Nghe Quý Viễn Sinh nhắc tới cái này, Quý Dữ không khỏi có chút may mắn.
May mắn có đồng minh mạnh mẽ Hạ Trụ, nếu không Tiểu Vũ Trụ đưa vào tay ai hắn cũng không an tâm.
Hắn nhìn Quý Viễn Sinh, trả lời: “Đúng vậy, năm tháng liền sinh.”
Quý Viễn Sinh thần sắc nhàn nhạt gật đầu: “Hiện tại nó ở đâu?”
Trong lòng Quý Dữ hơi kinh ngạc.
Quý Viễn Sinh tựa hồ đối với chuyện hắn mang Tiểu Vũ Trụ năm tháng liền sinh không thấy chút kỳ quái nào.
Quý Dữ nghiền ngẫm biểu tình của hắn, nói: “Ở chỗ Hạ Trụ.”
Quý Viễn Sinh còn chưa mở miệng, Quý Hằng bên cạnh liền xuy mà một tiếng bật cười: “Hạ Trụ? Hạ Trụ thế mà chịu trông con dùm cậu? Hắn điên rồi sao?”
Quý Dữ xoay người nhìn về phía Quý Hằng, ngữ khí lạnh lùng nói: “Ngày thường cậu vẫn nói chuyện kiểu này sao?”
Quý Hằng nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả nói: “Đúng vậy, như thế nào?”
Quý Dữ cười lạnh, hắn cũng mặc kệ quý xa sinh ở đây, nhìn Quý Hằng gằn từng chữ một nói: “Thực, không, lễ, độ.”
Sắc mặt Quý Hằng bất biến, cười buông tay: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng sự thật?”
“Vừa bị cắm sừng vừa vui làm ba, vậy mà còn dính vào trông con giúp cậu, rốt cuộc là hắn ngốc hay —— là Quý Dữ cậu thủ đoạn cao minh, đem hắn mê đến xoay vòng vòng đây?”
“Chuyện có ngốc hay không không phiền tới Quý công tử đây để tâm.”
Ở thời điểm Quý Dữ tức giận nghĩ làm sao phản kèo, một âm thanh trầm thấp lại từ tính ở cửa vang lên.
Quý Dữ sửng sốt, phản ứng lại lập tức quay đầu nhìn về phía cửa —— chỉ thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc ngược sáng xuất hiện ở nơi đó.
“Hạ Trụ?” Hắn kinh ngạc mà nhìn đối phương.
Lúc này Hạ Trụ hiếm khi không mặc một thân đồ bình thường như mọi khi, mà là đổi một thân áo sơmi quần tây.
Âu phục vừa thẳng lại vừa người phác họa ra đường cong hoàn mỹ, đồng hồ đắt tiền trên tay cùng với giày da Oxford dưới chân làm tăng thêm tác phong thuần thục trưởng thành của hắn.
Tóc cũng toàn bộ vuốt về sau, lộ ra cái trán bằng phẳng.
Khóe miệng hắn ngậm ý cười, ánh mắt thoạt nhìn có chút kiệt ngạo, lại tràn ngập khí thế.
Quý Dữ tinh tế đánh giá hắn một phen, không thể không thừa nhận Hạ Trụ như vậy có điểm soái tung trời.
Hắn hướng cửa đi qua, không chút nào che dấu kinh hỉ trong mắt mình: “Sao anh ở chỗ này?”
Hạ Trụ vào cửa liền hướng vào bên trong gật đầu: “Tôi tới bái phỏng Quý bá phụ.”
Quý Viễn Sinh không chút sứt mẻ mà ngồi tại chỗ, cũng hướng Hạ Trụ gật gật đầu.
Vẻ mặt Quý Hằng không thể coi là đẹp: “Như thế nào không ai lại đây thông báo?”
Quý Viễn Sinh nhẹ bổng mà mở miệng: “Sáng sớm nó đã đưa thiệp thông báo tới rồi.”
Quý Hằng nghe vậy cắn chặt răng, hừ lạnh một tiếng sau đó quay đầu đi.
Quý Dữ nhưng thật ra càng thêm khiếp sợ mà liếc mắt nhìn Hạ Trụ một cái.
—— thật đúng là giữ thể diện cho hắn mà tới?
