“Thầy Đường, hay là qua xem cái quạt thế nào đi,” Từ Hà vừa nhặt bài thi vừa nói, “… Tạp âm lớn quá, chốc nữa thi tiếng Anh sẽ ảnh hưởng đến chất lượng nghe đấy.”
Đường Sâm gật gật đầu, đi qua kiểm tra quạt.
Từ Hà cúi người cầm bài thi trong tay, từ góc nhìn của cô ta, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể thấy cảnh tượng dưới đáy hộc bàn.
Trông thấy Từ Hà sắp sửa đứng dậy, Tạ Du như bị điện giật mà rụt tay về.
Hạ Triều phản ứng chậm hơn, hắn nhìn Tạ Du cúi đầu tiếp tục làm bài, lúc này mới chớp mắt mấy cái, năm ngón tay siết lại, một lần nữa nắm cục giấy vo tròn trong tay.
Từ Hà không hề phát hiện có điều gì bất thường.
Sau khi nhặt hết sấp bài thi, cô ta nhìn xung quanh một lúc rồi mở sách ra đọc tiếp.
Đường Sâm bắt được một anh chàng đang có ý đồ lật sách ngữ văn dò đáp án, thầy đứng ngay bên cạnh bàn học cậu ta, không nói không rằng, gõ gõ góc bàn cảnh cáo.
Quạt trần chậm rãi dừng lại.
Phía trước Tạ Du còn tận bốn bàn, bốn người anh em này vô cùng lo lắng, không hiểu sao đến giờ còn chưa thấy đáp án truyền lên, chậm thêm một lúc là sẽ chẳng còn thời gian nào để chép nữa.
Thế là ngồi bàn đầu rốt cuộc không nhịn được quay đầu lén hỏi đứa sau lưng mình: “… Hàng đâu?”
Đứa ngồi sau tỏ vẻ không biết, lại quay ra phía sau hỏi: “Vẫn còn ở chỗ Triều ca à? Bao giờ mới lên đây được?”
“Không biết nữa.”
“Giục đi giục đi, không kịp nữa đâu, sắp hết giờ rồi kìa.”
“…”
Cậu bạn ngồi bàn thứ tư được giao trọng trách này, nhưng không dám hỏi, truyền thuyết về Tạ Du đến giờ vẫn còn được truyền tụng trong trường kia kìa, cậu ta đề nghị: “Hay là, bọn mình tự thử sức xem thế nào…”
Đã chuẩn bị tốt tư tưởng tự lực cánh sinh, bốn kẻ cùng cảnh ngộ không còn hy vọng gì vào đáp án cứu trợ nữa, trái lại Hạ Triều rất nghĩa khí, hắn chờ thêm mấy phút, tiếp tục chọc lưng Tạ Du: “Đáp án này, nhanh lên.”
Tạ Du thưởng cho hắn một chữ: “Lăn.”
“Sao lại vô tình thế,” Hạ Triều nói, “Cậu ngẩng đầu nhìn coi, bốn vị huynh đài này, nhìn bóng lưng buồn bã đau thương của chúng nó kìa, không cắn rứt lương tâm sao, trong lòng không nghĩ ngợi gì à.”
Tạ Du: “Liên quan cái rắm gì đến tôi.”
Hạ Triều: “…”
“Chỉ còn mười phút cuối, tất cả nắm chắc thời gian,” Đường Sâm nhìn đồng hồ trên tay, nhắc nhở, “Mau chóng hoàn thành bài nghị luận, chú ý thời gian, bây giờ bắt đầu vào phần kết luận được rồi đấy.”
Đường Sâm nói rồi quay người, đi về phía bục giảng.
Thừa dịp sơ hở, Tạ Du không quay đầu, đưa tay ra phía sau, cậu không buồn lén lút thấp thỏm giống Hạ Triều, quang minh chính đại chìa tay xuống cạnh bàn Hạ Triều, giọng có vẻ mất kiên nhẫn nói: “Đáp án.”
Hạ Triều thoáng chốc sửng sốt, sau mới kịp phản ứng, thảy cục giấy vào tay Tạ Du.
Tạ Du cầm cục giấy, lại ném thẳng lên trên, chuẩn xác rơi xuống mặt bàn đứa ngồi đằng trước.
Hạ Triều hiểu ra, bất chợt rất muốn cười.
