Tổng Tài Rất Phúc Hắc
|
|
Cất bước đi vài bước, cánh tay bị một cỗ lực cầm chặt, còn không có kịp phản ứng, sau đó sau lưng đụng vào lồng ngực, hai cánh tay từ sau vòng qua đằng trước, ai đó thân thể cứng ngắc không thể động, ai đó tâm như nổi trống.
Ngày mùa hè ban đêm ánh trăng vừa vặn, chiếu xuống bóng cây tạo thành những đốm bạc sáng. Gió thoáng qua mộ chút, cành lá liền phát ra tiếng động rì rào. Hàn Triết Si ở bên tai của cậu nói: “Đã năm năm rồi.”
Giống như cảm thán, giống như tiếc hận…
Tống Tử Hàm ngẩn người một câu cũng nói không nên lời, Hàn Triết Si nhẹ giọng hỏi: “Năm năm này có nhớ ta không?”
Bị người từ phía sau ôm lấy, cố gắng muốn di động thân thể của mình, lại phát hiện thân thể đã cứng ngắc, không thể động đậy.
Người phía sau đem cằm đặt trên bờ vai, “Có biết tại sao năm năm trước, ta ở chỗ này ngăn lại ngươi?”
Tống Tử Hàm đương nhiên không biết, chẳng qua nghĩ hắn là một tên nhà giàu bá đạo không thèm nói đạo lý, nếu như ngày đó trên con đường này đi qua là một học sinh trung học khác, có lẽ bá đạo thiếu niên cũng sẽ duỗi ra một chân, chặn đường người ta, giơ cằm kiêu căng không ai bì nổi, “Xuống.”
Tống Tử Hàm giật giật ngón tay, sau đó kéo ra cánh tay của người phía sau, thấp giọng nói một câu: “Ta mệt mỏi.”
Hàn Triết Si buông lỏng tay ra, tiến lên một bước đứng trước Tống Tử Hàm, rất tự nhiên giơ tay phủi phủi tóc mai trên trán trán cậu có chút mất trật tự, “Trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai không phải đi làm, ngủ ngon.”
Tống Tử Hàm đầu cúi thấp, “Ân.”
Sau đó lách qua hắn, bước nhanh hướng về Tử Kinh đường bên kia chạy đi, cách người đứng dưới cây Tử Kinh càng ngày càng xa. Cuối cùng rẽ vào một con đường, là đến khu dân cư, nhà Tống Tử Hàm ở đây, lúc đi vào bảo an đại thúc còn thân thiện bắt chuyện hắn, Tống Tử Hàm chỉ là vội vàng gật gật đầu.
Về tới nhà, nhẹ chân nhẹ tay mở cửa, lại tiến vào gian phòng của mình, đem cặp công văn tùy ý đặt ở trên bàn sách, người liền ngã xuống trên giường, tim vẫn còn bịch bịch không ngừng, nhanh đến kinh người.
Chuông điện thoại di động đột ngột reo, Tống Tử Hàm vội vàng từ trong túi quần lấy điện thoại ra, lập loè trên màn hình điện thoại di động biểu hiện chính là một dãy số lạ lẫm, đè xuống nút nghe, người ở bên trong nói: “Về rồi hả?”
Lần nữa chứng minh đúng là người kia âm hồn bất tán, Tống Tử Hàm lên tiếng, “Ân.”
“Ngày mai đi cùng ta.”
Tống Tử Hàm hóa đá trong chốc lát, lấy lại ý thức sau nhanh chóng nói: “Ta ngày mai có hẹn rồi!”
“Không quan trọng thì huỷ đi.” Khá tốt hắn không phải nói thẳng mặc kệ hẹn cái gì, hết thảy đều không được đi.
Tống Tử Hàm trịnh trọng nói: “Rất quan trọng.”
Trong điện thoại thanh âm rõ ràng không thoải mái, “Với ai?”
“Đây là chuyện riêng của ta, ngươi không cần phải biết rõ.” Tống Tử Hàm một hơi nói xong, lập tức đè xuống nút kết thúc cuộc gọi.
