Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu - Like Love
|
|
Chương 75: Nguyện vọng nhỏ nhoi không đáng kể
Mẹ Mạch Đinh không hề để ý tới Mạch Đinh, bà đang tức giận, tức giận thằng con đã cả gan dám chống đối lại mình. Mạch Đinh cũng không nói gì hết, nếu giờ đi nhận sai thì tất cả cố gắng trước đây đều trở nên uổng phí, có lẽ mình thật sự bất hiếu. Lúc này đây, cậu quyết định, nên vì bản thân.
Hai bên cứ giằng co như vậy, khi ăn cơm, ngay cả bà ngoại cũng nhận ra sự bất thường: “Hai con mấy ngày nay sao vậy hả?”
Mẹ Mạch Đinh miễn cưỡng cười cười: “Mẹ, không có việc gì đâu, mẹ đừng xen vào.”
Mạch Đinh buông bát: “Bà ngoại, dù sao bà sớm muộn gì cũng biết.” Mạch Đinh đang định nói ra, mẹ Mạch Đinh cắt ngang: “Mạch Đinh, con một vừa hai phải cho mẹ.”
“Mẹ cảm thấy con là người hèn hạ như vậy à? Bà ngoại, cháu sẽ nói thật cho bà biết.”
“Mạch Đinh!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Bà ngoại nhìn mẹ con hai người cãi nhau, cũng muốn biết rốt cuộc là vì sao.
“Cháu đang sống cùng một người đàn ông.” Mạch Đinh vẫn không quan tâm tới sự ngăn cản cực lực của mẹ mà nói ra, mẹ Mạch Đinh tức giận đến nỗi môi phát run, bà ngoại vừa nghe thấy vậy, bát rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, tan nát tung tóe.
“Tiểu Đinh, cháu, cháu nói cái gì?”
“Bà ngoại, cháu thích một người con trai.” Khi lời này được thốt ra, bà ngoại đứng bật dậy, không thể tin được nhìn chằm chằm Mạch Đinh, bà ngoại quanh năm sống ở nông thôn, từ trước tới nay chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe nói về việc này, hoàn toàn không chịu nổi đả kích, một chữ cũng không nói ra được, trước mắt tối sầm liền hôn mê bất tỉnh, Mạch Đinh sợ tới mức đỡ lấy bà ngoại, mẹ Mạch Đinh cũng chạy lại giúp, nâng bà ngoại nằm lên giường: “Mẹ, mẹ, làm thế nào bây giờ?” Sau đó cuống quýt cầm điện thoại ấn 120.
Me Mạch Đinh đẩy Mạch Đinh vẻ mặt lo lắng ra: “Mày cút ra ngoài, giờ mày vui rồi chứ? Khiến bà ngoại tức giận như vậy mày mới vừa lòng, mày cút a, đi nói cho toàn bộ người trên thế giới này biết mày làm cái gì, mày muốn những người quan tâm đến mày tức chết thì mày mới vừa lòng có phải không, thế thì mày mới có thể ở bên cạnh An Tử Yến có đúng không?”
“Con, con không biết sẽ như vậy, con không ngờ…”Mạch Đinh chân tay luống cuống.
“Mày cút ra ngoài cho tao, nhà của chúng tao không chưa chấp được loại người tàn nhẫn như mày, tao đồng ý cho mày ở bên nó, mày theo nó đi, mày thích thế nào thì làm thế ấy, đừng quay về nữa, đây không phải điều mày muốn sao, ngoại trừ tình yêu vĩ đại của mày ra, mày còn quan tâm gì nữa đâu?”
“Mẹ, không phải con cố ý khiến bà ngoại tức giận, con chỉ muốn rõ ràng mọi chuyện.”
“Hiện tại thì rõ rồi chứ? Mày còn muốn cái nhà này trở nên như thế nào mới hài lòng hả, tao không có đứa con ích kỷ như mày, mau cút đi.”
“Mẹ~~”
“Đừng gọi tao là mẹ nữa, mày nghe chưa rõ à? Tao bảo mày cút đi! Nếu bà ngoại thật sự xảy ra chuyện gì, tao vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho mày.”
Mạch Đinh nhìn thoáng qua bà ngoại trên giường, xoay người đi ra ngoài. Hai tay siết chặt, móng tay đâm vào da thịt, cậu thật không ngờ, bà ngoại lại tức giận thành như vậy, bây giờ bản thân tựa hồ là người có tội rồi. Mạch Đinh vẫn đứng ở cửa nhìn xe cứu thương đưa bà ngoại đi, mẹ Mạch Đinh cũng đi cùng, bầu trời tối tâm mờ mịt, tiếp đó là tiếng sấm trầm đục nặng nề, một lát sau, từng hạt mưa tựa như nước mắt thi nhau rớt xuống, thấm ướt cả thế giới.
Nếu chuyện vốn đúng, nhưng mọi người lại cho rằng ngươi đã sai, thì chuyện đó cũng trở thành sai.
Phải hình dung như thế nào nỗi đau của tớ giờ phút này, hai bên đều không thể buông, càng kéo miệng vết thương càng lớn, cuối cùng trở thành một vực sâu không thể lấp đầy.
Mạch Đinh đi dưới cơn mưa, mặc cho hạt mưa xối xả tấp vào người, đôi môi tái nhợt, thân thể run rẩy, con đường dưới chân đã trở nên lầy lội, cậu chạy về phía trước, chạy đến trước xe của An Tử Yến, xuyên qua cửa sổ xe trông thấy An Tử Yến đang mệt mỏi tựa vào tay lái mà ngủ.
Mạch Đinh kêu to: “An Tử Yến.”
An Tử Yến ngẩng đầu, thấy Mạch Đinh toàn thân ướt đẫm, cơ thể gầy yếu không ngừng run rẩy, Mạch Đinh tiếp tục tê tâm liệt phế hét lên trong mưa: “Đều tại tớ, đã phá vỡ tất cả, bà ngoại tức giận đến ngất xỉu, nếu bà xảy ra chuyện gì, tớ phải làm sao đây, nếu yêu cậu phải nhận lấy nỗi đau mất mát, tớ phải làm sao đây, An Tử Yến, cậu nói cho tớ biết tớ phải làm gì bây giờ?” Mạch Đinh nói xong liền bỏ chạy, trong đầu cậu rất loạn, nếu bà ngoại thực sự vì mình mà có chuyện gì, đừng nói mẹ Mạch Đinh, ngay cả bản thân cậu cũng không thể tha thứ cho mình được.
Ngoại trừ tình yêu vĩ đại của mày ra, mày còn quan tâm gì nữa đâu.
Câu nói của mẹ không ngừng xoay chuyển trong đầu cậu, có phải mình quá ích kỷ hay không, vì thành toàn cho tình yêu của bản thân, mà khiến nhiều người bị tổn thương như vậy, ở bên nhau, mà lưng phải gánh tỗi lội nặng nề, có thật sự tốt đẹp không?
An Tử Yến đuổi theo, túm lấy Mạch Đinh, ôm chặt cậu vào trong ngực mình, cho dù ướt đẫm, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, Mạch Đinh há mồm thở phì phò trong ngực An Tử Yến.
