Hầu Gia, Đợi Đã!
|
|
Chương 25: Cạm bẫy dịu dàng. Rượu quá ba tuần, nhạc cảnh tuỳ ý. Bên cạnh Dung Hoa có vài vị phu nhân vây quanh nói chuyện. Phía chủ toạ, Khang Bình công chúa đứng dậy thay xiêm y, để mọi người tự do tiêu khiển. Trong tĩnh thất, Khang Bình công chúa tẩy sạch lớp trang điểm cũ, đánh phấn bôi son một lần nữa. Nàng thay hoa phục sang trọng trên người thành bộ sa y mỏng tanh, làm lộ áo yếm uyên ương hí thuỷ bên trong, kiều diễm động lòng người. Nàng soi đi soi lại chính mình trong gương, cuối cùng hài lòng, từ cửa sau ra ngoài, lên nhuyễn kiệu đã chờ sẵn ở đó. Nhuyễn kiệu đi một đường đến chỗ sâu nhất trong hoa lâm, dần dần nhìn thấy Thuỷ các ẩn hiện nơi đó. Thuỷ các được xây bên trong hồ, tao nhã thanh tĩnh. Khang Bình công chúa bước xuống kiệu, phát tay một cái, đám nha hoàn và những kẻ khiêng kiệu đều lui ra ngoài. Bên trong Thuỷ các phủ những màn tơ tung bay, trông đẹp đẽ và lãng mạn. Khang Bình công chúa đợi ở trong Thuỷ các, không bao lâu liền nghe thấy tiếng nói. -" Khương Hầu gia, hay là ngài cứ nghỉ ngơi ở Thuý các này đi. Nơi này an tĩnh, không có người quấy rầy. " - Đây là giọng nói của phò mã nàng. Hơi thở của Khang Bình công chúa bắt đầu dồn dập, ngay sau đó nàng nghe thấy tiếng nói của người nàng ngày nhớ đêm mong: -" Tốt!" Hai tiếng bước chân đến gần Thuỷ các. Gần đến nơi, phò mã đột nhiên dừng lại, cười cười nói với Khương Dực : -" Suýt nữa đã quên, gia huynh còn đang chờ ta báo lại. Khương Hầu gia đi trước, ta sẽ trở lại sau. " -" Phiền phò mã. " Phò mã bước nhanh rời khỏi, tiếng bước chân đi xa. Khang Bình công chúa cúi đầu nhìn nhìn, tranh thủ kéo sa y trên người xuống xuống nửa vai. Rót một chén rượu uống vào. Đây là rượu trợ tình nàng đã chuẩn bị sẵn, rượu ngon vào cổ họng, sắc mặt của Khang Bình công chúa nhanh chóng đỏ lên. Khương Dực bước vào liền nhìn thấy một màn này. Màn tơ tung bay, từng tầng được xốc lên, một mỹ nhân mặc hồng y dựa trên giường. Sa y trên người bị cởi xuống một nữa, đệ lộ áo yếm đỏ bên trong cùng với cánh thon trắng. Mỹ nhân xinh đẹp kiều diễm, sắc mặt phiếm hồng, như say như tỉnh tựa vào gối mình, đôi mắt đưa tình. -" Ôiiiiiii... ai vậy ? " Mỹ nhân kinh ngạc ngồi dậy, sa y bị vướng lại trượt xuống một đoạn, càng làm bộ ngực căng đầy thêm lộ liễu. Ánh mắt mỹ nhân vừa kinh hỉ vừa thẹn thùng e lệ liếc nhìn Khương Dực: -" Ngươi... là Khương Dực? " Khương Dực dừng lại, ánh mắt nặng trĩu nhìn nàng: -" Tại sao ngươi lại ở đây? " Gặp được hắn, Khang Bình công chúa thậm chí đã quên mất mình đang diễn, giống như nàng thật sự là ngoài ý muốn mới gặp hắn nơi này. Khương Dực thản nhiên: -" Xin lỗi, không biết phu nhân nghỉ ngơi ở đây, mạo phạm rồi! " Nói xong, hắn xoay người định rời khỏi. Làm sao Khang Bình công chúa để cho hắn đi? Hơn một thâng nay, hầu như đêm nào nàng cũng nhớ đến âm thanh nàng nghe được đêm đó, không biết bao nhiêu lần tự tưởng tượng mình chính là nữ nhân đêm đó cùng hắn giao hoan. Nửa đêm thức giấc, ham muốn mãnh liệt cùng phò mã ân ái, nhưng giống như không gãi đúng chỗ ngứa, càng làm cho nàng tức giận. Nghĩ đi nghĩ lại, đời này nếu không thể thoả mãn mong muốn một lần, có chết cũng không cam lòng. -" Khương Dực!" Làn gió thơm mát thổi đến, Khương Dực bị Khang Bình ôm chặt từ phía sau. Gương mặt nàng dán sát vào tấm lưng rộng của hắn, lẩm bẩm nói: -" Ta không phải nằm mơ chứ? Thật là chàng sao? Chàng biết hay không, ta... " Nghe mỹ nhân nói hết lời ái mộ đối với hắn, khoé môi Khương Dực nhếch nhẹ. Đây đâu phải lần đầu hắn nằm trong tình huống thế này. Nghĩ kĩ lại thì cũng đủ biết mỹ nhân này là người thế nào. Hơn nữa hành vi trước đó của phò mã cúng có thể giải thích hợp lý. Vị phò mã này thật sự là có tâm lớn, đích thân sắp đặt mưu kế, đưa nam nhân đến giường thê tử mình. Nếu là trước kia, món ngon đưa đến miệng, hắn không hưởng thụ không phải là rất ngu sao? Nhưng mà hôm nay hắn thật sự không có tâm tình cho chuyện này. Dung Hoa trốn tránh hắn ba ngày. Lúc đầu hắn còn bình tĩnh, thậm chí còn có chút vui mừng. Nàng càng trốn tránh, càng chứng tỏ trong lòng không bình tĩnh, khoảng thời gian này hắn ra sức dạy dỗ đã có chút kết quả. Hiếm có nữ nhân nào có thể tách rời tâm và thân của mình hoàn toàn. Chinh phục được thân thể của nàng, lòng nàng không thể không rung động. Khương Dực chắc chăn trò chơi này, hắn nhất định sẽ là người thắng cuộc. Nhưng từ sau ngày bắt đầu cuộc chơi, hắn cũng phát hiện mình có gì đó không ổn. Những lần xã giao có mỹ tỳ bên cạnh hầu hạ, hắn