Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
|
|
Chương 74: Ta Là Người Tốt
Edit: kaylee
Buồn cười lúc trước khi Cố Nhược Vân cho hắn đi đến lấy hắn còn hung hăng nhục nhã nàng một trận.
"Khụ khụ!"
Lăng Hi ho khan ra hai ngụm máu, ánh mắt âm ngoan gắt gao tập trung vào Cố Nhược Vân.
"Tiểu tiện nhân, ngươi ****** muốn chết!"
Xôn xao!
Vừa dứt lời, hắn lại cầm lấy kiếm nhằm về phía Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân nắm chặt kiếm trong tay, chợt một cơn lốc từ trên Linh kiếm xuyên thấu qua khe hở bắn ra ngoài, còn không chờ Lăng Hi phục hồi tinh thần lại, một cổ uy áp vô tận sinh ra từ trên Linh kiếm, làm cho hắn lại ngây người hai giây.
Cũng ở trong hai giây này, Cố Nhược Vân đã đến trước mặt của hắn, chuôi kiếm thật dài dùng sức đâm ở trên bụng của Lăng Hi, hắn miệng phun máu tươi, thân mình thẳng tắp ngã văng ra ngoài.
"Ngươi......"
Lăng Hi vừa mở miệng, liền nhìn thấy thiếu nữ một thân áo xanh đi tới phía bản thân.
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng mảnh khảnh kia giống như bao phủ một tầng sáng chói, trên khuôn mặt thanh tú dương lên nụ cười nhẹ nhàng, nhưng mà, giờ này khắc này, Lăng Hi lại có một loại cảm giác ác ma cười với hắn, mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng).
"Ngươi muốn làm gì? Cố Nhược Vân, ta cảnh cáo ngươi, cô cô của ta là Quý Phi nương nương đương triều! Hơn nữa ta còn có Luyện Khí Tông làm hậu thuẫn, trước khi ngươi giết ta phải suy nghĩ thật kỹ an toàn của cuộc sống sau này của mình!"
Cảm nhận được lạnh lẽo trên cổ, Lăng Hi khẩn trương nhìn Cố Nhược Vân, miệng quát không lựa lời.
Nghe nói như thế, Cố Nhược Vân thu hồi kiếm.
Lập tức, Lăng Hi nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại mang theo một chút đắc ý.
Chỉ cần có những hậu thuẫn đó, cho nàng một trăm lá gan, cũng không dám giết hắn!
"Giết ngươi?" Cố Nhược Vân nở nụ cười, "Ta là một người tốt, làm sao có thể giết ngươi? Lăng Hi, dù sao ngươi đã là một phế vật, cho dù về sau lại tu luyện thế nào cũng vô dụng, một khi đã như vậy, ta đây khiến cho ngươi phế càng triệt để thôi, lúc đó, nếu cần ta giúp ngươi giải thoát, hay là tham sống sợ chết, từ chính ngươi làm chủ."
Khi nói lời này, Cố Nhược Vân hoàn toàn một bộ dáng ta là người tốt, hai mắt cười híp lại. "Ngươi…….."
Lăng Hi vừa nói một chữ, cổ tay đã truyền đến một trận đau đớn thấu xương, đau đến mức thiếu chút nữa thì hắn hôn mê bất tỉnh.
Đau!
Đau quá!
Trên đời này đau nhất trừ gãy xương ra, đó là đứt gân.
Mà nữ tử này, vậy mà đồng thời đánh gãy gân tay gân chân của hắn.
"A a a!"
Dưới đau đớn kịch liệt, Lăng Hi kêu lớn lên, sau khi Cố Nhược Vân đánh gãy một chân cuối cùng của hắn, liền đau đến hôn mê bất tỉnh.
"Lăng Hi, lúc này đây, ta là báo thù vì Cố Nhược Vân."
Cố Nhược Vân là nàng, mà nàng, cũng là Cố Nhược Vân.
