Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà
|
|
Chương 79 “Sức sống? Những thực vật đã bị hấp thu giờ thế nào?” vẻ mặt Diệp Kình có vẻ không được hài lòng lắm, dù sao, Du Nhiên có thể hấp thu sức sống của thực vật cũng có thể hấp thu thứ đó của con người, như thế, không chừng Nhạc Tư Trà sẽ có nguy hiểm. “Em cũng không hấp thu trực tiếp, chỉ nhận năng lượng tự do thực vật phát ra trong không khí thôi.” “Nghĩa là cậu sẽ không là sinh vật nào bị thương?” “Đúng thế.” Diệp Kình thở phào, hỏi tiếp “Làm sao để cậu có thể hấp thu đủ năng lượng? Trồng rừng?” “Đúng thế, chỉ cần anh gieo trồng đủ cây cung cấp năng lượng cho em, em có thể cho đất.” “Nếu tôi bảo Nhạc Tư Trà cưỡng bức ra lệnh cậu cho tôi đất thì sao?” Diệp Kình muốn biết Du Nhiên trung thành như thế nào. “Em sẽ thực hiện bất cứ mệnh lệnh gì của chủ nhân.” Nhạc Tư Trà cũng thấy cảm động khi chuyển những lời này. Diệp Kình gật đầu, hỏi sang chuyện khác “Anh cần trồng bao nhiêu cây thì đủ cho một tấn đất?” “Ba nghìn, phải cam đoàn chúng sống hết.” “Không thành vấn đề, nhưng là có hạn chế gì sao? Ví dụ như….khoảng cách?” “Không có hạn chế, chỉ cần trên trái đất là em có thể hấp thu năng lượng, em đề nghị chọn sa mạc làm khu gieo trồng.” “Vì sao?” Diệp Kình nâng mi, trồng cây ở sa mạc, muốn sống hết cần phải tốn rất nhiều công sức. “Sa mạc trở ngại em hấp thu sức sống, nếu anh có thể khiến các sa mạc ở biên giới Trung Quốc đều biến mất, em có thể vĩnh viễn vô điều kiện cung cấp đất cho anh.” “Độ khó quá lớn, ngay cả quốc gia cũng không ngăn được sa mạc hóa, tôi làm sao có thể.” Anh tài giỏi thế nào cũng đâu bằng cơ quan quốc gia! Diệp Kình vẫn là có tự hiểu. “Không khó, chỉ cần anh đồng ý, em sẽ giúp.” “Cậu có thể giúp gì?” Diệp Kình cảm thấy hứng thú, nếu có thể khiến sa mạc biến mất, anh sẽ được không ít lợi, trước nhất là được quốc gia coi trọng. “Em có thể tạo ra loại cây dù ở sa mạc Sahara cũng có thể sống sót, còn cung cấp đất miễn phí để kích thích sinh trưởng, cải thiện đất sa mạc khiến cho chúng không chỉ có cát.” Thật ra có rất nhiều loại cây có thể sống ở sa mạc, Du Nhiên chỉ là đẩy mạnh đặc tính của chúng, khiến chúng càng thích hợp hoàn cảnh nơi đây thôi. “Không tệ.” Diệp Kình gật đầu, chuyện này đối anh chỉ có lợi chứ không có hại, không đồng ý thì anh không phải Diệp Kình “Nhưng tôi tạm thời chưa có thời gian làm này, cậu có thể chờ một đoạn nữa được không.” “Đương nhiên, tạo cây cũng cần thời gian, anh cứ trồng trước 3000 cây là được rồi.” Du Nhiên nói xong thì không lên tiếng nữa. “Anh định cải tạo sa mạc thật?” Tuy rằng Nhạc Tư Trà biết đó là chuyện tốt nhưng phí tài lực, nhân lực quá lớn. Cậu không nghĩ Diệp Kình có thể tự mình làm được. “Sao lại không?” Diệp Kình cười cười, cầm tay Nhạc Tư Trà, ôm câu vào lòng. “Chuyện này một mình anh không thể làm được.” Nhạc Tư Trà thuận theo ngã vào lòng anh. “Anh đương nhiên sẽ không làm một mình, trước tiên anh sẽ chọn một khoảng sa mạc nhỏ làm thực nghiệm, cùng lúc bàn bạc với chính phủ, anh tin họ sẽ hứng thú với kế hoạch này.” Diệp Kình nơi sơ qua kế hoạch của mình. “Nhưng khi đó sẽ có rất nhiều người nhìn anh, chỉ cần muốn tra họ sẽ biết thân phận thật của anh, gần đây không phải có rất nhiều người biết thân phận của anh sao? Cứ thế sẽ xảy ra chuyện? ” “Biết thì họ làm được gì, tuy rằng giấu phía sau có thể bớt được không ít chuyện nhưng nếu bị phát hiện, cũng có thể khiến một số người kinh sợ.” “Vậy tứ đại gia tộc ngoài Đông Phương gia thì sao? Bọn họ khoanh tay đứng nhìn chắc, nếu họ muốn đối phó anh thì sao?” “Lĩnh vực kinh doanh của bốn nhà đều khác nhau, Triệu gia theo chính trị, có thế lực rất lớn ở trung ương, Cung gia theo quân, hai nhà này có mâu thuẫn khá nhiều, không có khả năng liên thủ hơn nữa, hai nhà đều có quan hệ lợi ích với chúng ta, nếu bắt đầu kế hoạch cải tạo sa mạc, anh sẽ thuyết phục họ gia nhập, còn hai nhà nữa, Chung gia theo thương nhưng họ chủ yếu bên khoa học kỹ thuật, không có xung đột với chúng ta, còn