Cấm Cung
|
|
.
Đối với việc xử trí Mộ Dung gia, phương thức Diệp Hoa lựa chọn là tốc chiến tốc thắng, có điều trên thực tế, y hết lần này đến lần khác vấp phải vô số phản đối từ những người ủng hộ Mộ Dung nhất tộc. Mặc dù giang sơn là của y, nhưng nhân tâm mỗi người mỗi khác, y cũng không thể khiến người trong thiên hạ đều nghe lệnh mình, đồng thời, nhân tâm cũng là thứ cực kỳ quan trọng, có thể giúp y ngồi trên long ỷ càng lâu càng ổn, cho nên y lại càng không thể tùy ý vọng động.
Tất cả những người phản đối đều giống như Trịnh Dung Trinh, đối tội mưu phản của Mộ Dung gia tỏ vẻ hoài nghi, càng đối việc Mộ Dung gia thuê sát thủ hành thích quân vương tỏ vẻ hoài nghi, bọn họ nói, Mộ Dung gia tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Nghe những người đó tấu trình, hoàng đế trên mặt mang mỉm cười, trong lòng lại một mảnh lãnh ý, Mộ Dung gia sẽ không làm như vậy, nói cách khác, là chỉ trích hoàng đế cố ý hãm hãi bọn họ?
Mặc kệ sự thật rốt cuộc là gì, ngôn luận này cũng đã làm cho hoàng đế trong cơn giận dữ xé bỏ không biết bao nhiêu tấu chương cầu tình.
Mộ Dung gia hành xử điệu thấp, cũng có công lớn là từng cứu vãn hoàng triều khi lâm vào khốn cảnh, công lao không thể bỏ qua, thậm chí còn đủ bù tội, hiện tại hết thảy chứng cứ cũng không quá mức rõ ràng, hoàng đế lại cứng rắn muốn đẩy Mộ Dung gia vào chỗ chết, làm vậy là thiên lý bất dung!
Ngôn từ kịch liệt một ít, đã bất chấp có thể bị tù tội trực tiếp mắng lên, hoàng đế biết sau, án thư xử lý chính sự không biết đã bị giận dữ đạp đổ mấy lần.
Cũng không biết là ai ngấm ngầm truyền tin, ngay từ đầu hoàng đế ẩn ẩn phát giác khi xử lý Mộ Dung gia sẽ có tình huống như vậy xảy ra, cho nên lúc trước phái binh đi vây bắt, còn khẩu dụ cho tướng lãnh dẫn quân nếu có phản kháng cho phép tiền trảm hậu tấu, chính là để tránh đêm dài lắm mộng. Nhưng mà kỳ quái là, đương thân quân đuổi tới, Mộ Dung nhất tộc từ trên xuống dưới như đã sớm biết trước, im lặng tùy ý quân đội xông vào nhà bắt người giam giữ, không có chống cự, không có ồn ào, thậm chí cả tiểu hài tử mới được mấy tuổi cũng chỉ là mở to hai mắt nhìn xem một đám binh sĩ như lang tự hổ xông đến vây phủ…
Cho nên Mộ Dung nhất tộc cứ như vậy bị áp giải vào kinh, không ai ở trên đường phát sinh bất cứ cái gì ngoài ý muốn, ngay cả hoàng đế cũng khiếp sợ vạn phần, đồng thời, càng cảm thấy sự uy hiếp đáng sợ từ Mộ Dung gia.
Vào kinh sau, y càng muốn động thủ, người phản đối lại càng nhiều, ngay từ đầu chỉ là quan viên triều đình, về sau là võ lâm nhân sĩ, lại sau nữa là hàng thần lĩnh quốc, cho tới hiện tại, đã là cử quốc kinh động, nếu không có độc thủ trợ giúp, chuyện này sao có thể lan truyền nhanh đến vậy.
Hoàng đế biết rõ, không nên làm như thế, đối phó Mộ Dung gia, về công về tư, y một mực muốn giải quyết nhanh chóng trước khi tin tức truyền đi, nhưng hiện tại, y không thể không một kéo hai kéo, thậm chí tùy thời đều có thể vì chứng cứ không đủ mà phải thả Mộ Dung gia cùng những người liên can.