Đương nhiên, nhấn xuống nút kết thúc vẫn không thể hoàn toàn thanh tịnh, cho nên, Tống Tử Hàm hết sức nhanh chóng mà tắt máy.
Bên kia, người lái xe trở về nhìn màn hình điện thoại di động, khóe môi giơ lên.
Phòng kinh doanh mọi người có hội chứng thứ hai, vừa thả hai ngày nghỉ ở nhà, ngày đầu tiên đi làm luôn không yên lòng, làm chuyện gì đều hữu khí vô lực.
Trưởng phòng kinh doanh nhìn qua cũng là bộ dạng chưa tỉnh ngủ, khóe mắt sưng thành như vậy cũng không biết được là bị đánh hay là mất ngủ.
Tống Tử Hàm là ngoại lệ, thứ Hai đi làm tinh thần vô cùng phấn chấn, nói chuyện làm việc đều thập phần lưu loát.
“Ngươi là sáng sớm ăn thuốc kích thích a.” Đỗ Hiểu Vân bưng một ly trà sữa vừa mới pha, liếc mắt nhìn Tống Tử Hàm, “Hay là nói sáng sớm có một đoạn diễm ngộ, hiện tại hormone kịch liệt bay lên, cho nên biểu hiện phấn khởi.”
“Không phải.” Tống Tử Hàm chỉ là ngắn gọn trả lời. Trong lòng của hắn một mực minh bạch, người của phòng kinh doanh không phải trình độ học vấn cao cũng là danh giáo đi ra, cho dù bằng cấp không cao cũng là danh giáo lâu năm, công tác kinh nghiệm đều là hơn hai chục năm. Có thể thuận lợi tiến vào, nói không chừng cũng là bởi vì bá đạo tổng tài ở sau lưng thao túng.
Nói cách khác, vì cái gì Tống Tử Hàm ngày đầu tiên đến đi làm đã bị gọi vào văn phòng tổng tài, người kia nhìn thấy cậu vẻ mặt bình tĩnh, giống như đã sớm đã chuẩn bị tâm lý!
Đã không có bằng cấp cùng kinh nghiệm, Tống Tử Hàm cũng chỉ có thể dốc sức liều mạng công tác để bồi dưỡng thực lực.
Nhanh đến lúc tan việc, điện thoại của Tống Tử Hàm đúng giờ vang lên, nhìn tên người trên màn hình thật lâu cũng không có tiếp, người kia luôn nói một số chuyện, Tống Tử Hàm mỗi lần đều không phản bác được, đối với cái này hắn đã sinh ra sợ hãi.
“Không nghe đi còn ngây ngốc nhìn cái gì?”
Tống Tử Hàm nhìn thoáng qua Ngô Trác Văn bên cạnh vẻ mặt vui vẻ, nhấn xuống nút nghe, trong điện thoại người kia ngữ khí vẫn là trước sau như một bình thản, “Hôm nay 7 giờ sẽ đi gặp khách hàng, ngươi đi cùng ta.”
|
5. Tổng tài cần đàm công sự
Với tư cách một nhân viên, lão bản ra mệnh lệnh làm việc, nào có đạo lý không nghe, cho nên, không có lựa chọn đường sống mà đã đáp ứng.
Sau đó người trong điện thoại còn nói: “Một là ngươi đến phòng làm việc của ta, hai là ta đi văn phòng tìm ngươi, chính ngươi chọn.”
Nghe ngữ khí đã biết rõ hắn tại đầu bên kia điện thoại khóe môi giơ lên, đang đắc ý! Tống Tử Hàm đương nhiên sẽ không để cho bá đạo tổng tài đến phòng kinh doanh, bằng không thì cậu giải thích thế nào chuyện tổng tài đại nhân vậy mà hạ mình đến thỉnh một viên chức nhỏ đi gặp khách hàng cùng hắn!
