Hiển nhiên, lời này của Lâm Mộ gây sát thương phạm vi có hơi lớn, Lục Nhung ngồi bên cạnh nháy mắt cũng im tiếng, Lâm Mộ chợt giật mình nghĩ lại mới cảm thấy mình nói hơi nặng lời, lập tức bày ra “tiêu chuẩn kép” một cách hùng hồn đầy lý lẽ: “Cậu không giống nhau.”
Lục Nhung nhịn cười: “Lời này cũng không sai mà.”
Lâm Mộ biết đối phương không có giận, chỉ là đùa cợt mình mà thôi, có chút bất đắc dĩ nói: “Nhây quá à.”
Tưởng Thiên Hà với Tào Trạm không rõ lắm mối quan hệ giữa hai người này, Mê Mang đầu óc không thông minh nên không nghĩ được mấy việc phức tạp tỷ như chuyện tình yêu, còn Tưởng Thiên Hà thì “thẳng” tới quá mức, hoàn toàn chưa từng nghĩ về phương “khả nghi” kia.
Chỉ có mỗi Trần Mỹ Hoa là thương tâm, vẻ mặt cực kỳ tủi thân nhìn chằm chằm Lâm Mộ bằng ánh mắt nghi ngờ giống như đang oán trách “Mộ Mộ đã thay lòng đổi dạ rồi đúng không”.
Bên kia Tiểu Lộ Điểu đã ngắt video call rồi, cơ mà Lâm Mộ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy rất không cam tâm, trên đường trở về vẫn luôn nhắn tin Wechat cho Lâm Triều.
Phải vài hôm nữa Lâm Triều mới từ giải đấu bên Tokyo trở về, đây là lần đầu tiên em trai ra sức quấy rầy chị gái mình ngay giữa lúc thi đấu như thế. Thế nên chờ đến lúc Lâm Triều thấy một đống tin nhắn trên màn hình điện thoại, liền nhướng mày suy nghĩ thật lâu xem mình đã đắc tội cu cậu này ở chỗ nào.
Lâm Mộ nhắn tin siêu nhiều, Lâm Triều vừa mới đánh cờ xong, đầu óc có chút lơ mơ, thế nên chỉ lựa mấy câu nào vừa dài vừa có dấu chấm than xem trước, đọc xong liền trả lời.
Lâm Triều: “Hôm nay chị thắng.” Đây là quan trọng nhất “Ngày mai chị về.”
Lâm Mộ lập tức trả lời: “Tối nay chị ngủ ở đâu?”
Lâm Triều: “Khách sạn chứ đâu?”
Lâm Mộ hung dữ vặn lại: “An Cẩm Thành đâu!?”
Lâm Triều không thẳng thắn trả lời em trai mình, lần đầu tiên học được cách nói “uyển chuyển” đáp: “Tụi chị ở phòng đôi, cậu ấy đang ở phòng bên kia.”
Lâm Mộ: “…”
Giọng điệu của Lâm Triều giống như người từng trải, nghe rất có lý nói tiếp: “Chị mi buổi tối còn phải luyện kỳ phổ, vất vả lắm đó mi có biết không, nửa đêm lỡ đói hay khát thì phải làm sao? Phải có người ở bên cạnh hầu hạ mới được chứ.”
Lâm Mộ lần này xem như đã hiểu rõ, An Cẩm Thành với chị hai nhà mình đã “lén lút âm thầm” không biết bao lâu rồi. Thuyền viên Hứa Nhất Lộ vẫn luôn đứng múa cờ ở đầu thuyền còn từng cảm khái thuyền nhà mình đắm quá nhanh, dù sao trước đó cậu chàng vẫn luôn tin tưởng trăm phần trăm là thuyền nhà mình là người thật thuyền thật, ship sai CP Lục Nhung với Lâm Triều suốt mấy năm trời. Rồi đến bây giờ bắt đầu chuyển sang chủ trương chỉ cần mình chạy thật nhanh, BE sẽ vĩnh viễn không đuổi kịp, tuân theo con tim bắt đầu nhảy sang thuyền mới gặm CP mới.
Bài diễn thuyết của Tào Trạm là do tự cậu viết, nhưng lại sợ tới chừng đọc ra cảm thấy không đầy đủ ý, thế nên lúc viết còn nhờ vả Lâm Mộ sửa giúp mình.
Lâm Mộ nhìn qua một lần, nói: “Siêu ổn luôn, cậu phải tự tin lên.”
Tào Trạm lo lắng: “Cậu có thấy nó hơi chán không?