Nhưng mà Cố Nhược Vân trước kia chết đi, cho dù có liên quan tới Cố gia lão nhân, thì hắn lại cũng không cách nào trốn thoát trách nhiệm, mà gân tay gân chân đều đứt, cũng là trả thù tốt nhất đối với hắn...........
"Hi nhi!"
Bỗng nhiên, một tiếng rống to vô cùng tức giận truyền đến.
Lúc Cố Nhược Vân quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy sau đám người là một bóng dáng thương lão chạy như điên mà đến.
Lăng Nghị hốc mắt đỏ bừng nhìn Lăng Hi ngã vào trong vũng máu, rồi sau đó ánh mắt chuyển về phía Cố Nhược Vân, hai mắt trừng muốn nứt ra nói: "Cố Nhược Vân, ngươi lại dám tổn thương tôn nhi của ta, hôm nay, ta muốn ngươi hoàn lại gấp trăm lần ngàn lần! Cho dù hiện tại ngươi cầu xin tha thứ cũng không có tác dụng gì!"
Chết!
Chỉ có cái chết của nàng, mới có thể bù lại thương tổn nàng gây ra cho tôn nhi!
Nghĩ đến đây, Lăng Nghị tức giận nhằm về phía Cố Nhược Vân, sát ý khuếch tán ở dưới toàn bộ bầu trời.
Ngay tại khi lão vọt tới trước mặt thiếu nữ, một bóng sáng chắn ở phía trước nàng, nâng tay ngăn cản công kích của Lăng Nghị..
|
Chương 75: Lăng Lão Nhân Âm Hiểm (Một)
Edit: kaylee
Dư lão nắm chặt nắm tay của Lăng Nghị, trong mắt ông hàm chứa một chút lạnh lùng sắc nhọn.
"Lăng gia chủ, tỷ thí giữa vãn bối, ngươi một người trưởng bối nhúng tay, có vẻ có chút không tốt đi?"
"Cút ngay!"
Một tiếng quát lớn truyền ra từ trong miệng của Lăng Nghị, lão hận đến hai mắt đỏ bừng, giống như muốn ăn thịt người: "Ta mặc kệ tỷ thí hay không tỷ thí gì, ta chỉ biết là nàng làm cho tôn tử của ta trở thành một phế vật, vậy hôm nay nàng nhất định phải chết ở chỗ này!"
Dư lão cười ha ha hai tiếng: "Lăng gia chủ, tôn tử của ngươi học lầm công pháp, cho dù là không bị người đánh phế, cũng nhất định là không thể hơn người, từ nay về sau tu vi là khó có thể tiến bộ."
Giống như tình thiên phích lịch (sét đánh giữa trời quang), trực tiếp làm Lăng Nghị ngốc ở ngay tại chỗ.
Dư lão nói cái gì? Cho dù Cố Nhược Vân không phế Lăng Hi, hắn cũng là một phế vật?
Không!
Không có khả năng!
Thi Vân tiểu thư nói qua, mật pháp kia không có di chứng gì, nhất định là lão nhân này vì che chở Cố Nhược Vân mà cố ý lừa bịp bản thân.
"Ngươi cho rằng nói những lời này ta sẽ tin tưởng sao?" Lăng Nghị lửa giận ngập trời rống lớn nói, "Ta khuyên các ngươi vẫn là giao Cố Nhược Vân đến trong tay ta, nếu không mà nói, đừng trách ta không khách khí! Hi nhi là độc đinh (con trai duy nhất) của Lăng gia chúng ta, nếu hắn bị phế đi, chẳng khác nào Lăng gia chúng ta tuyệt hậu! Cho nên ta cần phải làm cho nha đầu thối đáng chết kia trả giá sinh mệnh!"
Rống!
Lăng Hi cuồng nộ (tức giận điên cuồng) rít gào một tiếng, nhưng mà, hắn cũng không có đánh về phía Dư lão, cũng không có nhằm về phía Cố Nhược Vân được Dư lão bảo hộ ở sau người.
Mà là chộp tới La Âm ở trong đám người........
