Cả hai tiến vào trong đình an toạ rồi, Trác Thụy mới từ tốn hỏi Hạo Hiên.
- Đệ nhận ra ta từ khi nào?
- Từ lúc nhìn thấy huynh, dù sao trên đời này làm gì có ai đẹp hơn ca ca của đệ chứ?
Dương Hạo Hiên ở trước mặt Trác Thụy liền ruột để ngoài ra, nghĩ gì nói đấy. Đến khi ý thức người trước mặt lại chau mi, hắn mới cười hề hề rót một tách trà đặt sang, tiếp tục nói chuyện khác.
- Ca ca không tới tìm đệ, có phải đã nghe không ít chuyện trong thành?
Nghe đối phương hỏi trực tiếp như vậy trong lòng Trác Thụy có chút xấu hổ.
Chính mình hành tung lén lút ở phía sau y, nhìn thế nào cũng không giống đến tìm bạn cũ.
- Ta... Ta sợ đệ không nhớ ra ta nhiều hơn…
- Sao có thể chứ, bao năm nay đệ vẫn luôn chờ ca ca. Đến cả Linh Lung vẫn thường xuyên nhắc về ca ca suốt…
Trác Thụy ý vị thâm tình không dời mắt khỏi ca ca của hắn. Quan sát kỹ lưỡng chẳng bỏ sót một chút biểu cảm nào. Trần Trác Thụy trưởng thành, dáng vẻ thanh thuần nghiêm túc không nhiễm bụi trần vẫn vẹn nguyên như thuở thiếu niên. Dung mạo lại càng làm người khác mê mải ngắm nhìn quên cả việc hít thở.
- Linh Lung...?
- Chính là muội muội năm xưa được ca ca cứu, cháu gái của lão bá bán kẹo hồ lô.
- À... Muội ấy vẫn còn nhớ ta sao...?
Nghĩ đến việc này, Trác Thụy cũng nhớ lại buổi sáng hôm y rời khỏi Ngạo Thiên Thành. Đợi mãi cũng không thấy Hạo Hiên đến quán trọ như ước hẹn, hai thầy trò y đành phải xuất phát. Lúc đi qua nơi lão bá bán kẹo hồ lô, y bèn xuống đưa cho ông hết bạc vụn mang theo trong người. Nhờ ông mỗi ngày mang đến cho Hạo Hiên một cây kẹo nhỏ.
- Năm đó sao đệ lại không tới...? Ta phải đi vì sợ muộn giờ lên thuyền, không kịp đến phủ tìm đệ…
- Tối hôm trước sau khi chúng ta chia tay, quân sĩ đã đem di hài của cha đệ từ biên ải về phủ... Khi đó đệ quá đau buồn, đến lúc lão bá đến phủ đưa kẹo đệ mới nhớ ra…
Nhắc tới chuyện xưa, Hạo Hiên nhớ lại chỉ sau đêm đó. Hắn bất chợt trưởng thành hơn rất nhiều. Sẽ không còn trốn học đi chơi, cãi lời phu tử như trước nữa. Chẳng bao lâu hoàng đế xuống chiếu phong vương cho cha. Hạo Hiên cũng trở thành thế tử, được cô cô đón vào cung.
Tuy có cô cô là quý phi nhưng cuộc sống trong cung cấm thường xuyên bị thái tử và hoàng hậu đố kỵ không hề thoải mái.
Đến tuổi thành niên hắn liền xin được hồi phủ, thoát khỏi cuộc sống thâm cung đấu đá. Sau đó lại tòng quân đi đánh trận. Bản thân cũng cho người đi dò la tin tức về ca ca bao năm nay, nhưng tìm người như hạt nước hoà vào biển sâu. Bẵng đi mười năm không hề thấy chút dấu tích.
Trần Trác Thụy lớn lên lợi hại như vậy lại không thể điều tra ra xuất thân. Hạo Hiên biết ca ca không phải người bình thường. Lại nhớ việc năm đó ca ca có một vị sư phụ hành y giang hồ, cũng nhớ đến một truyền thuyết. Ở ngoài khơi xa có một nơi gọi là đảo Hạnh Hoa. Sống trên đó có một vị thần y thường thu nhận trẻ mồ côi về dạy dỗ nên người.
Chỉ là việc người khác không muốn nói, trước giờ Hạo Hiên sẽ không truy hỏi.
Nghe xong hắn kể chuyện những năm qua, Trác Thụy mới lặng lẽ đưa tay đặt lên mu bàn tay bất động trên bàn của Hạo Hiên. Vỗ vỗ vài cái an ủi. Hắn chậm rãi quay đầu lại mỉm cười, cũng tự nhiên nắm lấy bàn tay của ca ca niết nhẹ. Vừa cầm đã nhận biết, vết chai trên tay cả hai đều là của người luyện kiếm.
Đột nhiên bị nắm lấy tay, Trác Thụy cũng không tiện rút ra. Không hiểu sao cùng đệ đệ lớn lên, cái nắm tay thân cận làm y có chút ngại ngùng hơn trước. Trác Thụy khẽ ho nhẹ, tiếp tục nói về chuyện của Hạo Hiên.
- Cho nên đệ mới làm những chuyện như vậy...? Thôi được... Ta hiểu nỗi khổ tâm của đệ. Đống quà cáp ấy ta sẽ tạm giữ. Nhưng đệ không được cho người mang quà đến nữa, không có chỗ để sẽ ảnh hưởng ta kinh doanh. Về sau ta sẽ trả lại cho đệ.
- Đều theo ý ca ca.
Hạo Hiên cười đáp ứng, nhưng trong lòng đã ra chủ ý. Ca ca không có chỗ để, vậy lần sau hắn tặng cả cửa hàng cho y là được rồi...
…
Kể từ ngày bọn họ nhận mặt nhau ở vương phủ, quan hệ của hai huynh đệ hoàn toàn không còn chút kiêng kị gì. Quán đậu phụ nơi Trác Thụy thuê lại có thêm một kẻ thường xuyên đến ăn nhờ ở đậu - chính là Hạo Hiên.
Mới đầu hắn cũng không có tới tay không. Mỗi lần đều mang sang sơn hào hải vị từ Túy Hương Lâu đến bày đầy cả một bàn liền bị Trác Thụy phê bình phung phí. Hơn nữa y trước giờ ăn uống vô cùng thanh đạm, còn đặc biệt thích rau quả có vị đắng. Món ăn nhiều dầu mỡ cá thịt hầu như không đụng đũa. Biết ý, Hạo Hiên về sau mỗi ngày lại đem theo rau củ quả tươi ngon tới cho y chế biến.
Thẳng đến hôm nay, Trác Thụy giật mình nhận ra đệ đệ ăn theo khẩu phần của y nhìn đã gầy đi hẳn một vòng.
- Này, vương phủ của đệ đâu có thiếu thốn, sao hôm nào cũng đến ăn cơm rau nhà ta vậy?
- Là do đệ tự muốn ăn đồ ca ca nấu, muốn ăn cơm cùng huynh. Dù sao ở phủ mọi người đều sợ đệ, sẽ không có ai ép đệ mỗi bữa phải ăn nhiều rau xanh như huynh nha?