Cậu không biết dùng những từ ngữ êm tai hay là câu cú xinh đẹp trau chuốt, toàn bộ bài diễn văn đều là mấy lời nói bình thường, có vài chỗ thậm chí giống đang lải nhải, hơn nữa không được lưu loát trôi chảy cho lắm, Lâm Mộ nhìn một lát có vài chỗ không hiểu phải hỏi đối phương là ý gì, sau đó giúp chỉnh sửa lại cách xếp từ dùng câu.
“Thật sự ổn lắm rồi đó.” Lâm Mộ an ủi, “Cậu không cần sợ, tới chừng đó đi lên đọc một lèo là được, đừng nhìn vẻ mặt của tụi ở dưới, cũng mặc kệ đừng nghe tụi nó nói cái gì.”
Tào Trạm vẻ mặt đáng thương: “Nhưng lỡ họ mắng tớ thì sao?”
Lâm Mộ nghiêm túc đáp: “Tớ giúp cậu mắng lại.”
***
Trước khi Lâm Triều chấm dứt giải đấu trở về, trong nhà Lâm Mộ cơ bản là chẳng có ai, Giang Uyển cùng Lâm Yến Lai đều chạy theo sau lưng con gái cưng, còn con trai thì cứ kệ đấy, nuôi thả nhiều năm như vậy vốn đã quan, mỗi ngày gọi một cú điện thoại xem như là quan tâm hết cỡ rồi.
Lâm Mộ nghỉ hè cũng không muốn đi đâu, Lục Nhung bên này cũng đã điền xong nguyện vọng, chỉ chờ điều chỉnh cuối cùng để xác định chuyên ngành nữa là xong. Bản thân Lục Nhung chẳng khẩn trương mấy, nhưng Lâm Mộ thì ngược lại, cứ trằn trọc không yên lo lắng không biết điểm của đối phương có thể đủ để vào chuyên ngành mong muốn hay không.
“Nếu không vào được khoa báo chí thì vào khoa khác thôi.” Lục Nhung không bận tâm lắm “Dù sao cũng có chỗ để học.”
Lâm Mộ nhìn đối phương, ánh mắt giống như đang nhìn một chú cún con, bất đắc dĩ hết sức, cậu nói: “Chuyên ngành rất quan trọng, cậu chọn ba cái, nếu như may mắn có thể vào không nói, nhưng lỡ không may thì bắt buộc phải điều chỉnh đó.”
Lát sau, Lâm Mộ lại tự lẩm bẩm với chính mình: “May mắn, chắc chắn sẽ may mắn mà.”
Lục Nhung ngồi bên cạnh nghe mà bật cười, ôm lấy Lâm Mộ lắc qua lắc lại, vùi đầu mình vào vai đối phương, im lặng không nói.
***
Hứa Nhất Lộ trở về nước cũng trùng ngày với Tôn Hải, đám Lâm Mộ đến nhà ga rước người, cũng thấy được chú chó dẫn đường.
Thầy của trung tâm huấn luyện chó hướng dẫn mù Đại Liên đi theo cùng, cầm sợi dây cột chú chó Labrador trao tận tay cho Hứa Nhất Lộ, hai người họ còn phải làm quen với nhau một thời gian, sau đó vượt qua kỳ kiểm tra cuối cùng, Hứa Nhất Lộ mới thực sự có thể có được chú chó kia.
“Tớ nhìn thấy mờ mờ nè.” Hứa Nhất Lộ ngồi xổm người xuống đất, đưa tay xoa đầu chú chó, “Nó đáng yêu ghê á.”
Xung quanh không ai lên tiếng nói chuyện, mọi người còn kích động hơn cả Hứa Nhất Lộ, nhìn Labrador vươn đầu lưỡi liếm bàn tay của Hứa Nhất Lộ mấy cái, cậu nhóc giống như hơi nhột, bật cười thành tiếng, cuối cùng vẻ mặt vô cùng thỏa mãn vươn tay ôm lấy cổ chú chó.
“Ngày mai Lâm Triều với An Cẩm Thành cũng về.” Trước lúc đi, Hứa Nhất Lộ còn cố ý kéo tay Lâm Mộ nói nhỏ, “Bọn họ sẽ tới thẳng Khôn Kiền tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, cậu đừng có chơi trò chia rẽ uyên ương đó nha!”
