Ngược Ái Chi Luyến
|
|
♣Chương 40♣
Trương Phong Dương phát cuồng nhìn Tôn Ngữ thống khổ bị chính mình gắt gao đặt ở dưới thân, cảm thấy lửa giận ngút trời, Trương Phong Dương ghét nhất ngày hôm nay, hắn chán ghét và căm thù đến tận xương tuỷ ngày hôm nay, bởi vì ngày hôm nay chính là ngày ca ca vĩnh viễn rời khỏi, biến mất không thấy đâu, mười mấy năm nay ngày hôm nay chính là ngày mà ca ca rời khỏi ta, hắn mỗi khi đến ngày này sẽ tâm tình không yên, lòng như dao cắt.
Không nghĩ tới ngay người bầu bạn với mình —— thế thân của ca ca cũng muốn đi khỏi ta, Tôn Ngữ chính là thế thân của ca ca, sẽ giống ca ca muốn đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh ta, không thể đi khỏi, càng thêm không thể thích người khác, không thể, tuyệt đối không thể…
Tôn Ngữ sợ hãi nhìn trên người Trương Phong Dương,nhìn thấy trên mặt hắn biểu tình vô cùng vặn vẹo và dữ tợn, hắn sợ hãi muốn đẩy Trương Phong Dương ra, muốn tránh ra nhưng mà lại bị hung hăng ngăn chặn lại.
Trương Phong Dương hung hăng cố định Tôn Ngữ, đè đầu Tôn Ngữ lại, mạnh mẽ hôn xuống. Tôn Ngữ căn bản ngay cả khí lực kháng cự đều không có, chỉ có thể bị hắn nắm cằm, bị bắt mở miệng ra, lộ ra đầu lưỡi hồng nhạt, Trương Phong Dương gắt gao cắn cái lưỡi đinh hương của Tôn Ngữ…
“Ân…” Tôn Ngữ chịu đựng giống như bị cưỡng ép xâm phạm mãnh liệt , bất lực theo lưỡi Trương Phong Dương trằn trọc, Trương Phong Dương bá đạo đảo qua tất cả các ngóc ngách trong khoang miệng Tôn Ngữ, mạnh mẽ cắn xé cái lưỡi Tôn Ngữ, Tôn Ngữ chỉ cảm thấy miệng bị Trương Phong Dương hôn có chút đau đến khó chịu, thân thể không tự chủ được co rút nhanh , trốn tránh .
Tôn Ngữ muốn dùng lưỡi ngăn cản cái hôn môi tựa như ăn thịt người của Trương Phong Dương, nhưng kết quả lại bị hung hăng cuốn lấy, lặp đi lặp lại , quấy rối đầu lưỡi của mình gần như mất đi tri giác…
Trương Phong Dương chỉ cảm thấy toàn thân chuyển động khó khăn, cũng kiềm nén không được chính mình , một bên hôn, một tay không an phận vuốt ve Tôn Ngữ…
Tôn Ngữ cảm giác cái tay kia của Trương Phong Dương không có hảo ý vuốt ve, rốt cuộc chịu không nổi nụ hôn thắm thiết cực nóng của Trương Phong Dương, trong lòng chán ghét tới cực điểm, muốn liều mạng đẩy Trương Phong Dương ra, nhưng mà đầu lưỡi lại bị Trương Phong Dương hung hăng cắn…
“Ân! Đau quá…” Tôn Ngữ quát to một tiếng đẩy Trương Phong Dương ra, cảm thấy đầu lưỡi của mình đều bị cắn đến xuất huyết, Trương Phong Dương lại dùng lực kéo Tôn Ngữ, liều mạng cắn môi hắn thẳng đến khi trên môi hai người đều nổi lên một mảnh đỏ sẫm…
Trương Phong Dương mạnh mẽ mút không khí trong phổi của Tôn Ngữ, ngay cả để cơ hội cho hắn thở dốc cũng không, cái hôn này tựa như mút hết toàn bộ khí lực của hắn mới ngừng.
Mà Tôn Ngữ đem hết toàn lực liều chết giãy giụa chống cự nhưng đều trốn không thoát, Trương Phong Dương tựa như dã thú ăn thịt người giam cầm áp chế hắn… Trương Phong Dương hung hăng cưỡi trên người Tôn Ngữ, cởi quần áo, để lộ ra dương cương của bản thân, cùng thân hình hùng tráng…
Trương Phong Dương hung hăng đè về phía Tôn Ngữ, bàn tay thật lớn nắm chặt Tôn Ngữ không ngừng giãy giụa tay, kéo tới của khố hạ mình, cảm thấy người ở dưới thân sợ hãi run rẩy .
“Ngươi… Ngươi… Buông tha ta!” Khi tay Tôn Ngữ bị bắt đặt tại phía trên lửa nóng của Trương Phong Dương, mặt đỏ rần lên, tay bị hù dọa đến không ngừng muốn đào thoát …
“Hôm nay ta khiến cho ngươi biết, ta là gì của ngươi!”Trương Phong Dương hung ác nói.
” Ta không biết ngươi là gì của ta, ta chỉ biết ta là thiếu nợ tiền của ngươi, ngươi chỉ là chủ nợ của ta, van cầu ngươi buông tha ta…”Tôn Ngữ ở dưới thân Trương Phong Dương phản kháng .
“Ba! !”Trương Phong Dương một cái tát đánh lên Tôn Ngữ, cắn răng tàn bạo nói; “Không! Ngươi sai lầm rồi, ta cho ngươi biết, ta là gì của ngươi —— ta chính là nam nhân của ngươi, ngươi là công cụ phát tiết của ta !” Nói xong liền gắt gao áp chế thân hình Tôn Ngữ muốn chạy trốn.
Trương Phong Dương cúi đầu nhìn thân thể trắng nõn như ngọc của Tôn Ngữ, cánh tay tinh tế, đùi ngọc thon dài… Trương Phong Dương chân chính cảm nhận được cả người huyết mạch sôi trào.
Trương Phong Dương dùng y phục của mình buộc tay cùng chân Tôn Ngữ thành hình chữ’ đại’ (大) ở đầu giường và cuối giường, Tôn Ngữ toàn thân run lên muốn thoát khỏi, nhưng mà như thế nào cũng trốn không thoát khỏi sự trói buộc đáng sợ này…
“Buông ta ra… Buông ta ra! Van cầu ngươi” Tôn Ngữ bị trói, tuyệt vọng lắc đầu nhìn Trương Phong Dương
” Không có khả năng… Đêm nay ta sẽ làm nam nhân của ngươi” ! Trương Phong Dương hung ác ở bên tai Tôn Ngữ nói.
Tôn Ngữ cảm thấy Trương Phong Dương bắt đầu điên cuồng cắn toàn thân của mình, tựa như một con dã thú đói khát đã lâu đang cắn xé, cắn nuốt con mồi của mình, mỗi một nhát đều rất là hung ác, tựa như ma cà rồng đang hút máu, lưu lại dấu vết đáng sợ thật sâu mang theo huyết…
“A! Không được…” Tôn Ngữ đột nhiên cảm thấy hai chân bị tách ra… Cảm thấy một cái vật thể thật lớn cực nóng đâm vào mình, sau đó không quan tâm cái gì hung hăng vọt đi vào…
“Oa…” Hét thảm một tiếng, Tôn Ngữ cảm thấy thân thể đau không thể diễn tả bằng ngôn ngữ, đau điếng người tựa như thân thể bị người khác chém thành hai nửa vậy, ngay sau đó, cảm thấy nơi hạ thân bị xé rách có chất lỏng chảy ra, Tôn Ngữ biết đó là huyết…
Tôn Ngữ biết mình đã mất đi thứ quý giá nhất , nước mắt không ngừng chảy xuống…
Cứ như vậy Trương Phong Dương hung tàn bạo ngược chúa tể sủng vật của hắn, hắn thi ngược (tiến hành ngược đãi) , phát cuồng , cắn xé Tôn Ngữ, ánh mắt đều đỏ lên …
Trương Phong Dương ngay từ đầu liền không chút lưu tình điên cuồng ở trên người Tôn Ngữ phát tiết …
” Ân…” Tôn Ngữ đau cắn chặt môi, không để cho mình phát ra một chút tiếng vang khuất nhục, hắn cảm thấy Trương Phong Dương ở trong thân thể của mình đấu đá bừa bãi , phát cuồng va chạm , giống như đang điên cuồng phát tiết quyền sở hữu người kia đối với mình…
“Ân… Ân… Ân… ” Trương Phong Dương chưa bao giờ biết, thì ra xâm phạm một người cũng có thể làm cho người ta quên hết tất cả như vậy, say mê, mê mẩn, loại mất hồn này hắn từ trước tới giờ chưa từng trải qua ở trên bất cứ người. Chính là thông qua thân thể tự đạt đến kích động cùng si mê trong nội tâm…
Trương Phong Dương cảm thấy ở trong thân thể Tôn Ngữ giống lửa ấm áp, lưu lại ở nơi nào thì tại đó mình giống như bị hòa tan vậy, mà trái tim sớm lạnh như băng cũng tùy theo ở trong thân thể của người này một chút dần trở nên ấm áp… Hiện tại trong đầu Trương Phong Dương trống rỗng chỉ biết làm theo bản năng xâm chiếm… Chúa tể… Điên cuồng mà giữ lấy người dưới thân.
