Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
|
|
Chương 201: Vào ở khu an toàn
Thịt con báo này còn thừa làm thành thịt khô, Khôn và Đinh Tiếu vừa lúc có thể không cần đi săn mà đi tới thôn Thanh Phong, đến lúc đó trước tiên ở khu an toàn, Khôn có đi săn con mồi cũng có thể yên tâm mà đi xa một chút. Đinh Tiếu và Khôn đều không phải rất muốn vào ở trong thôn, tuy có thể đoán được người một nhà Giác sẽ mời bọn họ tới ở, thậm chí có khả năng ngay cả thôn trưởng thôn này cũng sẽ vì thân phận trí giả của bọn họ mà mời bọn họ vào thôn. Nhưng như vậy thật sự là rất không tiện, tộc Ngân Lang không giống với tộc Kim Sư và tộc Phi Báo năm đó, hình thú và lực lượng của giống đực của hai bộ tộc này và tộc Dực Hổ ngang bằng nhau, có sở trường riêng, mà tộc Ngân Lang vô luận là tốc độ hay lực lượng đều kém tộc Dực Hổ rất nhiều, khiến người trong thôn yên tâm cũng là một loại lễ phép, dù sao thời tiết thích hợp, ở trong lều trại cũng tương đối tốt. Hiện tại đối với việc chế tác da thú của Đinh Tiếu đã qua cửa. Tuy vẫn không sánh bằng Quỳnh ba và một vài trưởng bối khác, cậu cũng không dùng nhiều thời gian làm việc này, dù sao cửa tay nghề này cũng đã học xong. Da lông con báo này đúng là không tồi, đại khái là qua mùa đông lông tơ còn chưa rụng, cũng có thể là do con báo ở đây có loại da lông như vậy, thật là mềm mại không chịu được, vuốt lên vừa không rít tay mà còn mềm mượt. So với lông hắc lão hổ nhà mình mềm hơn nhiều. Nhưng cũng phải nói, lông hổ của Khôn vẫn là tốt nhất, được mình cho ăn vừa sáng lại vừa mượt mà (-- này có thể so sánh được sao.) Hoa cúc sông thu thập được lúc trước đã hoàn toàn phơi khô, hoa khô có vẻ càng nhỏ, nhưng hương vị không có chút nào thay đổi. Hai ba bông hoa pha một ấm trà, là có thể uống hơn nửa ngày. Điều này khiến Đinh Tiếu đột nhiên nghĩ tới nước hoa, nếu có thể làm được, như vậy nhất định sẽ khiến rất nhiều giống cái thập phần thích đi? Xem ra về sau cũng có thể hạ công phu lên những loại hoa không ăn được. Rừng rậm ở Bạc Sa so với Thanh Sâm khô mát hơn nhiều, hơn nữa càng đi về phía Bắc, loại cảm giác này càng rõ ràng. Cây cối không dày bằng Thanh Sâm, nhưng có rất nhiều cây cối cao lớn ngẩng đầu lên cơ hồ không nhìn thấy đỉnh. So sánh với những cây như này, những cây mà Đinh Tiếu quen thuộc như cây Bạch Dương, cây hòe hay cây quả dầu gì đó, thật sự là giống như trẻ con. Hiện tại Bạc Sa còn chưa phải vào thời điểm cành lá sum xuê nhất, cho nên cây trong rừng có một loại cảm giác liếc mắt một cái có thể nhìn đi rất xa. Nguyên bản cho rằng thôn Thiên Hà ở phía Bắc Thanh Sâm đã rất giống với quê nhà của mình, không nghĩ tới còn có chỗ giống hơn. Chỉ là nếu nhìn từ phương diện một năm bốn mùa này mà nói, vẫn là thôn Thiên Hà bên kia càng giống hơn một chút. "Quê nhà em cũng có rất nhiều cây cối như vậy, nhưng những cái cây đặc biệt cao lớn thì chưa thấy qua, cũng không biết quê nhà hiện tại là bộ dáng gì." Thật là nghĩ lại lại thấy hoài niệm xa xôi. Quay đầu nhìn lại, bản thân thế nhưng xuyên tới nơi này đã 10 năm. Có lẽ tất cả mọi người đã quên đi mình rồi, bất động sản nhà mình cũng không biết thuộc về ai. Tiếu Tiếu thường xuyên nhắc tới quê nhà mình, nhưng lại rất ít khi có loại lời nói hoài niệm như này, Khôn thả chậm bước chân nói: ""Nếu có một ngày tìm được biện pháp trở về nhìn xem, ta và em cùng đi nhìn xem nhé." Đinh Tiếu cười: "Nhìn cái gì? Hít thở không khí trong lành nhiều năm như vậy, trở về rồi em lại sợ hai chúng ta liền thở cũng thấy khó khăn. Hơn nữa, đừng nói là chiều cao của anh quá khổ, với cái tạo hình hiện tại của em, sau khi trở về cũng đủ chói mắt. Em ấy à, kỳ thực chỉ là chưa nói trước mộ ba ba em rằng hiện tại em sinh sống rất tốt, trong lòng luôn có chút bất an thôi."" Mười năm qua, dung mạo bản thân cơ hồ không có bất cứ thay đổi gì, chiều cao thì tăng lên đến ngay cả mình cũng không tin nổi. Nếu là trở về, nói với Đinh Tuấn mình là Đinh Tiếu, có lẽ anh ấy cũng bị hù chết. Nhưng có lẽ, anh ấy cũng đã quên mất đứa em trai vốn dĩ cũng không tiếp xúc qua mấy ngày như mình rồi. "Nhưng là em có vẻ rất hoài niệm." "Ừ, nơi em sinh ra mà, hoài niệm là rất bình thường,nhưng đó cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, có đôi khi là sợ bản thân sống lâu lại quên mất những đồ vật trước kia. Nhưng nghĩ lại, quên rồi cũng không có gì không tốt, người bên cạnh cùng với sự tình bên cạnh mới là quan trọng nhất. Được rồi, mau đi thôi, không phải nói ngày mai là có thể tới nơi sao?" ""Ừ, vậy em ngồi cẩn thận, ta bắt đầu chạy!"" Ngày hôm sau, hai người rốt cuộc tìm được thôn Thanh Phong, nhóm giống đực có thể rất dễ dàng mà nhìn ra khu an toàn thôn có cái gì phân chia ranh giới, cho nên đối với thôn nào cũng tự nhiên hiểu rõ. Xung quanh thôn Thanh Phong có một tòa núi cao, nhưng lại không phải loại núi tuyết. Núi đại thế đều là đá xanh, nhìn từ chân núi cây cối vẫn tương đối thấp, có lẽ đây là nguyên nhân thôn Thanh Phong có tên như vậy đi. Núi đá có một nửa đều là trong phạm vi khu an toàn, vì thế Đinh Tiếu bọn họ tìm một chút ở chân núi, đúng thật là để bọn họ tìm thấy được mấy cái sơn động. Này có thể so với lều trại tốt hơn nhiều, ngoại trừ có thể cản gió cản sương, vạn nhất có mưa gì đó, cũng hữu dụng hơn lều trại nhiều. Hai người lựa chọn một cái sơn động diện tích cỡ trung, trải qua quá trình rắc dược đuổi rắn rết, phát hiện trong động có mấy con rắn cỏ. Đuổi ra rắn cỏ đồng thời Đinh Tiếu dùng phi đao thực nhanh chóng mà giải quyết hết chúng nó. Đây chính là một món ăn ngon nha! Hun ra một vài loài bò sát trong sơn động, Đinh Tiếu lúc này mới yên tâm mà đem đồ vật đặt vào. Có lẽ bọn họ sẽ ở nơi này nửa tháng một tháng gì đó, phải thu kỹ lưỡng sẽ một chút. Sau khi cắm xong cờ da thú Khôn liền đi ra ngoài đi săn. Hiện tại thịt khô trên người hai người bọn họ đã ăn hết sạch, mấy ngày nay phải bổ sung nhiều một chút mới được. Tối qua cùng nhào bột với Tiếu Tiếu, hôm nay liền có thể ăn bánh bao, thịt thú tươi mới là rất quan trọng. Ừm, còn phải mang một ít rễ cỏ chua về cho Tiếu Tiếu nữa, dấm đã hết, xem ra phải đổi một ít với người thôn Thanh Phong. Bánh bao là vào ban đêm mới ăn, vì liên quan tới thời tiết, mặc dù cho bột vào bình gốm rồi phủ lên vài tầng da thú, tới buổi chiều mới xem như hoàn toàn lên men. Khôn săn được một con dê lông dài, vừa lúc có thể kết hợp với hành tây ở bản địa để làm nhân bánh. Khôn một bên băm hành tây, một bên nhịn không được dùng tay dụi mắt, hành tây này ăn vào không có vị cay, nhưng khi thái lại khác. Đinh Tiếu nhìn Khôn đỏ rực hai mắt, khóe mắt còn ngân ngấn lệ, nhịn không được phá lên cười. Tiết mục này mỗi lần thái hành tây đều sẽ trình diễn, Khôn đã thực bình tĩnh, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là buông đao, đem người ôm tới, hung hăng hôn một lát, vật nhỏ hay chế nhạo này sẽ tự động biết điều. Hôm nay cũng không ngoại lệ, vì thế, Khôn ca cảm thấy tâm tình tương đối tốt. Hôn xong còn chưa đã thèm mà liếm liếm đầu lưỡi, cuối cùng chưa để bạn lữ xù lông, lại hôn tiếp, chuyên tâm bắt đầu tiếp tục thái hành tây. "...." Đinh Tiếu nhìn biểu tình và động tác ""nghiêm túc"" làm việc của Khôn lúc này. Thật là lại lập tức muốn cười, được rồi, là mình không tốt, nhưng mà thật sự rất buồn cười nhỉ? Gia hỏa cường tráng cao lớn như vậy, cư nhiên vành mắt đỏ hồng phiếm lệ quang, thật là có một loại cảm giác khôi hài tuyệt diệu lôi nhân! Có người ngoại tộc ở khu an toàn lui tới, những việc này chính là không thể gạt được giống đực tuần tra trong thôn. Vừa vặn người đứng đầu đội tuần tra hôm nay là Giác, khi phát hiện có hơi thở của giống đực tộc Dực Hổ ở khu an toàn, thực nhanh liền tìm tới sơn động mà Khôn và Đinh Tiếu ở. Chưa tới sơn động, Giác cùng với hai giống đực hắn dẫn theo tới đây đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, hơn nữa mê người không chịu được. Vì khoảng cách gần, Giác mới nhận ra, này hắn là hơi thở của giống đực thiếu niên tộc Dực Hổ kia. Cũng chính là hai vị trí giả nổi tiếng ở Thú Thế hiện tại! Bọn họ đi tới thôn Thanh Phong...là muốn làm gì? Cảm giác được có người tới gần, Khôn lập tức đi ra cửa động, nhìn thấy người từ đằng xa, hắn lập tức nói cho Đinh Tiếu: ""Là cha của Điểm Điểm."" Cư nhiên nhanh như vậy đã bị phát hiện?! (Này này) Đinh Tiếu buông bàn chải trong tay chạy tới cửa động, cũng vừa vặn nhìn thấy Giác. Cái gọi là lễ nhiều người không trách, tới địa bàn của người ta, còn phải có việc nhờ, hơn nữa là người quen biết cũ, tự nhiên phải nhiệt tình một chút: "Giác thúc thúc!"" Khôn ca thực bình tĩnh, một chiêu này của Tiếu Tiếu nhà mình nhất định sẽ phi thường hữu dụng (phu phu xỏ lá --) Nhìn thấy đúng là Đinh Tiếu và Khôn, Giác liền hoàn toàn yên