Thật ra Lạc Tinh Vũ rất hiếm khi uống rượu, chỉ là ngẫu nhiên cũng sẽ uống với Lạc Y một hai chén, đương nhiên việc này còn phải xem Lạc Y rót cho cậu ít hay nhiều đã.
Tối hôm qua uống có hơi quá đà, Lạc Tinh Vũ khi đó chẳng có cảm giác gì, so với đám người chỉ hận không thể múa máy quay cuồng giữa quán lẩu kia thì còn bình thường chán. Cậu tự nhận là tửu lượng của mình rất cao.
Kết quả ngày hôm nay tỉnh dậy, thì mới sáng mắt ra.
Lạc Tinh Vũ cảm thấy cả người như thể ngâm ở trong thủy ngân, bị nghiền ép tới độ hít thở không thông, trên người hoàn toàn không có sức lực, đầu thì đau như búa bổ.
Sáng sớm, Lạc Tinh Vũ đã tỉnh một lần, mặc dù rất buồn ngủ nhưng trong người lại khó chịu cực kỳ, vì thế bèn nghĩ cách đánh thức người phía sau, để hắn xoa xoa đầu cho mình.
Chờ tới khi tỉnh dậy một lần nữa, tuy đã hết đau đầu, thế nhưng vẫn còn rất chóng mặt. Cậu nhắm hai mắt lại, khuỷu tay huých huých về phía sau hai cái mà chẳng chạm vào ai, lúc này mới hơi hơi hé mắt nhìn Nguyên Dục đang ngồi ngay ngắn bên bàn học.
Ánh sáng bên ngoài đã bị rèm của sổ che đi phân nửa, gương mặt tươi cười đã tắt, đèn phòng cũng chẳng bật, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ đèn bàn trước mặt Nguyên Dục.
Điều hòa không khí tự động ngừng khi đến một độ ấm vừa phải, toàn bộ căn phòng chìm vào trong yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng Nguyên Dục viết chữ.
Lạc Tinh Vũ nhắm mắt lại, cậu cố kìm nén cơn buồn ngủ, nửa khuôn mặt vùi ở trong chăn, khẽ thì thào: “Anh ơi......”
Giọng nói vừa vang lên khiến cậu có chút kinh ngạc, có lẽ là do mới tỉnh ngủ, lại nằm điều hòa cả một đêm, khiến cho thanh âm có chút khàn khàn, nghe như thể tiếng muỗi kêu.
Chỉ có điều Nguyên Dục vẫn nghe thấy, hắn lập tức dừng bút, quay đầu nhìn Lạc Tinh Vũ: “Dậy rồi à?”
Lạc Tinh Vũ nằm trong chăn gật gật đầu, giọng của cậu quá khó nghe, cho nên không muốn nói chuyện nữa.
“Đã một giờ chiều rồi.” Nguyên Dục đứng lên, rót cho Lạc Tinh Vũ một cốc nước
Đây là cốc nước Lạc Tinh Vũ mang tới sau khi xuất viện, mở nắp ra sẽ có một chiếc ống hút bật lên, cực kỳ thích hợp cho các bé bi thích nằm ì một chỗ chỉ trực há miệng uống nước như cậu.
Uống nước bằng ống hút có chút chậm, Nguyên Dục kiên nhẫn ngồi bên cạnh, tùy ý vuốt tóc cậu: “Còn đau đầu không?”
Lạc Tinh Vũ cắn ống hút lắc lắc đầu, uống nước xong thì cổ họng thoải mái hơn không ít, nói: “Nhưng mà chóng mặt lắm.”
“Em ngủ lâu quá.” Nguyên Dục cất cốc nước, trước khi đứng dậy lại vò loạn mái tóc vừa mới được vuốt thẳng của Lạc Tinh Vũ, “Đứng dậy cho tỉnh táo đi.”
Chờ Lạc Tinh Vũ rửa mặt xong trở ra, Nguyên Dục đã sắp xong một chiếc cặp sách, hiện tại đang ở giúp cậu dọn đồ. Lạc Tinh Vũ sửng sốt một hồi, chẳng hiểu mô tê gì, lúc đi tới bên cạnh Nguyên Dục nhìn thấy xấp bài tập nghỉ đông trong tay hắn mới chợt nhớ ra hôm nay bọn họ phải về nhà.
