“Từ đó đến giờ tôi chưa từng thấy người nào độc ác như vậy.” Mọi người lái xe đi tìm lão pháp sư hại người kia, Tiêu Bắc nhịn không được nói: “Tại sao lại phải làm cho người khác thê thảm như vậy, chẳng lẽ là có thâm cừu đại hận?”
“Cô kỉ.” Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Tiêu Bắc kêu hai tiếng, đong đưa chân.
“Đến cưng mà cũng nói vậy à?” Tiêu Bắc bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nói cái gì?” Lam Minh hiếu kỳ, trong lòng tự nhủ ngôn ngữ không thông thật bất tiện.
“Cổ Lỗ Y nói, tốt xấu chủ yếu là do trời sinh.”
“Vậy à.” Lam Minh tỏ vẻ đồng ý.
“Lão già đó nhìn như thế nào?” Cảnh Diệu Phong dựa theo địa chỉ Tiêu Bắc cung cấp lái xe, vừa hỏi.
“A… tóc màu xám, để râu mép, mặt giống cú mèo, hoặc là con chim gì đó, con gì nhỉ… Ưng?”
“Mày xéo mũi khoằm miệng nhỏ mặt dẹp?” Hi Tắc Nhĩ đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy! Cậu biết hắn hả?” Tiêu Bắc hiếu kỳ.
“Ta đã nói ai lại thiếu đạo đức như vậy, nguyên lai là một con oán độc quỷ.” Khế Liêu lắc đầu: “Nhiêu Anh thật là ăn no rỗi việc tự tìm đường chết, hết chuyện sao mà lại đi tìm oán độc quỷ.”
“Oán độc quỷ là cái gì?” Tiêu Bắc lần đầu nghe thấy.
“Chính là một con quỷ rất rất rất xấu xa!” Hi Tắc Nhĩ nói ngắn gọn: “Chúng lấy bi kịch người khác làm trò cười cho mình, thích châm ngòi ly gián, kích động chiến tranh hoặc là giết chóc! Chúng muốn xem người khác thống khổ, xem người khác gặp bất hạnh, chỉ cần là chuyện xấu thì chúng đều làm, hạnh phúc đối với chúng mà nói không khác gì độc được!”
Tiêu Bắc nghe thấy rùng mình: “Trên đời có thứ ghê tởm như vậy sao!”
“Đúng!” Mọi người trăm miệng một lời: “Chính là ghê tởm!”
“Oán độc quỷ có rất ít, bởi vì dù là quỷ nhưng chúng không có năng lực đặc biệt gì, chỉ có tri thức phong phú!” Lam Minh tựa hồ có chút cảm khái: “Đã lâu vậy rồi, sinh vật hắc ám càng ngày càng ít.’
“Tri thức?” Tiêu Bắc lần đầu nghe nói tri thức còn có thể giết người: “Hắn dạy Nhiêu Anh và Lưu Thần cách tệ nhất để chấm dứt một vấn đề nhỏ có thể dễ dàng giải quyết! Dùng tri thức giết người… căn bản chính là tiểu nhân!”
“Đúng vậy, loại quỷ này chính là tiểu nhân, ngoài mặt cái gì cũng không dám nói, ở sau lưng thì không ngừng chọc một đao, đâm một kiếm, làm kẻ khác đổ máu không ngừng!” Bạch Lâu nghiêm túc nói: “Cho nên chúng chỉ dám trà trộn giữa đám đông không thấy mặt trời, bởi vì đại đa số ác ma đều biết chúng, còn đều muốn một đao giết chết chúng!”
Rất nhanh, xe hơi mọi người dừng trước phố Quỷ. Sau khi xuống xe, Tiêu Bắc dựa theo trí nhớ dẫn mọi người đi tìm căn nhà có biển số như trong trí nhớ. Vừa định gõ cửa thì Lam Minh giữ tay cậu lại, mi mắt giật giật nhìn cậu, như là nói _ nhà loại người này mà cậu còn muốn gõ cửa?
