Tổng Tài Rất Phúc Hắc
|
|
Sau khi nói xong liền cất bước đi ra ngoài, trong lòng vẫn là có chút thấp thỏm không yên. Nếu là trước đây, Hàn Triết Si nhất định sẽ cường thế giữ lại, nhưng là hiện tại sẽ không, từ lần trước Tống Tử Hàm nói với hắn: “Ta cho anh thứ anh muốn, anh buông tha ta.” Từ khi đó bắt đầu, Hàn Triết Si cũng không ép buộc cậu nữa.
Tống Tử Hàm đi rồi, Hàn Triết Si ánh mắt xem tivi dời tới cửa, nơi người nọ vừa rời đi.
Về đến nhà Tống Tử Hàm bị Ngô Thiến Linh lôi kéo hỏi một lần lại một lần, tổn thương trên tay là chuyện gì xảy ra, như thế nào bị như vậy. Điện thoại như thế nào tắt, mấy ngày nay ở nơi nào…
Tống Tử Hàm cũng biết, lại để cho mẫu thân đại nhân lo lắng. Vì vậy chậm rãi giải thích nói, điện thoại bị mất, mấy ngày nay ở nhà một người bạn, hắn bị bệnh nặng, tổn thương trên tay là cùng đồng sự đi quán đồ nướng không cẩn thận bị phỏng, hết thảy giải thích đều rất phù hợp lẽ thường, cho nên Ngô Thiến Linh liền tin tưởng.
Tống Tử Hàm tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra, Ngô Thiến Linh đã đem đồ ăn giữa trưa đun nóng, còn làm thêm một đĩa thịt bò xào. Tống Tử Hàm ngồi trên bàn ăn, đột nhiên nghĩ đến Hàn Triết Si mấy ngày gần đây đều ăn cháo.
Đang ăn cơm Tống Tử Hàm quay đầu hướng Ngô Thiến Linh nói: “Mẹ, ta có người bằng hữu bị bệnh nặng, đợi lát nữa ta còn phải đến thăm hắn, ngươi có thể làm súp được không?”
Ngô Thiến Linh nghe xong bằng hữu bị bệnh, liền hỏi: “Ai ôi!!! Bị bệnh gì ah. Nghiêm trọng không?”
“Không quá nghiêm trọng.”
Ngô Thiến Linh lau tay trên tạp dề, “Chờ ta đi mua con gà, với một ít nhân sâm, ngươi đợi lát nữa liền mang qua.”
Tống Tử Hàm khẽ cười cười, “Cảm ơn mẹ.”
Ngô Thiến Linh một bên cởi ra tạp dề vừa nói: “Cám ơn cái gì, không phải là chỉ là canh gà thôi sao, làm như chuyện lớn không bằng.”
Nồi canh gà phải nấu rất lâu, Tống Tử Hàm trước đi mua một chiếc điện thoại di động, rồi trở về đợi canh gà.
Canh gà của Ngô Thiến Linh Tống Tử Hàm ăn từ nhỏ đến lớn cũng không có chán, nếu Hàn Triết Si ăn sẽ là biểu lộ gì đây?
Tống Tử Hàm mang theo hộp giữ ấm, canh gà hầm bốn tiếng hương vị nồng đậm, từ lúc gà hạ nồi một giờ sau liền nghe thấy được mùi hương.
Bởi vì phải chờ canh gà, thời điểm Tống Tử Hàm đi đến nhà Hàn Triết Si, trời đã tối rồi.
Dùng chìa khóa mở cửa nhà Hàn Triết Si, lại phát hiện đèn đều không có mở. Ánh sáng máy tính chiếu lên gương mặt người nọ đang ngồi trên ghế sofa, tay trái bị băng bó, bàn tay phải quấn băng gạc tại trên bàn phím gõ.
Tống Tử Hàm trong chốc lát giật mình, người kia, như thế nào không yêu quý chính mình như vậy!
Mò tới bảng điện, Tống Tử Hàm dùng tay trái đang trống nhấn xuống công tắc, phòng khách lập tức liền sáng.
Người ngồi ở trên ghế sofa xem máy tính lúc này mới nghiêng đầu nhìn qua, “Đói bụng.”
Như một tiểu hài tử.
Tống Tử Hàm đi qua đem hộp giữ ấm đặt bên cạnh hắn, ngồi xuống, xoay mở nắp hộp giữ ấm, bên trong hương vị canh gà nồng đậm liền nhẹ nhàng bay ra.