có thể hợp tác, còn lại duy nhất Hàn gia là không hợp với Đông Phương gia. Hàn gia chuyên lo bên dược, lần này ‘tiên tích’ được sản xuất khiến họ bị ảnh hưởng rất lớn. Vậy nên hiện giờ chỉ cần đề phòng họ.” Diệp Kình giải thích. “Vậy Đông Phương gia thì sao? Kinh doanh khối nào?” Nhạc Tư Trà có chút ngạc nhiên. “Lĩnh vực kinh doanh của Đông Phương gia rất rộng, có thể kiếm tiền là chúng ta đều có chân nên cũng không rõ ràng.” Diệp Kình vừa nói vừa không quên sàm sỡ, sờ sờ tay Nhạc Tư Trà. “Đúng là rộng, như vậy, hiện anh chỉ cần đề phòng Hàn gia.” “Ừm, những người đến trộm lần này hẳn là của bọn họ. Yên tâm, Hàn gia không dám động đến anh, trừ khi họ muốn hai nhà trực tiếp đối đầu, như vậy chỉ lưỡng bại câu thương, hơn nữa có thể có người đục nước béo cò.” “Ồ.” Nhạc Tư Trà gật gật đầu, đồng ý với anh. “Đúng rồi, chuyện suối nước nóng thế nào?” Nhạc Tư Trà lại nghĩ tới vấn đề khác, cậu rất quan tâm chuyện suối nước nóng mà. “Suối nước nóng lộ thiên đã có hình dáng đại khái, chắc một đoạn thời gian nữa là xong. Còn những kiến trúc khác cũng bắt đầu khởi công, nhưng cần một thời gian mới có thể hoàn thành, có lẽ không kịp cuối tháng này đào chín.” Những loại cây trong vườn không nhiều lắm, chỉ có vải, anh đào, bàn đào, lựu. Trừ mùa đông, mùa nào cũng có quả chín, vì dều mới trồng nên vải và anh đào phải tới năm sau mới chín. “Em nhớ là bàn đào đến tháng tám mới chín cơ mà?” giờ mới tháng bảy. “Hẳn là do sử dụng phân bón hỗn hợp từ đất và nước trong không gian, loại phân sử dụng ở thôn Phúc Khê anh đã tăng hàm lượng, tuy rằng không nhanh như trong không gian nhưng trước nửa tháng vẫn được.” “A? Anh thêm nước không gian từ khi nào? Sao em không biết?” Diệp Kình có tìm cậu hỏi nước trong không gian đâu. “Chỉ phân hóa học cho vườn trái cây mới cho nước. Anh lấy mấy thùng ở trong nhà.” Anh chỉ nổi hứng muốn xem hiệu quả thế nào. “Thảo nào mấy thùng nước khoáng trong nhà trống không.” Cậu vẫn luôn thấy kỳ quái. “Khụ, không nói chuyện này nữa, ý của anh là, chờ vườn trái cây mở cửa, bên suối nước nóng vẫn chưa xây xong, đến lúc đó du khách sẽ không có chỗ ở nên anh đã thương lượng cùng thôn trưởng, khiến ông ta báo cho người trong thôn chuẩn bị một gian phòng trống trong nhà, cho khách ở lại, như vậy cũng giúp họ kiếm thêm tiền.” “Ý này không tệ, có thể giải quyết chuyện cơm nước cho khách luôn. Anh bắt đầu tuyên truyền rồi sao?” “Ừm, đã cho người đi làm. Em cũng cần giải quyết chuyện cây cối bên suối nước nóng chứ?” “Mai anh cho người tới…không, tự mình đi tốt hơn, ở ngoại ô anh có kho hàng chứ?” “Không có nhưng thuê tạm cũng được.” “Vậy em sẽ để mấy thứ đó trong kho, anh cho người vận chuyển về đây là được, tuy hơi phiền toái nhưng có thể giữ bí mật, gần đây chúng ta làm nhiều thế, sợ là có người chú ý.” “Ừm, cẩn thận vẫn tốt hơn.” Diệp Kình đồng ý. “Anh có bản vẽ của suối nước nóng không? Để em xem trồng thế nào cho đẹp.” Nhạc Tư Trà quyết định xem trước rồi quyết định trồng gì sau. “Bản vẽ anh có, nhưng em chỉ cần chuẩn bị những cây gần suối nước nóng là được rồi, chỗ khác chờ sơn trang xây xong đã.” Diệp Kình đứng dậy, qua thư phòng lấy bản vẽ. Thiết kế rất đơn giản, bên ngoài là tưởng vây giả cổ ngói đỏ, để cho tiện, bốn phía đều có cửa, đường lớn trong sơn trang cũng bắt đầu từ bốn cửa này, chập thành hình chữ thập, trung tâm ở suối nước nóng, bên cạnh còn có một khối đất trống để trồng trúc, ngoài ra còn có căn tin, khi nghỉ ngơi, cùng phòng nhỏ cho khách. “Trừ bỏ rừng trúc cũng cần một ít cây đuổi côn trùng, như thế cũng vừa hoàn thành điều kiện của Du Nhiên.” Diệp Kình đề nghị, trúc cũng là cây nha. “Được rồi, em sẽ bảo Du Nhiên chuẩn bị, mai sẽ lấy ra.” Nhạc Tư Trà gật đầu đồng ý. “Tạm thời em đừng đón Art về, cho chúng ở trong không gian lâu chút, học cho tốt, đừng để chúng biến thành hết ăn lại nằm.” Diệp Kình nói. “Anh bắt đầu quan tâm chúng từ hồi nào thế?” “Anh vẫn luôn quan tâm chúng mà.” “Nếu anh có thể rút tay khỏi đồ của em thì em sẽ tin lời anh.”
