Độc Nhất Mỹ Nam Tâm!
|
|
CHƯƠNG 10 Cảnh Băng Tuyền về đến nhà, phu phụ Cảnh lão gia vừa nhìn thấy hắn, tựa hồ nhẹ nhàng thở ra. Cảnh phu nhân mặc dù chưa nói cái gì, nhưng cũng khó nén trong đôi mắt tràn đầy thất vọng, giống như hắn đã làm lòng nàng bị tổn thương, còn Cảnh lão gia thì sắc mặt trầm ngâm. “Người đâu?” Cảnh Băng Tuyền vừa vào đến cửa, liền không chút khách khí hỏi. Cảnh lão gia sắc mặt tái nhợt chụp bàn đứng lên, trong lòng một phen đầy hỏa, rốt cuộc bởi vì Cảnh Băng Tuyền về nhà mà bắt đầu phát tác. “Ta đã cho nàng ra phòng sau nghỉ ngơi, ngươi đến tột cùng đang làm cái gì? Tuổi còn trẻ, thế nhưng lại phóng đãng không có đức hạnh như vậy, chẳng những ở bên ngoài bao dưỡng cô nương kỹ viện, còn làm cho cô nương kia mang thai tìm đến tận nhà cầu chúng ta lưu giữ. Băng Tuyền, ta chỉ có một đứa con là ngươi, nhưng không có nghĩa là ta có thể chịu được hành vi, lối sống buông thả của ngươi.” Cảnh Băng Tuyền cũng tràn đầy lửa giận hết sức căng thẳng, hắn không nghĩ tới kỹ nữ Loan Nhi kia dám tìm đến nhà hắn, vu oan hắn là phụ thân của tiểu hài tử trong bụng nàng. Hắn cùng với nàng hai bên đều đã thoả thuận xong bằng ngân lượng, ở kỹ viện tuy là bao dưỡng nàng, cũng chưa bao giờ bạc đãi qua nàng, không thể tưởng được nàng còn chưa vừa lòng hả dạ, dám vạch ra một kế hoạch nham hiểm tìm tới cửa. “Ta tuy là có đến kỹ viện ở mấy ngày, bất quá tiểu hài tử kia không có khả năng là của ta.” Loan Nhi ở ngoài cửa sổ đã muốn nghe lén hồi lâu, nghe đến đó, nàng rốt cuộc không thể nhẫn nại chạy vọt vào. “Cảnh phu nhân, Cảnh lão gia, ta đúng là hồng nhan bạc mệnh mà. Đâu có ai tự nguyện rơi vào chốn phong trần, lúc ta hầu hạ Cảnh thiếu gia vẫn là một thân thanh bạch, nếu không phải tú bà phát hiện, ta còn không biết chính mình đang mang thai. Ta nhớ tới đây là cốt nhục của Cảnh gia mới đến đây xin giúp đỡ, cũng không ham vinh hoa phú quý, chỉ cam nguyện ở nhà làm tiểu tỳ, rời xa chốn nhuốc nhơ kia, ta làm như vậy có gì sai sao?” “Thanh bạch?” Cảnh Băng Tuyền cười lạnh, nàng là cái loại người như thế nào chẳng lẽ hắn còn không biết sao? Nếu không phải thấy nàng có chút nhan sắc lại có chút giảo hoạt, có thể đem chuyện hắn bao dưỡng nàng lan truyền cho toàn bộ người trong kinh thành biết đến, hắn mà thèm để ý đến nàng sao?! Huống chi trong kinh thành có biết bao nhiêu quan gia háo sắc, ai mà chưa từng được nàng hầu hạ một đêm, vậy mà mở miệng ra, dám mặt dày mày dạn, không chút đổi sắc nói mình vẫn một thân thanh bạch, càng cho thấy nàng tới nơi này căn bản là có mưu đồ. “Băng Tuyền, việc ngươi đã làm, ngươi phải chính mình gánh vác, đừng trốn tránh trách nhiệm .” Loan Nhi quỳ trên mặt đất, rũ người khóc lóc, lệ tuôn như mưa, một tay vỗ về cái bụng của mình, còn tay kia thì giữ chặt góc áo Cảnh phu nhân cầu xin. “Phu nhân, chúng ta đều là nữ nhân, van cầu ngươi giúp ta đi. Ta nếu không phải nghèo túng vô y, như thế nào không biết xấu hổ đi vào nơi này xin giúp đỡ, phu nhân, van cầu ngươi. . . . . . Van cầu ngươi. . . . . .” Nàng khóc một cách thảm thiết cơ hồ té trên mặt đất, làm cho kẻ khác bắt đầu sinh thương hại, không thể đối nàng lạnh lùng xua đuổi. Cảnh phu nhân cũng biết đứa con vài ngày trước đó thật sự đã đến kỹ viện trụ, còn bao dưỡng Loan nhi. Cũng không biết là ai nhàm chán lại đem tin này rao truyền khắp nơi, chuyện này lan rộng khắp kinh thành, đến cả người làm tạp vụ còn biết tới. Nàng lúc trước còn rất giận đứa con không thèm để ý tới Ngọc Đằng Long đang bệnh nặng, chỉ lo chính mình phong lưu khoái hoạt. “Ta xem. . . . . . Trước hết nên sắp xếp cho nàng một chỗ ở đi đã!” Cảnh phu nhân tâm địa thiện lương, thấy Loan Nhi khóc đoài đoạn gần như muốn té xỉu, đồng thời cũng nghĩ đến đứa con trong bụng nàng, nói gì thì nói nàng cũng đang mang cốt nhục của Cảnh gia, sao có thể để nàng lưu lạc bên ngoài. “Nương, ta xem nàng căn bản là không có đứa nhỏ, cho dù có, cũng không phải của ta.” “Ngươi đừng chối nữa, vừa mới đi kỹ viện phong lưu một tháng, người ta tới tìm ngươi, ngươi liền lập tức trở mặt, ngươi ít nhất cũng phải có chút lương tâm a.” Cảnh Băng Tuyền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn biết chính mình dù có trong sạch, oan uổng như thế nào, nhưng có dùng lời nào để giải thích, mẫu thân cũng sẽ không tin, bởi vì Loan Nhi diễn thật sự quá mức xuất sắc. Hắn không giận ngược lại còn cười, Loan Nhi muốn một bước lên mấy, chim sẻ hoá phượng hoàng, cũng phải xem nàng có thành sự hay không đã. “Hảo, muốn lưu giữ nàng phải không? Vậy thì lưu giữ đi. Nàng nói nàng nguyện ý làm tiểu tỳ, vậy trước hết cho nàng đến hầu hạ ta.” “Cám ơn Cảnh thiếu gia, cám ơn lão gia, phu nhân.” Loan Nhi chảy xuống nước mắt cảm động, nhưng phía sau đôi mắt đầy lệ kia, nhịn không được một chút đắc ý, làm hiển lộ ra ý đồ bất chính trong lòng nàng.
