Cấm Cung
|
|
Trong phòng mùi thức ăn tản ra bốn phía, khói bếp lượn lờ trên nóc nhà, ngồi trước bàn vuông nhỏ, ăn đồ ăn do chính tay mình làm, đối với Tống gia hai lão nhiệt tình chu đáo, nghênh hướng Tống Bình An thỉnh thoảng liếc mắt quan tâm, còn có đứa nhỏ ngủ say ngẫu nhiên chép miệng vài tiếng, không quá nhiều mà lại tràn đầy ấm áp tự nhiên.
Diệp Hoa vốn không có ý định qua đêm, nhưng sau khi cơm nước xong ngồi vây quanh bếp lò cùng Tống gia hai lão nói chuyện phiếm, nghe bọn họ nhắc tới muốn lưu y ở lại qua đêm, lại liếc nhìn Tống Bình An căng thẳng hồi hộp, ý xấu nảy lên, không nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý.
Đứa nhỏ tới giờ Thìn (7-9h tối) đã đi ngủ, nhân lúc, Tống đại nương tỉ mỉ đem đệm chăn trên giường Tống Bình An đều thay mới. Tống gia không có phòng trống, muội muội Tống Bình An xuất giá sau, phòng trống sớm đã chất đầy tạp vật không thể ở, lại thêm trời đông rét lạnh, một người ngủ còn không ấm bằng hai người, hơn nữa còn có thể tiết kiệm được hỏa lò. Tống Bình An nho nhỏ kháng nghị ngay tức khắc đã bị mẫu thân bác bỏ, sau lại đề nghị trải chăn nệm ngủ dưới đất thì bị mẫu thân mạnh cốc đầu một cái.
“Ngủ trên sàn nhà? Ngươi cũng không xem giờ là mùa nào, còn không đông lạnh chết ngươi! Đầu óc tiểu tử ngươi sao lại không chút nào linh hoạt như vậy hả? Ngủ cùng Hoàng công tử chẳng lẽ ủy khuất ngươi hay sao?”
Tống Bình An bị mắng, không dám nhắc lại nữa, vẻ mặt ủy khuất, Hoàng Tiểu Thiên công tử ở một bên quay đầu đi vụng trộm cười.
Trời lạnh như vậy, tắm rửa đối người nghèo khổ mà nói là chuyện khá xa xỉ, lúc này có thể ngâm chân ấm áp một chút đã là rất tốt rồi. Nước đun nóng, Tống Bình An đổ vào chậu gỗ, cẩn thận bưng đến đặt dưới chân Hoàng Tiểu Thiên, đang muốn giúp y cởi giầy thì bị y ngăn lại.
Diệp Hoa nhất quyết muốn tự mình làm, sau đó hỏi hắn ngươi không rửa? Tống Bình An thành thật trả lời, chờ ngài rửa xong lại rửa.
“Chậu này lớn, nước lại nhiều như vậy, không bằng chúng ta cùng rửa đi.”
“Không, không không!” Đầu Tống Bình An lắc lắc như trống bỏi.
Diệp Hoa là ai? Càng là chuyện Tống Bình An không muốn hoặc không dám làm, Diệp Hoa sẽ càng nghĩ đủ mọi cách bắt hắn phải làm, lúc này thấy hắn lắc đầu nguầy nguậy, ngữ khí kiên quyết, lông mi lập tức chớp chớp, Tống Bình An vừa thấy, tim thoáng cái đập mạnh.
Diệp Hoa không mặn không nhạt cười cười, cúi người chậm rãi cởi giày cởi tất.
Từ đầu tới cuối Diệp Hoa vẫn không nói một lời, động tác lưu loát, đem giầy chỉnh tề đặt một bên, không khí kỳ quái làm Tống Bình An đứng bên khẩn trương đến mức tim như muốn rớt ra ngoài___vừa vặn một đạo thanh âm thanh lãnh bỗng dưng truyền đến: “Bình An, cầm ghế tới.”