tâm, hơn nữa cũng trở nên vui vẻ theo. Phải biết là, hai người kia không đơn giản chỉ là người có ơn thu lưu với Điểm Điểm năm đó, mà còn là người có cống hiến không nhỏ cho Thú Thế. Cho dù hiện tại chỗ tốt truyền tới bộ tộc bọn còn ít, nhưng nếu không có hai người đó, bọn họ cũng sẽ không nghĩ tới gieo trồng thực vật phạm vi lớn có thể chống đói. Bắt đầu từ năm trước bọn họ cũng đã tiến hành loại cải cách này, hơn nữa hiệu quả năm ngoái cũng tương đối, chân chính qua được một mùa đông ấm no an toàn. Bọn họ còn đổi được nhiều hạt giống thực vật rất tốt từ tộc Dực Hổ, này đủ để nói lên, tộc Dực Hổ từ trước tới này đều không hề bủn xỉn sự tiến bộ của bọn họ. Đối với bộ tộc với trí giả vĩ đại như vậy, còn cần cảnh giác cái gì chứ? Lấy sự cường đại của tộc Dực Hổ hiện giờ, chắc chắn sẽ không có mưu đồ gì với bọn họ nơi này. "Thật là hai người các ngươi! Ta còn tưởng rằng mình đã đoán sai chứ." Bước nhanh tới, Giác hướng về Khôn vươn tay. Khôn vội vàng nắm lấy, đây là lễ tiết chính thức, nhưng không đơn giản như vấn an ở hiện đại. "Chúng ta đã hai năm không gặp." Giác gật đầu: "Đúng vậy. Mấy năm nay bộ tộc nhiều việc, trong thôn cũng bận việc theo, ta liền rất ít đi tường vây, nhưng tương thịt nướng của các ngươi là thứ Điểm Điểm thích nhất, mỗi khi tới thời điểm tường vây, nó đều sẽ ầm ĩ một phen." Nghĩ tới con chó con....không, là tiểu ngân lang đáng yêu lúc trước, Đinh Tiếu đúng là rất nhớ. Không biết hiện tại hình thú của Điểm Điểm như nào, năm đó đáng yêu như vậy, hiện tại mười lăm mười sáu tuổi, hẳn là cũng có chút uy phong lẫm lẫm đi? "Ta cũng rất nhớ Điểm Điểm!" Người quen gặp mặt tự nhiên muốn tán gẫu nhiều vài câu, chờ tới khi mọi người ngửi được mùi cháy khét, Đinh Tiếu lúc này mới phản ứng lại đây là chân dê mình còn đang nướng ở trên giá bếp nha. "Trời ơi! Phá hư đồ ăn!" Đinh Tiếu một bên chạy nhanh đi cứu vớt cái chân dê đang sắp cháy đen, một bên lẩm bẩm. Sau đó phát hiện kỳ thực chỉ cháy một tầng nhỏ, hơn nữa diện tích cũng không quá lớn, lúc này cậu mới cảm thấy yên tâm. Sinh sống ở Thú Thế tạo thành thói quen, đối với việc lãng phí đồ ăn hiện tại cậu cũng đã cực kỳ khinh thường. Vừa rồi, hai thú nhân giống đực đi sau Giác cũng đã chảy nước dãi ba thước, lại vừa nghe được đôi phu phu tộc Dực Hổ này cư nhiên chính là trí giả đại danh đỉnh đỉnh, lập tức liền cảm thấy mùi hương này cao cấp hơn một bậc. Nhưng Giác cũng không giống những người lúc trước, tuần tra đến bên này phát hiện người ta ở chỗ này nấu ăn liền muốn đi theo ăn, việc này cũng quá không biết xấu hổ, ít nhất lấy cái tuổi tác này của hắn thật sự là không làm được. "Nếu các ngươi ở chỗ này ta liền an tâm rồi, ta hôm nay còn phải tiếp tục đi tuần tra, ngày mai ta mang theo Điểm Điểm tới đây gặp các ngươi rồi lại nói chuyện tiếp. Hôm nay liền không quấy rầy." Nói xong trừng mắt với hai giống đực kia một cái, đi trước rời đi. Nhìn bóng dáng ba giống đực rời xa, Đinh Tiếu thở phào nhẹ nhõm: "Nếu là Giác thúc thúc ở lại ăn thì không sao, còn thêm hai giống đực, con dê này của chúng ta cũng chỉ còn dư lại lớp lông." Khôn lôi kéo Tiếu Tiếu trở lại trong động: "Trước ăn đã, sáng mai ta đi bắt thêm một ít con mồi về." Tiếu Tiếu vẫn luôn thích sói...chó, ngày mai Điểm Điểm lại tới, nhất định là muốn làm nhiều đồ ngon. Aiz, tuy đã dự đoán được tới thôn Thanh Phong sẽ không được ngừng nghỉ, nhưng giao dịch vẫn là tất yếu. Có lẽ chỉ dùng thực vật có thể ăn được mà Tiếu Tiếu phát hiện ở quanh đây coi như vật trao đổi, hơn nữa lấy lý do đi tuyết sơn tìm kiếm dược liệu trân quý, còn phân tích tình huống mà Giác tương đối quen thuộc, kế hoạch của mình hẳn sẽ không có vấn đề. Cắn một miếng bánh bao nhân thịt dê hành tây nóng hầm hập, Đinh Tiếu mỹ mãn mà nheo lại hai mắt. Cậu không nghĩ nhiều như Khôn, nhưng ngày mai có thể nhìn thấy Điểm Điểm, tiểu gia hỏa kia nhất định sẽ thật cao hứng. Ừm, mình cũng có thể bảo nhóc biến thành thú hình, sờ sờ đầu đại cẩu cho đã. Ha ha ha! "Ừ, vừa rồi em có để lại một cục bột, một lát nữa lại làm thêm, ngày mai lại làm bánh bao lớn, dù sao thịt dê còn đủ. Nhưng ngày mai anh vẫn đi bắt một con heo về, thịt heo xào chung với các loại rau củ tương đối thích hợp. Em lại bắt mấy con gà ở phụ cận. Nếu có thể tìm được trứng thì tốt rồi, còn có thể làm trứng cuộn gì đó, Điểm Điểm nhất định sẽ thích. Đáng tiếc không có sữa bò, bằng không làm bánh kem gì đó, tiểu ấu tể đều thích món đó." Khôn ca hơi buồn bực trong lòng, tiểu sói con này đúng là sinh vật nguy hiểm! Khoan đã, Tiếu Tiếu thích ấu tể như vậy, chẳng may về sau tìm được long lân tự mình có ấu tể, vậy không phải Tiếu Tiếu sẽ đặt hết lực chú ý lên người ấu tể sao? Hắn đột nhiên cảm thấy, tìm Long tộc gì đó cũng không phải việc gì vội vã. Quả nhiên Tiếu Tiếu nói đúng! Ừm, nghe lời bạn lữ quả nhiên không sai!
|
Chương 202: Gặp lại Điểm Điểm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một đêm này, Đinh Tiếu ngủ một giấc ngon lành. Nhiệt độ không khí giảm, chui vào trong thảm da thú ấm áp, lại có một cái "lò sưởi" ấm áp ôm lấy mình, cảm giác thật sự cực kỳ thích thú. Nói thật, từ khi ngủ trên giường đất, loại cảm giác này tương đối ít. Quá ấm áp cùng với sưởi ấm lẫn nhau là hai loại cảm giác và tâm tình khác nhau nha! Tuy là ngủ đến thoải mái, nhưng Đinh Tiếu vẫn cảm thấy ở nơi này thiếu thiếu gì đó. Bởi vì sơn động không có phòng có ngăn cách có thể ở, cho nên cửa động luôn có một loại cảm giác mở toang hoác ra. Điều này khiến người có thói quen ngủ cần phải đóng cửa như Đinh Tiếu có chút không thoải mái. Nhưng thực nhanh Khôn đã nghĩ ra một biện pháp tốt. Dùng gỗ làm một cái khung, đặt vừa ở cửa động. Lại đem da thú làm thành một cái mành phủ lên trên khung gỗ, kể tử đó cửa động liền có một cái rèm. Như vậy ban ngày đem cái khung dịch ra, buổi tối lại dùng tảng đó cố định, vừa tiện lợi lại hoàn mỹ. Bọn họ không thiếu da thú, mấy ngày nay con mồi bắt giữ được đều ăn luôn, xương cốt không thể dùng nên vứt đi, da thú lại đều giữ lại thuộc, mở ra khâu thành một cái rèm cửa vẫn là dư dả. Chỉ là hôm nay không cần vội vã làm việc này, theo Đinh Tiếu phỏng đoán, có lẽ muộn nhất vào giữa trưa Điểm Điểm sẽ tới nơi này? Vì thế hai người dậy sớm, sau đó phân công phi thường rõ ràng. Tuy Khôn ca không quá vui vẻ, nhưng vẫn ăn xong cơm sáng liền chạy đi săn thú. Đinh Tiếu nhìn bột mì hôm qua ủ, quả nhiên để gần đống lửa ở trong sơn động nên lên men nhanh hơn một chút, hiện tại đã có thể lấy làm bánh. Còn có rắn cỏ ngày hôm qua trên giá nướng, đặt ở bên cạnh bếp nửa hun khói nửa hong gió, chỉ ướp một lớp muối và bột tiêu, tới buổi sáng, thịt rắn cũng đã biến thành thịt khô co dãn mười phần. Thịt rắn chính là đồ tốt có hiệu quả trừ phong, quá mấy ngày nữa đi tuyết sơn, đây chính là lương thực dự phòng không tồi. Thu thập một chút nguyên liệu nấu ăn hiện tại mình có thể sử dụng, ngoại trừ gạo, mì, và gia vị, những thứ sử dụng được thật sự không nhiều lắm. Vì thế cậu lên tinh thần, dắt phi đao ở bên hông, cõng một cái sọt tre liền chuẩn bị ra ngoài săn thú và thu thập. Các thú nhân vô luận là xây dựng thôn hay ra ngoài săn thú, đều dựa theo nguyên tắc ở gần nguồn nước. Đây cũng là bản năng từ động vật, cho nên Đinh Tiếu thực nhẹ nhàng mà tìm được một con sông ở phụ cận. Tuy không có rộng và sâu như con sông ở thôn Thiên Hà bọn họ, nhưng nước sông trong veo thấy cả đáy, lại có không ít cá, chỉ là kích cỡ không quá khả quan, không khoa trương như ở cái hồ nước lúc trước. Có lẽ là do tộc Ngân Lang thường xuyên bắt đi sao? Trên mặt sông đúng là có rất nhiều cúc sông, từ trong miệng Chu, Đinh Tiếu biết được, thứ này ở mỗi một cái thủy vực của Bạc Sa đều có, thật sự là đồ vật không hề hiếm lạ chút nào, đương nhiên nguyên nhân chính là vì như thế mới không có ai đi chú ý xem nó có ăn được hay không, Đinh Tiếu vẫn hái một đống trở về. Trong sông ngoại trừ cúc sông và cá ra, cậu còn phát hiện một loại đồ vật giống như viên đá. Thiên nhãn biểu hiện loại đồ vật này có công dụng thanh nhiệt nhuận phổi, vì thế cầm lên nhìn thử, lại ngửi ngửi, cư nhiên có mùi của nấm hương. Thứ này nhìn giống viên đá, nhưng cảm xúc lại giống như trái cây. Dùng chủy thủ cắt ra, bên trong vẫn là màu xám, nhưng mùi nấm hương càng thêm nồng đậm xông ra. Đinh Tiếu cho vào miệng nếm thử một chút, hai mắt lập tức sáng ngời, thứ này cư nhiên có chút ngọt? Lại còn giòn giòn, thật là đồ vật thần kỳ! Phóng tầm mắt ra nhìn, ở trong sông cùng với lẫn trong đám đá sỏi cạnh bờ sông thứ này có rất nhiều. Đinh Tiếu quyết định gọi nó là thủy nấm, đương nhiên là vì nó sinh trưởng ở trong nước và bờ cạnh nguồn nước. Còn nó rốt cuộc có phải nấm hay không, ai quan tâm! Ngồi xổm xuống "nhặt" thủy nấm chính là nhặt đến cao