Lâm Mộ hiện tại không tức giận giống như lần đó nghe thấy mấy chữ “tình yêu thế kỷ” nữa, Lục Nhung bảo cậu có hơi “dính chị hai”. Lâm Mộ không muốn thừa nhận, gì mà dính với chả dính, cả nhà bọn họ có ai mà không ‘nâng như trứng, hứng như hoa’ với Lâm Triều đâu cơ chứ, nhưng cũng không phải vì thế mà cái gì cũng chiều theo Lâm Triều, mấy cái nên nói vẫn là phải nói thôi.
Cả Lục Nhung với Hứa Nhất Lộ đều có hơi lo lắng, sợ ngày mai Lâm Mộ thấy Lâm Triều đi cùng An Cẩm Thành sẽ nổi đóa làm một trận đại náo trong ngày lễ thành lập trường, Lâm Mộ đành phải thề thốt bảo đảm mình nhất định sẽ không như vậy.
Vai chính của lễ thành lập trường hôm ấy thật ra không phải là đám học trò đã tốt nghiệp, chủ yếu nhất vẫn là hoan nghênh các học sinh mới sắp sửa khai giảng. Phương Nặc vừa mới thi đậu vào Khôn Kiền, thế nên rất tích cực đối với mấy chuyện như vậy.
Nói thật chứ trong lòng Lâm Mộ đồng tình cậu nhỏ này lắm, chờ tới chừng đi học rồi biết, lỡ mà có đạt được thành tích xuất sắc hay giải thưởng nào đó kiểu gì cũng bị Chung Hòa ‘ăn ké’ lôi ra tuyên truyền quảng cáo cho trường, tới chừng ấy Phương Nặc chắc là sẽ không cảm giác tham gia mấy ngày lễ lạc như này là một việc tốt đẹp gì đâu.
Nhưng Lâm Mộ sẽ không nói đâu, hiện tại cậu xem như là đứng chung chiến tuyến với Chung Hòa rồi, rất là ủng hộ hành vi “tham danh hám lợi” của Khôn Kiền.
Mạc Hiểu Hiểu với Lý Tử đến hơi trễ, từ sau khi xác định vào đại học, hai cô nàng bắt đầu ăn diện hẳn ra, đầu tóc hết uốn rồi lại nhuộm, Mạc Hiểu Hiểu mặc quần short, để lộ cả bắp đùi, làm cho mấy đàn em gái trai đi ngang ai cũng không kềm được lòng len lén ngó một cái.
“Năm nay có một đứa lớp dưới cũng na ná như em ấy.” Cả đám vây quanh nhau ngồi trò chuyện tán gẫu, Tôn Hải chợt sực nhớ cái gì đó, vươn tay chỉ vào hàng ngũ học sinh mới bên kia.
Mạc Hiểu Hiểu nghe vậy lập tức thấy hứng thú, ngước mắt nhìn quanh tìm kiếm: “Chỗ nào á?”
Lý Tử cũng đang tìm, mắt của cô bé rất tinh, lập tức đã phát hiện ra được.
“Cậu nhóc đứng ở hàng thứ năm bên kia kìa.” Lý Tử đưa tay chỉ cho Mạc Hiểu Hiểu.
Cậu nhỏ giống như phát hiện mấy đàn chị bên đây đang nhìn mình, vẻ mặt hơi xấu hổ đỏ bừng lan tới cả vành tai cúi đầu, ngại ngùng che giấu cánh tay trái của mình.
“Vẫn còn non lắm, xấu hổ kìa.” Tôn Hải phá lên cười.
Mạc Hiểu Hiểu nhìn đối phương hồi lâu, sau đó cũng nhỏe miệng cười, nhẹ giọng nói: “Đừng lo, từ từ rồi em ấy sẽ trưởng thành.”
Lâm Triều với An Cẩm Thành đứng ở vòng ngoài cùng, Lục Nhung với Lâm Mộ đứng đối mặt với hai người họ, Trần Mỹ Hoa cũng đi theo, cùng Hứa Nhất Lộ đứng kẹp ở giữa, với cả một con chó nữa.
Cả ba phe này giao tiếp với nhau thật sự rất buồn cười, Lâm Triều với Lâm Mộ thì múa tay ra dấu thủ ngữ, Lục Nhung và An Cẩm Thành tuy nhìn xem hiểu, nhưng không tiện tham dự vào cuộc trò chuyện của chị em họ, hai chị em vẫy bốn cánh tay đã là hoành tráng lắm rồi, nếu thêm hai người bọn họ vào nữa, vậy chắc chẳng khác gì đang kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Hứa Nhất Lộ nhìn không thấy, còn Trần Mỹ Hoa thì hoàn toàn xem chẳng hiểu, chỉ có thể dựa vào Lục Nhung nhỏ giọng phiên dịch lại cho nghe, cơ mà Lục Nhung không phải dân dùng thủ ngữ thường xuyên, cho nên thuật lại cũng khá là vất vả, An Cẩm Thành đứng cạnh nghe một lát chịu hết nổi, rốt cuộc cũng tham gia vào tổ thuyết minh.