bị người ta nói một câu nà bừng tỉnh : -" Không lẽ Khương huynh tu tâm dưỡng tính rồi? Mỹ nhân như thế mà không liếc mắt nhìn một cái sao? " Khương Dực chợt phát hiện, lần này hắn hồi kinh, ngoại trừ Dung Hoa ra, hắn không coi trọng nữ nhân nào khác. Trước kia vì giữ thể diện cho Dung Hoa, hắn sẽ không ở kinh thành làm càn, nhưng trong yến tiệc, gặp dịp thì chơi là chuyện khó tránh khỏi. Nhưng lần này, hắn đã đặt toàn bộ tâm tư trên người Dung Hoa, ngay từ đầu đã quên mất chuyện này. Ý thức được điểm này, tâm tình Khương Dực rối loạn, ngay cả việc Dung Hoa trốn tránh hắn, hắn cũng không có tâm tư để quản. Hiện tại Khang Bình công chúa sắp đặt quyến rũ hắn, lòng hắn thật sự không kiên nhẫn nổi. Khang Bình công chúa càng nói càng động tình, kể từ lúc nhìn thấy hắn tim đã rung động, đến hơn một ngàn ngày tương tư, thật sự là từng chữ thâm tình. -" Khương Dực..." - Khang Bình công chúa vòng ra phía trước, sắc mặt ửng hồng, vai thon hé lộ, dán bản thân vào lòng hắn - " Ba năm tương tư, ta không cầu gì hơn, nếu có thể vui vẻ cùng chàng một đêm, kiếp này xem như không uổng..." Khương Dực đã sớm ngửi được mùi thơm ngọt dị thường, nhìn thấy rượu và thức ăn trên bàn, chợt hắn nhe răng cười. -" Khương Dực... " -" Khắp người công chúa đều là mị hương, nếu uống cùng với rượu kia sẽ nảy sinh ham muốn như uống phải xuân dược. Ai cùng người mây mưa lật sóng sau này sẽ bị nghiện, muốn cai cũng không được, có đúng không?" Khang Bình công chúa biến sắc. Làm thế nào hắn nhìn ra được? Thuốc này nàng phải âm thầm phái người đi lấy mới có được, nghe nói là bí quyết của hợp hoan môn, trước giờ không có truyền ra ngoài. Khương Dực xoa gương mặt nàng, khiến cho hơi thở của nàng cứng lại. Ngón tay của hắn chậm rãi trượt trên làn da nàng, ngữ điệu nghe như dịu dàng nhưng âm thanh lại tàn khốc: -" Bất quá, công chúa quá nóng nảy, sao lại tự mình uống trước vậy? Nếu là ta không cùng công chúa hoan hảo, thì biết phải làm sao đây? " Không đợi Khang Bình công chúa lên tiếng, Khương Dực đã nhanh tay điểm huyệt của nàng. -" Công chúa... "- Khương Dực còn chưa nói hết, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện và tiếng bước chân. Hắn quay đầu nhìn ra, xuyên qua tấm màn lụa mỏng ngoài cửa sổ là hình ảnh của hai nữ tử đang chậm rãi đi về hướng này, mà một tròn số họ là người mà hắn nhìn cực kì quen mắt. Khương Dực nở nụ cươi: -" Thì ra mưu kế thực sự của công chúa là thế này. " Khang Bình công chúa hoảng loạn không thôi. Tại sao người kia lại đến sớm như vậy? Đúng rồi, vừa rồi nàng tỏ rõ nỗi lòng mất quá nhiều thời gian... Chết tiệt, tại sao Khương Dực không mắc câu? Rõ ràng nàng đã bôi mị hương trên thân thể mình, sao hắn vẫn có thể bình tĩnh được. - " Bản Hầu ghét nhất là bị người khác bày mưu tính kế!"- Khương Dực cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt lại hiện rõ tia lạnh lẽo. -" Có điều được công chúa ưu ái như vậy, làm sao có thể để công chúa về tay không được?... " Khang Bình công chúa mở to mắt, ngầm vui vẻ, chẳng lẽ hắn chịu... -" Nếu công chúa đã muốn nhìn thấy năng lực của bản Hầu, vậy thì ta sẽ để công chúa nhìn cho thật kỹ! " Những chữ " nhìn cho thật kỹ" bị hắn gằng từng tiếng nặng nề. Khang Bình công chúa còn chưa phản ứng kịp, bỗng nhiên thân thể nàng nhẹ bẫng, bay lên trời. Xà nhà Thuỷ các trang trí hai bên vách ngăn, điêu khắc hoa văn. Khương Dực đặt nàng ở chính giữa vách ngăn, cười khẽ: -" Tầm nhìn nơi này rộng rãi, công chúa nhớ chú ý xem cho kĩ nhé! "
|
Chương 26 : Cùng nhau ăn. Dung Hoa đi theo nha hoàn đến Thuỷ các, cảm thấy có gì đó không ổn. Lúc ở yến tiệc, nàng đột nhiên bị dội cho toàn thân đều là nước trà, rồi có nha hoàn mời nàng ra ngoài nói đi thay xiêm y. Dung Hoa vốn không nghĩ ngợi nhiều, nhưng khi đi đến đây liền cảm thấy hồ nghi. Bọn họ đi đến một nơi bốn bề vắng lặng, nếu như ở đây có phát sinh chuyện gì hẳn là gọi trời không thấy gọi đất không nghe rồi. Nàng dừng trước Thuỷ các, nói: -" Đi lâu như vậy rồi, váy ướt cũng đã khô mất, thôi không cần thay nữa, trở về đi. " -" Phu nhân! " - Nha hoàn kia vội vàng ngăn nàng. -" Tuy rằng đã khô nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết bẩn, mặc như vậy tham gia yến tiệc rất bất nhã... " Dung Hoa đang định cự tuyệt, chợt thấy trong Thuỷ các có bóng người xuất hiện, y phục kia là... Nàng không khỏi bước chân về phía Thuỷ Các. Thấy nàng vào Thuỷ Các, nha hoàn nhẹ nhàng thở ra, vội vàng xoay người rời khỏi. Thấy bóng người kia, trong lòng Dung Hoa