hứng phấn chấn, Đinh Tiếu đột nhiên nghe được có tiếng động từ xa tới gần, dừng lại cảnh giác quay đầu, thì ra là một con chim lớn đang chạy tới bờ sông, tốc độ rất nhanh, nhưng giống như hoàn toàn coi cậu trở thành không khí. Đinh Tiếu ngơ ngác mà nhìn con chim lớn này vọt tới bờ sông, sau đó đứng ở chỗ nước cạn một bên uống nước một bên mổ cúc sông trong nước ăn. Cậu hiện tại hoàn toàn có một loại cảm giác bản thân bị coi rẻ. Đậu xanh rau má, con chim này cách mình chưa tới mười mét! Lấy kỹ thuật săn thú và sức lực của mình hiện tại, một săn xoa bay ra nó liền chết thẳng cẳng. Cư nhiên còn có thể kiêu ngạo tự tin vào bản thân như vậy! Con chim này cổ rất dài, quỷ dị tạo thành một cái hình chữ S, nhưng vì thân thể có một loại cảm giác to mọng, cho nên có cái cổ như vậy cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái. Huống chi cái đầu của loài chim này cũng không quá lớn, nên càng không có bất cứ cảm giác không phù hợp nào. Duy nhất cảm thấy ghê gớm chính là đôi chân chim vừa dài vừa nhỏ kia, chống đỡ cái thân hình chắc nịch như vậy, lại vẫn có thể chạy như thế, có thể thấy được khí lực có bao nhiêu lớn. Kỳ thực con chim này vẫn khá là đẹp, cái đầu thoạt nhìn giống chim công, bên trên có mấy cái cọng lông chim, nhưng cái miệng lại có chút bẹp. Toàn thân là màu vàng nhạt, chỉ có một vòng màu đỏ ở trên cổ, cảm giác một thân lông chim này sờ lê hẳn là không tồi. * Các thím cứ tưởng tượng như này nhé Thiên nhãn biểu hiện tên của loài chim này là chim cổ đỏ, quả nhiên thực phù hợp. Đúng như Đinh Tiếu đoán trước, một săn xoa ném qua, hiệu quả là hiện lên rõ ràng. Mũi xoa cắm lên người chim cổ đỏ, con chim kia giãy giụa không đến hai vòng liền quay ra chết. Đinh Tiếu chạy nhanh tới bắt lấy con mồi của mình, thật là...tương đối nặng nha! Nguyên bản là muốn bắt hai con gà rừng làm gà tạc, nhưng hiện tại xem ra, cổ con chim nay nếu kéo dài ra cũng dài tới một mét, còn thô hơn cổ gà nhiều. Băm tạc hẳn là không tồi. Kiểm tra mọt chút phần chân chim, cũng không có thịt gì, chủ yếu đều là gân, nhưng lấy hầm cũng không tồi, dù sao răng của đám giống đực, hẳn là không cần nhả xương đi? Còn những chỗ khác, Đinh Tiếu thực vừa lòng với thứ hôm nay mình ngẫu nhiên có được. Con chim này nhổ hết lông đi, thịt cũng có rất nhiều nha! Trên đường "kéo chim" về sơn động, Đinh Tiếu phát hiện một gốc cây kỳ quái, bên ngoài vỏ cây gần như là màu đen, nhưng bên trên lại có một đám màu trắng, chính đám màu trắng kia khiến Đinh Tiếu chú ý. Thiên nhãn biểu hiện điểm màu trắng kia có công dụng an thần, bổ khí huyết, tì vị, lại còn là thứ tốt vị cam tính bình, sao có thể không khiến cậu để ý chứ! Đứng ở cạnh thân cây, Đinh Tiếu mới phát hiện điểm trắng này kỳ thật là nhựa cây mà loại cây này chảy ra. Dùng tay cũng không dễ bóc xuống, vì thế đành phải dùng dao nhỏ. Sau khi đem nhựa cây bóc xuống cậu cho lên mũi ngửi thử, cư nhiên có mùi sữa nồng đậm. Nhất thời tò mò cho một miếng vào trong miệng, quả nhiên là hương vị sữa bò, nhưng không có mùi tanh giống như sữa, nhiều thêm một chút hương vị thực vật. Ăn vào trong miệng giống như kẹo sữa, độ ngọt vừa vặn phù hợp với Đinh Tiếu, nếu chỉ ăn như này, hoàn toàn không cần gia công chế biến lại! Hưng phấn mà buông con chim xuống, Đinh Tiếu giơ đao, một bên nhấm nháp hương vị trong miệng, một bên bắt đầu thu hoạch loại nhựa cây thần kỳ này. Đặt ở trong miệng càng lâu, hương sữa càng thêm nồng đậm. Mấu chốt là nhựa cây thật sự giống như kẹo sữa, từng chút từng chút hòa tan trong miệng, hơn nữa ngậm một lúc trong miệng còn có thể cắn vỡ được, thật là càng lúc càng khiến Đinh Tiếu vừa lòng. Chỉ tiếc loại cây này xung quanh chỉ có năm cây, số lượng cậu cắt được ở chỗ cậu có thể với tới chỉ đầy hai cái túi da thú nhỏ bằng hai bàn tay. Lại nói tiếp loại cây này cao tầm hai ba mươi mét, chính là thuộc về loại đại thụ ngẩng đầu nhìn ngọn cây cũng phi thường vất vả. Bên trên còn rất nhiều, nhưng Đinh Tiếu không muốn trèo lên trên. Chiều dài thân cây tầm 15 mét thẳng tắp không có lấy một nhánh cây trạc cây là thứ mình tuyệt đối không dám mạo hiểm. Vì mấy viê "kẹo sữa" ngã xuống một cái thật không đáng, chỗ này cũng đủ dùng rồi! Lại đào mấy củ hành tây, tìm được mấy củ bạch đậu lớn bằng nắm tay, Đinh Tiếu vui vui vẻ vẻ mà trở về sơn động. Đem nồi lấy ra, chuyện đầu tiên cậu phải làm chính là nấu một chút nhựa cây này, nếu có thể dùng như sữa bò, ít nhất có thể làm bánh quy vị sữa cho Điểm Điểm ăn. Còn con chim cổ đỏ, không quan trọng, Khôn về sẽ thu thập sạch sẽ!( --) Trước khi đi, Khôn ca đã múc đầy hai bình nước trong, Đinh Tiếu rửa sạch nhựa cây một chút sau đó đặt vào nồi thêm nước đun lên, nấu trong chốc lát, nước và nhựa liền tách riêng ra, đành phải cho lửa to lên, khiến nhựa hòa tan không phải là nước mà là độ nóng. Theo thời gian nước dần bốc hơi lên, màu nước cũng bắt đầu thay đổi, chờ đến khi nước sôi trào, nhựa cây cũng đã hoàn toàn tan chảy. Đinh Tiếu múc một chút cho vào miệng nếm thử, mùi sữa nồng đậm mười phần như cũ, chỉ là sau khi cho thêm nước vào độ ngọt giảm xuống, nhưng vừa lúc có thể lấy trộn lẫn làm mì. Đem keo sữa đã nấu xong đặt sang một bên để nguội, Đinh Tiếu bắt đầu nấu cơm, cậu muốn làm cơm nắm nướng. Thứ nhất là cho Điểm Điểm ăn thứ mới, mà mình và Khôn cũng thực thích ăn. Cậu nhớ lúc trước tộc Ngân Lang cũng đã bắt đầu gieo trồng cây quả gạo, nhưng vì khí hậu và thổ nhưỡng khác biệt, sản lượng không nhiều bằng bọn họ bên kia, nhưng tóm lại là có thể ăn. Nguyên liệu làm cơm nắm nướng Đinh Tiếu đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay cậu muốn làm hai loại vị. Một loại là vị sữa, ở bên trong cho một ít keo sữa và bạch đậu thái con trì nắm chung với cơm. Trong quá trình nướng chế keo sữa nhất định sẽ hòa tan thấm vào gạo và bạch đậu. Đến lúc đó lại quét qua mật ong ướp cúc sông, hẳn là một món điểm tâm ngọt không tồi. Một loại khẩu vị khác thì rất bình thường. bên trong cho nhân thịt heo, dùng ngũ vị hương làm gia vị, khi nướng cho thêm tương thịt nướng, tin là không có ai không thích. Bánh bao thịt dê là cần phải có, hiện tại Khôn còn chưa săn thú về, nhân thịt heo gì đó đều là hư vô, vẫn là băm thịt dê có vẻ thực tế hơn. Vì thế lôi ra một cái thớt gỗ, vung lên thạch đao bắt đầu băm thịt. Khi Đinh Tiếu đang băm đến vô cùng vui vẻ, trong miệng còn khẽ ngâm nga bài hát, ngoài cửa truyền tới một tiếng gào thanh thúy: "Ca ca!!! Ca ca em tới rồi!!!!" Giống đực ấu tể 15 tuổi tuy kích cỡ không khác mấy với thiếu niên 15 tuổi, nhưng trên diện phát dục mà nói, vẫn là một đứa nhỏ ít tuổi. Qua mười năm sinh sống ở Thú Thế đã khiến Đinh Tiếu quen dần với việc không cần dùng dáng người để đánh giá giống đực. Tự nhiên cũng có thể đem thiếu niên ít nhất cũng cao 1m6 này thành ấu tể mà đối xử. Nhưng mà....Điểm Điểm nhóc có phải lớn lên quá nhanh hay không? Không phải nói tộc Ngân Lang không cao lớn như tộc Dực Hổ sao? Sao lại không khác mấy với thời điểm Thương năm mười lăm tuổi như thế? "Là Điểm Điểm?" Điểm Điểm vọt vào sơn động dùng sức gật đầu: "Em là Điểm Điểm! Ca ca còn nhớ rõ em à!" Đinh Tiếu vươn tay trái xoa nhẹ đầu Điểm Điểm: "Ca ca đương nhiên nhớ rõ chứ! Điểm Điểm đáng yêu như vậy mà." Đặc biệt là mình hiện tại cũng có thể từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu của người khác, sảng không chịu nổi! Điểm Điểm đầy mặt hạnh phúc: "Ca ca, anh cũng không biết, cha và đại ca quá xấu xa, mỗi lần đi tường vây đều không mang theo em đi. Hại em không được gặp ca ca!" Đinh Tiếu cười nói: "Em còn nhỏ mà, chờ em qua 25 tuổi liền có thể tự mình đi theo chạy tới." Điểm điểm đầy mặt buồn bực: "Hiện tại em cũng có thể mà! Chỉ là cần nghỉ ngơi thêm một hai lần thôi." Nói xong hít hít cái mũi, rốt cuộc sau khi kích động xong ngửi thấy mùi thơm ở đâu đó: "Ca ca, cái gì thơm thế?" Hiện tại thứ có mùi thơm chỉ có nồi sữa nhựa cây kia, dù sao cũng đủ dùng, liền lấy cho nhóc uống một chén cũng được. "Anh đi lấy cho em, đúng rồi, cha mẹ em đâu?" Điểm Điểm đầy mặt chờ mong trả lời: "Mẹ và đại ca không tới, cha đi săn, phải một lát nữa mới tới đây. Ca ca, cha và mẹ đều nói anh và đại lão hổ ca ca kia rất lợi hại, là trí giả lợi hại. Em có thể cũng giống như các anh, trở thành trí giả thực lợi hại không? Có vẻ trí giả lợi hại hơn dũng sĩ rất là nhiều! Còn có thể có đồ ăn ngon ăn!" (Điểm Điểm, nhóc nhìn lầm trọng điểm thì phải _ _) Cầm chén, nhấc lên nắp nồi, Đinh Tiếu đã bị câu nói của Điểm Điểm chọc cười, trí giả và ăn uống rốt cuộc có cái liên hệ gì chứ? "Vậy Điểm Điểm phải nỗ lực lên, nghe lời cha và mẹ nhiều vào, tương lai nói không chừng có thể làm trí giả." A? Sao thứ này sau khi nguội lại đông lại thế này? Vậy lão tử làm sao dùng để trộn mì được đây!!!
