Chương 80: Phiên ngoại
Thi Vô Đoan ngày bé từng uống nhầm lưu phong lộ, suýt nữa mất luôn cái mạng nhỏ, sau đó ước chừng là họa hại di ngàn năm, không cẩn thận sống lại, thành thể chất hư hàn, từ đây cũng rất sợ lạnh, vừa đến mùa đông là dễ dàng cảm mạo ho khan.
Về sau y trưởng thành, làm chuyện xấu đến mức bị sét đánh, lại suýt nữa đánh mất luôn cái mạng nhỏ, sau đó ước chừng vẫn là họa hại di ngàn năm, không cẩn thận sống lại tiếp, lấy một đoạn thần mộc của đại tông chủ làm căn cơ để tạo một thân thể mới, từ đây vừa sợ lạnh vừa sợ nóng, thật sự coi mình thành thực vật, tam cửu tam phục đều không ra khỏi phòng.
Bạch Ly từng rất lo lắng, đặc ý lên Đại Bồ Đề sơn một chuyến, cẩn thận quan sát cây bồ đề thần mộc kia, phát hiện người ta vừa không sợ lạnh cũng chẳng sợ nóng, lúc mùa hè theo cỏ cây cùng nhau sinh trưởng, lá cây tỏa hương, thời điểm mùa đông đại tuyết phong núi nó vẫn xanh ngắt bất tử.
Y hết sức nghi hoặc hỏi đại tông chủ đây là chuyện thế nào: “Vì sao y vừa đến mùa đông là sẽ cảm thấy rất lạnh?”
Đại tông chủ trả lời: “Thời điểm mùa đông ngươi cũng sẽ cảm thấy rất lạnh.”
Vì vậy Bạch Ly lại hỏi: “Thế vì sao y vừa đến tiết tam phục thì không có tinh thần?”
Đại tông chủ nói: “Con người ta tới tiết tam phục đều sẽ không có tinh thần.”
Bạch Ly ngẫm thử, cảm thấy có đạo lý, song vẫn chưa yên tâm, liền nói: “Nhưng mà y trước kia không có yếu ớt như vậy.”
Đại tông chủ ngắn gọn trả lời: “Ba ngày không đánh, leo nóc lật ngói.”
Bạch Ly nhìn ông ta một cái, liên tưởng chuyện lần trước lão đầu tử bảo mình bện cỏ, cảm thấy ông ta trừ bịp người và đánh rắm ra thì chẳng biết cái khỉ gì hết, bèn bỏ đi.
Thi Vô Đoan ngày xưa không thể tự do, nhưng trước mắt rốt cuộc tự do, cũng chẳng thấy y đi khắp trời nam biển bắc, ngược lại sống những ngày đại môn không ra nhị môn không bước, thời điểm lạnh không ra cửa, thời điểm nóng không ra cửa, thời điểm trời mưa trời gió cũng không ra cửa, phải trời trong nắng ấm, có thái dương còn không được gắt lắm, y mới như một con rùa không mai, lười biếng ra khỏi tiểu viện giữa sườn núi kia mà tản bộ, đến hậu sơn lượn lờ.
Dường như “tự do” đối với y chẳng qua là một loại cảm giác.
Dùng lời của bản thân y mà nói thì là: “Điều này cũng giống như nếu nhốt ta trong một gian phòng, khả năng ta mỗi ngày đều liều mạng muốn chạy ra, thà rằng liều cá chết lưới rách cũng phải ra ngoài, nhưng nếu ta giống như bây giờ, muốn đi đâu thì đi, ta tối đa chỉ nghĩ một chút, nghĩ xong thì nhìn một chút, nắng gắt như thế, cũng sẽ lười động đậy.”
Lúc y nói lời này, hai người đang sóng vai nằm trên nóc nhà, trên đầu là ánh trăng tròn vành vạnh, chính giữa để một bầu rượu, quá nửa là bị Bạch Ly túm không buông, Thi Vô Đoan cũng chẳng tranh, dù sao rượu nhạt, không hề say người.
