Đổ Thạch Sư
|
|
Chương 60
x
Một khối mao liêu nhỏ như vậy, thế mà kích cỡ đoàn năng lượng bên trong lại nhỏ hơn khối cao Băng Chủng kia ít nhất gấp đôi! Hoạt tính của năng lượng cũng mạnh hơn, những tiểu mao cầu này vừa nhẹ nhàng vừa nghịch ngợm va đập vào cảm nhận của Bạch Tử Thạch, dày đặc đến mức bao trọn lấy toàn bộ cảm nhận của cậu vào trong, tựa như ngâm mình trong một dòng suối ấm áp.
Thủy Tinh Chủng! Ít nhất là Thủy Tinh Chủng! Bạch Tử Thạch trừng lớn mắt nhìn khối mao liêu hình dạng không có gì đặc biệt này, cả khối mao liêu đều lộ ra màu đen thẫm, nhìn kỹ, thì mới thấy trên một phần nhô ra của mao liêu có một mảng nhỏ trứng muối không rõ ràng lắm, màu sắc cũng không rõ, trừ nó ra thì chả có biểu hiện gì đặc biệt tốt, nhưng bên trong khối mao liêu tầm thường thế này lại có Thủy Tinh Chủng!
Có khối Thủy Tinh Chủng này, Bạch Tử Thạch hoàn toàn chướng mắt mấy khối mao liêu chọn lúc trước, mặc dù so với trước, khối mao liêu này nhỏ hơn, nhưng năng lượng ẩn chứa bên trong một chút cũng không kém, mấu chốt nhất là, nó dễ hấp thu a!
Nhìn thời gian bên ngoài cũng không còn sớm, Bạch Tử Thạch dứt khoát không đem mao liêu trong tay để xuống, trực tiếp đi đến đâu mang theo tới đó, xem mao liêu xong liền để luôn bên cạnh mình, làm Sigma nhìn thấy vừa tò mò lại vừa buồn cười, ông đi tới ngạc nhiên nói: “Thế nào? Nhìn trúng khối này?”
“Vâng.” Bạch Tử Thạch dứt khoát gật đầu, Sigma cầm khối mao liêu lên, nhìn kỹ một chút, một hồi lâu sau mới nhíu mày: “Khối mao liêu này khó nói được, biểu hiện không được tốt lắm, nhưng mà. . .” Ông lại đem mao liêu lật lên một lần, “Nhưng mà, ta cảm thấy đổ tính vẫn rất lớn. Tính chất liêu tử rất chặt chẽ, chỗ trứng muối xuất hiện cảm giác cũng tốt. . .” Bạch Tử Thạch mỉm cười: “Ta cũng cảm thấy vậy.” “Nếu ngươi đã chọn, vậy thì lấy khối này đi.” Sigma sờ sờ đầu cậu, từ ái nói, “Thời gian cũng không còn sớm. Chúng ta trở về đi thôi, sau này còn nhiều thời gian. Bài tập —- giao cho ngươi, nhớ kỹ sau khi về nhà, viết một phần tâm đắc cho ta.” “Ngô.” Yêu cầu của lão sư Bạch Tử Thạch nghiêm túc ghi nhớ trong lòng, trong đầu đã bắt đầu cân nhắc phải viết thế nào. Đồ đệ chăm chỉ như vậy làm cho Sigma rất vui mừng, ông dẫn tiểu á thú nhân đi ra ngoài, trước khi đi còn chào hỏi Simba, Simba vẫn như cũ từ chỗ thật xa chạy lại đón, hàn huyên với Sigma hai ba câu, rồi quay sang phía Bạch Tử Thạch, giọng nói rất ôn hòa: “Chọn được mao liêu rồi sao?” “Vâng. Cám ơn a đạt Simba.” Bạch Tử Thạch cười nói cảm ơn, sau đó giơ giơ khối mao liêu trong tay. Simba vừa nhìn liền cười: “Sao lại chọn một khối bé tý tẹo thế này? Ta nhớ bên trong có rất nhiều liêu tử không tệ, ngươi không cần tiết kiệm cho a đạt.” Bạch Tử Thạch lắc đầu “Khối này rất tốt rồi.” Đến đây, Simba cũng không nói gì nữa, bất quá nhìn khối mao liêu hình dáng không có gì đặc biệt này, trong lòng Simba rất tán thưởng Bạch Tử Thạch hiểu lý lẽ như vậy, dù sao mặc dù những mao liêu trong kho này lúc vừa khai thác ra đã bị công hội đổ thạch sư chọn qua một lần, đem một số biểu hiện tốt nhất chọn đi, nhưng vẫn có những mao liêu có tiềm lực ra Thủy Tinh Chủng, nếu Bạch Tử Thạch thật sự lấy đi một khối liêu tử như vậy, hắn xem ra sẽ xuất huyết lớn (tổn thất lớn). Bây giờ thấy Bạch Tử Thạch chọn thế này, hẳn là một người biết thông cảm với người khác. Hơn nữa, hắn thân là người phụ trách mỏ quặng, tuy không phải là đổ thạch sư, nhưng con mắt xem mao liêu vẫn có một chút, khối mao liêu nhỏ này biểu hiện cũng không thu hút. Hiện tại Bạch Tử Thạch chọn một khối mao liêu thế này, Simba còn cảm thấy lễ gặp mặt này hơi nhỏ. Nhưng, Bạch Tử Thạch có nghĩ như vậy đâu, Simba lại không hề biết, cậu ấy là biết rõ bên trong có một thứ cực phẩm. Trong lòng cũng có chút băn khoăn: “A đạt Simba, tặng ta một khối mao liêu thế này không có vấn đề gì chứ?” “Không sao không sao, khối mao liêu bé thế này bán cũng là luận cân thôi, nhiều nhất hai vạn điểm. Tặng ngươi, cũng không có gì quan trọng.” Nghe thấy Bạch Tử Thạch còn quan tâm mình, nụ cười trên mặt Simba càng đậm, dầu gì cũng là người phụ trách mỏ sơ đại, một hai khối mao liêu trong cái thương khố kia hắn vẫn làm chủ được, cho dù Bạch Tử Thạch chọn khối biểu hiện tốt nhất, tối đa cũng chỉ là một khối Thủy Tinh Chủng phiêu lục, hoặc là loại kích cỡ không lớn, hai, ba trăm vạn điểm, cho Bạch Tử Thạch làm lễ gặp mặt thì sao? Cậu ấy vừa là đồ đệ của Nhã Gia Sigma, lại là bạn lữ của Vincent hai tầng thân phận lễ gặp mặt này cũng không tính là quá long trọng. Chớ nói chi hiện giờ cậu ấy chỉ chọn một khối nhỏ tầm thường, loại mao liêu luận cân bán. “Vậy ta an tâm.” Bạch Tử Thạch gật đầu, cậu cũng an lòng, sẽ không làm Simba chọc tới phiền toái, mao liêu này ở trong mắt Simba cũng không quá đáng giá, này là đủ rồi. Tiểu đông tây này còn sợ người ta đòi lại sao? Nhìn thấy bộ dạng coi trọng của tiểu á thú nhân, trên mặt Sigma không khỏi lộ ra tươi cười, lần này Simba nhìn nhầm rồi, Bạch chính là lần đầu tiên để ý một khối mao liêu đến thế, ngay cả chính ông xem, thì khối mao liêu này cũng không đơn giản chỉ hai vạn điểm. Nhưng buôn bán mao liêu chính là chuyện như vậy, yết giá là chuyện của người bán, mua chính là chuyện của người mua, buôn bán lời hay lỗ, đều tự chịu, dựa vào nhãn lực mà thôi. Bất luận trong khối mao liêu này có phỉ thúy dạng gì, nó ở trong mắt Simba, chỉ là hai vạn điểm. Về phần sau khi giải ra, thì không liên quan nhiều đến Simba. Nhìn thấy tiểu á thú nhân đối diện thở phào nhẹ nhõm, lấy kinh nghiệm của Simba cũng đã nhìn ra tiểu đông tây này hoàn toàn không phải lo lắng cho mình, hơn nữa, nụ cười của Nhã Gia Sigma có chút ý tứ. Hắn nhìn nhìn mao liêu Bạch Tử Thạch cầm trong tay, chẳng lẽ là vì bên trong có nguyên liệu tốt? Simba sờ sờ mũi, lòng hiếu kỳ cũng bị treo ngược lên. “Nếu không, ở đây giải đi?” Hắn đề nghị. Bạch Tử Thạch há hốc mồm muốn cự tuyệt, nếu giải ra ở đây, vậy quá đả thương Simba rồi. Song, Sigma nhìn Bạch Tử Thạch một cái, một bàn tay xoa xoa đầu cậu: “Đi a, vừa lúc ở đây có công cụ.” Lời cự tuyệt của Bạch Tử Thạch cứ như vậy đến khóe miệng rồi lại chạy ngược về, sư phụ đáp ứng làm vậy, khẳng định là có lý do. Simba nhanh chóng dẫn bọn họ đến cạnh giải thạch cơ. Cực phẩm phỉ thúy ở bên trong, Bạch Tử Thạch cũng không dám tự mình giải, cái trình giải thạch thối của mình, không chừng lại đem nó giải sụp, đến lúc đó lại chẳng có chỗ mà khóc, cũng không dám hi vọng đổ thạch sư cấp 8 giải thạch cho mình, Bạch Tử Thạch nhờ Simba tìm một giải thạch sư cực kỳ có kinh nghiệm. Simba nhìn nhìn khối mao liêu nhỏ kia, càng nghĩ thầm thêm, một khối liêu tử như thế, mà còn trịnh trọng yêu cầu một giải thạch sư kinh nghiệm phong phú? Lòng hiếu kỳ của hắn thật sự càng ngày càng cao. “Được a.” Sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Bạch Tử Thạch, Simba kêu người tìm giải thạch sư tốt nhất trong khu mỏ đến, sau đó mặc cho Bạch Tử Thạch cùng lão sư phụ ngồi xổm trước khối mao liêu nhỏ giọng thương lượng. Sigma vẻ mặt đầy tươi cười, Simba đã đi qua cùng ông đứng chung một chỗ hàn huyên về Bạch Tử Thạch: “Cũng