Khi Tổng Tài Không Yêu Nữ Chính
|
|
Chương 21: Thiên Lân CP rất có cảm xúc
[Tôi nghĩ cốt truyện này có chút vấn đề.
Nam phụ cậu ta là gay, nam chính cũng có thể là gay.
Thật là một cốt chuyện đầy kịch tính, lẽ nào tình tiết đại thần ngài đã chết rồi?
Đây quả là một tin khiến người ta thương tâm đến rơi lệ a.
@Tình tiết đại thần, tôi thắp cho ngài nén nhang, mong ngài vĩnh viễn cũng đừng quay trở lại.
— trích từ “Nhật ký quan sát Hiên Viên Ngạo Thiên”]
Địa điểm của cuộc họp mặt lần này giống như trong trí nhớ của Mặc Kỳ Lân, chính là khách sạn có suối nước nóng kia của tập đoàn Hiên Viên. Khách sạn ở trên núi vùng ngoại ô thành phố D, cũng không biết là ai đề nghị nên rèn luyện thân thể, nên đã chọn địa điểm họp mặt ở đỉnh núi này.
Sở Ca nhìn ngọn núi rõ ràng không thấp trước mặt, cậu chỉ muốn nói, tư duy của kẻ có tiền thì người nghèo như cậu không thể ý giải nối.
Anh hai của Mặc Kỳ Lân đưa hai người họ đến địa điểm gặp mặt xong thì đi tìm bạn bè thương nghiệp để nói chuyện phiếm luôn, còn Mặc Kỳ Lân thì cứ đứng một chỗ nhìn ngó xung quanh, rõ ràng là đang tìm ai đó.
Nói chung, Sở Ca và Mặc Kỳ Lân đều đồng lòng không tiếp xúc đến ánh mắt đang căm tức nhìn bọn họ của Hiên Viên Hàn.
Hiên Viên Hàn trừng một hồi rồi nghĩ làm vậy cũng không được. Cậu trợn hai mắt đều đau cả rồi, người ta lại hoàn toàn không chú ý đến. Quá ngược tâm!
Hiên Viên nhị thiếu bị bạn bè không nhìn vẻ mặt oán khí cũng sắp biến thành thực thể rồi, cậu bước vài bước đến bên cạnh Sở Ca và đập bốp lên vai Sở Ca một cái, âm trầm nói: “Các cậu cư nhiên dám đùa giỡn tôi?”
Sở Ca hoàn hồn, cậu nhìn vẻ mặt như muốn ăn thịt người của Hiên Viên Hàn, rất thành khẩn nói: “Kỳ thực, chúng tôi muốn cho cậu một kinh hỉ.”
Hiên Viên Hàn căn bản không có cảm giác được một chút kinh hỉ nào: “…”
Cậu cho ông đây là thằng đần hả! Cậu vội đến có phải định cho tôi kinh hỉ không thì tôi không biết, thế nhưng tên nhóc Mặc Kỳ Lân kia hoàn toàn là đến tìm người được chưa! Hơn nữa vì sao tôi lại cảm thấy nếu như không phải cậu ta đến tìm người thì cậu nhất định cũng sẽ không đến cho tôi sự “kinh hỉ” này hả?
Hiên Viên Hàn trong nháy mắt bạo phát tư duy tính phân kỳ của mình, cậu thấy mệt mỏi quá, không thể tiếp tục được nữa đâu.
Sở Ca nhìn biểu cảm từ hằm hằm giận dữ đến đau đớn thống khổ rồi đến ngẩng 45° nhìn trời ưu thương của cậu bạn thân. Cậu nói: “Nhân gian bất sách, lời nói dối thiện ý có thể giúp cậu thấy thế giới này càng tốt đẹp hơn.”
(Nhân gian bất sách: ý là ‘cuộc sống đã khó khăn như vậy rồi, có một số việc không nên vạch trần ra nữa’.)
Hiên Viên Hàn mặt không cảm xúc ngưng mắt nhìn cậu.
Sở Ca: “Ha ha.”.
Cậu nhìn thoáng qua Mặc Kỳ Lân đang rướn cổ nhìn khắp nơi hoàn toàn không có ý thức được oán khí của Hiên Viên Hàn đã tới gần họ. Má, lẽ nào cậu không phát hiện ra nguy cơ tình bạn hả? Rốt cuộc cậu đang tìm gì vậy!
Sở Ca giật giật tay áo Mặc Kỳ Lân, lại bị tay Mặc Kỳ Lân gạt phắt ra.
Mặc Kỳ Lân cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn, chỉ nói: “Đang vội, đừng ầm ĩ.”
Sở Ca: “…”
Hiên Viên Hàn: “…”
Hiên Viên Hàn nói: “Giờ cậu ta đã bước vào chốn không người rồi, mọi thứ của ngoại giới đều không có cách nào quấy nhiễu được cậu ta đâu. Cậu có biết rốt cuộc Mặc Kỳ Lân đang tìm gì không?”
Sở Ca lắc đầu, cậu cũng rất muốn biết đáp án của câu hỏi này đó. Có thể làm cho Tam thiếu nhà Mặc Kỳ vất vả tìm như vậy… Sở Ca đột nhiên cảm thấy bóng đèn nhỏ trong đầu mình ‘tách’ một cái bừng sáng rực rỡ, cậu siết tay trái đấm đấm vào lòng bàn tay phải, vô cùng khẳng định nói: “Nhất định Mặc Kỳ Lân đang tìm tiểu tình nhân của cậu ta!”
Vừa dứt lời thì đã bị Mặc Kỳ Lân bất ngờ xoay người tung một chưởng lên đầu. Mặc Kỳ Lân nói: “Biết cũng không được nói ra chứ! Tôi còn chưa tán được đến tay, cậu nói vậy vạn nhất người ta bị dọa chạy mất thì làm sao bây giờ!”