|
Chương 80 Từ sáng sớm, Nhạc Tư Trà đã dậy làm một bữa sáng đơn giản, hai người ăn xong liền vào thành phố. Giờ thời tiết đang nóng, đi càng sớm càng đỡ khổ. Quốc lộ vào thành phố có chút xóc nảy, nhưng vẫn chịu được, hơn nữa cả hai đã đi qua đi lại nhiều lần nên cũng quen. “Kho hàng đã thuê được rồi? Ở đâu?” Nhạc Tư Trà hỏi, trong lòng cậu còn ôm Miêu Miêu, hôm nay còn một việc nữa là tới cửa hàng thú cưng mua đồ dùng. “Tối qua đã gọi điện báo cho người chuẩn bị, sáng nay được truyền lại là đường xx ở ngoại ô, ban đầu chỗ đó vốn là khi công nghiệp, sau dời đi nên cồn lại nhiều nhà xưởng, vốn định phá bỏ rồi mới chuyển đi nhưng hình như kinh phí mắc cạn, nên thành chỗ cho thuê. Thuê một kho hàng chỗ đó không phải chuyện khó.” Diệp Kình giải thích. “Em biết chỗ đó.” Nhạc Tư Trà gật đầu, mỗi lần ngồi xe qua thôn Phúc Khê đều đi qua chỗ đó, trước kia nghe người ta nói ở đó có rất nhiều nhà xưởng nhưng vẫn không chú ý tới. Tới nơi, Diệp Kình đỗ xe ven đường, Nhạc Tư Trà không thấy có người tới đón họ. “Người đâu?” Nhạc Tư Trà vừa quạt quạt vừa hỏi, trời càng ngày càng nóng. Bên này dân cư thưa thớt, nhìn qua không một bóng người. “Đã chuẩn bị hết rồi, chỉ cần tìm tới kho hàng, bảo vệ sẽ đưa chìa khóa.” Diệp Kình nhìn địa chỉ cấp dưới báo lên, bảo Nhạc Tư Trà đuổi kịp rồi dẫn đường. Nhạc Tư Trà theo Diệp Kình đi một đoạn đường ngắn, nơi này xây dựng cũng không tệ, phòng ốc đều xây ngay ngắn, bọn họ không tốn nhiều thời gian mà tìm tới được kho hàng. Nơi đó rất lớn, cửa đã mở rộng ra, bên trong trống rỗng, ở một bên góc cửa, có một cụ ông cầm quạt hương bồ ngồi trên ghế hóng mát, còn chú ý bên ngoài. Cụ ông vừa thấy Diệp Kình và Nhạc Tư Trà tới liền đi qua, hỏi thẳng “Hai người chính là ông chủ muốn thuê kho hàng? Xin hỏi ai là cậu Diệp Kình?” giọng điệu rất thân thiện. Tuy nói nơi này đều là cho thuê nhưng nơi này vốn thật không có ai thuê, chính phủ đã quy định từ sớm sau này sẽ được quản lý vào khu dân cư, cấm mọi người không được sử dụng nhà xưởng làm công nghiệp gây ô nhiễm môi trường. Cần nhà xưởng đều tới khu công nghiệp mới, vậy nên nơi này ngẫu nhiên mới có người tới thuê, do đó không khó để thương thuyết. Diệp Kình vì để tiện về sau, bảo cấp dưới thuê luôn nửa năm, này đúng là khách sộp nha. “Là tôi.” Diệp Kình lấy ra chứng minh thư cho ông xác nhận. Cụ ông nhìn chứng minh thư cẩn thận, xác nhận là thật, liền trực tiếp đưa chìa khóa cho anh, nhắc nhở một số việc cần chú ý rồi rời đi. Đợi mấy người đi hết rồi, Nhạc Tư Trà mới vào kho hàng, nhìn ngó cẩn thận. Bên trong này nóng hơn bên ngoài không ít, cũng tối, có lẽ vì để giữ bí mật, các cửa sổ được dán giấy các tông thật dày, chỉ cần đóng lại, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong. Nhạc Tư Trà kiểm tra cẩn thận một vòng, tuy rằng kho hàng hơi cũ nhưng vẫn lành lặn, không có chuyện vỡ cửa sổ hay cửa chính hỏng hóc, xem ra về mặt an toàn là không thành vấn đề. Đợi xác định cẩn thận là không có ai, Nhạc Tư Trà mới lấy các thứ từ không gian ra. Đầu tiên là thảo dược, bởi vì đã chuẩn bị vài lần nên Nhạc Tư Trà đã có kinh nghiệm, chuản bị một đống bao tải lớn trong không gian, bảo Du Nhiên phân loại cho cho vào các bao, vậy nên giờ lấy ra đều là bao dược liệu. Mấy chục bao dược liệu được cất gọn vào một góc, mỗi bao phải nặng tới trăm cân, nhưng đây đều là chưa gia công, dược liệu đã gia công sức nặng sẽ giảm đi ít nhất một phần ba. Tiếp sau là trúc và hoa, vì sợ trong quá trình vận chuyển sẽ dẫn tới tử vong, rễ của chúng đều được giữ lại đất. Chúng được phân loại theo từng loài rõ rệt, đặt trên mặt đất, chỉ đợi người vận chuyển tới đưa về suối nước nóng, là lại được trở về với đất mẹ. Làm xong, Nhạc Tư Trà nghĩ nghĩ lại lấy ra một phần rau củ chín, lại thêm một ít gà vịt thả ra, đương nhiên, Nhạc Tư Trà đã bảo Du Nhiên khiến chúng hôm nên đi, mấy tiếng sau tỉnh lại chúng sẽ lại chạy loạn lên. “Lượng tiêu hao của Hoa Nhã rất lớn, nếu phải vận chuyển thì để luôn chỗ này rồi đưa cho Hoa Nhã cũng được.” Đợi Nhạc Tư Trà xác nhận đã lấy đủ, liền nói với Diệp Kình, từ lúc lấy đồ đến lúc xong cũng chỉ vài tiếng là dduur đầy cả kho, hiệu suất khá là cao. “Ừ, anh sẽ cho người qua lấy.” Diệp Kình rút điện thoại ra, báo cho cấp dưới phái người tới chở mấy thứ này đi, tiện thể qua cầm chìa khóa. Hai người đợi không