“Bây giờ đi luôn sao?” Lạc Tinh Vũ hỏi.
“Ừ.” Nguyên Dục nói, động tác trên tay cũng không ngừng, “Tài xế tới rồi, anh có bảo bác ấy mua đồ ăn cho em.”
“Ồ.” Lạc Tinh Vũ gật gật đầu, ngồi lên bàn học nhìn Nguyên Dục dọn cặp sách cho mình.
Lạc Y vẫn đang đi làm, phải đến tối mới đi đón cậu được. Chẳng qua hôm nay Nguyên Dục muốn tới bệnh viện kiểm tra lại, Lạc Tinh Vũ khẳng định sẽ không ở lại ký túc xá một mình, vì thế hắn bèn hứa với Lạc Y buổi tối sẽ đưa cậu về nhà.
Trong lòng Lạc Tinh Vũ rất buồn bực, hai nhà bọn họ cách nhau xa như thế, đoán chừng cả kỳ nghỉ đông này cũng chẳng gặp mặt được mấy lần. Cậu rất muốn tới nhà Nguyên Dục chơi mấy ngày, nhưng lại sợ bị Lạc Y mắng.
Bình thường Lạc Y luôn có thể tìm đủ loại lý do để dạy dỗ Lạc Tinh Vũ, nếu biết một Omega như cậu lúc nào cũng chỉ muốn chạy tới nhà một Alpha ở, e là sẽ mắng cậu đến máu chó đầy đầu mất.
Nhưng cô lại không biết...... Tên Alpha này, ngay cả một cái ký hiệu tạm thời cũng chẳng chịu cho cậu.
Nguyên Dục thu dọn cặp sách xong xuôi thì vào nhà vệ sinh khóa nước. Lạc Tinh Vũ dõi theo bóng dáng hắn, duỗi tay khẽ xoa xoa tuyến thể.
Tuy cậu say rượu, những những chuyện đã xảy ra tối qua thì vẫn nhớ như in. Cậu muốn Nguyên Dục đánh dấu mình, còn phóng thích tin tức tố ra dụ dỗ hắn, kết quả chỉ được tin tức tố nồng đậm của đối phương dỗ đi ngủ, chuyện gì cũng không làm.
Lạc Tinh Vũ không cảm thấy muốn được Nguyên Dục đánh dấu là việc gì đáng xấu hổ, cho dù không say thì cậu vẫn muốn. Nói không chừng hiệu quả còn tốt hơn ấy chứ, lúc say rượu cậu quá nghe lời, không có tuyệt chiêu lì lợm la liếm như khi tỉnh táo.
Nguyên Dục vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã đối diện với tầm mắt nóng bỏng của Lạc Tinh Vũ, hắn liếc nhìn cổ tay cậu một cái: “Làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Không có.” Lạc Tinh Vũ nhảy xuống khỏi bàn học, đi đến trước mặt Nguyên Dục, vừa mở miệng đã vào thẳng vấn đề chính, “Vì sao không đánh dấu em?”
“......” Nguyên Dục nhìn ánh mắt đầy chân thành của người này, mãi đến khi không chịu nổi nữa mới nghiêng người lướt qua cậu đi về phía sau, “Em còn nhỏ.”
Tầm mắt Lạc Tinh Vũ một mực dõi theo hắn, mãi đến khi xoay người lại, mới chu miệng lên rầu rĩ nói: “Lâm thời đánh dấu cũng được mà.”
Nguyên Dục giả điếc, lại dọn dẹp bàn học ngăn nắp tới không thể ngăn nắp hơn được nữa, hắn đột nhiên rất nhớ Lạc Tinh Vũ tối qua, ngoan ngoãn nghe lời, bảo gì nghe nấy, đáng yêu hơn đứa nhỏ cứng đầu lúc này nhiều.
Lạc Tinh Vũ biết người này cố ý làm lơ mình, bèn đi vài bước tới gần, vòng tay kéo cổ hắn, cắn một cái không nặng không nhẹ lên tuyến thể của đối phương.
Lưng Nguyên Dục nháy mắt cứng đờ, trong giọng nói có một chút tức giận: “Lạc Tinh Vũ.”
“Mới hôm qua còn gọi là Tinh Tinh.” Lạc Tinh Vũ đúng chỗ ngắt lời.
