Vi Quân Cuồng
|
|
Đệ tam thập chương.
Kết quả xương sườn Triệu Băng tuy vẫn chưa bị gãy, nhưng dù sao cũng đã bị thương, phải nằm ở trên giường hảo hảo tĩnh dưỡng. Đáng thương cho hắn thật vất vả mới đem Như Mặc dưỡng thương xong, hiện tại lại đổi thành chính mình không thể động đậy, thật sự đáng giận a.
May mà còn có Như Mặc bên cạnh chăm sóc.
Triệu Băng ngày trước thường là chăm sóc cho Như Mặc, hiện giờ lại ốm đau nằm trên giường, tự nhiên cảm thấy có chút không được thoải mái, trong chốc lát Như Măc phải giúp hắn uống nước, trong chốc lát Như Mặc phải bồi hắn nói chuyện, cho dù bây giờ nhàn rỗi cái gì cũng làm không được, cũng nhất định phải để Như Mặc ở bên cạnh mình mới chịu.
Như Mặc tự biết đã mắc tội rất nặng, đương nhiên đối với Triệu Băng ngàn ý trăm thuận, mọi thứ chiếu theo phân phó đi làm. Chính là y trong lòng hối hận không thôi, đôi mắt đen sáng so với bình thường sâu thẳm rất nhiều, cả ngày nhíu lại, không nói được một lời.
Triệu Băng không còn cách nào, đành phải nghĩ ra những biện pháp khiến cho Như Mặc vui vẻ trở lại. Hắn thân phận tôn quý, cho tới bây giờ chỉ có người ta nịnh hót lấy lòng hắn, liệu có thể nghĩ ra chuyện làm cho người khác vui?
Như Mặc lẳng lặng ở bên cạnh nghe, trên mặt biểu tình thủy chung đạm mạc như nước, không thấy chút biến hóa, chỉ có con ngươi đen ngẫu nhiên xuất ra một tia hào quang. Đầu hơi hơi nghiêng sang một bên, mái tóc dài tùy ý bó buộc rơi ở trên vai, đồng tử tối đen, bộ dáng dịu ngoan lại trầm tĩnh, thật là động lòng người.
Triệu Băng trong lòng vui mừng, thoáng nhìn thấy ấn ký đỏ sậm trên cổ Như Mặc, thân thể bất ngờ nóng lên.
Hắn ngày ấy còn chưa tận hứng, đã bị mạnh mẽ ném xuống dưới giường, biến thành bộ dáng ngu ngốc này, hiện giờ trong cơ thể là một cỗ tà hỏa cháy kịch liệt, áp chế như thế nào cũng không xuống.
Rõ ràng người trong lòng đang ở ngay bên cạnh, lại cố tình thấy mà ăn không được, thật sự là… Ai!
Triệu Băng nghĩ đến đây, không khỏi thở dài một tiếng.
Như Mặc nghe được rõ ràng, nhất thời nhướn mày, vội hỏi: “Vương gia bị đau sao? Thân thể không thoải mái?”
Triệu Băng lắc đầu rồi lại gật gật đầu, bỗng nhiên dùng tay chỉ chỉ mặt mình, nói: “Như Mặc, ngươi hôn ta một cái.”
Như Mặc ngẩn ra, quả nhiên ngoan ngoãn hướng tới, đôi môi chạm nhẹ vào hai má Triệu Băng, sau đó lại nhanh chóng rời ra, có chút mất tự nhiên mà quay đi.
Triệu Băng bị hắn hôn, chẳng những không thể áp chế dục hỏa trong lòng kia, ngược lại cảm thấy thân thể càng nóng bừng lên. Vì thế trừng mắt nhìn, học theo Triệu Vĩnh Yên mà trở nên ủy khuất, rầu rĩ nói: “Đáng tiếc ta hiện tại đang bị như thế này, chuyện ‘tốt’ cái gì cũng làm không được.”
Như Mặc thùy đầu, thấp giọng đáp: “Thầy thuốc nói Vương gia chỉ bị thương nhẹ, tu dưỡng hai, ba ngày sẽ khỏe lại thôi.”
“Ngay cả chính là hai, ba ngày, cũng cô phụ cảnh xuân tốt đẹp này.” Khi nói chuyện, tầm mắt liền một cái ở trên người Như Mặc đảo quanh.
