Diễm Luyến Tàn Đồng
|
|
Chương 10
Vô Tình nhìn hắn một cái."Thật sự ta cũng không hiểu được,bất quá trước đây thật lâu lão gia phong bế thính giác công tử ,ta từng nghe lão gia lẩm bẩm tự nói. Hắn nói: ‘ như vậy là tốt rồi, như vậy nó cũng sẽ không đi cùng các ngươi ,búp bê thì chắc là không biết chạy đi lấy vợ.Linh Ngâm,Linh Ngâm của ta , chỉ có thể là của ta.' lúc ấy ta không hiểu lắm ý lão gia khi nói, sau lại nghĩ, công tử có thể lớn lên rất giống người của lão gia . . . . . ." Nghĩ đến người trong miệng lão gia là phụ thân của thiếu gia ,lời kế tiếp của hắn cũng không dám nói ra khỏi miệng. Nhưng những thứ này là đủ rồi, đầy đủ để cho Mộ Dung Viêm Hạo sáng tỏ, tại sao phụ thân đối Tử Đồng làm ra chuyện tình tàn nhẫn như thế . Lúc mẫu thân chưa rời đi nhân thế ,hắn đã từng hỏi mẫu thân, tại sao phụ thân luôn không thích ở cùng bọn họ, tại sao phụ thân hắn cùng mọi người không giống ,không cùng thê của mình chung sống , nói chuyện với nhau. Mẫu thân cũng là cho hắn một nụ cười khổ, sau đó nói cho hắn biết,tâm phụ thân không ở chỗ này, mà là đang ở trên một người tên Linh Ngâm. "Mẹ, vậy tại sao cha không đem cái người Linh Ngâm thú về nhà? Dù sao cha chẳng những có ngươi, còn có đại nương cùng Nhị nương các nàng a!" "Hài tử, cha ngươi không cách nào đem Linh Ngâm thú trở lại." "Tại sao?" "Bởi vì Linh Ngâm đã đi,cùng muội muội của hắn bỏ trốn đến nơi rất xa." "Cùng muội muội bỏ trốn? Linh Ngâm không phải là nữ sao?" "Không phải ,Linh Ngâm trượng phu của cô cô đã mất ,là một nam nhân, một nam nhân rất đẹp rất đẹp, cho nên cha ngươi không cách nào cưới một người đàn ông về nhà, bởi vì Mộ Dung gia quá lớn . . . . ." Đúng vậy, Mộ Dung gia quá lớn, quá phức tạp, nam phong có thịnh hành đi nữa cũng sẽ không cho phép tộc nhân cưới một người nam nhân về nhà, cho nên phụ thân liền tạo ra một búp bê như vậy đúng không? Búp bê sẽ không theo người khác rời đi, cũng sẽ không khiến cho người khác tranh cãi, nhưng búp bê Tử Đồng lại không ngừng khổ sở. Thu hồi dùng xong chén đĩa,Mộ Dung Viêm Hạo uy Tử Đồng vài thức ăn lỏng,da thịt trắng nõn quanh năm không thấy mặt trời phát ra nhiệt độ cao,người vẫn như cũ trở bệnh. Cũng là hắn không tốt, bởi vì hắn hiểu lầm làm y vô duyên vô cớ ăn nhiều khổ cực như vậy,nếu hắn muộn một bước, làm y bị rơi xuống ao hay không ăn không uống, có lẽ hắn sẽ không còn cơ hội thấy y. Thật may, thật may hắn vẫn kịp thời vãn hồi hết thảy. "Sau này, ta muốn các ngươi lúc ta không có ở đây thì thường cùng y nói chuyện,để cho y học nói chuyện. Về phần công việc thường ngày vẫn như trước giúp đỡ y,để cho y trước học cách nói chuyện,từng bước từng bước từ từ, nhất định y sẽ khôi phục.Còn mắt của y,ta sẽ tìm đại phu sang đây nhìn xem." Nếu như là trời sinh,vậy thì không có khả năng chữa khỏi. "Chúng ta đã biết, thiếu gia." Tử Nhan cùng Vô Tình hai người đều lộ ra mừng rỡ mỉm cười. "Đúng rồi, tên của y là Tử Đồng sao?" Làm sao lại lấy một cái tên như vậy? "Không phải,tên công tử thật ra là Mị Đồng,nhưng lão gia nói không thích hợp, cho nên liền bỏ." Mộ Dung Viêm Hạo nhướng mày, đỡ Tử Đồng nằm trên giường nghỉ ngơi. Mị? Từ này đúng là không tốt, nghĩ đến hẳn là bởi vì một đôi tử mâu không giống với thường nhân ,mà bị người ta cho là yêu quái,mới có thể gọi như thế.