Diệp Hoa không có suy nghĩ quá lâu, liền đoán ra được người có lí do làm việc này, cũng có bản lĩnh làm việc này. Mặc dù người đó hôm nay đã là nửa ẩn cư, càng đối sự vụ trong triều chẳng hề quan tâm, nhưng mà…
Ngay từ đầu hoàng đế đã biết, y không phải đang đấu với Mộ Dung gia, mà là đấu với người nọ, đấu, không chỉ là hoàng quyền y nắm trong tay, mà còn cả tương lai.
Trước mắt cục diện này thật sự bất lợi với y? Thế thì chưa hẳn! Hoàng đế âm trầm lạnh lùng cười. Y mưu đồ nhiều năm, lần này, sao có thể dễ dàng buông tay?
Muốn chứng cứ phải không? Chứng cứ Mộ Dung gia mưu phản, ám sát thiên tử không xác thực không thể căn cứ, vậy chứa chấp bao che khâm phạm của triều đình thì sao?
Hoàng đế ném vấn đề này ra ngoài, tất cả nghẹn họng, hoàng đế không đưa ra được chứng cứ Mộ Dung gia mưu phản ám sát, bọn họ cũng không đưa ra được chứng cứ xác thực Mộ Dung gia vô tội.
Nhưng tội chứng bao che khâm phạm lại là sự thực, khâm phạm đó chính là con trai thứ hai của Võ quan Khang Định Thủ – một trong bốn bị đại thần năm ấy có ý đồ mưu quyền soán vị! Năm đó Khang gia bị sao trảm, con thứ của hắn trùng hợp có việc bên ngoài tránh được một kiếp, triều đình ban phát lệnh truy nã, có điều vẫn không thể tìm được, chẳng ai ngờ rằng, hắn cư nhiên chạy trốn tới Mộ Dung gia, hơn nữa sửa lại danh tính trở thành hiền tế ở rể của Mộ Dung gia tộc!
|
Triều đình trọng phạm trốn trong Mộ Dung gia, nói Mộ Dung gia không biết, đây là điều không thể, dù sao lệnh truy nã dán ở khắp nơi, ai tin Mộ Dung gia thật sự không có một người biết rõ? Nếu là biết còn chứa chấp bao che, chứng minh cái gì? Một khâm phạm triều đình, phụ thân đã chịu trảm thủ với tội danh mưu quyền, làm con tự nhiên không thể phiết thanh quan hệ, Mộ Dung gia làm như vậy, chẳng lẽ không phải cũng có ý đồ đồng dạng?
Hoàng đế nghĩ như thế, nhưng người khác cũng không hẳn đều nghĩ như thế, huống chi những đại thần một mực phản đối y xử quyết Mộ Dung gia, bọn họ nói: “Đây bất quá là Thánh thượng ngài phỏng đoán thôi! Chứng cớ, chứng cớ!”
Hoàng đế biết, bọn họ muốn kéo.
Nhưng hoàng đế đã không muốn kéo, nếu bọn họ không đưa ra được chứng cứ, vậy dùng tội danh y nắm trong tay, có thể giết bao nhiêu tính bấy nhiêu, tổng tốt hơn nhiều so với kéo dài tới tình huống không thể đoán trước!
Chứa chấp khâm phạm của triều đình, những kẻ có liên quan, lập tức xử trảm hành quyết!
Những kẻ có liên quan là ai, chuyện chứa chấp khâm phạm nghiêm trọng như vậy, Mộ Dung gia chủ khẳng định biết? Huynh đệ ruột thịt của hắn khẳng định biết? Con cháu của hắn khẳng định biết? Vợ con của hắn khẳng định biết? Một đao kia xuống dưới, cho dù Mộ Dung gia không vong, cũng đã thành cây khô bị bào, chẳng thể sống lâu.
Hoàng đế hạ lệnh, lập tức có người đi làm, cơ hồ là đồng thời, một tin tức truyền tới tai y, Tống Bình An mất tích, ám vệ bảo vệ hắn toàn bộ phơi thây hoang dã.