Như Mặc con ngươi trầm trầm, bỗng nhiên hai chân mềm nhũn, mạnh quỳ xuống đất, đầu ép tới cúi thấp, nói: “Đều là lỗi của thuộc hạ, chi bằng Vương gia trách phạt.”
Y lời nói này là thành thành thực thực, nhưng khi vào đến tai Triệu Băng, lại thành ra một loại ý tứ khác.
Trong cơ thể xúc động càng ngày càng rõ ràng, Triệu Băng không khỏi vòng vo đảo đảo con mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Vô luận ta phân phó cái gì, ngươi đều ngoan ngoãn làm theo?”
“Đương nhiên.”
“Hảo.” Triệu Băng mỉm cười, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Như Mặc đưa tai lại gần đây, ghé vào lỗ tai của y nói nói mấy câu.
Nghe xong, Như Mặc mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, biểu tình vô cùng kỳ quái. Trong chốc lát, trên mặt lại lộ ra một tia đỏ ửng, trong mắt xuất hiện một tầng nước lấp lánh, hiện ra bộ dáng cực kỳ gian nan.
Triệu Băng thấy y do dự, liền cố ý ngửa đầu “Ôi “, “Ôi” kêu lên đau đớn.
Như Mặc không biết có trá, cuống quít ngẩng đầu lên, đôi mắt hắc bạch phân minh khẽ nhắm lại một chút, liền cắn cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Vương gia, ta sẽ không…”
Triệu Băng nhãn tình sáng lên, hô hấp lập tức dồn dập, cười tủm tỉm nói: “Không quan hệ, cái này rất dễ dàng, ta dạy cho ngươi.”
Nói xong, lại đắc ý nhanh chóng muốn ngồi dậy, kết quả là đau tới kêu ra tiếng.
Như Mặc vội vàng giúp hắn thuận khí.
Triệu Băng ho khan một hồi lâu mới dừng lại, hướng về phía Như Mặc cười cười, hạ giọng nỉ non nói: “Trước đem quần áo cởi ra.”
Như Mặc chần chờ một chút, quả nhiên đứng dậy, chậm rãi tháo lỏng dây buộc ra.
Mái tóc dài thoáng chốc rơi xuống đầu vai.
Triệu Băng hô hấp dồn dập, ánh mắt sáng bừng nhìn thẳng Như Mặc, cơ hồ nói không ra lời.
Như Mặc thấy hắn nhìn chăm chú liền hạ thấp đầu, tiếp theo cởi nút thắt ở trên quần áo. Y tay phải chưa khỏi hẳn, chỉ có tay trái có thể nhúc nhích, cho nên cởi quần áo tốc độ thật chậm thật chậm, vải dệt lướt qua bả vai, lộ ra khuôn ngực trắng như tuyết.
Triệu Băng bị vẻ đẹp trước mắt câu dẫn mà thần hồn điên đảo, lý trí đều biến mất dạng, quả thực hận không thể đem Như Mặc một ngụm mà nuốt vào, ách thanh nói: “Ngoan, ngồi lên trên người ta.”
Trong giọng nói dẫn theo vô tận tình ý hấp dẫn.
Như Mặc thân thể cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Triệu Băng liếc mắt một cái, thân thể bất động.
Triệu Băng vì thế tiếp tục giả vờ đáng thương, giọng điệu mềm nhẹ gọi: “Như Mặc…”
Ánh mắt ôn nhu như nước, khiến cho nhân tâm đều say mê.
Như Mặc trong lòng vừa động, tuy rằng mặt không chút thay đổi, con ngươi đen trong cũng là thủy quang trong suốt, một tay đặt bên giường, thật chậm trèo lên, lại thật cẩn thận khóa ngồi ở trên người Triệu Băng. Y chỉ sợ lại gây thương tích cho Triệu Băng, cho nên không dám quá mức dùng sức, đầu ngón tay hơi hơi phát run.
Triệu Băng đối với y đã yêu lại càng yêu, vật thể ở khố gian sớm đã cứng rắn muốn chết, lại vẫn ôn nhu dịu dàng nói: “Còn nhớ rõ ta trước đây làm như thế nào không?”
