Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
|
|
Chương 1277: Tình địch 10
Vì vậy, trong khoảng thời gian này, gia chủ Mộ Dung thế gia nổi trận lôi đình, tính toán phái cao thủ đi tiêu diệt mấy người kia, vì cháu gái bảo bối của hắn trút giận! " Chuyện này vốn chính là sai lầm của Lâm gia," con ngươi thành chủ nhàn nhạt nhìn mấy người ở đây, uy nghiêm lạnh lùng nói, " Nếu không phải Lâm gia phạm vào quá nhiều sai lầm, sao lại có chuyện như thế? đừng tưởng rằng những năm gần đây ta không biết hành động của Lâm gia, bọn họ cho rằng phái đi không phải cường giả Lâm gia thì có thể giấu diếm được tầm mắt của ta!" Cả người Ôn trưởng lão run rẩy một chút, vội vàng cúi đầu. Phải biết rằng, những năm gần đây, vẫn luôn là hắn dung túng Lâm gia, mới có thể khiến cho Lâm gia to gan lớn mật phái ra cường giả đuổi giết người tục giới. " Sai lầm dĩ vãng, chuyện cũ ta có thể bỏ qua, sau này không cho phép tái phạm sai lầm tương tự, chuyện của Lâm gia, như vậy bỏ qua đi, bất cứ kẻ nào cũng không được dây dưa!" thành chủ nhàn nhạt mở miệng, chợt nhìn sắc mặt khó coi của Mộ Dung trưởng lão, " Ta biết cháu gái ngươi bị thương, trong lòng ngươi không được sảng khoái, nhưng cho dù khó chịu nhất định phải nhịn xuống, việc này vốn chính là sai lầm của Lâm gia, nếu lan truyền ra ngoài, sẽ có người cho rằng Đệ Nhất thành chúng ta ỷ thế hiếp người!" Nếu không phải những người Ẩn Môn đó không nói cho hắn biết thân phận của Đông Phương Ngọc, hắn cũng không cần phải vì sai lầm của Lâm gia mà cảnh cáo bọn họ! Nếu bọn họ tiếp tục đối phó Hồng Liên lĩnh chủ cùng Đông Phương Ngọc, kế tiếp sợ là sẽ đưa tới lửa giận của Ẩn Môn. Thực lực Ẩn Môn cường đại như thế, cho dù là phủ thành chủ Đệ Nhất thành cũng phải nhường ba phần. Huống chi, Đông Phương Ngọc vẫn là thánh nữ Ẩn Môn.... " Thành chủ, những người Mộ Dung thế gia ta chết không được minh bạch?" Mộ Dung trưởng lão hừ hừ, hiển nhiên đối với quyết định của thành chủ rất bất mãn. Thành chủ nhíu nhíu mày, lạnh lùng nhìn hắn một cái: " Mộ Dung Dương, hành động hiện giờ của Mộ Dung thế gia so với bất luận kẻ nào ngươi rõ ràng nhất, bởi vậy ta khuyên ngươi quản tốt cháu gái của ngươi, vạn nhất đắc tội người không nên đắc tội, ta tuyệt đối không che chở ngươi." Khuôn mặt Mộ Dung Dương rất là khó coi, hắn hừ một tiếng, cũng không phản bác lại lời nói thành chủ, chỉ là trong lòng bị nghẹn lại một ngụm bực tức, như thế nào đều không thể phát tiết. " Hồng Liên lĩnh chủ, Đông Phương Ngọc, còn có nữ nhi bọn họ cùng Thiên Bắc Dạ..." Nghĩ đến mấy cái tên này, trong lòng Mộ Dung Dương thở dài một hơi, hung tợn nói: " Ta sẽ không buông tha bọn họ." Cho dù lời này của hắn là nói ở trong lòng, nhưng mà thành củ vẫn có thể nhìn thấy suy nghĩ từ trên mặt hắn, không nhịn được cười lạnh một tiếng, xem ra thời điểm này chính mình phải tìm cho Mộ Dung thế gia một chút việc để làm, bằng không lão già này không dễ dàng buông tha Đông Phương Ngọc như vậy. " Tất cả trở về đi." Thành chủ đứng lên, lạnh lùng nhìn mọi người ở đây. " vị trí gia tộc bảo hộ là bổn thành chủ cho các ngươi, các ngươi mới có thể có được! Nếu các ngươi tiếp tục phạm phải sai lầm, cũng là thời điểm thay đổi người cho gia tộc bảo hộ." Ném xuống một lời như vậy, hắn phất phất ống tay áo, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi. Mộ Dung Dương hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về Ôn trưởng lão bên cạnh hỏi: " Ngươi có thể nhẫn nhịn một ngụm oán khí này?" Con ngươi Ôn trưởng lão lập lòe, hiện lên một đạo ánh sáng sắc bén, đột ngột hắn nở nụ cười, tươi cười kia dày đặc sát khí. " Nhẫn? Ta làm sao có thể nhẫn được? nếu Hồng Liên lĩnh chủ không chết, Ôn gia chúng ta sớm muộn gì cũng táng thân trong tay hắn, cho nên ta nhất định phải giết hắn!"
