Mạnh Tuyết Lý kéo Ngu Khởi Sơ ra, thấp giọng nói: “Ta cảm thấy đó không phải là một ý kiến hay.”
Ngu Khởi Sơ: “Tại sao?”
“Trực giác.”
Ngu Khởi Sơ giải thích: “Chiêu này của ta gọi là từ địch thành bạn. Chỉ cần hắn gia nhập với chúng ta, sau này dù người khác nói gì, chính hắn chắc chắn sẽ không tự so với Tễ Tiêu Chân Nhân. Ban nãy ngươi còn khuyên ta, không nên có thành kiến với hắn.”
Mạnh Tuyết Lý quẫn bách.
“Ủng Tễ Đảng” vốn chỉ là trò đùa giữa bạn bè, bây giờ thật sự thành trò cười.
Tiếu Đình Vân này, đêm qua hại mình thất thần mất thể diện, hiện tại chưa biết chừng đang oán thầm: Thì ra Mạnh trưởng lão đầu óc có bệnh.
Ngu Khởi Sơ: “Sắc mặt của ngươi sao kém vậy.”
Mạnh Tuyết Lý khoát tay: “Dù sao ngươi cũng đừng có nằm mơ! Người ta thiên phú dị bẩm tiền đồ vô lượng, sẽ khinh thường gia nhập với chúng ta.”
Lại nghe người sau lưng nói: “Ngu sư huynh, Mạnh trưởng lão, ta muốn gia nhập.”
“Có nhãn lực!” Ngu Khởi Sơ đắc ý nhướng mày với Mạnh Tuyết Lý, nói với Tiếu Đình Vân:
“Hai chúng ta là người có tư cách thành lập Ủng Tễ Đảng nhất. Vị này, là đạo lữ Tễ Tiêu cả đời yêu thương nhất; mà ta, thực không dám giấu giếm, ta là cháu của Linh Hư Đạo Tôn, Sùng Nguyên Đạo Sư, còn trai của thành chủ Bạch Lộ Thành, thiếu chủ tương lai của Bạch Lộ Thành – Ngu Khởi Sơ. Tằng tổ phụ của ta với Kiếm Tôn, là bạn tốt chí giao.”
Tễ Tiêu suy nghĩ một chút, tạm thời không nhớ ra được nhân vật nào như thế, đành phải yên lặng gật đầu.
Ngu Khởi Sơ: “Sau này ngươi theo chúng ta ăn ngon uống đã, nếu biểu hiện tốt, cũng cho ngươi làm đảng phó.”
Mạnh Tuyết Lý vẻ mặt bình tĩnh,ánh mắt tuyệt vọng.
Tễ Tiêu vốn lo lắng Mạnh Tuyết Lý kết đảng mưu lợi riêng, gây nên rắc rối, từ Luận Pháp Đường truyền ra không dễ thu dọn, mới quyết định theo chân bọn họ xem thử.
Mỗi ngày các tiểu đệ tử đều “thượng cống” các loại quà vặt cho Mạnh Tuyết Lý, chẳng lẽ là phí vào đảng?
“Dám hỏi đầu đảng, đảng ta hôm nay lớn đến mức nào?”
Mạnh Tuyết Lý vò đã mẻ lại sứt, cười lạnh: “Thành viên chú trọng chất lượng không chú trọng số lượng, thêm ngươi nữa là ba người!”
Y thấy Tiếu Đình Vân khóe miệng cong cong, đập vào mắt lại nà nụ cười dưới ánh nến đêm qua.
Mạnh Tuyết Lý đau đầu: “Vào đảng phải thể hiện thành ý, hôm nay trước khi mặt trời lặn, ngươi hãy viết một bài văn ngàn chữ ca tụng Tễ Tiêu Chân Nhân, phải ngữ pháp chính xác cảm tình đầy đặn, đầu đảng sẽ tự mình kiểm tra.”
Nụ cươi của Tễ Tiêu biến mất.
Tễ Tiêu Chân Nhân cuối cùng vẫn không viết được bài văn tự truyện.
Ngày nghỉ hôm nay xác định không được nhàn rỗi. Trước có đệ tử thân truyền đến tìm Mạnh Tuyết Lý, sau có Chấp Sự Trưởng đến tìm Tiếu Đình Vân, nghe nói là Chưởng môn chân nhân cho mời.
Các đệ tử nhoài đầu ra ngoài cửa sổ nhìn quanh, chỉ thấy Chấp sự phi kiếm chợt lóe, xuyên qua tầng mây, hóa thành một vệt sáng trên bầu trời, không khỏi liên tục thán phục.
“Xuyên vân truy phong, ngao du thiên địa. Đến khi nào ta mới có thể ngự kiếm nhỉ?”
