Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
|
|
Chương 601: Bảo vật để lại cho Vương Hậu 6
Edit: V.O Ám Lân nín thở nhìn tổ tiên, căng thẳng đến mức tim đập rộn lên. Tuy rằng tổ tiên chỉ để lại một luồng linh hồn, nhưng tổ tiên sáng lập Ám Dạ Đế Quốc, lại là Thần Hoàng bốn hệ, trong cảm nhận của mọi người ở Ám Dạ Đế Quốc, địa vị không khác gì thần linh. Dạ Quân Mạc tìm được Bạch Vũ có huyết mạch Sáng Thế làm Vương Hậu, có phải tổ tiên sẽ phế hắn đi trong cơn tức giận không? Nếu ông ta muốn phế Dạ Quân Mạc, thật sự chỉ cần câu nói đầu tiên là đủ! Phượng Vương cũng lặng lẽ nhìn chằm chằm tổ tiên, trên mặt chứa nụ cười vui vẻ, thật quá tốt! Tổ tiên tự mình ra mặt, cho dù là Thánh Quân cũng đừng nghĩ bảo vệ Bạch Vũ! Tổ tiên nhìn Dạ Quân Mạc từ trên xuống dưới, có chút ghét bỏ nhíu mày: "Quá yếu." Dạ Quân Mạc thản nhiên hạ mắt, cũng không nói gì. Bạch Vũ chen miệng nói: "Hắn yếu chỗ nào? Hắn chỉ bị thương còn chưa lành thôi, rất nhanh có thể khôi phục đến thực lực của Thần Hoàng." "Câm miệng! Tổ tiên nói chuyện, đâu đến lượt ngươi xen mồm." Ảnh Vương lập tức hùng hổ trách cứ. Nếu nói huyết mạch chính thống của tổ tiên, vẫn là một chi của Ảnh Vương này, hôm nay bỗng nhiên thấy linh hồn tổ tiên xuất hiện, Ảnh Vương kích động, kích động đến ngay cả Thánh Quân cũng quẳng ra sau đầu rồi. Tổ tiên cũng nở nụ cười, nói với Bạch Vũ: "Ngươi nói rất đúng, tiểu tử này có thể kế thừa linh mạch bốn hệ của ta, đương nhiên không kém. Ngươi là Vương Hậu của hắn?" "Đúng." Bạch Vũ chen chen vào bên cạnh Dạ Quân Mạc, dính vào Dạ Quân Mạc giống như con mèo nhỏ, yên lặng đánh giá tổ tiên Ám Dạ trước mắt. Vị lão nhân gia này trông vẫn rất dễ nói chuyện, có lẽ ông ta không nhìn ra huyết mạch của ta? Dù sao cũng không thể nhìn ra huyết mạch từ bề ngoài, có phải chờ ông ta biết, mặt sẽ đột nhiên biến sắc không? Mọi người giật mình nhìn tổ tiên nói đùa với Bạch Vũ, diendanlequydon – V.O, Phượng Vương bạo dạn nắm chặt nắm tay, đột nhiên lao tới hô: "Tổ tiên, thực ra Vương Hậu này là người của Sáng Thế Thần Điện, trên người nàng ta có huyết mạch Sáng Thế! Là công chúa của Sáng Thế Thần Điện!" Ám Lân muốn ngăn cản bà ta, đáng tiếc hoàn toàn không kịp, chờ lúc hắn ra tay, Phượng Vương cũng đã nói xong rồi. Nguyên lão và các Trưởng lão không biết chuyện quá sợ hãi, Vương Hậu tân nhiệm lại là người của Sáng Thế Thần Điện? Đây... đây không phải là tử địch của chúng ta sao? Làm sao có thể làm Vương Hậu? Tổ tiên nghe xong phất ống tay áo một cái: "Ta biết." "Ngươi là nữ nhi của Bạch Phong đúng không?" Ông