Như Mặc gật đầu.
“Ngươi trước dùng chính ngón tay mình lộng đi.” Triệu Băng chỉ là nói ra những lời này, con mắt đã chuyển thâm, hô hấp dần trở nên nóng bỏng.
Như Mặc thân thể run lên càng mạnh, mái tóc đen dài rơi xuống, hoàn toàn che khuất biểu tình trên mặt. Tay trái lại ngoan ngoãn thăm dò tìm kiếm, sờ soạng tìm được huyệt khẩu mềm mại kia, ngón tay đột nhiên đâm vào.
“A…” Y là lần đầu tiên làm cái chuyện tình này, căn bản không biết nặng nhẹ, lập tức đã kêu lên thành tiếng.
Triệu Băng nghe được trong lòng loạn khiêu, vội hỏi: “Đau sao?”
Như Mặc không đáp lời.
Triệu Băng liền chỉa chỉa hai bên má mình, nói: “Ngươi hôn lại ta một ngụm.”
Như Mặc cắn chặt răng, có chút gian nan mà cúi xuống, một chút mà hôn lên hai má Triệu Băng, ngón tay lại vẫn thủy chung ở lại trong cơ thể, trên mặt phiếm đỏ ửng khác thường.
Triệu Băng nhân cơ hội hôn lên môi y, một bên trằn trọc duyện hôn, một bên hàm hồ thấp giọng nói: “Chậm rãi động ngón tay một chút, điểm nhẹ, đừng làm chính mình bị thương.”
Như Mặc nhất nhất làm theo.
Đôi môi y đỏ bừng, hô hấp hỗn loạn, ngón tay trắng nõn thon dài ở trong nội tràng khẽ qua lại mà trừu sáp, dường như vì sự cọ xát mà phát ra thành tiếng, dâm mỹ đến cực điểm.
|
|
hay lam
|
Đệ tam thập nhất chương.
Triệu Băng nhắm đôi mắt, thân thể nóng như bị thiêu đốt, nhẫn nại một lúc, rốt cục động thủ chế trụ thắt lưng Như Mặc, nói giọng khàn khàn: “Đủ rồi, làm cho ta vào đi thôi.”
Như Mặc toàn thân đều hư nhuyễn, thở hổn hển nằm sấp ở trên người Triệu Băng, chậm rãi rút ngón tay ra khỏi cơ thể kia. Sau đó gục đầu xuống, thật cẩn thận cởi quần Triệu Băng. Y mặt mày đỏ ửng, đôi mắt ướt át, động tác ngốc đến cực điểm, cố gắng hơn nửa ngày mới đem quần Triệu Băng cởi ra.
Triệu Băng nhìn thấy tình cảnh này, chỉ cảm thấy huyết khí dâng lên, dương vật ngày càng trướng lên, thẳng tắp đỉnh ở bên chân Như Mặc.
Như Mặc tựa đầu chôn ở cần cổ Triệu Băng, cũng không nhìn tới vật cứng nóng như lửa kia, nâng lên vòng eo, dựa vào cảm giác cọ xát trước kia. Cuối cùng làm cho huyệt khẩu non mềm của mình để trên vật thể cứng rắn kia dần đâm vào, một chút một chút hàm tiến trong cơ thể.
“Nha…” cảm giác đau đớn do dị vật xâm chiếm dần dần truyền đến, Như Mặc khẽ kêu ra tiếng, đáy mắt sương mù mênh mông, một mảng mờ mịt.
Triệu Băng cảm thấy nội vách mềm mại cùng nóng ấm kia gắt gao ôm lấy chính mình, không khỏi trong lòng loạn khiêu, thất thần mở to hai mắt, ôn nhu nỉ non nói: “Như Mặc, động thắt lưng.”
Như Mặc ngẩng đầu Nhìn Triệu Băng một cái, trong mắt hơi nước càng sâu, lại vẫn ngoan ngoãn kích thích thân thể, nhẹ nhàng di chuyển.
Vật cứng nóng rực bắt đầu ở trong mật huyệt tiến tiến xuất xuất.
Tuy rằng tốc độ cực kỳ chậm rãi, lại bởi vì vị trí quan hệ, xâm nhập vào trước khi bên trong kịp thích ứng.