“Chưởng môn chân nhân tìm Tiếu sư đệ, chẳng lẽ muốn nhận hắn làm học trò?”
“Không phải chứ, vậy không hợp quy củ.”
Mạnh Tuyết Lý nhớ tới suy nghĩ của mình đêm qua, liên quan tới thân phận của Tiếu Đình Vân có ba loại khả năng, tâm trạng nặng nề.
Nếu Tiếu Đình Vân không phải cơ sở ngầm của Hàn Sơn, như vậy bản thân hắn có nhiều điểm nghi vấn, cường giả Hàn Sơn suy xét xâu xa, đương nhiên sẽ càng thêm hoài nghi.
Ngu Khởi Sơ hiểu lầm: “Sau khi bốn vị đệ tử thân truyền kia đi, ngươi vẫn không bình thường.”
Mạnh Tuyết Lý cười nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều, ta so đó với bọn họ làm gì?”
Y tự coi mình là đạo lữ của Tễ Tiêu, trông thấy các đệ tử Hàn Sơn, giống như thấy vãn bối.
Trẻ con thì vẫn là trẻ con mà thôi.
Ngu Khởi Sơ không cách nào lĩnh hội được tâm tình này, đột nhiên cất cao giọng nói: “Mạnh trưởng lão, giờ Mẹo ngày mai ngươi phải đến Diễn Kiếm Bình? Vừa hay trước giờ đọc sách sớm, chi bằng mang ta đi cùng mở mang kiến thức đi.”
Diễn Kiếm Bình là nơi luyện kiếm của đệ tử nội môn. Đệ tử ngoại môn còn chưa cầm kiếm, chỉ có thể thỉnh thoảng đi ngang qua, quan sát ngang dọc kiếm khí, âm thầm ao ước.
Có người vội lột hạt dẻ đưa lên: “Mạnh trưởng lão, nếu thuận tiện, có thể mang ta theo sao?”
“Còn ta nữa, ta cũng muốn mở mang kiến thức.”
Ngu Khởi Sơ tự giác thông minh tuyệt đỉnh, nói với Mạnh Tuyết Lý: “Chúng ta cùng đi. Cho dù bọn họ có quỷ kế gì, ở trước mặt nhiều người như vậy xem bọn họ còn dám bắt nạt ngươi?”
…
Phi kiếm vút qua, Luận Pháp Đường và rừng tùng xanh dưới chân núi thu nhỏ lại, dãy núi rộng lớn dần dần hiển lộ toàn cảnh.
Tễ Tiêu đứng trên phi kiếm nhìn xuống.
Advertisement / Quảng cáo
Giữa chập trung núi non trắng xóa nổi bật chút màu xanh biếc, là Trường Xuân Phong của hắn và Mạnh Tuyết Lý.
Thế sự xoay vần, chỉ có gió tuyết mờ mịt, dãy núi như xưa, sông ngòi muôn đời chảy mãi.
Chấp Sự Trưởng thấy hắn không nói một lời, quay đầu trấn an nói: “Đừng sợ. Tông môn ký thác kỳ vọng rất lớn vào ngươi, Chưởng môn cố ý mời cao nhân tới tính quẻ cho ngươi, sau này ngươi bước chân vào con đường tu hành, nhiều lúc phải nghe theo quẻ bói xu cát tị hung, đây là chuyện tốt.”
Tễ Tiêu gật đầu, thì ra lf sư huynh của hắn đến.
Chẳng trách phải dùn phi kiếm. Hắn nhìn ra xa, trong biển mây, một con thuyền to lớn đỏ thắm như vầng mặt trời, lúc ẩn lúc hiện.
Chiếc thuyền mây này bình thường đậu ở Thiên Hồ, lúc này đang treo lơ lửng phía trên chủ phong Hàn Sơn.
Thuyền mây che khuất mặt trời, khiến chính điện và quảng trường trước điện Hàn Sơn, bị bao phủ bởi bóng tối.
Khách ở xa tới, phi hành pháp khí lại lơ lửng trên trời, vốn là bất kính.
Nhưng khách tới là đồng môn sư huynh của Tễ Tiêu Chân Nhân, thì có thể hiểu được.
Sau khi Tiếu Đình Vân lên núi, Chưởng môn Kiến Vi Chân Nhân cho vời các phong chủ đến nghị sự.
“Tiên thiên kiếm linh thân thể giáng thế, các ngươi thấy sao?”
Tử Yên phong chủ nói: “Ta cảm thấy chuyện này không đúng, trực giác.”
Không phải trực giác của phụ nữ, mà là trực giác của người tu hành, sự cảm ứng vi diệu với dòng chảy của thiên địa vận mệnh.
