Đổ Thạch Sư
|
|
Chương 30: Thú hình của vincent
Trên đường mấy lần Allan định thử hỏi Bạch Tử Thạch, nhưng lần nào cũng mở miệng chưa kịp hỏi đã bị Vincent trấn áp, sau vài lần, Allan cũng không hỏi nữa, đáp án đã rất rõ ràng —- nếu như Bạch Tử Thạch biết, thì Vincent cái tên thú nhân nhỏ mọn lại có tính chiếm hữu mạnh mẽ này sao lại cản hắn, đã sớm hận không thể để Bạch Tử Thạch công bố cho mọi người rồi.
Nghĩ tới đây, Allan liền không kìm được khinh bỉ Vincent, Bạch Tử Thạch không biết, ngươi chẳng lẽ không biết sao? Tập tục này chính là do lão tổ tông nhà các ngươi khởi xướng! Trong tập tục nếu như á thú nhân tặng phỉ thúy cho thú nhân, đồng thời nói ra rằng sau này hy vọng thú nhân nuôi mình, đó chính là cầu hôn, thú nhân nếu như đồng ý, sẽ nhận lấy phỉ thúy, và đáp ứng nuôi á thú nhân đó. Mà thú nhân cầu hôn lại là hướng á thú nhân xin một khối phỉ thúy, đồng thời hứa hẹn đem lại cuộc sống sung túc cho á thú nhân, nếu như á thú nhân đồng ý, thì hắn sẽ tặng cho đối phương một khối phỉ thúy, biểu thị mình đáp ứng.
Bất quá chưa từng thấy qua á thú nhân nào khi cầu hôn lại dùng Huyết Phỉ, lại nói gia đình giàu có dùng Thủy Chủng, Băng Chủng, Thủy Tinh Chủng phẩm chất trung thượng đã là cực kỳ quý rồi, gia đình không giàu có tặng các loại như Đậu Chủng tương đối nhiều. Mấy trăm năm trở lại đây, tuy nói không bắt buộc phải dùng phỉ thúy, các loại bảo thạch làm thú nhân tiến hóa trên căn bản cũng có thể dùng, bất quá vẫn là phỉ thúy chiếm chủ yếu.
Huyết Phỉ, đây chính là Huyết Phỉ!!! Bạch Tử Thạch, ngươi cái tiểu ngu ngốc này, không chỉ đem Huyết Phỉ tặng đi, mà ngay cả bản thân cũng đem tặng luôn *gào rít*! ! ! ! Allan nhìn tiểu á thú nhân đang ngồi ở ghế ngồi phía sau ôm Miêu Ô thú cầm sách đọc, trong lòng không khỏi bi phẫn, cái màn cầu hôn kia sao mình lại bỏ lỡ mất chứ, để bây giờ tên nhãi Vincent đắc ý như vậy. Nhìn khóe miệng, đuôi lông mày hớn hở kia, lại nhìn ánh mắt ôn nhu tới bấm ra nước của Bạch Tử Thạch. . . Allan khinh thường bĩu môi, cắn răng, rõ ràng đắc ý đến như vậy, còn trương ra gương mặt lạnh cho ai nhìn a! Đương nhiên, đắc ý gì gì đó chỉ có Allan người cùng Vincent lớn lên, xem như bạn thanh mai nối khố mới nhìn ra được, tên thú nhân Vincent này ở một mức độ nào đó cũng là một kẻ mặt than băng sơn. Dù sao thì Bạch Tử Thạch một chút cũng không phát hiện ra, chỉ cảm thấy đối phương tâm tình gần đây rất tốt, đối đãi với mình càng thêm cẩn thận, điều này làm cho cậu hơi có chút không được tự nhiên, cũng may mấy ngày qua đã khá hơn một chút, làm cậu thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên, hết thảy điều này đều bị Bạch Tử Thạch quy cho công lao của khối Hồng Phỉ. Thế nên cậu một chút cũng không biết các loại xoắn xuýt cộng thêm các kiểu hâm mộ, ghen tỵ, oán hận trong lòng Allan. Lúc này cậu đang bề bộn học tập. Lần trước Vincent đi ngang qua cửa hàng mua được vài cuốn sách, mặc dù là sách vở dành cho trẻ con, nhưng không thể không nói rằng rất thích hợp cho tình trạng hiện tại của cậu, Vincent cũng nắm chặt thời gian dạy cậu viết chữ và học chữ. Văn tự của thế giới thú nhân thuộc loại chữ tượng hình, truyền thừa 1500 năm, từ mấy chữ ban đầu phát triển ra thành gần 1 vạn chữ hiện tại, cũng bị biến đổi ra thành vài loại hình thái, cho đến 132 năm trước nhà học gia văn tự Severn Cartel tổng kết biên soạn văn tự « Thú nhân văn tự đại biên » , hình thái văn tự rốt cuộc mới được cố định và tiếp tục sử dụng đến nay. Khi Bạch Tử Thạch học tập cũng không cảm thấy quá khó khăn, mặc dù đây là một loại hệ thống chữ viết hoàn toàn khác với ngôn ngữ của mình, cậu giống như có được năng lực đọc qua là nhớ. Lúc mới bắt đầu cậu cũng sợ hết hồn, nhớ lại thì lúc đám người Lan Gaia bắt đầu dạy cậu nói chuyện, biểu hiện của cậu vẫn còn có chút ngốc nghếch, mà bây giờ loại năng lực học tập cường hãn này lại làm Vincent và Allan khen ngợi không dứt. Chính cậu cũng len lén thí nghiệm một chút, song đọc qua một thiên văn chương rồi khép lại cậu cũng không đọc lại lưu loát được, tối đa cũng chỉ cảm thấy trí nhớ khá hơn một chút. Vuốt vuốt lông mềm như nhung của Miêu Ô thú, Bạch Tử Thạch để sách xuống, cầm lấy « Thú nhân văn tự đại biên » , lật đến trang lần trước học, mặc dù có nhiều chữ trong này cả đời cũng chả dùng nhiều lắm, nhưng đối với Bạch Tử Thạch đem đây trở thành một môn ngoại ngữ mà nói, những chữ thường dùng hay những chữ không thường dùng cũng đều giống nhau. Vừa mới giở được hai trang sách, xe đã chậm rãi ngừng lại. “Đến lúc ăn cơm rồi.” Vincent nói, Bạch Tử Thạch đem sách trong tay để xuống, bế Miêu Ô thú đang ngoan ngoãn nằm trên đùi cậu lên, thú con đã quen với giờ ăn cơm, cái đuôi ngắn ngủn đong đưa qua lại trong lòng bàn tay Bạch Tử Thạch, cọ cọ lòng bàn tay cậu làm nũng, sau đó tiểu thân thể tròn vo nhanh nhẹn nhảy lên ngực cậu, túm y phục của cậu luồn một mạch lên bả vai, rồi nhảy một cái, liền ngồi trên đầu Bạch Tử Thạch mới cảm thấy mỹ mãn nằm xuống. Vật nhỏ này thật đúng là tương đối thích tóc của mình a. . . Bạch Tử Thạch bất đắc dĩ dùng ngón tay chọc chọc cái con vật nho nhỏ kia, Miêu Ô thú vô tội khẽ kêu một tiếng: “Meo ô”, nghe có chút đáng thương cùng vô tội. Lần đầu nghe thấy tiếng kêu của vật nhỏ này, Bạch Tử Thạch cực kỳ kinh ngạc, thật sự rất giống tiếng mèo kêu trên địa cầu, mềm mại ngọt ngào, luôn mang theo một chút cảm giác nũng nịu, làm cậu nhớ tới trước đây ca ca vì lấy lòng cậu mà ôm về một con mèo Ba Tư trắng muốt. Có lẽ bởi vậy nên Bạch Tử Thạch đối với vật nhỏ này luôn phá lệ sủng nịch, kể cả chuyện nó bò lên đầu cậu đều có chút dung túng. Về sau Vincent mới nói cho Bạch Tử Thạch biết, Miêu Ô thú loại thú nhỏ này là bán sinh thú của Cuồng Nguyên Hùng hung mãnh, vô cùng thích những thứ mềm mại, dùng các loại đồ mềm mại làm ổ, cả đời theo đuổi chính là xây được một cái ổ thoải mái nhất, đấy là bản năng của nó. Lúc hắn nói điều này, trong mắt mang theo ý cười nhè nhẹ, còn lấy tay xoa tóc cậu, loại cảm giác ấm áp và thương yêu này dường như đến tận bây giờ vẫn còn có thể cảm nhận được. Bạch Tử Thạch cảm thấy có chút không xong, cậu cảm thấy mình hình