Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ
|
|
Q.1 - Chương 41: Ôn chuyện
Edit: Nhoktho
Beta: Lan Hương
Từ sau khi biết có trận đấu, Như Phong liền đặt tất cả tinh lực vào trận đấu. Đầu tiên là phải lên kế hoạch cho tốt cái đã.
Ba ngày sau, nhóm sư đệ và sư muội của nàng cũng tới, sau khi Như Phong biết được tin này thì không thể nào không phấn khích. Khó khăn lắm mới tới chờ hết buổi học giờ chỉ muốn chạy ào ra khỏi cổng trường.
“Như Phong, không được, bây giờ không phải là thời gian nghỉ, ngươi đi ra ngoài sẽ bị chịu phạt đấy. Ngươi nên chờ đến ngày nghỉ đi, còn có ba ngày nữa thôi mà.” Vân Thiên Trạch vội vàng ngăn lại.
“Không có chuyện gì đâu, ta bây giờ đã là học trưởng, ta chỉ cần nói là đi tìm học trưởng của Lạc Lâm viện bàn luận về trận đấu là được.” Như Phong đắc ý nhướng mày, đúng bộ dạng của tiểu nhân được toại ý nguyện.
Vân Thiên Trạch cười rộ lên: “Hóa ra ngươi muốn lợi dụng công làm việc riêng nha.”
“Nhiều chuyện, lúc nguy cấp thì phải dùng tới thủ đoạn chứ, có thể đạt mục đích là được rồi.” Như Phong vừa nói vừa chuẩn bị vài thứ, thật ra là lấy tiền ra để mang theo.
“Như Phong, ngươi thật nghèo đó.” Dục Tuyên thích thú khi nhìn vào túi tiền của Như Phong, bên trong chỉ có ít bạc vụn.
Như Phong trừng mắt: “Không lâu ta sẽ có tiền thôi.” Thật ra lúc Như Phong xuống núi, trong tay nãi có một nghìn hai bạc trắng do Hàn Sơn buôn bán kiếm được. Nhưng khi về nhà, nàng đã giao nó cho quản gia vì thấy gia đình có vẻ túng quẫn, chỉ có gia gia và cha mẹ không biết mà thôi.
Do vậy, lúc nàng đến học viện, trừ học phí ra thì chỉ còn lại mấy lượng bạc. [haizz, sao nữ chủ nghèo quá vậy]
“Hơn nữa, nếu ta có nhiều tiền thì các ngươi lại nghĩ gia gia của ta tham ô. Ta nghèo như vậy, đủ biết gia gia của ta chính là một vị quan thanh liêm.” Như Phong cầm lấy bạc vụn bỏ vào trong vạt áo.
“Như Phong, nếu như ngươi cần tiền thì hãy nói cho ta biết.” Trầm mặc mấy ngày, đột nhiên Dục Tước mở miệng nói.
Như Phong kinh hỉ nhìn hắn: “Tước ca ca, huynh rốt cục cũng nói chuyện rồi. Mấy ngày nay, huynh cứ buồn bực không nói, làm ta tưởng rằng huynh giận ta? Bây giờ thì tốt rồi.” Nói xong liền ôm chằm lấy Dục Tước. [á lợi dụng thời cơ ăn đậu hũ kìa]
“Ha ha, ta coi ngươi như đệ đệ của ta, làm sao ta có thể giận ngươi chứ?” Dục Tước cũng cười nói, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Dục Tuyên và Vân Thiên Trạch cùng nhìn nhau.
“Ta cũng muốn cùng Như Phong ra ngoài.” Vân Thiên Trạch đột nhiên nói.
“Ta cũng muốn.” Dục Tuyên cũng mở miệng theo.
Như Phong lắc đầu: “Không được, đi bàn luận mà sao có thể nhiều người như vậy, người khác sẽ nghi ngờ, nhiều nhất là một người thôi.”
Thế là rút quẻ, Dục Tuyên thắng, nhìn thấy vẻ đắc ý của hắn, Như Phong thật là buồn bực: “Tại sao mỗi lần chơi thì người thắng đều là ngươi.”
“Vì ta có máu đỏ đen.” Dục Tuyên nửa thật nửa giả.
Như Phong phất tay với hai người kia: “Chúng ta đi đây, khi trở về sẽ có quà cho các ngươi, nhớ đừng khóa cửa đó.”
Hai người còn lại nhìn nhau, trên trán mơ gân xanh mờ mờ. [nga nga, có dấm chua]
*****
Một đường thuận lợi xuống núi thẳng đến khách sạn mà sư đệ cùng sư muội đang ở.
“Được rồi, ngươi đi chơi đi, ta muốn cùng sư đệ và sư muội tâm sự, có ngươi không tiện.” [chẹp, sao ta thấy giống xua đuổi trẻ con quá]
“Tại sao? Ta muốn gặp sư đệ, sư muội của ngươi không được sao.” Dục Tuyên phản đối.
“Chúng ta đã một năm không gặp, ngươi đi làm gì chứ? Chờ sau khi chúng ta ôn chuyện rồi, ta sẽ sắp xếp cho ngươi gặp mặt.” Như Phong thành khẩn nhìn hắn.
“Được rồi.” Dục Tuyên đành chịu. [chậc, mất mặt nam nhi quá]
Như Phong vuốt quần áo rồi đi vào.
“Sư huynh, sư huynh, ở bên này.” Mới vừa vào tới cửa, Như Phong đã nghe thấy thấy thanh âm quen thuộc. Ngưng mắt nhìn lại đúng là Hàn Sơn và Túy Nguyệt.
Túy Nguyệt một thân tử y [áo tím], yên lặng ngồi đó, an tĩnh như trăng thu giữa đêm, dịu dàng say lòng người.
Hàn Sơn một thân bạch y, tính tình chính chắn hơn so với lúc trước, ung dung ngồi quan sát xung quanh.
“Ơ, tại sao chỉ có hai người các ngươi? Bọn họ đâu?” Như Phong vui vẻ đi tới, vén vạt áo lên ngồi xuống.
Hàn Sơn vui vẻ nhìn Như Phong: “Bọn họ còn chưa thành tài mà, làm sao có thể hạ sơn? Chờ một hai năm sau nữa.” Ngữ khí nghe có chút hả hê.
“Sư huynh, lâu rồi không gặp.” Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu của Túy Nguyệt phát ra.
“Ừ, lâu rồi không gặp, sư phụ có khỏe không?” Thanh âm Như Phong cũng mềm mại, sư muội vốn học y thuật, tính cách ôn nhu, làm việc mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng có tài y học trời cho.
“Tốt lắm.” Túy Nguyệt trả lời đơn giản.
“Túy Nguyệt, ngươi học y thành tài rồi. Chúc mừng, chúc mừng!!!!!” Như Phong cười nói.
“Không có.” Túy nguyệt lắc đầu: “Vì sư phụ nói với muội ở trong núi rất buồn, tốt hơn hết là xuống núi để mở mang thêm kiến thức.”