Mạch Đinh ngẩng đầu, trông thấy ánh mắt của An Tử Yến, bật khóc nức nở: “Tớ thật sự đã cố hết sức, nhưng mà, hóa ra tất cả mọi chuyện, không phải cứ cố hết sức là có thể giải quyết, cho dù bị đâm tới đầu rơi máu chảy tớ cũng không sao cả, hiện giờ bà ngoại lại…, tớ yêu cậu, An Tử Yến, nhưng không phải dưới điều kiện mất đi người thân.”
An Tử Yến nhìn dáng vẻ đau khổ của Mạch Đinh, hóa ra từ trước tới nay mình gây cho cậu ấy nhiều đau khổ như vậy, cậu ấy không phải mình, cậu ấy là Mạch Đinh thiện lương, ngoan ngoãn, lại phải chịu đựng những điều không đáng có.
“Cho nên, cậu muốn chia tay với tớ?”
“Thực xin lỗi, An Tử Yến, thực xin lỗi, tình yêu không thể chiến thắng hết thảy.”
An Tử Yến cười cười, ẩn bên trong nụ cười là tràn đầy đau đớn, hắn không trách Mạch Đinh, đây là điểm hắn thích ở cậu không phải sao, cậu ấy vẫn luôn nghĩ cho người khác, huống hồ đây còn là người nhà của cậu ấy, nếu ích kỷ quá, hắn cũng không vui vẻ.
“Nếu cậu muốn vậy, tớ sẽ đồng ý, nhưng hãy để tớ rời khỏi cậu. Cậu nói đúng, tình yêu không thể chiến thắng hết thảy.”
Hạt mưa rơi vào mắt Mạch Đinh trở thành giọt lệ, An Tử Yến cúi xuống hôn lên đôi mắt của Mạch Đinh: “Khóc cái gì, không chết được.” Dứt lời An Tử Yến cởi áo khoác ra phủ lên đầu Mạch Đinh, xoay người đi về phía xe, bóng dáng của An Tử Yến trong mưa khiến người ta đau lòng như thế, đây là lần đầu tiên, An Tử Yến nghe theo lời Mạch Đinh, chỉ vì không muốn Mạch Đinh chịu tra tấn trong lòng.
Cậu không hề kiên cường đến vậy, tớ biết.
An Tử Yến lái xe sát qua bên người Mạch Đinh, Mạch Đinh nhìn theo đèn xe dưới làn mưa càng lúc càng mơ hồ, thực buồn cười, chúng ta không hề cãi nhau ầm ĩ, chúng ta cũng không có bên thứ ba xen vào, nhưng ông trời luôn tìm được cách phá vỡ tình yêu này, cuối cùng nó vẫn không thể chịu được áp lực thế tục, vỡ nát tan tành.
Mạch Đinh ngồi bệt dưới đất, siết chặt lấy áo khoác của An Tử Yến: “An Tử Yến, trước khi tớ quên được cậu, xin cậu đừng yêu người khác,”
An Tử Yến lái xe rất nhanh, bất kể phương hướng, không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn đột nhiên phanh gấp, đấm thật mạnh lên tay lái.
Sau khi cậu đi, thế giới của tớ trở nên trống rỗng, chỉ có nước mắt và vết thương vĩnh viễn sâu vô cùng vô tận.
Mạch Đinh đi tới bệnh viện ở trấn trên, thấy bà ngoại đã ổn định, thở dài nhẹ nhõm, mẹ Mạch Đinh lạnh lùng nhìn Mạch Đinh cả người ướt đẫm: “Mày còn đến đây làm gì, không phải bảo mày đi tìm An Tử Yến rồi sao?”
Mạch Đinh không nói gì, chỉ đứng trước giường bênh bà ngoại, bà ngoại chậm rãi mở mắt ra, thấy Mạch Đinh liền nắm lấy tay cậu: “Cháu à, cháu không thể hồ đồ như vậy, sao lại đi yêu một thằng con trai, đó là điều thiên lý bất dung a.”
Mạch Đinh miễn cưỡng cười cười: “Bà ngoại người không cần khuyên con, con đã biết rồi, sẽ không có lần sau, làm người thì không thể ích kỷ như vậy được phải không? Con còn cần sống vì cái này, sống vì cái kia, cuối cùng mới nhận ra tình yêu chẳng được coi là gì cả.” Mạch Đinh trào phúng nói.
Mẹ Mạch Đinh nghe Mạch Đinh nói như vậy, ngữ khí cũng hơi dịu đi: “Vì sao làm ầm ĩ đến mức này con mới hiểu được hả, có điều giờ thì tốt rồi, bà ngoại cứ để mẹ chăm sóc, con trở về tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi đi, không lại bị cảm lạnh.”
Mạch Đinh gật gật đầu, cậu cũng không biết mình quay lại nhà bà ngoại bằng cách nào, cậu tắm rửa rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó bắt đầu ngồi giặt áo khoác của An Tử Yến, một lần lại một lần, tay bị chà xát đến đỏ bừng, nhưng không muốn dừng lại.
Có lẽ thời gian vốn không chịu được gánh nặng như thế. Rất nhiều chuyện không phải do chúng ta quyết định, ôm biết bao kỳ vọng tươi đẹp,rồi chỉ có thể đổi lấy đáp án tàn khốc. Cho dù luôn nhắc nhớ mình phải cố gắng nhiều hơn, một ngày nào đó sẽ có hồi báo, đến khi ngày ấy không chịu đến, thứ còn lại chỉ có tuyệt vọng và phẫn nộ, muốn nói với thế giới ồn ào này câm hết lại đi, sao không để chúng tôi yên ổn hưởng thụ tình yêu của mình, dù chỉ một ngày thôi, tuy không cần các ngươi đánh giá tốt về tôi, nhưng tôi vẫn hy vọng nhận được sự chúc phúc từ các người.
Nguyện vọng nhỏ nhoi không đáng kể, mà phải hao hết tất cả để cầu xin.
An Tử Yến, cậu nói đúng, sao phải khóc, không chết được.
Quả thật không chết được, nhưng sống rất đau đớn.
______________________________________________________
“Tôi cứ nghĩ tình yêu có thể vượt qua tất cả, ai ngờ đôi khi cô ấy lại bất lực. Tôi cứ nghĩ tình yêu có thể bù đắp tiếc nuối trong cuộc đời, nhưng tạo ra nhiều tiếc nuối nhất lại là tình yêu. Trăng có khi tròn khi khuyết, trong những cuộc tình không ngừng tái diễn, thay một người khác, thì sắc trời cũng không còn xanh như trước nữa.”
-by Trương Tiểu Nhàn
Thấy câu này xuất hiện ở đầu chương truyện, thấy hay hay nên e ra, Trương Tiểu Nhàn là một nhà văn nữ Hồng Kông khá nổi tiếng. Có lẽ câu này được trích từ một trong những tác phẩm của cô ấy.
|
Chương 76: Sau này không cần thử nữa
Mỗi ngày Mạch Đinh đều đi đi về về giữa nhà và bệnh viện, nhưng bà ngoại và mẹ Mạch Đinh không hề thấy cậu cười, giống như mất hết cảm xúc, chăm sóc thân thể bà ngoại, cứ thế, Mạch Đinh càng ngày càng gầy, gầy đến mức bà ngoại cầm lấy tay Mạch Đinh mà đau lòng: “Tiểu Đinh, cháu ăn nhiều vào.”