|
Chương 1278: Siêu Phàm sơ kỳ 1
Ôn gia cùng Mộ Dung thế gia không giống nhau, phải biết rằng năm đó Lâm gia làm những chuyện như vậy, đều là Ôn gia bọn họ ở sau lưng sai sử, nếu để phu thê Hồng Liên lĩnh chủ biết việc này, Ôn gia bọn họ sao có ngày yên tĩnh? Cho nên, Hồng Liên lĩnh chủ hiện tại phải biến mất trên đời này, Ôn gia mới có được an toàn! " Hai người các ngươi tốt nhất đừng xúc động như vậy," Âu Dương trưởng lão nhìn hai người nói, " Thành chủ đã tức giận, vạn nhất các ngươi thật sự làm ra chuyện gì không thể vãn hồi, sợ là thành chủ sẽ giải trừ thân phận gia tộc bảo hộ, cái nào nặng cái nào nhẹ hẳn là các ngươi phải suy xét rõ ràng." Ôn trưởng lão cười lạnh một tiếng: " Suy xét? không cần phải suy xét, Hồng Liên lĩnh chủ nhất định phải chết!" Cho dù thành chủ tức giận, cũng không có khả năng diệt Ôn gia! Mà Hồng Liên lĩnh chủ sẽ làm ra loại chuyện này. Đương nhiên, lúc này Ôn trưởng lão không có nghĩ tới bởi vì tính xấu của hắn không đổi, làm cho kết cục sau này so với diệt môn khủng bố hơn rất nhiều! cũng một khắc kia, hắn mới bắt đầu hối hận, nếu sớm thu tay lại nói không chừng sẽ không có kết cục bi thảm như vậy... Mộ Dung Dương cũng không có nhiều lời, nhưng thực hiển nhiên, ý tưởng trong lòng hắn đồng dạng với Ôn trưởng lão. Lấy tính cách mang thù của Hồng Liên lĩnh chủ, nếu không giết hắn, rất có thể hắn sẽ đến Mộ Dung thế gia đối phó bọn họ ... Âu Dương trưởng lão nhíu nhíu mày, đột nhiên phân cách giới hạn với quyết định của hai người, miễn cho đến lúc đó sai lầm của bọn họ lại kéo mình xuống dưới nước. Rốt cuộc hắn cùng Hồng Liên lĩnh chủ không oán không thù, cũng không muốn cùng bọn họ tham dự trong chuyện này...... Đêm tối. Ánh trăng như nước, yên lặng bình thản. Thiên Bắc Dạ nhìn về phía nữ tử bên cạnh đang ngủ say, đem nàng gắt gao kéo vào trong ngực, bên môi nâng lên một nụ cười: " Vân nhi, xin lỗi, ta còn có chuyện rất trọng yếu muốn đi làm, cho nên tiếp theo ta tạm thời rời đi, chờ sau khi ta hoàn thành việc kia, ta sẽ trở về tìm ngươi!" Hắn cho rằng Cố Nhược Vân đã ngủ say, mới nói ra những lời này, sau khi hắn đem tất cả nói ra, nữ tử đang nhắm mắt bỗng nhiên mở ra, ánh mắt dừng trên dung nhan tuyệt mỹ của nam nhân. " Tiểu Dạ, ngươi vẫn có chuyện gì không muốn cho ta biết." " Vân nhi?" Thiên Bắc Dạ sửng sốt một chút, thật ra không nghĩ tới nàng căn bản không có ngủ, không nhịn được gắt gao ôm thân thể nàng. " Chuyện ta muốn đi làm quá mức nguy hiểm, nếu ngươi đi theo ta, ta không thể đảm bảo an toàn cho ngươi." " Tiểu Dạ," Cố Nhược Vân nâng lên đôi mắt, nhìn thẳng dung nhan tuyệt mỹ của nam nhân, " Từ khi ta bắt đầu tiếp nhận ngươi, ta đây cũng không có bât luận chuyện gì muốn gạt ngươi, mà ngươi lại lựa chọn đem mọi chuyện giải quyết một mình, cũng không muốn để ta cùng ngươi hành động." " Ta biết thực lực của ta vẫn như cũ không đủ, nhưng ta sẽ không từ bỏ nỗ lực, chỉ cần