Người Thừa Kế Của Gia Tộc Sát Thủ
|
|
Là hắn, Thần Công Liên! Chỗ ngồi của hắn là của Bắc quốc!
"Ngươi cũng nhận biết thái tử Bắc quốc?" Giọng nói trầm thấp truyền tới, nhưng giọng nói này lại để lộ ra chút giận hờn.
Thần Công Liên nhìn về phía Bạch Băng nở nụ cười, trong đó thoáng qua có chút ý đồ .
"Gặp qua vài lần" Bạch Băng nhíu mày, thái tử Bắc quốc? Thần Công Liên chính là thái tử Bắc quốc?
Sáu năm trước hắn đã bắt đầu xâm nhập vào Xích Nguyệt, vậy có lẽ sẽ có rất nhiều chuyện có liên quan tới hắn, nhưng dù vậy cũng không vấn đề gì, vì dựa vào vị trí của biên giới hai nước thì nàng muốn xem xem cái nam nhân này tới cùng là có tính toán gì.
Tư Đặc Nhĩ ngồi ở trên ghế, bày ra tư thế cao ngạo nhìn qua những người bên cạnh, mái tóc dài màu vàng kim không gió mà bay .
Ngả Lệ Toa trợn tròn đôi mắt màu vàng lấp lánh, càng thêm mê người. Nỗi nhục nhã như vậy, bảo nàng làm sao có thể nuốt trôi được.
"Đánh thì đánh, hôm nay nếu bản công chúa thắng thì người nam nhân này sẽ thuộc về bản công chúa" Cho ngươi hung hẵn thì sao chứ, chỉ cần đoạt được người nam nhân này thì xem ngươi còn kiêu ngạo được nữa không.
Các đại thần vừa mới kịp hồi hồn, nghe thấy vậy thì thiếu chút nữa lại té xuống bàn. Hiện tại là tình huống gì ạ, hải ngoại công chúa cũng dám lấy Lục vương gia ra làm tiền đặt cược, chắc là không muốn sống nữa rồi!
Lấy Triệt làm tiền đặt cược? Mặt mày Bạch Băng trầm xuống, nàng sẽ không thua, nhưng nếu đem Triệt ra làm tiền cược thì nàng cực kỳ không thích.
"Đi thôi, đừng để thua mất ta" Xích Liên Triệt nở nụ cười rực rỡ, khiến mọi người đều hoảng sợ, cứ như vậy đủn đẩy nhau ngươi một câu ta một câu, làm mọi người đang ở giữa sân cũng phải sững sờ.
Nghe vậy thì Bạch Băng ngẩng đầu, nàng làm sao có thể thua mất hắn được.
Đưa mắt liếc nhìn Ngả Lệ Toa đang dương dương đắc ý, trong mắt nổi lên ánh sáng khát máu, dám cùng nàng cướp người, nàng sẽ để cho nàng ta biết cái gì là có thể động chạm và cái gì là không thể!
Ngả Lệ Toa cũng nâng mắt nhìn về hướng Bạch Băng thị uy.
Quân chủ của ba nước đều chờ đợi sự tình chuẩn bị xảy ra, một tiết mục hay như vậy sao có thể bỏ lỡ được. Công chúa hải ngoại cùng với băng sơn mỹ nhân thi tài, tiền đặt cược là Lục vương gia, chuyện ngàn năm có một này làm sao có thể không hứng thú được.
Bọn quan viên cũng châu đầu ghé tai bàn luận liên tục không ngừng, một hồi yến hội lại trở thành tình trạng này, thật khiến cho người ta không thể tưởng tượng ra nổi.
Tất cả ngự hoa viên đều im lặng một cách quỷ dị, Xích Liên Hoàng cùng với Đông quý phi cũng liếc nhau một cái, đều hiểu rõ ý tứ trong mắt nhau, Triệt quả thật đã thay đổi rồi!
