Ái Hậu Dư Sinh
|
|
PHIÊN NGOẠI 2
Tần Qua mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng rõ. Ánh mặt trời lúc mười giờ hiền hòa, sáng ngời xuyên qua cửa sổ rơi xuống đầu giường. Người kia đang xử lý công việc, tay phải lướt nhanh trên bàn phím, tay trái vẫn ôm lấy vai cậu. Dưới ánh nắng những đường nét trên gương mặt người kia trở nên góc cạnh và rõ nét hơn bao giờ hết.
Có lẽ nào đây là… cuộc sống “sau kết hôn” của cậu với hắn?
Chuyện bắt cóc ngày hôm qua giờ chỉ như một giấc mộng. Hạnh phúc yên tĩnh như vậy, lại rất tuyệt …
Chỉ là… Người kia đối với cậu như đang nuôi thú cưng…
- “Dậy rồi à?” Lâm Hi Liệt xoa xoa khuôn mặt nhẵn nhụi của cậu.
- “Hmm…” Vừa tỉnh ngủ, Tần Qua nói chuyện còn mang theo giọng mũi, có chút nũng nịu, mềm mại.
- “Hôm nay em không cần đi làm, anh sẽ đến công ty một chuyến, buổi chiều trở về chúng ta cùng đi gặp ba em.”
- “Ơ…”
- “Dù sao ông ấy cũng là ba của em. Vô luận như thế nào, anh cũng muốn có được sự đồng ý của ông ấy.”
- “Ừm…”
Lâm Hi Liệt ấn chuông trên tường. Một lát sau vú Trương đã bưng điểm tâm lên, đem một chén canh gà, một đĩa sủi cảo tôm đặt ở đầu giường rồi cười tủm tỉm đi ra ngoài.
Lâm Hi Liệt dìu cậu ngồi dậy, bưng canh gà lên, múc một muỗng thổi kĩ rồi mới đưa lên miệng cậu.
- “Ưm… Em chưa đánh răng…”
- “Ăn xong rồi đánh.”
Thấy hắn không có ý nhượng bộ, Tần Qua đành phải từng ngụm từng ngụm mặc cho hắn đút, sau đó còn phải ăn thêm mấy miếng sủi cảo tôm. Mỗi khi nước canh trong sủi cảo chảy ra khóe miệng, hắn đều vươn lưỡi liếm đi.
- “Ăn no rồi ngủ thêm một lát đi.”
Tần Qua chu miệng kháng nghị:
- “Sẽ mập chết…”
Lâm Hi Liệt cười nói:
- “Mập lên một chút ôm mới đã.”
Tần Qua trừng hắn một cái, đoạn xốc chăn xuống giường, đi vào phòng tắm.
Kỳ thật dáng người Tần Qua rất cân xứng, không gầy đến mức da bọc xương, vậy nên thoạt nhìn vô cùng thanh tú. Nhưng hắn vẫn muốn nuôi cho Tần Qua béo thêm một chút nữa.
Trong phòng tắm phát ra tiếng nước, Lâm Hi Liệt tiếp tục cúi đầu gõ bàn phím.
Khi tiếng nước đã ngừng, một hồi lâu Tần Qua vẫn chưa đi ra. Lâm Hi Liệt có chút lo lắng: cục cưng ngốc này sẽ không ngủ luôn trong bồn tắm đó chứ. Quan tâm quá sẽ bị loạn, Lâm Hi Liệt vội đứng dậy không mặc quần áo, mở cửa phòng tắm.
Tần Qua đang ở trong bồn tắm, ngồi gập gối. Ngón tay cậu đang cố luồn vào nơi sưng đỏ kia, muốn dẫn tinh dịch trong cơ thể ra. Vừa thấy Lâm Hi Liệt tiến vào, cậu lập tức vội vàng rút tay ra. Khuôn mặt còn vương những giọt nước trong suốt ửng đỏ nhanh chóng, đôi môi khẽ cong cũng đỏ như máu.
Thuần khiết lại dâm mỹ tới cực điểm.
Lâm Hi Liệt ho nhẹ.
- ”Em đang làm gì vậy?”
- “E… Em…” Tần Qua ấp úng nói không ra lời, “Em đang tắm, anh vào làm gì?”
- “Em thật sự đang tắm sao?” Lâm Hi Liệt chống nạng chậm rãi đến gần, “Ngồi lên bồn tắm đi, anh giúp em.”
- “Không… Không cần đâu…” Tần Qua làm sao không biết xấu hổ, mắt chẳng dám nhìn người kia.
Bộ dáng thẹn thùng của Tần Qua ngay lập tức làm cho Lâm Hi Liệt dâng lên tà hỏa, đáng tiếc đi đứng không tiện, bằng không ngay bây giờ tại bồn tắm này hắn sẽ yêu thương cậu một lần.
- “Tốt nhất là em ngoan ngoãn nghe lời đi, khi anh còn có thể khống chế.”
Tần Qua yên lặng, run rẩy xoay người quỳ trong bồn tắm, mông tựa vào cẳng chân.
Lâm Hi Liệt ngồi bên bồn tắm, tay phải luồn vào bí huyệt ẩm ướt ấm nóng người yêu, chậm rãi xoay quanh rồi chậm rãi rời khỏi.
Từng dòng nước ấm áp len lỏi vào trong cơ thể cậu. Người kia còn luôn cố tính ấn lên nơi mẫn cảm hơi gồ lên của cậu. Thắt lưng Tần Qua mềm nhũn, hai tay bám vào cạnh bồn tắm. Cậu cắn chặt môi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được rên rỉ ra tiếng:
- “A…”
Lâm Hi Liệt nắm hàm dưới cậu hung hăng chặn lại đôi môi, đồng thời tay duỗi đến phía trước xoa nắn tính cụ của cậu, không lâu sau trong bồn tắm nổi lên một ít dịch trắng.
- “Xem ra cơ thể của em coi ai là chủ nhân còn rõ hơn bản thân em.” Lâm Hi Liệt mang theo ý cười đứng dậy ra ngoài, lưu lại Tần Qua một mình trong phòng tắm xấu hổ muốn chết.
Thân thể cậu giống như bị nghiện mất rồi, được người kia sờ chút thôi đã mẫn cảm vô cùng.
… Cậu đâu muốn …
Tần Qua ngồi sững sờ đỏ mặt hồi lâu mới đứng dậy lau người, mặc áo tắm, đi đến bồn rửa mặt lấy kem đánh răng rồi kêu Lâm Hi Liệt vào rửa mặt. Hắn một bên đánh răng, cậu một bên thay hắn thấm nước khăn mặt. Sau khi hắn buông bàn chải, nhổ bọt trong miệng ra thì cậu giúp hắn lau mặt.
Lâm Hi Liệt đứng yên, nhắm mắt, biểu tình thực hưởng thụ. Tần Qua đang giặt sạch khăn treo lên, người kia khom lưng xuống hôn lên môi cậu một cái:
- “Bà xã thật đảm đang a.”
Tần Qua đỏ mặt cởi áo tắm cho người kia rồi mặc áo sơmi vào. Cậu thấp hơn hắn một tí nên khi đứng phía sau vừa vặn nhìn thấy trên vai phải của hắn có một vết cắn.
Vết thương này tựa hồ đã lâu, có màu hơi thâm, nhưng chỉ có răng người mới tạo thành một hình vòng cung liên tục như vậy, ngón tay không làm được.
Tay Tần Qua cầm áo sơmi run lên: hắn lại lừa cậu sao?
Hắn chưa làm với người khác bao giờ vậy vết cắn này là của ai? Chỉ có ngồi trên người mới có thể cắn tới đó, khẩu giao không cần ngồi lên người mà? … Dấu vết này còn thân mật như thế, sao hắn có thể không biết? …
- “Sao vậy?” Thấy cậu nửa ngày không có động tĩnh, Lâm Hi Liệt quay đầu lại nhìn về phía cậu.