"Nguy hiểm!"
Dư lão biến sắc, ngay tại lúc ông muốn tiến lên, một đạo kình phong dừng ở trên đùi ông, ‘phịch’ một tiếng, đùi của ông mềm nhũn, nặng nề té ngã trên đất. Giờ khắc này, mộc trượng (gậy gỗ) Dư lão nắm chặt trong tay, ‘lạch cạch’ một tiếng, mộc trượng bị ông làm gãy thành hai đoạn, trên khuôn mặt thương lão kia đặc biệt khủng bố, khuôn mặt xanh mét nhìn người Luyện Khí Tông làm như không có việc gì, phun ra từng từ từng chữ."Luyện Khí Tông!"
Đúng vậy, vừa rồi nơi phát ra đạo lực lượng kia, quả thật thuộc về Luyện Khí Tông!
Chuyện làm cho ông không dự đoán được, là ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Luyện Khí Tông vậy mà cũng dám âm thầm xuống tay!
Tốt!
Tốt lắm!
Khoản nợ này, Dư lão ông nhớ kỹ!
"La Âm!"
Nhìn thấy Lăng Nghị chụp tới La Âm, Cố Nhược Vân sốt ruột la lớn.
Khả La Âm còn không có phục hồi tinh thần lại, đã rơi vào trong tay Lăng Hi........
"Ha ha ha! Cố Nhược Vân, ngươi cho rằng có người Bách Thảo Đường che chở ngươi là ngươi có thể an toàn? Đáng tiếc ngươi quá coi thường Lăng Nghị ta, nếu ngươi muốn bằng hữu ngươi an toàn, vậy bất luận ta làm cái gì ngươi cũng không thể phản kháng! Nếu không, ta sẽ bóp chết nàng!"
Tay của Lăng Nghị bóp thật chặt cổ của La Âm, vẻ mặt hung ác nói.
"Cố Nhược Vân, ngươi mặc kệ ta!" La Âm hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Nghị, không chút sợ hãi nói, "Lăng Nghị, lão gia hỏa đáng chết không biết xấu hổ ngươi! Là bản thân tôn tử của ngươi muốn lập ra khế ước sinh tử với Cố Nhược Vân, bản thân bị phế trách ai? Không nghĩ tới đánh nhỏ thì già đến, các ngươi ****** còn có xấu hổ hay không?"
"Ngươi câm miệng cho lão tử!"
Lăng Nghị nâng lên bàn tay to hung hăng tát một cái ở trên khuôn mặt của La Âm, lapạ tức, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều hơn dấu năm ngón tay.
Nhưng mà La Âm không khóc cũng không có kêu, nàng liếm vết máu ở khóe miệng, một trong hai mắt hàm chứa đùa cợt.
"Hai người viết khế ước, là cường giả Luyện Khí Tông làm chứng, chẳng lẽ ngươi không để ý tới người của Luyện Khí Tông?"
Khi nói chuyện, hai mắt của nàng quét về phía Luyện Khí Tông.
|
Chương 76: Lăng Lão Nhân Âm Hiểm (Hai)
Cho dù La Âm sớm biết rằng Luyện Khí Tông rất vô sỉ, nhưng nàng nghĩ dù sao trước mặt nhiều người như vậy, cho dù Luyện Khí Tông vô sỉ thế nào, cũng muốn giữ chút thể diện bên ngoài đi?
Đáng tiếc, nàng xem thường trình độ vô sỉ của Luyện Khí Tông.......
"Khế ước?" Hồn Phi nhìn La Âm, lạnh giọng cười nói, "Thật có lỗi, lúc trước ta là nói tỷ thí phải biết điểm dùng, tại sao lại có văn thư khế ước? Cố Nhược Vân làm trái với quy định, sẽ có người trừng phạt nàng, chỉ là Luyện Khí Tông chúng ta luôn không thích coi mạng người như cỏ rác, bởi vậy việc này tuyệt sẽ không nhúng tay!"