ta nhìn Bạch Vũ, ánh mắt phức tạp: "Nếu không chính là đời sau của nàng ấy? Sáng Thế Thần Điện qua mấy đời rồi?" Bạch Vũ tò mò nháy mắt mấy cái: "Bạch Phong là mẫu thân của ta, ông từng gặp bà ấy?" Ánh mắt tổ tiên trống rỗng nhìn phương xa, như là ở nhớ lại cái gì, thở một hơi dài rất dài: "Đâu chỉ là từng gặp, nàng ấy thế nào rồi?" Bạch Vũ sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới lúc mẫu thân nàng sinh nàng ra, vị này đã sớm qua đời mấy trăm năm, đành phải thành thật nói: "Lúc bà ấy sinh ta đã rong huyết qua đời." Tổ tiên ngây ngốc một lát, bỗng nhiên cất tiếng cười to, cười đến nước mắt chảy ra: "Qua đời... đến cùng nàng ấy cũng không thể tránh được đám khốn kiếp này tính kế... là ta vô dụng... ta vô dụng..." "Ông biết mẹ ta chết như thế nào?" Bạch Vũ lập tức nghe ra không đúng. Tổ tiên Ám Dạ nhìn Bạch Vũ: "Nương ngươi đã chết, phụ thân ngươi đâu? Có phải cái tên khốn kiếp lang tâm cẩu phế Ngọc gia kia không?" Bạch Vũ không hề để ý phụ thân của mình bị mắng xối xả, tuy rằng vạn năm trước nàng không có tình cảm gì đối với phụ thân, cũng không có thù hận gì, nhưng không có nghĩa là nàng thật sự không biết phụ thân nàng đã làm cái gì. Chắc chắn phụ thân nàng đã làm chuyện rất có lỗi với mẫu thân, nếu không Ngọc Ưu Liên là từ đâu xuất hiện?
|
Chương 602: Bảo vật để lại cho Vương Hậu 7
Edit: V.O Ngọc Ưu Liên là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng, phụ thân nàng cũng chỉ quan tâm Ngọc Ưu Liên, trước giờ lại không quan tâm nàng, nếu nàng không có thân phận, có lẽ nhìn một cái cũng lười nhìn. Từ nhỏ, nàng được Thạch cô cô nuôi lớn, Thạch cô cô nói với nàng: Ông ta không coi người là nữ nhi, người cũng không cần phải coi ông ta như phụ thân, có nhiều hơn cũng đừng nói nữa. Nàng có thể cảm thấy, thật ra phụ thân nàng còn làm rất nhiều chuyện nàng không biết, không ít hơn chuyện Ngọc Ưu Liên làm bao nhiêu. Nhưng cho dù nói như thế nào ông ta cũng là phụ thân của nàng, Thạch cô cô không dạy nàng hận ông ta, chỉ dạy nàng quên ông ta. Vì thế, Bạch Vũ biết nghe lời, coi ông ta như một người không quen biết. Nghe tổ tiên Ám Dạ mắng, chỉ cảm thấy như là đang mắng một người không quen biết. "Ông ta đã qua đời năm ta năm tuổi." "Chết thì tốt!" Tổ tiên chửi ầm lên: "Hắn ta đã đáng chết từ lâu! Đây đều là báo ứng! Là báo ứng hắn hại nương ngươi!" "Sao ông biết là ông ta hại nương ta?" Bạch Vũ nghi ngờ hỏi. Lúc nương ta qua đời, ông đã chết từ lâu rồi. "Ngươi nghĩ rằng ta bị ép ra như thế nào? Năm đó ta cũng là Điện chủ của Sáng Thế Thần Điện, liều mạng chỉ còn một hơi chạy đến Vực sâu vì cứu nương ngươi ra. Khi đó nàng ấy cũng đã bị Thượng Quan gia vây khốn, bọn họ lợi dụng ta làm mắt nương ngươi mù, phế bỏ linh mạch của nàng ấy, muốn cho nàng ấy gả cho một tên quần là áo lượt của Ngọc gia, làm một cái tượng gỗ, đối với ta cũng chém tận giết tuyệt. Nhưng là ta trốn được, ta sáng tạo Ám Dạ Đế Quốc, chính là muốn một ngày kia giết bằng được, cứu nương ngươi ra, đáng tiếc... ta bị thương quá nặng, không thể tiếp tục chống đỡ... nương ngươi cũng không thể tiếp tục chống đỡ..." Ông ta cười khổ, trong mắt lóe sáng lấp lánh, thở dài nhìn ra phương xa. Bạch Vũ im lặng, sớm nghĩ đến mẫu thân chết là có nội tình khác, không nghĩ tới thế nhưng chân tướng là như vậy. Thượng Quan gia, Ngọc gia, diendanlequydon – V.O, đều nên bị báo ứng! "Chỉ là nàng ấy vẫn để lại huyết mạch." Tổ tiên Ám Dạ nhìn Bạch Vũ: "Tuy rằng nương ngươi không tình nguyện, nhưng nàng ấy vẫn là liều mạng sinh ngươi ra, truyền thừa huyết mạch cho ngươi, là nàng ấy yêu ngươi." Tổ tiên nhấc tay lên vỗ vỗ vai Bạch Vũ, bàn tay hơi mờ giống như sắp xuyên qua. Đột nhiên Bạch Vũ ngẩng đầu: "Mẹ ta đã chết, ông tính làm thế nào?" "Báo thù cho nàng ấy!" Đột nhiên, sát khí trên người tổ tiên tăng vọt: "Ngươi đã làm Vương Hậu của Ám Dạ Đế Quốc, thì giành lại Sáng Thế Thần Điện, không lấy lại được thì hủy diệt! Không phải bọn họ trăm phương ngàn kế là muốn Thần Điện sao? Vậy thì làm cho bọn họ tuyệt vọng triệt để, làm cho bọn họ biết tất cả những gì bọn họ làm đều là vô dụng, chuyện bọn họ làm ra, tất cả nợ máu đều phải trả lại!" "Được!" Bạch Vũ nói chắc như đinh đóng cột. Tổ tiên cười to: "Không hổ là hài tử của nàng ấy, ta không thể ở cùng với nàng ấy, hậu bối có thể lấy nữ nhi của nàng ấy coi như là duyên phận. Ngươi tên là gì?" "Bạch Vũ." Bạch Vũ nháy mắt mấy cái: "Nghe Thạch cô cô nói, là nương ta đặt cho ta." "Bạch Vũ, Bạch Vũ, tên rất hay." Hắn nhìn về phía Dạ Quân Mạc: "Tiểu tử, ánh mắt không tệ." Dạ Quân Mạc cũng cười, nụ cười yêu nghiệt dường như khiến không gian tối đen đều sáng lên trong nháy mắt, Bạch Vũ lập tức nhìn đến ngây ngốc. "Tổ tiên đã thừa nhận Vương Hậu của ta, có thể chỉ rõ hộ vệ Phượng Hoàng ở đâu không?” Dạ Quân Mạc hỏi thẳng. "Ừ, hộ vệ Phượng Hoàng quả thật là thế lực rất quan trọng, tính ra người cũng không nhiều lắm, chỉ là... đến lúc các ngươi gặp được sẽ biết. Ta sẽ chỉ dẫn Bạch Vũ đi." Thân hình ông ta thay đổi, lại lùi về trong con dấu: "Ta không thể ở lâu bên ngoài, đến lúc đó các ngươi cầm con dấu này ra khỏi Đế Đô, ta sẽ chỉ đường cho các ngươi."