như quá để ý đến hành động của Vincent. Cái thú nhân này luôn có thể trong lúc lơ đãng làm ra một số cử chỉ khiến cậu cảm thấy hơi mập mờ, nhưng lại ở trong lúc cậu miên man suy nghĩ kéo lại khoảng cách. Bạch Tử Thạch thật sự là không đoán được chủ ý của Vincent, nhưng người này đối tốt với cậu, xác thực là thật tâm thật ý. Tựa như bây giờ, Vincent đang nấu cơm, nấu cơm cho cậu ăn. Hắn và Allan đều thích ăn thịt cứng một chút, thông thường đều trực tiếp vào rừng rậm săn thú rồi chiên hoặc nướng. Trước kia là bọn họ thay phiên săn thú, rồi người kia chịu trách nhiệm nấu cơm, Bạch Tử Thạch bởi vì khí lực quá nhỏ, vinh dự trở thành kẻ chờ ăn, lần trước nồi nhỏ xẻng nhỏ làm một bữa cơm mà gián đoạn đến hai ba tiếng, bị Bạch Tử Thạch tự động vứt bỏ. Bất quá, không biết tại sao, kể từ ngày xe bọn họ rời khỏi thương ***, liền biến thành mỗi lần đều là Allan đi săn thú, Vincent nấu cơm. Bất quá như vậy cũng tốt, tối thiểu lúc Vincent nấu cơm sẽ để cậu làm chuyện gì đó vừa khả năng, không giống Allan, mỗi lần cậu muốn giúp đỡ, đều kêu lên như cậu làm chuyện gì tội ác tày trời không bằng. … . Kỳ thực, Allan đồng học tương đối vô tội, hắn mặc dù không muốn làm tiểu á thú nhân mệt, nhưng cũng không hoàn toàn cấm cậu hỗ trợ, chẳng qua là mỗi lần Bạch tiểu bằng hữu muốn giúp hắn, ánh mắt lạnh lùng của Vincent sẽ làm cho Allan cảm thấy kinh hồn táng đảm, cái tên nhỏ mọn đó căn bản là độc chiếm dục phát tác. Mỗi lần Vincent nấu cơm, tiểu á thú nhân sẽ giúp hắn chuyển chuyển đồ vật, canh thời gian và mức độ lửa, hoặc là cùng nhau thương lượng một chút xem ăn cái gì. . . Allan dám dùng Mặc Phỉ đánh cuộc, Vincent căn bản là không muốn thấy Bạch cũng làm vậy với mình! Sau nửa giờ, Allan khiêng con mồi đã được xử lý xong trở về, Vincent thuần thục quét gia vị lên con mồi, sau đó đem gác trên đống lửa. Bạch Tử Thạch thì bưng ‘chén nhỏ’ của cậu ăn, thỉnh thoảng lấy miếng thịt cho Miêu Ô thú. “Ăn nhiều một chút, chiều tối nay chúng ta sẽ chạy không ngừng, như vậy khoảng chín giờ tối nay mới kịp tiến vào Tây Dã thành trước khi cổng thành đóng. “ Muốn vào thành? Bạch Tử Thạch vui mừng nhìn Vincent, bọn họ ở trên đường đã qua hơn hai tháng, hôm nay cuối cùng đã thấy thành thị! Trên mặt tiểu á thú nhân mang theo kinh hỉ cùng nụ cười sáng lạn, làm Vincent cũng không khỏi mỉm cười, đi xe thời gian dài thế này, đối với hắn mà nói cũng là lần đầu tiên, trước đây bất luận là chỗ nào, bọn họ đều bay qua bay lại bằng thú hình. Nói đến thú hình. . . Vincent nhìn Bạch Tử Thạch, đột nhiên hỏi: “Bạch, muốn bay đến đó không?” Bay? Bạch Tử Thạch sửng sốt: “Bay như thế nào?” Allan nghe thấy đề nghị của Vincent, thân thể dừng lại, bưng bát xoay người, nhìn không nổi, thật sự là nhìn không nổi, trước kia sao lại không phát hiện ra Vincent âm hiểm như vậy chứ! Phỏng chừng toàn bộ Bác Nhã đại lục trừ Bạch cái tiểu ngu ngốc này không biết ra, thì ai cũng biết lưng thú nhân chỉ có bầu bạn mới được leo lên. Allan ai oán thở dài, để một người thú nhân chính trực như hắn nhìn một tiểu á thú nhân khả ái ngày ngày lưu lạc hổ khẩu, đây thật là một chuyện quá tàn nhẫn. . . Tàn nhẫn nhất là, tiểu á thú nhân này lại không gặp được hắn trước ! ! ! =口=. . . . Ở một góc độ khó thấy trừng mắt liếc Allan đang trợn mắt nhìn hắn, Vincent mỉm cười: “Ngươi còn chưa thấy qua thú hình của ta, ta biến thân mang ngươi đi, ngươi bằng lòng không?” Thú hình, Bạch Tử Thạch tay nắm chặt dĩa ăn, hơi có chút khẩn trương cùng mong đợi, đây là lần đầu tiên cậu thấy thú hình của thú nhân, thú hình của Vincent sẽ là dạng thế nào đây? “Được.” Cậu nghe thấy bản thân mình nói vậy. Vincent nhẹ nhàng thở ra một hơi trong lòng, làm như không có chuyện gì xảy ra buông cái đĩa nắm chặt trong tay, khi nhìn thấy mấy dấu tay thô to ở mép đĩa, thì không dấu vết đổi một cái bát khác, lúc Bạch Tử Thạch cúi đầu ăn cơm, đem cái đĩa kim loại kia bóp vo viên, sưu một tiếng ném vào rừng rậm, nói: “Nhanh ăn đi, lát nữa chúng ta sẽ đi.” “Ngô.” Bạch Tử Thạch xiên một cái Tạp Tạp Thái bỏ vào miệng nhai, bay lên sao? Nghe thật là một chuyện không tệ. Chờ ba người đều ăn cơm xong, Bạch Tử Thạch khăng khăng rửa sạch bát đĩa, đem mọi thứ thu dọn xong, mới đứng ở bãi đất trống bên cạnh chờ Vincent. “Xe giao cho ngươi đấy, Allan.” Vincent nhìn bằng hữu của mình, Allan khoanh tay, ngươi đã nói thế, ta còn có thể nói không sao? Vincent lấy từ trên xe xuống một cái tương tự áo choàng, cẩn thận buộc chặt cho Bạch, lại lấy ra một cái tương tự mắt kính đeo cho Bạch Tử Thạch, từ đầu đến chân, võ trang đủ cho cậu, nhìn một chút, gật đầu: “Nắm chặt ta.” Bạch Tử Thạch bị bộ dạng nghiêm túc đến kỳ lạ như vậy làm cho có chút khẩn trương, hơi cứng ngắc gật đầu. “Cảm giác bay rất tốt, không cần phải sợ.” Vincent an ủi cậu, sau đó đi tới bãi đất trống bên cạnh. Vài giây đồng hồ sau, Vincent biến mất, trên đất trống xuất hiện một con dã thú khổng lồ, lớn lên giống tuyết lang, nhưng miệng lại càng thêm sắc nhọn một chút, đuôi rất dài, lông trên đó thoạt nhìn bông xù, rất giống đuôi hồ ly. Toàn thân lông màu đen, dưới ánh mặt trời dường như tỏa ra một chút ánh sáng. Nó ngồi xổm trên mặt đất, cặp mắt kim sắc lóe lên quang mang lạnh lùng, thoạt nhìn vô cùng thần bí cao quý.
|
Chương 31: Endymi
Bạch Tử Thạch kinh ngạc nhìn con thú khổng lồ và mỹ lệ không gì sánh kịp kia, cảm thấy nó vừa xa lạ vừa quen thuộc, không có một điểm sợ hãi nào như trong tưởng tượng của cậu, ngược lại trong nhất thời lại có chút say mê, trong cặp mắt đen nhánh lộ ra vẻ si mê hiển nhiên làm Vincent rất sung sướng. Trong cặp mắt kim sắc của hắn ánh lên ý cười: “Nhìn ngây người sao?”
Bạch Tử Thạch ngượng ngùng chuyển tầm mắt, thấp giọng nói: “Ta không nghĩ tới Vincent thú hình của ngươi cư nhiên tuyệt đẹp như vậy. Bất quá, tại sao đôi mắt thú hình của ngươi lại là kim sắc?”
“A ba ta mắt là kim sắc, a cha mắt mới là hắc sắc. Ta di truyền hai người bọn họ, lúc hình người mắt là hắc sắc, thú hình chính là kim sắc. Thật kỳ quái sao?”
“Không, rất đẹp, nhìn qua rất tôn quý.” Bạch Tử Thạch tự đáy lòng cảm thán, hắc kim vĩnh viễn là sự phối hợp kinh điển.