Đừng nói là La Âm, ngay cả những người vây xem sau khi nghe được lời nói này, đột nhiên đối với trình độ vô sỉ của Luyện Khí Tông nhìn với cặp mắt khác xưa.
Nhưng mà, bọn họ nhìn đến Thi Vân đứng ở bên cạnh Hồn Phi nhíu mày, trong lòng nhưng là nhẹ nhàng thở ra.
Thoạt nhìn việc này là Hồn Phi tự chủ trương, hiển nhiên không phải là dụng ý của Thi Vân tiểu thư. Người như Thi Vân tiểu thư chính là dịu dàng thiện lương giống như tiên nữ, làm sao có thể sẽ làm ra việc vô sỉ như thế? (L: vâng tiên nữ trong mắt các bạn chính là vô sỉ như thế đó)
"Ha ha!" Lăng Nghị điên cuồng cười hai tiếng, lửa giận trong lòng lão dâng lên cuồn cuộn, hung hăng nói: "La Âm, bây giờ ngươi còn có cái gì để nói?"
La Âm cắn cắn môi, cười lạnh nói: "Ta chỉ là không nghĩ tới Luyện Khí Tông cũng sẽ không biết xấu hổ như thế! Cho nên, ngươi muốn giết cứ giết, ta không có lời nào để nói! Dù sao một cái tiện mệnh của La Âm ta, bé nhỏ không đáng kể, ngươi muốn dùng ta đến uy hiếp Cố Nhược Vân, mơ tưởng!"
"Vậy ngươi liền xem xem hảo hữu (bạn tốt) của ngươi là thế nào bị ta dẫm nát dưới chân! Ha ha!" Lăng Nghị tức giận cười bóp chặt cổ của La Âm: "Hơn nữa, ngươi đừng nghĩ tự sát, ở trong tay ta, ngươi căn bản không chết được! Nếu ngươi muốn chết, chờ ta xử lý Cố Nhược Vân xong đã!"
Nói xong lời này, lão nhìn về phía Cố Nhược Vân, trong đôi mắt bắt đầu khởi động gió lốc tức giận.
"Cố Nhược Vân, ngươi không muốn bằng hữu của ngươi chết mà nói, bỏ kiếm trong tay ngươi xuống cho ta! Lại đến đứng ở trước mặt ta!"Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều không nói gì, trên khuôn mặt tú khuôn mặt không có biểu cảm, ánh mắt nhàn nhạt nhìn vào Lăng Nghị: "Lăng Nghị, có một số việc là ngươi không thể làm, nếu làm, ngày sau phải trả giá thật lớn cho quyết định này!"
"Hừ! Ít nói lời vô nghĩa cho lão tử, nếu như ngươi không nghe theo mệnh lệnh của ta, ta sẽ làm cho bằng hữu của ngươi chết ở chỗ này! Lập tức buông kiếm đi đến trước mặt của ta! Ta cho ngươi thời gian ba phút, nếu không, tánh mạng của bằng hữu của ngươi sẽ không còn."
Lăng Nghị gắt gao bóp cổ của La Âm, nhìnời ng trong tay giống hồ sắp hít thở không thông, trong lòng vô cùng thống khoái.
"Dư lão, ông giúp ta cầm kiếm trước."
Cố Nhược Vân vung tay, quăng kiếm cho Dư lão, rồi sau đó chậm rãi đi tới trước Lăng Nghị. Từ đầu tới cuối, trên khuôn mặt tú trên kia đều không có cảm xúc dư thừa.
"Đại......" Nhìn bóng dáng của Cố Nhược Vân, Dư lão lo lắng há to miệng, nhưng lời nói kia đến bên miệng lại nuốt xuống, trong mắt mang theo tràn đầy khẩn trương.
"Cố Nhược Vân, ngươi tổn thương tôn tử của ta, hôm nay, ta sẽ làm cho ngươi lĩnh hội một chút như thế nào là địa ngục! Yên tâm, ta sẽ không cho ngươi chết thống khoái, ta sẽ chỉ làm ngươi thống khoái hơn tôn tử của ta ngàn lần vạn lần, ha ha ha!"