Không đợi Tiêu Bắc minh bạch, Lam Minh giơ chân đá văng cửa phòng. Bên trong truyền đến tiếng “Rầm”, một lão già từ trên ghế lăn xuống, sau đó bị Khế Liêu đè lại. Nhìn nhìn… Tiêu Bắc chỉ vào hắn nói: “Chính là hắn!”
“Chậc.” Khế Liêu nhìn lão đầu vẻ mặt hoảng sợ: “Ngươi mà cũng biết sợ à.”
“Ai u… Đây không phải là Lang Vương sao.” Lão đầu vội hoàn hồn lại: “Sao ngài lại tới đây … A, thiệt nhiều khách quý, tiểu địa phương của ta phúc đức mấy đời mới được cái vị ghé thăm.”
Khế Liêu ném hắn lên ghế : “Ngươi tạm thời ngồi im đó cho ta!”
“Là Oán độc quỷ thật nha.” Bạch Lâu ghé sát vào nhìn hắn: “Còn là Oán độc quỷ mi trắng đã sống ngàn năm, tên gì vậy?”
“Hồi… hồi bẩm quỷ sư đại nhân, tiểu nhân gọi lão Liêu.” Oán độc quỷ nơm nớp lo sợ nhìn Lam Minh: “Lam Minh đại nhân.”
Lam Minh cao thấp đánh giá hắn một lượt: “Năm đó người chỉ cho Nhiêu Anh và Lưu Thần chú ngữ là ngươi?”
” À?” Tròng mắt Lão Liêu xoay vòng vòng: “Không phải… Ta không biết hai người đó.”
“Chúng ta cũng không nói bọn họ là nhân loại.” Cảnh Diệu Phong cười lạnh một tiếng: “Vì sao sau đó trong trường lại có thêm nhiều học sinh bị chết?”
“Sao… sao ta biết được.” Lão đầu xoa tay.
Cổ Lỗ Y lôi ra một quyển sách từ trên bàn hắn, giao cho Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc cầm lên nhìn, cau mày: ” Tháng Chín, sinh ý: ba, người chết: sáu. Tháng mười, sinh ý: bốn, người chết: chín…”
“Lão bất tử, ngươi một tháng hại chết mấy người vậy một năm hại chết bao nhiêu người? Ngươi đã sống một ngàn năm, ngươi nói nếu tống ngươi xuống Địa ngục, Lucifer sẽ xử lí ngươi như thế nào?” Hi Tắc Nhĩ lấy lưỡi hái tử thần ra, lão đầu ôm ghế phát run: “Đừng! Các vị… Các vị đừng giết ta, ta biết thứ các vị muốn ở đâu!”
“Đồ chúng ta muốn?” Mọi người nhíu mày nhìn hắn: “Cái gì?”
“Chính là… Vũ dạ tập.” Lão Liêu nơm nớp lo sợ: “Các vị đang tìm nó… phải không?”
Tiêu Bắc nhìn Lam Minh.
“Lời hắn nói đáng tin không?” Khế Liêu hỏi Cảnh Diệu Phong.
Cảnh Diệu Phong lắc đầu, mọi người cũng lắc đầu, ngay cả Cổ Lỗ Y và Fanny cũng lắc đầu.
Cuối cùng mọi người nhìn Tiêu Bắc, Tiêu Bắc cũng lắc đầu: “Mặc kệ hắn có biết hay không, vẫn không thể tha thứ!”
Hi Tắc Nhĩ mỉm cười: “Lão già.”
“Vâng?” Lão đầu ôm đầu ý thức được tử kỳ đã tới.
“Ngươi biết không, chuyện ta muốn biết không nhất định phải đáp ứng điều kiện của ngươi.” Hi Tắc Nhĩ giơ lưỡi hái, chuôi lưỡi hái hướng xuống đất.