Sở Ca: “…” Vừa rồi cậu chỉ là tùy tiện suy đoán một chút, thế mà lại tìm được chân tướng à? Còn nữa Tam thiếu, vẻ ngoài của cậu cũng đâu thuộc loại xấu xí, sao phải nói giống như mình là mãnh thú hồng hoang như vậy chứ? Không đúng, Sở Ca nhớ lại mấy thứ mình thấy được lúc trước trong máy tính Mặc Kỳ Lân, cậu đột nhiên cảm thấy mình lại thấu hiểu cậu bạn thân thêm một tầng nữa. Quả thực không thể quá nhiều chuyện, hình như không phải mỗi người đều có thể tiếp nhận đồng tính được.
Hiên Viên Hàn đứng một bên cảm thấy khó hiểu vô cùng, cậu luôn cảm giác hai cậu bạn mình hình như có chuyện gì gạt cậu. Mấy người như vậy rốt cuộc còn định chơi với tôi nữa hay không?
Mặc Kỳ Lân lúc này mới nhìn đến Hiên Viên Hàn đang nhíu mày rầu rĩ, cậu mỉm cười nói: “Hiên Viên Hàn cậu đã đến sớm vậy à, tôi với Sở Ca đặc biệt đến đây hỗ trợ cho cậu, có phải rất nghĩa khí không?”
Hiên Viên Hàn ngay cả “…” cũng không muốn làm.
Cũng may Hiên Viên nhị thiếu vẫn luôn là một người vô cùng rộng lượng, cậu chỉ ưu thương một lúc rồi lập tức đã thoát khỏi tổn thương tâm linh cho hai tên bạn bè này hãm hại. Liếc nhìn Mặc Kỳ Lân đã quay về nụ cười nho nhã, hoàn toàn khác với tên rướn cổ tìm người lúc nãy, Hiên Viên Hàn bát quái hỏi: “Sau không tiếp tục tìm nữa đi?”
Mặc Kỳ Lân lúc này cũng ý thực được cậu bạn mình có thể đã phát hiện ra mục đích cậu đến đây không phải vì tình hữu nghị vĩ đại của bọn họ, vì vậy cậu cũng hào phóng thừa nhận: “Người đã đến rồi, nếu tiếp tục nhìn chằm chằm nữa nhất định sẽ bị coi là biến thái. Theo đuổi người ta phải chú ý đến chiến lược, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.”
Cậu ta nói như vậy làm lòng hiếu kỳ của Hiên Viên Hàn và Sở Ca đều được khơi dậy, bốn con mắt lóe sáng bốn chữ ‘Tôi Rất Bát Quái’ nhìn chằm chằm Mặc Kỳ Lân, Sở Ca cười rất hèn mọn: “Cậu vừa ý người nào thế? Chỉ chỉ tôi xem nào.”
Mặc Kỳ Lân bĩu môi: “Tôi có bệnh mới cho các cậu biết là người nào. Tôi nói rồi thì dọc cả đường này hai cậu nhất định sẽ nhìn người ta soi mói 360° không góc chết rồi bàn tán đủ loại, tôi cũng sẽ bị coi là bạn bè của biến thái.”
Sau đó vô luận hai người họ có nói như thế nào đi chăng nữa thì Mặc Kỳ Lân cũng kiên quyết không mở miệng.
Vì vậy, lúc thời gian leo núi, những người đi chậm sẽ nghe thấy thiếu gia Sở gia cùng với Hiên Viên nhị thiếu đi ở cuối hàng đang thầm thì bàn bạc với nhau.
Mặc Kỳ Lân yên lặng đi theo bọn họ. Cậu vốn cho rằng Hiên Viên Hàn khi biết tính hướng của mình ít nhiều cũng sẽ có chút bài xích, không ngờ rằng tên nhóc hoạt bát này cư nhiên lại vẻ mặt không có vấn đề gì, nói: “Thế thì sao, anh tôi cũng là gay, tôi không kỳ thị anh ấy thì sao có thể kỳ thị cậu được.”
May là Sở Ca vào thời khắc mấu chốt đã che miệng Hiên Viên nhị thiếu, nên không xuất hiện thảm kịch thanh âm Nhị thiếu quá lớn dẫn đến việc tất cả các thiếu gia nhà giàu ở thành phố D này biết được tính hướng của Hiên Viên Ngạo Thiên.
Mặc Kỳ Lân cong cong khóe miệng, nghe hai người trước mặt bàn luận qua lại.
Sở Ca lặng lẽ chỉ một người đàn ông mặc quần áo thể thao màu vàng đi trước mặt bọn họ, nói với Hiên Viên Hàn: “Tôi nghĩ có thể là người này.”
Hiên Viên Hàn tỉ mỉ quan sát một lúc rồi lắc đầu: “Đó là thiếu gia Chu gia, mọi người đều biết hắn ta ba ngày tìm gái một lần, nếu như Kỳ Lân coi trọng hắn ta thì nhất định là muốn mặc bệnh hoa liễu đến điên rồi.”
Sở Ca gật đầu, người như vậy không thể muốn được.
Cậu nhìn phía trước một lúc, rồi chỉ chỉ vào một nam nhân đi giày leo núi màu đen, mặc quần dài đen và áo đen ôm body ngắn tay. “Cậu xem người kia kìa.”
Hiên Viên Hàn nhíu mày suy tư một hồi rồi lại lắc đầu: “Đó là Vương tổng, nổi danh keo kiệt. Người này trên cơ bản là cái gì vào tay rồi tuyệt đối không bao giờ lấy ra nữa. Anh tôi cũng không muốn thương lượng gì với anh ta cả, vì dù có bàn chuyện gì đi chăng nữa thì cuối cùng chắc chắn chỉ lấy được lợi nhuận không đáng là bao thôi.”