Ầm!
Lăng Nghị một quyền nặng nề đánh vào phía trên ngực của Cố Nhược Vân, bước chân của nàng lập tức thối lui về phía sau, trên mặt đất mài ra một đường dài và sâu, mái tóc hỗn độn phân tán, che lại khuôn mặt tái nhợt.
Nàng lau vết máu ở khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Lăng Nghị.
Tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng đùa cợt trong mắt thiếu nữ là rõ ràng như thế, không khỏi làm Lăng Nghị giận tím mặt.
|
Chương 77: Thiên Bắc Dạ Tức Giận (Một)
"Cố Nhược Vân, ngươi đã sắp chết đến nơi, vậy mà còn dám càn rỡ như thế! Hôm nay, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Ầm!
Lăng Nghị ra quyền như rồng, hung hăng dừng ở phía trên ngực của Cố Nhược Vân, trong phút chốc, thiếu nữ há miệng phun ra một ngụm máu tươi, mắt lạnh nhìn Lăng Nghị bị vây trong gió lốc tức giận.
Nhưng mà, chính là loại ánh mắt này, làm cho Lăng Nghị hận đến nghiến răng, nắm tay càng là một quyền uy mãnh hơn một quyền, đánh cho Cố Nhược Vân không ngừng lui về sau.
Có một số người không đành lòng nhắm mắt lại, nhưng mà, trình độ chịu đánh của thiếu nữ làm cho người ta khâm phục không thôi.
Lúc này, Lăng Nghị hoàn toàn bị Cố Nhược Vân chọc giận không nhìn thấy đối phương ném ánh mắt sai sử về phía Dư lão.
Dư lão khẽ gật đầu, tỏ vẻ bản thân hiểu ý tứ của nàng, ngay tại lúc ông muốn thừa dịp lực chú ý của Lăng Nghị đều ở trên người Cố Nhược Vân mà muốn cứu La Âm ra, một ánh đỏ từ phía sau đột nhiên thoáng nhanh qua, giống như một tia sét bàn bắn về phía Cố Nhược Vân.
"Ha ha! Cố Nhược Vân, ngươi ngàn không nên vạn không nên thương tổn tôn nhi của ta, hiện tại ta liền cho ngươi xuống địa ngục." Lực lượng vô cùng lớn ngưng tụ ở trên nắm tay của Lăng Nghị, trong mắt lão bốc lên lửa giận, dùng hết toàn bộ khí lực đánh về phía Cố Nhược Vân.
"Cố Nhược Vân, ngươi mặc kệ ta, đi mau!"
La Âm sắc mặt đại biến, vội vàng hô.
Nếu nàng (CNV) bởi vì bản thân mà chết, vậy cả đời này, nàng (LÂ) đều sẽ không tha thứ cho bản thân......
Nghĩ đến đây, trong mắt nàng không tự chủ được mang theo sốt ruột, còn có vô tận trách và hối hận...
Nhưng hôm nay Cố Nhược Vân hoàn toàn bại lộ ở dưới tay Lăng Nghị, không chỗ có thể trốn, mắt thấy thiếu nữ sắp sửa chết thảm dưới công kích của đối phương, bỗng nhiên, một bàn tay to từ bên cạnh duỗi đến, dùng sức kéo Cố Nhược Vân vào trong ngực.......
"Là ai đảm dám ra tay cứu tiểu súc sinh này!"
Lăng Nghị giận tím mặt, ai lớn mật như vậy dám cứu người bản thân muốn giết này, quả thực là không muốn sống nữa!
Nhưng mà lúc lão quay đầu nhìn lại, không khỏi cảm thấy kinh diễm.
Lão chưa từng gặp qua tuyệt thế nam nhân như thế, hồng y tóc bạc, như tiên như yêu, khuôn mặt hoàn mỹ có thể nói là đến cực hạn, điên đảo chúng sinh. Nhưng mà, lúc này nam nhân vẫn luôn nhìn chăm chú vào Cố Nhược Vân, trong con ngươi màu đỏ mang theo đau lòng.