“Ân… A…” Tôn Ngữ cảm thấy người trên người gắt gao đè mình, tứ chi bị cột chặt chẽ, phản kháng như thế nào cũng bất lực. Thi ngược càng thêm mãnh liệt , mỗi một lần hạ xuống đều hung ác mãnh liệt, giống như muốn đem mình đâm thủng vậy… Chỉ có thể tựa như một búp bê vải bị phá hư không thể nhúc nhích, chỉ có thể bị động mặc cho người trên người cuồng bạo… .
Bị gắt gao cột lấy không có cách nào khác nhúc nhích, chỉ có thể tùy ý bị Trương Phong Dương đùa nghịch…
Tôn Ngữ tay vô ý thức mà nắm chặt lấy, mặc dù là hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nhưng cũng không thể giảm bớt đau đớn kịch liệt mà Trương Phong Dương đem đến cho hắn, cảm thấy cái vật lớn đáng sợ kia đang ở trong lục phủ ngũ tạng của mình lung tung càn quấy…
Không biết qua bao lâu, Tôn Ngữ bị va chạm đến không chịu nổi nữa, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, toàn thân run rẩy, ý thức đều có chút mơ hồ , vô lực mà tùy ý Trương Phong Dương làm thịt, thi ngược, không có một chút sung sướng, chỉ có thống khổ…
“A… A… A!” Kèm theo tiếng quát tháo Trương Phong Dương hưng phấn dồn dập,
Tôn Ngữ cảm thấy có một cổ nhiệt lưu không ngừng tiến vào trong cơ thể hắn, hắn biết cái đó! Cũng biết mình hoàn toàn hết rồi…
Trương Phong Dương cúi đầu nhìn người dưới thân, chỉ thấy nguyên bản thân thể trắng nõn tràn đầy dấu răng, dấu hôn, các loại dấu vết của mình lưu lại, khuôn mặt thanh tú của Tôn Ngữ cũng bị đánh sưng lên, hai tròng mắt vốn trong suốt cũng trở nên ảm đạm vô thần, nước mắt không ngừng từ khuôn mặt thanh tú rơi xuống.
Tôn Ngữ dưới thân không ngừng có máu tươi chậm rãi chảy ra tích lạc trên khăn trải giường… Trương Phong Dương không tự chủ lấy ngón tay chấm xuống, bôi lên môi Tôn Ngữ bởi vì đau đớn mà đã sớm trắng bệch.
Lúc bôi lên màu đỏ tươi đẹp thật hợp với khuôn mặt trắng bệch của Tôn Ngữ có chút mị hoặc nói không nên lời…
“Ta làm cho ngươi vĩnh viễn nhớ rõ, hương vị lần đầu tiên của ngươi cùng ta! Ta vĩnh viễn là nam nhân của ngươi!” Trương Phong Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy nước mắt của người dưới thân mê luyến nói.
Tôn Ngữ chỉ cảm thấy miệng đầy huyết tinh, vốn tưởng rằng ác mộng đáng sợ rốt cục đã xong, nhưng mà lại bị Trương Phong Dương hung hăng hôn, cưỡng ép hôn thắm thiết , lưỡi cùng lưỡi trong lúc đó dây dưa, liếm láp … Cùng lúc đó, Tôn Ngữ tuyệt vọng cảm thấy vật thể còn ở trong cơ thể lại lại một lần nữa cương lên…
“Tôn Ngữ ngươi đời này đều là của ta! Muốn rời khỏi ta, kiếp sau đi!”Trương Phong Dương bắt đầu một lần chinh phục khác…
Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương hung ác chúa tể , tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, cảm thấy hảo chán ghét, cảm thấy mình hảo bẩn, ghét tới tận tâm… Cố chịu người trên người cưỡng ép ngược đãi, lúc sau Tôn Ngữ cái gì cũng không nhớ được , chỉ có chính mình khóc cùng cầu xin tha thứ, chiếm giữ cùng đòi lấy của Trương Phong Dương đã làm cho mình vô cùng tuyệt vọng tới cực điểm…
|
♣Chương 41♣
“Ân…”, Tôn Ngữ chậm rãi mở hai mắt ra nhìn bốn phía, chỉ thấy ngày đã là sáng sớm , một buổi sáng u ám, toàn bộ phòng ở tràn ngập mùi thối nát làm cho người ta ghê tởm, yết hầu hảo đau, cảm thấy tâm hảo ghét, Tôn Ngữ cắn môi, gắt gao cầm lấy cánh tay mình, thất thanh khóc rống…
Tôn Ngữ cảm thấy toàn thân đau đớn đặc biệt là hạ thân, sớm đau đến mất đi tri giác. Kỳ thật đến cuối cùng Tôn Ngữ đều không có ý thức , Trương Phong Dương mỗi lần hung ác xâm phạm, mình cũng không biết gì, chỉ biết cảm thấy khủng bố, cảm nhận sâu sắc từng đợt đánh úp lại, nhất là Trương Phong Dương tinh lực vô cùng làm cho mình tuyệt vọng, Tôn Ngữ cho là mình sẽ bị giết chết, Trương Phong Dương ít nhất làm mình tám lần, thiếu chút nữa không giữ được mạng của mình…
Không biết vì cái gì khiến Trương Phong Dương tùy ý làm bậy như vậy, hắn không ngừng muốn mình, tư thế biến hóa bất đồng, thật là khó chịu, đem hết khả năng của hắn ra xâm phạm , đến cuối cùng thân thể thật giống như không phải là của mình vậy , chỗ tế nhị cũng hoàn toàn không có cảm giác tựa như không thể chịu đựng được nữa vậy, nhưng cuộc tra tấn này giống như vĩnh viễn không có hồi cuối, Tôn Ngữ còn cho là mình sẽ chết mất.
Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương gắt gao vây quanh , giống như sợ mình đi khỏi, Tôn Ngữ cắn răng cởi bỏ trói buộc tay chân, nhẹ nhàng lấy cánh tay đè ở trên người ra, lại bị cánh tay Trương Phong Dương một phen ôm chặt lấy, ở Tôn Ngữ bên tai nỉ non nói; “Ca ca, ca ca không được rời khỏi ta, ca ca, ngươi đã trở lại, vĩnh viễn không được rời khỏi ta…”
Tôn Ngữ đem hết toàn lực từ trong lòng ngực Trương Phong Dương dời khỏi, cố sức lấy hơi nghĩ muốn đi khỏi, lại phát hiện cái vật thể khủng bố tra tấn mình chết đi sống lại kia còn lưu ở trong thân thể của mình…
Tôn Ngữ khóc không ra nước mắt , hắn khẽ cắn môi đưa thân xác về phía trước chậm rãi hoạt động, ” Bóc!” Nơi tế nhị của mình chịu đựng từng trận đau đớn, rốt cục đem vật thể đáng sợ rút ra…
Lưỡi dao lớn kia rời đi, Tôn Ngữ nhìn đến dưới thân không ngừng chảy ra đại lượng chất lỏng màu trắng cùng tơ máu, nhìn dưới thân nhiều dấu vết dơ bẩn đỏ đỏ trắng trắng, Tôn Ngữ cảm thấy từng trận ghê tởm, mặt xám như tro tàn, hắn dùng hết toàn lực đứng dậy, chân lại vô lực mà té trên mặt đất, Tôn Ngữ cắn môi không để cho mình phát ra một chút tiếng vang.
Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương ngủ say, rất nhanh cầm quần áo bị xé nát không toàn vẹn của mình lên, bối rối hướng trên người mặc, nghĩ thầm; ta muốn trốn, ta phải rời khỏi ác ma biến thái này, Tôn Ngữ sợ hãi nghĩ nếu cả đời này đều bị Trương Phong Dương đối xử như vậy, trái tim thật sự hảo chán ghét, ngay cả cẩu cũng không bằng…
Bởi vì hai chân không có khí lực, phía sau cũng rất đau, toàn thân một chút khí lực cũng không có, Tôn Ngữ chỉ có thể cắn răng dùng hai tay bò , bò từng bước một, chậm rãi đi ra phòng ngủ… Trong lòng chỉ có một ý tưởng chính là —— trốn, mang theo tiểu Phỉ Nhi thoát đi! Tôn Ngữ sau khi đã biết Trương Phong Dương muốn giam cầm mình cả đời, cảm thấy thật sự rất sợ hãi, mình tuyệt đối không muốn cứ như vậy bị người coi như nô lệ mà phát tiết, khóa , nhốt , mình phải rời khỏi nơi đáng sợ này…
Tôn Ngữ dễ dàng đi tới phòng khách, dựa vào tường nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, từ giá sách lấy ra ảnh chụp thê tử để vào trong túi du lịch , sau đó trở về cái chuồng, lặng lẽ ôm lấy Tiểu Bạch đang ngủ, “Meo meo” Tiểu Bạch bị bừng tỉnh, ngoái đầu chật vật không chịu nổi nhìn Tôn Ngữ, vươn đầu lưỡi hồng nhạt dịu dàng liếm nước mắt trên khóe mắt Tôn Ngữ, như là đang an ủi Tôn Ngữ không được khổ sở.
“Ngoan!” Tôn Ngữ vội vàng đem Tiểu Bạch để vào trong túi quần áo của mình, Tiểu Bạch rất nhỏ, ngoan ngoãn ngồi trong túi quần áo của Tôn Ngữ, cuộn mình thành một quả cầu nhỏ bằng nhung.
Tôn Ngữ phát hiện cửa chính không có khóa, hắn vốn vận động liên tục đều thực sự khó khăn,, chỉ có thể cắn răng dựa vào mép tường, liều mạng chậm rãi gian nan di chuyển cước bộ, thất tha thất thểu đi ra ngoài, không nhìn nơi hạ thân vì đi mà lại không ngừng chảy ra chất lỏng…
Biệt thự của Trương Phong Dương ở vùng ngoại ô cách xa nội thành, gần đó không có tàu điện ngầm, không có xe bus, ngay cả xe taxi đều rất ít đi qua, tiểu Phỉ Nhi nằm trong bệnh viện ở khu mở rộng của C thành, cách chỗ của Trương Phong Dương rất xa, Tôn Ngữ ở quốc lộ khập khiễng đi , trên người hắn không có nhất mao tiền(không một đồng tiền), y phục mặc có chút bị xé rách trông thật rách rưới, mặt cùng trên người cũng bị đánh đập cho bầm dập, tựa như một tên hành khất.
Tôn Ngữ cảm thấy trên người đau quá, chỉ có thể đi một chút lại nghỉ một chút, mặc kệ như thế nào Tôn Ngữ cảm thấy thật vui vẻ, rốt cục có thể ly khai căn nhà của ác ma, Tôn Ngữ không muốn đi tìm Tiêu Mặc hỗ trợ, phiền toái Tiêu Mặc , mình đã gây cho hắn thêm nhiều phiền toái lắm rồi.
Tôn Ngữ quyết định mang theo tiểu Phỉ Nhi đi khỏi C thành, cách ác ma càng xa càng tốt, Tôn Ngữ may mắn nghĩ đến mình còn có ít tiền, để trong tài khoản ở bệnh viện tuy rằng không nhiều lắm nhưng ít ra có thể mua vé xe lửa đi khỏi C thành, Tôn Ngữ ngẩng đầu nhìn không trung, nhìn mặt trời đã lên , cảm thấy trên người thật ấm áp, đúng là không phải mình cũng có thể thoát khỏi hắc ám sao, hết thảy đều có thể bắt đầu lại từ đầu, thật tốt quá, chính mình mang theo tiểu Phỉ Nhi đi khỏi nơi này, vĩnh viễn đi khỏi nơi này, coi như mình phải làm người trốn nợ cũng không sao, cho dù phải ngồi tù cũng không sao cả, chính là không cần giống như lúc trước bị người như thế làm nhục…
Không biết còn đi bao lâu mới có thể đi đến bệnh viện tiểu Phỉ Nhi, chính là mơ hồ nhớ lần trước Tiêu Mặc lái xe mang mình đến bệnh viện tiểu Phỉ Nhi thì đi hết nửa canh giờ.
Nếu đi nhanh lên, thì giữa trưa thì có thể đến! Tôn Ngữ liều mạng đi về phía trước…
Tôn Ngữ đi một hồi lâu cảm thấy hai cái đùi run rẩy không ngừng, hạ thân giống như cũng bắt đầu đổ máu , cảm giác quần cũng bị huyết ướt nhẹp một mảnh,
Thật sự càng ngày càng đau đớn, Tôn Ngữ rốt cuộc đi không nổi, chỉ có thể tìm một nơi sạch sẽ ven đường bởi vì phía sau chỗ tế nhị thật sự rất đau đớn, chỉ có thể dựa vào cái cây lớn, Tôn Ngữ muốn lập tức mang theo tiểu Phỉ Nhi đi xe lửa suốt đêm rời khỏi nơi này càng xa càng tốt…
“Meo meo meo meo” Tiểu Bạch ở trong túi áo Tôn Ngữ lộ ra cái đầu nho nhỏ, ở ngực Tôn Ngữ cọ cọ, Tôn Ngữ lưu luyến sờ sờ, đối với nó nói; “Ngươi yên tâm ta sẽ dẫn ngươi đi cùng, cùng tiểu Phỉ Nhi của ta, chúng ta cùng nhau sống được không?”
Chính mình rốt cục có thể đi khỏi ác ma kia ! Lập tức sẽ đem tiểu Phỉ Nhi xuất viện, sau đó thì đi khỏi nơi này, bắt đầu cuộc sống mới… Tôn Ngữ nghỉ ngơi đủ rồi cảm thấy tương lai cuối cùng có hy vọng, gian nan đứng lên, muốn tiếp tục đi, lại nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh ô tô, Tôn Ngữ cảm thấy không thích hợp, quay đầu nhìn lại.
Xe thể thao cao quý màu xanh ngọc, chiếc xe này, không phải là của Trương Phong Dương sao?
Tôn Ngữ trực giác cảm thấy không ổn, mặc kệ dưới thân đang đổ máu, Tôn Ngữ lập tức hai chân bước đi trầm trọng, chạy cách xa chiếc xe theo sát này, mà phía sau mình là xe thể thao, nên chạy cũng chạy không được xa, đột nhiên một cỗ sức mạnh mãnh liệt đem Tôn Ngữ đụng ngã lăn trên mặt đất, xe thể thao đứng ở trước mặt Tôn Ngữ làm cho hắn không chỗ có thể trốn…
“Ngươi chạy, ngươi rõ ràng dám chạy trốn!” Trương Phong Dương xuống xe, nổi giận túm Tôn Ngữ dậy, hung ác nói.
“Mẹ nó! Ngươi là đồ đê tiện! Ngươi có phải hay không lại muốn đi tìm Tiêu Mặc ,có phải hay không? Xem ra đêm qua ta còn đối với ngươi rất dịu dàng , ta phải làm cho ngươi không thể xuống giường được!” Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ dậy, hướng xe thể thao đi tới.
“Không được… Buông ta ra! Van cầu ngươi! Ta không có tiền! Ta chỉ có hai bàn tay trắng! Ngươi có thể đưa ta đi ngồi tù, bán thận nhưng ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ngươi để cho ta đi đi! Ta không như vậy, ta không thích nam nhân, van cầu ngươi buông tha ta!” Tôn Ngữ vô lực bối rối kêu, giãy giụa , muốn chạy trốn ra.
“Nằm mơ!” Trương Phong Dương hung hăng cho Tôn Ngữ một cái tát, Tôn Ngữ vốn rất hư nhược rồi, chỉ cảm thấy trước mắt đen tối ngất đi, Tôn Ngữ tuyệt vọng, vì cái gì Trương Phong Dương không muốn buông tha mình, vì cái gì?
Trương Phong Dương khiêng Tôn Ngữ lên, Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương ném tựa như con mồi vào chiếc xe đậu ở ven đường, sau đó nhìn thoáng qua Tôn Ngữ thê thảm ngồi phía sau, Trương Phong Dương trong lòng cảm xúc nói không nên lời, Trương Phong Dương cũng không biết vì cái gì đối với Tôn Ngữ lại có cố chấp như vậy, nội tâm chỉ có tình cảm nói không nên lời không chỗ phát tiết…
Chính là cảm thấy cùng Tôn Ngữ một đêm kia, làm cho mình giống như lại nhớ tới quá khứ, cảm giác tràn đầy ấm áp an tâm tràn ngập yêu thương. Mình ôm lấy Tôn Ngữ thật giống như ôm ca ca vậy, làm cho người ta an tâm , yên tĩnh. Khiến cho hắn cảm giác ca ca lại đã trở lại, ca ca lại yêu ta … Ta cùng ca ca lại ở cùng một chỗ, nếu đây là một mộng đẹp hắn hy vọng vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
Nhưng mà, khi mình mở mắt ra lại phát hiện bên người không có một bóng người, cái loại cảm giác này tựa như mình mộng đẹp tràn ngập yêu cùng ấm áp. ,nhưng tỉnh lại chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ có không khí cô độc cùng lạnh lẽo… Không được! Người kêu Tôn Ngữ giống ca ca kia, cả một đời cùng mình, vĩnh viễn không cho phép rời khỏi mình nửa bước.