Hàn Sơn bên cạnh lanh mồm lanh miệng xen vào: “Thật ra, Tuý Nguyệt học không tệ đâu, có điều thiếu thực tế, nên sư phụ muốn cho nàng xuống núi cùng ta.”
“Vậy còn ngươi?” Như Phong cầm lấy chén đũa từ tay của tiểu nhị, gắp một hơi đồ ăn, gặp ăn uống thì nàng không bỏ qua cơ hội nào. [đồ tham ăn ]
Túy Nguyệt và Hàn Sơn thấy thế cũng vội vàng hỗ trợ gắp những món ưa thích cho Như Phong.
“Võ công của đệ cũng có thể tự bảo vệ mình rồi. Trên núi rất buồn chán, sư phụ liền cho ta xuống núi trước tiên.”
Như Phong gật đầu hài lòng: “Ha ha, các ngươi còn nhớ rõ món mà ta thích ăn, sẵn đây xin chúc mừng Hàn Sơn, ngươi luôn luôn chăm chỉ luyện võ, lại có năng khiếu.”
“Sư phụ nói huynh mới giỏi nhất.” Túy Nguyệt xen miệng nói vào.
“Làm sao không biết? Bốn người chúng ta cũng rất nhớ huynh. Nếu không phải sư phụ không cho phép, chúng ta cũng đã xuống núi sớm đi tìm huynh rồi, không có sư huynh ở trên núi, không có gì vui cả.” Hàn Sơn oán giận nói: “Sư phụ thật ra cũng nhớ huynh lắm đó. Huynh xuống núi rồi, hắn một ngày cũng không nói một lời nào, chúng ta lại không dám cùng người nói chuyện.”
Nói đến đây, trong mắt Tuý Nguyệt và Hàn Sơn ánh lên tia buồn bã.
Như Phong nhướng mi: “Các người làm ra vẻ mặt này để làm chi? Tính cách của sư phụ, các ngươi cũng không phải là không biết, hồi lâu nghẹn không ra một chữ là chuyện bình thường, vì ta hay ồn ào om xòm nên hắn mới cùng ta nói chuyện.”
“Sư huynh, huynh ồ ào om xòm?” Hàn Sơn nở nụ cười.
Không khí nhất thời buông lỏng.
“Nói đi, các ngươi gặp ta rồi, giờ dự định như thế nào.” Như Phong ăn uống no đủ mới hỏi nói.
“Chẳng lẽ sư huynh ngại chúng ta sao? Chúng ta không thể ở bên cạnh huynh sao?” Hàn Sơn ủ rũ ra mặt.
“Chẳng lẽ các ngươi muốn cùng ta dùi mài sử sách trong học viện sao?” Như Phong khó tin hỏi, sử sách? Thật là không có gì thú vị! Nếu không phải gia gia và phụ thân kiên trì ép buộc, còn gia nhập quân ngũ như tảng đá lớn đè trên đầu, thật sự Như Phong chẳng muốn đến học viện.
Hai người vội vàng lắc đầu: “Không không không, không thích, chúng ta vốn là người trong giang hồ, sử sách gì chứ? Không có gì thú vị.” Hàn Sơn vội vàng khoát tay.
“Bởi vậy mới nói.” Như Phong đã sớm ngờ tới.
“Sư huynh, hôm nay bọn đệ đi quanh thành Tương Châu, ngẫm lại thật ra nơi này không tệ, hơn nữa sư phụ nói huynh có lẽ cần bọn đệ hỗ trợ, nên giờ bọn đệ có ý định sinh sống ở nơi này cho tới khi nào huynh rời khỏi đây.” Hàn Sơn rất nghiêm túc nói.
Như Phong im lặng một hồi, ngẫm lại mới hỏi: “Vậy định làm gì dưới chân núi?”
“Cũng không có gì đáng ngại, đệ có ý định mở khách điếm ở thành Tương Châu, ta sẽ mời người có uy tín đến quản lý, mấy ngày nay đệ sẽ đi xem xét xung quanh.” Hàn Sơn nghiêm túc trả lời.
Như Phong gật đầu, Hàn Sơn luôn luôn có đầu óc làm ăn, lúc Như Phong mười bốn tuổi đã tự mình làm một đôi giày cao, vì Như Phong lúc ấy phòng ngừa mình sau này không cao sẽ bị lộ, thì ngay lúc đó, Hàn Sơn liền nhìn thấy có cơ hội kiếm tiền, đem giày xuống núi bán, kết quả không biết hắn làm như thế nào mà mang về được một trăm lượng bạc, làm cho mọi người bội phục hắn vô cùng.
Vì vậy, Như Phong cố ý bồi dưỡng kiến thức buôn bán cho hắn, truyền bá cho hắn một ít kiến thức ở hiện đại. Hàn Sơn học rất nhanh rồi áp dụng buôn bán tại nơi đó, chính như thế mà Như Phong mới có tiền đem về nhà.
Vì thế, hai người thảo luận lại một hồi, hẹn thời gian gặp mặt lần sau.
Không lâu khi đến giờ, Như Phong và Dục Tuyên cùng nhau trở về trước khi học viện đóng cửa.
Buổi tối, Như Phong nằm ở trên giường, suy nghĩ ngày mai, nhất định ngày mai phải qua Lạc Lâm viện tìm người .
|
Q.1 - Chương 42: Tìm người Edit : Stupid mermaid
Beta: Băng Huyết
Ngày thứ hai, Như Phong liền cùng Dục Tước đến Lạc Lâm viện đi tìm học trưởng của bọn họ.
“Tước ca ca, ngươi nói tại sao không phải hắn tới tìm ta, mà là ta đi tìm hắn đây?”. Lòng Như Phong đầy khó hiểu, mắt thấy thời gian chỉ còn lại 20 ngày nhưng đối phương cũng không cấp bách. Như Phong không vội là bởi vì chỉ lo chuyện sư đệ, sư muội của nàng. Vậy chẳng lẽ đối phương phải lo chuyện khác?
“Không biết, chúng ta đi xem một chút là được.” Dục Tước lại cười nói, vốn hôm nay Dục Tuyên muốn tới, chỉ là Như Phong nghĩ muốn nhân cơ hội cùng Dục Tước lấy lại cảm tình, cho nên liền đẩy Dục Tuyên sang nơi khác, điều này làm cho Dục Tuyên rất không vui, Như Phong cắt đất bồi thường một phen mới bằng lòng bỏ qua.
“Tước ca ca, không biết chúng ta có thể hay không nhìn thấy tiểu Ảnh?” Như Phong suy nghĩ một chút rồi hỏi, Ức Ảnh cũng là đệ tử của Lạc Lâm viện. Bất quá nếu xem tính cách hắn, phỏng chừng đối với trận đấu này sẽ không cảm thấy hứng thú, cho nên muốn gặp đến hắn. Uh, có chút khó khăn.
“Có lẽ là có thể, Lạc Lâm thư viện không phải là rất lớn, muốn tìm hắn cũng dễ dàng.” Dục Tước vỗ vỗ bả vai Như Phong an ủi nói,.