"Ngươi là loại người nào?"
Rất nhanh Lăng Nghị từ trong kinh diễm phục hồi tinh thần lại, nhíu lông mày, nói: "Tiểu tử, ngươi muốn xen vào việc của người khác?"
Trên người tiểu tử này không có linh khí dao động, nhưng mà Lăng Nghị lại không có quên, vừa rồi hắn cứu đi Cố Nhược Vân từ trong tay bản thân, nếu nói là trùng hợp, đừng nói là người khác, chính là bản thân đều không thể tin.
"Là ngươi đả thương Tiểu Vân?"
Nam nhân quay đầu nhìn về phía Lăng Nghị, mặt không biểu cảm hỏi.
"Hừ!" Lăng Nghị hừ lạnh một tiếng, "Tiểu tử, ta khuyên ngươi nhanh chóng cút đi cho ta, nếu không, tánh mạng của nữ tử trong tay ta đây sẽ không còn!"
Thiên Bắc Dạ không nói gì, chậm rãi nhìn về phía Lăng Nghị.
Trong gió nhẹ, một đầu tóc bạc kia theo gió bay múa, hồng y tung bay, lại có cảm giác yêu mị nói không nên lời.
"Tiểu Dạ?"
Cố Nhược Vân giật mình, có chút kinh ngạc nhìn Thiên Bắc Dạ.
Không biết vì sao, lúc này tiểu Dạ cho nàng một loại cảm giác thật xa lạ, giống như thay đổi thành một người khác……....
"Tiểu tử, ngươi ****** không có nghe thấy ta nói? Một khi đã như vậy ta sẽ giết ngươi trước!"
Lăng Nghị tức giận nhằm về phía Thiên Bắc Dạ, hơn nữa còn dùng lực lượng vượt qua cực hạn, so với vừa rồi khi đánh Cố Nhược Vân tăng cường hơn rất nhiều. Hiển nhiên, đối mặt với Thiên Bắc Dạ, lão không dám có chút thả lỏng......
|
Chương 78: Thiên Bắc Dạ Tức Giận (Hai)
Ầm!
Lực lượng nắm tay xuyên qua bầu trời, giống như một ngọn gió dữ dội thôi quá, chính là ngay sau đó, toàn bộ thân mình của lão đều cứng lại......
Một chiêu mà bản thân dùng hết tất cả lực lượng có thể có, vậy mà bị nam nhân này một tay tiếp được?
Đúng vậy, hắn quả thật chỉ dùng một bàn tay, liền tiếp được công kích mạnh nhất của lão.
Trong nháy mắt, sự sợ hãi từ đáy lòng truyền ra, lan tràn ở toàn thân Lăng Nghị, lão nhìn khuôn mặt tuyệt thế của nam nhân phía sau gió lốc, há miệng thở dốc, lại phát hiện cổ họng giống như bị một bàn tay bóp chặt, hoàn toàn phát không ra âm thanh.
Trốn!
Lăng Nghị hung hăng hít vào một hơi, hiện tại biện pháp duy nhất, chính là trốn!
Vừa suy nghĩ muốn trốn, lão đã xoay người muốn chạy, nhưng càng làm cho lão hoảng sợ còn ở phía sau.... ...
Giờ khắc này, thân mình của lão giống như bị trói buộc, mặc cho như thế nào dùng sức đều không thể nâng động bước chân, thật giống như bị một sợi dây thừng trói lại.... .......
Điều này sao có thể?
Đến cùng là nam nhân này làm như thế nào đến bước này?
Ngay tại lúc Lăng Nghị không nghĩ ra vấn đề này, bóng dáng của nam nhân giống như quỷ mỵ xuất hiện ở trước mặt của hắn, rồi sau đó một cái tay tử vong hung hăng bóp chặt cổ của lão.....