“A a…” Như Mặc tóc dài rơi xõa xuống trên ngực Triệu Băng, thân thể sớm đã không thể kiểm soát, trong miệng lại bật ra than nhẹ đứt quãng “Vương gia… Ân…”
Mãn thất cảnh xuân.
Phòng trong vang lên những thanh âm khiến cho người khác nghe thấy mà xấu hổ.
Triệu Băng cắn chặt răng, hai tay giữ lấy thắt lưng Như Mặc, không ngừng ra vào thân thể y, hung hăng va chạm nội vách yếu ớt kia.
“Như Mặc, chân mở rộng ra một chút.”
“A…”
“Nào, nhanh một chút.”
“Không… Ân…”
“Ngoan.”
Nghe giọng nói trầm thấp vỗ về của Triệu Băng, Như Mặc vạn phần nghe lời mà mở rộng cơ thể, biểu tình mê loạn khóa ngồi ở trên người hắn mà vặn vẹo vòng eo nhỏ nhắn, tiểu huyệt đỏ tươi chủ động nhả ra ngậm vào phân thân nóng rực kia.
Động tác trừu sáp càng ngày càng kịch liệt, hai người đều là lòng say thần trì (sung sướng, thích thú).
Trong lúc ý loạn tình mê, Triệu Băng bỗng nhiên cúi đầu nói một câu: “Như Mặc, ta yêu ngươi.”
Nghe vậy, thân thể Như Mặc liền chấn động, hai chân hơi hơi co rút, tầng nước đang che phủ đôi mắt lúc này đã hóa thành giọt nước nhẹ nhàng rơi xuống, dũng đạo một trận co rút lại.
“Vương gia…” Y tha thiết kéo dài tiếng gọi, tiếng nói ngọt ngào nị nị, mềm mại vô cùng.
Triệu Băng cảm giác bên tai như có tiếng nổ lớn, lập tức ngay tại bên trong Như Mặc mà phóng ra.
Như Mặc lại cúi đầu kêu lên hai tiếng, cả người mềm nhũn rồi ngã xuống, như cũ nằm sấp lên người Triệu Băng.
Triệu Băng thuận thế hôn trụ lên môi y, ngón tay nhẹ nhàng vén lên mái tóc đen dài, tiếp theo lại ở trên cổ kia cắn một cái, hỏi: “Có thích hay không?”
Như Mặc nhắm mắt không chịu trả lời.
“Không thích?” Triệu Băng ở bên hông của y mà niết một phen, không có hảo ý mà mỉm cười: “Vậy đành phải làm cho tới khi ngươi thích mới thôi.”
Như Mặc hoảng sợ, đáy mắt bốn bề sóng dậy, sau một lúc lâu mới gật gật đầu, nhỏ giọng nói ra: “… Thích.”
“Tốt lắm.” Triệu Băng cười đến híp cả mắt lại, từ từ nói: “Vậy ngày mai lại tiếp tục.”
“…”
Cách hồi lâu, hai người hô hấp mới dần dần bình phục, ôm nhau ngủ say.
Thẳng đến buổi sáng hôm sau, mới bị một trận tiếng đập cửa làm cho giật mình tỉnh lại.
Triệu Băng ôm Như Mặc ở trong lòng, bị tiếng vang này làm cho cực không thoải mái, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Khởi bẩm Vương gia, Thất hoàng tử hắn…”
“Tiểu thất lại gây ra họa gì?”
“Thất hoàng tử sáng sớm hôm nay đã mất tích rồi.”
“Cái gì?” Triệu Băng cả kinh thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, nhưng lập tức một trận đau đớn ập tới, thở ra lãnh khí “Các ngươi đã tìm khắp nơi chưa? Xác định không thấy hắn?”
“Vâng, trong phòng Thất hoàng tử thiếu chút xiêm y cùng ngân lượng, chắc là đêm hôm qua đã bỏ đi.”
“Cái tên xú tiểu tử, dám chơi trò này với ta!” Triệu Băng một bên kêu đau một bên nghiến răng nghiến lợi mắng.
Như Mặc nằm ở bên cạnh sớm đã tỉnh, vội vàng vươn tay thay hắn thuận khí, nói: “Vương gia bớt giận.”