lâu, cấp dưới của Diệp Kình liền tới, người tới cũng biết Nhạc Tư Trà, chính là người cậu đã gặp một lần, người phụ trách vườn cây ở thôn Phúc Khê – Trịnh Duệ. Trịnh Duệ đương nhiên cũng không tò mò sao Nhạc Tư Trà lại ở đây, lên tiếng chào, nhận lấy chìa khóa từ tay Diệp Kình rồi lại đi. Nếu đã xong xuôi hết cả, Diệp Kình cũng không muốn lại ở đây phơi nắng “Đi thôi.” “Vâng.” Nhạc Tư Trà gật đầu, cùng anh rời đi. Gần trưa, đường quốc lộ tới thành phố B có chút tắc, hai người phải tốn thời gian gấp đôi với đến được chợ. “Cũng sắp tới giờ cơm trưa, chúng ta ăn xong mới qua?” Nhạc Tư Trà nhìn đồng hồ, mười một giờ, cũng nên ăn cơm. “Anh cũng đúng lúc đói bụng.” Diệp Kình lái xe hơn hai tiếng, đúng là mệt mỏi, nhưng là “Nhà ăn bên này thế nào?” “Em chưa từng ăn ở đây nên cũng không biết.” Nhạc Tư Trà lắc đầu “Chọn bừa một nhà đi, nếu không hợp khẩu vị của anh thì trong không gian vẫn còn đồ ăn mà.” Cậu đã quen mỗi khi ra ngoài phải chuẩn bị đồ ăn, người này kiêng ăn như thế, Art với Axue cũng học xấu theo, không phải đồ chín không ăn, dù nuôi thả ở tầng thứ hai, mỗi ngày đều phải bảo Du Nhiên đưa qua, đương nhiên, 5 chú nhóc kia sẽ không may mắn thế, không học được vồ thì đừng hòng được phân đồ ăn. “Vậy vào nhà này đi.” Diệp Kình dừng lại trước một tiệm ăn. Phục vụ ở đây không tệ, vừa đỗ xe lại cả hai đã thấy có người tiếp đón. “Chào ngài, xin hỏi, ngài là đến dùng cơm sao?” “Đúng thế.” Nhạc Tư Trà ôm Miêu Miêu, bước ra khỏi xe, Diệp Kình đỗ xong cũng xuống xe, khóa kỹ cửa. “Xin hỏi hai ngài có hẹn trước?” Cô tiếp tân trong bộ sườn xám đen dài nhìn hai người không tầm thường, ánh mắt sáng rực lên. “Không có, có phòng sao? Cho chúng tôi chuẩn bị một cái.” “Vâng, xin hỏi có mấy người?” “Chỉ có hai chúng tôi.” “Vâng, mời qua bên này.” Cô gái lễ phép xoay người mời cả hai. Nơi này làm ăn được tốt, phòng ăn đã ngồi kín người, Nhạc Tư Trà nhìn thấy ngoài món cay Tứ Xuyên còn có lẩu. Trời nóng ăn cái này không sợ nóng người sao? Nhưng là Nhạc Tư Trà cũng muốn nếm thử, chỉ chút thôi chắc cũng được. Cô gái dẫn họ tới một phòng nhỏ, lấy ra menu giới thiệu “Chúng tôi nơi này chủ yếu có món cay Tứ Xuyên và lẩu, hai người có thể trước nhìn menu, tôi sẽ báo người phục vụ đưa thức ăn lại đây.” “Anh muốn ăn gì?” “Em chọn đi!” Diệp Kình không cảm thấy hứng thú, đưa menu cho Nhạc Tư Trà, trước anh bị dạ dày, rất ít ăn cay, dù đã hết bệnh nhưng anh không có thói quen ăn mấy đồ kích thích này. Chọn quán này cũng vì Nhạc Tư Trà thích ăn cay. Dù sao anh đã quyết định sẽ ăn món Nhạc Tư Trà làm. Thấy Diệp Kình không hào hứng, Nhạc Tư Trà cũng không để tâm, đợi người phục vụ mang vào liền gọi cung bảo kê, đậu hũ ma bà, thịt bò hầm, … Thực ra cậu muốn ăn lẩu, nhưng chút nữa còn phải đi mua đồ, người toàn mồ hôi với vị dầu mỡ đi ra ngoài rất khó chịu. Thức ăn rất nhanh đã được đưa đến, Nhạc Tư Trà bảo người phục vụ không cần đứng đó, cứ ra rồi đóng cửa lại, lấy ra đồ ăn của Diệp Kình và Miêu Miêu, đưa hai cả hai rồi mới ăn của mình. Đầu bếp ở đây nấu ăn khá ngon, thảo nào đông khách. Nhạc Tư Trà vừa ăn vừa gật gù, thức ăn cay cậu thích nhất, chẳng bao lâu, cả bàn ăn đã được đánh chén một nửa. Diệp Kình thấy cậu ăn ngon cũng thử một miếng, không tệ, nhưng không hợp vị của anh, cũng không ăn nữa. Cơm trưa đã xong, cả hai không định lái xe đi mà bảo nhân viện phục vụ đến tối mới lấy xe, nói xong liền vào chợ. Ngày hè, sau trưa là thời gian nóng nhất, lúc này ngã tư cũng ít người, ngay cả các quán ven đường cũng đóng cửa. Khi hai người tới tiệm thú cưng của Viên Vĩ thì Viên Vĩ không ở đó, chỉ có một nhân viên đang chán chết ngồi dựa quầy ngáp. Nhân viện cửa hàng thấy có người đến liền phấn chấn lên, đứng dậy chào “Chào mừng quý khách! Xin hỏi hai người cần gì?” “Tôi muốn mua mấy thứ.” Nhạc Tư Trà cầm ra một tờ giấy đưa cho người kia, đó là danh sách cậu đã viết sẵn “Ông chủ không ở đây sao?” “Ông chủ đã qua nhà bạn, mấy ngày nữa mới về.” nhân viên cửa hàng từng gặp Nhạc Tư Trà vài lần, nhận ra cậu “Cậu có việc có thể gọi cho ông ấy.” “Tôi đã biết, cám ơn.” Nhạc Tư Trà gật đầu, cậu cũng chỉ là thuận miệng hỏi. “Cậu chờ chút, tôi sẽ mang đồ ra ngay.” Nói xong, nhân viên liền vào kho lấy đồ. Đợi mua xong, hai người liền đi về, bên ngoài nóng vậy, về nhà vẫn là nhất!!! (xe đến tối mới lấy cơ mà)
|