Bạch Ly nghe y nói thế liền bảo: “Vậy ngươi lại đây một chút.”
Thi Vô Đoan quay đầu nhìn đối phương, Bạch Ly nghiêng người, vươn dài cánh tay ôm lấy y, cọ cọ như làm nũng, sau đó cau mày trầm ngâm nói: “Ừm…”
Thi Vô Đoan hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Ly khá buồn rầu nói: “Ngươi nói thoạt nghe thì có lý, nhưng thực tế không phải như vậy.”
Thi Vô Đoan không hiểu: “Sao lại không phải như vậy?”
Bạch Ly nói: “Tỷ như ta hiện tại muốn ôm ngươi liền ôm ngươi, muốn sờ đâu thì sờ đó, nhưng vẫn không thỏa mãn, muốn làm chút chuyện khác.”
Y vừa nói vừa luồn tay vào vạt áo Thi Vô Đoan từ đường cổ áo, ngón tay dán trên trung y cọ tới cọ lui, nhưng không lần vào trong, miệng nhẹ nhàng gọi: “Vô Đoan…”
Thi Vô Đoan túm cổ tay y hỏi: “Ngươi đến kỳ động dục rồi à?”
Bạch Ly thẳng thắn nói: “Ta mỗi tối lúc ngủ bên cạnh ngươi đều muốn, nhưng ngươi ngủ quá sớm, sợ đánh thức ngươi cho nên ta phải nhịn.”
Nếu có người khác, cân nhắc giữ chút thể diện cho Thi Vô Đoan, Bạch Ly còn hơi đắn đo, lười đắn đo thì không nói câu nào, nhưng trong tiểu viện lưng chừng núi chỉ có hai người họ, dù sao bình thường Thi Vô Đoan sẽ không bởi vì vài câu nói mà giận dỗi y, vì thế có gì nói nấy.
Y nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Chúng ta ở bên nhau, chẳng lẽ vĩnh viễn không làm loại sự tình này sao?”
Thi Vô Đoan ngẫm thử, cảm thấy lời này có lý, bị y cọ tới cọ lui bản thân cũng rất khó chịu, vì thế dùng khuỷu tay chống lên nóc nhà, xoay người đè Bạch Ly, bàn tay đang nắm cổ tay y nhẹ nhàng dời lên trên một chút, cào cào lòng bàn tay Bạch Ly, nheo mắt cười nói: “Được lắm, thế ta hầu hạ Bạch gia.”
Yết hầu Bạch Ly gian nan động một chút, Thi Vô Đoan cúi đầu, không chút hoang mang liếm khóe miệng người nọ, thành thạo như tình thánh ngàn năm, Bạch Ly nhìn mặt y sát đến, nhắm mắt rồi lại lập tức mở ra, giống như không nhìn thấy y một cái cũng không nỡ.
Sau đó…
Sau đó Bạch Ly bỗng xoay người, đè tay Thi Vô Đoan nói: “Sao chân tay lóng ngóng thế?”
Thi Vô Đoan kiên nhẫn nói: “Tiểu nương tử, vi phu không phải chân tay lóng ngóng, là động chân động tay.”
Bạch Ly nói trắng ra: “Ngươi là làm bộ động chân động tay, kỳ thật cả động ở đâu cũng không biết nhỉ?”
Thi Vô Đoan đẩy y ra, dùng đầu gối tách chân y: “Ta biết!”
Bạch Ly một lần nữa bổ lên: “Ngươi biết cái rắm.”
Thi Vô Đoan hỏi ngược: “Chẳng lẽ ngươi biết? Là ai lần trước khiến ta sốt mấy ngày liền?”