Chỉ là nhẹ nhàng như vậy.... ...
Ba!
Cổ của lão giống như bánh quai chèo bị vặn thành một sợi dây, chợt phát ra một tiếng vang nhỏ, cổ dễ dàng bị vặn gãy, máu tươi phun ra như nước suối, làm cho hồng y vốn là tươi đẹp của nam nhân có vẻ càng yêu mị.... ...
Tất cả mọi người sợ ngây người, trong nháy mắt vô cùng sợ hãi chiếm cứ trái tim của mọi người, có một số người còn chịu không nổi trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Bọn họ cũng gặp qua vô số cảnh tượng đẫm máu, lại chưa từng thấy có một người trực tiếp vặn rời cổ của người khác, mà hắn, lại dùng thủ đoạn như thế.... ...
Nhất là người cho rằng Thiên Bắc Dạ này không có thực lực gì, càng là muốn hung hăng vả miệng bản thân một cái, dù sao nếu hắn còn chưa đủ cường, người nào mới có thể gọi là cường hãn?
"Vì sao? Vì sao Cố Nhược Vân lại có vận khí tốt như vậy?"
Cố Phán Phán trong lòng tràn đầy ghen tị, kém chút làm cho nàng cả người đều điên cuồng: "Lúc trước ở hoàng cung nhìn thấy, ta cho rằng nam nhân này là một phế vật chỉ có bề ngoài! Nhưng hắn chẳng những dung mạo tuyệt thế, càng là thực lực siêu phàm, dựa vào cái gì nam nhân như vậy sẽ ở cùng Cố Nhược Vân? Nữ nhân kia có tư cách gì? Không! Cố Phán Phán ta không thể kém hơn Cố Nhược Vân nàng, từ nhỏ đến lớn, chỉ có những thứ ta không cần nàng mới xứng nhặt, phàm là là ta coi trọng, đều sẽ là của ta!"
Cố Nhược Vân cũng chỉ xứng nhặt rác rưởi nàng không cần, những thứ khác đều không xứng!
Lúc này, trừ bỏ Cố Phán Phán, còn có một người trong lòng cũng tràn ngập ghen tị.
Thật hiển nhiên, người nọ chính là Luyện Khí Tông đại tiểu thư Thi Vân.
Cho dù màu mắt không giống nhau, nhưng mà, từ trước đến giờ Thi Vân vẫn tin tưởng vững chắc Thiên Bắc Dạ chính là nam nhân như thần trong cảnh trong mơ của nàng, hiện giờ nhìn thấy nam nhân mình tìm nhiều năm như vậy lại bảo vệ nữ tử khác như vậy, như thế nào nàng có thể không ăn giấm?
Nhất là, nữ nhân kia còn là Cố Nhược Vân không để Luyện Khí Tông vào mắt.... ......
"Tiểu Vân."
Thiên Bắc Dạ quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, sau khi thấy ánh mắt không dám tin của thiếu nữ, đáy lòng lập tức đau xót, có phải bản thân rất hung tàn, dọa đến nàng hay không?
"Tiểu Vân, thực xin lỗi, ta không cố ý xuống tay nặng như vậy, ta chỉ là nhìn thấy lão làm Tiểu Vân bị thương, rất tức giận, ta cam đoan với ngươi, về sau ta sẽ không bạo lực như vậy nữa, ta sẽ thật dịu dàng làm cho bọn họ chết, được không?"
Khi nói lời này, Thiên Bắc Dạ gắt gao nắm chặt góc áo, cầu xin nhìn Cố Nhược Vân.
Nếu Tiểu Vân không tha thứ hắn làm sao bây giờ? Vạn nhất về sau không bao giờ để ý đến hắn nữa.... ....
Không! Tuyệt đối không thể!
Chỉ cần nghĩ đến Cố Nhược Vân sẽ hờ hững với hắn, trái tim của Thiên Bắc Dạ càng đau đớn, đau đớn giống như đã từng cũng trải qua.... ...
|