“Vậy mà vẫn có người nguyện ý bàn chuyện làm ăn với anh ta hả?” Sở Ca kinh ngạc.
“Hàng hóa công ty người ta sản xuất ra đều là sản phẩm cao cấp, nguồn tiêu thụ rất tốt.”
Sở Ca gật đầu, kéo đề tài vừa rồi bị lệch trở về, cậu nói: “Cậu là đánh giá từ góc nhìn thương nghiệp, nhưng nếu đứng từ góc nhìn tính cách mà nói thì anh ta như vậy sẽ trị gia tốt đấy.”
“Trị gia? Cậu không biết chứ anh ta từng hẹn hò với một cô, cũng chính vì anh ta keo kiệt đến mức khong nguyện ý tiêu tiền cho người ta nên hẹn hò một tuần là chia tay. Đó là chuyện hài mọi người đều biết trong giới giàu có của thành phố D này mà.”
Sở Ca nghe Hiên Viên Hàn nói vậy cũng gật đầu tiếp tục thảo luận những người khác.
Bọn họ không phát hiện, sau lưng hai người Mặc Kỳ Lân nghiến răng đến sắp nát rồi.
|
Ai nói với cậu anh ấy keo kiệt! Anh ấy một chút cũng không keo kiệt đâu! Ả kia vốn chỉ coi trọng tiền chứ không phải người! Anh ấy đối xử với người mình yêu tốt đến nhường nào hai tên ngu ngốc như các cậu sao mà hiểu được!
Mặc Kỳ Lân rất tức giận, có một cảm giác ngược tâm như bảo bối của mình bị người không hiểu rõ bình luận mà không thể mở miệng phản bác được. Các người cứ đoán đi, ông đây tuyệt đối sẽ không nói cho mấy người biết người ông đây yêu là ai đâu!
Mà hai người đã đi lướt qua chân tướng nhưng không hề hay biết lại tiếp tục suy đoán đám tinh anh trước mặt bọn họ. Mỗi lần Sở Ca xem trọng người nào thì Hiên Viên Hàn lại mở miệng phản bác nói người này không được chỗ này người kia không được chỗ kia, cuối cùng Sở Ca nhìn bóng lưng người duy nhất không bị chỉ đến, nói với Hiên Viên Hàn: “Kỳ thực cậu muốn bảo người Mặc Kỳ Lân thích chính là anh cậu đúng không. Vừa khéo hai người họ đều là gay, cũng xứng.”
Hiên Viên Hàn suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu vô cùng nghiêm túc: “Cậu nói như vậy thì tôi đột nhiên cũng cảm thấy hai người họ đúng là xứng đôi.”
Sở Ca: “…” Không biết vì sao, cậu cảm giác vào một ngày tiếp nhận được sự thiết định này cũng thấy đầy xúc động.
Mặc Kỳ Lân nghe hai tên bạn thân cả quãng đường thảo luận một đống ngôn luận không đáng tin cậy về một nửa kia của mình căn bản đã vô lực phản bác: “…”
May là trước lúc Mặc Kỳ Lân phát điên thì mọi người đã leo lên đến đỉnh núi.
Khách sạn suối nước nóng ở khu đất bằng trên đỉnh núi, là mấy hàng nhà trúc thấp thấp xây liền kề nhau, mỗi gian phòng đều có một bể nước nóng nho nhỏ bên trong, cả khu nhà xây vòng quanh nhau để trống một khu đất hình vuống. Giữa khu đất đó là một nhà lầu hai tầng, lầu một là phòng khách của khách sạn, lầu hai là nhà ăn và khu giải trí. Ở phía sau phòng khách còn có một suối nước nóng lớn ngoài trời. Tổng thể mà xem thì coi như không tồi.
Sở Ca đơn thuần là kiểu nông dân lên tỉnh, trước khi xuyên qua trung tâm tắm rửa cao cấp nhất được đi cũng chỉ là nhà tắm xông hơi công cộng. Loại địa phương này lần đầu cậu được tới, vẫn có chút kích động nho nhỏ.
Bởi vì một vài thiếu gia đều dẫn theo nhân tình hoặc vợ đi cùng cho nên lúc chia phòng mới phát hiện ra hình như bị thiếu.
Hiên Viên Hàn kéo Sở Ca ra một góc và nói với cậu: “Nếu như Mặc Kỳ Lân và anh tôi cùng một phòng, có thể ma sát ra tia lửa tình yêu được không?”
Sở Ca: “…” Cậu đốt hàng loạt ngọn nến cho Hiên Viên Ngạo Thiên, xin hỏi có một cậu em trai tin tưởng vững chắc anh trai mình là gay đồng thời cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ anh mình, Ngạo Thiên huynh đã có tâm trạng như thế nào vậy?
Mặc Kỳ Lân cũng nghe được những lời của Hiên Viên Hàn, liền nhớ đến một số chuyện bực mình của đời trước, lông mày cậu nhíu chặt lại, Mặc Kỳ Lân nói: “Anh cậu không chừng muốn play suối nước nóng với mấy cô em cơ, tôi cũng không có hứng tham gia học hỏi.”
Sở Ca: “…” Cậu không muốn soi mói tý nào đâu, từ lúc tiếp thu CP Hiên Viên Ngạo Thiên x Mặc Kỳ Lân xong, mỗi câu nói châm chọc Hiên Viên Ngạo Thiên của Mặc Kỳ Lân đều có chút hương vị giận dỗi ở đây thế.
Đương nhiên, đến lúc quyết định cuối cùng, người còn lại ở cùng phòng hai người với Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không phải là Mặc Kỳ Lân, càng không phải là Sở Ca. Mà là cậu em trai nóng ruột cả dọc đường một câu anh trai khát hay không, thậm chí một câu đối thoại bình thường với nhau cũng không có.