Thế là bên kia hai chị em “nói chuyện”, bên đây Lục Nhung với An Cẩm Thành giống như hát bè, kẻ đối người đáp đọc lời thoại, Trần Mỹ Hoa giống như quả lắc nghiêng qua nghiêng lại, khi thì nhìn Lục Nhung, khi thì nhìn An Cẩm Thành, Hứa Nhất Lộ tay nắm Labrador đứng hóng chuyện, vẻ mặt thích thú vô cùng.
【 Mi nói nhiều quá à.】 Lâm Triều vùng tay ra dấu thủ ngữ.
An Cẩm Thành rõ ràng lén lút “trả thù riêng”, phiên dịch lại lời này của Lâm Triều một cách cực kỳ sinh động.
Lâm Mộ trợn trừng mắt, nhanh chóng múa tay:【An Cẩm Thành vừa nói xấu em kìa! Chị bênh nó hay giúp em!?】
Lục Nhung kẹt họng, nhìn thoáng qua An Cẩm Thành bên cạnh một cái, bất đắc dĩ chỉ phải phiên dịch một cách đầy đủ mà trọn vẹn cảm xúc dưới ánh mắt trừng trừng của Lâm Mộ.
Hứa Nhất Lộ nghe xong, trầm mặc một hồi, có chút khó hiểu hỏi: “Hai người họ cãi nhau mà sao hai cậu lại… diễn sâu như vậy?”
***
Chung Hòa đã hoàn thành xong phần diễn thuyết chém gió thổi bão của mình trên bục chủ tịch, lúc này đang tươi cười rạng ngời nhìn xuống bên dưới khán đài. Tào Trạm vẫn đang chuyên tâm đọc nhẩm bản thảo bài diễn thuyết của mình, Tưởng Thiên Hà đứng bên cạnh vẻ mặt khíu chọ lắng nghe, thi thoảng lại sửa lưng: “Là thầy Ngô, không phải thầy Hồ, đọc lại xem nào, Ngô! Ngô! Ngô!”
Tào Trạm ngoan ngoãn đọc lại một lần theo đối phương, nhưng vẫn là không cách nào rõ ràng được đâu là Hồ đâu là Ngô, khẩn trương đến muốn rơi nước mắt: “Làm sao đây làm sao đây!”
Tưởng Thiên Hạ trợn trắng con mắt, nói bừa một câu: “Đọc cho nhanh vào, cũng chả có ma nào nghe đâu mà lo.”
Chung Hòa: “…”
Ông khụ khụ vài tiếng, Tưởng Thiên Hà với Tào Trạm ngoái nhìn, mới phát hiện đối phương đã nói xong, Chung Hòa quay sang giới thiệu với khán đài bên dưới: “Bây giờ, cho mời em Tào Trạm lên đài diễn thuyết.”
Tên của Tào Trạm cũng không nổi mấy ở trong trường, khối 11 với 12 hiện tại đại đa số đều là fan hâm mộ của Lâm Mộ với An Cẩm Thành, trước đó hai phe còn chia nhau lập topic cho hai người trên diễn đàn trường, sau đó bắt đầu cạnh tranh ganh đua, quyết chí phải định ra xem ai mới là hotboy chân chính mới chịu thôi.
Nào ngờ hai topic kia chưa nóng hổi được bao lâu, lại có topic hotboy mới trồi đầu lên, bên trong kèm theo cái ảnh chụp tốt nghiệp của Lục Nhung.
Cuối cùng cả ba cái topic kênh nhau thành thế chân vạc, tự nhiên là chẳng định ra được cái kết quả gì. Cơ mà sau đó nghe đồn trong lễ thành lập trường sẽ mời các đàn anh về diễn thuyết, đều đinh ninh cho rằng hoặc là mời Lâm Mộ, bằng không chính là An Cẩm Thành.
Phương Nặc lần đầu tiên nhìn thấy Tào Trạm, không kềm được tò mò chạy khỏi hàng, đi tìm hỏi Lục Nhung: “Anh ấy là ai vậy?”
Lục Nhung khoanh tay, Lâm Mộ với Lâm Triều cũng thôi không cãi nhau nữa, đều chăm chú nhìn lên bục khán đài.