"Bản công chúa sẽ khiến cho ngươi phải hối hận vì đã đắc tội với ta" ánh mắt của Ngả Lệ Toa trở nên điên cuồng.
|
Bạch Băng thì vẫn vẻ mặt lạnh lùng: "Lời này nên là ta nói mới đúng"
Trong tay Ngả Lệ Toa đột nhiên xuất hiện một thanh vũ khí giống như xương tỳ bà, thân hình hơi động quanh thân đã hiện ra một luồng đấu khí màu nâu.
Màu nâu? Nhìn thấy vậy thì mọi người không khỏi trừng to mắt, khí tức màu nâu? trước giờ bọn họ đều chưa từng gặp qua, nên cũng không biết rõ uy lực thế nào.
Theo đấu khí màu nâu bay lên, tỳ bà trong tay Ngả Lệ Toa dần dần tỏa ra hào quang.
Bạch Băng nhìn binh khí trong tay nàng ta, cùng với khí tức màu nâu vây quanh thân thể ấy thì cảm thấy thật vớ vẩn. Công phu như vậy mà cũng dám tỷ thí với nàng, chẳng phải là trở thành trò cười rồi sao.
Thân hình dừng lại, trường kiếm xuất hiện trên tay phải, tay trái ngưng tụ đấu khí. Tất cả trở nên mờ ảo, chỉ thấy một luồng sương mù màu trắng, dần dần mảnh sương mù bay lên, chỉ trong nháy mắt liền chuyển động toàn bộ rồi chui vào bên trong thanh kiếm trước mặt. Mọi người chỉ thấy một thanh kiếm sắc bén giường như đang hấp thu hết luồng khí trắng kia.
Tay phải Bạch Băng chuyển động, trường kiếm hiện lên và bay múa như những cánh hoa, rồi theo từng làn khí tức mà lao đến trước mặt Ngã Lệ Toa, sau đó là 'ầm' một tiếng đem Ngã Lệ Toa vậy lại ở bên trong.
Trường kiếm dài như những cành mận mang theo đầy gai góc, chỉ cần xiết chặt thì sẽ đem Ngã Lệ Toa đâm nát thành rất nhiều lỗ thủng.
"Hoàng tử, người xem có muốn hay không........" Thị vệ thân cận của Tư Đặc Nhĩ là Khải Đức thấy sự tình không ổn lên tiếng.
Tư Đặc Nhĩ vung tay lên ngăn lại Khải Đức, hiện giờ chính là do Ngã Lệ Toa tự mình đề xuất tỷ thí, cho nên bọn hắn không thể nhúng tay, hơn nữa một chút tiểu xảo đấy hắn tin tưởng Ngả Lệ Toa có thể úng phó được.
Từng sợ mận gai quay xung quanh, ánh mắt Ngả Lệ Toa chợt lóe cùng với xương tỳ bà trong tay nhất thời chuyển động, ngón tay giữa của nàng hướng về phía xương tỳ bà chạm qua, bỗng một ánh sáng như lửa bắn thẳng tới quanh cành mận gai .
Ánh sáng đỏ rực kia giống hệt như ngọn lửa ở trong lò luyện đan, làm cho người ta phải sợ hãi.
Nhanh chóng hòa tan cành mận gai đang quay xung quanh, thậm chí một hạt bụi cũng không còn mà rơi xuống.
Nhìn cảnh tượng này, tất cả các quan viên cùng bọn thị vệ đều trấn động. Vũ khí này thật là lợi hại, khi đấu khí màu nâu hòa cùng với xương tỳ bà làm một lại có thể xuất ra một luồng ánh sáng màu đỏ, thật quá lợi hại rồi.
Bạch Băng thấy cành mận gai bị hòa tan, ánh mắt hơi chớp động. Vây mà lại có thể tạo thành luồng khí màu đỏ có nhiệt độ? Xem ra quả thật là có chút năng lực.
Trên môi Bạch Băng nở nụ cười xinh đẹp, mang theo hương vị khuynh thành, trường kiếm nâng lên, một lần nữa ngưng tụ đấu khí.
Ngả Lệ Toa hừ lạnh một tiếng, nhiệt độ xương tỳ bà trong tay khiến người sợ hãi, ngón tay lại chạm vào vị trí lúc trước một lần nữa. Một đạo ánh sáng màu đỏ giống như Tam Vị Chân Hỏa bay tới công kích Bạch Băng.
