Tổng Tài Thế Nào Là Băng Sơn Hunhan Version
|
|
【30】Hạnh phúc
Sau một hồi kịch liệt triền miên, mặt kính dày hơi nước dần dần tan rã, đem hình ảnh trong bồn tắm chạm khắc rõ ràng. Ngô Thế Huân từ trong thân thể Lộc Hàm lui đi ra, vẻ mặt sủng nịnh hôn hôn cái trán hắn, ôm hắn khàn khàn hỏi, "Còn đau phải không?"
Lộc Hàm hai tay ôm chầm cổ Ngô Thế Huân , lắc lắc đầu, "Không đau lắm..." Mới là lạ.
Lộc Hàm cau chặt mày thấy Ngô Thế Huân một trận đau lòng, động tác thật nhẹ lấy sữa tắm bôi ở trên người hắn, mở ra công tắc nước ấm, nói, "Ngươi ngủ đi, ta sẽ rửa sạch cho ngươi."
Lộc Hàm gật gật đầu, mệt mỏi lại ngã xuống trong lòng nam nhân.
Nam nhân ngón tay xẹt qua thân thể trắng nõn trẻ trung trước mắt, ánh mắt lại chìm như nước, cố gắng đem mãnh thú trong tâm gắt gao đè ép xuống.
Ngày hôm sau.
Ánh mặt trời chói mắt trong phòng tràn ra chung quanh, Lộc Hàm nâng tay nhìn đồng hồ, 11: 00.
11 giờ?
11 giờ! ?
11 giờ! ! !
Đi làm trễ ! !
Lộc Hàm hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy, động tác kịch liệt chạm tới một vài địa phương, để cho hắn bất ngờ không phòng ngự kêu ra tiếng, đau quá!
Ngày hôm qua một màn trong phòng tắm rốt cục ở trong đầu chậm rãi chắp vá lên, hình ảnh làm cho người ta mặt đỏ tim đập tại trong đầu hiện lên rõ ràng, hắn đột nhiên tựa đầu chôn ở trong chăn ngây ngô nở nụ cười.
Hảo thôi...
Hắn mới không nói hắn ăn tổng tài thật cao hứng! ! 【 Tên này vẫn là không rõ ràng rốt cuộc ai ăn ai 】 nhưng là người luôn vì người yêu của mình trả giá thật nhiều, cho nên Lộc Hàm dưới tình huống đau lưng chuột rút mặc vào quần áo tổng tài đại nhân đã chuẩn bị sau đó thống khổ vạn phần đi tới phòng bếp.
Bởi vì tổng tài gửi tin nhắn nói,
Tỉnh rồi thì đến phong bếp ăn cháo, nghỉ ngơi thật tốt, không cần đi làm.
Vì thế Lộc Hàm một hồi suy nghĩ thật không ngờ tổng tài lại lấy việc công làm việc tư, nghe lời lấy cháo, đem bưng đến phòng khách chuẩn bị ăn.
Nhưng mà vẹt bị hắn xem nhẹ thật lâu thật lâu thật lâu vì chứng minh một chút tồn tại, đột nhiên khi hắn đi hướng phòng khách lo lắng nhảy lên, "Hoàng thượng! Nô tì rất sốt ruột!"
Lộc Hàm ngẩn người, đem cháo bỏ vào trên bàn,
"Ái phi làm sao vậy?"
Vẹt lau lệ, 【 tác giả có cần giải thích động tác rối rắm của nó hay không? 】 "Hôm qua hoàng thượng kêu rất thống khổ! ! Nô tì cũng rất đau khổ! ! Mừng rỡ như điên! ! 【 nó dùng sai thành ngữ 】 Hoàng thượng đừng vội! ! Ai gia sẽ không bỏ qua hắn ! !"
Lộc Hàm lại sửng sốt, hắn thề! Đây là qua nhiều năm như vậy hắn nghe vẹt nói được một câu dài nhất!
Anh anh anh ~ rất cảm động! !
Nhưng là lại rất ngượng ngùng! !
"Khụ. . . Ái phi lui ra đi. . ."
Khí phách uy vũ lại đỏ bừng cả khuôn mặt, hoàng thượng làm cái phẩy tay liền ngồi ở trên ghế sa lon bắt đầu dùng bữa .
Thìa thứ nhất đưa vào miệng, thanh thanh đạm đạm.
Nhưng là vì cái gì nuốt xuống lại cảm giác ghê tởm như vậy! !
Lộc Hàm vội vàng che miệng lại lao vào WC bắt đầu ói như điên,
"Nôn..."
Trong bụng sóng biển cuồn cuộn cuối cùng ổn định lại.
Nôn xong rửa sạch một phen, Lộc Hàm lấy khăn tay chuẩn bị lau miệng, lúc này mới phát hiện vẹt đứng ở một bên tư thế chỉnh lại dung nhan.
Vẹt thoải mái nhàn nhã vuốt lông chim, ánh mắt lành lạnh, mắt trái viết ta biết, mắt phải viết nói, liếc Lộc Hàm nửa ngày, cuối cùng chậm rãi ném ra một câu, "Hoàng thượng có hỉ đi."
Lộc Hàm nhất thời khóe miệng co rút, hung tợn trừng mắt nhìn qua, "Đại hỉ cái đầu ngươi! !"
Vẹt lắc đầu, đôi mắt nhỏ sáng trong lóe ra lên một thứ gì đó, "Hoàng thượng! ! Bảo trọng long thể! !"
"Ngươi đi chết đi! !"
Lộc Hàm đem tập giấy trong tay tạp tới. Vẹt tránh thoát công kích, bay vội đến cửa, chán sống nói tiếp một câu, "Chúc hoàng thượng sớm sinh quý tử! !"
"Ngươi đi chết! !"
Cuối cùng là không có ăn được bữa cơm không biết nên gọi là bữa sáng hay bữa trưa, Lộc Hàm thần sắc mệt mỏi chuẩn bị lại đi nghỉ ngơi dưỡng sức một lát.
"Đinh ~~~ "
Giờ phút này di động lại làm hết phận sự vui vẻ vang lên.
Lộc Hàm vội vàng ngồi trở lại sô pha cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tên hiển thị nhất thời mặt lại đỏ vài phần, "Alo. . . Tổng. . . Thế Huân."
"Ăn cơm chưa?"
Lộc Hàm sờ sờ cái mũi, rất ủy khuất nhỏ giọng đáp, "Ăn không vô..."
"Ăn không vô? Phát sốt sao?"
"! ! !"
Ngươi mới phát sốt!
"Thật sự phát sốt sao? Ngươi chờ một chút, ta lập tức quay lại "
Thanh âm Ngô Thế Huân nghe có vài phần lo lắng.
"! ! !" Lộc Hàm vội vàng đáp, "Không cần! ! Ngươi trở về làm gì! !"
Nhưng là Ngô Thế Huân đã sớm cúp điện thoại, vội vàng cầm chìa khóa xe liền bước nhanh ra garage.