“Dạ.” Tống Bình An lập tức làm theo.
“Bình An, ngồi vào ghế.”
“Dạ.”
“Cởi giày tất.”
“Dạ.”
“Cho chân vào trong chậu.”
“Dạ….”
Chờ bàn chân chạm vào mặt nước nóng hổi, Tống Bình An lúc này mới tỉnh ngộ nãy giờ mình làm chuyện ngu xuẩn gì, tiếc là đã chậm, Diệp Hoa cười một cái, giẫm đè lên chân hắn, cứ như vậy ép hai chân hắn ngâm vào nước.
“Hoàng….”
“Hử?”
Chân chìm trong nước nóng, một luồng hơi nóng bay thẳng ót, Tống Bình An sợ tới mức thiếu chút nữa nói lỡ, nghe thấy Diệp Hoa một tiếng mang theo uy hiếp, chỉ phải ngạnh lại nuốt vào bụng.
Tống Bình An cứng người, một cử động nhỏ cũng không dám, Diệp Hoa thì hào hứng đùa giỡn dùng ngón chân gãi gãi lòng bàn chân hắn, hoặc là dùng bàn chân mình cọ cọ, không thì từng điểm từng điểm vòng theo hình dáng mỗi một ngón chân, không mang theo mập mờ cùng khiêu khích, chỉ có trêu chọc như đứa nhỏ bình thường chơi đùa, nhưng cuối cùng đều thua dưới vẻ trầm tĩnh cứng ngắc của Tống Bình An.
Diệp Hoa dần dần thu hồi ý đùa, chăm chú mà cẩn thận nhìn Tống Bình An, ánh mắt chậm rãi chuyển qua ngọn đèn ở bên, than nhẹ một tiếng: “Thật là ấm áp.”
Tống Bình An chớp mắt vài cái, nhìn y vẻ mặt an hòa, lúc này mới thoáng buông lỏng, ngay thẳng hàm hậu gãi gãi đầu: “Vậy là tốt rồi, ta còn sợ Hoàng___Hoàng công tử thấy lạnh, nhà của ta cái gì cũng không có, rất sợ đãi ngài không chu đáo.”
Tống đại nương đi ngang qua phòng nghỉ, thoáng nhìn một cái rồi lại xoay người đi cách gian, đến khi quay lại, hướng chậu bọn họ đang ngâm chân đổ thêm một gầu nước ấm.
“Hoàng công tử, nước lạnh thì bảo đại nương, đại nương đổ thêm nước cho các ngươi, trời lạnh nhiều ngâm một chút mới ấm áp.”
“Cám ơn đại nương.” Diệp Hoa ngẩng đầu tao nhã cười với nàng, làm Tống đại nương vui vẻ không khỏi từ ái xoa xoa đầu y, khiến Tống Bình An sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm nói không ra lời.
“Khách khí cái gì, đều là người một nhà.”
Tống đại nương vui tươi hớn hở rời đi, Diệp Hoa liếc mắt nhìn Tống Bình An vẫn đang ngây ngốc, gãi gãi lòng bàn chân hắn vài cái, làm hắn bị ngứa chỉ phải co chân lên.
“Hoàng…Hoàng…..”
Diệp Hoa trừng hắn.
“Hoàng công tử….”
Hắn lập tức lạnh run đổi giọng.
Diệp Hoa không lên tiếng, chỉ có nụ cười thỏa mãn một mực dắt tại khóe miệng, qua rất lâu sau mới biến mất.
Phòng ngủ đặt hỏa lò, để ở cách giường không xa, từng khối từng khối than củi chồng kín, ánh lửa màu đỏ lẳng lặng bập bùng, làm tăng thêm vẻ ấm áp trong gian phòng nhỏ bé.
|
Tống Bình An để Diệp Hoa ngủ bên trong, y không nói gì chui vào ổ chăn, đợi Tống Bình An cởi quần áo chui vào sau, liền vòng tay qua ôm eo hắn. Người Tống Bình An lập tức cứng ngắc, đợi thật lâu, thấy người nằm bên cũng không động đậy gì nữa, mới chậm rãi nghiêng người, kéo chăn bông đắp kín cho cả hai.