Tuy rằng nơi này là địa phận Quý gia, nhưng Hạ Trụ tới đây Quý Dữ mạc danh cảm thấy gánh nặng trên vai nhẹ đi rất nhiều, loại cảm giác có người chống lưng này thật đúng là không tồi.
Lúc này, chỉ nghe Quý Viễn Sinh lại nói: “Đứa bé ở chỗ cậu đi?”
Hạ Trụ gật đầu: “Vâng.”
“Như thế nào không mang tới đây?”
Quý Dữ nhăn nhăn mày.
Quý Viễn Sinh rất để ý tới Tiểu Vũ Trụ, tràn đầy kỳ quái, nếu là thật sự quan tâm Tiểu Vũ Trụ như vậy, vì cái gì trước đó vẫn luôn chẳng thèm nhắc tới?
“Gần đây nó sinh bệnh, không tiện ra ngoài.”
Hạ Trụ lại bổ một câu “Chờ nó hết bệnh rồi tôi sẽ đưa tới đây cho ngài nhìn xem.”
Quý Viễn Sinh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt rà quét Hạ Trụ.
Hạ Trụ đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà cùng Quý Viễn Sinh đối diện.
Một lát sau, Quý Viễn Sinh thu hồi ánh mắt.
Hắn cầm lấy máy tính cùng cà phê trên bàn, xoay người đi lên cầu thang, thanh âm thực nhẹ nói: “Ta còn có chút việc, mấy tiểu bối các ngươi ở đây giao lưu đi.”
Chờ đến khi Quý Viễn Sinh rời đi, Quý Dữ tức khắc thả lỏng rất nhiều.
Hắn cũng mặc kệ ánh mắt âm dương quái khí Quý Hằng ngồi trên sô pha, vỡ vỡ vai Hạ Trụ, nói: “Đi nào? Đi hoa viên dạo?”
“Ừm.”
Lúc xoay người ra cửa, biểu tình Hạ Trụ không vui mà liếc mắt nhìn Quý Hằng một cái.
Cái liếc mắt này đem Quý Hằng liếc đến rụt cổ lại, đến khi bóng dáng hai người bọn họ khuất đằng xa, mới dùng sức quăng bể cái ly trên tay.
Quý Dữ nghe được tiếng động vỡ vụn, hắn đè thấp âm thanh nói: “Tôi cảm thấy không phải hắn.”
Hạ Trụ: “Nguyên nhân.”
“Quá ngốc nghếch, như mấy nhân vật sống không được bao nhiêu nét bút.”
Quý Dữ lắc lắc đầu “Cảm giác cùng người đứng sau dãy số kia không quá phù hợp. Vừa mới gặp mặt hắn liền hận không thể chỉ thẳng vào mũi tôi nói cho tôi biết hắn muốn giết tôi biết bao nhiêu, thật sự quá xuẩn.”
Hạ Trụ lại không để bụng: “Nếu hắn giả vờ thì sao.”
Quý Dữ hạ mi: “Vậy thì hắn giả quá mức xuất sắc rồi.”
Hắn vẫn không quá tin tưởng “Hắn vừa rồi trực tiếp ở trước mặt Quý Viễn Sinh nói những lời đó, mà Quý Viễn Sinh một chút cũng không kinh ngạc, cũng không có răn dạy hắn, nghĩa là hắn vẫn luôn thẳng thắn như vậy, không lựa lời, hẳn là không phải giả vờ.”
Hạ Trụ khẽ ừ một tiếng: “Không vội mà loại bỏ, lại quan sát tiếp.”
Quý Dữ gật gật đầu: “Tôi biết.”
“Còn phát hiện cái gì?”
Quý Dữ cười cười: “Tôi không phải trinh thám, tích tắc liền phát hiện một đống chuyện.”
Cười cười, hắn dường như nghĩ tới cái gì mà nhướng mi, nhìn nơi xa nói “Bất quá cũng có chỗ kì quái, Văn Ngữ Vi ở trong điện thoại đặc biệt nhiệt tình, kết quả hôm nay bà lại không có xuất hiện, những người khác tôi vậy mà đều thấy qua một lần.”
“Cậu nhìn thấy Tiết Túng?”