Đổi tên có thể nói là chuyện duy nhất mà cha đối Tử Đồng làm. "Vậy gọi là Tử Đồng cũng tốt.Họ đâu?Y họ gì?" "Lão gia nói theo họ Mộ Dung gia ." Mộ Dung Viêm Hạo cười lạnh ,bất quá chính là độc chiếm ,theo họ Mộ Dung gia cùng thú Tử Đồng về nhà không có gì khác biệt ,không phải sao? Như vậy cũng tốt, dù sao cha cũng đã chết,hiện tại họ Mộ Dung đại biểu cha không là gì cả,mà là hắn tất cả. Tử Đồng của hắn. * * * Những ngày qua, chuyện gì cũng không đúng . Sau khi tỉnh lại sẽ có người cùng y nói chuyện, hơn nữa có rất nhiều thanh âm bất đồng . Y không hiểu, không phải nói muốn y phải làm búp bê sao?Nên không cho phép y nói,nhưng là y bây giờ nói chuyện lại không người trách cứ, điều này đại biểu cái gì? Thay Tử Đồng đem tất cả vết thương lớn nhỏ trên người xoa thuốc mỡ, Mộ Dung Viêm Hạo nhìn thấy hai mắt luôn vô thần giờ đây đầy vẻ nghi hoặc. Cũng đã hai ngày ,y rốt cục phát hiện cuộc sống cùng trước kia không giống sao? Rốt cục bắt đầu hiểu được đem cảm xúc nội tâm biểu đạt ra ngoài sao? Đại phu đã tới xem mắt, nói hắn mặc dù không phải là trời sinh là mù lòa, nhưng là không kém bao nhiêu.Có vài hài tử sinh ra mắt so với người khác yếu hơn,không thể dùng lâu dài, dễ dàng hư hao. Hai mắt Tử Đồng đã nhiều năm như vậy chưa từng chạy chữa ,muốn hồi phục thị lực thành bình thường là không thể nào. "Có thể nói cho ta biết, cảnh tượng ngươi thấy được chính là một mảnh bóng tối sao?"Băng bó kỹ vết thương, Mộ Dung Viêm Hạo ôm y, ở trong đình viện chọn một góc tối ngồi xuống.
|
Chương 11
Đại phu nói cho dù không nhìn thấy, nhưng để cho y tiếp xúc với ánh mặt trời vẫn tốt hơn. Có cơ hội hồi phục chút thị lực luôn luôn hảo, cho dù khả năng là nhỏ bé như vậy. Đồng dạng câu hỏi, Mộ Dung Viêm Hạo chậm rãi, nói từng chữ từng chữ, lập lại ba lần Tử Đồng mới dần dần có phản ứng. “Nói chuyện, nói chuyện với ta?” Hai mắt chậm rãi chớp xuống, lần này y rất nhanh đem tầm mắt lên trên mặt Mộ Dung Viêm Hạo, cũng ngưng mắt nhìn tròng mắt đen của hắn. “Đúng vậy a, nói chuyện với ngươi.” Hắn rất thích nghe thanh âm y, mặc dù chậm chạp lại hết sức dễ nghe động lòng người, vô cùng thích hợp xướng khúc tử(bài hát). Tử Đồng quay đầu, sau khi nghe được hắn nhu hòa trả lời suy nghĩ một chút. “Tử Đồng không làm búp bê sao?” Hắc đồng hiện lên một tia thương tiếc, đau lòng khẽ vuốt khuôn mặt trắng noãn của y. “Không làm búp bê nữa, Tử Đồng là người, không phải búp bê.” Hắn hy vọng y có thể cùng người bình thường giống nhau hiểu được thất tình lục dục. Hai tròng mắt tử sắc phảng phất tại trầm tư, tựa hồ trong nháy mắt lâm vào phong bế, qua thật lâu, y mới lại từ từ tại trong đầu trống trơn tìm được câu chữ. “Làm người như thế nào?” Mộ Dung Viêm Hạo hai tay vây quanh eo y ôm chặt lại. “Chính là có thể nói, có thể nghe người ta nói chuyện, nghĩ sự tình, có tình cảm.” “Cái gì là tình cảm?” Mộ Dung viêm hạo cười khổ. Này dạy y như thế nào? “Tình cảm chính là sẽ nghĩ muốn khóc, sẽ nghĩ muốn cười, sẽ nhớ mãi không quên, muốn chạy trốn cũng trốn không ra.” Tựa như hắn lần đầu tiên nhìn thấy y sau, tâm tình bách chuyển thiên hồi khó có thể khống chế. Tử Đồng hai tròng mắt nghi ngờ sâu hơn. “Không hiểu, Tử Đồng không hiểu.” Lời của hắn nói thật là khó hiểu, tại sao phải muốn khóc, muốn cười? Tử Đồng không muốn khóc cũng không muốn cười, đầu rất dễ dàng liền đem chuyện quên mất, như vậy cũng