|
Cảnh Băng Tuyền đã rời khỏi Ngọc gia vài lần mặt trời lặn, rõ ràng hắn trước khi đi từng nói qua vài ngày sẽ đến tìm mình, lại cố tình không đến, Ngọc Đằng Long nghĩ thầm, rằng sự tình trong nhà hắn nhất định rất khó xử lý. Ngọc Đằng Long nghỉ ngơi đã nhiều ngày cũng cảm thấy khoẻ hơn nhiều, có điều, khi không còn thấy mệt mỏi nữa, trong đầu liền nổi lên ý niệm đi đến Cảnh gia, dù sao hồi lâu không thấy Cảnh Băng Tuyền, vẫn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu, hắn đã muốn thành thói quen có Cảnh Băng Tuyền bồi ở một bên hằng ngày. Bất luận là cãi nhau hoặc là những lúc sung sướng, hắn đều thói quen có Cảnh Băng Tuyền bên cạnh chia ngọt xẻ bùi, đồng cam cộng khổ. Mới đi vào Cảnh gia, cho dù hắn có vô tâm như thế nào, hay đối với mọi sự đều không chút để ý, cũng cảm giác được Cảnh gia có một một bầu không khí thật kỳ quái, hơn nữa cái không khí u ám này còn ép người ta đến không thở nổi. “Băng Tuyền có ở nhà không?” Ngọc Đằng Long hỏi tổng quản đang đứng một bên. Cảnh tổng quản khúm núm chỉ vào phòng, “Thiếu gia ở trong phòng nghỉ ngơi.” Ngọc Đằng Long hỏi xong, sau đó đi vòng vo qua mấy hành lang, đi đến trước cửa phòng Cảnh Băng Tuyền, hắn đang muốn giơ tay đẩy cửa, bỗng nhiên nghe được bên trong một giọng nữ kiều mỵ truyền ra, không khỏi ngẩn ngơ. Theo hắn biết, Cảnh Băng Tuyền từ trước đến nay không có nữ tì tùy thân, mà diện mạo tên ấy tuấn mỹ như vậy, nữ nhân nào gặp cũng một trận say mê. Trước kia trong nhà Cảnh Băng Tuyền có rất nhiều nữ tì tranh nhau hầu hạ hắn, làm xảy ra rất nhiều chuyện phiền toái, vì tránh có rắc rối, sau đó Cảnh Băng Tuyền không dùng nữ tì hầu hạ bên người nữa. “Cảnh thiếu gia, ngực của ta hơi đau, ngươi giúp ta xoa xoa một chút được không?” Ngọc Đằng Long trong lòng chấn động, thanh âm kia kiều mỵ như vậy, chắc chắn nữ tử này có bộ dạng vô cùng xinh đẹp. Trước giờ hắn cùng Cảnh Băng Tuyền không có bí mật nào giấu giếm trong phòng, cho nên khi hai người đi đến nhà đối phương, chưa bao giờ gõ cửa, đều là trực tiếp mở cửa tiến vào. Nhưng giờ phút này, hắn lại giật mình, nhất thời không biết có nên đẩy cửa mà vào hay không, dù sao nghe trong phòng tựa hồ có chuyện gì đó không được bình thường. “Ngọc. . . . . . Ngọc thiếu gia. . . . . .” Cảnh tổng quản ở ngoài hành lang nhỏ giọng kêu, Ngọc Đằng Long hơi giật mình nhìn về phía lão nhân đáng tuổi ông nội hắn. Cảnh tổng quản đang bước về phía Ngọc Đằng Long. “Thiếu gia. . . . . .