“Bà ngoại, cháu không nuốt nổi.”
“Sao cháu phải tra tấn mình như vậy, nghĩ thoáng ra một chút sẽ tốt thôi.”
“Bà ngoại, bà muốn cháu nghĩ thoáng như thế nào đây, cháu rời khỏi An Tử Yến không phải vì cháu không yêu hắn, cháu là vì bà, vì mọi người, nơi chứa đựng tình yêu của cháu, mỗi ngày đều đau đớn quằn quại, chỉ để nó trở nên trống rỗng, vì sao nhất định phải bắt con chọn lựa, vì sao?” Mạch Đinh nhào vào lòng bà ngoại nằm trên giường, nức nở.
Bà ngoại vuốt ve đầu Mạch Đinh: “Tất cả rồi sẽ thành quá khứ, cháu sẽ từ từ tốt lên, tin bà.”
Mạch Đinh đứng dậy, thu dọn bát đũa, cười khổ. “Trái tim của cháu sẽ không còn như trước nữa, nó chỉ có thể từ từ chết đi, có lẽ chết đi cũng tốt, ít nhất không cảm thấy đau đớn nữa, bà ngoại, cháu về trước đây, mai lại đến thăm bà.” Mạch Đinh cầm cặp lồng đi ra ngoài cửa, bà ngoại nhìn theo Mạch Đinh mà thở dài.
Ở cửa bệnh viện gặp được mẹ, mẹ Mạch Đinh cũng không nhịn được khuyên: “Con cái thằng nhóc này không vui lên chút được à.”
“Mẹ bóp chết tình yêu của con, sao hả, còn muốn giết chết cảm xúc của con?” Dứt lời Mạch Đinh bước đi. Đúng vậy, lần này không ích kỷ nữa, không cần lo lắng có ai đó vì mình mà bị bệnh, không bao giờ lo lắng về gánh nặng mà tình yêu mang lại, thật thoải mái, thoải mái đến ngay cả bản thân cũng không cảm giác được là mình đang sống.
“Em a, rất nghịch ngợm, nói chuyện cùng hành động luôn không thống nhất;
Em a, rất đứng đắn, toàn bộ thế giới phải là người tốt mới vừa lòng;
Em a, rất nóng nảy, một đống câu hỏi trong đầu cùng đè nén trong bụng;
Em a, rất khác người, liền thích tạo ra chút hình thức;
Khi tôi nghĩ rằng đời này không ai có thể khiến mình động tâm, tôi lại gặp em;
Cho dù em có rất nhiều tật xấu, tôi vẫn yêu em;
Nhiều lần tôi làm em khóc, em phải hiểu tôi không cố ý;
Thế giới này quá chật chội, tôi sẽ để lại cho em mảnh đất trống bên cạnh mình;
Tôi chỉ muốn nói với em, em đau đớn tôi cũng không biết phải làm sao;
Tôi chỉ muốn cho em nghe, ca khúc viết nên vì em;
Nếu đã yêu, sẽ không ngừng lại;
Quên nói một điều, tên của em là Mạch Đinh.”
Mạch Đinh đặt di động bên tai, lẳng lặng, nghe đi nghe lại, đây là căn cứ duy nhất chứng minh An Tử Yến có tồn tại, tất cả không phải một giấc mơ, chỉ kết thúc mà thôi.
An Tử Yến cũng không tốt hơn là bao, mặc kệ người xung quanh từng muốn phá hoại hai người như thế nào, An Tử Yến chưa từng buông tay, mà khi Mạch Đinh khóc cầu xin bản thân, khóc giải thích, khóc để chia tay, An Tử Yến không đành lòng lại làm Mạch Đinh càng thêm đau khổ, cứ vậy rời đi. Hắn chưa từng nghĩ đến, hóa ra hai chữ chia tay, sẽ khiến hắn đau đớn đến vậy, đau đến mức hắn không đứng dậy nổi.
Giống như ma chú, từng lời nói của Mạch Đinh cứ hiện lên trong đầu hắn.
“An Tử Yến, sao cậu còn chưa dậy, mau đứng lên, nhanh không muộn học.”
“An Tử Yến, có lầm không vậy, cậu lại lấy sách của tớ, sao không tự mang sách của mình hả.”
“An Tử Yến, cậu mà chỉnh tớ lần nữa, tớ đồng quy vu tận với cậu.”
“An Tử Yến, cậu cái tên vô lại này.”
“An Tử Yến, cậu cũng nên chuyên tâm yêu tớ một chút được không, chả tập trung gì cả.”
“An Tử Yến, cái này mà cũng tính là hẹn hò.”
“An Tử Yến, cậu rất yêu tớ, đúng không? Đúng không!”
An Tử Yến thất hồn lạc phách đi trên đường, bị mấy tên côn đồ theo dõi, chặn hắn lại trong con ngõ nhỏ, một tên tóc vàng nói: “Nhìn cái đã biết là có tiền, toàn thân đều là hàng hiệu, này, cho mấy anh đây vài đồng tiêu tạm với, các anh đây sẽ tha cho chú mày, bằng không hôm nay chẳng dễ mà chạy được đâu.”
An Tử Yến ngẩng đầu nhìn chằm chằm mấy tên côn đồ, ánh mắt ấy khiến mấy tên kia sợ chết khiếp, nhưng tóc vàng vẫn kiên trì. “Mày, mày nghĩ trừng chúng tao thì chúng tao sẽ sợ chắc? Giao tiền ra đây.”
“Tao thấy bọn mày chán sống rồi.”
“Ái chà, khẩu khí không nhỏ, không để mày mở rộng tầm mắt chút, mày còn tưởng chúng tao là mèo bệnh, anh em, lên.”
Vài phút sau, tiểu lưu manh đứa nào đứa nấy mặt mũi bầm dập, tóc vàng ngã xuống đất, lấy di động ra: “Có gan mày đừng chạy, tao lập tức gọi người đến, mày đừng chạy, đừng có chạy.”
An Tử Yến vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, quả nhiên một lát sau, có 20 người đi tới, vây quanh An Tử Yến, tất cả đều xông lên, nhưng An Tử Yến mặt vẫn không đổi sắc thẳng tay đánh trả, cho dù bị đánh trúng cổ họng cũng không rên một tiếng, trán và xung quanh khóe mắt của An Tử Yến đều chảy máu, sau khi đánh gục tên cuối cùng, hắn lau lau máu trên trán, vết thương đau đớn khiến hắn nhếch miệng, không được, không được. An Tử Yến đá văng một tên cản trở lối đi của hắn, chạy về bãi đỗ xe, rồi lái như bay về nhà bà ngoại Mạch Đinh.