Mình có thể vĩnh viễn không buông tha hắn, cho dù là dùng thiết dây xích khóa , đem chân đánh gãy cũng không để cho hắn đi khỏi, hoặc là đem mặt của hắn hủy dung (phá hoại nhan sắc), như vậy hắn sẽ không dám rời khỏi ta , làm cho hắn cả đời cùng mình, bộ dáng của hắn chỉ có thể để cho mình nhìn thấy…
” Van cầu ngươi buông tha ta! !” Tôn Ngữ ngồi ở phia sau xe sau vô lực khẩn cầu .
“Ngươi không cần nằm mơ ! Nghĩ muốn đi khỏi ta, kiếp sau đi!”Trương Phong Dương nói xong một phen kéo Tôn Ngữ, cúi đầu xuống hung hăng ở trên gương mặt trắng nõn của Tôn Ngữ, điên cuồng cắn xé , thật giống như muốn xé trên thịt trên mặt của hắn xuống từng miếng… điên cuồng như vậy…
“Ngô…” Tôn Ngữ cảm thấy gương mặt đau quá, liều mạng giãy giụa đẩy Trương Phong Dương ra, thống khổ che mặt mình, cảm thấy mặt đều bị cắn đứt , nhìn Trương Phong Dương trên khóe miệng còn dính máu tươi của mình, làm cho Tôn Ngữ không rét mà run, cảm thấy Trương Phong Dương tựa như quỷ hút máu…
“Tôn Ngữ, ngươi vĩnh viễn là của ta, ngươi trốn không thoát đâu!” Trương Phong Dương kéo tay đang che mặt của Tôn Ngữ ra, không ngừng liếm vết thương bị chính mình cắn đến đổ máu si ngốc nói.
|
♣Chương 42♣
Trương Phong Dương lái xe về đến nhà, không khỏi phân trần ôm Tôn Ngữ vào cửa nhà, hung hăng ném Tôn Ngữ trên giường lớn trong phòng ngủ, Tôn Ngữ toàn thân cảm thấy đau quá, khó chịu tựa vào đầu giường, nhục nhã cảm thấy hạ thân đau đớn ướt sũng, đã muốn đau đến không còn tri giác, đầu choáng váng mắt hoa thần chí có chút mê muội, cả người thoạt nhìn vô cùng thê thảm…
Ánh mắt Trương Phong Dương hung ác nhìn hắn, Tôn Ngữ sợ hãi ngây dại nhìn Trương Phong Dương trước mặt, theo bản năng cuộn thân xác mình thành một đoàn.
Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ trong lòng thực tức giận, thực phẫn nộ, cũng không biết mình làm sao vậy, dù sao chính là nhìn đến Tôn Ngữ muốn chạy trốn xa mình liền trong cơn giận dữ, mất đi lý trí.
Nhưng lại nhìn thấy Tôn Ngữ bị chính mình đánh đập trên mặt dấu vết xanh tím, thê thê thảm thảm, có chút không đành lòng, muốn vươn tay sờ sờ Tôn Ngữ, nhưng nhìn thấy mình vươn tay, Tôn Ngữ liền hoảng sợ phản ứng run rẩy né tránh, tay liền xấu hổ ngừng lại, nội tâm có chút thương cảm nghĩ Tôn Ngữ sợ mình như vậy sao?
“Còn đau không?” Trương Phong Dương nhẹ nhàng sờ sờ vết thương trên gương mặt Tôn Ngữ bị chính mình đánh đập mà đổ máu, trong lòng có chút tư vị nói không nên lời.
Phản ứng của Tôn Ngữ chính là sợ hãi, cực kì e ngại, sợ đến nỗi thân thể không kiềm chế được phát run, hắn cúi đầu xuống rất thấp, không muốn nhìn thấy Trương Phong Dương, trong lòng cảm thấy hảo phiền, rất sợ hãi, cảm thấy Trương Phong Dương thật sự làm cho người ta sợ hãi, là một quái nhân, trong chốc lát ôn nhu, trong chốc lát khủng bố biến thái tựa như ma vương, Tôn Ngữ cảm thấy Trương Phong Dương giống như ma quỷ bị bệnh thần kinh…
“Meo meo meo meo… ” Tiểu Bạch từ trong túi quần áo trước của Tôn Ngữ vươn đầu nhỏ, không ngừng hướng ra phía ngoài, muốn chui ra.
” Thanh âm gì đây?” Trương Phong Dương nghe được một trận tiếng mèo kêu nho nhỏ.
Tôn Ngữ vội vàng bắt nó đè lại, nhét vào trong túi, che giấu nói; “Không có gì…”
Trương Phong Dương cái gì cũng không nói liền đè Tôn Ngữ lại, từ trong túi trước Tôn Ngữ túm Tiểu Bạch ra ném đến trên sàn nhà.
Tiểu Bạch bị ngã chổng vó, khó khăn từ trên mặt đất đứng lên, đứng ở bên chân Trương Phong Dương, toàn thân lông đều dựng thẳng, dùng hết toàn lực kêu to, nhìn chằm chằm Trương Phong Dương nhe cái răng nanh nhỏ, tiểu móng vuốt không ngừng cào ống quần Trương Phong Dương, giống như muốn bảo hộ Tôn Ngữ, hướng Trương Phong Dương phát ra tư thế cảnh cáo…
“Đây là cái gì?” Trương Phong Dương cúi thắt lưng xuống một phen túm gáy Tiểu Bạch, Tiểu Bạch kinh hách kêu loạn, tứ chi nho nhỏ ngắn ngủn trên không trung không ngừng giãy dụa.
Tôn Ngữ sợ hãi bắt lấy ống tay áo Trương Phong Dương nói; “Nó là ta nhặt được… Van cầu ngươi đừng thương tổn nó, không nên thương tổn Tiểu Bạch!”
“Thiết! Ngươi còn nhặt thứ này!” Trương Phong Dương mắt nhìn thần tình của Tôn Ngữ không đành lòng, liền mở cửa sổ nhà, tựa như ném rác rưởi lập tức ném Tiểu Bạch ra ngoài cửa sổ đến trong hoa viên, đóng cửa sổ thật mạnh.
Tiểu Bạch ở bên ngoài không ngừng cào cửa sổ sát đất thật to, cửa sổ thủy tinh rất dày cũng bị móng vuốt mèo nho nhỏ của nó cào ra rất nhiều vết trầy, nhưng thế nào cũng vào không được, nó chỉ có thể áp sát đầu tại trên cửa sổ hướng bên trong nhìn, không ngừng sợ hãi kêu to hy vọng có thể bảo hộ chủ nhân của nó, nhưng cũng lại không hề có tác dụng…
Tôn Ngữ nhìn Tiểu Bạch không có chuyện gì, thở dài một hơi, quay đầu đầu không nghĩ nam nhân biến thái khiến cho người ta sợ hãi trước mắt đang nhìn mình.
Trương Phong Dương vẫn nhìn Tôn Ngữ phát run tránh né, vươn tay nắm cằm của hắn, bắt buộc Tôn Ngữ ngước lên đối diện mình.
“Ta hỏi ngươi, ngươi muốn chạy đến nơi nào?” Trương Phong Dương mắt lộ ra hung quang nhìn chằm chằm Tôn Ngữ hỏi.
“Ta… Ta muốn rời khỏi C thành!” Tôn Ngữ sợ hãi nói.
“Rời khỏi C thành… Ngươi nghĩ muốn vĩnh viễn biến mất ở trước mặt của ta, đúng không? Kế hoạch của ngươi như vậy sao! Ngươi nói!” Nội tâm Trương Phong Dương không kiềm chế được phẫn nộ, tay ở trên cằm Tôn Ngữ càng thêm dùng lực.
“Đúng… Ta phải rời khỏi… Ta phải rời khỏi tránh xa ngươi! Ta chán ghét ngươi! Ngươi làm cho ta cảm thấy ghê tởm!” Tôn Ngữ cố nén sợ hãi nội tâm, nhìn chằm chằm Trương Phong Dương hô to.
“Ngươi chán ghét ta… Ngươi, đồ đê tiện này, có phải hay không ta… không … khóa ngươi, ngươi sẽ chạy, còn dám chạy ra bên ngoài, thật sự là lá gan lớn!” Trương Phong Dương kéo Tôn Ngữ đến trên giường lớn, lạnh lùng cười nói: “Ngươi muốn rời khỏi ta như vậy, không muốn bên cạnh ta sao? Ta cho ngươi biết ngươi đời này không cần vọng tưởng!”