nhói lên. Khương Dực! Đó là Khương Dực! Hắn mặc y phục do chính nàng chuẩn bị, không thể sai được! Hắn ở chỗ này làm cái gì? Ở một nơi vắng vẻ như Thuỷ Các này... Dung Hoa dường như không suy nghĩ nhiều, cứ thế đi vào. Chính nàng cũng không phát hiện, mình bị sự tức giận làm chủ, quên mất lý trí. Nàng thậm chí còn chưa nghĩ đến chuyện nếu như hắn đang làm đúng chuyện nàng đoán trong đầu, nàng sẽ phản ứng làm sao. Dung Hoa vén màn lụa lên, từng bước đi vào trong. Thoang thoảng hương thơm lạ lùng, màn lụa mỏng tung bay, tạo nên bầu không khí triền miên. Nhưng ở trong bầu không khí này, Dung Hoa lại cảm thấy như có một ngọn lửa thiếu đốt nàng. Tên Khương Dực khốn kiếp này ở trước mặt nàng giả bộ đàng hoàng, nhưng ra cửa lại làm xằng làm bậy. Tấm màn cuối cùng được kéo lên, thân ảnh quen thuộc hiện ra. Chỉ có một người? Lửa giận trong lòng Dung Hoa đột nhiên bị một chậu nước lạnh dập tắt, không biết phải làm sao. Chuyện này là thế nào? Sao chỉ có một mình Khương Dực? Khương Dực đang dựa trên giường tự rót rượu uống, dâng vẻ như tự mình hưởng thụ, nhìn thấy nàng đến thì giả vờ kinh ngạc nhíu mày: -" Sao nàng lại đến đây? " -" Thiếp... " - Dung Hoa run lên vì sợ, Dung Hoa vừa thấy bóng dáng của Khương Dực, liền cho rằng hắn và Khang Bình công chúa lén lút hẹn hò ở đây, chưa kịp suy xét kỹ đã bước vào. Không đợi Dung Hoa trả lời, Khương Dực vươn tay kéo nàng lại gần, hít lấy mùi thơm ngọt ở trong Thuỷ các, hắn đã có chút động tình. -" Phu nhân tới rất đúng lúc. " - Không đợi Dung Hoa trả lời, Khương Dực khẽ vươn tay lôi nàng tới gần hơn. -" Bản Hầu đang cảm thấy một mình không thú vị chút nào đây. " Ngửi mùi thơm ngọt ở nơi này khiến Khương Dực đã sớm động tình. Hôm nay Dung Hoa rất xinh đẹp, hơn nữa gương mặt giận dữ của nàng lúc vừa xuất hiện khiến tâm tình Khương Dực ngứa ngáy khó chịu. Rõ ràng là một gương mặt sinh động như thế, cần gì lúc nào cũng phải đeo mặt nạ. -" Hầu gia, chàng, ưm... " Lời còn chưa nói hết, Dung Hoa đã bị Khương Dực ép uống cạn một ly rượu lớn, khiến nàng suýt chút nữa bị sặc. -" Uống với bản Hầu một chén đi. " -" Khụ khụ... " - Dung Hoa rất ít khi uống rượu, đột nhiên bị rót vào miệng một lượng lớn như vậy, gương mặt nàng lập tức đỏ bừng. -" Chàng... " Hắn ngẩng cổ lên uống tất cả chỗ rượu kia, sau đó kéo đầu Dung Hoa qua mớm hết vào trong miệng nàng. -" Rượu ngon không? " -" Khương Dực rút lại ly rượu. -" Bản Hầu đút nàng uống. " Dung Hoa còn chưa nói được câu nào, bụng đã bị hắn rót đầy rượu, dược tính của rượu phát tán cực nhanh. Ngay lập tức, hai mắt nàng trở nên mông lung. Đút xong rượu rồi, Khương Dực gặm một đường cổ nàng, cánh tay cứng cáp bóp chặt eo của nàng, chặt chẽ ép sát vào người, một bàn tay khác lần mò trên ngọc thể của nàng xoa nắn. -" Xoẹt!" Bộ ngực của Dung Hoa bị lộ ra phân nửa vì ai kia xé mở vạt áo. Hắn lấy dây lưng trói hai tay nàng ra phía sau. Tư thế này khiến nàng phải ưỡn cao ngực. -" Hầu gia, nơi này là... không được..." Lý trí còn sót lại của Dung Hoa phát ra những tiếng yếu ớt. Nàng không hiểu chuyện rốt cuộc là thế nào nữa. Vốn định đến đây để bắt gian, cuối cùng còn chưa kịp làm gì đã bị bắt lên giường là sao? Còn nữa, sao đầu óc nàng mơ mơ màng màng thế này? Trong cơ thể lại nóng lên từng cơn, cảm giác quen thuộc này khiến cho nàng nhớ lại đến đêm vào cung hôm đó... -" Dung Dung, nơi này của nàng rất đẹp. " - Khương Dực lưu lại một chuỗi dấu hôn từ cổ xuống ngực nàng. Hắn ôm nàng trước ngực, ngồi mặt đối mặt với hắn. Vạt áo trước ngực bị xé mở, áo yếm cũng bị kéo xuống, nhưng không tháo hẳn ra, ngược lại trở thành đồ nâng ngực, đỡ bầu ngực lớn của nàng căng tròn đứng thẳng. Một tay Khương Dực xoa xoa một bên anh đào ro tròn, bên còn lại được hắn cúi đầu há miệng ngậm lấy. Nụ hoa đỏ bừng bị hắn cắn cắn, đầu lưỡi thô ráp nóng ẩm cẩn thận liếm láp đỉnh điểm nhô cao, gặm gặm mút mút. -" Ahhh... " - Dung Hoa không nhịn được kêu lên. Qua hai tháng dạy dỗ, nàng đã có phản xạ có điều kiện với sự âu yếm của Khương Dực, từng cơn khoái cảm truyền đến qua sự cắn mút của Khương Dực, lan khắp toàn thân, khiến nàng lập tức ưỡn cong thân thể, giống như chủ động dâng cặp đào hồng vào trong miệng Khương Dực vậy. Mà giữa hai chân nàng cũng bắt đầu có cảm giác tê dại, lập tức ướt át, Khương Dực còn cố tình nói lời trêu chọc: -" Nhìn xem, bóp một cái là hiện dấu đỏ liền, non đến mức có thể nặn ra nước... ưm.. còn cứng nữa. " Hai nụ mai hồng đã cứng rắn như đá, màu sắc cũng biến từ đỏ hồng sang đỏ thẫm, Khương Dực bóp đến hai gò bồng đào của nàng biến dạng, hai đỉnh hồng sẵm nhô ra từ những khe hở của các ngón tay, chĩa thẳng ra ngoài, giống như đang cầu xin được yêu thương. -" Hầu gia, chàng đừng... " Dung Hoa thở hồng hộc, nàng cảm thấy chuyện này không ổn. Nơi này không phải là Hầu phủ, bọn họ đến đây làm khách, sao có thể ở trong Thuỷ các nhà người ta mà... -" Gọi ta là gì? " - Khương Dực ngẩng đầu, liếm liếm vành tai của nàng. Toàn thân Dung Hoa giật bắn, đầu óc càng mơ hồ. -" Khương, Khương Dực... " Khương Dực hài lòng cười một tiếng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn xà nhà, thò tay đến eo kéo thắt lưng ra. Quần áo hắn rơi lộn xộn xuống, cơ thể nam tính cường tráng xuất hiện. Khuôn ngực vạm vỡ, bắp thịt cuồn cuộn, nhấp nhô căng phồng. Hắn đẩy ngã Dung Hoa ra giường, quỳ gối giữa hai chân nàng. Không có cởi váy của nàng, mà chỉ cởi tiểu khố bên trong của nàng ra, để lộ hai cái chân dài trắng muốt. Khương Dực ôm chân của nàng, liếm liếm hôn hôn từ dưới lên. Cảm giác tê liệt từ bắp chân truyền đến, Dung Hoa hừ nhẹ ra tiếng. Rượu hỗ trợ dược tính, thần trí của nàng đã mơ hồ. Từng điểm Khương Dực hôn lên lưu lại bằng chuỗi vết ướt. Da nàng non như đậu phụ, giống như có thể mút nước vào trong miệng. Từ bắp chân một đường hôn đi lên, lần vào bắp đùi trong, để lại những vết tích ái muội của nụ hôn. Cuối cùng, Khương Dực chạm đến chỗ kín giữa hai chân nàng, thổi vào một luồng khí. Cảm giác chỗ kín của mình man mát, Dung Hoa rên một tiếng, run rẩy tiết thuỷ dịch. Khương Dực cười nhẹ, hôn lên hoa cốc giữa hai chân nàng. -" Aaaaaa, Khương Dực... đừng... " Không phải lần đầu tiên nàng bị hắn hôn nơi này, nhưng đây là lần đầu tiên hắn hôn cuồng dã và càn rỡ đến như thế. Khương Dực xem hoa huyệt của nàng như cái miệng nhỏ phía trên, liếm hôn cắn mút. Đầu lưỡi hắn tiến vào chỗ sâu trong cánh hoa, mỗi một vị trí trong hoa huyệt đều được hắn liếm qua. Chiếc lưỡi thô ráp lướt qua nhuỵ hoa mềm mại, răng cắn nhè nhẹ, khiến Dung Hoa vừa đau vừa tê dại. Hoa dịch chảy đầm đìa, giữa hai chân nàng là một mảng lầy lội. -" Mới không đụng đến nàng vài ngày đã mẫn cảm như vậy rồi sao? " - Khương Dực cười nhẹ một tiếng, cắn cắn nhụy hoa nói. Dung Hoa đâu còn nghe được hắn đang nói cái gì, đã sớm không còn biết mình đang ở chỗ nào. Nhìn cửa huyệt ko ngừng mấp máy khép mở, Khương Dực tách hai chân nàng căng ra, dùng sức kéo mở cánh hoa thật rộng, khiến u hoa giữa hai chân không còn chỗ ẩn nấp. Khương Dực thưởng thức một hồi, hai tay bóp chặt chân nàng, ngón cái thăm dò vào cửa huyệt, dùng sức tách ra. Dung Hoa kêu lên một tiếng ngắn ngủi, dâm dịch chảy càng dữ dội hơn. Hoa huyệt đón nhận kích thích, giống cái miệng nhỏ, đóng đóng mở mở giống như đang rất muốn ngậm chặt cái gì đó. Khương Dực thoả mãn nàng, cúi đầu, đầu lưới dùng sức đỉnh đầu chen vào. -" Á... " - Dung Hoa uốn éo, đón nhận khoái cảm liên tục ập đến. Đầu lưỡi mềm mại dán vào hoa huyệt khiến nàng có cảm giác khác hoàn toàn so với côn thịt. Nó giống như một con rắn nhỏ linh hoạt, chui qua chui lại trong huyệt nàng, gấy sóng gió. Ngay sau đó, xuân thuỷ mở cổng, Dung Hoa tiết thân ướt đẫm phần nệm bên dưới. -" Như vậy không được. Vi phu còn chưa được thoả mãn mà! " Khương Dực ôm nàng dậy, cởi trói cho nàng, đổi hướng của nàng đưa lưng về phía mình. -" Lại đây, cúng nhau ăn đi. " Hơi thở gấp gáp của Dung Hoa còn không kịp ổn định, đột nhiên đổi tư thế, ghé sát vào người hắn, đầu bị đè xuống, một cây gậy thịt chỉa thẳng vào mặt nàng. Đầu nó ngẩng cao lên, lỗ nhỏ vì hưng phấn mà chảy nước, trông ác liệt vô cùng. Nàng sợ hãi né nó. Nhưng đầu lại bị Khương Dực ấn xuống, miệng đối diện với thứ hung tợn kia. -" Ngoan, há miệng" - Khương Dực một tay đè đầu nàng, một tay xoa bóp ngực nàng. - " Dung Dung, ta rất khó chịu, giúp ta ngậm một chút thôi. " Giọng nói của hắn dịu dàng, dụ dỗ bên tai nàng. Ý chí Dung Hoa vốn đâu có mạnh mẽ, hơn nữa mị hương bà rượu phát huy tác dụng trong cơ thể nàng, khiến đầu óc nàng giờ chỉ còn lại màn sương dày. Nàng bất tri bất giác làm theo lời hắn, há miệng ngậm chặt vật kia. -" Ngoan lắm, từ từ ăn vào trong... " Gậy thịt bị miệng nhỏ của nàng từ từ muốt vào, đáy mắt Khương Dực ngày càng sâu, trong mắt dấy lên dục hoả đã mấy ngày không đụng vào nàng, hắn thật sự cũng muốn lắm rồi. Đến khi nàng nuốt được hơn phân nửa, Khương Dực mới nằm xuống, nâng bờ mông của nàng lên, để hai chân nàng sang hai bên mình, rồi hôn lên u hoa đang ướt dầm dề giữa hai chân kia.