“Đứng nghe cho đàng hoàng.” Lục Nhung vẻ mặt lạnh tanh, có hơi nghiêm khắc nói với Phương Nặc.
Khi Tào Trạm bắt đầu lên tiếng, dưới khán đài cũng không được im lặng lắm, đám đàn em chẳng mất bao lâu đã dễ dàng nhận ra Tào Trạm thuộc nhóm người “có vấn đề”, có vài học sinh mới cảm thấy bất ngờ đến khó tin, vẻ mặt lộ ra vẻ buồn cười rồi lại khó hiểu.
Nhưng đợi đến khi Tào Trạm đọc được một nửa bài diễn thuyết, toàn bộ sân trường đều tĩnh lặng.
Tào Trạm không có tài năng gì trong việc sáng tác, nội dung cậu viết Lâm Mộ đều đã xem qua, nhìn xong cảm giác giống như một chú hamster nho nhỏ thích cất giấu thức ăn tích trữ dành cho mùa đông vậy, toàn bộ những sự kiện nhỏ nhặt mà vụn vặn, linh tinh lang tang suốt cả ba năm học đều bị cậu nhồi nhét vào bài diễn thuyết.
Trần Mỹ Hoa hiếm thấy không làm ầm ĩ hay khóc quấy, vẻ mặt vô cùng chăm chú nhìn Mê Mang đứng trên bục phát biểu, Hứa Nhất Lộ ở bên cạnh vươn tay ôm lấy chó của mình.
Mạc Hiểu Hiểu đứng đằng trước bỗng dưng vươn tay lau nước mắt, Lý Tử ôm lấy cô, hai người dựa đầu vào nhau, không rõ đang thì thầm điều gì đó.
Tôn Hải quay đầu lại nhìn Lâm Mộ, thấy đối phương vẫy tay, chỉ về phía bục chủ tịch bên trên.
An Cẩm Thành kề sát bên đầu Lâm Triều, giơ tay nhẹ nhàng ra dấu, Lâm Triều chăm chú nhìn đối phương, thấy được người nào đó âm thầm lén lút mang theo “hàng lậu” trong quá trình phiên dịch, cô liền nhướng mày, vươn tay nhéo mặt An Cẩm Thành.
Lục Nhung âm thầm vươn tay, Lâm Mộ cũng không cúi đầu, mười ngón tay của họ vô cùng tự nhiên đan vào nhau.
“Tớ, tớ là một người rất ngốc.” Tào Trạm nói sắp xong rồi, cơ mà vẫn khẩn trương lắm, lướt mắt thoáng nhìn qua Tưởng Thiên Hà đang đứng ở cánh gà sân khấu, thấy đối phương giơ ngón tay cái hướng về phía mình, thoạt nhìn giống như còn khẩn trương hơn cả mình nữa.
Tào Trạm quay sang nhìn xuống khán đài, chầm chậm nói tiếp: “Lúc trước tớ rất sợ sẽ có người mắng mình, đánh mình, hay là mượn cái gì đó của mình rồi không chịu trả lại.”
Cậu vừa nói tới đây, bên dưới khán đài rộ lên tiếng cười, là những tiếng cười mang theo thiện ý, Tôn Hải bắt tay bên miệng làm loa hướng về bên trên hô to: “Ai ăn hiếp cậu, tụi này giúp cậu đánh nó!”
Tào Trạm nghe vậy, lập tức lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ thật lòng phản bác: “Không được, đánh nhau là không đúng.”
Tiếng cười lại rộ lên, Tào Trạm chờ một lát, mới tiếp tục nói: “Nhưng bây giờ nếu có ai đó ăn hiếp tớ, tớ sẽ không thấy sợ nữa.”
Cậu nói: “Tớ có Khôn Kiền, có mọi người, tớ có rất nhiều rất nhiều yêu thương, tớ chẳng còn sợ cái gì nữa cả.”
Tào Trạm cúi đầu nhìn tờ giấy bản thảo của mình, sau đó lại ngước lên, nhoẻn miệng cười nói: “Chào mọi người, tớ là Tào Trạm, mọi người có thể gọi tớ là Mê Mang.”
Cậu nhóc khom lưng cúi chào, nề nếp thứ tự nói: “Khôn Kiền hôm nay là niềm tự hào của tớ, hy vọng mai này tớ có thể trở thành niềm tự hào của Khôn Kiền, cảm ơn mọi người rất nhiều!”
—— end_________________
(T▽T) Kết thúc ròi…
Từ rày về sau hong được xem hai thiếu niên ấy phát đường tọng cơm chó nữa rồi (T⌓T)