Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ
|
|
Chương 5[EXTRACT]Ngày thứ hai, Vạn Xuân Phong còn chưa ra cửa kêu Lâm Tử, Lâm Tử đã tự mình tới cửa. “Nương, chúng ta đi chơi.” “Biết rồi, đừng tới bờ sông.” Thấy con trai mừng rỡ chạy đi, Vạn nương vẫn nhanh chóng dặn dò một câu. Nếu là mùa đông hay là mùa hè nàng cũng không lo lắng con đi bờ sông. Mùa hè nước sông vừa nhiều vừa xiết con trai cũng không dám đi, vào mùa đông nước sông khô cạn không ít, dòng sông cũng nhỏ nên không cần lo lắng, nhưng mà hiện tại nước sông không nhiều không ít còn có không ít cá ở bờ sông, sợ nhất lúc này con trai chạy ra bờ sông. Tuy rằng sẽ không bị nước cuốn đi, nhưng sẽ khiến cho quần áo ướt đẫm sẽ dễ dàng bị cảm lạnh. Lúc cùng Lâm Tử ra cửa, Vạn Xuân Phong còn lo lắng đi đâu tìm tổ ong, không nghĩ tới đi tới chuồng heo nhà bọn họ, liền phát hiện ở đó có một tổ. Tổ ong kia nhìn qua to hơn nắm tay bình thường một chút, bên trên cũng không có ong vò vẽ, trong lòng Vạn Xuân Phong có thất vọng nho nhỏ, tổ ong như vậy chơi không vui. “Lâm Tử, ở đó có một tổ ong, ngươi đi chọc xuống ta liền mang ngươi đi chơi với bọn Thạch Đầu, chúng ta đi lên núi.” Đưa gậy trúc trong tay cho Lâm Tử, Vạn Xuân Phong ở ven đường tìm một chỗ ngồi xuống, tùy tay hái cỏ dại tết thành vòng hoa. Vạn Xuân Phong ngồi xuống liền nghĩ tới ngày ấy bà nội đến nhà khóc lóc om sòm, hại cha tức giận, hắn cân nhắc phải làm như thế nào để Lâm Tử ăn cái gì khiến bà nội đau lòng, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra đã nghe thấy Lâm Tử thét chói tai! “Ahhhh! Chạy mau, chạy mau, thiệt nhiều ong!” Lâm Tử kêu sợ hãi làm cho Vạn Xuân Phong vừa ngồi xuống nhanh chóng phục hồi tinh thần, thế nhưng nhìn thấy Lâm Tử đã chạy đi, Vạn Xuân Phong cũng không chạy đi mà lập tức ôm đầu nằm úp sấp trên mặt đất, đợi cho không có tiếng ong vang lên bên tai mới đứng dậy, nhưng lúc này hắn ngoại trừ nghe thấy tiếng khóc xa xa của Lâm Tử thì không còn nghe thấy cái gì khác. “Lâm Tử? Ngươi….. ha ha ha ha, ngươi sao lại ngốc như vậy, ngươi nhảy vào trong hố, ngươi là muốn chờ ong tới đốt ngươi muốn chạy mà không chạy được sao.” Cái hố này là lúc mùa đông dùng để cất khoai lang, Vạn Xuân Phong nhìn thấy Lâm Tử ôm đầu khóc cười không ngừng được, hắn cảm thấy Lâm Tử quá ngu ngốc. Đã nhiều ngày ở trong lòng cân nhắc chuyện này lúc này lại vô tình giải quyết được, Vạn Xuân Phong cười to xong cả người liền thoải mái, kéo Lâm Tử lên xong liền cùng người này đi về nhà, trăm triệu lần không nghĩ tới cách một ngày lại xảy ra chuyện. Bà biết Lâm Tử đi chọc tổ ong liền bị ngã, sau đó còn không xuống giường được, Vạn Xuân Phong đầu tiên là chạy tới bên người nương mình, sau đó túm lấy quần áo của nương vẻ mặt toàn là tâm sự. “Làm sao vậy? con ta thật sự là đứa nhỏ hiếu thuận, ngươi yên tâm đi, bà không có việc gì, bình thường thân thể nàng tốt như vậy, chỉ bị thương nhẹ an dưỡng vài ngày là tốt rồi đừng lo lắng.” nghĩ đứa nhỏ này lo lắng người bị ngã, trong lòng Vạn nương cũng thực an ủi, nàng biết bình thường mẹ chồng mình đối với con trai không tốt, nhưng con trai cũng không ghi hận, tính tình như vậy sau này lớn lên mới đáng tin cậy. Nàng cũng không muốn nuôi ra một đứa con bất hiếu. Tâm tư mình nương không hiểu, Vạn Xuân Phong cũng không biết nên giải thích như thế nào, ngày đó hắn mang theo Lâm Tử đi ra ngoài tâm tư quả thật không tốt lành, tuy rằng Lâm Tử quả thật quá ngu ngốc, nhưng hắn cũng chỉ muốn ong vò vẽ đốt Lâm Tử, nhưng mà không nghĩ tới bởi vì Lâm Tử bị đốt bà sẽ đi trút giận cho hắn, nên mới bị ngã. Thời điểm hai huynh đệ Vạn gia ở riêng, Vạn nương không có nghe qua trượng phu nói gia sản chia cho hai huynh đệ, mà là đem toàn bộ cho anh cả, sau đó mẹ chồng vẫn luôn sống với anh cả. Vợ anh cả là người nhẫn nhục chịu đựng, sau khi sinh được hai đứa con trai địa vị trong nhà cũng không được nâng lên, không ngừng phải hầu hạ mẹ chồng, sau khi con dâu vào cửa cũng không hề có tôn nghiêm của mẹ chồng, ngay cả con dâu cũng phải hầu hạ. Advertisement / Quảng cáo Bác gái cả vừa chăm sóc người nhà vừa làm việc, thân thể dần dần không tốt. Ngày xưa thân thể Vạn bà coi như không tồi, cũng không cần chăm sóc cũng rất tốt, nhưng hôm nay phòng dột gặp mưa rơi suốt đêm, Vạn bà bị ngã bác gái cả lại bị bệnh, chuyện chăm sóc này liền rơi xuống người mẹ của Lâm Tử. Nương của Lâm Tử là người thôn bên cạnh, từ khi gả đến Vạn gia cũng chưa từng chịu khổ qua, hiện giờ đột nhiên phải chăm sóc một nhà già trẻ trong lòng liền không thoải mái. “Cha, ta không phải không muốn chăm sóc bà, nhưng mà nhiều năm như vậy bà đều được người trong nhà chăm sóc, hiện giờ có phải nên nhường cho nhị thúc chăm sóc một chút không? Bà đã lớn tuổi như vậy, cũng không biết còn bao nhiêu ngày, nói như thế nào cũng phải nhường một nhà nhị thúc tẫn hiếu mới phải, nếu không sau này nhị thúc lại oán chúng ta, chúng ta sẽ không thể nói lại.” người già lớn tuổi, sẽ gặp rất nhiều chuyện không tiện cũng có những thói quen không tốt, tính tình Vạn bà cũng không tốt, sau khi hầu hạ vài ngày, cháu dâu Lí thị trong nhà liền mặc kệ, nàng còn chưa bao giờ hầu hạ mẹ chồng, hầu hạ bà nội tính là cái gì! “Bà bị ốm không phải còn có thím sao? Bà không phải có một người con dâu?” kéo kéo vạt áo chồng, lí thị muốn chồng phối hợp, nhưng cháu trai lớn Vạn gia lại là người thành thật, nghe vợ nói như vậy liền nhíu mày, hắn hơi bất mãn nói: “Như vậy không tốt lắm, thời điểm ở riêng cha phải dưỡng lão cho bà.” Không muốn người trong thôn chọc cột sống, Vạn Đại Quân mặc kệ, nhưng sau khi vợ hung hăng nhéo hắn, vẻ mặt không vui sau đó hắn liền do dự, cũng không mở miệng nữa. Lời nói của con trai, con trai cả nhà họ Vạn Vạn Thường Tùng đương nhiên hiểu được, nhưng hắn cũng hy vọng mẹ già có thể đi nhà đệ đệ, dù sao mấy ngày nay trong nhà rất loạn. Người một nhà cũng không mở miệng, hiển nhiên là chờ người đứng đầu gia đình mở miệng, sau khi hắn nghĩ một lúc, vẫn lựa chọn đưa mẹ già đến nhà đệ đệ, liền cố ý nói: “Chúng ta nói thế nào cũng không được, vẫn là coi mẹ nghĩ như thế nào đã, con dâu, người đi hỏi bà có đồng ý sang nhà nhị thúc