“Ân, buổi sáng là hắn tới đón tôi, phỏng chừng là ý của Quý Viễn Sinh đi.”
Quý Dữ hơi híp mắt, biểu tình có chút mê hoặc “Còn có một chuyện tôi chưa hiểu lắm, Quý Viễn Sinh giống như rất muốn thấy Tiểu Vũ Trụ, nhưng trước đó hắn vẫn luôn chẳng thèm quan tâm Tiểu Vũ Trụ, bỗng nhiên cảm thấy hứng thú như vậy, cũng không biết là tình huống như thế nào, nói chung cảm thấy không phải cái gì chuyện tốt đẹp.”
Hạ Trụ suy nghĩ một lát, nói: “Vậy càng không thể để hắn nhìn thấy Tiểu Vũ Trụ.”
Quý Dữ gật gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Nói xong đề tài phiền toái, trong lòng Quý Dữ thư giãn rất nhiều.
Hắn rốt cuộc cũng rảnh rỗi đánh giá hoàn cảnh chung quanh, cũng có khoảng không trêu ghẹo trang phục của Hạ Trụ: “Một thân hôm nay của anh siêu khốc a, khó trách trên mạng nói đàn ông mặc tây trang là soái nhất, làm tôi cũng muốn đi mặc một bộ tây trang a.”
Hạ Trụ một tay cắm túi, rũ mắt liếc hắn nói: “Nhưng soái cũng phải trả giá đó.”
“Ân?”
Hạ Trụ cười cười, tay đặt trong túi bỗng nhiên vươn ta, giữa ánh mắt không rõ nội tình của Quý Dữ một phen cầm tay hắn.
Quý Dữ cảm thụ được nhiệt độ trong lòng bàn tay, liền ngẩng đầu lên nhìn Hạ Trụ nói: “……Anh vất vả.”
“Nhiệt độ cơ thể của Alpha vốn dĩ đã cao.”
Hạ Trụ thu hồi tay, nhìn về phía trước “Mùa hè mặc tây trang đúng là tra tấn.”
Quý Dữ chỉ chỉ ra sau: “Nếu không chúng ta vẫn vào nhà đi?”
Hạ Trụ đang muốn mở miệng, sắc mặt lại bỗng chốc biến đổi.
Hắn tựa hồ nhìn thấy thứ gì đáng sợ, mới vừa buông tay Quý Dữ lại nắm lại lần nữa, cũng đột nhiên dùng sức, đem Quý Dữ kéo vào trong lòng mình.
Quý Dữ còn không kịp nhìn chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên nghiêng trời lệch đất một cái, bổ nhào vào ngực Hạ Trụ.
Áo sơ mi nhiễm nhiệt độ cơ thể dán vào gò má, một cổ tin tức tố thuộc về Alpha ập vào mặt. Quý Dữ ngẩn ra, hai tay bắt lấy áo Hạ Trụ, nỗ lực cân bằng thân thể của mình, nhưng tay hắn vẫn còn trơn, hai tay đem góc áo đóng gọn vào quần kéo xả ra ngoài, ngón tay đi theo cơ thể bám vào thắt lưng Hạ Trụ.
Bên người tựa hồ có thứ gì ầm ầm ầm mà chạy quá, cùng với âm thanh hồng hộc thở gấp.
Hạ Trụ lớn tiếng quát: “Đi!”
Đồng thời khi hắn phát ra tiếng xua đuổi, cũng ôm lấy Quý Dữ không ngừng hướng về sau né tránh.
Quý Dữ thật vất vả mới đứng vững, hắn ngẩng đầu nhìn cách đó không xa: “Những con đó là gì vậy? Chó sao?”
“Giống pitbull*.”
Quý Dữ trợn to mắt: “Bao nhiêu con đó đều là pitbull? Không phải không được phép nuôi chó pitbull sao?”
“Long Thành còn có người nuôi sư tử rồi hổ nữa, so với mấy con này, nuôi pitbull thì tính là gì.”
Quý Dữ cau mày: “Nuôi thì có thể, nhưng thả ra dọa người liền không đúng rồi.”
Nói xong hắn buông tay đứng thẳng người, vừa nhấc đầu lên mới phát hiện mình cùng Hạ Trụ cơ hồ dán sát vào nhau.
