Người Thừa Kế Của Gia Tộc Sát Thủ
|
|
Quản gia chuyển mắt nhìn Đông quý phi, ánh mắt cũng biến đổi: "Nô tài đáng chết, nô tài vừa mới ở sân sau nên không hay biết Quý phi tới, cho nên mong nương nương thông cảm"
"Ít nói nhảm, Vương gia các ngươi đâu" Nói xong, Đông quý phi nhấc chân đi vào trong phủ.
"Nương nương, vương gia đang bế quan, dù là người nào cũng không gặp" Quản gia chay theo sau bẩm báo.
"Nói, vương gia các ngươi hiện ở gian phòng nào" Đông quý phi chân cũng không ngừng lại, mà hỏi tiếp. Người nào cũng không gặp? quả nhiên là chuyện gì cũng không quan tâm nữa rồi sao?
"Nương nương, người không thể đi" Quản gia ngăn lại Đông quý phi, Tính tình của vương gia tuyệt không thể chọc vào, dù có là Quý phi nương nương thì hậu quả cũng rất nghiêm trọng.
Đối với chuyện Nương Nương gây ra cho vương phi đã khiến tâm của vương gia bị thương tổn, dù vương gia không nói gì nhưng hắn nhìn ra được, chuyện này so với chuyện vương gia bị Huyết Chú gây ra còn đau đớn hơn.
"Tránh ra, nếu hôm nay ngươi dám ngăn cản bản cung, bản cung sẽ lấy mạng của ngươi!" Đông quý phi đẩy mạnh bả vai của quản gia, nhấc chân đi tới trong phòng.
Hoàng cung.
Bây giờ đã là buổi chiều, nhưng vẫn chưa thấy hoàng thượng xuất hiện. Thư tín khẩn cấp ở tám trăm dặm lại truyền tới, mỗi một phong lại làm cho thần kinh của bọn họ căng thẳng hơn.
"Hoàng thượng, cho mời các vị đại thần tới đại điện nghị sự" Đang lúc lo lắng thì âm thanh của thái giám truyền tới.
Các đại thần nghe được hoàng thượng cho gặp, đầu óc nào kịp suy nghĩ gì, chân đã bước thẳng về hướng đại điện mà bước.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Các đại thần vừa vào tới điện đã lập tức cúi đầu, quỳ xuống hô to.
"Đều đứng dậy đi" Xích Liên Hoàng ngồi trên long ỷ lên tiếng.
|
"Hoàng thượng, hiện giờ hai nước vây công, mong hoàng thượng hạ chiếu thư cho mời Lục vương gia quay trở về"
"Đúng vậy ạ, hoàng thượng, Chuyện của Xích Nguyệt lần này ngoại trừ Lục vương gia thì không ai có thể đứng ra nghênh chiến với hai nước kia được"
"Hoàng thượng, mời hạ chiếu thư đi " Các vị đại thần đều bước ra khỏi hàng ngũ, quỳ trên mặt đất liên tục lặp đi lặp lại một câu này.
Vẻ mặt Xích Liên Hoàng buồn bã, hạ chiếu thư? Hắn cũng rất muốn hạ chiếu thư, nếu như chiếu thư này mà có thể triệu hồi được Triệt thì hắn đã sớm hạ từ lâu rồi.
"Phương tướng quân, ngày mai ngươi mang năm mươi vạn đại quân chạy tới biên quan" Xích Liên Hoàng nhíu mày lên tiếng.
"Vâng" Phương tướng quân cung kính nhận lệnh, tuy trong lòng có nghi hoặc, hoàng thượng vì sao lại sai hắn mang binh xuất chinh, nhưng trong lòng hắn vẫn không có một chút nào oán hận.
"Hoàng thượng, chuyện này tuyệt đối không thể ạ. Hai nước vây công có mấy trăm vạn đại quân, Phương tướng quân chỉ có một mình thì làm sao có thể chống lại được ạ. Hơn nữa nếu như để hai đại quân của hai nước đột phá biên cảnh rồi đi vào trong nước ta, vậy dân chúng sẽ vô cùng nguy hiểm"
"Đúng vậy ạ. Hoàng thượng tuyệt đối không thể để đại quân hai nước đánh chiếm được biên cảnh"
"Hoàng thượng vẫn là nên cho gọi Lục vương gia quay lại, Lục vương gia anh dũng thiện chiến, nếu Lục vương gia xuất chiến, ít nhất hai nước cũng có chút kiêng kị"
"Được rồi, các vị ái khanh không cần nhiều lời, Phương tướng quân ngày mai lập tức từ Hoàng Thành xuất phát, còn lại tất cả giải tán đi" Xích Liên Hoàng nâng trán, phiền não cùng với mệt mỏi đã khiến cho hắn lao tâm quá sức.