|
Chương 27: Yêu và dục. Trên xà nhà, Khang Bình công chúa cắn chặt môi đến mức gần như ra máu. Trong Thuỷ các đầy mị hương, mà trước đó nàng đã uống chút rượu, hai hỗn hợp hoà quyện khiến nàng ham muốn mãnh liệt đến mức toàn thân run rẩy. Vậy mà bây giờ nàng lại bị điểm huyệt, toàn thân không có thể cử động, cho nên không thể tự an ủi bản thân được. Vách ngăn trên xà nhà không điêu khắc gì nhiều, giường ở ngay bên dưới, nhìn xuống là thấy không sót một thứ gì. Người nàng yêu nhất và người nàng hận nhất đang lật mây đổ mưa bên dưới. Nàng thấy Khương Dực kéo Dung Hoa đến giường, nhìn hắn mớm rượu cho nàng ta, họ hôn nhau, rồi hắn xé rách đồ của Dung Hoa, cắn cắn bóp bầu ngực của nàng ta, lại chui vào giữa hai chân nàng ta, liếm liếm hôn hôn hoa huyệt giữa hai chân, khiến cho nàng ta co giật đến cao trào. Và bây giờ, nhìn bọn họ chồng lên nhau, dùng môi lưỡi mình mà thoả mãn cho nhau... một màn dâm đãng này khiến Khang Bình cảm thấy lửa dục cháy bừng bừng, hận đến tận xương tuỷ. Khương Dực sao có thể đối xử với nàng như vậy? Hắn cự tuyệt tình cảm của nàng đã đành, còn điểm huyệt muốn nàng trơ mắt ra nhìn hắn và Dung Hoa giao hoan dâm đãng với nhau. Nàng hận vô cùng, lại bị điểm huyệt không thể cử động, không muốn nhìn cũng không được. Khương Dực nửa nằm nửa ngồi, khoe thân thể chắc khoẻ, vai rộng eo hẹp, bắp thịt cuồn cuộn. Đầu Dung Hoa hướng xuống, nămg trên người hắn, váy đã bị cởi sạch, trên người không một mảnh vải. Nàng chống tay trên đùi Khương Dực, vùi đầu giữa hai chân hắn, miệng nhỏ bị dục long nhét tràn đầy, khó khăn phun ra nuốt vào. Hạ thân nàng bị Khương Dực tách ra, hoàn toàn lộ diện trước mắt hắn. Hắn vừa dùng tay đùa bỡn hoa châu của nàng, vừa dùng lưỡi khuấy đảo hoa huyệt nàng, khiến tiếng nước va chạm vang lên không ngừng. Tiếng thở dốc, tiếng nuốt nước bọt, tiếng dâm thuỷ, hoà quyện như một khúc nhạc dâm mị. Nơi giữa hai chân từng đợt ùa đến những khoái cảm, Dung Hoa nào có thể chịu được? Nhưng chỉ cần nàng chậm lại, Khương Dực sẽ vỗ mông nàng một tiếng: -" Đừng có biếng nhác!!!" - Cái vỗ vủa Khương Dực khiến Dung Hoa càng mẫn cảm hơn, bị làm đến đầu óc trống rỗng. Lý trí đã sớm bay đến nơi nào, bây giờ nàng giống như con búp bê tình dục, Khương Dực nói làm cái gì thì làm cái đó. Lúc Khương Dực cắn cắn hoa châu ẩn sâu bên trong của nàng, khoái cảm đạt tới cực hạn, rốt cuộc Dung Hoa không chịu nỗi, trong cổ họng phát ra âm thanh " ực ực", nàng khống chế không được nuốt mạnh một cái, co quắp đạt tới cực khoái. -" Yêu tinh!" Khương Dực nghiến răng nghiến lợi, phía trên mặt hắn dính đầy dâm dịch của nàng, phía dưới gậy thịt lại bị cổ họng nàng buộc chặt, kích thích đến run lên, nào có thể khắc chế được nữa? Hắn buông lỏng tinh quan, dương tinh phun trào, bắn thẳng vào thực quản của nàng. Khương Dực ôm Dung Hoa nhuyễn thành cọng bún tựa vào trong ngực mình, rót chén rượu cho nàng súc miệng, sau đó triền miên hôn hít đút rượu cho nàng. Hôn sâu, dục niệm lại trỗi dậy. Hắn lại tách hai chân Dung Hoa ra, gậy thịt tìm được cửa huyệt, thúc vào trong. Vừa mới bị hắn chơi đến cao trào, tiểu huyệt đã mềm nhuyễn ra, làm gì còn chống cự được, vì thế hắn dễ dàng sáp nhập. Huyệt mềm vốn chặt chẽ, dục long vừa tiến vào đã bị nó giữ chặt, sống chết mút vào trong. Khương Dực sảng khoái vô cùng, hai tay nâng cặp mông tròn của nàng dùng sức ép xuống. - " Áaaaa" . Dung Hoa hét lên một tiếng, không ngờ hắn lại hung hăn đến thế, đâm thẳng vào trong. Hoa tâm non mềm của nàng bị long đầu cứng rắn của hắn đâm ngay chóc, thốn đến co siết lại, mà hắn còn thừa cơ chọc mở hoa tâm. Khương Dực sao có thể bỏ qua cơ hội này, hắn cầm lấy mông mềm của nàng, trên dưới điên cuồng cắm chọc. -" Khương Dực, đừng, đừng... " Toàn thân Dung Hoa hư nhuyễn, vừa mới qua hai lần cao trào, nàng không chịu được hắn chơi đùa nàng ác liệt như thế. Tư thế này vào vô cùng sâu, huyệt thịt căng cực hạn, bụng cũng đều trướng cứng. Nhưng nàng càng cầu xin, Khương Dực lại càng hưng phấn. Hắn đúng là đang trong độ tuổi nhu cầu cường thịnh, lại có thêm mị hương và rượu kích thích, hắn có muốn dừng cũng không dừng được. " Phì, phì, hộc, hộc. " " Chụt chụt chụt " -" Chơi đến nàng... ". -" A! A! Aaa... " Hắn thúc vào càng lúc càng nhanh, hỗn hợp tiếng dâm dịch kêu càng lúc càng vang. Mà mỗi lần cắm xuống như vậy, Dung Hoa đều kêu một tiếng, lọt vào tai Khương Dực có công dụng không khác nào xuân dược. Hắn bất chấp tất cả đâm sâu vào trong, mỗi lần cắm vào đều dùng toàn bộ sức lực, giống như muốn nhét luôn hai quả cầu thịt vào trong huyệt nàng. Dục căn thô ráp phá vỡ huyệt mềm chặt chẽ, chọc mở nơi sâu nhất trong hoa tâm, nhắm vào nơi yếu ớt nhất, dùng sức nghiền