Bạch Ly dừng một chút, giống như nhớ tới đoạn chuyện cũ kia, cảm thấy khá có lỗi với y, vừa thất thần như vậy, lại bị Thi Vô Đoan dùng sức mạnh đè lần nữa.
Vì thế Bạch Ly nhỏ giọng nói: “Ta biết… Lần trước làm ngươi bị thương, sau đó ta đã mua sách xem.”
Thi Vô Đoan dường như không nghe rõ, hoảng hốt nói: “Ngươi mua cái gì?”
“Sách trên phố.” Bạch Ly giống như chẳng mảy may cảm thấy đây là một chuyện rất đáng khinh, quang minh chính đại nói, “Chính là dạy hai người bên nhau nên làm như thế nào ấy, từng bước một đều có tranh, ta nhất nhất ghi nhớ rồi.”
… Như thể y xem không phải “Long dương mười tám thức” gì đó, mà là võ lâm bí tịch vậy!
Thi Vô Đoan hết nói nổi… Cái này y thật sự chưa từng xem.
Y trợn mắt, nhãn châu xoay tròn, hàng mi chớp chớp, phảng phất đồng bộ với hô hấp phả trên mặt người ta, chẳng biết có phải là nhớ lại thứ dạy trên sách kia hay không, Bạch Ly chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, hai tay liền từ sau lưng Thi Vô Đoan dời xuống, mò đến mãi giữa đùi…
Thi Vô Đoan lại đột nhiên nói: “Không được, ngươi là luận binh trên giấy.”
Vì thế hai người lại bắt đầu cấu xé, lăn qua lăn lại trên nóc nhà, kết quả chính là cùng nhau lăn xuống.
Bạch Ly ôm lấy y, nhẹ nhàng xoay người trên không trung, hai chân nhanh nhẹn hạ đất, ai ngờ một chân vừa giẫm lên vườn rau bên cạnh tiểu viện thì nghe có một tiếng vang nhỏ, một làn khói trắng từ dưới đất bốc lên.
Bạch Ly liền có dự cảm xấu –
Vườn rau trong tiểu viện nhà y không phải trồng rau mà là những lúc rỗi rãi Thi Vô Đoan dùng để loay hoay nghịch trận pháp.
Thi Vô Đoan chỉ cảm thấy cánh tay ôm mình buông lỏng, nếu không phải y phản ứng nhanh thì suýt nữa ngã nhào xuống đất. Sau đó y quay đầu lại… Chỉ thấy Bạch Ly giẫm một chân trong trận pháp do đám đá nhỏ bày ra, biến thành một ấu đồng trên dưới mười tuổi, búi tóc dáng vẻ người lớn, tai hồ lại chui ra từ đỉnh đầu, đang nhìn y bằng khuôn mặt không biểu cảm.
Thi Vô Đoan nhịn rất lâu, cúi đầu rồi lại ngẩng lên, rốt cuộc vẫn không nhịn được, lùi về sau hai bước mà phá lên cười.
Bạch Ly cả giận nói: “Cười cái…”
Vừa thốt ra y liền tự mình ngậm miệng, trong miệng phun ra chính là giọng trẻ con non nớt hệt như đang làm nũng.
Y hít sâu một hơi, cố hết sức hạ giọng cho trầm trầm mà nói: “Đây là thứ quỷ quái gì, mau mau giải cho ta.”
Thi Vô Đoan ngồi xổm xuống đất, chống cằm đánh giá y trên dưới một phen, nói: “Cái này à… Tên là Khổn tiên trận, mặc cho ngươi có năng lực lớn cỡ nào, giẫm vào đó, trong một canh giờ cũng mất hết tu vi, tiểu yêu thì bị đánh về nguyên hình, thiết nghĩ ngươi không thể biến thành tiểu hồ ly, chỉ có thể biến thành ấu đồng tai hồ thôi.”