có thể làm người sao? Làm người, thật là khó. . . . . . Phát hiện ánh mắt của y có chút mệt mỏi, Mộ Dung Viêm Hạo điều chỉnh tư thế người trong ngực một chút, để cho y có thể thoải mái mà nằm trong ngực hắn. “Hiện tại không hiểu cũng không sao, sau này từ từ sẽ hiểu.” Hắn cũng không yêu cầu trong khoảng thời gian ngắn phải thành công, thời gian mười năm không tính ngắn, muốn y lập tức khôi phục rất khó. Tựa hồ cảm thấy ngực của hắn rất thoải mái, Tử Đồng đem mình vùi thật sâu vào lồng ngực dày rộng cuả hắn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch ngáp một cái. Bởi vì nguyên nhân mấy ngày qua thân thể vẫn không thoải mái, thời gian ngủ tương đối dài, nhưng là trí nhớ cũng không hỗn loạn như dĩ vãng, lần ngủ này cũng không biết lần trước tỉnh đã làm gì. Y nhớ được lúc trước khi tỉnh lại là thanh âm một người khác phụng bồi y, nói với y rất nhiều, rất nhiều lời, nhưng là thanh âm kia không có giống như hiện tại, có gối rất thoải mái, cũng sẽ không ôm y. Trước kia chưa từng có người ôm qua y, cũng chưa từng chạm qua , cái loại ấm áp khi thân thể tiếp xúc này làm y cảm thấy rất xa lạ, nhưng cũng rất thoải mái. “Tử Đồng, thấy không rõ lắm……..” Cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm nói mang theo nồng đậm buồn ngủ. “Ân?” Mộ Dung Viêm Hạo đang bị bộ dáng khả ái như tiểu miêu của y hấp dẫn toàn bộ tinh thần, không có nghe cẩn thận y nói những gì. ” Mắt, thấy không rõ. . . . . . tối tối, nhìn không thấy . . . . . .” Hai mắt xinh đẹp chậm rãi khép lại, người cũng tiến vào mộng đẹp. Lần này Mộ Dung Viêm Hạo nghe rõ lời của y nói, cũng có thể hiểu được ý tứ trong câu chữ đơn giản của y. Chỉ cần ở chỗ ánh sáng đủ mạnh, Tử Đồng có thể đại khái thấy một mảnh mơ hồ, nếu là sắc trời so sánh ám, y cái đồ gì cũng nhìn không thấy tới. Mắt như vậy, cùng người mù cũng không có gì khác biệt. “Không sao, ta là mắt của ngươi, chiếu cố ngươi cả đời.” Đây không phải nói đùa, từ ngày gặp mặt đầu tiên, hắn liền hiểu mình đã bị y nhiếp đi tất cả tâm thần. Đã tự hỏi mình cũng đã tự nói với mình, là bởi vì mỹ mạo khó gặp đi! Nhưng đây bất quá là lời tự lừa gạt mình. Hắn Mộ Dung Viêm Hạo nếu là người coi trọng bên ngoài, hôm nay hắn cũng chưa có năng lực chiếm được sáu phần gia sản của Thành gia, cũng sẽ không đối với tài phú khổng lồ chẳng thèm ngó tới như vậy, hắn không phải là người để ý sự vật bề ngoài. Tử Đồng tuyệt mỹ là dao động nhân tâm, kia đột nhiên bất quá là một phần rung động, chân chính bắt được tâm thần hắn, cũng là đối với y một phần không tha, ngay cả mình cũng không rõ ràng tình cảm nguyên lai ở nơi nào, đột nhiên làm cho người khác sờ không được manh mối. Hỏi thế gian tình là gì? Đề tài này nếu có thể giải, cổ kim cũng sẽ không có nhiều người hãm sâu khó có thể tự kiềm chế như vậy. Tự giễu cười, cầm lấy một bên áo choàng che ở trên người Tử Đồng, không để cho nửa điểm gió thổi ở thân thể đơn bạc trong lòng ngực hắn, hai người ưu nhàn cùng nhau hưởng thụ thời gian sau ngọ vào thu. * * * Mộ Dung Phong Lăng đãi ở trong thư phòng nhìn sổ sách, trong lòng nhưng lại nghĩ tới sự tình khác, người bên cạnh đều có thể thấy được hắn không yên lòng. Đổi thành Mộ Dung Viêm Hạo ở đây, ngay cả nguyên nhân để cho hắn yên lòng cũng có thể dễ dàng đoán được, bất quá chính là vì Tử Đằng Viên thần bí mà thôi.