đang có chuyện khó xử!” “Khó xử? Hắn khó xử cái gì?” Ngọc Đằng Long không hiểu lắm tình trạng đang diễn ra ở đây. Cảnh tổng quản thì thầm vào lỗ tai Ngọc Đằng Long. “Có một cô nương từ kỹ viện tìm đến đây, nói nàng mang thai với thiếu gia, lão gia, lão phu nhân quyết định đem cô nương này thu ở trong phòng thiếu gia, hầu hạ thiếu gia.” Ngọc Đằng Long cảm thấy nơi ngực một trận mất mát trỗi lên. Cảnh tổng quản nói còn chưa nói xong, càng không chú ý tới sắc mặt Ngọc Đằng Long, nói thật ra, ngay cả hắn cũng cho rằng thiếu gia nhà mình thật sự là có điểm xằng bậy. “Thiếu gia không đồng ý, nói Loan Nhi cô nương căn bản là đồ vô sỉ, nàng không có khả năng có thai với hắn, bất quá Loan Nhi cô nương này đúng thật là càng được nước lấn tới. Lúc nàng mới vào nhà, nguyên bản còn khóc khóc nói nàng nguyện ý làm nô tì, hiện tại cái giá của nàng so với phu nhân còn lớn hơn, hạ nhân nếu có hơi chút sai lầm, nàng lập tức lớn tiếng mắng rung trời!” “Cảnh Băng Tuyền nói tiểu hài tử kia không phải là của hắn?” “Đúng vậy, nhưng mà Loan Nhi cô nương luôn miệng thề đó là sự thật, thậm chí còn thề độc nếu nói dối thì cha mẹ nàng sẽ bị chết bất đắc kỳ tử, này. . . . . . Này ai dám không tin.” Nếu không phải thật sự, ai dám dùng cha mẹ chính mình mà thề. Ngọc Đằng Long biến sắc, nắm chặt hai đấm, Cảnh Băng Tuyền đích xác hoa tâm phong lưu, hắn cũng mơ hồ biết Cảnh Băng Tuyền trước khi cùng với chính mình phát sinh quan hệ, cũng đã từng có quan hệ với rất nhiều nữ tử. Nhưng có một chuyện tuyệt đối sẽ không sai, đó là Cảnh Băng Tuyền là một nam tử hán dám làm dám chịu, nếu đã làm sai, cho dù là trọng tội mất đầu, Cảnh Băng Tuyền cũng sẽ nhận tội mà gánh trách nhiệm. Nếu là không có, cho dù có người nói hắn là một bảo vật vô giá, hắn cũng sẽ bĩu môi khinh thường. Nhớ lại chính mình chỉ là bị người hiểu lầm có một ngày, đã cảm thấy trong lòng tràn đầy uỷ khuất, không thể tưởng được Cảnh Băng Tuyền lại phải chịu đựng loại sự tình này mấy ngày qua, cha mẹ hắn còn buộc hắn phải thu nữ nhân này vào phòng. Cảnh Băng Tuyền bị oan uổng lớn như vậy, chẳng phải là trong lòng vô cùng khó chịu và đau khổ sao? Đối với một Cảnh Băng Tuyền cao ngạo mà nói, đây là một điều vũ nhục lớn nhất. “Nếu Băng Tuyền đã nói không phải là tiểu hài tử của hắn, vậy chắc chắn là không phải. Ai quản nữ nhân kia thề thốt độc địa như thế nào, dù sao nàng nhất định là nói dối.” Hắn đại chưởng vung lên, dường như đang tức giận muốn đánh người, Cảnh tổng quản cũng bị khí thế hung mãnh đó làm cho sợ tới mức thối lui ba thước.
|
Ngọc Đằng Long không nói không rằng, dùng sức đá văng cửa phòng Cảnh Băng Tuyền ra. Cửa phòng vừa mở, liền nhìn thấy bộ ngực của Loan Nhi bán lộ đặt ở trên người Cảnh Băng Tuyền. Cảnh Băng Tuyền vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng hắn vừa thấy Ngọc Đằng Long vào cửa, sắc mặt thoáng chốc đại biến. Hắn không muốn hai người thật vất vả mới nối lại tình xưa lại bởi vì chuyện của Loan nhi này mà lại một lần nữa “chia uyên rẽ thuý”, huống chi nữ nhân này bây giờ còn quần áo không chỉnh tề ngã vào trên người hắn. “Ngươi. . . . . .” Ngọc Đằng Long chỉ vào Loan