Nói xong y dùng bàn tay nắm tai Bạch Ly mà xoa nắn trêu ghẹo một phen. Bạch Ly thoắt cái đỏ ửng mặt, ngoài mạnh trong yếu quát: “Đụng bậy cái gì!”
“Ôi chao, không thể đụng vào đây à?” Bạch Ly càng trốn, Thi Vô Đoan càng hăng hái.
Cạm bẫy lớn nhỏ trong vườn rau đều do nam nhân rảnh đến đau trứng này làm, dù là Bạch Ly cũng không dám tùy tiện giẫm bừa, chỉ có thể co tròn mặc cho chòng ghẹo, chẳng dễ dàng gì Thi Vô Đoan mới trêu đủ, khom lưng bế Tiểu Bạch Ly ra khỏi vườn, thấy y nhìn không chớp mắt mà ghi nhớ lộ tuyến dưới chân mình, liền biếng nhác nói: “Không cần nhìn nữa, cái này mỗi ngày đều thay đổi, với bộ óc mua rau cũng chẳng tính tiền được đó của ngươi là không hiểu nổi đâu.”
Bạch Ly nghiêng người cắn cổ y một cái.
Dù sao cũng không đau, Thi Vô Đoan liền vỗ lưng y nói: “Tức phụ, ngươi đừng sốt ruột mà, tuy rằng bộ dáng này từ nhỏ đã tuấn tú, nhưng vi phu sẽ không làm việc cầm thú như vậy đâu.”
Bạch Ly không nói không rằng, ẩn ẩn cảm giác được sức mạnh đang áp chế y, vì thế toàn tâm toàn ý đối kháng.
Thi Vô Đoan không hề có ý thức nguy cơ, bế Bạch Ly vào nhà, sau đó thả y lên giường, nhìn dáng vẻ hai chân không chạm đất của y, thật sự hết sức thú vị, vậy là lại cúi đầu trộm vui vẻ cả buổi, múc một chậu nước rồi cười hì hì dỗ: “Cục cưng ngoan, lau mặt xong cha cởi quần áo cho con.”
Bạch Ly hiện tại trong bộ dáng này, quần áo trên người thật sự quá dài quá rộng, quét hết xuống đất.
Lúc Thi Vô Đoan quay người đi, Bạch Ly liền cúi đầu nhìn chằm chằm ống tay áo của mình, chỉ thấy ống tay áo kia rung một chút, sau đó từ từ ngắn lại, biến thành vừa người.
Bạch Ly cũng không nói gì, trên mặt lại lộ ra nụ cười, chờ khi Thi Vô Đoan quay người lại, tay áo kia đã khôi phục nguyên trạng.
Y nghiêm túc ngồi đó, như một đứa trẻ giả làm người lớn.
Chờ khi Thi Vô Đoan lau xong mặt cho y như chơi búp bê, đưa tay muốn cởi quần áo trên người y, Bạch Ly lại giơ tay ngăn cản, nói: “Ngươi cởi trước.”
Thi Vô Đoan nhướng mày cười nói: “Ngươi cũng như vậy rồi, còn muốn làm gì nữa?”
Bạch Ly phớt lờ, lao tới tháo đai lưng của đối phương, Thi Vô Đoan giang hai tay như trêu y, mặc cho y loay hoay, thấy Bạch Ly muốn lột sạch mình mới chậm rì rì nói: “Được rồi được rồi, để lại cho ta một kiện, đêm lạnh.”
Chưa dứt lời thì đột nhiên trước mắt nhoáng lên, Bạch Ly quỳ trên đầu gối thình lình nặng hơn không ít, Thi Vô Đoan còn chưa kịp phản ứng đã bị ấn vai ghim trên giường, Bạch Ly khôi phục nguyên trạng cười khẩy nói: “Chút kỹ xảo vặt đó của ngươi, vây được người khác một canh giờ, chẳng lẽ cũng vây được ta sao?”