Chương 81 Ngày mở cửa vườn trái cây định vào 20/7, đây là chuyện lớn ở thôn Phúc Khê. Trong thôn đặc biệt mở một cuộc họp, đại ý là trong thôn không có khách sạn, mà tiệm cơm cũng chỉ có một nên họ mong người trong thôn nhận chuyện cho khách ăn ở, chính là để mọi người chuẩn bị một gian phòng trống trong nhà, đến lúc đó thu phí là người lớn 100, trẻ nhỏ 50. Nghe quản lý nói mỗi người chuẩn bị phòng trống đón khách, lại còn thu phí, ai cũng hào hứng, đâu đâu cũng thấy người dân tích cực làm tổng vệ sinh. Mọi người cũng hiểu được cơ hội như thế không nhiều, giờ là vì bên suối nước nóng chưa xây xong, chưa có chỗ cho khách ở nên mới cho họ đón khách, nếu không biết nắm bắt cơ hội này mà kiếm khách quen, chờ khi bên đó xây dựng xong, khách cũng qua đó, ai còn tới chỗ họ? Mà phòng còn không sạch thì ai chịu ở? Vì thế nên tổng vệ sinh là không thể thiếu. Tuy là ai cũng nhiệt tình thế nhưng vẫn không khỏi lo lắng, bọn họ chuẩn bị kỹ càng như thế, nếu lúc đó không có ai chẳng phải phí công sao? Người nghĩ như thế không ít, mọi người tụm năm tụm ba lại bàn luận nhưng không ai nói được thuyết phục, nhưng nhìn quản lý bận tới bận lui như thế cũng yên tâm hơn nhiều. Nhạc Tư Trà lại không hề lo lắng chuyện này, riêng việc đào có thể chín trước nửa tháng là đủ dẫn tới không ít người buôn hoa quả, mà lại còn suối nước nóng, không lo không có người tới. Bởi vì người lớn đang bận rộn nên bọn nhỏ bị vây vào trạng tháu không ai quản. Không có người lớn trong coi đương nhiên chúng có thể chạy chơi khắp núi. Dù sao bọn chúng cũng đã quen vùng núi này, người lớn cũng kệ, họ chỉ cảnh báo không được vào vườn cây quấy rối. Bọn nhỏ bị cảnh cáo, hơn nữa vườn cây luôn có người trông coi nên cũng thông minh không tới đó, hơn nữa chúng biết một chỗ, mà chỗ đó có thể tự do hái quả. Mà chỗ này nguyên bản là của nhà họ Nhạc nay thuộc về Nhạc Tư Trà – chính là mảnh rừng trái cây nhỏ bao quanh nhà cậu. Nói là rừng nhưng cùng lắm cũng chỉ có khoảng hai ba chục cây, vừa bao vây hết gian nhà. Những cây này đều là ông cậu trồng khi còn sống, đông một gốc, tây một gốc, lại nhiều chủng loại, nào táo nào lên nào quýt nào anh đào chỉ cần là loại cây ăn quả thông thường phía Nam đều có thể tỉm thấy ở đây. Những năm rồi bọn nhỏ đều tới đây hái, chỉ cần không làm thương cây ăn quả, ông Nhạc cũng kệ có khỉ còn hái trước chờ lũ nhỏ tới ăn nên bọn chúng thích tới đây lắm. Nhưng năm nay đã đổi chủ, người lớn trong thôn quên báo cho chúng biết, vậy nên hôm nay chúng cứ theo lệ thường mà tới. Khi bọn nhỏ đến Nhạc Tư Trà lại vừa lúc dạo chơi trong không gian, hôm về lại là ngày nóng nhất nên không ra cửa, sớm hôm sau lại ra ngoài nên đương nhiên không biết nhà mình ‘có khách’. Vậy nên sáng nay, khi Nhạc Tư Trà đang ngồi làm bài tập nghỉ hè bỗng nhiên nghe thấy tiếng trẻ con nói cười âm ĩ, nhìn ra liền thấy mấy đứa nhóc đang trèo cây hái đào, cùng với mấy đứa nữa đứng bên dưới hứng. Lũ nhóc đã biết nơi này đổi chủ nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người đi ra, lại là một người rất xinh đẹp, đột nhiên liền yên tĩnh, nhìn người đó đi tới. Nhạc Tư Trà thấy bọn nhóc đang hái đào mới nhận ra, thì ra cây đào trước cửa đã có quả. Nhưng vì chỉ có mấy cây lại sum sê tán lá nên cậu không nhận ra đào đã chín. “Anh là ai?” không ngờ người lên tiếng trước lại là mấy đứa nhỏ này. Một thằng nhóc vừa đen vừa gầy chừng 12 tuổi nhanh chóng trèo từ cây xuống, đứng trước mặt tò mò nhìn cậu, phía sau nó là đám nhóc kia. “Nhạc Tư Trà.” Cậu mỉm cười đáp lại “Vậy mấy em là ai?” “Em là Vương Hào.” “Dương Ny.” “Giang Hạo.” “Vương Bân.” … Bảy, tám đứa nhỏ lần lượt báo tên, lớn nhất còn chưa được 12 tuổi, ít nhất mới chừng 5,6 tuổi, đều là người Nhạc Tư Trà chưa từng thấy qua, hẳn là con của người trong thôn. Đột nhiên, cậu thấy có ai kéo ống quần mình. Cúi xuống liền thấy cậu nhóc Vương Bân chừng 4,5 tuổi, Nhạc Tư Trà thấy cậu bé nhìn có vẻ quen quen. “Anh Nhạc.” gương mặt đen đen do phơi nắng của cậu nhóc nở một nụ cười, kéo kéo quần cậu “Anh sống ở đây à!” “Ừ.” Nhạc Tư Trà nghĩ một lúc, mới không chắc chắn lắm hỏi “Em là con của hàng xóm nhà bá Tiền đúng không tiểu Bân?” “Vâng.” Cậu bé lại nở một nụ cười thật tươi với Nhạc Tư Trà. “Về từ lúc nào thế?” Nhạc Tư Trà từng gặp đứa nhỏ này ở nhà bá Tiền vài lần, mẹ nhóc là người thôn Phúc