Khí tức màu đỏ nồng đậm đánh úp lại tạo thành một biển lửa liên miên thật lớn.
Mọi người thấy cảnh này thì trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, dưới một kích này chỉ sợ nữ tử áo trắng kia sẽ mất mạng. Khí tức màu đỏ nóng rực kia sợ là có thể thiêu rụi tất cả chứ đừng nói chi là nhân loại.
Trái lại khi thấy phản ứng của mọi người ồn ào lớn như vậy, thì sắc mặt Xích Liên Triệt vẫn bình thường không nhìn ra vui sướng.
Vẻ mặt loại này ở trong mắt mọi người mà nói, thì Lục vương gia cũng không phải là rất quan tâm tới nàng kia. Vì nếu rơi vào tình huống này là chết không thể nghi ngờ, nhưng vì sao lại vẫn chưa ra tay? Chẳng lẽ chịu để im để mất đi tiền đặt cược?
Bạch Băng nổi lên nụ cười trào phúng, nàng làm sao có thể để cho nàng ta biết được kết quả của việc gây ra tội với nàng sớm như vậy chứ, hơn nữa lúc này trò hay mới chỉ vừa trình diễn thôi không phải sao?
Vào lúc trận khí tức màu đỏ tập kích tới gần, mũi chân Bạch Băng điểm nhẹ xuống, trường kiếm bay ngang trời như một động tác quay chậm, vẽ ra một hình tròn vĩ đại, kiếm khí ngưng tụ thành một hình dáng giống như Thái Cực.
Trường kiếm kia trở nên thần kỳ, vòng tròn to lớn kia ở trước mặt Bạch Băng cũng càng lúc càng lớn hơn.
"Oanh" Một âm thanh nổ lớn vang lên, mang theo những tia lửa bay loạn trong không khí.
Đúng lúc đạo khí tức màu đỏ tới trước mặt Bạch Băng thì hình tròn lớn kia cũng thông minh không kém, giống như là một chiếc lá chắn chặn lại khiến cho tiếng nổ lớn vang lên, từng luồng khí tức màu đỏ bị vòng Thái Cực cuốn vào không ngừng chuyển động.
Ngả Lệ Toa trợn tròn mắt, lửa địa ngục của nàng vậy mà lại bị nàng ta chặn được. Đó là cái gì mà lại lợi hại như thế, ngay cả nàng cũng không đoán ra được, chỉ thấy vòng Thái Cực kia xoay tròn chuyển động giống như cái la bàn.
'Rầm ầm' Từng luồng đấu khí màu đỏ theo Thái Cực Xoay tròn bỗng nhiên bắn ngược lại về phía Ngả Lệ Toa, so với trước còn cường đại hơn.
Những người đang quan sát ở đây đã không thể nào hình dung được tình hình trước mắt nữa để mà bình luận, tranh đấu như vậy thì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy. Hai người đều sử dụng những chiêu thức quái dị, không nhìn rõ là của môn phái nào, hơn nữa dựa vào tình hình này mà nói thì rõ ràng là nữ tử áo trắng đang chiếm thế thượng phong.
Ngả Lệ Toa lùi về sau vài bước, xương tỳ bà trong tay chuyển hướng, đầu ngón tay dao động liên tục, một đạo khí tức cường đại dần dần truyền ra, mang theo những tiếng động vang lên. Ánh mắt nàng lóe ra hào quang sáng chói, vào đúng lúc luồng khí màu đỏ bị bắn ngược trở về thì xương tỳ bà trong tay nàng đột nhiên vượt quá mức quy định mà bắn ra từng luồng khí, theo ngón tay của nàng truyền ra ngoài.
|
Vài đạo đấu khí màu đỏ theo xương tỳ bà bắn ra trong không trung, chống lại những tia màu đỏ bị bắn ngược trở về rồi dần dần dung nhập vào theo tiếng nhạc, chậm rãi ở trong không khí ngưng tụ mà nhảy múa.
