*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.:
Trong thực tế đúng là có tồn tại những người hâm mộ như vậy, bọn họ coi thần tượng là trụ cột tinh thần của họ, điều này khiến một số nghệ sĩ không nằm trong phái thực lực hoặc kiếm cơm bằng vẻ ngoài không thể dễ dàng công khai chuyện tình cảm của mình, nếu không sẽ khiến rất nhiều fan bỏ đi.
Tạ Dư An thì lại không có lo lắng như vậy, thế nhưng mối quan hệ của cậu và Thẩm Trọng Thành lại thu hút không ít fan cp, những fan cp này không phải chỉ thích một trong hai người, bọn họ thích hai người yêu nhau, cho nên khi đang quen nhau hoặc là vợ chồng với nhau mà một trong hai người bị fan phát hiện không chung thủy thì họ hoàn toàn không thể chấp nhận được, thậm chí có thể làm ra một số hành động quá khích.
Tiền lệ này không phải là chưa từng có trong giới giải trí.
Vì vậy mà Tạ Dư An có thể hiểu tại sao bạn fan này lại kích động như vậy, nhưng nếu chỉ là kích động thì ngược lại không có hề gì, quan trọng là khoảng cách và góc chụp của những bức ảnh mà cô ta đã chụp nghĩ lại thì có hơi đáng sợ, Tạ Dư An và Tiền Xán hoàn toàn không biết người này làm thế nào mà có thể vào khách sạn ở studio Vân Sơn, cũng không biết fan nữ này chỉ đơn giản là có chút cảm xúc kích động, hay là tinh thần của cô ta có vấn đề.
Nếu là vế trước thì dễ giải quyết, dù sao thì chuyện này cũng không bị làm lớn, có thể kiểm soát được bình luận, cũng có thể để bộ phận marketing của đoàn đội đẩy hot search xuống, hoặc là trực tiếp tuyên bố làm rõ, nếu như là vế sau, nói không chừng sẽ đe dọa Tạ Dư An hoặc là sự an toàn cá nhân của Tiền Xán.
Vì vậy mà mặc dù Tiền Xán vẫn ở sát vách Tạ Dư An, nhưng anh cũng không dám gõ cửa phòng cậu, chỉ sợ cô đó vẫn còn ở gần đây, nếu cô đó nhìn thấy hai người họ lại "gặp mặt riêng" thì không biết lần này sẽ tiếp tục trốn ở góc tối nào mà chụp ảnh, hoặc là sẽ nhảy ra làm chuyện gì đó không thể xoay chuyển.
Hiện giờ Tiền Xán cũng có đoàn đội của riêng mình, ngay sau khi ảnh chụp của Tạ Dư An và anh vừa xuất hiện, bên đoàn đội bắt đầu hoạt động, trong thời gian ngắn đã ngăn độ phổ biến của chuyện này, không để nó tiếp tục tăng lên, vốn dĩ Tiền Xán chỉ muốn nói với Tạ Dư An chuyện này để cậu chú ý một chút, không ngờ Tạ Dư An lại nói với anh rằng, cậu và Thẩm Trọng Thành đã gặp fan nữ này vào tối qua.
Nơi bọn họ đang lấy cảnh là Lệ Trấn chứ chả phải Vân Sơn, hai nơi cách nhau hơn một ngàn km, ngồi máy bay cũng phải mất ba giờ, một người phụ nữ lặn lội đường xa từ Vân Sơn theo tới Lệ Trấn, Tiền Xán tuyệt đối không tin đây chỉ là tình cờ, anh nói ra mối lo âu của mình cho Tạ Dư An: [Chân này, chúng ta hiện giờ đang ở Lệ Trấn chứ không phải Vân Sơn, tốt nhất là khoảng thời gian này cậu không nên ra ngoài một mình. ]
Nhìn Tiền Xán gửi tin tới, Tạ Dư An đột nhiên nhớ ra, tối hôm qua dọc đường đi cậu và Thẩm Trọng Thành chưa từng bị ai nhận ra, ấy vậy mà ở tại góc khuất của quán thịt nướng lại bị fan nữ nhận ra được, bây giờ nghĩ lại thì rốt cuộc là bị nhận ra hay là bị cô ta bám theo, cuối cùng là "vô tình gặp được", nói cho cùng thì lúc cô ta muốn cậu và Thẩm Trọng Thành ký tên, cô ta đã lấy ra một cuốn sổ tay____ trên lưng cũng đeo một cái ba lô, chẳng qua là đi dạo cho nên chỉ dùng loại nhỏ, nhưng có rất ít trường hợp các bạn nữ sẽ để bút và sổ vào ba lô khi đi dạo.