Triệu Băng vốn là vẻ mặt giận dữ, thời điểm quay đầu mặt hướng Như Mặc lại lộ ra mỉm cười, cầm tay y mà hôn lên, ôn nhu nói: “Cũng là ngươi ngoan nhất.”
Như Mặc vội rút tay về, nhưng không có thành công, lại theo thói quen tính gục đầu xuống, nói: “Vương gia.”
“Ân?”
“Thất hoàng tử nếu là đêm qua ra khỏi nhà, lúc này hẳn là còn chưa chạy đi xa. Thuộc hạ đối với truy tung thuật cũng có biết một phần, Vương gia nếu phái thuộc hạ đi truy, trước khi trời tối có thể đem Thất hoàng tử tìm trở về.”
Như Mặc thực sự nghiêm túc mà nói, nhưng Triệu Băng lại không hề phản ứng, chính là nhướn mi nghiêng đầu, một dường nhìn thẳng vào hôn ngân diễm lệ ở trên cổ.
“Vương gia?” Như Mặc không hiểu ra sao.
Triệu Băng bỗng nhiên ở trên đó mà hôn một cái, hai tay đặt ở trên người khẽ nháo loạn, mơ mơ hồ hồ nói nhỏ: “Ta biết ngươi bản lĩnh cao cường, phải truy Tiểu Thất trở về là không thành vấn đề. Nhưng đêm xuân khổ đoản, vì xú tiểu tử kia mà lãng phí, thật sự rất không đáng a.”
“Ách…”
Như Mặc giãy giụa một chút, còn muốn nói chuyện, lại bị Triệu Băng dùng môi ngăn chặn lại. Y khẽ chớp mắt, đành phải thả lỏng thân thể, mặc cho Triệu Băng trêu đùa.
Hơi thở nóng rực ở gần bên tai, tiếng tim đập gần như hòa cùng một nhịp.
Như Mặc cảm giác tay chân vô lực, thân thể lại dần dần nóng lên, bắt đầu đáp trả lại nụ hôn của Triệu Băng.
Bất quá… Đêm xuân khổ đoản?
Y có chút mơ hồ quay đầu lại, giương mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, rất muốn nhắc nhở Vương gia của y, lúc này mặt trời đã lên cao rồi a.
|
Đệ tam thập nhị chương.
Triệu Băng ngày ấy quá mức phóng túng, kết quả bệnh tình càng tăng thêm, lại ở trên giường nằm vài ngày mới khỏi hẳn.
Lúc này Triệu Vĩnh Yên sớm đã chạy đến không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hắn cũng không thể nào không bận lòng, chỉ chậm rãi sai người chuẩn bị xe ngựa, lại chậm rãi mang theo Như Mặc ra cửa. Nguyên lai hắn căn bản không tính toán đi tìm xú tiểu tử kia trở về, thầm nghĩ nhân cơ hội cùng Như Mặc du sơn ngoạn thủy một phen, hảo hảo bồi dưỡng tình cảm một chút.
Vì thế Triệu Băng tỉ mỉ an bài, hai người một đường hướng Giang Nam đi tới. Trên đường thỉnh thoảng dừng lại đôi chút, gặp bất cứ chuyện vui gì cũng phải một chân tham gia vào, kéo dài dây dưa tới hơn nửa tháng, đến ngay cả bóng dáng Giang Nam cũng chưa thấy đâu.
Ngược lại Triệu Băng đối với việc sắp xếp quần áo ngày càng tiến bộ, mỗi ngày đều dậy sớm, trước tiên phụ Như Mặc mặc quần áo chải đầu, buộc thắt lưng giúp y, cuối cùng lại thuận tiện mà hôn trộm mấy cái.
Như Mặc vừa mới bắt đầu còn có chút không được tự nhiên, sau lại dần dần thành quen, liền tùy ý Triệu Băng mà mặc vào.
Bọn họ hai người buổi sáng mặc quần áo ngoạn nháo, buổi chiều đi dạo phố du ngoạn, ban đêm ngắm trăng uống rượu… Về phần Thất hoàng tử rời nhà trốn đi? Sớm đã đưa lên tận chín tầng mây.