Bỗng chốc cặp mắt thăm thẳm kia mở ra, tay hắn không khỏi khựng lại, tay ôm eo hắn lại buộc chặt thêm một ít.
“Bình An, trẫm sẽ không quên hôm nay.”
“Hoàng thượng….”
Diệp Hoa đem mặt vùi vào vai hắn, nhắm mắt lại, không nói thêm nữa. Tống Bình An chờ trong giây lát, cũng nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Hoa ôm đứa nhỏ rời đi, Tống gia hai lão tuy rằng không nỡ, nhưng cũng không quá cưỡng cầu, chỉ hy vọng y có thể thường xuyên ôm đứa nhỏ tới, Diệp Hoa cười ứng rồi.
Tống Bình An tiễn y ra khỏi thành, nhìn y giục ngựa đi xa, ngoài thành rậm rạp một mảnh hoang dã, y không quay đầu lại cứ vậy phóng ngựa mà đi không hiểu sao khiến hắn bất an, nhưng đúng lúc đó, người nọ quay đầu lại, cách một khoảng rất xa, như hướng hắn nở nụ cười___sau đó, thật sự rời đi.
Tống Bình An vẫn còn đứng tại chỗ thật lâu…thật lâu….
Lúc về đến nhà, cha nương hắn một tay túm hắn vào phòng khóa cửa lại, khẩn trương bối rối bày ra trước mặt hắn ba tờ ngân phiếu năm trăm lượng bạc.
Tống gia hai lão sống lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy ngân phiếu lớn như thế, còn đặt ở dưới giường Tống Bình An hai người ngủ hôm qua, khi bọn họ rời đi Tống đại nương vào thu dọn thì phát hiện.
Tống Bình An ngây người nửa ngày không nói ra lời, Tống gia hai lão cuối cùng đem ba tờ ngân phiếu cẩn cẩn thận thận cất kỹ, nói để lần sau Hoàng Tiểu Thiên đến thì trả lại, Tống gia đã thiếu nợ nhà y quá nhiều, tiền này bất luận thế nào cũng không thể nhận.
Tống Bình An ngơ ngác một mực ngồi trên ghế, trong đầu, là hình ảnh Diệp Hoa trước khi rời đi, ngồi trên lưng ngựa áo choàng tung bay tuấn dật thoát tục, còn có khuôn mặt thanh lãnh, tầng tầng khắc sâu trong lòng.
|
Cấm cung – chương 12 – thượng:
Hoàng Tiểu Thiên trở lại hoàng cung vẫn là Hoàng đế Thiệu Diệp Hoa, Tống Bình An đứng ở cửa cung vẫn là thủ môn hộ vệ, Trịnh Dung Trinh ở phòng nhỏ đơn sơ vẫn là bộ dáng điên điên khùng khùng, Tống gia hai lão không còn lẩm bẩm nhắc tới việc hôn nhân của đứa con, mà là thỉnh thoảng nhắc tới cháu của họ có hay không lại lớn lên chút ít…..
Hết thảy thoạt nhìn đều không có gì thay đổi, mà hết thảy lại đang mơ hồ lặng lẽ thay đổi.
Long Khánh đế tại vị năm thứ 18, cũng là Bình An năm thứ 3, liên tiếp ba năm mưa thuận gió hòa, lại thêm hoàng đế tại dân gian thực thi kế sách vực quốc dần dần có hiệu quả, Thiệu triều từ lập quốc tới nay lần đầu tiên chính thức bước vào thời kỳ phồn thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp.
Đất nước ngày một hưng thịnh, cảm nhận sâu sắc nhất chính là dân chúng, mấy năm trước đường phố ở kinh thành tuy người đến người đi ồn ào náo nhiệt, nhưng hai bên đường đều là nhà cửa cũ nát lưu lại từ tiền triều, nơi nơi lộ vẻ tang thương, loạn dân từ khắp nơi chạy đến kinh thành, hành khất tụ đầy đầu đường ngõ hẻm, đôi khi thậm chí còn có thể trông thấy người chết lạnh, chết đói, chết bệnh.