Tống Tử Hàm nói: “Mẹ ta làm, anh nếm thử.”
Hàn Triết Si một tay cầm máy tính lên, Tống Tử Hàm thấy hắn muốn dùng cánh tay băng bó lấy máy tính ra, tay chân lanh lẹ giúp hắn cầm. Tổn thương trên bàn tay còn chưa khỏe, nếu như bị hắn hành hạ như thế, miệng vết thương sẽ sớm liệt mất.
Nhìn canh gà còn bốc hơi nóng, Hàn Triết Si nghiêng đầu nhìn Tống Tử Hàm, ” Ăn sao đây?”
Tống Tử Hàm lúc này mới kịp phản ứng, đem máy tính để ở trên mặt bàn, sau đó đứng lên, “Ta đi lấy chén.”
Mang chén tới, dùng thìa múc canh vào chén, sắc canh gà vàng nhạt tại dưới ánh đèn sánh mỡ, bên trong còn có mấy khỏa màu đỏ cẩu kỷ tử.
Múc một thìa canh đưa tới bên miệng Hàn Triết Si, Hàn Triết Si há miệng ăn xong, tại trong miệng dư vị một chút, giữa lông mày có chút nhíu lại.
|
Tống Tử Hàm hỏi: “Được không?”
Người nào đó trả lời: “So với em làm dễ ăn hơn.”
Tống Tử Hàm: “…”
Hàn Triết Si hơi ghé lại gần, “Lại đến.”
Tống Tử Hàm nhìn gương mặt hắn kề tới, trên làn da trắng nõn có mấy chỗ vết thương nhỏ hiện hồng, nhưng là cũng không ảnh hưởng tới đường nét khuôn mặt, nhìn gần hay nhìn xa vẫn là đẹp như thế.
Tống Tử Hàm vội vàng lại múc một thìa nữa đưa vào trong miệng của hắn, Hàn Triết Si há miệng nuốt xuống.
Ăn hai chén canh gà xong Hàn Triết Si hiển nhiên đối với canh gà mỹ vị đã không có bao nhiêu hứng thú, vì vậy liền nhìn vào gương mặt Tống Tử Hàm gần trong gang tấc.
Tống Tử Hàm đối diện với ánh mắt không rõ ý nghĩa của hắn, vừa mới nhẹ chớp mắt, khuôn mặt dễ nhìn của Hàn Triết Si tức thì càng gần, thân thể cách một chén canh gà, môi của hắn phủ lên.
Nhu hòa, nghiền chuyển, nhẹ vươn lưỡi ra liếm môi của cậu.
|
35. Nồng tình mật ý
Lúc tách ra, Hàn Triết Si liếm liếm khóe miệng. Tống Tử Hàm hơi khẽ mím đôi môi bị hôn đến ướt mềm, vẫn đang bưng chén canh gà mới uống một nửa, trái tim trong lồng ngực cuồng loạn không thể khống chế, nhưng vẫn là một bộ trấn định, đôi tay cứng ngắc rốt cục đã có tri giác, giật giật thìa trong chén, Tống Tử Hàm hỏi: “Canh gà còn muốn ăn hay không?”
Người nào đó vừa mới chiếm được tiện nghi liền vểnh chân bắt chéo, “Em có thấy ai ăn canh gà có thể no bụng sao?”
Giương mắt nhìn thoáng qua người vẫn là kiêu ngạo như vậy, cũng không nhìn lại một chút mình bây giờ còn là bệnh nhân, Tống Tử Hàm ôn nhu hỏi: “Anh muốn ăn cái gì, ta đi làm.”
Hàn Triết Si bàn tay hướng về phía laptop trên mặt bàn, Tống Tử Hàm lập tức buông xuống chén trên tay giúp hắn đặt laptop đến trên đùi của hắn. Động tác nhanh chóng.
Hàn Triết Si liếc cậu một cái, “Ăn cái gì cũng được, không phải cháo thịt nạc là được.”
Mấy ngày nay đều ăn cháo, buổi trưa hôm nay Tống Tử Hàm làm vẫn là cháo.
Tống Tử Hàm không biết làm nhiều món ăn lắm, làm món ăn ngon thì càng không. Thu chén trên bàn trà, Tống Tử Hàm đứng lên hỏi: “Cơm trắng thêm trứng luộc được không?”
Hàn Triết Si theo màn hình máy tính ngẩng đầu, “Tùy em, ăn không chết người là được.”