- “Không… không có gì…” Tần Qua vội vàng nâng cao tay áo sơmi bên phải để hắn luồn vào. Bả vai chuyển động, áo sơmi liền che đi vết cắn sậm màu.
Cơ thể Lâm Hi Liệt vô cùng cân đối, rắn chắc, hữu lực cứ không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn. Nhưng Tần Qua nào còn tâm tư đi thưởng thức. Tâm tình ngọt ngào từ tối qua đến giờ trong khoảnh khắc đã rơi xuống đáy vực.
Cậu rất muốn tin tưởng hắn, nhưng dấu vết đó, khiến cậu không thể không suy nghĩ.
Cậu hy vọng người kia sẽ thành thật thú nhận đã làm cùng người khác, không nên lừa cậu như vậy.
Nhưng khi nhìn thấy người kia chống nạng, khó khăn bước đến tủ quần áo, trong lòng Tần Qua lại cảm thấy chua xót, vội vàng chạy theo, chọn áo vest ngoài như ý hắn, rồi thắt cà-vạt giúp hắn.
- “Cảm giác như có hầu nam giúp việc vậy. Nếu em mang một chiếc đầm ren trắng thì thật đẹp.”
Thấy người yêu bé nhỏ không có phản ứng gì, Lâm Hi Liệt cau mày hỏi:
- “Sao vậy? Vừa rồi còn đang vui mà?”
Tần Qua lắc đầu.
Lâm Hi Liệt rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề xong xuống dưới lầu, Văn Thanh đã mở xe trong sân đứng chờ. Tần Qua rất ngạc nhiên tại sao để cho người lợi hại như Văn Thanh lái xe, sau này cậu mới biết được Văn Thanh có thể lái xe đến cấp bốn, trong trường hợp phải cắt đuôi theo dõi hay đuổi giết sẽ giống như Lăng ba vi bộ, dù có trước đổi sau truy cũng có thể tẩu thoát.
Lâm Hi Liệt đứng trước mặt cậu khẽ hôn lên trán một cái:
- “Ngoan, chờ anh về.”
- “Vâng…”
Tần Qua liếc nhìn ra cổng, số lượng cảnh vệ đã tăng lên tám, ở nơi không nhìn thấy có lẽ cũng trang bị thêm người. Bất quá cậu không còn muốn chạy trốn nữa rồi.
Tần Qua chậm rãi đi lên lầu ba, muốn tìm máy tính lên mạng. Di động của cậu đã bị Lâm Hi Liệt giữ, vừa rỗi cũng quên đòi lại. Lâm Hi Liệt làm việc bằng Notebook để đầu giường nhưng cậu sợ trong đó có chuyện cơ mật gì nên không dám dùng. Hắn cũng chưa từng nói cho cậu biết phòng nào có thể vào phòng nào không. Cậu lớn gan đẩy cửa căn phòng cạnh phòng ngủ của hắn.
Giữa phòng nổi bật một chiếc piano hình tam giác, bên trên trải lụa xanh. Một bó hồng cắm trong lọ thủy tinh trong suốt được đặt trên nắp đàn.
Mũi Tần Qua cay cay, thiếu chút nữa rơi lệ.
Thì ra người kia… vẫn còn giữ chiếc piano tặng cậu… Hơn nữa… bài trí giống như nhà cũ, để bên cạnh phòng ngủ…
Người kia hiếm khi nào làm chuyện lãng mạn, nhưng chỉ những thứ vụn vặt nhỏ nhoi như vậy thôi đã khiến cậu cảm thấy thực ngọt ngào. Hơn nữa hắn cũng chưa bao giờ nói ra, chỉ có tự cậu phát hiện mới biết được.
Cứ như vậy, cảm xúc buồn bực do vết cắn kia mang đến đã vơi đi rất nhiều.
Trong căn phòng này ngoại trừ chiếc đàn chỉ có bàn học, giá sách và tủ hồ sơ, không có máy vi tính cậu cần. Tần Qua bất đắc dĩ đành phải quay về phòng ngủ, xem có thể dùng Notebook của người kia hay không. May mắn là Notebook không cài password, vừa động vào màn hình đã sáng lên.
Thanh công cụ phía dưới còn một hình ảnh vẫn chưa tắt, Tần Qua nhất thời tò mò liền mở ra xem. Trong hình, là hai người đang làm tình, một người bị người khác ôm đặt lên tường. Bởi vì ánh sáng và góc quay nên không thấy rõ mặt người bị ôm lắm, mà người chủ động kia, mơ hồ có thể nhìn ra là Lâm Hi Liệt.
|
PHIÊN NGOẠI 3
Lâm Hi Liệt đến trụ sở Long Đằng trước tiên. Hắn lệnh cho giới truyền thông khống chế chặt chẽ những tin tức liên quan đến sự kiện bắt cóc ngày hôm qua, sau đó tới cục cảnh sát. Bên đó tỏ vẻ đã lập án điều tra, nếu cần sẽ gọi Tần Qua tới lấy lời khai, thu thập đủ chứng cớ sẽ khởi tố Tô Diêu và Lâm Trinh. Không chỉ tội danh bắt cóc thành lập mà còn liên quan đến tổ chức xã hội đen, nguy hại tới an ninh công cộng, như vậy có thể sẽ bị phán mười năm tù giam trở lên. Đương nhiên, mức phạt còn phụ thuộc vào mối quan hệ giữa cảnh sát và Tần thị, thông qua thẩm phán gia tăng hình phạt là chuyện hiểu trong lòng mà không nói ra.
Sau khi xong việc, Lâm Hi Liệt đến cửa hàng điện thoại Vertu để lấy di động thời trang cao cấp đã đặt một tháng trước. Sau khi người yêu bé nhỏ mang quà đến tìm hắn, hắn đã nghĩ nên đáp lại thế nào, liền đến hãng Vertu này đặt hàng, không ngờ nhiều chuyện xảy ra như vậy, bất quá bây giờ là thời điểm tốt. Thép đánh bóng không rỉ, bàn phím bằng gốm sứ, kim loại bạc thuộc da, cục cưng của hắn hẳn sẽ rất thích.
Trên đường về Lâm Hi Liệt còn đi mua quà bổ huyết dưỡng khí, vài cây nhân sâm trăm năm. Thành phố A vài năm gần đây phát triển rất nhanh, thành thị ngày càng mở rộng, chỉ mua vài thứ vậy thôi đã hết mấy giờ đồng hồ.
Trong phòng khách, Tần Qua ngồi trên sofa bên cửa sổ đọc sách. Hai mắt cậu đang nhìn xuống, lông mi dài nhỏ tạo thành bóng đen dưới mắt, tĩnh lặng lại xinh đẹp.
Lâm Hi Liệt thấy vậy liền ngồi xuống bên cạnh cậu, ngón tay vuốt ve gương mặt cậu:
- “Ông xã về rồi mà cưng không chào đón một chút sao? Hm?”
Lúc này Tần Qua mới khép sách lại ngẩng đầu lên:
- “Anh đã về, mọi chuyện đều xong xuôi rồi sao?”
Lâm Hi Liệt nhíu mày nhìn cậu trong chốc lát, cho đến khi Tần Qua cúi mắt xuống, mới hỏi:
- “Từ buổi sáng em đã bắt đầu kì lạ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tần Qua lắc đầu.
- “Nói!”
Tần Qua do dự một chút, qua loa nói đại:
- “Em… Em đang suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện gia đình bên kia thế nào… Chúng ta làm vậy đồng nghĩa với việc đùa giỡn bọn họ, không biết bác Cố tức giận đến mức nào…”
- “Thật là vì chuyện này?”
- “Vâng…” Tần Qua không dám nhìn Lâm Hi Liệt.
- “Việc này anh đã bàn bạc với họ rồi. Cố thị có một dự án không đủ vốn bị hoãn lại, anh đã bù vào cho họ, xem như bồi thường.”
- “… Em vẫn cảm thấy…”
- “Cảm thấy cái gì? Sao vậy, em còn muốn lấy con gái Cố gia đúng không?”