Ngô Thế Huân vừa về tới trong nhà liền chứng kiến Lộc Hàm mặt đỏ hồng như có suy nghĩ gì ôm gối ngồi ở trên ghế sa lon.
Nhất thời ngực căng thẳng, vội vàng tiến lên thân thiết nói,
"Ta mang ngươi đi bệnh viện."
Lộc Hàm ngẩn người, nghi hoặc ngẩng đầu lên,
"Đi bệnh viện làm gì a?"
Ngô Thế Huân đau lòng sờ sờ trán của hắn,
"Ngươi không phải phát sốt sao?"
"..."
Lộc Hàm đại khái đã hiểu, nhất thời liền phát giác tiếng Trung thật đáng sợ!
"Cái kia... Ta không đi bệnh viện, ta không phát sốt..."
Ngô Thế Huân nghe vậy động tác bị kiềm hãm, ngồi ở trên ghế sa lon đem Lộc Hàm ôm vào lòng, cúi đầu nói, "Vậy như thế nào không ăn cơm?"
Lộc Hàm đầu óc vừa kéo, buột miệng nói ra,
"Có tin vui."
Ngô Thế Huân : "..."
Bởi vì bị ôm vào trong ngực, Lộc Hàm quần áo rộng thùng thình không che được da thịt trắng nõn, nhất thời lấy tư thế cực kỳ hấp dẫn thẳng tắp xâm nhập nhãn giới Ngô Thế Huân , Ngô Thế Huân ánh mắt chìm chìm, đột nhiên đặt hắn ở dưới thân, "A? Này... ! ! Ngô..."
Trong phòng khách vẹt cùng Bạch Thỏ che mặt mà chạy.
Hôm sau Lộc tiểu thụ đi làm, áo len cao cổ không lọt gió cùng với nhẫn trên ngón tay tổng tài giống nhau như đúc đều hướng hủ nữ ở bên trong công ty chứng minh mọi chuyện.
Sau đó Lộc tiểu thụ khăng khăng một mực hướng nhóm hủ nữ giải thích hắn cùng tổng tài thật không có quan hệ đặc thù gì (quan hệ phu phu kia không gọi là đặc thù quan hệ được chứ, ) đến khi Ngô tổng ở cửa phòng làm việc nở rộ một cái tươi cười tạm thời có thể xưng là ôn nhu như nước mọi người cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua cấp Lộc Hàm nói, 【 Tác giả thề đây là một câu tác giả viết được dài nhất! 】 "Nên trở về nhà."
Sau đó chuyện của công ty chuyện đừng nói , hủ nữ hiểu được, mọi người hiểu được. Ngươi có phải hay không muốn hỏi vì cái gì hai người này dám công khai như vậy? Đáp án, bởi vì đây là công ty của Ngô tổng a!
Sau đó Lộc tiểu thụ cùng Ngô tổng tài trong nhà có thể nhìn thấy vẹt trêu chọc Bạch Thỏ chỉ biết gâu gâu gâu, "Ngươi có tin vui."
Sau đó Lộc mẫu cuối cùng tiếp nhận quan hệ của hai người, ngươi có phải hay không muốn hỏi như thế nào nhận ? Đáp án, này không phải hỏi được chứ, đây là tiểu thuyết HE! !
Sau đó Lộc tiểu thụ cùng Ngô tổng tài muốn đi Ireland .
Ngươi có phải hay không lại muốn hỏi đi Ireland để làm chi? 【 rốt cuộc là ta rất phiền cũng và ngươi rất phiền -0-】 đáp án, đi kết hôn!
Sau đó công chúa xinh đẹp Lộc Hàm và hoàng tử anh tuấn Ngô Thế Huân cùng với bảy tiểu ái nhân cùng nhau hạnh phúc khoái hoạt suốt đời 【 ta nói bậy 】.
Sau đó thật sự kết thúc !
End.
============================================================================================================================================ =============================================================================================================== hay nói giỡn. . . Tác giả còn muốn viết một chút a... ================================================================================== hơn nữa tác giả cần viết phiên ngoại một chút, phiên ngoại ngươi biết sao, chính là ở phía dưới. ============================================================================================================================================ =========
================================================================================
Ireland.
Vào đông cây cối bên đường được khảm một mảnh tuyết trắng xoá, ngạo nghễ nhìn xuống đám người qua lại. Một vị nam nhân dáng người thon dài cao ngất nắm tay một vị nam nhân khác hơi thấp đi trên đường tuyết phủ thật dày.
Giọng nói mềm nhẹ nỉ non như tuyết rơi.
"Thật tốt..."
Lộc Hàm gắt gao nắm tờ giấy trong tay, thì thào ra tiếng.
Bên cạnh người nam nhân thản nhiên cười, nhìn thấy Lộc Hàm ngũ quan lạnh cứng lại khó được dịu dàng.
Lộc Hàm một bàn tay nắm thật chặt bàn tay dày rộng của nam nhân, lần thứ ba mốt mở ra giấy kết hôn màu tím đỏ 【 tác giả là một đại lừa gạt, người ta Ireland giấy hôn thú mới không phải màu tím đỏ. 】 ở góc dưới bên trái tám chữ cái lại để cho hắn khóe mắt phá lệ yếu ớt.
Together.
Cùng nhau. Thật tốt.
Ngô Thế Huân đột nhiên dừng bước, bình tĩnh nhìn Lộc Hàm trong chốc lát, thản nhiên mở miệng, "Ở Ireland kết hôn, là không cho phép ly hôn."
Lộc Hàm nghe vậy nhất thời trừng lớn hai mắt, nắm chặt bàn tay ấm áp bên cạnh, tâm như nổi trống, ấm áp lan tràn tứ chi.
Ngô Thế Huân khóe mắt đều tràn ra dịu dàng, đột nhiên cúi người tiến đến hắn bên tai nói một câu nói.
Lộc Hàm ngẩn người, sau đó không chút do dựkéo qua cổNgôThế Huânliền hôn lên.
Ta cũng yêu ngươi.
Đặc biệt đặc biệt yêu.
Vừa hôn triền miên, tuyết rơi xuống.
Bông tuyết tung bay, tùy ý ở trên đầu hai người phủ lên một tầng.
Ngô Thế Huân không chút nào để ý đối người bên cạnh cười cười,
"Chúng ta cùng nhau đầu bạc."
End.
============================================================================================================================================ ============================== Ngươi cho là cái này xong rồi? ? NO! ! ============================================================================================================================================ ===============================================================
Còn có phiên ngoại nữa!
=================
Còn hai phiên ngoại của couple phụ nữa nha mn ~~ Couple: Vẹt x Bạch Thỏ
|
【1】Vẹt và Bạch Thỏ
Vẹt kỳ thật có tên, hắn không gọi ái phi, lại càng không kêu vẹt, hắn gọi Thượng Kiếm (cái tên này editor chém gió T_T).