Tống Tử Hàm nhấc cặp công văn chạy đến văn phòng tổng tài, còn chưa có bước ra cánh cửa phòng kinh doanh, lại vừa vặn bắt gặp trưởng phòng. Trưởng phòng kinh doanh mang một bụng bia vẻ mặt bất mãn nhìn Tống Tử Hàm cầm cặp công văn đi ra, giả vờ giả vịt giơ tay lên nhìn đồng hồ, chỉ vào đồng hồ đeo tay lớn tiếng nói: “Ngươi xem hiện tại mới mấy giờ, đến lúc tan việc rồi sao!”
Tống Tử Hàm vừa muốn mở miệng giải thích, sau lưng một thanh âm, “Tử Hàm.”
Tống Tử Hàm lui về sau nhìn, trưởng phòng kinh doanh cũng đồng thời nhìn người phía sau, mặt mới vừa rồi còn rất hung thần ác sát trong nháy mắt cười toe toét, cung kính mà xoay người hô, “Hàn tổng.”
Hàn Triết Si nhìn thoáng qua trưởng phòng kinh doanh, lại nhìn Tống Tử Hàm, “Bị mắng?”
Tống Tử Hàm nhìn trưởng phòng kinh doanh có chút xấu hổ, lắc đầu, “Không có.”
Hàn Triết Si xem nhẹ một bên trưởng phòng kinh doanh, chỉ nhìn Tống Tử Hàm, “Đi ra ngoài cửa chờ ta, ta đi lấy xe.” Nói xong, liền cất bước đi.
Đã nghe được tổng tài đại nhân vừa rồi nói một câu, trưởng phòng kinh doanh lập tức kịp phản ứng, ánh mắt nhìn Tống Tử Hàm lập tức trở nên ôn nhu.
Tống Tử Hàm hết sức xin lỗi mà nhìn trưởng phòng, giải thích nói: “Ta có chút việc, nên muốn đi trước.”
Trưởng phòng kinh doanh cười đến mặt mũi tràn đầy chất béo, vẫy tay nói: “Đi đi, đi đi, làm việc quan trọng hơn.”
Tống Tử Hàm sau khi lên xe Hàn Triết Si, ánh mắt vĩnh viễn đều là dừng lại phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Hàn Triết Si không mở lời, trong xe thanh âm gì cũng không có.
Thời điểm bị dẫn tới một nhà hàng Pháp lãng mạn mới ý thức tới chính mình bị gạt, có người gặp khách hàng sẽ đến loại nhà hàng tình lữ này sao! Chung quanh đều là vợ chồng tình nhân, nói chuyện yêu đương là tuyệt hảo, nhưng là có thể nói cái công sự gì!
Nhìn một vòng, nhà hàng Pháp trang hoàng trang nhã, chỉ có hai người bọn họ là đồng tính ngồi một bàn.
Tống Tử Hàm siết nắm đấm ho khan một tiếng, hiển nhiên là bị một đôi tình lữ bàn đối diện nhìn không được tự nhiên, cảm thấy hết sức khó xử.
“Hàn tổng, khách hàng đâu rồi?” Đây là sau khi Tống Tử Hàm tại nhà hàng tiêu chuẩn ngây người năm phút đồng hồ hỏi lên một câu.
Hàn Triết Si đảo menu vừa rồi phục vụ viên đưa tới, một bên thản nhiên nói: “Khách hàng đối diện ngươi đây.”
Tống Tử Hàm nhịn xuống lửa giận, mặt âm trầm, ngữ khí bình tĩnh, “Hàn tổng đây là nói giỡn?”
Hàn Triết Si khép lại menu, “Không có nói giỡn, hôm nay chỉ có ta và ngươi.”
Tống Tử Hàm sớm nên dự liệu được, có khách hàng thật mới không đến lượt cậu! Trước đây Hàn Triết Si đã từng nói qua mấy lần cùng nhau đi ăn cơm, nhưng là Tống Tử Hàm dùng các loại lý do từ chối nhã nhặn, hôm nay rốt cục bị lừa tới.
“Về sau, cùng ta ăn cơm là công sự.” Hàn Triết Si khóe môi treo một tia cười, thân thể có chút nghiêng về phía trước, đôi con ngươi xinh đẹp chiếu đến gương mặt Tống Tử Hàm, “Cho nên, hôm nay chúng ta chỉ nói công sự.”