|
Chương 12
Bên ngoài Tử Đằng Viên năm huynh đệ toàn bộ đều xem xét qua, cảnh sắc bên trong bố trí chỉ sợ có là nội uyển hoàng cung cũng so ra kém, đình viên mỗi một chỗ đều lấy báu vật vô giá thiên kim khó cầu bày làm trang sức, nước chảy trên thác lăn xuống khỏa dạ minh châu trên vách tường cũng đủ cho người đỏ mắt, bởi vì trên đời này hiếm có một viên như vậy a! Hắn không phải người có lòng tham, bất quá muốn biết phụ thân đến tột cùng ẩn dấu cái dạng bảo vật gì ở trong Tử Đằng Viên, khi còn sống lại ra lệnh năm huynh đệ không cho phép bước vào nội viện một bước. Hiện tại Tứ đệ chiếm lấy Tử Đằng Viên, nghe phó nhân gia viện bổn gia nói, kể từ khi tứ đệ đi vào Tử Đằng Viên một lần sau, những ngày kế tiếp có hơn phân nửa thời gian cũng là trôi qua trong viện tử. Này thật sự làm cho hắn quá hiếu kỳ rồi, ai mà không biết Mộ Dung Viêm Hạo là lọai người mà hoàng đế đứng trước mắt đều khinh thường ngoảnh đi, đồ vật gì có thể làm cho hắn ở Tử Đằng Viên lưu luyến quên về? “Nghĩ chuyện gì đến nhập thần như vậy?” Mộ Dung Nguyệt dưới sự hướng dẫn của phó nhân đi tới thư phòng, thấy bộ dáng đại ca như đi vào cõi thần tiên , ánh mắt không khỏi lóe lên. Mộ Dung Phong Lăng rất nhanh thu hồi tâm thần, trừng mắt hắn một cái. “Ngươi tới làm cái gì?” Năm huynh đệ nhà bọn họ cũng không phải rất thân thiết, ai bảo mẫu thân của bọn họ cũng không phải cùng một người; từ nhỏ ngay dưới giáo huấn của mẫu thân, xem huynh đệ mình thành địch nhân đối đãi. Cho dù hôm nay đã xác định người thừa kế gia nghiệp là Mộ Dung Viêm Hạo, hảo cảm đối lẫn nhau cũng không bởi vì đồng bệnh tương liên mà gia tăng bao nhiêu. Thái độ hắn không hoan nghênh, một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Mộ Dung Nguyệt, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn tú của hắn khẽ nhếch lên cười. “Đến trả lời nghi vấn trong lòng ngươi.” Không đợi Mộ Dung Phong Lăng hỏi ngược lại, hắn lại nói tiếp: “Ngươi nhất định đối với trong Tử Đằng Viên đến tột cùng ẩn dấu cái dạng đồ gì mà cảm thấy rất tò mò, đúng không?” “Đúng thì sao?” “Ta có thể nói cho ngươi đáp án.” Mộ Dung Phong lăng bất động thanh sắc nhìn hắn một cái.”Ngươi biết?” “Lòng hiếu kỳ của ta luôn luôn so với người khác tràn đầy,lệnh phụ thân rất khó ngăn ta.” Từ khi biết đến Tử Đằng Viên, hắn liền thử đi vào rất nhiều lần, mặc dù chỉ có lúc Mộ Dung Hàn một lần đi xa nhà thành công , bất quá một lần là đủ rồi, một lần cũng đủ làm cho hắn thấy phụ thân không muốn người biết bảo bối là cái gì. “Là cái gì?” “Người.” Mộ Dung Phong Lăng bị hắn trả lời ngắn gọn, khẽ nhăn thẳng mày kiếm một chút. “Người nào?” “Một người trên đời không tìm được ai so với y mỹ lệ hơn, mỹ đắc tựa như búp bê.” “Nguyên lai là mỹ nữ.” Biết được đáp án này, trong đầu hắn ý niệm muốn đi vào Tử Đằng Viên tìm tòi đến tột cùng ngược lại giảm thấp. Năm huynh đệ bọn họ cũng không phải là người háo sắc, đối với mỹ nữ không có hứng thú gì. “Ta có nói người nọ là nữ sao?” Mộ Dung Nguyệt cười khẽ. “Là nam ! ?” Đáp án này thật khiến người kinh ngạc, hắn cũng không biết được phụ thân cũng hảo nam sắc. “Bất quá nhưng là đã thành người của Tứ đệ, ta nghĩ sẽ không quản chuyện của chúng ta.” “Ngươi không hiếu kỳ?” Nhẹ nhàng lay động cây quạt trong tay, đôi môi hắn bật ra tiếng cười rất nhẹ. Có cái gì hảo hảo kỳ , bất quá chính là người mà thôi, có mỹ thì như thế nào.” Hắn cũng không hảo cái này. “Như vậy a? Ta nghĩ ngươi ít nhiều gì cũng đối với mỹ nhân có thể khiến Tứ ca chú ý cảm thấy hứng thú mới đúng, dù sao lấy cá tính Tứ ca, đồ vật có thể làm cho hắn cảm thấy hứng thú