Lưu Lam phong chủ nói: “Ngươi nói trên người hắn có quỷ, là gian tế phái khác?”
“Ta cũng không nói như vậy. Có điều Tễ Tiêu mất chưa lâu, Hãi Hải bí cảnh sắp mở, quá nhiêu người nhìn chằm chằm Hàn Sơn. Thời kỳ đặc thù như vậy, cẩn thận vẫn tốt hơn.”
Chưởng môn chân nhân trầm ngâm nói: “Lúc hắn lên núi, ta đứng trên mây quan sát hắn hồi lâu, không thấy khác thường.”
Trọng Bích phong chủ nói: “Nghĩ cách khác đi, nếu chúng ta không nhìn thấu hắn, chi bằng tìm một người đến xem.”
Nếu bàn về tính quẻ xem bói, bản lãnh nhìn người, Quan chủ của Vụ Ẩn Quan giỏi nhất, nhưng mà Vụ Ẩn Quang xưa nay có quan hệ thân cận với Minh Nguyệt Hồ.
Thân thiết với Hàn Sơn, lại tinh thông chiêm bốc, chỉ có Thiên Hồ đại cảnh chi chủ, ở sâu trong mây mù trên bầu trời Nam Hải.
Cảnh chủ tên là Hồ Tứ, từng thề đời này không đặt chân lên Hàn Sơn nửa bước.
Lời thề này thật lợi hại. Sau khi Tễ Tiêu mất, các tông môn nhân giới tề tụ ở từ đường Hàn Sơn tế bái, duy chỉ có hắn không tới.
Hôm nay theo ước hẹn của Chưởng môn, thuyền mây treo mà không đậu, quả thật không tính là “bước chân vào Hàn Sơn.”
Hồ Tứ không đoạn tuyệt với Hàn Sơn, chỉ đoạn tuyệt với sư bá hắn, người có bối phận cao nhất ở Hàn Sơn hiện tại – Thái Thượng trưởng lão.
Thái Thượng trưởng lão năm nay năm trăm sáu mươi tuổi. Có người càng lớn tuổi, càng sống càng cơ trí; có người ngược lại, không quan tâm đến chuyện riêng của người trẻ tuổi, giống như mất đi vui thú hạng nhất trong cuộc sống. Đặt ở phàm trần thế tục, chính là cụ ông thúc giục con cháu hàng xóm cưới gả.
Lúc Tễ Tiêu hợp tịch, Thái Thượng trưởng lão gọi Chưởng môn chân nhân tới thuyết giáo: “Tễ Tiêu thuở nhỏ một lòng hướng đạo, ai ngờ lại dính đến chuyện phàm tục chốn hồng trần, bằng không đã có hy vọng tiến thêm một bước, trở thành người đầu tiên phi thăng.”
Ngầm có ý bài xích Mạnh Tuyết Lý “tục”, lời lẽ bên ngoài, thật giống như Tễ Tiêu đã định trước không thể phi thăng được nữa. Nhưng tu vi của Tễ Tiêu đã hơi cao hơn hắn, những lời này hắn sẽ không nói ngay trước mặt Tễ Tiêu.
Hơn trăm năm trước, Hồ Tứ cũng không có may mắn như vậy.
Hắn không luyện kiếm, chỉ đắm chìm với việc luyện đan, luyện khí, tu hành tạp học tính quẻ xem khí vận,…Hôm hắn chứng đạo, Hàn Sơn không có bóng kiếm, chỉ có ánh nắng đỏ rực sáng lạng ngập trời, như lửa của lò luyện đan.
Thái Thượng trưởng lão đạp mây mà tới, ngay mặt mắng hắn: “Tiến cảnh nhanh chóng thì thế nào? Hàn Sơn ta lấy kiếm lập phái, ngươi không dùng kiếm, thì không xứng là đệ tử Hàn Sơn. Nếu sư phụ ngươi còn sống, biết được hôm nay, nhất định sẽ hối hận năm đó đã thu nhận ngươi vào cửa!”
Khi ấy Hồ Tứ tuổi trẻ khí thịnh, tính cách ngang bướng phản nghịch, lập tức lập lời thề, tức giận bỏ đi. Đợi Tễ Tiêu trừ ma trở về, mọi việc đã xong.
Sau khi Hồ Tứ rời khỏi Hàn Sơn, bộc phát làm xằng làm bậy, không chút kiêng kỵ. Có khoảng thời gian thậm chí sửa sang “Phong nguyệt đạo”, nuôi dưỡng đông đảo trai gái mỹ mạo ở Thiên Hồ Đại Cảnh, ngày đêm sanh ca.
Tuy hắn ly kinh phản đạo, nhưng cảnh giới cao diệu, không màng nhân gian quyền dục thị phi. Rất nhiều người còn phải cầu xin đan dược, pháp khí từ hắn, vì vậy Thiên Hồ Đại Cảnh hưng thịnh không giảm.