không.” Tính tình mẹ mình Vương Thường Tùng rất rõ ràng, từ trước đến này mẹ luôn thiên vị mình, sau đó nhà em trai không hề có một nam tử, mẹ càng thiên vị mình đến tận trời, bọn họ chỉ cần hỏi ra khỏi miệng, mẹ hắn nhất định sẽ không gây phiền phức cho nhà hắn, đương nhiên sẽ đồng ý đi nhà em trai. Có thể nói không ai hiểu mẹ bằng con, Vạn bà trả lời làm cho cả nhà vui mừng, nàng đồng ý đi nhà em trai. Lí thị vui mừng hoan hỉ ra khỏi phòng Vạn bà, Vạn bà không thể xoay người, nhưng nàng vẫn hơi hơi đem mặt xoay vào bên trong, yên lặng rơi nước mắt. Sáng sớm ngày tiếp theo, một nhà anh trai vui mừng chuẩn bị đồ cho Vạn bà, cũng không nghĩ Vạn bà đồng ý đi nhà em trai, nhưng nhà em trai lại không đồng ý. Ngươi đi nhà Vạn Xuân Phong báo tin là Lí thị, lúc này Vạn nương liền tức giận, Lí thị cũng không tiếp tục ầm ĩ, lập tức trở về cáo trạng với trong nhà. “Thím thật là quá đáng, nàng cũng là con dâu, nhiều năm qua nàng cũng không làm tròn bổn phận dâu con? Nàng…..” “Ta không làm tròn bổn phận con dâu? Chẳng nhẽ ngươi làm tròn sao? Toàn bộ thôn này ai mà chẳng biết ngươi sai bảo mẹ chồng như sai bảo nha hoàn?” không cho người ta bao nhiêu thời gian, Lí thị vừa đi khỏi, Vạn nương cũng tự mình tới. Quả nhiên, nàng vừa vào cửa, liền nghe Lí thị đang nói dối. Vạn nương đến Vạn gia nhiều năm như vậy, tuy rằng nàng cùng mẹ chồng quan hệ không tốt, nhưng chị dâu cũng không tồi, vài năm trong nhà khó khăn nhất, chị dâu cũng trộm giúp đỡ cho nhà mình, nàng vẫn còn nhớ rất rõ. Vẻ mặt Vạn nương rất là không tốt, tuy rằng nàng không chuẩn bị tới đây cãi nhau, nhưng cũng muốn nói rõ ràng, còn muốn nói đạo lý với bọn họ, nhưng hôm nay nàng cũng không đè được cơn tức trong lòng, cảm thấy ầm ĩ một trận cũng không sai. “Thím, ngươi có ý gì? Hiện tại chúng ta đang nói đến chuyện của bà, có liên quan gì đến ta? Bà muốn tới ở nhà con trai nhỏ mình, ngươi làm con dâu còn dám ngăn cản sao?” đỉnh đầu bị chụp xuống cái mũ bất hiếu, Lí thị cũng không sợ người thím này, một nữ nhân không có một đứa con trai để dựa vào, có thể làm được gì. Vẻ mặt đều là khinh thường, Lí thị căn bản không muốn nhiều lời với thím, Vạn nương cũng nở nụ cười, tức giận đến nở nụ cười, nàng ép lại cơn tức trong ngực từ từ nói: “Lúc ở riêng khế ước ta vẫn còn giữ, bên trên giấy trắng mực đen còn viết rõ ràng, mẹ là nhà đại ca phải nuôi, hiện giờ đại ca là muốn nuốt lời sao?” Lúc trước ở riêng, tài sản trong nhà toàn bộ đều cho đại ca, chồng minh chỉ có một gian nhà tranh sắp đổ, về phần đất đai thì mơ tưởng đi, chỉ cho bọn họ một miếng đất hoang, vẫn là chồng mình tự khai khẩn ra. “Thời điểm cha chồng còn sống, rõ ràng nói khi hai huynh đệ ở riêng sẽ phân chia đều, nhưng cuối cùng là phân như thế nào, trong lòng chúng ta đều rõ ràng. Nhiều năm như vậy, mẹ chồng đều ở cùng đại ca đại tẩu, nhưng ngày thường chúng ta có không hiếu kính nàng không? Không nói ngày lễ ngày tết, ngày thường cũng đưa không ít đồ ăn cùng đồ dùng tới đây, các ngươi đi hỏi toàn bộ người trong thôn xem, ai có thể nói chúng ta không tốt với mẹ? chúng ta bất hiếu? hôm nay ta tới đây cũng không phải cãi nhau với các ngươi, ta cũng chỉ muốn nói với các ngươi, mẹ chồng bị bệnh, nên chăm sóc ta sẽ chăm sóc, về phần những cái khác, đừng mơ tưởng.” mẹ chồng bị bệnh, nên bỏ tiền nàng liền đồng ý, nếu muốn đưa người vào trong nhà thì đừng mơ! Nguyệt nhi của nàng sắp xuất giá, nếu mẹ chồng bị làm sao, sẽ ảnh hưởng tới con gái, xem ra phải thúc đẩy việc hôn nhân của Nguyệt nhi mới được. Cũng không nhiều lời với mấy người này, nói xong Vạn nương liền đi. Vốn muốn đưa người đi, một nhà Vạn lão đại cũng hơi chột dạ, nhưng mà bọn họ nghĩ nhà lão nhị sẽ không phản kháng, hiện giờ lại thật khó xử. “Hừ! nhị thúc là người đứng đầu gia đình, thím nói cái gì cũng không quan trọng, chờ nhị thúc trở về rồi nói sau.” Lí thị vẫn không cam lòng, đã nghĩ nhanh chóng tiễn bước người đi, nàng một ngày cũng không muốn hầu hạ người.
|
Chương 6[EXTRACT]Ban ngày Vạn cha đi lên trấn trên, sau khi hắn trở về, Vạn nương cũng không giấu giếm đem mọi chuyện kể hết với hắn từ đầu tới cuối. “Nương muốn tới ở thì ở đi, mấy năm nay chúng ta cũng không chăm sóc nàng được mấy ngày, nàng đã lớn tuổi như vậy bọn ta cũng không chăm sóc được vài năm, có một số việc cũng đừng so đo.” Nương mình bất công Vạn Thường Thanh đương nhiên biết, chỉ là biết thì biết, hắn dù sao cũng là phận làm con, hơn nữa khi cha còn sống đối với hắn vẫn rất tốt, cha đã dặn dò phải chăm sóc nương thật tốt, hắn đương nhiên phải nghe lời. Biết ngay trượng phu hơn nửa sẽ vì lí do này mà không thể từ chối, Vạn nương tức giận liếc hắn một cái, mới bất đắc dĩ giải thích: “Ta cũng không phải không muốn đón người lại đây, nhưng mà tình huống hiện tại không cho phép? Mắt thấy Nguyệt nhi sắp lập gia đình, lỡ như….. dù sao nếu đem người đón tới đây ta sẽ không đồng ý, ngươi nếu không vui ngươi liền đem mẹ con ta đuổi ra khỏi cửa đi!” “Ngươi đang nói mê sảng gì vậy?” Vạn cha nghe thê tử nói như vậy, thật sự hơi tức giận, ngày thường hắn cũng không phải là người nghiêm túc, chuyện trong nhà cũng là do Vạn nương quyết định, nhưng hắn mỗi lần thật sự tức giận, Vạn nương vẫn là sợ hãi. Thấy bản mặt của người này, rõ ràng là đang tức giận, Vạn nương chỉ có thể nhanh chóng nói thêm: “Ta nói bậy, ngươi đừng tức giận. Ý của ta là…. Nếu không chúng ta thúc đẩy chuyện hôn sự của Nguyệt nhi trước đi? Đợi cho Nguyệt nhi xuất giá liền đem nương đón tới đây, như vậy là được rồi.” Tuổi Vạn bà vốn cũng lớn, lúc này té một cái ban đầu nghĩ còn không có việc gì, thế nhưng qua vài ngày cũng không thấy tốt lên, hơn nữa hôm nay sau khi nhìn thấy, Vạn nương liền phát hiện tinh thần của lão nhân ra giống như là bị rút hết, cả người đều không có sinh khí, nhìn thấy….. sợ là ngày không còn nhiều lắm. Quy củ nhà nông bọn họ tuy rằng không nhiều như nhà quan lại, không cần phải giữ đạo hiếu với lão nhân trong nhà ba năm, chỉ một năm ngắn ngủi mà thôi, nhưng Nguyệt nhi của nàng cũng sắp mười bảy, cũng không thể đợi nữa. Thái độ của thê tử như thế, vẻ mặt của Vạn cha cũng dịu đi, buổi tối đi ngủ cũng