thật đúng là ít ỏi. Mộ Dung Nguyệt cười cười, ba một tiếng khép lại quạt giấy. “Đúng rồi, hôm nay có bằng hữu mời ta ăn bữa cơm, ta đều đã quên. Ta đi thôi! Đại ca, ngươi nếu đã đối với mỹ nhân ở Tử Đằng Viên không cảm thấy hứng thú coi như xong.” Mộ Dung Phong Lăng mặt không chút thay đổi đưa mắt nhìn hắn rời đi, thật lâu, trên mặt hiện lên một chút ý cười. * * * “Cũng đã đến giờ cơm chiều , phải đánh thức hai người sao? Tử Nhan nhìn hai người ngủ say trong đình, gương mặt vui vẻ lộ ra nụ cười. Đừng nói tâm tính công tử giống như hài tử, ngay cả thiếu gia bất quá mới hai mươi mốt, hai tuổi, lão gia không phải là phụ thân tốt, có thể suy ra thiếu gia nhất định cũng không có tuổi thơ đặc biệt vui sướng. Cùng công tử ở chung một chỗ, tựa hồ gọi trở về kịp một chút thời gian trọng yếu đã mất mác. Có ai có thể tưởng tượng thiếu gia luôn luôn bất cẩu ngôn tiếu (không nói cười tùy tiện), cũng sẽ có một khắc khả ái như thế? Bộ dáng hai người cùng ôm nhau, cỡ nào giống hai con mèo nhỏ khả ái sưởi ấm cho nhau. ” Để cho bọn họ tiếp tục ngủ đi!” Đinh Duệ ngồi ở trên hành lang cạnh trì nhìn hai người kia. “Thiếu gia những năm này cũng đủ mệt rồi, cùng huynh đệ của mình tự giết lẫn nhau, tranh quyền đoạt lợi, thật sự không phải là một chuyện vui sướng. Hiện tại thật vất vả chuyện hết thảy đều kết thúc, công tử xuất hiện vừa lúc làm cho thiếu gia nhận được một cơ hội nghỉ ngơi.” Thời thơ ấu thiếu gia rất bướng bỉnh, nếu như có thể sinh trưởng ở gia đình bình thường, nhất định là thiếu niên sáng sủa không buồn không lo. Đi theo thiếu gia một thời gian dài như vậy, hắn rất hy vọng chủ tử có thể không hề vướng bận chút nào, trải qua cuộc sống mình thích. Người chân chính hiểu rõ thiếu gia sẽ minh bạch, dưới bề ngoài ngạo mạn, kỳ thật căn bản không thấu đáo dã tâm gì, dĩ vãng biểu hiện ra cũng chỉ là để sinh tồn ở Mộ Dung gia mà thôi —— cái nhà này không cho phép có người yếu tồn tại. “Hôm nay ta đi ra ngoài mua hoa nhìn thấy Ngũ thiếu gia.” Vô Tình đột nhiên nghĩ đến. “Làm sao vậy?” “Phải cẩn thận hắn.” Hắn còn nhớ rõ Ngũ thiếu gia đôi mắt tuấn mục mỹ lệ như miêu bàn, luôn lóe ra ánh mắt làm người ta khó có thể nắm lấy. “Vì sao?” Đinh Duệ hồ nghi nhìn Vô Tình vẻ mặt nghiêm túc. “”Hắn từng rất nhiều lần muốn vào nơi này, ta cảm thấy được hắn tựa hồ gặp công tử.” “Kia nếu như. . . . . .” Định Duệ vốn định nói hắn hay lo lắng, nhưng là vừa nghĩ tới Tử Đồng kia trương dung nhan giống như thiên nhân, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về. Tử Nhan rất rõ ràng thở dài” Thật ra thì công tử trước kia bị đặt tên là Mị Đồng không phải là không có nguyên nhân, ngoài song tử đồng hiếm thấy, còn có một cỗ lực lượng mị hoặc người, có thể câu lòng người. Chúng ta bởi vì nguyên nhân từ nhỏ chiếu cố y đến lớn, cảm giác giống như là con của mình hoặc huynh đệ, nhưng là những người khác không giống . ” Đến nay không có ai thấy mặt công tử mà không muốn chiếm mình dùng. “Ngũ thiếu gia năng lực so ra kém thiếu gia, sẽ không có cơ hội cướp đi công tử .” Năng lực của chủ tử hắn, hắn so với ai khác đều hiểu rõ. “Vấn đề là ở Ngũ thiếu gia tâm cơ luôn luôn rất sâu, nếu là hắn thật thấy qua công tử, nhất định sẽ nghĩ biện pháp gây chuyện.” Không trách được lúc trước Ngũ thiếu gia lại đặc biệt nói lên chuyện tình ở Tử Đằng Viên, xem ra hắn xem qua công tử khả năng rất cao. “Vậy phải làm thế nào?” “Ta sẽ nói cho thiếu gia chuyện này, thiếu gia đầu óc so với chúng ta thông minh nhiều, sẽ nghĩ ra biện pháp tốt.” “Nói cũng đúng.” Hi vọng hết thảy bất quá là bọn họ buồn lo vô cớ thôi!