Nhi, Cảnh Băng Tuyền lại hết đường chối cãi, lần đầu tiên trong đời sắc mặt tái nhợt, cảm thấy lần này hắn chết chắc. “Đằng Long, nghe ta giải thích. . . . . .” “Ngươi là ai? Ai chuẩn ngươi ngay cả cửa cũng không gõ liền tiến vào trong phòng thiếu gia?” Loan Nhi không quan tâm người đến là ai, tóm lại lớn tiếng doạ người nguyên bản chính là một trong những sở trường của nàng, nói sao nàng ở Cảnh gia đã có thể hô phong hoán vũ, ai phá huỷ chuyện tốt của nàng, chính là đắc tội với nàng. “Không cần giải thích, cái này có gì mà hảo giải thích chứ. . . . . .” Căn bản ngay cả khoé mắt cũng chưa nhìn về phía Cảnh Băng Tuyền, Ngọc Đằng Long liền đối với Loan Nhi hung bạo gầm lên. “Ngươi là một nữ nhân hư hỏng, dám ngậm máu phun người, dám đặt điều nói đứa nhỏ trong bụng là con của Cảnh Băng Tuyền. Cảnh Băng Tuyền là người như thế nào chẳng lẽ ta còn không rõ ư? Nếu hắn thật sự có đứa nhỏ với ngươi, ngươi cho dù không cần hắn chịu trách nhiệm, hắn cũng sẽ mạnh mẽ nhận lấy, ngươi dám thấy hắn thiện lương mà đến đây vu khống, ta hôm nay phải thế thiên hành đạo. . . . . .” Hắn một bên rống to, một bên kéo ống tay áo, bộ dáng lưu manh, hung hãn muốn đánh người. Loan Nhi chưa bao giờ gặp qua người nào hung bạo mãnh liệt như vậy, diện mạo lại siêu cấp giống quỷ vương. Trước kia chỉ cần bằng sắc đẹp cùng kiều mị của nàng, là có thể đem nam nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay, nhưng mà cho dù hiện tại tức giận đến nổi trận lôi đình, tùy thời có thể một quyền đánh chết nam nhân của nàng cũng không ăn thua gì với hung thần ác sát trước mặt. “Oa a. . . . . .” Nàng có ngu xuẩn như thế nào cũng hiểu được còn ở lại trong này một khắc nào thì chỉ có đường chết mà thôi. Cái nắm tay to lớn kia của hắn mà đánh xuống, nếu phá hủy gương mặt xinh đẹp của mình, kia nàng về sau còn dựa vào cái gì để mà kiếm cơm? Nàng lập tức nhanh chân chạy thục mạng thoát đi ra ngoài. Ngọc Đằng Long còn muốn đuổi theo để đánh một trận, Cảnh Băng Tuyền đã muốn cười đến vỡ bụng, giữ chặt lấy cánh tay hắn, không cho hắn đuổi theo. “Không cần đuổi theo, nàng đã sợ đến xanh cả mặt mày rồi, có cho vàng cũng không dám tới gần nhà của ta .” “Nữ nhân này thật xấu xa, làm sao dám vu oan ngươi như vậy . . . . . .” Ngọc Đằng Long tức giận đến toàn thân phát run, Cảnh Băng Tuyền ý bảo Cảnh tổng quản đi ra ngoài. Cảnh tổng quản sau khi rời khỏi đây, hắn rốt cuộc chịu không nổi đem Ngọc Đằng Long ôm vào trong ngực. Phát giác Cảnh Băng Tuyền vai không ngừng run run, Ngọc Đằng Long còn tưởng rằng hắn là đã giải được oan uổng, hỉ cực mà khóc, nào biết Cảnh Băng Tuyền đang cười toe toét. “Ngươi thật sự cảm thấy nữ nhân xấu xa kia đang lừa mọi người?” Cảnh Băng Tuyền hỏi. “Đương nhiên, ngươi nói không có chính là không có, làm gì gạt người, quang minh