Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
|
|
Chương 144: ‘Thưn tâm’, ngài tự bảo trọng đi! “Hửm?” Thấy Sở Tiểu Thất đứng ngốc một bên không nói chuyện, đầu mi của Sở Chích Thiên thoáng nhếch, lần nữa hửm một tiếng, được rồi, một tiếng hửm này cũng mang tính uy hiếp mười phần. “Ách! Tiêu Tử Lăng anh ta nói đi tổ hậu cần tìm tiểu cô của anh ta.” Sở Tiểu Thất cái khó ló cái khôn, còn nhớ rõ trước khi xuất phát Tiêu Tử Lăng từng lải nhải qua một câu như thế. Lần này tiểu cô Tiêu Tình Vân của Tiêu Tử Lăng cũng theo đội tới, ở đội chữa trị hậu cần phụ trách công việc điều phối thuốc men. “Tiểu Lăng quá không tuân thủ kỷ luật, chờ cậu ta trở về nhất định phải nghiêm túc giáo huấn cậu ta.” Sắc mặt Sở Chích Thiên càng lạnh, dường như thập phần bất mãn đối với việc Tiêu Tử Lăng không nghe theo mệnh lệnh, một mình rời đi. Đổng Hạo Triết vừa nghe, ngược lại có chút hối hận, vốn chỉ là thấy Tiêu Tử Lăng không có mặt, liền quan tâm một chút, hổng có ngờ vậy mà đào ra chuyện Tiêu Tử Lăng tự tiện rời khỏi cương vị công tác, nhìn biểu tình của Sở Chích Thiên, đã biết rất tức giận, chờ lát nữa Tiêu Tử Lăng trở về khẳng định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Trong lòng Đổng Hạo Triết biết rõ là Tiêu Tử Lăng đã bị tai bay vạ gió, nếu không phải bọn họ phá chuyện tốt của đội trưởng nhà anh, sợ rằng Sở Chích Thiên cũng không có tâm tư đi quan tâm loại việc nhỏ này, lại càng sẽ không nghĩ đến trừng phạt Tiêu Tử Lăng. Trong lòng Đổng Hạo Triết có chút băn khoăn liền mở miệng cầu tình với Sở Chích Thiên: “Kỳ thực, Tiểu Lăng đi xem tiểu cô của cậu ấy cũng không có gì, chỗ chúng tôi thu thập vật tư không thiếu người, những việc đó đều là việc nhỏ, huống hồ Tiểu Lăng tuổi tác còn nhỏ, không thể tránh được có hành vi sai lầm, về sau chậm rãi chỉ đạo là được. Hơn nữa lần này kích sát tang thi cấp ba, Tiểu Lăng biểu hiện rất tốt, Sở ca không cần quá tức giận.” Ánh mắt Sở Chích Thiên lóe lóe, anh nhìn chằm chằm Đổng Hạo Triết mấy giây, lúc này mới chậm rãi nói: “Không ngờ tới, quan hệ của Hạo Triết với Tiểu Lăng rất không tồi. Vậy mà cầu tình cho cậu ta, năng lực ngoại giao của tên nhóc này hóa ra rất mạnh, tôi ngược lại xem thường cậu ta.” Sở Tiểu Thất bĩu môi, nói giả mù sa mưa như thế làm gì. Không phải là ăn giấm sao? Nó đều đã ngửi ra một mùi chua rồi này. Bất quá chuyện Tiêu Tử Lăng thích thông đồng đích xác phải cho Sở lão đại cảnh tỉnh, nó không hy vọng hai người xuất hiện vấn đề gì, Tiêu Tử Lăng nấu cơm nước thực sự ăn rất ngon. Được rồi. Tiểu Thất của chúng ta vẫn luôn lo lắng Tiêu Tử Lăng sẽ leo tường, sau đó vứt lại hai người nó với Sở Chích Thiên, bỏ trốn với người nào đó không biết. Tiểu Thất đặc biệt lo lắng mỹ thực của nó cứ như vậy hổng còn, vậy ngày tháng tương lai nó với lão đại còn sống thế nào a. Cho nên cũng rất vui vẻ đối với phát hiện lần này của Sở Chích Thiên. Đổng Hạo Triết nào biết đâu rằng Tiểu Thất nghĩ mấy chuyện lung tung lộn xộn đó, nghe thấy câu hỏi của Sở Chích Thiên liền cười trả lời: “Ha ha, Tiểu Lăng chính là do tôi với Sở ca cùng thu cậu ấy vào đội, thế nào cũng phải chiếu cố một phen. Huống hồ. Tổ chiến đấu của chúng ta có rất nhiều người là fan của cậu ấy đấy.” “Fan?” Sở Chích Thiên cảm thấy anh còn chưa hiểu rõ đủ toàn diện đối với chuyện của Tiêu Tử Lăng, dường như có rất nhiều chuyện anh bị che ở trong nội tâm, cảm giác này khiến cho anh rất khó chịu. “Đúng vậy, tổ chiến đấu có rất nhiều người đều rất mê Tiểu Lăng, đặc biệt sùng bái cậu ấy. Thậm chí có vài đội viên nhờ có Tiểu Lăng mà thức tỉnh.” Đổng Hạo Triết thoải mái cười to, trước đây khi anh phối hợp Sở Chích Thiên nhận lấy Tiểu Lăng hoàn toàn không ngờ tới còn có công hiệu này, “Vì vậy tôi cùng Đới đại ca cười xưng, Tiểu Lăng là linh vật, ngôi sao may mắn của đội ngũ chúng ta.” Sở Chích Thiên không ngờ tới Tiêu Tử Lăng ở bên ngoài còn có nhân khí mạnh như thế, vốn hẳn là chuyện cao hứng, anh vậy mà sẽ cảm thấy khó chịu, có một loại cảm giác vật sở hữu của mình bị nhìn trộm. “Vì vậy, Sở ca cũng đừng phạt cậu ấy. Xem như là ưu khuyết điểm bù trừ nhau đi.” Đổng Hạo Triết còn không quên giúp Tiêu Tử Lăng lấy ân tình, khiến cho Sở Tiểu Thất bên cạnh ngầm lật cho ánh mắt xem thường, Đổng phó đội a Đổng phó đội, anh càng như thế, Sở lão đại sẽ ăn dấm chua càng lợi hại, kết cục của Tiêu Tử Lăng sẽ càng thảm hại, anh thế này xem như là giúp anh ta hay là hại anh ta a. Mặt Sở Chích Thiên bình tĩnh gật đầu: “Nếu Hạo Triết đã nói như vậy. Tôi liền tạm thời thả cậu ta một con ngựa, nếu như lần sau bằng mặt không bằng lòng nữa, tất sẽ không tha.” Lời này nói như đinh đóng cột, thậm chí là nghiến răng nghiến lợi nói ra. Đổng Hạo Triết không suy nghĩ nhiều, đây vốn chính là tác phong của Sở Chích Thiên, anh ta ghét nhất người bằng mặt không bằng lòng tự tiện rời khỏi cương vị công tác, Tiêu Tử Lăng hoàn toàn chiếm hết, lần này anh gánh giúp Tiêu Tử Lăng, lần sau chỉ sợ không thể, có cơ hội phải nhắc nhở cậu ấy một chút, nghìn vạn lần đừng không biết nặng nhẹ như vậy. Cứ như vậy, Sở Chích Thiên với Sở Tiểu Thất rốt cục đã đuổi được mấy người Đổng Hạo Triết đi, tuy rằng Sở Chích Thiên đã trả giá đắt bằng hình tượng anh nát bấy, Tiểu Thất cũng từ đây ngồi ổn danh có một người mẹ mười ba tuổi sinh ra nó, nhưng cuối cùng cũng hoàn mỹ che giấu qua được chuyện này, có kinh không hiểm. Sau đó Tiêu Tử Lăng đi ra rụt đầu che não bị Sở Chích Thiên răn dạy một trận, điều này làm cho Tiêu Tử Lăng rất khó hiểu, bất quá cậu ngược lại nhớ kỹ câu hành vi không biết phân biệt không có chừng mực không biết kiểm điểm trong những câu mà Sở Chích Thiên nói, chẳng lẽ chỉ chính là hành động hôn anh ta ban nãy? Tiêu Tử Lăng cũng thấy bản thân đã làm quá, cho dù muốn làm Sở Chích Thiên buồn nôn cũng không thể làm như vậy, chịu thiệt bao nhiêu a, nụ hôn đầu tiên hai đời của mình cứ như vậy không còn. Bất quá cậu rất nhanh khuyên bản thân, coi như mình hôn Tiếu Tiếu một miếng đi, vì vậy Sở Chích Thiên cứ như vậy thành thế thân của Tiếu Tiếu. Sở Tiểu Thất thấy Tiêu Tử Lăng vì bị giáo huấn mà không rõ tình hình cả mặt dại ra, nhịn không được cảm thán. Khụ, đứa trẻ siêu cấp trì độn này, Sở lão đại ăn giấm đều rõ ràng như thế, vì sao anh ta còn là vẻ mặt ngây thơ? Đến tột cùng ai mới là đứa trẻ năm tuổi? Tiêu Tử Lăng còn không bằng nó a, Sở lão đại đáng thương. Hai người Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng rất ăn ý vứt trận trò chơi biến trang kia ra sau đầu, như bình thường nói chuyện phiếm ở chung đến khi kết thúc công việc trở về. Đêm đó, tam đại đầu sỏ của doanh địa liền gặp mặt thương lượng một phen, quyết định từ bỏ địa phương thăm dò kế tiếp, địa phương bị người Hoài Thành xưng là khủng bố nhất, kho hàng bến tàu thần bí chưa từng được người thu thập vật tư thành công kia. Sở dĩ làm ra quyết định như vậy, là bởi vì kho hàng thu hoạch lần này rất phong phú, xe vận tải mà doanh địa vất vả tìm được đã gần như được chất đầy, đã không còn dư. Dưới loại tình huống này, thu thập thêm vật tư của kho hàng bến tàu thì hoàn toàn không cần thiết nữa, cho dù thu thập được cũng không có thiết bị vận tải, hơn nữa địa phương đó quá mức thần bí, khẳng định có nguy hiểm nhất định, vì an toàn bỏ qua cũng là chính xác. Đại thể phỏng đoán thời gian thu thập chỉnh lý lắp ráp, tam đại đầu sỏ quyết định dừng lại thêm hai ngày ở trung tâm nghỉ phép, 8 giờ sáng sớm ngày thứ ba chuẩn bị xuất phát, xuất phát về mục tiêu cuối cùng của bọn họ. Vì vậy doanh địa tiến vào công tác khẩn trương có trật tự thu thập chỉnh lý vật tư, tranh thủ hoàn thành trong thời gian quy định. Phải nói Trần Cảnh Văn rất thuận buồm xuôi gió đối với loại công tác điều phối, dưới sự an bài đâu vào đấy của anh, quả nhiên vào buổi tối ngày thứ hai đã hoàn thành xong hết thảy công tác chuẩn bị, toàn bộ vật tư của doanh địa đã được chuyên chở hoàn tất, chỉ chờ sáng mai đúng giờ khởi hành. Mọi người bận rộn mấy ngày cuối cùng cũng có thể tận tình nghỉ ngơi, ngoại trừ nhóm đội viên chiến đội phụ trách an toàn phòng ngự phiên trực buổi tối, những