Bọn họ một người ngửa đầu, một kẻ cúi đầu, hô hấp xen lẫn vào nhau, chỉ cần hắn nhón chân một chút, là có thể hôn lên môi Hạ Trụ.
Bỗng nhiên tim đập nhanh hơn rất nhiều, tuyến thể sau cổ vừa mới rớt vảy cũng hơi hơi nóng lên.
Yết hầu Quý Dữ giật giật, chớp mắt một cái liền lui về sau hai bước, dời mắt nhìn xung quanh: “Người nuôi chó ở đâu? Dọa đến người cũng không tới nói lời xin lỗi?”
Hạ Trụ rũ mắt, không hé răng.
Tiếp theo hắn nghiêng người, ánh mắt thản nhiên mà nhìn về hướng nào đó: “Hắn ở đó.”
Quý Dữ theo ánh mắt hắn nhìn lại: “Tiết Túng?”
Tiết Túng mỉm cười đứng trên bãi cỏ xanh mượt cách đó không xa, bên chân hắn là một đám chó ngấu nghiến thịt tươi.
Hắn mặc tây trang, mang mắt kính, vẫn ôn tồn lễ độ, cùng pitbull diện mạo hung ác gặm thịt bên chân cũng phi thường không hòa hợp.
Tiết Túng cười nhìn hai người, hắn đỡ đỡ mắt kính, ra tiếng nói: “Quấy rầy đến các cậu sao?”
Quý Dữ duỗi tay chỉ chỉ những con chó: “Đậy là chó anh nuôi?”
“Chúng nó là chó của Quý tiên sinh, bất quá đều là ta chăn nuôi.”
Tiết Túng nói rồi từ giữa đàn pitbull đi ra, thanh âm không nhanh không chậm “Vừa rồi chúng nó vội vã lại đây dùng cơm, va chạm các ngươi, thật sự ngại quá.”
Duỗi tay cũng không thể đánh người chạy lại (ý nói không đánh người có ý tốt với mình), hơn nữa bọn họ không bị thương. Quý Dữ vẫy vẫy tay: “Chúng tôi không có việc gì, về sau chú ý một chút, vạn nhất đụng tới người ta cũng không tốt.”
Tiết Túng cười gật đầu: “Được.”
Khi nói chuyện hắn đã muốn tới càng gần hai người, cách nhau đúng một mét liền dừng bước “Vì tỏ vẻ xin lỗi, tôi giúp hai người giác ngộ chút đi.”
Hạ Trụ trầm giọng hỏi: “Giác ngộ cái gì?”
“Quý tiên sinh rất muốn xem cháu trai.”
Hắn tạm dừng một lát, lại nói “Điểm này các cậu hẳn là đều biết, tôi cũng biết, các cậu không muốn cho hai người họ chạm mặt.”
Quý Dữ nhướng mày: “Cho nên?”
“Việc Quý tiên sinh muốn làm không có việc nào làm không thành, cho nên ——”
Tiết Túng đè thấp âm thanh, ánh mắt nhìn về phía Hạ Trụ,
“Cậu tốt nhất một tấc cũng không rời mà thủ bên cạnh tiểu thiếu gia, nếu không không cản được mấy ngày, bọn họ sẽ gặp mặt.”
Quý Dữ cùng Hạ Trụ liếc mắt nhìn nhau một cái, dáng vẻ hai người đồng dạng ngưng trọng.
Quý Dữ nghĩ nghĩ, hỏi: “Hắn vì cái gì muốn gặp nó như vậy?”
Tiết Túng cười lắc đầu: “Cái này tôi cũng không rõ lắm.”
Nói hắn cung kính khom người, xoay người rời đi.
Quý Dữ tiến lên một bước, duỗi tay nói: “Từ từ, vì sao sáng nay là anh tới đón tôi? Là ý tứ của Qúy Viễn Sinh hay của Văn Ngữ Vi?”
Tiết Túng trầm mặc hồi lâu, liền ở thời điểm Quý Dữ cho rằng hắn sẽ không trả lời bỗng nhiên mở miệng nói: “Là Quý tiên sinh.”
Quý Dữ nói: “Cảm ơn.”
Tiết Túng quay đầu lại nhìn hắn một cái: “Không cần khách khí.”