Thi Vô Đoan “A” một tiếng, lập tức thấy gió bẻ lái, so với hồi nhỏ bị đánh còn sửa nhanh hơn, miệng nói: “Ta sai rồi, ta sai rồi, a… tức phụ đừng lột nữa, lạnh… ê ê!”
Sau đó nữa thì… Dù sao Bạch Ly sẽ không để y bị lạnh, các vị hiểu hết mà, phi lễ chớ nhìn.
|
Phiên ngoại 2: Quy khứ lai hề
Năm tháng như nước róc rách.
Thái Tổ Cố Hoài Dương kiến lập Đại Nguyên, băng hà vào năm thứ mười ba, truyền ngôi cho Thái tử, Thái tử sửa niên hiệu thành “Đoan Thụy”, nghe nói là để tưởng niệm vị lục thúc khi tuổi nhỏ chỉ gặp được vài lần ít ỏi kia.
Năm Đoan Thụy thứ hai, phu phụ Đại tướng quân vương Mạnh Trung Dũng cáo lão, Hoàng đế nhiều lần giữ lại, vẫn cố từ, toại ân chuẩn.
Năm Đoan Thụy thứ sáu, Tam vương gia Lục Vân Châu bệnh mất, sống thọ và chết tại nhà, hậu nhân đánh giá: trung nghĩa cả đời, ngôn ngữ và thần sắc không giả dối.
Rất nhiều thứ đã xuất hiện, rất nhiều thứ đã biến mất, rất nhiều thứ đã hóa thành truyền thuyết.
Giống như Thi Vô Đoan từng trù tính, yêu tinh không còn xuất hiện ở nhân gian nữa, thỉnh thoảng có một hai tiểu yêu vào nhầm, cũng đều sẽ bị xử lý rất nhanh chóng, dần dà yêu tinh rốt cuộc chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thoại bản dân gian.
Giáo tông từng huy hoàng mấy ngàn năm, rốt cuộc theo từng thế hệ truyền thừa và quên lãng, biến mất khỏi ký ức của mọi người, thư sinh đời sau chỉ biết cái gọi là “giáo tông” chính là một đảng đặc biệt trong triều, không hề tin tưởng có việc tu đạo.
Nhân gian tiên ma cùng tồn tại trở thành một bí mật bị chôn giấu dưới ngàn thước.
Về phần những người vẫn đang còn sống, vẫn đang nhớ rõ, không còn sân khấu của họ, vì thế họ liền chậm rãi lui ra sau màn, biến thành “dị nhân lánh đời” trong truyền thuyết.
Cửu Lộc sơn dần thành hoang sơn, sau đó bị nhi tử của nhi tử của Thái Tổ hạ một đạo thánh chỉ, vạch đến cảnh nội Triều Châu bên cạnh, lệnh cho Tuần phủ Triều Châu dẫn người khai sơn, để nông dân địa phương trồng trà trên đây, không biết có phải là do linh khí nhiều năm trước mang máng ảnh hưởng, trà Cửu Lộc sơn vị ngọt mà hồi vị dài lâu, một độ từng là trà cống đại nội, tiểu viện đạo tổ chân nhân từng ở bị sửa thành một từ đường cung phụng “trà tiên”, cũng chẳng biết đạo tổ chân nhân tu hành dưới chín suối có nhận được hương khói hay chăng.
Đáy cốc Mật Tông bị một cơn lũ dữ hai trăm năm sau xô đổ, rồi sau đó bãi bể nương dâu mấy độ đổi dời, lại thành một nơi đạp thanh phong cảnh tuyệt đẹp.
Đại tông chủ Đại Thừa giáo tông từ lúc Hoàng đế Đoan Thụy tại vị đã sớm truyền ngôi cho đệ tử rồi phiêu nhiên vân du, có người nói ông chết ở hải ngoại, cũng có người nói ông tất lộ lam lũ, một thân một mình đến vùng Vân Hoang của Tây Nam truyền giáo, sau đó độ thế thành tiên, dù sao cũng không còn ai gặp lại nữa.