nát. Những lúc như vậy, hoa tâm đón nhận kích thích, đột nhiên co siết lại, gắt gao mút chặt long đầu của hắn, cọ sát đầu nấm của hắn, khiến hắn sảng khoái như bị điện giật. Còn Dung Hoa bị đâm đến vừa tê dại vừa đau, dâm dịch không ngừng chảy ra, khiến hạ bộ hai người sáng bóng. Nàng không rõ là đau hay là sung sướng, rõ ràng bị hắn cắm mạnh như vậy, khiến hoa huyệt nhỏ bé của nàng bị mài đến sưng đỏ, hoa tâm cũng bị đâm đến đau thốn. Nhưng loại cảm giác này lại đem đến cho nàng một trận khoái cảm cuồng nhiệt, bụng nàng vừa ê ẩm, lại vừa chồng chất khoái cảm. Không được... nàng sẽ bị hắn làm đến chết khô mất... -" Khương Dực... huhu... cầu chàng, không được... đừng mà... huhu, muốn hư... aa.. aa " Dung Hoa kêu lung tung, không biết mình đang nói cái gì. Thân thể bị hắn cắm điên cuồng, chỉ còn cách gắt gao ôm cổ của hắn, duy trì thăng bằng. -" Nàng kêu ta là gì? " Trong mắt Khương Dực đỏ ngầu, các bắp thịt căng cứng, hắn cắn răng dùng hết sức chọc cắm nàng. -" Khương, Khương Dực... " - Dung Hoa không biết mình nói sai ở đâu. -" Kêu phu quân. Mau!!! " Dung Hoa khóc ròng, gương mặt đỏ bừng, lý trí đâu còn nữa, hắn bảo gì thì làm đó. -" Phu... phu quân. " -" Ngoan." Nhìn hai hàng nước mắt của Dung Hoa, tâm tình Khương Dực xúc động, vừa đẩy mạnh dục long của mình, hung hăng đâm vào người này, vừa buộc miệng nói: -" Ta yêu nàng... " Dung Hoa không hề phát hiện, thân thể nàng đang ôm chặt cứng ngắc một chút, sau đó nàng bị đặt xuống giường. Khương Dực cúi người, phủ trên thân thể nàng, hất phần tóc dính mồ hôi trên mặt nàng ra. Hắn hồi tưởng lại quá khứ. Hai tháng trước, gương mặt này vẫn còn là hình ảnh mơ hồ trong mắt hắn. Nhưng bây giờ, cho dù là có không nhìn nàng, hắn vẫn có thể nhớ như in từng chi tiết. Gương mặt cười tươi của nàng, bộ dạng tức giận, dáng vẻ hờn dỗi, cả hình dáng lúc nàng và hắn cùng nhau mây mưa... Thì ra là vì yêu đúng không? Cho nên dù biết rõ hỗn hợp mị hương và rượu có hiệu quả gây nghiện, nhưng hắn không chút do dự tóm lấy nàng ở đây điên loan đảo phượng. Nghiện thân thể nàng cũng không phải là chuyện gì to tát, bởi vì lòng hắn thật sự đã nghiện nàng rồi. Khương Dực cúi đầu xuống, hôn nàng. -" Ưm... " - Sự dịu dàng hiếm thấy khiến cho Dung Hoa mềm nhũn, hừ một tiếng. Khương Dực bị âm thanh này giật bắn người, đốt sống lưng tê rần, hành động nhanh hơn lý trí, hạ thân cực kỳ nhanh chóng thúc vào trong người Dung Hoa, phun tinh hoa của mình vào trong người nàng, tạo thành một mảnh bọt mép xung quanh nơi hai người giao hợp. *** Trên xà nhà, Khang Bình công chúa trơ mắt nhìn nam nhân nàng thích ôm một nữ nhân không phải là nàng mà điên cuồng giao hoan, hưởng thụ sự khoái lạc của tình dục. Phẫn nộ! Căm hận! Nhưng nàng không biết làm sao. Cho đến lúc Khương Dực nói ra câu " Ta yêu nàng", tuy Dung Hoa không nghe được, nhưng Khang Bình lại nghe rất rõ ràng. Nàng trừng mắt thật to, giống như muốn rớt hai tròng mắt ra ngoài luôn vậy. Khương Dực nói cái gì? Sao hắn lại nói thế? Tiện nữ Dung Hoa kia có cái gì tốt? Sao hắn có thể yêu nàng ta? Gạt người, nhất định là gạt người!!!
|
Chương 28: Chỉ có nàng. Lúc Dung Hoa tỉnh lại đã phát hiện mình đang ngủ trên giường của mình ở Hầu phủ. Nàng mơ hồ ngồi dậy, từ từ hồi tưởng lại. Kì lạ, không phải nàng đang tham dự yến tiệc ở Tĩnh viên sao? Sau đó thì thế nào? Làm sao lại... Từng dòng kí ức ùa về khiến Dung Hoa hít sâu một hơi, bất giác lấy tay che mặt. Trời ạ, nàng làm sao có thể cùng Khương Dực tại Tĩnh viên làm chuyện... Không đúng, tình huống lúc đó không đúng, là bị hạ dược sao? Dung Hoa hồi tường lại tình hình lúc đó, cảm thấy rất kì lạ. Theo lý mà nói, lúc ấy người bị hạ dược hẳn là Khương Dực mới đúng. Nàng biết Khang Bình công chúa đối với Khương Dực nhớ mãi không quên, làm ra loại chuyện này tuyệt không có gì là lạ. Nhưng tại sao, nàng bị nha hoàn dẫn tới Thuỷ các, lại chỉ thấy một mình Khương Dực? Rèm châu bị vén lên, Khương Dực bước vào. -" Nàng tỉnh rồi?? " Dung Hoa há miệng thở dốc: -" Hầu gia... " - Lại phát hiện giọng nói của mình nghe ồ ồ kinh khủng, nhớ đến bộ dáng phóng đãng của mình trong Thuỷ các, mặt nàng đỏ bừng lên. Vẻ mặt Khương Dực lại tỉnh bơ như mọi ngày: -" Dược hiệu của thuốc kia khá nặng, nàng đã ngủ hơn một ngày. " Dung Hoa kinh hãi: -" Hạ dược? Chàng có bị hay không? Là Khang Bình công chúa làm sao? " -" Ta có bị hạ dược hay không, không phải nàng cũng đến đúng lúc rồi sao? " - Khương Dực mỉm cười. Nói đến đây, Dung Hoa có phần hồ đồ: -" Chuyện là thế nào? Nếu là bị hạ dược, tại sao ở đó chỉ có mình Hầu gia? Khang Bình công chúa... " Khương Dực nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm: -" Trong lòng nàng, ta là