là một hài tử tốt. Nhưng mà phối với Vincent vẫn còn có chút. . .” “Bây giờ Bạch vẫn chưa đủ để xứng đôi với Vicent, nhưng, Simba, cậu ấy có đầy đủ tiềm lực, cho cậu ấy thời gian, cậu ấy sẽ mạnh hơn cả những người mà Chrollo nhìn trúng, hơn nữa, quan trọng nhất là, Vicent yêu cậu ấy.” “Ngài cảm thấy cậu ấy sẽ mạnh hơn cả những người mà thành chủ nhìn trúng sao?” cho tới bây giờ Simba chưa từng nghe thấy Sigma đánh giá á thú nhân nào cao như vậy, không khỏi ngạc nhiên. “Tám phần nắm chắc.” Sigma mỉm cười gật đầu, “Simba, trở về nói cho Chrollo, bảo nó cho Bạch Tử Thạch một chút thời gian. Quan trọng nhất là, phải nói cho nó biết, Vicent thật sự rất yêu cậu ấy. Không phải là chấp nhất với mối tình đầu gì đó. Ta biết tình thế bây giờ rất nghiêm trọng, nhưng một người bạn lữ khế ước (hôn nhân) của Vicent có thể có bao nhiêu tác dụng?” Nói tới đây, nụ cười trên mặt Simba cũng hơi phai nhạt: “Nếu như không phải chuyện đã nghiêm trọng tới một trình độ nhất định, thành chủ sẽ không như vậy. Hơn nữa, ngài cũng không cần quá lo lắng, thành chủ sẽ không tạo ra việc gì uy hiếp đến an nguy thân thể của Bạch Tử Thạch.” “Điều này ta biết.” Sigma gật đầu, việc Chrollo làm đơn giản chính là tạo cơ hội cho á thú nhân nó nhìn trúng mà thôi, “Nhưng ta không hy vọng nó gây ra trở ngại cho hạnh phúc của Vicent.” Simba trầm mặc, hắn nhìn tiểu á thú nhân đứng ở bên cạnh giải thạch cơ, ánh mắt long lanh nhìn đá mài chuyển động, thở dài một hơi: “Ta sẽ trở về chuyển cáo cho thành chủ.” Sigma gật đầu. Simba dời đi cái chủ đề khiến người ta cảm thấy nặng nề này: “Nhã Gia, khối mao liêu vừa nãy Bạch hỏi ta tặng cho cậu ấy có vấn đề gì không, ta trả lời không sao, lúc ấy hình như ngài cười có chút ý vị sâu xa a.” Nhắc tới vụ này, trong mắt Sigma lộ ra chút tiếu ý: “Dù sao trong mắt ngươi cũng chỉ nhiều nhất là hai vạn điểm.” Ý tứ trong lời nói này! Simba kinh ngạc: “Thật sự chẳng lẽ là khối nguyên liệu tốt?” Sigma lần này không quanh co nữa trực tiếp gật đầu: “Cũng có thể đổ.” Simba cũng không cảm thấy gì, chỉ lắc đầu, buồn cười nhìn Bạch Tử Thạch: “Tiểu đông tây này, còn rất quỷ, sợ ta đem đồ lấy lại hay sao chứ?” Bạch Tử Thạch thật đúng là sợ hắn lấy đồ lại! Phỉ thúy bên trong thật sự là quá tốt! “Ra sương mù! Ra sương mù! Hiện tại mới sát một lớp vỏ a! Cư nhiên liền ra sương mù!” Lão sư phụ dựa vào kinh nghiệm giải thạch nhiều năm, vừa mới mài ra một chút đường văn mang màu sắc đã thu tay, ông cẩn thận quan sát một lát, “Là sương mù màu tím đen! Khả năng ra Tử Phỉ Thúy rất lớn a!” Thanh âm kích động của lão sư phụ lập tức hấp dẫn lực chú ý của hai người đang nói chuyện bên này, Simba sải bước vọt tới, lúc đang kiểm ra dáng vẻ ô cửa sổ, trong lòng nhất thời nảy ra một loại ý nghĩ ‘có lẽ thật sự sẽ hối hận’. “Sát! Đổi giấy ráp thô, tiếp tục sát!” Đem mao liêu trả lại cho lão sư phụ, Simba nói một câu, lão sư phụ cũng là tay già đời, nhìn lớp sương mù màu tím đen, sao lại không biết phải làm thế nào chứ? Bạch Tử Thạch hưng phấn đỏ bừng hai má, cậu biết bên trong chắc là phỉ thúy Thủy Tinh Chủng, nhưng không nghĩ tới lại là Tử Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng! Phỉ thúy màu tím càng dễ hấp thu hơn Lục Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng a!
|
Chương 61: Tư thái tuyệt thế
Lão sư phụ lấy giấy ráp thô từ thùng dụng cụ ra, sau đó đem gấp lại thành hình vuông, chỉ chừa ra một mặp ráp áp vào tầng sương màu tím đen kia bắt đầu mài, từng hạt vụn của giấy ráp màu đen và những hạt tinh thể thuận theo những động tác vừa thành thạo vừa cẩn thận của lão sư phụ rơi xuống từ giấy ráp và nguyên thạch. Bởi vì khối mao liêu này thật sự không lớn lắm, tổng cộng có 5kg, ngay cả Bạch Tử Thạch một tay cũng có thể cầm được, lớp vỏ của khối mao liêu này cũng xem như mỏng, lão sư phụ chỉ dùng đá mài mài 2, 3cm là thấy được lớp sương mù mỏng màu tím đen, hiện giờ đang dùng giấy ráp mài lớp sương mù này không tới 5 phút đồng hồ, lão sư phụ đã ngừng công việc trong tay, lấy nước giội lên trên, quan sát một lát rồi ngẩng đầu hưng phấn nói với mọi người: “Ra lục!” Ở đây có quy tắc bất thành văn là phải để cho chủ nhân mao liêu xem liêu tử đầu tiên, lão sư phụ liền đem mao liêu trong tay đưa cho Bạch Tử Thạch trước, tiểu á thú nhân vội vàng nhận lấy, chỗ cửa sổ được mở ra lộ ra một mảng nhỏ màu tím thẫm, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng vừa sâu thẳm vừa thần bí, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy vô cùng đẹp mắt, mà tính chất phỉ thúy càng giống như trong suốt, đầy rực rỡ, thông thấu mà sáng ngời. “Thủy Tinh Chủng Tử Phỉ Thúy. . . Cư nhiên là Thủy Tinh Chủng Tử Phỉ Thúy!” Simba đứng ở bên cạnh Bạch Tử Thạch tất nhiên thấy rất rõ mảng phỉ thúy ra lục này, Tử Phỉ Thúy phát ra hào quang mê người khiến hắn cũng không tự chủ được hạ thấp thanh âm, giống như một loại thầm thì trầm thấp không thực. Chỗ mở cửa sổ chính là Thủy Tinh Chủng, nếu như bên trong không có biến dị, thì phỉ thúy bên trong có thể còn vượt trội hơn. Simba không khống chế được nhìn Bạch Tử Thạch một cái, hắn nghĩ đến lời tiên đoán mà Sigma nói, bỗng nhiên có cảm giác —- thật sự mở tiếp, hắn có thể thật sự sẽ hối hận khi tặng cho đối phương một khối mao liêu như thế này. Bạch Tử Thạch bây giờ chỉ lo vui vẻ, nâng khối mao liêu kia nhìn lại nhìn, một lúc lâu mới lưu luyến không rời giao lại về tay lão sư phụ. Trong lòng lão sư phụ cũng kích động không thôi, Tử Phỉ Thúy a!!! Có thể đích thân giải khai một khối Tử Phỉ Thúy, còn là Thủy Tinh Chủng Tử Phỉ Thúy, cảm giác này, không phải đơn giản chỉ dùng một từ sáng khoái có thể nói hết. Huống chi, nhìn tính chất và hình dạng của khối phỉ thúy này, nói không chừng sẽ có ngạc nhiên lớn hơn nữa! Sư phụ hoàn toàn không tính toán đổi công cụ, cho dù mệt một chút chậm một chút, ông cũng không muốn phỉ thúy bị hư hao dù chỉ một chút xíu. Mọi người ở đây đều có quyết định này, tất cả đều rất kiên nhẫn cùng nhau đợi, nhất là Bạch Tử Thạch, cậu đứng ở bên cạnh sư phụ giải thạch, nhìn chằm chằm không chớp mắt. Sigma nhìn thế cảm thấy rất khả ái, chọc cho trên mặt ông luôn mang theo nụ cười từ ái. Không thể không nói, ở Bác Nhã đại lục, loại dáng vẻ như Bạch Tử Thạch thế này, chính là thuộc manh hệ. (<~ đáng yêu, dễ xg) Thủ pháp của sư phụ giải thạch vô cùng thành thạo và tự nhiên, nắm bắt độ mạnh yếu và đắn đo góc độ biến hóa vô cùng chuẩn, khiến cho Bạch Tử Thạch ở bên cạnh nhìn thực sự kinh thán, cuối cùng ông cũng nhanh chóng mài hết lớp vỏ đá vừa vặn để lộ ra một lớp sương mù mỏng màu tím đen ở mặt ngoài phỉ thúy, hoàn toàn không thương tổn bản thân phỉ thúy. Sư phụ quyết định trước tiên sẽ đem vỏ đá mài hết, còn phỉ thúy bên trong thì cần dùng giấy ráp mịn mài lại, như vậy mới có thể bảo vệ chất thịt của phỉ thúy ở mức tối đa. Vì vậy, chỉ hơn 10 phút sau, lão sư phụ liền để giấy ráp thô xuống, lúc này hình dạng phỉ thúy cơ bản đã có thể thấy, phỉ thúy nhỏ hơn 2cm so với bàn tay của Bạch Tử Thạch, hình dáng cư nhiên lộ ra hình dạng tựa như mắt mèo, rất là thần kỳ. Sau khi đổi sang giấy ráp mịn, thủ pháp của sư