Cho nên ý của hắn chính là sau này đi ăn cơm đều muốn gọi cậu đến hả? Tống Tử Hàm gân xanh trên thái dương nhảy lên, “Nếu đàm công sự thì ở trong công ty là tốt rồi, Hàn tổng làm gì còn muốn dẫn ta tới chỗ như thế.”
Hàn Triết Si bất mãn nhìn Tống Tử Hàm, “Đừng một câu Hàn tổng hai câu Hàn tổng, quá lạnh nhạt, đổi xưng hô.”
Tống Tử Hàm bưng cốc nước bên cạnh uống một ngụm, sửa lời nói: “Hàn tổng tài.”
Hàn Triết Si càng thêm bất mãn, mày kiếm có chút dựng lên, đôi mắt sáng như ngọc có chút nheo lại, “Ta nhớ được ngươi trước kia gọi ta Triết Si.”
Tống Tử Hàm tay cầm chén nước run lên, nhớ tới năm năm trước hồn nhiên, còn ngây ngốc gọi hắn Triết Si Triết Si, trong giọng nói vài phần thân mật. Nhưng đó là năm năm trước, năm năm về sau, Tống Tử Hàm đã sớm thoát khỏi ngây thơ rồi.
|
Tống Tử Hàm không nói thêm gì nữa, cùng người kia thảo luận cái gì vĩnh viễn đều là cậu thỏa hiệp, vô luận là năm năm trước hay là năm năm sau. Dù sao, cậu về sau còn là nhân viên trong công ty Hàn tổng nên cứ Hàn tổng mà gọi, quản hắn thích hay không thích nghe.
Dưới ngọn đèn ấm áp cách thức tiêu chuẩn trong nhà hàng, phát ra âm nhạc nhu hòa tuyệt hảo, Tống Tử Hàm chỉ là vùi đầu ăn bữa tiệc kiểu cách mà cậu cũng không quá thích, không dám ngẩng đầu là vì Hàn Triết Si lão sói xám tổng tài đang dùng ánh mắt muốn ăn thịt cừu theo dõi cậu!
“Chia tay bạn gái chưa?” Hàn Triết Si trong lúc dùng cơm vô tình hỏi.
Tống Tử Hàm ngẩng đầu nhìn hắn, dựa vào cái gì ngay cả cái này hắn cũng muốn quản! Còn có, vì cái gì một mực hi vọng người khác chia tay? !
“Chưa.”
Hàn Triết Si bưng lên rượu đỏ đặt bên môi chuẩn bị muốn uống, nghe xong câu này lập tức buông ly, “Ngươi cùng nàng không thích hợp, không nên một chỗ.”
Hắn cũng chưa thấy qua bạn gái người ta liền nói không thích hợp, rất rõ ràng là nói, trên cái thế giới này không có ai so với ta thích hợp hơn.
Tống Tử Hàm nói: “Hàn tổng không phải nói hôm nay chỉ đàm công sự sao, tại sao lại nhắc tới việc tư rồi.”
“Chuyện của ngươi là công sự của ta.” Hàn Triết Si bưng ly đế cao chọn lông mày, “Ta nói rồi, đừng kết giao bạn gái, ta không thích.”
“Ta thích là được.” Tống Tử Hàm thấp giọng đáp.
Hàn Triết Si uống một ngụm rượu, lắc chén rượu đỏ nói: “Ngươi vừa mới vào công ty, chủ yếu là tập trung vùi đầu vào công tác, nói chuyện yêu đương chỉ chậm trễ tiền đồ của ngươi.”
“Ta không phải học sinh cấp 3, cái tuổi này nói chuyện yêu đương cũng bình thường.” Tống Tử Hàm lần đầu tiên cùng hắn tranh luận nhiều như vậy, trước kia đều là nhường cho hắn, hắn bá đạo để cho hắn bá đạo, hắn muốn thế nào được thế đó. Nhưng hiện tại bất đồng, Tống Tử Hàm cũng sẽ phản bác.