Sở Ca và Mặc Kỳ Lân cùng nhau ở phòng sát vách bọn họ.
Chờ Sở Ca xếp đồ đạc vào phòng xong mới nhớ đến tình tiết truyện đã lâu chưa ôn tập lại — Hiên Viên Ngạo Thiên và Sở Giao H ở ôn tuyền, lại là H kịch liệt bị nam phụ nghe được cả một đêm…
Sở Ca yên lặng nhìn thoáng qua vách tường sát phòng bên cạnh, không biết là do Hiên Viên Hàn nhắc đi nhắc lại nhiều lần anh trai cậu ta là gay hay vừa được tiếp thu Thiên Lân CP, cậu đột nhiên nghĩ, nếu cuối cùng nữ chính không tới thì lẽ nào nội dung kịch liệt đêm nay cần Hiên Viên Hàn đến thay diễn?
Emma huynh đệ cái gì đó thật sự là quá nặng đô rồi. Sở Ca xấu hổ che mặt. Có thể nói cho tôi biết huynh đệ CP này ai trên ai dưới không?
|
Chương 22: Thế giới này loạn rồi
[Tôi cuối cùng cũng tỉnh ngộ
Nếu kịch bản đại thần đã chết, tôi cũng không biết nên quay về như thế nào thì không bằng hưởng thụ nhân sinh cho tốt.
Từ hôm nay trở đi, tôi chỉ là thiếu gia duy nhất của Sở gia đã xuống dốc, chứ không phải là tên nghèo xuyên qua nữa.
À không, nếu như tôi còn có thể về nhà, sau khi về được rồi thì câu nói trên kia sẽ trở thành phế thải.
Sau đó thì không bao giờ viết nhật ký nữa, kịch bản cũng đi chết đi!
Ăn mừng cuộc sống mới của tôi, tôi vẫn là chú chim nhỏ đẹp trai như trước.
— trích từ “Nhật ký quan sát Hiên Viên Ngạo Thiên” – Chương cuối]
Bởi vì đã bỏ qua bữa sáng mà vẫn chưa đến thời gian ăn cơm trưa, tất cả mọi người đều dự định ở phòng ăn nhẹ lót dạ, ngâm suối nước nóng rồi cùng nhau ăn cơm trưa.
Sở Ca đã ăn sáng rồi nên hoàn toàn không thấy đói, vì thế sắp xếp đồ đạc xong thì vui vui vẻ vẻ chạy đi ngâm mình trong hồ nước nóng nhỏ dành cho hai người trong phòng. Đặt khăn mặt lên trán và hạnh phúc dựa vào bên thành hồ, cả người ấm áp đến không thể thoải mái hơn được nữa.
Một lúc sau, Mặc Kỳ Lân mới quấn khăn lông ngang eo từ trong nhà đi tới.
Sở Ca ngẩng đầu, nhìn thoáng qua dáng người Mặc Kỳ Lân thì ⊙▽⊙ trong nháy mắt.
Mặc Kỳ Lân thấp hơn Hiên Viên Ngạo Thiên một chút, ước chừng khoảng 1m80. Cậu ta có một đôi chân thon dài vô cùng đẹp, mà có thể do trường kỳ trạch trong nhà nên làn da toàn thân đều trắng nõn. Đương nhiên, những điều đó không phải là trọng điểm quan sát của Sở Ca, trọng điểm là: Cậu ta! Có! Cơ! Bụng!
Dù chỉ có bốn múi cũng được gọi là cơ bụng!
Mặc Kỳ Lân cúi đầu theo ánh mắt của Sở Ca, nhìn thấy bụng của mình, sau đó vô cùng kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn Sở Ca và triển lãm cơ thể của mình. Cậu ta nói: “Có phải đang nghĩ dáng người của anh em cậu rất tuyệt đúng không?”
Sở Ca bĩu môi, có cơ bụng thôi chứ hay ho gì? Cậu cũng có cơ bụng, chẳng qua chỉ là cơ bụng một múi thôi!
Mặc Kỳ Lân nhìn phản ứng của Sở Ca thì bật cười, cậu vừa bước đến hồ nước nóng vừa nói với Sở Ca: “Lúc tôi còn ở nước ngoài thì có tham gia đội bơi lội của trường, khi đó còn luyện được tám múi cơ. Kết quả sau đó triệt để trạch ở nhà, tám múi cũng chỉ còn có bốn.”
Sở Ca gật đầu, rất đồng tình vỗ vỗ lưng Mặc Kỳ Lân để an ủi. Trên đời này điều đau khổ nhất từ trước tới giờ không phải là chưa từng có được, mà là có được rồi lại mất đi. Cũng giống như bốn múi cơ bụng đã chết của Mặc Kỳ Lân vậy. Hơn nữa Sở Ca cũng suy nghĩ không cường điệu thêm chút nào, nếu như Mặc Kỳ Lân còn tiếp tục cách sống của cả kỳ nghỉ hè này, phỏng chừng chờ đến lúc tốt nghiệp trung học thì bốn múi cơ bụng quân còn dư lại của cậu ta cũng sẽ ra đi hẹn ngày gặp lại mất.
Nghĩ như vậy, Sở Ca cúi đầu nhìn “cơ bụng” quân một múi lớn của mình, đột nhiên cảm thấy đời công bằng rồi.
Mặc Kỳ Lân và Sở Ca song song dựa vào thành hồ nước nóng, hưởng thụ cái cảm giác thoải mái khi dòng nước ấm bao vây lên cơ thể.
Mặc Kỳ Lân đột nhiên mở miệng, cậu nói: “Sở Ca cậu biết không, tôi nghĩ đời này tôi sống như đang nằm trong một giấc mộng vậy.”