Yêu cầu rất đơn giản, chỉ cần ăn không chết người. Cho nên, không dùng độc dược có thể làm ra được món ăn hại chết người là một chuyện rất khó khăn.
Tại phòng bếp loay hoay thật lâu, Tống Tử Hàm cũng chỉ là có thể làm ra trứng tráng cùng rau xào, cuối cùng cảm thấy hơi thiếu chất, còn bỏ thêm thịt xào cùng rau.
Rất đơn giản hai đĩa đồ ăn, bày ở trên bàn cơm xa hoa, lộ ra có chút keo kiệt.
Hàn Triết Si nói, cùng nhau ăn.
Trước kia, cơ hội cùng người nhà ăn cơm rất ít, cơ hồ không có. Thời điểm ăn cơm cùng Tống Tử Hàm tại khách sạn trong chuyến đi công tác, hắn nói là hương vị gia đình.
Lúc ấy, Tống Tử Hàm không để ý, cho tới bây giờ vẫn không có nhớ tới.
Cổ ngữ có nói, họa vô đơn chí.
Mà không thể không nói chính là, cổ phiếu Hàn thị từ ngày hôm qua liên tục ngã. Bởi vì nguyên nhân trận đại hỏa kia, tổn thất nghiêm trọng, không thể kịp thời giao hàng cho khách, vốn đầu tư sản xuất thành phẩm không thể thu hồi, dẫn đến liên kết công ty tài chính đứt gãy. Công ty phụ trách tổn thất càng nặng, thời điểm cổ phiếu ngã xuống cổ dân nhao nhao bán ra cổ phiếu Hàn thị với giá thấp, ngã càng lợi hại.
Hàn Triết Si mang theo tổn thương đến công ty, mở cuộc họp ban giám đốc, thương thảo về sách lược cứu hậu quả của trận đại hoả lần này.
Liên kết giữa các công ty tài chính đứt gãy, trong thời gian ngắn không có khả năng tái sản xuất ra nhiều đồ gia dụng như vậy, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Chuyện vô cùng cấp bách bây giờ là tập trung tài chính, đồng thời cũng sẽ làm cho nợ càng tăng thêm. Hàn thị lần này tổn thất quá lớn, rất nhiều ngân hàng thật không dám mạo hiểm đầu tư.
Hàn thị bình thường cùng mấy công ty có quan hệ hợp tác mật thiết, hướng bọn họ cầu viện trợ không thể nghi ngờ là cái biện pháp tốt nhất bây giờ.
Tống Tử Hàm trở lại công ty đi làm, trưởng phòng kinh doanh vẫn rất chiếu cố. Ngày đó đem Tống Tử Hàm đến nhà kho giao hàng, biết rõ đã xảy ra đại hỏa, trưởng phòng kinh doanh trong lòng liền là áy náy, Tống Tử Hàm sau khi trở về, hắn liền vẻ mặt vui vẻ đón chào, còn rất tán thưởng cậu nghiêm túc làm việc.
“Đại nạn không chết tất có hậu phúc!” Ngô Trác Văn nói, sau đó ra hiệu trưởng phòng kinh doanh đang giáo huấn viên chức bên kia, “Ta xem, hậu phúc của ngươi rất có thể là được thăng chức.”
Hàn thị tổng tài đại nhân xông vào trong lửa cứu một viên chức nhỏ mọi người đều biết rồi, người sáng suốt đều sẽ cảm giác được ở trong đó có bí mật, không phải là thân thích thì cũng là người lão bản nhìn trúng.
Người như vậy, không thăng chức cũng khó.
Ngô Trác Văn còn nói: “Thăng chức cũng đừng quên ta.”
|
Tống Tử Hàm liếc hắn, căn bản không biết hắn đang nói thật hay nói giỡn.
Đỗ Hiểu Vân nói: “Lần này là lỗi của nhân viên quản lý nhà kho, đường dây điện cũ như vậy cũng không thay, đã dẫn đến hoả hoạn còn trốn tránh trách nhiệm, cuối cùng chính mình áy náy cũng chỉ có thể là từ chức thôi.”
Tống Tử Hàm không cùng Đỗ Hiểu Vân nói cái này, hỏi: “Lần này công ty tổn thất bao nhiêu?”
Đỗ Hiểu Vân nhìn thoáng qua bốn phía, xác nhận trưởng phòng kinh doanh không ở đây, nhàn nhàn nói: “Ngươi ngày đó đi giao hàng không biết, một nhóm hàng kia phần lớn là đồ điện rất giá trị, TV LCD cùng TV LED, thứ này ít nhất một kiện hàng cũng phải mấy ngàn a.”