có thể giúp được ngươi cho dù ta đây có thể tổn hại sinh mạng, ta cũng nhất định nhanh chóng tăng lên thực lực." Âm thanh Cố Nhược Vân rất là kiên định, đã không còn thanh lãnh, làm người khác thập phần động lòng. " Vân nhi, xin lỗi," Thiên Bắc Dạ áy náy nhìn nữ tử trong ngực, " Ta......." " Tiểu Dạ! Không đợi Thiên Bắc Dạ nói hết lời, Cố Nhược Vân liền đánh gãy lời hắn. " Chúng ta đã có hôn ước phu thê, một khi đã như vậy, vô luận có chuyện gì chúng ta đều phải cùng nhau đối mặt! hơn nữa...." Cố Nhược Vân dừng một chút, " lúc trước có phải ngươi bị thương hay không." Thiên Bắc Dạ cười khổ một tiếng, thương thế của mình chung quy vẫn không gạt được nàng. Sở dĩ lúc trước hắn không có đi ra gặp nàng, chính là không muốn để nàng biết mình bị thương, tránh làm nàng lo lắng. Lại không nghĩ rằng, cuối cùng nàng cũng đã nhìn ra.... " Ta không có việc gì, tu dưỡng một thời gian sẽ bình phục," Thiên Bắc Dạ đem thân thể Cố Nhược vân ôm chặt, ôn nhu nói, " Vân nhi, ta đáp ứng ngươi, về sau có chuyện gì cũng không lén gạt ngươi, vô luận chuyện gì chúng ta cùng nhau đối mặt, có được không?" Nghe được Thiên Bắc Dạ nói, Cố Nhược vân khẽ gật gật đầu, gắt gao cầm tay Thiên Bắc Dạ, ngước mắt nhìn hắn. " Vậy hiện tại ngươi vẫn đi sao?"
|
Chương 1279: Siêu Phàm sơ kỳ 2
" Không đi nữa rồi." Thiên Bắc Dạ nâng môi cười, thời gian cùng nàng ở bên nhau rất trân quý, mà mỗi một ngày hắn thật quý trọng. " Vân nhi, chúng ta ngủ đi." " Được." Cố Nhược vân cười cười liền rúc vào trong ngực Thiên Bắc Dạ, chậm rãi nhắm lại đôi mắt... Ẩn Môn. Bên trong từ đường, một lão bà đầu bạc ngồi ngay ngắn trên cái chiếu, khuôn mặt lộ ra băng lãnh, con ngươi nàng mang theo một mảnh trầm tư, không biết rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. " Tộc trưởng." Lão giả đứng trước mặt nàng trầm mặc nửa ngày nói: " Ta có thể cảm nhận được, phong ấn trên núi có hư hao, sẽ không lâu nữa đại lục sẽ chịu một hồi tai họa bất ngờ!" " không sai," bà lão khẽ thở dài một tiếng, bên trong ngữ khí tràn đầy bất đắc dĩ, " Nếu phong ấn bị phá vỡ, người kia liền sẽ quay về đại lục, lúc đó không ai có thể ngăn cản được hắn, mà nhiệm vụ nhiều năm của Ẩn Môn chúng ta là tạm giam hắn." Lão giả nghĩ nghĩ, đề nghị nói: " Tộc trưởng, ta có một cái kiến nghị, nếu phong ấn tổn hại không thể tránh được, chúng ta cũng chỉ có thể chuẩn bị tốt đối mặt hắn, hiện tại không bằng triệu tập người ngoài Ẩn Môn, hấp dẫn một ít thiên tài tiến vào, lại tăng thêm bồi dưỡng, lấy tài nguyên dị bảo của Ẩn Môn chúng ta, đem một thiên tài bồi dưỡng thành cũng không lao lực mấy." " Không được," bà lão lắc lắc đầu, cự tuyệt đề nghị của lão giả, " Nếu chúng ta quyết định ẩn nấp thế gian, không nên có ý tưởng quay về đại lục! Hơn nữa, người Ẩn Môn đã nhiều năm ẩn cư ở chỗ này, căn bản là không thích ứng với sinh hoạt bên ngoài, như thế nào có thể đối mặt với những người đó?" " Tộc