Hiện giờ cũng chỉ có đi một bước tính một bước, tính tình của Triệt nhi hắn rất hiểu, không ai có thể dao động được. Hắn nhớ rõ ràng lời nói đêm đó của Triệt ' Xích Nguyệt hưng hay vong cùng ta không có quan hệ'
Hiện giờ muốn xoay chuyển, là có thể xoay chuyển được sao?
"Hoàng thượng, tuyệt đối không thể làm vậy ạ. Năm mươi vạn đại quân căn bản không thể ngăn cản được đại quân hai nước, mong hoàng thượng nghĩ kĩ lại ạ!"
"Hoàng thượng, mong người suy nghĩ lại ạ"
"Hoàng thượng, mong người suy nghĩ lại ạ"
Các đại thần đều quỳ trên mặt đất, cầu mong hoàng thượng có thể thay đổi chủ ý.
Nhìn các đại thần ở bên dưới quỳ trên mặt đất, Xích Liên Hoàng đưa tay nhẹ xoa huyệt thái dương đang khiến đầu hắn phát đau. Hiện giờ bị các vị đại thần kêu hô như vậy, tâm tình hắn phiền não vô cùng, vốn cơ thể do bị bệnh mà mệt mỏi thì giờ phút này ngay cả một chút khí lực cũng đều không có.
"Chuyện tình đã tới mức này, ai cũng không cần nhiều lời, tất cả còn không lui xuống đi, khụ khụ......." Xích Liên Hoàng đột nhiên quát lớn, kéo theo sau là những tiếng ho khan không ngừng vang lên.
"Hoàng thượng........" Các vị đại thần thấy tâm ý của Xích Liên Hoàng đã quyết, ánh mắt cũng tối sầm lại "Chúng thần cáo lui"
Các đại thần đi ra ngoài đại điện đều lắc đầu liên tục, hiện giờ Xích Nguyệt chắc phải đổi chủ rồi.
Năm mươi vạn đại quân mà muốn chống đỡ lại mấy trăm vạn đại quân, thật là nói dễ hơn làm ạ!
"Các ngươi nói thử xem, hoàng thượng rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Sao lại để cho Phương tướng quân dẫn binh đi, hơn nữa năm mươi vạn binh mã này thì có thể làm cái gì?"
"Tâm tư của đế vương khó đoán, Lục vương gia không hỏi thế sự, Tứ vương gia thì không có ở Hoàng Thành, chuyện này sợ là không ổn ạ"
"Không bằng chúng ta đi Lục vương phủ tìm Lục vương gia, nói không chừng chuyện này còn có thể thay đổi ạ"
"Hiện giờ làm gì có ai dám đi Lục vương phủ, nghe nói thái giam và cung nữ đến truyền chỉ ở Lục vương phủ đều một đi không trở lại"
"Cái này không được, cái kia cũng không được. Chuyện này chẳng phải là ngồi chờ để mặc người ta chém giết hay sao"
"Coi như xong, tóm lại là vẫn nên yên lặng mà theo dõi đi. Hoàng thượng làm như vậy nhất định là có suy nghĩ riêng của người"
Bọn quan viên vừa đi vừa bàn luận, hiện tại ai cũng không thể đoán ra tâm tư của hoàng thượng, cho nên cũng chỉ biết im lặng mà theo dõi!
Lục vương phủ.
Hiện giờ đã gần tới đêm khuya, Đông quý phi ngồi ở trung tâm của phòng khách, hai tay không ngừng vò nát khăn tay. Hắn thật sự là bỏ mặc sự sống chết của Xích Nguyệt rồi sao?
Quản gia đứng ở một bên, nói không được mà đi cũng không xong, vì bị Lôi Hỏa bắt canh giữ ở trong phòng.
Lôi hỏa cùng với mấy thị vệ kia trừ bỏ Vương gia ra thì đều không đặt bất kỳ ai vào mắt. Đừng nói là Đông quý phi, cho dù là hoàng thượng có tới đi nữa mà Vương gia không lên tiếng thì cũng vẫn vậy mà thôi.
"Nương nương, nếu hôm nay không được thì chúng ta cứ về trước đi đã" Thúy nhi cẩn thận lên tiếng hỏi, mắt thấy ngoài trời đã tối, sợ là cửa cung sắp đóng, nếu các nàng không về thì sẽ không vào được.
"Chờ, tiếp tục chờ. Bản cung không tin hắn không đến gặp bản cung" Đông quý phi nhắm mắt lại, nàng không tin Triệt sẽ tuyệt tình như vậy.
Bên ngoài, ánh trăng dần dần nhô lên cao chiếu sáng bóng đêm tối đen như mực.
|
Ánh trăng tỏa sáng, khiến cho từng làn khí lạnh đang bay lượn ở trong không trung trở nên rõ ràng hơn. Thời tiết vào thu, làm cho càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, nhất là vào lúc đêm khuya như thế này.
Sân đình ở vương phủ, một nam tử đứng thẳng nhìn chằm chằm vào ánh trắng trên cao, nhưng tâm tư thì đã bay xa. Hiện giờ chỉ còn lại hình ảnh một ánh trăng chiếu sáng, soi rõ bóng người đang đứng giữa sân.
Khóe miệng Xích Liên Triệt nhếch lên, bộ dáng lúc này quả thật là rất mê người, nhưng ẩn sâu trong nụ cười đó lại là sự thê lương khôn cùng. Xích Liên Triệt xoay người lại, nhẹ nàng nâng lên ly rượu, một hơi cạn sạch.
"Vương gia, quý phi nương nương đã chờ tại trong đại sảnh một ngày, Vương gia mau đến xem sao?" Trong phủ lúc này chỉ còn duy nhất một tiểu nha hoàn, nàng nhẹ giọng lên tiếng, nhưng ánh mắt thì lại vô cùng sợ hãi nhìn về phía Xích Liên Triệt.
Ánh mắt của Xích Liên Triệt bỗng trở lạnh lùng không một chút cảm xúc: "Tính cách của ta thế nào chẳng lẽ ngươi không biết sao?"
Tiểu nha hoàn nghe nói vậy thì mặt mũi trắng bệch, còn chưa kịp phản ứng thì đầu gối đã quỳ xuống đất, trong mắt hoảng sợ, run rẩy nói: "Vương gia tha tội, nô tỳ biết sai rồi"
Xích Liên Triệt rũ mắt xuống, phía dưới hồ nước phản xạ lên hình ánh trắng, dưới sự dao động của sóng nước nên làm cho ánh trăng cũng không ngừng chớp động theo.
"Từ trước tới nay ta là người không thích người nhiều chuyện"
Nha hoàn quỳ trên mặt đất rõ ràng là đang run rẩy, nhưng nửa câu cũng không dám lên tiếng nữa.
Xích Liên Triệt đưa mắt nhìn về phía đại sảnh, bàn tay nhẹ nhàng bóp nát ly rượu, bột phấn chậm rãi bay trong gió, sau đó đưa chân bước đi ra khỏi sân đình.
Đại sảnh, Đông quý phi đang khép hờ đôi mắt. Giữa phòng là ngọn nến đang cháy sáng, bị gió thổi mà run rẩy. Thúy nhi và quản gia đứng bên cạnh nhưng một câu cũng không nói được, tất cả đại sảnh thoáng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh.
"Vương gia!" Quản gia nhìn thấy Xích Liên Triệt xuất hiện, cung kính hành lễ.
Đông quý phi đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, đập vào mắt là một người có khuôn mặt lạnh lùng không hề có chút cảm xúc.
"Quý phi nương nương đến đây là có chuyện gì?" Giọng nói lạnh lùng vang lên, rơi vào tai Đông quý phi lại trở thành âm thanh rất chói tai.
"Triệt nhi, đừng như vậy. Mẫu phi sai rồi, mẫu phi thực sự sai lầm rồi" Đông quý phi cuống quít đứng dậy, muốn đưa tay bắt lấy tay của Xích Liên Triệt.
Xích Liên Triệt nhếch môi cười lạnh, sai lầm rồi? Một câu sai lầm rồi là có thể xóa bỏ tất cả tội lỗi sao?