loại người nữ nhân nào cũng có thể lên giường ư? " Ngữ khí của hắn rất bình thản, nhưng Dung Hoa lại cảm thấy hắn đang tức giận. Kì quặc, hắn giận cái gì chứ? -" Đồ đạc đều đã chuẩn bị xong, ba ngày sau bản Hầu lên đường." - Vẻ mặt Khương Dực nhàn nhạt. Dung Hoa sửng sốt hồi lâu: - " Dạ... " -" Việc của Khang Bình công chúa nàng không cần quản, ta đã xử lý xong" - Nói hết câu, Khương Dực đứng dậy ra ngoài Dung Hoa ngơ ngác nhìn hắn rời đi, đứng tiễn hơn nửa ngày, tâm tình phức tạp ngồi xuống. Ngày hắn rời khỏi cuối cùng đã đến. Hai tháng vừa qua giống như một giấc mộng. Sau khi hắn đi, nàng vẫn là một Chiêu Ninh Hầu phu nhân tôn quý không được phu quân sủng ái. Tất cả đều trở về với nguyên trạng mà nó vốn có. Chẳng phải đây là điều nàng mong chờ sao? Khương Dực đi biên thành, nàng ở lại kinh thành tự do tự tại, muốn tiền có tiền, muốn người có người, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó... " Tách" Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay của Dung Hoa, nàng sửng sốt một hồi vẫn chưa lấy lại tinh thần. Nàng đưa tay nhìn giọt nước rơi trên đó, bỗng nhiên nở nụ cười, tự nhủ: -" Đồ ngốc, chuyện vui như thế có gì phải khóc? Hắn đi không phải rất tốt sao? Không còn ai quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của ngươi, ngươi có thể bình yên chờ ngày trở thành lão thái Hầu phủ... " " Tách! Tách! " Dung Hoa nhắm mắt lại, nước mắt càng không ngừng chảy xuống. Bức rèm châu thoáng lay động, giống như có ai đó vừa rời đi. Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua. Dưới sự chỉ thị của Dung Hoa, hạ nhân Hầu phủ khiêng từng tấm rương đồ lên xe. Những thứ này đều là do nàng dụng tâm chuẩn bị, nào là dược liệu, vải vóc, trà tươi... đều là những thứ khó kiếm ở biên thành. Quay đầu nhìn lại, nàng thấy Thanh La và Tử Đằng cũng đang khuân đồ đạc lên xe ngựa. -" Các ngươi mang thứ này ra làm gì? " - Dung Hoa cảm thấy kì lạ, sao đồ đạc nhiều đến mức phải chất vài xe thế này. -" Thưa phu nhân. " - Thanh La cúi người hành lễ. -" Đây là đồ Hầu gia dặn dò." -" Ừ... biết rồi. " Trong lòng Dung Hoa nhói lên từng cái. Thứ mà Thanh La và Tử Đằng mang lên xe đều là hương liệu và gấm vóc thượng hạng, vừa nhìn thấy là biết cho phái nữ dùng. Khương Dực đem những thứ này ra đó cho các thị thiếp sao? Lúc trước nàng cũng thường chuẩn bị một ít cho họ, chỉ là năm nay không có tâm trạng, không ngờ rằng Khương Dực lại tự mình lo việc này. Toàn bộ hành lý mang lên xe, nhiều hơn gấp đôi so với năm ngoái. Khương Dực mặc áo giáp mỏng đi đến, đám binh sỉ cũng len lên ngựa. -" Hầu gia, đi thuận buồm xuôi gió." - Dung Hoa che giấu suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, cúi đầu hành lễ. -" Ừm" - Khương Dực lãnh đạm đáp một tiếng, cầm dây cương nhảy lên ngựa. Dung Hoa không có ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm mũi chân của mình. Nàng không muốn tại thời khắc cuối cùng, phải nhìn nhìn ra đi. -" Còn chờ cái gì nữa? Đỡ phu nhân lên xe đi. " -" Dạ." - Thanh La và Tử Đằng thưa một tiếng, vội vàng đỡ Dung Hoa lên xe ngựa. Dung Hoa ngây người ra, đột nhiên ngẩng đầu, lặp tức đón lấy ánh mắt Khương Dực từ trên cao nhìn nàng, có chút ý cười: -" Hoàng Thượng đã đáp ứng thỉnh cầu bản Hầu, đồng ý cho phu nhân theo ta ra biên thành." Cái, cái gì? Dung Hoa trợn mắt há mồm, bị Thanh La, Tử Đằng thúc giục đỡ nàng lập tức lên xe. *** Hai tháng sau, tại biên thành. Trong Hầu phủ ở biên thành có xây một đài quan sát riêng cho Chiêu Ninh Hầu, chuyên dùng để quan sát bốn phía xung quanh, giống như lỗ châu mai. (*) (*) Một lỗ châu mai ( thường được gọi là một mũi tên vòng, kẽ hở hoặc lỗ vòng lặp ) là một khẩu độ dọc mỏng trong một pháo đài mà qua đó một cung thủ có thể khởi chạy các mũi tên. Lúc này, trong liễu vọng vang ra âm thanh bất xứng với khí thế uy nghiêm của nó. -" Phu quân, không được... Aaaa, quá sâu rồi... " - Tiếng nữ nhân trầm thấp khẽ ngâm. Nam tử cười khẽ : -" Một thế đã không chịu được? Phu nhân, bản Hầu còn chưa ăn no đâu! " -" Aaaa... ưm... đừng... " - Tiếng nữ nhân rên rỉ bỗng nhiên dồn dập hẳn, còn có tiếng nước chậc chậc vang lên. Dung Hoa tựa người vào ô cửa liễu vọng trên bệ cửa sổ, cửa sổ mở rộng ra, cách lỗ châu mai chỉ khoảng một thước, quang cảnh nơi biên thành ập vào trong đáy mắt . Từ bên ngoài nhìn vào, nàng vẫn ăn mặc chỉnh tề, chỉ là sắc mặt có chút ửng hồng, thân thể không ngừng dao động, khiến hoa trâm trên tóc cũng lung lay theo. Từ bên trong nhìn ra thì khung cảnh lại hoàn toàn khác. Thắt lưng bị cởi bỏ, tuỳ tiện ném trên mặt đất, vạt áo bị mở rộng ra, áo yếm bị kéo xuống để lộ bầu ngực căng đầy. Theo động tâc thúc vào, bầu ngực nẩy lên một cái, dao động