Sắc mặt lão đầu trắng bệch không còn chút máu, nhìn Hi Tắc Nhĩ: “Tha mạng, tử thần đại nhân…”
“Để tránh ngươi lại bày trò, ta sẽ đem ngươi giao cho Lucifer, sau đó thì… Ha ha, ta muốn gì thì ngươi phải nói cái đó, nếu không thì chờ hình phạt còn nặng hơn đi!” Nói xong, Hi Tắc Nhĩ gõ mạnh lưỡi hái xuống đất…
“Ầm” một tiếng thật lớn, cửa địa ngục mở ra, Khế Liêu nhấc lão Liêu lên ném xuống…
“A a!” Lão Liêu kêu thảm thiết rơi vào động, có ác quỷ bắt lấy hắn, lôi xuống tầng sâu nhất của Địa ngục. Tầng sâu nhất của Địa ngục đều là những ác quỷ độc ác, phần lớn đều là tội ác ngập trời. Mà nơi này khác với ngục tù của nhân gian, một khi bị ném xuống tầng sâu nhất của Địa ngục tầng, mỗi ngày đều bị tra tấn, trọn kiếp không được thoát thân, hơn nữa vĩnh viễn cũng không chết được. Thứ đợi lão Liêu là thống khổ vô cùng vô tận.
Tiêu Bắc hít sâu một hơi, tuy vẫn không hỏi được tin tức của Vũ dạ tập, nhưng ít ra đã lấy lại công đạo.cho những người vô tội chết thảm .
Cổ Lỗ Y lại lục lọi khắp phòng, hy vọng có thể tìm được manh mối. Hi Tắc Nhĩ gọi cho quản giáo của Địa ngục, những người đó đều là thủ hạ của nó, đáp ứng giúp nó hỏi tin về Vũ dạ tập, có manh mối thì nhất định lập tức báo cho cho bọn họ.
Án tử lần này xem như đã được phá, mọi người lật ngược cả nhà lão Liêu cũng không tìm thấy thứ gì liên qua tới Vũ dạ tập. Vì vậy Cổ Lỗ Y liền thiêu hủy căn phòng để tránh oán khí lưu lại sinh ra cái gì không tốt nguy hại nhân gian.
Nhiều cư dân trên phố Quỷ đều thấy được, trong đó có có không ít loài hắc ám, nhưng tự chúng cũng biết quy củ trên nhân gian, không dám ra ngoài làm hại nhân loại. Chỉ có Oán độc quỷ gian trá mất hết linh tính, chết là đáng, chỉ là không nghĩ tới người động thủ lại là nhóm Thần Ma cao như vậy. Nhiều kẻ vừa nhìn thấy Lam Minh thì bất động hoặc co giò chạy trốn, không thì lập tức dọn nhà.
Tiêu Bắc nhìn sắc trời cũng không còn sớm, liền quyết định trở về ăn cơm nghỉ ngơi, xả xui. Lên xe, mọi người nhận được tin nhắn của Phong Minh Vũ: “Sinh rồi sinh rồi! Mau tới đi!”
Mọi người ngớ người, nhìn nhau một cái lập tức ý thức được chắc chắn Tiểu Ái đã sinh, vội vàng lái xe đến bệnh viện. Bệnh viện này mặc dù là của công, nhưng bác sĩ và y tá đỡ đẻ cho Tiểu Ái đều không phải nhân loại nên mọi thứ cũng rất thuận lợi.
Tiểu Ái sinh hạ một tiểu công(trai)Long bảo bảo, tròn vo một cục, trên trán có hai cái sừng nho nhỏ, một cái đuôi ngắn cũn, mập ú, trên người có lân phiến màu đen giấu dưới nách và bụng.
Cục cưng ra đời thì kêu ‘cô cô’ sau đó bắt đầu ngủ khò, mập mạp đáng yêu, quả nhiên Long bảo bảo lúc nhỏ đều giống hệt nhau.
