Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
|
|
Chương 150: Vây khốn, san bằng hoàng cung (4)
Edit:V.O Lúc này, một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa trong Vương thành đánh gãy những lời lải nhải của Bắc La Quận Vương. Tiếng động nổ tung oanh động toàn thành, ngay cả Hoàng cung cũng cảm thấy hơi hơi chấn động. Bắc La Quận Vương hoảng sợ, đứng dậy nhìn thoáng qua phương hướng tiếng nổ phát ra, rất nhanh lại trấn định tự nhiên ngồi trở lại, tiếp tục nước miếng bắn tung tóe đàm luận với Dạ Quân Mạc chuyện Vẫn Thạch. Mày kiếm Dạ Quân Mạc nâng lên, động tĩnh lớn như vậy cũng không sai người đến hỏi, nếu không phải trái tim khoan dung thì chính là đã sớm biết chuyện gì xảy ra. Phương hướng tiếng nổ hình như là Bắc La thư các, vừa vặn hôm nay Bạch Vũ đi Bắc La thư các để xem sư phụ nàng. Ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh lùng, phân phó Ám Ưng, “Đi xem.” ”Vâng” ”Chờ một chút.” Bắc La Quận Vương ngăn Ám Ưng lại, chê cười nhìn về phía Dạ Quân Mạc, “Cũng không phải chuyện lớn gì, không nhọc đến Mạc Điện chú ý, chúng ta tiếp tục nói chuyện Vẫn Thạch.” ”Vương thành nổ tung, không phải chuyện lớn?” Dạ Quân Mạc mắt lạnh nhìn hắn. Sắc mặt Bắc La Quận Vương khẽ biến, thuận miệng bịa chuyện: “Có lẽ trường thi đấu đánh nhau tạo thành động tĩnh, trong trường thi đấu một khi tỷ thí đều không thu lại được, Công hội Triệu hoán sư xây dựng trường thi đấu ở Vương thành ta theo quy cách lớn nhất, có rảnh Bổn vương sẽ dẫn ngươi đi xem.” ”Không cần.” Dạ Quân Mạc đứng lên muốn đi. Hắn trăm phần trăm xác định Bắc La thư các bên kia đã xảy ra chuyện, Bắc La Quận Vương chẳng những không cảm kích còn không muốn cho hắn tham dự vào, rất có khả năng liên quan tới Bạch Vũ. ”Ai! Mạc Điện, ngươi đừng đi a, Vẫn Thạch ngươi không cần sao?” Bắc La Quận Vương nóng nảy. Bắc Thần Phong lên kế hoạch hôm nay cưỡng bức lấy Bạch Vũ ở Bắc La thư các, vì để đảm bảo đạt được mục đích, Bắc La Quận Vương để cho Bách Lý Uy dẫn theo Cấm Vệ Quân đến bên ngoài Thư các, nếu bất thành sẽ giết chết Bạch Vũ. Nghe động tĩnh này hiển nhiên là sự tình không thành, đã động thủ đến nước này. Một khi đã như vậy, nhất định phải trừ bỏ Bạch Vũ sạch sẽ lưu loát! Không thể để cho Bắc La sử dụng, cũng không thể lưu lại cho Đông Nhạc. Bạch Vũ đã được Vô Trần Cung tuyển làm đệ tử chính thức, qua một thời gian ngắn sẽ tiến vào Vô Trần Cung, dựa vào tốc độ tu luyện yêu nghiệt của nàng, sớm hay muộn cũng sẽ trở thành tâm phúc đại họa của Bắc La. Nếu bây giờ để cho Mạc Điện rời đi, khẳng định Bách Lý Uy sẽ không giết được Bạch Vũ, tất cả sẽ trở thành uổng phí, hắn có nói gì cũng phải giữ Mạc Điện ở lại. Ám Ưng đi theo phía sau Dạ Quân Mạc, có chút chần