suy nghĩ kỹ lại một phen, cách một ngày liền đi Trương gia, nói muốn đem chuyện hôn nhân đẩy nhanh một chút, sau khi về nhà lại gặp mặt đại ca mình, xem như có ăn ý với nhau, hai nhà cũng không nhắc lại chuyện chuyển nơi ở cho Vạn bà. Từ sau khi Vạn bà té bị thương, trong nhà mời thầy thuốc hai lần, nhưng mỗi lần đều không nói gì chỉ nói tĩnh dưỡng tốt là được, trong lòng mọi người cũng đã đoán được, xem ra lão nhân gia quả thật đã lớn tuổi, cũng không phải bị thương nghiêm trọng gì, vì thế cũng không quá để ý. Vạn bà dĩ vãng yêu thương nhất chính là chắt trai của mình Lâm Tử, nhưng khi nàng bị ốm không dậy nổi ngược lại là Vạn Xuân Phong thường xuyên chạy tới trước giường bệnh của nàng nhất. “Bà, ta cầm lê đến cho ngươi, ngươi kêu đại tẩu lột vỏ cho ngươi ăn.” Vạn Xuân Phong biết bà không thích hắn, cho nên mỗi lần tới đây chỉ đứng một chút liền lập tức đi ngay, lần này cầm đồ tới thời gian đứng ngốc càng ngắn, buông đồ vật liền chuẩn bị chạy lấy người. Mắt thấy tôn tử muốn đi, Vạn bà liền nhanh chóng gọi người lại, còn kêu người ta đến bên giường ngồi xuống. trong dĩ vãng Vạn Xuân Phong không cùng bà thân thiết như vậy, thái độ hiện giờ của bà hắn hơi không quen, thế nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ. Advertisement / Quảng cáo “Xuân Phong, bà biết Nguyệt nhi muốn xuất giá, ngươi có biết cha nương ngươi chuẩn bị của hồi môn như thế nào không?” Vạn bà nửa nằm, nói chuyện liền nắm lấy bàn tay của tôn tử, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ, bộ dáng rất là thân thiết cùng sủng nịnh. Dĩ vãng Vạn Xuân Phong không thích bà bởi vì bà cũng không thích hắn, hiện giờ bà thích hắn trong lòng hắn vui mừng còn kiên nhẫn cùng người nói chuyện. “Bà, ta không biết chuẩn bị cái gì, thế nhưng quần áo tân nương của nhị tỉ là do mẫu thân làm, những chuyện khác ta cũng không biết, thế nhưng cha nói so với đại tỷ, hẳn là giống như đại tỷ…. a đau!” trên mu bàn tay truyền tới đau nhức, Vạn Xuân Phong nhanh chóng thu lại bàn tay, nhìn thấy một miếng da trên mu bàn tay bị nhéo hồng thầm chí còn rách da, Vạn Xuân Phong đau tới mức nước mắt không ngừng rơi xuống. Hắn không biết mình nói sai cái gì, cũng không biết bà sao lại đột nhiên đổi sắc mặt nhéo hắn, hắn chỉ biết hiện tại một chút áy náy trong lòng hắn đã bị đau nhức trên mu bàn tay thay thế, hắn khóc nhưng thân thể thoải mái chạy ra khỏi phòng bà mình. Vạn Xuân Phong chạy đi, Vạn bà không thể đứng dậy, cũng không với tới đồ vật gì để ném, chỉ có thể dùng sức vung tay đập vào ván giường, miệng mắng: “Đứa con bất hiểu, tên phá gia này!” tiểu nhi tử của mình hiện giờ trong nhà có bao nhiêu tiền, Vạn bà không biết, nhưng không cần biết hắn có bao nhiêu của cải, đều phải để cho người Vạn gia, không thể tiện nghi cho người ngoài. Thời điểm Vạn Xuân Hoa xuất giá, trong nhà chuẩn bị cho nàng nhiều đồ trang sức xinh đẹp, thậm chí còn đặt mua gia cụ, còn chuẩn bị hiện ngân, trước sau ít nhất phải mất bảy tám mươi lượng bạc! Lúc ầy biết đứa con chuẩn bị nhiều đồ cưới như vậy cho nữ nhi, việc hôn nhân cũng lo liệu xong, Vạn bà ngoại trừ phát tiết tính tình một chút cũng không làm được gì, cho nên lúc này đây nàng biết Vạn Thu Nguyệt sắp lập gia đình, nên nhanh chóng hỏi thăm đồ cưới của Vạn Thu Nguyệt. “Không có thiên lý! Không có thiên lý mà!” Ở trong mắt Vạn bà, gả nữ nhân vốn nên đòi thật nhiều sính lễ, nhưng nhà bọn họ thì ngược lại, chỉ cần một ít sính lễ liền gả ra ngoài, đây là mua bán lỗ vốn! rất hồ đồ, lão nhị thật sự là rất hồ đồ! Vạn bà ở trong phòng vừa khóc vừa ầm ĩ động tĩnh lớn như vậy, Vạn Xuân Phong còn khóc chạy ra, Lí thị nhanh chóng đi vào phòng, sau khi nàng nghe ngóng, trong lòng cũng lo lắng theo. Nàng không hiểu được, nhị thúc làm sao mà tài vận lại tới như vậy, sao vận khí lại tốt như vậy, nàng nhớ thời điểm còn nhỏ trong nhà nhị thúc rất khó khăn, cũng không biết làm như thế nào lại phất lên nhanh như vậy. “Bà, ngài đừng tức giận, đều đã ở riêng, bạc trong nhà nhị thúc chúng ta cũng đâu thể làm gì, chỉ là… chỉ là chuẩn bị nhiều đồ cưới như vậy cho nha đầu quả thật…. lãng phí, cái đó với cho người ngoài cũng không có gì khác nhau.” “Ta là nương của hắn! mẹ ruột ! chúng ta có thể nói! lần này nói như thế nào cũng không thể để hắn làm như vậy, nhiều bạc như vậy cho người ngoài hắn không đau lòng thì ta đau lòng. Bạc này đều để lại cho Lâm Tử, nếu không thì để lại cho Hoa nhi, bọn họ là nam đinh của Vạn gia, tương lai chính là người dưỡng lão cho hắn, một lão nhân sao có thể dựa vào hai nữ nhi đã xuất giá, cũng một ca nhi không làm nổi chuyện gì được?” “Bà, ngươi nói thật sao?” Mặc dù trong lòng cũng nghĩ như thế, nhưng Lí thị không có đem lời này nói ra ngoài, hiện giờ lão nhân trong nhà cũng nghĩ như vậy, trong lòng khỏi nói là rất vui mừng, đối với Vạn bà ân cần thêm vài phần. Sau khi Vạn Xuân Phong khóc chạy về, một câu cũng chưa nói, liền ôm nương mình khóc không ngừng, nhưng kỳ quái sau khi hắn khóc xong tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, bộ dáng kỳ quái mấy ngày nay trong nháy mắt cũng biến mất. “Nương, bà hỏi ta hai người chuẩn bị đồ cưới cho nhị tỷ là những gì, ta nói cùng đại tỷ giống nhau, nàng liền nhéo ta.” Không biết bà vì sao lại tức giận, nhưng Vạn Xuân Phong cảm thấy nương mình sẽ biết, sau khi khóc xong hắn liền cùng nương nói một câu như vậy. Thời điểm Vạn Xuân Hoa xuất giá Vạn Xuân Phong đương nhiên là không nhớ, thế nhưng Vạn nương lại nhớ rõ, con trai nói ra lời này nàng đương nhiên hiểu được, vì thế lập tức đem chuyện nói cho trượng phu. “Ta mặc kệ, dù sao đồ cưới của Thu Nguyệt chỉ có thể nhiều không thể ít!” điều kiện nhà chồng đại nữ nhi rất tốt, mang ít đồ cưới qua cũng không chịu khổ gì, năm đó cũng chỉ là muốn nàng không bị nhà chồng khinh thường mới chuẩn bị nhiều đồ cưới như vậy, hiện giờ nhị nhi nữ xuất giá cho dù là thế nào cũng không thể kém hơn đại nữ nhi được. “Ngươi cứ yên tâm, ta biết nặng nhẹ.” Việc hôn nhân của nữ nhi là chuyện lớn, Vạn cha đương nhiên là không để cho nữ nhi bị ủy khuất, về phần lão nương….. dù sao hắn bị mắng cũng là chuyện thường, muốn mắng thì cứ mắng đi.