Lạc Lâm thư viện cùng Phong Hiền viện tương đối giống nhau, trung gian chỉ cách 1 sân rộng thật to, cho nên bọn họ chỉ tốn hơn mười phút liền đi tới cửa Lạc Lâm viện.
Thông báo thủ vệ của viện, xuất ra bài tử của Phong Hiền viện, bọn họ rốt cuộc có thể tiến vào.
“Không nghĩ tới bên này cũng nghiêm khắc như vậy, vậy mà người ta còn nói Lạc Lâm viện rất dễ dãi.” Như Phong cong lên miệng, đem bài tử thu vào trong lòng.
Dục Tước cười khẽ: “Chỉ là tương đối dễ dãi mà thôi, trên thực tế người của viện đều đã kiểm tra ra vào, vì an toàn của các học tử mà.”
Như Phong dù không cam lòng ,không muốn gật đầu đồng ý cũng không thể làm gì khác.
Như Phong cùng Dục Tước đi vào đoạn đường, cũng muốn một ít thềm đá mới thượng như nhân gia viện, dọc theo đường đi phong cảnh cùng Phong Hiền viện không sai biệt lắm, chính là không có nhiều như vậy phong thụ.[chắc là cây cổ thụ]
Phong Hiền viện hơn vài phần khéo léo tinh xảo, Lạc Lâm viện thì hơn vài phần mộc mạc.
Trên đường trải qua rất nhiều học tử, bọn họ cũng mặc y bào màu lam,chỉ có Như Phong cùng Dục Tước mặc bạch y, cho nên bọn họ tại trong đám người nổi bật, hấp dẫn rồi đông đảo tầm mắt.
Như Phong ngăn một người trẻ tuổi thoạt nhìn rất hòa thuận: “Huynh đài, ta là Phong học trưởng Phong Hiền viện Úy Trì Như Phong, có việc tìm quý học trưởng thương lượng chuyện. Xin hỏi ta có thể ở nơi nào tìm được hắn?”
Thái độ Như Phong bân bân hữu lễ, thành khẩn cực kỳ, nhưng mặt người trẻ tuổi lại thoáng cái đỏ, hắn lắp bắp mà trả lời: “… Huynh đài, học trưởng chúng ta… Chúng ta…” Nói còn chưa nói hết, liền nhanh như chớp mà chạy, rồi vừa chạy vừa quay đầu lại nói, “Ngươi hỏi người khác đi.”
Như Phong ngạc nhiên, nhìn Dục Tước, Dục Tước cũng kinh ngạc: “Vốn là nghe nói Lạc Lâm viện cùng Phong Hiền viện luôn luôn giao ác, nhưng là cũng không nghe nói qua loại tình huống này ha.”
Như Phong nháy nháy mi, nhìn người đi đường, đang định tìm một người khác tới hỏi, liền thấy được thanh âm Dung Ức Ảnh rồi.
“Mới vừa rồi có người nói cho ta biết, trong viện hai người Phong Hiền viện tới, mà một thấp một cao, người thấp hơn đăc biệt xinh đẹp, có vài người bị đôi mắt hắn vừa nhìn, trái tim liền luống cuống, cho nên ta nhân tiện có ý định qua đến xem, không nghĩ tới là các ngươi.” thanh âm Dung Ứcc Ảnh là thản nhiên, hỗn loạn châm chọc.[cái quái gì vậy?]
“Tiểu Ảnh, ngươi rốt cuộc tới, ha ha, ta còn tưởng rằng sẽ không nhìn thấy ngươi đây.” Như Phong thật cao hứng, “Ha ha, xem ra mị lực của ta thật là cường đại hả, hắc hắc…”
Thấy như Phong vừa lại chuẩn bị khoe khoang một phen, Dung Ức Ảnh vội vàng nói sang chuyện khác: “Ta mang bọn ngươi đi tìm học trưởng đi.” Nếu đợi cho Như Phong nói xong, chính hắn chịu không được rồi, tiểu tử này ngày thường là một bộ dáng đẹp, nên thường đắc ý. Hắn không phải phụ nữ, là nam nhân mà, bề ngoài xinh đẹp có ích lợi gì, năng lực mạnh mẽ mới là đứng đắn.
Như Phong không thể làm gì khác hơn là câm miệng rồi. Thật là, tại Phong Hiền viện, Như Phong bởi vì cùng mọi người quen nhau, cho nên bọn họ đối với mình cũng tùy tiện rồi. Bây giờ đến nơi đây, ánh mắt mọi người đối với mình như vậy, thoáng cái khiến cho trái tim Như Phong thỏa mãn rồi. [Nhoktho:xìiii…đồ sĩ diện hão ~~ Như Phong: Kệ ta, còn hơn ngươi, hừ ~~Nhoktho:ngươi… ngươi .. coi chừng ta cào chết ngươi ~~Như Phong: *vênh mặt* ngon lại đây]
Nói đến đây, Như Phong đối với mặt mình rất là hài lòng.
“Nông cạn!” Dung Ức Ảnh hừ lạnh một tiếng.
Như Phong bĩu môi: “Tiểu Ảnh, ngươi chính là không muốn ta cao hứng phải không?” Vừa nói vừalắc đầu, “Thật sự là một người tâm lý vặn vẹo, người vốn là nên ca ngợi ta, như vậy chúng ta mới có thể làm rất tốt được, mới có thể càng thêm vui sướng.”
“Được rồi, Như Phong, ngươi nhân tiện an tĩnh dùm đi.” Dục Tước thấy cước bộ Dung Ức Ảnh nhanh hơn rồi, vội vàng nhắc nhở Như Phong.
Như Phong giương mắt cẩn thận đánh giá rồi Dục Tước liếc mắt một cái: “Tước ca ca, kỳ thật ngươi tức giận cũng là rất tuấn tú, vốn là loại hình khiêm tốn quân tử, là đại biểu cho sự ôn nhu, là vương tử trong lòng nữ tử, là tình nhân trong mộng các cô gái chưa chồng…”
“Được rồi, Như Phong, ngươi đừng nói nữa.” Dục Tước vội vàng gọi dừng, bên tai đã đỏ gay.
“Ta còn chưa nói hết đây…” Như Phong kháng nghị nói.
“Tới rồi, đây là học trưởng của chúng ta!” Dung Ức Ảnh lạnh lùng mà nói. Như Phong vội vàng im miệng, ngưng mắt nhìn lại, học trưởng đứng ở lãnh đình trong nhìn bọn họ.[cái này convert nói là lạnh đình, ta không biết]
Học trưởng Lạc Lâm viện là một người trẻ tuổi, ước chừng hai mươi tuổi, tên là Cao Càng Tề, tướng mạo bình thường, nhưng lại lớn lên khổng võ hữu lực, Như Phong đứng ở trước mặt hắn quả thực tựa như tiểu bạch thỏ vô hại.