“...... Tinh Tinh.” Nguyên Dục vừa hô một tiếng như vậy, lửa giận đã quăng tới tận Thái Bình Dương.
“Anh ơi.” Lạc Tinh Vũ bám lên người Nguyên Dục, chóp mũi cọ qua cọ lại ở tuyến thể của hắn, “Đánh dấu em đi mà, kí hiệu tạm thời thôi cũng được. Chúng mình sắp ai về nhà nấy rồi, anh cắn em một cái, lúc em nhớ anh còn có thể phóng tin tức tố ra ngửi......”
Cậu càng nói càng tủi thân, vừa xoa vừa cọ vào lưng Nguyên Dục, cuối cùng thì dứt khoát nhắm mắt lại, bắt đầu công cuộc tẩy não người yêu: “Đánh dấu, đánh dấu, đánh dấu, đánh dấu......”
Nguyên Dục: “......” Biết nói gì nữa đây.
Rốt cuộc Lạc Tinh Vũ vẫn được như ý nguyện, mặt mày hớn hở mang theo dấu răng của Nguyên Dục mà ngồi vào trong xe.
Trong giây phút phải chia tay Nguyên Dục kia, kỳ nghỉ đông của Lạc Tinh Vũ xem như chính thức bắt đầu rồi. Việc đầu tiên cậu làm chính là cùng cả nhà ra ngoài chơi mấy ngày, sau khi trở về lại phải đi mua sắm khắp nơi chuẩn bị đón năm mới, chờ đến lúc thật sự rảnh rỗi thì cũng sắp đến Tết rồi.
Mỗi ngày cậu đều liên lạc với Nguyên Dục qua điện thoại, muốn tới chỗ Nguyên Dục chơi lại bị Lạc Y gắt gao giữ ở nhà. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này Nguyên Dục cũng rất bận.
Nguyên Dục tới bệnh viện kiểm tra lại, kết quả khá ổn, trạng thái tuyến thể rất ổn định, chỉ cần không đụng phải Alpha nghiền áp lẫn nhau hoặc là Omega phát tình thì những tình huống khác gần như sẽ không khiến hắn phát bệnh.
Bởi vậy mà kỳ nghỉ đông này Nguyên Dục bắt đầu phải làm nhiệm vụ đi thăm họ hàng thân thích, bè bạn khắp nơi, đi thăm người thân tương đối ít, chủ yếu vẫn là thăm bạn bè.
Ba má Nguyên dẫn con trai đi làm quen không ít người, buộc hắn phải nâng cao năng lực xã giao của bản thân. Khoảng thời gian bệnh tình nghiệm trọng nhất đã mài dũa tính tình Nguyên Dục, khiến hắn chín chắn hơn không ít, có lẽ lên đại học là hắn có thể vào công ty nhà mình thực tập được rồi.
Mặc dù vậy, mối quan hệ giữa hai ba con Nguyên Dục vẫn rất căng thẳng, cho dù đôi bên đã nói chuyện nhiều hơn, song hầu hết thời gian vẫn là một người dạy bảo một người nghe, người dạy dạy xong, người nghe nghe hiểu, thì bầu không khí lại rơi vào trầm mặc.
Sinh nhật năm nay của Lạc Tinh Vũ vào đúng đêm Giao Thừa, đúng là vui càng thêm vui, chỉ là cậu vẫn không quá hào hứng.
Hôm nay Giao Thừa, mọi người đều ở nhà ăn cơm Tất Niên, Nguyên Dục đương nhiên không thể đón sinh nhật với Lạc Tinh Vũ được. Mặc dù hắn đã chúc mừng sinh nhật cậu vào lúc 0 giờ, thế nhưng vẫn chẳng phải là nói trực tiếp, cũng chẳng thể thân mật với nhau, Lạc Tinh Vũ vừa vui vẻ lại vừa có chút mất mát.
“Anh có chuẩn bị quà sinh nhật cho em.” Nguyên Dục ở đầu video bên kia khẽ mỉm cười, tràn ngập cưng chiều nói, “Ngày mai tặng cho em.”
Lạc Tinh Vũ cũng không hỏi là cái gì, muốn giữ lại bất ngờ, vì thế chỉ gật gật đầu.