phụ giải thạch so với vừa rồi mềm nhẹ dịu dàng hơn nhiều, lớp sương mù kia chỉ còn một chút rất rất mỏng, bị sư phụ giải thạch nhẹ nhàng mài qua liền ‘rắc rắc’ rơi xuống, Tử Phỉ Thúy liền giống như một mỹ nữ vén lên khăn che mặt của nàng, lộ ra tuyệt thế dung mạo của nó. Phỉ thúy hình mắt mèo có màu sắc giống như màu quả nho chín, dưới ánh mặt trời tỏa ra một loại trong suốt long lanh, cả khối cực phẩm phỉ thúy lớn như vậy đều là màu tím thẫm, không có bất kỳ màu sắc pha tạp nào, cũng không có bất kỳ biến chủng gì, cả một khối, mang vẻ yêu dị quyến rũ. Tử Nhãn Tình! Khối phỉ thúy này chính là cực phẩm nhất trong Tử Phỉ Thúy, chỉ duy nhất mình nó! Hiện giờ khối Tử Nhãn Tình này đang được Bạch Tử Thạch cẩn thận nâng trong lòng bàn tay, ánh mặt trời xuyên thấu qua phỉ thúy khiến cả bàn tay cậu đều ánh lên một mảnh tím đậm, cơ hồ có thể nhìn thấy cả đường chỉ tay của cậu. Cậu si mê nhìn khối phỉ thúy này, thật lâu sau mới phát ra một tiếng thở dài như mê sảng. Thật đẹp! Viên Tử Nhãn Tình này tựa như ánh mắt của tình nhân, tản ra nồng đậm phong tình, cảm giác giống như một vị mỹ nhân đa tình ngưng mắt nhìn lại, vẻ phong tình vạn chủng đó rót thẳng vào tận đáy lòng. Trên địa cầu, Tử Nhãn Tình, còn gọi là lòng của nữ nhân, e rằng chính là do điều này, màu tím, là một loại màu sắc bao hàm vẻ quyến rũ và thần bí. “Tử Nhãn Tình a. . . Tử Nhãn Tình lớn như thế này. . .” Simba mê muội nhìn khối cực phẩm Tử Phỉ Thúy này, nhẹ giọng nói, “Loại Tử Phỉ Thúy có phẩm chất này, bao nhiêu năm qua đều chưa từng thấy.” Tiếp theo chính là yên lặng thật lâu, bốn người ở đây đều ngưng thần nín hơi nhìn khối phỉ thúy mỹ lệ đến mức đoạt nhân tâm phách này (đoạt lấy trái tim con ng` or ~ thần hồn điên đảo). Thật lâu sau, Simba mới thở dài một hơi: “Nếu như không phải phỉ thúy là chìa khóa tiến hóa của thú nhân. Thì phỉ thúy thế này, ai có thể nhẫn tâm để chúng nó bị hấp thu, tan biến mất chứ.” Lời này, hết sức được lòng mọi người ở đây. Ngay cả thú nhân, lúc hấp thu phỉ thúy cũng từng phát ra cảm thán như vậy. Simba nhìn về phía Bạch Tử Thạch, cuối cùng lộ ra một nụ cười phát ra từ nội tâm: “Nhãn lực của ngươi không tệ.” Thấy Bạch Tử Thạch có chút ngượng ngùng, Simba lộ ra một vẻ mặt xấu xa, “Nói thật, bây giờ ta thật đúng là có chút hối hận.” =口=. . . Đây là vẻ mặt của Bạch Tử Thạch. Simba nhịn không được cười ha ha: “Nhưng mà, ta nói chuyện vẫn sẽ giữ lời, xem ngươi bị dọa sợ kìa.” = =. . . Mắt bạn hai mí thể hiện trung thực ý nghĩ nội tâm của Bạch Tử Thạch. Nói đùa xong, Simba nghiêm túc nói: “Ngươi có dự định gì không? Ngươi có cân nhắc đến việc đem khối Tử Nhãn Tình này bán đi không?” Bạch Tử Thạch lắc đầu: “Bạn lữ của ta muốn tấn cấp lên cấp 7, ta muốn đem khối phỉ thúy này giữ lại cho hắn.” Simba ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lại cười ôn hòa: “Ta nghĩ hắn nhất định sẽ rất cao hứng.” Nghĩ đến Vincent, trên mặt Bạch Tử Thạch cũng không nhịn được lộ ra một nụ cười nhu hòa: “Ân.” Bạch Tử Thạch đi theo Sigma trở về, Simba cũng kết thúc một ngày làm việc, về đến nhà, á thú nhân hỗ trợ ở đây vội tiến đến giúp hắn cầm các thứ, Simba gật đầu với người đó: “Chrollo đâu?” “Thành chủ ở thư phòng.” Trong thư phòng, á thú nhân có cặp mắt đen đang chuyên chú nghiên cứu một phần tình báo được truyền đến, lúc Simba tiến vào liền thấy ở đáy mắt hắn một quầng thâm đen, thở dài một tiếng, rồi đi qua: “Chrollo, phải chú ý nghỉ ngơi, trông bộ dạng ngươi giống như đã lâu chưa ngủ vậy.” Thành chủ ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ, nhìn thấy người tới, áp lực nhàn nhạt tràn ngập quanh người hắn trong nháy mắt biết mất không còn dấu vết: “A cha. . . sao ngươi lại về đây?” Simba đi qua xoa xoa hai má Chrollo: “Tới thăm ngươi một chút.” Thành chủ kéo tay hắn ngồi xuống, tâm tình khó có được vui vẻ nhìn Simba đang chua xót trong lòng, ai cũng biết Karen gia (huyết mạch của Oliver) trời sinh ra đã là nhân vật đứng đầu đại lục, nhưng những nỗ lực của Karen gia vì điều đó, thì có ai biết được đây? Vị trí nhạy cảm đi kèm với địa vị siêu nhiên của Á Thành, duy trì quan hệ giữa Á Thành và mười đại bộ lạc, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng. Mười đại bộ lạc đều muốn nuốt trọn Á Thành cho riêng mình, nhìn chòng chọc thèm thuồng vẫn chưa bao giờ buông tha ý định. Nhưng vì giữa mười bộ lạc luôn kiêng kỵ lẫn nhau, nên thay vì một bộ lạc trong đó được như ý, không bằng mọi người ai cũng không chiếm được, như vậy mới an toàn hơn chút. Nhưng cân bằng này, theo lượng sản xuất phỉ thúy giảm dần càng trở nên nhỏ bé và mong manh. Hiện nay Á Thành còn có thể cầm cự được, có một phần công lao là dựa vào sự vượt trội của công hội đổ thạch sư ở trên đại lục, cùng với địa vị của Á Thành trong lòng á thú nhân. Trong mười đại bộ lạc, á thú nhân có cấp bậc cao trong tầng quản lý cũng có cống hiến to lớn đối với việc duy trì tính độc lập của Á Thành. Có thể nói, gia tộc Karen là thần tượng của á thú nhân, những á thú nhân từng học qua lịch sử đều nhớ kỹ là ai thay đổi địa vị của á thú nhân, nhất là sự tồn tại của công hội đổ thạch sư khiến cho bản thân á thú nhân càng cảm nhận rõ các lợi ích thực tế, loại lợi ích thực tế này vẫn luôn được kéo dài đến tận nay. Hai phụ tử hàn huyên một hồi, Simba mới nói ra chuyện hôm nay: “Ta đã gặp Bạch Tử Thạch.” Chrollo hơi ngơ ngác một chút, rũ xuống tầm mắt: “Cậu ta. . . là người thế nào?” “Rất đáng yêu, cũng rất hiểu chuyện, cũng rất có thiên phú. Là một đứa trẻ tốt.” Simba sờ sờ đầu Chrollo, “Nhã Gia Sigma bảo ta chuyển lời cho ngươi, Bạch Tử Thạch sẽ trở thành một á thú nhân cường đại, có thể còn mạnh hơn mấy người kia.” Mạnh trong miệng Sigma cũng không phải là mạnh mẽ ở phương diện đổ thạch, mà là mạnh đối với việc cải thiện cục diện của Á Thành. “Cậu ta có thiên phú trở thành đổ thạch sư cấp 8 ư?” Chrollo lúc này thật sự kinh ngạc, đổ thạch sư cấp 8, đây là danh hiệu rất cao mà đổ thạch sư có thể đạt được trên con đường này, cấp 9 trong truyền thuyết, chỉ có một mình Oliver David từng đạt được. Lực hiệu triệu của một đổ thạch sư cấp 8 cường đại đến mức thế nhân khó có thể tưởng tượng. Hiện tại, Sigma đã vì Á Thành chống chọi không ít áp lực tới từ khắp nơi, nhưng tuổi Sigma đã lớn dần, những người khác trong công hội đổ thạch sư Chrollo lại không yên tâm. Một khi Sigma qua đời, thì áp lực của Á Thành sẽ đột nhiên tăng lên. “Hôm nay cậu ta đổ ra một khối Tử Nhãn Tình.” Simba mỉm cười nói, “Một khối Tử Nhãn Tình khoảng 3 kg.” “Tử Nhãn Tình?!” Chrollo nheo mắt lại, hắn nhớ tới mấy ngày nay điều tra về Bạch Tử Thạch, hình như từ khi cậu ta bắt đầu đổ thạch tới giờ, thời điểm đổ trướng toàn bộ đều là đại trướng! Hơn nữa, ở trên đường tới Á Thành, cậu ta còn đổ trướng một khối Huyết Phỉ! Huyết Phỉ và Tử Nhãn Tình, dạng cực phẩm phỉ thúy như thế, lại bị một cái thái điểu mới nhập môn đổ ra, nếu như chỉ nói là vận khí, thì vận đạo của Bạch Tử Thạch cũng quá mạnh rồi! Cuối cùng, thành chủ gật đầu: “A cha, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ, Vicent là a đệ ta, ta cũng mong hắn có thể hạnh phúc.”