lên xuống. Còn hạ thân nàng đã không còn một mảnh vải, váy bị dẫm nát dưới chân, khiến đôi chân thon dài trắng ngần lộ hẳn ra ngoài không khí. Khương Dực đứng ở phía sau nàng, quần áo trên người hoàn chỉnh, chỉ có thắt lưng bị cởi bỏ, hung vật nào đó nhô ra ngoài. Bàn tay hắn đè hông của Dung Hoa, khiến mông nàng nhô cao, nghênh hợp với vật to lớn đang cắm rút ra ra vào vào. Tay còn lại quấn lấy một bên ngực nàng, tận tình xoa bóp quả đào lớn. "Bốp! " Khương Dực đánh vào mông nàng một cái, Dung Hoa bị đánh run bắn lên. -"Phu nhân, vi phu còn lâu lắm, có còn sức hút nữa không? " Dung Hoa cắn môi, chịu đựng sự thẹn thùng, hoa huyệt mấp máy siết chặt dục long của hắn. Khương Dực hít sâu một hơi, cắn răng: -"Yêu tinh, còn có thể mút chặt đến thế!!! " Hắn nâng cao một chân của nàng, sau đó thẳng lưng, không khách khí chút nào đút toàn bộ dục long vào giữa hai chân nàng. -" Aa..." Dung Hoa cắn chặt tay áo của mình, nuốt từng tiếng rên vào trong. Tuy rằng không ai dám đến gần đài quan sát, nhưng tiếng kêu của nàng chưa chắc sẽ không bị người khác nghe được... Nếu thế nàng không còn mặt mũi nào nữa. -" Ưm! Ưm! Ưm! " Miệng cắn chặt, mũi lại không thể ngăn được âm thanh phát ra. Khương Dực đi vào quá sâu, cắm đến cuồng dã, Dung Hoa không khống chế được, cứ kêu a a không ngừng. Hai tháng trước, đến phút cuối cùng nàng mới biết được Khương Dực quyết định mang nàng đi biên thành chung với hắn. Trong lòng nàng vừa vui vừa buồn, buồn là vì ở ngoài biên thành kia, hắn có đến năm thị thiếp hầu hạ, vui là vì... nàng thừa nhận mình có một chút tình cảm khác lạ với Khương Dực. Một đường tâm sự nặng nề, đến biên thành, quả nhiên nàng gặp được những nữ nhân kia. Ca cơ vùng Giang Nam, giai lệ phương Bắc, mỹ nhân ngoại tộc... mỗi người mỗi vẻ, hương sắc đa dạng. Vốn tưởng rằng nàng phải chịu đựng cảnh hắn trái ôm phải ấp sống qua ngày, nhưng không ngờ Khương Dực nhìn ra ghen tuông trong lòng nàng. Hắn nói : -" Muốn ta đưa những nữ nhân kia rời khỏi đây cũng được. Nhưng từ nay về sau, nàng phải chịu trách nhiệm đút ta ăn no." Dung Hoa âm thầm kêu khổ. Dục vọng của Khương Dực mãnh liệt như vậy, bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào cũng có thể động dục. Những nữ nhân kia đi rồi, trừ khi hắn ra quân doanh, nếu không nàng hầu như lúc nào cũng bị trói chặt bên người hắn. Cho dù là ban ngày hay ban đêm, chỉ cần hắn hưng phấn, liền sẽ đè nàng xuống ân ái một lần. Giống như bây giờ, hắn chỉ đi nhìn qua quân tình theo thường lệ. Sau khi xem xong, liền trở về đặt nàng lên bệ cửa sổ làm. Được rồi, trải qua nhiều ngày điều dưỡng, thân thể và thể lực của Dung Hoa đã khá lên rất nhiều, không đến nỗi là không chịu được hắn giày vò. Mà làm chuyện này thường xuyên khiến thân thể Dung Hoa càng lúc càng mẫn cảm, chỉ cần hắn chạm nhẹ cũng khiến nàng " xuân thuỷ chảy róc rách" rồi. -" A... Aaaa... ưm..." Một đợt tấn công cuồng dã ập đến, Dung Hoa bị đưa đến cao trào, " xèo" một tiếng hoa dịch bắn văng đầy trên đất, nàng hôn mê bất tỉnh. -" Thật vô dụng." - Khương Dực cười nhẹ, gia tăng tốc độ tiến công, làm cho hoa tâm của nàng càng tiết. Khương Dực vừa nhìn nữ nhân dưới thân bằng ánh mắt dịu dàng, vừa sảng khoái bắn tinh hoa vào bụng nàng. Hắn chưa từng nghĩ tới, nữ nhân cứng ngắt quy củ này lại có thể trở thành người mà lòng hắn yêu thương. Hắn càng không ngờ rằng, mình yêu nữ nhân này còn nhiều hơn cả nàng yêu hắn. Đúng vậy, hắn rất xác định, Dung Hoa không yêu hắn nhiều như hắn yêu nàng. Nữ nhân này, ngoài mặt thì ngoan ngoãn thuận theo, nhưng nội tâm lại rất kiên cường. Tình cảm nàng dành cho hắn xen lẫn lý trí rất nhiều. Nhưng Khương Dực không có ý định để bụng vấn đề này. Dù sao nữ nhân này cả đời cũng đừng hòng rời khỏi hắn. Cho dù là nàng giả vờ yêu hắn, hay đối với hắn chỉ là thói quen, rồi sẽ có một ngày hắn nhất định khiến cho nàng từ việc không hiểu rõ nội tâm mình, trở thành toàn tâm toàn ý yêu hắn. Hắn thật sự rất mong chờ ngày đó. À phải, bọn họ sinh hoạt thường xuyên như vậy mà nàng vẫn chưa mang thai, khiến cho dạo gần đây nàng lo lắng bản thân có phải vô sinh hay không ? Hắn có nên nói cho nàng biết không phải là do nàng vô sinh, mà là do hắn sau khi hành phòng đều dùng nội công tống hết tinh thuỷ trong bụng nàng ra ngoài hay không đây? Thôi, để cho nàng lo lắng một chút cũng được, nàng sẽ vì thế là cố gắng ăn hết dương tinh của hắn, khi hoan ái cũng sẽ chủ động hơn. Vài năm nữa khi nàng hành khí thành thạo rồi, đến lúc đó có cũng chưa muộn. Hiện tại hai người họ đang trong giai đoạn nồng nhiệt, hắn không muốn có một đứa nhóc lòi ra quấy rầy chuyện tốt của bọn họ đâu! .
----------------- HOÀN TOÀN VĂN -----------------
|