Cậu cứ tưởng ngày mai trong miệng Nguyên Dục là mồng một, lại chưa từng nghĩ sẽ được gặp hắn vào ngày Giao Thừa, đi cùng còn có cả ba mẹ Nguyên Dục nữa.
Ba má Nguyên đi tới huyền quan, cả nhà Lạc Tinh Vũ đều đi ra đón khách, khách sáo nói vài câu năm mới vui vẻ, rồi nhận lấy quà biếu trong tay bọn họ, sau đó thì để bọn họ thay giày.
Nguyên Dục đi phía sau ba mẹ, trong tay còn xách theo một giỏ hoa quả, đang rũ rũ tuyết ở trên người.
Hắn rất yên lặng, như thể được ngăn cách hoàn toàn với thế giới ồn ào náo động xung quanh, thế nhưng giờ phút này, trong mắt Lạc Tinh Vũ chỉ còn nhìn thấy được một mình đối phương.
Ba má Lạc tiếp đón ba mẹ Nguyên Dục vào trong nhà ngồi. Lạc Tinh Vũ chạy vài bước tới cửa, bám vào cạnh cửa, thò đầu nhìn giỏ hoa quả ở trong tay Nguyên Dục: “Đây là quà sinh nhật của em sao?”
“...... Không phải.” Nguyên Dục xém chút đã đánh rơi giỏ hoa quả đi, rốt cuộc vẫn chậm rãi đặt nó sang bên cạnh, “Đây là quà biếu chú dì, quà của em đang ở nhà anh.”
“Sao anh không mang tới đây?” Lạc Tinh Vũ có chút buồn bực hỏi.
Nguyên Dục thuần thục thay giày, cười nói: “Tối nay đưa em đi lấy.”
Lạc Tinh Vũ chớp chớp mắt, khó hiểu mà nhìn hắn.
“Đến đón em.” Nguyên Dục nói, “Đêm nay đưa em về nhà anh.”
Chữ “về” này quá mức sâu xa, Lạc Tinh Vũ phải nghiên cứu một thôi một hồi, sau khi hiểu rõ thì cười rộ lên.
Hóa ra hai gia đình đã hẹn nhau cùng ăn cơm Tất Niên, tiện thể thì tổ chức sinh nhật cho Lạc Tinh Vũ luôn.
Cậu không biết từ sau lần nhập viện ấy, hai nhà đã gặp mặt nhau rất nhiều. Mặc dù tuổi tác của cậu với Nguyên Dục không lớn, nhưng có cấp bậc tin tức tố bày ra trước mắt, đôi bên đều không có bất cứ phản đối gì, trái lại còn cảm thấy hai đứa nhỏ rất có duyên phận.
Quả thực là rất có duyên và cũng thực may mắn. Cho dù hiện tại bọn họ không gặp được nhau, thì sau này vẫn có rất nhiều cơ hội để cả hai gặp gỡ.
Chỉ cần hai người gặp gỡ, bất kể có bắt đầu thế nào, kết cục cuối cùng đều giống nhau.
Cậu vẫn sẽ yêu Nguyên Dục từ cái nhìn đầu tiên, vẫn là mặt trời nhỏ soi sáng toàn bộ thế giới của Nguyên Dục.
Ngoại trừ chuyện của hai đứa nhỏ thì Lạc Y với ba Nguyên còn bàn bạc cả chuyện hợp tác. Sau khi ăn cơm, cả hai nhà đều hát chúc mừng sinh nhật Lạc Tinh Vũ. Chờ Lạc Tinh Vũ cầu nguyện xong, lúc ăn bánh kem, Lạc Y bèn nói chuyện với ba Nguyên.
“Bên cháu chắc chắn sẽ không hợp tác với Giản gia.” Trước mặt bậc cha chú kiêm đối tác của mình, Lạc Y có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều, chí ít cũng sẽ dằn lòng không phun ra mấy lời thô tục. Cô uống một ngụm rượu, tiếp tục nói với ba Nguyên, “Phía Nguyên gia cũng không hợp tác với bọn họ, chẳng quá ba tháng, công ty của họ nhất định sẽ tiêu tùng.”
Những chuyện nói sau đó Lạc Tinh Vũ nghe không hiểu, Nguyên Dục nhỏ giọng giải thích vài câu, cậu cũng chẳng có hứng thú, ăn bánh kem xong thì nhàn rỗi không có việc gì làm.