Thượng Kiếm là một Tán tiên, ở Thiên giới tự đắc mỗi ngày sống phóng túng, cuộc sống như vậy qua mấy trăm năm, liền trở nên có chút không thú vị, cho nên hắn đầu óc vừa kéo, nghĩ đến Nhân giới đi chơi.
Nhưng là Thiên giới có một cái quy định bất thành văn, đến Nhân giới toàn bộ thần tiên sẽ trải qua một kiếp —— biến làm chân thân.
Biến làm chân thân nghĩa là không thể hóa thành hình người, tiên lực cũng đều sẽ bị thu hồi, nhưng là biến xong tự nhiên sẽ thăng, chẳng qua cần cố gắng tu luyện.
Thượng Kiếm cảm thấy được chuyện này không có gì lớn, có lẽ làm một động vật bị nhân loại cho rằng chỉ số thông minh thấp (ngươi không biết chủ nhân cho rằng ngươi chỉ số thông minh nghịch thiên đó sao? ) cũng rất thú vị, sự thật cũng như thế.
Qua nhiều năm như vậy ở Nhân giới cả ngày cùng Lộc Hàm so với ở Thiên giới làm Tán tiên thú vị hơn.
Kỳ thật có đôi khi Thượng Kiếm cảm thấy được Lộc Hàm thực thất bại, thất bại đến khiến cho vốn là chính mình theo hắn năm năm cũng không thể yêu hắn.
Thượng Kiếm cảm thấy được Lộc Hàm bộ dạng ngoại hình xem như thượng thừa, tuy rằng so ra kém chính mình nha, cũng vẫn là vừa mắt, nhưng là không biết vì cái gì hắn và Lộc Hàm trong lúc đó có hữu tình có thân tình chỉ là không có một chút tình yêu.
Thượng Kiếm không biết, tình yêu sinh ra là ở đúng thời khắc gặp đúng người.
Sau đó mùa xuân của Thượng Kiếm liền tới.
Là lúc gặp một con cún kêu Bạch Thỏ.
Thượng Kiếm không rõ ràng lắm, hắn rõ ràng chính là Bạch Thỏ chỉ là chó, chỉ là một con chó đực, chỉ là một con chó thực manh.
Kỳ thật Thượng Kiếm ban đầu cũng không biết lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Thỏ thì cái cảm giác luồng điện loạn chiến nhảy lên gọi là nhất kiến chung tình.
Hắn chỉ biết mình chính là thích khi dễ hắn, thích xem hắn mếu máo, thích xem hắn thẹn quá hoá giận gâu gâu gâu, thích xem hắn khóe mắt đỏ lên bị buộc rơi lệ…
Làm vẹt năm năm, Thượng Kiếm lần đầu tiên cảm thấy được đủ bất mãn, hắn muốn hóa thành hình người.
Sau đó Thượng Kiếm bắt đầu nỗ lực tu luyện, hấp thụ số lượng lớn tinh hoa, một buổi tối hắn rốt cục biến thành hình người.
Thượng Kiếm thiếu chút nữa đã quên chính mình cái dạng gì rồi, cho nên hóa thành hình người chuyện thứ nhất chính là đi soi gương.
Trong gương người tóc đen như mực, mũi cao môi mỏng, thân hình cao ngất, duy nhất khiến cho Thượng Kiếm không hài lòng chính là áo bào của hắn, năm đó đến nhân gian khi đó mặc áo dài nở đầy hoa, ( làm vẹt bị nhiễm – -) khiến cho bên ngoài vốn cực kỳ lạnh lùng trở nên có chút diêm dúa lẳng lơ, đổi cách nói khác là nữ khí (Giống con gái =))))).
Thượng Kiếm cũng không để ý nhiều, một giây sau liền hiện ra trước mặt Bạch Thỏ.
Lúc ấy đêm muộn, ánh trăng sáng tỏ, Bạch Thỏ da lông trắng tinh hiền thục phá lệ vui mắt, trường cảnh nhất thời khiến cho Thượng Kiếm rõ ràng nghe được thanh âm máu sôi trào.
Bạch Thỏ đang ngủ, thân thể thịt thịt nương theo hơi thở đều đều phập phồng lên.
“Ngu xuẩn.”
Thượng Kiếm thanh âm không hề thô to, trở nên có chút trầm thấp, như nam châm đem Bạch Thỏ đang ngủ say ôm chặt khiến cho hắn tỉnh lại.
Bạch Thỏ khẽ hừ một tiếng mở hai mắt ra, sau đó một giây sau hắn liền trừng lớn mắt thiếu chút nữa gâu gâu ra tiếng.
Một bàn tay ấm áp lại tức thời ngăn chặn tiếng kêu sợ hãi.
Chỉ nghe đến nam nhân cúi đầu cười,
“Như thế nào? Không biết ta?”
Thanh âm này rõ ràng chưa từng có nghe qua, nhưng là Bạch Thỏ lại cảm thấy phá lệ quen thuộc.
Trong đầu ý nghĩ đầu tiên hiện lên, vẹt?
Thượng Kiếm tay vẫn là nắm chặt cái miệng của hắn, hai mắt hẹp dài loan ra đường cong mờ, trong mắt ba phần bỡn cợt, còn có bảy phần, là Bạch Thỏ không thể nào nhìn ra sắc thái.
“Là ta.”
Nam nhân lại cúi đầu nói, Bạch Thỏ trái tim nhảy loạn nhất thời không hiểu yên ổn lại.
Thân thể động vật luôn không có phương tiện, nói thí dụ như Bạch Thỏ hiện tại muốn phản kháng hai tay che miệng chính mình, lại phát hiện vật lộn một phen căn bản chính là phí công.
Bạch Thỏ có chút buồn bực, ánh mắt như nước long lanh thẳng tắp khoét tới.
Thượng Kiếm mỉm cười, buông lỏng tay ra.
“Gâu gâu?” ( Vẹt? ) Bạch Thỏ giảm thấp xuống thanh âm, nghi hoặc mở miệng.
Thượng Kiếm nhíu mày,
“Tại sao không nói tiếng người? Làm chó thực thích sao?”
Bạch Thỏ mày nhất thời nhíu lại, nhân cơ hội hung hăng cắn lên ngón tay Thượng Kiếm một cái, rồi sau đó dương dương tự đắc muốn nhìn bộ dạng Thượng Kiếm thẹn quá hoá giận.
Nhưng là hắn thất vọng rồi, Thượng Kiếm mày cũng chưa nhăn, chính là ý cười nhẹ nhàng nhìn hắn.
Chẳng biết tại sao Bạch Thỏ trái tim mới vừa yên ổn nhất thời lại lung tung đập loạn, hắn khống chế không được, đành phải đông cứng chớp mắt tựa đầu mai phục.
“Ngu xuẩn. Ngay cả hình người đều hóa không được.” Thượng Kiếm châm chọc nói.
Bạch Thỏ bật người ngẩng đầu lên, khóe mắt, đầu óc một trận nóng, không chút do dự biến thành hình người.