Hàn Triết Si rất bất mãn, phi thường bất mãn, dựa lưng vào thành ghế đằng sau, lắc ly rượu đỏ trong tay, ánh mắt không rõ dụng ý nhìn Tống Tử Hàm, đem Tống Tử Hàm toàn thân không được tự nhiên.
Tống Tử Hàm hơi khẽ cúi đầu xem nhẹ ánh mắt khác thường của hắn, cầm lấy cái thìa uống súp cải đỏ, một ngụm xuống dưới lại bị sặc. Yết hầu đột nhiên nghẹn, Tống Tử Hàm ho đến mặt đỏ rần, Hàn Triết Si cầm một chén nước đưa tới bên miệng cậu, tay kia còn vỗ lưng giúp cậu.
Tống Tử Hàm uống xong một ngụm nước mới thoải mái một chút, phục vụ viên tới hỏi một chút có cần trợ giúp hay không, Hàn Triết Si đối với phục vụ viên nói không có gì, phục vụ viên mới lui đi.
Bị sặc một lần, Tống Tử Hàm cũng không muốn ăn nữa, vừa rồi cậu cái dạng kia có thể nói là rất khó coi, bởi vì mọi người bàn bên cạnh đều đang nhìn cậu.
Hàn Triết Si nhấp một ngụm rượu nhìn Tống Tử Hàm nói: “Ngươi vẫn là tiểu hài tử sao, ăn một bữa cơm đều có thể sặc thành như vậy.”
“Nếu Hàn tổng cảm thấy cùng ta một chỗ quá mất mặt , về sau cách ta xa một chút là được.” Tống Tử Hàm tức giận nói.
Hàn Triết Si buông ly, kêu phục vụ viên tới tính tiền, sau đó đứng lên, trên cao nhìn xuống Tống Tử Hàm, “Đi.”
Tống Tử Hàm từ trên ghế đứng lên, đi theo Hàn Triết Si ra khỏi nhà hàng sang trọng.
Tới đường cái bên cạnh, Hàn Triết Si quay người đối với Tống Tử Hàm ở đằng sau nói: “Ở chỗ này chờ ta, ta đi lấy xe.”
Tống Tử Hàm lập tức nói: “Ta tự gọi xe trở về.”
Hàn Triết Si nhìn chung quanh, “Ở đây không có xe bus về nhà ngươi.”
Tống Tử Hàm lập tức giải thích, “Ta gọi taxi.”
Hàn Triết Si nhìn hắn, “Ngươi một tháng tiền lương có bao nhiêu, có thể gọi taxi mấy lần?”
Nguyên lai, tổng tài đại nhân không biết dân gian khó khăn cũng biết taxi so với xe bus đắt hơn rất nhiều!
“Dù sao cũng là ta dùng tiền của mình.” Ngụ ý là ngươi Hàn đại tổng tài có thể không cần phải xen vào!
Rất tốt, năm năm không gặp liền học được mạnh miệng, hơn nữa hôm nay một buổi tối liên tục cùng hắn tranh luận.
|
Hàn Triết Si nhìn cậu, đôi mắt mang theo mị hoặc, đến gần một bước tại bên tai Tống Tử Hàm tà mị nói: “Hoặc là cùng ta thuê phòng, hoặc là để ta đưa ngươi trở về, chính ngươi chọn.”
Tống Tử Hàm cuối cùng im lặng, trong lòng âm thầm mắng một câu: Biến thái!
Cuối cùng, Tống Tử Hàm vẫn là lên xe Hàn Triết Si!
Bá đạo tổng tài từ đó luôn mời Tống Tử Hàm vừa ăn cơm vừa đàm công sự, lần này là đối tác Nhật Bản, lần khác là đối tác Hàn Quốc, ăn cơm xong sau đó lái xe đưa Tống Tử Hàm về nhà.
Trên thế giới thật đúng là có lão bản tốt như vậy, ngoại trừ thỉnh nhân viên đi nhà hàng xa hoa ăn cơm, còn bao đưa đón, ví dụ như Hàn Triết Si Hàn đại tổng tài là một trong số đó.