chờ nói: “Nếu không để thủ hạ đi nhìn xem, Thánh quân vẫn nên ở lại tiếp tục nói chuyện với Bắc La Quận Vương đi, đá niết bàn đối với người rất quan trọng!” Dạ Quân Mạc mắt điếc tai ngơ, bóng dáng cao ngạo lạnh lùng đã đi đến cửa cung điện. ”Mạc Điện, Mạc Điện, chờ.” Bắc La Quận Vương vội vàng đuổi tới cửa, cười cười lấy ra bản đồ, “Đây là bản đồ năm tòa mê cung kia mà tiền bối (lớp người đi trước) lưu lại cho ta, vì để thể hiện thành ý của Bổn vương, bản đồ này liền giao cho Mạc Điện.” Ám Ưng vui mừng khôn xiết, lập tức nhận lấy. Bắc La Quận Vương chắp tay sau lưng, cười ôn hòa nói, “Nhưng có bản đồ này vẫn chưa đủ, còn phải biết địa điểm của mê cung mới được. Nhưng là thời đại lâu đời, những người lúc trước xây dựng mê cung đã chết hết, chỉ ghi lại vài nét bút ở trong những ghi chép lớn của Bắc La, không bằng Mạc Điện theo ta đi nhìn xem.” Đôi mắt Ám Ưng trông mong nhìn Dạ Quân Mạc, hận không thể túm lấy Dạ Quân Mạc tùy ý Bắc La Quận Vương. Đây chính là đá niết bàn, cả vạn năm cũng không tìm được đá niết bàn, nhưng lại ở một vị diện thấp bé như vậy đụng phải, hơn nữa dễ như trở bàn tay, may mắn nghịch thiên như vậy, phải quý trọng cơ hội! Nhưng Dạ Quân Mạc lại đi rồi, tiêu sái bỏ đi đầu cũng không quay lại. Bắc La Quận Vương hỗn loạn đứng trong gió, không phải rất coi trọng khối Vẫn Thạch này sao? Bây giờ lại không cần nữa! Chỉ vì đi cứu Bạch Vũ?
|
Chương 151: Vây Khốn, San Bằng Hoàng Cung (5)
Edit:V.O Bắc La Quận Vương không biết Dạ Quân Mạc thật sự thích Bạch Vũ, theo biểu hiện của hắn trên Cung yến lần trước, hắn căn bản là người lãnh huyết tàn khốc, không gần nữ sắc, cứu Bạch Vũ phỏng chừng là vì Bạch Vũ là đệ tử được Vô Trần Cung lựa chọn, nếu như vậy nhất định cũng có đủ lý do có thể làm cho hắn ở lại. Bắc La Quận Vương không để ý hình tượng gào thét đuổi theo, “Mạc Điện, chuyện của Bắc La Quận Quốc ta, ngươi không cần can thiệp, về chuyện bảo vật trấn quốc của Bắc La, nếu bỏ lỡ cuộc nói chuyện hôm nay thì sẽ không còn chuyện gì để nói nữa.” Dạ Quân Mạc mắt lạnh nhìn Bắc La Quận Vương, “Ngươi đang uy hiếp ta?” Thanh âm của hắn rất bình thản, lại hàn khí bức người, lộ ra một tia khinh thường. Con ngươi sâu không thấy đáy lạnh lùng, sát ý vô thanh vô thức từ đáy mắt chợt lóe lên rồi biến mất, khí thế sắc bén làm cho thiên địa vạn vật đều câm như hến, im lặng đáng sợ. Cả người Bắc La Quận Vương cương cứng ngay tại chỗ, một cảm giác lạnh từ lòng bàn chân thẳng lên, hai chân như nhũn ra cơ hồ muốn ngồi phịch xuống, trơ mắt nhìn Dạ Quân Mạc biến mất trong tầm mắt, mới cảm giác mình được sống lại. Ám Ưng đuổi theo Dạ Quân Mạc, vẻ mặt đau khổ, “Thánh quân, đá niết bàn thật sự bỏ qua như vậy? Nó có thể làm cho thực lực của người khôi phục ít nhất năm thành!” Thực lực năm thành! Thực lực năm thành của Thánh quân cũng đủ hủy diệt toàn bộ Vân Vũ Thần Châu! Có đá niết bàn, có thể làm cho Triệu hoán thú Hỏa hệ của Thánh quân khôi phục được thực lực vốn có, quan trọng hơn là khôi phục thực lực có thể làm cho thân thể của Dạ Quân Mạc chuyển biến tốt, thân thể hắn bởi vì không khống chế được Linh khí sớm đã vỡ nát, khôi phục thực lực có thể khiến cho hắn có đủ năng lực khống chế được lực lượng trong cơ thể. Thân thể Dạ Quân Mạc đã sắp không chống đỡ nổi nữa, nếu không khôi phục một ít thực lực để khống chế Linh khí thì liền xong rồi. Đá niết bàn không chỉ có thể dùng để tu luyện, còn có thể cứu được mạng của hắn! Dạ Quân Mạc lạnh nhạt trả lời, “Trở về tìm là được.” Đá niết bàn thì tính là cái gì? Có quan trọng hơn nữa cũng kém một sợi lông của Bạch Vũ! Ám Ưng lệ rơi đầy mặt, chúng ta đã tìm một vạn năm ở Bát Đại thế giới cũng không có thu hoạch, Thượng Quan Vân Trần biết Dạ Quân Mạc cần đá niết bàn, những khối đá niết bàn mà hắn phát hiện được đều thu vào trong Sáng Thế Thần Điện, muốn tìm được một khối nói dễ hơn làm. Thật vất vả gặp được một khối, vậy mà người lại bỏ qua, ai...... Bên trong Bắc La thư các, Bách Lý Uy dẫn Cấm Vệ Quân tìm tòi trên thảm thư các đã bị thiêu hủy hơn phân nửa, lại không thu hoạch được gì, tức giận chửi ầm lên, “Hủy thư các này đi cho ta, có khoét xuống ba tấc đất cũng phải đào nàng ta ra đây cho ta! Ta cũng không tin nàng ta còn có thể mọc cánh bay.” ”Vâng” mọi người lưu loát phá bỏ thư các, dù sao cũng đã gần như bị thiêu hủy, cũng phải phá đi xây lại. Răng rắc răng rắc —— Thư các sắp sụp đổ đột nhiên phát ra tiếng vang lung lay sắp đổ, uy áp khủng bố ùn ùn kéo đến, giống như trong vô hình có một bàn tay to bao phủ bọn họ, làm người ta có loại cảm giác sợ hãi không thể động đậy. Dạ Quân Mạc đột nhiên xuất hiện ở bên trong đống phế tích trong thư các, hắc bào ngạo nghễ giơ lên, quanh thân sát khí đáng sợ nhấc lên thiên địa phong vân, cuồng phong tàn sát bừa bãi, uy áp bốn phía toàn trường. Tầm mắt của hắn đảo qua mọi người, dừng ở trên người Bách Lý Uy, lạnh như băng mở miệng: “Bạch Vũ, ở đâu?” Sắc mặt Bách Lý Uy trắng bệch, bị ánh mắt nhìn chòng chọc khiến cả người hắn lạnh như băng, uy nghi miệt thị thiên hạ làm cho hắn có cảm giác mình như một con kiến tùy thời có thể bị bóp chết, miệng há ra lại không nói được một câu. ”Tìm được rồi! Cơ quan ở trong này.” Một Cấm Vệ Quân bỗng nhiên vui mừng kêu lên, xốc lên một cửa ngầm, một đạo Lưu Hỏa nháy mắt bay ra, đánh hắn bay ra ngoài. Dạ Quân Mạc lập tức phi thân qua, lực lượng khủng bố từ trên người hắn vọt ra, ầm ầm khuếch tán ra, đẩy lui toàn bộ người chung quanh ra ngoài.