Như Phong nhìn ra một chút, hắn cao khoảng một thước chín, mặc trang phục xanh da trời, đây là giáo phục Lạc Lâm viện, đường nét cơ thể toàn thân hắn cũng hiển lộ ra.
Cùng y phục rộng Phong Hiền viện phiêu dật hoàn toàn bất đồng, Lạc Lâm viện chú ý chính là ngắn gọn hào phóng, mặc ở trên người cũng là có mùi khác.
Như Phong lúc này mới đánh giá quần áo Dung Ức Ảnh, nhìn đường nét, đường cong hắn rõ ràng, thân thủ chuẩn bị đi sờ sờ bộ ngực Dung Ức Ảnh, thở dài nói: “Tiểu Ảnh, của ngươi vóc người không sai mà, lồi có lõm có hả.”[Nhoktho:á á đồ sắc nữ, thả Ức Ảnh ca ca của ta ra~~Như Phong: Đừng nói với ta là ngươi không có ý định như ta nhé~~Nhoktho: Ờ thì..* lau nước miếng* ~~Ức Ảnh: ngươi lại đây thử xem ]
Dung Ức Ảnh thấy Như Phong sờ lén, hung hăng trừng mắt liếc Như Phong : “Nói chuyện của ngươi đi.”
Bên cạnh địa Dục Tước cũng đem tay Như Phong kéo lại: “Đừng động tay động chân.”
Cao Càng Tề xem như không có nhìn thấy này một màn này, trực tiếp nhìn Như Phong: “Úy Trì công tử, chúng ta bắt đầu nói đi.”
“Bảo ta Như Phong là được “, Như Phong sang sảng mà nói, “Ta trực tiếp gọi ngươi Càng Tề đi.”
Đối phương gật đầu.
|
Q.1 - Chương 43: Thương lượng
Edit : Stupid mermaid
Beta: Lan Hương
“Không biết ngươi đối với trận đấu lần này có ý kiến gì?” Ba người ngồi ở trên ghế đá dài, Dung Ức Ảnh cầm kiếm của hắn dựa vào cây cột lãnh đình, Như Phong mở miệng trước, cười hỏi.
“Không ý kiến, giống như trước kia là được.” Cao Càng Tề không cần nghĩ ngợi mà nói, cái này cũng đâu có gì, Phong Hiền viện cùng Lạc Lâm viện vốn là vẫn tích oán sâu đậm, cho nên mọi người đối với lần này, thắng lợi vốn là tình thế bắt buộc.
Như Phong thất vọng mà nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi sẽ không nghĩ muốn làm mới sao? Nếu cứ giống trước kia thì đâu có gì hay ?”
Cao Càng Tề kinh ngạc mà nhìn nàng: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”
Như Phong nhìn Dục Tước, Dục Tước vội vàng đem một quyển sổ trắng trong lòng đưa cho Cao Càng Tề.
Cao Càng Tề nghi hoặc mà tiếp nhận, sau khi lật xem một phen, rồi yên lặng nhìn Như Phong: “Này kế hoạch… Tốt lắm, nhưng là người của các viện đồng ý sao? Hơn nữa nếu như dựa theo kế hoạch này thật thì chúng ta sẽ phải chuẩn bị nhiều việc.”
“Chẳng lẽ Càng Tề cảm giác rất phiền toái sao? Đừng nói cái này gọi trận đấu, chúng ta tên đổi lại, gọi là ‘Hội thể thao’, tất cả viện ở Tương Châu thành cũng tới tham gia, càng nhiều người càng náo nhiệt, chơi đùa thật tốt hả!” Như Phong cười đến hai tròng mắt long lanh.
“Nhưng là, cái này có vài thứ ta không rõ?” Cao Càng Tề không biết là làm cho có lệ hay là cảm thấy hứng thú, tiện tay chỉ một danh từ.
Như Phong thăm dò vừa nhìn, cười nói: “Cái này đơn giản hả, thi đấu tiếp sức chính là chạy bộ.” Như Phong chỉ cho bọn họ một chút quy tắc cơ bản về thi đấu tiếp sức, lại còn nhấn mạnh nói, “Nhớ kỹ hả, không cho phép dùng khinh công, nếu không tất nhiên không thể chơi.”
Trong kế tiếp thời gian, Như Phong nhân tiện nói một ít quy tắc vận động, kỳ thật ý nghĩ Như Phong chính là đem một ít nội dung thêm vào, tỷ như nhảy cao, nhảy xa, nhảy sào, bơi lội, ném bóng, sau đó lại xin mời sáu viện khác ở Tương Châu thành cùng nhau tới tham gia, như vậy cũng có thể giảm bớt ân oán Phong Hiền viện cùng Lạc Lâm viện.
“Bất quá không biết bọn họ có chịu hay không tham gia?” Cao Càng Tề thoạt nhìn có điểm nóng lòng muốn thử.
“Tước ca ca, ngươi xem phải làm như thế nào?” Như Phong quay đầu nhìn Dục Tước.
Dục Tước vốn là an tĩnh mà ngồi ở một bên, bây giờ thấy Như Phong hỏi hắn, liền ôn nhu mà nói: “Hẳn là có thể, bây giờ mọi người coi khóa nghiệp [chắc là tốt nghiệp ~.~] cũng không trọng, hơn nữa hoạt động cũng ít, có thể thừa dịp này đại náo một hồi cũng là khá vui vẻ .”
“Nhưng mà, có lẽ bọn họ không chịu cùng chúng ta so tài thì sao đây?” Cao Càng Tề cau mày, mặt ngăm đen nghiêm túc, rất có uy nghiêm.
“Yên tâm đi, chúng ta đưa rất nhiều hoạt động mọi người có thể chơi đùa. Nói đến việc chơi đùa, có lẽ chúng ta có thể kém bọn họ đấy.” Như Phong cảm giác được đây không phải một cái gì vấn đề lớn, so với Phong Hiền viện cùng Lạc Lâm viện của bọn họ, nếu như bọn họ thua cũng sẽ không bị nói bọn họ, nhưng vạn nhất thắng đây?
“Được rồi, chúng ta trước hết cứ định như vậy, bất quá ta còn muốn thưa với sơn trưởng viện chúng ta một chút, nếu như sơn trưởng nói đồng ý, chúng ta lập tức đi tìm người viện khác.” Cao Càng Tề bình tĩnh lấy bản án.
Sau khi mọi người tách ra, Dục Tước nhìn Như Phong: “Như Phong, tại sao ngươi cười đến cao hứng như vậy?”
“Tước ca ca, ngươi có hay không cảm giác được tên Cao Càng Tề này có thể chơi đùa được?” Như Phong cười nói, tại trên trán hồng như có ánh sáng, mắt to có vẻ càng thêm linh động.
