điện thoại nói: "Em nhìn xem trong gương có cái gì?" Phó Chân nhìn phải nhìn trái, cũng không thấy ra cái gì hiếm lạ, hỏi: "Có cái gì?" "Có bảo bối của anh a." Phó Chân không nhịn xuống phụt cười một tiếng, sau đó đánh giá nói: "Câu này của anh quá lỗi thời rồi." Giang Hằng Thù bật cười, nói: "Em nói câu không lỗi thời đi, anh học" Phó Chân trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu chân trời phía xa như bức tranh sơn dầu, nhẹ nhàng mở miệng hướng người bên kia điện thoại nói: "Em nhớ anh, Giang Hằng Thù."
|