|
Chương 62: Ladopa gaoling
Vincent cường tráng nhanh nhẹn len lỏi giữa đám cây cối cao lớn, hắn thuần thục đè thấp tiếng bước chân đến gần như lặng yên không một tiếng động giữa rừng cây rậm rạp, tránh né những cành cây cản trở hoạt động một các có kỹ xảo, dù không tránh được cũng sẽ nhẹ nhàng dùng xảo kình đẩy chúng ra, nghe núi mà đi giống như một cơn gió thổi qua. Trên người hắn bôi lên dịch cây ngải thảo (ngải cứu) mà phần lớn dã thú đều vô cùng ghét, loại chất lỏng này không chỉ có thể xua đuổi một số dã thú, mà còn có thể loại bỏ một số loại côn trùng có hại không lớn lắm nhưng có thể tạo thành phiền toái cực lớn cho thú nhân.
Đây đã là ngày thứ tư hắn ra ngoài, hắn bay 8300 km cự ly, cuối cùng ở sáng ngày thứ hai đến được cao nguyên Ladopaz. Ladopaz ở hướng tây bắc của Á Thành, địa thế cao hiểm trở, thảm thực vật nhiều lấy rừng cây lá kim làm chủ. Mãnh thú xếp hạng thứ ba, Ám Ảnh Điêu thú sống ở trên vách núi đá của cao nguyên Ladopaz, chúng có thị lực nhạy bén nhất, có thể ở độ cao gần vạn mét trên bầu trời dễ dàng thấy rõ một con kiến nhỏ tí trên mặt đất, lông vũ của chúng cứng rắn sắc bén, lông đuôi thậm chí có thể cắt vụn đá, đôi cánh khổng lồ xòe hết ra có thể đạt đến độ dài 7, 8m, móng vuốt sắc bén có thể dễ dàng cào nát vụn đá. Nhưng điểm nguy hiểm nhất của Ám Ảnh Điêu thú không phải là những thứ đã nói ở trên, mà là tốc độ của nó, tốc độ lao xuống 2680 km/h, thợ săn cấp 4 trở xuống gần như đều không nhìn thấy quỹ đạo di chuyển của nó.
Mục tiêu chuyến này của Vincent hoa ‘Ladopa Gaoling’, chỉ sinh trưởng ở sườn vách đá, nơi gió lớn và rét lạnh. Trên cao nguyên Ladopaz vách đá như thế rất nhiều, vì vậy, nơi nào cũng là khu vực Ladopa Gaoling có năng suất cao, nói là năng suất cao, cũng chỉ là tương đối mà thôi, loại hoa này điều kiện sinh trưởng phi thường khắc nghiệt, toàn bộ đại lục sản lượng một năm cũng không đến hai nghìn đóa. Ladopa Gaoling là thánh phẩm trì hoãn lão hóa, hết sức được người trên Bác Nhã đại lục truy phủng, loại hoa này nhất định phải dùng trong 24 giờ sau khi hái xuống, không dùng sẽ héo rũ, ăn không chỉ không có lợi mà còn có hại, thế nên khi hái xuống, phải lập tức dùng. Không chỉ vậy, bởi vì loại hoa này đối với Ám Ảnh Điêu thú mà nói không chỉ là thứ cần thiết để nâng cao tố chất thân thể của tiểu điêu thú, mà còn là thánh phẩm chữa trị khi bị thương, thế nên chỗ có Ladopa Gaoling đa số đều có sào huyệt của Ám Ảnh Điêu thú. Điều này dẫn đến quá trình hái Ladopa Gaoling có trình độ nguy hiểm rất cao, nên giá tiền loại hoa này vẫn luôn tăng cao không giảm. Hai ngày trước, Vincent đã tìm kiếm qua mấy chỗ vách đá trên cao nguyên Ladopaz, đều không phát hiện ra bóng dáng Ladopa Gaoling, nhưng lại nhiều lần thấy được sào huyệt của Ám Ảnh Điêu thú, hắn đều lặng lẽ rút lui. Mục đích lần này của hắn là Ladopa Gaoling, không phải là săn giết. Lực chiến đấu và độ hung ác của Ám Ảnh Điêu thú trưởng thành có thể tương đương với thợ săn cấp 7 thậm chí cấp 8, đối với Vincent mà nói, chiến đấu như vậy rất nguy hiểm, bất quá duy trì trạng thái không bị phát hiện, đối với hắn mà nói vẫn tương đối dễ dàng. Sau hai ngày hắn khổ cực tìm kiếm, cuối cùng ở trên một vách đá thẳng tắp tìm được hai đóa Ladopa Gaoling nở cùng một gốc, nhưng không khéo là, hai đóa Ladopa Gaoling này nở ở quá gần sào huyệt Ám Ảnh Điêu thú! Gần như ở ngay bên cạnh sào huyệt, thị giác sắc bén của thú nhân khiến cho hắn dễ dàng nhìn thấy trong sào huyệt kia thỉnh thoảng vươn ra cái cánh nhỏ mang theo lông tơ. Đó là tiểu điêu thú! Ám Ảnh Điêu thú phu thê có con nhỏ sẽ luôn lưu lại một con chăm sóc con mình, một khi có cường địch, chúng sẽ phát ra tiếng kêu to vang dội, một con điêu thú khác sẽ rất nhanh quay về cứu viện. Hai con điêu thú phu thê trưởng thành lực chiến đấu có thể so với thợ săn đỉnh cấp 8, dưới tình trạng đó mà muốn hái Ladopa Gaoling thì đơn giản chính là si tâm vọng tưởng! Vincent quả quyết buông tha cho hai đóa này, đây đã là ngày thứ ba hắn tìm kiếm, hắn tính toán tìm thêm một ngày, nếu như vẫn không tìm được, thì đành về trước. Nếu ra ngoài quá lâu, Bạch nhất định sẽ rất lo lắng. Thú nhân thở ra một ngụm khí lạnh, bình tĩnh tìm kiếm vách núi phụ cận, ở đây hắn không thể biến thành thú hình để tìm kiếm từ phía trên, Ám Ảnh Điêu thú là vương giả của bầu trời, ở trên bầu trời lực chiến đấu của chúng cực kỳ mạnh mẽ, trên mặt đất còn có thể có cây cối làm chướng ngại vật. Mặc dù tốc độ chậm một chút, nhưng an toàn là trọng yếu nhất. Bỗng nhiên trên bầu trời truyền đến một tiếng kêu to lanh lảnh đủ để xuyên phá trời cao, Vincent ngẩng đầu, chỉ thấy một con Ám Ảnh Điêu thú vút qua rất nhanh trên đỉnh đầu mình, trong nháy mắt đó cũng đủ để Vincent thấy rõ hình dáng của điêu thú kia, thú nhân không khỏi vui vẻ. Trải qua vài ngày nghiên cứu đối với Ám Ảnh Điêu thú, hắn kết luận đó là một con điêu thú nhỏ mới trưởng thành không bao lâu, bị cha mẹ đuổi ra ngoài. Hơn nữa lúc này chắc là giờ nó ra ngoài kiếm ăn. Con điêu thú này hẳn là chưa trải qua kỳ động dục, chưa đủ điều kiện hấp dẫn bạn lữ, nói cách khác, sào huyệt của nó hiện giờ đang trống không, lúc này đi, nhất định sẽ an toàn! Thú nhân phán đoán một chút quỹ đạo bay của điêu thú, rồi không hề giữ lại, dùng tốc độ nhanh nhất của mình hướng phía bên bay vút đi. Ước chừng 20 phút sau, Vincent đi tới một chỗ vách đá. Dò xét chung quanh không có gì nguy hiểm, mới ở trên vách đá nhìn xuống dưới, không bao lâu, một mảnh màu trắng khiến người ta kinh hỉ cứ như vậy đập vào mắt Vincent, mặc dù chỉ lộ ra một cánh hoa, nhưng thú nhân đối với Ladopa Gaoling quen thuộc vô cùng vừa liếc mắt là nhìn ra đó chính là thứ hắn muốn tìm! Một đóa đáng yêu mê ảo nở ra trong mắt Vincent! Hắn phỏng đoán một chút, đóa Ladopa Gaoling này sinh trưởng cách đỉnh núi 200m, mà sào huyệt Ám Ảnh Điêu thú thì cách đỉnh núi 700, 800m, cặp mắt lợi hại của thú nhân nhìn thấy rõ ràng, trong sào huyệt là trống không! Đây đúng là sào huyệt của con điêu thú vừa nãy, mà Ám Ảnh Điêu thú một lần ra ngoài kiếm ăn đại khái sẽ tốn một đến hai giờ, cũng chính là trong khoảng thời gian này, Vincent sẽ an toàn. Nhưng cũng chỉ trong khoảng thời gian này thôi, khi điêu thú trở về phát