|
Chương 13
Khí tức nhàn nhạt , dễ ngửi đem Tử Đồng đang ngồi ở trên giường suy nghĩ ngẩn người kéo trở về,đưa tay dò hướng khí tức phát ra, như nguyện mò tới bàn tay bền chắc quen thuộc . Mộ Dung Viêm Hạo mỉm cười đem cả người ôm vào trong ngực, có chút kinh ngạc nhìn chăm chú y. “Ngươi nhận ra ta sao?” Hắn từ từ ôn nhu nói: “Vài ngày trước ngươi còn phân không rõ ta cùng bọn Vô Tình, hiện tại ngươi biết ta là ai sao?” Tử Đồng nghe vậy,mở lòng bàn tay bắt lấy vạt áo hắn gật đầu.”Nhớ được,Tử Đồng nhớ được ngươi.” Mặc dù bên cạnh có rất nhiều, rất nhiều thanh âm cùng y nói chuyện , nhưng là chỉ có cái thanh âm này y có thể lập tức nhận ra. Cái thanh âm này rất êm tai,y cũng thích cái ôm ấm áp của hắn. “Nhớ được ta,biết tên của ta không?”Mộ Dung Viêm Hạo vui mừng ôm y ra ngoài tản bộ, mấy ngày qua chỉ cần xử lý xong chuyện, hắn sẽ tới đây bồi y. Trong khoảng thời gian này hắn cũng không phải là người bồi y nhiều nhất ,nhưng y lại có thể nhận ra hắn, làm trong lòng hắn mừng thầm. Tử Đồng nháy mắt mấy cái, đôi mi thanh tú như họa nhăn lại ở trong đầu càng không ngừng tìm câu chữ có thể dùng , nghĩ đến đầu choáng váng não căng ra,cũng không nhớ ra được cái dạng chữ gì thích hợp cho cái thanh âm này, cái ấm áp này. “Đầu đau đau,nghĩ không ra.” Đầu nhỏ lắc lắc,y lắc như trống bỏi nghĩ muốn lắc ra đáp án. Mộ Dung Viêm Hạo cười khẽ.”Đừng lắc nữa, nghĩ không ra cũng không sao, ta ở đây, có thể hỏi ta đúng hay không?” Tử Đồng không tự chủ mở miệng: “Tên là gì?” “Viêm Hạo, ngươi gọi ta Hạo là được rồi.” Nhìn cái miệng nhỏ nhắn y nhếch nhếch,hắn không nhịn được ở trên môi y khẽ hôn. Tử Đồng bị nụ hôn của hắn làm cho hoảng sợ ,suy nghĩ rối loạn ,ngơ ngác nhìn chăm chú vào Mộ Dung Viêm Hạo,đầu ngón tay xoa đôi môi. Mộ Dung Viêm Hạo lại là một trận cười, thích xem y bộ dáng khả ái. Y nháy mắt, lắc đầu một cái ,lại không nhớ nổi tên hắn,Cái đầu này thật là vô dụng.”Tên, quên,nói lại.” “Viêm Hạo, Viêm Hạo, nhớ tên của ta, Tử Đồng.” Cở nào muốn nghe đến tên của mình từ trong miệng y nói ra, cở nào hi vọng y lấy tay chạm tới mình, có thể hô lên tên của hắn. “Viêm Hạo,Viêm Hạo,Viêm Hạo. . . . .” Y một lần lại một lần bên miệng lặp đi lặp lại nhớ kỹ, học thuộc,sợ cái đầu vô dụng lần nữa quên tên của thanh âm này. Cái miệng nhỏ nhắn đọc tên của hắn là một hấp dẫn lớn, Mộ Dung Viêm Hạo không khỏi cúi đầu hôn lên lần nữa, không như mới vừa rồi lướt qua rồi dừng lại, mà là như tinh tế thưởng thức món ăn ngon. Nụ hôn của hắn,làm Tử Đồng không tự chủ thu nạp hai tay ôm sát lồng ngực dày rộng của hắn ,ngón chân trắng muốt bởi vì run rẩy mà hơi cong,cổ họng bật ra ‘Ưm’ dễ nghe . “Ngươi mùi vị ngọt ngọt, thơm thơm.” Không biết có phải hành động nhàm chán của cha hay không,mà để cho Tử Đồng ăn loại thức ăn đó, cho nên quần áo không có huân hương, y thân thể nhỏ yếu đã có một cổ hương vị vô cùng thích,có chút giống hương hoa rồi lại không giống bất kỳ hương thơm nào, hương vị này chỉ có ở Tử Đồng. Hắn khen ngợi khiến cho trong mắt Tử Đồng mang nghi ngờ.”Tử Đồng là người, không là thức ăn, không thể ăn.” Lời của y làm Mộ Dung Viêm Hạo cười to,bên trên tảng đá lớn ngay thác nước ngồi xuống.”