Mọi người vẫn đang ngồi, Lạc Tinh Vũ cũng không thể vô lễ mà rời đi được, chỉ đành ngồi yên tại chỗ nghịch điện thoại, chơi chán điện thoại thì bắt đầu nhéo ngón tay Nguyên Dục.
Mãi đến khi nghịch tay Nguyên Dục chán rồi, Lạc Tinh Vũ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nghiêng đầu hỏi hắn: “Khi nào về nhà anh?”
“Bây giờ đi luôn, để anh nói với ba mẹ một tiếng.” Nguyên Dục cảm thấy nếu còn không đi thì móng tay của mình sẽ bị người này xé ra hết.
Nguyên Dục nói với mẹ mình một tiếng, đồng thời hỏi ý ba má Lạc, sau đó mới gọi tài xế tới đón bọn họ trước.
Ba mẹ Nguyên Dục còn muốn ở bên này thêm một lúc nữa, Lạc Y kêu Lạc Tinh Vũ dọn bàn mạt chược ra, chờ tới khi mọi người ngồi vào bàn thì tài xế cũng tới nơi.
Vừa về đến nhà, Lạc Tinh Vũ đã bổ nhào vào người Nguyên Dục, quấn lấy môi hắn bắt đầu cắn mút. Nguyên Dục một tay ôm cậu, một tay bật đèn phòng khách đèn lên.
Lạc Tinh Vũ không chút do dự nhảy lên người Nguyên Dục, hai chân vòng qua eo hắn, chẳng hề lo lắng người kia không đứng vững sẽ khiến cả hai ngã xuống đất.
Bọn họ đứng ngoài cửa hôn một hồi, Lạc Tinh Vũ rốt cuộc cũng buông hắn ra, chớp chớp mắt hỏi: “Quà của em đâu?”
“Ở trong phòng anh.” Nguyên Dục nói xong thì dừng một lát, cảm thấy Lạc Tinh Vũ không có ý định đi đường tử tế, bèn giữ nguyên tư thế ôm cậu vào phòng ngủ.
Hắn để Lạc Tinh Vũ ngồi lên bàn học, người này vẫn y hệt con Koala mà bám trên người hắn, Nguyên Dục chỉ đành bất đắc dĩ mà véo nhẹ vào eo đối phương: “Buông ra.”
Lạc Tinh Vũ ngồi trên bàn, nhìn Nguyên Dục lấy một chiếc bình thủy tinh hình tròn ra khỏi ngăn tủ bên cạnh.
Bình thủy tinh được chia làm hai tầng, tầng dưới chứa một chất lỏng trong suốt, bên trên thì treo rất nhiều ngôi sao giấy, trên đế còn có một cái công tắc. Sau khi bật công tắc thì những ngôi sao giấy sẽ phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, khiến chất lỏng phía dưới cũng nhấp nhoáng sáng lên.
Lạc Tinh Vũ nhìn chằm chằm chiếc bình thủy tinh, đôi mắt đen láy còn sáng hơn cả ánh sao trong bình.
“Suy nghĩ thật lâu không biết nên tặng em thứ gì, sau đó anh cảm thấy quan trọng nhất vẫn là tâm ý, cho nên mới mua nguyên liệu về, tự tay làm chiếc đèn này cho em.”
Nguyên Dục nhìn gương mặt đang lấp ló sau chiếc bình thủy tinh của Lạc Tinh Vũ, tròng mắt nhiễm phải một tầng sáng ấm áp, chiếu đến mỗi một tế bào Nguyên Dục, “Tinh Tinh, sinh nhật vui vẻ.”
Lạc Tinh Vũ nhận lấy chiếc đèn ngôi sao, lại nhìn chằm chằm nó một hồi, sau đó thì tắt đèn đi mà đặt qua một bên.
Cậu nhìn Nguyên Dục, hai tay vòng qua cổ hắn: “Em cũng có quà tặng cho anh.”
Nguyên Dục cười cười: “Sinh nhật của em còn muốn tặng quà cho anh?”
“Tặng chứ.” Lạc Tinh Vũ ghé sát vào người hắn, nói nhỏ: “Anh có muốn không?”