Ầm ! Bạch Băng khép hờ hai mắt, nhưng trong mắt Bạch Băng vẫn vô cùng kiêu ngạo. Âm nhạc có thể khống chế vật thể nhưng căn bản không đủ sức để khống chế nàng. Tiếng nhạc này sở dĩ có thể khống chế được cao hay thấp thì còn phải xem xem là công lực người này cao tới đâu mới được!
Lúc này Bạch Băng có thể cảm nhận được tiếng nhạc kia cùng với luồng đấu khí màu đỏ này tỏa ra sát khí, vậy mà lại có ý định đưa nàng vào chỗ chết. Nàng không trả lại cho nàng ta một chút, thì có phải là rất không phải phép hay không!
Ánh mắt Ngả Lệ Toa nhìn chằm chằm Bạch Băng, ngón tay không ngửng bay múa trên xương tỳ bà, kèm theo đó là từng trận âm thanh được tấu lên, khiến người ta không có chút cảm giác thoải mái mà ngược lại, lại khiến cho lòng người nảy sinh ra ý nghĩ độc ác . Những âm thanh kia như những tiếng trống trận, một tiếng rồi lại một tiếng không ngừng nhiễu loạn suy nghĩ của những người ở đây.
"Đi" Ngả Lệ Toa hô to một tiếng, đấu khí màu đỏ rót vào tiếng nhạc càng mãnh liệt hơn, giống như là một bảo bảo ngoan ngoãn biết nghe lời, mà lao thẳng tới phía Bạch Băng.
Càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng ngoan độc. Từng trận hào quang tựa như cơn lốc mang theo vô vàn sát khí nồng đậm mà kéo đến.
Ánh mắt Xích Liên Triệt vẫn dõi theo từng chuyển động của Bạch Băng, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo lạnh lùng cương nghị vẫn không thay đổi.
Nhưng Xích Liên Vũ đang ngồi trên ghế thì lại không bình tĩnh được như thế, mấy năm nay hắn vẫn khổ tâm tu luyện vũ tu, cho nên có thể cảm giác được sự cường đại của từng đạo đấu khí màu đỏ kèm theo với sát khí mãnh liệt.
Sắc mặt lo lắng ầm trầm, quay đầu nhìn về phía Xích Liên Triệt thì thấy hắn vẫn ổn thỏa bất động. Lục đệ tới cùng là đang tính toán muốn làm gì!
Bạch Băng lạnh lùng nhìn lướt qua xương tỳ bà của Ngả Lệ Toa trong nháy mắt, ở sâu trong đôi mắt đen láy dần dần hiện lên sát khí.
Trường kiếm cùng với tay trái đồng thời chuyển động, khí tức trên người tỏa ra bốn phía. Hơi thở kia mang theo sự hủy diệt mà tới, khóe miệng nhẹ nhàng khẽ động, chuẩn bị thay đổi kết thúc.
Trường kiếm vẽ ra hình dáng Thái Cực, cùng với đấu khí trung cấp màu cam kia tuyệt đối không ai chống cự nổi. Thái Cực kiếm vốn đã rất lợi hại, cương nhu cùng tồn tại, mà lại mang theo đấu khí màu cam kia khiến cho hai luồng khí đồng khởi, lực đạo so với một cái còn phải cường đại hơn gấp ba lần.
Ngay cả người quan sát cũng cảm nhận được sự cường đại này, khí tức thật mạnh. Nữ tử này tới cùng là người phương nào, tuổi còn nhỏ như vậy mà lại biến thái tới như thế.
Tư Đặc Nhĩ cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, nhìn chiêu thức lợi hại của Bạch Băng kia thì hắn cảm giác được nó còn mạnh hơn so với Ngã Lệ Toa gấp bội. Nữ tử ở đại lục cường hãn như vậy thì đây là lần đầu tiên hắn thấy, tuổi nhỏ mà đã luyện được nội lực thâm hậu như vậy, ngay cả người hải ngoại cũng rất hiếm khi có được.