người khác của doanh địa đều tiến vào mộng đẹp, trung tâm nghỉ phép một mảnh yên tĩnh. Mà lúc này, Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng lại xuất hiện ở lối vào của tòa kho hàng bến tàu thần bí. Sở Tiểu Thất lưu thủ đại bản doanh, làm yểm hộ tất yếu cho bọn họ rời đi, vạn nhất có người đột nhiên tìm Sở Chích Thiên, thì do Sở Tiểu Thất đuổi đi. (Tiểu Thất rơi lệ đầy mặt, vì cái răng luôn tìm nó làm loại chuyện này?) Hai người một thân màu đen, Sở Chích Thiên áo sơmi quần tây, bên ngoài mặc một bộ áo khoác dài màu đen, Tiêu Tử Lăng thì một thân trang phục vận động màu đen vừa người, sau thắt lưng cắm nghiêng thanh đường đao đã trải qua xử lý đặc thù của cậu. “Thế nào? Có phát hiện gì không?” Sở Chích Thiên hỏi. Tiêu Tử Lăng lắc lắc đầu, đóng Linh Nhãn. Không ngờ tới bên trong một con tang thi cũng không có, càng không có thứ gì kỳ quái, trong Linh Nhãn biểu hiện chỉ có vật tư đầy kho. “Rất kỳ quái, một con tang thi cũng không có, có thể nói là bên trong hoàn toàn không có vết chân, ngoại trừ vật tư đầy kho.” Tiêu Tử Lăng hoang mang nói. Sở Chích Thiên chau mày, anh vừa đến nơi đây đã cảm thụ được một luồng áp lực trước nay chưa từng có, mà bên trong lại không có bất kỳ biểu hiện nào, anh đương nhiên sẽ không thực cho rằng bên trong cái gì cũng không có, rất an toàn. Theo tin tức điều tra, chỉ cần là người đi vào đều chưa từng đi ra, thoạt nhìn ẩn trốn ở chỗ này chỉ sợ là một con quái vật rất đáng sợ. Chẳng lẽ trên thế giới này đã có tang thi hoặc là giống biến dị tiến hóa đến trên cấp năm sao? “Chúng ta vào xem.” Nếu đều đã tới, cứ tay không mà về như vậy thực sự không thể nào nói nổi, vì vậy Sở Chích Thiên vẫn quyết định đi vào tìm tòi. Anh tỏ ý Tiêu Tử Lăng theo sau anh, anh dẫn đầu bước vào địa phương khủng bố nhất trong mắt chiến đội Hoài Thành này. Bến tàu rất lớn, toàn bộ bến tàu chất đầy container hàng hóa, cũng không biết bên trong có gì, bất quá Sở Chích Thiên cũng mặc kệ mấy chuyện này, nếu không có tang thi quấy nhiễu, đương nhiên trực tiếp thu. Tiêu Tử Lăng theo ở phía sau âm thầm tính toán, không gian của lão đại nhà cậu tới cùng lớn bao nhiêu, vì sao còn chưa có nhét đầy. Có lẽ động tác của Sở Chích Thiên rất quá phận, rốt cục đã khiến cho con quái vật ẩn tàng sâu bên trong kia phẫn nộ, nó rít gào một tiếng, thế mà khiến cho nước sông bên bến tàu cuộn trào mãnh liệt lên, mãnh liệt vỗ đánh vào bờ sông. Vì một tiếng vang này, Tiêu Tử Lăng nhanh cóng rút ra đường đao sau thắt lưng, cẩn thận cảnh giới. Sở Chích Thiên thì cau mày nhìn ra xa nơi thanh âm truyền đến, thanh âm này thế mà khiến cho dị năng của anh bắt đầu vang lên cảnh báo nguy hiểm, chính như lần sự kiện bến tàu khiến cho anh tiêu hao dị năng kia, cũng từng đồng dạng phát ra cảnh báo như vậy. Hai lần trước sau đều là ở bến tàu, chẳng lẽ bến tàu là khắc tinh của anh hay sao? Ý nghĩ này vừa dâng lên đã bị Sở Chích Thiên chặt đứt, anh tuyệt không cho phép trong lòng anh có tâm ma như vậy, cho dù đối thủ cường đại thế nào, đều không có biện pháp khiến cho anh sợ hãi lui về phía sau. Sở Chích Thiên cẩn thận dẫn dắt Tiêu Tử Lăng tới gần chỗ nguồn gốc thanh âm kia, đột nhiên một vật thể hình dây hữu lực đột nhiên quất đến phía bọn họ. Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng phản ứng phi thường nhanh chóng, hai người một trái một phải lần lượt nhanh nhẹn tránh ra. Vật thể hình dây hung hăng đập trên mặt đất, nhất thời bụi bặm văng tứ tung, đường nhìn đều bị che lấp. Tiêu Tử Lăng trong nháy mắt mở ra Linh Nhãn, liền thấy trên mặt sông xuất hiện vô số xúc tua tráng kiện vung vẩy. Mà dưới mặt nước, có một vật thể khổng lồ nấp trong đó, xung quanh có vô số xúc tua rúc ở trong nước nhẹ nhàng rung động, xem ra là chuẩn bị chờ đợi khi bọn cậu phân tâm để đánh lén. Rất nhanh Giám Định mắt phải theo đến, Giám Định: Thủy thảo biến dị (cấp năm) Kỹ năng: Quấn, Vòng Phòng Ngự Cỏ, Nguồn Gốc Sự Sống, Kết Giới Nghìn Tay, Dời Sông Lấp Biển. Phân Tích: Thân. . . Hy vọng đây không phải lần phân tích cuối cùng, thưn tâm, ngài tự bảo trọng đi! Tiêu Tử Lăng thấy Giám Định này, trong lòng liền cả kinh, cậu nào còn chỗ lo lắng vấn đề thưn tâm của Phân Tích quái đản kia nữa, nhanh chóng hô với Sở Chích Thiên một bên: “Sở ca, là thủy thảo biến dị cấp năm, bản thể ở trong sông.”
|
Chương 145: Con tin! Tiêu Tử Lăng bị bắt Sở Chích Thiên nghe vậy cả kinh, không ngờ tới điều anh lo lắng rốt cuộc đã thành sự thực, thế giới này quả nhiên không đơn giản, biến dị thể trên cấp năm quả nhiên đã có, anh đã yên tâm quá sớm. Thần kinh vốn lên tới cấp năm có chút thả lỏng của Sở Chích Thiên lại lần nữa căng thẳng, một luồng cảm giác nguy cơ cường liệt lần nữa giá lâm lên trên người anh, anh còn chưa có tư cách hưởng lạc, nhất định phải tiếp tục nỗ lực. Thủy thảo cấp năm kia thấy một kích của mình không trúng, lập tức lần nữa tổ chức tiến công, mà lần này, không chỉ là một dây, mà là bảy tám dây xúc tua tráng kiện tập kích đến. “Màn Điện!” Theo tiếng quát lăng lệ của Sở Chích Thiên, một đạo Màn Điện trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng, chặn hết thảy xúc tua đánh tới. “Tiểu Lăng, lập tức rời khỏi nơi đây.” Hai mắt Sở Chích Thiên nhìn chằm chằm xúc tua đối diện, phòng ngừa chúng nó đánh lén, anh không quay đầu lại mở miệng phân phó với Tiêu Tử Lăng phía sau. Tiêu Tử Lăng nghe thấy phân phó của Sở Chích Thiên, lập tức lĩnh hội được cậu ở chỗ này có thể sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của Sở Chích Thiên, dù sao quyết đấu trình độ cấp năm, tuyệt đối không phải cấp ba như cậu có thể tham dự quan sát, vì vậy lập tức trả lời: “Đã biết, Sở ca.” “Rời khỏi phạm vi chiến đấu của bọn tôi, xem tình hình rồi nhanh chóng thu thập vật tư trên bến tàu.” Sở Chích Thiên một bên nói chuyện một bên lần nữa thêm vài đạo Màn Điện chặn lại những xúc tua kia, lực công kích của chúng nó rất mạnh, một đạo Màn Điện ngăn cản không được chúng nó quá lâu. Tiêu Tử Lăng nghe thấy câu nói này của Sở Chích Thiên, trực tiếp sửng sốt, chẳng lẽ Sở Chích Thiên đã biết chuyện cậu có không gian? Bất quá thời gian cấp bách cậu không dám hỏi nhiều, vì vậy trả lời: “Đã hiểu rõ, Sở ca.” “Đi đi! Chú ý an toàn!” Tay phải Sở Chích Thiên vung ra phía sau, tỏ ý Tiêu Tử Lăng phía sau hành động. Mà thủy thảo biến dị cấp năm trước mắt, thì có anh phụ trách đánh úp. Tiêu Tử Lăng lĩnh mệnh nhanh chóng rời đi, khi tốc độ cấp ba mở ra toàn diện, khi chạy cậu sẽ lướt đi như bay. Trong chớp mắt Tiêu Tử Lăng đã rời khỏi cách Sở Chích Thiên cự ly trăm mét. Tiêu Tử Lăng dừng ở đỉnh chóp container nào đó nơi bến tàu, cậu dùng Linh Nhãn mật thiết chú ý tràng diện chiến đấu của Sở Chích Thiên, phát hiện Sở Chích Thiên đã chiến đấu với thủy thảo biến dị cấp năm kia. Quan sát vài phút, phát hiện Sở Chích Thiên ứng đối thành thạo, hẳn là không có nguy hiểm gì, liền yên lòng. Kỳ thực Tiêu Tử Lăng cũng biết, nếu như Sở Chích Thiên không đối phó được thủy thảo biến dị cấp năm kia, thực sự có nguy hiểm, thì cậu đi lên cũng chỉ là đưa thêm phần rau mà thôi, căn bản không giúp được gì, thế nhưng cậu vẫn sẽ lo lắng an nguy của Sở Chích Thiên, không nhìn rõ thì trong lòng không an ổn. Tiêu Tử Lăng nghĩ, đó là do không hy vọng chỗ dựa vững chắc của bản thân ngã xuỗng, dù sao cậu lăn lộn ở chỗ Sở Chích Thiên coi như không tồi, nếu như lão đại xảy ra chuyện, không phải hết thảy việc cậu làm đều uổng phí rồi sao? Tiêu Tử Lăng yên lòng lúc này mới có tâm tư làm chuyện mà lão đại nhà cậu phân phó xuống, thu thập vật tư. Vị trí hiện tại của cậu là ở vào trung gian cả bến tàu, những thứ khác không có, ánh vào mi mắt chỉ có container. Tiêu Tử Lăng còn chưa từng thu qua container, không biết lấy Thanh Tâm Thuật tầng thứ ba trước mắt, có thể dời thứ bự con này vào trong không gian được hay không. Tiêu Tử Lăng quyết định tìm một container thử xem, nếu có thể thu hết. . . Vừa nghĩ đến khả năng này, Tiêu Tử Lăng liền cảm thấy nước bọt liên tục. Cậu cảm thấy bản thân giống như là chuột sa hũ gạo, thực sự là quá hạnh phúc. Dưới trạng thái Linh