Nguyên Dục hỏi: “Quà gì?”
“Em.” Lạc Tinh Vũ cúi đầu, cắn cắn môi, chờ đến khi ngẩng đầu lên thì hai mắt đã ngập tràn kiên định, “Em tặng mình cho anh, anh có muốn không?”
Nguyên Dục im lặng nửa ngày trời cũng không đáp lại, thậm chí còn cố tình né tránh ánh mắt của Lạc Tinh Vũ, thế nhưng Lạc Tinh Vũ vẫn nhìn hắn thực chăm chú.
Cậu không hỏi Nguyên Dục có muốn hay không nữa, mà chỉ chậm rãi phóng thích tin tức tố của mình ra.
Nguyên Dục sửng sốt, đột nhiên nhìn về phía Lạc Tinh Vũ: “Kỳ phát tình của em đến?”
“Đến từ hai ngày trước rồi.” Lạc Tinh Vũ đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, cúi đầu nói, “Em không dùng thuốc ức chế, mà vẫn cố nhịn, định ngày mai sẽ đi tìm anh.”
“......” Nguyên Dục không ngờ Omega bảy sao lại còn có thể tự khống chế tin tức tố trong kỳ phát tình, nhưng hắn cũng chỉ kinh ngạc một chút thôi, ngay sau đó đã bị hương vị tin tức tố này dụ dỗ triệt để.
Nguyên Dục duỗi tay vân vê vành tai Lạc Tinh Vũ, ánh mắt sâu thăm thẳm: “Tìm anh làm gì?”
“Anh thử nói xem.” Lạc Tinh Vũ bị đối phương chọc tức muốn chết, thậm chí còn nghĩ những nội dung giảng dạy trong môn sinh lý chẳng đáng tin tí nào, nếu không thì sao người này vẫn có thể bình chân như vại khi mình phát tình vậy chứ?
Cậu khẽ cắn môi, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Nguyên Dục, cố ý sáp lại gần, “Hiện tại em đã thành niên rồi, không còn bé bỏng nữa. Anh cũng không thể tìm được lý do gì để thoái thác em cả. Em bây giờ đang phát tình, vậy mà anh vẫn còn bình tĩnh như như thế, em thật sự hoài nghi anh có vấn đề đấy!”
Cậu chỉ hận không thể dán hẳn vào người Nguyên Dục. Nguyên Dục nhìn gương mặt gần trong gang tấc của người nọ, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, duỗi tay che gáy cậu lại, hung hăng cắn lên môi Lạc Tinh Vũ.
Ngay sau đó, Lạc Tinh Vũ đã sâu sắc hiểu được, Nguyên Dục không chỉ không có vấn đề, mà còn rất lợi hại.
Cậu ngây ngốc “đấu kiếm” với Nguyên Dục ở trên giường hai lần, mãi đến khi có tiếng pháo nổ ầm ầm ngoài cửa sổ mới tỉnh táo lại một chút. Ngay khi Nguyên Dục chuẩn bị lôi kéo mình làm thêm một lần nữa thì mới run run mà thu tin tức tố vào.
Cậu nằm trong lòng Nguyên Dục, vòng tay ôm chăn, khóe mắt hơi hơi phiếm hồng, sau đó nhắm mắt lại, hít mũi nửa ngày trời.
“Ba mẹ anh vẫn chơi mạt chược bên nhà em.” Nguyên Dục nói xong, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Lạc Tinh Vũ, “Có lẽ đêm nay bọn họ sẽ không về...... Có muốn anh đi lấy thuốc ức chế cho em không? Trong phòng mẹ anh có.”
Lạc Tinh Vũ lập tức gật đầu như giã tỏi, một lát sau lại lắc đầu như trống bỏi, vừa khẽ meo meo dịch sang một bên vừa nói: “Tạm thời, tạm thời.... không cần.”
“Sao vậy?” Nguyên Dục vừa mới chuẩn bị rời đi thì khựng lại, lại ôm cậu vào lòng, “Còn muốn nữa sao?”
Mặt Lạc Tinh Vũ đỏ bừng, không thể không nói, quá trình này quả thực khiến con người ta hưng phấn không thôi, chỉ là không nghỉ ngơi không được.