Mạch Đinh từ lúc trở về vẫn không hề nhúc nhích, ngây ngốc nhìn nơi An Tử Yến rời đi, giống như An Tử Yến sẽ lại từ nơi ấy xuất hiện, Mạch Đinh chỉ biết rằng, bản thân không thể nào quên được, rõ ràng là mình muốn chia tay, người lưu luyến lại vẫn là mình.
Cậu ngồi đếm những việc và vật ngang qua cửa sổ.
Ở cổng thôn con bò của lão Hoàng lại chạy ra ăn cỏ.
Cháu dâu của ông Tôn lại về quê trộm sinh con, đây đã là cái thai thứ ba rồi.
Mấy đứa trẻ con lại nghịch bùn với nhau.
Xe của An Tử Yến đang đi về phía này, mình đã bảo cái xe ấy màu sắc rất chói mắt, chỉ cần liếc một cái liền nhận ra.
Mạch Đinh đột nhiên giật nảy mình, mắt trợn tròn, xác định bản thân không hề nhìn lầm.
Xe của An Tử Yến đã dừng lại trước cửa nhà mình, sau đó cửa xe mở ra, cách cửa sổ đứng trước mặt cậu, Mạch Đinh trông thấy An Tử Yến chưa kịp kinh ngạc đã hét lên: “Vết thương trên mặt cậu là sao, ai đánh cậu, sao không bôi thuốc, sao không đến đến bệnh viện hả.” Mạch Đinh nhìn vết thương trên mặt An Tử Yến, vô cùng đau lòng.
An Tử Yến bịt miệng Mạch Đinh lại: “Để tớ nói, Mạch Đinh, tớ đã thử rồi, cách của cậu không thể thực hiện được, vẫn dùng cách của tớ đi, lão tử thực con mẹ nó không thể rời khỏi cậu.” Dứt lời ôm lấy Mạch Đinh, kéo Mạch Đinh từ trong cửa sổ ra ngoài.
“Này, cậu làm gì vậy, để tớ băng bó vết thương cho cậu đã.”
An Tử Yến nhét Mạch Đinh vào trong xe, sau đó cũng ngồi lên. Ở trên xe, Mạch Đinh nhìn An Tử Yến, rốt cuộc không nhịn được nữa, khóa ngồi trên người An Tử Yến, thô lỗ mà khẩn cấp hôn hắn, tay cậu siết chặt lấy quần áo của An Tử Yến, cảm thụ hơi ấm chân thật từ cơ thể hắn, hai tay An Tử Yến đặt trên lưng Mạch Đinh, dùng sức, giống như muốn khảm cậu vào thân thể của chính mình.
Hết cách rồi, tớ thật sự rất nhớ cậu, An Tử Yến.
Sau này, không bao giờ, vĩnh viễn không bao giờ thử tách nhau ra nữa.
Tình yêu không thể chiến thắng tất cả thì sao chứ, cần chiến thắng nhiều như vậy làm gì, tớ chỉ cần có cậu là đủ rồi.
Của tớ, của cậu, lại hôn tớ, vẫn hôn tớ, hôn đến mức tớ không thể nghĩ đến việc khác nữa.
|
Chương 77: Việc này nhìn nhiều sẽ quen An Tử Yến hạ ghế ngồi, không ngừng mút lấy đôi môi mềm mại của Mạch Đinh. Tình dục xông thẳng lên não Mạch Đinh, cậu mãnh liệt muốn An Tử Yến, muốn tất cả của hắn, trái tim và thân thể, tuyệt không để lại thứ gì. An Tử Yến khó dằn nổi vội vàng cởi quần áo Mạch Đinh. Đầu lưỡi giao triền cùng một chỗ, khát vọng vô bờ ở trong xe càng không thể vãn hồi. Tay An Tử Yến vuốt ve thân thể mê người, lưu lại ấn ký chỉ thuộc về mình trước ngực Mạch Đinh. “A ~~ ân a~~~” Quần áo rơi vãi lộn xộn, tiếng rên rỉ kiều mị động lòng người, hơi thở nóng bỏng tỏa ra đập vào thủy tinh, khiến nó trở nên mờ ảo. Ngón tay An Tử Yến thâm nhập vào Mạch Đinh, làm Mạch Đinh càng thêm bất an vặn vẹo, ma xát phân thân của An Tử Yến, muốn ngừng mà không được, Mạch Đinh gắt gao đè lại bả vai của An Tử Yến, cắn môi dưới của mình, nhìn thấy trong mắt An Tử Yến khuôn mặt đỏ ửng của mình, ngón tay An Tử Yến cao thấp qua lại đông đưa, tìm kiếm nơi ẩm ướt ấm áp kia, hôm nay Mạch Đinh mẫn cảm hơn so với bình thường, thân thể nóng bỏng, vô lực ghé vào người An Tử Yến: “Aha~~a~~ân a~~” An Tử Yến tăng thêm chút lực, khiến Mạch Đinh liên tiếp hít sâu, cào lung tung lên lưng An Tử Yến, lưu lại dấu ấn hồng nhạt, An Tử Yến mở khóa quần, giải phóng phân thân của mình, Mạch Đinh nhẹ nhàng ngồi xuống, hai tay cuốn lấy cổ An Tử Yến, thân thể khẽ lay động, để An Tử Yến xâm nhập, xâm nhập sâu hơn nữa, khiến mình liên tục thở gấp. “A~An Tử Yến ~~ah~~ còn muốn ~~a~~” An Tử Yến siết chặt lấy Mạch Đinh, đẩy phân thân của mình đến nơi sâu nhất có thể, chốc chốc lại lùi ra, khoái cảm rõ ràng bên trong, trong xe lộn xộn tất cả đều là tiếng rên rỉ và tiếng da thịt va chạm vào nhau, chỉ có sự tiếp xúc chặt chẽ như vậy, mới an tâm, nhiệt độ cơ thể ấm áp mới có thể nói cho tớ biết, bên cạnh còn có cậu. Sau khi tất cả lắng đọng lại, Mạch Đinh khoác quần áo của An Tử Yến, ôm hai chân ngồi trên ghế phó lái, đặt cằm lên đầu gối nói: “Giờ phải làm sao đây?” “Cái gì làm sao đây, tớ sẽ không chịu trách nhiệm.” Mạch Đinh tức giận nhéo An Tử Yến: “Cậu còn có tâm tình nói giỡn.” An Tử Yến bắt lấy tay Mạch Đinh, kéo cậu vào trong lòng mình, vuốt ve đầu cậu: “Cứ để tớ.” “Cậu sẽ không giết hết cả nhà tớ đấy chứ.” “Không đâu.” “Vậy chắc cũng gần như vậy.” “Cái đấy là biện pháp sau cùng.” Mạch Đinh náo loạn trong ngực An Tử Yến, cái tên này sao chẳng đứng đắn chút nào, An Tử Yến đè Mạch Đinh lại: “Được rồi, để cậu tận mắt chứng kiến tài ăn nói của bạn trai mình.” “Ngoại trừ châm chọc và đả kích người ta, cậu còn gì nữa hả?” “So với việc chỉ biết cào lưng người ta vẫn tốt hơn.” An Tử Yến nhắc đến khi nãy tình cảm mãnh