|
Chương 152: Vây Khốn, San Bằng Hoàng Cung (6)
Edit: V.O Dạ Quân Mạc đi vào cửa mật thất, liền thấy bên trong mật thất mờ tối nhỏ hẹp, sắc mặt Bạch Vũ tái nhợt tựa vào Bạch Tử Quỳnh bên cạnh, máu đỏ tươi rơi trên người, đập vào mắt đều là màu đỏ chói mắt. Trái tim Dạ Quân Mạc bị nắm thật chặt, cơn tức giận cuồng bạo từ trên người hắn ầm ầm khuếch tán ra, sát ý lạnh thấu xương càn quét Vương thành! Người hắn nâng niu trong lòng thế nhưng lại bị người ta đả thương thành như vậy, hiện tại hắn chỉ muốn giết người! Một tay hắn kéo Bạch Vũ tiến vào trong lòng, đau lòng lau vết máu trên mặt nàng, gằn từng tiếng tuyên phán: “Tất cả các ngươi đều đáng chết!” Sát ý tràn ngập, mỗi chữ mỗi câu đều khiến cho không khí đông kết lại, giọng điệu cuồng ngạo, mở miệng đòi tiêu diệt hơn trăm Triệu hoán sĩ bọn họ, nhưng không ai dám không tin. Mặt Bách Lý Uy xám như tro tàn, tay chân lạnh như băng, hắn chỉ muốn giết Bạch Vũ để trút giận cho nữ nhi mà thôi, nhưng hắn không nghĩ chọc tới Dạ Quân Mạc! Thần ảnh tuấn mỹ vô song trước mắt này, ngạo mạn ngất trời lại giống như ác mộng khắc ở trong đầu hắn, khí thế lật tay có thể hủy thiên diệt địa giống như lực lượng ngàn cân đặt trên người hắn, một cảm giác sợ hãi tử vong bao trùm trong đầu của hắn. Hắn không tự chủ được muốn trốn chạy, cố gắng trấn định rống giận, “Vô Trần Cung không có quyền lợi can thiệp vào việc nội bộ của Lục quốc, ngươi không thể giết người lung tung!” ”Vô Trần Cung thì tính là gì? Ta muốn giết người không ai có thể ngăn cản!” Dạ Quân Mạc cười lạnh, một ngọn lửa màu lam âm u từ trên trời giáng xuống, giống như thiên phạt buông xuống, uy thế ngập trời nghiền áp vạn vật. Đồng tử Bách Lý Uy co rụt lại, thân hình bạo lui, đẩy toàn bộ người bên cạnh ra che ở trước người. Ầm ầm —— Bắc La thư các hoàn toàn trở thành một đống phế tích, hỏa diễm khủng bố càn quét Vương thành, san thành nửa tòa thành trì thành bình địa! Hơn trăm Triệu hoán sĩ chết hơn phân nửa, người còn sống cũng bị trọng thương ngã xuống đất. Bách Lý Uy gian nan tránh được một kiếp, máu khô đầy người đứng lên, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Quân đội Triệu hoán sĩ tinh nhuệ nhất Bắc La vậy mà bị một người đánh cho thảm bại! Chỉ với một chiêu Linh thuật mà thôi, người ta ngay cả Triệu hoán thú cũng còn chưa có gọi ra, liền hủy diệt nửa tòa thành! Hắn sao còn dám ở lại, dẫn theo đội nhân mã còn lại rất nhanh trốn vào Hoàng cung, giống như chỉ cần trễ một bước mạng sẽ không còn. Bạch Vũ chớp mắt một cái, nhìn nam nhân đang ôm nàng. Dung nhan phía bên mặt tuấn mỹ của hắn có vẻ tức giận thâm trầm, giống như bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ sắc bén bức người, Bạch Vũ mệt mỏi không yên dần trầm tĩnh lại, an ổn tựa vào vai hắn, ngẩn người nhìn. Lúc Dạ Quân Mạc cúi đầu liền thấy đôi mắt như nước trong suốt của Bạch Vũ nhìn hắn chăm chú, hiện lên một chút phấn hồng. Khóe miệng của hắn gợi lên một chút tà mị,“Có chịu được nữa không? Ta mang nàng đi chữa thương.” ”Ta vẫn còn tốt, nhưng sư phụ, bà ấy bị Bắc La trói buộc bằng khế ước lời hứa, ta muốn mau chóng tìm được Huyết Châu Tử được ngưng tụ ra lúc khế ước!” Bạch Vũ cầm lấy vạt áo Dạ Quân Mạc, lo lắng nhìn Bạch Tư Quỳnh hôn mê bất tỉnh. Ánh mắt Dạ Quân Mạc trầm xuống, ôm chặt Bạch Vũ, “Ta mang nàng đi tìm.” Trong đại điện Hoàng cung Bắc La, Bách Lý Uy mang theo tàn binh bại tướng thật vất vả trở lại, chật vật bẩm báo tình huống cho Bắc La Quận Vương. Bắc La Quận Vương nghe nói Bắc Thần Phong đã chết, một chút sức lực cũng không còn, suýt nữa đã bất tỉnh, Bắc Thần Phong là nhi tử có bản lĩnh nhất của hắn, là người thừa kế hắn khổ tâm bồi dưỡng! ”Thần Phong chết như thế nào, hắn chết như thế nào?” Bắc La Quận Vương hai mắt đỏ bừng nắm lấy Bách Lý Uy rống giận. ”Là Bạch Vũ giết hắn, lúc vi thần đến Tam hoàng tử đã chết.” Bách Lý Uy trợn mắt nói dối, đem lỗi của mình vứt đi sạch sẽ.