Long Tước và Đao Tù đều rất cao hứng. Đao Tù được làm ba ba, lúc này cũng vinh quang gia nhập nhóm vú em, mà Cổ Lỗ Y cũng có bạn rồi. Một tiểu Hắc Long bảo bảo đáng yêu, à không, là Đao Long Tộc quý giá.
Tiêu Bắc đem ngón tay bó vào miệng Long bảo bảo, bé mút mút hai cái, ngủ càng say hơn.
Long bảo bảo được gọi Đao Đao. Bây giờ tốt lắm, một Cổ Lỗ Y, một Tiểu Đao Đao. Tiêu Bắc háo hức muốn chúc mừng một phen. Ở lại bệnh viện một tuần, mọi người về EX.
Tiểu Đao Đao đã mở mắt, mặc một cái tã nhỏ, so với Cổ Lỗ Y lúc mới gặp còn nhỏ hơn.
Lam Minh cũng rất cao hứng, bởi vì từ khi Tiểu Đao Đao ra đời, Cổ Lỗ Y có để chuyện làm. Lúc nào nó cũng ôm Tiểu Đao Đao bay tới bay lui, không rảnh đi quấy rầy chuyện tốt của hắn và Tiêu Bắc.
EX cũng bắt đầu nghênh đón kỳ nghỉ đông, sau một đợt rét lạnh ngắn ngủi, gần sang năm mới, thành phố S bắt đầu đổ tuyết.
Sáng sớm, nhiệt độ xuống đến dưới âm năm độ.
Trong EX mở hệ thống sưởi hơi, Cổ Lỗ Y mặc áo lông, ôm Tiểu Đao Đao còn đang ngậm núm vú cao su say ngủ bay tới bay lui.
Những người khác vẫn bận rộn như mọi khi. Fanny ngồi trên cửa sổ nhìn xem cảnh tuyết rơi bên ngoài, đột nhiên “Meo ” một tiếng.
Tiêu Bắc xoay mặt nhìn ra ngoài cửa… Quả nhiên, không lâu sau vang lên tiếng chuông cửa.
Cổ Lỗ Y ôm Đao Đao bay vào bếp, ngồi trên vai Long Tước đang nấu cơm, cầm bình sữa uy cục cưng.
Tiêu Bắc thì ôm lấy Fanny nhảy lên đùi, khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
Người đi vào là một người đàn ông mặc comple. Sau khi vào ông ta lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Bạch Lâu.
Bạch Lâu mời hắn ngồi xuống sô pha, nhìn danh thiếp _ Lưu Hạo Nhiên, tổng biên tập tạp chí XX.
“Tạp chí này…” Bạch Lâu cảm thấy rất quen.
“Là tạp chí xuất bản sách của Nhiêu Anh?” Cảnh Diệu Phong còn nhớ rõ.
“Các vị, ngày đó người bắt máy giúp các vị liên lạc với Nhiêu Anh chính là tôi.” Tổng biên tập gỡ chiếc mũ len thời nay rất ít người còn sử dụng, lấy tẩu ra, hỏi mọi người có thể hút thuốc không.
Mọi người lắc đầu _ nói với hắn không được hút thuốc, ở đây có trẻ con.
Lưu Tổng biên tập vội cất tẩu đi: “Xin lỗi, tôi khẩn trương quá.”
“Lưu Tổng biên tập có chuyện gì sao?” Bạch Lâu rót cho hắn một chén trà nóng, giúp hắn bình tĩnh một chút, tựa hồ có đại sự.
“Cám ơn.” Lưu Tổng nhận trà, nhìn Cảnh Diệu Phong: “Nếu tôi không lầm thì ngài là cảnh sát phải không?”
Cảnh Diệu Phong gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt quá.” Tổng biên tập thở dài: “Gần đây tòa soạn của tôi xảy ra vài chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Cái kia… biên tập viên, hiệu chỉnh, sửa lỗi… sách năm đó của Nhiêu Anh, nói chung là tất cả nhân viên có liên qua tới việc xuất bản cuốn sách của Nhiêu Anh đều đã chết hết.”