Dục Tước hoảng hốt một chút, mới trả lời: “Hảo chơi đùa? Có lẽ là không được, phụ thân hắn là kẻ làm việc dưới tay gia gia ngươi, nghe nói cũng là một vị rất có thực lực mới có thể làm thiếu tướng. Bất quá hôm nay nhìn hắn, mặc dù có điểm chất phác, nhưng ánh mắt chính trực, cả người trên dưới cũng lộ ra một cỗ khí dũng mãnh, sau này hẳn là một danh mãnh tướng. Hơn nữa…” Dục Tước ngừng lại, lẳng lặng mà nhìn Như Phong, “Hơn nữa nếu là người đầu tiên nhìn thấy ngươi, chung quy sẽ một ít phản ứng. Đại đa số mọi người là kinh diễm hoặc hoảng hốt một chút, nhưng hắn hoàn toàn không có, nhìn ngươi như là một người bình thường.”
Như Phong cười hắc hắc nói: “Vậy ta mới nói hắn là người đáng để chơi đùa, xem ra sau này không thể dùng… mỹ nhân kế đối với hắn rồi.”
“Chẳng lẽ mới vừa rồi ngươi là tại đối với hắn dùng mỹ nam kế sao?”
“Tước ca ca, nguyên lai ngươi cũng sẽ cùng ta vui đùa hả?” Như Phong cười to, hai người hai người đuổi nhau trên đường, vì vậy rất mau trở về đến viện. [Chỗ này ta không hiểu gì hết, ai đã đọc convert mà hỉu rồi thì chỉ cho ta với TT^TT]
Ngày thứ hai, Cao Càng Tề đến tìm Như Phong, bọn họ tìm thời gian một ngày, đem nói cho các viện biết, bởi vì thời gian chỉ lại còn lại hai mươi bốn ngày thôi, cho nên tất cả mọi người vội vàng tiến hành chọn lựa bên trong, hoặc là đem quy tắc thể thao chuẩn bị đầy đủ.
“Như Phong, nghe nói trận đấu năm nay cùng lúc trước bất đồng?” Mạ Côn đột nhiên tới gặp Như Phong, kinh ngạc hỏi.
Như Phong gật đầu: “Giám viện đại nhân, đệ tử lúc trước không phải đã đem kế hoạch đưa cho ngài nhìn sao? Lúc ấy ngài cũng không phản đối mà?” Trong lòng Như Phong có điểm không yên, bây giờ tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị rồi, hắn trở lại gọi dừng. Như vậy không phải có chủ tâm làm khó mình sao?
“Ha ha, đừng khẩn trương.” Mạ Côn hòa ái mà mỉm cười nói, “Ta chỉ vốn là hỏi một chút, hình như sơn trưởng đối với chuyện này cố gắng cảm thấy hứng thú, cho nên ta tới hỏi một chút thôi, bây giờ chuẩn bị được thế nào rồi?”
Như Phong thở dài một hơi: “Thời gian vốn là rất ít, nhưng chúng ta bây giờ đã bắt đầu bắt tay vào làm khâu chuẩn bị rồi, chỉ là có chút chuyện có thể muốn ngài hỗ trợ.”
Mạ Côn gật đầu: “Có cái gì muốn hỗ trợ cứ việc tới tìm ta. Được rồi, ngươi cảm giác được lần này cơ hội thắng của viện chúng ta có bao nhiêu?”
Như Phong âm thầm bĩu môi, nói đi nói lại cũng là sợ mất thể diện viện chúng ta.
“Giám viện đại nhân, chỉ cần các học tử cố gắng hết sức thôi, đệ tử nghĩ muốn thắng hẳn là có nhiều cơ hội .”
“Uh uh, vậy ta an tâm, ta rất xem trọng các ngươi. Chỉ là nhiều năm như vậy rồi, chúng ta cũng không có cùng viện khác đấu qua, lần này xem ra hội rất náo nhiệt. Trong hai ngày này, ngươi phải đi tìm sơn trưởng đi, ngươi lên làm trai trưởng đã lâu như vậy, cũng nên nhận thức một chút sơn trưởng chứ.”
Như Phong nhãn tình [con mắt] sáng lên, vội vàng cúi đầu chắp tay nói: “Vâng, đệ tử nhớ kỹ.” Trong lòng mừng thầm, nhưng hay là nghi hoặc, nọ vậy sơn trưởng như thế nào sớm đã trở về? Bất quá này không liên quan chuyện của mình, chỉ cần có thể cùng hắn tiếp xúc gần gũi là tốt rồi. [nhoktho: Đồ hám zai~~~ Như Phong: Lạy cô, cô đừng nói là cô không có như tôi nhé~~~nhoktho: ờ thì….*cứng họng*]
Vừa xuất môn liền nhìn thấy phó sơn trưởng, lão nhân kia một tay nâng lấy Như Phong muốn hành lễ, kêu lên: “Hảo a, Uý Trì Như Phong, hai ngày nay ngươi đã làm gì vậy? Ta giảng cũng dám không đi, xem ta làm sao mà không chỉnh chết ngươi!” Vừa nói vừa cầm sách ở tay phải nhân tiện hướng lên đầu Như Phong mà đánh.
“Phu tử, ta là có việc muốn làm mới đi ra ngoài, chứ không phải cố ý không đi.” Như Phong vội vàng tránh né cuốn sách, cũng không dám dùng sức, dù sao lão nhân này cũng không võ.
“Chẳng lẽ ta giảng không tốt sao? Tại sao muốn chạy trốn ta giảng mà không trốn sư phụ khác?”
Nghe thế, phu tử vốn vẫn an phận trong phòng cũng nhô đầu ra, mặt đầy hắc tuyến mà nhìn bọn họ.
|
Q.1 - Chương 44: Sơn Trưởng
Edit : Stupid mermaid
Beta: Lan Hương
Như Phong nhìn lão đầu chu chu miệng, ý bảo hắn xem tình huống một chút, không nghĩ tới lão đầu nhìn Như Phong rồi nói: “Ngươi trở về đi, lần sau sẽ lại tìm ngươi.”
Như Phong gật đầu, nhất nhất hướng phu tử kia nói chuyện, lúc sau mới rời đi.
Một hồi đến phòng, Như Phong liền nhào lên giường, liều mạng mà đấm đánh gối. Dục Tuyên một bên đang viết, kinh ngạc mà nhìn nàng: “Như Phong, ngươi bị cái gì mà hưng phấn thế?”
Như Phong đắc ý ngẩng đầu lên, cười nói: “Không có việc gì, chỉ là ta chuẩn bị đi gặp sơn trưởng.” Lần này sẽ được chứng kiến chân diện mục của mỹ nam.
“Có cần cao hứng như vậy sao? Nói thật ra đi, Như Phong, ngươi có phải hay không… Có phải hay không có cái sở thích lạ?” Dục Tuyên hoài nghi mà nhìn Như Phong.
Như Phong bĩu môi, dụi đầu vào trong chăn mền thơm mát nhuyễn, buồn bực lớn tiếng đáp: “Ta thích mỹ nam!”
“Xong rồi, xong hết rồi, thật sự xong hết rồi.” Dục Tuyên đem bút buông, đi tới đi lui trong phòng.