|
Chương 153: Vây Khốn, San Bằng Hoàng Cung (7)
Edit: V.O ”Bạch Vũ, lại là Bạch Vũ! Hỗn đản!” Bắc La Quận Vương phẫn nộ ném đi cái bàn trước mặt, chỉ vào Bách Lý Uy mắng to: “Ngươi sao lại không có giết nàng ta? Sao lại không loạn đao chém chết vứt ra ngoài cho chó ăn?! Ngươi dẫn theo người nhiều như vậy, còn giết không được một mình Bạch Vũ?” ”Quận Vương bớt giận, vốn đã nắm được rồi, nhưng là...... Mạc Điện lại đến.” Sau đó liền đến phiên bọn họ chạy trối chết, nhớ tới ngọn lửa âm u màu lam kia, trong lòng hắn liền sợ hãi, không bao giờ muốn nhìn thấy thêm một lần nữa. Bắc La Quận Vương giận quá hóa cười, đôi mắt giống như độc xà âm lãnh híp lại, “Mạc Điện, tốt lắm! Tốt lắm! Triệu tập những Triệu hoán sư có trong Vương thành cho ta, bao gồm thị vệ thủ thành và hai trăm Cấm Vệ Quân còn lại, Bổn vương muốn giết chết Bạch Vũ báo thù thay nhi tử ta!” Bách Lý Uy quá sợ hãi, nghiêm trọng hoài nghi Bắc La Quận Vương căn bản không nghe thấy lời hắn nói, “Quận Vương, Bạch Vũ là được Mạc Điện cứu đi.” ”Vậy ngay cả Mạc Điện cũng giết! Nếu Vô Trần Cung có hỏi tới tự ta có biện pháp giải thích.” Bắc La Quận Vương bất chấp nói. Khóe miệng Bách Lý Uy trực tiếp co rút, hắn tin Bắc La Quận Vương có biện pháp giải thích với Vô Trần Cung, nhưng hắn không tin Bắc La Quận Vương có khả năng đánh bại Mạc Điện. Uy lực hỏa diễm Linh thuật của Dạ Quân Mạc cho dù là Vô Trần Cung chủ có đột phá thành Triệu hoán sư thì cũng kém hơn, nhiều thêm vài người thật sự có thể dùng được sao? ”Quận Vương, xảy ra chuyện lớn rồi!” Lúc này, một người hầu té nhào xông tới, “Mạc Điện dẫn theo Bạch Vũ từ cửa phía Đông vọt vào Hoàng cung, phá hủy Đông Cung!” ”Cái gì? Bổn vương còn chưa đi tìm hắn, ngược lại hắn tự mình tìm tới cửa, dám làm càn ở trong Hoàng cung của Bổn vương. Cho là có Vô Trần Cung làm chỗ dựa thì không đem Bổn vương để vào mắt?” Bắc La Quận Vương từ từ đứng lên, rống giận với Bách Lý Uy, “Ngươi còn sững sờ ở đây làm gì? Còn không mau đi truyền lệnh hộ giá! Mạc Điện và Bạch Vũ tất cả đều giết hết cho ta!” ”Vâng” con ngươi Bách Lý Uy đen tối không rõ, mặc dù có chút bất an, nhưng vẫn vội vã rời đi. Đợi đến lúc hắn vô cùng lo lắng dẫn người chạy về Hoàng cung, Dạ Quân Mạc đã hủy diệt năm tòa cung điện, một nửa Hoàng cung bị san thành bình địa. Thủ vệ hoàng cung có hơn phân nửa là Triệu hoán sĩ, thực lực không kém hơn so với Cấm Vệ Quân bao nhiêu, nhưng hoàn toàn không ngăn được Dạ Quân Mạc. Dạ Quân Mạc nói mang Bạch Vũ đi tìm Huyết Châu, Bạch Vũ nghĩ hắn sẽ lặng lẽ tìm kiếm bên trong Hoàng cung, hoặc là nghĩ biện pháp tìm Bắc La Quận Vương giáp mặt hỏi chuyện. Ai biết Dạ Quân Mạc lại không kiên nhẫn như vậy, đến mỗi