Bàn tay to lớn vung lên làm văng ra đôi tay của Đông quý phi: "Quý phi nương nương vẫn là nên trở về đi, ta đã nói rồi, Xích Nguyệt sống hay chết đối với ta không có quan hệ"
Tay Đông quý phi bị hất văng một cái thì ngẩn người, nhưng rất nhanh chóng đã tỉnh táo lại. Không có quan hệ? Thì ra hắn đã biết rõ chuyện mà nàng tìm tới hắn là gì.
"Triệt nhi, ngươi thật sự cái gì cũng không để ý, trơ mắt nhìn giang sơn của phụ hoàng ngươi bị diệt vong sao?" Đông quý phi nắm chặt tay, ánh mắt trợn trừng.
|
"Xích Nguyệt hưng hay vong đều đã không còn quan hệ với ta!" Âm thanh lạnh lẽo như băng từ trong miệng Xích Liên Triệt lại vang lên.
Đông quý phi mở to hai mắt, lùi về phía sau một bước, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Sau đó là bật ra một nụ cười lạnh, sống chết đều đã không còn quan hệ? Vì một nữ nhân mà từ bỏ giang sơn, từ bỏ tất cả, như vậy đáng giá sao?
"Quả thật không còn chút quan hệ nào sao?" Đông quý phi thì thào tự nói, xem vẻ mặt lạnh lẽo cùng với biểu tình này của Xích Liên Triệt thì nàng đã biết. Trong lòng là một mảnh lạnh lùng, nhắm chặt mắt, âm thanh run rẩy bật ra từ đôi môi vang lên: "Nhi tử cùng với nữ nhi đều đã bỏ đi, hiện giờ quốc gia cũng sắp diệt vong, vậy ta sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ!"
Dứt lời, Đông quý phi lao thẳng về phía cây cột ở trong đại sảnh .
"Nương nương ........" Thúy nhi kinh hãi hô lên, ngay cả quản gia cũng phải kinh hoảng một phen.
Ánh mắt Xích Liên Triệt lóe lên, ngón tay cong lại bắn ra.
'ầm' một tiếng, Đông quý phi tuy va chạm vào cây cột chống giữa đại sảnh, nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng. Thúy nhi nhân dịp đó kéo lại, làm cho lực va chạm giảm bớt đi rất nhiều.
Thúy nhi đưa tay ra kéo lại nên cả hai đều lảo đảo ngã nhào trên mặt đất.
Trên trán Đông quý phi hiện lên một cục sưng đỏ, mái tóc trở nên rối loạn, ở giữa vết thương chảy ra chút máu nhìn vô cùng chật vật.
"Nương nương, nương nương, người chảy máu rồi....." Thúy nhi ngồi xuống đưa tay nâng quý phi lên xem xét, sau đó không ngừng giúp nàng lau đi vết máu trên trán.
"Triệt nhi, ngươi sao lại có thể tuyệt tình vì một nữ nhân không đáng giá như vậy ạ" Đông quý phi đưa tay đẩy Thúy nhi ra, hai mắt tuyệt vọng nhìn về phía Xích Liên Triệt.
Lời nói kia vang lên ở bên tai Xích Liên Triệt, đột nhiên khiến hắn càng trở nên lạnh lùng. Quay đầu nhìn về phía Đông quý phi bằng một ánh mắt vừa giống như Diêm La đến từ địa ngục, lại vừa giống như rơi vào hầm băng lạnh lẽo vạn năm.
Nhìn thấy ánh mắt đó của Xích Liên Triệt, trong con mắt tuyệt vọng của Đông quý phi xuất hiện một tia kinh hãi, trong phút chốc cả thân thể cứng đờ.
"Ngươi nghĩ như vậy sao!" Xích Liên Triệt lạnh giọng hỏi, khẩu khí giống nhữ lưỡi đao sắc bén, ánh mắt như đang cân nhắc lời nói của nàng có đáng hay không.
Đông quý phi nhẹ nhàng đứng lên, dung nhan đau đớn cố gắng gượng cười: "Vì một nữ nhân mà buông tha quốc gia. Triệt nhi, ngươi sẽ hối hận! Thúy nhi, chúng ta đi!"
Nội tâm Xích Liên Triệt dao động, giương mắt nhìn bóng lưng Đông quý phi, hai tay nắm chặt thành quả đấm. Hai nước vây công, tuy ngoài mặt hắn mặc kệ không hỏi, nhìn dân chúng trôi dạt chạy trốn khắp nơi, nhưng mà trong lòng của hắn thì rất khó mà có thể yên ổn được.