Như Phong rốt cục ngồi dậy, hồ nghi mà nhìn hắn: “Hết cái gì?”
Dục Tuyên ngừng lại, nhìn thoáng qua Như Phong, trong lòng càng thêm khổ sở, nhìn bộ dáng Như Phong bây giờ, sợi tóc đen có chút tán loạn, mắt to tròn tròn vô tội mà nhìn mình, ngạch gian địa hồng chí trang điểm tại tuyết trắng địa trên trán, cho hắn tăng thêm vài phần kiều mỵ của nữ nhi. Như Phong bình thường vốn cũng đã đủ đẹp rồi, bây giờ còn như vậy, càng lại đẹp kinh người! [ Nhok tho: Nàng câu dẫn soái ca của ta aaaaa~~~ Dục Tuyên: *đá* Ai là soái ca của ngươi hả??? ]
Dục Tuyên nghĩ như vậy, trong lòng lại càng sầu khổ, mấy ngày nay hắn xem vẻ mặt ca ca đã kì lạ rồi, rõ ràng là đã phải lòng Như Phong mất rồi. [ Đoạn này ta không rõ lắm , nguyên văn là: “rõ ràng là đúng Như Phong thượng rồi trái tim địa bộ dáng”], bây giờ thử dò xét Như Phong thêm một lần, nhân tiện phát hiện Như Phong cũng thích mỹ nam, như vậy vạn nhất hai người bọn họ trở thành sự thật…(Băng nhi: ah… ta cũng thích mỹ nam nữa… *nhỏ dãi* ~~~nhoktho: *đá* đừng ngồi mơ màng nữa, đồ sắc nữ)
Dục Tuyên nghĩ tới đây liền cau mày, nhưng đồng thời trong lòng lại có cảm giác nói không rõ. [Nhoktho: Có dấm chua]
Như Phong mở to hai mắt nhìn Dục Tuyên, bật cười: “Ha ha, Dục Tuyên, vẻ mặt của ngươi rất giống người bị ma ám nha.”
Dục Tuyên cùng Như Phong trên giường, cầm bờ vai của nàng, muốn nói điều gì, nhưng khi hắn chạm được dưới vùng bả vai Như Phong lại có vài phần hoài nghi, nhìn vào hai mắt Như Phong, rồi lại hồ nghi mà nhìn mình, dưới tình thế cấp bách vội nói: ” Bả vai của ngươi mềm như vậy, không giống cứng như chúng ta.”
Như Phong mân mê miệng, không hài lòng mà trả lời: “Người bất đồng người, các ngươi là kẻ cơ bắp, nhìn liền cảm thấy ác tâm, như ta thế này mới hảo hả, thoạt nhìn có điểm thư sinh. Tại ngươi không biết đấy thôi, bây giờ nữ nhân cũng thích loại thân hình này mà.”
Dục Tuyên cũng không nghĩ nhiều, bỏ Như Phong ra, thở dài một hơi, rồi không nói cái gì nữa.
Như Phong cục cục nông rồi một câu không thể hiểu nổi, nhân tiện đứng dậy chỉnh trang lại tóc của mình.
Sau khi chuẩn bị chỉnh tề, Như Phong liền vô cùng cao hứng mà một mình hướng sân sơn trưởng chạy.
Sân bọn Như Phong ở bên phải cửa viện, sân sơn trưởng ở bên trái cửa viện, muốn đi gặp sơn trưởng phải tới cửa rẽ trái, rồi lại đi qua một con đường nhỏ u tĩnh.
Đường nhỏ này, trên mặt đất chính là màu xanh của đá bản, chỉ có thể sắc mặt hạ hai người song song hành tẩu, Như Phong nhìn, phát hiện ven đường có vài bụi cỏ hoang mọc lên, thoáng che dấu đường nhỏ, nhưng lờ mờ có thể nhìn ra những hình cực kỳ công phu, tại nơi rẽ, còn có cẩm thạch, hoa văn cẩm thạch sắc sảo tỉ mĩ, không giống tục vật.[nguyên văn là đá đọa]
Đoạn đường Như Phong đi là phân hoa phất liễu[~.~], ngẫu nhiên ngẩng đầu hoàn vọng bốn phía, ngửi được trong mũi chính là mùi cỏ cây thơm ngát, không nhịn được càng chạy tâm tình lại càng tốt [Nhoktho: Hừ, gặp mỹ nam đương nhiên là tâm tình phải tốt rồi, sắc nữ mà ]. Cho tới bây giờ Như Phong vẫn không nghĩ tới, phong cảnh bên này lại tốt như vậy, thanh sơn hoàn thủy, điểu ngữ hoa hương, đoạn đường đi tới, bừng tỉnh vào trong 1 bức tranh , cảnh tùy theo bước đi, làm cho nàng kinh khen [chắc là kinh ngạc khen ngợi] không thôi, phảng phất lại nhớ tới chỗ ở của sư phụ.
Vừa lại quanh quẩn qua một người khom, một bức cảnh đẹp bỗng nhiên đập vào mắt liền.
Chỉ thấy phía trước có một tòa đình viện khéo léo, tường hồng ngói đen, mặc cho thanh đằng bò mãn tường, chung quanh đình viện hoa dại nở rộ, các loại nhan sắc tranh kỳ đấu nghiên, bên trong mơ hồ có tỏa khói, đang từ trong viện tỏa ra làm cho cảnh đẹp trước mắt thêm vài phần nhân khí.
Như Phong ngây ngốc sửng sờ, cảnh đẹp này thật sự là rất quen thuộc rồi, lại có bảy phần như chỗ ở sư phụ! Lúc này, Như Phong mới nghe được rồi một tiếng đàn êm tai, như có như không, rồi lại làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn đi theo, đi nghe một cách rõ ràng.
Nghĩ vậy, Như Phong liền cao hứng, vội vàng đi qua gõ cửa, cánh cửa bằng đằng điều trong núi kết lại, mỗi cây đều là khoảng ngón tay cái, có màu xanh, xuyên thấu qua đằng điều, có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh bên trong cánh cửa, nhưng lại không đúng, ở chỗ này, tiếng đàn nghe được càng thêm rõ ràng rồi, Như Phong mặc dù vốn là một người mù âm nhạc, nhưng rất thích nghe người khác đánh đàn hoặc thổi tiêu ….
Khi Như Phong nghe liền biết tiếng đàn này là cực phẩm, có thể khiến cho người nghe không khỏi đáp lại, nghe chi vong tục!
Rất nhanh, cánh cửa mở ra, một hắc y nam tử ước chừng ít hơn hai mươi tuổi tuổi, tướng mạo thanh tú, vóc người cùng Như Phong không sai biệt lắm, nhưng lại nhìn không ra tâm tình trong mắt, chỉ thấy hắn rất có lễ phép mà nói: “Như Phong công tử, xin theo ta đi.”
Như Phong kinh ngạc, vừa đi theo hắn phía sau, vừa hỏi: “Ngươi như thế nào biết là ta đến?”