lỗi lạc không phải là cá tính của ngươi sao?” “Khụ khụ. . . . . . Hừ. . . . . .” Cảnh Băng Tuyền một trận ho khan, chột dạ không thôi, quang minh lỗi lạc đương nhiên không phải là tính cách của hắn. Trên cơ bản, hắn đã sớm nghĩ ra cách để dạy cho Loan nhi kia một bài học, trước hết làm cho nàng nghĩ nàng ở trong nhà hắn đã đắc thế, sau đó sẽ thông đồng với người ngoài vu oan nàng. Cảnh Băng Tuyền so với nàng cũng có tâm cơ, nhưng lại muốn đem nàng làm cho thảm hại hơn, hiện tại mới tiến hành đến một nửa, nếu không phải Ngọc Đằng Long nửa đường nhúng tay, chỉ sợ Loan nhi không có kết cục tốt. “Đằng Long. . . . . .” Hai tay hắn ôm Ngọc Đằng Long thật chặt, chỉ có người này tin tưởng hắn, tín nhiệm hắn đến vậy, khiến cho con tim Cảnh Băng Tuyền cảm thấy vô cùng ấm áp ngọt ngào. Cảnh Băng Tuyền xoay trở thân mình, tính toán khoảng cách tốt lắm, một cái áp mạnh, Ngọc Đằng Long còn đang tức giận chuyện vừa rồi của Loan nhi, không chút để ý chính mình đã bị áp ngồi ở trên giường lớn của Cảnh Băng Tuyền. “Nữ nhân xấu xa kia rất đáng giận, dám khi dễ ngươi như vậy, khắp thiên hạ có thể khi dễ ngươi, cũng chỉ có ta mà thôi, nàng dựa vào cái gì mà dám làm vậy?” “Đúng vậy, nàng dựa vào cái gì, khắp thiên hạ ta cũng chỉ nguyện ý cho ngươi khi dễ mà thôi.” Cảnh Băng Tuyền ngọt ngào xu nịnh, mà hai tay đã lần mò vào trong vạt áo Ngọc Đằng Long. Thế mà Ngọc Đằng Long còn hồn nhiên không biết, chuyện vừa rồi thật sự làm cho hắn rất đỗi tức giận, đến nỗi hắn cứ luôn miệng mắng không ngớt. “Nữ nhân kia rất xấu xa. . . . . .”
|
Giải khai vạt áo Ngọc Đằng Long, Cảnh Băng Tuyền không chút khách khí tham nhập bàn tay to khẽ vuốt ve, Ngọc Đằng Long rốt cuộc mới phát hiện có điểm khác thường, lúc này Cảnh Băng Tuyền đã muốn đem hắn cưỡng chế ở trên giường. “Ngươi. . . . . . Ngươi làm gì?” Ngọc Đằng Long cà lăm, Cảnh Băng Tuyền chồm người lên hôn lấy đôi môi vừa rồi vì hắn mà ra tiếng bênh vực, không ngừng khuấy động, âu yếm đầu lưỡi, làm cho Ngọc Đằng Long muốn phản kháng tất cả đều biến mất vô tung, chỉ còn có thể liên tục thở dốc. “Đằng long, thân thể của ngươi đã tốt hơn nhiều rồi đúng không?” Nói xong câu này, Cảnh Băng Tuyền đã đem quần áo từ hai vai Ngọc Đằng Long cởi ra. Ngọc Đằng Long bị hôn cơ hồ không thể thở, chờ khi hắn thuận khí, quần áo cũng bị cởi một nửa. “Ta. . . . . . Ta không phải tìm ngươi làm loại sự tình này. . . . . .” Thở hổn hển, Ngọc Đằng Long giận dữ trừng mắt nhìn hắn liếc một cái. Cái liếc mắt kia làm cho Cảnh Băng Tuyền cảm thấy Ngọc Đằng Long đáng yêu đến cực điểm, bàn tay to rốt cuộc chịu không nổi sờ soạng xuống phía dưới. “Ngươi. . . . . . Oa a. . . . . .” Ngọc Đằng Long mới vừa bị hôn đã khơi mào dục vọng, kỳ thật đã muốn sưng lên đau đớn, lại bị Cảnh Băng Tuyền sờ như vậy, lập tức kích động