|
Chương 203: Hành trình đi tuyết sơn
Không có sữa nhựa cây để uống, vậy ăn kẹo sữa đông đi, múc ra một chén sữa đông đưa tới trước mặt Điểm Điểm, lại đưa cái thì qua: "Nếm thử cái này, ca ca lần đầu tiên làm, người khác cũng chưa hưởng qua đâu." Quả nhiên ca ca tốt nhất! Tuy đối với hình dáng của Đinh Tiếu gì đó cơ bản đã mơ hồ, nhưng loại cảm giác này vẫn tồn tại trong lòng, lúc trước vị ca ca đút thịt nướng thơm lừng kia so với bất cứ bán thú nhân ca ca nào cũng tốt hơn, đặc biệt là những cái thịt thịt đó ăn ngon nhất! (này này). Tiếp nhận chén, Điểm Điểm còn chưa ăn liền nheo lại hai mắt, nếu không phải vẫn là hình người, nhóc đều muốn lắc lư cái đuôi: "Ca ca, cái này ăn sẽ no bụng sao?" Đinh Tiếu không hiểu: "Không biết nữa, ăn một chén chắc chắn không no, sao lại hỏi như vậy?" Nhỏ như vậy liền biết đồ ăn có thể lấp đầy bụng là trân quý sao? Điểm Điểm trả lời như thế này: "A, như vậy em liền có thể ăn trước, nếu ăn no thì sau khi ăn xong thịt rồi mới ăn cái này. Cái này mùi rất thơm, rất giống với hương vị trên người tiểu ấu tể." Nói xong liếm liếm môi, cầm lên cái thìa, thập phần nghiêm túc mà múc một thìa đưa vào trong miệng. Đinh Tiếu hắc tuyến đầy đầu, mịa, ta biết ngay là không nên ôm cái ảo tưởng tốt đẹp gì với kẻ tham ăn mà! Mặc kệ là lớn hay nhỏ tuổi đều là cái tính cách muốn ăn đòn!! "Yên tâm, ca ca sẽ ở lại nơi này rất nhiều ngày, em có thể mỗi ngày tới ăn thịt thịt ngon." Nếu biến thành hình thú thì càng tốt, làm thế nào để lừa gạt đứa nhỏ này biến thân nhỉ? Đồ vật trong miệng thơm thơm, ngọt ngọt, hơn nữa thực mềm mại, ăn vào trong miệng liền hòa tan. Tiểu Điểm Điểm cho tới bây giờ đều chưa từng ăn qua loại đồ vật này, hơn nữa thú nhân giống đực khi sáu tháng tuổi đã cai sữa chuyển sang ăn thịt nát, tự nhiên đã sớm quên mất mùi vị sữa. "Ca ca, cái này là gì thế? Ăn rất ngon nha! Hơn nữa còn ngọt ngọt!" "Cái này à, là tìm được ở bên trong rừng cây ngoài kia, em ngửi ngửi mùi của nó, ra ngoài chắc chắn có thể tìm được. Mũi tộc Ngân Lang bọn em không phải là tốt nhất sao?" Đinh Tiếu nói nheo lại hai mắt: "Nếu tìm được rất nhiều, ca ca làm đồ ăn ngon hơn cho em!" Nghe nói là tìm được ở khu an toàn thôn mình, Điểm Điểm lập tức hứng thú nói: "Được! Vậy em liền đi tìm! Cái mũi giống đực tộc Ngân Lang chúng em rất lợi hại! Em nhất định sẽ tìm được!" Nói xong chưa đợi Đinh Tiếu phản ứng, Điểm Điểm lập tức uống hết sữa đông trong chén, biến thành một con ngân lang to tầm chó Husky. Ngửi ngửi một hồi trên chén, sau đó "ngao ngao" hai tiếng chạy ra khỏi động. Đinh Tiếu cảm thấy mỹ mãn mà nhìn thân ảnh Điểm Điểm chạy đi, ừm, qủa nhiên lớn rồi, trước khi khi nhìn thấy Điểm Điểm là bộ dáng một con cún nhỏ, hiện tại đã biến thành bộ dáng đại khuyển như vậy, thì ra lông màu trắng hiện tại đã bắt đầu có màu xám bạc, không được hoàn mỹ chính là dáng người này...hơi lớn! Keo sữa đông rồi không thể trộn với mì để làm bánh quy sữa nữa, nhưng có thể cho vào màn thầu làm bánh bao hương sữa. Dựa theo trình động đông này, cơ bản không cần trứng, quấy chung với bột mì và đường thành dạng sệt, lại đem đi hấp chín, tuy chắc chắn có chênh lệch với bánh bao nhân sữa, nhưng hương vị đều thơm ngọt. Dù sao nơi này không có ai ăn qua bánh bao nhân trứng sữa, có thể được ăn đã khiến bọn họ vui rồi. Vì thế bột mì vốn định dùng để làm bánh bao nhân thịt dê hành tây liền bị lấy ra một phần. Khôn về sơn động trước Giác và Điểm Điểm một chút, thu hoạch của hôm nay rất là phong phú. Một con tuyết lộc, thoạt nhìn phần sừng còn chưa hoàn toàn cứng rắn, đúng là một bộ lộc nhung loại tốt, hơn nữa phẩm chất so với bất cứ một loại lộc nhung nào mà bọn họ săn được lúc trước tốt hơn nhiều. Chủ yếu là vì người ta tính bình vị ôn, chỉ mỗi điểm này thôi đã khiến càng nhiều người được lợi. Ngoạn ý này thật là phải mang hoàn chỉnh về cho dì hiến tế! Thịt lộc bị phân thành miếng lớn, đây là chuẩn bị làm thành thịt khô, hôm nay chủ yếu là ăn thịt của đầu bạo nha heo này. Đầu heo này kích thước lớn hơn rất nhiều so với con bắt được ở Bạc Sa lúc trước, vốn dĩ hai người bọn họ tính toán 4 người một nhà Giác sẽ tới hết, kết quả chỉ có Giác và Điểm Điểm tới, toàn bộ con heo này có lẽ ngay cả một nửa cũng ăn không hết. "Điểm Điểm tới rồi sao?" Đây là câu hỏi đầu tiên của Khôn sau khi đem đồ vật đặt xuống. Việc Đinh Tiếu làm đầu tiên là múc một chén keo sữa đông đưa qua cho Khôn: "Ừ, em ở trong rừng phát hiện ra một thứ thú vị, hương vị không khác sữa là mấy, dùng nước nấu hòa tan, sau đó để nguội lền bị đông lại. Điểm Điểm chính là đang dựa theo mùi hương đi tìm thứ này trong rừng, anh trước nếm thử xem có thể ăn hay không." Nơi có Tiếu Tiếu sẽ không lo không có đồ ăn, càng không cần lo lắng không có đồ ăn mỹ vị. Khôn hé miệng, lập tức làm ra một bộ chờ đợi được đút. Đinh Tiếu vô ngữ rất nhiều, vẫn là lập tức múc một thìa sữa đông đưa tới miệng Khôn: "Thế nào?" Quả nhiên là mùi của sữa, nhưng lại nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều. "Không quá ngọt, ăn khá ngon." Loại cảm giác vừa vào miệng liền tan này rất giống với thạch trái cây làm từ củ cây thạch, nhưng có vẻ mềm hơn một chút. Kỳ thực Khôn cảm thấy, mình vẫn thích ăn bì heo nấu đông với gân lộc nấu đông hơn. "Thứ này là nhựa mà cây chảy ra trên thân, thật thần kỳ, cư nhiên giống như sữa bò. Ăn trực tiếp giống như ăn kẹo sữa, có thể lấy nhiều một chút mang lên tuyết sơn, có thể bổ sung nhiệt lượng." Khôn gật đầu, sau đó vỗ vỗ bộ ngực: "Ta có nhiệt lượng." Đinh Tiếu dở khóc dở cười, nhưng vẫn liếc mắt nhìn hắn: "Băm nhân thịt đi!" Bánh bao sữa, bánh bao nhân thịt dê hành tây, hai loại cơm nắm nướng, bốn loại món ăn chính này lại phối hợp với hai cái chân heo nướng tự tay Khôn ca chế biến, Đinh Tiếu đem cành lá cúc sông xào chung với thịt thăn thái lát. Cổ của chim cổ đỏ bọc qua một lớp bột sau đó tạc chín, rác thêm muối tiêu và bột thì là. Thịt chim cho thêm nấm để hầm canh, Đinh Tiếu còn đem thịt ba chỉ cắt thành miếng to, rửa qua nước cho hết máu, sau đó cho vào bình gốm. Cho chút rượu gạo, nước tương, đường và muối làm gia vị, cho thêm chút ngũ vị hương tăng hương, dùng diệp giấy che lại miệng bình rồi dùng bùn niêm phong kín lại, cho vào trong bếp lửa, liền có thể chờ nó chín. Chân của chim cổ đỏ bị Khôn chặt thành đoạn ngắn như ngón tay, Đinh Tiếu dùng để kho tàu. Nhưng lúc đầu cậu đã cho rất nhiều nước vào, chờ tới khi nước canh gần cạn, keo từ da và gân đều chảy ra, cả nồi nhìn sền sệt. Khôn nếm thử, thịt chim cổ đỏ này không có hương vị độc đáo gì, tất cả đều là do nước sốt thịt kho tàu mỹ vị, nhưng loại cảm giác này giống như ăn bì heo nấu đông, khiến hắn rất quen thuộc. Đương nhiên xương chân chim cũng "răng rắc răng rắc"mà nhai rồi nuốt xuống. Khiến cho Đinh Tiếu cảm thấy răng hàm thực nhức nhối. Bạch đậu được Đinh Tiếu cắt thành miếng nhỏ, trộn chung với bột mì và bột thì là sau đó cho vào dầu tạc đến