chỗ đều trực tiếp ra tay hủy diệt. Bên trong một mảnh phế tích, vật gì cũng không thể giấu được. Bạch Vũ đầu đầy hắc tuyến, không biết nên nói cái gì. Tìm đồ vật như vậy thật là đủ bá đạo, nhưng nàng thích, Bắc La Quận Vương không giao đồ ra liền san bằng Hoàng cung! Nhưng người ngày càng đến càng nhiều, toàn bộ thủ hạ Triệu hoán sư có tác dụng của Bắc La Quận Vương đều đến đây, hơn nữa Cấm Vệ Quân và thủ vệ Vương thành, ước chừng có hơn năm trăm người. Mà Dạ Quân Mạc chỉ dẫn theo nàng và Ám Ưng, nàng còn bị thương không nhẹ. Bạch Vũ có chút lo lắng nắm chặt quần áo Dạ Quân Mạc, “Không bằng chúng ta đi về trước đi.” Dạ Quân Mạc cúi đầu nhìn ánh mắt lo lắng của Bạch Vũ, cười một tiếng, ý cười cực kỳ dịu dàng đảo qua trong đáy mắt, “Lo lắng cho ta?” Bạch Vũ trịnh trọng gật đầu, “Ừ, ta vì sư phụ mà sốt ruột, nhưng ta cũng không muốn ngươi vì ta mà gặp chuyện không may. Bắc La Quận Vương gần như dẫn toàn bộ tinh anh của Bắc La đều đưa tới, chúng ta đánh không lại, vẫn là nhanh đi đi.” Người ta người đông thế mạnh, một người đánh không lại nhiều người, đánh không lại thì chạy, Bạch Vũ tuyệt không cảm thấy có cái gì mất mặt. ”Hừ! Hiện tại còn muốn chạy, không còn kịp rồi!” Bắc La Quận Vương được một đám thị vệ vây quanh đột nhiên đi tới, vẻ mặt hận ý.
|
Chương 154: Vây khốn, san bằng Hoàng cung (8)
Rống —— Hơn trăm Triệu hoán thú đồng thời phát ra tiếng rống giận, tiếng hô đinh tai nhức óc, quanh quẩn trong Vương thành, đại quân bách thú (trăm con) khí thế hào hùng giống như có thể đem thiên quân vạn mã đạp thành thịt nát. Bắc La Quận Vương đắc ý nhếch miệng, “Có nghe thấy không, hiện tại chung quanh đều là người của Bắc La Quận Quốc ta, ngay cả một con ruồi cũng đừng mong bay ra được! Người Bổn vương muốn giết là Bạch Vũ, nếu Mạc Điện giao nàng ta ra đây, Bổn vương nể mặt mũi của Vô Trần Cung có thể không cùng ngươi so đo tội danh hủy hoại Hoàng cung.” Tuy rằng đã nghĩ tới sẽ diệt trừ luôn cả Mạc Điện, nhưng sau lưng Mạc Điện dù sao cũng là Vô Trần Cung, có thể không giết vẫn là không giết. Mặt Dạ Quân Mạc không chút thay đổi, bị mấy trăm Triệu hoán thú vây quanh giống như triều bái (lạy chầu (vua)) vương giả, khí thế cao ngạo tôn quý không hề giảm, lạnh lùng liếc nhìn Bắc La Quận Vương, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt. Bắc La Quận Vương chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, nhìn thấy trong mắt Dạ Quân Mạc rõ ràng là không chấp nhận, lửa giận từ đáy lòng hắn chạy thẳng lên. Bạch Vũ có chút suy yếu tựa vào người Dạ Quân Mạc, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Bắc La Quận Vương, “Huyết Châu Tử được ngưng tụ ra của khế ước lời hứa ở đâu?” “Đã