Đại Thừa giáo tông về sau mấy lần lên xuống, một độ bị người đời quên đi, một độ lại trở thành tín ngưỡng trên từ thiên tử trọng thần, dưới đến bách tính dân gian đều hết lòng tin theo, sau đó nữa, kính thiên địa, tôn vạn vật đã thành một môn học vấn cầu phúc tĩnh tâm, có nhất phái văn chương.
Nhưng mà mọi người không bao giờ còn biết hai chữ “giáo tông” từng có ý nghĩa gì.
Đó là… chuyện rất nhiều năm về sau.
Mà sáu ngọn ma sơn năm đó những người tu đạo cuối cùng đi trú thủ cũng chậm rãi bị quên lãng, dần dà, để giảm bớt dự toán của triều đình, chúng bị sửa thành trạm dịch.
Năm tháng xoay vần, gió sương trăm năm, năm đó Hạ Đoan Phương đem điển tịch Thi Vô Đoan lưu lại khắc hết lên đá, nét chữ trên đá rốt cuộc bị mài mòn, đến đây thì ngay cả cuộc đại chiến kinh thiên động địa kia cũng chẳng còn lưu lại một chút manh mối nào.
Dường như chưa bao giờ tồn tại vậy.
Ba chữ Thi Vô Đoan này, rốt cuộc còn lại một cái tên thần bí, hết thảy ghi chép về y, bắt đầu từ thiếu niên cổ quái Thái Tổ Hoàng đế nhặt được trong một trường bạo loạn, đến Thái Tổ phong vương phái tướng, một câu “như con em trẫm”, cho y một hư danh “Lục vương gia” làm kết.
Không có thừa kế, bởi vì y chưa có con nối dòng, không xây từ đường, bởi vì chẳng biết quê nhà y nơi nào.
Y giống như đến từ thiên ngoại, không khéo rơi vào nhân gian, chỉ làm khách qua đường một hồi, trừ thanh danh thì chẳng lưu lại gì cả.
Dần dà, đồn đãi về y rất nhiều, có người nói y là vương tôn quý tộc sa sút của tiền triều, có người nói y là do thần tiên phái tới để thay đổi triều đại, có người nói y chẳng qua là một mưu thần, đông đảo lời đồn về y thật sự là suy diễn chiếm đa số, nói quá sự thật. Về phần kết cục, cách nói chính thống là y chết trong trận chiến cuối cùng Thái Tổ dẫn binh vây đế đô Bình Dương, càng nhiều truyền thuyết dân gian nói y hiểu được đạo lý cùng hưởng lạc không bằng chung hoạn nạn, sau khi trợ Thái Tổ thành đại sự liền dẫn gia quyến ẩn cư sơn dã.
“Tiểu Ly Tử, qua đây xem này.”
Trong lán trà nhỏ bên cạnh cổ đạo, có hai người qua đường ngồi đó.
Mọi người qua lại đều phải nhìn cả hai một cái, chỉ thấy một người dáng dấp thiếu niên, đầu đội mũ che nắng, hai ống quần xắn lên một đoạn, ngồi trên ghế, một chân còn lúc lắc tới lui, tay cầm một quyển sách sử cũ nát chẳng biết kiếm từ đâu, sau lưng đeo một cây đàn hình thức cổ quái – nhìn giống sắt, lại thêm không ít dây so với sắt tầm thường. Một nam nhân khác dáng điệu thanh niên diện mạo rất tuấn mỹ, chỉ là đeo một cây trường cung, nhìn bộ dáng ấy, chưa biết chừng là người trong giang hồ, sợ rằng không dễ chọc.