Giọng người kia rõ ràng bắt đầu khó chịu, Tần Qua vội vàng nói:
- “Không có… Sao có thể…”
Người kia “Hừ” một tiếng, lấy di động ra mới đưa cho Tần Qua.
- “Đây là…”
- “Điện thoại mới của em. Chiếc kia đã rất cũ rồi, không dùng nữa, đổi cái mới.”
- “…”
Tần Qua sờ lớp thuộc da kim loại màu bạc, cảm động vô cùng, bỗng nhiên lại bắt đầu miên man suy nghĩ: hắn từng tặng người khác di động chưa? Có từng đưa họ quà gì khác không? … Xe thể thao hay biệt thự gì đó…
Thấy người yêu bé nhỏ rũ mắt không nói, Lâm Hi Liệt hỏi:
- “Không thích à? Không thích thì ngày mai đi mua cái khác.”
- “Không… Không… Em thực sự rất thích…”
- “Thật không?” Lâm Hi Liệt nhíu mày.
- “Thật…”
- “Phím tắt 1 là số của anh.”
Tần Qua mở danh bạ ra, bên trong quả nhiên chỉ có một cái tên: Ông xã. Mặt cậu nhất thời nóng lên.
- “Đứng lên đi, đến nhà em thăm hỏi cha mẹ vợ thôi.”
Mặt Tần Qua đỏ ửng:
- “Cái gì mà cha mẹ vợ!…”
Lâm Hi Liệt chỉ nở nụ cười thản nhiên.
Hai người đến biệt thự nhà Tần thị hơn bốn giờ chiều. Tần cha và Tần mẹ đều ở nhà. Chuyện con trai bị bắt cóc ngày hôm qua hù dọa hai ông bà nên hôm nay Tần cha ở nhà nghỉ một ngày an ủi vợ, không đến công ty.
Tần cha đối với vị khách không mời mà tới này tương đối bất mãn, thấy hắn vào cửa thì lấy cớ có việc phất tay áo lên lầu. Tần mẹ một bên quở trách ông già không phải lẽ, một bên kéo Tần Qua cùng Lâm Hi Liệt vào nhà.
Lâm Hi Liệt thành thục ổn trọng, lễ phép chu đáo. Tần mẹ vốn không phản đối chuyện hai người, hiện tại cảm thấy đứa con nhà mình ở bên một người như vậy nhất định sẽ rất hạnh phúc, còn trẻ đã biết tự lập, một mình bươn trải bên ngoài còn kinh doanh công ty lớn. Trong lòng bà tán thưởng Lâm Hi Liệt không dứt. Điều bà lo lắng duy nhất chính là khi Tần Qua ở cùng hắn, liệu một ngày nào đó lại bị kẻ thù bắt cóc để uy hiếp hay không. Lâm Hi Liệt dường như đã chuẩn bị trước, quả quyết ba điều: 1. Hắn sẽ bố trí ám vệ đi theo Tần Qua, lúc hắn không ở bên thì giám sát 24/24; 2. Trong di động của Tần Qua đã cài đặt thiết bị định vị. Đến điều thứ ba, Lâm Hi Liệt kéo ống quần lên, thản nhiên nói:
- “Tôi có chết cũng không để người khác thương tổn đến Tần Qua.”
Lâm Hi Liệt trò chuyện với Tần Qua và Tần mẹ trong chốc lát rồi lên lầu vào thư phòng tìm Tần cha.
Tần cha vốn đã nghẹn đầy một bụng hỏa, thấy Lâm Hi Liệt vào lại càng tức giận, khó chịu nói:
- “Mày tới đây làm gì?”
- “Đương nhiên là đến thỉnh cầu ngài chấp thuận.”
- “Con trai tao đã bị mày lừa chạy rồi, tao chấp thuận hay không còn tác dụng gì nữa? Mày lại nhiều thủ đoạn như vậy, tao có thể không chấp nhận sao?”
- “Thật sự rất xin lỗi. Lần trước tôi lấy chuyện kinh doanh ra uy hiếp ngài cũng là cùng đường mới phải phải sử dụng, nhưng điều đó cũng đủ chứng minh tôi đối với cậu nhà rất cố chấp. Tôi thương nhớ Tần Qua đã bảy năm, hy vọng bác Tần mở cho một cửa.”
- “Được rồi được rồi.” Tần cha không kiên nhẫn phất tay, “Bảy năm qua con trai ta đã khổ sở ra sao, ta không muốn ngăn cản nữa. Nhưng thằng oắt mày nhớ cho tao, mày mà đối với nó không tốt một chút thôi, có phải liều cái mạng già này tao cũng sẽ tìm mày tính sổ!”
Trên bàn cơm, trừ ra Tần cha không thích thú gì, không khí coi như là hoà thuận vui vẻ. Sau khi nhìn thấy Lâm Hi Liệt liên tiếp gắp rau cho Tần Qua, sắc mặt Tần cha mới dịu xuống một chút. Cơm nước xong xuôi tất cả như người một nhà quây quần xem TV. Tần Qua cùng mẹ cậu trò chuyện về tình huống ăn ở đi lại hiện tại còn Lâm Hi Liệt thì cùng Tần cha đàm luận chuyện kinh doanh và tình hình chính trị hiện nay. Mắt nhìn của Lâm Hi Liệt trong kinh doanh không chỉ sâu rộng, sáng suốt, hắn còn thành thạo các chính sách tác động kinh tế, khiến Tần cha không thể không đánh giá hắn với cặp mắt khác xưa, cảm thán trường giang sóng sau xô sóng trước.
Lâm Hi Liệt cứ ngồi mãi không có ý rời đi, Tần Qua nháy mắt hắn cũng làm như không phát hiện. Đến mười một giờ tối, cuối cùng Tần mẹ mở miệng:
- “Hôm nay muộn rồi, hai đứa ở lại đây đi.” Tần Qua còn chưa kịp lên tiếng, người kia đã vô cùng vâng lời đáp: “Vậy làm phiền nhiều.”
- “Sao tự nhiên anh lại muốn ở lại?” Tần Qua dìu hắn đi vào phòng ngủ của mình. May mà giường cậu cũng lớn, đủ cho hai người ngủ chung.
- “Muốn nhìn thấy nơi em sống.”
- “… Có gì đẹp đâu, mỗi giường với bàn học a…”
- “Chỉ là muốn vậy.”
- “…”
Rửa mặt xong, Tần Qua giúp Lâm Hi Liệt thay quần áo rồi nâng chân hắn lên giường. Cậu mới vừa đứng dậy, đã bị hắn ôm trở lại, đặt lên người hắn.
- “Anh… Anh làm gì…” Cảm giác được dưới thân nhô ra một khối cứng, mặt Tần Qua đỏ rần. “Ngày hôm qua không phải mới…”
- “Ngày hôm qua chút vậy sao đủ.” Bàn tay Lâm Hi Liệt đã chui vào quần ngủ của cậu, vuốt ve cái mông, xoa nắn xung quanh u huyệt – nơi đã trải qua nhiều lần dạy dỗ lập tức không tự chủ được mà co rút lại.
- “Ô… Anh… Hôm nay có thể quên đi không… Chờ ngày mai… Ngày mai trở về…”
- “Không được.” Một tay hắn co duỗi trong bí huyệt, tay kia thì bao lên tính cụ đã rỉ ra chất lỏng của cậu mà xoa nắn.”Phải làm em ở nhà em.” Bằng không sao hắn phải nghĩ cách ở lại.
- “Hư… Không muốn…” Thắt lưng Tần Qua mềm nhũn, cố bám trên vai nam nhân. Cậu không thể ngừng rên rỉ, đầu vú ma sát lên áo người kia đứng thẳng lên.
- “Còn nói không muốn, nơi đó của em ẩm ướt như vậy, rõ ràng muốn anh đi vào lắm rồi.” Khóe miệng hắn tà tà cong lên, ngón tay trong cơ thể cậu đè xuống một điểm. Khuôn mặt người yêu bắt đầu đỏ, lông mi run rẩy, nướt bọt không thể nuốt theo khóe miệng chảy xuống, dâm mỹ phiến tình tới cực điểm.