Mà hiện tại, dân chạy nạn cùng người hành khất mỗi năm một giảm, trên đường phố nhà mới dựng lên ngày càng nhiều, quán xá cùng thương nhân cũng càng thêm đông đúc, ngựa xe hối hả như nước, cảnh tượng nhất phái phồn hoa, so với dĩ vãng, trong náo nhiệt còn thêm vài phần sức sống.
Tống Bình An xem như là một trong số những người cảm nhận rõ rệt nhất điều đó, Thị vệ doanh phát lương bổng càng ngày càng nhiều, cha hắn lại kiếm thêm được nhiều việc, mà nương hắn dệt chút ít vải thô đi bán cũng có thể bán được hơn trước rất nhiều, ba tháng trước nhà hắn còn sửa lại, xây thêm một gian nhà kho, phòng muội muội bỏ trống sau khi nàng xuất giá cũng được dọn dẹp, kê thêm giường gỗ cùng đồ dùng, để dành cho Tống Tĩnh Bình – trưởng tử của Tống Bình An.
Tống Tĩnh Bình là tên do Diệp Hoa đặt, ngày đầu tiên y ôm đứa nhỏ đến, Tống lão gia thấy y nho nhã phong độ, học phú ngũ xe, liền mời y lấy danh tự cho cháu mình, Diệp Hoa không cần nghĩ nhiều, nhìn Tống Bình An lúc ấy đầy vẻ khẩn trương, há miệng nói tên.
Tĩnh Bình, lấy chữ Tĩnh trong Tĩnh Lâm, thêm một chữ Bình trong tên của Tống Bình An, ý là một đời an bình quang minh.
Tống gia hai lão đối tên này cực kỳ vừa ý, thời gian còn lại đều nựng đứa nhỏ gọi Tĩnh Bình, Tĩnh Bình không dứt.
Hôm nay, cầm tiền lương tháng này Tống Bình An không giống như trước về thẳng nhà, mà đến tiệm rượu quen mua một bình rượu ngon, cầm bầu rượu xuyên qua đường lớn người qua người lại, rẽ vào một ngõ tắt nhỏ, cuối cùng tới trước cửa căn nhà ọp ẹp không chút thay đổi của Trịnh Dung Trinh, đã thế còn vì sợ sập cửa mà đành phải cẩn cẩn thận thận đẩy khẽ vào nhà.
Lần này Trịnh Dung Trinh không lang thang khắp nơi, rất an phận đợi ở nhà, hơn nữa làm Tống Bình An bất ngờ là hắn còn đang vung bút vẩy mực vẽ lên giấy Tuyên Thành trên bàn gỗ nhỏ, biết Tống Bình An đến nhưng ngay cả lông mi cũng không động một cái, như trước chăm chú vẽ tranh. Tống Bình An lại gần nhìn xem, mới biết thì ra hắn đang vẽ một bộ cung nữ cầm quạt ỷ đào đồ.
Tống Bình An không hiểu những thứ này, lại vẫn thấy rõ hoa đào thắm sắc như thật, cung nữ như hoa như ngọc tha thiết trông mong, cánh hoa hồng nhạt rơi trên mái tóc như hạt châu sai, rơi trên vai như hoa thêu trên gấm, rơi trên mặt đất như mộng tương tư.
“Thật đẹp!”
Khi Tống Bình An kinh khen một tiếng, Trịnh Dung Trinh đã điểm nét bút cuối cùng, lui ra sau vài bước trái nhìn phải nhìn không thấy có chỗ nào không ổn, mới lấy ra một con dấu chấm mực đỏ, đóng thử trên giấy nháp cạnh bên trước, sau đó mới ấn vào góc tranh, dời đi, hiện ra hai chữ Tống Bình An không hiểu.