Sở Ca mở miệng nói nhưng cuối cùng vẫn ngậm lại. Chẳng lẽ muốn cậu đi nói với Mặc Kỳ Lân là “Đúng rồi đúng rồi tôi cũng hiểu được tôi đang sống mà như nằm mơ vậy”? Từ lúc xuyên việt đến nay cậu chưa có một ngày một đêm nào không nghĩ mình đang nằm mơ. Tuy nói ở đây quen biết được nhiều bạn bè, nhưng rốt cuộc cậu vẫn chờ mong, nói không chừng một ngày nào đó tỉnh mộng, cậu lại có thể quay về thế giới cũ…
Muốn hòa nhập vào thế giới này, nhưng lại không phá được bức tường trong lòng. Muốn trở về, lại không thể quay về. Cứ bị kẹp giữa như vậy rồi tự xây nên một hình thức chỉ có thể đứng xem, bi ai biết mấy.
Mặc Kỳ Lân đợi một lúc cũng không thấy Sở Ca đáp lại, liền nói tiếp: “Tôi không biết giấc mộng đến khi nào thì tỉnh, cho nên chỉ có thể đi quý trọng mỗi một ngày trong giấc mộng này. Cũng cảm ơn chúng ta có thể gặp được nhau. Tôi vẫn không đổi được cái tật xấu động một chút là ngoan cố đến cùng, nhưng suy nghĩ này của tôi không làm cậu thấy tôi rất ngu xuẩn chứ?”
“Không đâu.” Qua một lúc lâu Sở Ca mới đáp lại. Cậu có chút ngẩn ngơ, vừa rồi trong nháy mắt cậu đột nhiên cảm thấy lúc trước mình thật ngu ngốc. Nếu như nói xuyên việt là một giấc mơ nhất định phải trải qua trong đời này thì cần gì cứ phải lằng nhằng suy nghĩ khi nào được về nhà? Nếu đã đến chỗ này rồi thì nhất định có nguyên nhân vì sao mình phải ở đây. Cho nên việc chân chính phải làm trước khi về nhà không phải là thờ ơ quan sát mà là hưởng thụ thế giới đáng quý trọng này.
Sở Ca đột nhiên muốn che mặt xấu hổ. Vẫn nói người khác ngoan cố, hiện giờ mới phát hiện ra kỳ thực người ngoan cố nhất là chính mình.
Sau khi nghĩ thông suốt, Sở Ca thấy tâm trạng khoan khoái hẳn, từ giờ sẽ không cầm kịch bản để nhìn thế giới này nữa. Ở thế giới này mỗi người đều là thực thể tồn tại chân thật, họ có suy nghĩ, tư duy, tình cảm của mình, bao gồm cả Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn rất lạnh lùng hay Sở Giao tự nhận thanh cao.
Sở Ca ở trong lòng thầm cộng điểm cho tâm trạng hoàn toàn hòa nhập thế giới này của mình.
Cậu vồ lấy bàn tay của Mặc Kỳ Lân nằm bên cạnh, mắt lấp lánh ánh sao nói: “Người anh em thật sự rất cảm ơn cậu, giờ giới thiệu lại một chút, tôi là Sở Ca, thiếu gia duy nhất của Sở gia, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Mặc Kỳ Lân bị hành động bất ngờ của Sở Ca làm hoảng sợ: “…”
Vừa rồi cậu chỉ là không kiềm chế được nên tìm người tâm sự một chút thôi. Vì sao phản ứng của Sở Ca lại còn dữ dội hơn mình vậy? Chẳng lẽ lúc nãy có câu nào đã đâm trúng điểm G là cậu ta phát bệnh chăng? Bạn Sở Ca à, xin hỏi lần này cậu có mang thuốc đi theo không?
Bất quá trong lúc hưng phấn nên Sở Ca hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt như nhìn bệnh nhân tâm thần của cậu bạn thân. Sở Ca thấy hiện giờ mình thật vui vẻ, nhìn mọi thứ xung quanh đều có cảm giác vô cùng chân thật.
Mặc Kỳ Lân thực sự là không chịu được cậu bạn đang phát bệnh của mình, cậu rút tay mình từ móng vuốt của Sở Ca ra, trong lòng thầm nghĩ, nghe nói bệnh tâm thần có thể truyền nhiễm, không biết cùng nhau ngâm nước nóng như này có thể bị lây bệnh không? Nếu thật như thế thì phải gọi Hiên Viên Hàn cùng ngâm nước nóng nhiều nhiều mới được, có nạn cùng chịu mới là anh em tốt.
Chờ trạng thái hưng phấn của Sở Ca dần dần nhạt đi, Mặc Kỳ Lân đã dựa vào thành bể nhắm mắt dưỡng thần rồi.
Sở Ca chọc chọc cậu ta.
Mặc Kỳ Lân trừng mắt nhìn.
Sở Ca ngây ngô cười, cậu vẫn thấy có chút phấn khích nho nhỏ, cần phải tìm người nói chuyện mới được. Nhưng nhìn vẻ mặt của Mặc Kỳ Lân thì hình như không muốn tán dóc cùng cậu cho lắm, vì thế cần phải tìm được đề tài mà cả hai đều cùng muốn nói đến. Sở Ca khởi động số lượng tế bào não không nhiều lắm của mình để mở rộng phạm vi tìm kiếm lên toàn diện, cuối cùng xác định được một chủ để mà mọi người để hứng thú. Cậu hỏi Mặc Kỳ Lân, “Cậu và tiểu tình nhân của cậu ai trên ai dưới?”