đến lúc này rồi, ngươi còn muốn giải trừ khế ước cho Bạch Tử Quỳnh, thật đúng là một đồ đệ tốt. Đáng tiếc bà ta đời này đều phải thành thành thật thật trung thành với Bổn vương.” Bắc La Quận Vương trào phúng hừ lạnh, “Viên châu kia sau khi ngưng tụ ra ta đã hủy đi rồi, biết nó có thể giải trừ khế ước ta làm sao có thể giữ lại được.” Khuôn mặt tái nhợt của Bạch Vũ nhất thời âm trầm. Huyết Châu của khế ước lời hứa chỉ dùng để giải trừ và sửa đổi khế ước, người bình thường đều giữ lại, để sửa đổi nội dung lời hứa. Bắc La Quận Vương vì không muốn cho Bạch Tử Quỳnh rời đi vậy mà đem nó hủy đi rồi! Huyết Châu Tử chỉ phải dựa theo nghi thức tiêu hủy mới có thể giải trừ khế ước, tùy tiện hủy diệt thì sẽ không có hiệu quả. Không có Huyết Châu Tử, chẳng lẽ đời này sư phụ phải đeo gông xiềng khế ước trên lưng không thể giải thoát? Bắc La Quận Vương nhìn sắc mặt Bạch Vũ khó coi, hung ác cười to, “Bây giờ ngươi nên lo lắng cho chính ngươi một chút đi, ngươi giết Thần Phong, hôm nay ta nhất định phải để ngươi đền mạng, ai cũng đừng mong ngăn cản! Chờ đến lúc sư phụ ngươi không còn tác dụng, ta cũng sẽ đưa bà ta đi xuống gặp ngươi. Chúng tướng sĩ nghe lệnh, giết ba người bọn họ!” Đại Quân bách thú sớm đã chờ không kiên nhẫn vội vàng từ bốn phương tám hướng đánh tới, chấn động khiến mặt đất run rẩy từng trận. Dạ Quân Mạc dìu thắt lưng Bạch Vũ, để cho nàng tựa vào lồng ngực hắn, vân đạm phong khinh hỏi: “Sợ sao?” Bạch Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh như pho tượng của hắn, nháy mắt mấy cái, “Vốn đang có chút, hiện tại không có cảm giác gì.” Nhìn ngươi như vậy, hình như cũng không phải chuyện lớn gì. Đối với Dạ Quân Mạc mà nói quả thật không phải chuyện lớn gì, hắn thậm chí cũng không có ra tay. Ám Ưng tiến lên từng bước, bóng dáng bao phủ trong bóng đêm phóng xuất ra sát ý đáng sợ, Hắc Ưng giương một cánh cơ hồ che nửa bầu trời, từ ranh giới tới tận cuối chân trời, phát ra một tiếng kêu to chói tai mà cao ngạo. Tiếng kêu lớn này giống như mệnh lệnh của vương giả, uy áp bá đạo ầm ầm áp chế. Tất cả Triệu hoán thú đều cảm thấy lạnh run, phủ phục trên mặt đất không thể động đậy. Triệu hoán sư hơi yếu một chút nhất thời bị ép quỳ trên mặt đất không dậy nổi, lạnh lẽo cả người truyền khắp toàn thân, hoảng sợ không rét mà run. Đây rốt cuộc là Triệu hoán thú mấy giai, lại có up áp kinh khủng như thế? Bốn Triệu hoán thú cường đại nhất trên Vân Vũ Thần Châu cũng không đạt được mức độ trấn áp bách thú như vậy! Bắc La Quận Vương hít một hơi khí lạnh, quả nhiên cường đại, chỉ sợ....., nhưng chỉ bằng một Triệu hoán thú cũng muốn đối nghịch với toàn bộ Bắc La Quận Quốc, tuyệt đối không có khả năng!
|