"Lôi Tiêu, sáng sớm ngươi lập tức chạy tới biên quan dò hỏi tin tức" Ánh mắt Xích Liên Triệt chớp động.
Vô duyên vô cớ bị hai nước vây cộng, hiện giờ biên quan truyền lại tin tức, nói chỉ có đại quân tiếp cận mà vẫn chưa hành động, chỉ sợ đây chính là một âm mưu.
"Vương gia, tin tức tin cậy truyền về đêm nay nói ngoại trừ đại quân hai nước bao vây, còn có hải ngoại hoàng tử tham gia nữa!" Lôi Hỏa hồi báo.
Hải ngoại hoàng tử, ánh mắt Xích Liên Triệt lóe lên, đã sớm cảm thấy hắn ta không đơn giản như vậy. Xem ra, một trận chuyến này là không có cách nào tránh khỏi gió tanh mưa máu, nhưng chẳng lẽ mục đích chỉ đơn giản là vì muốn xưng bá Xích Nguyệt quốc?
|
"Lôi Hỏa, lập tức xuất phát tìm tới chỗ vương phi, tìm cách đừng để cho nàng quay trở về Xích Nguyệt quốc, hơn nữa còn phải âm thầm bảo vệ nàng" Giọng nói Xích Liên Triệt trở nên nghiêm trọng, trận chiến sự này theo hắn suy đoán, tuyệt đối không chỉ đơn giản là một cuộc chém giết được. Hắn có dự cảm không tốt, chính là chuyện này rất có thể có liên quan tới Băng nhi.
"Vương gia, ngày mai chính là đêm trăng tròn mười lăm, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không rời khỏi vương gia" Lôi Hỏa quỳ trên mặt đất, giọng nói rất kiên định.
"Hiện tại ngay cả mệnh lệnh của bổn vương cũng dám cãi rồi hả?" Giọng điệu ôn hòa của Xích Liên Triệt vang lên, nhưng ẩn trong đó lại là lãnh ý lạnh thấu xương.
"Thuộc hạ không dám, chỉ là, vương gia........"
"Còn không mau đi!" Xích Liên Triệt có chút tức giận ra lệnh.
"Vâng......!" Lôi Hỏa thấy Xích Liên Triệt tức giận như vậy, lập tức cúi đầu tuân lệnh.
Cửa thành ở Biên Cảnh.
Vô số doanh trướng được dựng lên.
Cả một mảnh đất trở nên đen kịt, mấy trăm vạn binh mã tụ tập khiến cảnh tượng trở nên vô cùng hoành tráng.
Ngay cả binh sĩ đứng trên tường thành nhìn xuống cảnh tượng phía dưới, trong lòng trở nên bồn chồn lo lắng. Nghe nói hoàng thượng đã phái Phương tướng quân dẫn năm mươi vạn đại quân tới biên quan, nhưng mà năm mươi vạn đại quân thì có tác dụng gì chứ. Hiện giờ ở trước mắt đang là mấy trăm vạn đại quân, chỉ cần tất cả ào lên tấn công thì năm mươi vạn đại quân cũng không thể ngăn cản được ạ.
Trong lòng các quân sĩ ở biên quan lúc này đều không biết mọi chuyện diễn biến nội tình ra sao, cho nên ai ai cũng đều hoảng sợ.
Vô số doanh trướng ở bên dưới tường thành, vào lúc này đều là tiếng cười nói rộn ràng vang lên.
Ca múa hát hò liên tục, chuyện này nào giống như đang chuẩn bị công thành một chút nào ạ, nếu ai không biết còn tưởng là đang tới để du ngoạn ngắm cảnh.
"Đến đến đến, mọi người tận tình uống rượu, ha ha ha........." Khương Vân hoàng cầm ly rượu cười to, tâm tình sung sướng vô cùng.
"Ha ha, cụng ly, cụng ly" Đông Liêu hoàng cũng cầm ly rượu cười to ra tiếng.
Chỉ riêng có hải ngoại hoàng tử Tư Đặc Nhĩ là khóe môi hơi nhếch lên, từ từ uống cạn ly rượu.
“Lần này chúng ta cùng nhau tấn công Xích Nguyệt, hiện tại hoàng cung Xích Nguyệt đã rối tung một mảnh rồi. Đến lúc đó tiến đánh Xích Nguyệt chỉ cần chúng ta cùng nhau tiến lên là được ạ" Khương Vân hoàng cười to lên tiếng, trên mặt hiện lên vẻ giảo hoạt.
|