Đúng a! Tử Đồng là người, không phải là thức ăn, cho nên ăn làm sao cũng không ngán.” Tử Đồng đầu nhất thời bị lời của hắn quấy thành tương hồ, cảm thấy làm người thật đúng là một chuyện khó khăn, nhắc tới những loại lời khó hiểu,còn muốn hiểu những thứ rất khó hiểu này. Cho nên y tự tay che lại cái nơi phát ra những lời y nghe không hiểu,đôi môi còn không ngừng bật cười . Quá khó khăn hiểu, Tử Đồng không nghe, đầu đau đau. Nhưng động tác y bất quá làm Mộ Dung Viêm Hạo càng cảm thấy khả ái, ngăn không được tiếng cười không ngừng từ mười ngón tay mãnh khảnh toát ra. Tử Đồng hơi cảm thấy tức giận trừng mắt một đoàn bóng đen không minh bạch : .”Đừng cười, Viêm Hạo, hư.” Đầu tuy không rõ ràng, nhưng cũng biết hắn là đang cười mình. “Không cười.” Cầm tay ngọc thon thon đẹp mắt bên môi, ở trên khẽ hôn.”Ta không cười, Tử Đồng còn nhớ rõ tên của ta ni!” Khi hắn khen ngợi mình, khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn sửng sốt một chút, rồi sau đó hiện lên nhợt nhạt mỉm cười,Mộ Dung Viêm Hạo dạy dỗ y chưa từng thấy qua y nở nụ cười nhất thời há hốc mồm, quyến luyến nhìn nụ cười xinh đẹp bất khả tư nghị . “Tử Đồng,nhớ được Viêm Hạo.” “Đúng vậy ,Tử Đồng còn học xong tức giận cùng cười.” Mộ Dung Viêm Hạo thương tiếc nâng gương mặt chỉ so với bàn tay lớn hơn nửa,đem cái trán y cụng vào trán hắn,bên môi lộ ra nụ cười tuấn mỹ . Đáng tiếc Tử Đồng nhìn không thấy nụ cười hắn khó có được,nếu không giống như trước ai cũng đều vì nụ cười này mà sợ hãi ngạc nhiên! “Tử Đồng học xong tức giận cùng cười?” Phải không? Tại sao đầu không nhớ rõ mình học xong, thật đầu mình vô dụng như vậy?Ngay cả mình học xong cái gì cũng không nhớ được. Hiểu nghi ngờ của y Mộ Dung Viêm Hạo giải thích: “Đúng a! Lúc ta cười Tử Đồng ,Tử Đồng trong lòng là cảm thấy loạn loạn ,không thoải mái, đó chính là tức giận,Tử Đồng lúc nhớ được tên của ta , trong đầu giống như được bay lên cao cao rất thoải mái, khóe miệng cong cong chính là cười.”
|
Chương 14
Y không biết cảm giác bay lên cao cao là gì, bất quá có thể hiểu được ý Mộ Dung Viêm Hạo nói. “Kia Tử Đồng sẽ tức giận, sẽ cười, có phải là người hay không?” Hắn sủng nịch niết niết mũi y. “Tử Đồng vốn chính là người, vẫn là một người thật đáng yêu, rất đẹp, chính là có rất nhiều thứ không hiểu mà thôi.” Động tác của hắn làm cho Tử Đồng ha ha cười không ngừng, giống như hiểu được động tác này đại biểu ý nghĩa cỡ nào thân mật. “Làm người tốt, làm búp bê không tốt.” “Vì sao?” Một mảnh đóa hoa rơi xuống tại tên đầu tóc đen không hề bó buộc của Tử Đồng, điểm xuyết hồng nhạt khiến cho y tăng thêm một phần ngây thơ. “.”Tử đồng thích cười, làm búp bê không thể cười, không thích.” “Tử Đồng về sau cũng không làm búp bê, có ta ở đây, ngươi không cần lại làm búp bê.” Hắn thích là Tử Đồng cười, không phải là búp bê không hề có sinh khí. Không rõ ý tứ trong lời của hắn, y hỏi. “Vì sao?” “Bởi vì ta sẽ bảo hộ Tử Đồng, liền như vậy cũng không có người khác kêu Tử Đồng làm búp bê, Tử Đồng Viêm Hạo là người.” Tử Đồng vẫn là không hiểu lắm hắn ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng là trong đầu cũng rất kỳ quái cảm thấy ấm áp, làm cho y không rõ ràng lắm đây là loại cảm giác gì. “Cái gì là bảo hộ?” “Chính là không cho Tử Đồng bị thương, không cho Tử Đồng cảm thấy đau, có thể mỗi ngày cười vui sướng.” Tử Đồng cái hiểu cái không gật đầu.”Bảo hộ, Tử Đồng thích, có thể cười, Tử Đồng không thích đau, sợ.” “Ta biết, cho nên ta sẽ bảo hộ Tử Đồng.” Mộ Dung Viêm Hạo dường như muốn chứng