25. Thế giới không tạo ra đau đớn, con người tạo ra đau đớn. Không khí trầm xuống. Tôi nhìn về phía Phong gia vẫn đang bình tĩnh, hoàn toàn nhận thấy ý định không muốn giúp người của ông ta. Đây cũng là lần đầu tiên Tần Trang khiến tôi cảm thấy hắn đã bó tay hoàn toàn. Phong gia nói với hắn,
''Đừng suy nghĩ cách cứu nó nữa, Phàn Vũ chính là tôi tự tay giao cho Tư Mã.''
''Ngài đã nói ngài không muốn dính líu đến chuyện làm ăn với Tư Mã mà?'' Tần Trang bắt đầu nóng nảy.
Ông ta chỉ nhàn nhã uống một ngụm trà, ''Tôi làm như vậy tự có nguyên nhân riêng của tôi.''
Hắn cứng người, ''Ngài biết tính cách Tư Mã.''
Phong gia gật đầu, không hiểu tại sao lão ta lại nhìn tôi cười, ''Triển Huy, chú cảm thấy cậu là một người đàn ông tốt. Trên đời này cậu cũng không nhất định phải cùng người kia ở chung một chỗ, một người như vậy, một chuyện như vậy rồi cậu cũng sẽ quên mà thôi.''
Bên trong tôi như có vô số ngọn lửa đang cuộn lên, bất chợt, tôi không để ý bất cứ gì nữa quỳ xuống trước mặt Phong gia. Không nói gì, chỉ im lặng quỳ xuống.
''Ý cậu là gì?''
Tôi không ngẩn đầu lên, ''Cậu ấy mới 20 tuổi, tính tình lại giống như một đứa trẻ vậy, tôi không thể để cho cậu ấy một đường đi tìm chết. Mỗi lần không gặp được Phàn Vũ, tôi mới hiểu cậu ấy quan trọng với tôi đến nhường nào. Cả đời này tôi không thể nào quên cậu ấy. Phong gia, tôi cầu xin ngài giúp đỡ, chỉ cần ngài nói cho tôi làm sao để tìm được Tư Mã thôi!''
Xuyên ca và Tần Trang chỉ biết trố mắt nhìn tôi.
Ông ấy nhìn tôi, thật lâu rồi thở dài, ''Chú không giúp được cho cậu bất kì chuyện gì cả.''
Tần Trang đi tới bên cạnh tôi, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, ''Tần Trang, anh có thể tìm được Tư Mã không?''
Phong gia ngay lập tức bắn một ánh mắt cảnh cáo nhìn Tần Trang, hắn chỉ đơn giản nói, ''Phong gia, không làm vậy thì con sẽ khó chịu cả đời.''
Ông ta vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế trường kỉ, ''Cút.''
Đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng động, chúng tôi không để ý cho tới khi ánh mắt Phong gia sáng lên, chúng tôi mới nghiêng đầu nhìn. Mọi người ai cũng kinh ngạc, ngoại trừ Tần Trang lộ ra nụ cười lạnh lẽo, ''Quả nhiên là cô.''
Xuyên ca cũng phát ra thanh âm, ''Lữ Thu?''
Đây là lần đầu tiên tôi thấy biểu tình đó của Lữ Thu. Kiêu ngạo, không đặt ai vào mắt. Tôi hiểu, sự xuất hiện của người này nhất định sẽ mang tới rất nhiều đáp án mà tôi muốn biết.
''Tại sao lại đối xử với Phàn Vũ như vậy?''
Lữ Thu mỉm cười nhìn chúng tôi, sau đó tiến tới rồi làm một hành động khiến chúng tôi ngẩn người. Ả nhìn về phía Phong gia, nũng nịu gọi,
''Ba.''
Phong gia nhìn ả, cưng chìu nở nụ cười sau đó hướng về phía Tần Trang,
''Đây là con gái thất lạc của tôi.''
Tần Trang đen mặt, ''Ả ta họ Lữ, ngài họ Trình.''
Lữ Thu ôn hòa cười, ''Sau này tôi sửa theo họ mẹ mà.'' Phong gia càng lúc càng giống một người cha hiền từ, nhìn con gái của mình.
Ả nói tiếp, ''Ai nghĩ tới chuyện cùng sống dưới một bầu trời như nhau, nhưng lại nhận ra nó quá muộn.''