Tôn Ngữ cảm thấy tóc trên đầu của mình hung hăng bị kéo lên! Đầu bị bắt ngẩng hướng về phía trước, đối diện cùng Trương Phong Dương tàn bạo kia, ánh mắt cực kỳ hung ác dữ tợn. Hung tàn tựa như muốn xé nát mình cắn ăn vào trong bụng.
“Ngươi mới vừa nói cái gì? Ta làm cho ngươi ghê tởm… Ghê tởm phải không! Hôm nay ta khiến cho thân thể của ngươi hảo hảo nhớ kỹ ta là cái gì của ngươi! Ta là nam nhân của ngươi, ta là chủ nhân của ngươi!” Trương Phong Dương rống giận, nội tâm phẫn nộ nghĩ rằng chẳng lẽ ta cứ như vậy làm cho ngươi chán ghét, làm cho ngươi cảm thấy ghê tởm sao! Ngươi không có thể quyền tự do, chỉ có ta mới có thể chi phối toàn bộ của ngươi.
Trương Phong Dương càng thấy nam nhân trước mắt này muốn chạy trốn khỏi mình, phản kháng lại càng phẫn nộ, thật thật tại tại cảm thấy lửa giận đã lâu ở bên trong tâm cuồng bạo thiêu đốt, cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào, nghĩ muốn hung hăng xé nát người trước mắt này, muốn cắn nát cổ họng của hắn, thưởng thức tư vị máu tươi của hắn…
Trương Phong Dương đối với những thứ khác cả trai lẫn gái đều không có hứng thú, cảm thấy những người đó thực làm cho hắn chán ghét, thực tức giận, nhưng hắn thật sự đối với Tôn Ngữ không thể nói rõ, tình cảm kỳ quái không thể nói nên lời, mà thân thể Tôn Ngữ lại làm cho hắn nổi lên tình cảm xúc động mãnh liệt không thể kiềm chế, giống như dã thú động dục, không thể ngăn dục vọng tăng vọt, làm cho hắn không thể chịu được muốn càng nhiều, càng nhiều…
Duỗi tay đến trên quần Tôn Ngữ, lập tức xé nát quần ném đến trên mặt đất, Tôn Ngữ kinh hoảng giãy dụa kêu lên: “Ngươi… Muốn làm cái gì?”
“Đều đã làm, còn không rõ sao?” Trương Phong Dương từng chút cởi bỏ quần lót của Tôn Ngữ, nghẹn cổ họng nói: “Đương nhiên là cho ngươi hảo hảo biết ta là ai… Ngươi nói, ta là gì của ngươi ”
“Không được… Ngươi buông ta ra… Ta thật sự không thể! Ngươi buông ta ra! Nếu như thế nữa ta thật sự sẽ chết…” Tôn Ngữ sau khi đã biết ý đồ của Trương Phong Dương, luống cuống tay chân chống cự, liều mạng muốn chạy trốn ly khai, Trương Phong Dương không ngừng xé quần áo của mình, ánh mắt lộ ra tinh quang.
Trương Phong Dương hung hăng đặt Tôn Ngữ ở trên giường lớn khủng bố hỏi; “Ta là gì của ngươi?”
“Ngươi chỉ là chủ nợ của ta, ngươi buông ta ra! Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương giống như dã thú, nội tâm nghĩ cho dù sợ hãi cũng không thể bán đứng một chút tự tôn tầm thường của mình, tuy rằng bị ác ma cướp lấy thân thể, Tôn Ngữ coi như là bị chó cắn, nhưng ngay cả chút tôn nghiêm làm người cuối cũng muốn cướp đi, con người cho dù ti tiện vô năng, cũng muốn có tôn nghiêm làm người, nếu ngay cả tôn nghiêm đều không có thì khác gì động vật.
Khí lực của Trương Phong Dương càng mạnh đến nỗi muốn chết, Tôn Ngữ tuyệt vọng cảm thấy hai chân bị tách ra, thân thể sợ hãi phát run.
“Chủ nợ! Hảo! Xem ra hôm qua ngươi vẫn chưa nhận thức được! Ta nói cho ngươi biết ta là nam nhân của ngươi! Ngươi không phải muốn chạy sao? Ta đến chết cũng muốn xem ngươi chạy như thế nào!” Trương Phong Dương không nhìn thấy Tôn Ngữ dưới thân mơ hồ huyết nhục (máu thịt), hung ác vọt tiến vào, cúi thân xuống hung hăng cắn cái cổ mảnh khảnh của Tôn Ngữ, hung hăng dùng răng cắn, giảo phá, mê muội hút máu tươi ở trên vết thương bị chính mình giảo phá, chính là nhớ rõ hiện tại chính mình đã muốn không thể khống chế bản thân, biến thành ma quỷ, chỉ muốn làm cho nam nhân không ngừng phản kháng này là của mình, làm cho hắn hảo hảo nhận thức một chút mình rốt cuộc là gì của hắn, làm cho hắn từ thân thể đến linh hồn hảo hảo nhớ kỹ, cho hắn biết mình là nam nhân của hắn…
|
♣Chương 43♣
Trương Phong Dương hung hăng đè Tôn Ngữ lại, Tôn Ngữ cảm thấy hai chân của mình bị mở thật to .
Tôn Ngữ mở to hai mắt, tuyệt vọng lắc đầu, “A…” Tôn Ngữ hét thảm một tiếng, cảm thấy dưới thân bị vật thể khủng bố tới cực điểm vô tình vọt tiến vào, tựa như đêm qua vô tình thi ngược , hạ thân lớn đau, sau đó thì không kiêng nể gì điên cuồng va chạm, cắn xé…
Trương Phong Dương ở trên người mình thở hổn hển thật mạnh, Tôn Ngữ toàn thân không có khí lực, ngay cả phản kháng cũng không thể phản kháng, bị người như thế giày xéo chính là cảm thấy toàn thân đau quá, sống không bằng chết, không biết ác ma biến thái này khi nào thì mới có thể chấm dứt xâm phạm đối với mình…
“A… Ân… Ân…” Tôn Ngữ nước mắt dừng không được chảy ra, lại bị Trương Phong Dương thật mạnh va chạm.
Tôn Ngữ gắt gao cắn môi đau đến trắng bệch, muốn giảm bớt một chút thống khổ không thể chịu đựng được này, bởi vì đau đớn môi đều bị chính hắn cắn đến đổ máu , huyết chậm rãi nhỏ ra, màu đỏ vừa chảy ra có vẻ cực kỳ đẹp đẽ cùng tràn ngập mị thái mê người, hấp dẫn.
Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ tràn ngập hấp dẫn như vậy, đã hoàn toàn không khống chế được , tâm không dừng lại được, kinh hoàng , phấn khởi , hắn cảm thấy mình điên rồi, không thể khống chế nổi mình nữa , không biết mình đang làm những gì… Trương Phong Dương cũng không biết mình làm sao vậy, chính là không ngừng gặm cắn, chà đạp , người dưới thân đau đến phát run…
Trương Phong Dương cứng rắn công chiếm thân thể Tôn Ngữ, Trương Phong Dương cũng nghe Tôn Ngữ thống khổ kêu thảm thiết, cũng cảm nhận được người dưới thân không ngừng đổ máu, nhưng hắn thật sự không thể khống chế mình được, không quan tâm , hắn cảm thấy mình điên cuồng tới cực điểm, không ngừng sát phạt , dùng phương thức nguyên thủy nhất trừng phạt nam nhân muốn chạy trốn này.
Trương Phong Dương cảm thấy thật sự kích động quá mức, mất hồn , không chỉ có thân thể tiếp xúc dây dưa sung sướng, còn thể hiện mình đối với Tôn Ngữ tuyệt đối chúa tể, cùng với toàn bộ khoái cảm chinh phục một người nam nhân, cảm giác thỏa mãn như người nam nhân này hoàn toàn thuộc về mình.
Trương Phong Dương đột nhiên nhớ tới không biết là ai từng nói ‘Làm tình đúng là chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới, nó mê người mà xinh đẹp, có thể cho nhân(người) có thể tới thiên đường khoái cảm…’ Trương Phong Dương hoàn toàn thể nghiệm tới phần cảm giác này, đối với Trương Phong Dương chính là thiên đường tốt đẹp, nhưng mà đối với Tôn Ngữ chính là ở trong địa ngục chịu cực hình thống khổ…
“Ta là gì của ngươi, nói! Ngươi thuộc về ai?” Trương Phong Dương không ngừng va chạm Tôn Ngữ hung ác nói.