Ánh mắt Vincent càng thêm nhu hòa, hắn hạ thấp người xuống nói: “Lên đây đi.” Bạch Tử Thạch vịn lên lưng Vincent, hai tay khẽ dùng sức, đỡ thân thể nhảy lên trên ngồi. “Ngồi vững nhá.” Cảm giác được hai tay Bạch Tử Thạch nắm thật chặt lông của mình, Vincent đứng dậy, chạy nhanh về phía trước, tứ chi cường tráng chạy băng băng nhưng không cảm thấy một điểm xóc nảy. Bạch Tử Thạch nhìn mặt đất theo bước chạy của Vincent càng ngày càng cách xa bọn họ một cách thần kỳ. Được cái đuôi của Vincent bảo vệ, nên không có cành lá của các cây đại thụ đụng phải cậu dù chỉ một chút, Bạch Tử Thạch chỉ cảm thấy tầm nhìn trở nên cực rộng, toàn bộ những cây cối che mất ánh sáng đều không còn, bầu trời ngay trên đỉnh đầu, thật giống như có thể chạm tay đến. Cậu cúi đầu nhìn xuống dưới, là rừng rậm rộng lớn bao trùm, đập vào mắt là màu xanh biếc tràn ngập, liên tục lan tràn thật xa thật xa đến tận chân trời. Ngay phía dưới là từng tầng cây cối nhấp nhô, Bạch Tử Thạch cảm thấy bọn họ như đang chạy trên đầu ngọn cây, cảm thấy có chút mộng ảo không chân thực. Gió thổi đập vào mặt có chút lạnh, nhưng Bạch Tử Thạch bị bao bọc lại rất chặt chẽ nên cũng không còn cảm thấy lạnh lắm. Cậu nằm sấp trên người Vincent, lưng cong thành hình cung, vừa nhìn cảnh sắc xung quanh, vừa nắm chặt lông hắn. Phảng phất như có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua bên tai, cũng có thể thấy vài con chim bay qua bên cạnh. . . Cảm giác rất mới lạ, giống như trong nháy mắt tất cả trọng lượng đè trên người đều biến mất, chỉ còn bầu trời nắng ấm mênh mông, màu xanh thẳm bát ngát vô biên không bị bất luận thứ gì che khuất. Bạch Tử Thạch đắm chìm trong cảm giác thanh tịch tựa như vừa được gột rửa từ trong ra ngoài này, cũng không biết đã qua bao lâu, Vincent bắt đầu từ từ chạy xuống, bọn họ sẽ trở lại trên mặt đất. Ngồi ở trên người Vincent thêm mấy phút, Bạch Tử Thạch thậm chí có thể thấy được vách tường vàng xám ở xa xa, con thú dưới người cậu chầm chậm hạ xuống. “Chúng ta tới đây thôi, rồi đi bộ vào.” Vincent nói, sau đó thấp người. Bạch Tử Thạch buông tay nắm lông mao của hắn ra, cố gắng leo xuống, vừa mới động, chỉ cảm thấy cánh tay cùng chân đều có chút cứng ngắc, mất thăng bằng, thiếu chút nữa từ trên người Vincent té xuống, một cái đuôi màu đen quấn quanh hông cậu, nhẹ nhàng đem cậu đặt xuống. Bạch Tử Thạch nhìn cái đuôi thật dài thoạt nhìn mềm như nhung kia thu về, trong lòng có cảm giác thất bại bùng lên, ấp úng nói: “Cám ơn.” Vincent biến trở về hình người, y phục trên người vẫn là bộ lúc này, điều này làm Bạch Tử Thạch cảm thấy có chút thần kỳ, lúc hắn biến thân, chẳng lẽ những y phục này cũng biến đổi theo sao? Trong mắt Vincent lóe lên một chút ý cười, hắn nhìn ra được tiểu á thú nhân của hắn đang thắc mắc cái gì. Giúp cậu cởi ra đồ trang bị trên người, lại thấy được một Bạch Tử Thạch gọn gàng khoan khoái, Vincent xoa nhẹ tóc cậu, dắt tay cậu: “Chúng ta đi.” Nắm bàn tay nho nhỏ mềm mại đến khó tin trong tay là cảm giác tuyệt vời thế này sao, trong lòng Vincent bỗng nhiên dâng lên xung động muốn nắm tay cậu thế này mãi. Bạch Tử Thạch cũng có chút không được tự nhiên kéo tay ra, lại bị Vincent nắm thật chặt: “Mặc dù đã đến ngoài Tây Dã thành, nhưng nơi này ngẫu nhiên cũng sẽ có dã thú tập kích á thú nhân nhỏ yêu, ta nắm tay ngươi sẽ an toàn hơn.” Bạch Tử Thạch bất động, chỉ có thể mặc cho thú nhân nắm tay cậu, bàn tay to dày rộng có chút thô ráp gần như đem cả bàn tay cậu bao bọc lại. Bàn tay như vậy có lẽ sẽ đem lại cho á thu nhân cảm giác rất an toàn đi, được cầm tay vô cùng cẩn thận như thế này, sẽ có cảm giác được người ta phủng trong lòng bàn tay. Vincent là một người rất ôn nhu mà. Bạch Tử Thạch ngẩng đầu nhìn thú nhân tuấn mỹ, Vincent phát hiện ra tầm mắt của cậu: “Làm sao vậy?” Bạch Tử Thạch nhẹ nhàng lắc đầu: “Chẳng qua chỉ cảm thấy á thú nhân sau này trở thành bạn lữ của ngươi nhất định sẽ rất hạnh phúc.” Ánh mắt Vincent tối sầm lại, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Tử Thạch nói: “Ta nghĩ, hắn cũng sẽ cảm thấy như vậy.” Bạch Tử Thạch một chút cũng không nghe ra ám chỉ trong đó, tâm tình có chút giảm xuống, bởi vì cậu nghĩ đến Vincent trước sau gì cũng sẽ có bạn lữ của riêng mình, đến lúc đó, loại ôn nhu này cũng sẽ không dành cho mình nữa. Ý thức được mình đang suy nghĩ gì Bạch Tử Thạch bị độc chiếm dục mơ hồ dâng lên của mình làm cho ngẩn ngơ, chỉ một lát sau, cậu tự nhủ trong lòng: Đừng có ngu ngốc, Bạch Tử Thạch, cho dù hắn có bầu bạn, các ngươi vẫn là bằng hữu, bằng hữu cả đời. Cả đời, nghĩ tới từ này lại làm cho người ta có một loại cảm giác an tâm. Cho nên Bạch Tử Thạch tâm tình cũng khá hơn một chút, cậu đi theo Vincent vào cửa thành cao lớn, một chút cũng không chú ý tới vào trong thành rồi mà Vincent cũng không buông tay cậu ra, một đường bị Vincent nắm tay, Bạch Tử Thạch không cần nhìn đường, chỉ chuyên chú nhìn ngó bốn phía. Nơi này có vẻ đẹp hơn Maca thành, bốn phía kiến trúc cũng cao hơn một chút, hầu hết chúng đều không phải là gạch đá trắng xanh trơ trụi, trên tường quét nước sơn màu xám hoặc đạm vàng xám, nhưng những nước sơn kia nhìn qua cũng không thập phần nhẵn nhụi, bằng phẳng nhìn qua có vẻ hơi gồ ghề, bất quá cũng không phải khó coi. Các cửa hàng phía trên cũng có một số đồ trang trí đơn giản hoặc phức tạp, trên kính dán một vài lời quảng cáo. Đi chưa được mấy bước, Bạch Tử Thạch đã nghe thấy thanh âm ồn ào quen thuộc, đó là thanh âm mao liêu ma sát với giải thạch cơ sinh ra. Cậu nhìn một con phố chỉ cách cổng thành mấy trăm mét, không có gì bất ngờ khi thấy được tấm biển quen thuộc: Khu phố đổ thạch. Cậu hơi hưng phấn, nhìn những á thú nhân đi vào và những thú nhân, á thú nhân từ trong đi ra vẻ mặt chán nản hoặc vui sướng, trong lòng sinh ra xung động muốn đi vào xem thử. Vincent chú ý tới tầm mắt của cậu, thấp giọng nói: “Nếu như ngươi muốn, ngày mai chúng ta trở lại, chờ Allan tới, chúng ta còn nán lại Tây Dã hai ngày cơ.” Bạch Tử Thạch gật đầu, bắt buộc mình thu hồi tầm mắt. Đổ thạch cái thứ này thật đúng là sẽ nghiện a. . . Ý thức được tâm tình của mình, Bạch Tử Thạch không khỏi cười khổ lắc đầu, sau đó cùng Vincent đi thẳng về phía trước, vừa vặn đi lướt qua một đám á thú nhân, thú nhân vây quanh một người á thú nhân. Bạch Tử Thạch không khỏi quay đầu lại nhìn, đó là một á thú nhân rất đẹp, tướng mạo xinh đẹp rất thuận mắt, hắn bị nhiều người như vậy vây vào giữa, bị mọi người thất chủy bát thiệt hỏi các vấn đề, thế mà lại không có một điểm bực mình, khóe môi nhếch lên mỉm cười nhàn nhạt, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu, á thú nhân xung quanh thì lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Á thú nhân này vừa nhìn đã khiến người ta thấy thiện cảm a. Bạch Tử Thạch cảm thán một câu. Vincent theo tầm mắt của cậu nhìn lại, ánh mắt rơi vào trên người á thú nhân ở giữa, nét mặt nhất thời trở nên có chút vi diệu, song một giây sau hắn liền thu hồi ánh mắt, vuốt vuốt tóc Bạch Tử Thạch: “Chúng ta đi thôi, đi trước tìm một chỗ ở đã. Tắm rửa qua một cái, sau đó đi ăn cơm. Buổi tối còn phải đi đón Allan.” “Ừ.” Bạch Tử Thạch gật đầu, tăng nhanh bước chân của mình, đi theo thú nhân rẽ vào một con phố khác. Bọn họ ai cũng không chú ý tới trong nháy mắt khi Vincent mở miệng nói chuyện, cái á thú nhân bị mọi người vây quanh ở giữa kia hơi sửng sốt một chút, sau đó bỗng nhiên quay đầu đẩy mọi người ra, vội vàng nhìn khắp bốn phía, giống như đang tìm kiếm gì đó. Nhưng hắn không tìm được gì, khuôn mặt tinh xảo ảm đạm đi, chọc cho thú nhân xung quanh nhịn không được muốn đem hắn ôm vào lòng hảo hảo yêu thương. “Nhã Gia Endymi, ngài đang tìm gì vậy?” Một á thú nhân tò mò hỏi. Endymi lắc đầu: “Không có gì. Chúng ta đi thôi.” Nhã Gia, là cách gọi kính trọng đối với á thú nhân có địa vị cao quý. Endymi là một người đổ thạch sư học đồ cấp sáu đến từ Á Thành, không chỉ vậy hắn còn là học sinh tốt nghiệp năm nay của đổ thạch viện ở học viện Oliver, lúc gia nhập công hội đổ thạch sư vẫn chỉ là học sinh mới của đổ thạch viện Oliver, chỉ có 31 tuổi, trải qua năm năm ngắn ngủn, hắn liền trở thành một đổ thạch sư học đồ cấp sáu, tốc độ thăng cấp này là rất nhanh, trong lớp thanh niên ở Bác Nhã đại lục cũng tương đối nổi danh. Hơn nữa dung mạo Endymi tinh xảo xinh đẹp, tính cách ôn nhu nho nhã lễ độ, rất nhiều đài truyền hình rối rít tìm tới hắn làm một số tiết mục về đổ thạch, sau khi phát xong, Endymi được thú nhân rất hoan nghênh, ngay cả á thú nhân cũng rất thích tính cách không giấu giếm mà truyền dạy một số kiến thức về đổ thạch phí thúy của hắn. Ở Bác Nhã đại lục, Endymi là tương đương với các kiểu thần tượng, minh tinh tồn tại trên địa cầu. Lần này Endymi đi tới Tây Dã thành, thú nhân trong thành cũng cực kỳ hưng phấn, mặc dù liên tục có lời đồn đại rằng hắn tới là để tìm người thú nhân mà hắn thích, nhưng thú nhân vẫn hăng hái mặc kệ những thứ này, phải biết rằng Tây Dã thành so với Á Thành mà nói, đây là địa phương tương đối hẻo lánh, đại nhân đổ thạch sư tôn quý đều không bao giờ đến thăm, Nhã Gia Endymi có thể tới khiến cho thần kinh mọi người đều hưng phấn mấy phần. Hơn nữa, dù sao Nhã Gia Endymi bây giờ vẫn còn độc thân, bọn họ vẫn còn cơ hội, cho dù là đơn phương trở thành người canh gác của hắn cũng rất không tệ, nếu như có thể nhận được sự đồng ý của Nhã Gia Endymi trở thành người canh gác khế ước của hắn vậy thì càng tốt. “Nhã Gia, ngài ngày mai còn đến khu phố đổ thạch không?” Endymi thu hồi suy nghĩ có chút tán loạn của bản thân, mỉm cười gật đầu: “Có a.” “Vậy thì tốt quá, ta còn có một số điều muốn xin ngài chỉ bảo.”