- “Anh nói lung tung… A… Đừng đụng vào nơi đó…”
- “Kêu lớn một chút để bên cạnh còn nghe được.”
- “Khốn nạn… Hức…” Tần Qua cắn tay mình muốn kiềm nén tiếng rên rỉ, nhưng bị người kia kéo xuống. Hắn mạnh mẽ tách hai cánh mông của cậu rồi mạnh mẽ đâm vào. Tần Qua hét lên một tiếng, lý trí còn sót lại bay tứ phương tám hướng. Toàn bộ giác quan của cậu đều tập trung ở tính cụ nóng cháy của người kia.
***
- “Ông này…” Tần mẹ vừa phát ra một tiếng, Tần cha lập tức quay người lại, giơ ngón trỏ lên miệng.
Tần mẹ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi:
- “Ông làm gì ở đây?”
Tần cha vẫn không trả lời rồi đột nhiên phía bên kia cánh cửa truyền đến một thanh âm như bị bóp nghẹn.
Tần mẹ thấy thần sắc ông chồng xấu hổ đến kỳ lạ. Bà một phen đẩy ông ra, ghé sát lỗ tai vào khe cửa. Bên trong lại yên lặng không có bất kì âm thanh gì.
- “Rốt cuộc là ông đang làm cái gì vậy?”
Tần cha có chút xấu hổ hạ giọng nói:
- “Tôi muốn xuống lầu kiếm ly nước uống, lúc đi ngang qua phòng ngủ con trai thì nghe thấy con ở bên trong kêu một tiếng ‘Không muốn’, tôi hơi lo lắng…”
- “Ông nghĩ con trai bị người kia ăn hiếp?…”
- “…”
Tần cha không biết từ “ăn hiếp” này có thâm ý gì. Nhất thời ông không biết nên trả lời phải hay là không phải.
- “A! …”
Bên trong bỗng nhiên phát ra một tiếng thét, hai người ngẩn ngơ, đưa mắt nhìn nhau. Thanh âm này, sao nghe giống…
- “Không cần! Không cần! … A a a!…”
Hai gương mặt già nua thoáng chốc ửng đỏ. Tần cha tức giận đến nhe răng:
- “Mày giỏi lắm, rõ ràng ở nhà tao mà còn dám…”
- “Ô a… Em không chịu nổi … Cầu anh… Chậm một chút… Chậm một chút… A! …”
Từng đợt từng đợt thét chói tai rên rỉ, hỗn hợp tiếng vang của hai thân thể va chạm, cùng tiếng ván giường lay động kẽo kẹt, xuyên qua cửa gỗ truyền tới. Mặc dù không quá rõ ràng, nhưng cũng đủ khiến người ngoài phải mơ màng.
Tần mẹ đỏ mặt đánh ông chồng một cái, thấp giọng mắng:
- “Ông có biết xấu hổ không hả? Chuyện này mà cũng nghe lén?”
Mồ hôi Tần cha chảy ròng ròng:
- “Tôi… Tôi đâu nghĩ tới… Tôi chỉ muốn đi tìm chén nước uống…”
- “Uống cái đầu quỷ ông! Mau đi ngủ!”
|
PHIÊN NGOẠI 4
Sáng sớm hôm sau Tần Qua mở mắt, đã hơn mười một giờ.
Tối hôm qua Lâm Hi Liệt lại không biết mệt mỏi mà muốn cậu hơn một tiếng, Tần Qua gần như mệt tê liệt, sau khi nam nhân bùng nổ trong cơ thể cậu, thì cậu yếu đuối ngã trên thân hắn không nhúc nhích.
Từ cướp hôn, đến ngày hôm qua chạy trốn bị túm về, cho tới hôm nay, liên tục bốn ngày đã làm ba lượt. Lâm Hi Liệt tinh lực thịnh vượng, còn muốn chưa đủ, cậu thì thắt lưng cũng sắp đứt. Hơn nữa còn là ở nhà cậu! … Phòng ngủ bên cạnh chính là cha mẹ!…
Trong lòng Tần Qua vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ. Lâm Hi Liệt rốt cuộc còn tôn trọng cậu hay không? Cậu đã nói không muốn mà hắn còn… Bản thân cũng thật là vô dụng, vừa nhìn thấy cái chân Lâm Hi Liệt bị thương vì cậu thì không thể từ chối nổi, sau lưng hắn vẫn đang lưu lại vết cắn của người khác đó.
Tần Qua khổ sở trong lòng, từ tối hôm qua đã bắt đầu không quan tâm, Lâm Hi Liệt nói sao cũng không phản ứng.
- “Tức giận sao?”
Tần Qua không đoái hoài… Không thèm nhìn.
Lâm Hi Liệt vòng qua thắt lưng cậu, đặt đầu lên vai cậu:
- “Ngoan, chỉ lần này, sau này tuyệt đối sẽ không có.”
- “…” Sau này? Ai còn có sau này với anh?!
- “Tối hôm qua đặc biệt muốn ở phòng ngủ của em làm một lần, bằng không cảm thấy như không hoàn toàn có được em.”
- “…”
- “Đừng giận, ha?”
Tần Qua bị Lâm Hi Liệt hôn đến hôn đi sau cổ quấy đến không chịu nổi:
- “Xuống nhà ăn cơm.”
Lâm Hi Liệt ăn xong điểm tâm thì đi trước, ở công ty có chút chuyện đầu tư cần hắn đi giải quyết. Mẹ cậu ở trên lầu sửa sang lại phòng ở, thế là trong phòng khách chỉ còn lại Tần Qua đang chậm rãi ăn uống và Tần cha ngồi đối diện vừa uống trà vừa xem ‘Tuần san tài chính’.
Tần Qua cảm thấy hôm nay cha là lạ.
Lúc cậu cúi đầu ăn cơm luôn cảm thấy Tần cha đang nhìn cậu, nhưng cậu vừa ngẩng đầu lên lại thấy ông vẫn đang xem tạp chí. Xem lâu như vậy, một tờ cũng chưa lật qua. Lặp lại nhiều lần, cậu thậm chí còn bắt được bộ dáng cha bối rối cúi đầu.
Cha bị sao vậy? Trong lòng Tần Qua có chút nghi hoặc. Sẽ không phải là… Tối hôm qua chuyện kia bị nghe được chứ… Nghĩ đến đây, trên lưng Tần Qua ứa mồ hôi, đồ ăn ngon miệng cũng ăn không vô nữa. Cha già hình như muốn nói lại vẫn không nói, giống như dao chém treo lơ lửng trên đầu không rớt xuống, làm cho người ta vừa sợ vừa lo.
Cậu muốn mau mau cơm nước cho xong việc, không nghĩ tới lúc ăn một miếng cuối cùng, cha già cuối cùng không nhịn được, bắt đầu đặt câu hỏi:
- “Con trai à… Chuyện kia… Ừm… Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Tần Qua nhất thời lông tơ đều dựng thẳng lên, vùi đầu nhìn bát: “Rất tốt …” Nên đến vẫn sẽ đến… Sẽ không thật sự bị cha nghe được chứ! Đều do Lâm Hi Liệt! Cậu đã nói từ bỏ còn…
- “À…Ừm… Ba biết con đã là người trưởng thành rồi, nhưng có chút chuyện vẫn không thể không nói…” Cha già uống hớp trà, hắng giọng một cái, “Cái loại chuyện đó ý… Khụ khụ… Không cần làm nhiều, sẽ hại thận, thân thể sẽ dần hao mòn…”
Tần Qua đỏ mặt gật đầu, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Cậu thật sự không còn mặt mũi nào đối mặt cha, không biết tối hôm qua những tiếng rên rỉ kia đã bị nghe hết bao nhiêu.