“Ân… Ngươi… Chỉ là của ta chủ nợ, ta ai cũng không thuộc về… Ta chỉ thuộc về chính mình” Tôn Ngữ nhắm mắt lại chịu đựng Trương Phong Dương tàn bạo, quật cường nói. Trong lòng cảm thấy mình chỉ có hai bàn tay trắng, cho dù hèn mọn tựa như trong hạt bụi không khí, nhưng vẫn phải có linh hồn của mình, thân thể có thể bị xâm chiếm, nhưng linh hồn không thể bị cướp đoạt, bị chà đạp…
“Hảo! Tốt lắm” Trương Phong Dương sau khi nghe Tôn Ngữ cự tuyệt, tựa như khiển trách một chút, điên cuồng va chạm thêm một chút , Tôn Ngữ đã muốn sắp sụp đổ.
“Mặc kệ ngươi trước kia trong lòng có ai, từ nay về sau ngươi trong lòng chỉ có thể có ta, ngươi chỉ thuộc về ta! Ngươi đồ thấp hèn này! Nhớ kỹ ,ta mới đúng là nam nhân của ngươi!” Trương Phong Dương hung ác rít gào .
“Oa… Ân… Ân” Tôn Ngữ bị động chịu đựng Trương Phong Dương tàn bạo.
“Ngươi phải gọi ta là chủ nhân, ngươi nói, gọi chủ nhân mau” Trương Phong Dương áp sát tại bên tai Tôn Ngữ nguy hiểm nói.
“Ân… Ta không gọi!” Tôn Ngữ sợ hãi quay đầu.
“Hảo! Tốt lắm!”
“Ba! Ba! Ba!” Trương Phong Dương không nhẹ không nặng hung tợn đánh Tôn Ngữ…
Tôn Ngữ bị đánh đến mơ màng, cả người đau đớn, cảm giác trong miệng hiện ra huyết tinh, vết thương trên mặt vết thương trên cổ đều nứt ra, không ngừng chảy máu ra ngoài…
“Tôn Ngữ! Ngươi nói ngươi là của ai?”
“Ta… Chỉ thuộc về chính mình!” Tôn Ngữ cắn răng nói.
“Hảo… Phi thường tốt, ngươi còn không nhận thức sao?” Trương Phong Dương trong lòng không ngừng rít gào , trong lòng chỉ có một ý tưởng chính là muốn làm cho nam nhân này hảo hảo nhận thức thế nào là đau đớn, thân thể của nam nhân này cùng toàn bộ nội tâm chỉ có mình, hoàn toàn thần phục mình, làm cho hắn chặt chẽ nhớ kỹ, nhìn hắn còn dám phản kháng không, còn dám chạy trốn nữa không!
“Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi nói ngươi là của ai!”
“Ngô… Ta ai cũng không thuộc về… Ta là chính mình… Van cầu ngươi buông tha ta, ta không thích nam nhân, có rất nhiều người tốt hơn ta, ngươi buông ta ra!” Tôn Ngữ phun một bãi nước bọt đầy huyết quay đầu lại vô lực đáp, hắn cảm giác mình sắp hôn mê .
“Hảo… Con mẹ nó ngươi đúng là cố chấp, dám không thừa nhận ta đúng là nam nhân của ngươi, ta con mẹ nó nói cho ngươi biết, ta đã sớm nghĩ muốn giữ lấy ngươi, nhưng lúc ấy ta còn có điều kiêng nể sợ hãi thương tổn ngươi, muốn cho ngươi chậm rãi thích ứng, ta không muốn thương tổn ngươi!”Trương Phong Dương khó được nhu tình nhìn Tôn Ngữ bị mình chà đạp, hấp hối. Hắn dừng một chút, lập tức ánh mắt trở nên hung ác.
” Nhưng mà ngươi lại chạy ra đi tìm Tiêu Mặc, các ngươi còn ở trên một cái giường… Thì ra ngươi thấp hèn như vậy, ta cho ngươi chạy! Ta cho ngươi đi khỏi ta… Ngươi vừa rồi chạy đi, có phải hay không ra bên ngoài nhớ Tiêu Mặc giúp đỡ ngươi? Ta muốn giết ngươi, tiện nhân này, cho ngươi cả đời đều trốn không thoát khỏi ta…” Trương Phong Dương điên cuồng va chạm bi thảm Tôn Ngữ.
“Tôn Ngữ ngươi cầm tiền của ta, người của ngươi, lòng của ngươi, tự do của ngươi, hết thảy của ngươi do ta chi phối. Muốn chạy trốn, kiếp sau đi! Ngươi chính là chết cũng phải chết ở trên tay của ta, ta lại cảnh cáo ngươi, ngươi đời này đều trốn không thoát đâu, càng không được suy nghĩ đến cái tên Tiêu Mặc kia, biết không?” Trương Phong Dương nhìn chằm chằm Tôn Ngữ đã chết khiếp, bá đạo cố chấp nói.
“Ân…” Tôn Ngữ rốt cuộc nói không ra lời , chính là cảm thấy thật sự sợ, sợ hãi nhìn Trương Phong Dương đã thành ma.
Trương Phong Dương cảm thấy vô cùng hưng phấn, từ trên người Tôn Ngữ lui ra ngoài, Tôn Ngữ đau cuộn thành một đoàn, Tôn Ngữ nghĩ đến Trương Phong Dương rốt cục buông tha mình , ác mộng của mình rốt cục đã xong.
Nhưng mà giây tiếp theo, lại lại cảm thấy bị Trương Phong Dương hung hăng từ trên giường lớn kéo tới ghế sa lon thật to… Tôn Ngữ nửa hôn mê nửa mơ màng, bị Trương Phong Dương đặt tại trên ghế sa lon, bày ra tựa như cẩu quỳ úp sấp phía trên, Tôn Ngữ cảm thấy thân thể của mình chính là bị dùng tư thế khuất nhục này mở ra , không hề che đậy mà hoàn toàn bại lộ tại tầm mắt của cái ác ma kia, bị ác ma chúa tể và làm thịt, xâm phạm ,Tôn Ngữ mơ mơ màng màng chịu đựng từ phía sau giống như mãnh thú hung ác va chạm…
“Ta muốn ngươi dùng thân thể của ngươi hảo hảo nhớ kỹ ta là ai! Ta đúng là nam nhân của ngươi, chủ nhân của ngươi” Trương Phong Dương không quan tâm va chạm , mỗi một lần va chạm đều giống như ma vương hung hăng cảnh cáo Tôn Ngữ, tuyên bố chính mình đối với Tôn Ngữ chính là chúa tể,
” A… A…” Tôn Ngữ trên đầu toàn mồ hôi lạnh, hắn hiện tại ngay cả nói đều cũng không nói ra, chính là chỉ có thể lắc đầu, tỏ vẻ mình không muốn, theo Trương Phong Dương vĩnh viễn không dừng lại nghỉ ngơi tra tấn tàn bạo, hắn bị bắt đung đưa theo, không chịu nổi , không chịu đựng được , rên , Tôn Ngữ ánh mắt mông lung nhìn xa xa ngoài cửa sổ, thấy Tiểu Bạch vẫn ở ngoài cửa sổ lo lắng bất an, Tôn Ngữ cười khổ một chút, khổ sở nghĩ đến bây giờ cũng chỉ có Tiểu Bạch lo lắng cho mình , hắn phất phất tay đuổi Tiểu Bạch đi, nhưng mà lại phát hiện đến tay cũng nâng không nổi, cảm thấy hiện tại thân thể đã không thuộc về mình …
“Ba… Ba…”Trương Phong Dương lấy tay đánh mạnh về phía cái mông trắng noản của Tôn Ngữ, lưu lại chưởng ấn đỏ đỏ…
Cảm thụ được ác ma hung tàn chúa tể! Tôn Ngữ thống khổ thở dốc, Trương Phong Dương một trận tình cảm mãnh liệt điên cuồng hét lên, Tôn Ngữ tuyệt vọng cảm thấy đại lượng nhiệt lưu thật sâu xâm nhập tới thân thể của mình! Toàn thân không tự chủ được run rẩy lên…
Tôn Ngữ khuất nhục nghĩ; nếu biết có một ngày như vậy, mình cũng như cái lọ để người ta phát tiết dục vọng và hung hăng chà đạp, mình thà rằng không tới vay tiền, tình nguyện mất mạng mà làm công kiếm tiền, mình thậm chí có thể đi quỳ gối trên đường làm ăn xin… Tuy rằng kiếm không được bao nhiêu, hắn cũng không phải bị người ta cưỡng ép, mặc dù mình giúp tiểu Phỉ Nhi kiếm tiền thuốc men, có lẽ mất thời gian rất lâu… Hắn thật sự thật hối hận… , Tôn Ngữ dần dần bị lạc mất ý thức của mình…
Trương Phong Dương không ngừng chà đạp Tôn Ngữ đã hôn mê, chính là liều mạng va chạm , muốn vĩnh viễn lưu lại trong thân thể của người này, muốn đem người dưới thân nhào nặn đến trong thân thể, cũng không biết ở trong thân thể Tôn Ngữ đã hôn mê phát tiết bao nhiêu lần…
Trương Phong Dương sau khi tận tình phát tiết, theo Tôn Ngữ trên người đi khỏi, lúc này mặt Tôn Ngữ đã xám như tro tàn, chết ngất trôi qua, hai chân còn duy trì mở ra ghé vào trên ghế sa lon nằm, run rẩy sợ run.