trưởng, cho dù Ẩn Môn chúng ta thực lực cường đại, nhưng chỉ bằng vào chúng ta là không có cách nào đối phó người kia! Hơn nữa, thiên tài đại lục cũng không có ít, chỉ cần tăng thêm bồi dưỡng nhất định có thể trở thành cường giả một phương! Ta có thể cảm nhận được, muộn nhất năm năm chắc chắn phong ấn tổn bị phá vỡ, đại lục phải chịu tinh phong huyết vũ ( gió tanh mưa máu)!" Bà lão cười khổ một tiếng. Chẳng lẽ hiện giờ bọn họ chỉ còn có phương pháp này? " Được thôi," cuối cùng nàng khẽ thở dài, nói, " Vậy dựa theo lời ngươi nói mà làm, vì đối phó người kia, xác thật vẫn nên dẫn một ít nhân vật thiên tài vào Ẩn Môn! Ngươi hãy đi làm chuyện này, tự mình an bài thỏa đáng!" " Vâng, tộc trưởng." Lão giả củng củng nắm tay, chậm rãi lui xuống. Sau khi hắn rời khỏi, tầm mắt bà lão hướng về chỗ sau núi không xa, bên môi gợi lên một mạt tươi cười chua xót: " Vạn năm, Ẩn Môn chúng ta đã giam giữ hắn vạn năm, lại chưa từng đoán được vẫn có thể tới cảnh giới như thế! một khi phong ấn bị phá vỡ, người nọ liền sẽ khôi phục thực lực ở đỉnh cao, lúc đo tại phiến đại lục này còn ai có thể ngăn được hắn?" Không có bất luận kẻ nào biết, người mà Ẩn Môn giam giữ có lực lượng khủng bố như thế nào, vạn nhất thật sự để hắn đi ra sợ là đại lục sẽ chìm vào tai ương... Đặc biệt là Ẩn Môn, sẽ bị phá hủy đầu tiên! " Ngọc nhi, hy vọng ngươi có thể mạnh mẽ thật nhanh, năm năm sau bảo hộ Ẩn Môn trong chiến đấu!"
|
Chương 1280: Siêu Phàm sơ kỳ 3
Hôm sau. Khách điếm Lâm Thành, Cố Nhược Vân mới vừa đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy phu thê Hồng Liên lĩnh chủ từ một gian phòng khác đi ra. " Lão cha, mẫu thân, kế tiếp các ngươi có tính toán gì không?" Nàng im lặng nửa ngày, hỏi. Phu thê Hồng Liên lĩnh chủ nhìn nhau, chợt đem tầm mắt chuyển dời lên người Cố Nhược Vân. " Vân nhi, ta phải về Hồng Liên lãnh địa một chuyến, đem thế lực Hồng Liên lãnh địa dẫn vào Đệ Nhất thành, hay là ngươi cùng chúng ta trở về một chuyến, vẫn là....." " Không được." Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: " Ta còn có chuyện khác muốn làm, các ngươi đi về trước, sau đó ta ở trong Đệ Nhất thành đợi các ngươi." " Được," Hồng Liên lĩnh chủ gật gật đầu, " Vậy ngươi phải thật cẩn thận." Bất quá, có Thiên Bắc Dạ cùng Tử Tà ở bên người nàng, nha đầu này rất an toàn so với bất cứ ai khác. Nếu không phải như thế, hắn cũng không có khả năng yên tâm rời đi cùng Đông Phương Ngọc.... Sau khi cáo từ, hai bên đều không có dừng lại, đi hướng ngược lại. Cố Nhược Vân đỏ mắt nhìn bóng dáng rời đi của phu thê Hồng Liên lĩnh chủ lần cuối, quay đầu nói: " Tiểu Dạ, chúng ta đi thôi." " Vân nhi," Thiên Bắc Dạ nâng tay đem Cố Nhược Vân kéo vào trong ngực, bên môi gợi lên tươi cười yêu dị: " Di, ta mang nàng tới một chỗ!" " Cái gì?" Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, còn chưa hồi phục tinh thần lại, thân thể liền đã bị bay lên, nhập vào hư không. Tay nam nhân nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của nàng, cảm giác an tâm kia làm cả người nàng thả lỏng, trên dung nhan thanh lệ mang ánh sáng nhu hòa, ánh mắt không chớp nhìn sườn mặt của nam tử tuyệt mỹ. " Tiểu Dạ, ngươi dẫn ta đi đâu?" Trong lòng nàng tràn đầy tò mò, không nhịn được hỏi. " Sau đó người sẽ biết." Thiên Bắc Dạ thần bí cười, cũng không có trả lời Cố Nhược Vân, mà là nhanh chóng hướng về phía trước bay đi, hóa thành một đạo ánh sáng đỏ biến mất trong hư không. Cố Nhược Vân chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, liền xuất hiện trước sơn động của một ngọn núi, sau khi cảm nhận được trong sơn động này có một cổ lực lượng cường hãn, không khỏi kinh ngạc nhìn Thiên Bắc Dạ: " Tiểu Dạ, đây là......." " Lúc trước ta bị thương liền tránh trong sơn động này, cho nên cũng phát hiện dị thường trong sơn động, đi thôi, chúng ta đi vào." Thiên Bắc Dạ giữ chặt tay Cố Nhược Vân, đi vào trong sơn động. Sơn động này lộ ra một cổ cảm giác âm trầm quỷ dị, Cố Nhược Vân vừa mới đi vào liền cảm giác được có chút không thích ứng, cũng may nàng có Thượng Cổ Thần Tháp, hơn nữa có Thiên Bắc Dạ ở đây thật ra dễ chịu hơn rất nhiều. " Tiểu Dạ, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?" Cố Nhược Vân hơi hơi nhướng mày, ánh mắt chuyển hướng về nam tử tuyệt mỹ bên cạnh, ngữ khí mềm nhẹ hỏi. " Ngươi xem........." Thiên Bắc Dạ dừng bước chân chỉ về phương hướng phía trước, khoảnh khắc Cố Nhược Vân quay đầu liền cảm nhận được một cổ hơi thở âm trầm từ chính diện mà đến.
|
Chương 1281: Siêu Phàm sơ kỳ 4
Rất nhiều ngọn lửa màu đen phiêu phù cách đó không xa, tản mát ra ánh sáng quỷ dị, có một loại cảm giác lạnh lẽo làm người khác không chịu đựng được, phảng phất những ngọn lửa đó như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hai người xâm nhập phía trước, giống như muốn há miệng cắn nuốt bọn họ. " Đây là...." Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, không biết vì sao, những ngọn lửa đó cho nàng cảm nhận được lực lượng cực kỳ cường hãn. " là Cửu U chi hỏa," Thiên Bắc Dạ cười cười, " Cửu U chi hỏa này là bảo bối hiếm có trên thế gian, nếu võ giả cắn nuốt Cửu U chi hỏa, chẳng những có thể khống chế Cửu U hi hỏa, hơn nữa có thể nháy mắt tăng lên thực lực." Hắn chuyển hướng Cố Nhược Vân, tiếp tục nói: " Đương nhiên, người bình thường không thể cắn nuốt Cửu U chi hỏa, càng là muốn tiếp cận Cửu U chi hỏa sẽ mất đi sinh mạng, bất quá ngươi lại không giống vậy, ngươi có được thần khí Cửu Hoàng, bất luận ngọn lửa nào ngươi cũng có thể khống chế." Cố Nhược Vân hướng về Cửu U chi hỏa đi đến, bước chân nàng cực kỳ thong thả, giống như sẽ làm những ngọn lửa màu đen hoảng sợ. Nhưng mà, ngọn lửa màu đen vẫn cảm nhận được nàng đến gần, tất cả đều bạo phát lên, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm nhân loại muốn tìm chết này. " Cửu Hoàng!" Cố Nhược