- “Ừ thì… Cha biết con là đứa trẻ ngoan biết kiềm chế, nếu là hắn muốn, con chết sống không chịu là được…”
- “Vâng…”
Tần Qua làm sao cũng không nghĩ tới, có một ngày sẽ ở trên bàn cơm đàm luận vấn đề này với cha.
Đang lúc xấu hổ muốn rời đi lại không dám đi, quản gia đi vào nói:
- “Lão gia, cậu chủ, Đàm thiếu gia đến đây.”
Tần Qua cuối cùng tìm được cái cớ đứng dậy, Đàm Tấn đã vào phòng khách, mang tây trang màu xám. Lúc này, không phải đang đi làm sao?
Đàm Tấn nói “Chào chú Tần”, thì kéo Tần Qua lên lầu vào phòng ngủ, ném cậu vào phòng đóng cửa lại.
May mà sau khi Tần Qua thức dậy đã đổi ra giường, bằng không bây giờ trên giường tuyệt đối là một đống hỗn độn. Nhưng ngay cả như thế, vẫn còn lưu một tia hương vị tinh dịch.
Đàm Tấn chống cửa thở hổn hển mấy hơi thở, nén giận nói:
- “Cậu quay lại với hắn sao?”
- “Ừ…”
Tần Qua thì đứng cách hắn hai ba bước, hắn đưa tay là có thể ôm lấy. Nhưng này có tác dụng gì đây? Tần Qua tựa như sao trên trời, hắn có thể trèo lên đến ngọn núi cao nhất, gần đến giống như vươn tay là có thể hái xuống, nhưng làm sao cũng không thể chạm tới cậu.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ vẫn luôn gần như vậy, gần đến giống như anh em. Hắn ở bên ngoài trái tim cậu lưỡng lự thật lâu, vẫn không tìm được cách đi vào, mà hiện tại, nơi đó đã hoàn toàn bị người khác xâm lấn, chiếm cứ, một chút cũng không để ai chen vào.
Tần Qua vẫn xinh đẹp như vậy, đứng yên sẽ giống như thủy tiên. Cho dù hắn nhìn thấy mấy dấu hôn chói mắt trên xương quai xanh của Tần Qua, nhưng điểm này cũng không ảnh hưởng đến ấn tượng thuần khiết của cậu trong lòng hắn.
Hắn rất muốn liều lĩnh đè Tần Qua xuống giường giữ lấy cậu, che đi tất cả dấu vết nam nhân kia lưu lại, nhưng hắn không thể.
Mấy ngày nay điện thoại gọi nổ cũng không liên lạc được với Tần Qua, chỉ có thể mơ hồ biết được hắn. Buổi sáng hôm nay đến nhà Tần Qua, mới biết được cậu đã trở lại. Hắn lòng như lửa đốt từ công ty chạy đến nhà Tần Qua, trên đường lại gặp phải nam nhân trên Cadillac, trong phòng ngủ còn lưu lại hơi ấm hai người cá nước thân mật hôm qua.
Hắn bất hạnh biết bao nhiêu, mới phải đối mặt hết thảy những điều này?
Hắn thà rằng Tần Qua kết hôn với Cố Mộng cũng được, chỉ không cần trở lại với tên đàn ông kia.
Người hắn cẩn thận nâng trong lòng bàn tay lâu như thế, cứ như vậy bị người khác dễ dàng đoạt đi.
Đàm Tấn há miệng cũng cảm thấy miệng phát đắng:
- “Không phải hắn phản bội cậu sao?”
- “… Đó là một hiểu lầm…”
- “Ba của cậu thì sao? Ba của cậu cũng đồng ý ?”
- “… Không phản đối…”
Đàm Tấn cảm thấy mình thực sự sắp điên rồi.
Hắn rất muốn hỏi:
- “Ba của cậu không phản đối, vậy còn tôi?” Nói đến bên miệng biến thành: “Vậy Cố Mộng thì sao? Cậu tính làm sao ăn nói với người ta?”
- “… Hắn nói hắn đã thuyết phục bác Cố… Tôi cũng sẽ đi xin lỗi Cố Mộng…”
Trong lòng Đàm Tấn càng ngày càng lạnh, lạnh đến cuối cùng chỉ còn băng.
Thì ra người ta đều đã chuẩn bị cho cuộc sống tương lai tốt đẹp, hắn còn ở đây phá rối.
- “Ok… Tôi là lo lắng chuyện cậu bị bắt cho nên đến xem.”
- “Cậu yên tâm, tôi thật sự không có việc gì…”
- “Không có việc gì là tốt rồi… Tôi về công ty trước.”
Đàm Tấn xoay người kéo cánh cửa, lại bị Tần Qua cầm tay, quay người lại, thì nhìn đến ánh mắt xin lỗi của hắn:
- “Chúng ta vẫn là bạn tốt nhất phải không?”
Đàm Tấn cố gắng ép ra nụ cười:
- “Ừm, vĩnh viễn.”
***
Tần Qua ngồi cạnh cửa sổ trên sofa, chậm rãi quấy cà phê truớc mặt.
Bộ dáng sáng nay của Đàm Tấn thật sự làm cậu không thể dễ chịu được.
Kỳ thật cậu thực sự hiểu trong lòng Đàm Tấn có bao nhiêu cay đắng, chính cậu cũng có đoạn thời gian yêu say đắm nam nhân mà không đến được kia, cái loại thầm mến không hy vọng này, gần như muốn lấy nửa cái mạng người ta.
Cậu cảm thấy gần đây đã thương tổn thật nhiều người.
Cha tuy rằng đồng ý, trong lòng chắc chắn vẫn bất mãn thất vọng , Đàm Tấn thì không cần phải nói, kế tiếp còn một người, cậu cả đời cũng bù đắp không được, đính hôn lại vứt bỏ, Cố Mộng.
- “Đến sớm vậy.”
Cố Mộng buông túi sách, ngồi vào ghế sofa, kêu phục vụ đến gọi một ly hồng trà chanh.
Hôm nay cô mang trang phục công sở, phía dưới là váy tới đầu gối, giày cao gót đen, trưởng thành lại xinh đẹp.
Tần Qua quấy cà phê, cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên nói:
- “Thực xin lỗi… Anh…”
Cố Mộng đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo thì nở nụ cười:
- “Không sao… Anh không cần nói xin lỗi…”
- “Lần này làm danh dự của em bị tổn hại, anh thật sự rất băn khoăn… Sau này nếu có gì cần anh giúp, em cứ việc mở miệng…”
Cố Mộng lắc lắc tay:
- “Anh không cần như vậy, thật sự không cần. Em biết người dư thừa là em…”
- “…”
- “Anh có nhớ lúc trước em đã nói với anh hay không, em vẫn nghĩ đến, anh có thích một người khác? …”
- “Nhớ.”
- “Kỳ thật khi đó, em đã cảm thấy trong lòng anh vẫn có một người khác, hơn nữa vẫn không quên được hắn.” Người đàn ông kia nhìn cô liếc mắt khiêu khích một cái, cô cả đời cũng sẽ không quên. Cô cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua vẻ mặt Tần Qua như vậy. Giữa hai người, từ lâu đã không ai có thể chen vào.
- “… Vậy em tại sao còn đáp ứng đính hôn?”
- “Có thể có cơ hội trở thành vợ của anh, em nghĩ bất cứ một cô gái nào cũng sẽ không cự tuyệt. Gần đến như thế, cũng đã cảm thấy thực thỏa mãn .”
- “… Cố Mộng…”
- “May mắn, người kia là hắn. Làm cho em cảm thấy em không thua thảm như vậy.” Tần Qua cao không thể với tới như vậy, đại khái cũng chỉ có một tay che trời như hắn, mới có thể vịn cành bẻ xuống.
Cố Mộng khẽ cười rộ lên, Tần Qua lại thấy trong mắt cô như lệ ngân chớp động.