Nhãn, phát hiện một đống dưới chân chính là container chứa đầy vật tư, cậu ngồi xổm xuống, hai tay chạm đến vỏ ngoài của container, tâm niệm một tiếng: “Thu!” Chỉ cảm thấy dưới chân thoáng trống không, container tầng trên cùng trong nháy mắt biến mất, cậu an toàn đáp xuống đỉnh chóp container phía dưới, dùng tinh thần tra xét không gian của bản thân, phát hiện trong ô một mét vuông kia đã có thêm một container bản thu nhỏ, bất quá linh lực của cậu cũng tiêu hao một chút, tính toán dựa theo linh lực tiêu hao, cậu nhiều nhất chỉ có thể thu được gần năm trăm container. Đối mặt ngàn vạn container nơi đây, Tiêu Tử Lăng biết cái gì gọi là sự thống khổ có thể nhìn mà không thể ăn. Bất quá hiện ở nơi đây không có tang thi nào quấy rầy, người chiếm hữu duy nhất nơi đây - thủy thảo biến dị cấp năm kia thì đã có Sở Chích Thiên đối phó, Tiêu Tử Lăng quyết định phải tận tình lợi dụng Linh Nhãn của cậu, lựa chọn vật tư cậu cần thiết nhất hoặc là trân quý nhất trong đống rừng container này để thu. Tiêu Tử Lăng ở bên kia đang chọn chọn lựa lựa vật tư cần thu, bên này, Sở Chích Thiên với thủy thảo biến dị cấp năm đang tiến hành chiến đấu hừng hực khí thế. Sở Chích Thiên với thủy thảo biến dị cấp năm vừa giao thủ đã biết đây là một trận chiến khó đánh, thủy thảo biến dị thế mà đã đến cấp năm cao cấp. Sở Chích Thiên trước mắt là cấp năm sơ cấp, nhưng sự tăng phúc của song hệ dị năng để cho thực lực của anh đạt bằng cấp năm trung cấp đơn hệ, bất quá cho dù như thế, so sánh với thủy thảo biến dị trước mắt vẫn yếu hơn một tầng. Thế giới cấp năm không giống như mấy cấp bậc trước, thực lực của bốn trình độ ‘sơ trung cao đỉnh’ của mấy cấp bậc trước chênh lệch không phải quá lớn, sự cường đại của dị năng có thể bù đắp được sự chênh lệch của cấp bậc. Mà trình độ cao thấp trong cấp năm lại phân chia rất rõ ràng, cho dù dị năng của anh cường đại thế nào, cũng không có biện pháp bù đắp được sự chênh lệch của cấp bậc. Vì vậy Sở Chích Thiên đối mặt công kích của thủy thảo biến dị, có chút bó tay chịu trói dần dần rơi vào hạ phong, bất quá dị năng không gian là một thứ không thể dùng lẽ thường để so sánh, đặc biệt là thuấn di, trừ phi đụng phải cao thủ đều là dị năng không gian, bằng không sẽ ở vào trạng thái khó mà giải quyết được. Sở Chích Thiên mỗi lần thoạt nhìn đều rất mạo hiểm, mắt thấy sắp bị đánh tới, một cái thuấn di đã tránh được nguy cơ, liên tục nhiều lần đều là như vậy, điều này làm cho thủy thảo cấp năm phẫn nộ, nó xưng vương xưng bá ở bến tàu này, hơn nữa tài nguyên dưới nước phong phú, để cho nó nhanh chóng tiến hóa đến cảnh giới trước mắt, hết thảy người với tang thi xâm lấn địa bàn của nó, đều bị nó thôn phệ không nể tình, trở thành chất dinh dưỡng của nó, nó chưa từng đụng phải con mồi nào trơn nhớt như thế này. Kỳ thực Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng vừa tiến vào bến tàu nó đã cảm giác được, tâm tình nó rất sục sôi, bởi vì lại có chất dinh dưỡng tươi mới có thể hấp thu, phải biết rằng tròn một tháng, bến tàu này đã không còn bất kỳ con mồi nào tiến vào, nó chỉ có thể dựa vào vật tư dưới nước để hấp thu chất dinh dưỡng, điều này rất bất lợi đối với sự tiến cấp của nó. Đương nhiên, chỉ con mồi tươi mới cũng không thể khiến cho tâm tình nó sục sôi như thế, càng bởi vì nó ẩn ẩn nhận thấy được một người trong đó nếu có thể bị nó săn được, nó sẽ có thể đột phá được lá chắn trước mắt, tiến vào một giai tầng mới, bản năng của nó nói cho nó nhất định phải thu hoạch được con mồi này. Vật tư trên bến tàu nó chẳng để ý, nhưng nó sợ sau khi con mồi kia lấy được những vật tư đó sẽ rời đi, mà cấp bậc trước mắt của nó còn chưa thể lên bờ, bị nhốt trong sông ngòi. Vì vậy nó liền phát ra thanh âm hấp dẫn con mồi đến. Mà sự thực chứng minh, nó đã thành công, con mồi kia quả nhiên đi tới trước mặt nó, chính là người đang đối chiến với nó, thế nhưng nó không ngờ con mồi này khó săn như vậy, thậm chí còn khó chơi còn trơn trượt hơn so với cá biến dị trong sông. Về phần con mồi còn lại, nếu như không có tên trước mắt này thì khẳng định nó cũng sẽ không bỏ qua, bất quá có con mồi trước mắt, con còn lại tựa như gân gà, có thể có có thể không. Thủy thảo biến dị cấp năm biết nhất định phải nghĩ biện pháp đối phó con mồi đáng hận trước mắt, nó không muốn chơi trốn tìm đến hừng đông, phải biết rằng đêm tối chính là thời gian tăng phúc của chúng nó, dưới ánh nắng ban ngày, thực lực của chúng nó sẽ giảm xuống hai ba tầng. Phải nói trí tuệ của thủy thảo biến dị cấp năm đã rất cao, thế mà đã bị nó nghĩ ra được một phương pháp. Vì vậy, nó chậm rãi thu hồi những xúc tua che trời lấp đất trên mặt sông, dù sao tóm không được con mồi trước mắt, vậy thì dùng ở nơi có thể phát huy được tác dụng. Sở Chích Thiên đột nhiên cảm thấy xúc tua công kích anh giảm đi rất nhiều, anh vốn nhất định phải hết sức chăm chú mới có thể ứng phó được công kích của nhiều xúc tua như vậy giờ cảm thấy ứng phó không cật lực như trước nữa. Dần dần, anh phát hiện xúc tua công kích anh càng ngày càng ít đi, sau cùng chỉ còn lại có ba xúc tua cường hữu lực cùng anh quấn đấu, Sở Chích Thiên chau mày, trái lại càng thêm cảnh giác, anh cảm thấy mọi chuyện có chút không thích hợp. Sở Chích Thiên còn nhớ rõ ngay từ đầu Tiêu Tử Lăng từng nhắc nhở qua bản thể của thủy thảo này ở trong sông, anh lặng lẽ triển khai tinh thần lực, bắt đầu suy đoán tình hình trong sông. Tham trắc tinh thần của cấp năm, cự ly tuyệt không phải quá xa, chỉ có trên dưới năm mươi mét, bất quá Sở Chích Thiên vốn đã đứng ở bên bến tàu, cự ly này vẫn có thể để cho anh nhận thấy được một số tình hình trong sông, anh loáng thoáng thấy bản thể kia như một quả cầu, những xúc tua được thu hồi hình như đã biến mất không còn thấy, ngoại trừ ba dây xúc tua giương nanh múa vuốt ở trên mặt sông, đáy sông chỉ còn lại một dây xúc tua nằm ở trong nước, vẫn luôn không có động tĩnh gì. Sở Chích Thiên nhíu mày, đây lại là tình hình gì? Chẳng lẽ thủy thảo này chuẩn bị đánh lén? Bất quá anh có thuấn di căn bản không sợ điều này, tốc độ đánh lén nhanh thế nào cũng nhanh không lại thuấn di của anh, Sở Chích Thiên trực tiếp bài trừ khả năng này, chẳng lẽ nó còn có biện pháp khác sao? Để cho mình phân tâm sau đó đánh lén? Sở Chích Thiên bỗng nhiên cả kinh, chẳng lẽ nơi đây còn có giống biến dị khác sao? Hoặc là thủy thảo cấp năm kia còn có phân thân gì đó các loại? Anh phản ứng đầu tiên chính là Tiêu Tử Lăng có nguy hiểm rồi, đáng tiếc anh không biết Tiêu Tử Lăng đã chạy đi đâu, trong lòng anh không khỏi lo lắng một trận. Lúc này, anh nghe thấy một tiếng kinh hô quen thuộc ở xa xa: “A nha! Không tốt!” Sở Chích Thiên không cần suy nghĩ, trực tiếp thuấn di một cái rời khỏi chiến trường, anh xuất hiện ở đỉnh chóp đống container nào đó, liền thấy ở chỗ trăm mét có thừa, Tiêu Tử Lăng đang quơ đường đao của mình liều mạng chém xúc tua cuốn lấy thắt lưng cậu, bất quá xúc tua cấp năm không phải thứ Tiêu Tử Lăng cấp ba có thể chém đứt. Dây xúc tua kia nhanh chóng rụt trở về, cứ như vậy trói Tiêu Tử Lăng về chiến trường, thành con tin. Sở Chích Thiên nhất thời lĩnh ngộ, xúc tua yên lặng nằm trong nước kia không phải không động, mà là lặng lẽ ẩn núp lên trên bờ, mà những xúc tua được thu hồi trước kia, xem ra là vì kéo dài độ dài cho xúc tua này, anh biết bản thân đã bị thủy thảo cấp năm này bày kế. Sở Chích Thiên nghĩ đến đầu tiên chính là cứu Tiêu Tử Lăng về, vì vậy thuấn di một cái qua, vừa định phóng thích kỹ năng làm đứt xúc tua cuốn lấy Tiêu Tử Lăng, lại không ngờ tới phía sau anh có vô số xúc tua nhào tới, mắt thấy sắp đâm trúng nơi yếu hại. Tiêu Tử Lăng thấy thế kinh hoảng hô to: “Sở ca, tránh mau a.” Sở Chích Thiên biết đã không còn cơ hội, chỉ có thể bất đắc dĩ lần nữa thuấn di rời đi, liền thấy Tiêu Tử Lăng đã bị xúc tua kéo đến trên mặt sông, treo cậu cao cao ở trên không trung, xung quanh lại xuất hiện bốn dây xúc tua, đầu nhọn của chúng nó từ bốn phương hướng nhắm ngay Tiêu Tử Lăng, rất có ý tứ chỉ cần Sở Chích Thiên dám động, xúc tua sẽ trực tiếp đâm chết Tiêu Tử Lăng.