Nghĩ như thế, Tạ Dư An cũng cảm thấy sợ đến mức dựng hết cả lông gà, cậu trả lời Tiền Xán: [Ok, tôi sẽ cẩn thận, anh cũng vậy nhá. ]
Tiền Xán nói: [Ừ, dù sao thì cảnh đối diễn của chúng ta ở Lệ Trấn cũng đã quay xong, cứ tìm hiểu chi tiết về vụ fan nữ trước để sau khi rời khỏi phim trường có thể cố gắng tránh xa chút. ]
Tạ Dư An nói: [Ok. ]
Mức độ nghiêm trọng của vấn đề này không thể khinh thường, sau khi Tạ Dư An thoát khỏi giao diện trò chuyện với Tiền Xán thì lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Trọng Thành, chuyện này liên quan đến an toàn cá nhân của Tạ Dư An, Thẩm Trọng Thành so với Tạ Dư An thì coi trọng hơn, sau buổi tối gặp phải fan nữ, anh lập tức nổi lên cảnh giác, nhưng vì anh chỉ gặp người này có một lần nên không có cách nào cho người đi điều tra, mãi đến khi fan nữ tung ra bức ảnh chụp chung của Tiền Xán và Tạ Dư An.
Thẩm Trọng Thành thật sự không có cảm giác gì khi thấy ảnh chụp chung của Tạ Dư An và Tiền Xán, nhưng góc chụp và khoảng cách của bức ảnh lại khiến sắc mặt anh cứng lại, cơ mà cũng nhờ những bức ảnh này mà có thể tra xét rất nhiều về đầu mối nhận dạng của fan nữ_____ khoảng cách gần như vậy, nếu không phải nhân viên của đoàn phim thì chính là người của khách sạn.
Trước khi Tạ Dư An gọi điện thoại cho anh, Thẩm Trọng Thành vừa nhận được tài liệu từ thư ký, anh nói với Tạ Dư An: "Người phụ nữ đó là nhân viên quầy lễ tân của khách sạn Vân Sơn mà đoàn phim bọn em ở, cô ta đã làm việc ở khách sạn Vân Sơn từ hai năm trước, không phải vì bọn em quay phim ở đó mới đi làm lễ tân."
Tạ Dư An giờ mới hiểu được: "Hèn chi cô ta có thể tự do ra vào khách sạn, cũng không khiến bọn em chú ý đến."
Phòng của cậu và Tiền Xán đều không để nhân viên vệ sinh dọn dẹp, Tiền Xán là vì chú trọng đến sự riêng tư, Tạ Dư An thì có trợ lý đời sống các nhân là Hồ Tiêu chăm lo, nói cho cùng thì trong phòng của bọn họ cũng có rất nhiều vật dụng riêng tư, thế nhưng cậu có trợ lý đời sống cá nhân không có nghĩa là những nghệ sĩ khác trong đoàn phim cũng đều có____phải biết rằng ngoại trừ cậu, Tiền Xán và Kỳ Hiên ra thì có rất ít diễn viên trong đoàn phim có được trợ lý cuộc sống tới dọn dẹp phòng ở, để thuận tiện, bọn họ thường yêu cầu nhân viên vệ sinh của khách sạn đến dọn dẹp, đôi khi gặp phải trường hợp đặc biệt, bọn họ cũng sẽ gọi cho quầy lễ tân của khách sạn trước để nhân viên quầy lễ tân đi thang máy lên để giải quyết vấn đề.