hiện không thấy Ladopa Gaoling, sẽ đuổi theo, chúng đối với mùi của Ladopa Gaoling phi thường nhạy cảm. Vincent biết, hắn phải nắm chặt thời gian! Trong một giờ hắn phải thoát khỏi khu vực này ít nhất là 5000km, bằng không đợi Ám Ảnh Điêu thú trở về phát hiện không thấy Ladopa Gaoling, đuổi theo, liền hỏng bét. Tâm niệm vừa động, Vincent liền biến về thú hình, nhảy xuống từ vách đá, nhanh chóng bay xuống, không đến mấy giây đã đến bên cạnh Ladopa Gaoling, một lần nữa trở về hình người, dựa theo thủ pháp cố định ngắt Ladopa Gaoling xuống, đặt vào lọ đặc chế, lại biến thành thú hình bay đi. Sau đó hắn tuyệt không dám chậm trễ, đoạn đường dưới vách đá đi xuống cây cối cũng không quá sum xuê, không ảnh hưởng đến tốc độ chạy trốn của thân thể thú hình to lớn. Đợi lát nữa đến rừng rậm, hắn sẽ cần biến về hình người một lần nữa, hình người mục tiêu nhỏ hành động sẽ dễ hơn chút. Cặp mắt đen của Vincent vừa sáng ngời vừa sắc bén, hắn nhanh chóng phân rõ phương hướng, tháo chạy trong rừng rậm, để cho nhanh, hắn nhảy lên tán cây trực tiếp chạy theo đường thẳng. Sau hơn nửa giờ chạy không ngừng, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to chói tai, trong thanh âm tràn đầy tức giận hung ác. Tốc độ dưới chân Vincent không thay đổi, chỉ trực tiếp nhảy xuống cây, dựa vào che chắn của cây cối chạy tiếp, tình thế phán đoán sai lầm, con điêu thú này cư nhiên trở về sớm! Nghe thanh âm của nó chắc là đã phát hiện không thấy Ladopa Gaoling, cái hộp hắn cất Ladopa Gaoling là đặc biệt, có thể che dấu mùi của Ladopa Gaoling ở mức độ lớn nhất. Điều này sẽ khiến điêu thú tốn nhiều thời gian hơn để tìm phương hướng của hắn, nhưng đây cũng không phải là kế hoạch lâu dài, Vincent lấy ra một bình chất lỏng nhỏ, vừa chạy trốn vừa vẩy lên người mình, ngay cả cái túi bọc cái hộp kia cũng bị vẩy lên rất nhiều chất lỏng này. Loại chất lỏng này tỏa ra mùi có thể đem người ngụy trang thành một loại dã thú nhỏ yếu lúc nào cũng có thể bắt gặp trên cao này, che dấu mùi của Ladopa Gaoling. Nhưng Vincent biết, loại phương pháp cuối cùng này chỉ có tác dụng trì hoãn thời gian, độ nhạy cảm của điêu thú đối với Ladopa Gaoling quả thực khiến người ta giận sôi. Cứng rắn đem tốc độ đề đến cực hạn, Vincent nghe thấy tiếng điểu kêu ở phía sau càng ngày càng gần, sắc mặt không thay đổi, chỉ âm thầm tự làm tốt chuẩn bị chiến đấu. Hơn một giờ chạy trốn liên tục không ngừng, đại khái cũng chạy khoảng 5000, 6000 cây số, nhưng con điêu thú sau lưng vẫn đuổi theo không ngừng, mắt thấy sẽ ra khỏi phạm vi cao nguyên Ladopaz, trong lòng Vincent thả lỏng, lại không ngờ tới một tiếng kêu to chói tai như phá vỡ tầng mây từ trên rất cao đập vào tai, giống như ngay tại bên tai. Một mảnh ngưng trọng xuất hiện trong mắt Vincent, rất xa trên vòm trời, một bóng đen lấy tốc độ cực nhanh bay đến, chỉ trong nháy mắt cái điểm đen kia đã trở thành một con điêu thú to lớn, điêu thú kia toàn thân màu hắc kim, lông vũ dày rậm, sợi sợi bén nhọn, lộ ra ánh kim loại sáng bóng, mỏ cong hình móc câu, lóe ra hàn quang khiến người khác kinh sợ. Con ngươi điêu thú không ngừng nhìn xuống đất, khi một cái thân ảnh không ngừng chạy ánh vào cặp mắt đen của nó, thì thân hình đang bay nhanh về phía trước của nó đột nhiên biến đổi góc độ, hướng về phía Vincent lao xuống, khí thế giống như cửu thiên ngân hà lao xuống, tiếng kêu bén nhọn như thể xé rách vòm trời. (cửu thiên ngân hà: sông ngân hà trên chín tầng trời, or có 1 cái thác nước nhân tạo lớn nhất thế giới cũng tên là ‘cửu thiên ngân hà’ ko rõ tác giả muốn so sánh với cái nào, nhưng đại thể là ví khí thế như nước sông cuồn cuộn or khí thế thác nước chạy rầm rầm xuống) Vincent thay đổi trọng tâm, thuận tiện biến về thú hình, vọt ra ngoài, trong giây lát hành động này, vừa vặn làm điêu thú bổ nhào vào khoảng không. Thú nhân cũng không muốn xung đột chính diện với điêu thú, mục đích của hắn chỉ là lấy được Ladopa Gaoling, nhưng Ám Ảnh Điêu thú lại không muốn bỏ qua cho hắn, nó bây giờ tràn đầy tức giận, đóa Ladopa Gaoling này vừa mới nở không lâu, nó muốn dùng làm lễ vật lấy lòng người yêu, không ngờ lúc kiếm ăn trở về, lễ vật đã không thấy bóng dáng đâu! Này bảo nó không giận sao được! Điêu thú bổ nhào về phía trước không trúng, liền linh hoạt biến đổi góc độ, bay vút qua vùng trời thấp, móng vuốt sắc nhọn mở lớn, năm móng sắc bén, lóe ra hàn quang, hướng phía Vincent vồ lấy, thú nhân về mặt tốc độ liều mạng hết mức, lông đuôi dài dài từng sợi dựng thẳng, nhảy lên bay giữa không trung, từ dưới lao lên, hướng về cái cánh đang mở của điêu thú, hung hăng quất vào, cái đuôi kia nhìn từ xa, đen nhánh bóng loáng, giống như hàn châm. Ám Ảnh Điêu thú không đề phòng cái tên không có cánh này cư nhiên lại biết bay, thấy hành động của hắn cũng không cho rằng cái đuôi kia có thể đánh đến mình, lần này bị ăn đủ, chỗ bị cái đuôi hung hăng quất phải, đau đớn như bị kim châm, nhất là lúc cái đuôi kia rời đi, căn bản chính là cứng rắn kéo ngang ra, lôi ra theo từng đám từng đám lông vũ và huyết nhục. Điêu thú một phát liền rơi xuống phía hạ phong, cũng khơi dậy hung tính của nó, hung hăng kêu to một tiếng, đem tốc độ của mình nâng đến cực hạn, bay lên thật cao trên trời, rồi lao xuống. Sau khi giao thủ, trong lòng Vincent đã an định lại, cái này vừa vặn xác nhận suy đoán của hắn, con tiểu điêu thú này đúng là vừa mới trưởng thành không lâu, không chỉ lực chiến đấu không mạnh, mà kinh nghiệm chiến đấu cũng không nhiều. Chỗ vừa mới bị đánh một phát là vị trí quan trọng nhất ở cánh nó, ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ bay của nó. Ban đầu còn có thể có lực chiến đấu cấp 7, giờ chắc không còn đủ. Nếu như vậy. . . thú nhân ngẩng đầu nhìn tiểu điêu thú đang lao xuống kia, trong mắt lóe lên một tia hung ác —- vậy thì lưu lại đi.
|
Chương 63: Cùng tặng nhau
Vincent rời nhà nửa tháng, lúc mới đầu Bạch Tử Thạch còn có thể thản nhiên mà đợi, trước kia thú nhân cũng từng ra ngoài săn giết vài ngày không về, nhưng lần này thời gian ra ngoài thật sự là quá dài. Cậu liên lạc với Allan, cũng hỏi thăm hắn chỗ Vincent đi, nhưng lần này Allan cũng không rõ cụ thể Vincent đi đâu, điều này làm cho Bạch Tử Thạch càng thêm mấy phần lo lắng.