Áo trắng như tuyết, mi mục như vẽ.
Bạch Thỏ hình người da thịt trắng nõn, tóc đen như vẩy mực dài đến eo, xinh đẹp đến kinh tâm động phách.
Bạch Thỏ đắc ý giơ giơ lên cằm,
“Hừ, ngươi mới ngu xuẩn.”
Kỳ thật Thượng Kiếm đã thử tưởng tượng qua bộ dạng Bạch Thỏ, có lẽ là cái loại ngơ ngác ngây ngốc, có lẽ là cái loại thực đáng yêu thực manh, lại có lẽ là cái loại thực bình thường không có gì lạ.
Còn chưa có nghĩ qua là xuất trần xinh đẹp như vậy.
Chính là xinh đẹp, tuy rằng Bạch Thỏ một thân áo trắng, nhưng nước nhuận trong hai mắt lại nhiễm lên vài phần mị hoặc cùng giảo hoạt, mê hoặc lòng người.
Thượng Kiếm hơi thở bị kiềm hãm, thấy có chút ngứa.
Hắn cho tới bây giờ cũng không phải cái người giỏi về che giấu cảm xúc chính mình, lại càng không nghĩ trước mặt Bạch Thỏ có nửa phần che dấu, cho nên một giây sau hắn liền không chút do dự nắm cằm Bạch Thỏ.
Bạch Thỏ sửng sốt, kinh ngạc đến quên phản kháng.
Thượng Kiếm đem mặt vội vàng tiến đến,
“Ngu xuẩn. Trêu chọc một câu liền hiện hình .”
Bạch Thỏ là yêu, không phải tiên, Thượng Kiếm nháy mắt liền minh bạch.
Bạch Thỏ phục hồi tinh thần lại, hai má trắng nõn nhiễm lên phấn hồng thản nhiên.
Hắn hóa thành hình người có lẽ là bị phép khích tướng của vẹt bức, có lẽ. . . Còn có một chút nguyên nhân không rõ ở bên trong, che dấu bĩu môi, “Phiền chết! Ta không hóa hình người ngươi trào phúng ta, hóa thành hình người ngươi cũng muốn trào phúng ta! ?”
Thượng Kiếm nở nụ cười, ngón tay triển khai, bàn tay to nhất thời bắt được cả cằm Bạch Thỏ.
“Ngươi có biết ta vì cái gì muốn hóa thành người không?”
Này tư thế quá mức ngả ngớn khiến cho Bạch Thỏ hai má có chút nóng lên, hắn giãy cằm quay về, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không biết, cũng không muốn biết.”
Nhưng mà vừa mới nói xong, môi của hắn liền bị phong trụ, xúc cảm ấm áp, bất đồng cùng vẹt trước kia đối với hắn chỉ mổ một cái ngắn ngủi.
Vẹt mặt gần trong gang tấc, Bạch Thỏ chỉ cần chớp chớp lông mi liền có thể đủ xẹt qua gương mặt của hắn.
Nhưng là Bạch Thỏ hiển nhiên là bị hành động của vẹt dọa, chính là lăng lăng trừng đối phương, máu dằn nổi cuồn cuộn lên, như thủy triều cọ rửa ý thức của hắn.
Thượng Kiếm trong mắt lau qua ý cười, chìa đầu lưỡi phá lệ khiêu khích liếm liếm khóe miệng Bạch Thỏ.
Bạch Thỏ nhất thời hoàn hồn, một cái tát quạt qua.
Thượng Kiếm trên khuôn mặt tuấn lãng liền hiện lên năm dấu tay.
Bạch Thỏ lại choáng váng, hắn không nghĩ tới vẹt không né, rõ ràng vẹt có thể. . .
Thượng Kiếm không có chút tức giận, ra tay lại cướp lấy cằm Bạch Thỏ, ngón tay xoa môi Bạch Thỏ, “Ta hóa thành hình người chính là muốn như vậy.”
Bạch Thỏ nhất thời cảm giác trong đầu bom hẹn giờ nháy mắt nứt toác, bằng không vì cái gì hắn cảm giác đầu óc thực trì độn, căn bản là không hiểu vẹt đang nói gì đây?
“Nói. . . Nói cái gì đó.”
Bạch Thỏ thân mình lui về sau, ấp úng nói.
Thượng Kiếm đang muốn mở miệng liền nghe được thanh âm tay cầm cái cửa xoay qua, lập tức ôm Bạch Thỏ liền độn tới ngân sương.
Ngân sương là chỗ ở khi Thượng Kiếm vừa mới bắt đầu đến Nhân giới, bởi vì lây dính lên tiên khí nhiều năm qua vẫn là như cũ, trước sau như một sạch sẽ.
“A! ? Ta đi rồi chủ nhân tìm ta làm sao bây giờ?” Bạch Thỏ bị kéo đến ngân sương toát ra câu nói đầu tiên là như vậy.
Thượng Kiếm nghe vậy có chút ý vị thâm trường nở nụ cười,
” Chủ nhân ngươi ở nhà đều bận không thở nổi sẽ có thời gian để ý ngươi?”
Đều bận không thở nổi? Nào có a? Chủ nhân mỗi ngày buổi tối không phải chỉ cùng một chỗ với vợ hắn sao, vội cái gì sao?
Bạch Thỏ hồ nghi liếc vẹt một cái,
“Không hiểu ra sao cả.”
Thượng Kiếm chọn mi, ngồi ở bên giường bận tối mắt mà vẫn thong dong nhìn Bạch Thỏ, khóe môi tràn ra vài phần bỡn cợt, “Thực ngu xuẩn, quả nhiên đáng giá ‘Dạy dỗ’.”
Dạy dỗ muội ngươi a! Đại gia ta sớm đã bị chủ nhân dạy dỗ đủ rồi được không!
Bạch Thỏ oán hận kéo qua ghế dựa ngồi xuống, lại nói, “Không hiểu ra sao cả.”
Thượng Kiếm vui vẻ,
“Ngươi học lại cơ à?”
Bạch Thỏ giận,
“Ngươi có bệnh a?”
“Ngươi có thuốc a?” Thượng Kiếm châm biếm lại.
Bạch Thỏ nhất thời nghẹn lời không biết nói cái gì cho thỏa đáng ,
Quả nhiên tiếng Trung dốt nát không nên trêu vào nam nhân lời nói ác độc!
Bạch Thỏ có chút buồn rầu, không kiên nhẫn đứng dậy nói,
“Ta trở về.”
Thượng Kiếm đột nhiên đứng dậy bắt được tay hắn, còn thật sự có vài phần nghiêm túc nhìn Bạch Thỏ, “Ngươi thật không biết ta nghĩ cái gì?”
Vẹt con ngươi tối đen sâu thẳm, loé lên tia sáng ở trong phòng có vẻ có chút doạ người, Bạch Thỏ hai má lại đỏ, vội vàng tránh ra,
“Không biết!”