Mỗi lần đều đến khuya mới về đến nhà, cha mẹ hỏi Tống Tử Hàm ăn cơm chưa, cậu nói ở bên ngoài ăn rồi, ánh mắt luôn luôn lộ vẻ kỳ quái tại trên người cậu quét tới quét lui.
Ngô Thiến Linh vẻ mặt tiếu ý mà lôi kéo tay con trai đến một bên: “Cùng mụ mụ nói, có phải kết giao bạn gái rồi hay không?”
Tống Tử Hàm lắc đầu “Không phải.”
“Vậy ngươi đi ăn cơm với ai?” Ngô Thiến Linh kiên quyết tin tưởng cùng con mình ăn cơm là nữ, bằng không thì vì cái gì ăn muộn như vậy.
Tống Tử Hàm ấp úng nửa ngày mới nói: “Chỉ là cùng mấy đồng sự cùng ăn một bữa cơm thôi.”
“Đồng sự?” Ngô Thiến Linh híp mắt bán tín bán nghi “Nữ đồng sự?”
Tống Tử Hàm lại quanh co “Có mấy người, nam nữ đều có.”
|
6. Tổng tài · âm hiểm
Ngô Thiến Linh hiển nhiên là thất vọng, nhi tử đã 23 tuổi rồi còn chưa có bạn gái, có đôi khi ngay cả mình cũng nghĩ không thông, con của mình ngũ quan đoan chính cũng coi là vừa mắt, phẩm chất cũng tốt, nam nhân như vậy tại xã hội này tuyệt đối là loại nữ nhân muốn tranh cướp, làm sao cho tới bây giờ cũng chưa nghe được con của mình cùng nữ hài tử kết giao qua?
Ngô Thiến Linh đã sắp 60, quan niệm truyền thống trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng thâm căn cố đế, cho rằng con của mình đã đến thời điểm kết hôn sinh con rồi, bằng không thì qua vài năm nữa lớn thêm vài tuổi sẽ càng khó. Lúc Tống Tử Hàm còn chưa có tốt nghiệp nàng đã an bài một buổi gặp mặt, lúc ấy Tống Tử Hàm là bị mẹ của mình lừa gạt đi, thấy người ta nữ hài tử mới biết được là gặp mặt.
Đối phương đối với Tống Tử Hàm rất hài lòng, cùng Tống Tử Hàm trao đổi số điện thoại, thường xuyên nhắn tin ân cần thăm hỏi, Tống Tử Hàm ngẫu nhiên sẽ nhắn lại, ngữ khí không mặn không nhạt. Đại khái nữ hài tử kia cũng biết Tống Tử Hàm không quan tâm, hai tháng sau cũng không thấy liên lạc nữa.
Ngô Thiến Linh làm việc trong hội dân cư, công tác rất rảnh rỗi, không có việc gì liền cùng người ta nói chuyện nhà ai còn có một cô con gái đến tuổi, còn chưa có lập gia đình, nghe nói tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, bằng cấp cũng rất cao.
Ngô Thiến Linh liền động tâm, tại bên tai nhi tử nói vô số lần, Tống Tử Hàm chịu không nổi mẫu thân đại nhân lải nhải, đáp ứng muốn đi gặp một chút, cũng chỉ là nói đi gặp một chút mà thôi, cái khác không nói đến.
Tống Tử Hàm tuyệt đối là đại biểu đáng thương cảm, ở nhà bị mẫu thân đại nhân lải nhải xem mắt cùng kết hôn, ở công ty có một bá đạo tổng tài mỗi ngày lấy đủ loại mánh khóe khác nhau lừa gạt cậu mắc bẫy.
Liên tục mời đi ăn cơm, lần trước nói đàm công sự gặp khách hàng, lần này nói có chuyện trọng yếu, tới tới lui lui, lúc Tống Tử Hàm cự tuyệt, liếc một thoáng ra cửa công ty, chiếc xe BMW quen thuộc vẫn đậu ở chỗ đó, nam nhân đứng dựa vào cửa xe vẻ mặt tươi cười tà mị.