khi bên ngoài biến thành màu vàng xốp giòn. Đây là đồ vật cho Điểm Điểm ăn, đương nhiên, nhắm rượu cũng tốt. Khi Giác xách theo con mồi đi vào sơn động, Điểm Điểm còn chưa trở về, khi biết được con trai đi làm gì, Giác bất đắc dĩ lắc lắc đuôi: "Điểm Điểm đặc biệt thích ăn gì đó." Đinh Tiếu phun tào trong lòng: Điểm Điểm như vậy ta thấy quá nhiều! Nhưng trong miệng lại nói như này: "Điểm Điểm còn nhỏ, thích ăn là chuyện tốt, có thể lớn lên là tốt." Giác gật đầu: "Đúng vậy, nó so với ấu tể cùng tuổi cao hơn một chút, nhưng có rất nhiều thức không hiểu bằng con nhà người ta." "Đó là tính cách Điểm Điểm tốt, trong bụng không có nhiều cong cong vòng vòng như vậy, chỉ cần không bị bắt nạt, trong lòng không có nhiều tạp niệm cũng là chuyện tốt. Đúng rồi Giác thúc thúc, ngài như thế nào không đem thím với ca ca của Điểm Điểm cùng tới?" Giác nói: "Ta và Điểm Điểm tới đây kỳ thật là mời các ngươi tới nhà ta ở." Hai người cũng đã quá sức, còn một nhà bốn người đều tới ăn, điều này có vẻ không tốt lắm. Có thể thấy được người bộ tộc Ngân Lang người ta có bao nhiêu lễ phép nha!! Từ việc lúc trước Chu tuyệt đối không vào sơn động khi người ta đang ăn gì đó, đến bây giờ Giác chỉ dẫn theo một mình Điểm Điểm, còn mang theo một con dê tới đây làm đồ ăn trao đổi. Này thật đúng là càng nghĩ càng khiến người cảm động! Tộc Ngân Lang quả nhiên không giống với đám sư tử hổ báo gì đó! A không, cũng không giống với tên Nạp Nhất kia nữa! Quả nhiên chó gì đó vẫn là đáng tin cậy nhất! (Này này!) Khi Điểm Điểm quay lại, thật sự mang theo hai mươi mấy viên keo sữa. Trải qua Đinh Tiếu giới thiệu cùng với Điểm Điểm miêu tả khi ngắt, Giác càng thêm cảm thấy Đinh Tiếu và Khôn tới tộc Ngân Lang là sẽ mang đến vận may cùng với chỗ tốt cho bọn họ. Hắn cũng cho một viên nhựa cây vào trong miệng, quả nhiên hương vị thực nồng đậm, là mùi vị của sữa. "Nếu không phải các ngươi, chỉ sợ chúng ta vĩnh viễn cũng không biết loại nhựa cây màu trắng này có thể ăn. Chúng ta chỉ biết lựa chọn nhựa cây có độ dính tốt để xây nhà." "Ta chính là ngửi thấy một chút mùi sữa, cho nên mới thử liếm một chút, không nghĩ tới hương vị cũng không tệ lắm, liền lấy để ăn. Ngài ăn thử bánh bao này xem, bên trong có dùng loại nhựa cây này này làm nhân. Thím và ca ca của Điểm Điểm cũng chưa tới, ta còn để lại mấy cái trong nồi, ngài mang về cho bọn họ nếm thử đồ mới." Nói xong, Đinh Tiếu đem bánh bao sữa đưa cho Điểm Điểm, đương nhiên Giác không cần cậu đưa tới tận tay. So với bánh bao sữa, Giác tự nhiên là càng vừa ý bánh bao nhân thịt dê. Khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là Đinh Tiếu cư nhiên đem chân chim cổ đỏ làm ăn ngon như vậy, có vẻ như ăn còn ngon hơn phần thịt chim. Cảm giác khi nhai khiến hắn cảm thấy thập phần vui sướng, đặc biệt là sau khi nhai nát xương đùi chảy ra cốt tủy, thật là mỗi một miếng đều ngon chết người. Không biết Đinh Tiếu có chịu dạy cách làm món này không, nếu được thì để bạn lữ mình tới đây học thử xem? Hoặc là để con trai làm xấu? (Bán manh càng có hiệu quả) Khôn thông minh như nào, thấy Giác thập phần thích cái món chân chim cổ đỏ kho tàu này, lập tức nói: "Cái này làm rất đơn giản, Đinh Tiếu dùng tương thịt kho tàu chúng ta bán nấu, thời gian nấu đủ, sẽ ra như vậy. Ngài thích ăn, hai ngày này chúng ta làm hai bình tương thịt kho tàu tặng cho các ngươi, mỗi lần cho một muỗng nhỏ vào là được, rất đơn giản." Có hai bình liền đủ cho các ngươi ăn mấy tháng, có chút ưu đãi nhỏ này, chút đồ vật này để mượn hai người chỗ người hẳn không thành vấn đề đi? Giác lập tức cảm thấy ngượng ngùng: "Sao có thể lấy không đồ của các ngươi được, nhưng chúng ta hình như cũng không có thứ gì có thể đổi với các ngươi. Bằng không ta dùng bối mua đi." Tuy rằng hắn biết, lấy thân phận của Đinh Tiếu và Khôn như vậy, sao có thể thiếu bối được chứ. Khôn nói: "Đây là lễ vật chúng ta đưa cho ngài." Đối phương đã nói như vậy, mình còn từ chối thì quá giả tạo, nhưng Giác chắc chắn sẽ không lấy không là được. "Các ngươi đến thôn Thanh Phong chúng ta là vì việc gì?" Quả nhiên là người thông minh, lập tức get tới trọng điểm. Tiếu Tiếu còn đang cùng Điểm Điểm ăn đến vô cùng vui vẻ, đương nhiên chủ yếu là Tiếu Tiếu nhìn Điểm Điểm ăn cũng thấy vui, Khôn bắt đầu cùng Giác thảo luận chính sự, lúc ăn cơm, rất dễ liên lạc tình cảm. "Chúng ta định đi tuyết sơn một chuyến." Giác lập tức nhíu mày: "Tuyết sơn rất nguy hiểm, tuyết thú phi thường khó đối phó, cho dù có năng lực, một người cũng không đối phó được tuyết thú." Khôn gật đầu: "Điều này ta có nghe nói qua, nhưng cũng không cần giao thủ với tuyết thú, lấy tốc độ của ta, chạy đi vẫn là có thể." Giác sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, tốc độ tuyết thú không nhanh, nếu không phải tuyết thú công kích thôn xóm bộ tộc chúng ta, ở trên tuyết sơn đụng phải tuyết thú đúng là có thể đào tẩu. Nhưng trên tuyết sơn có báo tuyết, tốc độ chúng nó phi thường nhanh, hình thú tuy cũng không khác con báo bình thường mấy, nhưng lực lượng so với con báo bình thường lớn hơn rất nhiều. Quan trọng là chúng nó một thân tuyết trắng, còn có thể che dấu hơi thở bản thân, ẩn nấp ở tuyết sơn căn bản không thấy rõ lắm, chờ tới khi phát hiện cũng đã vào phạm vi công kích của nó. Nhưng giống đực tộc Ngân Lang chúng ta một chọi một cũng có thể đánh thắng báo tuyết, chỉ là khó tránh khỏi bị thương. Chỗ đáng sợ nhất của tuyết là động băng, ngươi không biết đi tới chỗ nào sẽ bị ngã xuống, phía dưới là cái gì có bao nhiêu sâu cũng không ai biết. cho nên căn bản không có ai sẽ đi lên tuyết sơn, các ngươi muốn đi làm gì?" Khôn trả lời: "Y cuốn của bộ tộc chúng ta có ghi lại, trên tuyết sơn có dược liệu Thần Thú ban ân, có thể chữa khỏi rất nhiều loại bệnh mà các dược liệu khác không chữa được. Cho nên hai chúng ta muốn đi tìm xem. Đương nhiên nếu tìm được rồi chúng ta sẽ không mang đi hết, chắc chắn sẽ để lại cho các ngươi một nửa, hơn nữa dạy cho các ngươi sử dụng như thế nào. Nhưng chỉ có hai người ta và Đinh Tiếu đúng là có ít người một chút, không biết Giác thúc thúc có thể hỗ trợ tìm hai người đi cùng không?" Dược đối với các thú nhân mà nói đều là trân quý. Nội dung y cuốn của các bộ tộc khác nhau, mình cũng không phải hiến tế, lại không biết chữ, cũng không có khả năng biết trên tuyết sơn có cái gì hay không. Nhưng bất luận là một loại dược liệu trị bệnh cứu người nào cũng đều đáng giá. Dù sao cuộc sống dần dần tốt lên, mỗi năm cũng có rất nhiều người bởi vì không chữa được bệnh mà chết đi. Nhưng chuyện này đúng là không phải một mình mình có thể làm chủ được. "Chuyện này ta muốn trở về thương lượng với thôn trưởng một chút." Khôn gật đầu: "Đây là việc tất nhiên, a đúng rồi, Tiếu Tiếu nói ở khu an toàn của các ngươi có rất nhiều thứ tốt có thể ăn, chúng ta còn phải ở đây một thời gian để nghỉ ngơi chỉnh đốn, sẽ đem mấy thứ này ăn như thế nào dạy cho các ngươi."