|
Chương 603: Bảo vật để lại cho Vương Hậu 8
Bạch Vũ thả con dấu vào lại trong hộp một lần nữa, cẩn thận thu hộp vào trong nhẫn Bách Vũ. Vừa quay đầu lại, các vị Trưởng lão và Dạ Vương, Phượng Vương, Ảnh Vương tới làm chứng đều ngây ngốc nhìn. Ai có thể nghĩ đến tổ tiên và người đứng đầu Sáng Thế Thần Điện lại có một đoạn tình cảm như vậy? Mà Bạch Vũ còn vừa vặn là nữ nhi người ta, đừng nói tổ tiên bài xích, ước gì nhanh chóng nhận thức. Bảo vật lúc trước ông định ra, đại khái chỉ có huyết mạch Sáng Thế mới lấy được? “Sao tổ tiên lại làm như vậy? Chúng ta và Sáng Thế Thần Điện là tử địch, vì sao...” Phượng Vương vẫn không cam lòng. Ám Lân lạnh lùng liếc bà ta một cái: “Ngay cả lời tổ tiên nói cũng tra hỏi, xem ra ngươi không muốn ở lại Ám Dạ Đế Quốc rồi.” Phượng Vương phục hồi tinh thần lại, sắc mặt đại biến: “Không, ta không có ý này.” Ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh lùng đảo qua bọn họ: “Hẳn là mọi người đều hiểu ý của tổ tiên, Sáng Thế Thần Điện phải quy thuận chúng ta, hoặc là bị hủy diệt!” Ám Lân gật đầu: “Ai hại chúng ta thì tìm người đó báo thù. Thượng Quan gia nắm giữ Sáng Thế Thần Điện nhiều năm, dựa vào huyết mạch Sáng Thế che chở, hoành hành ngang ngược ở thiên hạ, ngay cả đời sau của Thần Sáng Thế cũng hãm hại, quả thực là tự mình đi vào đường chết. Bọn họ không có được sự che chở, sớm hay muộn cũng sẽ bị giết ở trong tay chúng ta.” “Linh Vương nói rất đúng.” “Không sai, tổ tiên chính là ý này.” Mọi người nghị luận ào ào, đồng ý gật đầu, Phượng Vương cũng không thể nói gì hơn. Chỉ có Dạ Vương vẫn còn đang ở cõi thần tiên, sau một lúc lâu vẫn thẫn thờ. “Cữu cữu còn có vấn đề?” Dạ Quân Mạc mở miệng hỏi. Dạ Vương phục hồi tinh thần lại, lắc đầu: “Không, không có vấn đề. Thánh Quân nhanh dẫn Vương Hậu trở về nghỉ ngơi đi.” Dạ Quân Mạc vẫy tay cho mọi người lui, dẫn Bạch Vũ trở về tẩm điện. Vội hơn nửa đêm, Bạch Vũ chưa buồn ngủ, chỉ là hơi đói. Dạ Quân Mạc lấy điểm tâm tới đút nàng, Bạch Vũ dựa vào đầu giường, vừa cắn điểm tâm, vừa nói thầm: “Chắc chắn nương ta qua đời là do Thượng Quan gia và Ngọc gia giở trò quỷ, chỉ là rốt cuộc là ai làm thì không rõ.” Muốn hại chết một người có thai đứng đầu Sáng Thế Thần Điện cũng không phải là một chuyện dễ dàng, Bạch Vũ không tin mẫu thân sẽ lơ là đến mức để một hai người hãm hại, tuyệt đối là một loạt kế hoạch chu đáo. “Nàng muốn tra?” “Ừ, chỉ là cách lâu như vậy, ngay cả Thạch cô cô cũng đã chết, cũng không biết có thể tra được không.” Bạch Vũ than thở. “Đừng thở dài, cục cưng sẽ không vui.” Dạ Quân Mạc sờ sờ trán Bạch Vũ, cười nói. Bạch Vũ lập tức nén lại, giữ vững tinh thần tiếp tục cắn điểm tâm. “Thật ra nàng muốn tra, cũng không phải là không thể được, ngoại trừ Thạch cô cô, chắc chắn sẽ còn có người biết chuyện năm đó.” “Sẽ sao?” Bạch Vũ thật nghi ngờ, Thượng Quan gia làm việc luôn luôn ngoan tuyệt, giết người diệt khẩu là chuyện thường, thà rằng giết lầm 1000 cũng sẽ không bỏ qua một người. Làm loại chuyện giả dối này, chắc chắn người biết được đã sớm bị diệt khẩu rồi. “Không thử làm sao mà biết? Năm đó lúc nàng bị giết, Ngọc Ưu Liên vận dụng hơn trăm tên đệ tử tinh anh, sau đó còn có thể giết toàn bộ những người này? Chắc chắn chuyện nương nàng cũng sẽ có một vài tâm phúc của bọn họ biết được.” Dạ Quân Mạc thấy Bạch Vũ ăn xong rồi, lại cầm một khối cho nàng: “Nàng tính khi nào chuẩn bị đi gặp hộ vệ Phượng Hoàng?” “Không vội đi, chờ cục cưng ra đời rồi nói sau.” Bạch Vũ lại ăn một khối điểm tâm. “Ừ... cũng tốt.” Dạ Quân Mạc phục hồi tinh thần lại: “Nàng ăn mấy khối rồi?” Bạch Vũ sửng sốt, qua một lúc như vậy, nàng đã ăn luôn năm khối điểm tâm rồi. Dạ Quân Mạc đen mặt: “Không được ăn nữa, ăn nhiều như vậy, nàng không biết là căng bụng sao?” Hắn muốn nuôi nàng cho béo một chút, nhưng gần đây nàng rất ham ăn, khiến hắn có chút kinh hách. Bạch Vũ chu miệng, còn không phải đều là chàng đút.