minh ,hai tay buộc chặt, đưa cả người y vào trong lòng. Tử Đồng cũng bắt chước động tác của hắn, dùng hai tay khí lực không bao nhiêu đem Mộ Dung Viêm Hạo ôm chặt lấy, hai người giống trẻ sinh đôi kết hợp ôm nhau, đồng thời không ngừng tràn ra tiếng cười vui sướng. * * * “Ta nói thiếu gia a! Cùng công tử một chỗ thật là vui sướng a, nhưng là đống này làm sao bây giờ? Cũng không thể luôn luôn làm ra vẻ mặc kệ đi!” Đinh Duệ thật ai oán chỉnh sửa chồng sổ sách. Gần nhất mỗi ngày sáng sớm ngủ dậy, quản sự liền dán hắn tìm người, phiền muốn chết rồi. Làm ơn ! Hắn muốn người nhưng đó là chủ tử bọn họ, chủ tử nha! Hắn như vậy là một thị tòng nho nhỏ, thấp kém, không chút nào để mắt tới, không nên phân quyền hạn nói cấp liền cấp, tưởng hắn thần tiên a! Mộ Dung Viêm Hạo nhìn hắn liếc mắt một cái, trong lòng cười thầm.”Quản sự lại đi tìm ngươi ?” Định Duệ liên tục không ngừng mãnh liệt gật đầu, chờ mong chủ tử nói ra chữ “Được rồi! Ta tới cứu ngươi” linh tinh. Bất quá để hắn thất vọng rồi, chủ tử chẳng những không cứu hắn, còn lấy một bộ biểu tình hưng tai nhạc họa trả về cho hắn một câu ——”Chính ngươi cố gắng.” Lửa giận thẳng hướng đầu, oán khí từ thất khiếu phun trào. Ta. . . . . . Đừng tưởng rằng chủ tử rất vĩ đại, chủ tử rất giỏi, Đinh Duệ ta như thế nào là đường đường một người, ngày nào đó nếu là thật phát đạt , xem ta sở hữu trướng phòng quản sự mọi thứ đều quăng, quăng, quăng đến trên người ngươi đi, làm cho chúng giống bạch tuộc dính ở trên người ngươi. Xem miệng kia không ngừng lầm bầm, chỉ sợ ngay cả nằm mơ đều có thể nghe thấy bọn họ niệm : tính sổ nha! tính sổ nha……..Đều phiền muốn chết! “Ngươi ở trong lòng mắng đủ chưa?” Mộ Dung Viêm Hạo thực hiểu biết nhìn thoáng qua thị tòng đi theo phía sau mình, đem mặt chôn ở trong sổ sách không rên một tiếng bên ngươi, nhưng thật ra rất bội phục năng lực hắn không nhìn đường cũng có thể đi vững vàng như thế. Hé ra mặt búp bê lập tức từ trong sổ sách nâng lên, trên khuôn mặt tuấn tú cùng tuổi kém xa trừ bỏ mỉm cười vẫn là mỉm cười.”Thiếu gia, ngài nói gì vậy, tiểu nhân làm sao dám mắng ngài đây?” Mộ Dung Viêm Hạo nhíu mày.”Ngươi nếu là không dám, ta còn thực tìm không ra người dám.” chung nhiều năm như vậy, hắn trong bụng có mấy con giun, đã sớm bị hắn biết. “Ha ha, thiếu gia đừng nói như vậy, tiểu nhân sẽ ngượng ngùng.” Định Duệ trên mặt giả bộ dạng nịnh hót, trong đầu tiếp tục tính toán phần ‘văn vẻ’ chưa hoàn thành xong. Mộ Dung Viêm Hạo mặc kệ hắn, xoay người đi vào trong phòng ngủ thay quần áo. Trong bụng niệm niệm, thị tòng bên người nên làm việc hắn sẽ không quên, lập tức bỏ lại trong tay chồng sổ sách, tiến lên hầu hạ chủ tử thay quần áo. “Thiếu gia muốn tới chỗ nào?” “Đến ngoại ô biệt viện, sổ sách này ngươi liền thuận tiện mang theo, ta buổi tối đến biệt viện lại xem.” “Hảo, thiếu gia. Chúng ta lần này cần đi bao lâu? Công tử cũng phải cùng đi sao?” “Ta chính là tính dẫn y cùng đi, cho y nghe nhiều một chút thanh âm những người khác, cùng nhiều người khác ở chung, như vậy nhanh hơn. Nhưng là bí mật trong biệt viện khó giữ nếu nhiều người biết, sợ có người đem chuyện công tử nói ra. “Kia nhưng thật ra sẽ không, trong biệt viện bên kia của nương mọi người từ nhỏ xem ta lớn lên, sẽ không đem sự tình truyền ra đi . Chính ngươi lúc đó chẳng phải cũng từ nơi đó theo ta sao?”
|