|
Chương 146: Nước mắt, sự thủ hộ của Sở Chích Thiên! Sợ ném chuột vỡ đồ, Sở Chích Thiên chỉ có thể đứng ở trên đỉnh container đối diện với vô số xúc tua trên mặt sông, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ phá giải khốn cảnh khiến cho anh bó tay chịu trói này như thế nào. Tiêu Tử Lăng bị xúc tua trói gô treo trên không trung cũng đang suy nghĩ hiện tại nên làm gì, cậu không ngờ tới cách xa như vậy, vậy mà còn có thể bị đánh lén được, dây xúc tua kia tới im hơi lặng tiếng, chờ khi cậu phát giác, đã không còn kịp, cậu vừa định thoát đi, đã bị xúc tua lấy thế sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp quấn lấy thắt lưng, tuy rằng cậu đúng lúc rút ra đường đao, thế nhưng xúc tua của thủy thảo cấp năm thực sự rất cứng rắn, cậu dùng sức như thế nào cũng chém không được, trái lại xúc tua kia càng cuộn càng nhiều, sau cùng trói lại toàn bộ tay chân cậu, không thể động đậy. Mắt thấy đường đao cũng sắp bị cuốn lấy phong kín, cậu nhanh chóng thu đường đao vào không gian, chờ đợi thời cơ thoát vây. Thủy thảo biến dị cấp năm thấy kế hoạch của mình thành công, phi thường cao hứng, nó lần nữa để cho xúc tua công kích Sở Chích Thiên, Sở Chích Thiên chỉ có thể lần nữa thuấn di, né tránh qua. Lúc này, chợt nghe thấy Tiêu Tử Lăng trên mặt sông kêu đau đớn một tiếng, anh giương mắt nhìn lên, liền thấy một dây xúc tua đã đâm vào trên đùi bị trói của Tiêu Tử Lăng, máu tươi theo xúc tua kia chảy xuống. Sở Chích Thiên trực tiếp cảm thấy trong lòng đau đớn, hai tròng mắt vốn lãnh tĩnh không gợn sóng đột nhiên tuôn ra một luồng phẫn nộ cường liệt: “Đáng hận!” Theo một tiếng này, khí thế trên người Sở Chích Thiên theo đó phát ra, toàn bộ trên mặt sông sóng gầm cuộn trào mãnh liệt, khiến cho xúc tua trong sông không cách nào bảo trì cân đối, bắt đầu lay động trái phải. Sở Chích Thiên thừa cơ thuấn di qua, mới muốn ra tay đã thấy mũi nhọn của xúc tua cuốn lấy Tiêu Tử Lăng đặt trên yết hầu của Tiêu Tử Lăng, một dòng máu tươi chảy ra từ trên điểm đó, từ cổ chảy vào lồng ngực vì giãy dụa mà y phục mở rộng. Trên vùng da thịt trắng nõn lóng lánh đó, nhìn thấy như thế mà giật mình. Một màn này đâm đau hai mắt Sở Chích Thiên, anh cắn răng lần nữa thuấn di trở lại đứng bên bờ. Lúc này Sở Chích Thiên đã không còn sự vân đạm phong khinh trước đây, mặt vốn lãnh khốc vô tình đã bị phẫn nộ phủ kín. Hai mắt đỏ đậm nhìn mặt sông, nắm chặt song quyền. Anh lần đầu tiên cảm thấy bản thân vô năng, thế mà chỉ có thể trừng mắt nhìn Tiêu Tử Lăng ở bên kia chịu khổ mà vô năng vô lực, như vậy anh còn có tư cách gì làm đại ca của Tiêu Tử Lăng chứ? Anh bắt đầu thống hận chính mình, sau khi lên tới cấp năm vậy mà đã khiến cho anh đắc chí, cho rằng hết thảy đều ở trong nắm giữ của anh, vì vậy biết rõ nơi đây sẽ có nguy hiểm lại vẫn sơ suất dắt Tiêu Tử Lăng lại đây mạo hiểm. Mà sự thực trực tiếp cho anh một bạt tai mạnh, nói cho Sở Chích Thiên anh chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Thương thế của Tiêu Tử Lăng thoạt nhìn dường như rất nghiêm trọng, kỳ thực xúc tua chỉ đâm rách một chút ngoài da, tuyệt không lo ngại. Tiêu Tử Lăng dùng ánh mắt nói cho Sở Chích Thiên cậu không có việc gì. Sở Chích Thiên thu được ánh mắt tỏ ý của Tiêu Tử Lăng, đè xuống tự trách đầy bụng, lúc này xúc tua lần nữa công kích Sở Chích Thiên, lần này tuy rằng Sở Chích Thiên lựa chọn né tránh, nhưng ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi người Tiêu Tử Lăng. Vì vậy anh phát hiện, chỉ cần anh tránh ra khỏi công kích của xúc tua, mấy dây xúc tua nhắm ngay Tiêu Tử Lăng sẽ không chút do dự đâm về phía Tiêu Tử Lăng, Tiêu Tử Lăng nhất thời thành một người máu, trên người cậu máu tươi chảy rơi vào trong sông, nhanh chóng nhuộm mặt nước phía dưới thành một vùng đỏ như máu. Sở Chích Thiên nhìn thấy một màn này, cảm thụ trong lòng không cách nào hình dung, có lẽ là một loại chết lặng đau đến mức tận cùng. Anh chỉ biết Tiêu Tử Lăng không thể xảy ra chuyện, bằng không anh tuyệt đối không thể tha thứ cho chính mình. Khi xúc tua lần nữa công kích qua, lần này Sở Chích Thiên không lựa chọn né tránh, mà là cố chịu ăn một kích. Trong lòng anh có điều lĩnh ngộ, vì vậy muốn chứng minh một chút, có phải thủy thảo cấp năm kia đúng như anh suy nghĩ hay không. . . Lực công kích của xúc tua cực kỳ khổng lồ, Sở Chích Thiên thực lực cấp năm vẫn bị nó đánh bay đi, hung hăng té ngã xuống đất. Cho dù như thế, Sở Chích Thiên vẫn bảo trì đối mặt Tiêu Tử Lăng, đường nhìn của anh chưa từng rời khỏi Tiêu Tử Lăng một giây. Quả nhiên, đúng như anh suy nghĩ, lần này xúc tua không hề đâm về phía Tiêu Tử Lăng, mà vẫn bảo trì nguyên dạng. Lần này Sở Chích Thiên đã khẳng định, thủy thảo cấp năm này trói Tiêu Tử Lăng lại đây, chính là vì đối phó anh, uy hiếp anh, để hạn chế hành động của anh. Chỉ cần anh né tránh công kích của nó, như vậy Tiêu Tử Lăng sẽ bị nó trả thù, chỉ có khi mình cố chịu những công kích đó, Tiêu Tử Lăng mới sẽ không bị giày vò. Công kích của xúc tua khiến cho nội tạng của Sở Chích Thiên bị chút thương nhẹ, anh đứng lên, lau vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt càng thêm băng lãnh, nếu đã biết dụng ý của thủy thảo cấp năm, anh ngược lại yên lòng, ít nhất Tiêu Tử Lăng trước khi anh còn chưa bị thủy thảo biến dị cấp năm bắt được thì sẽ không có nguy hiểm. Bất quá, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho thủy thảo biến dị cấp năm này, phàm là thứ thương tổn đến một cọng lông tơ người của anh, anh sẽ để cho đối phương trả giá đắt trăm nghìn lần, huống chi nó đã đả thương Tiêu Tử Lăng, vậy càng thêm không thể tha thứ. Thủy thảo biến dị cấp năm thấy công kích rốt cục hữu hiệu, biết con mồi trước mắt hẳn là đã hiểu rõ được dụng ý nó trói con tin tới, vì vậy nó hưng phấn để cho xúc tua một dây tiếp một dây công kích qua. Sở Chích Thiên biết dụng ý của thủy thảo cấp năm đương nhiên không né tránh, anh trực tiếp bất động đón nhận, mỗi khi bị xúc tua công kích một lần, khóe miệng anh sẽ có một sợi máu tươi chảy ra, thế nhưng cho dù như thế, bước tiến của anh vẫn kiên định, từng bước một tới gần bên bờ. Tuy rằng mỗi khi đi một bước sẽ bị quất không nương tình, nhưng thủy chung vẫn không khiến cho anh dừng bước. Tuy rằng trên người Tiêu Tử Lăng bị đâm mấy lỗ máu, thế nhưng thần trí cậu vẫn rất thanh tỉnh, thấy Sở Chích Thiên không tiếp tục sử dụng thuấn di, mà lựa chọn thân bị thủy thảo cấp năm công kích, cùng lúc đó, bản thân lại không tiếp tục bị xúc tua giày vò, đã biết thế này là chuyện gì. Khi cậu thấy Sở Chích Thiên sau cùng vậy mà lựa chọn dùng thân thể để thừa nhận công kích của thủy thảo biến dị cấp năm, mỗi một lần công kích, đều khiến cho Sở Chích Thiên bị thương nặng, thấy máu tươi chảy xuống nơi khóe miệng Sở Chích Thiên, viền mắt Tiêu Tử Lăng liền đỏ, hai hàng lệ nóng rơi nhanh xuống. Lúc này Tiêu Tử Lăng như thế nào không rõ dụng ý của Sở Chích Thiên, anh là dùng thương thế của anh để đổi lấy thủ hộ an toàn cho cậu a, một màn này hung hăng kích thích trái tim Tiêu Tử Lăng, cậu vốn thống hận nhất nam sinh khóc sướt mướt, cho rằng đó thực sự không giống một nam nhân, nhưng lúc này, cậu thế mà khống chế không được nước mắt rơi xuống, trong lòng cảm động vạn phần, đây là cảm giác có đại ca sao? Cậu cảm thấy lựa chọn trước đây của mình không hề sai lầm, cậu đã tìm được một đại ca tốt. Tiêu Tử Lăng không khống chế được rơi lệ cắn răng, quyết định không thể tiếp tục như thế, cậu chính là muốn làm đàn em đắc lực của Sở Chích Thiên, thế nào có thể kéo chân sau đại ca nhà mình chứ, nhất định phải nghĩ một biện pháp bài trừ khốn cảnh này. Trong đầu cậu khẩn cấp suy nghĩ kỹ năng của mình, bộ phận ánh mắt chỉ có tác dụng phụ trợ, dưới tình huống như vậy căn bản không có tác dụng gì trực tiếp bài trừ, dị năng tốc độ lúc này căn bản không có biện pháp vận dụng, cũng bài trừ. Chỉ có pháp thuật hệ thủy mà Thanh Tâm Thuật mang đến còn có chút tác dụng. Roi nước? Xuyên Lưu Bất Tức? Đều không được, hai kỹ năng này không có biện pháp để cho cậu thoát vây, có hi vọng duy nhất chính là thuật mà Thanh Tâm Thuật tầng thứ ba mới có thể học được kia. Tiêu Tử Lăng biết hiện tại chỉ có thể đập nồi dìm thuyền, bằng không cậu với Sở Chích Thiên