liệt, Mạch Đinh cào vài đường trên lưng hắn, Mạch Đinh bị nói mặt mũi đỏ bừng, đang định cãi lại thì thấy vết thương ở mặt hắn, chạm nhẹ một cái, An Tử Yến nhíu mày, Mạch Đinh cũng nhíu mày theo: “Ai bảo cậu đánh nhau với người khác, thật là, không có tớ, cậu xem cậu thành cái dạng gì rồi.” “Ồn muốn chết.” An Tử Yến buông Mạch Đinh ra, vặn chìa khóa xe. “Nhanh như vậy liền chê tớ ồn. Mới nãy cậu nói thế nào hả.” “Tớ chỉ biết, cậu nhanh như vậy đã thành bà tám.” An Tử Yến khởi động xe. “Cậu là đồ chết tiệt, khoan đã, cậu đi đâu đấy.” Xe tiến về phía trước, An Tử Yến nhún nhún vai: “Đi tìm bà ngoại và mẹ cậu.” “Cái gì ! !” Thanh âm của Mạch Đinh thiếu chút nữa chọc thủng màng nhĩ của An Tử Yến: “Cậu lái chậm một chút, đợi tớ mặc quần áo đã.” “An Tử Yến, tớ bảo cậu lái chậm thôi, quần áo của tớ ở đâu.” “An Tử Yến!! Cậu điếc à, nhanh tìm quần áo giúp tớ, đi chậm thôi.” “An Tử Yến!! Cậu ngồi lên quân của tớ, đứng lên, đứng lên, cậu đứng lên cho tớ.” “Cậu đừng đụng vào tay lái cho lão tử, muốn chết à.” An Tử Yến nói. Xe đỗ trước cửa bệnh viện, may mà Mạch Đinh đã mặc xong quần áo, đầu đổ mồ hôi, An Tử Yến mở cửa xe đi xuống, mà Mạch Đinh vẫn ngồi trong xe, nhìn chằm chằm cửa lớn của bệnh viện, do dự có nên đi vào hay không. An Tử Yến qua bên đó mở cửa xe, lôi Mạch Đinh ra. “Nếu khiến bà ngoại tức giận bệnh nặng thêm thì sao.” “Dù sao nơi này cũng là bệnh viện, bệnh thì chữa.” “Cậu, cậu thật độc ác.” “Hơn nữa, đàn bà con gái rất ít khi tức giận nếu nhìn thấy tớ.” An Tử Yến quay đầu lại tặng cho Mạch Đinh một nụ cười đẹp chết người không đền mạng. “Ngoại trừ bộ mặt này ra, những cái khác đều xấu xa bỉ ổi, ngay cả bà ngoại tớ cũng không tha.” “Cậu ngay cả bộ mặt cũng không có.” “Tớ có tâm hồn xinh đẹp.” “Dùng được cái rắm.” Hai người múa mép khua môi rốt cuộc có nghĩ đến việc thuyết phục người nhà cho mình được ở bên nhau không hả. Diễn trò tình cảm cho người ngoài xem thì được cái tác dụng gì. Hai người đến trước phòng bệnh, nói không khẩn trương là giả, lòng bàn tay Mạch Đinh ứa mồ hôi lạnh, trong óc không bật ra nổi nửa chữ, nhưng vẫn an ủi bản thân, An Tử Yến thông minh như vậy, nhất định đã nghĩ ra cách giải quyết mới kéo mình đến đây, bằng không hắn sẽ chẳng mạo hiểm như vậy, haha ~ An Tử Yến của cậu á, sao có thể là người người kiên định như thế! Mạch Đinh càng nghĩ càng thấy bất an, lôi An Tử Yến ra sau: “Cậu rốt cuộc có cách gì, nói thử cho tớ xem nào, đến lúc ấy sẽ phối hợp với cậu a, đột nhiên xông vào, tớ không kịp chuẩn bị tâm lý, lát nữa thất bại thì làm sao giờ?” Mạch Đinh lo lắng thật nhiều chuyện, nếu đã đến nước này, sao không thử mạnh tay một lần. “Thất bại thì làm lại.” An Tử Yến, cậu từ trước tới nay không sợ chuyện gì à? Cậu không sợ mẹ và bà ngoại tớ căn bản không muốn trông thấy cậu, nói mấy lời khó nghe sao?” “Tớ chỉ sợ không có được cậu.” Mạch Đinh nghe xong đứng ngốc tại chỗ, sau đó bổ nhào vào ngực An Tử Yến: “Cái tên vô lại này, không cho phép làm tớ cảm động nữa, tình yêu của tớ đã quá tải rồi, cậu còn muốn tăng thêm bao nhiêu nữa mới vừa lòng hả.” “Đè chết cậu mới thôi.” Mạch Đinh không nhịn được nở nụ cười, An Tử Yến lạnh lùng nói: “Cười cái rắm, mau mở cửa, cậu muốn kéo dài tới khi nào.” Bấy giờ Mạch Đinh mới buông An Tử Yến ra. Cửa được đẩy ra, tất cả đều giống như một thước phim quay chậm, Mạch Đinh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của bản thân, trong phòng bà ngoại đang nói chuyện với mẹ Mạch Đinh, thấy Mạch Đinh cùng một cậu con trai xa lạ bước vào có chút kinh ngạc, tuy trên mặt hắn có vết thương, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của hắn, bà ngoại chẳng cần suy đoán, nhìn vẻ mặt của Mạch Đinh thì biết, mẹ Mạch Đinh sắc mặt tái nhợt, không thể tin được vào mắt mình. “Mẹ, bà ngoại, con...” Mạch Đinh ấp úng. An Tử Yến kéo Mạch Đinh, tay phải nâng gáy cậu, khi Mạch Đinh còn chưa kịp phản ứng đã cúi xuống kịch liệt hôn môi, Mạch Đinh hai mắt trợn tròn, liều mạng đánh và đẩy An Tử Yến, một lát sau, An Tử Yến mới buông Mạch Đinh ra, Mạch Đinh thở gấp, lại không dám mắng, có xúc động muốn thắt cổ. An Tử Yến nghiêng đầu nhìn hai người còn lại đang khiếp sợ: “Việc này nhìn nhiều sẽ quen, hai thằng con trai ở bên nhau kỳ thật chẳng có gì ghê gớm.” Nếu thực sự có thể tức giận đến hộc máu, Mạch Đinh phỏng chừng phun xa năm thước. Cái này mà là cách à, cái này mà là mưu kế à, tớ chỉ biết cái tên hỗn đản nhà cậu không thể tin được!!!
|
Chương 78: Cho dù cõng tớ cũng phải đi hết con đường này
Mạch Đinh nhân lúc mẹ mình còn chưa kịp bùng nổ, muốn kéo An Tử Yến ra ngoài. “Con thấy lát nữa bọn con hẵng đến.”
“Đứng lại, cháu cũng tới đây rồi, chúng ta liền đem mọi việc nói cho rõ ràng.” Mẹ Mạch Đinh thần tình chấn định.