"Nhưng hiện tại có một vấn đề, cô ta đã nghỉ việc hôm đoàn phim bọn em rời khỏi Vân Sơn." Thẩm Trọng Thành tiếp tục nói với Tạ Dư An rằng, "Mà hiện giờ cô ta đang ở chỗ nào, tối qua chúng ta đã thấy rồi."
Tạ Dư An im lặng vài giây, ngập ngừng nói: "Em nghĩ....tinh thần của cô ta hình như hơi có vấn đề."
"Đó không phải là hơi có vấn đề, mà là rất có vấn đề." Thẩm Trọng Thành nói, "Mức độ theo đuổi của cô ta so với anh theo đuổi em còn sít sao hơn, cô ta còn dám nghỉ việc để đuổi theo, thật ra anh cũng muốn làm vậy lắm, thế nhưng sáng nay anh phải bay về Hoa Thành rồi."
Rõ ràng trọng tâm của câu chuyện rất nghiêm túc, thế nhưng theo miêu tả của Thẩm Trọng Thành thì lại khiến Tạ Dư An vừa không nói nên lời vừa không thể nhịn cười: "Em không sao, mấy ngày nay em và Tiền Xán rất cẩn thận, em cam đoan sẽ không đi đâu mà chỉ có một mình."
"Đã vậy mà em còn cười được", Thẩm Trọng Thành cau mày. "An toàn của em thực sự không được đảm bảo."
Tạ Dư An dỗ dành anh: "Vâng, em cũng hy vọng vệ sĩ Thẩm có thể ở bên cạnh bảo vệ em, nhưng anh thực sự không cần phải quá lo lắng về em đâu, trong đoàn phim còn có nhiều người như vậy mà."
Thế nhưng rõ ràng là Thẩm Trọng Thành không yên tâm chút nào, sang hôm sau, anh gửi phát nhanh cho Tạ Dư An một con gấu báo nguy nhỏ, để Tạ Dư An có thể mang nó theo bên người, khi nào phát hiện nhân vật khả nghi thì nhất định phải kéo báo động.
(*Dụng cụ báo động có nhiều loại với hình thù lắm nhưng theo miêu tả của truyện thì là em này nha) Vì vậy mà hôm sau Tạ Dư An chỉ đành cầm theo con gấu rất đáng yêu to bằng nắm tay đến phim trường.
Ngay khi cậu vừa đến phim trường, Tiền Xán đã vội vã chạy tới khóc lóc kể lể với Tạ Dư An: "Chân ơi, tôi thảm quá đi."
Giọng của Tiền Xán rất thê lương, Tạ Dư An còn nghĩ rằng có phải fan nữ kia đã làm gì Tiền Xán hay không, liền vội vã hỏi anh: "Anh làm sao vậy?"
"Tối qua mẹ tôi gọi điện tới, lúc tôi nhận được vai nam chính của 《 Kinh Uyên Lục 》, bà ấy không có gọi điện thoại cho tôi mà chỉ gửi cho tôi một cái tin wechat gồm bốn chữ là "chúc mừng con trai ", lúc tôi gọi cho bà ấy thì bà ấy đang chơi mạt chược, còn chê tôi phiền phức rồi cúp điện thoại, thế nhưng tối qua bà ấy lại gọi cho tôi hết nửa tiếng đồng hồ!" Cú điện thoại mất nửa tiếng từ mẹ không phải là điều khiến Tiền Xán tuyệt vọng nhất, điều thật sự khiến anh tuyệt vọng là những gì mẹ anh đã nói: "Mẹ hỏi tôi có phải thích đàn ông hay không, còn nói với tôi là thích đàn ông không có sai, thế nhưng thích đàn ông đã có chồng thì quá sai, phải là rất rất rất sai, bà ấy nói với tôi hết nửa tiếng là không được làm người thứ ba.