Nhà kho kia ít nhất cũng có hơn vạn hàng, cho nên, tổn thất ngàn vạn trở lên.
Cũng khó trách đốt đi một đám hàng liền tạo thành liên kết công ty tài chính đứt gãy.
Tống Tử Hàm cũng biết, chuyện lần này rất lớn. Ngày hôm qua Hàn Triết Si vẫn làm việc trên máy tính thật lâu, mặc dù hắn cái gì cũng không nói, nhưng cậu cũng biết, công ty đã xảy ra chuyện rất lớn.
Đỗ Hiểu Vân dùng thìa quấy lấy coffee trong chén, nói: “Hắn rất si tình , ta không nghĩ tới hắn sẽ dũng cảm quên mình xông vào trong lửa đi cứu ngươi.”
Không chỉ là Đỗ Hiểu Vân không nghĩ tới, ngay cả Tống Tử Hàm cũng không nghĩ tới. Tại trong biển lửa, khi đó thần trí đã đạt đến cực hạn, lại thấy được hắn, mới đầu tưởng rằng chỉ là ảo giác, về sau mới biết không phải. Hắn đi nhanh tới ôm lấy cậu, xúc cảm chân thật.
Hàn Triết Si không phải một người hay biểu đạt tình cảm, có lẽ chính là lúc đó, mới biết được nguyên lai hắn quan tâm cậu đến như vậy.
Cổ phiếu Hàn thị liên tục ngã một tuần lễ, lại xuất hiện một nguy cơ cực lớn. Công ty Khải Nguyên cùng thuộc ngành sản xuất điện gia dụng mua vào cổ phiếu Hàn thị với số lượng lớn. Giống như là mưu đồ đã lâu, đến thời cơ đột nhiên bộc phát, công ty Khải Nguyên trên sàn chứng khoán thu mua cổ phiếu Hàn thị, trong vòng hai ngày liền thu mua 19% cổ phiếu Hàn thị.
Hàn thị được niêm yết trên sàn Nasdaq tại Mỹ (Sàn chứng khoán điện tử lớn nhất Hoa Kỳ), dựa theo quy định ở đó, nếu một công ty thu mua trên 20% cổ phiếu của một công ty khác, báo cáo tài chính của hai công ty sẽ hợp nhất, cho nên công ty Khải Nguyên lại vừa vặn dừng lại tại 19%. Nhưng là, sự thật cũng không phải là đơn giản như vậy, bởi vì công ty Khải Nguyên ở sau lưng còn đăng kí bốn công ty ảo (Hay còn gọi là công ty ma, công ty kinh doanh bất hợp pháp), vụng trộm thu mua cổ phiếu Hàn thị. Nếu các công ty ảo cùng công ty Khải Nguyên thu mua cổ phiếu, chiếm được trên 50% cổ phần của Hàn thị, như vậy Hàn thị cũng sẽ bị Khải Nguyên thôn tính.
Rất hiển nhiên, với tư cách cùng ngành, công ty Khải Nguyên lần này thu mua cũng không phải thiện ý. Trước kia, Hàn thị cùng Khải Nguyên chiếm đoạt thị trường tương xứng, nhưng mấy năm gần đây Hàn thị bởi vì đổi mới làm được tương đối khá, cho nên đã vượt lên đầu Khải Nguyên. Khải Nguyên tức thì theo sát phía sau, thực chất bên trong hận không thể đem Hàn thị khối thịt mỡ này làm của riêng, hôm nay Hàn thị vừa vặn vướng vào rắc rối, Khải Nguyên liền đánh bất ngờ, đại lượng thu mua cổ phiếu Hàn thị.
Công ty Khải Nguyên như cá gặp nước, trên tay nắm Hàn thị đại lượng cổ quyền, nếu cứ tiếp tục như vậy, đại cổ đông của Hàn thị sẽ thay đổi.
Tại thời khắc nguy kịch này, Hàn Triết Si cả ngày không có xuất hiện ở công ty. Năm ngày trước, Hàn Triết Si mang theo tổn thương tới công ty xử lý sự vụ, cùng ngân hàng hiệp đàm cho vay, họp ban giám đốc thương thảo kế hoạch cứu hậu quả trận đại hoả, cũng họp quản lý các phòng ban, áp dụng kế sách ứng đối khẩn cấp. Thế nhưng mà, duy chỉ có hôm nay, hôm nay hắn không có xuất hiện.