Tim hoàng đế xoạt một cái, như rơi vào hầm băng.
|
Cấm cung – chương 23 – thượng:
Tống Bình An mất tích, ám vệ bị giết, sự đả kích này quả thực không nhỏ, hoàng đế chỉ cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Vào thời khắc mấu chốt lại xảy ra chuyện như vậy, hoàng đế nghĩ như thế nào đều cảm thấy chỉ có một người có lý do cùng bản lãnh làm được việc này.
Y cho tới bây giờ chưa từng dám đánh giá thấp đối thủ, nhưng y cho tới bây giờ cũng chưa từng đoán trước được, người nọ lại biết rõ sự tồn tại của Bình An!
Là lúc nào, người nọ rốt cục từ khi nào thì biết đến Bình An?
Hoàng đế phù trán khổ tư, đột nhiên, một màn chứng kiến trước Càn Thanh cung hiện lên trong đầu, lúc trước còn cho là trùng hợp, nhưng hiện tại đâu thể nào là trùng hợp, khắp nơi đều lộ ra dấu vết cố ý an bài.
Diệp Hoa biến sắc, xông ra ngoài điện gọi to: “Người tới!”
Rất nhanh, thị vệ mấy ngày trước Diệp Hoa nhìn thấy ngoài điện được dẫn đến, Diệp Hoa bình tĩnh đợi hắn quỳ lạy xong, lệnh hắn ngẩng đầu. Ngày ấy chỉ là thoáng liếc nhìn, cảm thấy có vài phần giống nhau, nhưng hôm nay nhìn kỹ, lại thấy thị vệ này càng giống Dương chiêu dung hơn.
Hoàng đế nghiêm mặt nói: “Ngươi tên gì?”
Người quỳ phía dưới sợ hãi đáp: “Hồi hoàng thượng, ty chức họ Dương, danh Tử Nguyên.”
“Dương Tử Nguyên.” Hoàng đế lẩm bẩm lặp lại, nhìn xuống, khiêu mi hỏi: “Ngươi cùng Dương chiêu dung có quan hệ như thế nào?” Lớn lên như thế, lại đồng họ đồng danh, thật sự rất khó làm người ta không liên tưởng.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Dương chiêu dung là tỷ tỷ của ty chức.” Thị vệ trẻ tuổi rất là kinh hoảng, thanh âm phát run, không rõ hoàng đế đột nhiên truyền triệu hắn đến có việc gì, chỉ phải nhất nhất chi tiết trả lời.
Hoàng đế đặt tay lên bàn, lãnh hỏi: “Ngươi như thế nào tiến cung làm việc, là tỷ tỷ ngươi an bài?”
Chẳng lẽ hắn không nên tiến cung làm việc? Tiểu thị vệ lập tức sợ tới mức mặt trắng bệch như giấy, lắp bắp không rõ ràng, “Hồi…Hồi Hoàng thượng….Ty chức thật sự..thật sự cũng không rõ ràng….Tỷ tỷ….Không…Dương chiêu dung nói trong nội cung có người giúp ty chức tìm chức thị vệ…để cho ty chức vào cung..thật sự là chưa được vài ngày…Không biết làm sai chuyện gì, cầu Hoàng thượng thứ tội!”
Mới đến vài ngày? Danh ngạch tùy cận bảo vệ hoàng đế là mơ ước của chúng thị vệ trong nội cung, mỗi lần tuyển chọn đều là chen phá đầu mới giành được một chỗ, hơn nữa danh ngạch đếm lên đếm xuống cũng chỉ có bằng đấy người, có thị vệ có khi cả đời đều không chờ được đến phiên, cũng có thị vệ có được cơ hội một bước lên mây, nhưng tiểu thị vệ này mới đến vài ngày đã được an bài đến Càn Thanh cung bảo vệ hoàng đế, như thế nào không khiến người ta nghi hoặc.
Nhưng hoàng đế hoàn toàn không hề nghi hoặc, bởi y biết rõ, trong nội cung có một người có bản lĩnh làm như vậy.
Y chỉ là có chút không rõ, người nọ tại sao phải để đệ đệ của Dương chiêu dung làm thị vệ, hơn nữa còn là làm thị vệ trong Càn Thanh cung.