|
Chương 7[EXTRACT]Không ngoài dự liệu, Vạn cha bị kêu đến trước giường Vạn bà, Vạn bà nói nửa ngày không được chuẩn bị đồ cưới cho Vạn Thu Nguyệt, nếu không nàng sẽ không sống nữa. “Nương, ngươi đừng suy nghĩ miên man, đồ ta cho Thu Nguyệt đều là đồ Trương gia đưa tới, ta chỉ cho Thu Nguyệt một phần mang về thôi, hiện giờ việc làm ăn không tốt trong nhà cũng không thu được gì, làm sao có thể bỏ ra nhiều bạc như vậy? ngài yên tâm đi.” Lừa gạt lão nương mình kỳ thật Vạn cha cũng có chút băn khoăn, nhưng nghĩ tới hậu quả mình ăn ngay nói thật hắn vẫn quyết định quên đi, hiện giờ thân thể nương không tốt, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Cũng không nghĩ con trai lại trả lời như vậy, lại biết tính tình con trai không biết nói dối, Vạn bà liền tin, cũng không làm khó người nữa liền cho rời đi. Ngày Vạn Thu Nguyệt thành thân Vạn Xuân Hoa cũng trở lại, cùng tới còn có trượng phu cùng nữ nhi. Ngày thường thái độ làm người của hai vợ chồng Vạn gia cũng rất tốt, điều kiện trong nhà cũng tốt, nữ nhi xuất giá thân thích bằng hữu trong nhà cũng nhiều, chen chúc đến trong viện ngoài viện đều là người. Lúc nhìn thấy một nhà đại nữ nhi, Vạn nương nhanh chóng đón người vào cửa, sau đó cũng không tiếp đón khách nhân mà cho người làm thuê tiếp đón. Sân Vạn gia sau đó cũng mở rộng ra không ít, nhưng nhà đại bá cũng là láng giềng, cách vách khó tránh khỏi không được yên tĩnh. Hôm nay nhà đại bá đều sang bên này giúp đỡ, Vạn gia liền biết chỉ còn một mình Vạn bà, nghe thấy động tĩnh bên ngoài nàng một mình ở trong phòng hung hắn mắng chửi. “Khụ khụ khụ khụ!” một trận họ khan làm cho Vạn bà không thể ngừng lại, cũng không biết vì sao, gần đây nàng luôn cảm thấy hoảng hốt, luôn nghĩ đem những chuyện trong lòng sắp xếp thật tốt. Nàng yên lặng ở trong lòng nghĩ đến những thứ ở trong nhà tiểu nhi tử, nàng biết đứa con hiện giờ hẳn là có hai mươi mẫu ruộng nước, ruộng cạn không hề ít, hơn nữa trong nhà cũng có thể gom được mấy trăm lượng bạc. Hiện giờ Lâm Tử còn nhỏ, sang năm muốn đi học, Lâm Tử thông minh như vậy khẳng định tương lại sẽ có tiền đồ, nhưng mà đọc sách cần không ít bạc, cho nên…. Tiền này nên để cho tiểu nhi tử bỏ ra, như vậy chờ hắn già rồi để cho Lâm Tử dưỡng lão cho hắn cũng được. “Hừ! một tiểu ca nhi cưới vợ làm gì, gả ra ngoài là được.” sau khi Vạn Thu Nguyệt xuất giá, chỉ còn lại một mình Vạn Xuân Phong, hình như trong nhà Lí thị có một đệ đệ hơn mười tuổi, nếu cùng Xuân Phong định thân thật ra cũng rất thích hợp. “Ừ, đúng vậy, đem hắn cho Lí gia đi.” Tự nhận là đã đem tất cả mọi chuyện sắp xếp xong, Vạn bà rốt cuộc có thể nghỉ ngơi thật tốt, ngay cả âm thanh náo nhiệt cũng không cảm thấy chói tai. Cuối tháng chín đầu tháng mười, thời tiết chuyển lạnh, rất nhiều đồ ăn cũng không dễ dàng bị hư, nhưng lúc này cũng không phải rét đậm, đồ ăn cũng không thể để được quá lâu, sau khi Thu Nguyệt xuất giá, những thứ còn lại cái nào có thể chiên liền đem chiên từ từ ăn, cái nào không thể Vạn nương liền đem tặng người. Khi Vạn Xuân Phong còn rất nhỏ đại tỷ đã gả ra ngoài, hắn đối với đại tỷ từ trước đến nay rất là kính sợ, cách ngày hắn ngồi ở trong nhà, hai tay chống mặt vẫn nhìn phương hướng cửa thôn. “Làm sao vậy?” “Ngươi đừng quản hắn, tám phần là nhớ nhị tỷ hắn.” Một nhà Vạn Xuân Hoa cũng không trực tiếp trở về, mà là chuẩn bị ở lại mấy ngày, khó khăn mới có cơ hội trở về, vẫn là muốn ở nhà mẹ đẻ thêm vài ngày. Advertisement / Quảng cáo Nhà bếp Vạn gia là một gian riêng biệt, cũng không thông với chủ ốc, hai mẹ con ở nhà bếp có thể nhìn thấy Vạn Xuân Phong ngồi cách đó không xa, nhưng thật ra hai nam nhân ngồi ở trong viện các nàng nhìn không thấy cũng không biết bọn họ đang nói cái gì. “Cha, ngươi kêu nương giúp đỡ khuyên nhủ Hoa nhi, ta thật sự không chê nữ nhi tròn tròn, đại ca của ta sinh nữ nhi cũng không phải cùng đại tẩu ta qua rất tốt sao.” Phu gia nhà Vạn Xuân Hoa họ Vương, buôn bán gạo cùng mì ở trấn trên, trong nhà coi như giàu có, tình cảm của hai huynh đệ cũng rất tốt, lẽ ra nhà chồng như vậy ngày qua nên là thư thái, nhưng gần đây Vạn Xuân Hoa có chút không thích hợp, Vương Sơn cảm thấy thê tử có tâm sự, hắn đoán rằng có thể nương tử để ý chuyện không sinh được con trai cho hắn. Tính tình nữ nhi mình như thế nào Vạn cha sao lại không rõ ràng, hắn không cảm thấy nữ nhi ghét bỏ bản thân sinh khuê nữ, hơn nữa tình tính nữ nhi từ trước tới nay mạnh mẽ, không có khả năng nạp thiếp cho trượng phu, hắn cảm thấy Vương Sơn là quá lo lắng mà thôi. “Nhưng mà gần đây Hoa nhi có chút lạ, ta cảm thấy nàng có việc gạt ta.” Chuyện vợ chồng căn bản không muốn cùng người khác nói nhiều, nhưng Vương Sơn rõ ràng biết thê tử có tâm sự, thế tử lại gì cũng không chịu nói cho hắn biết, khiến hắn hơi có chút nóng nảy. Thấy nhạc phụ không chịu tin tưởng, hắn cũng không muốn nói thêm gì, thầm nghĩ về nhà đối tốt với thê tử một chút, làm cho nàng đánh mất băn khoăn là được. Người một nhà Vạn Xuân Hoa ở lại ba ngày sau mới rời đi, bọn họ đi rồi Vạn bà đột nhiên không tốt, trong nhà nhanh chóng mời thầy thuốc mới ổn định được, thế nhưng lúc này thấy thuốc cũng nói thẳng ngày cũng không còn lâu nữa. Bệnh của Vạn bà trong lòng mọi người đều hiểu được, mỗi ngày thời gian ở cùng nàng liền lâu hơn trước, trước giường cơ bản cũng có người canh. Một ngày nàng liền đem tất cả giả trẻ trong nhà gọi tới trước mặt, một nhà lớn nhỏ quỳ đầy đất. Nhìn thấy con cháu đời đời quỳ gối trước giường mình, trong lòng Vạn bà có tiếc nuối cũng từ từ tan đi, đời này của nàng coi như đáng giá, lúc về già cũng được hưởng thụ niềm hạnh phúc từ con cháu, hiện giờ…. Coi như là làm một chuyện cuối cùng cho chắt trai cũng có thể yên tâm rồi. “Lão đại.” “Nương, ta ở đây.” Cách gần giường Vạn bà nhất là đứa con cả Vạn Thường Tùng, còn có Lâm Tử mà nàng hiểu rõ nhất, nghe thấy nương kêu mình, đại bá nhanh chóng nắm lấy tay mẹ mình. “Lão đại, chuyện của Hoa nhi ngươi phải quan tâm nhiều. Đại Quân, đệ đệ ngươi cho tới bây giờ còn chưa đón dâu, ta là không nhìn thấy ngày hắn cưới vợ, ngươi là đại ca ngươi phải chăm sóc hắn nhiều có biết không? Việc hôn nhân của Hoa nhi ngươi phải quan tâm nhiều.” “Bà, ta đã