Hắn cúi đầu, bài thi đã viết xong xuôi, hắn chống khuỷu tay trên mặt giấy, lấy tay che một bên mắt, có vẻ hơi mất tập trung, vụng trộm nghĩ thầm trong lòng: Anh bạn nhỏ mới nãy vừa nói “liên quan cái rắm gì đến tôi”… thật sự hơi bị đáng yêu.
Mười phút sau, chuông reo.
Buổi sáng thi hai môn, ngay sau đó là thi tiếng Anh. Phòng thi của bọn họ chẳng ai cần về lớp lấy sách ôn tập gì hết, trừ ra ngoài đi toilet, còn lại sau khi nộp bài thi tiếp tục ngồi đợi trong phòng.
Chờ hai giám thị thu đủ bài thi, sắp xếp lại theo danh sách thí sinh, cả bọn xông ra ngoài cửa vẫy tay tạm biệt hai vị giám thị, đồng loạt reo hò: “Chào thầy, chào cô, hẹn gặp lại!”
Trong lớp ầm ĩ huyên náo, có đứa nào đấy mang theo cả bài poker ngồi chơi đấu địa chủ.
“Triều ca qua chơi không?” Cậu chàng mang bài poker vừa chia bài vừa hỏi.
Hạ Triều đứng dậy, khoát khoát tay nói: “Không qua, tụi bây chơi đi.”
Tạ Du đang mải tính điểm, vừa đếm đi đếm lại vừa viết trên giấy.
Hạ Triều đi đến bên cạnh Tạ Du, cúi xuống nhìn thoáng qua, chưa kịp trông thấy gì, Tạ Du đã xoạt một tiếng lật úp tờ giấy lại.
“Viết cái gì đấy, còn ki bo không cho xem,” Hạ Triều cũng không để ý, đổi chủ đề, thuận miệng rủ, “Đi vệ sinh đi.”
Tạ Du vẫn không thể hiểu được sở thích đi toilet tập thể của mấy người này, chẳng lẽ tự đi thì không ra nước tiểu hay sao, thật quá rách việc, cậu đặt bút xuống, giễu cợt nói: “… Làm sao, cần người nâng cho cậu tiểu hả?”
“….”
Bạn cùng bàn quá vô tình, Hạ Triều sờ mũi.
Hạ Triều rửa tay xong rồi ra ngoài lắc lư vài vòng, trên đường đi tính nguyên chào hỏi đã phải hơn chục lần, trình độ quảng giao như thể cả khối đều là người quen của hắn.
“Triều ca,” lại có người ló đầu từ trong lớp ra gọi hắn, người kia tựa bên cửa sổ nói, “Lâu lắm không gặp ha.”
Hạ Triều dừng bước, nghiêng đầu nhìn bảng tên lớp, sau đó đứng dựa tường nói chuyện cùng người kia: “Thi phòng 5 cơ à? Chà chà tên nhóc này, học hành tiến bộ ghê.”
“Đâu có đâu có, em thế nào đại ca rõ nhất còn gì. Lá gan càng lớn, điểm càng cao, thi học kỳ lần trước lỡ chép hơi bị quá tay.”
Người kia nói xong bèn rút bao thuốc từ trong túi ra, định lấy một điếu đưa cho hắn: “Trung Nam Hải, làm điếu chứ?”
Vừa rút được một nửa, đột nhiên tên kia thốt lên một tiếng “đệt”, rụt tay cất bao thuốc đi.
Từ Hà gõ giày cao gót từ cửa phòng học lớp 7 đi qua.
Chờ Từ Hà đi xa, tên kia lại định lôi thuốc ra, Hạ Triều khoát tay: “Tao không hút đâu.”
“Hả?”
Hạ Triều đáp: “Cai rồi.”
Cách môn thi tiếp theo chỉ còn mười mấy phút.
Hạ Triều chưa vội về phòng thi, hắn qua một chỗ vắng vẻ gần phòng giáo vụ, tùy tiện tìm một bậc thang ngồi xuống, rút từ trong túi ra một cây kẹo que, vỏ màu cam, thành thạo lột giấy bọc rồi thảy vào miệng.
Hạ Triều ngậm kẹo, cúi đầu nhắn tin cho Tạ Du.
Chỉ là một đoạn ghi âm tiếng cười khẩy tìm thấy trên mạng, thiếu muối hết sức, gửi xong đã đoán được Tạ Du sẽ đáp lại câu gì – nhàm chán, block bây giờ, lăn đi.
Tiếng cười khẩy chưa kịp bật lên, từ sau đã truyền đến tiếng bước chân tới gần, là âm thanh giày cao gót gõ “cộp cộp” trên sàn nhà.
Hạ Triều không quay đầu, thế nhưng người kia lại dừng bước.
“Hạ Triều, cậu đang làm gì thế?” Từ Hà ôm tập bài thi đứng ngay đầu cầu thang.
Từ sau khi sự kiện Dương Văn Viễn xảy ra, cô ta vẫn luôn mang lòng bất mãn đối với Hạ Triều. Trong suy nghĩ của Từ Hà, Dương Văn Viễn là chuyện của Dương Văn Viễn, coi như cô ta nhìn lầm người, nhưng hình tượng của Hạ Triều trong mắt cô ta chưa bao giờ thay đổi – chính là loại thiếu niên bất lương chuyên gây chuyện.
Từ Hà thị uy xong mới nói tiếp: “Cậu nghĩ trường học là chỗ nào mà dám hút thuốc trong trường? Vừa rồi trên hành lang tôi đã mắt nhắm mắt mở cho qua, vậy mà cậu còn không biết tự chỉnh đốn? Xem lại bộ dáng mình có ra thể thống gì không hả?”
Lúc nãy đi qua hành lang bắt gặp đứa học sinh nào đó nhét điếu thuốc vào tay Hạ Triều, giờ đây thoáng nhìn thấy miệng hắn ngậm thứ gì đó, Từ Hà chưa nhìn kỹ đã theo trực giác mà liên hệ mọi chuyện lại với nhau.
Từ Hà còn chưa dứt lời, Hạ Triều tự dưng bật cười.
Cậu thiếu niên một tay chống tường đứng lên, vừa cao vừa gầy, thật là cảnh đẹp ý vui, đồng phục rộng rãi, theo từng động tác cơ thể phác họa mơ hồ đường nét nơi thắt lưng của hắn.
“Có ý trách móc sao?” Hạ Triều cao hơn Từ Hà những hai cái đầu, vốn đang đưa lưng về phía cô ta, hắn đi xuống một bậc thang, xoay người nhìn Từ Hà, nói tiếp, “… Bộ dáng của em làm sao ạ?”
Trong miệng Hạ Triều ngọt như đường, lời nói ra lại không hề dễ nghe như vậy: “Cô Từ à, có vẻ thị lực của cô không tốt lắm nhỉ?”
Nhìn thấy que kẹo, Từ Hà im bặt, cô ta né Hạ Triều, đi về phía trước mấy bước, định bụng xuống thẳng tầng dưới.
Hạ Triều chắn trước mặt cô ta: “Cô đang vội việc, thời gian của em cũng gấp. Thế thôi, chỉ cần xin lỗi là được.”
“Cô nói xin lỗi đi,” Hạ Triều nói tiếp, “Còn chuyện lần trước nữa, nói hai câu xin lỗi rồi hẵng đi.”
Từ Hà nhìn Hạ Triều không vừa mắt, làm sao có chuyện hạ mình như vậy.
Hạ Triều cười nói: “Khó đến vậy sao, ai cũng bảo giáo viên là tấm gương cho học sinh, cô làm sai mà cũng không thể nói hai chữ xin lỗi được ạ?”
Từ Hà đứng đấy im lặng không lên tiếng.
Tiếng chủ nhiệm Khương phát trên loa bắt đầu bừng bừng khí thế thông báo môn thi tiếp theo: “Mời các giám thị kiểm tra lại thiết bị nghe, trước tiên hãy bật thử một đoạn ghi âm tiếng Anh đã, điều chỉnh lại âm lượng cho tốt…”
Hạ Triều dù đang mỉm cười, nhưng đáy mắt tràn ngập lệ khí, cả người bao phủ trong trạng thái vừa sắc bén vừa nguy hiểm, như thể hết thảy cơn thịnh nộ ngày thường được kìm nén lại giờ đây chợt bùng nổ, nhấn chìm lấy hắn.
Từ Hà cảm giác như bị áp lực ngàn cân đè nặng lên người.
Ngay lúc cô ta nghĩ Hạ Triều sẽ lập tức bộc phát, cậu thiếu niên ấy đột nhiên lui sang bên cạnh hai bước, tựa lưng vào tường, nhường lại cho cô ta một lối đi.
Hạ Triều cắn nát viên kẹo trong miệng, chỉ còn lại cái que.