“Cái gì? !”
Mọi người bị tin tức này làm cho trở tay không kịp, cảm thấy không thể! Án tử của Nhiêu Anh đã qua mấy tháng rồi mà.
Cảnh Diệu Phong nhíu mày nhớ tới vài chuyện: “Đúng rồi, mấy hôm trước quả thật tôi có nhận được báo cáo án tử về thành viên trong nhà xuất bản lần lượt chết, hơn nữa nguyên nhân chết không có gì khả nghi, nghi ngờ là tập thể trúng độc… Nguyên lai là tòa soạn của ông.”
“Nguyên bản tôi cũng không cho rằng chuyện này có quan hệ với Nhiêu Anh, chỉ là cảm thấy rất kỳ quặc. Cuối cùng tôi đem báo cáo công việc và hồ sơ của họ ra so sánh thì mới phát hiện một điểm giống nhau, chính là bọn họ đều đã từng tham gia xuất bản tiểu thuyết của Nhiêu Anh.” Lưu tổng nói, thở dài: “Tôi có một người bạn tên Vinh Kiệt, là đạo sĩ.”
“A, tôi biết hắn, một người bạn.” Bạch Lâu gật đầu.
Cảnh Diệu Phong liếc Bạch Lâu, trong lòng tự nhủ _ bạn? !
Tiêu Bắc giật tay áo hắn _ không được nhiều chuyện! Bạch Lâu sẽ giận đó.
Cảnh Diệu Phong vội thu hồi ánh mắt ghen tuông, cúi đầu nghe tiếp sau sự tình sau đó phát triển như thế nào.
“Hôm nọ cậu ta đưa cho tôi một mảnh gì đó, nói là nếu thấy không thoải mái thì ngậm vào miệng, có thể trừ tà… Cậu ta còn nói, toà soạn của tôi có khả năng đã bị thứ gì đó theo dõi, thứ đó chắc chắn không phải người.” Lưu Hạo Nhiên nói đoạn, từ trong túi tiền lấy ra một mảnh gì đó cho mọi người coi.
“Là long lân ( vẩy rồng ).” Lam Minh cầm lên nhìn: “Đúng là có thể tránh tai.”
“Đêm qua, đột nhiên tôi có một cảm giác hít thở không thông, cảm thấy ngực nặng không thở nổi, sau đó tôi nhìn thấy một thứ… tôi cũng không biết nó là người hay là quỷ nữa.”
“Thứ đó làm sao?” Mọi người hỏi tiếp.
“Thứ đó ngồi trên bàn nhìn tôi chằm chằm.” Lưu Hạo Nhiên nhớ đến cảnh tượng đáng sợ tối qua, thứ đó còn nói: “Chết nhanh đi, cho ta xem ngươi chết thống khổ đi!”
Mi người nhíu mày _ gặp ma rồi .
“Tình thế cấp bách, tôi vội ngậm lân phiến vào mồm .” Lưu Hạo Nhiên nói, chỉ chỉ lân phiến trong tay Lam Minh: “Nói đến cũng lạ, người nọ đột nhiên biến mất, tôi cũng thở lại bình thường còn thiếu chút nữa mất mạng.”
Mọi người nghe xong đều minh bạch _ xem ra hẳn cái nhà xuất bản này đắc tội Thần Ma nên bị trả thù rồi, liền hỏi: “Ông còn nhớ hắn hay con quỷ đó nhìn như thế nào không?”
“Nhớ nhớ!” Lưu tổng gật đầu: “Rất đặc biệt, vóc dáng lùn như một lão già, tóc xám, gương mặt thì… Nói như thế nào nhỉ, giống cú mèo, hoặc là… là ưng. Mắt to, lông mi xếch rất hung dữ, mũi nhỏ, nhưng mặt lại to và dẹp.”