Trong công ty mọi người cũng đang thảo luận, lần này Hàn thị chỉ sợ thật sự muốn chắp tay dâng cho người khác rồi, xí nghiệp này của Hàn thị gia tộc cũng coi như xí nghiệp lão làng, có thể còn sống ba mươi năm tại thị trường điện gia dụng TQ xem như hiếm có khó tìm. Không nghĩ tới, cũng chỉ bởi vì một sai lầm mà đưa đến một xí nghiệp gia tộc cường đại rơi vào trong tay người khác.
Tống Tử Hàm ở công ty nghe mọi người thảo luận, trong nội tâm bất an. Gọi điện thoại cho Hàn Triết Si nhiều lần, kết quả đều không có người nghe.
Hàn thị mấy cái đại cổ đông đều tụ tập ở phòng họp công ty, mỗi người sứt đầu mẻ trán, người chủ sự Hàn Triết Si thì không thấy đâu. Có người nói hắn là sợ hãi, có người nói hắn là bỏ cuộc, cũng có người nói hắn là bị đả kích.
Cho dù là trên sàn chứng khoán, cổ phiếu Hàn thị đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhưng là công ty vẫn hoạt động bình thường. Trên thương trường công ty giang sơn đổi chủ đã không phải là chuyện gì kỳ lạ hiếm thấy, tại xã hội giao dịch tự do bây giờ, công ty xác nhập cùng thu mua đều là quá quen thuộc.
Công ty xác nhập cùng thu mua đối với quản lý cấp cao của công ty ảnh hưởng khá lớn, nhưng là đối với viên chức phía dưới ảnh hưởng ngược lại là không quá lớn. Giang sơn đổi chủ đối với bọn họ mà nói bất quá là người phát tiền lương thay đổi mà thôi.
|
Tống Tử Hàm nhìn dãy số trên điện thoại di động ngẩn người, Đỗ Hiểu Vân đưa lên một ly coffee cho cậu, “Thế nào, vẫn không có người tiếp?”
Tống Tử Hàm nhẹ gật đầu.
Đỗ Hiểu Vân nói: “Có lẽ hắn đi giải sầu rồi, không muốn có người quấy rầy.”
Đi ra ngoài giải sầu không giống phong cách của Hàn Triết Si, Hàn Triết Si bình thường bá đạo cường thế, gặp phải việc này, hắn sẽ làm như thế nào? Hai mươi lăm tuổi hắn đã là tổng tài xí nghiệp thượng thị, trên vai trọng trách so với bạn bè cùng lứa tuổi nặng hơn nhiều lắm. Mới vừa lên đảm nhiệm bất quá nửa năm, liền gặp loại đại sự này, hắn còn trẻ có thể có biểu hiện khác người nào không. Hoặc là, như bọn họ nói, chùn bước.
Viên chức phòng kinh doanh như là mở diễn đàn thảo luận tiền đồ Hàn thị.
Trưởng phòng kinh doanh vừa tiến vào văn phòng liền nạt, “Trò chuyện lớn tiếng như vậy, không cần công tác ah!”
Sau đó, phòng kinh doanh liền lập tức lặng ngắt như tờ.
Tan làm, Tống Tử Hàm ngay từ đầu liền muốn đi đến nhà Hàn Triết Si, nhưng là Ngô Thiến Linh gọi điện thoại tới, bảo hôm nay là sinh nhật Tống Kiến Hổ, muốn người một nhà tụ họp ăn một bữa cơm.
Trước kia, Tống Tử Hàm tan tầm xong chuyện đầu tiên là về nhà, nhưng là gần đây thời gian ở nhà rất ít, cơ hồ tan tầm đều là tới chiếu cố Hàn Triết Si. Nấu cơm cho hắn, tắm rửa cho hắn, dọn dẹp nhà cửa cho hắn.
Cho nên, Ngô Thiến Linh hôm nay mới cố ý gọi điện thoại nhắc nhở Tống Tử Hàm phải về nhà ăn cơm.
Ngô Thiến Linh làm một bàn nhiều món ngon mỹ vị, bình thường trong nhà có sinh nhật của ai, Ngô Thiến Linh đều làm một bàn tiệc. Nàng nói đi khách sạn ăn quá đắt, lại không vệ sinh, dầu ăn nhiều nguy hại cho sức khoẻ. Cho nên liền chính mình tự làm đồ ăn, chính mình làm cam đoan không có vấn đề.