Tống Bình An đối với nó cũng không quá để ý, ngược lại đối người trong bức họa khá tò mò, hắn buông bầu rượu, Trịnh Dung Trinh cơ hồ là đồng thời chộp lấy ôm vào lòng, mở ra nút bình tu ngay một ngụm lớn. Tống Bình An chớp mắt nhìn hắn vài cái, cuối cùng mới ấp a ấp úng hỏi: “Trịnh huynh, người trong bức họa kia, chắc không phải là Tiểu Cầm a?”
|
Sắc mặt Trịnh Dung Trinh không chút thay đổi, tiếp tục uống rượu: “Không phải.”
“Vậy là….”
“Người tự tưởng tượng ra thôi.” Trịnh Dung Trinh lau rượu dính ở khóe miệng: “Ngươi không phải một mực khuyên ta nên đi tìm việc gì đó kiếm tiền nuôi thân sao?”
“Đúng vậy.”
“Cho nên ta vẽ một vài bức tranh đem đi bán.”
Hai mắt Tống Bình An lập tức tỏa sáng, lại một lần nữa tỉ mỉ xem bức họa kia, lại một lần nữa cảm khái: “Tranh của ngươi nhất định bán rất được!”
Trịnh Dung Trinh hơi nhếch môi: “Kiếm chút tiền rượu mà thôi, kẻ vô danh vô thế như ta, có bao nhiêu người chịu bỏ tiền mua chứ?”
“Ai nói, ta sẽ mua!” Dứt lời, Tống Bình An cho tay vào túi muốn lục tiền, “Tranh này bao nhiêu tiền, ta mua!”
Trịnh Dung Trinh không chịu nhận Tống Bình An tiếp tế, cho nên hắn lúc nào cũng hy vọng Trịnh Dung Trinh sẽ tìm việc gì đó để kiếm sống, hôm nay thấy Trịnh Dung Trinh rốt cục có mục tiêu, sao lại không ủng hộ hết mình chứ, huống chi hắn thật sự cảm thấy bức tranh này rất đẹp.
“Ngươi muốn mua, ta còn không bán đâu.” Trịnh Dung Trinh cầm bầu rượu đặt mông ngồi xuống ghế, đối người đang sửng sốt cười cười, “Ngươi muốn tranh của ta, chỉ có thể dùng rượu để đổi. Mấy năm nay rượu ngươi đưa cho ta cũng đủ đổi một xe tranh rồi, đáng tiếc bức này là ta vẽ cho một phường họa, không thể cho ngươi, lần sau Trịnh mỗ sẽ vẽ cho ngươi một bức khác.” [phường họa: cửa hàng bán tranh]
Thấy hắn cười giơ cao bầu rượu ý bảo, Tống Bình An mới hiểu được, ngây ngô gãi gãi đầu, cũng cười theo.
Nhìn hắn chất phác tươi cười, Trịnh Dung Trinh nâng bình uống rượu, mi mắt lại lẳng lặng rũ xuống, dấu đi suy nghĩ trong đôi con ngươi.
“Bình An, sau này nếu có việc cần Trịnh mỗ, nhất định phải nói cho ta biết.”
Tống Bình An ngẩn ra không hiểu, đi tới ngồi bên cạnh hắn, cười nói: “Ta có thể có chuyện gì chứ, ngươi nha, mới khiến người ta lo lắng nhất.”
Trịnh Dung Trinh chỉ cười cười, chuyển đề tài: “Bình An, ngươi cũng sắp 26 rồi đi, người nhà ngươi không giục ngươi thành thân hay sao? Thành gia lập nghiệp là việc lớn trong đời người, ngươi đã đến tuổi này rồi sao một chút cũng không lo nghĩ gì thế?”
“Ta gấp làm gì nha, ngay cả đứa nhỏ ta cũng có….”
“Cái gì, ngươi có con?” Trịnh Dung Trinh cả kinh thiếu chút nữa phun rượu ra, “Sao trước giờ chưa thấy ngươi nhắc tới lần nào?”