Lưu tổng nói xong, bọn Tiêu Bắc sửng sớt _ thứ Lưu tổng hình dung không phải là oán độc quỷ sao? Giống lão Liêu như đúc.
Bạch Lâu có chút không chắc chắn, lên máy tìm tư liệu hình oán độc quỷ, in ra cho Lưu Hạo Nhiên xem: “Có phải là thứ này không?”
“Là nó !” Lưu tổng gật đầu.
“Không có khả năng!” Hi Tắc Nhĩ nhảy lên: “Không kẻ nào có thể thoát khỏi Địa ngục!”
“Ông xác định giống như đúc?” Cảnh Diệu Phong hỏi lại một lần.
“Rất giống rất giống, bất quá người kia… hình như béo hơn, cũng không có ria mép.”
“Không phải là lão Liêu.” Mọi người nhíu mày, không nghĩ tới bên ngoài vẫn còn một con oán độc quỷ.
“Không phải béo.” Khế Liêu lắc đầu: “Oán độc quỷ cả đời chỉ biết hại người, béo không đứng dậy nổi, đều gầy trơ xương.”
“Đúng vậy, đây không phải béo.” Lam Minh lắc đầu: “Đó là có ngực…”
Tiêu Bắc ngớ ra nửa ngày: “Ngực? Là nữ?”
Lam Minh nhếch môi cười: “Đúng vậy. Bắc Bắc thật thông minh nha, biết cả việc có ngực lớn chính là nữ nhân… Au.”(TK: ngực lớn ko là nữ nhân thì là gì hả Lam Minh =.= đây có gọi là ngu lâu dốt bền khó đào tạo không )(Cc: Ai nha. Người ta đang giỡn với nhau mà. Anh hok bik lãng mạng gì hết á.)
Còn chưa dứt lời bị Tiêu Bắc cầm gối đập.
“Khụ khụ.” Tiêu Bắc tận lực bảo trì hình tượng quay sang hỏi Lưu tổng: “Ngoại trừ muốn ông chết hắn còn … nói chuyện gì khômg.”
“A… Hắn còn nói cái gì hoán mệnh này nọ.” Lưu Hạo Nhiên lắc đầu: “Vừa sáng là tôi gọi cho Vinh Kiệt , cậu ta bảo tôi tìm các cậu, nói các cậu có thể giúp ta giải quyết.’
Lúc này, Long Tước từ trong phòng bếp đi ra, đặt đồ ăn lên bàn, đi tới hỏi: ” Nghe nói đãi ngộ của Lưu tổng biên rất không tồi ?”
“A… Đúng vậy.” Lưu Hạo Nhiên vội gật đầu: “Vợ tôi chết sớm, con trai con gái đều đang ở nước ngoài nên chi phí gì tôi cũng có thể trả.”
“Tốt tốt.” Long Tước ngồi xuống, bộ dáng nghiêm túc: “Trước tiên chúng ta bàn chuyện giá cả ha. Người bạn kia của ngài nói đúng đó, đích xác cả thành phố S, không đúng, phải nói là cả nước thậm chí cả thế giới người có thể giúp ngài cũng chỉ có là bọn tôi !”
Tiêu Bắc thì thầm với Lam Minh: “Sao đột nhiên Long Tước trở nên kích động vậy?”
“Chứ còn sao nữa.” Lam Minh làm mặt quỷ: “Trong nhà không phải lại nuôi thêm một nhóc con có sức ăn kinh người sao. Cậu xem có trẻ con nhà ai uống sữa liên tục một ngày một đêm mà vẫn không đi tiểu không… Ai nha.”
Cổ Lỗ Y không biết vì sao bay đến phía sau hai người, nhắm thẳng đầu Lam Minh hung hăng đạp một cái.
Lam Minh cắn răng không thể phát tiết. Cổ Lỗ Y ôm Đao Đao ngồi trên salon sau lưng Tiêu Bắc, nhăn mặt với hắn.