Thượng Kiếm đôi mắt lạnh vài phần, khắc chế đáy lòng xao động, nói, “Vậy ngươi đi đi.”
Dù sao sau này ngươi sẽ biết.
Bạch Thỏ như được đại xá, vội vàng độn trở về nhà.
Thượng Kiếm ngã xuống trên giường, đột nhiên cảm thấy được cần bắt cóc Bạch Thỏ a.
“A! ! Vẹt ngươi là tên khốn! !”
Sáng sớm,trong ngân sương nam nhân liền phát ra tiếng thét chói tai sắc bén, hù dọa chim sẻ ngoài cửa sổ một trận ngã uỵch xuống đất.
Thượng Kiếm hai mắt đẩy ra hai bên, xoa nhẹ cái lỗ tai chịu hành hạ, bình tĩnh ôm chặt Bạch Thỏ đã muốn biến thành hình người, nhẹ nói, “Sớm yên tĩnh.”
“Sớm yên tĩnh muội ngươi! ! Ngươi tên khốn! !”
Hù chết nó được chứ! Sáng sớm tỉnh lại phát giác không phải ở nhà coi như xong! Bên cạnh người cư nhiên còn có nam nhân!
Bạch Thỏ lòng đầy căm phẫn chỉ vào đầu sỏ lừa gạt hắn đến ngân sương lớn tiếng khiển trách.
Thượng Kiếm bỗng nhiên buồn bực nở nụ cười, mạnh mẽ đem Bạch Thỏ đặt ở dưới thân, thừa dịp đối phương kinh ngạc nháy mắt hôn một cái khuôn mặt của hắn, sau đó thoả mãn đứng dậy.
Bạch Thỏ phục hồi tinh thần lại lại là một trận xung não, giơ lên tay liền tạt qua.
Thượng Kiếm lần này sẽ không nguyện ý tiếp tục bị đánh, dễ dàng liền đem bàn tay trắng nõn thon dài bắt được, sau đó từ từ hộc ra một câu, “Mưu sát chồng cũng bị phạt, ngốc.”
“Vẹt thối không biết xấu hổ!” Bạch Thỏ xấu hổ và giận dữ đẩy ra Thượng Kiếm.
Rốt cục hiểu được vì cái gì tiểu mỹ nhân gọi hắn vẹt thối ! Lúc ấy là chính mình choáng váng mới có thể buồn bực chọn vẹt, rõ ràng không thúi có phải tốt hơn không!
Thượng Kiếm rảnh rỗi đem chỉnh lại áo bào sau đó đột nhiên nghiêng đầu khuôn mặt khóc tang nhìn Bạch Thỏ, “Người ta đều cùng ngươi ngủ, ngươi cũng không đối người ta chịu trách nhiệm sao?”
Bạch Thỏ trên trán gân xanh nhảy dựng, “Ngươi có tiết tháo một chút được không!!” Rống xong lại bật người phản bác, “Ngươi còn thân mật với ta hơn nhiều lần thì ngươi cũng cần đối ta phụ trách a?”
Thượng Kiếm vui vẻ vội vàng đáp,
“Ta phụ trách, ta tuyệt đối phụ trách! Ngươi xem ta thực có trách nhiệm =3=”
Bạch Thỏ khóe miệng co quắp, bình tĩnh lau mặt đáp, “1. 2. 3. . . Tốt lắm tiểu tử ngươi mau tỉnh lại, chuyện ngươi vừa mới nghe được hết thảy đều là nghe nhầm, là ảo giác biết không.”
Thượng Kiếm: “…”
Bạch Thỏ bỗng nhiên hoảng loạn kêu lên,
“A a a, ta cần phải trở về!”
Thượng Kiếm còn chưa có trả lời Bạch Thỏ liền biến mất không thấy tung tích.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, hai mắt hẹp dài nhẹ nhàng nhíu lại nhìn phía ngoài cửa sổ.
Lần đầu tiên cảm thấy được.
Nơi này thật mỹ lệ.
|
Chuẩn bị máu!!! Chuẩn bị máu!! :)))
【2】 H
Bạch Thỏ về đến trong nhà liền biến trở về chó ngoan ghé vào trong hang ổ của mình, ánh mắt tùy ý phiêu ở trong phòng.
Lộc Hàm vừa mới rời giường, còn buồn ngủ đi tới phòng tắm, rồi sau đó Ngô Thế Huân cũng vào phòng tắm, ôm Lộc Hàm đang đánh răng mà bắt đầu hôn cổ.
Cửa phòng tắm không đóng, một màn hoạt sắc sinh hương nhất thời rơi vào trong mắt Bạch Thỏ.
Bạch Thỏ sắc mặt có chút hồng, trong đầu không hiểu liền hiện ra vẹt khuôn mặt tuấn tú.
Ngô Thế Huân chờ đợi Lộc Hàm đánh răng xong liền đưa hắn đặt ở trên cửa trùng điệp hôn, tiếp theo Bạch Thỏ liền trơ mắt nhìn tay chủ nhân tham tiến trong quần áo tiểu mỹ nhân, sau đó tiểu mỹ nhân phát ra thanh âm ngọt nị ưm ưm ưm…
Sáng sớm ! Này. . . Đây là muốn làm cái gì!
Bạch Thỏ ngượng ngùng đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt của mình, liền đột nhiên nghe được thanh âm thô to của vẹt vang lên, “Bạch Thỏ, rình coi người khác là không tốt nga ~ “
Bị bắt tại hiện trường cảm giác rất dọa người !
Bạch Thỏ xấu hổ đem cổ ngạnh lên phản bác nói,
“Gâu gâu ( Ta không rình coi được chứ! Ta quang minh chính đại nhìn ! ) “
Vẹt rõ ràng a một tiếng,
“Như vậy ngươi cảm thấy hứng thú?”
“Gâu gâu gâu ( Hứng thú cái rắm! ) “
Bạch Thỏ thần tình khó chịu liếc vẹt một cái.
Vẹt vẻ mặt bi thương,
“Người ta không phải sẽ đối ngươi chịu trách nhiệm sao, chuyện của ngươi chính là chuyện của người ta nha ~ “
Bạch Thỏ khóe mắt vừa kéo, liếc mắt,
“Gâu gâu gâu ( Ngươi không phải động vật sao? Sao có thể nói chuyện? ) “
Thượng Kiếm: “…”
Một lúc sau, Lộc Hàm mới đỏ bừng cả khuôn mặt trong phòng tắm đi ra, liền vội vội vàng vàng chạy vào phòng bếp, lúc đi ra bưng một cái bát, đi tới bên người Bạch Thỏ.
Bạch Thỏ vừa thấy tiểu mỹ nhân lại đây ánh mắt liền sáng, vui vẻ vươn đầu lưỡi liền chuẩn bị liếm Lộc Hàm , kết quả nhất thời cảm giác lạnh cả người, gió nổi từng trận, các loại ánh mắt sắc bén đâm tới.