Tiền Xán oan muốn chết: "Nhưng mà tôi thật sự không làm gì hết, tôi cũng không phải chưa từng có bạn gái, tại sao không ai tin rằng tôi thích phụ nữ? Cậu nói xem hai chúng ta đều là đàn ông, cùng ở chung một phòng cũng không được, vậy cậu với phụ nữ cũng không thể ở chung một phòng sao. "
Thật ra lúc ở phim trường có nhiều người Tiền Xán vẫn dám đến tìm Tạ Dư An nói chuyện, dù sao thì những người khác cũng không biết chuyện fan nữ theo dõi Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành, nếu bọn họ quá lơ nhau để tránh hiềm nghi thì nói không chừng sẽ có một số người thật sự nghĩ hai người có cái gì, làm như thế chính là vì chột dạ.
Mà bây giờ Tiền Xán cũng chỉ muốn tìm Tạ Dư An để xả nỗi niềm một chút, anh có đôi mắt sắc bén cho nên vừa nói xong đã nhìn thấy con gấu mà Tạ Dư An đang ôm trong lòng, anh nói với vẻ ngạc nhiên, "Ớ, sao cậu lại ôm theo con gấu đồ chơi này tới đây?"
Tạ Dư An vừa chỉ cho Tiền Xán cách sử dụng con gấu nhỏ, vừa giải thích với anh: "Đây không phải là gấu đồ chơi, đây là công cụ báo động Thẩm Trọng Thành gửi cho tôi, anh xem này, bên dưới có một cái vòng nhỏ, lúc kéo cái vòng này sẽ vang lên tiếng báo động. "
"Ngay cả công cụ báo động mà ông chủ Thẩm cũng đã gửi tới cho cậu rồi." Tiền Xán cầm lấy con gấu báo nguy mà Tạ Dư An đưa cho anh, tiếp đó nhìn nó, "Nhưng mà chúng ta đang ở phim trường, người phụ nữ đó chắc sẽ không có khả nãng chạy đến chỗ này đâu nhỉ?"
Advertisement / Quảng cáo
"Dù sao thì cẩn thận một chút cũng tốt." Tạ Dư An nói, "Hôm qua Trọng Thành nói với tôi rằng người phụ nữ đó vốn dĩ là nhân viên lễ tân của khách sạn Vân Sơn, nhưng hiện giờ cô ta đã nghỉ việc để theo tới Lệ Trấn."
Tiền Xán nhớ đến kết quả miệng quạ đen của mình thì động tác chơi đùa con gấu báo nguy cứng cả lại, anh chậm rãi nói: "Tối qua mẹ còn nói với tôi rằng có một cô gái ở trấn trên làm vợ bé người ta xong bị vợ cả cầm dao xiên, bà ám chỉ rằng nếu tôi dám trở thành người thứ ba thì cẩn thận cũng có kết cục này. "
Tạ Dư An: "..."
"Nhưng mà... anh cũng đâu có làm người thứ ba." Tạ Dư An nhìn bộ dạng nắm chặt con gấu không nỡ buông tay của anh, tiếp đó mở miệng an ủi, "Cho nên anh sẽ không có chuyện gì đâu."
"Ông chủ Thẩm mua con gấu này ở đâu vậy? Có thể gửi link cho tôi không?" Tiền Xán hỏi Tạ Dư An với vẻ đáng thương, "Tôi nghĩ tôi cũng cần tới nó."
Tạ Dư An trả lời anh: "Ðược, lát nữa tôi sẽ hỏi Trọng Thành, để anh ấy gửi cho anh."
Tiền Xán vẫn rất lo lắng: "Cậu nhất định phải nhớ kỹ nha Chân, điều này có liên quan đến sự an toàn của tôi đó."
Tạ Dư An gật đầu rồi nói: "Tôi sẽ nhớ mà."
Thế nhưng không ðược bao lâu, Tiền Xán lại chạy tới mượn con gấu báo nguy của Tạ Dư An: "Chân ơi, có thể cho tôi mượn con gấu trên ngực cậu không, tôi muốn đi vệ sinh một chút, có lẽ tôi sẽ cần dùng đến nó."