biết.” Liếc mặt đệ đệ bên cạnh không chịu thua kém, trong lòng Vạn Đại Quân cũng rất bất đắc dĩ, người này tâm rất cao, người coi trọng tất cả đều là tiểu thư ở trấn trên, hắn không nghĩ lại hắn chỉ là một tiểu tử ở nông thôn, dựa vào cái gì lấy người ta. Vạn đại bá có hai đứa con, con lớn nhất đã cưới vợ sinh con, mà việc hôn nhân của tiểu nhi tử vẫn chưa định ra, mọi người trong nhà đều rất sốt ruột nhưng đương sự lại cố tình không vội, hiện giờ nghe thấy bà nói đến việc hôn nhân của mình, còn cố ý ngoảnh mặt đi… bộ dáng không muốn nghe. Chuyện của Vạn Đại Hoa cũng chỉ là buột miệng nhắc tới, sau đó Vạn bà cũng không kêu Lâm Tử mà là kêu Vạn cha tiến lên. “Lão nhị, ta biết trong lòng ngươi khẳng định là oán ta, nhưng mà ta mặc kệ làm cái gì đều là vì cha ngươi đều là vì Vạn gia, ta không thẹn với lương tâm. Xuân Phong là đứa nhỏ tốt, trước đó vài ngày ta có định cho nó một mối hôn nhân, người ta cũng là người trong sạch, chính là đệ đệ nhà cháu dâu ngươi, đứa nhỏ kia ngươi cũng đã gặp qua, là đứa nhỏ tốt, hiểu rõ như vậy tương lai Xuân Phong qua đó cũng không chịu thiệt.” Vạn bà thật sự không tốt, nói nhiều như vậy bộ dạng liền rất mệt mỏi, hiển nhiên là không muốn nói thêm gì nữa. Nàng nói tới đây, Lí thị liền sốt ruột để mọi người rời đi, nói Vạn bà cần nghỉ ngơi, nhưng mà Vạn nương cũng mặc kệ, nàng dứt khoát nói: “Nương, chuyện hôn nhân của con trai từ xưa tới nay đều là nghe theo ý cha mẹ, không nói tới con trai Lý gia kia thế nào, hắn có là trạng nguyên với Xuân Phong nhà ta cũng không có liên quan gì, Xuân Phong nhà ta không lấy chồng, từ khi hắn sinh ra ta cùng cha hắn đã quyết định, muốn cho hắn ở trong nhà cưới vợ sinh con.” Ngụ ý của Vạn nương rõ ràng, mặc kệ Vạn bà quyết định như thế nào, bọn họ làm cha mẹ không gật đầu, việc hôn nhân kia liền không thể làm, còn có Xuân Phong nhà nàng không lấy chồng. Cũng không muốn tranh chấp cùng người, Vạn nương cũng không muốn mang tội danh bất hiếu trên lưng, nói xong lời của mình liền lôi kéo trượng phu rời đi, thế nhưng bọn họ còn chưa ra khỏi cửa lớn đã bị kéo lại. “Thím ngươi là có ý gì? Em trai nhà ta sao lại không tốt, hắn như thế nào mà không xứng với con trai của ngươi khiến ngươi phải ghét bỏ như vậy?” Lí thị bởi vì chuyện này trong lòng rất vui vẻ, nàng cũng không muốn việc hôn nhân này thất bại, chuyện này đắc ý không phải chỉ có em ruột của nàng còn có con trai, mặc kệ thế nào đều phải thúc đẩy mới được! Lí thị kéo người lại, đại bá cũng nhanh chóng đóng cửa lại, việc hôn nhân này hắn cũng vừa lòng, chỉ là tâm tư với Lí thị không giống nhau. “Lão nhị, vợ ngươi bị ngươi nuông chiều thành hư rồi! ngay cả lời của trưởng bối cũng dám chống đối, bộ dạng còn ra thể thống gì nữa, còn ra thể thống gì nữa!” không quen nhìn thấy bộ dạng em dâu mình như vậy, đại bá cảm thấy người làm vợ nên là nói gì nghe nấy, nên giống người trong nhà hắn mới đúng. “Đại ca, chuyện này ý của ta cũng giống với Tú Tú, những lời nàng nói vừa rồi cũng chính là lời ta muốn nói, chúng ta cũng không muốn Xuân Phong lập gia đình, ngay từ khi còn nhỏ đã hạ quyết tâm phải lưu hắn ở nhà.” “Một tiểu ca nhi cưới vợ làm gì? Phải lưu ở trong nhà, cũng có thể tìm một người ở rể….” Hóa ra đã có người cao giọng cắt ngang, Lí thị nhanh chóng ngậm miệng! nàng đương nhiên cũng đau lòng cho đệ đệ, nhưng Lâm Tử mới là con trai của nàng, là nơi để nàng dựa vào, nếu đệ đệ ở rể trong nhà Nhị thúc, đối với Lâm Tử cũng không có lợi, như vậy những thứ trong nhà Nhị thúc cũng không tới phiên Lâm Tử. Lí thị rối rắm vẫn không che dấu được, vẻ mặt tính kế chỉ kém nói ra khỏi miệng, Vạn nương trong lòng tức giận, nhưng không thể phát hỏa, chỉ sợ mang tội danh làm tức chết mẹ chồng, nhưng Vạn bà ở phía sau không biết từ đâu có khí lực, đúng là cứng rắn đứng lên, được tiểu tôn tử Vạn Đại Hoa đỡ đi ra.
|
Chương 8[EXTRACT]“Các ngươi…. Các ngươi đừng đi. Ký cái này, ký cái này rồi đi.” Trong tay Vạn bà chính là hôn thư, cũng không biết nàng chuẩn bị từ khi nào, xem ra việc hôn nhân của Xuân Phong nàng đã sớm nghĩ xong. Nhìn thấy mẹ già đưa qua hôn thư, Vạn cha thật lâu không nói gì, Vạn bà lại nói tiếp: “Vợ ngươi gả đến Vạn gia nhiều năm như vậy, ăn trong nhà dùng trong nhà, cũng không thể lưu lại cho Vạn gia một đứa con trai, việc hôn nhân này nếu nàng phản đối nữa, ngươi liền bỏ nàng đi! Lấy lý do làm ầm ĩ gia đình không yên để bỏ cho ta!” “Lão nhị, ngươi không thể hồ đồ, tương lai chính Lâm tử mới là người chăm sóc cho ngươi trước lúc lâm chung, ngươi không thể đem gia nghiệp ngươi vất vả làm ra giao cho người ngoài. Ngươi nghe mẹ đi, ngươi đem Xuân Phong gả đi, đồ cưới cho tùy ý là được, còn lại thì giữ cho tốt, tương lai để cho Lâm Tử dùng, Lâm Tử là đứa nhỏ tốt sau này sẽ chăm sóc cho ngươi.” Thấy đứa con không hề hé răng, trong lòng Vạn bà liền cảm thấy có thể thông, nàng biết tiểu nhi tử tuy rằng nghe lời vợ, nhưng cũng rất hiếu thuận, hiện giờ mình một chân đã bước vào quan tài, lúc lâm chung nói những lời như vậy hắn nhất định sẽ nghe. “Lão nhị, chỉ cần ngươi nhận lấy hôn thư này, nương chết cũng có thể nhắm mắt.” “Nương.” Đem hôn thư đưa qua cho nương mình, vẻ mặt Vạn cha có chút không thích hợp, nhưng lại không nhìn ra không thích hợp ở đâu, bộ dạng vẫn bình tĩnh như cũ. Hắn từ từ mở miệng, cảm xúc thậm chí không hề biến động gì: “nương, ta rốt cục có phải con trai của ngươi không, Xuân Phong có phải tôn tử của ngươi không?” “Từ khi đứa nhỏ sinh ra, ngươi cũng không nán lại nhìn hắn, ngươi nói ngươi vô duyên vô cớ đánh chửi hắn ít sao? Nhưng hắn chưa từng oán hận qua ngươi, trước đó vài ngày mỗi ngày đều đến nhìn ngươi, ngươi còn làm tay hắn bị rách da! Nương, ngươi chưa bao giờ coi Xuân Phong là tôn tử thì không có tư cách quyết định hôn sự của hắn!” vừa dứt lời, hôn thư trong tay bị chia ra làm hai rồi lại tiếp tục bị chia ra, tới khi biến thành mảnh vụn rơi đầy trên đất. Mặc cho ai cũng không nghĩ tới, người từ trước tới nay hiếu thuận lại nói ra những lời như vậy với nương của mình, làm ra chuyện như vậy, không chỉ một nhà đại bá mà ngay cả Vạn nương cũng sợ hãi rồi, nàng không thể tin được lại gần trường phu một chút, hiện tại nàng cực kỳ sợ hãi! Người