Thiếu niên chỉ một đoạn trên sách mà đọc: “Lục vương Thi Vô Đoan, sinh mất không rõ, người này túc trí đa mưu, tướng mạo xấu xí, loắt choắt có tật, mặt nhọn như chuột…”
Nam tử đeo trường cung nọ sặc trà, vội giơ tay áo che khóe miệng dính nước, trong ánh mắt lộ ra một chút ý cười.
Thiếu niên hạ thấp giọng, phẫn nộ nói: “Hắn lại còn nói ta đầu hoẵng não chuột! Ta loắt choắt sao? Tướng mạo xấu xí sao? Nhìn như chuột sao?”
Nam nhân đeo cung nọ nhận lấy quyển sách, lật mặt bìa chỉ thấy trên viết: Nguyên thư, Hạ Đoan Phương.
Người dáng dấp thiếu niên kia lại là Thi Vô Đoan trong truyền thuyết đã chết một ngàn tám trăm năm, y nói: “Đi, chúng ta đi đào mộ tổ nhà họ Hạ.”
Bạch Ly nói: “Ngươi có thất đức không?”
Nói rồi y lật quyển sách nọ, một lát sau hơi nhướng mày nói: “Sao phàm là nhắc tới ngươi thì đều là minh khen ám chê vậy?”
Thi Vô Đoan nói: “Hừ.”
Bạch Ly ngẫm nghĩ một chút rồi gấp sách, lại hạ giọng thấp hơn mà hỏi: “Đúng rồi, Vô Đoan, có một việc, ta vừa mới định hỏi ngươi, hiện giờ ma sơn đã thay tên mấy lần, nơi trấn thủ lại thành trạm dịch mất, không có vấn đề chứ?”
Thi Vô Đoan xách bản “Nguyên thư” kia qua, bắt đầu xé sách với vẻ mặt đầy oán niệm, không chút để ý nói: “Có vấn đề gì? Ta năm đó dùng quỷ bàn giả mạo thiên tinh, đem Lục hồi hoạt trận lục đại chuyển hoán phong chết toàn bộ lối ra, sớm tách rời Ma Tông với nhân gian, bằng không ngươi cảm thấy ta dựa vào cái gì mà bị sét đánh?”
Bạch Ly im lặng giây lát, khó hiểu nói: “Thế sáu ngọn ma sơn là…”
“Đương nhiên là lừa họ.” Thi Vô Đoan thuận miệng nói, “Bằng không làm sao an bài những đạo hữu khá có bản lĩnh đó? Có thứ không ổn định này ở lối vào ma sơn, bọn họ đám đại trượng phu lấy thiên hạ hưng vong làm nhiệm vụ, tất nhiên phải quên mình vì người, kẻ giỏi lắm vất vả, ta không tìm việc cho họ, chẳng lẽ để họ ở trong triều tranh quyền đoạt thế, lại lập một số giáo tông mới, một lần nữa giở lại khuôn mẫu cũ sao? Đến lúc đó đại ca ta nếu muốn quét sạch, chưa biết chừng còn gánh tiếng ‘ăn cháo đá bát’.”
Bạch Ly: “…”
Giây lát sau y rốt cuộc không nhịn được nói: “Thiết nghĩ là Hạ Đoan Phương lúc tuổi già đã suy xét được.”
Thi Vô Đoan nói: “Thứ ta lưu lại không nhiều, nhưng nếu hắn đủ thông minh, có thể nghiên cứu minh bạch, chắc hẳn sau đó cũng hiểu được rồi.”
Bạch Ly dừng một chút rồi nói: “Hắn viết ngươi thành như vậy, đại khái bởi vì ngươi ở trong lòng hắn thật sự là tướng do tâm sinh.”
Thi Vô Đoan im lặng một hồi, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một lúc, giây lát sau ngẩng đầu nói: “Hạ Đoan Phương cả đời yêu tích góp, trong thời chiến tiểu kim khố đã rất khá, lão quỷ lúc sinh tiền nói với ta thế sự vô thường, chỉ có tiền vuông mới là vĩnh hằng, sau khi chết nhất định bồi táng rất nhiều, chúng ta có thể cướp phú tế bần, ngươi thấy sao?”