|
Chương 32: Mao liêu không xác định
Vincent tìm được một khách sạn đơn giản sạch sẽ, bên trong không có đồ trang trí phức tạp, ưu điểm lớn nhất chính là có vẻ sạch sẽ vệ sinh. Khiến Bạch Tử Thạch khi nhìn thấy gian phòng sạch sẽ bỗng nhiên lại cảm thấy muốn tắm rửa. Vincent nhìn thoáng qua gian phòng: “Ngươi muốn tắm sao?”
Bạch Tử Thạch gật đầu, Vincent liền đi ra ngoài. Cậu cũng không chú ý là Vincent cầm đi chìa khóa phòng, đi vào phòng tắm, đem cả người ngâm trong dòng nước ấm áp, Bạch Tử Thạch thật sâu thở ra một hơi, lộ ra một nụ cười thoải mái. Đã lâu không được ngâm nước nóng thế này rồi.
Một mực ở bên trong đem da ngâm đến mức nhăn nhíu lại, cậu mới lưu luyến đi ra, nhìn quần áo bẩn trên mặt đất cùng quần áo khách sạn chuẩn bị sẵn, Bạch Tử Thạch thực phát sầu, quần áo cậu mua vẫn còn để trên phòng xe, quần áo bẩn không thể mặc nữa, quần áo khách sạn mặc vào lại không thoải mái. Ngay lúc cậu đang buồn rầu, một tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.
“Ai?!” Bạch Tử Thạch cảnh giác quát lên. “Là ta.” Nam âm trong trẻo lại lạnh lùng từ bên ngoài truyền đến, là Vincent, “Ta đem quần áo của ngươi đến.” Bạch Tử Thạch lộ ra một nụ cười vừa bất ngờ vừa kinh hỉ, cậu trần chuồng, núp sau cửa, đem cửa phòng tắm mở ra một khe hở nhỏ, vươn một cánh tay ra, quần áo mềm mại liền chạm tới tay cậu, Bạch Tử Thạch nhận lấy, đóng cửa lại: “Cám ơn ngươi, Vincent.” Vincent có chút thất thần nhìn cánh tay trắng noãn tinh tế mà mềm mại kia biến mất ở sau cửa, qua một lúc lâu mới hoàn hồn lại: “. . . Không có gì.” Cúi đầu, Vincent tuyệt không bất ngờ khi cái chỗ nào đó đang trướng lên, hắn nhăn mày, thoạt nhìn dáng vẻ rất khổ não. Làm sao bây giờ, Bạch năm nay mới 23 tuổi, đợi cậu ấy trưởng thành, còn cần bảy năm. . . bảy năm, điều này mọi khi đối với Vincent mà nói cũng không phải thời gian quá dài, nhưng bây giờ lại khiến hắn ảo não thiếu chút nữa phát điên. Bảy năm, phải cứng rắn nhẫn nại đến bảy năm sao? ! Không hiểu sao, Vincent bỗng nhiên cảm thấy bầu trời trở nên ảm đảm tối tăm. Vincent nhanh chóng rời khỏi căn phòng, chỉ cần đứng ở chỗ này, tưởng tượng thấy phía sau cửa thân thể Bạch trắng nõn nà xích lõa, duỗi cánh tay dài đem áo mặc vào như thế nào, cúi sống lưng xinh xắn xuống mặc quần vào như thế nào, sẽ khiến hắn cảm thấy không chịu đựng nổi. Đứng ở trên ban công, Vincent nhắm mắt lại, hít vào thật sâu, thở ra, một hồi lâu mới đem xao động cuồng nhiệt trong cơ thể bình ổn lại. Song đúng lúc này, Bạch Tử Thạch đẩy cửa đi ra, mang theo vẻ tươi mát khi vừa tắm xong, cơ thể vốn trắng nõn bị ngâm nước nóng lộ ra sắc hồng phấn nhàn nhạt, cả người thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng. Vincent không thể không ép mình ngừng hô hấp, sau đó bi ai phát hiện xao động vừa mới bình ổn xuống lại dễ dàng cứ như vậy bị khơi dậy, Bạch rõ ràng cũng không có làm gì! “Vincent, chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút đi.” Bạch Tử Thạch tinh thần rất tốt nói. Vincent rất muốn nói mình không đi, nhưng cuối cùng vẫn không yên lòng, chỉ có thể bất đắc dĩ chịu đựng loại hành hạ ngọt ngào này. Khi Allan lái xe đến nơi, hàn ý trên mặt Vincent càng nhiều hơn trước đây ba phần, ban đầu hắn sợ hết hồn, nhưng sau lại chú ý tới vẻ mặt nhẫn nhịn dục cầu bất mãn của tên thú nhân nào đó, loại kinh sợ lo lắng này liền biến thành vui sướng trên nỗi đau của người khác một cách lộ liễu. Bị ánh mắt lạnh như băng của Vincent trừng cũng không dừng lại niềm sảng khoái ngầm trong lòng. Buổi tối Bạch Tử Thạch ngủ trên đệm mà Vincent cố ý chuẩn bị đem tới, không có xóc nảy trên xe, một đêm vô mộng cho đến tận sáng. Ở khách sạn ăn điểm tâm xong, Bạch Tử Thạch liền theo hai người đi ra phố. Tây Dã mặc dù hẻo lánh, nhưng cũng đã có trường xe tốc độ rất nhanh, bọn họ trước tiên phải đem phòng xe trả lại cho thương gia cho thuê, bên cho thuê nhận lại xe thì sẽ trả lại cho đối phương tiền thế chấp, sau đó mua vé trường xe đến thủ đô của bộ lạc Aggreko, loại xe này giống như tàu hỏa, nó ở Bác Nhã đại lục rất phổ biến. Tiếp đó cần chuẩn bị một số đồ ăn chín, ở trên trường xe hai mươi ngày sẽ không có cách nào nổi lửa nấu cơm, thức ăn trên trường xe Bạch nhất định sẽ không ăn nổi. Bạch nhàm chán nhìn Vincent và Allan cùng lão bản cho thuê xe thương lượng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, Vincent suy nghĩ một chút, đi tới bên cạnh cậu: “Bạch, nơi này cách khu phố đổ thạch không xa, ngươi có muốn đi đến đó trước xem một chút không? Việc này rất vụn vặt, còn cần tốn một khoảng thời gian nữa, đến buổi trưa ta đi tìm ngươi, được không?” Bạch Tử Thạch rất nhanh gật đầu, Vincent đi cùng đưa cậu đến cửa khu phố đổ thạch, nhìn Bạch đi vào mới vòng trở lại. Bất kể là Maca thành hay Tây Dã thành, khu phố đổ thạch vẫn đều náo nhiệt như vậy. Bạch Tử Thạch nhìn khu phố ồn ào, cảm thán. Sau đó cậu tùy ý chọn một cửa tiệm đi vào, đây là một cửa hàng có mặt tiền rất lớn, chia làm hai phần, phần phía trước tới gần cửa là chỗ đặt giải thạch cơ, phía sau là chỗ để mao liêu. Mao liêu được chia thành mấy đống, từng đống ngổn ngang nằm trên mặt đất, góc phía trên là ghi chú có màu sắc tươi sáng ghi giá tiền và số hiệu mao liêu. Có bán đổ cũng có toàn đổ, bán đổ phần lớn đều là mở cửa sổ, bất kể có lục hay không đều đặt trên giá riêng biệt, ghi rõ giá tiền, khác nhau chính là mao liêu bên trong có lục thì giá trên trời, còn lại thì giá thấp. Bạch Tử Thạch tìm tìm, ở bên cạnh tìm thấy một đống mao liêu loại gạch liêu. Cậu hiện tại trong thẻ từ chỉ còn lại có bốn mươi mấy vạn, khối Huyết Phỉ đã đưa cho Vincent, Du Thanh Chủng vẫn chưa bán ra, nên tương đối thiếu tiền. Xuất phát từ suy nghĩ tối đa hóa lợi ích, cậu vẫn nên hạ thủ với những khối gạch liêu đi. Những khối gạch liêu bị tùy ý ném ở một bên này phía trên một tí trứng muối mãng văn đều không thấy, lớp vỏ thô ráp, các hạt tinh thể phía trên kết cấu rời rạc lại còn thô to. Bạch Tử Thạch cũng không bất ngờ, hơi có chút trứng muối mãng văn đều bị chủ tiệm lựa đi rồi. Cậu cũng không để ý, nếu như không phải như vậy, cậu làm sao có thể kiếm lời được từ những sai sót chứ? Bất quá, lần này vận khí của Bạch Tử Thạch cũng không tốt lắm. Tổng cộng tất cả 56 khối mao liêu lớn nhỏ, tốt nhất cũng chỉ hơi có phản ứng, cho dù ra lục, đoán chừng cũng chỉ là Cẩu Thỉ địa, dù sao cũng là loại rất kém. Hiện tại Bạch Tử Thạch vẫn chưa cảm ứng được đầy đủ về phỉ thúy, cũng không