- “Hắn nhất định rất yêu anh. Nhìn anh hạnh phúc, em cũng đã cảm thấy, không sao hết.”
|
PHIÊN NGOẠI 5
Sau khi tạm biệt Cố Mộng, Tần Qua đến câu lạc bộ ở trung tâm thành phố, là nơi lần trước cùng đi hát karaoke với bọn Đàm Tấn. Buổi chiều Lâm Hi Liệt gọi điện thoại tới, kêu cậu giờ cơm chiều đến câu lạc bộ tìm hắn, vào cửa thì tìm quản lí đại sảnh, nói tên là được.
Giờ phút này quản lí sảnh dẫn cậu đi lối VIP, trên mặt đất trải thảm đỏ, vách tường cách âm cũng rất tốt, cả hành lang không chút thanh âm. Bởi vậy, thanh âm líu ríu của hai nhân viên phục vụ phía trước nghe vô cùng rõ ràng.
- “Ai za, hôm nay trời đổ hồng vũ hay sao mà lại được nhìn thấy ảnh!” - “Uh uh, lâu lắm rồi hắn không đến đây, lần này đến lại không gọi người nào…”
- “Không phải mỗi lần đến vẫn thường kêu tiểu Tô sao.”
- “Bữa nay ngay cả tiểu Tô cũng không gọi, có phải hắn thật sự có bạn gái không?…”
- “Cho dù có có thì bạn gái cũng không dám quản hắn đâu! Thân phận địa vị như hắn, ăn vụng bên ngoài là chuyện rất bình thường.”
Lấy tính tình Tần Qua, phải là phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe. Nhưng hôm nay không biết là bởi vì hành lang rất yên tĩnh, hay là vì nguyên nhân gì khác, cậu lại nghe hết cuộc nói chuyện của hai người, một chữ cũng không thiếu. Lúc đi ngang qua còn hơi liếc nhìn một cái. Hai nhân viên phục vụ đều mang đồng phục sơmi trắng vest đen, bộ dạng sạch sẽ, mặt mày đánh phấn trắng bóc, trên tay còn bưng chén đĩa vàng kim lóng lánh.
- “Aizz, thật là đáng tiếc, hai ông chủ kia cũng mang đến em ngon lắm, hắn lại không chọn ai cả…”
- “Cậu tiếc cái gì, thế nào cũng không tới phiên chúng ta, trừ tiểu Tô ra, còn có Lesley đứng đầu bảng cùng một đống người phía dưới kia kìa…”
- “Tôi thì không rõ, tại sao hắn lại thích tiểu Tô nhỉ? Nghe nói kỹ xảo của tiểu Tô cũng bình thường thôi? Bề ngoài cũng không thể so với bọn Lesley.”
- “Vậy là cậu không hiểu rồi. Đã coi phim “Vua hài kịch” chưa? Có mấy đại gia lại thích loại hình ngây thơ như vậy, mỹ kỳ danh viết ‘cảm giác mối tình đầu’. Hơn nữa cô đừng có nhìn bề ngoài, mấy MB điềm đạm đáng yêu ở trên giường đều trở nên dâm đãng…”
- “Không phải đâu…”
- “Sao lại không phải. Với lại có thể tiểu Tô là mới tới, chưa bị ai chơi đùa, sạch sẽ. Đại gia thì cũng phải sợ HIV thôi. Cậu không thấy sau khi hắn bao tiểu Tô, tiểu Tô căn bản không ra tiếp khách còn gì. Bất quá gần đây tôi cũng nghe nói tiểu Tô cầm một số tiền lớn của hắn, đã rời khỏi thành phố rồi.”
- “Tiểu Tô cũng thật là may mắn, đêm đầu đã đụng phải trùm xã hội đen. Sao tớ lại không có cái diễm phúc như thế chứ, he he…”
Trùm xã hội đen?
Trong lòng Tần Qua trầm xuống, quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng hai người.
- “Tần thiếu gia, tới rồi.” Quản lí ân cần mà thay cậu mở cửa.
Căn phòng được trang hoàng rực rỡ, ban ngày cũng mở đèn sáng trưng. Lâm Hi Liệt mang tây trang ngồi giữa ghế sofa, hai bên một bên ngồi một ông bụng bự, tai to mặt lớn, mặt mày sáng bóng, ánh mắt vừa thấy cậu liền híp thành một đường chỉ.
Bị ánh mắt như vậy đánh giá làm cho cậu cảm thấy rất không thoải mái, không biết tại sao Lâm Hi Liệt lại muốn gọi cậu đến nơi này.
- “Lại đây.”
Tần Qua nghe lời đi tới, bị Lâm Hi Liệt kéo ngồi bên người, tiếp theo thì nâng chân trái cậu đặt trên bàn trà.
- “Sao mang giày cũng không buộc chặt?”
- “Ể…” Cậu rõ ràng cột lại rồi mà… Không biết bị tuột ra lúc nào…
Tần Qua đang muốn đưa tay cột, Lâm Hi Liệt đã trước cậu một bước giữ lấy dây giày.
Trong lúc Lâm Hi Liệt giúp cậu buộc giày, Tần Qua liếc đến mấy quyển sách được bài trí như thực đơn để mở trên bàn trà trên bàn trà. Trang nhất là ảnh chụp một người đàn ông, mắt phượng hẹp dài, chóp mũi rất cao, môi mỏng mà gợi cảm, tướng mạo vô cùng hấp dẫn. Mà ngay cả mái tóc dài đàn ông bình thường sẽ không bao giờ có, anh ta để lại rất thích hợp, thậm chí có chút quyến rũ. Phía dưới ảnh chụp là mấy chữ: Lesley. Đây có lẽ là người đứng đầu bảng ? Tần Qua lại nhìn qua một cuốn khác, không có ảnh chụp viết là tiểu Tô.
Trong lòng Tần Qua đang do dự, Lâm Hi Liệt hai ba cái đã buộc xong dây giày, kết thành cái nơ vô cùng xinh đẹp.
Ý thức được chung quanh còn có hai người đang nhìn, Tần Qua không khỏi hơi xấu hổ. Lâm Hi Liệt thật sự là… Trường hợp này cũng không chú ý một chút…
- “Giới thiệu cho em. Vị này chính là Vương cục trưởng của cục quản lý nhà đất thành phố S, vị này là cục trưởng cục công thương thành phố S, Lý cục trưởng. Đây là cậu hai của Sắt thép Tần thị.”
- “Kính đã lâu kính đã lâu.”
- “Hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Tần Qua bắt tay với bọn họ, trong lòng cũng không rõ ràng lắm: cục trưởng Thành phố S, có liên quan gì tới cậu? Còn giới thiệu riêng cho cậu quen biết.
Đang do dự, Lâm Hi Liệt kéo cậu đứng dậy:
- “Như vậy, tôi thì đi trước. Hai vị ở đây nhất định phải vui chơi tận hứng, có gì cần cư trực tiếp gọi quầy lễ tân.”
- “Vậy cám ơn Lâm tổng chiêu đãi!” Hai lãnh đạo tai to mặt lớn cười đến không thấy trời đất, cái mặt đầy thịt chen chúc với nhau, làm cho Tần Qua nhìn có chút không thoải mái.
- “Lâm tổng đi thong thả!”
- “Tạm biệt.”
Sau khi Lâm Hi Liệt kéo Tần Qua ra cửa, Vương cục mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống sofa.
- ”Ôi uy, tôi cuối cùng cũng biết hắn mời hai chúng ta đến để làm gì.”
- “Tôi cũng vừa mới nhìn ra…” Lý cục vừa lau mồ hôi vừa nói: “Được rồi, trở về đem đơn xin giấy phép cho mảnh đất mới của Tần thị phê chuẩn thôi.”
- “Ông không nói tôi cũng biết. Còn có thể không phê sao. Không nghĩ tới Tần thị bây giờ lớn mạnh như thế, phía sau còn có chỗ dựa Lâm Hi Liệt.”
- “Ai mà đoán được… Tuy nói hiện tại hắc bạch lưỡng đạo một nhà, cũng không đến nỗi thân đến mức này chứ…”
- “Tôi nói, ông xem hai người bọn họ có giống…”
- “Giống cái gì?”
