Tống Dụ lúc ấy đang tán gẫu với Tạ Tuy. Nữ sinh kéo cậu qua là loại hình nhỏ xinh, đáng yêu, tóc ngắn, cao chưa đến 1m6, nói câu em thích anh mà gập ghềnh nửa ngày. Tống Dụ thấy cô ở trước mặt mọi người thổ lộ với mình, nếu không đáp ứng thì cô ấy sẽ rất xấu hổ, cho nên mới chậm rãi tiến tới, hiện tại lại cảm thấy rằng cô là một phương pháp tốt giúp cậu dọn dẹp hết đống đào hoa bên người.
Vì thế, lúc nữ sinh xấu hổ đến mức không biết phải nói gì, Tống Dụ thật bình tĩnh: “Ngại quá, bạn trai tôi bảo tôi đừng nhận lời.”
Nữ sinh: “??!!!”
Thời cấp ba cậu sẽ còn miệng tiện thêm một câu ‘Tuy rằng bạn sẽ không gặp ai tốt hơn tôi, nhưng cũng tạm chấp nhận được, sống qua ngày.”, nhưng mà nhìn nước mắt nơi hốc mắt của cô bé, cậu chỉ hơi mỉm cười, lễ phép gật đầu rồi rời đi.
Trong di động, tin nhắn của Tạ Tuy gửi đến.
[Tống Dụ: Chờ một lát, có nữ sinh kéo em đến góc sân tỏ tình, em nghĩ xem em nên từ chối thế nào đã.]
[Tạ Tuy: Vậy tại sao em lại bị người ta kéo đến góc sân?]
[Tống Dụ: ……]
Vị thái tử gia nhà họ Tạ nào đó tắt điện thoại di động, liền đặt vé máy bay về nước.
‘Bạn trai tôi bảo tôi đừng nhận lời’ – Đại học A một lần nữa bởi vì vị hotboy mới này mà náo nhiệt một trận.
Tống Dụ tưởng tượng quá mức tốt đẹp, nhưng mà, có một số sự tình sai lầm là chuyện không thể tránh khỏi. Biết cậu có bạn trai, có vài người phản ứng đầu tiên không phải là cậu đã có người yêu, mà là cậu thích đàn ông. Ví dụ như một đàn anh năm ba cùng ngành, lập tức bắt đầu kế hoạch điên cuồng để theo đuổi cậu. Bạn cùng phòng của cậu đều vì thế mà lòng đầy phẫn nộ, thậm chí lo lắng hãi hùng, cảm thấy biểu hiện của người kia có chút điên cuồng.
Nhưng mà Tống Dụ hoàn toàn không để gã ta ở trong lòng.
Có một lần trên đường về phòng ngủ bị theo đuôi, cậu một bên gọi điện thoại cho Tống đổng, một bên ấn người nọ trên tường đập cho một trận.
Bên kia điện thoại là giọng nói đầy nghi hoặc của Tống đổng: “Làm sao lại có người khóc, con đang không ở phòng ngủ à? Đang làm gì thế?”
Tống Dụ xách tên đàn anh run bần bật, bị đánh cho mặt mũi bầm dập kia, nhàn nhạt nói: “Trừng ác dương thiện. Nhưng mà đây cũng không là gì, chính sự giữa chúng ta là tiền bố cho con ít hay nhiều.”
Tống đổng: “……” Thằng nghịch tử này tức chết ông, tức chết ông, tức chết ông.
Chuyện buổi tối hôm nay Tống Dụ nói cho giáo viên phụ đạo, sợ rằng tên óc chó này sẽ làm ra chuyện giống như vậy đối với những người khác.
Sau khi tiếp nhận một đống lời giáo dục, người này lại càng điên rồi, bắt đầu điên cuồng truyền lời đồn về cậu, ví dụ như bạn trai cậu là giả, cậu là người bị một tên đàn ông vừa già vừa xấu bao dưỡng.
Tống Dụ: “……” Loại óc chó này ngay cả vả mặt cũng không muốn vả, chỉ muốn gã ta cút xa một chút.
Tạ Tuy trở về, vừa vặn kịp cho buổi huấn luyện quân sự tân sinh viên cuối cùng, cũng chính là buổi lễ khai giảng.
Hắn không đến trường nhiều ngày như vậy, nhưng mà đại biểu tân sinh viên vẫn là hắn.
Nói không có quy tắc ngầm, Tống Dụ cũng không tin.
Nhưng mà Tạ Tuy xác thật rất ưu tú.
Giống như lúc trước ở buổi lễ khai giảng cấp ba, hắn vừa lên đài, chính là lặng ngắt như tờ, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Cậu vẫn như cũ ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Người thanh niên trên sân khấu cử chỉ ưu nhã, mặc tây trang đĩnh đạc.
Cách ánh đèn, cách năm tháng, tựa như ở hội trường ở thành phố C khi xưa, hắn nói với cậu.
Tiền đồ tựa hải, lai nhật phương trường.
Tống Dụ quay đầu đi, tự mình cười ra tiếng.
Năm tháng còn dài lâu, nhưng ánh sao lộng lẫy, tất thảy đều có hy vọng.
— Toàn văn hoàn —
|