Khê, hiện ở thôn lân cận, tháng nào cũng về một lần. Đã lâu nên cậu cũng sắp quên bộ dáng cậu bé thế nào. “Tuần trước mẹ đưa em tói nhà ông bà ngoại.” Tiểu Bân nói. Tiểu Bân cũng có thể được coi là bé ngoan hiếm gặp, tuy rằng người nhà nói cậu nghịch nhưng lần nào gặp Nhạc Tư Trà thằng bé cũng rất ngoan nên Nhạc Tư Trà vẫn thích cậu lắm. “Muốn vào trong nhà chơi không? Anh mời nước hoa quả.” Cậu cầm lấy đôi tay nhỏ dính đầy bùn của tiểu Bân, thuận miệng mời những người khác “Các em cũng vào đi.” “Vâng.” Một đám nhóc tì tò mò theo sau Nhạc Tư Trà vào phòng, bọn nó đã muốn tham quan ngôi nhà xinh đẹp này từ lâu, tiếc là tường vi đầy tường khiến chúng không dám, mà cảnh cửa sắt màu bạc kín mít đó cũng không cho phép chúng rình xem. Cửa sát bị mở ra, cảnh bên trong khiến chúng òa lên “Oa!!” cả đám nóng lòng muốn thám hiểm lại bị Nhạc Tư Trà ngăn lại. “Lầu hai có một anh đang ngủ, các em đừng làm ồn khiến anh ấy dậy, biết chưa?” “Dạ rồi!” Nghe chúng trả lời vậy, Nhạc Tư Trà gật gật đầu “Các em có thể chơi trong sân, nhớ chú ý an toàn.” Chúng liếc nhìn nhàu rồi ào ra sân. Phòng có hiệu quả cách âm rất tốt, không sợ ồn tới Diệp Kình – anh vì tăng ca cả đêm nên giờ còn chưa tỉnh. “Sao em không theo các bạn?” Nhạc Tư Trà hỏi Tiểu Bân vẫn còn nắm tay cậu. Tiểu Bân do dự nhìn đám trẻ trong sân, cuối cùng vẫn không chịu buông tay cậu ra “Em ở với anh.” “Được rồi, vậy trước đi rửa tay đã, tay em bẩn rồi.” Tiểu Bân ngượng ngùng quệt lên mặt, thế là trên mặt lại cũng dính bùn. Nhạc Tư Trà thấy buồn cười, dắt cậu bé đi rửa mặt và tay rồi đưa cậu ngồi lên ghế sofa ngoài phòng khách. Nhạc Tư Trà bưng một ít hoa quả ra, là nho và dưa hấu trong vườn, vì dùng nước trong không gian tưới nên chúng chỉ lớn chậm một chút chứ hương vị không kém đồ trong không gian. Đây đều là cậu chuẩn bị cho Diệp Kình, nhưng anh chưa tỉnh nên để đón người bạn nhỏ này cũng được. Đôi mắt cậu bé sáng rỡ lên, cầm một miếng dưa hấu ăn ngấu nghiến, nước dưa ngọt như mật khiến cậu bé cười tít cả mắt. Nhạc Tư Trà không biết trước mặt cậu tiểu Bân ngoan như thế là vì hoa quả của cậu luôn ngon hơn những người khác rất nhiều! “Ngon sao?” Nhạc Tư Trà sờ sờ đầu cậu. “Ừm.” Trong miệng toàn dưa hấu khiến cậu không thể nói chuyện, chỉ gật gật đầu. “Vậy gọi có anh các chị ngoài kia vào cùng ăn được không? Thứ tốt phải cùng mọi người chia sẻ.” Tiểu Bân do dự một chút, rồi gật đầu, chạy ra ngoài, còn không quên cầm thêm một miếng dưa hấu. Nhạc Tư Trà buồn cười nhìn theo cậu, đúng là ham ăn mà! Không lâu sau, cả một đại đội rầm rầm trở lại. Nhạc Tư Trà nhanh chóng bảo vệ bàn hoa quả “Đi rửa tay rồi quay lại ăn.” Nhạc Tư Trà chỉ chỉ cánh cửa phòng vệ sinh. Thế nên, cả lũ lại rồng rắn nhau vào phòng vệ sinh, tranh nhau rửa tay, ra không nhanh là không có ăn. Trong lúc đó, Nhạc Tư Trà sợ hoa quả không đủ, lại đi phòng bếp cắt một phần. Đợi cắt xong, một đám nhóc đang líu ríu ăn hoa quả ngoài phòng khách, Nhạc Tư Trà nói “Các em có thể chơi trong này, anh phải làm bài tập nên không chơi cùng được, có việc gì có thể nói với anh.” Thấy cả đám đã nghe rõ, Nhạc Tư Trà mới quay lại bàn ăn làm bài tập tiếp, thỉnh thoảng lại nhìn bọn trẻ, thấy bọn chúng tuy rằng sờ này sờ nọ nhưng không làm hỏng gì, tuy ồn nhưng vẫn có thể chấp nhận được nên cũng không để tâm nữa. Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, Nhạc Tư Trà theo bản năng nhìn phía cầu thang, quả nhiên thấy Diệp Kình. “Không sao, các em cứ chơi đi, không cần quan tâm anh ấy.” Cậu dỗ mấy đứa nhóc bị Diệp Kình dọa ngã, rồi mới lại gần anh “Ồn đến anh?” “Không.” Diệp Kình day day huyệt thái dương “Lũ nhóc này từ đâu ra?” “Mới phát hiện trước cửa, anh muốn ngủ thêm không?” “Không, anh đói, có gì ăn không?” anh là bị đói làm cho tỉnh lại. “Anh đợi chút, em đi làm rồi mang lên.” Nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ cơm trưa, thảo nào anh ấy đói. “Ừm.” Diệp Kình lên lầu hai đóng cửa lại, anh định trước khi ăn cơm lại nằm nghỉ chút. Thấy Diệp Kình lên lầu, Nhạc Tư Trà bắt đầu bảo mấy đứa nhóc đi “Được rồi, các em cũng nên về ăn cơm trưa, đừng để bố mẹ chờ sốt ruột.” “Về sau bọn em có thể lại tới sao?” “Đương nhiên.” Tiễn bước đám nhóc, Nhạc Tư Trà không giống mọi ngày đóng cửa sắt lại, dù có chuông cửa nhưng là người lớn mới bấm được, cứ mở cửa cho lũ nhóc vào đi.