|
Chương 604: Tìm phiền phức 1
Edit: V.O Nói chờ sau khi sinh cục cưng ra lại đi tìm hộ vệ Phượng Hoàng, Bạch Vũ lại yên tâm dưỡng thai, ngay cả tu luyện cũng đã lười tu luyện. Dù sao Triệu hoán thú nhà mình thông minh, sau khi hấp thu một lượng linh lực lớn từ nàng thì tự mình tu luyện, ngay cả Đại Địa Hôi Hùng ngốc nhất cũng đang từ từ tu tập linh thuật, càng không cần nói đến mấy con Trảm Nguyệt. Bạch Vũ cũng không muốn nhanh chóng đột phá trở thành Đại Đế, cấp bậc Triệu hoán thú và linh thuật không thăng lên, thực lực không ổn định, chỉ lo thăng cấp hoàn toàn vô dụng. Một lần dưỡng thai này chính là hai tháng, nàng vuốt bụng bản thân càng lúc càng lớn, bụng lớn sáu tháng trông chẳng khác gì tám tháng, cúi đầu đã sắp nhìn không thấy mũi chân rồi. Bạch Vũ cũng càng lúc càng lười hoạt động, lại càng thích ở trên giường không đứng dậy. Nàng lười, Dạ Quân Mạc lại phải chịu khó rồi. Nàng dưỡng thai, Dạ Quân Mạc lại dưỡng thai với nàng, chăm sóc bảo bối giống như chăm sóc quốc bảo, tất cả ăn, mặc, ở, đi lại đều tự mình làm, tất cả chuyện Ám Dạ Đế Quốc đều ném cho ngũ vương, khiến cho ngũ vương rất không biết nói gì. Vốn tưởng rằng Bạch Vũ sẽ lại lười như vậy đến khi sinh cục cưng ra, nhưng hôm nay đột nhiên Dạ Quân Mạc lại nói với nàng: "Âu Dương Diệp dẫn theo thê tử của ông ta đến đây." Bạch Vũ sửng sốt hơn nửa ngày mới kịp phản ứng: "Đến Ám Dạ Đế Quốc?" Không phải Âu Dương Diệp vô cùng trung thành với Sáng Thế Thần Điện sao? Cho dù ông ta ghét Thượng Quan gia nắm giữ Thần Điện, nhưng cũng không có ý đồ gì muốn đầu nhập vào Ám Dạ Đế Quốc, cho nên Bạch Vũ mới không thay Dạ Quân Mạc khuyên ông ta đến Ám Dạ Đế Quốc, sao bây giờ ngược lại tự mình chạy tới vậy hả? "Ừ, bị vây ở trong Vực sâu, lúc Ám Lang ra ngoài tuần tra phát hiện, diendanlequydon – V.O, mới dẫn bọn họ về." Nếu không không biết lúc nào bọn họ mới có thể tiến vào. "Vì sao đột nhiên ông ta lại chạy tới?" Bạch Vũ không hiểu, là ngày ngày trôi qua không nổi nữa? Hay là thê tử lại xảy ra chuyện? Hay là... thay Sáng Thế Thần Điện tới? Không phải lòng nàng đen tối, luôn nghĩ người xấu cho người khác, chỉ là tình huống bây giờ của Sáng Thế Thần Điện rất vi diệu. Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên gần như bị huyên náo đến phiền, dám ấn cho Anh Khê một tội danh là gian tế của Ám Dạ Đế Quốc, nói hắn nhiễu loạn bên trong Thần Điện, tản lời đồn, gây ra hỗn loạn, phế hắn đi ngay tại chỗ, nếu không có vài Trưởng lão cứu, chỉ sợ hắn đã bị đánh chết rồi. Hành động ngoan độc này vừa ra khiến cho mọi người kinh sợ, bên ngoài giống như đã bình ổn hỗn loạn, dường như Thượng Quan Vân Trần đã ổn định tình thế, nhưng tình huống bên trong lại càng thêm sóng ngầm mãnh liệt. Các Trưởng lão nghi ngờ Thượng Quan gia cũng không từ bỏ, ngược lại ngay cả Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên cũng bị nghi ngờ luôn rồi. Bây giờ, lòng người ở Sáng Thế Thần Điện tán loạn, cách tốt nhất chính là nhanh chóng diệt trừ Bạch Vũ, chỉ cần Bạch Vũ thật sự chết đi, lời nói của Anh Khê chính là lời nói suông, chuyện nên là gì cũng không còn. Nhưng muốn ám sát Bạch Vũ ở trong cung điện lại không dễ dàng, Dạ Quân Mạc giữ gìn tẩm cung giống như thùng sắt, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được. Ba thích khách Ngọc Ưu Liên phát đến liên tục bị bắt được, đều bị Ám Lân kéo xuống xử lý. Thích khách không thể đắc thủ, Ngọc Ưu Liên sẽ khó mà không nghĩ cách khác, Âu Dương Diệp có thể đường đường chính chính đến trước mặt nàng chính là một cơ hội tốt. Bạch Vũ có thể nghĩ đến đương nhiên Dạ Quân Mạc cũng nghĩ đến, Bạch Vũ mang cục cưng, đúng là lúc thân thể không tiện, hắn sẽ không để cho Bạch Vũ xảy ra một chút chuyện gì, dù sao cẩn thận một chút cũng không sai. "Ông ta muốn gặp nàng, nói là có chuyện muốn nói với nàng, ta để ông ta đi nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đến." Dạ Quân Mạc sờ sờ tóc Bạch Vũ. "Chàng muốn điều tra ông ta thêm?" Bạch Vũ nghĩ nghĩ: "Có lẽ là chúng ta quá cẩn thận rồi, Âu Dương Diệp vẫn đáng giá tin tưởng." Dạ Quân Mạc yên lặng gật đầu, trong mắt xẹt qua ánh sáng đen tối không rõ.
|
Chương 605: Tìm phiền phức 2
Edit: V.O Dạ Quân Mạc tin Âu Dương Diệp sẽ không đi làm việc cho Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần, hơn nữa ông ta còn dẫn cả thê tử Uyển Kỳ đến, cũng không có ai dùng thê tử của ông ta đi ép buộc ông ta. Nhưng vấn đề là vẻ mặt Âu Dương Diệp không đúng, hỏi ông ta rốt cuộc muốn nói chuyện gì với Bạch Vũ ông ta cũng không chịu nói, muốn phải gặp mặt Bạch Vũ để nói. Sắc mặt thê tử Uyển Kỳ của ông ta cũng tái nhợt, giống như là bị dọa. Dạ Quân Mạc cũng không tính chuyện gì cũng không biết lại để cho Âu Dương Diệp đến trước mặt Bạch Vũ nói chuyện như vậy. Nhìn vẻ mặt Âu Dương Diệp chỉ biết chuyện này sẽ không nhỏ, hắn phải tính toán trong lòng. Sau khi thấy Bạch Vũ ngủ, Dạ Quân Mạc đi gặp Âu Dương Diệp. Âu Dương Diệp vừa thấy Dạ Quân Mạc đến, sắc mặt ông ta lại thay đổi: "Ta thật sự có chuyện muốn nói với công chúa Bạch Vũ, chuyện này rất quan trọng!" Dạ Quân Mạc thản nhiên ngồi lên ghế dựa: "Ngươi có thể nói với ta trước." "Không được!" Âu Dương Diệp nói chắc như đinh đóng cột. Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt lạnh như băng lộ ra cảm giác áp lực mười phần, khiến lòng Âu Dương Diệp giật mình, không kiềm được lui về phía sau một bước. "Là không được, hay là không dám?" Dạ Quân Mạc thản nhiên hỏi: "Nếu ngươi không nói, cũng không cần nói với Bạch Vũ nữa." Đồng tử Âu Dương Diệp co rụt lại, tức giận mắng to: "Ngươi đang giam lỏng công chúa? Ta biết ngươi không thật lòng với công chúa! Mệt công chúa còn không để ý nguy hiểm, tiến vào Tháp Thiên Ky vì ngươi!" Sau khi Uyển Kỳ được phục sinh không bao lâu, ông ta lại rời khỏi tông môn, diendanlequydon – V.O, ra ngoài đã biết tin Bạch Vũ tiến vào Tháp Thiên Ky rồi. Dạ Quân Mạc nghe ông ta mắng, chờ ông ta mắng xong, thản nhiên hỏi: "Ông không nói, ta có thể đi hỏi thê tử ông." "Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Âu Dương Diệp phát hoảng, vội vàng chặn cửa. Dạ Quân Mạc lạnh lùng: "Ông cảm thấy ta sẽ làm gì? Ông chỉ có một vài bí mật muốn nói với Bạch Vũ, nhưng nếu tin ông nói ra khiến cho Bạch Vũ gặp chuyện, thê tử ông cũng không cần sống nữa." Âu Dương Diệp bị dọa đến không nhẹ, yên lặng một lúc: "Sao ta có thể làm công chúa gặp chuyện không may? Có lẽ nàng biết sẽ phẫn nộ, nhưng chắc chắn có thể tiếp thu." "Bây giờ không nhất định, Bạch Vũ mang thai rồi." "Mang thai? Của ngươi?" Âu Dương Diệp sửng sốt một lúc thốt ra, nói ra đã hối hận. Dạ Quân Mạc lạnh lùng liếc nhìn ông ta: "Bây giờ ông có thể cân nhắc dứt khoát có nói hay không." Vẻ mặt Âu Dương Diệp rối rắm, chuyện này rất dọa người a, tuyệt đối là một trong chân tướng bị che giấu của Sáng Thế Thần Điện khiến cho người phẫn hận, cùng một nhịp thở với Bạch Vũ, nhưng hiện tại ông ta cũng không thể cam đoan nói với Bạch Vũ có thể khiến nàng có gì không khoẻ không, ngộ nhỡ làm nàng bị động thai, ông ta có 100 cái mạng cũng không đền nổi. "Thật ra, chuyện này là thê tử nói với ta, nàng ấy biết càng rõ ràng. Sau khi nàng ấy được phục sinh, ta từng hỏi nàng ấy vì sao lúc đó bị đuổi giết, kết quả nàng ấy nói với ta, nàng ấy phát hiện mẫu thân của Bạch Vũ, vị đứng đầu Thần Điện tiền nhiệm, nguyên nhân Bạch Phong chết." Âu Dương Diệp thở dài, nói. Dạ Quân Mạc nhíu mày, Bạch Vũ vừa định điều tra nguyên nhân nương nàng chết, Âu Dương Diệp lại đưa tới cửa, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu, đại khái là ông trời cũng không nhìn được, muốn để cho nguyên nhân Bạch Phong chết thấy được ánh mặt trời. Âu Dương Diệp vừa nói xong, Dạ Quân Mạc đã sai Ám Lang dẫn Uyển Kỳ đến rồi. Uyển Kỳ nhìn thấy Dạ Quân Mạc, vội vàng nắm chặt hai tay, trên mặt giống như bị quét lên một tầng sơn trắng, trắng bệch không có chút máu. Âu Dương Diệp vội vàng kéo bà đến bên cạnh, ôm lấy vai bà: "Đừng sợ, có chuyện gì nàng cứ nói đi." Uyển Kỳ cúi đầu, giọng nói có chút run rẩy nói với Dạ Quân Mạc. Năm đó lúc bà hái thuốc ở Dược Viên, trong lúc vô tình phát hiện một cái hộp ở phía dưới một cây dược liệu, mở ra lại thấy là ngọc giản (một loại thư tín viết trên ngọc) của một Tôn chủ Thượng Quan gia để lại.
|