"Hoàng tử, công chúa chỉ sợ không chống lại được một kích của nàng kia......." Khải Đức tuy mặt không chút cảm xúc nào , nhưng ở trong mắt thì lại lộ ra cảm xúc rõ ràng.
Tư Đặc Nhĩ không nói chuyện, nhưng ánh mắt thâm sâu thì vẫn nhìn Bạch Băng, trong lòng tâm tư xoay chuyển. Nếu nữ tử như vậy mà ở lại bên cạnh hắn thì chính là cảnh tượng như thế nào ạ?
"Hoàng tử, công chúa........" Thấy Tư Đặc Nhĩ không nói gì, Khải Đức cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Khải Đức còn chưa nói xong, Tư Đặc Nhĩ đã dơ tay ngăn lại lời nói của hắn, con ngươi sắc bén như báo nâng lên thu toàn bộ hình ảnh của Bạch Băng vào trong mắt.
Nữ nhân này rất đẹp..... Chỉ là hình như hơi quá lạnh lùng rồi thì phải!
'Oanh' Một tiếng, đấu khí ở trong hai tay phát ra khí tức mạnh mẽ, giống như hai con ngân long ở trong nháy mắt hợp lại làm một, mang theo lực đạo cuồng liệt .
Đối diện với luồng đấu khí màu đỏ Ngả Lệ Toa vốn đang cường thịnh, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã xoay chuyển. Đấu khí màu đỏ tiêu tán, bị một luồng đấu khí có hình dáng ngân long mang theo khí thế sắc bén xuyên qua luồng đấu khí màu đỏ. Rồi luồng đấu khí đỏ đang rất lợi hại kia dần tiêu tán hóa thành hư ảo, trở thành một làn khói chậm rãi bay lên.
|
Đấu khí màu trắng thẳng hướng Ngả Lệ Toa mà đến, làm cho nàng ngăn không nổi, thậm chí nếu bị dính một kích này thì phải chết chẳng phải nghi ngờ.
Bạch Băng quyết hạ sát tâm, bất kể nàng ta là hải ngoại công chúa hay là cái gì, một khi chọc nàng thi chắc chắn phải chết!
Người kính ta thì ta kính lại người, người phạm ta thì ta giết người. Vô luận là ai thì nguyên tắc của nàng sẽ không vì thân phận của bất cứ người nào mà thay đổi.
Mấy quân chủ lúc này đều nhìn ra cửa, hai người này công phu đều tốt nhưng mà nữ tử áo trắng kia có vẻ lợi hại hơn, nhất là khi đạo đấu khí cường đại kia trong nháy mắt đã đánh tan đấu khí màu đỏ.
Rồi sau đó còn trực tiếp áp bức tiểu công chúa. Dựa vào một kích này, sinh tử đã rất khó nói rồi.
Quân chủ của ba nước đều mở to mắt mà nhìn tình hình đang diễn ra, không biết nếu như vị tiểu công chúa hải ngoại này chết đi thì đại lục cùng với hải ngoại có thể xảy ra chiến tranh hay không?
Ngả Lệ Toa trợn trừng mắt nhìn, ngón tay đang lướt trên cây đàn tỳ bà chợt dừng lại vì gặp phải trận đấu khí mạnh mẽ, theo bản năng đưa cây đàn che chắn ở trước người mình.
'Ầm' một tiếng nổ vang, cây đàn vì va chạm phải luồng đấu khí mạnh mẽ mà vỡ tan.
Ngả Lệ Toa thấy vậy thì liền vứt đi cây đàn trong tay, thân thể liên tục lùi về phía sau do bị luồng đấu khí của Thái Cực đánh xuyên qua mà làm nát cây đàn tỳ bà, rồi lại trực tiếp đánh thẳng vào thân thể.
Tư Đặc Nhĩ đang ở trên ghế bất chợt đi chuyển, bóng dáng nhanh nhẹn như quỷ mị lao về phía Ngả Lệ Toa, một tay ngưng tụ nội lực lập tức truyền vào từ sau lưng của Ngả Lệ Toa lan dần ra khắp toàn thân.