|
Chương 82 Những ngày này, Nhạc Tư Trà vừa làm bài tập vừa tiếp đón những người bạn nhỏ tới thăm hàng ngày. Chuyện chuẩn bị cây không ảnh hưởng tới cậu lắm, nơi gieo trồng ngay ở chỗ ngọn núi từng có chuyện đất đá trôi kia, cách nhà Nhạc Tư Trà không xa, cũng sẽ không bị tiếng ồn nơi đang xây dựng suối nước nóng làm phiền. Đôi khi, khi đang chăm sóc cây trong vườn, Nhạc Tư Trà cũng sẽ quan tâm xem mọi chuyện đã chuẩn bị tới đâu rồi. Tuy rằng ở đây nhìn không rõ lắm nhưng cũng có thể thấy thấp thoáng biểu ngữ ở đầu thôn. Không ít nhà còn dán giấy đỏ, không khí như ngày tết. Cuối cùng cũng tới ngày vườn trái cây mở cửa. Từ sáng sớm trong thôn đã có tiếng tấu sáo, đánh trống, nghe nói, thôn còn mời một gánh hát để đến tối biểu diễn. Nhạc Tư Trà không thích chen vào đám đông, Diệp Kình lại không có hứng thú với mấy hoạt động này nên hai người ru rú trong nhà để tránh bị quấy rầy. Khác nhau là, Diệp Kình ở tầng 2 công tác còn Nhạc Tư Trà lấy ghé dựa, dựng ô che, nằm cầm kính viễn vọng xem chuyện trong thôn, bàn bên cạnh để hoa quả và bánh ngọt, điện thoại, đúng là thích ý, nhàn nhã. Hoạt động lần này hẳn là thực thành công! Nhạc Tư Trà nhìn xe tới thôn xếp thành hàng dài, xem ra công tác tuyên truyền của Diệp Kình cũng không tồi. “Ting ting….” Tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhạc Tư Trà cầm lên, là số của Tần Hương Nguyệt “Dì à?” “Ừ, là dì đây, cháu và Diệp Kình khi nào qua thế? Lâu lắm rồi không thấy hai đứa, dì nhớ lắm.” “Chắc trong vòng mấy ngày nay thôi dì ạ, giờ ở thôn Phúc Khê đang rất nhộn nhịp, chờ xong cháu sẽ về.” “Ừ, trước khi về nhớ báo một tiếng, dì đi đón.” “Dạ, mọi người có khỏe không?” “Tốt lắm, ông bà cháu mang Lệ Tú và Đào Đào lên tỉnh thăm bạn, dì với dượng vẫn thế, bận rộn suốt ngày, cũng quen rồi.” “Buôn bán vẫn được chứ ạ?” “Không tệ lắm, đúng rồi, cháu chẳng phải có đào chín sao? Hương vị thế nào?” “Đều ngon lắm ạ, lại nhiều nước.” “Vậy lúc về nhớ mang nhiều chút, để mọi người nếm thử, giờ ở chợ còn chưa có, mấy hôm nữa có thì cũng đắt.” “Vâng, cháu sẽ chọn mấy quả ngon mang về.” Hai người còn nói chuyện một lát, sau Tần Hương Nguyệt có việc nên cúp máy. Nói chuyện xong, Nhạc Tư Trà cầm kính viễn vọng ngắm cảnh tiếp. Vì đường nối suối nước nóng và quốc lộ không tốt lắm nên xe đều phải dừng duối chân núi, cũng chính là trong thôn. Du khách tranh thủ sáng sớm liền lên núi, nửa đường nhận túi bóng to do nhân viên vườn cây phân phát rồi tản ra đi hái đào. “Đang xem gì?” Trong lúc Nhạc Tư Trà đang mê mải xem, đột nhiên có tiếng Diệp Kình vang lên, sao đó, có người ôm lấy cậu, tiện tay cầm đi kính viễn vọng. “Làm em giật cả mình, lần sau đừng đột nhiên xuất hiện phía sau như thế.”Nhạc Tư Trà nhìn anh khinh bỉ. “Thấy em nhàn nhã nên ghen tị chứ sao.” Diệp Kình cầm kính viễn vọng nhìn cảnh phía xa “Lưu lượng khách không tệ, xem ra phát tiền lương cho đội tuyên truyền không phải là lãng phí.” “Về nhớ cho họ tiền thưởng, đoạn thời gian này họ cũng bận rộn nhiều.” Bởi vì chuyện này xảy ra rất đột nhiên nên mọi người cũng có chút lúng túng. “Nghe em.” Diệp Kình đặt hết sức nặng lên Nhạc Tư Trà, tiếp tục quan sát. “Đừng đè, nặng chết.” người này gần đây tặng cân lên nhiều, Nhạc Tư Trà khó chịu đẩy đẩy anh. “Bình thường không thấy em nói gì, giờ lại so đo?” Diệp Kình nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu “Anh muốn ăn hoa quả, đút cho anh đi.” “Anh ra đây làm gì? Xong việc rồi?” Nhạc Tư Trà lấy một quả nho, bóc vỏ, đưa tới miệng Diệp Kình. “Nhìn nhiều văn kiện quá, mỏi mắt, ra nghỉ ngơi chút. Em thì sao? Chẳng phải không có hứng thú với chuyện này sao?” Diệp Kình hỏi lại. “Em chỉ không thích chen giữa đám người, chứ đương nhiên vẫn muốn xem.” Nhạc Tư Trà đoạt lại kính viễn vọng “Dì vừa gọi điện tới.” “Ồ, dì nói gì?” Diệp Kình lại cạnh cậu, cướp đi một nửa ghế dựa, cầm nho, lột vỏ, anh một quả em một quả. “Hỏi khi nào thì về, tiện bảo em mang đào về nữa.” Nhạc Tư Trà nói “Anh muốn qua với em?” “Sao? Không thể?” Diệp Kình cúi đầu hỏi lại cậu. “Không phải thế, chỉ là cảm thấy lần nào nghỉ cũng qua chỗ em, không được tự nhiên lắm.” “Họ đều không thấy sao, lại lại thấy không ổn? Có phải sắp ghét anh rồi không?” Diệp Kình làm vẻ đáng thương nói. ‘bốp’ cậu trả lời của Nhạc Tư Trà chính là một nhát tát vào trán “Đừng có làm như oán phụ, kinh quá.” “Được rồi, không chơi.” Diệp Kình xoa xoa trán “Muốn đi tắm suối