Phong gia nhìn ả, cưng chìu nở nụ cười sau đó hướng về phía Tần Trang,
''Đây là con gái thất lạc của tôi.''
Tần Trang đen mặt, ''Ả ta họ Lữ, ngài họ Trình.''
Lữ Thu ôn hòa cười, ''Sau này tôi sửa theo họ mẹ mà.'' Phong gia càng lúc càng giống một người cha hiền từ, nhìn con gái của mình.
Ả nói tiếp, ''Ai nghĩ tới chuyện cùng sống dưới một bầu trời như nhau, nhưng lại nhận ra nó quá muộn.''
Bỗng nhiên Xuyên ca nói,
''Cô cố ý. Thật ra cô đã sớm biết Phong gia.''
Lữ Thu lại cười. Ông ta có chút khó hiểu nhìn ả.
Ả nhẹ nhàng nói, ''Có đứa con gái nào không hi vọng thấy ba mình không?''
Phong gia vui mừng, ả tiếp tục, ''Trừ khi, người cha đó khiến con gái mình không thể chịu đựng được.''
''Ba.'' Lữ Thu lại ngọt ngào kêu một tiếng, ''Ba cho bọn họ ngồi đi.''
''Chúng nó còn có việc.''
''Con muốn kể chuyện cho bọn họ nghe mà...''
''Chuyện gì vậy con?'' Phong gia ôn tồn hỏi.
''Kể câu chuyện của ba, còn có chuyện của con trai ba nữa.''
Ông ta hiển nhiên là thất sắc.
Dự cảm của tôi đột nhiên lờ mờ xuất hiện vài thứ.
Lữ Thu quyến rũ ngồi xuống, ung dung nhấp môi một tách trà cha ả rót cho. Thong thả nhã nhặn nói, ''Mọi người đừng gấp, Phàn Vũ đến chỗ Tư Mã thì căn bản không còn hi vọng quay lại.''
Ả ý nhị nhìn tôi, ''Triển Huy, lòng đau lắm phải không? Đừng khó chịu, thằng nhóc đó không có gì tốt. Một đứa con hoang được người giúp việc sinh ra thì có thể tốt nổi sao?''
Phong gia biểu tình kinh ngạc nhìn Lữ Thu.
''Ba? Ba nhớ tới cái gì đúng không? 20 năm trước ba đã làm cái gì? Đã bắt đầu nhớ ra rồi phải không?''
Không khí đông cứng. Dáng vẻ ông ta bây giờ là hoàn toàn khó tin, hẳn là bắt đầu nhớ lại thứ gì đó. Tôi thấy ông ta đứng lên, nhìn về đứa con gái của mình tên Lữ Thu kia, ''Con đừng nói Phàn Vũ chính là con trai của ba.''
Lữ Thu thở dài, nói ra một câu rất hiển nhiên, ''Họ người giúp việc đó tên gì chắc ba cũng quên mất rồi ha?''
Ông ta liền đứng ngẩn ngơ tại chỗ, nếu như không nghe được lời như thế, thật không thể đoán được người đàn ông này cũng có lúc ngẩn ngơ. Biểu tình của ông ta càng lúc càng nghiêm trọng, hai tay nắm lại thành đấm bắt đầu run.
''Vốn là có rất nhiều cách giải quyết vấn đề, hiện tại ba vẫn còn đứng ở đây không phải là tốt nhất hay sao?'' Ả nói xong, cười đắc ý nhìn mọi người, ''Tự tay dâng con trai ruột của mình đến một tên biến thái, không biết tư vị ra sao nhỉ...'' Ả vẫn cười thanh nhã, lần đầu tiên tôi thấy thanh nhã lại đáng sợ như vậy.
Tôi nhìn Lữ Thu, ''Phàn Vũ, em ấy không biết đúng không?''
Ả đưa mắt nhìn tôi, ''Xin lỗi, nhưng lúc trước tôi đã nói cho nó. Lúc nó biết chị nó thật ra là mẹ ruột của nó, nếu cậu thấy biểu tình đó chắc cũng không biết nên đau lòng như thế nào đâu. Sau đó, nó lại biết thêm nó có một người cha, nhưng không ngờ chính nó lại bị cha nó dâng tận tay cho Tư Mã. À, đúng rồi, Tư Mã là một người rất lợi hại nha, nhưng mà các người đừng sợ, hắn không chơi đàn ông. Song, hắn hận nhất chính là đồng tính luyến ái đó, từ trước đến sau đều hận, bởi em hắn cũng chính là một người như thế. Em hắn biết được chuyện này liền đau lòng hút á phiện rồi sốc thuốc chết.''