làm không khéo đều sẽ chết ở nơi đây, vì vậy cậu bắt đầu vận chuyển Thanh Tâm Thuật của cậu, cậu nhất định phải trong nháy mắt học được thuật mà Thanh Tâm Thuật tầng thứ ba mới có thể học được kia, chỉ là trước đây cậu thủy chung luôn kém một hơi không thể thành công. Thời gian cứ như vậy từng chút từng chút trôi qua, sau cùng Sở Chích Thiên rốt cục cũng không kháng được công kích điên cuồng của thủy thảo biến dị cấp năm nữa, rốt cục ngã xuống bên bờ, dường như đã ngất đi. Thủy thảo biến dị cấp năm rất cẩn thận, con mồi trước mắt không phải tên đơn giản, vì vậy nó không trực tiếp cuốn Sở Chích Thiên qua hấp thu, mà lựa chọn tiếp tục quất công kích, công kích không nương tình tròn mấy phút đồng hồ, phát hiện con mồi đích xác đã không còn phản ứng, lúc này mới dùng một xúc tua cuốn Sở Chích Thiên qua. Nó rung rung con mồi trên xúc tua, phát hiện đầu con mồi lay động theo, biết con mồi quả nhiên đã hôn mê bất tỉnh, mất đi năng lực phản kháng, nó phát sinh tiếng cười khặc khặc đắc ý, cao hứng vì nó có thể bắt được con mồi ngon này. Cho rằng đã không còn nguy hiểm, thủy thảo cấp năm rốt cục dâng bản thể từ trong sông lên, bản thể rất khổng lồ, cùng loại với một trái cầu, bán kính khoảng chừng trên dưới 3 mét. Rất nhanh trên bản thể lộ ra một cửa động cùng loại với miệng, xúc tua không hề do dự, trực tiếp vứt Sở Chích Thiên vào bên trong động. Bản thể của thủy thảo cấp năm lập tức chìm vào trong sông, nó chuẩn bị bế quan toàn lực hấp thu năng lực của Sở Chích Thiên, để cho tên đó chân chính trở thành chất dinh dưỡng của nó, mặc sức trùng kích cấp bậc cao hơn. Mà xúc tua trói chặt Tiêu Tử Lăng nó đặt qua một bên, nó quyết định chờ nó thăng bậc hoàn thành, con mồi kia sẽ thành bữa ăn ngon của nó, dùng giải đỡ thèm. Cứ như vậy, khi thủy thảo biến dị cấp năm vừa mới muốn hấp thu năng lực của con mồi trong cơ thể, chợt nghe thấy hai thanh âm vang lên gần như đồng thời, đánh vỡ mộng đẹp của thủy thảo biến dị cấp năm. “Không Gian Chiết Điệp!” “Viêm Tuyền Vụ Hóa Thuật!” Chợt nghe thấy thủy thảo biến dị cấp năm đột nhiên kêu to một tiếng thê lương, đáy sông đột nhiên kịch liệt quay cuồng lên. Rất nhanh bản thể đã xuất hiện trên mặt sông, lúc này bộ dáng bản thể khổng lồ của nó đã xảy ra biến đổi lớn so với ban nãy. Khoảng cách ước chừng 2 mét chính giữa nó tựa như bị gấp gãy, đột nhiên mất đi phân nửa, vì vậy nơi đó liền thành một mảnh màu đen. Cái này còn chưa tính, thanh âm của Sở Chích Thiên lần nữa liên tục vang lên: “Không Gian Chiết Điệp!” “Không Gian Chiết Điệp” “Không Gian Chiết Điệp” Liên tục ba lần Không Gian Chiết Điệp rốt cục khiến cho toàn bộ bản thể của thủy thảo cấp năm mất đi phân nửa, mà một nửa còn lại lại là một mảnh màu đen, không phải là lỗ động trong suốt mà là một tấm màn đen, thật giống như một bức vải vẽ, bị bôi đen phân nửa, hoặc như là tranh vẽ trên bảng đen, bị người lau đi phân nửa. Trên tấm màn đen đột nhiên hiển hiện một điểm, sau đó chính là một cánh tay xuất hiện, đến sau cùng cả người Sở Chích Thiên hiện ra trên tấm màn đen. Mà lúc này thủy thảo biến dị cấp năm chỉ có thể vô lực mà quằn quại, bản thể mất phân nửa, khiến cho nó trực tiếp gần kề tử vong. Mà đồng thời thi triển kỹ năng cùng Sở Chích Thiên, trên mặt sông, theo một tiếng quát lăng lệ của Tiêu Tử Lăng, một đạo thủy khí cực nóng bùng nổ ở trên người Tiêu Tử Lăng, khí thể nhiệt độ cao tuyệt đối đó trực tiếp luộc chín xúc tua kia, liền thấy xúc tua run run vài cái, rốt cục chống không được sương khí cực nóng đó nữa, trực tiếp buông ra. Cả người Tiêu Tử Lăng từ không trung rơi vào trong sông, bất quá cậu bị thương thảm trọng, hơn nữa cậu lúc lâm nguy đột phá kỹ năng, thoát đi xúc tua chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, thế mà không có biện pháp để cho bản thân nổi trên mặt sông, vì vậy cậu nhanh chóng chìm xuống. Sở Chích Thiên đi ra từ trong bản thể thủy thảo cấp năm, thấy được một màn này, nhanh chóng thuấn di qua, một phen ôm lấy Tiêu Tử Lăng chìm xuống, sau đó lại thuấn di một cái, hai người trực tiếp xuất hiện ở bên bờ. Sở Chích Thiên nửa ôm Tiêu Tử Lăng, vuốt ve mặt cậu, lo lắng hỏi: “Tiểu Lăng, cậu không sao chứ.”
|
Chương 147: Săn sóc, đàn em đây tốt bao nhiêu a Hai mắt của Tiêu Tử Lăng nửa nằm trong lòng Sở Chích Thiên vốn thất thần dại ra, rốt cục trong tiếng kêu gọi của Sở Chích Thiên đã tìm về được tiêu điểm, thấy khuôn mặt khiến người ta an tâm kia, cậu an tâm cười, mở miệng câu đầu tiên chính là: “Sở ca, anh bị thương có nặng không? Không xảy ra chuyện gì chứ?” Sở Chích Thiên động dung nói: “Đương nhiên không có việc gì, đứa ngốc, cậu thế nào quên tôi có kỹ năng Hư Không, vậy mà không biết sống chết vận dụng loại kỹ năng không thành thục kia!” Tiêu Tử Lăng cuối cùng cũng nhớ lại Sở Chích Thiên còn có kỹ năng có thể vô hiệu hóa bất kỳ công kích nào, lúc này mới phản ứng lại lúc đó thoạt nhìn Sở Chích Thiên bị thương rất nặng, kỳ thực là cố ý biểu hiện cho thủy thảo cấp năm xem, để cho thủy thảo cấp năm cho rằng anh bị đánh cho trọng thương đến sau cùng hôn mê. Mặt Tiêu Tử Lăng đỏ tới mang tai, ban nãy cậu thế nào nôn nóng thành như vậy, triệt để mất đi lãnh tĩnh, thế mà quên lão đại nhà mình còn có loại năng lực nghịch thiên này, còn biểu hiện khó chấp nhận như vậy, thế mà khóc, thực sự quá mất mặt rồi. Cậu lặng lẽ liếc liếc Sở Chích Thiên lúc này đang quan tâm tình hình trong sông một cái, thầm nghĩ lão đại nhà mình chắc là hổng có phát hiện một màn cậu mất mặt kia nhỉ. Tiêu Tử Lăng gãi gãi gương mặt đỏ lên của mình, vội vàng tìm một chủ đề hỏi: “Thủy thảo cấp năm kia thế nào rồi? Xem như là giải quyết xong rồi sao?” Tiêu Tử Lăng cảm thấy bến tàu là khắc tinh của cậu, hai lần cậu bị thương đều là phát sinh ở bến tàu, xem ra lần sau gặp phải bến tàu nữa, mình phải tránh một chút. Được rồi, đây là phản ứng chân thực nhất của nhân vật chính với vật hy sinh, Sở Chích Thiên là nghênh khó mà lên, mà Tiêu Tử Lăng lại lựa chọn trốn tránh, sự lựa chọn bất đồng sẽ đúc ra hai nhân sinh bất đồng, vật hy sinh kỳ thực chính là hình thành như thế này. Sở Chích Thiên không quay đầu lại, vẫn nhìn chăm chú vào mặt sông, bản thể của thủy thảo biến dị cấp năm kia vẫn còn quằn quại trong sông, đến bây giờ còn chưa chết, không hổ là giống biến dị cấp năm, sinh mệnh lực rất cường đại. “Tiểu Lăng muốn giải quyết nó thế nào?” Sở Chích Thiên nhàn nhạt hỏi. Anh không có khả năng tha cho thủy thảo biến dị cấp năm đã thương tổn Tiêu Tử Lăng này, sở dĩ thả đến bây giờ chính là muốn hỏi ý kiến của Tiêu Tử Lăng, anh nên vì cậu mà xả cục tức này. Tiêu Tử Lăng nghiến răng nghiến lợi nói: “Bẻ xương rải tro!” Mụ nội nó. Thủy thảo biến dị này lúc đó đâm cậu đâm rất sảng a, cậu vẫn còn nhớ rõ sự đau đớn khi thân thể bị xúc tua đâm vào, không đốt nó thành tro tàn, cậu thực sự nuốt không trôi cục tức này. Nghe thấy câu trả lời của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên liền quát khẽ một cái: “Thiên La Địa Võng!” Đạo Thiên La Địa Võng này tụ tập toàn bộ dị năng hệ lôi điện của Sở Chích Thiên, nếu là yêu cầu của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên đương nhiên không có bất kỳ lưu thủ nào. Muốn bẻ xương rải tro nhất định phải làm được bẻ xương rải tro. Chỉ thấy trên mặt sông của bến tàu xuất hiện lôi điện hào hùng, nó bao trùm trên toàn bộ mặt sông, chợt nghe thấy vô số tiếng điện xẹt chói tai kêu vang, đại khái qua ba phút, hết thảy dị năng lôi điện đều tiêu hao sạch sẽ. Lúc này mặt sông bị bao trùm rốt cục cũng lần nữa triển lộ ở trước mặt bọn họ. Lúc này, trên mặt sông phủ kín vô số tro đen, bản thể cùng với những xúc tua của thủy thảo biến dị cấp năm đều bị giật thành một đống tro, dập dìu trôi nổi trên mặt sông, mà một viên tinh hạch lóe ánh xanh trong đó nhanh chóng chìm xuống đáy sông. Sở Chích Thiên thuấn di một cái khi lần nữa trở lại bên bờ, trong tay anh đã có miếng tinh hạch kia. Tinh hạch rất mỹ lệ, cứ như một viên bảo thạch màu lục lóng lánh trong sáng nhiều mặt nhiều góc, cho dù trong bóng đêm cũng có thể nhìn ra được loại quang mang loá mắt mà nó tự mang đó, Tiêu Tử Lăng nhìn có chút mê li. Hai đời cậu cộng lại cũng chưa từng thấy qua tinh hạch như vậy. Kiếp trước lăn lộn mười năm, cậu cũng chỉ thu hoạch qua tinh hạch cấp bốn, tuy rằng cấp năm khi tổ đội có săn được, nhưng lại thế nào có thể để cho vật hy sinh như cậu cầm được chứ. Không nghĩ tới đời này, mới chỉ qua hơn bốn tháng, vậy mà đã có tinh hạch cấp năm xuất hiện ở trước mắt cậu. Khó trách đời trước cậu chỉ có thể trở thành một vật hy sinh không thu hút, biểu hiện kém quá xa so với nhân vật chính, cậu sau mười năm còn so không bằng Sở Chích Thiên hiện tại. . . Sự thực này đả kích tâm tình cậu suy sụp. Sở Chích Thiên thấy vẻ mặt Tiêu Tử Lăng không vui, cho rằng thương thế của cậu xuất hiện vấn đề, vội hỏi: “Tiểu Lăng, có phải vết thương xuất hiện vấn đề hay không, rất đau sao?” Nghe vậy Tiêu Tử Lăng ngẩng đầu, thấy mặt khối băng ngàn năm bất biến của Sở Chích Thiên lúc này đầy khẩn trương, trong lòng thoáng cái ấm áp vui vẻ lên, tâm tình vốn suy sụp thoáng cái chuyển biến tốt đẹp. Bất luận nói như thế nào, kiếp này cậu níu trên chỗ dựa vững chắc quang huy vô thượng là cái chân giò heo Sở Chích Thiên này đây, tin tưởng kiếp này sẽ có khác biệt lớn với kiếp trước. Để cho cậu thành vật hy sinh? Đánh thắng đại ca nhà cậu trước rồi hẵng nói đi. Tiêu Tử Lăng nghĩ như vậy tâm tình thập phần sung sướng, trên mặt liền hiện ra nụ cười ngọt ngào nói: “Sở ca, em không sao, chẳng qua cảm thấy tinh hạch này rất đẹp, thế nhưng chủ nhân của nó lại khiến cho chúng ta ăn đủ vị đắng, có chút cảm khái mà thôi.” Sở Chích Thiên nghe vậy tâm tình thả lỏng, anh chuyển đưa tinh hạch trong tay qua, Tiêu Tử Lăng nghi hoặc nhìn anh, không biết lão đại nhà mình là có ý gì. “Nếu nó đã khiến cho Tiểu Lăng ăn đủ vị đắng, vậy để cho nó trở thành chiến lợi phẩm của Tiểu Lăng đi.” Vẻ mặt Sở Chích Thiên khôi phục vân đạm phong khinh vốn dĩ, thế nhưng Tiêu Tử Lăng vẫn nghe ra được một chút không được tự nhiên từ trong lời của anh, kỳ quái lão đại nhà cậu lại làm sao vậy? Giết chết được thủy thảo cấp năm anh ta còn có gì bất mãn sao? Bất quá Tiêu Tử Lăng mới mặc kệ lão đại có chút không được tự nhiên trước mắt, cậu khó nén mừng rỡ cẩn thận tiếp nhận tinh hạch, trong miệng lại nói: “Thực sự cho em? Đây chính là chiến lợi phẩm của Sở ca, em thế nào không biết xấu hổ a.” Được rồi, cậu đã xấu hổ vậy không nên cầm, vì sao phải cầm tinh hạch chặt như vậy, tựa như sợ bị người khác cướp đi vậy, thế là sao? Sở Chích Thiên làm sao nhìn không ra được chút tâm tư nhỏ đó của Tiêu Tử Lăng, nhịn không được cười nói: “Đích thật là đưa cho cậu, thực lực của cậu yếu kém, có khối tinh hạch này là có thể đẩy nhanh được tốc độ tu luyện của cậu, thực lực cao một chút tôi cũng có thể yên tâm không ít.” Tiêu Tử Lăng nghe thấy lời nói của Sở Chích Thiên, trong lòng phải nói là cảm động a, xem xem, lão đại nhà mình tốt bao nhiêu a, tinh hạch trân quý như thế chính anh ta không cần lại cho cậu, lại một lần nữa chứng minh quyết định trước đây của cậu tuyệt đối không sai, cậu thực sự đã tìm được một đại ca tốt, ô dù đáng tin. “Hơn nữa thực lực cậu đề cao, nếu cùng tôi tu luyện, cũng có thể đề cao chất lượng với tốc độ tu luyện của tôi, hiện tại thực lực của cậu thực sự quá kém.” Lời nói kế tiếp của Sở Chích Thiên triệt để quét sạch sự cảm động mới dâng lên của Tiêu Tử Lăng, nha cậu cảm động uổng phí rồi, biết ngay lão đại nhà mình không có lòng tốt như vậy mà. Cho tinh hạch này quả nhiên có tư tâm, rõ ràng chính là vì chính anh ta a, trông ngữ khí kia kìa, ý tứ khinh bỉ phỉ nhổ đó chỉ cần không phải ngu ngốc đều có thể nghe ra được. Hai mắt Tiêu Tử Lăng u oán nhìn Sở Chích Thiên, đang lên án lời nói của Sở Chích Thiên đã thương tổn tâm linh trẻ thơ của cậu, điều này làm cho tâm tình vốn nặng nề của Sở Chích Thiên dần dần tốt lên, anh sờ sờ đầu Tiêu Tử Lăng cười nói: “Muốn đại ca tôi không khinh bỉ cậu. Vậy cậu cứ gấp rút đề cao thực lực cho tôi a.” Sở Chích Thiên hy vọng thực lực của Tiêu Tử Lăng tốt nhất có thể bằng anh, bằng không anh căn bản không cách nào buông Tiêu Tử Lăng ra, thời khắc phải lo lắng quan tâm cậu. Tiêu Tử Lăng đỏ mặt hưởng thụ tình nghĩa anh em nồng đậm giữa cậu cùng với Sở Chích Thiên, cậu sa vào trong đó không bao lâu lại nhớ tới lời nói mà Sở Chích Thiên phân phó cậu lúc mới đầu, nhịn không được cúi đầu lấy ngón tay chọt nhau nói: “Sở ca, có phải anh đã sớm biết em có cái kia hay không?” Muốn ẩn tàng bí mật lại bị bắt bao, Tiêu Tử Lăng có chút thấp thỏm bất an. “Cái nào?” Khóe miệng Sở Chích Thiên cong cong. Tên nhóc này cuối cùng cũng chịu thành thật bàn giao, miệng Tiêu Tử Lăng rất nghiêm mật, nếu không phải mình tiết lộ một chút, chỉ sợ cậu ta còn không muốn nói cho anh đây. Bất quá điểm ấy anh rất hài lòng, phải biết rằng có một số bí mật nhất định phải giữ nghiêm. Không thể bởi vì cảm thấy người ta có thể tín nhiệm liền đĩnh đạc nói cho người ta, phải biết rằng nhiều người biết thì sẽ nhiều thêm một phần khả năng để lộ bí mật, trừ phi vạn bất đắc dĩ, bí mật vẫn là một mình biết thì tốt hơn. Tiêu Tử Lăng phiền muộn vứt qua một ánh mắt đừng đùa giỡn cậu nữa, trong miệng lầm bầm: “Chính là không gian á, Sở ca anh phân phó như thế, khẳng định đã biết, còn giả mù sa mưa hỏi em.” Ngón tay Sở Chích Thiên cốc nhẹ đầu Tiêu Tử Lăng, trong miệng khẽ thở dài: “Cậu a. Nên nói cậu thông minh hay là ngốc đây, thông minh ở chỗ miệng cậu rất chặt, hành sự cũng coi như ẩn mật, thế nhưng cậu lại ngốc đến mức mở ra không gian ở trước mặt tôi, cho dù cậu làm cẩn thận ẩn mật thế nào đi nữa thì sao? Phải biết rằng mở ra không gian, năng lượng không gian sẽ có dao động. Mà tôi là người dị năng không gian, mẫn cảm nhất đối với dao động của năng lượng không gian, cậu kêu tôi cho rằng không biết như thế nào? Về sau phải càng thêm cẩn thận hơn, đặc biệt là cẩn thận người có dị năng không gian.” Tiêu Tử Lăng thế mới biết vì sao Sở Chích Thiên sẽ biết cậu có dị năng không gian, hóa ra khi cậu mở ra, Sở Chích Thiên đã cảm giác được, nha, cái tên này vậy mà một chút bộ dạng cũng không để lộ ra, thiệt cậu cho rằng bản thân giấu diếm rất tốt, rất đắc ý, hóa ra đều bị Sở Chích Thiên nhìn ở trong mắt. Mặt Tiêu Tử Lăng càng thêm đỏ, lần này là cậu xấu hổ. Bất quá Sở Chích Thiên rất hiếu kỳ năng lực của Tiêu Tử Lăng, anh hỏi: “Tiểu Lăng, hình như dị năng trên người cậu rất phức tạp, biến dị tốc độ? Biến dị ánh mắt? Dị năng hệ thủy, dị năng không gian? Tôi đều hoài nghi cậu còn có cái gì không biết không. Bất quá dị năng không gian của cậu chỉ có thể trữ vật sao? Không có năng lực cùng loại với dịch chuyển không gian? Nếu như có, vậy thủy thảo cấp năm muốn bắt cậu thì sẽ không dễ dàng.” Sở Chích Thiên đích xác có chút mê mang nghi hoặc, nghi hoặc bởi Tiêu Tử Lăng có năng lực dự trữ không gian, lại không có thứ khác. Tiêu Tử Lăng vội vã lắc đầu giải thích: “Không có, không có, em không có thức tỉnh nhiều dị năng như vậy, không gian này của em không phải thức tỉnh dị năng không gian.” Lời này khiến cho Sở Chích Thiên có chút kinh ngạc, đầu mi anh thoáng nhếch, chờ đợi Tiêu Tử Lăng tiếp tục nói. “Đó là linh khí trữ vật tổ truyền của em, chỉ có thể dự trữ đồ, vốn tưởng rằng em cũng có thể cả người đi vào, thế nhưng trong nháy mắt bị cuốn lấy em muốn biến vào không gian lại không thành công, không biết là do vốn không thể đi vào, hay là bởi vì bị trói lại.” Tiêu Tử Lăng có chút hoang mang. Hai tay Sở Chích Thiên khoanh ngực, nghĩ nghĩ liền nói với Tiêu Tử Lăng: “Như vậy, hiện tại cậu đi vào thử xem, để tôi xem xem tới cùng là chuyện thế nào.” Tiêu Tử Lăng gật gật đầu: “Được, em đây đi vào.” Nói xong cậu liền biến vào không gian, sau đó lại biến ra. Vẻ mặt cậu chờ mong nhìn Sở Chích Thiên: “Thế nào? Thân em ở bên ngoài hay là bên trong?” Sở Chích Thiên nói: “Ban nãy cả người cậu đều biến mất. Nói cách khác không gian của cậu đích xác có thể cho cả người cậu đi vào.” “Vậy kỳ quái, vì sao ban nãy khi bị trói vào không được chứ.” Tiêu Tử Lăng hoang mang, đã như vậy, vì sao lúc đó lại không nhạy, nếu không vì vậy, cậu sẽ không có khả năng bị thủy thảo cấp năm bắt giữ làm con tin, thiếu chút nữa khiến cho Sở Chích Thiên bó tay chịu trói đối mặt tuyệt cảnh. “Như vậy đi, chúng ta thử lại xem.” Sở Chích Thiên nói xong những lời này, liền đưa tay vớt tới, vớt Tiêu Tử Lăng vào trong lòng, cánh tay anh gắt gao cuốn lấy thắt lưng Tiêu