Một đến từ chủ nhân, một đến từ tiểu mỹ nhân, còn có một. . . đến từ vẹt.
Bạch Thỏ cuối cùng quyết định hay là không cần mạo hiểm, phẫn nộ thu hồi đầu lưỡi của mình, buồn bực bắt đầu ăn.
【ToT huhu, các người đều khi dễ ta. 】
Bạch Thỏ ăn hết trong bát sau đó Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm liền rời đi, trong phòng trống rỗng chỉ còn lại có vẹt cùng chó trắng, yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau.
Không khí quỷ dị như vậy khó có thể khống chế, Bạch Thỏ đang chuẩn bị lùi về hang ổ tầm mắt liền bị vạt áo màu đen niêm trụ .
Giương mắt chỉ thấy Thượng Kiếm hình người nguy hiểm nheo lại hai tròng mắt, trên cao xuống nhìn xuống hắn, thanh âm có vài phần nghiến răng nghiến lợi, “Bạch Thỏ!”
Cảm giác áp bách mãnh liệt vòng quanh Thượng Kiếm cùng một chút tức giận không chút do dự đánh úp về phía Bạch Thỏ, Bạch Thỏ trong lòng run lên, cũng không cam chịu yếu thế biến thành hình người, cằm giơ lên, “Ngươi gọi đại gia để làm chi!”
Nhưng mà Thượng Kiếm thấy hắn bộ dạng ngạo kiều lại cúi đầu nở nụ cười, bất đắc dĩ phủ trán, “Làm sao lại sinh ra ngươi này ngu xuẩn, khí lực không dậy nổi thế này.”
Bạch Thỏ ngẩn người, rồi sau đó khóe mắt tràn ra vài phần đồng tình.
Đứa nhỏ này, đầu óc thực sự bệnh đi, lúc trước còn không thích đâu, như thế nào đột nhiên liền nở nụ cười.
Hắn cảm thán,
“Ai, đứa nhỏ này”
Thượng Kiếm trong mắt xẹt qua vài phần nghi hoặc, lời này có ý tứ gì?
Rồi sau đó thấy Bạch Thỏ vẻ mặt nhược trí Thượng Kiếm nhất thời tỉnh ngộ, trên mặt hiện lên một tia nghiền ngẫm, kéo qua Bạch Thỏ liền độn trở về ngân sương.
Bạch Thỏ vốn muốn phản kháng, đột nhiên tâm đồng tình tràn ra liền không phản kháng, ân, lấy việc này đều là có thể lý giải, a, thế giới bao nhiêu tốt đẹp, chính là nhi đồng thiểu não có bao nhiêu đáng thương.
Bạch Thỏ đang thất thần liền bị đẩy ngã lên giường mềm mại, hắn hoảng sợ, kinh ngạc trừng mắt vẹt đang cưỡi ở trên người mình, thanh âm bắt đầu phát run, “Ngươi. . . Làm gì. . .”
Thượng Kiếm tựa tiếu phi tiếu đáp trả,
“Ngươi a.”
“Cái. . . Cái. . . gì?”
Bạch Thỏ cà lăm nói, âm cuối run rẩy, thanh tuyến giống như bị ăn mất.
Thượng Kiếm cúi xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua hai má Bạch Thỏ, thanh âm thô to, “Ngươi có phải hay không cảm thấy được, ta làm hết thảy đều có thể lý giải ?”
Bạch Thỏ sửng sốt, không nói gì phản bác, nhưng mà phía sau lưng lại một trận lạnh cả người.
Vẹt như vậy thật đáng sợ, toàn thân tản ra hơi thở như liệp báo đang theo dõi con mồi, có cỗ hơi thở uy hiếp hỗn loạn trong đó, làm cho người ta không rét mà run.
Thượng Kiếm hai tròng mắt có chút sâu thẳm, nhanh hôn môi Bạch Thỏ một chút lại hỏi, “Như vậy như thế nào đây?”
Bạch Thỏ mặt nhanh chóng hồng hồng, tay che miệng dựa vào vài phần không khí cuối cùng thở hổn hển trừng mắt nhìn qua, “Lăn…”
Thượng Kiếm không cho là đúng cười cười, trong mắt sóng ngầm bắt đầu khởi động, đột nhiên mạnh mẽ giữ tay Bạch Thỏ, hung hăng hôn xuống.
Bạch Thỏ sửng sốt một giây, kịp phản ứng bật người dùng sức đẩy ra Thượng Kiếm đang ở trên thân mình.
Nhưng mà hắn khí lực căn bản không phải cùng một cấp bậc với Thượng Kiếm, Bạch Thỏ giãy dụa cùng hắn cũng như lông mao cùng núi Thái Sơn.
Thượng Kiếm đã nắm hai cổ tay Bạch Thỏ cùng một chỗ liền gắt gao đặt ở trên đỉnh đầu, chìa lưỡi muốn chen vào trong miệng Bạch Thỏ.
Bạch Thỏ lại gắt gao cắn chặt răng không cho Thượng Kiếm đi vào, lại trừng hai tròng mắt đã không còn trong sáng, lây dính lên vài phần tình dục, vài phần mị hoặc, đem dục vọng Thượng Kiếm tầng tầng chất cao.
Thượng Kiếm mặt mày loan loan, ý cười ở trong mắt ngất mở.
Thật đúng là đủ quật cường.
Hắn cũng không nhụt chí, một bàn tay trói buộc hai tay Bạch Thỏ, một bàn tay bất ngờ không phòng ngự trượt vào vạt áo Bạch Thỏ, tìm được trước ngực Bạch Thỏ trùng điệp nhéo nhéo.
“A… !”
Bạch Thỏ lên tiếng kinh hô, tiếng nói khàn khàn giống như dây thanh bị mài.
Thượng Kiếm lưỡi nhân cơ hội linh hoạt chui vào trong miệng Bạch Thỏ, phá lệ điên cuồng hấp thu hơi thở của hắn, bá đạo quét ngang vách tường trong miệng của hắn.
Bạch Thỏ trong đầu trống rỗng.
Thượng Kiếm mi mỏng run rẩy, ở trong miệng Bạch Thỏ tàn sát bừa bãi chậm rãi bình phục, ôn nhu quấn lấy đầu lưỡi Bạch Thỏ.
Nhưng mà Bạch Thỏ mỗi lần bị đụng vào liền trốn, Thượng Kiếm trong mắt ý cười loan loan, không để cho Bạch Thỏ chống lại, đem lưỡi kéo lại liền quấn quýt lấy, để cho hắn không có cơ hội đào thoát.
Bạch Thỏ bị hôn đến đầu óc choáng váng, trong đầu giống như bị pháo nổ tung, rầm rầm rung động.
Thượng Kiếm hôn sâu, xem chừng Bạch Thỏ không tiếp tục phản kháng, liền dần dần nới lỏng trói buộc đối với hắn, đầu lưỡi trượt xuống, cắn cắn hầu kết Bạch Thỏ cao thấp lăn lộn.