Hôm nay thời tiết cũng không được tốt, Triệu Băng buổi tối lười xuất môn, liền ở dưới lầu khách điếm gọi vài món thức ăn, từ từ chậm rãi uống rượu. Như Mặc vốn không uống rượu, nhưng lại bị Triệu Băng dụ dỗ, tất nhiên cũng sẽ nhâm nhi mấy chén.
Hai người liền như vậy đối diện mà ngồi, tuy rằng cũng không nói cái gì đặc biệt, nhưng chính là ánh mắt giao triền, giống như có tình ý lưu chuyển, ôn nhu ngọt ngào nói không nên lời.
Nào ngờ thời điểm mới ăn được một nửa, ở bàn bên cạnh đã truyền tới một trận ồn ào. Khởi điểm chỉ là một trận cãi nhau nhỏ, về sau tranh chấp lại trở nên lớn hơn, bên miệng không ngừng kêu la muốn đánh muốn giết, ngay cả các món ăn trên bàn cũng bắt đầu bay tứ tung, trong đó có một cái ly uống rượu liền theo hướng Triệu Băng mà bay đến.
Triệu Băng tâm trung vừa động, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Như Mặc giơ tay trái lên, nhẹ nhàng khéo léo cản lại cái chén, sau đó lại cuốn cổ tay, phi thường vững vàng đem chén rượu đặt lên chiếc bàn bên cạnh.
Động tác liên tiếp tốc độ cực nhanh, không phá hư chén rượu, thậm chí ngay cả rượu trong chén cũng không sái ra nửa phần, hơn nữa từ đầu tới cuối, tầm mắt đều cố định ở trên người Triệu Băng, không hề nhìn sang bên cạnh dù là một cái.
Triệu Băng nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới hỏi: “Như Mặc, công phu của ngươi có phải lại tiến bộ không?”
Như Mặc trên mặt không chút biểu tình, đôi mắt lại một chút sáng ngời đứng lên, ẩn ẩn mang vài phần ý cười, nhẹ giọng nói: “Thuộc hạ gần đây vẫn luyện võ công.”
Từ lúc Triệu Băng bị Hoắc Niệm Hoài bắt đi, Như Mặc liền một lòng muốn trở nên mạnh hơn, như thế mới có thể hảo hảo bảo hộ Vương gia.
Triệu Băng cũng không biết tâm tư của y, khóe miệng run rẩy, cười khổ vòng vo đảo con mắt, lẩm bẩm: “Nói như thế, ta về sau ở trên giường phải càng thêm cẩn thận mới được.”
“Vương gia?” Như Mặc không có nghe thấy lời hắn nói.
Triệu Băng liền khoát tay, nói: “Quên đi, tiếp tục uống rượu.”
Một bên động thủ rót rượu, một bên trong lòng thầm nghĩ, đêm nay ở trên giường nên đối phó như thế nào, như thế nào a.
Kết quả có chút bất tri bất giác uống quá mấy chén, đợi đến thời điểm đứng dậy trở về phòng, đã có vài phần men say, giơ tay nghĩ muốn ôm lấy Như Mặc.
Như Mặc hoảng sợ, vội vàng ôm thắt lưng Triệu Băng, lại sợ bị người bên ngoài thấy bất nhã, vội vàng dìu hắn trở về phòng.
Triệu Băng uống rượu cũng không có nháo loạn gì, chỉ là một đường hướng về phía Như Mặc cười cười, chờ trở về phòng, cả người lại bổ nhào vào người Như Mặc, nâng một ngón tay chỉ vào má mình.
Như Mặc ngẩn người, một hồi lâu mới hiểu được ý tứ của hắn, có chút chần chờ hướng tới, ở trên má Triệu Băng hôn một cái.
“Hảo ngoan.” Triệu Băng mị hí mắt, mặt giãn ra mỉm cười.
Như Mặc lại ngẩn ra, chỉ cảm thấy Triệu Băng uống say cùng với bình thường không giống nhau. Không biết tại sao, trên mặt y bắt đầu có chút nóng, vội vã đem Triệu Băng lên trên giường.
Triệu Băng vẫn là cười cười, miệng liên tục gọi tên Như Mặc, phượng mâu hẹp dài khẽ chớp động, mang một chút phong tình dị thường.