thể đoán chính xác phẩm chất phỉ thúy, xác định năng lượng cao hay thấp, chỉ đại khái phỏng đoán một chút. Cậu đang có ý định xây dựng hệ thống cho riêng mình, dù sao thì cảm ứng được cũng không có nghĩa là nhìn thấy được. Bất quá, Bạch Tử Thạch cảm thấy như vậy so với nhìn thấy càng tốt hơn. Sự thần bí của đổ thạch cũng là một trong những nguyên nhân nó hấp dẫn nhiều người, nếu như cái gì cũng quá rõ ràng, thế thì mị lực của nó hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ bị ảnh hưởng, mà mình có thể cảm ứng được phỉ thúy, thì có thể ở trong mức mạo hiểm cực thấp, hưởng thụ loại kích thích mông lung này. Ở trong đống gạch liêu không tìm được phỉ thúy gì, Bạch Tử Thạch chỉ có thể đổi sang một đống toàn đổ mao liêu khác, cậu cẩn thận xem xét toàn đổ mao liêu trong những liêu tử giá tiền tương đối thấp. Thấy bốn mươi vạn trở xuống sẽ ngồi xổm xuống nhìn, đầu tiên là nhìn vẻ bề ngoài lớp vỏ, tự làm một cái phán đoán cơ bản trước, rồi mới đưa tay đặt lên, mở ra lực cảm ứng của mình. Không biết hôm nay vận khí của Bạch Tử Thạch thật sự là không tốt, hay là thế nào, mà liên tiếp xem mấy khối không phải là không có phỉ thúy, thì là phỉ thúy bên trong lực cảm ứng thấp, mua lại chắc cũng chỉ lời được một chút. Bạch Tử Thạch có chút thất vọng lắc đầu, thở dài nói tên lão bản này thủ pháp chọn mao liêu cũng quá tàn nhẫn đi. Trong đống mao liêu giá thấp không tìm được gì khiến mình vừa lòng, Bạch Tử Thạch dứt khoát nhìn xung quanh, thấy mao liêu nào thuận mắt sẽ đi tới dò xét một tí. Không ngờ rằng kiểu hành động này của cậu lại bị người khác để ý, lại là một cái tiểu á thú nhân cảm thấy tò mò về đổ thạch. Nào có ai xem đổ thạch mà công cụ gì cũng không mang theo, lại chỉ nhìn một hồi sờ sờ rồi đi ? Để xuống một khối mao liêu vỏ hồng sa hơn 10 kg, Bạch Tử Thạch lộ ra vẻ hơi tiếc nuối, khối phỉ thúy này vỏ nhẵn nhụi, mãng văn tương đối rõ ràng, một đoàn trứng muối cuốn lấy mãng văn, biểu hiện tương đối không tệ, hơn nữa không chỉ như vậy, phỉ thúy bên trong cảm ứng lực cũng không yếu, phỏng chừng là Thủy Chủng. Nhưng đáng tiếc, khối mao liêu này yết giá là 43 vạn. Hơn nữa kích cỡ phỉ thúy bên trong Bạch Tử Thạch cũng không biết, 43 vạn này đối với cậu mà nói đã là lực bất tòng tâm. Để xuống khối mao liêu này, Bạch Tử Thạch bị một trận tiếng người nói hấp dẫn chủ ý. Tò mò xoay người đi qua, Bạch Tử Thạch liếc mắt liền thấy cái á thú nhân đã gặp ngày hôm qua, hôm nay hắn cũng bị rất nhiều người vây quanh, nụ cười trên mặt vẫn rất ôn hòa. Bọn họ tựa hồ đang xem một khối đổ thạch. Bạch Tử Thạch suy nghĩ một chút, liền chen vào. Tiếng thảo luận sôi nổi truyền vào tai Bạch Tử Thạch. “Ta cảm thấy khối mao liêu này đổ tính có vẻ tương đối lớn. Mặc dù bên cạnh có vết nứt nhỏ, nhưng từ tình trạng lục lộ ra mà nhận xét, một chút cũng không thương tổn đến phỉ thúy.” Người á thú nhân đang nói lấy ra cường quang khí của mình, rọi vào cái khe nứt trên mao liêu, “Hơn nữa, nhìn màu sắc này, lục khẳng định ăn vào trong.” Đó là một khối mao liêu đại khái 60, 70 kg, cả khối cơ bản là hình hộp chữ nhật, dựng trên một khoảng đất trống, trên lớp vỏ nâu đỏ có một mảng rêu đậm, bên cạnh đám rêu còn cuộn lấy ba bốn đoàn trứng muối, cách đó không xa còn có một vệt nứt rộng khoảng một ngón tay, mơ hồ thấy có lục sắc lộ ra. Lục ý dịu dàng thực khiến người yêu thích, lục lộ ra nhàn nhạn tựa hồ có tính chất mềm mại, nếu như lục thật sự ăn vào, phẩm chất phỉ thúy ở trong mao liêu có khả năng lớn đạt đến Băng Chủng thậm chí gần đến cao Băng Chủng. Nhìn như vậy, nó thực sự là một khối mao liêu biểu hiện thượng giai (cấp cao, loại cực kỳ tốt), nhưng điểm phá hư là, xung quanh vết nứt kia còn lác đác phân bố vài vệt “Lữu” (kiểu như đường gân, vết rạn. Bị tách ra thì gọi là ‘nứt’, còn vết nứt đã khép lại hoặc được đổ đầy vật chất bên trong gọi là ‘lữu’- theo baidu ; có nên đổi luôn thành ‘rạn’ cho dễ đọc, dễ hiểu ko ? =.= ??), nó khiến cho các khối mao liêu trở nên không xác định được, trong ngành đổ thạch còn có một câu thuật ngữ. Gọi là “Không sợ đại nứt chỉ sợ tiểu lữu” . Vết rạn nứt là nguy hại cực lớn đối với phỉ thúy, vết nứt lớn rất dễ quan sát được, dễ thấy rõ mức độ ảnh hưởng của nó đối với phỉ thúy, mà lữu bởi vì quá nhỏ hơn nữa rất dễ phát sinh biến hóa, hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc sâu hoặc cạn, khiến người ta khó có thể nắm bắt, bởi vì lữu có tính ẩn nấp và tính biến hóa, làm người ta khó có thể nắm chắc, thế nên mới có câu nói “Không sợ đại nứt chỉ sợ tiểu lữu” này. Bất quá đi kèm với nguy hiểm, thường thường cũng có kỳ ngộ, phỉ thúy nguyên thạch biến hóa liên tục, mao liêu có lữu mặc dù nguy hiểm rất lớn, kết cấu ngọc thạch bên trong rất có thể cũng sẽ bị những vết lữu nhỏ này phá hỏng, nhưng cũng có thể những thứ này đều là rạn nứt hậu sinh, cái gọi là rạn nứt hậu sinh, là chỉ sau khi phỉ thúy sinh ra, nó mới hình thành, rạn nứt như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến phỉ thúy bên trong, hơn nữa tỷ lệ ra cực phẩm cực cao. Mọi người cũng không xác định được chính xác, ở chỗ này tranh luận không ngừng, bất quá xu hướng nói chủ yếu vẫn là có thể đánh cược được. Bạch Tử Thạch chú ý tới á thú nhân kia vẫn không nói gì, chỉ chuyên chú nhìn những vết lữu nhỏ. Nhất thời tò mò, Bạch Tử Thạch đi vào sờ soạng một cái, sau đó cậu liền lộ ra nét mặt đáng tiếc, lui lại, phỉ thúy ở bên trong tử khí trầm trầm, cậu biết, những vết lữu này nhất định đã đem cả khối phỉ thúy phá hỏng rồi. Tại lúc mọi người ở đây tranh luận không ngừng, á thú nhân kia cuối cùng cũng mở miệng, xác thực hướng về phía Bạch Tử Thạch nói: “Cậu bạn nhỏ này, ta vừa mới thấy ngươi đi đến xem khối mao liêu này, ý của ngươi thế nào?” Endymi xem rất lâu cũng cảm thấy khối mao liêu này có thể đặt cược được, vừa định nói ra kết luận của mình, thì thấy tiểu á thú nhân này tò mò đi tới sờ một cái, rồi lại lui về, nhìn qua rất là khả ái. Vừa đúng lúc, vậy thì lấy câu trả lời của cậu ấy làm lời dẫn đi.
|
Chương 33: Bài viết đầu tiên hôm nay
Sao chỉ xem cuộc vui thôi cũng bị dính vào a. . . Bạch Tử Thạch bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, còn trên gương mặt tinh xảo của á thú nhân đối diện lại là nụ cười ôn hòa, làm cho người ta vừa nhìn là cảm thấy có thiện cảm, những người khác cũng đang đợi đáp án của cậu, Bạch Tử Thạch đưa tay sờ sờ mũi, châm chước nói: “Khối mao liêu này ta cũng nói không chính xác được. . .”