Vân gọi một tiếng. Ong! Nháy mắt âm thanh nàng vừa dứt, Cửu Hoàng đứng yên trong đầu phát ra một tiếng ong, tiếp theo sau đó một cổ lực lượng cường hãn truyền ra ngoài, những ngọn lửa màu đen vốn đang tưởng Cố Nhược Vân tới gần đột nhiên bị cái gì kinh hách, tất cả hướng phía sau lui lại. Hiện tại, Cố Nhược Vân có thể cảm nhận được bọn họ đang run rẩy. Hô hô hô! Ngọn lửa màu đen tán loạn lên, giống như cực kỳ sợ hãi Cố Nhược Vân tới gần, nhưng mà bọn họ muốn chạy tứ tán khắp nơi cũng là lúc Cố Nhược Vân đã tới trước mặt. Cuối cùng, ngọn lửa màu đen phẫn nộ rồi! Cho dù ngươi ỷ vào có Cửu Hoàng trợ giúp, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng là Cửu U chi hỏa, chúng ta không nghĩ sẽ thương tổn ngươi, ngươi lại tính cắn nuốt chúng ta! như vậy mặc dù bị Cửu Hoàng uy hiếp, cũng liều mạng muốn nuốt ngươi trước! Hiện tại, những ngọn lửa đó không còn khắp nơi né tránh, mà là tập thể hướng Cố Nhược Vân vọt qua, mang theo khí thế hủy diệt. " xin lỗi, ta không chỉ có Cửu Hoàng, ta còn có Diệt Thế chi hỏa của Tử Tà, cho nên ta thật muốn nhìn Cửu U chi hỏa cường đại, hay là Diệt Thế chi hỏa cao hơn một bậc." Oanh! Khoảnh khắc những ngọn lửa màu đen tiếp cận Cố Nhược Vân, nháy mắt trên người nàng bốc cháy lên ngọn lửa màu tím, những ngọn lửa đó tản mát cực nóng mà tà khí, vốn dĩ Cửu U chi hỏa muốn xông tới tức khắc bị hoảng sợ. " Muốn chạy?" Nhìn thấy Cửu U chi hỏa lại lần nữa rút đi, Cố Nhược Vân cười một tiếng, thả người nhảy lên đuổi theo, bàn tay vung lên liền đem Cửu U chi hỏa bắt được, không nó hai lời trực tiếp nuốt xuống. Oanh! Cửu U chi hỏa ở trong thân thể nàng đam loạn, muốn đánh vỡ thân thể nàng chạy ra ngoài. Uy lực cường đại kia khiến cả người Cố Nhược Vân chấn động, trên mặt cười lạnh càng sâu: " Các ngươi đừng chống cự vô vị, ta sẽ không để cho các ngươi rời đi." Bá! Nói xong lời này, Cố Nhược Vân lại lần nữa điều động Diệt Thế chi hỏa ra, đem những ngọn lửa màu đen bao quanh bọc lấy. Dưới sự uy áp của Cửu Hoàng cùng Diệt Thế chi hỏa, cuối cùng Cửu U chi hỏa dừng lại. Chậm rãi hợp nhất trong ngọn lửa màu tím kia cùng Cố Nhược Vân..... Oanh! Một cổ lực lượng cường đại từ đỉnh đầu hùng dũng ra tới, thẳng đến chân trời. " Võ Thánh hậu kỳ!" Sau khi cảm nhận được lực lượng đột phá, trong lòng Cố Nhược Vân vui vẻ, nhưng mà nàng chưa có kết thúc đột phá. Coi như linh lực phá tan Võ Thánh hậu kỳ, lại lần nữa mãnh liệt tăng trưởng, trực tiếp tới chỗ bình cảnh. Oanh! Rầm rầm! Linh lực kia không chút nào muốn dừng lại, dùng sức va chạm bình cảnh, tiếp theo sau đó bình cảnh mỏng như tờ giấy lại lần nữa bị phá tan mở ra, tới một cảnh giới mới. " Siêu Phàm sơ kỳ!" Cố Nhược Vân hít sâu một hơi, hiện tại rốt cuộc nàng đã tới cảnh giới Siêu Phàm, bây giờ cũng không phải là tồn tại ở tầng thấp nhất trong Đệ Nhất thành. " Tiểu Dạ, lần này ít nhiều đều nhờ ngươi, ta mới có lực lượng cường đại như vậy."
|