Lời vừa ra khỏi miệng thì Sở Ca đã muốn che mặt, cậu vốn muốn hàm súc hỏi một câu về vấn đề tình cảm riêng tư, ai ngờ…
Má nó, Hiên Viên Hàn cậu được lắm, bị cậu độc hại mãi đến bây giờ tôi nghe thấy ai là gay thì lại muốn hỏi cậu ta trên hay dưới. Lúc lên lớp ngồi cùng bàn với nhau, mỗi lần nói chuyện về Hiên Viên Ngạo Thiên là lại một lần Hiên Viên Hàn nói với cậu về vấn đề trên dưới. Ở trong miệng Hiên Viên Hàn, Hiên Viên Ngạo Thiên chính là một ông anh ngây thơ thích giả vờ lãnh khốc, là nhân tài toàn năng gánh được lông chân để thêu hoa cúc! Trong tư duy thoát tuyến của mình, Sở Ca không quên thắp một cây nến cho Hiên Viên Ngạo Thiên. Đồng tình lần hai, có một cậu em trai suốt ngày lấy chuyện dìm anh trai mình làm niềm vui, Ngạo Thiên huynh anh thật khổ.
Mặc Kỳ Lân giơ tay vẫy vẫy trước mặt Sở Ca. Kỹ năng ngẩn người cấp thần của cậu bạn thân này đã không có cách nào phá được nữa rồi, một giây trước còn trong trạng thái trò chuyện với nhau, nhưng một giây sau thì tư duy đã không biết ngao du ở một không gian song song nào rồi. Mặc Kỳ Lân tỏ vẻ, quả nhiên quen được là ổn rồi.
Sở Ca bị bàn tay quẫy quẫy trước mặt gọi hồn trở về.
Mặc Kỳ Lân thầm cộng điểm cho hiệu quả phi như bay của tư duy cậu bạn thân mình, sau đó chậm rãi trả lời câu hỏi vừa rồi của Sở Ca.
“Tuy rằng chưa tán đến tay, chúng tôi cũng chưa từng ở bên nhau, nhưng tôi nghĩ tôi đẩy anh ấy cũng không có trở ngại gì.”
Cậu vừa nói vừa triển lãm cơ bắp cho Sở Ca xem. Trên cánh tay trắng nõn hơi gồng lên một chút, tuy không rõ ràng nhưng cũng có tý thịt.
Sở Ca tâm tình phức tạp nhìn thân thể bạn mình, rồi nhớ lại tất cả dáng người nam tính cùng leo núi hôm nay, cuối cùng vẻ mặt nghiêm trọng nói với Mặc Kỳ Lân, “Nếu muốn đẩy được vị kia của cậu thì hành động càng sớm càng tốt.” Bây giờ nhìn trên người cậu còn có chút thịt thì may ra có thể, cho đến khi cơ thể bị quá trình trạch ở nhà hoàn toàn biến đổi thành mỡ rồi?
Luận về trạch nam gà còi làm gì để đẩy được mãnh nam tinh anh xã hội.
|
Haha, mệnh đề này căn bản không thành lập được hiểu không!
Sở Ca thấy đề tài này không thể tiến hành tiếp được, cậu quyết định chuyển chủ đề khác để nói tiếp, “Vị kia nhà cậu năm nay bao nhiêu?”
“Tháng mười hai năm nay là tròn 26.” Mặc Kỳ Lân rất hiếm khi cười ngây ngô như thế, thật ra cậu rất vui vẻ nói về vị kia nhà cậu với người khác, giống như một nam nhân đơn phương yêu mến người ta đến điên cuồng vậy, hận không thể khiến toàn thế giới biết nữ thần mình thích là ai. Bất quá cậu tự nhận mình là một người theo đuổi rất có lực khống chế, sẽ không nơi nơi lắm chuyện làm ai cũng biết trước khi xác định chắc chắn được quan hệ đâu.
Sở Ca nghe thấy đáp án thì hơi giật giật khóe miệng, cậu vốn cho là Mặc Kỳ Lân coi trọng một thằng nhóc khoảng chừng hai mươi, không nghĩ rằng lại là một ông chú.
Mặc Kỳ Lân cười ngây ngô một lúc thì thấy cậu bạn không nói lời nào, quay đầu sang thấy vẻ mặt xoắn xít của Sở Ca thì lập tức mất hứng. Cậu nói: “26 thì làm sao? Hiên Viên Ngạo Thiên đều 27 tuổi rồi mà Sở Giao mới có 15 còn gì!”
Lời vừa ra khỏi miệng thì Mặc Kỳ Lân ý thức được mình đã nói sai. Lúc trước nghe ý kiến của Hiên Viên Hàn về Sở Giao, cậu biết được ở thế giới này Sở Giao và Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn chưa phải là người yêu…
Quả nhiên, Sở Ca cũng phát hiện ra BUG này. Cậu nghi ngờ hỏi Mặc Kỳ Lân, “Sao cậu lại thấy Hiên Viên Ngạo Thiên và Sở Giao là một đôi?”
Mặc Kỳ Lân chột dạ, loại cảm giác sắp vạch trần bí mật trọng sinh này là sao? Cảm tạ trời đất là người đang nói chuyện với cậu là bạn Xuẩn Ca với IQ không được khả quan cho lắm, vẫn có thể lừa dối được. Mặc Kỳ Lân nói: “Bởi vì Sở Giao luôn theo đuổi Hiên Viên Ngạo Thiên mà, cho nên tôi nghĩ bọn họ có thể sẽ có một chân. Chút chuyện của thiếu gia nhà giàu ấy, cậu hiểu mà.” Mặc Kỳ Lân cảm thấy mình có chút không tốt, từ sau khi sống lại đến giờ, dìm hàng tình địch kiếp trước càng ngày càng không có áp lực.
(Từ Xuẩn “蠢” [chǔn] và từ Sở “楚” [chǔ] có phát âm gần giống nhau, bạn Lân đã chơi chữ trong câu này)
Mặc Kỳ Lân nói như vậy quả nhiên Sở Ca cũng không hỏi lại nữa. Cậu ngẫm nghĩ suy đoán của Mặc Kỳ Lân cũng thấy hợp lý. Dù sao loại tổng tài hàng nghìn tỷ như Hiên Viên Ngạo Thiên mỗi ngày suy nghĩ như thế nào và có quan hệ với ai thì cũng không phải những người như bọn họ có thể biết đến được.
Mặc Kỳ Lân thấy Sở Ca tiếp thụ được suy nghĩ này thì lập tức rèn sắt khi còn nóng: “Tuy rằng Hiên Viên Hàn rất tốt nhưng Hiên Viên Ngạo Thiên lại là tên biến thái, sau này cậu phải cách anh ta xa ra một chút.” Bằng không vạn nhất bị giết như đời trước, người anh em tôi sẽ rất đau lòng đó.
Từ khi tiếp thu tính chân thực của thế giới này thì tâm trạng của Sở Ca cũng thay đổi. Cậu suy nghĩ một chút rồi nói cho Mặc Kỳ Lân, “Kỳ thực Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không tệ lắm đâu. Trước đây tôi với anh ất còn cùng ăn lẩu với nhau, anh ấy còn cứu mặt của tôi, phòng ngừa được thảm kịch tàn phá nhan sắc nữa.”
Mặc Kỳ Lân: “…”
Thế giới này quả nhiên loạn rồi. Ở đời trước hai người rõ ràng là tử địch của nhau giờ lại cùng ăn lẩu thì thực sự không có vấn đề gì chứ?
|
Chương 23: Cẩu huyết khắp nơi
Đối lập với khung cảnh ấm áp của Sở Ca và Mặc Kỳ Lân, Hiên Viên Hàn cảm giác mình sắp chết rét rồi.
Từ lúc vào phòng đến giờ, Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn đeo gương mặt tê liệt để nhìn cậu. Bộ dạng kia giống như là cậu thiếu ông anh mình mấy triệu không bằng.
Hiên Viên Hàn rất rầu rĩ, anh hai đang nháo kiểu gì vậy? Dùng vẻ mặt oán phụ này nhìn em làm em lúng túng lắm đấy.
Khi sắp bị đóng băng dưới ánh mắt càng ngày càng lạnh của ông anh nhà mình, cuối cùng Hiên Viên Hàn không nhịn được nữa bèn mở miệng hỏi: “Anh, rốt cuộc là em có chỗ nào không phải với anh? Anh nói ra để em sửa được không?”
Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn mặt lạnh nhìn cậu em trai môi cá nhám của mình. Anh nói: “Từ lúc bạn em xuất hiện thì em không nói với anh một câu nào suốt cả dọc đường.”
Hiên Viên Ngạo Thiên rất phẫn nộ, anh trai em cùng đi với đám tinh anh ngu xuẩn kia rất buồn chán hiểu không! Thân là em trai ruột mà lại dám không đến chia sẻ nỗi buồn chán này với anh trai mà còn có mặt mũi hỏi anh là em có lỗi với anh chỗ nào hả!
Hiên Viên Hàn: “…” Có một ông anh băng sơn mặt tê liệt lại có khuynh hướng thiên vị em trai ngày càng nghiêm trọng này thì cậu em bày tỏ là mình cũng khó xử lắm.
Cậu nghẹn một hồi, cuối cùng học vẻ mặt sa sầm nghiêm trọng của anh mình và đứng đắn nói xin lỗi, “Anh hai, em sai rồi, sau này nhất định sẽ không gặp bạn quên anh nữa.”
Biểu cảm Hiên Viên Ngạo Thiên bất biến, vẫn lãnh ngạo như trước liếc mắt nhìn Hiên Viên Hàn. Tâm trạng vui vẻ rồi thì đi ngâm nước nóng thôi. Ừ, em trai tuy rất ‘ngư thần’, thế nhưng biết sai sửa sai thì vẫn là em trai ngoan.
(Từ ngư thần cũng chính là môi cá nhám, mình chưa tìm được từ này theo ngôn ngữ mạng thì có nghĩa gì, trên Baidu toàn dạy cách làm cá, nên mình xin nợ nghĩa nha)
Hiên Viên Hàn lặng yên xếp đồ đạc sau lưng anh. Có một ông anh trai như vậy, cậu muốn giữ vững trái tim không bị bệnh xà tinh cũng khó.
Chờ đến thời gian bữa trưa, Sở Ca và Mặc Kỳ Lân bước vào nhà hàng. Nhà hàng trên tầng hai ở tiểu lâu nằm giữa khách sạn, toàn bộ đều là bàn trúc kết hợp với các bồn cảnh trúc xanh um, nhìn rất có ý cảnh. Hiên Viên Hàn đứng bên cạnh Hiên Viên Ngạo Thiên, khuôn mặt tiều tụy nghiêm trọng hơn cả lúc vừa leo núi xong.
Sở Ca kinh ngạc, chẳng nhẽ bị mình đoán đúng rồi? Trạng thái huynh đệ CP thì Hiên Viên Hàn là người nằm dưới? Nhưng vì sao bọn họ ở phòng bên cạnh mà không nghe thấy bất kỳ tiếng vang gì? Chẳng lẽ Hiên Viên Ngạo Thiên cầm thú đến mức play bịt miệng? Loại cảm giác từ nay về sau hủ đến tận ngọn và lao nhanh trên con đường không có tiết tháo này… sao lại thấy rất có cảm xúc nhỉ?
Sở Ca cảm thấy rất thống khổ, tiết tháo quân hiện giờ tôi đối với ngài ‘tay Nhĩ Khang’, ngài còn có thể quay về không?