Những năm qua đều là một nhà ba người, năm nay có thêm Đỗ Bái Thanh. Nữ hài điềm đạm nho nhã cũng giúp đỡ làm nhiều chuyện, cùng Ngô Thiến Linh đi mua đồ, phụ giúp Ngô Thiến Linh trong phòng bếp.
Ngô Thiến Linh còn cố ý chỉ vào một đĩa cá kho nói: “Cái này nha, là Bái Thanh làm, ta nếm đã qua, đặc biệt ngon.”
Những lời này là nói cho Tống Tử Hàm nghe, sau đó, Ngô Thiến Linh liền kẹp một miếng cá đặt ở trong chén Tống Tử Hàm, “Tử Hàm, ngươi đến nếm thử, xem mùi vị như thế nào?”
Tống Tử Hàm nhìn thoáng qua Đỗ Bái Thanh ngồi đối diện, Đỗ Bái Thanh mặt có chút hiện hồng, không thể che hết khẩn trương nơi đáy mắt. Tống Tử Hàm cầm lấy chiếc đũa nếm một ngụm, còn chưa có nuốt xuống liền cúi thấp đầu nói: “Ăn rất ngon.”
Ngô Thiến Linh cười vỗ vỗ tay Đỗ Bái Thanh, “Ta nói mà, Tử Hàm nhất định thích ăn đồ ăn ngươi làm.”
Trong lời nói còn có ý tứ khác, thích ăn đồ ăn nàng làm, nói cách khác về sau một chỗ sinh hoạt cũng có thể rất hợp.
Tống Tử Hàm nói không nhiều lắm, trong lòng nghĩ tới chính là Hàn Triết Si. Không biết hắn hiện tại thế nào rồi?
Hôm nay sinh nhật Tống Kiến Hổ, còn mua một cái bánh ngọt rất lớn, mặc dù Tống Kiến Hổ không thích ăn bánh ngọt, nhưng là sinh nhật vẫn phải đầy đủ. Tống Tử Hàm cầm di động, sợ lát nữa có điện thoại gọi tới lại không để ý.
Không yên lòng.
Ngô Thiến Linh đem Đỗ Bái Thanh trở thành người trong nhà, cái này người trong nhà chỉ chính là con dâu. Nàng giữ chặt tay Đỗ Bái Thanh nói: “Đợi tiếp qua hơn mười ngày nữa là 24 tháng này là sinh nhật Tử Hàm, hai đứa sinh nhật gần nhau, thiếu chút nữa là cùng một chòm sao, khó trách tính tình đều không sai biệt lắm.”
Ngô Thiến Linh thích xem phim truyền hình thần tượng đối với các chòm sao cảm thấy rất hứng thú, như một nữ hài vẫn còn trong thời kỳ trưởng thành, vừa nhắc tới chòm sao liền có thể nói liên tục hai tiếng đồng hồ.
Ăn hết bánh ngọt, đồng hồ treo tường trong nhà chỉ vào mười giờ đúng.
Tống Tử Hàm rốt cuộc ngồi không yên, Ngô Thiến Linh vẫn còn cùng Đỗ Bái Thanh nói chuyện phiếm. Tống Tử Hàm liền đi qua cùng Tống Kiến Hổ nhỏ giọng nói: “Cha, ta có việc đi ra ngoài một chuyến, ngươi đợi lát nữa cùng mẹ nói một chút.”
Xem Tống Tử Hàm vẻ mặt khẩn trương, Tống Kiến Hổ cũng không hỏi chuyện gì, liền nhẹ gật đầu.
Tống Tử Hàm cái gì cũng không mang, cầm di động đi ra cửa. Đến đường lớn bên ngoài, gọi một chiếc taxi đi thẳng đến nhà Hàn Triết Si.
Cửa là cậu tự mở, đến nhà hắn đã thành thói quen chính mình mở cửa, hơn nữa gần đây Hàn Triết Si trên người có tổn thương không tiện mở cửa.
Trong phòng đèn vẫn còn sáng, chứng tỏ người đang ở bên trong. Trên ghế sofa trong phòng khách không có người, trên bàn trà bừa bộn nhiều lon bia rỗng.
Tống Tử Hàm nhìn thoáng qua trên lầu, không có bật đèn.
Giẫm lên cầu thang đi lên trên. Cuối cùng là tại sân thượng lầu hai nhìn thấy hắn, trên ban công phong cách Tây phương đặt một chiếc bàn điêu khắc hoa văn tinh tế.
|