Như Mặc đành phải tận lực cúi đầu, nửa quỳ ở bên giường, thật cẩn thận giúp hắn tháo giày.
Nhưng mà Triệu Băng lại ôm lấy cánh tay y, mạnh mẽ kéo lên trên giường.
“Vương gia?” Bàn tay Như Mặc đè nặng đặt trên người Triệu Băng, nhất thời không dám nhúc nhích.
Triệu Băng chỉ có cười cùng cười, bên môi vẫn còn phảng phất mùi rượu, nắm lấy tay Như Mặc hôn lên, tiếng nói ôn nhu như nước: “Có thích hay không nếu ta đưa cho ngươi ngọc ban chỉ?”
“Vương gia đưa cái gì, đương nhiên thích.”
“Hả, chỉ cần ta đưa ngươi đều thích?”
Như Mặc gật đầu.
Triệu Băng liền được một tấc lại muốn tiến một thước, lại hỏi một câu: “Vậy có thích ta hay không?”
Như Mặc chớp chớp mắt, biết nếu không cho một câu trả lời chính xác thuyết phục, Triệu Băng nhất định sẽ không bỏ qua, đành phải đè thấp tiếng nói: “… Ân.”
Triệu Băng nhất thời cười ra tiếng, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy nhu tình, thực sự phong lưu tiêu sái, mị hoặc lòng người.
Như Mặc cơ hồ nhìn cho tới ngẩn ngơ.
Một lát sau, lại nghe được Triệu Băng hỏi tiếp: “Như Mặc, ngươi nói ta trông như thế nào?”
Như Mặc tâm đầu nhất khiêu, thủy chung vẫn là bộ dáng ngơ ngác kia, bàn tay chậm rãi vươn ra, ở trên mặt Triệu Băng mà vuốt ve. Này ngũ quan tinh xảo như tranh, này dung nhan tuấn mỹ vô trù, để tự nhiên rất là đẹp. Nhưng y thật sự nghĩ không ra từ gì có thể tả được, đành phải nhẹ nhàng nói ra bốn chữ: “Thiên hạ vô song.”
Triệu Băng nghe được liền cười ha hả, vô cùng thân thiết mà hôn tay y, cách trong chốc lát, lại đột nhiên thu liễm tươi cười, hướng thẳng Như Mặc mà chăm chú nhìn, trong mắt là thủy quang trong suốt, ách thanh hỏi: “Vậy ngươi như thế nào cho tới bây giờ cũng không chịu chủ động hôn ta?”
“Hả?”
Triệu Băng trừng mắt nhìn, hiện ra một bộ dáng ủy ủy khuất khuất, nói: “Mỗi lần đều là ta một bên mệnh lệnh ngươi một bên động tác, không nói thì cái gì cũng không làm. Ngươi không chịu chủ động hôn ta, là bởi vì ta tướng mạo không tốt? Hay là bởi vì ngươi không thích ta?”
Hắn rất nhanh nói tiếp, thanh âm lại ngày càng thấp, đến cuối cùng cơ hồ cũng không thể nghe thấy.
Ai mà ngờ cho được? Hắn là người có thân phận tôn quý như vậy, nhưng lại cũng có lúc lo được lo mất, lại có lúc cầu mà không được.
Như Mặc thoáng chốc cứng lại tại chỗ, không thể động đậy.
Triệu Băng đợi không được y trả lời, hai tròng mắt liền chậm rãi nhìn lên, như có như không thở dài một hơi, mơ mơ hồ hồ nói: “Như Mặc, Như Mặc, ta thực sự yêu ngươi…”
Nói xong, rượu lực dần dần đi lên, liền ngủ say.
Như Mặc lại như cũ bất động.
Thẳng đến khi xác định Triệu Băng đã muốn ngủ say, y mới cắn chặt răng, biểu tình lạnh lùng dần dần xuất hiện một tia rạn nứt. Một chút biến hóa đã dần dần trở nên rõ ràng, trong đôi mắt đen có sự thay đổi, không đoán trước được. Cuối cùng tất cả lại đều hóa thành nhất uông bích thủy, chầm chậm cúi đầu, rất nhẹ rất nhẹ … mà hôn lên môi Triệu Băng.
--- Hoàn ---
|