“Tối nay...... nói sau.” Giọng cậu càng nói lại càng nhỏ, chỉ là nghe được tiếng cười trầm thấp của người kia, bèn nghểnh cổ hét lên, “Dù sao thì em vẫn tự kiềm chế được!”
Lạc Tinh Vũ hét xong thì co rúm lại, bởi vì dùng sức quá mạnh mà eo có chút đau.
Ngoài cửa sổ tiếng pháo vẫn còn vang, chẳng qua đã không còn to như vừa nãy. Trong điện thoại liên tục có tin nhắn đến chúc mừng năm mới, màn hình từ lúc sáng lên tới giờ gần như là chưa tối lại.
Mọi người bên kia vốn dĩ gọi video tới đây, nhưng tình cảnh hiện giờ của Lạc Tinh Vũ với Nguyên Dục rất không rất thích hợp bật cameras, cho nên hai người lựa chọn tắt cameras đi, cũng may bên kia không hỏi gì.
Cuộc gọi video này là do ba Lạc gọi tới, Lạc Y vẫn đang đánh mạt chược với các vị phụ huynh, Lạc Thu thì nói chuyện điện thoại với bạn ở ngoài ban công, bầu không khí vui vẻ, hòa thuận chẳng khác nào người một nhà cả.
Hai bên chúc mừng năm mới xong, lại nói thêm vài câu thì cúp máy, mọi người thậm chí còn lập một nhóm chat gia đình, mọi người trong nhóm thay nhau gửi lì xì cho Lạc Tinh Vũ với Nguyên Dục.
“Năm mới vui vẻ.” Lạc Tinh Vũ trở mình, nhẹ nhàng chạm vào môi Nguyên Dục, sau đó thì vùi đầu vào trong lồng ngực hắn.
Nguyên Dục ôm cậu thật chặt, cũng nói câu: “Năm mới vui vẻ.”
Lạc Tinh Vũ nhắm nghiền hai mắt, huyên thuyên với Nguyên Dục rất nhiều chuyện, mãi đến khi tiếng pháo ngừng hẳn, cơn buồn ngủ cũng chậm rãi chiếm cứ đầu óc, nhưng Lạc Tinh Vũ vẫn cố gắng chống đỡ, câu nói chốc chốc lại đứt quãng, có đôi lúc thì im lặng, sau đó mới bỗng nhiên bừng tỉnh.
“Em nói đến đâu rồi?” Lạc Tinh Vũ tỉnh táo lại chớp chớp hai mắt, có chút buồn ngủ mà hô một tiếng, “Anh.”
“Nói đến Tết năm ngoái em đánh mạt chược.” Nguyên Dục tốt bụng nhắc nhở cậu.
“À, đúng rồi.” Lạc Tinh Vũ lại nhắm mắt nói, “Vốn dĩ được lì xì nhiều ơi là nhiều, nhưng lại bị lôi kéo đánh mạt chược hai ngày, toàn bộ tiền mừng tuổi đều rơi vào tay chị gái.”
Nguyên Dục hỏi: “Chị nào?”
“Cả hai.” Lạc Tinh Vũ nói, “Bọn họ campuchia.”
Lạc Tinh Vũ cảm giác được lồng ngực Nguyên Dục rung lên, biết là hắn đang cười, nhưng cũng không để ý, chỉ nói tiếp: “Sau đó......”
Cậu nói xong hai chữ này lại im lặng, một lát sau mới mơ mơ hồ hồ mà hừ hai tiếng, “Sau đó......”
“Được rồi.” Nguyên Dục xoa đầu Lạc Tinh Vũ, “Ngủ đi.”
“Nhưng mà em vẫn chưa kể xong.” Lạc Tinh Vũ vô thức nói, kỳ thật cậu cũng không biết phía sau “sau đó” là gì nữa.
“Sau này rồi nói.” Nguyên Dục nói, “Sau này chậm rãi nói, chúng ta không cần gấp.”
Lạc Tinh Vũ nghe xong lời này, cuối cùng cũng thả lỏng thần kinh, chậm rãi chìm vào trong giấc ngủ.
Cũng đúng, chúng ta đâu cần phải gấp.
Những điều cậu muốn nói, về sau đều có thể chậm rãi nói cho Nguyên Dục nghe.
Dẫu sao thì tương lai của bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian.
Hoàn Chính Văn