Chấp Sự Trưởng điều khiển phi kiếm đến gần thuyền mây, có một đám thị nữ xinh đẹp ra tới tiếp đón.
Bảo thuyền đỏ thắm như mặt trời, bay lượn giữa tầng mây, có thể nói ngày lành cảnh đẹp. Tễ Tiêu nhớ tới dáng vẻ của sư huynh, cảm thấy hơi nhức đầu.
Hắn theo thị nữ lên thuyền, tắm gội dâng hương ở khoang thuyền dưới cùng, thay cẩm bào mới tinh. Lại có mỹ tỳ mới mang hắn lên lầu, bọn họ đi tới tầng trên cùng của thuyền mây, sau đó đi chân trần trên chiếu trúc, vòng qua một bình phong màu mực.
Đây là một gian tĩnh thất rộng lớn, tỳ nữ tiếp đón cúi đầu không nói, trong phòng yên ắng, chỉ có tiếng làn váy khe khẽ quét qua chiếu trúc.
Tới phòng trong, cánh cửa ô vuông ở trước mặt hắn được mở ra.
Chưởng môn cùng các phong chủ ngồi xếp bằng trên đệm cẩm màu trắng, trước mặt mỗi người đặt bàn lùn, có mỹ tỳ hầu hạ bọn họ dùng trà.
Có điều ai nấy sắc mặt rối rắm, rõ ràng không quen với sự tiếp đãi của nơi này.
Trước bàn khách, còn một tấm đệm cẩm để trống.
Phía trước nữa, một bức mành lụa mỏng, ngăn giữa chủ và khách.
Sau mành mỏng mơ hồ có bóng người, người nọ ngồi ngay ngắn, tư thái quá mức trang trọng.
Trái ngược với tư thái của hắn, là lối ăn mặc phóng khoáng- thả tóc, áo khoác lỏng lẻo, để lộ lồng ngực.
Hắn nói với Tiếu Đình Vân: “Ngồi đi.”
Tễ Tiêu theo lời, cách lụa mỏng, ngồi đối diện hắn.
Chỉ liếc mắt nhìn, là biết số mạng của một người, đó không phải người tu hành, mà là thần tiên. Tu sĩ xem khí, cần móc nối với thiên địa, suy tính tỉ mỉ.
Thời gian dần dần trôi qua, lư hương tắt lại đốt, bầu trời phía đông trắng sáng, cảnh chủ vẫn không nhúc nhích.
Đối diện là Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ đang quan sát, sau lưng là vài cặp mắt nhìn chăm chú. Tễ Tiêu vẫn như cũ bất động.
Ngay tại lúc Nhạc Khuyết phong chủ tính tình nóng vội, đã gần hết kiên nhẫn, cảnh chủ giơ tay lên.
Hai vị mỹ tỳ vén mành lên, để lộ khuôn mặt như trăng sáng của hắn.
Hồ Tứ rốt cuộc mở miệng, phun ra hai chữ: “Sư đệ.”
Tiếng nói vừa dứt, các phong chủ sắc mặt khẽ biến, bật người đứng dậy. Bàn lùn nghiêng ngả, ngọn đèn lưu ly đổ xuống.
Chưởng môn Kiến Vi Chân Nhân ánh mắt như điện, nhìn thẳng Tiếu Đình Vân.
Tễ Tiêu chỉ khẽ nhăn mày, hiện ra nghi ngờ nhàn nhạt.
Cảnh chủ tiếp tục nói: “Sư đệ, tông môn nay được lương tài, để ngươi có người nối nghiệp, nếu ngươi dưới suối vàng có biết, cũng nên an lòng!”
Các phong chủ nghẹn họng.
Cảnh chủ nói với Chưởng môn chân nhân: “Người này muốn thành công, còn có điều cần cấm kỵ.”
“Là gì?”
Cảnh chủ lại phun ra hai chữ: “Tránh tuyết.”
Lưu Lam phong chủ không phục: “Kiếm tu chúng ta, một kiếm trước mặt, trừ tà lui dịch, trăm vô cấm kỵ! Tránh cái gì mà tránh?”
Trọng Bích phong chủ cau mày: “Khắp Hàn Sơn đều là tuyết, hắn có thể tránh đi đâu? Cả đời ở Luận Pháp Đường dưới chân núi?”
Tử Yên phong chủ phe phẩy quạt nói: “Chi bằng để hắn nhận ta làm thầy, tu tập Lôi Hỏa Chân Kiếm, sau này có lửa hộ thân, bảo vệ hắn không dính một bông tuyết!”
Các phong chủ tranh cãi không thôi.