Tống Tử Hàm nói: “Trong công ty nhiều mỹ nữ như vậy ngươi không mời các nàng ăn cơm, mời ta không biết là là lãng phí thời gian sao?”
“Ta với ngươi ăn cơm chẳng qua là vì đàm công sự.” Hàn Triết Si một bên điều khiển tay lái, một bên nhìn đường phía trước nói.
Cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua công sự!
“Đàm loại công sự này vẫn là mời mỹ nữ dường như thích hợp hơn, người như ta không có tư tưởng lại không có thưởng thức chỉ làm hư mất tâm tình của ngươi thôi.”
Phía trước đúng lúc là đèn xanh đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, Hàn Triết Si khóe môi câu lên ý cười, nghiêng đầu nhìn Tống Tử Hàm, “Không có tư tưởng không có phẩm vị, ngươi có vẻ như cũng hiểu bản thân mình .”
Tống Tử Hàm: “…”
“Bất quá, ta thích.” Thời điểm nói những lời này, Hàn Triết Si ngữ khí thả chậm lại, cho nên một câu nói ra như thế nào nghe rất ái muội.
Tống Tử Hàm thân thể run nhè nhẹ, đôi má liền nhanh chóng loang một vòng ửng đỏ.
Người này, luôn bá đạo như vậy, nói chuyện đều là theo ý muốn bản thân, chưa bao giờ quản người nghe tâm tình như thế nào.
Ăn cơm xong, Hàn Triết Si lái xe quanh thành phố một vòng, rõ ràng bình thường trước chín giờ là có thể trở về, kết quả mười giờ mới tới nơi.
Hàn Triết Si mỗi lần đều đem xe đứng ở trên đường Tử Kinh hoa, Tống Tử Hàm ngay ở chỗ này xuống xe, vừa đặt chân xuống gần như là hướng về phía nhà mình chạy vội. Hàn Triết Si đem đèn pha trước xe mở lên, nhìn cậu ngoặt vào một ngõ nhỏ sau đó mới lái xe đến một khối đất trống phía trước, quay xe, dẹp đường hồi phủ.
Lần này ngoại lệ, Tống Tử Hàm sau khi xuống xe, Hàn Triết Si cũng xuống theo.
“Đứng lại.” Hàn Triết Si sau khi xuống xe đối với Tống Tử Hàm nói.
Còn không có kịp phản ứng, Hàn Triết Si bước tới, một giây sau, Tống Tử Hàm đã bị một người ôm chặt lấy, thân thể người kia cứ như vậy chặt chẽ mà dán vào người cậu.
Tống Tử Hàm sửng sốt vài giây đồng hồ, thật vất vả mở miệng “Ngươi, ngươi làm cái gì.”
Hàn Triết Si đem đôi má cọ lên cổ cậu “Kết giao lâu như vậy, mới tiến hành đến bước này quả thực rất chậm.”
Kết giao? ! “Ai với ngươi kết giao?!” Tống Tử Hàm cơ hồ là cắn răng nói ra được! Tay trái chống đỡ tại trước ngực Hàn Triết Si, nỗ lực đem hắn đẩy ra.
“Đều hẹn nhiều lần như vậy rồi, còn không tính kết giao sao?” Lý do rất đầy đủ, chỉ là bởi vì đã hẹn hò rất nhiều lần, cho nên là kết giao rồi hả?
Tống Tử Hàm vẫn còn đang đẩy thân thể dính tại trên người mình, người nào đó liền bắt lấy tay của cậu, đem đặt vào trong lòng bàn tay của hắn, ngữ khí lười biếng, “Đừng nhúc nhích, để cho ta ôm một chút.”
“Ngươi đây là quấy – rối – tình – dục cấp dưới.” Tống Tử Hàm ở đại học đã từng học qua luật, biện pháp với chính mình bây giờ là pháp luật bảo hộ.
Người nào đó cười đến càng thêm tà mị, đem tay vươn vào âu phục Tống Tử Hàm, cách áo sơ mi sợi tổng hợp vuốt phần eo của cậu, “Thật sao, quấy rối tình dục?”
|