An Tử Yến nhìn thoáng qua Mạch Đinh, gật gật đầu với cậu, Mạch Đinh bấy giờ mới buông tay An Tử Yến ra, An Tử Yến đi về phía trước, lễ phép cúi thấp người trước mặt bà ngoại Mạch Đinh: “Bà ngoại, cháu tên là An Tử Yến, là bạn trai của cháu ngoại bà.”
An Tử Yến so với Mạch Đinh còn trực tiếp hơn, bà ngoại nhìn An Tử Yến, xấu hổ không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ đành gật gật đầu sau đó cứng ngắc ứng tiếng: “Ừ.”
Mẹ Mạch Đinh nhìn chằm chằm An Tử Yến, An Tử Yến cũng không trốn tránh, đối diện với ánh mắt dò xét của mẹ Mạch Đinh: “Tử Yến, không phải cô không thích cháu, Mạch Đinh nếu làm bạn với cháu, cô rất vui. Nhưng còn việc kia, cháu thông minh hơn Mạch Đinh, cháu hiểu hậu quả mà nó mang lại chứ!”
“Cháu thật sự không biết sẽ có hậu quả gì.”
“Tương lai của các cháu thì sao? Ai sẽ để mắt đến các cháu, các cháu cả đời phải sống trong sự dè bỉu của người khác, hiện tại, các cháu bị tình yêu khiến cho hồ đồ, nghĩ có thể giải quyết tất cả, nhưng tỉnh táo ngẫm lại, thật sự có thể giải quyết sao? Các cháu có thể trốn đến một nơi không có ai khác ư?” Những lời mẹ Mạch Đinh nói quả thật có lý, bất quá chưa đủ để thuyết phục An Tử Yến .
“Cô à, cháu không muốn mang Mạch Đinh trốn đi đâu cả, cũng không nghĩ phải giải quyết tất cả vấn đề, cháu không thể khống chế đánh giá của xã hội này và những người khác với chúng cháu, cháu cũng không muốn khống chế, bởi vì cháu căn bản không quan tâm người khác nghĩ gì.”
“Cháu đã không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, vậy còn tới nói chuyện với cô làm chi, cháu có thể thích làm gì thì làm.”
“Nhưng cô không phải người ngoài, cô là mẹ của Mạch Đinh, cháu không thể khiến cậu ấy nhận được chúc phúc từ mọi người, ít nhất cũng phải khiến cậu ấy nhận được sự chúc phúc từ người thân.”
Mẹ Mạch Đinh nở nụ cười trào phúng: “Cháu thực sự nghĩ mình có tư cách làm việc đó? Muốn nhận được sự chúc phúc của tôi, không có đâu, tôi sẽ không đồng ý cho con trai mình đi vào con đường chết, tôi là mẹ nó, tôi đâu làm gì sai, tôi chỉ muốn bảo vệ con trai mình, Tử Yến, cháu hãy buông tha cho Mạch Đinh nhà chúng tôi đi, cháu rõ ràng có thể tìm được người tốt hơn, giỏi hơn nó.”
“Con thì sao, con đâu làm gì sai, con chính là con của mẹ, muốn được mẹ chúc phúc khó khăn đến vậy sao?” Mạch Đinh nhịn không được xen mồm.
Mẹ Mạch Đinh lại phát hỏa: “Mày chỉ biết nói giúp cho nó, tao là mẹ mày, mày với nó có quan hệ huyết thống hơn tao chắc?”
Bà ngoại thấy tình cảnh càng ngày càng không thể vãn hồi, muốn khuyên nhủ nhưng không biết bắt đầu từ đâu, mấy ngày nay trông Mạch Đinh tiều tụy, bản thân quả thật không chấp nhận hai người đan ông yêu nhau, nhưng bà ngoại cũng không rõ lắm, thật là vì muốn tốt cho Tiểu Đinh, hay bởi vì quan niệm hai người đàn ông không thể ở bên nhau mà cực lực phản đối.
Mạch Đinh nói thầm. “Nếu thực sự có quan hệ huyết thống, chẳng phải loạn luân còn gì.”
An Tử Yến trừng mắt nhìn Mạch Đinh, ý bảo cậu đừng tranh luận, Mạch Đinh biết điều ngậm miệng lại. Mẹ Mạch Đinh thấy vậy càng tức thêm, mình nói thế nào nó cũng không nghe, An Tử Yến chỉ tùy tiện vài câu, Mạch Đinh liền ngoan ngoãn nghe lời. Bà thấy bất bình thay cho người làm mẹ này.
“Được rồi, mày đã lớn, mày ghê gớm, hôm nay nói cho rõ, mày muốn người mẹ này, hay muốn An Tử Yến.”
“Con không muốn chọn.”
“Không muốn cũng phải chọn.”
“Cô à, cô nói người ngoài xem thường chúng cháu, nếu Mạch Đinh là con trai của cô,thì chẳng phải cô càng nên đứng sau ủng hộ cậu ấy sao, đâu có người mẹ nào ghét bỏ đứa con của mình, thế giới đã lạnh lùng và tàn khốc như vậy, ít nhất vẫn có thể hưởng thụ chút hơi ấm gia đình, luôn luôn nói phải bảo vệ cậu ấy, cô à, thứ cháu mạo phạm, cô có khác gì so với những người khiến cậu ấy tổn thương? Đều cầm vũ khí sắc bén công kích lên người chúng cháu cả thôi. Tình yêu này đã đủ khổ sở rồi, cô cần gì khiến nó càng trở nên khó khăn hơn.”
Bà ngoại lẳng lặng nghe An Tử Yến bình tĩnh tự thuật, vô ngôn dĩ đối. (không còn lời gì để đáp lại)
Mẹ Mạch Đinh sững sờ tại chỗ một hồi lâu mới nói: “Không tới phiên cậu dạy tôi cách làm mẹ.” Dứt lời, tiến lên túm lấy cổ tay Mạch Đinh: “Rốt cuộc là muốn gia đình hay là muốn tình yêu của mày, tự quyết định đi.”
“Mẹ~”
“Không nói gì thì tao coi như mày chọn gia đình, giờ theo tao về nhà thu dọn quần áo, chúng ta đi.”
“Nhưng còn bà ngoại…”
“Tao sẽ gọi điện bảo cậu đến chăm sóc.”
“Con không đi.”
“Không do mày quyết định.” Mẹ Mạch Đinh hung hăng kéo cậu ra bên ngoài, cổ tay Mạch Đinh bị nắm đến phát đau, đúng lúc ấy, An Tử Yến đột nhiên quỳ xuống, quỳ xuống sau lưng mẹ Mạch Đinh, tất cả xung quanh đều trở nên im lặng, An Tử Yến chậm rãi nói: “Cô à, con sẽ không để Mạch Đinh chịu ủy khuất.” Chỉ một câu đớn giản mà khiến tim Mạch Đinh nhói đau, nước mắt của cậu thi nhau rớt xuống, An Tử Yến, một An Tử Yến quật cường, không bao giờ nhận thua, thế nhưng lại quỳ xuống như vậy, Mạch Đinh thì thào gọi tên người yêu: “An Tử Yến?”