Tử Lăng, sau đó nói: “Hiện tại cậu thử xem.” “Được.” Tiêu Tử Lăng không nói hai lời lần nữa tâm niệm chớp động để cho bản thân đi vào không gian, thế nhưng lần này lại không nhạy, tựa như bị thủy thảo cấp năm cuốn lấy, không có bất kỳ phản ứng nào. “Thế này là thế nào?” Tiêu Tử Lăng nghi hoặc, không thể lý giải loại tình huống này. “Chỉ sợ linh khí không gian của cậu không tiếp nhận vật còn sống nào ngoại trừ cậu.” Sở Chích Thiên suy nghĩ một chút nói như thế, “Hơn nữa một khi cuốn lấy cậu, ngay cả cậu cũng bị cự tuyệt tiến vào.” Tiêu Tử Lăng phiền muộn, vì cái răng không gian của cậu hạn chế nhiều như vậy? Không phải không gian trong tiểu thuyết đều vạn năng sao? Cái gì cũng có thể thu cũng có thể thả, bất kỳ tình huống nguy hiểm nào, chỉ cần vừa vào không gian liền vạn sự OK. Thế nhưng không gian của cậu, không chỉ có hạn chế thu nhận, hiện tại ngay cả cậu tiến vào không gian cũng có điều kiện, nha, chẳng lẽ cậu vẫn là một vật hy sinh hay sao? Bằng không vì sao không gian lại phế như vậy? “Bất quá, còn phải thử một chút có phải bởi vì cấp bậc của tôi cao hơn so với cậu hay không, thoạt nhìn không gian của cậu hạn chế rất nhiều, vì bảo đảm vấn đề an toàn về sau, cậu nhất định phải triệt để nghiên cứu rõ linh khí không gian của cậu.” Sở Chích Thiên có chút bất đắc dĩ, có đồ tốt như thế, Tiêu Tử Lăng vậy mà sử dụng mơ mơ màng màng, đều không rõ ràng đối với phương pháp sử dụng cùng với hạn chế của linh khí không gian, quả nhiên là nhóc lơ mơ, xem ra mình không thể không tận tình quan tâm. Tiêu Tử Lăng nghe xong lời nói của Sở Chích Thiên cảm thấy rất có lý, liền gật gật đầu, chuẩn bị trở lại nghiêm túc nghiên cứu không gian của cậu. Từ sau khi cậu có không gian, ngoại trừ thu thập vật tư dự trữ, thứ khác đích xác không có nghiên cứu, về sau lại đi theo Sở Chích Thiên, cơ hội lợi dụng không gian càng thêm ít, càng không cần nói tới nghiên cứu, cho nên mới sẽ phát sinh khốn cảnh muốn dùng không gian lại không dùng được như ban nãy. Nếu không phải sau cùng Sở Chích Thiên dùng một chiêu định Càn Khôn, sợ rằng cậu không dễ dàng đào thoát trói buộc được như vậy. Vì bảo chứng sự an toàn về sau, Tiêu Tử Lăng quyết định phải nghiêm túc nghiên cứu không gian của bản thân, dù sao đây là tuyệt chiêu bảo mệnh của cậu, không thể phát sinh loại chuyện囧như ban nãy nữa. Hai người Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng phối hợp thu toàn bộ vật tư trên bến tàu vào không gian của hai người, đương nhiên Tiêu Tử Lăng thu xong gần năm trăm container thì an vị ở một bên khôi phục linh lực, cậu hâm mộ nhìn Sở Chích Thiên không có bất kỳ trắc trở nào thu thập phạm vi lớn, lần nữa chứng minh sự chênh lệch giữa mình với nhân vật chính đó là lớn trong lớn lớn. Sau cùng dưới sự xác nhận của Linh Nhãn của Tiêu Tử Lăng, toàn bộ vật tư nơi đây đã thu thập được hoàn tất. Sở Chích Thiên đi đến bên người Tiêu Tử Lăng, một tay ôm cậu vào trong ngực. Tiêu Tử Lăng cả kinh nói: “Sở ca, làm gì ôm em như vậy.” Nha vì cái răng lại là ôm kiểu công chúa, chẳng lẽ Sở Chích Thiên không biết như vậy cậu rất mất mặt sao? Sở Chích Thiên nhìn nhìn mấy lỗ máu trên đùi với trên người Tiêu Tử Lăng, mặc dù dưới sự tu bổ của Thanh Tâm Thuật, máu tươi đã không còn chảy nữa, nhưng vết thương nhìn thấy mà giật mình này vẫn khiến cho Sở Chích Thiên không cách nào không lo lắng, anh nhếch mi nói: “Vết thương này của cậu, có thể cầm cự trở về được doanh địa?” Tiêu Tử Lăng nhìn nhìn vết thương của mình, cũng thấy được việc này tương đối trắc trở, vì vậy cậu nói: “Sở ca có thể cõng em đi a, như vậy Sở ca cũng không mệt như thế nữa.” “Chỉ bằng thân thể nhỏ này của cậu, ôm lấy căn bản không có trọng lượng gì, tôi mệt không được, bất quá cậu xác định nếu tôi cõng cậu, đè vết thương trên người cậu không đau?” Sở Chích Thiên liếc liếc Tiêu Tử Lăng một cái, hỏi lại cậu một câu. Tiêu Tử Lăng nghĩ nghĩ, phát hiện Sở Chích Thiên nói rất đúng, vì vậy cậu trầm mặc mặc kệ. Dù sao ôm kiểu công chúa cũng không phải một lần hai lần, hơn nữa hiện tại đêm đen người vắng, làm chuyện xấu khẳng định sẽ không ai phát hiện, a phi, phi, phi, bị ôm kiểu công chúa là làm chuyện xấu sao? Nhiều nhất là mất cái mặt nhỏ mà thôi, bất quá hình như xác suất việc này bị phát hiện cũng không lớn. Tiêu Tử Lăng an tâm, vì vậy cậu lớn mật ôm cổ Sở Chích Thiên, rúc cả người mình vào trong ngực Sở Chích Thiên. Trông xem người làm đàn em cậu đây tốt bao nhiêu, săn sóc bao nhiêu a, còn biết giảm sức ép cho lão đại nhà mình, để cho lão đại nhà mình bớt được chút lực.
|
Chương 148: Giò heo, dẫn phát thảm án! Trong tay Sở Tiểu Thất cầm một quyển sách dạy nấu ăn, quấn quýt nhìn thân ảnh bận rộn trong phòng bếp của xe việt dã, không biết có thể đạp hư những nguyên liệu nấu ăn trân quý kia hay không, hiện tại nó rất hối hận vì sao sẽ đề cập kiến nghị này. “Tiểu Thất, kế tiếp phải làm như thế nào?” Một thanh âm lãnh liệt truyền ra từ trong nhà bếp, khiến cho tư duy phát tán của Tiểu Thất nhất thời thu trở về. Nó nhanh chóng nhìn về phía sách dạy nấu ăn, dựa theo gợi ý nói: “Sau khi đun sôi nước, có thể thả giò heo trần nước một chút.” “Trần nước? Đó là thứ gì?” Vì sao lời nói trên sách dạy nấu ăn lại khiến người ta khó có thể lý giải như thế? Trong thanh âm lãnh liệt có hoang mang, anh thật không rõ nó nói cái gì. Tiêu Tử Lăng nằm ở trên giường bất đắc dĩ mở miệng nhắc nhở: “Chính là đặt ở trong nước sôi ngâm một chút, sau đó vớt ra là được.” “Thì ra là thế, chính là ngâm một chút, vậy vì sao phải gọi là trần nước? Là từ ngữ ai phát minh? Thực sự là làm bừa bãi.” Theo một tiếng trách cứ này, liền nghe thấy trong phòng bếp bắt đầu một trận luống cuống tay chân, truyền đến tiếng vung nồi gáo chậu va chạm kịch liệt. Tiếng vang kịch liệt này khiến cho Tiêu Tử Lăng lo lắng, cậu chỉ có thể nhắm mắt lại coi như cái gì cũng không thấy được không nghe được, chỉ có thể bất lực cầu khẩn nhà bếp của cậu không nên bị lão đại nhà mình làm hỏng. Mợ nó, đây tới cùng là nấu ăn hay là đang hủy phòng a. Mặt băng hàn của Sở Tiểu Thất nhịn không được run run lên, thế này thực sự không có vấn đề gì chứ? Sở lão đại thực sự có thể nấu ra được món giò heo kho tàu sao? “Thế nào phiền phức như thế.” Thanh âm lãnh liệt của Sở Chích Thiên có chút hổn hển, thật vất vả mới đối phó được hết thảy chuyện này, vì vậy lại hỏi, “Sau đó?” “Vớt ra đặt qua một bên. Tiếp theo phải chuẩn bị dầu muối tương dấm, muối, hành mỗi loại 13 gam, gừng 8 gam. Dầu mè, rượu gia vị mỗi loại 25 gam, tiêu 5 hạt. Đường phèn 50 gam. Nước dùng 1300 gam.” Sở Tiểu Thất chiếu theo sách đọc. Trong nhà bếp đột nhiên rơi vào một mảnh yên lặng, qua hơn mười giây, mới nghe thấy thanh âm có chút chật vật của Sở Chích Thiên vang lên: “Tiểu Thất, nhóc nói cái số gam đó là tính toán thế nào?” Ách? Sở Tiểu Thất sửng sốt, phát hiện đây quả nhiên là một vấn đề yêu cầu cao độ, nó cũng không biết làm thế nào. Tiêu Tử Lăng thở dài bò lên, nói với lão đại nhà mình: “Sở ca. Vẫn là để em làm đi.” Thấy thế nào cũng là mình ra trận thì tương đối an toàn hơn, hiện tại cậu sợ nếu như thực để cho lão đại nhà cậu làm ra, không biết có thể vào miệng hay không, có phải lại là một loại giày vò hay không. Sở Chích Thiên trong phòng bếp hừ lạnh một tiếng cự tuyệt nói: “Không cần, Tiểu Lăng cậu cứ nằm nghỉ ngơi đi. Tôi cũng không tin làm không được món giò heo kho tàu này.” Sở Chích Thiên tự nhận bản thân có thể khống chế hết thảy, anh không cho rằng mình sẽ thất bại bởi một mâm giò heo kho tàu nho nhỏ. Anh thấy Sở Tiểu Thất ngơ ngẩn ở một bên không có phản ứng, vì vậy lạnh giọng nhắc nhở: “Hửm? Tiểu Thất, hỏi nhóc đấy.” Sở Tiểu Thất đau khổ đầy mặt, vì cái răng Sở lão đại nấu cái ăn đều phải hỏi nó? Được rồi, chủ ý này là nó xuất ra, Sở lão đại tìm nó cũng là tất nhiên, vì vậy nó nỗ lực suy nghĩ một chút, sau cùng chần chừ nói: “Sở lão đại. Nếu không, tôi đi tìm dụng cụ cân đo?” “Được rồi, nhóc lập tức đi tìm Cảnh Văn giải quyết.” Sở Chích Thiên nghiêm mặt đi ra từ trong phòng bếp, chỉ thấy tay phải anh cầm một cái muôi, bên ngoài đồng phục thẳng bao một cái tạp dề phi thường kawaii, hình tượng vốn uy vũ khí phách lãnh khốc thoáng cái đổ nát. Sở Tiểu Thất thấy Sở Chích Thiên như vậy, mí mắt của nó nhất thời giật giật, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng cũng nhịn không được suy sụp xuống. Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị, nó vẫn vô năng tiếp thu, lão đại hình tượng này quá sụp đổ rồi. Thực sự không có biện pháp mặt đối mặt với Sở lão đại như vậy, nó nghe thấy phân phó của Sở Chích Thiên, liền không quay đầu lại nhảy xuống xe, đi như bay đến tổ hậu cần tìm Trần Cảnh Văn lấy dụng cụ. Trong lòng Sở Tiểu Thất phiền muộn a, khi nó đề nghị nấu một món ăn, thế nhưng không ngờ tới hóa ra nấu ăn là phức tạp như thế, mỗi một món gia vị đều phải chính xác đến mức này. Nó lần nữa dâng lên tâm sùng kính chí cao đối với Tiêu Tử Lăng, Tiêu Tử Lăng quả nhiên lợi hại a, nấu cơm xào rau, phải nói là tùy tâm mà làm, gia vị gì gì đó căn bản không cần tính toán, trực tiếp bốc cái rải cái xong việc, nào có phiền phức như nó với Sở lão đại. Tuy rằng Trần Cảnh Văn có chút khó hiểu đối với việc Sở Chích Thiên cần thiết loại dụng cụ cân trọng lượng nhỏ thế này, bất quá anh không hỏi nhiều, kêu tổ hậu cần tra tìm xe đặt loại dụng cụ này, sau đó tìm ra giao cho Sở Tiểu Thất mang về. Chỉ vừa mới đi như vậy, một giờ lại qua, thời gian đã tới một giờ buổi trưa, mà bữa trưa vốn đã nói đến nay còn chưa thấy bóng dáng. Tiêu Tử Lăng suy yếu nằm trên chiếc giường lớn của Sở Chích Thiên, chỗ vết thương trên người lúc này được băng bó trong ba tầng ngoài ba tầng, khiến cho cậu bước đi đều có vẻ cứng ngắc mất linh hoạt, sở dĩ biến thành bộ dạng này, chính là kết quả Sở Tiểu Thất băng bó. Để cho Sở Tiểu Thất tự mình nói, thì đây là một kiệt tác nghiêm túc nhất hoàn mỹ nhất. Đương nhiên Tiêu Tử Lăng thì cho rằng đây rõ ràng là kết quả lần đầu thí nghiệm của Sở Tiểu Thất, tuy rằng Sở Tiểu Thất đỏ mặt kiên quyết phủ nhận. Tiêu Tử Lăng nằm trên giường nghĩ thầm, cứ tiếp tục như vậy cậu hổng có chết trong tay thủy thảo cấp năm, cũng sẽ chết đói trong tay lão đại nhà cậu. Bữa trưa nay đến tột cùng lúc nào mới có thể ăn được a. Cậu hối hận trong lòng a, vì cái răng sáng nay sau khi lên xe, khi mình được lão đại đặt ở trên giường nghỉ ngơi, liền không ngăn lại đề nghị của Sở Chích Thiên với Sở Tiểu Thất chứ. Tiêu Tử Lăng nhớ lại một màn buổi sáng, lão đại nhà mình với Sở Tiểu Thất lật xem tư liệu gì đó, sau khi hiếu kỳ hỏi mới biết được bọn họ chuẩn bị giúp cậu bồi bổ một chút, vì vậy đang tìm sách dạy nấu ăn thích hợp. Sau cùng Sở Tiểu Thất lật tới trang nào đó, hưng phấn đề nghị, muốn nấu món giò heo kho tàu, nguyên nhân là trên sách nói ăn cái gì bổ cái đó. Sở Chích Thiên nghe xong cảm thấy phi thường có đạo lý, vì vậy bọn họ liền gõ nhịp quyết định nấu món giò heo kho tàu cho cậu. Tiêu Tử Lăng lúc đó phiền muộn a, giò heo? Chẳng lẽ bọn họ cho rằng cậu là heo sao? Còn ăn cái gì bổ cái đó, bất quá ý tốt khó có được của lão đại nhà mình, cậu ngượng ngùng cự tuyệt, vì vậy cậu liền đồng ý. Thế nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến cho Tiêu Tử Lăng phát sầu, lão đại nhà mình chưa bao giờ vào nhà bếp, món ăn anh ta nấu ra thực sự có thể ăn sao? Còn có, nghe thấy trong phòng bếp truyền đến những tiếng vang lớn loảng loảng xoảng xoảng, Tiêu Tử Lăng cũng rất sợ lão đại nhà mình hủy đi luôn nhà bếp, nấu cái ăn không phải chuyện rất đơn giản sao? Vì cái răng Sở Chích Thiên làm lại khủng bố như vậy chứ? (Tiểu Lăng, cậu quá coi thường tên ngốc nhà bếp rồi) Lấy được dụng cụ cân đo, cuối cùng cũng đối phó được những số gam phiền phức kia, Sở Chích Thiên phí sức của chín trâu hai hổ mới hoàn thành được món ăn tên là giò heo kho tàu này. Anh lau đi một phen mồ hôi trên trán, bưng món này ra, lúc này bất kể trên tinh thần hay là ở mặt ngoài của anh đều có vẻ rất chật vật, không tốt hơn được chỗ nào so với chiến đấu cùng thủy thảo biến dị cấp năm. Thấy lão đại nhà mình rốt cục cũng lấy ra món giò heo kho tàu, Tiêu Tử Lăng hưng phấn ngọ ngoạy đứng lên từ trên giường, đáng tiếc đói quá lợi hại, hơn nữa Sở Tiểu Thất quấn băng quá dày, nhất thời thế mà ngọ ngoạy không dậy được. Sở Chích Thiên thấy thế, nhanh chóng tiến lên ôm Tiêu Tử Lăng tới trên sô pha, chỉ vào giò heo kho tàu màu sắc có chút kỳ quái trên bàn trà nói: “Ăn đi, nghe nói ăn cái gì bổ cái đó, ăn giò heo vết thương trên chân của cậu sẽ khỏi nhanh một chút.” Tiêu Tử Lăng nghe xong lời này nhịn không được rơi ba cọng hắc tuyến, lời này có nhiều nghĩa lắm a, cậu không biết là nên kháng nghị lời nói của lão đại hay là nên cảm tạ ý tốt của lão đại đây. Được rồi, coi như lão đại nhà cậu là có ý tốt đi, Tiêu Tử Lăng quyết định không truy cứu hàm nghĩa của giò heo nữa. Tiêu Tử Lăng nhìn bàn giò heo này, vậy mà không dám hạ thủ. Mợ nó, màu sắc này quen thuộc như thế, chẳng lẽ là cái mà mình nghĩ kia? Vậy thì rất rất không ổn. Cậu thấy Sở Chích Thiên đang nhìn nhìn cậu, rõ ràng là muốn nhìn cậu ăn mới bằng lòng bỏ qua, vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ gắp lên một cục giò heo, cẩn thận cắn một miếng, biểu tình trong nháy mắt của Tiêu Tử Lăng phải nói là phong phú a, không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, bất quá cậu vẫn liều mạng nuốt xuống, cố nặn ra một nụ cười nói: “Sở ca, làm thật không tồi.” “Ừm, vậy ăn nhiều một chút.” Đầu mi Sở Chích Thiên thả lỏng, xem ra anh cũng rất có thiên phú nấu ăn, vậy trong khoảng thời gian này cứ làm thêm nhiều món thức ăn này cho Tiểu Lăng đi, để cho cậu bồi bổ, tuy rằng trình tự của món thức ăn này thực sự phiền phức ghê gớm. Nếu như Tiêu Tử Lăng biết Sở Chích Thiên còn muốn nấu món giò heo này cho cậu ăn nữa, khẳng định cậu sẽ không nói lời trái lương tâm. Đáng tiếc cậu không biết, vì vậy trong mấy ngày tương lai, cậu ăn một bữa cơm phải nói là thống khổ, chết đi sống lại a, nói ra ngay cả trời xanh cũng phải quyên một phen lệ đồng tình cho cậu. Tiêu Tử Lăng nghe thấy lời nói của Sở Chích Thiên, chỉ có thể đau khổ đầy mặt gật đầu. Cậu thừa lúc Sở Chích Thiên không chú ý tới cậu, lập tức há miệng lè đầu lưỡi run run, hy vọng nó nhanh chóng toả ra vị cay nóng rực kia đi. Phắc, lão đại nhà mình đến tột cùng nấu thế nào vậy? Dùng gia vị quỷ gì a? Có phải anh ta đổ nguyên hũ sa tế vào hay không? Sở Tiểu Thất hồ nghi nhìn món giò heo kho tàu kia, màu sắc đó hình như có chút không giống với hình trên sách a, dường như màu sắc tươi hơn một chút, chẳng lẽ hương vị sẽ ăn ngon hơn sao? Tiêu Tử Lăng thấy biểu tình thèm nhỏ dãi của Sở Tiểu Thất, nhanh chóng đẩy giò heo qua, nói: “Tiểu Thất, nhóc cũng nếm thử đi.” Phắc, có thể ăn ít cái giò heo này đi được một chút thì là một chút, bằng không khẳng định mình sẽ bị cay chết. Tiểu Thất đừng trách anh kéo nhóc xuống nước a. Tiêu Tử Lăng bi thương hô trong lòng. Sở Tiểu Thất nghe xong không cự tuyệt, nó trực tiếp bốc lên một cục giò heo cắn xuống. Chỉ thấy mặt nó nhất thời đỏ bừng, hé miệng, một luồng khí nóng phả ra, sau đó dị năng trên người nó bắt đầu bạo động lên. Sở Chích Thiên một bên cảm thụ được năng lượng bạo động bên người, lập tức nhìn qua, phát hiện là dị năng của Tiểu Thất đang bạo động, nhất thời kinh hãi, anh nhanh chóng ôm Sở Tiểu Thất, kỹ năng Cấm Không trong nháy mắt thi triển ra, lúc này mới áp chế xuống được dị năng bạo động của Sở Tiểu Thất, mà Tiểu Thất bởi vì thoáng cái như vậy mà hôn mê bất tỉnh. Sở Chích Thiên lãnh nhãn trừng về phía Tiêu Tử Lăng vẻ mặt vô tội bên người, hỏi: “Thế này tới cùng là chuyện gì?” Tiêu Tử Lăng nhanh chóng lắc đầu, cậu thực sự không biết a, Sở Tiểu Thất chỉ cắn một miếng giò heo mà thôi, chẳng lẽ lực sát thương của giò heo lão đại nhà mình nấu lớn như vậy? Sở Chích Thiên không nhận được đáp án đành phải dùng dị năng điều tra trong cơ thể Tiểu Thất, phát hiện trong cơ thể vậy mà có một luồng năng lượng nóng rực nhỏ, cái này đối với Tiểu Thất hệ băng mà nói, chính là chuyện không thể chấp nhận được, năng lượng nóng rực là tử địch của hệ băng, vì vậy năng lượng của bản thân Tiểu Thất bắt đầu bạo động lên, nỗ lực trục xuất luồng khí tức đáng hận đó ra. . . “Kỳ quái, luồng nhiệt năng này của Tiểu Thất tới từ đâu?” Sở Chích Thiên hoang mang. Tiêu Tử Lăng nhanh chóng chuyển đầu đi không dám nhìn Sở Chích Thiên, cậu tuyệt đối sẽ không nói cho lão đại nhà mình, là cục giò heo kia dẫn phát thảm án.
|