Mấy ngày nay tình trạng của cậu không tốt, ngay cả lão sư dạy học cũng nhìn ra, Kenaf lại càng nhiều lần dò hỏi cậu có chuyện gì. Bạch Tử Thạch đem chuyện Vincent đi ra ngoài nửa tháng không có tin tức nói cho hắn biết, nhưng Kenaf trái lại lại không hề để ý, trong mắt hắn, thú nhân ra ngoài săn giết, mấy tháng không về nhà cũng là chuyện bình thường. Nhất là dạng thợ săn cao cấp như Vincent, dã thú tầm thường đều không lọt nổi vào mắt họ, còn mãnh thú lại không dễ săn giết, chờ đợi thời cơ, mai phục những chuyện đó rất tốn thời gian, nên tiêu tốn thời gian dài là chuyện bình thường.
Nhìn Kenaf như thế, cậu cũng biết có lẽ các á thú nhân đều có thái độ như thế này đối với việc săn giết của thú nhân, nên cũng chỉ đành che giấu sự lo lắng của mình, buộc mình vùi đầu học tập, chỉ ngắn ngủn nửa tháng mà tiều tụy không ít, điều này khiến cho Sigma tuy đau lòng nhưng lại vui mừng. Cho tới tận giờ ông chỉ thấy Vincent quan tâm đến tiểu á thú nhân, còn Bạch Tử Thạch thì trước sau vẫn nhàn nhạt, lần này Vincent mới ra ngoài lâu một tý, đã lo lắng không còn hình dáng. Mặc dù nghĩ thế, nhưng nhìn thấy tiểu đồ đệ yêu quý của mình như vậy, thì ông cũng nói không ít lời an ủi.
Bạch Tử Thạch cũng không phải là nghe không vào lời sư phụ nói, nhưng lần này không giống bình thường. Cậu luôn tâm thần không yên, thỉnh thoảng nằm mơ còn mơ thấy Vincent cả người toàn máu ngã ở nơi hoang vắng không người, mơ kiểu đó, cậu liên tiếp mơ vài ngày, càng ngày càng khiến cho cậu đứng ngồi không yên. Điều này khiến cậu có một loại dự cảm chẳng lành, huống hồ, tờ giấy Vincent lưu lại, nói hắn nhiều lắm là ba năm ngày là có thể sẽ về, bây giờ đã nửa tháng rồi! Bạch Tử Thạch ngồi ở trong phòng học, nhìn sách trong tay, nhìn một hồi lâu cũng chả xem vào đầu được gì nhiều. Bỗng nhiên Kenaf từ ngoài chạy vào, nói cũng không kịp nói, liền lôi cậu chạy ra ngoài. Bạch Tử Thạch không rõ nguyên do, bị lôi chạy một mạch rất nhanh, chỉ lo thở hổn hển, ngay cả thời gian nói cũng không có, bọn họ ra khỏi cửa trường, chạy về hướng con phố phía tây. Con phố phía tây là nơi tập kết con mồi săn được, nơi đó có chỗ thu mua chính thức của Á Thành, rất nhiều thợ săn sau khi bắt được con mồi, thường quen mang con mồi tới nơi này. Trong lòng Bạch Tử Thạch dần dần dâng lên một trận sáng tỏ, chẳng lẽ Vincent đã trở về?! Cậu vừa nghĩ thế, tốc độ dưới chân tức khắc tăng lên, nhất thời còn chạy trước cả Kenaf. Không chỉ có bọn họ, còn có rất nhiều thú nhân, á thú nhân cũng chạy tới con phố phía tây, trong đó á thú nhân chiếm đa số, nhất thời trên con phố tiếng người ồn ào, rất náo nhiệt. Con phố phía tây ngày thường đều là thợ săn lui tới, bởi vì trên con phố này các cửa hàng đều là các loại vật phẩm về săn giết, người ngoài đều rất ít, một khi có dòng người khác thường xuất hiện, nhất định là có thợ săn cao cấp xuất hiện hoặc là có ai đó săn được con mồi hiếm thấy. Tình trạng này càng khiến cho Bạch Tử Thạch xác định ý nghĩ trong lòng cậu. Nếu không phải thế, thì Kenaf sẽ không ngay cả nói cũng không thèm nói, trực tiếp liền lôi cậu chạy. Đến khi đến con phố phía tây, Bạch Tử Thạch từ xa đã nhìn thấy một vòng tròn người rất lớn vây quanh trước điểm thu mua chính thức, hình như cố kỵ gì đó, nên không vây chặt, làm thành một cái vòng tròn lớn trống không, từ rất xa có thể mơ hồ trông thấy một người đứng ở bên trong, mặc dù không nhìn thấy rõ lắm, nhưng Bạch Tử Thạch không hiểu sao lại biết đó là Vincent! Nhìn thú nhân đứng yên ổn, cũng không giống như có chuyện gì, tâm tư treo lên của Bạch Tử Thạch mấy ngày nay cuối cùng cũng thả xuống. Thở phào ra, sau khi thấy người cũng không gấp gáp nữa, cậu dừng bước lại, chầm chậm hít thở, rồi mới đi về phía vòng vây. Lúc tiến tới, mới phát hiện trong trong ngoài ngoài mấy tầng vòng vây với á thú nhân chiếm đa số, rất nhiều người đều đang cố gắng chen vào bên trong, muốn đi vào đứng ở hàng đầu, nhưng dưới cái tình trạng chen chúc thế này, phạm vi bên trong cũng không nhỏ đi, ngược lại khiến những người đứng hàng đầu chật vật không ít. Nhìn những á thú nhân cường tráng này, Bạch Tử Thạch lại ước lượng một chút thân thể mình, cảm giác nếu mình chen chúc với người khác, nhất định là một tý phần thắng cũng không có. Vincent thật đúng là được hoan nghênh a, rõ ràng đã có người khế ước rồi mà! Trong lòng có chút chua thì thầm một câu, Bạch Tử Thạch chỉ đành tìm một vị trí cao, đứng xa xa nhìn thú nhân, hắn thoạt nhìn so với lúc trước khi đi cũng không khác lắm, chỉ có chút phong trần mệt mỏi sau khi đi xa, còn tinh thần thì rất không tệ. Đánh giá thú nhân xong, Bạch Tử Thạch thoáng yên lòng, cái loại tâm trạng vội vàng vừa nãy cũng biến mất không ít, đứng xa xa nhìn hắn thế này có lúc cũng không tồi. Song, thú nhân tựa hồ giống như cảm ứng được gì, đột nhiên ngẩng đầu, ăn ý nhìn thẳng vào tầm mắt của Bạch Tử Thạch. Con ngươi sắc bén trong nháy mắt trở nên nhu hòa, tràn đầy vui sướng và tưởng niệm. Bạch Tử Thạch cùng hắn nhìn nhau, lộ ra một nụ cười nhu hòa, chỉ thấy trong cặp mắt đen láy kia cũng tràn ngập những chấm nhỏ vui sướng. Thú nhân lạnh lùng trong phút chốc này tựa hồ như từ nơi cao cao tại thượng đi xuống, cái loại lãnh khí kháng cự người xa ngàn dặm nháy mắt ít đi rất nhiều, biến hóa rõ ràng này khiến người ta sờ không ra ý tứ, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc các tưởng tượng nảy mầm trong lòng các á thú nhân, nhất là hướng Vincent nhìn qua, có hai á thú nhân bỗng nhiên hai má đỏ bừng, chắc là đang mơ mộng hão huyền gì đó. ‘Bác Gia Garcia sao lại nhìn mình như vậy? Có phải là. . . nha. . . chẳng lẽ thật sự. . . coi trọng mình sao?’ ‘Nguyên lai Bác Gia Garcia sau khi rút đi lạnh lùng là dáng vẻ thế này. . . Thật sự quá khiến người ta động lòng . . . Là đang nhìn mình đi? Đúng không?’ Trong lúc á thú nhân bên này đang loạn nghĩ lung tung, thì Vincent đã cùng người phụ trách nói hai câu, rồi cất bước nhanh chóng đi về phía bên này, á thú nhân đằng trước lập tức hai mắt phát sáng, gần như không nhúc nhích nhìn Bác Gia Garcia cao cao tại thượng dần dần đến gần mình, tim đập dần dần tăng tốc, tâm loạn như ma nghĩ nếu như hắn nói chuyện với mình, thì phải trả lời thế nào đây? Nhưng, đợi đến lúc Vincent đi tới trước mặt hắn, bọn họ lại phát hiện Bác Gia Garcia căn bản không cần nói, hắn chỉ dùng ánh mắt thanh lãnh quét qua bên này một phát, là thân thể bọn họ liền tự động di chuyển, nhường cho hắn một con đường. Bạch Tử Thạch nhìn Vincent giống như Moses phân biển, đi ra mà nói cũng không cần nói, đám người liền tự động mở đường, đi một mạch đến trước mặt mình. “Khiến ngươi lo lắng rồi.” Thú nhân mỉm cười, trong lời nói hàm chứa xin lỗi, Bạch Tử Thạch hai tay nắm thành quyền thật chặt, vẫn nhịn không được cho hắn một đấm: “Ngươi còn biết là đã khiến ta lo lắng à, rõ ràng nói đi ba, năm ngày, giờ đã nửa tháng rồi!!!” Vincent mỉm cười chịu một đấm này, sau đó đem Bạch Tử Thạch ôm thật chặt vào lòng: “Ta rất nhớ ngươi.” Tiểu á thú nhân oán hận cắn răng: “Ta tuyệt đối không nhớ ngươi!” “Thật không? Ha ha. . .” Tiếng cười trầm thấp của thú nhân rung động bên tai Bạch Tử Thạch, loại trêu đùa thân thiết này làm cho trên mặt cậu một trận nóng ran, liền đưa tay đẩy hắn ra. Do dự đây là ở bên ngoài, nên Vincent cũng chỉ đành tiếc nuối buông đối phương ra, kéo tay Bạch Tử Thạch, dẫn cậu tới cửa tiệm, “Ta giải quyết xong chuyện, rồi chúng ta sẽ về nhà.” Bạch Tử Thạch ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện với nhau, mới biết Vincent cư nhiên săn được một con Ám Ảnh Điêu thú! Loại điêu thú này danh tiếng lớn đến mức cả cậu cũng được nghe qua vô số lần, đây chính là mãnh thú đỉnh cấp lực chiến đấu có thể đạt tới cấp của thợ săn cấp 8! Hắn cư nhiên gặp phải mãnh thú như vậy! Trong lòng Bạch Tử Thạch kinh hãi, nhìn người vẫn còn khỏe mạnh bên cạnh, trong lòng dâng lên niềm kiêu ngạo to lớn! Bạn lữ của cậu có thể ở tình trạng bản thân chưa đột phá cấp 7, mà một mình săn nguyên được một con Ám Ảnh Điêu thú thành niên! Vincent trao đổi xong với người ta quay đầu lại đã thấy ánh mắt sáng quắc của tiểu á thú nhân nhìn mình, bên trong là kiêu ngạo và sợ hãi cùng tồn tại, làm trong lòng hắn ấm áp, khẽ mỉm cười: “Chúng ta về nhà đi, ta có thứ muốn cho ngươi!” Bạch Tử Thạch gật đầu: “Vừa lúc, ta cũng có thứ này cho ngươi.” Cậu chỉ là khối Tử Nhãn Tình kia. Vừa về tới nhà, Vincent bất chấp những thứ khác, liền đem cái gói nhỏ trên người mở ra, lấy ra cái hộp nhỏ kia và một số thực vật kì kì quái quái cùng vài bình nhỏ chứa chất lỏng, cũng lấy một cái chén nhỏ từ phòng bếp ra, bóng tay tung bay, những thực vật trên bàn hoặc bị ép thành chất lỏng hoặc là bị giã thành vụn nhỏ, bị Vincent bỏ vào trong chén, những chất lỏng trong bình nhỏ cũng bị hắn dựa theo tỷ lệ rót vào trong chén, thành một chén giống như ma dược. Sau đó hắn dùng cái lọc đem thứ trong chén lọc qua, chất lỏng còn lại, để lắng đọng sau một phút, rồi lại lọc lần nữa, lúc này mới thận trọng mở hộp ra. Bên trong là một đóa hoa màu ngân bạch, chính là Ladopa Gaoling! Thú nhân đem đóa hoa bỏ vào trong chất lỏng, ngắn ngủn vài giây đồng hồ đóa hoa kia liền lặng yên không một tiếng động chui vào trong nước, không còn một chút bóng dáng, vậy mà lại trực tiếp tan vào bên trong! Cùng lúc đó, chất lỏng vốn hiện ra màu xanh lục cư nhiên dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng tĩnh lặng như một dòng suối trong suốt. Vincent thấy thế thở phào một hơi, lúc ấy hắn chiến đấu với Ám Ảnh Điêu thú, bị thương không nhẹ, chỉ đành tìm một chỗ, đem Ladopa Gaoling trồng lại, dưỡng thương mười ngày, Ladopa Gaoling đã bị tổn thương, hắn lại tốn nửa ngày tìm nguyên liệu phối dược, cuối cùng mới bảo vệ được dược tính của đóa hoa! Cầm chén đưa cho Bạch Tử Thạch đang đứng bên cạnh vì sợ cản trở hắn cũng không dám lên tiếng, Vincent nói: “Bạch, đem uống.” Bạch Tử Thạch cũng không hỏi, nhận lấy chén, đem nước dịch bên trong một hơi cạn sạch. Trong mắt Vincent liền hàm chứa ý cười, bạn lữ của hắn tín nhiệm hắn mà! Bạch Tử Thạch nhìn thấy ý cười trong mắt hắn, thì trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó từ trong phòng lấy ra khối Tử Nhãn Tình kia: “. . . Cái này. . . Cho ngươi!”
|
Chương 64: Không ăn chay
Vincent nhìn Tử Nhãn Tình yên lặng nằm trong tay tiểu á thú nhân, ý cười trong mắt nhất thời hóa thành kinh ngạc cùng kinh diễm, khối phỉ thúy này toàn thân tím đậm, không có bất kỳ màu sắc nào khác, nguyên một khối, yên tĩnh nằm trong bàn tay trắng nõn của Bạch Tử Thạch, tản ra ánh sáng sâu thẳm, đem cả bàn tay Bạch chiếu thành màu tử sắc xinh đẹp. Vincent nhận lấy Tử Nhãn Tình, cẩn thận đánh giá, chỉ thấy khối phỉ thúy này tính chất nhẵn nhụi, sáng bóng rực rỡ thông thấu, Thủy Tinh Chủng tinh khiết, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Thạch hồi lâu: “Đây là. . . tuyệt thế Tử Phỉ Thúy – Tử Nhãn Tình!” Một khối này đại khái cũng khoảng 3 kg! Tuyệt đối là phỉ thúy cấp 1!
Bạch Tử Thạch gật đầu.
“Ngươi đổ trướng ?” Vincent lại hỏi.
“Uh.” Bạch Tử Thạch gật đầu tiếp.
Vincent mỉm cười, cặp mắt đen cong thành độ cong chói mắt, cao hứng hệt như trẻ con, hắn nhìn Bạch Tử Thạch, nghiêm túc mà chuyên chú: “Bạch Tử Thạch, xin hãy đem khối phỉ thúy này tặng cho ta.” Bạch Tử Thạch có chút khó hiểu tại sao Vincent đột nhiên lại hỏi trịnh trọng như vậy: “Đây vốn chính là thứ đưa cho ngươi mà.” “Vậy thì, ta Vincent Karen Garcia dưới sự chứng kiến của pháp tắc, xin hứa trọn đời trọn kiếp này chỉ yêu một mình Bạch Tử Thạch á thú nhân đang đứng trước mặt ta lúc này, bạc đầu cũng không chia lìa. Bảo vệ cậu ấy, yêu thương cậu ấy, đem lại cho cậu ấy hạnh phúc và an bình. Bạch, ngươi có bằng lòng chấp chận lời hứa của ta không?” Vincent nắm hai tay Bạch Tử Thạch trong lòng bàn tay, trán kề trán với Bạch Tử Thạch, bốn mắt nhìn nhau, tràn đầy đều là ấm áp cùng chân thành. Ánh mắt này làm cho Bạch Tử Thạch nhất thời giật mình tại chỗ, cậu nhớ ra! Đây là cầu hôn của thú nhân! Hướng á thú nhân yêu cầu phỉ thúy và hứa hẹn sẽ chiếu cố người đó, trân trọng người đó! “Ngươi. . .” Trong lòng Bạch Tử Thạch dường như có thiên ngôn vạn ngữ bị ngăn trở ở trong, muốn nói lại không biết trước tiên nên nói câu gì, rõ ràng đã nói mình có lẽ sẽ sống không được bao lâu! Rõ ràng đã. . . Rõ ràng. . . “Ngươi biết ta. . . Ngươi không hối hận chứ?!” Bạch Tử Thạch vốn muốn cự tuyệt nhưng khi ánh mắt chạm tới ánh mắt kiên định căn bản không cho phép cự tuyệt của Vincent, thì lời nói ở cửa miệng lại biến thành một câu hỏi. Vincent biết Bạch Tử Thạch muốn hỏi cái gì, hắn lắc đầu: “Ta đã nói rồi, cho dù chúng ta đã nỗ lực mà vẫn không tranh được với vận mệnh, vậy ta bồi ngươi đi đến phút cuối cùng thì có là gì đâu?” Một câu nói này làm cho Bạch Tử Thạch cắn răng: “Nếu ngươi nửa đường hối hận, thì đừng hy vọng ta nản lòng rời đi gì đó, ta sẽ quấn quít lấy ngươi! Ta nhất định sẽ làm thế đó!” Trong đôi mắt đen của thú nhân chợt lóe lên ý cười, chỉ nói bốn chữ: “Cầu còn không được.” “Vậy được, ta đáp ứng ngươi!” Chữ cuối cùng vừa dứt, Bạch Tử Thạch đã bị Vincent kéo mạnh vào lòng, cằm bị nâng lên, môi bị lấp kín, bị kịch liệt hấp duyệt gặm cắn, Bạch Tử Thạch nức nở một tiếng, thanh âm đáng thương này giống như kích thích Vincent, thú nhân ôm eo Bạch Tử Thạch lui về phía sau, lui thẳng đến tận vách tường, sau đó xoay người một cái đem á thú nhân đặt ở trên tường, cúi người tùy ý thân hôn. Tiểu á thú nhân bị hôn cơ khát như vậy làm cho khó nén nổi nức nở, Vincent cướp đoạt quá mức kịch liệt, cậu gần như ngay cả hô hấp cũng không thể, đầu lưỡi thô ráp kia tàn sát bừa bãi trong khoang miệng cậu, mỗi một tấc mỗi một góc nhỏ đều không bỏ qua, lực đạo lớn đến mức nóng rát một mảnh, Bạch Tử Thạch cảm giác mình như một con thuyền lá nhỏ đơn sơ trong cơn bão táp trên biển, thân bất do kỷ, chỉ có thể tùy theo ý Vincent mà lên lên xuống xuống, khớp xương nắm lấy y phục thú nhân đã trở nên trắng nhợt. Thú nhân một