Tôn Ngữ hô hấp mỏng manh, toàn thân cao thấp tất cả đều là dấu cắn của Trương Phong Dương, thật sâu vào trong da thịt, mới có cũ có, nhìn Tôn Ngữ đã đau đến bất tỉnh, Trương Phong Dương đẩy Tôn Ngữ, không có một chút phản ứng, trái tim nhất thời chợt lạnh, thanh tỉnh .
Trương Phong Dương hoảng sợ nhìn toàn bộ trước mắt, Tôn Ngữ thân dưới bừa bãi trọc vật, thân thể toàn thân cao thấp đều phủ kín dấu vết đáng sợ, thanh (xanh) một khối tử (tím) một khối.
Vết thương trên Gương mặt vỡ ra , máu tươi chảy ròng, dưới thân nơi tế nhị thật sự đã là một mảnh huyết nhục mơ hồ, màu trắng tinh dịch hỗn loạn tơ máu không ngừng tràn ra, thật sự vô cùng thê thảm…
Trên khăn trải giường chói mắt màu đỏ kích động tới Trương Phong Dương, làm cho Trương Phong Dương cảm sợ hãi mà từ trước đến nay chưa hề có.
Cái loại cảm giác đáng sợ này tựa như ca ca rời khỏi mình, Trương Phong Dương cảm thấy đau lòng, hắn hối hận , tại sao mình lại có thể điên cuồng như vậy, đầu óc giống như không khống chế được , vì cái gì có thể như vậy? Ta điên rồi sao? Ta vì sao lại đối xử với hắn như vậy, ta đang làm gì thế? Nhìn đến như vậy Tôn Ngữ, Trương Phong Dương cảm thấy cõi lòng tan nát ,đau lòng, đau đến ngay cả hô hấp đều không thể thông thuận .
Ông trời! Ta lại thương tổn hắn sao? Ta như thế nào lại có thể thương tổn hắn thành thế này, hắn sẽ chết sao! Không được… Trương Phong Dương ôm thật chặt Tôn Ngữ hôn mê, mặt áp sát tại ngực Tôn Ngữ, cảm nhận được tiếng tim đập yếu ớt của Tôn Ngữ, yên lòng, trong lòng không ngừng nghĩ ‘Ta nhất định là điên rồi… Ta vì người nam nhân này điên cuồng ! ! !’
|
♣Chương 44♣
Trương Phong Dương buổi sáng hôm đó thức dậy phát hiện không thấy Tôn Ngữ, hắn phát cuồng tìm khắp nơi trong nhà, luôn luôn miên man suy nghĩ ; Tôn Ngữ không có mang tiền, hắn có thể chạy đi nơi nào, hắn khẩn cấp rời khỏi nơi này như vậy là bởi vì sao, đi khỏi mình, mình đối với hắn không tốt như vậy sao?
Đúng là mình có chút thô bạo, nhưng mình không muốn đối xử với Tôn Ngữ như vậy, mình chính không biết như thế nào biểu đạt, như thế nào phát tiết, tựa như người điên…
Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ cảm thấy thật hối hận, Trương Phong Dương đời này đối xử với người khác cho tới bây giờ chính là lòng dạ độc ác, không lưu tình chút nào, đếu không có hối hận qua chuyện gì, hắn đối đãi bất luận kẻ nào đều không hề có tình cảm, cho dù có người chết ở trước mặt của mình, cho dù mình tự tay giết một người, mình ngay cả ánh mắt cũng sẽ không chớp mắt một cái, không có cảm giác nào, nhưng mà nhìn đến Tôn Ngữ bị chính mình làm cho hôn mê cảm thấy ngực đau quá, muốn…muốn khóc quá, thật hối hận, mình không được cưỡng ép hắn như vậy…
Trương Phong Dương chính mình cũng không rõ ràng lắm vì cái gì, chỉ cần vừa thấy được Tôn Ngữ muốn bỏ trốn khỏi mình, chạy đi tìm Tiêu Mặc, sẽ khống chế không được bản thân mình, hận không thể đem hắn ăn vào bụng, làm cho hắn dung nhập huyết cốt bên trong mình.
Tôn Ngữ vì sao luôn đi tìm Tiêu Mặc ! Vừa nghĩ tới bộ dáng Tôn Ngữ cùng Tiêu Mặc ở trên giường đã cảm thấy sắp giận điên lên! Có thể chúa tể hắn chỉ có một mình mình, hắn chỉ có thể lưu lại bên cạnh mình, nơi nào có mình là có hắn! Làm sao có thể cùng người khác có cái gì đó không minh bạch, thời điểm mình lái xe đuổi theo hắn, thông qua cửa kính xe nhìn đến hắn tựa vào đại thụ , hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Ngữ biểu tình thoải mái như vậy, thả lỏng như vậy, chẳng lẽ hắn ở bên cạnh mình không sung sướng sao! Chẳng lẽ hắn đi khỏi mình mới vui vẻ như vậy?
Nhưng mà, tại sao mình buồn bực như vậy, vì cái gì muốn đem hắn giữ ở bên cạnh, vì cái gì? Chính mình trong mắt chỉ có hắn, nghĩ muốn từ trong ra ngoài, giữ lấy người nam nhân tên gọi Tôn Ngữ này…
Kể từ khi nào, mình cho rằng Tôn Ngữ nhất định phải ở bên cạnh mình, mình điên cuồng cố chấp xem hắn là thế thân của ca ca, vì cái gì có thể như vậy? Hắn có là vật thay thế ca ca thay hay không điều này cũng không quan trọng nữa, tóm lại, mình thật sự cảm giác được ở trong trái tim vì người nam nhân tên gọi Tôn Ngữ này mà điên cuồng đập …
Trương Phong Dương ôm lấy Tôn Ngữ đã chết ngất, dịu dàng hôn môi hôn lên gương mặt trắng bệch của Tôn Ngữ, hắn không có đối với người nào như vậy, chưa từng si mê mãnh liệt thích qua ai, có thể làm cho hắn tim đập gia tốc cũng chỉ có Tôn Ngữ .
Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ hấp hối nội tâm không ngừng hối hận, kỳ thật Tôn Ngữ chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh mình, nghe lời của mình, đừng chạy đi ra ngoài tìm Tiêu Mặc, mình sẽ hảo hảo đối xử với hắn, hắn muốn cái gì đều có thể cho hắn, cho dù là trăng sao trên bầu trời mình cũng sẽ vì hắn hái xuống, nhưng mà vì cái gì? Người kia chính là cố chấp quật cường như vậy, luôn làm cho mình tức giận, hắn là đứa ngốc cái gì cũng không nói, mình tính tình nóng nảy, cả đời cáu gắt , hắn không quan tâm sao? Sẽ không ngoan ngoãn nghe lời sao?
Trương Phong Dương biết Tôn Ngữ không thích mình, Tôn Ngữ đối với mình chính là sợ hãi, mình ở trong tim hắn chỉ là chủ nợ, không thể như vậy! Mình không cần làm chủ nợ của hắn, phải làm tình nhân của hắn, làm người trong lòng hắn yêu nhất…
Mỗi khi mình vừa nhìn thấy Tôn Ngữ thì không dừng lại được muốn gắt gao ôm hắn, đến gần hắn, để cho thân thể ấm áp của hắn đến an ủi linh hồn cô tịch của mình!
Chính mình nhìn đến Tôn Ngữ vui vẻ mình sẽ vui vẻ, nhìn đến hắn khổ sở mình cũng sẽ đau lòng, hắn mỗi một cái tư thái, mỗi một hành động đều chặt chẽ hấp dẫn mình, lòng của mình luôn vì cái người kêu Tôn Ngữ mà nhảy lên…
Mình kỳ thật phi thường không muốn đối xử với Tôn Ngữ như vậy! Nhưng mà không biết tại sao khi mình nhìn đến hắn cùng Tiêu Mặc thật không minh bạch, còn muốn chạy trốn, mình sẽ cáu gắt đến phát cuồng, quên tất cả, hết thảy, liều mạng muốn độc chiếm hắn, chúa tể hắn, làm cho hắn trở thành tất cả của mình, làm cho hắn chỉ có thể để ý tới mình mà thôi , chỉ yêu mình.