Tống Bình An có chút khó xử, không biết nên mở miệng như thế nào. Dù sao chuyện này liên lụy quá nhiều, rất nhiều chuyện cũng không phải có thể tùy ý công khai, cho nên mới không nói cho Trịnh Dung Trinh biết. Những năm gần đây, dưới ảnh hưởng từ tình yêu cháu của cha nương, Tống Bình An không biết từ lúc nào, bất tri bất giác đã coi Tĩnh Bình như con ruột của mình, mỗi lần thấy nó, cũng nhịn không được đến ôm đến hôn, nghe nó gọi tiếng cha thì nội tâm càng vui vẻ. Mặc dù không chủ động đề cập, nhưng lần này Trịnh Dung Trịnh hỏi, cũng không thể cứ tiếp tục giấu diếm mãi.
Nhìn người từ trước đến nay thành thật ngay thẳng giờ lại vẻ mặt khó xử không nói nên lời, Trịnh Dung Trinh vỗ vai hắn, ý bảo hắn không tiện mở miệng thì không cần nói.
“Ai cũng có việc khó nói, ngươi không muốn thì đừng cố gượng, Trịnh mỗ không phải người không hiểu chuyện.”
“Cám ơn ngươi, Trịnh huynh.” Nghe hắn nói như vậy, Tống Bình An thở dài một hơi. Hắn không muốn nói dối, lại càng không muốn lừa gạt bằng hữu Trịnh Dung Trinh, nhưng chuyện này thật sự liên lụy quá lớn, hắn rất khó có thể mở miệng, may mà Trịnh Dung Trinh thông cảm cho hắn.
“Bất luận thế nào, Trịnh mỗ vẫn một câu nói kia, nếu ngươi coi ta là bằng hữu, sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, thì nhất định phải tìm ta.”
Lời nói chân thành luôn dễ làm người ta cảm động, Tống Bình An gật đầu hứa hẹn.
“Ta sẽ, đồng dạng, Trịnh huynh nếu có gì cần cũng xin nói với Bình An, Bình An mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng chắc chắn sẽ cố hết sức.”
Trịnh Dung Trinh đối hắn cười, tu ừng ực một hơi sau, đưa cho Bình An, bảo hắn cùng uống, Bình An tiếp nhận ngửa đầu uống một ngụm.
Nhàn sầu như phi tuyết, nhập tửu tức tiêu tan. Hoa đẹp tựa cố nhân, nhất tiếu chén đã cạn.
Một thời gian sau, Tống Bình An đi trên đường tình cờ thấy trên tường phường họa treo một bức tranh, ấn dưới góc là hai chữ quen thuộc. Hắn hỏi chủ quán, hai chữ này nghĩa là gì, chủ quán đáp: “Thiên Mạch”.
Thiên Mạch – nhất họa nan cầu, một bức tranh của Thiên Mạch giá trị thiên kim. Tống Bình An đưa cho hắn chỉ vài năm rượu, hắn nói có thể đổi một xe tranh.
|
Cấm cung – chương 12 – hạ:
Hai năm trôi qua, sau Hoàng trưởng tử Tĩnh Lâm, hoàng đế lại lục tục thêm hai vị hoàng tử cùng ba vị công chúa, hoàng hậu Lưu thị vẫn không có nửa điểm dấu hiệu mang thai, dù cho đồn đãi không lớn, nhưng dân gian vẫn thỉnh thoảng lưu truyền hoàng hậu có thể hoài long loại, có tư cách ngồi trên vị trí này nữa hay không.
Hoàng thái hậu vẻ ngoài thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng ánh mắt miết hướng hoàng hậu đã mang theo không vui, Thái hoàng thái hậu vẫn như cũ tĩnh tọa giữa từ đường, yên lặng chấp châu niệm kinh. Hoàng đế lâm triều thì vẫn lâm triều, nên tấn kiến đại thần thì tấn kiến đại thần, nên chọn danh bài lâm hạnh hậu cung thì chọn danh bài, phi tử được y sủng hạnh đại bộ phận đều hoài thai, mưa móc đồng đều quả thật không có gì có thể trách cứ.