Nam tử kia cũng không đáp lời, chỉ là buồn bực đầu đi tới, vì vậy Như Phong cũng không muối hỏi thêm.
Như Phong đi theo hắn xuyên qua hai cây trúc rậm rạp khom lưng mọc nối nhau mà thành cổng vòm, nhân tiện nhìn thấy một lãnh đình, lãnh đình nhưng là xây tại chỗ cao, một mặt có chỗ dựa, phía dưới vốn là vững vàng Thạch chuyên, trên đình có một người, chung quanh đình đủ loại rồi kỳ hoa dị thảo.
Làm cho Như Phong kinh ngạc nhất chính là, trên lãnh đình lưu lại vài khe hở, rồi bên trong chảy ra một dòng nước trong suốt, nơi nước chảy xuống là một trì tử có đường kính hai thước, mặt nước trì tử có vài đóa hoa sen màu trắng, màu xanh biếc lá sen thản nhiên mà tại mặt nước nổi lơ lửng. Người tạo thác nước đúng là một người giỏi!
Như Phong lại tập trung nhìn vào, nguyên lai trong lãnh đình đúng là có một người đang khảy đàn.
Vẫn đang là một thân trường sam trắng thuần, tóc đen dài bó thành một bó, có một ít tóc được búi lên phía sau, Như Phong nhìn hắn, ngũ quan hoàn mỹ, thử đem một người mỹ nam tử tiêu chuẩn đến xem, ngươi căn bản là chọn không ra nơi nào của hắn là không tốt, khí chất hắn lạnh lùng trong đó còn mang theo vẻ trác tuyệt. Giờ phút này chuyên chú đánh đàn nhưng hắn lạnh lùng, mâu thuẫn mà có vài phần kích động điên cuồng.[Nhoktho: chị tả nghe ghê quá mà không bít sửa làm sao]
Như Phong cùng hắc y nam tử đứng yên chỉ chốc lát, tiếng đàn cũng từ từ dừng lại, cuối cùng âm thanh nhỏ dần rồi trở nên yên tĩnh.
“Ngươi đã đến rồi?” Một thanh âm từ chỗ cao truyền đến, như ngọc thạch tấn công, động lòng người cực kỳ.
|
Q.1 - Chương 45: Ở chung
Edit : Stupid mermaid
Beta: Lan Hương
“Sơn trưởng?” Như Phong gọi một tiếng.
“Lên đây đi.” Mỹ nam cũng không nhìn Như Phong, chỉ là hai tay vẫn đặt ở cầm sắc, nhẹ nhàng mà gảy cầm huyền. Thần thái có chút nhàn nhã, ánh mắt cũng rất lãnh đạm.
Như Phong lơ đểnh, trực tiếp đi lên tấm ván gỗ được dùng làm thang lầu, chỉ chốc lát sau liền đi tới bên người mỹ nam.
Như Phong đứng bên cạnh một hồi, nhìn thấy cầm làm bằng bạch ngọc, rồi ngây ngốc một hồi lâu, mới vừa ngồi xuống cái bàn ghế làm bằng đá, một tay chống cằm, tay khác lại gõ nhẹ lên mặt bàn, hai tròng mắt chuyên chú mà nhìn chằm chằm mỹ nam.
“Ngươi nhìn cái gì?” Tiếng nói đầy nam tính vang lên.
Như Phong nghe thấy chỉ muốn say, trả lời: “Nhìn ngươi.”
Sau một lúc lâu, hắn mới nói: “Ta có cái gì đẹp để nhìn? Đây là biểu hiện ngươi đối với sơn trưởng sao?”
“Ngươi đẹp như vậy, ta tại sao không thể nhìn? Hơn nữa ngươi chỉ là sơn trưởng viện mà thôi, lại vừakhông dạy qua ta.” Ngữ khí Như Phong có chút là cây ngay không sợ chết đúng.
“Cưỡng từ đoạt lý.”[~.~]
“Ngươi cũng như vậy thôi.”(Băng nhi: ủa ! ta tưởng tỷ với ai cũng vô sỉ như vậy mà….. Phong tỷ: *lườm* câm!…..Băng nhi: *le lưỡi* *bỏ chạy* Nhoktho:Có tật giật mình)
… …
“Sơn trưởng, thật nhàm chán a, bất quá cảnh vật nơi này thật sự là có một loại ý cảnh đặc biệt, tại sao ta bây giờ mới phát hiện nơi này đẹp như vậy đây?”
“Nơi này không phải ai cũng có thể vào.”
“Có ý gì?” Như Phong kinh ngạc hỏi.
Trầm mặc, chỉ có tiếng tiếng đàn tuyền bàn đinh đông rõ ràng mà đứt quãng vang lên.
“Sơn trưởng, ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã có hôn sự hay chưa?” Một lát sau, Như Phong không chịu nổi rồi, hắc y nam tử khi nãy đã đi rồi, cho nên nàng ngay cả một đối tượng nói chuyện cũng không có.”
… …
“Được rồi, nếu ngươi không nói thì ta gọi ngươi mỹ nam nha, nói thật ra, lúc đầu ta nghĩ là gặp được ngươi mới vào Phong Hiền viện.”
” Mộc Vấn Trần.”
” Tên kỳ quái, vậy ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi đây? Tuổi còn trẻ như vậy mà đã lên chức sơn trưởng, ban đầu ta tưởng rằng đều là lão nhân mới được làm, nhưng bây giờ nhìn ngươi tuổi còn trẻ như vậy, cho nên ta cho rằng ngươi nhất định rất có khả năng. Được rồi, ngươi có phải chưa tới hai mươi?”
Tiếng đàn nhất thời trở nên chói tai.
Như Phong bất vi sở động, tiếp tục nói: “Đừng nói cho ta, ngươi so với ta nhỏ hơn, ta sẽ tự ti ah.”
Tiếng đàn đột nhiên vừa lại thong thả rồi.
Như Phong mặc niệm tên của hắn, một lát sau mới lo lắng mà ngâm nói: “Hệ trước cửa liễu ảnh lan thuyền, khói mãn ngâm thoa, gió dạng nhàn câu. Thạch thượng Vân Sinh, sơn gian thụ lão, kiều ngoại hà nhận được. Chơi đùa sử sách cúi đầu khoanh tay, hỏi hồng trần giam khẩu quay đầu lại. Túy nguyệt lo lắng, sấu Thạch hưu hưu, thủy nhưng đào tình, hoa nhưng tan ra sầu.”[~.~ ta ngất aa]
Tiếng đàn biến mất, Như Phong nắm chắc cơ hội, nói: “Tên của ngươi có phải hay không xuất phát từ câu này? ‘hỏi hồng trần giam khẩu quay đầu lại ‘.”
Mộc Vấn Trần đứng lên, đứng mà đón gió, tay áo phiên bay, vĩ ngạn vóc người cao hơn Như Phong một cái đầu.
“Có hay không người ta nói qua ngươi rất quát táo?”
Như Phong thành thật gật đầu: “Có hả, sư phụ ta.”