Yêu? Trương Phong Dương có chút không rõ ràng , mình cũng có ngày yêu một người, người mình yêu chính là Tôn Ngữ, hay là yêu thương vì Tôn Ngữ làm cho mình cảm nhận được cảm giác vui vẻ khi có ca ca lúc nhỏ ?
Mình yêu Tôn Ngữ, hay là hắn vì hắn là thế thân của ca ca, mình thích thân thể hắn hay là linh hồn? Hắn là thế thân của ca ca hay là người mình yêu? Không biết, nhưng mỉnh thích nam nhân tên gọi Tôn Ngữ này, trái tim của mình chỉ vì hắn mà nhảy loạn, cái gì gọi là tình yêu mình thật sự không biết, nhưng mà hiện tại mình biết , thì ra tình yêu đúng là loại cảm giác này làm cho người ta biến thành một người điên, một kẻ vì yêu mà trở nên điên cuồng…
“Mặc kệ Tôn Ngữ ngươi là cái gì! Ngươi thế nào, ngươi đều phải cả đời bồi ở bên người ta, yêu ta, ngươi là của ta” Trương Phong Dương ở bên tai Tôn Ngữ nói, rồi sau đó hôn môi của hắn, cảm thụ được thân thể Tôn Ngữ trở nên càng ngày càng lạnh…
Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ, ôm Tôn Ngữ toàn thân vết thương ỉu xìu ra phòng ngủ, ôm đến bên trong phòng tắm, đặt trong bồn tắm lớn có nước ấm, cầm cái khăn tắm, đến giúp Tôn Ngữ tẩy trừ.(tắm rửa)
Trương Phong Dương dùng khăn tắm mềm mại nhẹ nhàng lau mặt Tôn Ngữ, lực đạo rất nhẹ, như đối đãi với một đồ vật dễ vỡ, cho dù là khăn tắm vẫn mềm mại nhất vẫn là không cẩn thận đụng chạm tới vết thương trên mặt Tôn Ngữ, Tôn Ngữ trong hôn mê cũng cảm giác miệng vết thương đau đớn đến nhíu mày. Trương Phong Dương vội cầm khăn vải lên, cúi thân xuống, nhẹ nhàng ở phía trên vết thương kia thổi thổi, sau đó lại thật cẩn thận mà lau nơi khác.
Trương Phong Dương tẩy trừ huyết nhục mơ hồ dưới thân của Tôn Ngữ, từng chút đào hết thảy chất lỏng màu trắng ra, Tôn Ngữ cho dù trong hôn mê hai chân vẫn đau run lên, đầu vô ý thức lay động.
Trương Phong Dương tắm sạch sẽ cho Tôn Ngữ, ngay cả bên trong cũng tẩy trừ sạch sẽ, sau đó ôm Tôn Ngữ thực sự thê thảm, đi đến phòng ngủ, đặt ở trên giường.
Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ hôn mê, đau lòng ôm thân thể lạnh như băng phát run, cúi đầu ở Tôn Ngữ bên tai nói “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi…”
“Nước… Nước… Ta muốn uống nước” Tôn Ngữ môi phát ra lời nói mơ mơ màng màng, Trương Phong Dương lập tức đứng dậy cầm lấy chén nước uống một hớp lớn sau đó, cúi xuống thân dùng miệng chậm rãi đem thủy trong miệng một chút đi vào Tôn Ngữ trong miệng.
“Bình Nhi, ta rất sợ hãi, ngươi ở đâu?” Tôn Ngữ phiếm mồ hôi lạnh phát ra run rẩy đau đớn , ở trong tiềm thức của Tôn Ngữ, mỗi lần bị bạo lực, bị khi dễ, bản năng chịu đựng không được sẽ nhớ tới thê tử của mình, ở trong trí nhớ Tôn Ngữ Bình Nhi luôn bảo vệ mình, thời điểm ở cô nhi viện, Bình Nhi chính là tiểu cô nương khá cường hãn, tuy rằng chính là con gái, nhưng rất thích giúp đỡ người nhỏ yếu, là một nữ nhân có chút nam tính,
Lý Bình lớn hơn 1 tuổi so với Tôn Ngữ mà thôi, nhưng thật sự rất lợi hại, thực sự dũng cảm, thích trợ giúp Tôn Ngữ gầy yếu đơn bạc hay bị người khi dễ.
Tôn Ngữ gầy teo nho nhỏ, thành thành thật thật thường xuyên bị những đứa nhỏ mặt cao mày lớn cường tráng trong cô nhi viện khi dễ, cướp đoạt bánh ga-tô đồ ăn ngon miệng, cùng quần áo trân quý mà cô nhi viện chia cho Tôn Ngữ,
Đồ ăn cùng quần áo này tuy rằng không là cái gì nhưng đối với đứa nhỏ cô nhi viện quả thật là trân bảo, Tôn Ngữ không muốn, những người đó sẽ kéo Tôn Ngữ tới góc hẻo lánh ở cô nhi viện, sau đó cướp đoạt.
Khi đó Tôn Ngữ liều mạng bảo hộ đồ ăn, nhưng có một đại nam hài cao lớn hung hăng đánh hắn, đem quần áo cướp đi, bánh ga-tô cùng đồ ăn cướp được trong tay thì lập tức chia ăn luôn…
Mỗi lần như thế đều là Lý Bình so với Tôn Ngữ cao hơn một chút nhưng cũng thực sự gầy gọi y tá trong cô nhi viện đến, cùng nhau đuổi những người đó đi, sau đó ôm Tôn Ngữ bị đánh thực sự thảm, lấy ra bánh ga-tô của mình cho Tôn Ngữ, lau khô sạch sẽ nước mắt trên mặt Tôn Ngữ nói, không phải sợ của ta cho ngươi ăn, cho nên Tôn Ngữ mỗi lần ăn bánh ga-tô sẽ cảm thấy ấm áp,
Lần nào Bình Nhi so với mình còn giống nam hài hơn bảo vệ mình, nhưng mà lại thật không ngờ nữ nhân lợi hại như vậy lại có bệnh tim bẩm sinh, vĩnh viễn rời khỏi mình…
Trương Phong Dương tan nát cõi lòng nhìn Tôn Ngữ hỗn loạn, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói “Ngươi vì sao đến bây giờ còn nhớ thê tử kia của ngươi, còn muốn cùng Tiêu Mặc chạy đi, vì cái gì trong lòng của ngươi không có một chút vị trí nào dành cho ta” sau đó nằm bên người Tôn Ngữ, cầm lấy chăn bông đắp lên mình và Tôn Ngữ đang hôn mê, vươn hai cánh tay dịu dàng ôm Tôn Ngữ hôn mê bất tỉnh, dùng nhiệt độ cơ thể của chính mình mang đến ấm áp cho thân thể lạnh như băng của Tôn Ngữ.
“Bình Nhi là ngươi phải không! Bình Nhi ngươi thật là ấm áp… Ta nhớ ngươi!” Cảm nhận được ấm áp hắn theo bản năng ôm thật chặt Trương Phong Dương, trên khuôn mặt sưng phù nghiêm trọng lại lộ ra vẻ mỉm cười nói.
Trương Phong Dương nghe thấy lời nói vô ý thức kia của Tôn Ngữ, nội tâm phiếm từng trận không vui muốn đẩy hắn ra .
“Không… Không được! Bình Nhi không được rời khỏi ta !” Tôn Ngữ nhắm mắt lại ôm cổ Trương Phong Dương, không ngừng ở trên người Trương Phong Dương cọ , hình như là đang tìm ấm áp, nhìn Tôn Ngữ hai tay run rẩy ôm mình vẻ mặt bất lực tựa như tiểu động vật.
Nghĩ thầm chỉ sợ lần này là lần đầu tiên người kia chủ động ôm mình, nhưng mà lại nghĩ mình là người khác,
“Bình Nhi ta rất sợ hãi… .”
“Ngoan không phải sợ… Ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ngươi” Trương Phong Dương cười khổ một chút, bất đắc dĩ vươn tay nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Tôn Ngữ tựa như trấn an trẻ con, mềm nhẹ dịu dàng nói.
Trương Phong Dương nhìn thấy Tôn Ngữ hô hấp càng ngày càng yếu, toàn thân toàn đổ mồ hôi lạnh cảm thấy càng ngày càng nghiêm trọng, nhìn Tôn Ngữ như vậy, Trương Phong Dương chân tay luống cuống , vội vàng lấy điện thoại di động ra.
” Uy! Là Phương Thần sao? Ngươi nhanh lên tới nhà của ta một chuyến! Nhanh lên!” Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ càng ngày càng nghiêm trọng, cảm nhận được Tôn Ngữ thống khổ, nội tâm sợ hãi run rẩy nói.
|