|
Chương 204: Tiếc nuối tay gấu
Tiễn Giác và Điểm Điểm đi, lúc này đã tâm ba bốn giờ chiều. Bữa trưa nấu nướng quá phiền toái, buổi tối Đinh Tiếu không có cái tâm tư đi làm gì nữa. Cơm nắm nướng và bánh bao sữa dư lại đều đưa cho Giác mang đi, nơi này bọn họ chỉ còn dư lại chút canh chim cổ đỏ hầm nấm, còn có một phần ba bình thịt nguội. Kỳ thực Đinh Tiếu không đói bụng chút nào, nhưng cậu biết nếu mình không ăn Khôn lại lèo nhèo khiến mình không ăn không được, vẫn là theo hắn ăn một chút. Thịt nướng là Khôn tự mình làm, Đinh Tiếu chỉ ăn mấy miếng thịt chim cổ đỏ, lại gặm hai miếng thịt nướng, rồi tự mình bò lên thảm da thú nhai kẹo sữa nhựa cây. "Khôn, anh đem con dê kia thu thập đi, buổi tối có thể hun khói một đêm, đừng để nó bị hỏng." Khôn một bên ăn một bên nói: "Không có việc gì, ngày mai làm cũng sẽ không có vấn đề gì. Hôm nay em quá vất vả, ta mát xa cho em." Cư nhiên ân cần như vậy! "Lực tay anh quá lớn, còn không bằng dùng nước nóng tắm một cái. Aiz, ở bên ngoài cũng chỉ có thể dội nước, thật khó chịu. Nếu có suối nước nóng thì tốt rồi. Anh nói trên tuyết sơn, có suối nước nóng hay không?" Nếu là như vậy thì quá tuyệt vời rồi! Khôn lắc đầu: "Có cũng không thể đi, ở nơi nguy hiểm, tùy thời phải cảnh giác." "Nói cũng phải, mặc kệ, cứ như vậy đi, em đun nước ngâm chân." Nói xong từ trên thảm bò dậy, lấy cái chậu gỗ trong giỏ tre Khôn làm lúc trên đường đi, kỳ thực chậu gỗ này tương đối mỏng, cũng không quá nặng, lại cực kỳ rắn chắc. Chẳng những hoàn toàn không thấm nước, lại còn ngoài ý muốn giữ ấm. Mấy ngày nay, cơ hồ mỗi ngày Đinh Tiếu đều giúp Khôn ngâm cái bàn chân to vất vả, đương nhiên bản thân cũng sẽ ngâm, còn ngẫu nhiên làm một lần "mát xa toàn tập", tuy có đôi khi rất đau, nhưng cũng thực sự rất sảng khoái! Những ngày ở khu an toàn thôn Thanh Phong thật sự là thích ý. Trên cơ bản mỗi ngày Điểm Điểm đều sẽ chạy tới nghỉ ngơi một thời gian, nhưng mỗi lần tới, sẽ luôn mang tới một ít con mồi nhỏ, đều là do nhóc tự mình bắt. Mỗi lần Đinh Tiếu thu được những con mồi ngày đều sẽ dùng những cách làm khác nhau để khen thưởng Điểm Điểm. Giác phát hiện, từ sau khi Đinh Tiếu tới, năng lực săn thú của Điểm Điểm rõ ràng đề cao không ít. Bạn lữ Cẩm Phong và đại nhi tử của Giác cũng tới vài lần, mỗi một lần Đinh Tiếu đều dùng đặc sản bản địa chiêu đãi, đương nhiên, những đặc sản này là gì, làm như thế nào để khiến nó trở thành món ăn ngon cậu cũng vô điều kiện chỉ dạy cho đối phương. Dù sao ngoạn ý này mình cũng không lấy đi, còn không bằng bán cho họ một cái nhân tình. Bản thân còn muốn đổi đồ vật với bọn họ, da thú tốt nhất chính là một bộ phận cần thiết trong đó. Đối với người tộc Ngân Lang mà nói, da thú giữ ấm nhất không gì bằng một loại da gọi là da chuột đen. Tuy chuột đen kích cỡ không lớn, đại khái không khác mấy với miên chuột. Nhưng gia hỏa này da dày, lớp lông mềm mại, quan trọng nhất chính là lông của nó không thấm nước, cho dù là ngày tuyết lớn, sau khi mặc vào, nhẹ nhàng lắc một cái, tuyết đều rơi hết, cho dù sa khi vào nhà tuyết tan, nước cũng không dính lên lông áo, liền càng đừng nói tới thấm vào bên trong da. Nếu là thứ tốt, tự nhiên cũng là không dễ dàng có được, số lượng chuột đen kỳ thực rất lớn, nhưng bọn chúng đều sinh sống trong lòng đất. Cho dù biết hang động của chúng ở chỗ nào, nhưng vì động của chúng rất dài và sâu, lại còn có rất nhiều cửa ra vào, cho nên đào động cũng không bắt được. Phương pháp duy nhất là hun khói, sau đó lấp kín tất cả các cửa động, ra một con bắt một con. Chỉ là đôi khi một ổ chuột đen có hơn 20 cái cửa động, lại cũng không phải chỉ có loại da lông này mới có thể mặc ấm qua mùa đông, mọi người cũng lười đi bắt bọn chúng, quan trọng là nó ít thịt, hơn nữa thịt lại rắn, hoàn toàn không có ai thích ăn. Tuy biết da chuột đen trân quý, nhưng Khôn sau khi Khôn nghe Cẩm Phong nói, vẫn quyết định phải đổi cho Tiếu Tiếu, ít nhất là phải đủ làm áo và quần. Hơn nữa loại da lông này ở Thanh Sâm bọn họ cũng không thấy nhiều lắm, loại hiệu quả không thấm nước này chính là áo lông vũ không làm được. Đương nhiên lớp ngoài áo lông vũ quyết định hết thảy, chỉ tiếc da thú vừa mỏng vừa rắn chắc còn không thấm nước, hoàn toàn không thấy nhiều lắm. Dùng một túi đậu nành đổi một đống da lông chuột đen từ chỗ thôn trưởng cũng đủ cho Tiếu Tiếu làm một bộ quần áo. Đậu nành này, Đinh Tiếu vốn định làm đồ ăn trên đường, vốn dĩ cậu không mang theo nhiều lắm, trên đường lại ăn hết một nửa. Hiện tại chỗ này cũng không đủ ba cân. Nhưng ngươi đừng thấy không đủ dùng, nếu đem đi trồng, một hạt chính là một cây mầm, tỷ lệ sống trên đất chắc chắn sẽ có cây trưởng thành, đến lúc đó chỉ một hai cây thôi cũng đã hơn chỗ này rất nhiều. Thôn trưởng thôn Thanh Phong có được hạt giống rất là vui vẻ, mà Khôn ca và Đinh Tiếu có được da chuột đen lại càng vui vẻ. Vì thế suốt bốn ngày, Đinh Tiếu cả ngày đều bận rộn cắt da thú, khâu vá quần áo. Kết quả phi thường vừa lòng, lấy phương pháp cắt và ghép nối của Đinh Tiếu, tiết kiệm được rất nhiều da chuột đen. Đinh Tiếu tự làm cho mình một đôi giày, cũng làm cho Khôn một đôi. Cậu còn dùng da thú hôm trước làm cho mình và Khôn một cái mũ da thú, đem những mảnh vụn của da chuột đen này khâu vào đỉnh đầu và xung quanh, như vậy vừa có thể sử dụng triệt để, lại còn ấm áp. Quan trọng nhất chính là có thể bảo vệ chu toàn. Khôn ca không sợ lạnh, giống đực trời sinh thể nhiệt, nhưng Đinh Tiếu không nỡ, loại hình ảnh một thân áo mỏng tiến vào tuyết sơn này tuyệt đối không được. Da chuột đen đã không còn, Đinh Tiếu dùng da báo và da thú khác khâu lại với nhau, làm cho Khôn một bộ quần áo "thời trang" không tồi. Tuy Khôn cảm thấy quá sức tưởng tượng, kém rất nhiều với những cái mà Tiếu Tiếu làm cho mình trước kia, nhưng từ thái độ của Giác bọn họ mà xem, Tiếu Tiếu làm đồ chắc chắn là tốt không chịu được, quả nhiên là bạn lữ nhà mình! Về vấn đề đi tuyết sơn, vì từng loại giao dịch đều thuận lợi hoàn thành, Đinh Tiếu cũng tìm kiếm một chút thực vật có thể ăn ở khu an toàn của bọn họ, cũng đem những thực vật này nói cho bọn họ. Thôn trưởng cũng không có lý do gì từ chối. Trí giả tộc Dực Hổ người ta không phải đã nói, gặp được tuyết thú chạy đi là được, ai cũng không bảo người đi đánh nhau gì đó. Nhưng lên tuyết sơn đối với các thú nhân ở Bạc Sa mà nói đều là sợ hãi từ trong bản năng. Cho nên vấn đề lựa chọn người này ngoại trừ phải tin tưởng Khôn và Đinh Tiếu ra còn phải có thân thủ tốt. Giác chính là một trong những người thích hợp đó, mà bản thân Giác cũng vui, tuy Cẩm Phong rất lo lắng, nhưng cũng không nói gì thêm. Nếu tìm được thần dược, như vậy chính là tạo phúc cho Thú Thế, có lẽ toàn bộ tộc đều sẽ bởi vì hành trình lên tuyết sơn lần này có được chỗ tốt, vô luận như thế nào nàng cũng tin tưởng lấy đầu óc của bạn lữ, nhất định có thể tự bảo vệ mình. Thôn trưởng lựa chọn hai người khác cũng là người có quan hệ tốt nhất với người nhà Giác. Một người là Tiếu, 204 tuổi, giống như Giác đều là đội trưởng tiểu đội tuần tra, rất hàm hậu, kỹ thuật đi săn cũng tốt, tuyệt đối có thể yên tâm. Một vị khác là đệ đệ nhỏ nhất của Cẩm Phong, tên là Ngụy năm nay 89 tuổi. Đừng thấy Ngụy còn chưa nhiều tuổi chỉ là một giống đực thanh thiếu niên, nhưng hắn lại được công nhận là xuất sắc nhất trong đám người trẻ tuổi. Đối với người mà thôn trưởng tự chọn cho mình, Khôn không có bất luận ý kiến gì. Vốn dĩ hắn cũng không quen biết ai, tất nhiên là người ta an bài người nào thì là người đấy. Dù sao thôn trưởng cũng sẽ không tìm cho mình một người không được việc khi lên tuyết sơn. Ngoại trừ làm tổn hại tới mặt mũi giống đực tộc Ngân Lang bọn họ ra, bọn họ cũng sợ hãi tổn thương tới tộc nhân. Cho nên thái độ của Khôn ca khá hài hòa, Đinh Tiếu thì lại càng không có ý kiến gì, chỉ quan tâm tới việc mang theo nhiên liệu gì, cậu không tìm được quả dầu đen, chẳng lẽ phải cõng bó củi lên tuyết sơn? Này cũng quá không đáng tin. Từng ngày dần trôi qua, công tác chuẩn bị của Đinh Tiếu và Khôn cũng từng chút được tiến hành. Đợt này rất nhiều người tới trao đổi tương thịt nướng với bọn họ, thật giống như sợ bọn họ lên tuyết sơn lần này liền không trở về vậy, thật là! Cũng may ở phụ cận gia vị cũng dễ dàng thu thập, hơn nữa trong tay mình còn có một chút, thiếu một vài loại có thể dùng đồ vật khác ở bản địa thay thế bổ sung, làm thành cũng không khó. Đặc biệt là tương cà ri, cậu mang theo nhiều bột thổ ốc như vậy, lại có hành tây bản địa lớn như vậy, khiến cậu thuận buồm xuôi gió hoàn thành. Dùng mấy thứ này đổi lấy rất nhiều da thú ấm áp cùng với khối mỡ có thể đốt. Khối mỡ này là trong một lần Đinh Tiếu nói chuyện phiếm với Cẩm Phong, Cẩm Phong nói cho cậu. Ở tộc Ngân Lang bọn họ, vào mùa đông mọi người ngoài trừ đốt củi để sưởi ấm ra, còn sẽ cho thêm một miếng mỡ tùng điểu vào củi gỗ. Như vậy củi gỗ có thể đốt gấp đôi thời gian. Số lượng tùng điểu tuy không ít, nhưng mùa này sẽ không xuất hiện. Chúng nó chỉ xuất hiện ở giữa khu rừng này trước khi mùa đông tới, chờ mùa đông qua đi, chúng nó liền bay về bên kia tuyết sơn. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mọi người suy đoán bên kia tuyết sơn có rừng rậm đi. Mỡ tùng điểu là đem thịt tùng điểu cho vào nồi luyện ra, vì tùng điểu rất lớn, một con chim có thể luyện ra năm sáu khối mỡ có thể dẫn cháy một đêm. Cho nên một bình tương thịt nướng này của Đinh Tiếu có thể đổi được 20 khối mỡ tùng điểu. Mấy ngày nay cậu đã đổi được hai túi lớn, dù sao hiện tại thời tiết ấm áp, các tộc nhân tộc Ngân Lang cũng không cần mỗi buổi tối đều đốt lò sưởi ấm, mỡ tùng điểu có thể thu thập số lượng lớn vào thời điểm bắt đầu mùa đông, tự nhiên càng nguyện ý trao đổi với Đinh Tiếu. Đối với bọn họ mà nói, 20 khối mỡ tùng điểu đã có thể đổi một bình tương thịt nướng mỹ vị, xứng đáng! Chỉ là đối với Đinh Tiếu mà nói, càng xứng đáng! Hôm nay Điểm Điểm từ bên ngoài chạy tiến vào, cư nhiên là hình thú, điều này khiến Đinh Tiếu vui sướng vạn phần. "Hôm nay sao lại tới sớm vậy?" Khôn mới vừa ăn xong cơm sáng đi săn, tiểu gia hỏa này đã tới rồi. Bình thường phải hơn một tiếng nữa mới có thể đến chỗ mình. Điểm Điểm hưng phấn lắc lư cái đuôi: "Ca ca, Chu ca ca đã trở lại! Hắn nói hắn biết anh và hổ ca ca, muốn mới các anh tới ăn thịt gấu!!!" Tính toán thời gian một chút, từ khi mình và Không tách ra với Chu đã 18 ngày rồi nhỉ? Khoan đã, nhiều ngày như vậy, vậy con gấu kia có bị thối hỏng không nhỉ?!!! Chờ tới khi Đinh Tiếu đi theo Điểm Điểm vào thôn Thanh Phong, ở chỗ đất trống ngoài cửa thôn nhìn thấy con "gấu" kia, cậu mới biết bản thân lo lắng dư thừa rồi. Chu đã sớm lọc ra da gấu, đem thịt gấu cắt thành miếng to, sau đó hun phơi thành nửa thịt khô. Đinh Tiếu suy đoán, mấy ngày nay chắc chắn Chu cũng ăn thịt gấu này qua ngày. Thoạt nhìn ít đi không ít. Cũng may Chu cũng đem xương của gấu mang về, phải biết đây cũng là một loại dược liệu không tồi, là thứ tốt có thể trừ phong tê thấp. Nhìn thấy Đinh Tiếu, Chu cũng thực vui vẻ, nghe thôn dân nói hai vị trí giả tộc Dực Hổ ở lại trong sơn động ở khu an toàn, Chu liền lập tức nhỏ tiểu Điểm Điểm đi qua mời người. Lại nói, hắn cũng phi thường chờ mong hương vị thịt gấu mà trí giả chế biến. Mình mấy ngày nay chính là nướng tới nướng lui, từ khi ăn qua đồ ăn Đinh Tiếu làm, hắn đều đối với tay nghề của mình khinh bỉ tận đáy lòng. Đinh Tiếu vây quanh thịt và xương cốt tìm nửa ngày, hoàn toàn không phát hiện đồ vật mà mình muốn tìm, vì thế cậu hỏi: "Móng vuốt của gấu ở đâu thế?" Chu đặc biệt kinh ngạc nhìn về phía Đinh Tiếu: " Ở chỗ này a!" Vì thế hắn lôi ra một cái tay gấu ở trong đống xướng cốt, nhưng chỉ có móng vuốt thôi. Đinh Tiếu tức khắc liền trợn tròn mắt: "Thịt đâu? Da đâu??!!!" Chu trả lời: "Da ở chỗ đống da bên kia, thịt ăn luôn a." Đinh Tiếu tức khắc vô ngữ. Được rồi, là mình sai, là mình không nói cho hắn mình muốn làm tay gấu, là mình không nghĩ tới gần hai mươi ngày tay gấu này có lẽ sẽ thối hoặc là bị ăn mất. Chỉ là loại tâm lý chênh lệch mãnh liệt này là sao? Ta muốn làm tay gấu mà!!! Ta cũng muốn nếm thử hương vị tay gấu mà!
|
Chương 205: Lúc này mới không phải cải bắp!
Không có tay gấu, Đinh Tiếu lập tức cảm thấy không có ý chí chiến đấu. Nhưng thịt và gân gấu vẫn bị cậu cho vào nồi tiến hành xào nấu chiên rán, chỉ là vì đã là trạng thái nửa khô, nhiều ít cũng sẽ có một loại mùi vị của khói, nhưng cũng không mất mùi vị đặc thù. Chu chủ động đưa cho Đinh Tiếu gần 100 cân thịt khô, trả lại cho Đinh Tiếu mấy cái xương gấu. Kỳ thực Đinh Tiếu đặc biệt muốn lấy cái móng vuốt gấu kia làm kỷ niệm, nhưng lợi trảo của hào hùng thoạt nhìn vẫn có thể lấy làm mũi săn xoa, nghĩ tới điều này, cậu cũng liền từ bỏ. Thôi, trở về bảo Khôn săn cho mình một con đi! Ta không tin với 500 năm tuổi thọ ta không ăn được 1 cái tay gấu! Vốn dĩ hào hùng Chu săn được không cần chia sẻ thịt thú với người trong thôn, nhưng vì hiện tại có một vị trí giả, lại còn là trí giả biết làm đồ ăn, cho nên mọi người đều thực chờ mòng có được vinh hạnh nhấm nháp hương vị này. Nhưng thân thích cũng có xa có gần, bằng hữu có dày có mỏng. Tuy thôn Thanh Phong chỉ có hơn 300 người, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể thấu tới. Mặc dù như vậy, Đinh Tiếu vẫn cảm thấy có chút khổ bức. Nhưng nói thật, là bọn họ có việc cầu người, làm chút đồ ăn cũng không coi là gì, vì thế cậu dứt khoát lại dùng biện pháp cũ, xiên thịt đi~! Thịt nửa khô xiên là một loại nếm thử phi thường mỹ diệu, trước kia Đinh Tiếu bọn họ cũng làm qua như vậy, nhưng lại chưa từng thử qua thịt gấu. Khác với thịt dê bò, thịt hào hùng rất màu mỡ, hơn nữa không biết là Chu dùng thứ gì hun, mùi thơm đặc biệt nồng đậm. Chấm với nước chấm Đinh Tiếu điều phối, mấy chục người này đều cảm thấy ăn ngon không chịu được. Đinh Tiếu cũng được nếm thử thịt nướng mà người trong lòng của Chu làm, một giống cái tên là Mạt. Không thể không nói, em gái tên Mạt này bộ dáng rất bình thường, so với Liên Chi và Miêu Miêu đã dần dần lớn còn kém rất xa. Nhưng người ta cười rộ lên đúng là có một phen ý nhị. Tóm lại cả người khiến người ta có một loại cảm giác rất thoải mái. Không nói nhiều lắm, có nhãn lực, làm việc cần mẫn, quan trọng là có một tay nướng thịt giỏi! Nghe ý tứ của Chu, Mạt ở trong thôn có vài giống đực đều rất thích, nhưng là hắn thích nhất.╭(╯^╰)╮, lòng tự tin của giống đực gì đó Đinh Tiếu quyết định không có ý kiến, nhưng cậu có thể nhìn ra được, Mạt rất thích Chu, hẳn là người có tình sẽ thành thân thuộc đi! Điểm Điểm ăn đến vui vẻ nhất, bản thân còn trộm xiên một chút keo sữa, trực tiếp làm cho cái nồi trước mặt người một nhà nhóc biến thành canh sữa. Khiến cho Giác vẻ mặt rối rắm, ca ca nhóc cũng trực tiếp xách đệ đệ lên cho nhóc hai cái bàn tay vào mông. Chỉ có Cẩm Phong vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục xiên thịt, sau đó đưa ra một ý kiến đúng trọng tâm: "Ăn cũng khá ngon." Kỳ thực một viên keo sữa hòa tan trong nhiều nước canh như vậy, chỉ gia tăng thêm một chút mùi sữa và một chút ngọt. Nhưng trên thực tế, cho thêm một chút ngọt này không những không ảnh hưởng tới hương vị của cả nồi, còn có tác dụng tăng độ đậm đà. Hơn nữa mùi sữa, cho thêm vào thịt hay là rau, cảm giác hương vị đều trở nên nồng đậm. Ngày ngày ăn ăn uống uống là trôi qua nhanh nhất, khi Đinh Tiếu cảm thấy đã thu thập đủ mỡ tùng điểu, Khôn cảm thấy chuẩn bị đủ thịt khô, bọn họ quyết định xuất phát đi tuyết sơn. Ngay từ đầu khi nghe được Khôn bọn họ muốn đi tới tuyết sơn, Chu phi thường lo lắng, nhưng nghe thấy lý do vì sao Khôn bọn họ lại muốn đi, hắn lại có hưng phấn muốn đi theo. Nhưng xét thấy vừa bị thương cùng với vừa về nhà, cuối cùng hắn vẫn không thể đi được. Điều này khiến cho hắn buồn bực vài ngày, vẫn là Mạt an ủi mới khiến hắn tâm tình tốt lên. Đương nhiên Đinh Tiếu không muốn phun tào hắn, đây chẳng lẽ không phải một thủ đoạn theo đuổi em gái của đám thiếu niên hay sao! Năm người mỗi người tự cõng hành lý của mình lên đường. Vì muốn bảo trì tốc độ với người dẫn đường, Khôn không dùng cước trình nhanh nhất. Nhưng mặc dù như vậy, Đinh Tiếu cũng cảm thấy vậy là đủ rồi, kỳ thực cậu vẫn luôn cho rằng, tốc độ của Dực Hổ đúng là đua xe trên đường cao tốc, tuyệt đối là thủ phạm hủy hoại kiểu tóc của người. Khôn đưa một phần thịt khô và những đồ vật khác đưa cho Giác bọn họ và người dẫn đường, tuy hắn nhờ người tộc