Nhìn hai đầu gối chạm đất của An Tử Yến, Mạch Đinh khó chịu muốn chết, cậu giãy dụa khỏi tay mẹ, tiến lên quỳ xuống ôm An Tử Yến: “An Tử Yến, đừng quỳ, xin cậu hãy đứng lên, tớ không muốn cậu quỳ, tớ không muốn cậu quỳ, cậu mau đứng lên a, An Tử Yến.”
Mẹ Mạch Đinh túm lấy Mạch Đinh: “Chúng ta đi ~~”
“Con không muốn~~”
Mẹ Mạch Đinh không quan tâm Mạch Đinh khóc nháo, kiên quyết kéo cậu ra khỏi phòng, Mạch Đinh vẫn gọi tên của An Tử Yến, thanh âm vang vọng cả hành lang, càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cũng không nghe thấy nữa. An Tử Yến đứng dậy, vỗ vỗ bui trên quần, quay đầu nhìn bà ngoại: “Cả đời chưa từng quỳ bao giờ, quả thật không quen.”
Bà ngoại không phải kẻ ngốc, nhìn ra được tình cảm giữua hai người thâm sâu đến mức nào, nếu đã tới nước này, đúng như những gì An Tử Yến nói, hai người đã chịu đủ thống khổ, làm bà ngoại, hà tất phải gây thêm thương tổn.
An Tử Yến kéo ghế ngồi cạnh giường bà ngoại: “Bà ngoại, để cháu chăm sóc bà đi.”
“Cháu à, làm khó cháu rồi.”
“Không sao, cháu không sao.”
Hai người trở lại nhà bà ngoại, Mạch Đinh giãy khỏi tay mẹ nói: “Buông ra, hiện tại mẹ vừa lòng chưa, vui vẻ chưa?”
“Sao con lại ăn nói như thế với mẹ.”
“Con là vậy đấy, rốt cuộc mẹ còn muốn thế nào nữa, ruốt cuộc còn muốn làm gì nữa, mẹ mới nguyện ý chấp nhận, con trai thì làm sao, con phải nói rõ với mẹ, cho dù mẹ chia tách bọn con, đời này con cũng không yêu bất cứ ai khác, bức đi, mẹ cứ bức con như vậy đi, một ngày nào đó con sẽ bị mẹ bức chết.”
“Tao là mẹ mày.”
Mạch Đinh nở nụ cười, cười đến chảy nước mắt: “Mẹ là mẹ của con? Con đã bị mẹ chọc sâu thêm vào vết thương, mẹ không thấy ư? Mẹ còn chưa nhận ra sao?”
Mạch Đinh cầm ghế ném về phía giường: “Mẹ nó cái thế giới chết tiệt này.”
Từ đầu tới cuối, không một lời an ủi, chỉ có rơi lệ.
Con đường này, tớ đi thật mệt mỏi.
An Tử Yến, nếu có một ngày, tớ không còn đủ sức nữa, cho dù phải cõng tớ, cũng phải đi đến cuối con đường.
Dù sao cũng không có ai quan tâm đến tình yêu của chúng ta, dù sao cũng không có ai coi trọng chúng ta.
Tất cả đều không quan trọng.
Thế giới của tớ bởi vì có cậu mới ánh lên sắc màu rực rỡ, ấm áp hạnh phúc.
Nếu khóc cạn nước mắt cũng không nhận được sự đồng tình, nếu hét khàn cả giọng cũng không ai nghe, nếu chảy khô cả máu cũng không nhận được bố thí, tớ đây cuối cùng, chỉ biết lẳng lặng nằm trong ngực cậu, nói một câu vĩnh viễn không bao giờ thay đổi: An Tử Yến, tớ yêu cậu.
|
Chương 79: Sẽ tốt lên thôi Vừa về đến nhà Mạch Đinh liền khẩn cấp trốn vào phòng mình gọi cho An Tử Yến. “Bên cậu thế nào?” “Đợi cậu cậu đến tớ mới đi.” “Mẹ tớ vẫn không đồng ý làm sao bây giờ? Hay cậu thử lại lần nữa?” “Cậu thì biết cái gì, về nhà có khóc nháo không đấy?” “Bị cậu bắt bài rồi.” “Vậy phỏng chừng 24 giờ tới, mẹ cậu hẳn sẽ nghĩ thông suốt, lúc ở bệnh viện biểu tình của mẹ cậu đã có chút thay đổi, cộng thêm cậu làm loạn, hiện tại phải chờ, chờ mẹ cậu suy nghĩ kỹ càng, không có người mẹ nào nhẫn tâm tổn thương đứa con của mình.” “Cậu nghĩ mình là bác sĩ tâm lý, hay là thầy đoán tướng số hả, nghe khẩu khí của cậu chả chân thành tý nào, giống như đều nằm trong kế hoạch của cậu hết rồi, cái người quỳ ở bệnh viện ngày hôm qua là cậu bỏ tiền thuê diễn viên phải không. Hơn nữa sao cậu biết tớ sẽ khóc nháo?” “Cậu không khóc mới là lạ.” “Cậu có ý gì, cứ làm như tớ thích khóc lắm đấy, còn không phải vì cậu a.” “Tớ chưa từng yêu cầu cậu khóc. Sau này đừng khóc nữa, nhìn cái liền phiền.” An Tử Yến thật đúng là mạnh miệng, rõ ràng trông thấy là đau lòng, nhưng vẫn bướng bỉnh nói mấy lời khó nghe như vậy. “Vậy càng tốt, tớ chính là muốn phiền chết cậu.” Có điều Mạch Đinh ở bên An Tử Yến đã lâu, biết rất rõ tính cách của An Tử Yến. Mạch Đinh lè lưỡi nhăn mặt với điện thoại. An Tử Yến từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào: “Có tin tớ cắt đầu lưỡi của cậu đi không.” Mạch Đinh sững sờ tại chỗ, vọt tới cạnh cửa sổ nhìn xuống bên dưới, phát điên hét lên: “Sao cái thang lại ở đây.” Tưởng tượng đến cảnh trước đây mỗi ngày ban đêm có người mò đến trèo lên thang, Mạch Đinh không khỏi nổi da gà, An Tử Yến cởi áo ném di động lên giường rồi vào phòng tắm, mấy ngày nay vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt, ngay cả tắm rửa cũng không xong, hoàn toàn coi Mạch Đinh như người vô hình. Mạch Đinh mở cửa phòng tắm: “Cái này gọi là tự tiện xông vào nhà dân, cậu có biết nếu là ở Mĩ, tớ có thể công khai giết cậu mà không phải ngồi tù không hả.” Đối với hành động ngang nhiên chạy đến phòng mình của An Tử Yến, Mạch Đinh thầm nhủ rồi sẽ quen, An Tử Yến chính là người như thế, mỗi lần chỉ cần An Tử Yến đột nhiên thần kỳ xuất hiện, trái tim Mạch