Dứt lời, hắn tản bộ mà trở về thảm cỏ xanh, tiếp tục cúi đầu nhìn một đám pitbull cắn xé ăn cơm.
Quý Dữ khoanh tay trước ngực, thật lâu sau sau bỗng nhiên đối Hạ Trụ nói: “Hôm nay Quý Viễn Sinh hỏi tôi một câu.”
“Nói cái gì?”
“Hắn nói ‘Ta nghe nói ngươi chỉ hoài thai hắn năm tháng?’, tôi nói ‘Đúng vậy’, hắn tựa hồ một chút cũng không kinh ngạc, tiếp theo chính là vẫn luôn truy vấn chuyện của Tiểu Vũ Trụ, thoạt nhìn rất muốn thấy Tiểu Vũ Trụ.”
Quý Dữ sắc mặt hơi trầm xuống “Có phải tôi sai rồi hay không, lần này liền không nên trở về.”
Chuyện Quý Viễn Sinh muốn gặp Tiểu Vũ Trụ này đã nằm trong dự đoán của họ.
Rốt cuộc Tiểu Vũ Trụ là cháu trai của Quý Viễn Sinh, nếu hắn thật sự rất muốn thấy Tiểu Vũ Trụ, kia gặp một lần cũng không phải không được, thậm chí phi thường hợp tình hợp lý, Quý Dữ cũng không có khả năng đem Tiểu Vũ Trụ giấu cả đời.
Nhưng lần này trở về, Quý Dữ cảm thấy Quý Viễn Sinh có chút khác thường.
Tâm tình muốn gặp Tiểu Vũ Trụ của hắn không giống như là tâm tình gia gia mong tôn tử, cụ thể là cái gì, hắn cũng có chút không thể nói rõ, dù sao chính là rất kỳ quái.
Hạ Trụ suy nghĩ, nói: “Tôi cho rằng hắn muốn gặp Tiểu Vũ Trụ cùng với việc cậu có trở về hay không không có quan hệ, hẳn là có sự tình khác dẫn dắt hắn. Cậu không trở lại, hắn cũng sẽ đi tìm cậu.”
Quý Dữ rũ mắt suy nghĩ một lát, đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Hạ Trụ: “Vậy hiện tại anh phải về sao? Bây giờ Tiểu Vũ Trụ ở đâu? An toàn không?”
Hạ Trụ nói: “Nó ở nhà tôi, thực an toàn, cậu có thể yên tâm.”
Quý Dữ có chút kinh ngạc: “Nhà anh? Anh cư nhiên đem nó ôm về nhà? Người nhà anh có thấy nó không?”
Hạ Trụ gật gật đầu: “Ừm, thấy được.”
Hắn bỗng nhiên cong môi, trong mắt lộ ra điểm nghiền ngẫm “Cậu yên tâm, Tiểu Vũ Trụ ở nhà tôi thích ứng rất khá.”
Quý Dữ lại hỏi: “…… Vậy người nhà của anh có thích ứng nó không?”
Hạ Trụ bật cười, hắn gật gật đầu nói: “Ngoài dự đoán thích ứng.”
“Có thể là bởi vì Tiểu Vũ Trụ chỉ là một đứa bé con đi, người nhà tôi không thể nào lại tính toán với nó, rốt cuộc thì con người đối với trẻ nhỏ khoan dung hơn rất nhiều.”
Hạ Trụ còn nhớ rõ khi lão ba nhìn thấy Tiểu Vũ Trụ lộ ra dáng vẻ muốn đem Trái Đất oanh thành vụn đất bằng phẳng, lại không nghĩ tới, Tiểu Vũ Trụ một chút cũng không sợ hắn, sau khi khóc một đường nhìn thấy lão gia tử thế nhưng chủ động mà duỗi tay muốn ôm.
Lão gia tử tự nhiên là một bộ dáng chán ghét, chắp tay sau lưng nổi giận đùng đùng mà mắng mình một hồi sau đó quay đầu liền đi.
Bất quá……
Tối hôm qua hơn nữa là sáng nay, lão gia tử ở phòng trẻ con đi ngang qua ít nhất năm lần.
Trong đó có ba lần bị hắn đụng phải.