Mộc Vấn Trần xoay người xuống lầu, Như Phong cũng đi theo hắn bên người, líu ríu mà nói: “Ngươi luôn như vậy trầm mặc, sau này bộ mặt sẽ cương hóa, như vậy cho dù ngươi muốn đẹp hay là hổ thẹn. Bất quá nói lại, chờ lúc chúng ta tuổi già, trên mặt ngươi không có nếp nhăn, hay là ngọc điêu giống nhau, mà ta thích cười như vậy, khẳng định là vẻ mặt có nếp nhăn rồi.” Như Phong thở dài một hơi, lắc đầu, tự động mà cũng đi theo xuống.
Đây là hé ra gậy trúc làm 4 cái chân bàn, ngay cả cái ghế bọn họ ngồi cũng là được làm từ gậy trúc mà thành, mơ hồ lộ ra một cỗ mùi thơm ngát.
Ở trong đình viện, Như Phong cùng Mộc Vấn Trần ngồi đối diện.
Đợi một hồi, nhân tiện phát hiện hắc y nam tử bưng đồ vật đi ra, Như Phong vừa nhìn, nước miếng nhất thời chảy ra.
Rõ ràng sao Tiểu Bạch thức ăn, xanh biếc sắc lá cây, thoạt nhìn xanh biếc ướt át, rất nhẹ nhàng khoan khoái, còn có trúc duẩn, thịt gà trắng noãn [Tưởng tượng anh hắc y mà bưng đồ ăn sao ta thấy mất phong độ quá]… Chỉ là thức ăn nhà bình thường, nhưng là sắc hương vị câu toàn bộ, làm cho người ta thèm thuồng ba thước.
“Di, ta như thế nào không có đũa?” Như Phong chớp hai tròng mắt nhìn Mộc Vấn Trần.
Nọ vậy hắc y nam tử đợi một hồi, mới xoay người quay về ốc đi lấy rồi một đôi bát đũa đưa cho Như Phong.
Như Phong cảm kích mà đối với hắn cười: “Cám ơn hắc y đại ca.”
Hắc y nhân tựa hồ cương một chút, sau đó hắn mới đi theo ngồi xuống, giúp Mộc Vấn Trần xới một chén cơm trước rồi sau đó mới xới cho mình. Như Phong cũng không có ý định muốn người khác là giúp, cho nên hắn tự mình cũng rất cần mẫn mà đem cơm bới.
Thấy Mộc Vấn Trần bắt đầu giơ đũa, Như Phong cũng vội vàng theo vào, mặc dù tướng ăn Như Phong không gọi thô tục, nhưng là tuyệt đối không phải ưu nhã, bởi vì của nàng tướng ăn lộ ra một cỗ “Tàn nhẫn kính” .[~.0]
Đến sao cùng, Mộc Vấn Trần cùng hắc y nam tử cũng dừng lại, nhìn Như Phong một người ở nơi nào “Biểu diễn” .
Như Phong cũng gấp thức ăn liên tục, sau đó mới vỗ vỗ bụng, cảm kích mà nhìn hắc y nam tử: “Hắc y đại ca, ngươi làm thức ăn thật là ăn quá ngon rồi! Ngươi trước kia có phải là đầu bếp không? Trời ạ, trời biết ta Uý Trì Như Phong có bao nhiêu lâu không có ăn qua thức ăn ngon miệng như vậy, yên tâm, ta sau này sẽ báo đáp ngươi.”
Hắc y nam tử khóe miệng co quắp rồi hạ, nhưng hay là không nói cái gì, chỉ là trầm mặc mà đem đống chén đĩa hỗn độn trên bàn thu thập sạch sẽ.
Như Phong nhìn chăm chú rồi hắc y nam tử nửa ngày, mới quay đầu lại nhìn Mộc Vấn Trần.
Mộc Vấn Trần cũng nhìn nửa ngày, mới móc ra khăn tay đưa cho nàng, hai tròng mắt nhìn chằm chằm môi Như Phong.
Như Phong hiểu ý, tiếp nhận rồi nhân tiện hướng ngoài miệng lau, sau đó không chút khách khí mà đem khăn tay nhét vào trong lòng, trong miệng còn khen nói: “Thật sự là mùi thơm như lan, giống như chủ nhân nó.”
Mặt bạch ngọc của Mộc Vấn Trần nhất thời cương một chút, có chút đỏ mặt, cũng không biết là vì cái gì?
“Sơn trưởng, ta nhờ ngươi một việc, ngươi có thể hay không đem trù tử [đầu bếp] viện thay đổi? Ngươi không biết trù tử của viện làm thức ăn quả thực không chịu nổi, nếu không phải không có cái gì ăn được, ta sẽ không vứt hắn đi ngay. Ngươi xem, ta sở dĩ gầy như vậy, lùn như vậy, đều là do thức ăn làm hại, phải biết rằng ta là đang ở tuổi phát triển a, bây giờ không bổ sung dinh dưỡng, sau này ta sẽ phát triển bất thường.”
Mộc Vấn Trần nhìn chăm chú nàng nửa ngày, mới phun ra một câu: “Ngươi trở về đi thôi.”
Như Phong xem sắc trời một chút, gật đầu: “Ta trở về đây, ngày mai trở lại gặp ngươi.”
Vừa đi đoạn đường vừa huýt tiểu khúc, ngũ âm không được đầy đủ.
Cuộc sống kế tiếp, Như Phong ban ngày liền chuẩn bị chuyện hội thể thao, buổi tối cũng đến cọ xát cơm, sau khi Phong có một lần cầm gà hoa đến hiếu kính hắc y đại ca Mộc Đồng, Mộc Đồng sẽ không có đối với Như Phong lãnh đạm như vậy, nhưng hay là không để ý.
Như Phong lắc đầu, thật sự là có nhiều chủ nhân liền có nhiều người hầu.
Dục Tuyên cùng Dục Tước biết chuyện của Như Phong cũng rất kinh ngạc, hai người nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó đại đa số đều là Như Phong một mình lẩm bẩm. Hai người sống chết mà nhìn chằm chằm Như Phong.
“Các ngươi muốn làm ma sao?” Tiểu sinh Như Phong hơi sợ mà nắm chắc vạt áo mình .
Dục Tuyên một tay gõ bàn: “Nghĩ muốn cái gì đây?”
“Được rồi, ngươi cảm giác được sơn trưởng như thế nào?” Dục Tước giống như mạn bất kinh tâm mà hỏi thăm.
Như Phong suy nghĩ một hồi mới trả lời: “Nếu như nói Dung Ức Ảnh vốn là phẫn thế giới đố kị tục lãnh đạm, như vậy Mộc Vấn Trần chính là cùng sinh câu tới lạnh nhạt, ở trong lòng hắn, tựa hồ rất nhiều đồ vật cũng không xem tại trong mắt, rất nhiều đồ vật cũng không sẽ khiến cho hắn phản ứng.”
Dục Tước cùng Dục Tuyên im lặng, thật lâu không nói gì.
|