kêu to. “Không tìm ta để làm loại sự tình này, vậy thì nơi này sao lại có phản ứng như vậy. . . . . .?” Lời nói của Cảnh Băng làm cho Ngọc Đằng Long rất muốn tấu hắn một quyền. Cảnh Băng Tuyền cúi đầu, rất nhanh đem hạ thân của Ngọc Đằng Long hàm tiến trong miệng, không ngừng liếm lộng, hắn biết Ngọc Đằng Long hoàn toàn không có biện pháp kháng cự loại phương thức âu yếm này. “Ngô ân. . . . . . A. . . . . .” Nhíu chặt hai hàng lông mày, Ngọc Đằng Long cho dù nắm chặt tóc Cảnh Băng Tuyền như thế nào, Cảnh Băng Tuyền vẫn cứ làm theo ý mình dùng cái miệng nhỏ nhắn đưa bộ vị của hắn gắt gao vây quanh hút. “Thoải mái không, Đằng Long?” Ngọc Đằng Long lại trừng hắn liếc mắt một cái, Cảnh Băng Tuyền ngược lại lấy đầu lưỡi kích thích vào đỉnh bộ vị, Ngọc Đằng Long rốt cuộc khó có thể nhẫn nại đong đưa cái mông. “Nơi này cũng muốn ta đúng không?” Ngón giữa của Cảnh Băng Tuyền không khách khí sáp nhập vào mật địa Ngọc Đằng Long. Ngọc Đằng Long khẽ rên một tiếng, hai tay nắm chặt lấy chăn, hai chân bị Cảnh Băng Tuyền vặn bung ra, toàn bộ nơi tư mật đều hiện ra ở trước mắt Cảnh Băng Tuyền. Ngọc Đằng Long chảy nước mắt, ngón tay Cảnh Băng Tuyền không ngừng trừu sáp, cuồng loạn, làm cho huyết mạch trong người hắn không ngừng lưu động. Ngọc Đằng Long tóc tai tán loạn, hô hấp dồn dập, trên mặt còn còn sót lại vài giọt nước mắt, làm cho trái tim Cảnh Băng Tuyền đập một cách kích liệt. Hắn vội vàng bỏ đi quần áo chính mình, cố ý để cho Ngọc Đằng Long nhìn thấy hạ thân của mình đã muốn giương nanh múa vuốt. Ngọc Đằng Long nhìn đến cái kia trướng đại, ánh mắt như là xấu hổ, như là sợ, hoặc như là khao khát làm cho cả người hắn phát run. Ngọc Đằng Long không biết được chính mình có bao nhiêu đáng yêu, nhưng nhất cử nhất động của hắn hoàn toàn biểu hiện ra tình cảm chân thật của mình. Người bình thường còn có thể che giấu, nhưng ánh mắt Ngọc Đằng Long không sao che giấu được sự xấu hổ cùng khát khao, làm cho Cảnh Băng Tuyền hưng phấn, hạ thân cơ hồ muốn bạo khai. Hắn ngay lập tức tiến vào trong thân thể Ngọc Đằng Long, hưởng thụ bên trong ấm nóng cứ siết chặt lấy hạ thân của hắn. Khi hắn càng không ngừng trừu sáp, Ngọc Đằng Long mím chặt môi, không muốn phát ra âm thanh rên rĩ đầy khoái lạc. Ngọc Đằng Long cảm thấy chính mình là một đại nam nhân, lại ở trên giường phát ra thanh âm “a…a…ân…” thì thật sự là quá mức mất mặt, cho nên ngay từ đầu hắn đã tận lực nhịn xuống, lại không biết hắn nhẫn nại như vậy, càng làm cho Cảnh Băng Tuyền hưng phấn muốn lưu máu mũi.
|
Ngọc Đằng Long đáng yêu, xấu hổ, hiện tại đã độc quyền thuộc về hắn, Cảnh Băng Tuyền thâm tình cúi xuống hôn lên đôi môi đang mím chặt kia, che lại thanh âm kinh sợ của Ngọc Đằng Long, lại một trận ra vào mãnh liệt, đưa hai người lên tới đỉnh cao thăng hoa. . . . . .
|