Endymi mâu quang chợt lóe, bình thường nếu như một người nói một khối mao liêu ‘nói không chính xác được’ tức là có vài loại tình huống, một loại là thật sự nói không chính xác; một loại khác là mao liêu mà mình không coi trọng, đây là quy tắc ngầm trong giới, mao liêu không coi trọng thì trừ bạn bè đi cùng hoặc người thân cận ra, đối với người ngoài đều sẽ nói là ‘nói không chính xác, khó mà nói được’ các kiểu tương tự; một loại cuối cùng là coi trọng, nhưng sợ những người khác nghe phong phanh được, không muốn để cho người khác biết ý định thật sự của mình cũng sẽ dùng lý do như vậy. Cái tiểu á thú nhân này là loại nào đây?
“Ngươi không cần băn khoăn gì đâu, coi trọng hay không coi trọng đều có thể nói ra. Khối mao liêu này ta đã mua rồi, mọi người vây quanh ở chỗ này cũng chỉ là muốn thảo luận trao đổi một chút trước thôi.”
Endymi giải thích làm cho Bạch Tử Thạch thấy bất đắc dĩ, hắn hình như là cảm thấy mình đang bận tâm về quy tắc trong giới, người chung quanh lúc này cũng phụ họa theo khiến Bạch Tử Thạch có chút cảm giác cưỡi hổ rồi thì khó mà xuống.
“Đúng nha, khối mao liêu này là Nhã Gia mua để mọi người dùng trao đổi học tập. Cái đống quy tắc kia bây giờ tạm thời dẹp qua một bên đi, cơ hội tốt như này đừng bỏ qua a. . .” Không nói cũng không được . . . Bạch Tử Thạch khẽ nhíu mày, cậu không muốn nói là bởi vì nơi này ý kiến chủ yếu đều là đổ trướng, vị Nhã Gia khiến ta tôn kính này mua tảng đá kia chắc chắn không chỉ là vì cái gọi là trao đổi học tập, hành động ‘mua rồi’ này cũng biểu hiện thái độ của hắn đối với khối mao liêu này, nếu bây giờ mình nói phỉ thúy bên trong bị vết rạn nứt phá hỏng, cơ bản chính là đối nghịch với hi vọng của người xung quanh, nhưng nếu nói cảm thấy có thể đổ trướng, vậy cũng quá trái lương tâm. Suy tư một chút, Bạch Tử Thạch chỉ vào vết nứt kia nói: “Ta cảm thấy không ổn lắm, khối mao liêu này vừa có nứt vừa có lữu, ta thấy đổ trướng hơi khó.” Nói vậy kỳ thực có chút gượng ép, dù sao đổ thạch cũng không phải là dựa vào những điều đại khái đó để phán đoán, đều phải xem tình huống cụ thể của mao liêu. Bạch Tử Thạch nói như vậy, cũng là một loại che dấu, cho dù cuối cùng thật sự bị cậu nói chuẩn, cũng sẽ không làm người khác chú ý tý gì. “Nói vậy cũng có chút đạo lý, đổ nứt vốn là phương pháp đổ có mạo hiểm cực cao, hơn nữa bên cạnh vết nứt này là lữu, cũng thật sự khiến người khác trong lòng bất an.” Endymi cười nói, Bạch Tử Thạch cũng biết hắn đang hòa giải thêm cho mình, dù sao mao liêu có cả nứt và lữu cũng không ít, đổ trướng cũng không hiếm thấy. Hắn nói vậy làm ấn tượng của Bạch Tử Thạch đối với hắn càng tốt hơn một chút, thoạt nhìn thật là một người ôn nhu. Endymi hướng về phía Bạch Tử Thạch cười cười, sau đó tiến lại gần mao liêu, một tay bật lên cường quang khí, một tay chỉ vào chỗ rạn nứt: “Bất quá, mạo hiểm lớn cũng đi kèm với kỳ ngộ lớn. Nhìn khối mao liêu này, lục ý thông thấu trong suốt, bên trong tinh tế, nếu ra lục thì chủng tốt, thế nước đủ. Nhìn lại vết nứt này, căn cứ trứng muối và mãng văn ở đây, ta đoán vị trí ra lục có thể là ở chỗ này. . .” Endymi chỉ vào chỗ dưới một đoàn trứng muối, người xung quanh vừa gật đầu, vừa vây quanh nhìn, á thú nhân cười cười, “Về phần kích cỡ phỉ thúy, ta cũng không nói rõ được, có lẽ là khoảng hơn 10 cân đi. Mà hướng đi của vết nứt lại là hướng về phía kia, vả lại đến phía dưới mơ hồ có dấu hiệu biến mất. Vì vậy vết nứt này đối với phỉ thúy sẽ không có ảnh hưởng quá lớn. Lại nhìn vết lữu này, nó không nối liền cùng vết nứt, mà là ở bên cạnh vết nứt, nhìn kỹ một chút bốn phía gốc vết lữu này, cùng mặt trong mao liêu có hơi khác biệt, ta đoán nó hẳn là hình thành sau khi phỉ thúy hình thành, cũng chính là rạn nứt hậu sinh. Vì vậy ta cảm thấy khối mao liêu này đổ tính vẫn rất mạnh.” Endymi trên mặt mang mỉm cười tự tin, đem tất cả suy nghĩ của hắn đối với khối nguyên thạch này đều nói ra, một chút cũng không giấu giếm, hơn nữa có lý có căn cứ, Bạch Tử Thạch nghe xong cũng không ngừng gật đầu theo. Sau khi hắn nói xong, xung quanh nhất thời vang lên một trận vỗ tay, tiếng hưởng ứng vang lên không dứt bên tai. “Mặc dù ta cũng cảm thấy có thể đổ trướng, nhưng chẳng qua là cảm thấy mà thôi, nghe Nhã Gia nói như thế, thật đúng là hiểu ra a.” “Thật không hổ là người còn trẻ như vậy đã trở thành đổ thạch sư học đồ cấp sáu a” Nghe những tiếng ca tụng này, Bạch Tử Thạch có chút cảm thán nhìn á thú nhân đang bị vây ở giữa, nếu như không phải mình có lực cảm ứng đối với phỉ thúy, sợ rằng bây giờ cũng giống như á thú nhân xung quanh tin tưởng rằng khối mao liêu này có thể đổ trướng đi. Đáng tiếc. . . Mặc dù nói rất có đạo lý, nhưng đổ thạch cái loại này có một câu — ‘Trên đổ thạch trường, không có gì không thể phát sinh’, đây rốt cuộc vẫn là khối liêu tử phải đổ sụp. “Không bằng giải ra đi, để chúng ta xem thử đây là khối liêu thử như thế nào!” Trong tiếng tán dương xung quanh, bỗng nhiên có một cái á thú nhân hơi béo lớn tiếng đề nghị, hắn vừa nói đã giành được tán thành của nhiều người. “Đúng nha, đúng nha, Nhã Gia giải ra đi, để chúng ta xem thử phỉ thúy bên trong là dạng gì!” “Thật là rất mong đợi a. . .” Endymi khẽ mỉm cười, đeo hắc văn bao tay vào, tay giơ cao lên, đám người xung quanh nhất thời an tĩnh lại: “Được nha, chúng ta đi đến phía trước đi.” Bởi vì lời nói mới rồi của Bạch Tử Thạch, nên Endymi cũng gọi cậu, ” Cậu bạn nhỏ này cũng cùng đi chứ?” Bạch Tử Thạch gật đầu, thành thật mà nói cậu cũng rất tò mò phỉ thúy bên trong là dạng gì, Endymi suy đoán phi thường có đạo lý, thế thì phỉ thúy đến tột cùng là có vấn đề ở chỗ nào nhỉ? Đi theo một đám người, Bạch Tử Thạch đi tới cửa khu giải thạch. Lão bản vừa nhìn thấy là Endymi tới, lập tức quăng luôn một người khách nhân khác đang giải thạch chạy đến tiếp đón: “Endymi, thế nào? Chuẩn bị giải khối có vết nứt này?” “Đúng vậy, a bá.” Endymi cười nói. Nguyên lai lão bản nơi này là thân huynh đệ của a cha á thú nhân này, Bạch Tử Thạch im lặng nghĩ. “Đến, bên này, bên này. . .” Lão bản dẫn Endymi tới bên cạnh một máy cắt thạch nhìn qua có vẻ hoàn toàn mới toanh, đây là một máy giải thạch tốt nhất, có thể xác định vị trí sẵn chi tiết hơn, giá tiền đắt, thông thường chỉ khi có mao liêu có khả năng lớn ra phỉ thúy có thế nước tốt mới dùng. Nhìn hành động này của hắn, vị lão bản này đối với cháu của mình cũng là lòng tin mười phần. Endymi cũng không có từ chối, nhóm người đem mao liêu đặt ở phía dưới máy cắt thạch, hắn nhìn một lát, điểu chỉnh vị trí mao liêu một chút, bật máy cắt thạch, lưu loát cắt xuống. Đẩy mặt cắt của mao liêu ra, hai mặt đều trắng bóng một mảnh, những vết nứt rất nhỏ tuy vẫn tồn tại, nhưng tất cả mọi người nhìn ra được, những đường nứt nhỏ này xem ra đã rất mảnh, không chạy vào bên trong được bao lâu. Endymi khẽ mỉm cười, lại ở trên mao liêu cắt mấy đao, vẫn không thấy lục. Xung quanh có người đã bất an, song Endymi vẫn mỉm cười tuyệt không lo lắng. Bạch Tử Thạch ở bên cạnh nhìn, không khỏi đối với cái người Endymi này có vài phần kính trọng, hắn cắt mấy đao này không phải là để cắt ra lục, mà là muốn đem lớp vỏ dày phía ngoài mao liêu cắt đi, thuận tiện nhìn hướng đi của vết rạn nứt. Với lại