"Đương nhiên là được." Tạ Dư An nghe ra lí lo Tiền Xán mượn con gấu thì hơi ngẩn người, thế nhưng cậu vẫn rất sảng khoái đưa gấu cho anh mượn, cậu nói,: "Anh đi vệ sinh một mình có ổn không đấy? Hay tôi bảo Hồ Tiêu đi cùng anh nhé?"
"Chỉ có con gái mới cần ai đó đi cùng lúc đi vệ sinh." Tiền Xán cảm thấy không cần thiết, "Tôi có con gấu này là đủ rồi."
Tạ Dư An nói: "Vậy được, anh cẩn thận chút nha, hy vọng anh sẽ không dùng đến nó."
Tiền Xán nói: "Ừ."
Tuy nhiên sau khi Tiền Xán rời đi không lâu, Tạ Dư An không biết tại sao, đột nhiên luôn cảm thấy không yên trong lòng, cảm thấy rất lo sợ, cho nên cậu nói với Hồ Tiêu: "Hồ Tiêu, tôi không quá yên tâm Tiền Xán đi tới phòng vệ sinh một mình, chúng ta đi nhìn anh ấy thử xem."
"Ðược." Hồ Tiêu đồng ý.
Sự lo lắng của Tạ Dư An không phải là không có lý, bởi vì khi cậu và Hồ Tiêu còn chưa đi đến cửa phòng vệ sinh nam thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng chói tai giống tiếng còi xe cảnh sát vang lên ____ đó là âm thanh của con gấu báo nguy mà Thẩm Trọng Thành đã gửi tới.
Ngay lúc đó, Tạ Dư An chỉ cảm thấy trái tim hẫng một nhịp, cơ thể so với suy nghĩ còn nhanh hơn mà nhanh chóng lao về phía phòng vệ sinh nam, Hồ Tiêu cũng theo sát anh, sau khi Tạ Dư An đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy fan nữ kia cầm một con dao găm đâm về phía Tiền Xán, mà phần màu đen trên trang phục diễn của Tiền Xán tối hơn những nơi khác, rõ ràng đã bị thấm ướt, tay anh đang bụm chặt chỗ đó, có một chút máu đang tràn ra từ nơi bị che lại.
"Tiền Xán!" Tạ Dư An không chút nghĩ ngợi đã lao tới giữ lấy cánh tay của fan nữ, muốn ngăn hành vi giết người của người này, Hồ Tiêu cũng vội vã giúp đỡ, cướp lấy con dao găm trong tay fan nữ, thế nhưng người này chống cự mạnh mẽ cho nên đã cắn cậu một cái.
Fan nữ mở to mắt, cố hết sức hét lên với Tạ Dư An: "Tôi là đang giúp cậu! Tôi đang giúp cậu đó!" Trong ánh mắt đều là lên án việc Tạ Dư An cướp lấy dao găm của cô ta, trong giọng nói cũng tràn đầy tức giận giống như bị phản bội.
Âm thanh của gấu báo nguy đã dẫn những người khác tới rất nhanh, sau khi một vài nhân viên nam thấy được cũng đã đến giúp Hồ Tiêu và Tạ Dư An giữ chặt fan nữ, đồng thời gọi điện báo cảnh sát, tiếp đó thông báo cho nhân viên an ninh của đoàn phim nhanh chóng chạy qua.
Sau khi xác nhận fan nữ không thể làm ra hành động gì nữa, Tạ Dư An vội vã chạy đến bên người Tiền Xán để kiểm tra tình hình của anh ta.
Tiền Xán không động đậy nổi, anh ngồi co quắp bên cạnh bồn rửa tay, bàn tay của Tạ Dư An run rẩy, muốn giúp Tiền Xán cầm máu, thế nhưng cậu lại không biết phải làm sao mới đúng, cậu vỗ nhẹ vào mặt Tiền Xán rồi nói: "Tiền Xán! Xán Nhi, chúng tôi đã gọi xe cứu thương, anh đừng ngủ! Phải giữ tỉnh táo.... dù thế nào cũng đừng ngủ... "
"Tôi, tôi...."