- “Cái đó đó! Ông xem Lâm Hi Liệt hôm nay ai cũng không vừa lòng, lại thay cậu ta cột dây giày, ngay cả chuyện làm ăn nhà cậu ta cũng quan tâm, thật sự là cưng chiều tới tận trời. Thì ra Lâm tổng thích cái loại thiếu niên ngây thơ này, thảo nào tôi nghe nói trước kia rất nhiều người được đưa cho hắn đều bị trả lại. Bất quá cậu hai Tần gia kia bộ dáng nhỏ nhắn non mềm, đúng là hàng ngon, tôi nhìn cũng có chút động tâm đây…”
- “Ôi ôi, Vương cục, lời này cũng không thể nói lung tung. Với lại mấy chuyện này liên quan gì tới chúng ta đâu, vẫn là tận tình chơi đùa đi!”
- “Đúng thế, ha ha! Hưởng thụ mới là chính đạo!”
***
- “Còn tức giận sao? Hm?”
Tay nam nhân không dấu vết mà từ đầu vai trượt đến lưng Tần Qua.
- “…”
- “Cơm chiều muốn ăn gì?”
- “Về nhà ăn đi.”
- “Được.”
Vú Trương làm đồ ăn rất phong phú, Lâm Hi Liệt cùng cậu từ từ ăn, lại cùng cậu xem TV một lát.
Kỳ thật đầy đầu Tần Qua đều rối rắm vết cắn trên vai Lâm Hi Liệt, video sex, còn có người gọi là “tiểu Tô”ở câu lạc bộ, nhưng cậu không muốn hỏi hắn. Cậu biết nếu Lâm Hi Liệt muốn giấu diếm cậu, cậu thật có làm sao không thể phát hiện ra. Cậu không thể hỏi ra miệng, nếu hỏi quản lý câu lạc bộ, bọn họ đều là người dưới tay Lâm Hi Liệt, phỏng chừng đến lúc đó ngay cả chuyện cậu đi hỏi thăm này cũng có thể bị báo cáo từ đầu đến cuối cho hắn. Cậu không thể rút dây động rừng.
Tần Qua rất muốn tin tưởng Lâm Hi Liệt, hắn rất hiếm khi nói dối cậu. Nhưng cậu cũng biết tác phong của hắn, người lăn lộn trong thế giới ngầm nếu đến thời điểm cần thiết, nói dối cũng có thể làm không chớp mắt. Cậu cũng biết hiện tại rất nhiều chuyện kinh doanh là bàn bạc ở nơi trăng gió, cậu không tin Lâm Hi Liệt chưa từng tới những chỗ này.
Lòng tin tưởng cả cậu với Lâm Hi Liệt cùng chân tướng điều tra được đánh nhau chan chát. Vết cắn và video là chứng cớ vô cùng xác thực, hiện tại ngay cả “nhân chứng” cũng gần như biết rồi rồi, cậu không có cách nào khác trái lương tâm mà đi tin tưởng hắn. Có phải bởi vì cậu cũng là loại hình ngây thơ dễ dụ , mới có thể lọt vào mắt hắn? Đàn ông như vậy có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, từ hai nữ sinh xem tạp chí ở cửa hàng cá nướng, đến mấy cậu phục vụ bưng trà rót nước ở câu lạc bộ, đều sùng bái mê luyến hắn vô cùng, chớ nói chi là minh tinh dưới công ty hắn.
Cậu không thể nào không chán nản.
Rốt cuộc phải như thế nào, mới có thể làm cho Lâm Hi Liệt không chọc người chú ý đây?
- “Có chuyện gì vậy? Nhìn em cả ngày hôm nay đều không vui.”
Lâm Hi Liệt ôm Tần Qua lên đùi, nâng lên cằm cậu hôn lên má một cái.
Tần Qua nhẹ nhàng quay mặt đi chỗ khác.
- “Được rồi, là anh sai rồi, sau này tuyệt đối không làm ở nhà em, được không?”
- “Ừm…” Tần Qua tức giận căn bản không phải vì chuyện này nhưng vì muốn chặn miệng nam nhân, cậu cũng hùa theo ứng lời.
- “Đi ngủ sớm một chút đi, gần đây làm em mệt rồi.”
- “Vâng…”
|
PHIÊN NGOẠI 6
Hôm nay là cuối tuần, Lâm Hi Liệt không đến công ty.
Buổi sáng bác sĩ mang hộp thuốc đến, mở băng gạc kiểm tra một chút, đẩy mắt kính nói:
- “Liệt ca, có phải anh không tuân theo lời dặn của bác sĩ không?”
- “Hả? Anh ấy sao vậy?” Vừa nghe bác sĩ nói, Tần Qua so với Lâm Hi Liệt còn gấp hơn.
- “Tần thiếu gia, có phải ngài lại dung túng Liệt ca làm vận động kịch liệt không?”
- “Vận động kịch liệt? … Không có a…” A… Ngoại trừ… Ngoại trừ ở trên giường… Tần Qua đúng hình, không dám nhìn mặt bác sĩ.
- “Đúng đó, chính là loại vận động ngài đang nghĩ trong đầu.”
- “…” Tần Qua xấu hổ đến mặt đỏ rần. Cái này không thể trách cậu a… Cho dù cậu mặc kệ, Lâm Hi Liệt cũng luôn muốn cậu…
- “Được rồi, Hàn Tu, cậu đừng bắt nạt cậu ấy.” Lâm Hi Liệt không vui khi người khác đùa giỡn cục cưng của hắn, liền lên tiếng ngăn lại.
- “Liệt ca, ai dám bắt nạt Tần thiếu gia đâu.” Hàn Tu ảm đạm cười: “Liệt ca nếu hy vọng sau này không lưu lại di chứng, thời gian này tốt nhất là kiềm lòng một chút. Nếu miệng vết thương không hoàn toàn phục hồi như cũ, sau này bị thương sẽ có thể khiến cho cả hai cùng phát tác, lúc về già cũng tương đối khó chịu.”
- “Đã biết.”
Dám nói chuyện Hàn Tu không khách khí như thế, ai nói hắn là bệnh nhân đâu.
Hàn Tu thay thuốc cho Lâm Hi Liệt, băng lên một vòng băng vải mới, lại để lại một ít thuốc kháng sinh, liền cúi đầu tạm biệt.
Tần Qua nhịn không được nén giận nói:
- “Anh xem anh đi! Nói không làm anh còn không chịu! Làm thành như bây giờ… Chuyển biến xấu thì làm sao?”
Lâm Hi Liệt cười kéo tay cậu qua ép vào ngực:
- “Em rất ngon miệng, anh cũng không có biện pháp.”
- “Anh! … Đừng có đem trách nhiệm đổ lên đầu em!” Chẳng lẽ người ăn nhiều cũng muốn trách đồ ăn quá ngon sao?
- “Em xem, cái bộ dáng kia của em, anh sao nhịn được không ôm em.” Lâm Hi Liệt hạ giọng nói: “Nếu bay giờ em cởi sạch đứng trước mặt anh, anh cam đoan một chân này anh cũng không cần.”
Tần Qua vừa tức vừa thẹn, đem remote nhét vào tay hắn:
- “Thích xem cái gì thì tự ấn đi.” Xoay người thở phì phì vào phòng bếp.
Sao hắn lại luôn cà lơ phất phơ như vậy? Bác sĩ nói cũng không nghe, dường như không lo lắng chút nào cho cái chân kia. Còn… ban ngày ban mặt mà nói lời dâm tục…
Tần Qua một bên nghĩ một bên nhịn không được tay thái rau mạnh thêm một chút, đem quả cà chua xem như Lâm Hi Liệt mà băm.
- “Tần thiếu gia, cậu ở trong này làm gì? Mau đi ra, nơi này để cho vú Trương lo là được rồi.” Vú Trương vừa thấy Tần Qua ở trong phòng bếp cắt cắt thái thái, vội chạy vào đoạt lấy con dao trong tay cậu.