''Cho nên Phàn Vũ đến chỗ hắn, trong sạch chắc chắn sẽ không tổn hại nhưng cái mạng thì không chắc đâu nha. Hắn ta vì cái chết của em trai đã mất trí, dùng thủ đoạn gì để bẻ nát Phàn Vũ thì tôi không biết, dù sao thì các người cũng đừng nhớ nó nữa!''
Lúc ả nói đến cái chết của Phàn Vũ, trong mắt đều là hưng phấn đắc ý điên loạn.
''Lữ Thu, chị cớ sao lại làm vậy? Phàn Vũ có lỗi lầm gì với chị sao? Tại sao chị lại đối xử với Phàn Vũ như vậy?! Tư Mã ở đâu?'' Cơ hồ tôi gầm lên.
''Thứ dơ bẩn đó không có lỗi lầm gì? Để tôi nói cho cậu biết, nó sinh ra đã chính là lỗi lầm rồi!'' Sắc mặt ả thay đổi, ánh mắt bi thương nhìn Phong gia, hơi nước lảng vảng trong hốc mắt, ''Trên đời này tôi chỉ thích duy nhất là một người đàn ông, chính là ba tôi! Tôi xem ông ta như thần mà sùng bái, từ nhỏ tôi đã tự nhủ với bản thân mình, tôi chỉ thích ba tôi, cậu biết không... Mỗi một quyển sách, mỗi một cái laptop tôi đều ghi tôi yêu ba tôi. Mỗi một trang nhật kí, ngày nào cũng ghi chuyện về ông ta, tôi còn nhớ tôi đã ghi 'Hôm nay ba cười với mình.' trong nhật kí. Nhưng năm tôi 8 tuổi, ba tôi lại để cho tôi thấy cái cảnh tượng gì?! Ngày đó đã hủy diệt tất cả mơ mộng của tôi! Ông nói sau khi mẹ qua đời, ông muốn hạnh phúc sống cùng tôi mà, ông nói ông muốn tôi hạnh phúc, ông xem, rốt cuộc ông đã làm cái gì?! Một đứa trẻ 8 tuổi thấy cảnh đó còn có thể hạnh phúc sao?'' Lữ Thu phẫn hận chỉ thẳng vào mặt Phong gia, Phong gia chỉ yên lặng nhìn ả.
Tần Trang quái gở nói, ''Lữ Thu, mày mới biến thái.'' Ả liền trợn mắt nhìn hắn, Tần Trang cười ha ha hai tiếng, ''Tình yêu của mày dành cho cha mày không phải là giả, nhưng mày chính là đắm chìm trong cái cảm giác độc chiếm riêng mình, biến thái, thật con mẹ nó cực kì biến thái. Vậy mà cũng kéo dài hai mươi mấy năm, cuối cùng không kìm chế nổi mà bộc lộ ra bên ngoài.''
Lữ Thu mê đắm cha mình, ngay cả bạn trai cũng chưa từng nắm tay một lần. Tôi không hiểu loại tình cảm đó ở đâu mà ra, nhưng vô luận chuyện gì, đây không phải cái cớ để ả giận cá chém thớt với Phàn Vũ!
Tôi kêu, ''Phong gia! Chuyện đã đến nước này, ông mau tìm Tư Mã.''
Phong gia vọt tới bên cạnh điện thoại, bắt đầu điên cuồng bấm số. Lữ Thu chỉ lạnh mắt nhìn ông ta, nước mắt càng tích càng nhiều.
Tần Trang nói,
''Nếu như tao đoán không sai, sau khi Phàn Vũ đến Bắc Kinh gặp một đám lưu manh, người trong ngục giam muốn đẩy nó tới chỗ chết đều chính là người mày tìm được đúng không?''
''Chỉ sợ hơn thế.'' Ả cười khẩy, ''Giả mạo thành người của Trương Kiều tới giết mày nữa. Không chỉ vậy, người đẩy Trương Kiều xuống mấy chục tầng lầu cũng là người tao tìm được đó.''