Bạch Ly: “…”
Có nháy mắt như thế, y còn cho là Thi Vô Đoan đang áy náy vì từng lừa cả đám người, lúc này y đã ý thức được là mình nghĩ nhiều.
“Ngươi còn được tiền nhang đèn tín đồ bỏ vào từ đường trà tiên trên Cửu Lộc sơn.” Bạch Ly nói hơi vô lực.
Thi Vô Đoan nói: “Sư phụ ta sẽ không để ý.”
“Ngươi còn bẻ một đốt của cây đại bồ đề trên Đại Thừa giáo tông.”
“Vốn là sinh cùng căn.”
“Ngươi đêm qua còn vẽ một trận pháp trên cửa lữ điếm ngủ trọ, khiến tiểu nhị đi đánh thức vòng quanh đó suốt hai canh giờ, sợ đến tè ra quần.”
“Đó là hắc điếm, ngươi uống rồi không nhận ra vị thuốc mê trong nước trà sao?”
“Ngươi chẳng qua là một khúc gỗ, sợ gì thuốc mê? Đụng phải người xấu kiểu này, một đao giết luôn là được.”
Thi Vô Đoan đúng lý hợp tình nói: “Thế thì có gì thú vị? A, đúng, ta còn để lại chiêu âm phù trên cửa nhà bọn họ, về sau ông chủ bộ dạng hệt như cái bánh bao thịt người kia mỗi ngày đều sẽ nằm mộng xuân.”
Bạch Ly thở dài hỏi: “Còn làm gì nữa? Ngươi không ngủ đàng hoàng, nửa đêm trèo tường ra ngoài làm gì?”
Thi Vô Đoan thành thật khai báo: “Còn đem một nửa chiêu âm phù khác dán lên cửa nhà Huyện lệnh, hai người bọn họ tối nay có thể gặp nhau, vừa vặn để quan phỉ một ổ danh chí thực quy, phải xem bản lĩnh bắt gian của bà chủ cọp cái kia.”
Bạch Ly không nhịn được cốc đầu y một cái, bình luận: “Lão quỷ rảnh đến đau trứng này.”
Thi Vô Đoan đứng dậy, lẳng quyển sách bị y xé làm từng mảnh vào lòng, dự định nhét vào trong quan tài của Hạ Đoan Phương, sau đó ném tiền trà xuống, cười nói: “Chê ta già? Thật đúng là hồng nhan chưa già mà ân đã đoạn trước.”
Bạch Ly bước đến cùng y sóng vai mà đi, không hề kiêng dè người khác, thoải mái kéo tay y nói: “Làm sao dám, ta không phải cũng già rồi sao?”
Thi Vô Đoan nghiêng đầu nhìn y một cái: “Lão bất tử.”
“Nếu không phải lão mà bất tử, bằng vẻ lười nhác đó của ngươi, cả đời cũng chẳng đi hết tam sơn lục thủy này.”
“Người dịch sống, cây dịch chết – ta hiện tại là một gốc cây.”
“Ta thấy ngươi dịch tới dịch lui sống cũng rất tốt, chỉ cần tưới chút nước xấu là đủ rồi…”
Họ khoan thai đi trên quan đạo bụi mù cuồn cuộn, không sốt ruột chút nào, dù sao tương lai còn dài.
Trên sử xanh chẳng qua vài nét ít ỏi, nhưng mà cái tên “Thi Vô Đoan” này sẽ khắc vào mỗi một tấc non sông.
Trường giang nước chảy ba nghìn dặm, trường không nguyệt minh ba nghìn dặm.
Mà hiện giờ, ân oán đã chết, chẳng qua muốn cùng ngươi làm một đôi lão ngoan đồng khiến người ta ghét thôi.
-Toàn văn hoàn-
|