Ngân Lang hỗ trợ cùng nhau vào núi, cũng không thể cung cấp cả ăn lẫn uống. Sức ăn của giống đực tộc Ngân Lang so với giống đực tộc Dực Hổ bọn họ có thể nói là nhỏ, nhưng cũng không phải người như Đinh Tiếu có thể so sánh. Nếu mang nhiều đồ như vậy, liền quá gây trở ngại hoạt động, quan trọng là bọn họ không biết phải đi bao lâu, trước khi chưa tới tuyết sơn, thịt khô này là không nên động. Ở Bạc Sa, tuyết sơn không phải một tòa núi cao, mà là một dãy núi thật lơn liên miên dài không ngớt. Nghe Tiếu nói, núi tuyết sơn chia Bạc Sa thành hai phần, đương nhiên đây chỉ là các thú nhân Bạc sa nghĩ là như vậy, vì ngoại trừ phía nam nối tiếp Thanh Sâm, hai mặt khác đi tới bờ biển, chỉ cần tiếp tục đi, vô luận ngươi ở chỗ nào của Bạc Sa, đều sẽ đi tới tuyết sơn. Mà theo truyền thuyết, tuyết sơn bên kia là rừng cây bốn mùa như xuân. Thôn Thanh Phong là một cái thôn xóm dựa gần vào giao giới của Thanh Sâm và Bạc Sa. Từ chỗ bọn họ tới nơi gần tuyết sơn nhất, lấy cước trình của tộc Ngân Lang cần 16 ngày. Tuy lúc này chắc chắn không thể dự đoán thời gian trở lại Thanh Sâm, nhưng cũng may hẳn là có thể trở về trước vụ thu hoạch mùa thu. Nghĩ tới điều này, Đinh Tiếu liền cảm thấy thực 囧. Xem ra du lịch, đặc biệt là loại lữ hành mạo hiểm thật là tiêu hao thời gian mà! Kỳ thực lấy tốc độ của hắc lão hổ nhà mình, mười một mười hai ngày liền không sai biệt lắm đi? Tuy là -- không quen biết đường. Dọc theo đường đi, bọn họ tận lực lựa chọn không đi ngang qua lộ tuyến của thôn xóm. Đây cũng không phải là Giác bọn họ lòng dạ hẹp hòi, mà là Đinh Tiếu cảm thấy vẫn nên khiêm tốn mới tốt. Nếu khiến tất cả người tộc Ngân Lang đều biết hai người tộc Dực Hổ bọn họ muốn mang theo ba người tộc Ngân Lang lên tuyết sơn mạo hiểm, cậu thật sự bị người toàn tộc hận thù. Tuy loại não bổ này không có khả năng, nhưng người nhiều phiền toái là tất nhiên, Đinh Tiếu cũng chỉ hi vọng càng đơn giản càng tốt. Dọc theo đường đi, vì phải lên đường nên Đinh Tiếu cũng không có quá nhiều thời gian tìm đồ ăn mới. Nhưng khi dừng chân, cậu vẫn phát hiện không ít thứ. Trong đó có một loại cây mọc đầy là cây hình cầu, khiến Đinh Tiếu vui sướng dị thường. Lá cây hình cầu màu xanh non, một lá đường kính lớn bằng bàn tay Khôn, toàn bộ thân thể tròn vo. Kỳ thực chính là lá cây hình quả trám mới đúng. Ngay từ đầu Đinh Tiếu còn tưởng rằng đây là quả của cây, nhưng Giác nói cho cậu, quả của loại cây này là màu đen, cũng lớn bằng nắm tay, ăn vào rất là chua. Loại lá cây này thì không có hương vị gì, nhưng cảm giác nhão dính không chịu được. Đinh Tiếu là loại người cái gì cũng muốn thử, huống chi thiên nhãn biểu hiện loại lá cây này có thể chữa ho giảm suyễn, còn có một thuộc tính kháng đói khát! Lúc trước loại thuộc tính này xuất hiện không cao, mà mỗi một lần đều bị coi là thứ tốt có thể làm món chính cùng cất trữ tốt. Lúc này cậu cũng tin tưởng tuyệt đối không phải là ngoại lệ. Vì thế cậu bảo Khôn hái luôn một sọt, cậu quyết định thí nghiệm từng phương pháp một. Phương pháp 1: Hấp chín, kết quả một nồi nước xanh mềm oặt, múc lên đúng là nhão nhoét khiến cậu nổi hết cả da gà. Cố mà nếm một chút, hương vị kỳ thực không tệ, chỉ là cũng không được coi là tốt. Nhưng cậu vẫn có thể nếm ra một chút vị ngọt thanh trong đó. Phương pháp 2: Nướng. Loại này hiệu quả tốt hơn một chút, nhưng rất dễ bị cháy, nhưng cạo đi lớp vỏ cháy bên ngoài, bộ phận "chín" bên trong ăn vào có một cảm giác mềm mại. Cảm giác rất giống bánh gạo nếp. Chỉ là cậu có thể chắc chắn, loại phương pháp này tuyệt đối sẽ không thành công, thứ này quá dễ bị cháy. Phương pháp 3: Nấu. Kỳ thực khi tiến hành được một nửa, Đinh Tiếu liền cảm thấy mình thất bại rồi. Lá cây này cắt thành khối trực tiếp hòa tan trong nước, phần bên dưới nước tan thành hồ, khiến cậu thật rối rắm. Phương pháp cuối cùng là cắt miếng phơi nắng, vì thế sau hai ngày, Khôn bọn họ rốt cuộc được ăn được thành phẩm từ loại lá cây này sau khi nghiền thành bột, lại gia công thành "cục bột" màu xanh lục. Lá cây sau khi phơi khô nghiền thành bột, lại dùng nước trộn cùng, khi trộn Đinh Tiếu cho thêm một chút muối, sau khi trộn bột xong nặn chúng thành từng viên như ngón tay. Loại đồ vật này khi nướng sẽ rất dễ cháy, vì thế bao một lớp thịt ba chỉ ở bên ngoài, như vậy vừa ngăn cách lửa với lá cây, lại có thể đem thịt mỡ của thịt ba chỉ đều thấm hết vào bên trong bột. Ăn vào thật đúng là ngoài thơm trong mềm, rất chi là ngon. Chỉ là loại lá cây này tuy lớn, phơi khô xong cũng chỉ còn dư lại một chút, muốn đem thứ này thành một trong những món chính, không gieo trồng phạm vi lớn là không thể thực hiện được. Đương nhiên việc này cũng không phải trách nhiệm của Khôn và Đinh Tiếu, còn làm thế nào để nuôi trồng cây này gì đó, tha lỗi cho người xứ khác như bọn họ hoàn toàn không biết gì cả. Khoảng cách tới tuyết sơn càng ngày càng gần, thời tiết cũng bắt đầu biến hóa một chút. Hiện tại đã là mùa hè, nhưng càng đi về phía Bắc, sớm muộn gì nhiệt độ cũng giảm. Cũng chỉ có thời gian giữa trưa mặt trời còn tạm được. Cũng may núi ở Bạc Sa tương đối nhiều, Giác bọn họ cũng biết một ít nơi có sơn động, lúc này mới khiến cho chỗ ở vào buổi tối không trở thành gánh nặng. Phải biết là gió bắc ban đêm ở Bạc Sa rất là lợi hại. Giữa trưa, một hàng người rời khỏi rừng rậm, tuy lúc trước còn có không ít cây cối, nhưng mấy trăm mét có lẽ chỉ có ba bốn gốc, đây không thể đem bọn chúng quy nạp vào rừng rậm được. Một khi cây cối giảm bớt, tầm nhìn trước mắt liền sẽ càng trống trải, có thể nhìn thấy tuyết sơn dưới bầu trời xanh ở nơi xa. Thậm chí Đinh Tiếu cảm thấy, những ngọn núi tuyết đó lang lóe sáng câu dẫn cậu! (Này này!) Ngay cả Khôn cũng hiếm khi biểu hiện ra biểu tình hưng phấn trên mặt, phải biết là, trước kia loại vẻ mặt này chỉ dành cho Tiếu Tiếu, chỉ tiếc biểu tình của lão hổ không ai có thể đọc hiểu. Giác, Tiếu và Ngụy ba người cũng thực vui vẻ, tuy tuyết sơn đối với bọn họ là tượng trưng cho sự nguy hiểm, nhưng cũng là địa phương thần thánh trong lòng họ: "Xem ra chúng ta cùng lắm ba ngày nữa là có thể tới chân tuyết sơn." Giác nói. Đinh Tiếu một bên gặm táo hái trong rừng, một bên gật đầu: "Đúng! Chúng ta chỉ cần leo lên 1 cái đỉnh núi nhìn về phía xa, liền biết đại khái tình huống." Mọi người cũng đều gật đầu. Sau đó chuẩn bị tiếp tục lên đường. Khi một lão hổ ba lão lang đi được vài bước đang định tăng tốc, Đinh Tiếu "ngao" một cái khiến bọn họ bị dọa giật hết cả mình. "Khoan đã, đừng đi!!!" Sau đó cậu lộn nhào từ trên lưng hắc lão hổ nhà mình lăn xuống, vài bước liền nhằm về phía một tảng đá lớn. Mọi người cũng mờ mịt đi theo, chờ khi bọn họ tới nơi, cũng đã nhìn thấy Đinh Tiếu ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt biểu tình rối rắm: "Tại sao lại có thể như vậy?" Đây là Tiếu Tiếu nhỏ giọng thì thầm nói. Khôn sáp lại gần: "Cải bắp này thực nhỏ, không ngon" Đinh Tiếu hung hăng trừng mắt nhìn Khôn một cái: "Cái này không phải là cải bắp!!! Đây là tuyết liên anh có biết không! Đây là tuyết liên hoa!!! Anh thấy qua cải bắp nhỏ như vậy sao?!!!" A? Hình như có cái gì đó không đúng thì phải? _ _Đinh Tiếu lập tức phản ứng lại, chẳng lẽ địa vị cải bắp rất cao sao?o(╯□╰)o ba chữ tuyết liên hoa này đối với Giác bọn họ mà nói thực xa lạ. Vì bên này không phải phạm vi lãnh địa của tộc Ngân Lang, hơn nữa vì gần tuyết sơn cũng không phải khu vực săn thú, cho nên ngoạn ý này bọn họ cũng chưa thấy qua. Quan trọng là trước kia bọn họ rất ít khi có hứng thú với đồ vật màu xanh lục. Ngụy dù sao cũng nhỏ tuổi một chút, cho nên không nhịn được hỏi: ""Tuyết liên hoa là cái gì?" Đinh Tiếu trả lời: "Là một loại dược liệu rất tốt, có thể trị rất nhiều bệnh, nó chính là một loại dược liệu cần tìm trong lần đi này của chúng ta." Chỉ là bản thân não bổ quá mức mà thôi, nhưng không quan trọng, có là được!!! Nếu tìm được một loại dược liệu trong đó, vậy chứng tỏ y cuốn của tộc Dực Hổ viết đều là sự thật! Nếu tuyết sơn của bọn họ có các loại thần dược, vậy cũng chính là phúc của tộc nhân bọn họ! "Thứ này chứa đựng như thế nào?" Đinh Tiếu sờ sờ cằm: "Vẫn là phơi nắng đi. Chúng ta nhìn xem ở xung quanh còn có hay không lại tiếp tục lên đường!"
|