- “Vú Trương… Con đã nói bao nhiêu lần rồi… Vú gọi con là cậu học sinh là được rồi.”
- “Được được, cậu học sinh cậu mau đi ra cùng thiếu gia xem TV đi.”
Tần Qua do dự một chút, nói:
- “… Vú Trương… Con muốn tự tay làm cơm cho anh ấy…”
Đôi mắt Vú Trương đều trừng lớn:
- “? … Cậu học sinh… Sao đột nhiên lại muốn nấu cơm cho thiếu gia? Đây đều là chuyện của giúp việc chúng tôi…”
- “Vú để cho con làm một chút đi…”
Vú Trương làm sao địch nổi bộ dáng khẩn cầu của Tần Qua, nhưng lại sợ cậu cắt vào tay đành phải lui một bước nói:
- “Ừm…ờ… Được… Cậu muốn làm thì cậu làm… Vú Trương sẽ giúp cậu…”
- “Không cần… Vú không cần hỗ trợ đâu, con muốn tự làm hết.”
- “Như vậy không được, nếu cậu bị thương một chút, thiếu gia sẽ không tha cho vú đâu.”
Tần Qua bất đắc dĩ:
- “Con đâu có tệ như vậy đâu! Con du học ở nước ngoài mấy năm đều là tự mình làm cơm ăn. Vú đừng tranh với con.”
- “A… ừm, vậy được rồi…”
Thế là trong phòng bếp biến thành nơi Tần Qua bận rộn thái rau xào rau, vú Trương ở một bên vừa vội lại không dám nhúng tay. Kỳ thật cậu cũng không quá kém, lúc ở Mỹ cũng tự mình làm cơm ở nhà, cho nên cũng biết làm một số món đơn giản ví dụ như rau xào, canh gà, thịt chưng cách thủy gì đó.
- “Vú Trương…” Tần Qua một bên khéo léo đổ dầu vào nồi một bên hỏi: “Vú có biết lúc trước… Lâm Hi Liệt có từng dẫn người nào về nhà không… ?”
- “Dẫn người về nhà? Ý cậu là bạn gái sao?”
- “Vâng… Nam hay nữ cũng vậy…”
Vú Trương nghĩ nghĩ:
- “Có mang một minh tinh về ở mấy ngày, còn cái khác… Vú không rõ lắm. Thiếu gia rất ít khi dẫn người về nhà.”
Tần Qua đang nêm gia vị:
- “Thật sao, ngoại trừ minh tinh kia, không có ai khác sao?”
- “Không có.” Vú Trương chắc như đinh đóng cột.
***
- “Hôm nay là em tự làm đồ ăn … Không biết anh có thích không…”
Trên bàn bày ba món mặn một món canh, xem như tương đối phong phú . Gà xào cung bảo*, thịt chưng cách thủy, đậu nành xào cải bắp, canh cà chua trứng, tuy rằng so với khách sạn lớn kém một chút nhưng mùi hương rất thơm.
Tần Qua có chút ngượng ngùng quan sát mặt Lâm Hi Liệt. Cậu “đảm đang” như vậy, không biết có thể lại bị hắn bắt lại đùa giỡn hay không. Thiệt hiểu nhau)
- “Lại đây.” Lâm Hi Liệt nói.
Tần Qua đến gần hắn, bị hắm ôm ở trước mặt quan sát trong chốc lát, chỉ một vết thương nhợt nhạt trên ngón trỏ nói:
- “Đây là sao?”
- “Bị dao cắt vào …”
Lâm Hi Liệt lúc này mới buông tay ra, vòng quanh thắt lưng cậu để cậu ngồi ở trên tay ghế nói.
- ”Sau này không cho phép xuống bếp nữa, rõ chưa? Em nếu dư thừa sức lực không có việc gì làm, chúng ta có thể lên giường vận động một chút.”
- “Anh nói lung tung gì vậy…” Tần Qua cúi đầu.
Lâm Hi Liệt tuy rằng đối với Tần Qua tự mình xuống bếp nấu ăn có chút bất mãn, nhưng hành động lại vô cùng cổ vũ. Đem đồ ăn đều ăn sạch sẽ, ngay cả một ngụm canh cũng không chừa lại. Đến nỗi cơm trong bát cơ bản không được đụng đến.
Buổi chiều Lâm Hi Liệt ở thư phòng xử lý sự vụ, Tần Qua ở một bên lên mạng. Lâm Hi Liệt mua cho cậu một cái laptop mới, cấu hình mạnh, giá cả xa xỉ. Cậu cũng nhịn không được cảm thấy Lâm Hi Liệt thiệt lãng phí, bởi vì cậu không chơi game, một cái máy có thể lên mạng là đủ rồi.
Tần Qua mở hòm thư, bên trong có email Đàm Tấn mới gửi tới. Cậu liếc Lâm Hi Liệt một cái, thấy hắn đang tập trung tinh thần nhìn màn hình, còn hơi hơi nhăn mày, tựa hồ là gặp vấn đề gì đó. Thế là Tần Qua yên tâm mở e-mail.
- “Ngày hôm qua cậu kêu tôi giúp điều tra người này, tôi tra được một ít tư liệu. Người này là Tô Thanh, ở Lâm club cao cấp làm MB một thời gian ngắn, nghe nói là bởi vì trong nhà hắn cần tiền gấp. Hắn vừa vào đã bị Lâm bao dưỡng, sau đó cũng không thấy ra tiếp khách, trên danh sách cũng không có tên của hắn. Bao dưỡng được khoảng hai ba năm, một hai tháng trước đã rời khỏi thành phố A, không biết đi nơi nào. Có người nói là Lâm cho hắn một số tiền lớn để hắn đi. Cậu có cần gì nữa thì nói cho tôi biết, tôi sẽ kêu người tìm thêm.”
Phía dưới là tấm ảnh chụp Tô Thanh. Vô cùng trẻ tuổi, đơn thuần. Kiểu tóc cũng không khác cậu lắm, phía trước để chút tóc mái, làn da trắng hồng, ánh mắt sạch sẽ, chỉ là hơi gầy chút, sắc mặt nhìn qua không tốt lắm.
Tần Qua nhìn chăm chú màn hình, đầu óc trống rỗng một hồi mới run rẩy ấn tắt.
Chứng cớ xác thực tới mức độ này rồi, còn gì để nói đây?
Hôm nay giữa trưa vú Trương nói cho cậu biết Lâm Hi Liệt rất ít khi dẫn người về nhà, cậu còn hơi mừng thầm một chút. Kỳ thật hắn cũng không cần dẫn người về nhà, tùy tiện tìm một cái khách sạn làm coi như xong, hơn nữa hắn tại thành phố A có lẽ không chỉ có hai căn nhà này, kim ốc tàng mấy kiều cũng đủ.
Trong bảy năm cậu đi khỏi này, Lâm Hi Liệt bao MB, cùng người ta nhiệt liệt làm tình, lưu lại vết cắn, còn quay lại video tình ái, thậm chí lúc cậu ở nhà, cũng dám để trong máy vi tính xem. Ah, nói không chừng, vết cắn kia có thể là Phạm Hi Văn cắn. Hắn lừa cậu như vậy, đối với những lời hắn nói lúc trước, cậu đều có chút dao động.
Tại sao Lâm Hi Liệt lại không nói thật với cậu? Rốt cuộc xem cậu là gì?
Là một người ngây thơ dễ dụ? Chưa bị ai chơi đùa, sạch sẽ, không có HIV.
Tần Qua tuyệt vọng lắc đầu: không, sẽ không .
Nếu như quả thật là vậy, tại sao hắn lại trả một cái giá lớn như thế để đem cậu về, còn cướp hôn, còn thiếu chút đã mất mạng? Cho dù những lời nói dối này đều là lừa cậu vui vẻ, những cái đó chắc chắn không lừa cậu.
Tần Qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, ánh mắt càng ngày càng ẩm ướt, cậu đành phải đứng lên, làm bộ đi toilet.
|