Vốn dĩ Tạ Dư An nghĩ rằng Tiền Xán không thể nói, thế nhưng không ngờ miệng của Tiền Xán vẫn run rẩy khép mở, còn nói được mấy chữ.
"Anh làm sao vậy? Anh muốn nói cái gì?" Tạ Dư An nghe thấy thì lập tức hỏi anh.
Tiền Xán tiếp tục yếu ớt nói: "Mẹ tôi..."
"Dì làm sao cơ? Anh muốn bọn tôi trước tiên không thông báo cho dì, để dì đừng lo lắng cho anh có phải không?" Tạ Dư An cố nói chuyện với Tiền Xán bởi vì cậu không thể để Tiền Xán mất đi ý thức.
Kết quả Tiền Xán gật đầu đồng ý với Tạ Dư An, nhưng chính anh lại nói thêm một câu: "Tôi hận... miệng của mẹ tôi còn giống miệng quạ đen hơn tôi..."
Nếu thời gian có thể quay trở lại, Tiền Xán sẽ không bao giờ nói ra mấy lời giống như tự nguyền rủa mình, cẩn thận nhớ lại thì dường như mọi câu anh nói đều linh nghiệm cả, mãi cho đến lúc bị xiên một dao, Tiền Xán mới chợt nhận ra bản lĩnh miệng quạ đen của anh là được truyền thừa từ mẹ, cũng may là anh đã mượn con gấu báo nguy của Tạ Dư An, nếu không thì hôm nay anh đã hồn nhiên go die rồi.
Fan nữ đâm Tiền Xán đã nhanh chóng bị cảnh sát đem đi, Tạ Dư An rất muốn mắng cô, thế nhưng cậu cũng không biết phải mắng cái gì, khoảnh khắc trước khi bị mang đi cô ta còn không ngừng nói với Tạ Dư An rằng cô ta đang giúp cậu và Thẩm Trọng Thành giải quyết vấn đề. Hai người họ hẳn là ở bên nhau thật tốt, đều là do Tiền Xán xuất hiện, chỉ khi Tiền Xán chết đi thì bọn họ mới có thể tiếp tục ở bên nhau.
Nghe cô ta nói những lời này, Tạ Dư An cảm thấy cho dù cho cậu có mắng thế nào cũng không ích gì, bởi vì cô ta đã không còn tỉnh táo, nói sâu hơn một chút thì fan nữ này rất có khả năng bị tâm thần.
Tạ Dư An đi cùng Tiền Xán lên xe cứu thương, một đường đi cùng anh cho đến khi cậu bị nhốt ngoài cửa phòng cấp cứu.
Xảy ra chuyện như vậy, Ngỗi Chính Côn làm đạo diễn của đoàn phim cũng đi theo, cùng ở ngoài cửa chờ tin của bác sĩ.
Trên hành lang màu trắng của bệnh viện, Tạ Dư An vẫn mặc bộ trang phục diễn dính máu, cậu và Ngỗi Chính Côn đều im lặng không nói gì, Hồ Tiêu đi sang bên cạnh gọi điện cho Thẩm Trọng Thành.
Tạ Dư An nhìn về phía Hồ Tiêu: "Hồ Tiêu, cậu bị cắn phải không, vết thương..."
"Tôi không sao đâu anh Tạ, mới nãy y tá đã băng bó cho tôi rồi." Hồ Tiêu lắc lắc băng vải màu trắng trên tay mình.
"Vậy thì tốt." Xie Yuan có chút mờ mịt mà gật đầu.
Cũng may là bác sĩ không đi ra ngoài giữa chừng để tìm người thân của Tiền Xán ký giấy thông báo nguy kịch, sau bốn tiếng, Tiền Xán đã được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
May là Tiền Xán đã mang theo con gấu báo nguy, cũng may là Tạ Dư An lo lắng cho nên đi theo, fan nữ kia chỉ kịp đâm Tiền Xán một dao, một dao kia tuy rằng sâu, thế nhưng không chạm vào cơ quan nội tạng quan trọng nào, cho nên Tiền Xán mới không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là về sau cần phải nằm ở trên giường dưỡng bệnh một thời gian.