khác không biết trượng phu mình, hoặc là hiện tại chỉ cảm thấy hắn tức giận, nhưng Vạn nương biết, trượng phu là bị tức mà ngoan tuyệt, hiện tại nàng lo lắng nhất chính là hắn chịu không nổi mà phát bệnh! “Xuân Phong, kéo cha ngươi, chúng ta trở về, mau. » Đã rõ ràng luống cuống, bộ dạng trượng phu làm cho Vạn nương thật sự luống cuống, nàng muốn nhanh chóng rời đi, nhưng mà Vạn bà cả đời được đứa con ngoan ngoãn phục tùng làm sao chịu được con trai chửi nàng? Bộ dạng ôm ngực hô hấp không thoải mái như muốn ngất xỉu, sau khi cố gắng thuận khí xong, mới run rẩy mở miệng nói: “Ngươi là muốn ta chết, ta biết ngươi là muốn ta chết! ta cho ngươi như ý, ta cho ngươi như ý!” “Đủ rồi! ngươi đủ rồi!” một trận trời đất quay cuồng, thời điểm hắc ám tiến đến, Vạn cha ngoại trừ tiếng khóc của con trai cái gì cũng không nghe được. Vạn Xuân Phong quỳ gối ở bên người cha mình, tay nhỏ bẻ không ngừng vuốt toàn thân cha, nhưng cha vẫn như trước cả người run rẩy, hắn sợ hãi ngoại trừ tiếng khóc của mình cái gì cũng không nghe thấy, cũng không cho mọi người tới gần cha hắn, hầu như ai đi chạm cha hắn, hắn liền hung hăng cắn người đó. Cuối cùng Vạn cha là được Vương Qúy về nhà lấy đồ cõng trở về, chuyện hôm nay hắn cũng nghe được đôi chút, trong lòng hắn oán giận lão thái thái bất công, nhưng hắn là người ngoài cũng không thể nói cái gì, nhưng sau khi biết lão thái thái khi thấy con của mình ngất xỉu bản thân cũng hét lớn một tiếng liền nghẹn khí, trong lòng liền lo lắng. Một nhà Vạn lão đại cũng không phải người tốt gì, cũng không biết sau này ở trong thôn sẽ đối xử với huynh đệ của hắn như thế nào. “Hắn nghĩ hắn ngất đi thì chuyện này sẽ bỏ qua sao? Hắn là đang giả vờ! Hiện giờ lão nương đều bị hắn làm cho tức chết, hắn như ý rồi?” trong nhà không có lão nương, Vạn lão đại đem cơn tức đều đổ lên đầu đệ đệ, mình thì dặn dò thê tử chuẩn bị tất cả mọi việc cho tang sự, mình thì canh giữ bên cạnh quan tài lão nương không rời một bước. Nhìn người hiện giờ mới thể hiện con hiếu cháu hiền, Lí thị cũng không vạch trần, nàng biết tính toán của cha chồng, đương nhiên phải phối hợp tốt. Bạn bè thân thích của Vạn gia không ít, người trong thôn phần lớn ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nhà ai có việc vui việc tang, hầu như đều tới cửa, hiện giờ Vạn gia lục đục còn có không ít người tới cửa. “Haiz, lão thái thái dù sao cũng lớn tuổi, các ngươi cũng đừng quá đau lòng, nén bị thương đi.” “Thím, lão thái thái nhà chúng ta tuy rằng lớn tuổi, nhưng mà tinh thần từ trước tới này rất tốt, nàng chính là bị nhị thúc nhà ta làm cho tức chết! ngài không biết, hôm qua….” Đem chuyện hôm qua thêm mắm dặm muối nói một lần, thôn nhân thích nhất là nghe ngóng chuyện nhà người khác, vài người tụ cùng nhau, chỉ mất hai ngày cả thôn dân đều biết. Advertisement / Quảng cáo Vạn cha là giữa trưa cách ngày mới tỉnh lại, vẫn là nhờ có Vương Qúy lên trấn trên tìm thầy thuốc, thầy thuốc châm cứu, lại dùng thuốc mới tỉnh lại, khi biết lão nương không còn hắn một câu cũng không nói, đứng lên mặc đồ tang liền dẫn theo cả nhà đến nhà đại ca. Người ở trong nhà Vạn đại bá không hề ít, thời điểm nhìn thấy Vạn cha, tuy rằng không nghị luận nữa, nhưng phần lớn đều nói vài câu châm chọc, giống như là người khác làm chuyện gì tội ác tày trời. “Haiz, đều nói nuôi con để dưỡng già, nếu là nuôi một đứa con bất hiếu không bằng nuôi một con bò con chó, có thể giúp gia đình cày ruộng.” “Nói đúng.” “Xuân Phong, đại tỷ nhị tỷ ngươi khẳng định lát nữa sẽ trở về, ngươi về nhà chờ xem.” Không muốn để con trai đứng ở trong này, Vạn nương chỉ cảm thấy con trai cách lão thái thái bất công này càng xa càng tốt. Nghe người ta nói thời điểm người mới chết linh hồn rất hung dữ, nếu lão thái thái lại làm gì con nàng thì không tốt lắm. “Nương, đại tỷ nhị tỷ sẽ tự mình tới, ta phải ở cùng cha.” Lại cách cha mình gần một chút, Vạn Xuân Phong thẳng tiểu thân thể của mình một chút, quỳ gối thật tốt trước linh đường, trong lòng hắn cực sợ hãi bà mình, có cha ở bên người hắn mới không sợ, hắn không đi. Hai nữ nhi Vạn gia gả cũng không xa, Vạn nương nói chưa được một lát quả nhiên hai người đã tới rồi, chỉ là Vạn Xuân Hoa có trượng phu cùng trở về, nhưng Vạn Thu Nguyệt lại không có. Vạn Thu Nguyệt vừa mới xuất giá không bao lâu, lẽ ra nên là lúc cảm tình tốt nhất, chính là trượng phu cũng không cùng về nhà, Vạn nương lập tức liền đỏ ánh mắt, nàng nghĩ có thể hay không nhà chồng cảm thấy nữ nhi xui xẻo? ghét bỏ nàng vừa thành thân trưởng bối nhà mẹ đẻ đã không còn. Chỉ là ngày này nàng cũng đã sớm nghĩ tới, nếu là đợi cho mẹ chồng đi, việc hôn nhân này nói không chừng sẽ thất bại. “Nương, tướng công đi cột xe ngựa, lập tức sẽ tới.” Liếc mắt một cái liền nhìn ra lo lắng của mẫu thân, Vạn Thu Nguyệt nhanh chóng giải thích, cũng nghe nữ nhi nói như vậy, vẻ mặt Vạn nương mới dịu đi một chút. Trên đời này có người đồng tình kẻ yếu cũng sẽ có người bắt nạt kẻ yếu, lúc trước có người nơi chốn nhìn Vạn gia không vừa mắt, nhìn thấy nữ nhi con rể người ta trở về, mà bộ dạng con rể lại khiến cho người ta thấy muốn mù mắt, đương nhiên cũng liền buộc miệng khen. “Haiz, chuyện khác không nói, nhưng nhà các ngươi chọn cô gia thật là tốt, thật sự là làm các cô nương trong thôn hâm mộ nữ nhi nhà các ngươi.” “Loại thời điểm này không nói thì không ai nói ngươi là người câm đâu!” “….” Đại khái cũng biết là không đúng thời điểm, phụ nhân kia xấu hổ cười cười liền rời đi, hai tỷ muội Vạn gia là nữ nhi đã xuất giá, cũng không cùng túc trực bên linh cữu, mà chỉ đơn gian đeo hiếu khăn đi tiếp đón những người đến phúng viếng. Thời điểm hai tỷ muội Vạn gia biết tất cả mọi chuyện, trời đã muốn khuya khoắt, thấy nương mình khóc không ngừng, Vạn Xuân Hoa gần như cắn răng an ủi nói: “nương! Ngươi sợ cái gì? Chúng ta ngay thẳng không sợ người khác nói xằng bậy. nương, hiện tại cái gì cũng không quan trọng, việc hôn nhân của đệ đệ mới là quan trọng nhất, ngươi cùng cha ngàn vạn lần không thể hồ đồ, không thể bởi vì bà không còn mà đồng ý việc hôn nhân này! Đệ đệ phải để ở trong nhà, đây là từ khi hắn sinh ra đã quyết định, làm sao có thể dễ dàng sửa đổi!” “Ta biết, chỉ sợ cha ngươi, ngươi cũng biết hắn từ trước tới nay hiếu thuận, cũng không chống đối bà ngươi nửa câu, nhưng hôm nay bởi vì ngổ nghịch bà ngươi, bà ngươi nàng…..” Vạn nương chưa nói hết lời Vạn Xuân Hoa liền hiểu là có ý gì, nhưng nàng vẫn cảm thấy nương mình thật sự là hồ đồ! “Loại chuyện này người khác nói chúng ta còn muốn phản bác, ngươi như thế nào có thể tự mình nói ra? Bà không còn chính là do bà tự té bị bệnh, thầy thuốc cũng nói ngày cũng không còn nhiều, có quan hệ gì với cha? Hơn nữa, cha ta thân thể đang tốt như vậy, lại vì bà mà tức giận đến sinh bệnh, cha mới oan uổng mới ủy khuất!” Ở nhà chồng qua những ngày xuôi chèo mát mái, làm cho tính tình Vạn Xuân Hoa có thay đổi nho nhỏ, hiện tại nàng không ôn hòa như trước kia, làm việc đều cường ngạnh không ít. “Nương, tục ngữ nói rất hay, mẫu từ tử hiếu, nếu mẫu không hiền đứa nhỏ làm sao có thể hiếu thuận, ngài….” “Nha đầu ngươi, nói bậy cái gì vậy!” Trăm triệu không nghĩ tới nữ nhi có thể nói ra những lời như vậy, Vạn nương nhanh chóng nhìn con rể ở một bên, sau khi phát hiện con rể cũng không có biểu hiện khác thường gì, mới yên tâm một chút, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi nghĩ tới lời con rể trước đây nói, nữ nhi có thể nói ra lời như vậy, có lẽ nàng ở nhà chồng cũng tốt như mặt ngoài thể hiện. “Quên đi, không nói. nương, ngươi đi ngủ sớm đi, ngày mai còn có nhiều chuyện phải làm, ta đi nhìn đệ đệ xem đã ngủ chưa, nếu ngủ rồi liền đưa hắn trở về.” buổi chiều, trở về nhà cũng chỉ có Vạn nương cùng hai vợ chồng nữ nhi, Vạn cha cùng Vạn Xuân Phong đều túc trực ở bên linh cữu, Vạn Xuân Phong còn nhỏ tuổi vốn dĩ không cần canh, Lâm Tử Đại Hoa đều đi ngủ, đến ngay cả Vạn đại bá cũng ngủ gà ngủ gật, nhưng Xuân Phong không chịu đi, vẫn luôn ở bên người cha mình. Thời điểm Vạn Xuân Hoa đi qua, chỉ thấy đệ đệ như cũ quỳ trên mặt đất, thế nhưng thân mình nho nhỏ cũng ghé vào trên đùi cha, nhìn như vậy hẳn là đang ngủ. “Cha, ta mang Xuân Phong trở về ngủ.” « Ừ, cho hắn ngủ cạnh nương ngươi, để nương ngươi ôm hắn, có thể là hắn bị dọa rồi. » « Vâng, ta biết. » Vạn Xuân Phong quả thật là bị dọa, sau nửa đêm đang ngủ liền lớn tiếng khóc, nhưng ánh mắt vẫn nhắm như trước. Vạn nương đau lòng đem con ôm vào trong ngực, trong lòng lại oán mẹ chồng trước khi qua đời lại làm như vậy, tuy nói người đã chết rồi nàng còn nghĩ như vậy là không tốt, nhưng nàng vẫn không thể tha thứ cho chuyện mẹ chồng làm trước khi lâm chung được. Mẹ chồng thật sự là không xem trượng phu mình là con, không có coi Xuân Phong của nàng là tôn tử.
|
Chương 9[EXTRACT]Hai huynh đệ Vạn gia đã sớm ở riêng, hiện giờ lão nương đã đi, cũng không có thứ gì để tranh giành, đến ngay cả quan tài áo liệm cho lão nhân cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ cần chờ chọn ngày lành hạ táng là được. Sau khi tang sự của Vạn bà chấm dứt, Vạn đại bá ngồi chồm hổm ở bên tường viện nhà mình, tay càng không ngừng làm thuốc lào, một câu cũng không nói, trong lòng hắn có chuyện đè nặng, như thế nào cũng không vui vẻ. Hiện giờ Lí thị coi như là quay về nếm trải mùi vị trước đây, bà vừa đi nhà bọn họ liền không chiếm được tiện nghi, không có lão nhân che chở, nhà nhị thúc cũng sẽ không đưa đồ đạc đến cho nhà bọn họ nữa. “Cha, ngài nói chuyện này làm sao bây giờ? Đây chính là chuyện hôn nhân trước khi bà lâm chung định ra, nhị thúc không thể phản đối được?” mấy ngày nay Lí thị hầu như gặp người đều nói nhị thúc từ chối chuyện hôn nhân mà lão nhân đã sắp xếp cho con nhỏ, chống đối lão nhân khiến cho người tức chết, nhưng khi nói xong nàng phát hiện không phải tất cả thái độ của mọi người đều hướng về phía bọn họ, điều này khiến trong lòng nàng càng nóng nảy. Lí thị không biết chuyện, nàng cố gắng sắp xếp nhà nhị thúc là không tốt, đương nhiên sẽ có người thay người nói vài câu. Ngày ấy Vương Qúy tới cửa đưa đồ vật, vừa lúc gặp phải người đang sảng khoái nói chuyện, thời điểm thấy thôn dân nghị luận hắn cũng thuận tiện xen miệng vào, nói đương nhiên là chuyện Vạn bà bất công thiên vị một nhà con lớn, cứng rắn đem ca nhi muốn để lại trong nhà gả đi ra ngoài, muốn đem tài sản trong nhà tiểu nhi tử đưa hết cho nhà con lớn. Người trong thôn không phải nhà nào cũng có con trai, có ít người có nữ nhi cũng có ít người có ca nhi, suy bụng ta ra bụng người đương nhiên cũng chướng mắt Vạn bà, hơn nữa chuyện Vạn cha bị bệnh đây là chuyện thật còn hơn sắt! ngươi nói ngươi là trưởng bối, lại khiến cho đứa con của mình sinh bệnh, ngươi chết đương nhiên là không ủy khuất đi. Huống hồ, Vạn bà bị ngã thân mình bị thương, thầy thuốc cũng tới cửa vài lần, cuối cùng nói thân mình nàng không được bao lâu cũng là chuyện thật, nếu cứng rắn nói nàng bị con trai làm cho tức chết, cũng không có vài người tin tưởng, chỉ là thời điểm mới vừa nghe sẽ tức giận một chút, đợi cho chuyện qua đi lại đồng tình cho Vạn cha. Mấy năm nay Vạn bà bất công toàn bộ thôn dân đều biết, Vạn cha hiếu thuận toàn bộ thôn dân cũng đều biết. “Ngươi xem nhị thúc của ngươi hiện giờ như thế nào mà còn dám đi trêu chọc? hắn nếu điên lên thì ai cũng không sợ! cũng không biết bệnh điên kia của hắn có phải thật sự khiến người đoản mệnh hay không.” Miệng nói lời ngoan độc xong, trong lòng Vạn đại bá cũng căng thẳng, dù sao cũng là đệ đệ ruột của mình, hắn cũng không có ngoan độc đến trình độ kia, chính là hắn cảm thấy đệ đệ thật không biết xấu hổ, vừa không tán thưởng vừa ích kỷ! Vạn Xuân Phong là một ca nhi đem gả ra ngoài là được, làm chi phải lưu lại trong nhà, đồ của Vạn gia sao có thể cho người ngoài! Hiện giờ Vạn gia không chỉ có một mình Vạn cha bị bệnh, hắn sau khi ngất xỉu tỉnh lại tinh thần tuy rằng minh mẫn nhưng cũng không tốt như ban đầu, thế nhưng thân thể cũng không có chuyện gì, nhưng Vạn Xuân Phong thì không như vậy, từ sau khi bà hắn hạ táng hắn liền bị bệnh, ban đầu là sốt cao, mơ mơ hồ hồ nhiều ngày không tỉnh, hơn nửa tháng cả người đều gầy đi một vòng, cũng không còn bộ dạng béo tròn như ban đầu nữa. Thời điểm mẹ chồng mới xảy ra chuyện, Vạn nương liền lo lắng nàng làm chuyện bất lợi với con trai, hiện giờ lại đối với chuyện lúc trước mình hoài nghi tin tưởng không hề nghi