Từ Hà khựng lại mấy giây, sau đó vẫn đi lướt qua người hắn, xuống được nửa cầu thang gần đến chỗ rẽ, Hạ Triều tự dưng gọi cô ta lại: “Vì thành tích kém sao?”
Từ Hà đứng nơi khúc quanh ngẩng đầu lên, từ góc nhìn của cô ta, không thấy rõ vẻ mặt của Hạ Triều.
Hạ Triều mân mê cái que nhựa, nói tiếp: “Vì thành tích của em kém cỏi, cho nên trong suy nghĩ của cô – sẽ là loại người như thế sao?”
Từ Hà đột nhiên cảm thấy có một đôi tay vô hình siết chặt lấy cổ mình, muốn nói gì đó, nhưng không thể thốt nên lời.
Giám thị môn tiếng Anh là Đường Sâm cùng giáo viên lịch sử lớp bên cạnh.
Hạ Triều đến muộn mười mấy phút.
Lúc vào phòng thi, cả phòng đều nhận ra Hạ Triều đang vô cùng bất ổn, Đường Sâm định giữ hắn lại dò hỏi tại sao lại tới trễ, nhưng Hạ Triều không còn giữ nổi trạng thái ôn hòa ngoan ngoãn thường ngày nữa, chỉ đứng trước cửa nói một câu: “Đến muộn thì không được thi nữa ạ?”
Lập tức khiến Đường Sâm ngỡ ngàng: “Hả… Không phải, nhưng mà lần sau em…”
Hạ Triều thẳng thừng vượt qua ông thầy về chỗ ngồi của mình.
“Đậu má, ghê vậy.”
“Tâm trạng Triều ca hình như…”
“… Có chuyện gì thế nhỉ?”
“Bài thi đã phát xuống rồi, đọc qua bài nghe đi, một lúc nữa sẽ bắt đầu phát bài nghe.” Đường Sâm vừa nói vừa nhìn về phía Hạ Triều, nhắc lại lỗi sai in trên đề mà lúc nãy Hạ Triều vắng mặt không nghe được, “Ở câu thứ ba đề A có hai đáp án trùng nhau, em đổi đáp án C thành câu trên bảng đen này nhé.”
Tạ Du hơi ngả ra sau: “Nổi điên gì đấy?”
Hạ Triều cũng biết vừa nãy bản thân quá thất thố, không chỉ thất thố, tâm tình còn bộc lộ một cách rất ấu trĩ, sau khi phát tiết thì đã hồi phục ít nhiều, hắn gãi gãi đầu, nói: “Không có gì đâu, chút chuyện vớ vẩn ấy mà.”
Hắn nói xong, bèn giơ tay nói với Đường Sâm: “Thưa thầy, nhất định lần sau em sẽ chú ý.”
Trạng thái chuyển biến nhanh tựa lốc xoáy.
Đường Sâm cũng không thể nhìn thấu đứa bé này, chỉ đành ngốc ngốc nói “Tốt tốt tốt”.
Thi được một nửa thời gian, Hạ Triều đã làm xong bài thi, đang định gục xuống ngủ một lát, vừa gối đầu lên cánh tay nhắm mắt, chợt nghe thấy dưới bàn truyền đến hai tiếng gõ.
Hắn khẽ hí mắt, không nhúc nhích: “Anh bạn nhỏ, làm gì đấy?”
Tạ Du lại gõ hai lần nữa, tiếng gõ thanh thúy vang lên: “Tay, phía dưới.”
Hạ Triều dò dẫm ở dưới, sờ được một tờ giấy.
Mở ra, phía trên chỉ có một dấu hỏi chấm.
?
Đây có lẽ là sự quan tâm lớn nhất từ trước tới nay mà người bạn cùng bàn lạnh lùng này dành cho hắn.
Hạ Triều rất thỏa mãn.
Hắn cảm thấy mình cầm bút lên bây giờ có khi phải viết được kín một trang giấy thổ lộ nỗi lòng khi được “sát thủ vô tình” quan tâm, thế nhưng đến khi cầm bút, ngòi bút lưỡng lự một hồi trên mặt giấy, hắn dừng một thoáng, cuối cùng chỉ viết lên đó sáu chữ:
—— Tôi là dạng người thế nào?
Thực sự rất thích rất thích Hạ Triều, tính cách rất rõ ràng rất dứt khoát, thấu tình đạt lý lại còn suy nghĩ vẹn toàn, thấu đáo :X Cảm giác là một người tử tế, trượng nghĩa từ đầu tới cuối í :X