(Trong “Hoàn Châu Cách Cách”, Chu Kiệt diễn vai Nhĩ Khang rất nổi tiếng, trong film anh ấy có một hành động là giơ tay lên bảo Tử Vi khoan đi, hành động này rất kinh điển, được bạn trên mạng xưng là tay Nhĩ Khang – Baidu)
Hiên Viên Hàn lại quên luôn lời cam đoan vừa nói với ông anh thiên vị em trai, cậu lặng yên đi tới trước mặt Sở Ca, dùng hai tay véo má Sở Ca và kéo sang hai bên, thành công giúp Sở Ca hoàn hồn lại từ ảo tưởng điên cuồng.
Hiên Viên Ngạo Thiên thấy em trai chạy mất, còn phát hiện ra thằng nhóc ngốc ngốc kỳ quái đưa mình đi ăn lẩu, đang định qua đó chào hỏi thuận tiện túm em trai quay về bên cạnh mình để cùng chia sẻ nỗi buồn chán, không ngờ rằng mấy thiếu gia khác đã ra khỏi phòng và bước vào nhà hàng bắt đầu cùng anh chào hỏi và nói chuyện phiếm làm cho kế hoạch của Hiên Viên Ngạo Thiên sinh non lần nữa rồi.
Sở Ca không phát hiện ra Hiên Viên Ngạo Thiên đang trừng mình. Cậu day day gò má đau rát và nói: “Sao cậu lại túm mặt tôi!” Má nó, cảm giác như xanh tím cả rồi.
Hiên Viên Hàn mặt không cảm xúc: “Đừng có dùng tâm hồn bỉ ổi của cậu để phỏng đoán tôi với anh tôi. Chúng tôi là quan hệ anh em thuần khiết. Đừng có bảo là cậu không nghĩ! Trên mặt cậu viết rõ ràng là tôi với anh tôi có một chân.”
Sở Ca: “Ha ha.”
Cậu rất muốn nói, Hiên Viên Hàn cậu là tự làm bậy, nhớ lại lúc tiểu gia đây vừa xuyên qua vẫn là một mọt kỹ thuật thuần khiết, thấy Hiên Viên Ngạo Thiên cũng chỉ có thể nghĩ đến Sở Giao, kết quả bây giờ bị Hiên Viên Hàn lảm nhảm bên tai mỗi ngày, cậu nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên thì lại có cảm giác nam nữ già trẻ đều ăn. Ngạo Thiên huynh tôi thật có lỗi với huynh, nếu có một ngày huynh phát hiện ra hình tượng của huynh trong lòng mọi người ở đây đều sụp đổ rồi, tôi có thể nói nhỏ với huynh, đều là do cậu em trai ngu xuẩn của huynh tung ra ngoài đấy.
Mặc Kỳ Lân từ lúc bước vào nhà hàng là tiến nhập hình thức hết nhìn đông tới nhìn tây. Sở Ca tỏ vẻ đã quen với hành động này rồi. Cậu chỉ muốn nói, Mặc Kỳ Lân phản ứng của cậu trước và sau khi người ta đến có khác biệt cực đại đấy, cậu đang triển lãm đối ngược đáng yêu hả?
Để biết được người bạn thân mình thích là ai, Sở Ca và Hiên Viên Hàn cũng cùng nhìn kỹ cửa ra vào với Mặc Kỳ Lân. Cho đến khi tất cả những ai tham gia tụ hội lần này xuất hiện ở nhà hàng thì Mặc Kỳ Lân vẫn đang nhìn ra cửa.
Sở Ca đếm số người, xác định thực sự không còn ai nữa mới nói với Hiên Viên Hàn: “Mặc Kỳ Lân sẽ không quá tưởng niệm rồi biến thành hòn vọng phu chứ?”
Mặc Kỳ Lân thu hồi ánh mắt, nhìn vẻ mặt ngu xuẩn của hai cậu bạn mình, khinh bỉ nói: “Mấy cậu cho rằng trí thông minh của tôi cùng một đẳng cấp với các cậu hả? Nếu như anh ấy vừa đến mà tôi không nhìn nữa thì hành động sau này của tôi tuyệt đối sẽ bị hai người phá hỏng.”
Mặc Kỳ Lân sau khi nói xong bắt đầu bình tĩnh ăn cơm.
Hiên Viên Hàn và Sở Ca nhìn nhau, vô cùng thần giao cách cảm cùng cúi đầu ăn cơm.
Chờ hai người họ đều cúi đầu xuống, Mặc Kỳ Lân mới ngẩng đầu lên nhìn bàn đối diện cậu, người nào đó với nụ cười quy cách hòa đang nói chuyện với Hiên Viên Ngạo Thiên.
Người nọ hình như cũng cảm giác được ánh mắt của cậu nên ngẩng đầu lên nhìn về phía này. Mặc Kỳ Lân vội vàng cúi đầu. Má nó, kế hoạch ban đầu là nở nụ cười phải phép với người ta mới đúng, thế nhưng quá khẩn trương không dám đối diện nên hỏng luôn rồi!
Chờ cậu ngẩng đầu lên lần hai, ánh mắt của người kia cũng đã thu về rồi.
Mặc Kỳ Lân bĩu môi, tiếp tục ăn.
Hiên Viên Ngạo Thiên đang cùng tổng tài Vương thị thảo luận về hạng mục mới hợp tác, cũng không chú ý đến người phục vụ bưng trà lên cho mình quen mặt đến nhường nào. Anh nâng tách trà lên môi nhấp một ngụm, vẫn là hương vị như trước, hương thơm nhàn nhạt, nhưng lưu luyến không quên.
Hiên Viên Ngạo Thiên rất hài lòng về hương vị này nên lại uống một ngụm, cho đến khi cả tách trà vào bụng rồi thì anh cũng không phát hiện ra, người phục vụ bưng trà đến cho anh lúc nãy đã đứng ở một góc của đại sảnh nhìn anh, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười âm mưu như ý.
Người phục vụ kia, là Sở Giao.
|