"Không sao là tốt rồi..." Tạ Dư An khẽ thì thầm, nhờ Hồ Tiêu đi hỗ trợ về thủ tục nhập viện của Tiền Xán.
Chờ khi Tạ Dư An làm xong ghi chép từ phía cảnh sát, cậu liền nhìn thấy người vừa mới về Hoa Thành mấy ngày trước là Thẩm Trọng Thành lại một lần nữa quay trở về Lệ Trấn.
Lúc nhìn thấy Thẩm Trọng Thành, Tạ Dư An không nói nên lời, chỉ vội vã chạy đến trước mặt anh, lúc càng đến gần thì bước chậm lại, cuối cùng vẫn là Thẩm Trọng Thành nhẹ nhàng kéo cậu ôm cậu vào lòng.
Tạ Dư An run rẩy một lúc mới mở miệng nói, "Tiền Xán, anh ấy..."
Thẩm Trọng Thành vuốt sống lưng cậu, cố gắng khiến Tạ Dư An thả lỏng cơ thể: "Hồ Tiêu đã kể chuyện đã xảy ra cho anh biết."
Tạ Dư An nắm chặt áo của Thẩm Trọng Thành: "Chuyện này đều là tại em, cô ta là fan của em....."
"Chuyện này không trách em được." Thẩm Trọng Thành biết hiện giờ Tạ Dư An chưa thể bình tĩnh lại được, chỉ có thể an ủi cậu, "Chúng ta đều không nghĩ tới việc cô ta sẽ làm ra chuyện này, em đã làm rất tốt rồi."
Tạ Dư An ngoan ngoãn đem con gấu báo nguy mà Thẩm Trọng Thành đã đưa cho cậu, lúc Tiền Xán rời đi một mình cũng kéo Hồ Tiêu đi tìm Tiền Xán, cậu bảo vệ mình, cũng bảo vệ cho Tiền Xán.
Thế nhưng trước khi Tiền Xán tỉnh lại, Tạ Dư An có lẽ sẽ không thể ngừng việc tự trách bản thân, Thẩm Trọng Thành cũng hiểu điều này, cho nên mới lập tức từ Hoa Thành quay trở lại ở cùng cậu.
Trong quá trình chờ Tiền Xán tỉnh lại, Thẩm Trọng Thành cũng không hối thúc Tạ Dư An đi nghỉ ngơi, anh chỉ để Tạ Dư An dựa vào vai mình, cùng cậu ngồi trên ghế sô pha của phòng bệnh Tiền Xán chờ đợi.
Tiền Xán tỉnh lại lúc bảy giờ sáng hôm sau, lúc đó Thẩm Trọng Thành cũng cùng ngồi với Tạ Dư An trong phòng bệnh một đêm.
Tạ Dư An không ngủ một chút nào, thế nhưng cậu phải đi rửa mặt chải đầu và thay quần áo khác, dù gì bộ đồ diễn đầy máu cũng không thích hợp để tiếp tục mặc trong phòng bệnh.
Tạ Dư An khom người sát bên cạnh Tiền Xán rồi hỏi anh: "Tiền Xán, bây giờ anh cảm thấy thế nào?"
Tiền Xán chớp mắt hai cái, không có nói ngay lập tức, dường như còn chưa hồi phục được tinh thần, lại qua mười giây, anh mới mở miệng nói: "Chân này, các cậu chưa nói cho mẹ tôi biết chuyện này phải không?"
Giọng của Tiền Xán khàn khàn, nhưng cũng không quá suy yếu, Tạ Dư An nói với anh: "Vẫn chưa."
Tiền Xán thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, nếu không bà ấy sẽ thât sự nghĩ tôi làm người thứ ba mất."