nước nóng không?” “Nhiều người thế này em không đi đâu.” Nhạc Tư Trà không muốn chen chúc, dù sao nước ôn tuyền cũng không có tác dụng bằng nước trong không gian. “Vậy thì đành xây dựng thôn trang sau vậy.” Diệp Kình giống như tiếc nuối, lắc đầu. Nhạc Tư Trà không cần nghĩ cũng biết anh tiếc gì, giả vờ như không nghe thấy “Đào anh đị bán hết?” “Tốt nhất là đem tới Hoa Nhã.” Vốn Diệp Kình định đều để mình ăn, nhưng Nhạc Tư Trà muốn thế thì anh cũng không phản đối, đâu có tổn thất gì. “Giữ lại cho em một ít, mang về cho dì.” “Đã chuẩn bị xong rồi, anh đã để lại mấy cây tốt nhất, trong vòng mấy ngày này cũng chín.” Ngồi thêm một lát, mặt trời bắt đầu lên cao cả hai mới vào nhà. Ở thiên thai lại ngồi một lát, thái dương đích uy lực bắt đầu bay lên, bọn họ liền lui lại. Ăn xong cơm trưa, Nhạc Tư Trà thấy buồn ngủ, nói với Diệp Kình rồi lên lầu. Trong lúc đang mơ màng liền cảm thấy bên cạnh có ai đó, cậu liền đổi tư thế, rúc vào lòng người kia. Hai người cũng không biết, dưới nhà đang có trò hay, “Tiết Mộng, chúng ta quay về đi, chẳng phải đã muốn tìm được chỗ ở sao?” “Cô đừng lôi kéo tôi, anh không thấy chỗ này so với mấy căn nhà cũ kỹ kia tốt hơn sao? Cô chẳng phải nghe bon họ nói rồi? Muốn chọn chỗ nào cũng được, giá cả giống nhau, tôi đương nhiên phải chọn tốt nhất.” Tiết Mộng không để ý ngăn cản, cứ thế vào sân, thấy căn nhà được bố trí xa hoa càng thích. Lần này đơn vị tổ chức tới thôn Phúc Khê du lịch, vốn Tiết Mộng không muốn đến nhưng nghe nói có suối nước nóng liền miễn cưỡng đồng ý. Nhưng tới nơi mới biết không có khách sạn mà phải ở nhà dân, là phúc nhị đại, đương nhiên Tiết Mộng không vui. Cô nàng kiên trì không chịu ở lại, nhưng cũng không muốn chẳng làm được gì mà về – công ty đặt thời gian đi suối nước nóng là chạng vạng – liền lôi đồng nghiệp đi khắp thôn, hỏi nhà nào tốt nhất, ai cũng chỉ tới đây, liền tới. Kỳ thật cũng vì Tiết Mộng không nói rõ ràng, nếu người trong thôn biết cô muốn tìm chỗ ở nhất định sẽ không chỉ Nhạc Tư Trà mà chỉ nhà thôn trưởng. Tuy Nhạc Tư Trà không nói rõ nhưng nhìn biểu hiện ngày thường – cho đám tang, xây phòng, đi đều có xe, nên không tính cậu vào thôn dân, hơn nữa họ cũng tham gia xây nhà cho cậu, đương nhiên biết ngoài phòng ngủ chính chỉ còn một phòng cho khách, giờ Diệp Kình ở đó, làm gì còn phòng trống nữa? Tiết Mộng rất thích căn nhà này, liền ấn chuông cửa, vừa ấn vừa hô “Có ai không?”, đồng nghiệp khuyên thế nào cũng không nghe. Đồng nghiệp kia tỏ vẻ lo lắng nhưng trong lòng không đồng tình, cô không giống vị đại tiểu thư này, nhìn không rõ giá trị của căn nhà này, tuy ở nông thôn nhưng liếc qua là biết dựa theo cấu trúc biệt thự nhỏ, cực kỳ xa xỉ, có thể ở đây người ta còn để ý ít tiền đó? Nghĩ tới thế, cô cười thầm xem kịch vui. Ấn chuông hồi lâu vẫn không thấy ai, đồng nghiệp chần chừ nói “Hay là không có người ở?” “Không thể nào, không có người thì phải khóa cửa chứ? Nhất định có.” Tiết Mộng khẳng định nói bắn đầu ấn tiếp. “Ai tới thì phải?” Nhạc Tư Trà chui trong ổ chăn, không muốn tỉnh lại, bình thường tới nhà cậu đều không có thói quên bấm chuông, ngoài bá Tiền cũng chỉ có mấy đứa nhóc, quen chủ nhà, nên đây là lần đầu tiên chuông cửa vang. “Không biết kệ đi, không ai ra là bỏ đi ấy mà.” Diệp Kình cũng không để tâm, có việc thì tự mình vào, cửa có khóa đâu! Tiếc là người này rất nhẫn nại, không ngừng bấm chuông, chủ nhà không thức là không bỏ cuộc. “Anh đi xem đi.” Nhạc Tư Trà đẩy Diệp Kình, bắt anh đi giải quyết. Diệp Kình đành dậy, mặc thêm áo ngủ – anh thích lõa ngủ – không xuống lầu mà đứng ở ban công nói vọng xuống “Có chuyện gì không?” Tiết Mộng ngẩng lên, vừa thấy liền ngẩn ra. Cô từng gặp qua không ít người đẹp trai phong độ, nhưng chưa thấy ai xuất chúng như thế. Chàng trai đang lười biếng dựa ban công nhìn cô kia, dù chỉ mặc áo ngủ nhưng cũng khiến người ta biết là tinh anh, quý tộc, khiến người khác xấu hổ. Cô không tự chủ được ngượng ngùng cười hỏi “Xin hỏi, anh còn phòng trống sao?” Diệp Kình vừa nghe liền biết có chuyện gì, thản nhiên đáp “Xin lỗi, đây thuộc khu vực tư nhân, không mời khác, cô nếu cần chỗ ở, tôi đề nghị cô nên vào thôn.” Nói xong cũng không thèm nhìn, quay về phòng. Tiết Mộng thấy người ta lạnh lùng như vậy, cảm thấy khó chịu, cô vẫn được người ta nịnh nọt, chưa bao giờ bị làm khó xử thế. Dậm chân bỏ đi!
|
Coi bo sap co chuyen rac roi voi cai co Tiet Mong nay roi.
|