tay siết chặt eo Bạch Tử Thạch, tay kia đã không còn thỏa mãn với tiếp xúc đơn thuần nữa, nắm lấy cái mông cong cong của Bạch Tử Thạch tùy ý xoa nắn, ra sức vân vê, đồng thời bản thân càng ngày càng dán sát vào người tiểu á thú nhân. Bạch Tử Thạch trợn to hai mắt, hai tay vịn vào ***g ngực Vincent bắt đầu đẩy hắn, cái dạng lực đạo nhẹ như gãi ngứa ấy Vincent một chút cũng không để vào mắt, một tay túm lấy hai cái cổ tay Bạch Tử Thạch, giữ ở trên đầu cậu, hưởng thụ cậu bất lực rên rỉ, càng thêm tùy ý thân hôn vuốt ve. Tay kia đã mò vào trong nội khố của Bạch Tử Thạch, cảm thụ cái mông cong cong mềm mại cùng với xúc cảm tuyệt vời. Vincent hô hấp dần dần trở nên nặng nề, lực đạo trên tay hắn càng lúc càng lớn, thậm chí bắt đầu tách ra hai phiến mông của Bạch Tử Thạch sờ vào khe hở bí ẩn ở giữa, đôi môi nóng rực cũng chạy từ trên môi Bạch Tử Thạch xuống gặm cắn cần cổ thon dài. “Ngô. . . Không được!” Bạch Tử Thạch hoàn toàn lĩnh hội ý đồ của Vincent, cũng hiểu rõ dục niệm của hắn, cái thứ kia của hắn đang gắt gao chọc vào bụng dưới của mình, á thú nhân nhớ đến kích cỡ của đối phương thì bắt đầu liều mạng từ chối, “Vincent! Vincent! Ta. . . Ta còn chưa trưởng thành!” “Chết tiệt!” Thú nhân rõ ràng dừng lại một chút, sau đó hung hăng chửi mắng, rồi lại lập tức hung hăng hôn lên môi đối phương, Bạch Tử Thạch căn bản cũng không dám động, cậu có thể cảm giác được thú nhân đang liều mạng áp chế dục vọng của bản thân, nên không muốn kích thích đến Vincent tý nào. Người yêu ở trong lòng nhu thuận thế này, lúc đối mặt với mình cậu ấy thật nhỏ yếu, thân thể mềm mại của cậu, mang theo một hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả hơi thở nhẹ nhàng chầm chậm của cậu đối với hắn mà nói đều là một loại dụ hoặc! Vincent liều mạng nhắc nhở bản thân, Bạch năm nay mới 24 tuổi, cậu ấy còn sáu năm nữa mới trưởng thành! “Chết tiệt! Chết tiệt!” Hắn lại mắng chửi không ngớt, bi ai phát hiện, tuổi tác và vân vân, ở trước thân thể mềm mại của người yêu tất cả đều là cái đệt! Hô hấp của hắn nặng nề đến chả còn hình dạng gì, vùi đầu vào cổ Bạch Tử Thạch, hô hấp cực nóng lại trở nên dồn dập. Bạch Tử Thạch cảm nhận được một ít điềm xấu, cậu liên tục la lên: “Không được! Vincent, ta không được! Ngươi quá lớn! Không được! Ta còn vị thành niên mà!” Thú nhân thống khổ nhắm mắt lại, dáng vẻ khước từ này ở trong mắt hắn lại càng giống như một loại mời gọi, đang nhắc nhở hắn người đang ôm trong lòng yếu đuối như thế nào, mình hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm, tùy ý vuốt ve cậu ấy, thậm chí làm cậu ấy khóc lên! Tay của hắn không khống chế được mà lưu luyến trên da thịt đối phương. “Vincent Karen Garcia! Ta đã nói không được!” Tiếng của Bạch Tử Thạch bởi vì sợ hãi và tức giận mà thay đổi ngữ điệu. Tay thú nhân dừng lại một chút, rồi thật nhanh đem người kia lật lại nằm úp sấp trên tường, đồng thời lột bỏ quần của Bạch Tử Thạch, tách hai chân cậu ra: “Bạch, ta không đi vào, van ngươi, ta sẽ không đi vào, ngươi giúp ta một chút. . . giúp ta một chút thôi. . .” Giọng nói của thú nhân đã khàn khàn không thành tiếng, Bạch Tử Thạch bị buộc dùng hai chân kẹp lấy cái kia của hắn, Vincent phát ra rên rỉ sảng khoái, sau đó nhanh chóng đong đưa thắt lưng. . . Hai người đều hít thở kịch liệt, Vincent kéo Bạch Tử Thạch lại để cậu nằm ghé lên người mình, bình phục hô hấp của mình: “Xin lỗi. . . Bạch, xin lỗi. . . Ta thật sự nhịn không được. . . Bất quá, cuối cùng ngươi cũng có. . .” Á thú nhân hung hăng ngẩng đầu lên từ ***g ngực hắn, trong phẫn nộ mang theo một chút không được tự nhiên trừng mắt hắn: “Câm —— miệng ——!” Còn nói! Không phải cũng đã. . . cái gì gì đó sao! Đều là nam nhân! Loại tình huống này là bình thường! Trong mắt thú nhân lóe lên một chút ý cười, hạ xuống một cái hôn lên trán đối phương: “Được, ta câm miệng.” “Ôm ta đi tắm rửa.” Nhắm hai mắt nghỉ ngơi một chút, Bạch Tử Thạch không chút khách khí ra lệnh, y phục cả người cậu ở trong tình trạng ‘vận động’ kịch liệt vừa rồi đều bị kẻ dã man kia xé rách, thứ dính dính giữa hai chân cũng làm cho người ta cảm thấy hết sức khó chịu. Vincent vừa mới được thỏa mãn bản thân xong nên tất nhiên không có một chút phản kháng, mở một bồn nước nóng, sau đó thú nhân quay lại ôm Bạch Tử Thạch đi vào, đặt vào trong bồn tắm, rồi cởi y phục của mình. Thế nhưng hắn vừa mới cởi áo ra, liền nghe thấy tiểu á thú nhân ở đằng sau hỏi: “Đây là có chuyện gì? ! Ngươi bị thương!” Hỏng bét! Quên mất vết thương không thể để lộ ra trước mặt Bạch! Bàn tay cởi y phục của Vincent thoáng cứng ngắc, rồi lại làm như không có chuyện gì xảy ra đem quần cũng cởi xuống, quay đầu mỉm cười trấn an nói: “Cũng không phải là vết thương gì to tát lắm, đã không có gì đáng ngại rồi, dù sao đó cũng là Ám Ảnh Điêu thú mà.” “Ngươi không đúng hạn trở về có phải là vì bị thương không?” Bạch Tử Thạch mặt đen, chất vấn. Vincent không nói gì, nhưng không cần hắn nói, Bạch Tử Thạch cũng hiểu rõ. Á thú nhân há miệng, muốn nổi giận với hắn, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra mình không biết phải nói gì, rõ ràng là vì thú nhân sợ mình lo lắng, cậu còn có thể trách cứ hắn thế nào đây? Bị thú nhân làm cho không phát cáu nổi Bạch Tử Thạch khoát khoát tay: “Ta biết ngươi sợ ta lo lắng, thế nhưng, ngươi bị thương, bất kể nghiêm trọng hay không, trở về ta còn biết tình trạng của ngươi thế nào. Không trở về, ta chỉ biết càng lo lắng hơn!” Vincent trầm mặc một hồi, ngồi xuống bên cạnh Bạch Tử Thạch, cầm lấy tay cậu: “Đã làm ngươi phải lo lắng rồi, sau này ta sẽ không như vậy nữa.” Bạch Tử Thạch không lên tiếng, xoay lưng hắn lại, đưa tay sờ lên vết thương thật dài đã kết vảy, vết thương này kéo dài từ vai trái của Vincent đến tận phần eo phía sau, kết vảy thẳng tắp và đều đều, vừa nhìn là biết bị thứ gì đó sắc bén gây thương tổn, dữ tợn đáng sợ. Trong phòng tắm một mảnh trầm mặc, Vincent không được tự nhiên lên tiếng giải thích: “Cũng không phải là rất nặng, chính là bị Ám Ảnh Điêu thú trước khi chết dùng lông đuôi quất một cái, chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Thể chất của ta rất mạnh, mấy ngày nữa, vảy sẽ rơi xuống, sau này ngay cả sẹo cũng sẽ không lưu lại.” Nếu Vincent đã nói vậy, Bạch Tử Thạch coi như an tâm một chút, vừa rồi cậu đã nhìn thú nhân hết một lượt từ trên xuống dưới, đúng là trừ vết thương này ra không có chỗ nào khác bị thương, mười ngày vết thương liền kết vảy, chắc đúng như Vincent nói cũng không nặng lắm đi. Bạch Tử Thạch buông xuống chuyện này, ngược lại lại quan tâm một chuyện khác: “Tử Nhãn Tình, đủ để ngươi lên cấp 7 không?” “Vậy là đủ rồi!” Bạch Tử Thạch không hỏi tới chuyện bị thương nữa làm Vincent thở phào một hơi, thực tế thì hắn còn bị Ám Ảnh Điêu thú đánh rơi từ trên không xuống, nội tạng bị thương không nhẹ, đương nhiên chuyện này là ngàn vạn lần không thể để Bạch biết. Hắn mỉm cười nói: “Có Tử Nhãn Tình, thương thế của ta cũng sẽ lành nhanh hơn!” “Ừ.”
|