Tần Trang nghe xong, cả người vô lực, ''Kinh tởm!''
Lữ Thu cười nhạt.
Hắn không thả lỏng, thì ra hắn cũng như chúng tôi bị người ta giật dây đằng sau.
Ả vẫn nhìn chúng tôi,
''Nó đáng chết, nếu như không có nó cũng không có chứng cứ chứng thực tất cả chuyện tao nhìn thấy. Phương thức ra tay này cũng tốt, để cho ba nó kết thúc nó, cũng coi như đối với chuyện bẩn thỉu đó đền bù cho mẹ tao.''
Ả chậm rãi ngẩng đầu nhìn Phong gia, ông ta gọi xong điện thoại cũng đang nhìn ả.
''Ba, sau này chúng ta có thể ở chung một chỗ rồi...''
Phong gia như già đi, trượt ngồi xuống trường kỉ, ''Tiểu Thu, tâm địa con sao có thể ác độc như vậy? Đây là tình yêu mà con đối với ba sao? Khiến ba tự dâng con trai ruột của mình cho cầm thú, con vui rồi chứ?''
''Vui rồi.'' Ả nói.
Ông ta khép mắt lại, điện thoại đột nhiên vang lên. Vội chạy qua bắt máy, chăm chú lắng nghe sau đó cúp điện thoại, ''Nó đang ở một kho hàng bỏ hoang.''
Lữ Thu thất thanh kêu một tiếng, ''Ba!''
''Ở đây chờ ba.'' Lạnh lùng bỏ lại một câu, ông ta cùng chúng tôi chạy ra ngoài.
Trên đường đến kho hàng đó, trong lòng tôi cũng cuồng loạn. Ngồi bên cạnh Tần Trang, thần sắc hắn cũng không khá khẩm hơn chút nào. Quay đầu nhìn tôi, giọng hắn run run, ''Thì ra anh đã trách lầm Trương Kiều, anh cho là hắn hận không thể giết chết anh. Bây giờ, anh thật muốn giết con đàn bà kia.''
''Tần Trang, nếu như Phàn Vũ chết, chính tôi sẽ tự tay đi giết.''
Hắn nhìn chằm chằm tôi, ''Đừng đùa.''
Thanh âm tôi vô cùng tỉnh táo, ''Anh nhìn có giống như tôi đang đùa không?''
''Ánh mắt cậu toàn tia máu...''
Bên trong như có vạn con thú hoang, điên cuồng gào thét muốn phá da thịt ra ngoài. Cả người tôi căng cứng, đầu óc rân rân muốn nổ. Bên tai toàn là lời Phàn Vũ nói với tôi, Phàn Vũ, Phàn Vũ...
''Huy, hẹn gặp lại.''
''Huy...''
''Hẹn gặp lại.''
Tôi chợt nói, ''Phàn Vũ sẽ không chết.''
''Sẽ không.'' Tần Trang vỗ vai tôi.
Thời điểm chúng tôi như gió lốc ùa vào kho hàng, xe chưa dừng lại tôi đã vội tung cửa chạy ra ngoài. Cùng lúc đó một tiếng thủy tinh đổ xuống bể nát, một vật thể từ kho hàng lầu hai rơi xuống, 'Đùng!' một cái, bụi đất tung bay ngợp trời. Khối vật thể đó thì ra là hai người. Một người trong đó, lại là... Lạc Kỳ!
Y đang ôm chặt một người khác, người kia ngửa mặt lên trời, đầu hói, hai mắt trắng dã. Tôi vội chạy qua, máu tươi chảy ồ ồ từ trong miệng Lạc Kỳ, Hung nô cũng vậy, sau ót gã là một vũng máu tươi lênh láng.
''Phàn Vũ... Ở... Phía trên, mau đi, cứu... Mau đi...''
''Lạc Kỳ...'' Tôi nghẹn ngào gọi y.
Y giống như đẩy tôi một cái, khóe miệng nâng lên ý cười thỏa nguyện.
Tôi từ từ đặt thân thể y xuống, Xuyên ca đã gọi xe cứu thương sau đó tới nâng Lạc Kỳ lên. Khi đó y giống như là đã trút hơi thở cuối cùng, đầu ngửa lên trời.
Tôi chạy như điên về phía kho hàng, chạy về phía Phàn Vũ... Đang cười...