Cảm giác tê dại ở cơ thể một chút một chút tản ra, như bị nước tẩm, chậm rãi chảy xuôi đến trái tim Bạch Thỏ, tứ chi, toàn thân.
Thượng Kiếm lại khó chịu, nửa mình dưới cứng rắn gay gắt, rất muốn trực tiếp xuyên vào người dưới thân, rất muốn xem hắn khóe mắt đỏ lên bị buộc rơi lệ, rất muốn xem hắn dưới thân chính mình uyển chuyển cầu hoan. . .
Thượng Kiếm thở dốc, gian nan áp chế tình dục, sau đó đình chỉ động tác, khàn khàn mở miệng, “Ngươi sẽ hiểu sao?”
Bạch Thỏ đầu óc trống rỗng, trước mắt vụ mơ hồ một mảnh, nghe thấy thanh âm Thượng Kiếm liền chậm chạp đem ánh mắt ngước lên.
Nam nhân đường nét khuôn mặt lãnh đạm qua hơi nước trong mắt có vẻ phá lệ dịu dàng, quần áo hơi mỏng ở dưới da thịt có đường nét hoàn mỹ, tinh tế rắn chắc.
Bạch Thỏ thấy cổ họng phát nóng, khàn khàn nói,
“Ân?”
Một tiếng này nhiễm lên tình dục và phá lệ hấp dẫn thiếu chút nữa khiến cho Thượng Kiếm khắc chế không được đem Bạch Thỏ trong lòng hung hăng chà đạp dục niệm, Thượng Kiếm ổn ổn hơi thở, đầu ngón tay miết lên thân thể Bạch Thỏ “Đây là ngươi tự chuốc lấy.”
Bạch Thỏ thở hổn hển, cũng không rõ ràng Thượng Kiếm nói cái gì, chính là mở to hai mắt ướt sũng vô tội nhìn qua.
Hắn quần áo cởi một nửa, hồng mai trước ngực non nớt ngạo nghễ như tuyết trong đất nở rộ, trêu đùa thị giác.
Tóc đen lưu luyến hỗn độn trải tại trên giường, đem Thượng Kiếm vài phần trong sáng cuối cùng cuốn lấy, tiêu hủy hoàn toàn thành bột mịn.
Chỉ còn lại dục vọng trần trụi tung hoành.
Thượng Kiếm thấp giọng nguyền rủa một tiếng, cúi đầu cắn trước ngực Bạch Thỏ một chút.
Nhũ tiêm non nớt tiếp xúc với làn môi ấm áp nhất thời run lên, Thượng Kiếm liếm láp một phen sau đó dùng răng nanh cắn ra bên ngoài kéo kéo.
“A. . .”
Bạch Thỏ kêu ra tiếng, tiếng nói ngọt nị kỳ cục không thể ức chế từ miệng phun ra, dọa hắn nhảy dựng, thần trí đột nhiên trong sáng lên.
Sau đó một giây sau, ba một tiếng, Thượng Kiếm trên mặt nhất thời lại hiện lên năm dấu tay rõ ràng.
Thượng Kiếm bị một chưởng này phiến được có chút mơ màng, thiếu chút nữa ngã xuống.
Kháo.
Hắn không thể tin đứng dậy nhìn chằm chằm Bạch Thỏ, nghiến răng nghiến lợi nói, “Bạch Thỏ!”
Thượng Kiếm tiếng nói khàn khàn cùng hơi thở xâm lược không lưu tình chút nào hướng Bạch Thỏ.
Bạch Thỏ trái tim thiếu chút nữa đình chỉ nhảy lên, đột nhiên lại ba một chút quạt qua, “Tên khốn.”
Thượng Kiếm khong ngờ lại có thể lại bị quạt một bạt tai, hắn nhất thời liền sôi gan, nhưng mà Bạch Thỏ lại đột nhiên toát ra một câu ‘Tên khốn’, để cho hắn có chút dở khóc dở cười, “Ta làm hết thảy theo ý của ngươi không phải cũng có thể hiểu sao?”
Thượng Kiếm không đợi Bạch Thỏ trả lời liền hung hăng hướng tới hai mảnh môi đỏ mọng đè ép xuống, sau đó không chút do dự giữ hai cổ tay Bạch Thỏ, lấy vạt áo gắt gao buộc lại.
Người không thành thật nên đối đãi như vậy.
Một loạt động tác mây bay nước chảy, sinh động liền mạch lưu loát, đến khi Bạch Thỏ kịp phản ứng sau lưng đã không thể nhúc nhích, muốn phản kháng lại bị lưỡi trong miệng tàn sát bừa bãi quấy đến thoát phá không chịu nổi.
“Ngô… Khốn. . . Ngô. . .”
Rất quật cường, đây rốt cuộc là người hay là chó a.
Thượng Kiếm có chút bất đắc dĩ cau lại mày, tay đột nhiên thăm dò trượt vào trong quần áo cầm lấy thân dưới Bạch Thỏ đã cứng một nửa.
Sau đó không nhẹ không nặng nhéo nhéo, cảm giác được thân mình Bạch Thỏ hung hăng run lên sau đó liền bắt đầu khuấy động.
Bạch Thỏ thân mình chưa từng bị như vậy đùa bỡn qua, dục vọng mẫn cảm như hắn rất nhanh liền bị đẩy tới đỉnh, sắp sửa thích phóng đi ra.
Thượng Kiếm đột nhiên kéo khoé môi, nhả ra, ngồi dậy, thấy hắn linh khẩu chảy ra một chút chất lỏng sau đó liền dùng ngón tay ngăn chặn.
Thượng Kiếm một cử động kia nhất thời khiến cho Bạch Thỏ hút một hơi khí , thiếu chút nữa ngã xuống.
Thượng Kiếm ngăn chặn kia linh khẩu, ngón tay nhẹ nhàng thổi qua bên đùi da thịt mẫn cảm, kích thích thần kinh của hắn, xay nghiền ý thức của hắn, khàn khàn nói, “Muốn sao.”
Bạch Thỏ bị giày vò đến sống không bằng chết, lâm vào trong nước sôi lửa bỏng, thân mình khó nhịn ngọ ngoạy, lung tung gật đầu. “Vậy đợi ta.”
Thượng Kiếm không nhanh không chậm mở miệng lần nữa, nhưng tiếng nói thô to lại đưa ẩn nhẫn của hắn không cố ý phát ra hoàn toàn bại lộ.
Bạch Thỏ khóe mắt đỏ lên rốt cục bị buộc rơi lệ, ngón tay sắp bị buộc đến hỗn độn không chịu nổi, lại lung tung gật gật đầu.
Thượng Kiếm tay linh mẫn khuấy động một phen sau đó Bạch Thỏ liền phóng đi ra, chất lỏng đục bắn đầy tay hắn.
Thượng Kiếm không chút nào để ý cười yếu ớt, liền dùng chất lỏng tham hướng về phía hậu đình Bạch Thỏ.