Lại ngẩng đầu nhìn kỹ khuôn mặt thị vệ nọ vì bối rối mà xanh trắng giao thoa, rất giống Dương chiêu dung, đồng dạng cũng có vài phần bóng dáng của Tống Bình An. Diệp Hoa nghĩ thầm, người nọ rốt cục muốn làm gì? Là muốn nói cho y biết, nàng đã biết sự tồn tại của Tống Bình An?
Nhưng ý nghĩ đó rất nhanh đã bị y phủ quyết, vì nếu chỉ là cảnh cáo, thì cần gì phải bắt Tống Bình An đi?
Nàng rốt cục muốn nói cho y cái gì?
Hiện tại Bình An sinh tử chưa rõ, Diệp Hoa vô cùng nôn nóng, nhưng y bức bách bản thân phải tỉnh táo, bởi vì đối thủ có lẽ đang tại mắt lạnh chờ y rối loạn, chớp thời cơ hành động.
Tại sao phải chọn một người giống Bình An, tại sao phải dùng thân phận thị vệ___
Suy nghĩ hỗn độn đột nhiên xuất hiện một tia sáng, Diệp Hoa thân thủ đi bắt, rốt cục đã hiểu, chỉ có điều, sự lĩnh ngộ này không gây cho y mừng rỡ, mà ngược lại, sắc mặt y càng ngưng trọng, quét quanh điện một vòng, không thấy người kia, tâm Diệp Hoa càng lạnh.
Y đã biết người nọ muốn nói cho y cái gì.
|
Nàng tại bình tĩnh nói cho y biết: [Diệp Hoa, thị vệ có vài phần giống Tống Bình An bị Thái hậu ban chết kia, cũng là ta phái tới.]
Nói cách khác, nàng ngay từ đầu đã biết Tống Bình An tồn tại, mà người sớm nhất biết đến Tống Bình An, trừ y ra, chính là Tần công công – Tần Nghi.
.
Bình An tỉnh, nhưng đầu vẫn rất nặng rất nặng, tựa như bị rót chì vào, không chỉ nặng, còn có chút đau nhức. Bình An giãy dụa đứng dậy, rên rỉ đi nhu nhu trán, bên tai truyền đến tiếng đinh đương rất nhỏ làm hắn dừng lại động tác, chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một lão phụ mặc tố y ung dung ngồi bên cửa sổ, tay nâng chén lẳng lặng uống trà.
Thấy Bình An nhìn về phía mình, lão phụ nhân mỉm cười, nói: “Tỉnh?”
Bình An đề phòng nhìn nàng, không nói gì.
Lão phụ nhân lắc đầu, lại uống một ngụm trà: “Thanh niên khỏe mạnh như ngươi, không lẽ còn sợ một lão nhân nửa bước đã vào quan tài như ta sao?”
Bình An nhịn không được, hỏi: “Ngươi là ai?”
Lão phụ lạnh nhạt cười, “Ta là nãi nãi của Diệp Hoa.”
Bình An sững sờ, thật lâu sau mới định thần lại, thân thể lảo đảo một chút, lại vội vàng ổn định, cũng không quản bản thân suy yếu, bò xuống giường, thẳng tắp quỳ xuống trước mặt lão nhân: “Tiểu nhân Tống Bình An, khấu kiến Thái hoàng thái hậu!”
Lão nhân từng ngụm từng ngụm uống trà, mặc cho Bình An quỳ rạp trên mặt đất, nửa ngày cũng không để ý đến hắn, càng không gọi hắn đứng dậy. Thân thể Bình An vốn có chút không khỏe, lại quỳ xuống lâu như vậy, càng cảm thấy choáng váng, nhưng người trước mặt chưa lên tiếng, hắn lại khó chịu mấy cũng không dám động.
Thời gian qua gần nửa nén hương, đầu gối Bình An tê nhức, lão nhân mới nói: “Chỉ bằng một câu, ngươi liền tin tưởng ta sao?”
“Cái..cái gì?” Bình An nghi hoặc không hiểu.
Khóe miệng lão nhân giật giật: “Không bằng không chứng, ngươi liền khẳng định ta là Thái hoàng thái hậu?”
“Cái này….” Bình An ngẩn ra. Trong lòng hắn, hoàng đế là hoàng đế, thiên hạ chỉ có một người, không ai dám giả mạo, kẻ dám cả gan xưng đế chỉ có tử tội mà thôi. Hoàng đế không thể giả mạo, vậy thân nhân của hoàng đế, ai lại dám giả mạo?
Nhìn hắn ngơ ngẩn không biết làm sao, lão nhân nở nụ cười: “Bọn họ đều nói, ngươi rất ngốc, ta còn cho là nói quá, giờ gặp, mới biết được, bọn họ quả thực là ăn ngay nói thật.”
“Thái hoàng thái hậu….” Bình An vẫn là không hiểu ra sao.
Lão nhân thở dài một hơi, “Được rồi, ngươi đứng lên đi.”
“Tiểu nhân tạ ơn Thái hoàng thái hậu.” Quỳ đã khó chịu, giờ đứng lên, lại mất không ít sức lực, cuối cùng cắn cắn răng một cái, một hơi đứng thẳng dậy, nhưng đầu lập tức choáng váng, làm hắn cảm giác trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa lại quỳ xuống.
Lão nhân liếc mắt nhìn hắn, hướng hắn khoát khoát tay, nói: “Ngồi đi.”
“Tiểu nhân không dám.” Bình An cúi đầu, tự giác thân phận hèn mọn, không dám ngồi.
Thấy hắn đứng im không nhúc nhích, thanh âm của lão nhân tức thì dẫn theo chút lãnh ý: “Như thế nào, có phải là cảm thấy ta già rồi, không có bản sự, lời nói không cần nghe?”
Bình An sợ tới mức lại phác thông quỳ xuống, liên tục dập đầu: “Thái hoàng thái hậu, tiểu nhân tuyệt đối không có ý nghĩ như vậy, tiểu nhân chỉ là thấy mình thân phận đê tiện, nào có tư cách ngồi trước mặt ngài…”
Ánh mắt của Thái hoàng thái hậu quét trên mặt hắn một lượt, không tiếp tục dây dưa về vấn đề này, thản nhiên nói: “Ngươi đứng dậy.”
|
Bình An không dám chậm trễ, nhanh nhanh chóng chóng đứng dậy.
“Ngồi.” Lão nhân tùy ý chỉ một cái ghế trước mặt.
“Tiểu nhân tạ ơn Thái hoàng thái hậu.”
Bình An vẫn còn chút do dự, vụng trộm liếc nhìn sắc mặt của nàng, bình thản mang theo túc mục, không hiểu sao khiến tim hắn đập nhanh, lần này chỉ phải ngoan ngoãn ngồi xuống, mông hơi chút dính vào mép ghế, không dám ngồi toàn bộ.
Hắn ngồi xuống xong, lão nhân liền hỏi: “Muốn uống trà?”
Bình An khẩn trương lắc đầu: “Không, không cần, tiểu nhân không khát, tạ ơn Thái hoàng thái hậu ban cho.”
Lão nhân thản nhiên nói: “Cũng không phải chỉ có khát mới uống trà.”
“Cái gì?” Bình An vẻ mặt mờ mịt.
Lão nhân làm như thở dài một hơi, đặt chén trà xuống, tự mình rót đầy một chén, đưa tới trước mặt Bình An, nói: “Ngươi bị hạ mê dược, bây giờ tuy tỉnh, đầu vẫn có chút choáng váng đau nhức đi, uống một ngụm trà có thể tỉnh thần.”
Thái hoàng thái hậu rót trà cho mình, Bình An sợ hãi vạn phần, không dám từ chối cũng không dám tiếp, sợ tới mức lại muốn quỳ xuống, bị một tiếng quát nghiêm khắc kịp thời ngăn lại, cứng ngồi trên ghế, tiến thoái lưỡng nan.
Lão nhân lại đẩy chén trà về phía hắn, nghiêm thanh nói: “Nhận lấy đi.”
Bình An vội vàng tiếp vào tay.
“Uống trà.”
Bình An lập tức cứng ngắc đưa lên miệng uống, nước trà hơi nóng, một ngụm uống hết, lại một ngụm thiếu chút nữa phun ra, lấy tay bụm miệng, nghẹn đỏ mặt, thật vất vả mới nuốt xuống dưới, muốn mở miệng khà khà đầu lưỡi, lại sợ vô lễ trước mặt Thái hoàng thái hậu, chỉ phải tiếp tục trướng bừng mặt cứng ngắc nhịn xuống.