Đinh luôn đập như nổi trống. Đã ở bên nhau lâu rồi mà vẫn ôm loại tình yêu cuồng nhiệt ấy với An Tử Yến, ngay cả Mạch Đinh cũng cảm thấy khó tin. Đợi An Tử Yến tắm xong, ngồi bên giường, Mạch Đinh cầm khăn mặt, quỳ gối phía sau An Tử Yến, giúp hắn lau đầu: “Cậu thực sự cho rằng mẹ tớ sẽ đồng ý.” “Ừ.” “Nếu mẹ không đồng ý thì sao?” “Vậy nghĩ cách khác.” “An Tử Yến, chi bằng cậu dẫn tớ bỏ trốn.” “Không được.” An Tử Yến cự tuyệt rất quyết đoán. “Vì sao?” “Tớ chỉ làm những việc khiến cậu vui vẻ.” Mạch Đinh nở nụ cười: “Chỉ cần ở bên cậu tớ sẽ vui vẻ.” “Ngốc ạ, không phải tớ muốn cậu chỉ vui vẻ chút chút, tớ muốn cậu từ trên xuống dưới đều vui vẻ.” Trong lòng An Tử Yến rất rõ ràng, nếu thật sự cứ vậy mà đi, Mạch Đinh vĩnh viễn không tháo được cái nút thắt này. Mạch Đinh đặt cằm lên đầu An Tử Yến: “Vậy cậu nhất định phải nhớ, cho dù thế nào, cho dù đi đến đâu, đều phải mang theo tớ bên cạnh.” “Cậu nặng như vậy, sao dễ mang đi được.” “Cái rắm.” Sau khi Mạch Đinh giúp An Tử Yến lau khô tóc, chân trần nhảy xuống giường đến phòng tắm lấy dao cạo râu: “Tớ cạo râu giúp cậu.” “Tớ sẽ cẩn thận.” Mạch Đinh khóa ngồi trên người An Tử Yến, nhẹ nhàng xoa một tầng bọt màu trắng, sau đó bắt đầu cạo. “Sao hả, tớ đây rất điệu nghệ đi.” “Này, cậu chú ý cho lão tử.” “Cậu đừng động a.” “Điệu nghệ cái khỉ mốc, chảy máu rồi.” “Tớ giúp cậu lau.” “Để tớ tự làm.” “Đừng a, chỉ lỡ tay thôi mà.” “Mạch Đinh, cậu dừng lại cho tớ.” “Nhỡ tay, để tớ cạo cho cậu lần nữa, tuyệt đối sẽ không sao.” Cuối cùng, An Tử Yến cưỡng chế đá Mạch Đinh từ trên người mình xuống, nếu không ngăn cản phòng chừng phải bỏ mạng trong tay cậu ấy, hắn đến phòng tắm giải quyết xong, quay về nằm trên giường, mấy ngày nay quá mệt mỏi, Mạch Đinh cũng nằm bên cạnh An Tử Yến, dùng chân gắt gao quấn lấy An Tử Yến: “Bọn họ thật sự sẽ đồng ý?” Vẫn không yên tâm. “Ừ.” “Thật à?” “Ừ.” “Cậu chắc chắn?” “Ừ.” “Tớ vẫn không thể nào tin được.” “Ừ.” Mạch Đinh ngẩng đầu lên thấy hai mắt An Tử Yến đã díp lại, mơ mơ hồ hồ trả lời, cậu trọm tới gần An Tử Yến: “Vậy có phải cậu rất yêu Mạch Đinh không?” “Ừ.” Mạch Đinh cười thầm, cam tâm tình nguyện mà nói ra lời tâm tình thực sự rất hiếm, bất qua ta bảo này Mạch Đinh, cái đó không xem như là cam tâm tình nguyện a, phỏng chừng An Tử Yến căn bản không biết bản thân đang nói gì, Mạch Đinh sờ sờ khuôn mặt của An Tử Yến, hắn chắc mệt lắm, luôn ngủ ở trong xe, cậu nhẹ nhàng hôn An Tử Yến, sau đó tìm một vị trí thoải mái trong ngực hắn. “Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.” “Ừ.” “Cậu là thằng ngốc à?” Không có câu trả lời, An Tử Yến đã ngủ mất rồi, Mạch Đinh bĩu môi, ngủ thật đúng lúc, sau đó cũng ngọt ngào mà thiếp đi. Mẹ Mạch Đinh đem tất cả mọi chuyện nói hết cho bố Mạch Đinh, bố Mạch Đinh chỉ trầm mặc không lên tiếng, sau đó kéo chăn lên liền ngủ, mẹ Mạch Đinh cả đêm trằn trọc suy nghĩ, những lời của An Tử Yến và nước mắt của Mạch Đinh không ngừng hiện lên trong đầu bà, kỳ thật mẹ Mạch Đinh không phải người nhẫn tâm như vậy, khi An Tử Yến quỳ xuống với bà, bà có chút mềm lòng. Bà bật đèn đầu giường, đứng dậy lấy từ trên giá sách một quyển album thật dày, bên trong đều là ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của Mạch Đinh, bà lật xem từng trang, cảm khái hàng vạn hàng nghìn, từ nhỏ đã dạy Mạch Đinh phải làm một người thiện lương, hiện tại nó cũng chưa vi phạm ước nguyện ban đầu của mình không phải sao? Ngoại trừ thích An Tử Yến, Mạch Đinh vẫn là Mạch Đinh của bà. Nếu không cách nào chia rẽ hai đứa, vậy chỉ còn nước thành toàn, tuy trong lòng bà thấy không cam lòng, nhưng cứ gây sức ép cho bọn nó bà cũng không nỡ. Mẹ Mạch Đinh quay trở về nằm trên giường, từ phía sau ôm lấy bố Mạch Đinh, ngủ thiếp đi. Sáng sớm hôm sau, mẹ Mạch Đinh mở mắt ra thấy bố Mạch Đinh đang hút thuốc, ông đã bỏ thuốc nhiều năm rồi, bố Mạch Đinh phát hiện mẹ Mạch Đinh đã tỉnh, ấn đầu thuốc xuống gạt tàn, sau đó ngồi trên giường, cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Chuyện của con thôi cứ chiều theo nó đi, chúng ta làm đến nước này cũng đủ rồi.” “Ông đồng ý?” mẹ Mạch Đinh thật không ngờ bố Mạch Đinh nãy giờ không nói gì, câu đầu tiên lại đồng ý cho hai đứa ở bên nhau. Bố Mạch Đinh gật đầu: “Cho dù không đồng ý cũng đâu còn cách nào, chẳng lẽ trơ mắt nhìn con mình chịu khổ, lòng bà tôi hiểu, nếu không ngăn cản được, cứ như vậy, chỉ làm tổn thương bọn nó nhiều hơn. Chúng ta đã cố hết sức rồi, đây là con đường nó chọn, ít nhất vẫn nên ủng hộ bọn nó, chung quy để nó hận chúng ta vẫn tốt hơn.” Mẹ Mạch Đinh cúi đầu trầm mặc không đáp, một lát sau mới ngồi dậy từ trên giường, dựa vào vai bố Mạch Đinh: “Xem ra cũng chỉ đành vậy thôi.”
|