hắn cắt mấy đao này đúng là dựa theo phán đoán ban đầu của hắn. Quả nhiên không có cắt phải một tý phỉ thúy nào. Hất những phần vỏ không có phỉ thúy ra, Endymi nhìn kỹ một chút nguyên thạch, chần chờ một chút, lại kéo máy cắt thạch tới chỗ có vết nứt bổ xuống một đao, một mảnh lục ý xanh nhạt nháy mắt đập vào tầm mắt, ánh lên vẻ sáng bóng nhu hòa, thoạt nhìn thật hài lòng. Nhất thời tiếng hoan hô xung quanh dậy lên, song chân mày Endymi lại lặng lẽ nhíu lại, mấy cái á thú nhân đứng gần đó tất cả đều không lên tiếng nữa. Hắn đem khối mao liêu đã giảm hơn một nửa thể tích lấy xuống khỏi giải thạch cơ, bật cường quang khí soi lên trên phỉ thúy, sau đó chân mày nhíu lại càng chặt hơn . Bạch Tử Thạch đứng ở bên cạnh mao liêu thấy rất rõ ràng, chỗ vết rạn nứt rất nhỏ vốn đáng lẽ phải biến mất lại quỷ dị biến thành một đường cong lớn, lượn vòng sang phía phỉ thúy, hơn nữa có dấu hiệu càng lúc càng lớn. Mà vị trí này, ở dưới cường quang khí có thể thấy ánh sáng rực rỡ oánh lục của phỉ thúy lộ ra, điều này nói rõ trong khối mao liêu này đúng là có lục, hơn nữa nhìn lục ý lộ ra, loại nước đều tốt, nhưng muốn chết là, vết rạn nứt này cách vị trí phỉ thúy vô cùng vô cùng gần! Lão bản lúc này cũng nhìn thấy, hắn tiếc hận vỗ vỗ bả vai Endymi: “Sát thạch đi. . . Nói không chừng không bị phá hỏng đâu.” Á thú nhân bốn phía cũng thu liễm vui sướng vừa rồi, bọn họ đã từ những người đứng gần hơn biết được vết nứt kia không hề biến mất, mà là tại lúc sắp biến mất, lại từ một chỗ quỷ dị dài ra ăn vào trong! Endymi trầm mặc gật đầu, trên gương mặt luôn lộ vẻ mỉm cười giờ lại biến thành nặng nề, dọc theo chỗ ra lục dùng đá mài cẩn thận mài, lão bản cũng lấy ra một khối đá mài cùng làm với hắn, một số á thú nhân bắt đầu tản đi, một số khác vẫn ở tại chỗ nhìn. Mười mấy phút sau, một khối phỉ thúy khoảng hai mươi mấy cân được giải ra, phía trên còn dính một ít đá vụ và bụi, màu sắc là màu chính dương lục vô cùng thuần khiết, phần gần trung tâm phỉ thúy đã có thể đạt tới Băng Chủng, đáng tiếc là, một đường rạn nứt ở chính giữa đem cả khối phỉ thúy này phân thành hai nửa, lại chạy dọc theo hai bên, giống như một cái cây nhỏ đang vươn cành ra, theo con mắt trên địa cầu mà nhìn, bên trong thật ra vẫn có một ít phỉ thúy có thể dùng làm vài món trang sức nhỏ, nhưng đối với Bác Nhã đại lục mà nói, phỉ thúy vỡ vụ thành cái dạng này, đối với tiến hóa của thú nhân thành niên một điểm tác dụng cũng không có, tối đa cũng chỉ có thể để lại ở trường học dùng làm bảo thạch cho ấu tể vừa mới hiểu chuyện hấp thu. Thanh âm tiếc hận nhất thời vang lên: “Tại sao có thể như vậy, rõ ràng vết rạn nứt kia mắt thấy sẽ biến mất.” Endymi trầm mặc đứng ở một bên, không nói gì thêm, rõ ràng vừa ở trước mặt mọi người nói nhiều như vậy, kết quả lại thế này, tương phản này làm hắn khó chịu. Lão bản thở dài một hơi: “Endymi, ngươi là một người đổ thạch sư rất giỏi, những mao liêu trong tiệm của ta tất cả đều là ngươi phân loại cho, cho đến tận nay, cũng không có gì sai lệch lớn. Trên đổ thạch trường tình huống gì cũng có thể xảy ra. A bá đã thấy nhiều rồi.” Endymi gật đầu: “Không có chuyện gì, a bá, ta hiểu.” Nguyên lai mao liêu ở chỗ này đều là hắn phân loại! Xác suất trúng thật sự rất cao! Tối thiểu ở mao liêu giá bốn mươi vạn trở xuống chia rất chuẩn. Bạch Tử Thạch nghe bọn họ nói chuyện, không khỏi kinh ngạc. Cậu nhìn khối phỉ thúy trên cơ bản đã bị vứt đi kia, trong lòng không khỏi có chút lung lay, phỉ thúy như này đối với bọn họ mà nói, chắc là vô dụng đi, vậy thì cậu có thể mua lại đúng không? Lâu không chạm đến công cụ điêu khắc, bây giờ nhìn thấy phỉ thúy đẹp thật là có chút ngứa tay. Ngay tại lúc cậu chuẩn bị hỏi giá, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Vincent: “Bạch. . .” Lúc Bạch Tử Thạch đang chuẩn bị đáp lại, một giọng nói đã đoạt trước cậu: “Bác Gia Garcia! Ngài thật sự ở chỗ này sao?!”
|
Chương 34: Ái mộ của endymi
Thanh âm của Endymi hơi cao lại tràn đầy ngạc nhiên, dường như còn mang theo một chút cảm giác ngượng ngùng. Hắn gọi một người thú nhân tên ‘Garcia’ là Bác Gia, đây là một loại tôn xưng đối với thú nhân. Thú nhân mà được một người Nhã Gia như Endymi gọi là Bác Gia nhất định là một thú nhân rất tài giỏi.
Bạch Tử Thạch mang theo tò mò nhìn về phía Endymi, cái á thú nhân này sau khi kinh hô một tiếng, liền cất bước đi về một hướng, nhìn theo, Bạch Tử Thạch nhìn thấy. . . Vincent. (⊙o⊙). . . Đây là tình huống quỷ quái gì?
Người xung quanh cũng rất hiếu kỳ với tình huống này, cúi đầu bắt đầu trao đổi: “Nghe nói Nhã Gia Endymi là vì tìm kiếm một người nên mới đến Tây Dã. . . Chẳng lẽ ——?”
“Ta cũng nghe nói, hình như chính là người trong lòng của Nhã Gia. . .”
“Người này nói không chừng chính là. . .” “Có lẽ. . . Thật không biết hắn là dạng nhân vật thế nào, mà lại khiến Nhã Gia ái mộ.” “Bất quá hắn thoạt nhìn rất lạnh lùng a. . .” Thú nhân tuấn mỹ hướng về phía á thú nhân đang đi về phía mình thoáng gật đầu một cái, hoàn toàn không thấy các loại ánh mắt hâm mộ, kinh ngạc, nghi hoặc của đám người xung quanh. “Bác Gia Garcia, thật sự không nghĩ tới có thể gặp ngài ở chỗ này. Ngài gần đây hết thảy có khỏe không? Đến khi nào thì về Á Thành?” Endymi dừng lại cách Vincent hai ba thước, gương mặt của hắn nhiễm chút đỏ ửng, hai mắt sáng lên, mắt không chớp chăm chú nhìn vào Vincent, người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được ái mộ bên trong. Bạch Tử Thạch đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn, cậu nhìn Vincent, thầm nghĩ: được người xinh đẹp như vậy toàn tâm toàn ý ái mộ, cảm giác nhất định rất tuyệt đi? “Ân.” Vincent không trả lời ý tứ của hắn, chỉ hơi nhìn lướt qua á thú nhân không ngừng nói chuyện này, hắn nhớ á thú nhân này hình như là đệ tử của đại a tỷ, bởi tướng mạo cùng tính cách, nên đại a tỷ rất thích hắn, bất quá. . . Hắn tên là gì nhỉ? Endymi tựa hồ cũng nhận thấy mình có chút thất thố. Hắn tựa như che đậy mà sờ sờ tóc mình, chợt nhớ tới nếu như Bác Gia ở chỗ này, thế thì tình huống đổ sụp vừa nãy cũng bị ngài ấy nhìn thấy đi?! Vừa nghĩ thế, trong mắt của hắn không giấu được ảo não, tình huống dọa người như thế cư nhiên bị ngài ấy nhìn thấy! Trong lòng hơi hoảng loạn, nên lúc hắn nói chuyện cũng có chút lộn xộn: “Ân. . . Lần này là ngoài ý muốn, bình thường ta đổ trướng rất nhiều. Thật sự. . .” Càng nói Endymi cũng càng cảm thấy mình không đáng tin cậy, cuối cùng hắn lại ảo não ngừng lại, hỏi: “Bác Gia, ngài là đến mua phỉ thúy sao?” Vincent trả lời hắn: “Không phải.” Sau đó hắn không để ý đến câu hỏi tiếp của Endymi, nhìn chăm chú vào Bạch Tử Thạch, gọi: “Bạch, chúng ta cần phải trở về.” Thanh âm nhu hòa, vừa nghe liền lộ rõ những lời nói vừa rồi y như chỉ có lệ vậy, sắc mặt Endymi trắng nhợt, theo tầm mắt Vincent liền thấy được người hắn gọi —- là tiểu á thú nhân khả ái kia! Endymi cảm thấy có chút yên lòng, nhưng lại có một loại bất an không nói nên lời. Bác Gia Garcia ngoại trừ cư xử với người nhà và bạn bè của hắn Bác Nhã Allan Taylor ra, cho tới bây giờ vẫn đều lạnh lùng như thế, nhưng hôm nay hắn đối với cái á thú nhân này thực sự dịu dàng, mà đó chỉ là một vị thành niên a! Ngay cả Sylvester – Bra người đẹp như vậy