Thái hoàng thái hậu từ đầu tới đuôi nhìn xem phản ứng của hắn, lông mi hơi hơi nhướn lên, thần sắc có chút dở khóc dở cười.
Hẳn là thật không nghĩ tới, sẽ có một người ngốc đến vậy đi.
Tiện đà lại cảm khái, cũng chỉ có người như thế, mới có thể làm cho đứa nhỏ tính cách lãnh ngạnh kia rửa mắt mà nhìn, bận tâm đến thế.
Thế gian đều theo đuổi thứ mình không có.
Có lẽ là hướng tới, có lẽ là chờ mong, cũng có lẽ là an ủi.
Lão nhân lại rót đầy chén cho mình, một lần lại một lần thổi lá trà nổi trên mặt nước, mặc cho không khí ngưng trọng bao lấy hai người.
Bình An càng ngày càng cảm thấy bất an, trong đầu hắn có rất nhiều nghi vấn, tại sao hắn lại ở nơi đây, Thái hoàng thái hậu vì sao cũng ở chỗ này, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì….Nhưng dù có nhiều nghi vấn đến đâu, hắn cũng không dám mở miệng hỏi lão nhân trước mặt.
Nàng là Thái hoàng thái hậu, hoàng tổ mẫu của đương kim thiên tử, người đã từng cùng Hoàng thái tổ chinh chiến sa trường, trước sau đến đỡ hai vị ấu đế đăng cơ, chống lại đám đại thần lòng muông dạ thú, ý đồ mưu nghịch, một vĩ nhân đã từng sất trá phong vân, sau khi thanh trừ họa lớn, mới dần dần ẩn lui.
Hoàng đế chưa từng nhắc tới Hoàng tổ mẫu của y với Bình An, thế nhân nhắc tới nàng, nhiều là kính nể, còn trong tưởng tượng của Bình An, nàng hẳn là nghiêm khắc, hẳn là một thân hoa phục, bễ nghễ thiên hạ….
Nhưng mà trên thực tế, nàng thần thái ung dung, một đầu tóc bạc, trát một chi xanh biếc ngọc trâm, một thân tố y, quanh người như có như không mùi đàn hương, không khác gì một đại gia chủ mẫu bình thường, thậm chí còn mộc mạc hơn rất nhiều.
“Đang suy nghĩ cái gì?”
Lúc này mới ý thức được mình cư nhiên vô lễ nhìn lão nhân ngẩn người, Bình An có chút khốn quẫn, lúng ta lúng túng nói: “Hồi Thái hoàng thái hậu, tiểu nhân không nghĩ gì cả.”
Lão nhân lại hiểu ý cười, nói: “Có phải đang nghĩ, ta sao lại không hề có nửa điểm như một Thái hoàng thái hậu đi?”
Bị nói trúng tâm sự, Bình An xấu hổ không biết nên nói như thế nào.
Lão nhân tay nâng chén trà thở dài: “Nếu không có thân phận Thái hoàng thái hậu, ta cũng chỉ là một lão phụ bình thường thôi…Nhiều khi, người luôn thân bất do kỷ, rất nhiều chuyện, cũng đều là bất đắc dĩ.”
“Không nói nó nữa.” Lão nhân thoáng dừng một chút, nhìn sang Bình An: “Tống Bình An, ngươi có biết tại sao ta sai Tần Nghi đưa ngươi đến đây không?”
Bình An đương nhiên là không biết, vì vậy hắn thành thật lắc đầu, trả lời: “Hồi Thái hoàng thái hậu, tiểu nhân ngu dốt, xin người nói rõ.”
Thái hoàng thái hậu thâm sâu cười, không hề quanh co lòng vòng, gọn gàng dứt khoát nói: “Ngươi rất quan trọng, ta muốn bắt ngươi đến đánh cuộc, đánh cuộc trong lòng Diệp Hoa ngươi có bao nhiêu cân nặng. Dùng tính mạng của một mình ngươi, xem có thể trao đổi tính mạng của hơn một ngàn người Mộ Dung gia hay không!”
Cho dù là một hồi đánh cuộc, nếu không có khả năng giành phần thắng, thì sao dám dễ dàng hạ chú?
|