Hoàng cung đắm chìm trong không khí tĩnh lặng như ngày bình yên trước cơn sóng dữ.
Thái hậu họ Điền, phụ thân của nàng là đương nhiệm Nội các Đại học sĩ quyền khuynh triều dã, tích trữ bao năm tự thành nhất phái môn sinh vô số, phúc ấm tộc bối, trong triều không ít quan viên có quan hệ mật thiết với hắn; trong số đó, do Điền đại học sĩ một tay đề bạt, vào triều chưa tới nửa năm đã thăng nhiệm Binh bộ Thị lang Lạc Đông Hải là cháu ngoại của Đại học sĩ Điền Trấn, cũng là biểu đệ của Hoàng thái hậu, dù cho không có chức quan tứ phẩm, chỉ riêng tầng quan hệ thân thích này, đã có thể đè chết không ít người. [biểu đệ/huynh: em/anh trai con dì, hoặc cậu (thuộc đằng ngoại)>< đường huynh/đệ: anh/em trai con chú, bác (đằng nội).]
Đương nhiên, Lạc Đông Hải cũng y hệt như thân phận của hắn ngang ngược không coi ai ra gì, ức hiếp dân chúng, chơi kỹ, đêm nghỉ thanh lâu, phóng ngựa giữa phố, quả thực là triều đình cấm cái gì thì hắn làm đủ cái đó, tại triều làm quan lại mắt không vương pháp, làm cho người người căm hận, có điều tên xấu xa này vẫn còn có chút bản lĩnh, phương diện quân sự triều đình khẩn thiếu người tài, mà hắn lại am hiểu về lĩnh vực này.
Cũng bởi vì thân phận của hắn, cộng thêm chút ít bản lĩnh cỏn con ấy, cho nên Long Khánh đế mới cái gì cũng biết, lại chỉ có thể mắt nhắm mắt mở làm như không thấy.
Lạc Đông Hải xem như là trưởng bối của Long Khánh đế, luận bối phận, hắn là biểu cữu của hoàng đế, thấy hoàng đế chưa bao giờ quản thúc chuyện của mình, lá gan cũng càng to hơn.
Ngày mùng 7 tháng 6 năm Bình An thứ 3, Lạc Đông Hải gây ra đại họa, chuyện này trong mắt Điền Trấn không tính là gì, trong mắt Hoàng thái hậu cũng không tính là gì, dù sao so với những chuyện xấu hắn đã làm có thể nói là không đáng kể chút nào, nhưng hoàng đế lại nghiến răng nghiến lợi đạp đổ thư án, trên mặt đất tấu chương tán loạn, hoàng đế còn không hả giận xông lên giẫm thêm vài cái.
Tần công công đứng ở bên nhìn, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.
Mùng 7 ngày đó, Lạc Đông Hải tự tiện xâm nhập hoàng cung vào giờ giới nghiêm, hộ vệ canh gác tiến lên ngăn cản, lại bị hắn vung roi quật ngã trên mặt đất, một hộ vệ khác chạy tới can ngăn, cũng bị hắn hung hăng càn quấy tới cực điểm đánh đến hôn mê, những người khác e ngại thân phận của hắn không dám ngăn lại, cuối cùng để hắn nghênh ngang rời đi.
Có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, hộ vệ cửa cung cũng có thể coi như bộ mặt của hoàng cung, có đại thần nào lại dám khinh thị, cũng chỉ có kẻ như Lạc Đông Hải mới dám ngạo mạn như thế.
Nếu là người bình thường, hoàng đế nhiều nhất chỉ là cười lạnh mấy tiếng, nhịn một chút đợi sau này từng cái thanh toán, nhưng lần này, Lạc Đông Hải xem như giật râu lão hổ, bởi vì người bị hắn quất đến hôn mê chính là Tống Bình An.
|