ngờ, hiện giờ trong lòng nàng đối với mẹ chồng đã qua đời kia chỉ còn có oán trách. “Phong nhi, đây là canh gà rừng, là cậu ngươi đưa tới rất thơm, nào uống hết nó đi.” Trước kia Vạn nương luôn cảm thấy con trai hơi béo, hiện giờ lại cảm thấy con trai béo tròn càng thuận mắt hơn, hiện tại vẻ mặt đứa nhỏ xanh trắng vẻ mặt có bệnh làm nàng rất đau lòng. “Nương, ta không sao.” Tự trách lại sợ hãi qua nhiều ngày, Vạn Xuân Phong rốt cục đi qua bóng ma bà qua đời, hắn cũng không biết mình vì sao lại bị bệnh, nhưng hiện tại hắn biết hắn rất tốt, bởi vì hắn cái gì cũng không còn sợ. Advertisement / Quảng cáo Ngoan ngoãn uống hết canh gà mà nương chuẩn bị, Vạn Xuân Phong còn nói muốn ăn thịt, Vạn nương lại nhanh chóng đi lấy cho hắn một bát thịt đầy, nhìn hắn ăn hết tất cả tâm tình mới dần thả lỏng. “Nương, cha chạy đi đâu?” “Cha ngươi đi thôn Hạ Hà, nơi đó có người muốn bán ruộng nước, nghe nói là mười mẫu ruộng nước liền nhau, cha ngươi chuẩn bị mua lại.” hiện giờ ruộng vườn trong nhà không ít, vừa muốn mua ruộng, ban đầu Vạn nương là không đồng ý, nhưng nghĩ tới nếu không mua ruộng bạc để trong nhà cũng chỉ để đó, hiện giờ nàng cũng không yên tâm trượng phu xa nhà, không bằng yên tâm thu địa tô qua ngày cũng tạm ổn đi. “Vâng.” Không có nói tới chuyện khác, lời ban đầu đã muốn tới bên miệng Vạn Xuân Phong cũng không nói ra. Ban đầu hắn muốn đem toàn bộ chuyện ở trong lòng nói với nương, nhưng hôm nay hắn đã không thèm để ý thì hắn cũng không muốn để cho nương phiền não. Lúc trước trong lòng hắn có sợ hãi cùng tự trách, hoàn toàn là bởi vì trong lòng hắn cảm thấy rất nhiều chuyện đều là do hắn gây ra. Hắn cảm thấy nếu hắn không muốn trả thù Lâm Tử, Lâm Tử cũng sẽ không bị ong đốt, bà cũng sẽ không bị ngã sẽ không bị bệnh, cha cũng sẽ không bởi vì bà ép buộc mà phát bệnh. Nhưng hiện tại hắn đã suy nghĩ cẩn thận, mặc dù không có chuyện hắn cùng Lâm Tử đi chọc tổ ong, bà sớm muộn gì cũng sẽ ép cha, chỉ cần cha không chịu nghe lời, hắn cùng bà sẽ lại cãi nhau, cha vẫn xảy ra chuyện. Nếu là thực như vậy, thân thể bà rất tốt, mỗi ngày đều ép cha, cha khẳng định sẽ bị điên, hiện giờ như vậy rất tốt. “Ta chán ghét ngươi, ngươi chết rất tốt!” bộ dạng ngày ấy cha run rẩy hôn mê rất đáng sợ, làm cho một chút kính yêu còn sót lại với bà mình hoàn toàn tiêu tan, hiện giờ mặc dù lão nhân không còn, trong lòng hắn vẫn có hận ý đối với nàng. Thời điểm Vạn cha trở về sắc trời đã tối sầm, cơm chiều Vạn nương làm đều phải hâm nóng lại một lần. Gà rừng đệ đệ đưa tới cũng không phải rất lớn, nàng lại cắt một khối thịt khô cùng cho vào trong tô hầm lên, lúc chưng bánh mì lại chưng một chén cơm tẻ cho con trai mình, đợi cho Vạn cha trở về liền nhanh chóng bưng thức ăn lên bàn, để cho con trai ăn cơm thật tốt. Cách nuôi của ba đứa nhỏ Vạn gia đều giống nhau, trước mười tuổi trong nhà cách vài ngày sẽ làm cơm mỡ heo cho bọn hắn ăn. Khi chưng đồ ăn sẽ thả một chén nhỏ vào bên trong, cho một số lượng gạo cùng nước vừa phải, món ăn chưng tốt thì cơm cũng ngon, lúc ăn thừa dịp còn nóng liền thả một khối mỡ heo vào, thả thêm chút muối vừa thơm lại mềm, đứa nhỏ nhà hắn đều thích ăn. “Nương, ta đã trưởng thành, sau này ta và các ngươi ăn giống nhau.” Hai vợ chồng Vạn gia đều qua những ngày khổ cực, mặc dù hiện giờ trong nhà có điều kiện hơn, nhưng cũng không phải ngày nào cũng có thể ăn gạo trắng, cũng chỉ có thể cho bọn nhỏ ăn mới làm. Bị lời nói của đứa con khiến cho buồn cười, Vạn cha cười ha ha sờ đầu con trai, một miếng bánh mì thật to trong tay bộ dạng thực thỏa mãn. “Xuân Phong của ta thật hiểu chuyện, thế nhưng ngươi bây giờ còn nhỏ, các tỷ tỷ của ngươi trước đây cũng giống như ngươi, hơn nữa trong nhà không thiếu chút thức ăn này của ngươi, đừng tiết kiệm mau ăn đi, hiện tại ngươi ăn được uống được cho thật cao thật khỏe mạnh, tương lai mới có bản lĩnh dưỡng lão cho cha mẹ.” “Vâng, ta đã biết. cha, ngươi ăn thịt đi, gà rừng cậu đưa tới rất là thơm, ta đã ăn rất nhiều rồi.” “Ha ha ha, được, con ta thật hiểu chuyện, được được. » Người một nhà ăn cơm chiều không nhanh không chậm, đợi cơm chiều chấm dứt, Vạn Xuân Phong ở trong viện chơi đùa cho tiêu cơm, đợi cho nương hắn dọn dẹp chén đũa xong, đun nước ấm tắm rửa liền lên giường đi ngủ. “Haiz, rốt cục thì cũng tốt.” Vạn cha đã nhiều ngày không nhìn thấy bộ dạng hoạt bát của con trai, đêm nay con trai rốt cục đã khôi phục, lo lắng trong lòng rốt cục cũng yên tâm, hơn nữa hôm nay ra cửa cũng có thu hoạch, đám ruộng nước kia cũng đã mua được tới tay, bởi vậy nằm một hồi lâu liền cùng thê tử nói chuyện. “Ta nghĩ như vậy, sau này có thể không xa nhà ta sẽ không xa nhà, ta không tin con ta không có tiền đồ, hiện giờ của cải trong nhà cũng đủ cho hắn ăn uống thỏa thích mà lớn lên, an an ổn ổn qua cả đời, đợi cho hắn trưởng thành còn muốn cái gì, phải nhờ vào hắn đi tranh.” Vạn cha đột nhiên phát hiện mình trước kia ở nhà kỳ thật rất ít, hiện giờ thân thể mình không còn được như trước kia, mà hai nữ nhi cũng đã xuất giá, cũng không cần lại lo lắng đồ cưới của các nàng, tương lại con trai nếu muốn cưới vợ, dựa vào gia nghiệp hiện tại cũng không cần sầu lo, hắn sau này sẽ cùng thê tử sống qua những ngày lành, cùng chờ con trai lớn lên. “Hơn nữa ruộng mua được vài ngày nay, hiện tại trong nhà có tổng cộng một trăm mẫu ruộng nước, cũng có mấy chục mẫu ruộng cạn, ba người chúng ta cũng ăn không hết, một năm nói như thế nào cũng có thể cất được trên dưới năm mươi lượng bạc, đợi cho Xuân Phong lớn lên cũng không thiếu.” Cùng suy nghĩ của Vạn bà không giống nhau, đất vườn trong nhà Vạn cha tuy rằng nhiều, nhưng mà hắn cho hai nữ nhi làm của hồi môn cũng càng nhiều. Thời điểm đại nhi nữ xuất giá, hắn tiêu hết bạc nhiều năm cất giữ, thời điểm nhị nữ nhi xuất giá lại tiêu hết bạc vài năm hắn tích góp, hiện giờ trong nhà còn khoảng một trăm lượng bạc, cũng không có nhiều như người ngoài vẫn nghĩ. Lúc trước Vạn nương cũng không đồng ý cho nữ nhi nhiều bạc làm của hồi môn như vậy, nhưng Vạn cha nói, người khác đều ghét bỏ các nàng là nữ nhi, từ nhỏ cũng không được bà nội thương, bọn họ làm cha mẹ phải càng yêu thương hơn mới phải. “Thanh ca, ta đều nghe lời ngươi.”
|