Bạch Thỏ mới vừa phóng thích xong, thở hổn hển xụi lơ ở trên giường, nhưng mà lãnh địa trên thân thể chưa từng phát hiện lại bất ngờ không phòng ngự bị địch xâm nhập.
Bạch Thỏ mạnh mẽ kẹp chặt, ánh mắt trở nên có chút bối rối,
“Không cần…”
Tuy rằng hắn hiện tại mơ hồ không rõ ràng vẹt muốn làm gì, nhưng là trực giác nói cho hắn biết, là rất thống khổ. (Trực giác ngươi sai vậy ~)
Thượng Kiếm toàn thân đều toát ra mồ hôi, cơ thể buộc chặt, thân dưới đã muốn cứng rắn phát đau.
Bây giờ nói không cần, làm sao có thể!
Hắn bỗng nhiên cúi người cắn cắn lên xương quai xanh xinh đẹp của Bạch Thỏ, lực đạo mạnh mẽ giống như đem nhẫn nại toàn bộ phát tiết ở tại đó.
Bạch Thỏ nếu bây giờ còn có thể bảo trì thần trí thanh tỉnh hắn cũng không phải là Bạch Thỏ , tuy rằng bị đối đãi thô lỗ như thế, nhưng là thân mình hắn lại chậm rãi giãn ra.
Xương quai xanh bị đầu lưỡi liếm quá giới hạn chịu đựng, thậm chí không chịu nổi thầm rên lên.
Thượng Kiếm rất nhanh thăm dò vào ngón tay thứ hai, đựa vào chất lỏng hỗn tạp lại thăm dò vào ngón tay thứ ba…
Khuếch trương được không sai biệt lắm sau, Thượng Kiếm chi khởi thân thể, nâng thân dưới đã gân xanh tóe trướng cứng rắn một chút một chút nhét vào.
“A. . . Đau. . . Không cần…”
Bạch Thỏ đau đến ngũ quan có chút vặn vẹo, nước mắt cũng không ngừng tuôn ra.
Thượng Kiếm dừng động tác, trìu mến cúi người hôn cái trán Bạch Thỏ, mặt, chóp mũi, môi, hy vọng như vậy có thể xoa dịu đau đớn cho hắn.
Nhưng mà thân dưới Thượng Kiếm đang ở trong váchtường bao vây trướng lớn, thô dài đến không đành lòng nhìn thẳng.
Cuối cùng là nhịn không được , hắn cắn chặt răng, đột nhiên không hề báo trước thẳng tắp đâm vào.
“A!”
Bạch Thỏ sợ hãi kêu ra tiếng, thống khổ ngẩng đầu lên, cổ trắng tinh như ngọc buộc vòng quanh độ cung duyên dáng.
Thượng Kiếm ngực đau đến lợi hại, áy náy cúi đầu, ôn nhu hôn khóe mắt Bạch Thỏ, cúi đầu nỉ non, “Thực xin lỗi. . . Thực xin lỗi. . .”
Hắn bỗng nhiên tháo ra vạt áo buộc cổ tay Bạch Thỏ, thong thả động lên, “Ôm chặt ta.”
Cổ tay trói buộc được giải khai, Bạch Thỏ có chút không biết phải làm sao, mê mang mở to đôi mắt dày hơi nước, ở Thượng Kiếm dao động một lần sau đó bật người dựa vào bản năng ôm chặt nam nhân trên người.
Thượng Kiếm khóe miệng xuất ra đường cong mờ, lui thân ra một ít, đột nhiên lại hung hăng đâmvào, rốt cục chôn cả cănvào.
Ấm áp nhất thời bao vây lấy hắn, khiến cho toàn thân đều cảm nhận được khoái cảm.
Bạch Thỏ hung hăng run lên, ý thức bị đau đớn thổi quét đồng thời lại có thể cảm nhận được khoái cảm không thể nói ra, xúc động gọi đến, “Vẹt…”
Thượng Kiếm lại đâm vào, cúi đầu hôn khóe môi Bạch Thỏ, “Gọi ta Thượng Kiếm.”
“Thượng Kiếm. . . Thượng Kiếm. . .”
“Ân, Ta ở đây. . . Ta ở đây. . .”
Thượng Kiếm lại là hung hăng đỉnh đến, khiến cho từng đợt từng đợt khoái cảm càng ngày càng cường thịnh đem hai người mai một, rồi sau đó tần suất trừu sáp nhanh hơn.
Trong phòng hai cỗ thân thể hỗn độn gắt gao triền miên, giống như bị niêm trụ, khó có thể phân biệt.
Thượng Kiếm cuối cùng ở trước khoái cảm lần lượt tập kích tước vũ khí, phóng thích trong thân thể Bạch Thỏ, lưu luyến đi ra, khắc chế dục vọng ôm Bạch Thỏ tựa đầu chôn ở cổ hắn.
Bạch Thỏ không rên một tiếng, trên lồng ngực phập phồng, chậm rãi bình phục thân thể xao động.
Hơi thở tình dục phiêu ở trong không khí, không hề kiêng kỵ kích thích khứu giác của hắn.
Qua đã lâu. Bạch Thỏ hồn phách rốt cục bị giật trở về, nhớ đến chuyện xảy ra, hắn trừng lớn hai mắt, mặt đỏ đến có thể nhỏ ra huyết.
Bạch Thỏ đột nhiên há mồm hung hăng cắn bả vai Thượng Kiếm một cái, cho đến khi huyết hoa nở rộ ở bên môi, “Ngươi TMD(con mẹ nó) có thể tiếp tục cầm thú sao!!!?”
Thượng Kiếm giống như không cảm nhận được đau đớn, vẻ mặt được sủng ái mà lo sợ, “Đương nhiên có thể a!”
Bạch Thỏ: “…”
Sau đó liền có đoạn đối thoại phía dưới.
“Bảo bối nhi ~ “
“Biến, vẹt thối!”
“Ta gọi là Thượng Kiếm, không gọi vẹt thối ~ “
“Biến, ngươi đi chết đi!”
“Ta chết ngươi sẽ thành quả phu ~ “
“Biến, ngươi rốt cuộc còn muốn không biết xấu hổ!”
“Không phải đã nói sao, cần mặt mũi để làm chi ~ “
“Biến, không tiết tháo !”
“Ân? Phải thử mùi vị nam nhân không tiết tháo một chút không phải sao?”
“Biến, không… Ngô. . .”
Giữa ban ngày làm mấy chuyện gì đó không tốt a.
Tắt đèn.
End
==========================
Vậy là "Tổng tài thế nào lại là băng sơn -HunHan ver" đã kết thúc, Gin cảm ơn mọi người đã theo dõi toàn bộ câu chuyện!!!! ^.~
|
Truyện hay wá ak cơ mà sao hok có ai bl hết zậy thui để mình bl an ủi t/g nha
|
Hi, cảm tạ b nkìu * ôm ôm*
|