Bác Gia cũng không tỏ thái độ gì chắc sẽ không coi trọng cái dạng vị thành niên này đi. . . Mặc dù cậu ta thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xắn chọc người thương yêu như vậy. Bạch Tử Thạch dưới ánh mắt của mọi người cùng nỗi bất an của Endymi từ từ đi qua, lướt qua Endymi ngửa đầu nhìn về phía Vincent: “Đã xong việc rồi sao?” “Ân, không sai biệt lắm, còn lại giao cho Allan là được rồi.” Vincent nhìn trên người tiểu á thú nhân bị dính vào đá vụn, bụi bẩn, đưa tay nhẹ nhàng phủi phủi cho cậu, “Đi thôi, đi về trước tắm qua một chút, rồi chúng ta đi ăn cơm. Ngươi chắc cũng đói bụng rồi.” Sắc mặt Endymi đã không thể dùng tái nhợt để hình dung, hắn quả thực không thể tin được người thú nhân trước mắt tuy nét mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt ôn nhu vô hạn này chính là người lạnh như băng trong lòng mình, lúc ở Á Thành, bao nhiêu người thân phận cao quý theo đuổi rất nhiều á thú nhân bày tỏ tình cảm mến mộ với ngài đều bị Bác Gia cự tuyệt, khi đó hắn liền nghĩ rằng nếu như Bác Gia có người yêu, vậy ôn nhu của ngài ấy nhất định có thể say chết người. Mà bây giờ ôn nhu mà hắn tha thiết ước mơ đang ở trước mắt, hơn nữa cũng đúng như hắn đoán nó làm say lòng người, nhưng ôn nhu này lại không phải dành cho hắn! Endymi hung hăng nhắm mắt lại, mình ngay cả đến gần ngài ấy mấy bước cũng không dám, cũng không được phép, mà tiểu á thú nhân này lại có thể, vậy thì bọn họ đến tột cùng là quan hệ như thế nào? ! Cắn răng, Endymi dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Vincent: “Bác Gia, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?” Vincent biết á thú nhân trước mắt muốn hỏi cái gì, ban đầu lúc ở Á Thành, mặc dù hắn không tặng phỉ thúy cho mình, nhưng tình cảm của hắn đối với mình là vô cùng rõ rệt. Nếu là lúc trước, Vincent nhất định sẽ không để ý tới hắn, nhưng bây giờ, hắn tình nguyện nói cho mọi người quan hệ giữa hắn và Bạch, cho nên hắn gật đầu. Endymi mấp máy môi, có chút run rẩy hỏi: “Ngài, cùng cậu ta. . . là quan hệ như thế nào?!” Vincent kéo tay Bạch Tử Thạch, nắm trong lòng bàn tay, hào phóng trả lời: “Ta là người canh gác khế ước của cậu ấy.” Sắc mặt Endymi thoáng cái trở nên trắng bệch, người canh gác! Cư nhiên là người canh gác! Hắn căn bản không nghĩ tới Bác Gia cư nhiên sẽ cam tâm làm người canh gác của một á thú nhân vị thành niên! Endymi bị đả kích lớn cố lấy chút dũng khí cuối cùng, ôm một tia hy vọng cuối cùng nhìn vào mắt Vincent: “Ngài có biết ta ái mộ ngài không?” Trên gương mặt tinh xảo của hắn mang vẻ đập nồi dìm thuyền, lấy ánh mắt ngưỡng mộ cùng tuyệt vọng chuyên chú nhìn Vincent, một màn này vẻ xinh đẹp của hắn cũng đủ để đảo lộn nhân tâm mọi người, cũng đủ làm rung động trái tim những kẻ lòng dạ sắt đá. Ánh mắt thú nhân vây quanh nhìn Vincent, y như hắn là kẻ tội ác tày trời, và mang theo hâm mộ cùng ghen tị mãnh liệt. “Biết. Nhưng, vậy thì thế nào?” Song thanh âm lạnh lùng như thường của Vincent đã đánh nát vọng tưởng cuối cùng của Endymi, cũng làm cho người xung quanh mở rộng tầm mắt, lúc này trong bọn họ đang có rất nhiều người đoán xem cái thú nhân này sẽ lựa chọn Nhã Gia Endymi hay không, mặc dù cái tiểu á thú nhân kia nhỏ nhắn xinh xắn khả ái cũng rất xinh đẹp, nhưng Nhã Gia Endymi không chỉ là mỹ nhân còn là một người đổ thạch sư học đồ phi thường có danh vọng! “Đúng, điều này cũng không là gì.” Endymi cười thảm một tiếng, a bá của hắn lo lắng đi tới đỡ lấy hắn, “Endymi, ngươi sẽ có bầu bạn tốt hơn.” “Ân.” Endymi hữu khí vô lực đáp lại, nhưng vẻ mặt của hắn hiển nhiên cũng không làm cho người khác lạc quan, bộ dạng ủ rũ làm hắn thoạt nhìn phá lệ điềm đạm đáng yêu. Ánh mắt một số thú nhân ái mộ hắn nhìn Vincent gần như có thể bốc ra lửa, đặc biệt là một tên trong đó thoạt nhìn còn muốn ăn tươi Vincent. Bạch Tử Thạch nhìn Endymi sắc mặt trắng bệch, mặc dù có chút đồng tình với hắn, nhưng trong lòng lại giữ ổn định lại, bàn tay dày rộng của thú nhân tuấn mỹ bên cạnh nắm lấy tay cậu, độ ấm này truyền thẳng tới tận đáy lòng, xua tan bất an cùng đôi chút sợ hãi vừa mới dâng lên của cậu. Nhưng lại khiến cho cậu dâng lên một loại hoảng sợ khác, đối với hoảng sợ của bản thân, cậu bỗng nhiên ý thức được mình trong khoảnh khắc đó đang sợ hãi, cậu đang sợ hãi Vincent đáp ứng Endymi, bởi vì ngay cả cậu mà nói cũng vô cùng tán thưởng cái á thú nhân này. Cậu rất sợ Vincent cứ như vậy lựa chọn đối phương. Cái này cái này rất không hợp lý, cậu chỉ là một người bạn và một người hiệp ước với Vincent thôi, cậu tại sao phải sợ Vincent có một người bầu bạn chân chính chứ? Endymi cuối cùng nhịn không được rơi lệ, giọt nước mắt kia rơi xuống liền như đốt lên một mồi lửa, một cái thú nhân nhịn không được nữa nhảy ra: “Ngươi! Ta muốn khiêu chiến với ngươi! Ngươi cư nhiên dám tổn thương Nhã Gia Endymi! Ta tuyệt đối không cho phép loại tình huống này phát sinh!” Quyết đấu?! Bạch Tử Thạch nhớ tới trận quyết đấu ở Maca thành, không đợi Vincent trả lời, đã quát lên: “Không được, ta không đồng ý.” Quát xong liền cảm thấy có chút không đúng, cậu làm như vậy liệu Vincent có bị người khác chỉ trích là trốn tránh không? Nhưng cậu đã quá lo lắng rồi, nếu như Vincent không ứng chiến, ở chỗ này quả thật có thể bị chỉ trích là trốn tránh, nhưng thân là người khế ước của Vincent, Bạch Tử Thạch có quyền ngăn cản người canh gác của cậu vì những á thú nhân khác mà tiến hành quyết đấu. Vì vậy cái thú nhân kia mặc dù vẻ mặt không cam lòng, nghe cậu nói xong vẫn lui về. Bạch Tử Thạch không rõ nguyên do trong đó nên có chút kỳ quái, cậu ngẩng đầu nhìn Vincent, vừa vặn chạm phải ánh mắt nhu hòa tràn ngập ý cười của đối phương, hình như có vẻ rất hài lòng? Hài lòng, Vincent đương nhiên hài lòng, cách làm này của Bạch đồng nghĩa với công khai tuyên bố —- Ngươi không được vì á thú nhân khác quyết đấu, ta ghen tị. Mặc dù bản thân cậu không phải nghĩ như thế, nhưng ở trong mắt mọi người, đây chính là sự thật. Bạch Tử Thạch đang trong trạng thái mơ hồ, bất quá chuyện phát triển như cậu muốn, nên cũng không nghĩ nhiều nữa. Lúc này Endymi cũng khôi phục một chút, hắn buông a bá đỡ hắn ra, nhìn Vincent, thanh âm mặc dù run rẩy nhưng đã khá hơn trước nhiều: “Bác Gia, ngài mặc dù cự tuyệt ta, nhưng trước khi ngài có bầu bạn, ta vẫn có quyền ái mộ ngài.” Vincent không nói gì, Endymi cũng không để bụng, hắn đã quen Vincent lạnh lùng như vậy. Mà Bạch Tử Thạch cũng rất mâu thuẫn, cậu vừa vì sự kiên cường của Endymi cảm thấy tán thưởng, vừa cảm thấy trong lòng rầu rĩ, ý thức được tâm tình của mình, lại bắt đầu xoắn xuýt với tâm tư quỷ dị của mình. A a a a. . . Đau cả đầu! Bạch Tử Thạch thật muốn liều mạng giựt tóc mình, ngươi nói ngươi sinh ra cái loại tâm tư ghen tị bất an này là có ý khỉ gì! Là độc chiếm dục đối với một người bạn hay là. . . thích Vincent? Phiền muộn trừng mắt một cái tên thú nhân chọc người phiền lòng, Bạch Tử Thạch biểu thị áp lực lớn như núi —- Cậu thật sự không muốn giảo cơ a! Thế nhưng, Vincent lại rất hưởng thụ ánh nhìn chằm chằm của Bạch Tử Thạch, đây không phải là đại biểu, Bạch đã bắt đầu để ý hắn sao? Mặc dù chuyện có một chút phiền toái, nhưng tổng thể kết quả làm Vincent tỏ vẻ rất hài lòng.
|