Ngả Lệ Toa được một cỗ nội lực mạnh mẽ truyền vào, nhất thời dồn lực hung hăng đánh một chưởng mạnh mẽ về phía vòng Thái Cực.
'Rầm Ầm' lại một tiếng nổ vang, luồng đấu khí của Thái Cực vốn đã mạnh mẽ, nay nhất thời bị một luồng nội lực khác đánh ngược lại thì cũng bị kích phát mà bắn ra một đạo khí tức mãnh liệt hơn gấp bội lần.
Khí thế bắn ra bốn phía giống như pháo hoa nở rộ, làm cho mọi người ở xung quanh phải kinh hoảng. Nếu như bị luồng đấu khí này đánh tới trên người, chỉ sợ không bị chết thì cũng bị tàn phế.
|
"A....." Từng tiếng hô to liên tiếp vang lên, tất cả mọi người đang ngồi trên ghế cũng đều cuống quít chạy tán loạn ra khắp nơi để tránh né.
Một số người kém may mắn bị đấu khí kia đánh vào người, miệng phun ra máu tươi.
Bạch Băng thấy Tư Đặc Nhĩ nhúng tay vào, ánh mắt nhất thời càng trở nên rét lạnh. Các ngươi đã không tuân thủ nguyên tắc, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.
Cúi đầu nhìn thì nhìn thấy Tiểu Bạch và Tiểu Kim cũng mở to đôi mắt mang theo ánh sáng khát máu.
"Đi" Giọng nói lạnh như băng vang lên, bỗng một trắng một vàng lấy khí thế nhanh chóng lao ra, sau đó từ trên tay Bạch Băng cũng đồng thời xuất ra một đạo kiếm khí mạnh mẽ.
Đón nhận đạo kiếm khí kia, Tư Đặc Nhĩ và Ngả Lệ Toa đồng thời bị ép phải lùi về phía sau ba bước.
Trong mắt Tư Đặc Nhĩ hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn vẫn nghĩ rằng nàng vốn rất mạnh rồi, nhưng lại không nghĩ được ở trong tình cảnh này nàng lại có thể xuất ra được luồng đấu khí mạnh mẽ hơn cả thế, khiến chân tay hắn phải run lên.
Ánh mắt lóe lên, tiện tay gạt Ngả Lệ Toa sang một bên, trên mặt nở nụ cười: "Xuống tay cần gì phải nặng như vậy?"
Nghe thấy vậy, ánh mắt Bạch Băng lạnh lẽo nhìn lướt qua Tư Đặc Nhĩ, vừa cười vừa nói: "Haha .... Xuống tay nặng? Ta thích ra tay nặng như vậy đấy thì sao nào! Chọc giận ta, chỉ có chết!"
Hai huynh muội này thật đúng là kẻ đàn người hát? Người nào xuống tay quá nặng? Nếu như hôm nay năng lực của nàng không hơn người, chỉ sợ kết cục chỉ có đường chết thảm mà thôi!
Thật không biết là do nàng quá mức đề cao chính mình! Hay là đã quá xem nhẹ thực lực người hải ngoại bọn hắn?
Nhìn ra tâm tư của Tư Đặc Nhĩ, Bạch Băng tươi cười sáng lạn nhìn hắn nói: "Ta nói rồi, trêu chọc ta. Chết!"
Lời nói đơn giản vang lên, Bạch Băng tụ khí nâng cao trường kiếm, kiếm khí vô hình không ngừng bắn ra. Dám coi lời nàng nói như gió thoảng bên tai? A, lá gan thật lớn!
Ngả Lệ Toa phục hồi lại tinh thần, trong lòng lạnh lẽo, giương mắt nhìn Bạch Băng. Nhân lúc ca ca ra tay, nàng phải nắm lấy cơ hội mà giáo huấn nàng ta. Vào lúc này, hai tay Tư Đặc Nhĩ đang ngưng tụ ra đấu khí vô cùng mạnh mẽ, theo bàn tay to vung lên, lập tức đón nhận lấy kiếm khí của Bạch Băng.
|